1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Satan dịu dàng


      Edit: Tóc gió thôi bay.


      Chương 56: Xin hãy giúp em.


      Thượng Quan Tước theo địa chỉ Diệc Tâm Đồng cho , tìm tới.


      - Đồng Đồng!


      Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn về phía , cười :


      - Thượng Quan Tước!


      - Tìm ra ngoài có chuyện gì sao? - ngồi ở vị trí đối diện , cầm ly nước bàn uống hớp.


      - Em có thể nhờ giúp chuyện ? - khó khăn để mở miệng hỏi.


      - Việc gì gấp vậy? - để ly xuống, tò mò nhìn - Em thử xem, nếu như có thể giúp em, nhất định giúp hết sức!


      - có thể giúp em tìm chỗ ở ? - xoắn ngón tay lại, khó khăn mở miệng .


      - Em muốn chuyển nhà?


      - Ừh! Trong nhất thời em biết tìm ai giúp đỡ, cho nên mới nghĩ tới , nếu như cảm thấy phiền coi như có gì !


      - phiền, tuyệt đối thấy phiền toái, chừng nào em chuyển ra? - vội ngắt lời , cười .


      - Càng sớm càng tốt, em muốn mau chóng chuyển ra! - nhớ bọn họ đính hôn vào nửa tháng sau, thể chậm trễ nữa.


      - Cuối tuần này được đấy, cuối tuần này nghỉ, đến lúc đó có thể tới giúp em mang đồ!


      - cần.... em có đồ gì muốn mang , chỉ cần cho em biết địa chỉ nhà là được rồi! Em tự ! - muốn cho biết, ở biệt thự của Mạc Duy Dương.


      - mình em được ? có đồ muốn mang ? - khó hiểu hỏi, phải chuyển nhà có rất nhiều đồ phải dọn sao?


      - Được!


      - Vậy cũng được! Biệt thự ở còn phòng trống, em muốn đến ở ? Miễn phí tiền thuê nhà, miễn phí toàn bộ tiền điện nước, thế nào? - tốt bụng đề nghị.


      - Em đến ở có phải quấy rầy đến ? - thể quá ích kỷ.


      - , mình ở rất đơn, nếu như có người làm bạn cũng tương đối vui vẻ. Nha đầu Quan Hi kia có việc gì cũng thường chạy tới! - cười cười, hi vọng có thể chuyển tới ở cùng .


      - Nếu như em chuyển đến ở, giúp em giữ bí mật chứ? Em muốn để những người khác biết em ở chỗ của . Bởi vì em và người nhà cãi nhau có chút mâu thuẫn, tạm thời muốn để bọn họ biết em ở đâu? - Trong lòng Diệc Tâm Đồng hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình sao có thể che giấu lương tâm mà dối, nhưng bây giờ cùng đường rồi, chỉ có thể bước tính bước.


      - Đương nhiên, em muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu, để cho bất kỳ ai biết em ở chỗ của , cho nên em có thể yên tâm ở lại đó! - vỗ ngực bảo đảm.


      Diệc Tâm Đồng cảm kích cười :


      - Cám ơn , làm phiền lâu!


      Đợi đến khi có cơ hội, tự mình tìm căn phòng.


      - cần khách sáo với như vậy, rất muốn em đến ở! - nhếch môi cười .


      Lần trước bị Mặc Duy Dương mang , vẫn hơi buồn bực, ngờ cơ hội hai người đơn độc chung sống đến nhanh như vậy. Hơn nữa còn là ở chung mái nhà, tự chủ tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống tương lai.


      Diệc Tâm Đồng chưa với Vũ Lạc Trạch chuyện muốn rời khỏi, tránh cho ấy báo tin cho Mạc Duy Dương. Rất cảm kích chăm sóc của mười mấy ngày nay đối với , mặc dù hai người chuyện rất ít nhưng Vũ Lạc Trạch là người đàn ông rất dịu dàng. Trong tay mang theo cái túi , Diệc Tâm Đồng xuống cầu thang.


      Nắm trong tay địa chỉ Thượng Quan Tước cho, bắt chiếc taxi, sau đó ngồi vào trong xe địa điểm với tài xế, tài xế đưa cổ đến địa chỉ đó.


      Xuống xe, Diệc Tâm Đồng tới cổng biệt thự rồi nhấn chuông cửa ngoài cổng.
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 57: mất tích

      Xuống xe, Diệc Tâm Đồng tới cổng biệt thự rồi nhấn chuông cửa ngoài cổng.

      Thượng Quan Tước từ trong biệt thự ra, giúp mở cổng, nhận lấy túi tay , cười :

      - Tới đúng lúc! Vào !

      Diệc Tâm Đồng đánh giá quang cảnh chung quanh biệt thự, lộ ra ít kinh ngạc.

      - mình ở nơi lớn như vậy?

      - Uh! - gật đầu cái.

      - Nơi này rất lớn! - cười cười với , nên sớm đoán được nhà rất có tiền.

      - Em thích là tốt rồi! cần đứng yên, ngồi ! - từ phòng bếp ra, lấy cho ly nước.

      - Cảm ơn!

      - À ~ Đồng Đồng, công ty còn có chút việc, trước nhé, em cứ tự nhiên! - nhớ tới hôm nay còn phải bàn chuyện hợp tác với nhóm người của công ty, cũng sắp mười giờ trưa rồi.

      - Được, làm việc trước , cần phải để ý đến em!

      - Nếu nhàm chán có thể tìm con nhóc Quan Hi ở với em, trước! - tới cửa chính cởi dép ra, thay giày da sau đó cầm cặp công văn rời .

      Diệc Tâm Đồng ngồi ghế sa lon cằm đặt đùi, hai cánh tay ôm chân, khuôn mặt nhắn lâm vào mảnh trầm tư.

      ******

      Mạc Duy Dương nhận được điện thoại của Vũ Lạc Trạch là ba ngày sau đó:

      - Cái gì? - Gương mặt tuấn tú lộ ra tia khiếp sợ.

      - Tôi cho rằng ấy trở về chỗ của cậu rồi, chẳng lẽ ấy có ở chỗ của cậu? - Vũ Lạc Trạch cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, Tâm Đồng có lý do nào trốn nhà mới đúng. Nhớ tới ba ngày trước, đối thoại giữa , lập tức kịp phản ứng -Dương, cậu và ấy xảy ra chuyện gì? Ngày đó ấy hỏi tôi ấy có phải là gánh nặng của cậu !

      Bên đầu kia điện thoại Mạc Duy Dương rơi vào trong im lặng.

      - Tôi biết rồi! - Hồi lâu, mới mở miệng .

      - Tôi luôn luôn tôn trọng suy nghĩ của cậu, cũng biết đối với ấy cậu phải có cảm giác, nhưng cậu cũng sắp đính hôn với Mộ Dung Tuyết, cậu đặt Tâm Đồng ở vị trí nào? Chẳng lẽ cậu dự định cả đời đem giữ lấy ấy ở bên người làm búp bê? con người, phải tượng gỗ, cậu có nghĩ tới hay , sớm muộn cũng có ngày ấy rời khỏi cậu! - Trong lòng Vũ Lạc Trạch có cảm giác .

      - Tôi lấy ấy, nhưng để cho người đàn ông khác đụng vào ấy! - nhếch môi cười .

      - Dương, cậu biết cậu như vậy là rất ích kỷ sao? Cậu được kết hôn, ấy thể sao? - Vũ Lạc Trạch có chút tức giận.

      - Chẳng lẽ cậu muốn cưới ấy?

      - Tôi muốn đụng vào phụ nữ của cậu nữ! - Vũ Lạc Trạch cười khổ sở tiếng.

      - Vậy là tốt, từ ngày ấy lựa chọn tôi đó, nhất định, ấy trốn tôi thoát!

      Vũ Lạc Trạch ra bất kỳ cảm nghĩ nào nữa, bởi vì có thể khẳng định, người Mạc Duy Dương là Diệc Tâm Đồng, về phần tại sao cưới Mộ Dung Tuyết, hẳn là có liên quan tới bối cảnh. Địa vị nhà Mộ Dung ở cả Thành phố J vô cùng có ảnh hưởng, hai nhà liên kết hôn nhân đối với nghiệp cả hai đều có lợi ích, chỉ đáng thương cho Diệc Tâm Đồng.

      Mạc Duy Dương cúp điện thoại, phát quăng điện thoại . Ngực tức giận làm bộ mặt có chút vặn vẹo. Diệc Tâm Đồng em cho rằng lẩn trốn thể tìm thấy em sao? Em quá ngây thơ rồi!

      Xem ra lần tập huấn cắm trại dã ngoại trước có làm cho em bị chút giáo huấn, nên mới làm cho em to gan mà muốn chạy trốn như vậy.

      ******

      Thượng Quan Tước ngờ người đàn ông này tìm tới nhanh như vậy, lần trước để cho ta mang Đồng Đồng , lần này gì cũng thể để ta mang .

      Có điều khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ ngồi ở chỗ đó cũng cho người ta cảm giác bị áp bức vô hình.

      thận trọng hỏi:

      - Mạc tổng, biết tìm tôi có chuyện gì?

      Mạc Duy Dương ngồi đối diện , đốt điếu thuốc, nhàng nhả ra vòng khói, đôi mắt thâm sâu bắn ra tia sáng lạnh, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười :

      - Tôi biết ấy ở chỗ của , cho ấy biết, tối nay tôi muốn thấy bóng dáng ấy, nếu hậu quả phải có thể gánh nổi!

      Thượng Quan Tước mặt biến sắc, ngờ tới giọng điệu người đàn ông này chuyện lại lớn lối như vậy, có điều người đàn ông này và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Người tình? giống lắm. . . . . . bởi vì theo hiểu biết của đối với Mạc Duy Dương, năm nay ta hai mươi chín tuổi, hơn nữa lập tức đính hôn với tên là Mộ Dung Tuyết, tuối ta và Đồng Đồng lại chênh lệch mười hai tuổi, thể nào là người đàn ông của Đồng Đồng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: chiếm được ích lợi

      Edit: Tóc gió thôi bay

      - Mạc tổng, đây coi là uy hiếp sao? – Thượng Quan Tước che giấu sợ hãi trong lòng rất tốt, nhưng cầm ly trà trong tay cũng tự giác có chút run rẩy.

      - cảm thấy thế nào? cho rằng giấu ấy, tôi tìm được sao? Thượng Quan Tước, nên có ý đồ đối đầu với tôi, chiếm được bất kỳ ích lợi nào! – Mạc Duy Dương ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua ánh lạnh.

      - Mạc tổng, tôi hết sức hiểu tâm tình tìm người của , nhưng nơi này của tôi quả có người muốn tìm! - Thượng Quan Tước cười .

      Mạc Duy Dương nheo mắt lại, tiếp theo nhéch môi cười :

      -Tôi làm cho hiểu, dối phải trả giá cao! – duỗi hai chân gác lên nhau xuống, đứng dậy có dụng ý mà nhìn ta (TQT) cái, sau đó sập cửa rời .

      Đôi tay Thượng Quan Tước run rẩy cầm điện thoại, với người ở bên đầu kia điện thoại:

      -Đồng Đồng, Mạc Duy Dương tìm em khắp nơi, em xem có muốn tránh ra chỗ khác trước , sợ chỗ của cũng an toàn!

      Điện thoại di động Diệc Tâm Đồng cầm tay “bốp” tiếng rơi mặt đất.

      Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại liên lụy đến Thượng Quan Tước, được, phải lập tức rời , dâu cũng được, ngàn vạn lần được liên lụy đến Thượng Quan Tước.

      Sau khi thu dọn vài thứ đơn giản của mình, xách túi, kéo ra cửa phòng khách, đột nhiên từng hàng người xuất trong tầm mắt của , hàng người nhanh chóng chia thành hai nhóm, khiến giữa bọn họ dọn ra ocn đường.

      Mạc Duy Dương từ sau lưng thuộc hạ ra, về phía đứng bậc thềm, từng bước .

      “A!” hét lên tiếng, xoay người liều mạng chạy vào trong căn phòng, nhưng mới chạy mấy bước cảm thấy quần áo sau lưng bị tay níu lấy, hai chân của bị buộc cách mặt đất, ngay sau đó cả người trôi lơ lửng ở giữa trung.

      “Phịch!” bị ném ghế sofa, đầu tóc rối bời, bộ mặt hoảng sợ.

      -Mạc thiếu gia! Em…….. – cố gắng giải thích, khom lưng vỗ vỗ mặt của , giọng điệu sắc bén – Cánh mọc cứng cáp rồi, muốn bay ? Có phải em nhắc nhở tôi, bảo tôi bẻ gãy cánh của em, để cho em thể nào bay ? Hả?

      nuốt nước miếng cái, sợ hãi lắc đầu.

      -Ở lại bên cạnh tôi, cho đến khi tôi đính hôn, nơi nào cũng được ……. – nâng cả cơ thể lên, sau đó để ngồi đùi .

      đưa tay vòng chặt cổ của , mặt có nước mắt.

      -Tại sao? Chẳng lẽ người phải chê em phiền toái! – đỏ vành mắt hỏi.

      -Chờ sau khi em trưởng thành, tôi để em rời , nhưng bây giờ vẫn chưa thể…….. – Tay của thăm dò gáy , giọng êm dịu có thể mềm vào xương cốt người.

      ríu rít khóc, sau khi trưởng thành, phải là còn có năm sao, có thể thành vị thành niên .

      -Khóc cái gì? Rời khỏi tôi gấp như vậy? Tên Thượng Quan Tước kia có gì tốt hả? – Môi của đặt bên tai , phun ra hơi thở khiến người ta say mê.

      -Tại sao phải đợi đến sau khi trưởng thành, tại em cũng có năng lực tự nuôi sống mình! – quật cường trừng mắt nhìn.

      -Thời điểm còn chưa tới, khi đến tự nhiên để em ! – Trong lời của chứa đầy hàm ý.

      hít mũi cái:

      -Nhưng em lại muốn trở về biệt thự của người! Cũng muốn trở về nhà của Vũ Lạc Trạch, em muốn ở đây!!

      Mặt của trong nháy mắt tối lại:

      - được! Em phải cùng tôi trở về biệt thự, tránh cho gây thêm phiền toái gì cho tôi. Nếu như em sợ quấy rầy chuyện tốt của tôi và vợ chưa cưới? Cái này phải thứ em nên lo lắng?

      -Em có! – chỉ muốn để Vũ Phong Nhi biết, lại dây dưa với con trai bà ấy rồi.

      - có là tốt, đồ dọn xong rồi phải ? thôi! – đứng dậy kéo tay của , muốn dẫn , lại hất tay của ra, buồn bã – Tự em !
      Last edited by a moderator: 20/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 59: Em sao

      - có là tốt, đồ dọn xong rồi phải ? thôi! - đứng dậy kéo tay của , muốn dẫn , lại hất tay của ra, buồn bã - Tự em !

      Mạc Duy Dương biết cáu gắt, tùy cho tính khí của . Hai người xuống bậc thềm, đám vệ sĩ động tác lưu loát theo sau lưng bọn họ. Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương tách ra tới hai bên cửa xe, mở cửa xe ngồi xuống.

      Tài xế liếc nhìn hai người, tùy cơ hành mà lái xe rời .

      Ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Diệc Tâm Đồng cố ý chuyện với , mà cũng đặt laptop đùi, ngón tay gõ bàn phím, ngẩng đầu lên :

      - Ngày mai sau khi tan học, Mac¬coShop mặc thử lễ phục!

      nhìn ngoài xe, lơ đảng :

      - Mặc cái gì cũng như nhau!

      - Bữa tiệc đính hôn đó, tôi muốn em ăn mặc chỉnh tề! thể qua loa.

      ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt có kinh ngạc.

      thể qua loa? Là bởi vì sợ làm mất thể diện, hay là cảm thấy hoàn toàn xứng tham gia bữa tiệc của . xoay mặt, tim khẽ đau nhói.

      - Ngày đó em có chuyện, thể !

      Muốn nhìn ôm, hôn khác trước mặt mọi người, vẫn chưa hào phóng và bình thản như vậy.

      Tay gõ bàn phím của tạm ngừng, nghiêng mặt sang nhìn , trong mắt có tìm tòi tra cứu, chậm rãi nhếch môi:

      - Chuyện gì phải chọn đúng ngày hôm đó?

      - Chuyện lớn của cuộc đời em! – lạnh lùng .

      Lòng kinh ngạc, chuyện lớn cuộc đời?

      - Tùy em! – gần như dùng giọng điệu rất lạnh nhạt với .

      tay đóng laptop lại, gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng nhìn về phía tài xế trước mặt kêu lên:

      - Dừng xe!

      Tài xế hiểu quay đầu lại hỏi:

      - Tổng giám đốc, còn chưa tới công ty mà?

      - Đưa tiểu thư về biệt thự trước , tôi xuống ở đây! - tháo dây an toàn ra, đẩy cửa ra xuống xe.

      Diệc Tâm Đồng cảm giác tức giận, bởi vì câu chuyện lớn cuộc đời kia của . . . . . .

      để lại cho bóng lưng cách nào chạm đến. Đột nhiên cảm thấy giữa cách nhau rất xa rất xa, mặc kệ cố gắng như thế nào, cũng thể đứng bên cạnh , bởi vì thân phận nhi của nhất định thể giúp đỡ , khác với Mộ Dung Tuyết.

      ******

      - Làm lần nữa! Lần đầu tiền cậu theo làm việc bên cạnh tôi sao? Chút chuyện này cũng cần tôi nhắc nhở cậu nhiều lần? - Mạc Duy Dương ném xấp tài liệu xuống đất, ngón tay đặt sống mũi, giận đến thể ngừng mắng thư ký.

      Thư ký nơm nớp lo sợ sờ sờ cái trán đổ mồ hôi, hôm nay tổng giám đốc ăn hỏa dược rồi sao? Hay là thiếu , khí nóng lớn như vậy. lập tức cúi thấp đầu xin lỗi:

      - Tổng giám đốc, tôi lập tức làm lại!

      - Cút, làm tốt, ngày mai cần đến làm nữa! – ném thẳng tàn thuốc tay lên áo khoác tây trang của thư ký. Lưng thư ký thẳng tắp, trở thành nơi Mạc Duy Dương trút giận, mặt xụ dài rồi lại xụ dài.

      Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mộ Dung Tuyết tới liếc nhìn khí buồn bực bên trong căn phòng, cười lạnh :

      - Mạc Duy Dương, nghe người tình của chạy?

      Mạc Duy Dương hung hăng lườm cái, đúng là mở bình ai mà biết trong bình có gì.

      - Chớ nhìn em như vậy... chẳng qua em vừa mới tới biệt thự của , khéo gặp được người tình của , chậc chậc. . . . . . Mạc Duy Dương, chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng của Thành phố J, người tình trong mộng của bao nhiêu , sao lại cắm quả táo xanh tay vậy? Đối phương còn chưa đủ 18 tuổi, ăn ấy đấy chứ?

      Mạc Duy Dương hận thể tay bịt miệng của lại, cũng nhìn chút bây giờ là tình huống nào, ngay trước thư ký của lại có thể há lấy mồm lớn tuyên bố khắp chốn.

      Thư ký ho khan tiếng, biết mình nên ở lại nữa, vội giảng hòa:

      - Tổng giám đốc, tôi làm việc trước!

      Mạc Duy Dương lập tức bắn ra tia ánh mắt hung ác với cậu ta:

      - Còn mau cút !

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Người tình của ấy.

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Mạc Duy Dương lập tức bắn ra mọt tia ánh mắt hung ác với cậu ta:

      -Còn mau cút !

      Mộ Dung Tuyết sợ chết nâng cao chân, đặt mông bàn làm việc của boss lớn, ngón tay bò lên ngực của , đôi mắt quyến rũ như gọi hồn:

      -Có phải gần đây trong lòng rất trống trải ? Cần giúp đỡ ?

      Đôi mắt Mạc Duy Dương lập tức bắn ra tia sáng mạnh, nhìn chằm chằm hai tay sờ loạn của , môi mỏng khẽ động:

      - chuẩn bị bỏ hai chân ra giúp tôi giải quyết sao?

      -Hừ! – Mộ Dung Tuyết rút tay lại, gẩy gẩy tóc dài, đập tài liệu bàn làm việc, xoat người rồi .

      “…………….” Trán Mạc Duy Dương ra vô số vạch đen.

      *****

      Trung tâm Mac-co Shop, nơi kinh doanh trang phục nữ lớn nhất thành phố J. Cả tòa nhà từ tần dưới chót đến tầng cao nhất tổng cộng 10 tầng, chiếm diện tích ước chừng là bốn mươi nghìn mét vuông.

      Diệc Tâm Đồng thang máy, lên tầng Mạc Duy Dương chỉ định—tầng 9.

      Cùng lúc đó, Mộ Dung Tuyết thang máy sau , ngón tay ấn về phía con số chín.

      “Tinh!”

      Diệc Tâm Đồng ra khỏi thang máy, thang máy bên cạnh lúc này cũng mở ra, Mộ Dung Tuyết xách túi, giày cao gót ra.

      Mộ Dung Tuyết liếc mắt cái lập tức nhận ra Diệc Tâm Đồng trước mặt, khóe miệng vểnh lên, kêu lên.

      -Diệc Tâm Đồng!

      quay đầu nhìn lại, mặt xẹt qua tia kinh ngạc:

      -Mua quần áo? – Mộ Tuyết Dung tới.

      -Uh! – hiểu sao Mộ Dung Tuyết lại dùng giọng như thể hai người rất thân quen chuyện với . Đối với Mộ Dung Tuyết chưa là thích, cũng chưa là ghét, trái lại có chút ghen tỵ và hâm mộ.

      -Nhất định là Dương bảo tới mua lễ phục tham dự bữa tiệc đính hôn rồi phải ?

      - trừng mắt nhìn, cười đến vô cùng đẹp mắt, khó trách Mạc Duy Dương lấy , diện mạo Mộ Dung Tuyết rất có khí chất.

      -Vâng! – Diệc Tâm Đồng muốn tán gẫu với nữa, vội vàng – Tiểu thư Mộ Dung, vậy làm phiền thời giờ của !

      - quấy rầy tôi đâu! Thế này hay lắm, tôi cũng muốn thử trang phục, cùng nhau ! – chủ động lôi kéo tay Diệc Tâm Đồng vào trong cửa hàng.

      Diệc Tâm Đồng cầm lễ phục vào phòng thay quần áo, trong phòng thay quần áo để cái ghế, cởi xuống quần áo người, mà ngồi ở ghế ngẩn người.

      Bây giờ là tình huống gì? lại có thể vừa vừa cưới với tình địch, dường như thể dùng từ tình địch này để định nghĩa Mộ Dung Tuyết, bởi vì người trong lòng Mạc Duy Dương là Mộ Dung Tuyết, cho nên Mộ Dung Tuyết đối với hẳn là người rất có uy hiếp.

      chuẩn bị đứng dậy cửa vang lên tiếng đối thoại của kia với nhân viên phục vụ.

      -Phục vụ, phiền gói cái cà vạt này! Cũng biết Dương có thích ? – Mộ Dung Tuyết điểm môi đỏ mọng, chu miệng .

      Nhân viên phục vụ vội lấy lòng mà cười :

      -Mắt nhìn của tiểu thư là tốt, mẫu cà vạt này là hàng số lượng hạn chế cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày chỉ bán ra cái.

      - sao? – Trong mắt Mộ Dung Tuyết che giấu được kiêu ngạo.

      -Đúng vậy tiểu thư, tôi lập tức gói cho ! – Nhân viên phục vụ nhận lấy cà vạt tay đến nơi tính tiền.

      Mộ Dung Tuyết vỗ tay cái, xoay người thấy Diệc Tầm Đồng mặc lễ phục từ phòng thay quần áo ra. Đôi mắt thoáng qua tia sáng như tuyết, tiến lên kéo tay của , cười :

      -Diệc Tâm Đồng, ngờ dáng người đẹp như vậy! Nếu như phải là người tình của Dương, có lẽ tôi rất thích !

      Sắc mặt Diệc Tâm Đồng tái nhợt trận:

      -Cái gì? Người tình?

      Từ lúc nào thành người tình của Mạc Duy Dương rồi? vẫn luôn coi là Mạc thiếu gia, mà giữa các trừ ít hành động hôn môi cũng có hành động khác vượt quá?

      Mộ Dung Tuyết nhìn vẻ mặt đơn thuần của , nhịn được cười :

      -Ha ha, lại hiểu đàn ông trước khi kết hôn đều nuôi vài người tình trẻ tuổi để thỏa mãn như cầu cơ thể đàn ông. Tôi chỉ coi đây là sở thích trong cuộc sống riêng của ấy, chỉ cần sau khi kết hôn ấy bớt phóng túng chút, tôi có thể mắt nhắm mắt mở làm như thấy. Cho nên yên tâm, chỉ cần Dương có ý muốn đuổi , tôi bảo rời khỏi bên cạnh ấy! (cao thủ trong cao thủ)
      Last edited: 20/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :