1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 3: Uỷ khuất

      Edit: Tiểu Hà
      Beta: Kẹo Ngọt


      Vương Tuấn nghe thấy giọng của có chút gấp gáp, khi vừa quay đầu lại bắt gặp đôi mắt sinh động, trong veo chứa đựng mong chờ.

      Sửng sốt lúc, nhanh chóng quay mặt sơ qua “ Bọn họ mới kí kết bộ phim, Lưu Y Y là diễn viên nữ chính, Diệp Lam là nữ phụ.

      Sau khi tan tiệc Lưu Y Y chết trong hội Sở, nghe việc này có dính dáng đến nhà sản xuất bên đối phương. Diệp Lam làm chứng rằng, nhà sản xuất bên ấy đối với Lưu Y Y có tình ý, nhưng đạo diễn Hứa Khanh lại mực khẳng định Lưu Y Y là diễn viên luôn giữ mình trong sạch, có chuyện cắn thuốc, ấy là bị người ta hại chết.

      Vương Tuấn xong khẽ thở dài “ Diệp Lam cũng phải người mới trong ngành giải trí, trước giờ xử luôn khéo léo, lần này biết bị làm sao nữa, ràng những chuyện như vậy người ngoài tránh còn kịp, ấy ngược lại yên lành lại xen vào”

      Từ Y Nhân mặt mày buồn bã, tuy biết là Vương Tuấn suy nghĩ cho công ty thuộc quản lý của tập đoàn nhà mình, nhưng trong lòng vẫn có phần khó chịu.

      Thực tế là, bản thân sống sờ sờ mà ai biết, ngược lại Diệp Lam có thể gặp phải nhiều rắc rối, khiến cho vị trợ lý này đây khỏi lo lắng.

      Bộ phim lần này do công ty truyền thông Quang Ảnh bỏ vốn đầu tư, ở trong giới cũng được coi là công ty có thực lực đáng kể, cử Tương Đổng sang làm giám chế, ngày thường luôn tỏ ra là người đàng hoàng, chưa bao giờ có tin đồn là người háo sắc, thể ngờ lại là tên bỉ ổi.

      Qua kính chiếu hậu Vương Tuấn nhìn thấy, bàn tay búp măng của nắm chặt, hai bả vai ngừng run rẩy, ta ngạc nhiên nghe thấy khẽ “ Lưu Y Y chết rồi...”

      Vương Tuấn cho rằng cảm thông cho Lưu Y Y liền “ Trong giới giải trí này có đủ chuyện mờ ám, loại phụ nữ như vậy đáng được phu nhân cảm thông”

      Loại phụ nữ như vậy! là loại phụ nữ đó!

      Từ Y Nhân cười, nhưng vẻ mặt tràn đầy đau thương.

      Thiệu lão gia xuất thân từ quân nhân, tuy tuổi cao, nhưng văn chương, sống ở nhà lớn tại khu sườn núi Kinh Giao yên tĩnh, Thiệu Chính Trạch sống riêng tại khu Nam Sơn Ung Hòa, cũng là nơi yên tĩnh giữa thành phố nhộn nhịp này.

      Ngôi nhà ba tầng đứng lặng yên đứng phía sau hàng rào làm bằng lưới sắt, bên trong lan can là mảng tối, cây xanh lá um tùm như tấm đệm lớn, bên cạnh là những cây hoa hồng và cây tường vi được cắt tỉa sinh động đẹp mắt.

      Mở cửa ra, đập vào mắt là nền nhà làm bằng đá cẩm thạch màu trắng, men sáng như gương, giữa nhà là chiếc thảm màu xám nhạt, mềm mại, trông như những khối bông sợi nhàng nổi mặt nước. Đồ nội thất trong nhà được thiết kế kết hợp giữa hai tông màu đen và trắng. Ngôi nhà giống như chủ nhân của nó, đơn giản mà cao quí, dễ làm cho người ta nảy sinh thiện cảm

      Trong đầu phát sinh ấn tượng hoàn chỉnh đối với chủ căn nhà, Từ Y Nhân đối với Vương Tuấn có chút giận chó đánh mèo, tự mình khập khiễng lên lầu hai”

      Khi màn đêm vừa buông xuống, Thiệu chính Trạch mới trở về . Vừa vào nhà nhìn thấy Vương Tuấn ngồi sofa trong phòng khách, còn dì Thẩm có vẻ bối rối từ cầu thang xuống. tiến vào thấy bàn ăn, chén đĩa được úp xuống, đồ ăn vẫn xếp ngay ngắn.

      ấy còn chưa ăn cơm?” Đem âu phục cởi ra, Thiệu Chính Trạch khẽ nhíu mày hỏi.

      “Phu nhân hình như có chuyện vui” Vương Tuấn bất đắc dĩ, gãi đầu trả lời.

      Từ lúc lên xe, ta cảm thấy có điều gì đó bình thường, bản thân ta mình sai ở đâu . Phu nhân trước giờ vẫn luôn mang dáng vẻ dịu dàng, cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng thấy gây chuyện ầm ĩ bao giờ.

      vui” Thiệu Chính Trạch hỏi lại.

      Vương Tuấn suy nghĩ rồi “ Tôi có đến chuyện của Lưu Y Y, lẽ phu nhân hâm mộ nữ diễn viên ấy”.

      Thiệu Chính Trạch nhướng mi nhìn ta cái.

      Hâm mộ diễn viên Lưu Y Y? Đầu óc tên Vương Tuấn này bị kẹp cửa chắc? ấy từ trước tới giờ luôn dịu dàng thục nữ, sao có thể thích những diễn viên phong trần như vậy được?

      Thay xong quần áo, đặt mình nằm xuống giường lớn mềm mại, Từ Y Nhân cũng đến nỗi khóc lóc buồn đau, chỉ là mắt luôn nhìn thẳng lên trần nhà, sắc mặt yên tĩnh như búp bê.

      Thiệu Chính Trạch đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy dáng điệu thẫn thờ, chẳng biết tại sao, bao nhiêu giận dữ trong lòng tan biến, thấp giọng nhàng “ Tại sao ăn cơm, trong người có chỗ nào được thoải mái sao?”

      có cảm thấy Lưu Y Y là người phóng đãng ” Giọng nhàng, nhưng lại dường như kìm chế đau thương.

      Thiệu Chính Trạch bất ngờ, nghĩ là lại hỏi như vậy, mày kiếm khẽ cau lại, đôi mắt đẹp mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

      “ Họ chỉ biết ấy dễ dãi, vô liêm sỉ, nhưng họ hiểu ấy được bao nhiêu? ấy mồ côi cha mẹ, 16 tuổi bước chân vào ngành giải trí, gặp biết bao gian khổ, họ có tư cách gì coi thường ấy? hết lần này đến lần khác bôi nhọ danh dự và tôn nghiêm của ấy” càng càng tức giận, giọng run lên, khi ngồi dậy hai mắt ửng đỏ giống như con thỏ tức giận.

      Thiệu Chính Trạch gì, khí nhất thời im lặng, khiến cho người ta ngần ngại.

      lâu sau, khẽ mở đôi môi mỏng cất giọng nhàn nhạt “ Em thích ấy”?

      Nghe lạnh nhạt như vậy, Từ Y Nhân nhất thời nghẹn họng, được gì nữa, ngây người, nghe : “ có việc gì nữa xuống dưới lầu ăn cơm thôi, chuyện trong giới giải trí, em hiểu hết được, nó cũng đáng để em cứ hai hờn dỗi”

      xong, đôi chân thon dài bước đến bên giường, ràng định ôm , trong lòng Từ Y Nhân thấy quen, vội vàng quay đầu: “ Em có thể tự

      Trong phòng, ánh đèn dịu , mái tóc đen dài mềm mại, rủ xuống bờ vai, làm nổi bật khuôn mặt nhắn, trắng mịn như ngọc, cằm khẽ nâng lên, để lộ cổ mảnh mai trắng ngần, xinh đẹp kinh động lòng người.

      Bên trong áo ngủ rộng thùng thình, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết, Thiệu Chính Trạch giật mình, đứng thẳng người, cất giọng lành lạnh : “ Tùy em” từ trầm tĩnh, tính tự kiềm chế rất cao, với tất cả phải luôn ở trong tầm kiểm soát là tốt nhất.

      Trước đây, đồng ý với gia đình cưới vì thấy mềm mại dịu dàng, là người lương thiện.

      Hôm nay, lần đầu tiên cảm thấy này hoàn toàn giống như tờ giấy trắng.

      Bản thân luôn có thể kiềm chế tốt, vậy mà vừa rồi trong lòng lại khẽ rung động, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đúng là gặp quỉ!

      “ Theo tin mới nhất từ phía cảnh sát, người hướng dẫn chỗ ngồi (người chỉ chỗ ngồi trong bàn tiệc cho khách) cho nghệ sĩ Lưu YY lúc trước gạt bỏ thông tin giám chế Trương của công ty truyền thông Quang Ảnh cưỡng gian . Kết quả giám định của pháp y cho thấy, trong cơ thể Lưu Y Y có tinh dịch, vẫn còn nguyên trinh tiết, đồng thời vụ án vẫn trong quá trình kiểm tra xem có sử dụng ma túy trước khi chết , kết quả cụ thể được xác định trong các bước tiếp theo” Trong phòng khách truyền đến giọng của phát thanh viên. Thiệu Chính Trạch dừng bước,

      “ Lạch cạch” điều khiển trong tay Vương Tuấn rơi xuống thảm nhà.

      “ Còn nguyên trinh tiết” Vương Tuấn tin, nhìn lại tivi, rồi lại nhìn sang ông chủ nhà mình.

      Thiệu Chính Trạch vừa quay đầu, nhìn thấy đôi mắt Từ Y Nhân đong đầy nước, giống như vừa được giải nỗi oan khuất lớn. Hai tay che lấy miệng, bước chân xiêu vẹo biến mất ở chỗ rẽ tầng hai.
      Last edited: 7/6/15
      Huyen_bui-july1998, Traxy, AELITA39 others thích bài này.

    2. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      mong những chap sau quá đê.... Thank bạn nha, fighting~!!!!
      PhamthanhhuongHungdtk thích bài này.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 4: Tuyển vai

      Edit: Tiểu Hà + Kẹo Ngọt


      Rạng sáng, sắc trời dịu . Vừa trải qua trận mưa lớn nên khí như được gội rửa, khắp nơi tràn ngập hương vị tươi mát của hoa cỏ.

      Ở cổng trường đại học truyền thông, hai người đàn ông ngồi xổm mặt đất, người nhíu chặt hai hàng lông mày, mắt ngừng quan sát vào đám học sinh lại trước mặt, người còn lại là Tiểu Đặng thở dài tiếng “ Em cảm thấy hai hoa khôi của trường ngày hôm qua đều rất tốt, dáng người yểu điệu, lại có khí chất hơn người. tên Tô Khả Nhi, nhìn qua ảnh chân dung dù đạt tới mức thuần khiết số , nhưng dù thế nào cũng đến được cấp độ nữ thần, còn tên Lâm Tư Kỳ từng xuất màn ảnh lớn, tiếng vang cũng nha. Vương...”

      Tiểu Đặng lải nhải lúc lâu, phát ra người phía sau trả lời, quay đầu lại chỉ thấy Vương Kì thất thần, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm về phía, cậu ta nhìn qua theo ánh mắt Vương Kỳ.

      Từ Y Nhân mặc chiếc váy dài trắng bằng vải bông, kết hợp với áo khoác ngoài được dệt kim hở cổ màu nhạt, bàn chân mảnh khảnh giấu trong đôi giày bệt, khuôn mặt dịu dàng, bước nhàng về phía cổng trường.

      Vương Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, cứ có cảm giác này có gì đó giống với phu nhân nhà mình.

      Nếu là trước đây, phu nhân dám giận dỗi trước mặt ông chủ, càng dám mạnh mẽ đưa ra ý kiến phản đối. Tuy rằng quần áo trong tủ đều toàn màu trắng thuần khiết được cắt may thủ công khéo léo tinh xảo, tất cả đều do ông chủ tìm nhà thiết kế nổi tiếng căn cứ theo dáng vóc của phu nhân để làm, nhưng từ trước tới nay phu nhân vẫn luôn xấu hổ dám mặc.

      Váy vải bông dài, vừa vặn che chỗ da chân bị trầy xước, khiến càng thêm trong sáng dịu dàng, áo khoác ngoài khéo che cánh tay trắng mịn nhưng đồng thời gây chút khó chịu nào cho vết thương.

      Đêm qua phu nhân vì thần tượng của mình khóc thút thít hồi, vậy mà hôm nay ấy lại mang dáng vẻ mười phần bình tĩnh, khuôn mặt vẫn thanh thản nhu hòa như cũ. Nhưng ràng còn mang bộ dáng khúm núm như trước đây, sống lưng gầy yếu mảnh mai nhưng thẳng tắp, dáng vẻ của giờ giống như bông sen trắng lay động theo những cơn gió đầu hè.

      Nghĩ lại , hình như chỉ có mình ta cảm nhận được thay đổi này, nhớ lại buổi sáng khi ông chủ của mình trông thấy phu nhân cũng thể che dấu được kinh ngạc trái với vẻ ung dung thản nhiên thường ngày, Vương Tuấn tự nhiên có cảm giác phu nhân như tại cũng tệ, nhìn được đoạn, cảm thấy dáng vẻ cũng có gì là ổn, ta liền an tâm nhấn ga rời .

      “Thuần khiết, mẹ kiếp quá thuần khiết. đời này tuyệt đối thể tìm ra nào thuần khiết hơn so với ấy. Xem lần này “Dịch điên rồ” có thể bới móc ra nhược điểm gì của …” Tiểu Đặng vỗ đùi, che giấu được kích động trong lời .

      “Dịch điên rồ” trong miệng cậu ta chính là đạo diền Mạc Dịch tiếng tăm lẫy lừng trong nước. ta theo đuổi nghệ thuật với loại cố chấp cùng cuồng nhiệt hiếm có, chi tiết bình thường cũng có thể làm ta tức giận phát điên, đem đám người có liên quan trong tổ làm phim mắng cho tơi tả, ngay cả diễn viên nổi tiếng cũng ngoại lệ, cho nên ít người lén lút bí mật gọi ta là “Dịch điên rồ”.

      Nhưng khổ nỗi “Dịch điên rồ” tính khí nóng nảy này lại thực là kẻ tài hoa hơn người, giải thưởng trong nước ngoài nước cầm đến mỏi tay. khi xuất thủ ( ra tay) nhất định nhận được những lời khen ngợi đồng thời vị trí trong giới điện ảnh lại càng thêm vững chắc. Thời gian trước, đàn này nắm trong tay kịch bản mang cốt truyện “thanh mai trúc mã”, dùng lời của ta để tưởng tượng về nữ chính đó là “ thuần khiết như hoa bách hợp”.

      Vậy nên, ta vội vàng điều những tay chân thân cận đến các trường đại học trong nước nằm vùng, muốn trong biển người tìm ra được “Người thuần khiết giống hoa bách hợp” làm nữ chính.

      Ngày hôm qua, sau khi gửi tấm hình của hai kia liền bị ta hung hăng mắng cho trận, người ta muốn tìm phải là người có mái tóc đen tự nhiên mềm mại, tóc xoăn cần làm gì? Còn người có vóc dáng cao ráo, làm người mẫu mà diễn vai bé làm gì?

      biết trong đầu cái người tài hoa hiếm có kia nghĩ cái gì, thản nhiên đem hai người đẹp đệ nhất của trường đánh giá đáng xu. Tự nhiên đưa ra bài toán khó vậy làm sao mà giải quyết được bây giờ? Lại bị ăn mắng lần nữa được tốt lắm! Về phần vóc dáng quá cao, thôi được rồi, nghĩ lại chiều cao 1m75 so với nam chính có chút ổn, trong tiểu thuyết thường có hình ảnh chim nép vào người, phải tạo cảm giác là “ ta có thể dễ dàng dùng tay nhấc lên qua … đỉnh đầu”.

      Vương, chính là ấy, chúng ta còn …” Tiểu Đặng phục hồi tinh thần, nhấc chân định chạy qua lại bị Vương Kỳ ở phía sau kéo lại

      “Trời ạ! Còn qua đó người ta chạy mất bây giờ”. Vương Kỳ là người bước vào tuổi trung niên, so với Tiểu Đặng tất nhiên suy nghĩ chu toàn hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía trước mang theo tiếc nuối, thấp giọng mắng: “Cậu biết cái gì? thấy vừa rồi ấy bước xuống từ trong xe Porsche sao, nhìn qua mà xem, xe kia cũng ít tiền đâu!”

      Vương Kỳ ra con số, Tiểu Đặng khỏi tặc lưỡi.

      “Cậu cũng đừng quên, Dịch muốn phải trăm phầm trăm tinh khiết thoát tục, nếu là này … Đời tư mà bị lôi ra ánh sáng, chừng lại trở thành chuyện cười mang tầm quốc tế cũng nên”.

      Vương Kỳ nửa, Tiểu Đặng lập tức hiểu ra, nay trong trường đại học nơi mỹ nữ quy tụ trẻ tuổi được bao dưỡng cũng có gì là lạ. Nếu này giấu diếm, để lộ ra, đối với cánh báo trí chính là mỏ vàng, như vậy đúng là ổn!

      Dù sao, xã hội bây giờ cũng có số việc thể chính xác được.

      Giống như Lưu Y Y kia luôn bị người ta khịt mũi coi thường, ai có thể nghĩ những tin đồn thất thiệt mà ấy phải chịu lại đúng là những tin đồn thất thiệt. Tiếng lành đồn xa, kia có dung mạo đẹp thế mà vẫn giữ được mình trong sạch ở thế giới giải trí này những mười năm, nghĩ lại cũng biết để giữ được điều này cần biết bao kiên trì, chịu biết bao đau khổ.

      phần báo cáo kiểm tra của bên pháp y hung hăng tát cái vào mặt biết bao nhiêu người, chỉ đáng tiếc kia mới chỉ 26 tuổi thôi!

      “Lưu Y Y đúng là phải chịu nhiều uất ức, vậy nên chúng ta thể để xảy ra chút sơ suất nào”. Vương Kỳ ràng là nghĩ cùng vấn đề với cậu ta, giọng điệu càng thêm thâm trầm.

      Nghĩ lại buổi sáng các blog từng ầm ĩ phản đối, giờ lại trở mặt khóc thương, tiếc nuối Lưu Y Y, Tiểu Đặng liên tục gật đầu ngừng.

      Bọn họ thảo luận về trọng tâm của công việc lần này nhưng lại hoàn toàn biết vì thời gian có chút gấp gáp, tiết thứ nhất lại do trưởng khoa là thầy giáo Lý đứng lớp, nên Từ Y Nhân kịp trở về ký túc xá đành phải dựa theo ký ức của thân thể này thẳng tới phòng học.

      là ngoài trí trưởng tượng của người ta, Lưu Y Y kia quả nhiên là có khí chất riêng, trước đây tớ thấy chán ghét ấy, giờ cảm giác là có lỗi”.

      “ Giới giải trí giải giả ai có thể ràng, người kia chết rồi, có xin lỗi cũng muộn”.

      “Giải thích cắn thuốc là ngoài ý muốn nên tự mình hại mình cũng khó cho những người mở to mắt mà bừa, hôm qua ràng ảnh thấy cổ tay ấy có máu bầm, váy nhăn nhúm như vậy, khẳng định là bị trói rồi bắt phải uống vào… đáng thương!”

      ra kỹ năng diễn xuất của ấy cũng rất tốt, nếu đạo diễn Hứa Khanh cũng nhận lấy búa rìu dư luận để chọn ấy làm nữ chính, thời gian trước giới truyền thông còn đưa ra suy đoán ấy là người tình bí mật của đạo diễn Hứa Khanh đúng ? là bỉ ổi mà”.

      “Đúng vậy, đạo diễn Hứa Khanh nổi tiếng là người nghiêm khắc, lấy chuyên nghiệp làm chuẩn mực đấy!”

      nhóm các trẻ ríu rít giống như tranh nhau cười ngừng thảo luận về cùng chủ đề. Vừa tới cửa, nghe thấy vậy Từ Y Nhân cảm thấy chua xót trong lòng, dưới chân tựa như nặng nghìn cân cách nào bước tiếp được.

      “Y Nhân!” vừa rồi còn hăng hái bỗng nhìn thấy yên lặng đứng ở cửa, vội hô lên rồi đứng dậy về phía .
      Last edited: 30/5/15
      Huyen_bui-july1998, Traxy, AELITA41 others thích bài này.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 05: Bằng chứng

      Edit : Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt


      “Y Nhân!” vừa rồi còn hăng hái bỗng nhìn thấy yên lặng đứng ở cửa, vội hô lên rồi đứng dậy về phía .


      "Cậu bị ngã à? Có nghiêm trọng hay ? vừa đến có khuôn mặt tròn trịa mang theo nét mập mạp của trẻ con, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt lo lắng, đây chính là Trần Viện Viện là bạn thân của .


      "Làm cậu phải lo lắng rồi, tớ sao, tại phải tớ nguyên vẹn đứng trước mặt cậu hay sao?" biết bao lâu rồi nhận được quan tâm chân thành như vậy từ người khác. Từ Y Nhân nhìn trước mặt, cong khóe môi nhàng nở nụ cười, giọng nhàng tựa như gió xuân mềm mại lướt qua


      "Cậu…" Trần Viện Viện xưa nay vốn là người thần kinh thô lại vô tư, có chút thất thần khi thấy nụ cười rạng rỡ của Y Nhân vốn là người luôn mang thần thái thanh thuần tĩnh lặng, trực giác của mách bảo có chỗ khác thường, nhưng lại biết khác thường ở chỗ nào.


      Nhìn lại người Y Nhân thấy bộ váy bằng vải bông màu trắng mặc người mang lại cảm giác tươi mát cùng thanh nhã, áo khoác dệt kim nhạt màu che phần cánh tay vốn lộ ra bên ngoài khiến vừa có vẻ phóng khoáng lại vừa dịu dàng.


      Tóc dài mềm mại buông xuống bờ vai. Khuôn mặt nhắn trắng nõn như ngọc tạo cho người ta cảm giác như mặt trời mùa xuân tinh khiết nhuốm chút bụi trần.


      "Bạn làm sao vậy?" Từ Y Nhân trong lòng có chút lo lắng, nhưng sắc mặt thay đổi, khẽ nghiêng đầu giọng hỏi, cảm thấy người bạn thân này có gì đó ổn, trong lòng thầm sắp xếp từ ngữ để .


      "Hi! Tớ muốn , hôm nay tớ cảm thấy cậu là lạ ở chỗ nào đó? ra là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc váy, là đẹp!" Trần Viện Viện đưa mắt nhìn người thấy chút thương tổn nào, lại kéo cánh tay của cười rộ lên.


      Từ Y Nhân thở phào nhõm, Trần Viện Viện cầm tay đột nhiên nắm chặt, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi: "Trời ơi! Y Nhân, tớ có phải nhìn nhầm rồi hay ? !"


      "Cái gì?"


      "Đây phải là Giang Úy Nhiên à? công chúa lúc nào cũng lớn lối hôm nay đột nhiên lại thay đổi phong cách kìa? Oa oa, ta vậy mà giả trang cũng xinh đẹp quá nha!" Trần Viện viện kích động lải nhải, khiến Từ Y Nhân thuận theo phía hướng ánh mắt nhìn về phía sau.


      Người vừa tới là thân hình cao gầy vẻ mặt khinh khỉnh đến hướng có chỗ ngồi trống, thần sắc lãnh đạm mang theo xa cách, cằm khẽ nhấc lên mang theo nét kiêu ngạo.


      người mặc áo sơ mi màu đen, xương quai xanh lộ ra ngoài, phía dưới mặc chiếc quần jean đơn giản, lộ ra đôi chân dài hoàn mỹ, ở trong giới giải trí mười năm, đây là đôi chân đẹp nhất mà từng thấy.


      Từ Y Nhân sau khi tán thưởng, chợt nhớ ra, bé này chính là đại tiểu thư của công ty truyền thông Quang Ảnh, tại xã hội thượng lưu thường ngang ngược càn rỡ, danh tiếng truyền ra ngoài là người thường đắm mình trong trụy lạc – Giang Úy Nhiên.


      Mái tóc dài được uốn xoăn nhuộm màu rượu vang đỏ hết sức khoa trương, mùi nước hoa, trang sức phối cùng quần jean rách quả thực là hình ảnh mới lạ của đại tiểu thư này. Nàng xuất mang thần sắc thanh lãnh, mặt mày sạch , luôn giữ kiêu ngạo.


      có thể hiểu được kiêu ngạo thể kiềm chế của ta xuất phát từ thần thái trong trẻo nhưng lạnh nhạt cùng với khuôn mặt xinh đẹp kia.


      Trong lòng cảm thấy nghi hoặc lại có phần tập trung tư tưởng, cho nên nửa tiết cuối cảm thấy hỗn loạn mệt mỏi.


      "Y Nhân, Y Nhân, cậu mau nhìn này!" Bên cạnh Trần Viện Viện lén lén lút lút đưa điện thoại cho , Từ Y Nhân nhận lấy, có chút bất đắc dĩ cười .


      Trần Viện Viện thích những chuyện bát quái, quyết tâm làm phóng viên nổi tiếng nhất trong giới giải trí. Bình thường thời gian lên lớp đều lén lén lút lút lấy điện thoại ra xem tin tức.


      "Là đại tiểu thư của công ty truyền thông Quang Ảnh, đồng thời là người chứng kiến việc, tôi giữ thái độ công bằng, và cho truyền thông câu trả lời hợp lý có sức thuyết phục..." Trong clip Giang Úy Nhiên thần sắc bình tĩnh, chuyện ràng từng câu chữ, làm cho đám phóng viên phía dưới nhất thời sục sôi hẳn lên.


      "Giang tiểu thư, là người chứng kiến là có ý gì? có mặt ở trường vào thời điểm Lưu Y Y gặp chuyện may sao? là ý này sao?"


      "Rốt cuộc là việc như thế nào, Giang tiểu thư, giải thích chút ..."


      Hai phóng viên chen đến phía trước hỏi dồn dập, đằng sau đám người đỏ mặt tía tai ra sức chen lấn lên, màn hình điện thoại, tình huống hết sức hỗn loạn.


      Từ Y Nhân trong đầu thoáng qua bóng người, sống lưng có chút khẩn trương, nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, Giang Úy Nhiên đột nhiên trầm mặc.


      "Đúng vậy! Lúc ấy tôi vừa vặn có mặt tại Hoàng Đình”, sắc mặt trong nháy mắt mang theo chút hoảng hốt, đối mặt với loạt câu hỏi như pháo nổ, giọng chậm rãi: "Lưu Y Y trước khi chết, từng hướng tôi cầu cứu. Chẳng qua là khi đó tôi có việc gấp, nên để ý đến."


      ra chính là ta!


      Trong lúc họ Trương buông lỏng, từng liều mạng giãy giụa, đẩy cánh cửa ra khe hở , nhìn ra hành lang cầu xin giúp đỡ, khi đó ấy mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh của bệnh viện.


      Nhìn thoáng qua, có cảm giác có nét quen thuộc, chẳng qua khi đó phát đó chính là Giang Úy Nhiên.


      "Mời Giang tiểu thư chi tiết !"


      "Đúng vậy, Lưu Y Y lúc ấy cầu cứu như thế nào? Giang tiểu thư có nguyên nhân gì lại thấy chết mà cứu?" Trong màn hình phóng viên đột nhiên đặt ra câu hỏi sắc bén, Giang Úy Nhiên khóe môi lại ra nụ cười cách miễn cưỡng: "Lúc ấy tôi có việc gấp, thể trả lời. Nhất là ở cái nơi như vậy, có đôi khi chân tướng ai có thể khẳng định đây? Biết đâu người ta đùa giỡn, chơi trò lạt mềm buộc chặt cũng biết chừng?"


      Giang Úy Nhiên giọng ngưng lại chút: "Tôi cảm thấy có lỗi."


      Trong màn hình tiếng dần chậm lại, khóe mắt ta đột nhiên rơi xuống giọt lệ, tựa như đâm vào tim Từ Y Nhân, làm cảm thấy đau đớn.


      "Lưu Y Y trước khi chết có ?"


      "Rốt cuộc là Giang tiểu thư có việc gấp gì mà ngay cả dừng lại xem chút cũng được, việc gấp gì khiến cho thể dừng bước?"


      Phóng viên nhất quyết tha, tranh nhau đặt câu hỏi, phóng viên hỏi gì ta cũng trả lời, trong clip địa điểm phỏng vấn là tại cao ốc bên ngoài công ty truyền thông, phía sau đột nhiên xuất đám bảo vệ, làm cho cuộc đối thoại im bặt.


      " Giang đại tiểu thư của truyền thông Quang Ảnh lấy lý do thoái thác làm cho vụ án Lưu Y Y lần nữa lại đến gần chân tướng. Từ khi vụ việc được thụ lý đến nay, những người từng nhiều lần gièm pha nghệ sĩ Lưu Y Y giờ lại xuất với thái độ hoàn toán khác trước mặt người xem, thu hút chú ý của đông đảo mọi người. Blog của bạn mạng có tên 'Đừng tranh cãi như vậy' bình luận : “ có nhiều người bạn ở bên yên lặng cầu chúc cho bạn được yên nghỉ, trong lòng tôi bạn nguyên vẹn như lần đầu tiên bạn xuất màn ảnh, là có nụ cười xinh đẹp. Nhiều năm qua, mọi người chỉ nghe những tin tức tiêu cực mà mắng chửi bạn nhưng cũng thể làm vấy bẩn tâm hồn sạch tinh khiết của bạn, chỉ là tôi thấy đáng tiếc vì chưa bao giờ ở trước mặt mọi người tặng cho bạn câu khích lệ cùng ủng hộ. tốt, chúc bạn ra thanh thản!' "


      Nữ phát thanh viên thuận theo lập tức rơi giọt lệ : "Tôi tin rằng rất nhiều người mạng từng hiểu lầm ấy đều nảy sinh ra cảm khái cùng tiếc nuối, Blog của Lưu Y Y xuất những dòng chữ “Thực xin lỗi” ngay ngắn trật tự, hoàn toàn thay thế những câu chửi rủa trước kia..."


      " đáng thương mà!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh hít mũi của Trần Viện Viện, Từ Y Nhân phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy ánh mắt của hồng hồng thầm : " thể tưởng được ấy là người như vậy, trước kia tớ còn thông qua mạng mắng ấy ghê tởm cơ!
      Last edited: 7/6/15
      Huyen_bui-july1998, Traxy, AELITA38 others thích bài này.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 06: Phỏng vấn

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt



      Từ Y Nhân cười nhạt tiếng, ánh mắt đảo qua tư thế ngồi thẳng tắp cùng thần sắc lạnh lùng của Giang Úy Nhiên, rồi qua cửa sổ hé mở nửa nhìn ra bên ngoài.

      Cây ngô đồng giống Pháp vừa trải qua trận mưa lớn, càng lộ màu xanh tươi mát bừng lên sức sống, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá khiến quang cảnh biến hóa thành mảng màu sắc sặc sỡ lay động lòng người.

      Giờ đây trở thành trẻ tuổi với tướng mạo cùng khí chất yểu điệu tao nhã, lần nữa tự mình làm lại từ đầu ...

      Mọi chuyện rất tốt đẹp?

      Tống Dục nắm chặt điện thoại, vừa mới xuất ở phía sau cửa, liếc nhanh liền nhìn thấy nghiêng đầu mỉm cười, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm gian quanh thêm tĩnh lặng khiến cho người ta cảm thấy muốn ngừng thở.

      Tai hơi đỏ, cầm điện thoại di động nghiêng người dựa vào vách tường yên lặng đợi , phong thái hiên ngang chỉ chốc lát khiến những nữ sinh qua liên tiếp quay đầu lại, xì xào bàn tán.

      "Là Tống Dục đúng , ta đến đây làm gì?"

      "Nghe ngày hôm qua đạo diễn điện ảnh Mạc Dịch mới đến trường học tuyển vai, ta nhận vai nam chính thứ hai rồi?"

      "Nam chính thứ hai sao? ta diễn thử qua loa hay sao mà chỉ nhận được vai nam chính thứ hai?"

      "Dừng lại, cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy? Nam chính thứ hai cũng tệ, nghe nam chính sớm quyết định phân cho Thượng Quan Diệp!"

      "A! Thượng Quan Diệp! Nam thần a!"

      ...

      Sau lưng mấy nữ sinh giọng bàn tán hơn nửa tiết học, Từ Y Nhân thể chú ý tới? Mới vừa suy đoán có phải cậu ta đến tìm đến mình hay , cậu ta xoay người lại nhìn mỉm cười vẫy vẫy tay.

      "Trả điện thoại di động cho cậu này" Tống Dục khẽ cười lộ ra vui vẻ xen lẫn chút lúng túng: "Ngày hôm qua ngại quá. Đột nhiên trời mưa to, tớ chạy xe có hơi nhanh. Cậu sao chứ?"

      "Ừ. Tớ việc gì ." Từ Y Nhân nhận lấy di động khẽ mỉm cười, lúc này mới nhìn ra chàng trai trẻ trước mắt có khuôn mặt toát lên vẻ khí khái bất phàm, tuấn tiêu sái, dáng người mang dáng dấp ngọc thụ lâm phong, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ cởi mở tự nhiên tựa ánh mặt trời.

      Nghĩ lại ngày hôm qua bản thân mình chậm trễ mãi chưa tỉnh, cũng làm cho cậu ta hoảng hồn.

      " có chuyện gì tớ vào trong trước." Phục hồi lại tinh thần sau đó giọng chào hỏi, Từ Y Nhân xoay người muốn rời , khiến Tống Dục chuẩn bị giải thích lý do trở tay kịp, trực tiếp bật thốt lên: "Cậu có hứng thú làm diễn viên hay ?"

      "Hả?"

      "Là như thế này." Tống Dục bản thân có chút buồn bực, tự nhiên ra câu đầu đuôi như thế, đành nhìn có đôi mắt trong suốt như nai con kiên trì : " Đạo diễn Mạc đến trường học của chúng ta tuyển vai, cũng được thuận lợi cho lắm, tớ cảm thấy hình tượng vai nữ chính trong kịch bản rất thích hợp với cậu…”

      "Cậu có hứng thú hay ?" Nhìn thấy bạn nữ đột nhiên trầm mặc, Tống Dục có chút lúng túng khoát tay : "Tớ cảm thấy cậu thích hợp, nhưng nếu như cậu cảm thấy có hứng thú coi như tớ chưa ."

      "Hôm nay là ngày cuối cùng, bốn giờ chiều tại phòng A13."

      Câu sau cùng của Tống Dục vang vọng nhiều lần trong đầu Từ Y Nhân, khiến cho cả ngày đều mang theo chút ít hoảng hốt xác định , ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu những tia nắng người , vô tình tới ngồi bên ngoài dãy nhà A

      Mười sáu tuổi rời khỏi nhi viện dấn thân vào giới nghệ sỹ, suốt mười năm, ngoại trừ làm diễn viên, cơ bản chưa từng làm việc gì khác. Thực ra cũng có làm tốt được công việc này. Những khó khăn chồng chất, biết bao trở ngại cùng vô số lần ôm gối khóc mình ban đêm, diễn kịch như loại ma chú khiến cách nào thoát ra được, cũng từng khiến cho từng giây từng phút nghĩ tới việc từ bỏ.

      Lúc này đây, có còn muốn bước chân vào lần nữa hay ?

      "Ngừng ngừng ngừng! Tôi biết ý tứ của cậu, tôi thấy cậu là đứng chuyện mà đau thắt lưng (Ý : biết thực tế mà chỉ mạnh miệng xa vời) có bản lĩnh cậu tự mình đến đây tuyển người , ngày hôm qua hai người kia ít nhất cũng đạt 90% rồi, thế mà bị cậu đánh giá đáng giá đồng. Tốt lắm, tôi biết rồi, có chuyện gì trở lại chúng ta sau." Vương Kỳ nhíu mi gấp điện thoại lại, dựa lưng ra sau ghế, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Còn mấy người nữa?"

      "Bên ngoài còn khoảng bốn mươi người nữa." Tiểu Đặng cũng bực bội, tuyển hơn nửa ngày, đừng ánh mắt thuần khiết, ngay cả khuôn mặt thuần khiết cũng có nữa kìa.

      Đại học Truyền thông cũng được coi là số số hai trong nước, vậy mà cơ bản những người kia muốn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, nhưng ngay cả cầu cơ bản cũng đạt được.

      Trong kịch bản, nữ chính là có gương mặt nhắn, trắng mịn thuần khiết, biên kịch nhiều lần miêu tả nàng : "Da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn bóng loáng như trứng gà luộc lột vỏ."

      Cho nên ngay từ đầu bọn họ đưa ra quy định ràng, phỏng vấn được hoá trang, được mặc trang phục cầu kỳ, dùng trang phục đơn giản là chính.

      Nhìn xem hai người vừa mới ra ngoài kia.

      Cái gì gọi là "Tôi chỉ là dùng chút mascara?"

      Cái gì gọi là "Tôi chỉ là đánh chút phấn, cơ bản là có gì khác biệt!

      Ông trời ơi! Cả khuôn mặt trắng bệnh như vậy có thể gọi là chỉ đánh chút phấn thôi sao!

      Tiểu Đặng đỡ trán thở dài, Thượng Quan Diệp ngồi bên cạnh liếc nhìn hai người, từ nãy đến giờ vẫn mỉm cười trầm mặc gì, quay về phía tổ nhân viên làm việc bên cạnh : "Những người còn lại ai trang điểm cần cho vào phỏng vấn. Ai nhuộm tóc, làm tóc quăn, mặc khêu gợi cũng khỏi cần phải gọi vào. Còn có, vóc người hơi đầy đặn cũng cần vào."

      Nhân viên công tác lên tiếng trả lời rồi ra cửa, Thượng Quan Diệp thả lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu cảm thấy buồn cười, lẩm bẩm: "Tiểu thuyết vốn cách xa thực tế biết bao nhiêu. Xã hội bây giờ, sinh viên nghệ thuật cũng có quá nửa vừa học trong trường vừa ra ngoài tiếp xúc với thực tế cuộc sống, chẳng qua là muốn những nữ sinh này trang điểm chẳng khác nào bức điên người ta. Haizz giống hoa bách hợp, cũng chỉ có “Dịch điên rồ” mới bất chấp tất cả quyết tìm cho bằng được..."

      Tống Dục ngồi cách hai hàng ghế cũng xuất thần từ nãy đến giờ. Thượng Quan Diệp chỉnh lại tư thế ngồi ghế, đột nhiên trước mặt phát ra tiếng động, vừa nhấc mắt liền thấy Từ Y Nhân từ cửa phòng học chậm rãi đến.

      "Chào mọi người. Tôi là Từ Y Nhân, tân sinh viên của trường khóa 2011." dáng người mảnh mai, nhìn từ xa thấy khuôn mặt trái xoan trắng như ngọc tỏa ra loại ánh sáng rực rỡ, đó là đôi mắt trong veo hắc bạch phân minh, phía dưới vài người tự chủ được nhất tề ngồi thẳng người lại.

      " Học viện Truyền thông ?" Vẫn bị ấn tượng ban đầu chi phối, Vương Kỳ giọng có nhiều hảo cảm: "Học tin tức cũng có thể đến đây, từ khi nào ngưỡng cửa của tổ biên kịch chúng ta thấp như vậy rồi?"

      Nhân viên công tác cảm thấy ngạc nhiên, vừa rồi bản thân mình còn thấy may mắn, hiểu sao phó đạo diễn lại mang bộ dạng kì lạ với giọng đầy châm biếm như vậy, chính mình còn phải là vì tổ biên kịch suy nghĩ sao!

      bé này phải chính là “ tựa hoa bách hợp” mà bọn họ nhắc tới nhiều ngày nay hay sao?

      Cứ như vậy từ chối ngay đáng tiếc!

      "Em có lỗi gì? em cũng biết chuyện thành ra như vậy mà! Tô Viễn, đừng có để ý đến em được ? Em biết khổ sở, nhưng em vô tội mà, chỉ là em thể làm chủ được chuyện này, em thể nào cứ như vậy buông tay ra, cứ như vậy lời nào, cùng trở thành người xa lạ, Tô Viễn, em làm được đâu!" ủy khuất lại lo lắng thanh mang theo rung động sâu, ánh mắt vội vàng nhìn về chỗ, vẻ mặt cầu khẩn được ở bên người , hai hàng nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, làm cho người khống chế được đau lòng, muốn che chở .

      "Này!" Bên cạnh nhân viên làm việc ý của , nhưng vừa mới mở miệng bị Thượng Quan Diệp dùng động tác ngăn lại chớ có lên tiếng.

      Vừa đến liền dùng kỹ năng biểu diễn để chuyện, bé này, là có chút thú vị!
      Last edited: 7/6/15
      Huyen_bui-july1998, Traxy, AELITA39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :