1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Lồng nhốt sủng vật


      Edit: Tóc gió thôi bay


      mặt Diệc Tâm Đồng thoáng cái trắng bệch, cũng hoài nghi tới mục đích nhận nuôi . Khi tàn khốc bị lột ra, lòng của bị nhéo đau. thà rằng Mạc Duy Dương nhận nuôi là vì thương hại, chứ phải vì thỏa mãn dục vọng của . muốn là công cụ phát tiết của .

      Mộ Dung Tuyết thấy sắc mặt tốt lắm, vội trấn an:

      - Yên tâm , bên cạnh Dương thiếu người phụ nữ thoáng chốc đụng tới !

      Mặt của càng thêm tái nhợt. Mộ Dung Tuyết có ý tứ là, khi mất giá trị làm công cụ phát tiết của , có phải cũng bị vứt bỏ ? luồng rét lạnh từ lòng bàn chân xông vào trong cơ thể , làm cho lạnh lẽo hít thở thông.

      ******

      Mạc Duy Dương cởi áo khoác, giao người làm, liếc nhìn căn phòng lầu, hỏi:

      - Tiểu thư ăn cơm tối xong chưa?

      Người làm chỉ uhm, giọng :

      - Từ xế chiều tiểu thư dạo phố trở về xong, vẫn xuống lầu, gọi ấy dùng cơm, trong phòng cũng có phản ứng.

      Lông mày Mạc Duy Dương tự chủ xiết chặt lại, chẳng lẽ còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua?

      tới cửa phòng, gõ cửa, kêu lên:

      - Diệc Tâm Đồng, mở cửa!

      Diệc Tâm Đồng nằm giường, nghe được tiếng của , tâm căng thẳng theo, rũ mắt xuống đáp lời:

      - Em ngủ!

      Ngủ! nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả còn sớm, thôi! hẳn là đói bụng mới xuống dưới lầu ăn cơm. Gương mặt lạnh lùng xoay người vào phòng của mình.

      Mặt của Diệc Tâm Đồng đem chôn ở trong gối nằm lộ ra, lông mi dài ướt mảng rồi, nghẹn ngào :

      - Tôi muốn làm sủng vật!

      ra cửa phòng, Diệc Tâm Đồng thấy Mạc Duy Dương dùng bữa sáng dưới lầu, vội vàng xoay người gạt tóc xuống trước mặt, che giấu hai mắt sưng đỏ, sau đó xuống lầu.

      Mạc Duy Dương thả bữa ăn sáng trong tay ra, nhìn cái, nhếch môi :

      - Tại sao tối qua ăn bữa tối?

      lấy bữa sáng đưa vào trong miệng khẽ cắn, bởi vì lời của mà suýt nữa khóc lên. Cố ý vừa nuốt bữa sáng, vừa mơ hồ :

      - đói bụng!

      - Về sau được phép ăn bữa tối, đói bụng cũng phải ăn chút! – Mặt nghiêm túc , nghĩ đến mình chính là người có bệnh bao tử, hy vọng có di chứng gì.

      - Dạ! – lấy bữa sáng để xuống, nắm lấy túi bên cạnh, đứng dậy : - Em ăn no, trước!

      Nghĩ đến mục đích giấu ở trong lòng, chỉ cảm thấy đáng sợ, muốn cùng dùng bữa sáng nữa. ôm túi, sải bước từ trước mặt mất.

      Mạc Duy Dương liếc nhìn dĩa bánh bao đối diện, mới ăn miếng ?

      - Chờ chút! – đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau lưng kêu lên.

      Hai chân của đứng ngay tại chỗ, cũng quay đầu, chỉ nhắm mắt lại hỏi:

      - Mạc thiếu gia còn có chuyện gì?

      - Em thoải mái ở đâu? – mở miệng .

      - Em có chỗ nào thoải mái. Chẳng qua là đau lòng, tự lẩm bẩm.

      - Ai dạy em xoay lưng đối với người khác vậy? Xoay người lại! – càng né tránh, càng thấy được có vấn đề, đặc biệt là giọng của , nghe có chút khàn khàn giống như khóc.

      Diệc Tâm Đồng lo lắng bản thân rống hết ra với , từ từ điều chỉnh hô hấp, xoay người đáp lại ánh mắt của .

      Lông mày nhíu lại, nhìn mắt đỏ vòng của , hỏi:

      - xảy ra chuyện gì?

      - Tôi muốn ở nơi này! – xong câu này, ôm túi từ trước mắt chạy trốn.

      Ánh mắt Mạc Duy Dương phức tạp nhìn thẳng tới bóng lưng rời , suy nghĩ trong lòng cứ dán vào nha đầu này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua cũng thấy có phản ứng lớn thế này! Chẳng lẽ ở trường học bị uất ức gì
      Last edited: 26/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 62: ra là có chỗ dựa

      - Diệc Tâm Đồng, hiệu trưởng tìm cậu! - Cửa phòng học đột nhiên truyền đến tiếng .

      nhìn ra cửa phòng học, sau đó gật đầu cái.

      Quan Hi lại gần, tò mò hỏi:

      - Hiệu Trưởng đại nhân tìm cậu làm gì?

      - lắm! - nhíu nhíu mày, trực giác phải là chuyện tốt.

      Khi thấy bóng lưng đưa về phía trong phòng hiệu trưởng kia mặt thoáng chốc biến trắng, dẫu môi kêu tiếng:

      - Hiệu trưởng!

      Hiệu trưởng vội vàng cười kêu lên:

      - Diệc Tâm Đồng, mau tới gặp Mạc tổng, Mạc tổng chờ em lâu!

      Gương mặt hiệu trưởng lấy lòng nhìn về phía Mạc Duy Dương :

      - Mạc tổng, người muốn gặp gọi vào!

      - Hiệu trưởng, làm phiền rồi, có thể để cho mình tôi chuyện chút với bé này ? – Giọng trầm thấp dễ nghe của Mạc Duy Dương lượn vòng ở trong phòng.

      Hiệu trưởng vội khom lưng cười :

      - Có thể!

      Hiệu trưởng qua bên người vỗ bả vai của quên nhắc nhở:

      - chuyện tốt với Mạc tổng, Mạc tổng quan tâm em đó!

      Hai chân Diệc Tâm Đồng mềm nhũn, liếc nhìn người đàn ông trong phòng hiệu trưởng. Cau mũi dễ thương, tới đây làm gì?

      - Vào ! Đừng đứng ngoài cửa làm thần giữ của! - Người đàn ông kia khôi phục vẻ mặt cũ, nhìn về phía kêu lên.

      - Người tới đây làm gì? - Diệc Tâm Đồng dùng giọng điệu chất vấn .

      Mạc Duy Dương hết sức bất mãn với giọng điệu của , bước chân thong thả tới trước mặt , cánh tay dài duỗi cái, cửa sau lưng ‘rầm’ tiếng bị đóng lại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bị dọa đến mặt trắng còn chút máu.

      - Tôi chỉ cố ý dặn dò hiệu trưởng, thay tôi chăm sóc em tốt, làm cho em cách xa những thứ con ruồi nhặng mà học tập tốt! - Giọng như mây trôi .di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      ngẩng đầu lên nhìn , có chút tức giận :

      - Tại sao người cảm thấy tôi học tập tốt?

      - Cái này giải thích thế nào? - Ngón tay của chạm mí mắt , phun hơi hỏi.

      - Chuyện này với học tập của tôi quan hệ! - Trực giác của tránh khỏi đụng chạm của .

      Ngón tay thon dài của nắm cằm của , cười lạnh :

      - Chẳng lẽ phải vì tên đàn ông mà ngủ yên? Lại phải là bị nam sinh đá nên khóc đến đau lòng như vậy chứ? . . . . . . người kia là ai hả, xem tôi đánh gãy chân ?

      Diệc Tâm Đồng hoài nghi có phải mắc chứng suy đoán , như vậy cũng đoán được.

      - Vâng, tôi bị đàn ông đá! - cố ý lời làm tức giận, trở nên chật vật như vậy còn phải là vì .

      Đôi mắt Mạc Duy Dương trong nháy mắt híp lại, quả nhiên thương rồi? Thượng Quan Tước? Chẳng lẽ là ?

      Cái nhận thức này khiến cho cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      - Mới bao nhiêu tuổi bắt đầu nghĩ tới đàn ông? Tôi bảo em tới trường học học, phải để cho em học người khác chuyện đương. Nếu như muốn chuyện đương cũng nên tới trường học, mà là chạy về nhà! - Giọng điệu của rất hung dữ, hung dữ làm thiếu chút nữa khóc lên. Nhưng khóc, đôi mắt chỉ mông lung nhìn thẳng , khóe miệng mếu máo, bộ muốn khóc lại khóc.

      Ý thức được hành động mình có chút khác thường, Mạc Duy Dương nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng, buông lỏng cằm của ra, phiền não :

      - Tôi mặc kệ là em vì người đàn ông nào mà trở nên sa ngã như vậy, được làm cho tôi đối với em quá thất vọng. Quay về học, thu cánh bay trong tâm lại !

      - Tôi. . . . . . biết. . . . . . rồi! - quay đầu, để cho nhìn thấy đáy mắt ướt át của mình, quay lưng kéo cửa phòng, lại nghe được tiếng của vang lên lần nữa - Bây giờ em thích hợp thương, trước hoàn thành việc học rồi !

      gật đầu cái, nghẹn ngào ra khỏi căn phòng.

      ******

      Diệc Tâm Đồng cùng Quan Hi ra cổng trường, chiếc màu đen xe hơi dừng ở cửa trường học, cửa sổ xe mở ra. Khuôn mặt y hệt phù dung nhìn về bọn họ, sau khi nhìn gương mặt đó, chân Diệc Tâm Đồng tự chủ mềm nhũn xuống.

      Ngồi lên xe Vũ Phong Nhi, Diệc Tâm Đồng lo lắng níu chặc váy đồng phục học sinh.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 63: Nhận thức làm con nuôi

      Ngồi lên xe Vũ Phong Nhi, Diệc Tâm Đồng lo lắng níu chặc váy đồng phục học sinh.

      Chuông điện thoại di động đúng lúc mà vang lên, Diệc Tâm Đồng liếc nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạnh , ngón tay đè xuống chỗ điện thoại rung

      Vũ Phong Nhi nghiêng mặt sang nhìn cái, :

      - Nhận ! Hẳn là nó gọi tới!

      lập tức thở dài ra hơi, lấy điện thoại di động, điện thoại gọi tới là ‘ Mạc thiếu gia’.

      - Mạc thiếu gia! - giọng kêu câu.

      - đâu? Quản gia tìm em khắp nơi! - Bên đầu điện thoại giọng Mạc Duy Dương lộ ra tia nghiêm túc.

      - Em. . . . . . – nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạn. Vũ Phong Nhi cười - cho nó biết, gọi nó tối nay về nhà chuyến!

      hít hơi khí lạnh, hiểu đến cùng mẹ Mạc Duy Dương muốn làm cái gì.

      - Bên cạnh có người? - Mạc Duy Dương nghe thanh rất bên đó truyền đến.

      - Mẹ người bảo buổi tối người trở về biệt thự chuyến! - lấy lời Vũ Phong Nhi thuật lại cho .

      Mắt đẹp của Mạc Duy Dương tự chủ chau lại, với :

      - Mẹ tôi ở bên cạnh em? Bảo bà ấy nghe điện thoại!

      - Bác , Mạc thiếu gia bảo người nghe điện thoại! - lấy điện thoại di động đưa cho Vũ Phong Nhi, Vũ Phong Nhi nhận lấy điện thoại di động, cười với con trai ở đầu kia điện thoại t.r.uyện của d"iễn đ'àn l"ê q'uý đ"ôn - Dương, tối nay về nhà chuyến ! Về phần Diệc Tâm Đồng, con cần phải lo lắng, mẹ làm gì bé, mẹ chỉ muốn nhận bé làm con nuôi.

      Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, kêu lên:

      - Mẹ, chuyện lớn như vậy tại sao bàn bạc với con! Lập tức bảo tài xế đưa Diệc Tâm Đồng quay về!

      Vũ Phong Nhi biết chọc giận con trai, vội vàng khuyên nhủ:

      - Mẹ có ý tứ gì khác, chẳng qua mẹ thấy con thích bé như vậy, muốn thay con chăm sóc bé tốt nhất. Bình thường con bận rộn công việc, có cách nào chăm sóc bé, mẹ nhận bé làm con nuôi, giống như con mẹ. Ta nghĩ tiểu thư Diệc cũng rất đồng ý chứ?

      Bà cười khanh khách hỏi Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng nhanh chóng phản ứng kịp. Ý tứ Vũ Phong Nhi nhận làm con nuôi rất ràng, Mạc Duy Dương chỉ có thể là cả của , lấy . Có thể để làm con nuôi của bà coi như là ân huệ trời cao cho

      Diệc Tâm Đồng cảm giác lòng tự trọng của mình bị vũ nhục lớn. muốn cùng Mộ Dung Tuyết giành con trai của bà, chẳng lẽ như vậy còn được sao?

      Mạc Duy Dương cũng nín thở, rất sợ nghe được câu trả lời đồng ý của Diệc Tâm Đồng.

      Im lặng vài giây, Diệc Tâm Đồng biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Vũ Phong Nhi.

      Vũ Phong Nhi liếc cái, môi đỏ mọng trang điểm xinh đẹp tinh tế nhấp.

      - Mẹ, bảo tài xế đưa ấy quay về! - Mạc Duy Dương lặp lại lời vừa rồi.

      Vũ Phong Nhi cười lạnh :

      - Con gấp cái gì? Mẹ thể mời bữa cơm tối? Nếu như con lo lắng mẹ làm gì bé mà , con có thể lập tức trở về biệt thự!

      Bà cúp điện thoại ném cho Diệc Tâm Đồng, nhìn về tài xế phía trước mặt căn dặn :

      - Lái nhanh chút, đừng chậm trễ thời gian cơm tối!

      - Vâng phu nhân

      ******

      Mạc Vi Phẩm dùng ánh mắt tra xét nhìn , Diệc Tâm Đồng dám thở mạnh, chỉ có thể cúi đầu im lặng .

      Vũ Phong Nhi vội đẩy ông cái:

      - cần nghiêm túc như vậy, dọa đến đứa !

      Mạc Vi Phẩm bưng ly trà khay trà, uống hớp trà, với :

      - Rời khỏi con tôi, cần bao nhiêu tiền cứ việc ra. còn chưa đủ tư cách vào nhà họ Mạc chúng tôi, chớ làm ảnh hưởng con trai và con dâu tương lai của tôi đính hôn.

      Diệc Tâm Đồng bị lời giáo huấn của ông làm cho sắc mặt tái nhợt, bàn tay càng ngừng nắm chặt đùi, khóe miệng run rẩy yếu ớt
      Vũ Phong Nhi chỉ có thể thông cảm nhìn cái. Bà vẫn rất thích Diệc Tâm Đồng, có điều bối cảnh gia đình đứa này thích hợp với con trai của bà.

      Với địa vị của Mạc gia ở Thành phố J hôm nay, khi có biến động , truyền thông báo chí lôi ra. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, cũng thể cưới nhi có thân phận có địa vị, lai lịch!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào

      - Mẹ.... ấy đâu? - Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách lớn tiếng la ầm lên.

      Người làm bên cạnh vội vàng tiến lên muốn nhận áo khoác của , lại bị ra dấu tay ngăn cản, lui sang bên.

      Vũ Phong Nhi nhìn về phía Mạc Vi Phẩm, cười :

      - Ở lầu nghỉ ngơi!

      Tầm mắt của nhìn theo về phía Mạc Vi Phẩm, sắc mặt khó coi mà lên lầu.

      Từ sau lưng truyền đến tiếng Mạc Vi Phẩm:

      - Đứng lại! Chớ quên mình đính hôn, thân phận của mình, ta cho người sắp xếp ta thỏa đáng, đến lúc tống ta rồi! Cậu cũng thể nuôi con bé nhi cả đời! Thế ra cái gì hả?

      Mạc Duy Dương dừng bước lại, xoay người nhìn Mạc Vi Phẩm ở lầu dưới, bàn tay ở cố tay áo tự chủ nắm chặt, mặt nhuộm tầng lạnh lẽo.

      - Đây là chuyện của tôi, ấy hay ở còn chưa tới phiên ông ra quyết định. - xong, để ý tiếng la dưới bậc thang trước mặt, sải bước lên lầu.

      - Mạc Duy Dương, mày dám làm loạn! Tao tùy thời có thể lấy danh hiệu chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng của mày! - Mạc Vĩ Phẩm tức đến xanh mét cả mặt mày.

      - Được rồi, hạ hỏa, ông cũng hơi quá đáng rồi! - Vũ Phong Nhi vội vỗ ngực của ông khuyên nhủ.

      - người đàn bà biết cái gì? Hôn của nhà Mộ Dung cùng nhà họ Mạc thể xảy ra nửa điểm sai xót! Tôi chỉ chấp nhận người con dâu Tuyết Nhi này! - Mạc Vi Phẩm giận đến được.

      Vũ Phong Nhi nhìn ông chằm chằm:

      - Lão Ngoan Cố! Cẩn thận bức bách con trai, con trai bỏ nhà trốn , đến lúc đó xem ông đâu tìm con trai!

      - Hừ, nó dám! - Mạc Vi Phẩm từ lỗ mũi hừ ra khí lạnh.

      ********

      Mạc Duy Dương tìm từng phòng kề nhau, nhưng cũng thấy bóng dáng của , lo lắng gặp chuyện may, vội gọi điện thoại cho . Mơ hồ nghe được tiếng điện thoại di động của vang lên, tìm theo hướng chuông điện thoại di động tới sân thượng.

      - Hu hu~

      nghiêng lỗ tai nghe được thanh từ góc truyền đến, nhíu nhíu mày , ánh mắt rơi thẳng vào bóng đen cuộn mình trong góc.

      Hai chân Diệc Tâm Đồng cuộn lại ngồi dưới đất, đôi tay ôm chân, vùi mặt giữa đùi, rất giọng thút thít. sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác tại của mình, cho nên lựa chọn góc sân thượng tương đói bí , hơn nữa chỗ này mở đèn, có thể phát tiết hết sức tâm tình trong lòng ra ngoài.

      - Diệc Tâm Đồng! - Trong bóng tối giọng trầm thấp từ tính của vang lên.

      Tiếng thút thít của chợt ngừng, loạn xạ lau lau mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt trong bóng tối đó. Mặc dù nhìn quá thái độ của , nhưng biết cau mày.

      ngồi xổm người xuống, đưa tay chuẩn xác sờ tới đỉnh đầu của :

      - Đứng lên ! Phải về nhà rồi!

      cũng nhúc nhích, nhìn thẳng , ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt người . Tay của cẩn thận từng li từng tí tìm được hôn như đứa trẻ bị vứt bỏ, kéo áo sơ mi trước ngực , giọng :

      - Tôi có nhà! Tôi là nhi!

      Giọng của tràn đầy sợ sệt và bi thương, tay của chạm tới khuôn mặt của , đưa tay kéo vào trong ngực, cúi đầu phủ lên môi mềm mại của , ngón tay giữ chặt ót , hôn qua khóe miệng của , khàn khàn :

      - có ai em là nhi! cần để lời của ba mẹ tôi ở trong lòng! Bọn họ phải là tôi, cũng thể biểu ý nghĩ của tôi.

      Cơ thể của trong nụ hôn của , càng ngừng run rẩy. Như đứa trẻ cần an ủi, lạng quạng đáp lại nụ hôn của . Tay bé nắm kéo áo sơ mi của , mà bàn tay của phủ lên tay bé, đè vách tường, có chút thở dốc :

      - thôi!

      cúi đầu nhìn cũng thở gấp gáp trong ngực như , ngón tay cấu vành tai của , rất mềm.
      Last edited by a moderator: 1/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      chương 65: phải thiên kim tiểu thư

      - Đồng Đồng! - Đột nhiên nghe được sau lưng có người kêu , quay đầu nhìn lại, kinh sợ kêu lên - Thượng Quan Tước, sao tới trường học?

      - cố ý tới tìm em, Mạc Duy Dương làm gì em chứ? Bây giờ em ở nơi nào? - Mặc dù đại khái đoán ra quan hệ của và Mạc Duy Dương, nhưng vẫn muốn từ chính miệng xác nhận.

      - À. . . . . . em ở. . . . . . – biết có lẽ gạt được , liền cho biết - Em ở biệt thự của Mạc Duy Dương, em là nhi ấy nhận nuôi!

      mặt Thượng Quan Tước lên khiếp sợ. Thế nào cũng ngờ đến chân tướng lại là thế này:

      - xin lỗi, phải cố ý muốn dò xết chuyện riêng của em, . . . . . .

      - Em biết, phải giải thích. Cám ơn quan tâm, thời gian lên lớp đến rồi, em trước! - cười cười với , đột nhiên cảm thấy ra ra là chuyện thoải mái như vậy.

      - Được! - Thượng Quan Tước đưa mắt nhìn vào phòng học, sau đó xoay người, mặt mang nụ cười. ra là đứa bé Mạc Duy Dương nhận nuôi, trách được Mạc Duy Dương lại quan tâm như vậy. Vừa nghĩ như thế, cảm giác mình có lòng tin giành được tin tưởng và ủng hộ của Mạc Duy Dương.

      ******

      - , gì? Đồng Đồng là nhi Mạc Duy Dương nhận nuôi? - Quan Hi cho rằng mình nghe lầm. và Đồng Đồng qua lại lâu như vậy, chưa bao giờ biết ấy là nhi. Nha đầu này nghiệp vụ giữ bí mật làm cũng tốt quá, giọt nước lọt chút, thiếu chút nữa cả cũng lừa gạt.

      Quan Hi vẫn cho rằng Diệc Tâm Đồng cũng giống như mình, là đứa trẻ gia đình giàu có, bởi vì bình thường Đồng Đồng mặc quần áo đều là hàng hiệu.

      ở phòng khách bước chân thong thả tới lui, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Tước hỏi:

      - , có phải Mạc Duy Dương là tổng giám đốc tập đoàn Diệu Hằng ? Là ta nhận nuôi Đồng Đồng?

      ti vi thường đưa tin về người này, cho nên cũng có nghe qua về ta.

      - sai, chính là ta! Hi, với em nhiều như vậy, là muốn bảo em giúp cho vài biện pháp. Em nếu như muốn qua lại với Đồng Đồng, Mạc Duy Dương đồng ý ? – khá lo lắng người đàn ông Mạc Duy Dương kia.

      - Cái này. . . . . . em cũng ràng lắm, nhưng mà em có thể giúp hỏi ý tứ Đồng Đồng chút! - Quan Hi nhìn ạm cái, giống như chuyện càng ngày càng phức tạp.

      ******

      - Đồng Đồng, cậu chờ chút! - Quan Hi đuổi theo , vỗ bả vai của - Cái nha đầu này có phải giấu tớ điều gì ?

      Diệc Tâm Đồng trừng mắt nhìn, lập tức phản ứng kịp, hẳn là Thượng Quan Tước chuyện nhi với Quan Hi.

      - xin lỗi Hi, phải tớ cố ý muốn giấu giếm cậu, tớ có nỗi khổ tâm của tớ! - có ai mong muốn để cho người khác biết mình là nhi cha mẹ vứt bỏ, cho nên hy vọng Quan Hi vì thân phận của mà rời xa , rất quan tâm người bạn tốt Quan Hi này.

      - Tớ có ý muốn trách cứ cậu! Yên tâm, mặc dù cậu là nhi, nhưng cậu còn có tớ cùng tớ, chúng tớ đều rất thích cậu! Cho nên. . . . . . cậu đồng ý làm bạn của tớ ? ấy rất rất thương cậu!

      Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, rút tay về, lúng túng :

      - Hi, muốn nghe sao? ra tớ trước giờ coi Thượng Quan Tước là trai mà đối đãi, cũng có ý tứ thích ấy. . . . . .

      - Hả? Cậu coi tớ là trai! Nếu tớ nghe được cậu gì, nhất định đau lòng mà chết! Cậu cần phải lo lắng nhiều nữa, ra tớ trừ hơi già rồi, nhưng đối với rất dịu dàng nhá! Hơn nữa nghiệp thành công, người cũng có dáng dấp đẹp trai. - Quan Hi buông tha tia hi vọng, tiếp tục khuyên nhủ.

      - Hi, tớ có thể cùng ấy, tớ. . . . . . - biết giải thích như thế nào với Quan Hi, ra trong lòng của có người đàn ông khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :