1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 22: Ôn nhu

      Edit: Kẹo Ngọt


      “Chỉ là tớ thấy đau buồn thay cho ấy thôi”. Từ Y Nhân có chút ngượng ngùng, thút thít câu, lát sau tiếng khóc của mới ngừng lại, nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt của Trần Viện Viện thay đổi, bạn tốt từ trước đến nay của hướng về phía bĩu môi, làm cho vừa nín khóc phải bật cười.

      “Được rồi, đừng khóc nữa! Xem mắt cậu đỏ lên giống con thỏ chưa kìa, mai đến lớp, có khi mọi người còn tưởng tớ bắt nạt cậu đấy. Tớ cũng ….” Trần Viện Viện chưa dứt lời, điện thoại bàn đột nhiên vang lên tiếng chuông.

      Từ Y Nhân vừa nhìn thấy dãy số lên màn hình, bất giác liền đứng dậy ra ban công, điều chỉnh lại giọng : “Vâng, tôi là Y Nhân đây”.

      Đúng như nghĩ, Vương Tuấn bận giải quyết công việc nên nghe thấy tiếng của ta, ngược lại đầu bên kia lại truyền đến thanh đàn ông trong trẻo lạnh lùng: “Em làm gì đấy?”

      “Hả?” Từ Y nhân có chút đứng hình, giống như bị câu hỏi rất đơn giản phổ biến này làm cho thấy có chút quen.

      vừa mới khóc xong, nên thanh của pha chút giọng mũi nghèn nghẹn nhưng lại làm cho người đàn ông ở đầu dây bên kia cười trong lòng, thong thả : “ đứng ở cổng phía Tây của trường em, em ra đây chút ”.

      “Bây giờ ạ?” Từ Y Nhân cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình của mình, giọng đầy lúng túng.

      “Ngay bây giờ”. Người đàn ông lặp lại lần nữa làm từ bỏ ý định từ chối vừa xuất trong đầu, trong lòng lại muốn cảm ơn ta cho mình gian cùng tự do khắp nơi, cúp điện thoại vội thay ngay quần áo.

      “Ai vậy?” Trần Viện Viện tò mò chạy lại xem thay đồ, nháy mắt ra hiệu : “ Tớ bảo này, có phải cậu giấu tớ có bạn trai hả?”

      phải đâu. Là trai tớ, bảo có chuyện cần giao cho tớ làm”. Từ Y Nhân vài câu qua loa để ứng phó.

      Trần Viện Viện thế mà lại biết điều hỏi lại .

      Bởi vì là bạn bè tốt, nên biết Từ Y Nhân mồ côi bố mẹ từ , được người ngoài nhận nuôi dưỡng.

      Dường như mối quan hệ với bố mẹ nuôi rất bình thường, nên Y Nhân chưa bao giờ nhiều lời nhắc đến, cũng tự nhiên hỏi lời nào, chỉ dặn dò câu ban đêm trời lạnh, nhớ mặc áo dài tay rồi hãy ra ngoài.

      Từ Y Nhân mặc lại bộ ban ngày mặc là váy dài bằng vải bông, khoác bên ngoài chiếc áo khoác rộng bằng len, cũng kịp buộc tóc đuôi ngựa, vội vàng chạy ra ngoài trường học.

      Trong ấn tượng của những người có thân phận địa vị đều thích những chỗ đông người. biết tại sao, muốn trong lòng của chút ấn tượng xấu nào.

      Phía ngoài trường học, Vương Tuấn ngồi yên lặng ghế lái xe nhìn ra bên ngoài qua gương chiếu hậu, cảm giác thế giới quanh mình là biến hóa khôn lường.

      Từ khi nào ông chủ nhà mình có thể đứng giữa đám đông gần nửa giờ tiếng đồng hồ?

      Hơn nữa ngài ấy còn buông xuống mọi công việc, chỉ để đến cổng trường học của phu nhân bỏ ít tiền lẻ mua ly trà sữa!

      Tiền phải là điểm quan trọng , nhưng mấu chốt là từ khi nào ông chủ lại tự mình lãnh đạm, kiêu ngạo, từ vị trí người có địa vị cao nhường nhịn người có địa vị thấp, tự mình mua đồ uống rồi?

      tôn kính trong lòng Vương Tuấn đối với tiểu phu nhân nhà mình đột nhiên nâng lên tầm mới.

      Thiệu Chính Trạnh cầm cốc trà sữa trong tay mà lông mày giật giật ngừng. Nếu như dùng từ thông dụng gần đây hay xuất web để hình dung về lúc này nghĩ có lẽ là “Động kinh!”

      Thời điểm tan tầm chuẩn bị về nhà, tự nhiên lại vào xem websites, lúc nhìn thấy blog điểm lại các đề tài nổi bật trong đó có kiện “Hán cung” vừa cho ra mắt trailer, liền thấy lo lắng biết thương tâm khi nhìn thấy thần tượng lần nữa .

      Có ai biết mà lo lắng, nhưng ngẫu nhiên trông thấy ảnh chụp mặc đồ cổ trang của chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi nhận được nhiều bình chọn như vậy, thậm chí có nhiều người còn để lại tin nhắn gọi là “Thần tiên tỷ tỷ!”

      thể khống chế được việc nghĩ nhiều đến , nghĩ đến việc thay đổi rất nhiều, rồi những giọt nước mắt của , những cơn ác mộng gặp phải, rồi quật cường của , chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, bảo Vương Tuấn lái xe đến cổng trường đại học của .

      đường vòng mất hai ba tiếng đồng hồ vào ban đêm chỉ để qua nhìn thấy chút, lại còn mua cho ly trà sữa nữa.

      Thiệu Chính Trạch cảm thấy con người bây giờ phải là nữa rồi, kiềm chế được đưa tay khẽ vuốt mi tâm.

      “Muộn như vậy còn đến trường em, có chuyện gì sao?” Từ Y Nhân từ xa nhìn thấy xe của dừng tại góc khuất, nhưng vừa nhìn lại liền thấy bóng dáng cao gầy tuấn tú của , mặc dù bị màn đêm che khuất nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy đó là người đàn ông vô cùng nổi bật hơn người.

      chạy chậm vài bước đến đứng trước mặt , tóc hơi toán loạn, hơi thở còn chưa ổn định vẫn còn thở dốc.

      tình cờ có việc qua đây, tiện đường ghé qua thăm em chút”. Thiệu Chính Trạch vẻ mặt thản nhiên, giọng ôn hòa, nhìn ngẩng lên lộ ra khuôn mặt nhắn bởi vì chạy gấp nên có chút đỏ bừng, tóc dài có chút toán loạn, liền đưa tay chỉnh lại giúp .

      đưa cho ly trà sữa làm cho được chăm sóc chiều chuộng mà kinh ngạc, ngón tay thon dài mang theo cảm giác hơi man mát đầu ngón tay chạm lướt qua gò má , giúp mang những lọn tóc rơi trước mặt vén ra sau tai.

      “Cái này là cho em?” cảm nhận được chút ấm áp của ly trà sữa ở trong tay, thần sắc vẫn ngơ ngác như cũ, cảm giác như mình mơ vậy, rất chân thực.

      “Là Vương Tuấn mua, nghĩ chắc em cũng thích đồ ngọt”. Câu trước giải thích câu sau trả lời, mọi chuyện qua lời của trở nên hết sức bình thường.

      Từ Y Nhân “À” tiếng, nhàng uống ngụm, Thiệu Chính Trạch cúi xuống nhìn , đột nhiên đưa tay nâng khuôn mặt của lên, nhíu mày : “Mắt hồng hồng giống con thỏ , em vừa mới khóc phải ?”

      có mà. Chẳng qua vừa rồi chạy gấp quá, chắc là bị gió thổi qua, nên mới vậy”. Từ Y Nhân vội vàng phủ nhận, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của làm có chút chột dạ, liền dời tầm mắt , được tự nhiên : “ Cũng còn sớm nữa, nếu như có việc gì em về trước đây”.

      Thiệu Chính Trạch sửng sốt chút, thu tay lại, lạnh nhạt gật cái.

      “Ông chủ”. Vương Tuấn quan sát quan sát hồi lâu qua kính chiếu hậu nên sau khi suy nghĩ miên man bèn thận trọng mở miệng : “Ngài quan tâm phu nhân như vậy trước mặt phu nhân ngài hãy cười với phu nhân chút, như vậy phu nhân thấy ngài tốt, mới có thể thân thiết hơn gần gũi với ngài hơn!"

      Thưa ông chủ, ngài theo đuổi nữ sinh mà lạnh lùng, cứng nhắc như vậy làm sao mà thành công được chứ?

      Hai người là vợ chồng hợp pháp, mà ngay cả cái hôn tạm biệt nhau ngài cũng làm được sao?

      Vương Tuấn cảm thấy với cương vị làm người trợ lý, đây là thời điểm cần phải ra mặt để bổ túc cho ông chủ nhà mình khóa học về tình !

      "Làm sao cậu biết chúng tôi thân mật với nhau?" Thiệu Chính Trạch giương mắt nhìn ta cái, giọng lành lạnh : " lẽ khi tôi thân mật lại cần phải mời cậu đến để xem sao?"

      "Tôi..." Vương Tuấn bị vặn lại nghẹn họng, được gì nữa, tiếp tục im lặng lái xe.

      Từ Y Nhân cầm cốc trà sữa được vài bước, loạt những hình ảnh vừa diễn ra lại tái lên trong đầu , tự chủ được dừng bước chân rồi quay người lại, đứng yên tại chỗ nhìn theo chiếc xe hơi rời mà ngẩn người ra.

      Tay Thiệu Chính Trạch chỉ chạm qua da nhưng dường như vẫn để lại cảm giác nóng hổi, cảm giác thể lên lời. Mặc dù gió đêm thổi mang theo chút hơi lạnh, nhưng vẫn thấy gương mặt mình đỏ bừng lên tựa hồ như bị ngọn lửa thiêu đốt.


      Sâu thẳm trong lòng, thấy chính mình mới là người khẩn trương, nhưng lại hề thấy ghét khi Thiệu Chính Trạch chạm vào . Y Nhân hiểu là tại sao mình lại như vậy được chứ?

      ôm , rồi an ủi, rồi bao dung , những hành động này là những thứ chưa từng có trước đây, cảm giác rất chân , tất cả đều là do thầm mang lại cho , mỗi lần nhớ tới, đều có cảm giác như mình ở trong mơ.

      Tựa hồ như giấc mơ mà cứ muốn ngủ mãi mà muốn tỉnh, lại càng dám đưa tay ra vì sợ chạm vào tất cả tan biến hết.

      Y Nhân dám có quá nhiều những tưởng tượng cùng ước mơ xa xôi, sợ rằng khi tỉnh lại sau giấc mộng này khiến trái tim mình lạc lối thể chấp nhận được thực tại ấy.

      "Mày là Từ Y Nhân!" Bên tai đột nhiên vang lên giọng mang thanh chán ghét, Y Nhân giật mình ngẩng đầu nhìn, trước mặt nữ sinh có khuôn mặt của với những đường nét tinh xảo, nhưng lúc này ta dường như mang chút men say, trắng trợn nhìn quan sát đánh giá .

      Là Tô Khả Nhi sao? trễ thế này rồi sao ta vẫn còn ở nơi đây?


      ------ lời bên lề của tác giả ------

      Cuối cùng ngày này cũng đến, dù hơi sớm do với dự kiến của tôi, các bạn đừng quên ủng hộ tôi nhé. Hôm nay tôi nhận được thông báo từ ban biên tập, tác phẩm của tôi qua vòng sơ thẩm, về cơ bản có thể được đăng lên cho mọi người đọc được rồi. Xin cám ơn ủng hộ của tất cả bạn bè thân hữu cùng các bạn độc giả, A Cẩm mình cố gắng nỗ lực hơn nữa.

      Mình muốn qua chút về bản thân nhé, mình mới tốt nghiệp ra trường, vừa tham gia công tác làm bên bộ phận biên tập, trước mắt còn kiêm thêm mục viết văn nữa, nên cũng hơi bận. Trước nay mình chưa viết qua thể loại văn đại, nên cũng dám chắc mình viết thế nào, thôi coi như phơi bày hết kém cỏi của mình cho mọi người thấy vậy. Bây giờ mình tạm thời ấn định mỗi ngày đăng chương, thời gian đăng vào khoảng xế chiều sau khi mình tan tầm, hôm nào chậm nhất cũng đăng trước 9 giờ tối.

      Bây giờ mình cố gắng nợ chương, bỏ giữa chừng, về cơ bản ngày nào cũng có chương mới cho các bạn theo dõi, cho nên các vị độc giả thân mến có thể yên tâm theo dõi truyện của mình.

      Mình gửi tới các bạn độc giả mỗi người nụ hôn, cám ơn tất cả các bạn ủng hộ mình!
      Last edited: 5/6/15
      Yoolirm Park, Traxy, Thanh Thanh Mạn33 others thích bài này.

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Rất xin lỗi các bạn, chiều nay tớ bận chút việc, mà chương 23 tớ vẫn chưa edit xong (còn 1/3 nữa). Nên chương 23 tớ đăng chậm nhất là 9h tối hôm nay các bạn nhé! Mong các bạn thông cảm!
      Dion, linhdiep17, Hươg5 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      he he sao đây, bạn có việc mà cũng thể bỏ lỡ được.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 23: Tranh chấp

      Edit: Kẹo Ngọt


      “Mày là Từ Y Nhân!” Có thể dễ dàng nhận thấy Tô Khả Nhi bực mình, nhìn cố chấp hỏi lại lần nữa, trong khí tràn ngập mùi rượu, Từ Y Nhân gật đầu rồi ung dung thản nhiên hướng về phía ký túc xá bước .

      Tô Khả Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, dùng tay níu bả vai lại lay lay : “Tao biết đúng là mày mà. Nhưng mày dựa vào cái gì mà cướp mất vai diễn của tao hả? thậm chí mày còn chưa hề được đào tạo qua diễn xuất. Bây giờ nhìn thấy tao trở thành trò cười của cả trường, chắc mày thấy vui lắm nhỉ!”

      say rồi, buông tay tôi ra!” Nước trong ly trà sữa tay văng lên cánh tay của cả hai người, lúc này Từ Y Nhân mới biết được chắc chắn ấy vì vai Vân Sơ Đãng trong “Thanh mai trúc mã” mà trút giận lên mình, nhưng cũng muốn dây dưa dính dáng gì với con ma men, hơn nữa bản thân cũng làm điều gì trái với lương tâm.

      “Tao có say!” Tô Khả Nhi tức giận gào lên tiếng, nhớ lại bản thân mình từ chỗ người khác nghe được tin tức chính xác này, ta đột nhiên cười rất quái gở rồi : “Đừng nghĩ tao biết cái gì, vừa rồi mày gặp ai vậy? Mày nghĩ là tao nhìn thấy sao? Chà, thể tưởng tượng được mày như thế lại quyến rũ được tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Châu Á, bản lĩnh của mày cũng lớn nha!”

      “Tránh ra, tôi muốn ở đây nghe ăn xằng bậy nữa!” Từ Y Nhân hết kiên nhẫn, lại nghe ta thôi hồi khiến mình cảm thấy bực mình, tay cầm trà sữa, khẽ giằng tay ra rồi xoay người bước .

      “Mày đứng lại cho tao!” Tô Khả Nhi nhăn mặt lại, người nghiêng ngả về phía sau, định giơ tay tát Từ Y Nhân cái, ngờ cánh tay vừa giơ lên bị bàn tay giữ lại thể động đậy được, ta quay đầu lại liền trông thấy đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn mình.

      “Đứng trước cổng trường học khóc lóc om sòm, làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt đấy!” Giang Úy Nhiên nhìn mảnh mai nhưng lực đạo hề , Tô Khả Nhi thần trí tỉnh táo bị ấy kéo làm cho lảo đảo thiếu chút nữa ngã đập mặt xuống đất.

      “Mày …” Tô Khả Nhi vừa cất lời bị lạnh lùng liếc mắt tỏ ra chán ghét, khiến ta đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực. Trong chốc lát chợt nhớ ra này chính là chị của Giang Lịch, trước mắt biết phải phản bác như thế nào, đành ngẩn người tại chỗ hồi lâu thốt lên lời.

      “Hừ! Trong đầu chứa đựng toàn những tư tưởng xấu xa, cho rằng ai cũng giống như , ôm ấp đương để cầu tiến thân sao? Nghĩ tới mấy tấm ảnh mập mờ ám muội của ta và Giang Lịch, làm cho Giang Úy Nhiên cảm thấy buồn nôn.

      Lạnh lùng “hừ” tiếng, liếc nhanh qua Từ Y Nhân, tâm tình rất tệ, câu nào liền xoay người về phía trường học.

      “Sao chị lại về muộn vậy?” Từ Y Nhân theo phía sau, nhìn nghiêng khuôn mặt Giang Úy Nhiên dưới bóng đêm có cảm giác ấy trong trẻo lạnh lùng khó diễn tả được, đắn đo chút cũng chỉ biết cất tiếng hỏi câu.

      Theo danh tiếng truyền ra bên ngoài ấy là trưởng nữ thừa kế Giang gia, trước kia Giang Úy Nhiên là người rất ngang ngược ngông cuồng nên làm nhiều người trong trường ngứa mắt. Tuy hai người ở hai phòng ký túc đối diện nhau, nhưng trong trí nhớ của , ngay cả cơ hội giáp mặt nhau ở hành lang cũng chưa từng có dịp.

      Thời gian gần đây ấy lại thường xuyên xuất lớp học, nhưng về cơ bản cũng chưa từng thấy ấy trở về ký túc xá lần nào.

      Giang Úy Nhiên trả lời mà chỉ nhìn cái, ánh mắt dừng lại ở ly trà sữa tay , thích chuyện phiếm nhưng cũng lạnh nhạt : “ Về sau muộn như vậy cần phải lang thang ra ngoài làm gì, lần sau đụng phải chuyện gì, chưa chắc may mắn gặp được người giúp đỡ nữa đâu”.

      ràng lời của ấy thể quan tâm, nhưng lại cố tình dùng ngữ khí kì cục để diễn đạt.

      Từ Y Nhân trong lòng cảm thấy buồn cười, muốn thêm, đằng sau hai người đột ngột vang lên tiếng gọi: “Nhiên Nhiên”

      “Là Doãn Hạo?” Quay đầu lại nhìn thấy người vừa đến Từ Y Nhân có chút bất ngờ, có thể thấy người vừa đến cũng ngạc nhiên kém, hướng gật đầu chào, ánh mắt của Cận Doãn Hạo dừng lại người đứng im lặng kia, thở phào nhõm : “Em trở về trường học là tốt rồi, như vậy cũng yên tâm hơn”.

      có cái gì mà yên tâm. Chuyện vui sắp đến, phải nên xuân phong đắc ý ( vì mọi chuyện thuận lợi mà vui mừng) sao? rể?” Giang Úy Nhiên lạnh lùng cười tiếng, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, hề che giấu trào phúng mỉa mai trong câu .

      “Em cần phải tỏ ra như vậy, em biết lo lắng cho em mà!” Cận Doãn Hạo thở dài tiếng, giọng cũng lộ ra vẻ cực kì bất đắc dĩ, dường như rảnh rỗi quan tâm đến người bên cạnh là Từ Y Nhân rất lúng túng được mà ở cũng xong.

      Đứng bên nghe đoạn đối thoại kì lạ có vẻ điềm đạm hòa nhã làm cho Từ Y Nhân cảm thấy ngại ngùng lúng túng, nghĩ cách tìm lý do hợp lý để rời .

      Giang Úy Nhiên đứng bên cạnh đột nhiên cười, rồi lập tức bước lên hai bước, cánh tay mảnh khảnh của ấy vòng qua cổ của người đàn ông, cắn mạnh môi cái, rồi sau đó nhón chân bên tai câu gì đó.

      thanh quá nên Từ Y Nhân thể nghe thấy, nhưng nhìn tư thế của hai người kia tràn đầy ám muội, chợt nghĩ lại câu tỷ phu kì lạ lúc trước làm muốn đỏ mặt tía tai.

      Giống như bị người ta nhìn thấy chuyện bí mật cần giấu nhưng phải là hai người này, mà như chính là vậy.

      Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của làm Cận Doãn Hạo lung túng cười tiếng, gật gật đầu, quyết định chạy nhanh rời khỏi khu vực khá là thị phi này.

      Chờ đến khúc cua tự chủ được quay đầu lại nhìn cái, thấy hai người kia tới dưới bóng cây ngô đồng ở ven đường, vốn lạnh lùng bị Cận Doãn Hạo ôm chặt trong lồng ngực, lưng ấy tựa vào gốc cây còn người đàn ông cúi đầu xuống, đứng nhìn từ góc độ này của có thể khẳng định đây chính là tư thế ôm hôn.

      Từ Y Nhân cảm thấy đau đầu, chờ về đến ký túc xá, mặt vẫn đỏ bừng, tim vẫn đập mạnh, ly trà sữa trong tay nguội ngắt từ bao giờ.

      ----------------------

      “Nhấc chân, xoay người, mũi chân phải ổn định, xoay tròn, đúng rồi, chính là như vậy, chầm chậm thôi….” Trong phòng tập rộng lớn, giáo hướng dẫn tập trung tinh thần nhìn thân hình trước mắt di chuyển càng lúc càng nhanh hơn, trong lòng khỏi cảm thấy hài lòng cùng tán thưởng.

      Lúc đầu nghe mình phải hướng dẫn có chút kinh nghiệm nào, còn cảm thấy nghi ngờ, biết có phải có điều gì mờ ám bên trong , nếu đúng là như thế làm thế nào có thể chỉ bảo được là lo lắng mà, nên cũng muốn nhận học trò này, nhưng mới có vài ngày hướng dẫn, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của .

      Từ Y Nhân mặc đồ màu trắng để luyện tập, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa cao theo từng động tác xoay tròn của trung mà tạo thành đường cong duyên dáng, tập điệu múa dành cho người mới bắt đầu học.

      Trong tiểu thuyết của Khương Kỷ Hứa chưa từng có nhân vật chính nào tầm thường, những bé trong tiểu thuyết mặc dù bé đẹp tĩnh lặng, ôn nhu mềm mại nhưng cũng đều có đủ loại phẩm chất để tạo ra hình tượng ưu tú, nhằm chiếm được thích cùng ủng hộ từ độc giả.

      Nữ chính Vân Sơ Đãng trong “Thanh mai trúc mã” có cha là người giữ chức vụ quan trọng trong sở Tư pháp, mẹ là tiểu thư khuê các xuất thân từ dòng dõi thư hương, nên cầu của hai vợ chồng đối với Sơ Đãng tất nhiên rất cao.

      Bắt đầu từ tiểu học sau giờ học chính khóa chính là thời gian phải học múa, đối với bộ môn múa này là chuyển từ trạng thái chán ghét đến thích thôi, đến cuối cùng thành công thi vào Học Viện Múa chuyên ngành múa cổ điển.

      Trong tiểu thuyết có đoạn miêu tả tập múa trong căn phòng yên tĩnh, đọc đoạn này khiến cho người ta phải say mê. Nhưng khi được chuyển thể thành tác phẩm điện ảnh số ít cảnh có liên quan đến Tô Viễn như cảnh này đều bị biên kịch kiên quyết cắt bỏ.
      Last edited: 5/6/15
      Yoolirm Park, Traxy, Thanh Thanh Mạn36 others thích bài này.

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      tưởng 9h tối mới có truyện để đọc cơ :3. tks editor nha =D]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :