1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heocon244

      Heocon244 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Truyện hay lắm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 66: Thả chó cắn người

      chiếc Honda dừng ở trước khu biệt thự, sau đó tắt đèn xe.

      - ở đây sao? - Thượng Quan Tước thò đầu ra ngoài cửa xe, liếc nhìn biệt thự phía ngoài, qoay đầu lại hỏi .

      gật đầu cái, lúng túng :

      - Uh, cám ơn đưa em về nhà, em xuống trước!

      - Đồng đồng, cùng em vào chung, nhân tiện thăm hỏi Mạc tổng! - Thượng Quan Tước giữ chặt cổ tay của kêu lên.

      - Cái gì? – Thăm hỏi Mạc Duy Dương? trợn tròn mắt lên.

      - muốn theo đuổi em, nhưng lại biết nhất định phải lấy được cho phép của ta, cho nên. . . . . . - sờ sờ đầu, mặt ngượng ngùng cười .

      Diệc Tâm Đồng vội gạt tay, hiểu lầm , sở dĩ để đưa về, chỉ là vì biết cự tuyệt như thế nào.

      - cần, lúc này Mạc thiếu gia ở nhà, ấy vẫn còn ở công ty.

      - sao? Vậy vào chờ ta là được! - Thượng Quan Tước đẩy cửa xe ra xuống xe.

      Diệc Tâm Đồng xuống xe theo, níu cánh tay của lại, cầu khẩn :

      - Thượng Quan Tước, về !

      Thượng Quan Tước tò mò nhìn :

      - Em muốn vào ngồi lát?

      - À. . . . . . – khó xử cúi đầu.

      Lúc này hồi còi xe vang lên phía sau lưng , Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn sang, sắc mặt nhất thời trắng bệch, là xe của Mạc thiếu gia? về.

      - Thượng Quan Tước, mau, chúng ta thích hợp. . . . . . - đẩy lên xe, nhưng Thượng Quan Tước thấy ngồi Mạc Duy Dương ở trong xe, vỗ vỗ bả vai của , cười - Em cần sợ, với Mạc tổng!

      tới xe của Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương ngồi ở trong xe nhíu mày, ngón tay nắm chặt tay lái.

      - Xin chào Mạc tổng, tôi là Thượng Quan Tước, chúng ta gặp mặt mấy lần. Mục đích hôm nay tôi tới nơi này rất ràng, tôi muốn qua lại với Đồng Đồng, hi vọng có thể tác thành! - xoay người nhìn , còn đưa tay nắm tay cái.

      Diệc Tâm Đồng giãy giụa, nhưng tay bị Thượng Quan Tước nắm chặt, thế nào cũng thoát nổi, chỉ có thể cắn môi, dám ngẩng đầu nhìn Mạc Duy Dương ngồi trong xe.

      Môi đẹp của Mạc Duy Dương giương lên, con mắt đen nhánh lộ ra tia ý lạnh. Ánh mắt khóa chặt tại nơi hai người nắm tay, khóe môi nhếch lên cười làm cho người ta tê dại, ngón tay gõ tay lái, tà mị cười tiếng:

      - Muốn theo đuổi Diệc Tâm Đồng? Có thể? Hỏi ý kiến gấu trắng lớn trước chút. . . . . .

      xong câu này, cả người cười đến quái dị khác thường và khát máu.

      Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước đều rất sững sờ, gấu trắng lớn là ai?

      Ngón tay Mạc Duy Dương đặt ở môi, nhàng thổi tiếng huýt gió.

      trận gió lạnh từ sau lưng họ đánh tới, tiếng chó kêu làm người ta rợn cả tóc gáy vang lên. "Oàm" con chó chó đột nhiên từ gầm xe Mạc Duy Dương bò ra ngoài, móng vuốt sắc bén cào loạn ở cửa xe, Mạc Duy Dương mở cửa xe, khiến chó chó bò vào trong xe.

      Mạc Duy Dương khom lưng lại gần bên tai con chó, cười quỷ dị, chó chó đột nhiên nhảy xuống cửa xe, nhìn về phía họ phát ra tiếng điên cuồng, móng vuốt cào bới loạn mặt đất, mặt đất nhanh chóng xuất mấy cái dấu móng tay.

      Diệc Tâm Đồng nhịn được nuốt nước miếng cái, đưa tay níu cánh tay Thượng Quan Tước lại, sợ hãi :

      - mau!

      Thượng Quan Tước liếc nhìn con chó kia, mặt bỗng nhiên chuyển lạnh. biết Mạc Duy Dương thích , nhưng cũng cần thiết thả ra chó tới cắn chứ? Tay tự giác nắm thành quyền hỏi:

      - Mạc Duy Dương, đây là ý tứ gì?

      - Chính là ý thấy, hay ở làm bữa ăn tối cho gấu trắng lớn, tự mình lựa chọn! - nhấc chân lên bắt chéo, ung dung nhìn thẳng ta.

      - Mạc Duy Dương, đừng tưởng rằng như vậy, tôi lập tức sợ ! Tôi thích Đồng Đồng, cần có được đồng ý của , mưu mô cái gì vậy! - Thượng Quan Tước nảy sinh ác độc mắng.

      Vẻ mặt lười biếng của Mạc Duy Dương trong nháy mắt chuyển thành ác độc, khóe miệng chứa đựng nụ cười làm người ta phát rét.

      Diệc Tâm Đồng biết Mạc Duy Dương tức giận, thừa dịp còn chưa có nổi giận, vội vàng đưa Thượng Quan Tước .

      - Thượng Quan Tước cần thể , đó là con chó, chẳng lẽ muốn đoạn cắt đứt cánh tay sao? mau, giữa chúng ta là thể nào, ! - Diệc Tâm Đồng dùng sức đẩy vào trong xe.

      - Đồng đồng! - Thượng Quan Tước buông tha nắm tay của .

      - ! Em thích , sau này cần tới đây nữa! - Diệc Tâm Đồng thay đóng cửa xe lại, sau đó lời tuyệt tình với .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: sử dụng quan hệ

      - Ha ha! - giữ chặt cằm của , mập mờ mà cười – Nhưng tôi lại có, có muốn hay sờ ?

      Bởi vì lời của , tai nhiễm đỏ, thẹn thùng biết nhìn nơi nào cho tốt.

      - thử xem? - nâng cằm của , khóe môi nhếch lên nụ cười hài hước.

      hốt hoảng muốn né ra, từ dưới đất bò dậy, giầy chân cẩn thận mắc vào thảm đất, cả cơ thể nghiêng tới trước, cánh tay níu hông của lại, kéo lui về phía sau.Cả người ngã vào trong ngực của , tay đúng lúc sờ vào nơi tách ra giữa hai đùi của , đè vào vật cứng nổi lên.

      Mắt trong tích tắc trợn to, cái miệng nhắn của Diệc Tâm Đồng khẽ run, tay hốt hoảng giật ra, giống như con thỏ con bị giật mình, mở mắt to lo lắng nhìn .

      kêu rên lên tiếng, tay cầm tay bé của , u :

      - Biết vậy là cái gì sao?

      nuốt nước miếng cái, mắt to nhìn chung quanh nhưng nhìn nơi từ từ thay đổi giữa đùi .

      cầm tay đến gần nơi đó của , tà mị nhếch môi cười :

      - Đây là thứ phụ nữ thích nhất! Chẳng lẽ em tò mò công hiệu của nó!

      Mặt của biển đỏ liên tục, làm sao có thể biết xấu hổ ra lời như vậy. ra sức hất tay của ra, vui bĩu môi :

      - Em tuyệt đối muốn biết!

      vây ở trong ngực, ngón tay dán lên cái mũi của , rỉ tai mập mờ bên tai của :

      - Em có cơ hội thể nghiệm nó!

      trợn to mắt, trong mắt có hoảng sợ.

      thừa dịp lúc môi đào của hé mở, môi mỏng trực tiếp phủ môi của , nặng nề gặm cái, hàm răng buông lỏng ra, d[iễn đ'àn l,ê q,uý đ'ôn môi chuyển qua cằm của , hung hăng cắn cái, cho đến khi cằm xinh đẹp của lưu lại dấu răng, nâng đôi mắt ngập đầy dục vọng nhìn chằm chằm môi sưng đỏ lộn xộn non mềm, ngón tay giữ chặt cánh tay của , kéo đến ngực mình, dùng cằm liếm gương mặt của , bá đạo :

      - Phải quen mùi vị của tôi!

      Bàn tay của đầy tham muốn chiếm hữu giữ đầu của :

      - Nhớ, chỗ này, chỉ có thể lưu lại dấu vết của tôi! - Tay của chạm môi đỏ thắm, cổ trắng noãn, xương quai xanh xinh đẹp, đẫy đà mềm mại, và nơi đặc trưng cho phái nữ của .

      Mặt của đỏ đến mức thể đỏ nữa, tay bé nắm chặt vạt áo quần áo của , trong lòng rất xấu hổ.

      ******

      Diệc Tâm Đồng cầm quần áo mặc xong, vào phòng rửa mặt, sau khi xử lý tốt bản thân xong, cầm túi vải giường lên, chuẩn bị xuống lầu, cái tin nhắn từ di động trong túi truyền đến, tò mò mở ra túi vải, lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn.

      Là tin nhắn Quan Hi gởi tới.

      - Đồng Đồng, khi cậu thấy tin nhắn này tớ ngồi máy bay chuyến bay tới Hy Lạp. Tớ và ba với trai phải di cư tới Hy Lạp! xin lỗi, tại mới cho cậu biết. Tối hôm qua tớ cũng mới biết tin tức này, ra tớ rất nỡ xa cậu! Hu hu, xin lỗi! Tớ phải rồi!

      Điện thoại di động Diệc Tâm Đồng cầm tay ‘pằng’ tiếng rơi mặt đất, Quan Hi muốn di cư tới Hy Lạp? Tại sao bất ngờ như vậy? Chẳng lẽ là. . . . . .

      mở cửa chính phòng ngủ ra, chạy ra ngoài.

      - Mạc thiếu gia! Là người có đúng hay ? Là người làm cho bọn họ phải dời đúng ? - chạy đến bên cạnh Mạc Duy Dương dùng bữa ăn sáng, khóc chất vấn.

      Quá đột nhiên, tốt mà, làm sao lại đột nhiên dọn nhà, nhất định là sử dụng quan hệ.

      - Em gì vậy? - cau mày nhìn .

      - Mạc thiếu gia, cầu xin người làm cho bọn họ trở về được ? Tôi chỉ có mình người bạn tốt Quan Hi này, tôi thể mất ấy, cầu xin người. . . . . . - tới đây quỳ mặt đất, đôi tay kéo ống quần , khóc đến ngóc đầu lên được.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: Tâm bị tổn thương



      Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn qua cái, quay mặt sang hừ câu:

      -Tôi biết em gì!

      Diệc Tâm Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, miệng mở ra. Làm sao có thể biết cái gì, chuyện hoàn toàn là do sai người làm ra!

      -Tôi biết là do người làm! Bởi vì trong lòng người ghi hận với Thượng Quan Tước, nhưng Quan Hi có làm gì sai? Tại sao người phải đuổi cả nhà ấy ! – kiệt sức bác bỏ lại.

      Nghĩ đến người bạn tốt nhất rời khỏi , khóc lớn hơn, ngón tay lôi ống quần , muốn cào nát quần của .

      Mạc Duy Dương vui đưa tay gỡ tay của ra, mím môi mỏng tức giận :

      -Tôi muốn lặp lại lời của mình… tôi chưa từng làm qua chính là chưa làm qua!

      Diệc Tâm Đồng bị đẩy ngồi mặt đất. Mạc thiếu gia tin tưởng nhất lại là người hèn hạ như vậy, vì đạt tới mục đích của , tiếc tất cả thủ đoạn. căm hận nhìn , cam lòng cắn răng.

      Mạc Duy Dương biết bản thân có giải thích thế nào, cũng đều cho rằng cả nhà Thượng Quan Tước là do đuổi .

      Mà tình hình bên trong chỉ có và thư ký của biết, công ty của Thượng Quan Tước gánh khoản nợ rất lớn, mà chỉ lợi dụng điểm này, tìm cha của Thượng Quan Tước rằng mình có thể giúp nhà họ Quan vượt qua khó khan này, nhưng điều kiện tiên quyết là … cả nhà bọn họ phải rời xa thành phố J.

      Cha của Thượng Quan Tước lập tức đồng ý, cầm khoản tiền cho cả đêm mang theo người nhà rời khỏi thành phố J. Còn là làm cá thuận nước giong thuyền, thuận tiện giải quyết xong cái tên Thượng Quan Tước chướng mắt này.

      Lòng phức tạp nhìn cái, sau đó giọng :

      -Em phải tin tưởng tất cả lời của tôi, học !

      Diệc Tâm Đồng cam lòng đứng dậy, cầm túi vải của mình lên cũng quay đầu lại chạy khỏi biệt thự.

      ***

      Diệc Tâm Đồng đỏ khóe mắt qua xong khóa học ngày, cho đến khi thấy chiếc xe riêng quen thuộc dừng ở cổng trường học. còn phiền não, đột nhiên rất muốn nhìn đến bất cứ thứ gì của ta, tức giận tránh khỏi tầm mắt của quản gia, về hướng khác.

      Ôi! đây là tức giận ai đây? Tức giận với có tác dụng ? Dù sao hỉ nộ ái ố của cũng quan tâm…

      Đợi sau khi nghĩ thông suốt, xoay người quay trở về đột nhiên chiếc xe mạnh mẽ xông về phía , cửa xe vừa mở ra, cả người bị kéo vào trong xe. Cả quá trình, cả bộ dạng đối phương cũng kịp thấy ràng. tấm vải bịt miệng lại, giãy giụa, cảm giác trước mắt bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất ý thức.

      Quản gia chờ ở cổng trường học có hơi lâu, khỏi lo lắng xảy ra chuyện gì, vội gọi điện thoại cho Mạc Duy Dương.

      Điện thoại vừa kết nối, Mạc Duy Dương họp, giọng có phần lạnh lùng hỏi:

      -Chuyện gì? phải bảo ông đón ấy tan học sao?

      -Tổng giám đốc, nhưng tôi đợi ở cổng trường học rất lâu rồi, vẫn thấy tiểu thư ra ngoài! – Tầm mắt quản gia tiếp tục nhìn vào phía trong cổng trường học, vẫn thấy bóng dáng của Diệc Tâm Đồng.

      Mạc Duy Dương nhíu chặt long mày, lo lắng vì tâm tình tốt lại chạy loạn đâu rồi, vội căn dạn :

      -Vào trong trường học tìm chút, có bất kỳ tin tức gì nhanh chóng báo cáo với tôi!

      vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, chiếc điện thoại di động khác đặt lên bàn làm việc chợt vang lên. Cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình điện thoại, trong nháy mắt trong lòng nhiều hơn tia cảnh giác.

      -Mạc thiếu gia, lâu gặp! – hồi tiếng cười hài hước từ đầu kia điện thoại truyền tới, cũng cười theo tiếng – Người của tôi ở chỗ của ông?

      -Mạc thiếu gia đúng là thông minh! Có hứng thú đến nhận người ? Tôi thể chờ để gặp cậu thêm lần nữa… Mạc Duy Dương, tới ?

      Ngón tay mạc Duy Dương xiết chặt, môi mọng cử động:

      -Địa điểm!
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :