1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chi sap bi trung phat nua ne neu chap nhan loi cua a nam phu

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 51: là ai của ấy?

      Buổi tối, Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước được phân đến cái phòng, may mắn trong phòng có hai cái giường.

      Thượng Quan Tước với :

      - Mệt mỏi ngày, em tắm !

      Quả có chút mệt mỏi, lấy quần áo trong túi của mình ra, vào phòng tắm.

      mới vừa lâu, điện thoại bị quên trong túi rơ giường phát ra tiếng chuông "ong ong".

      Thượng Quan Tước tới bên giường, cầm túi của lên, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn điện thoại thị tới; "Mạc thiếu gia".

      Cảm giác là người đàn ông, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm sau đó nhấn xuống phím call màu xanh lá cây.

      - Xin chào, Đồng Đồng tắm, có thể gọi lại sau! - đợi đối phương mở miệng, Thượng Quan Tước chen lên mở miệng trước truyện được chuyển ngữ và cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễnđ.ànl.êq.uýđ.ôn, hãy đọc truyện tại nguồn.

      Mạc Duy Dương vừa nghe thấy giọng nam, sắc mặt thay đổi, tự chủ nắm chặt ly rượu ở trong tay, từ từ mở miệng :

      - là ai? Sao có thể có điện thoại di động của ấy?

      Thượng Quan Tước rất khách sáo trả lời:

      - Tôi là bạn trai Đồng Đồng! là ai?

      Trong nháy mắt sắc mặt Mạc Duy Dương che kín mây đen, bạn trai? phải cùng với bạn học nữ sao? Sao lại ở chung chỗ với tên đàn ông! Suy nghĩ tức giận tràn đầy trong lòng, môi mỏng của cong lên, lạnh lùng mở miệng :

      - Bảo ấy nghe điện thoại!

      - Bây giờ ấy rãnh!

      Mạc Duy Dương giận đến thiếu chút nữa quăng điện thoại, nhưng lý trí nhắc nhở phải tỉnh táo.

      Diệc Tâm Đồng từ phòng tắm ra ngoài, sắc mặt tái nhợt nhìn thẳng điện thoại trong tay Thượng Quan Tước, quăng quần áo tay, tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay , diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn có chút tức giận :

      - Sao có thể làm bừa với điện thoại của em!

      Thượng Quan Tước vội vàng giải thích:

      - thấy em tắm nên giúp em nhận lấy!

      Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hiển thị ‘Mạc thiếu gia’ gọi điện, cả trái tim đều lạnh.

      biết phải cố ý nghe điện thoại của , nhưng nên giải thích như thế nào với người đàn ông kia?

      Cắn môi, len lén vào toilet, đóng cửa lại, đưa lưng về phía vách tường gọi tiếng:

      - Mạc thiếu gia!

      - Ở đâu? Người đàn ông kia là ai? – Giọng Mạc Duy Dương giống như tới từ địa ngục lạnh lẽo thấu xương, tự chủ lạnh cả đáy lòng.

      - Bạn học! - siết chặt vạt áo, sợ bị đoán được.

      - Bạn học nào tốt như vậy? Còn giúp em nhận điện thoại? Còn tự xưng mình là bạn trai của em? – chịu đựng, tức giận lạnh lùng giễu cợt .

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng cả kinh, Thượng Quan Tước với những thứ này?

      khẩn trương :

      - Chỉ là bạn học bình thường!

      - Đêm hôm khuya khoắc, vị bạn học phổ thông kia của em còn có sở thích ở chung phòng với bạn học nữ sao? Diệc Tâm Đồng, vẫn còn ở giấu tôi hả? Lập tức trở về cho tôi! - câu cuối cùng gần như là hét ra.

      Diệc Tâm Đồng đau lòng mà khóc lên:

      - Em muốn về! Em muốn cắm trại! - ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n rất thích cắm trại, phải cố tình nghe lời của .

      Nhưng Mạc Duy Dương nghe những lời này chỉ cảm thấy chói tai, về? Chuẩn bị qua đêm với người bạn trai kia sao?

      tức giận :

      - Tôi lập tức để cho người lái xe tới đón em trở về, em phải về. Nhớ trước đồng ý cái gì với tôi? sư quên hết sao? Có cần tôi phải nhắc nhở em hay ?

      - Em , nhưng em lại rất thích cắm trại, Mạc thiếu gia cầu xin người cho em thêm chút thời gian, còn hai ngày, tự em trở về! – ôm miệng, khóc ròng .

      - Cho em nhiều thời gian hơn để qua đêm với đàn ông khác sao? Diệc Tâm Đồng, ngờ em lại trở nên hư hỏng như vậy! Em chính là Diệc Tâm Đồng mà tôi biết sao? - Mạc Duy Dương cười lạnh lùng .

      - Là em, đương nhiên đúng là em! Mạc thiếu gia, em muốn cắm trại, liên quan đến Thượng Quan Tước! – kích động thốt ra, xong mới phát kịp nữa rồi.

      - Thượng Quan Tước? Ở chung chỗ với Thượng Quan Tước? – Giọng Mạc Duy Dương chợt lạnh , chỉ còn lại nụ cười u.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 52: Phạm vào tối kỵ của

      - Thượng Quan Tước? Ở chung chỗ với Thượng Quan Tước? – Giọng Mạc Duy Dương chợt lạnh , chỉ còn lại nụ cười u.

      Bả vai run lên, cũng muốn có chỗ giấu giếm với :

      - Là có nguyên nhân!

      - Tôi muốn nghe cái gọi là nguyên nhân đó, lập tức trở về! - cho cự tuyệt mà ra lệnh .

      Diệc Tâm Đồng biết lấy dũng khí ở đâu ra, lắc đầu cái, cúp điện thoại. muốn trở về, tuyệt đối muốn, cho dù chọc cho tức giận nhưng vẫn muốn về lúc này.

      Có thể nghĩ ra nhất định Mạc Duy Dương bên đầu kia điện thoại giận điên lên.

      kéo cửa phòng rửa tay ra, khóc nhặt lên túi của mình chạy ra bên ngoài.

      Thượng Quan Tước phát chuyện có cái gì đó đúng, vội đuổi theo.

      - Đồng đồng, em đâu vậy? trễ thế này, cẩn thận cần ngã xuống đấy! - Thượng Quan Tước đuổi theo ở phía sau la lớn.

      tại Diệc Tâm Đồng chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi, muốn bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương tìm được.

      tới trước dòng sông , từng bước từ từ đì vào trong nước.

      Thượng Quan Tước đuổi theo tới, tiến lên bước, lôi vào trong ngực, lo lắng kêu lên:

      - Đừng qua đấy, rất nguy hiểm, trở về với ! Được ?

      - buông em ra, để cho em ! Em muốn để cho người đó tìm được, nếu em có tự do! - nâng gương mặt nước mắt lã chã lên, khóc gào lên truyện cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iendan l.êquýđôn, hãy đọc truyện tại nguồn.

      - Đừng , nguy hiểm! Quá tối, trở về với ! - Thượng Quan Tước cho phép mình qua sông, cưỡng chế lôi kéo lên bờ.

      Diệc Tâm Đồng gần như mềm nhũn ngồi bờ, tay gối lên túi, ríu rít mà khóc lên:

      - Tại sao muốn quản tôi, để cho tôi !

      - Đồng Đồng xảy ra chuyện gì? Có phải vừa rồi nhận điện thoại của em cho nên em tức giận? nhận lỗi với em, xin em đừng ! Có được ? - ngồi xổm người xuống, cầm bàn tay lạnh lẽo của , cầu khẩn .

      Đôi mắt Diệc Tâm Đồng tập trung nhìn thẳng , mặt tựa vào vai của , khóc ròng :

      - Em muốn bị người đó mang ! em muốn cắm trại!

      - cần sợ, còn có , để cho đưa em ! - vỗ bả vai của trấn an .

      - cảm thấy có năng lực đưa ấy sao? Thượng Quan Tước? - thanh trầm đến mức tận cùng bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó vệt sáng bắn về phía hai người dựa vào nhau, cửa xe bị mở ra, Mạc Duy Dương mặc đồ âu phục từ trong bóng tối bước ra, gió mạnh mẽ thổi qua hương nước hoa, tim Diệc Tâm Đồng nhảy dựng, sợ hãi nắm chặt cánh tay Thượng Quan Tước.

      Thượng Quan Tước từ khiếp sợ đến ngạc nhiên, nhìn động lòng người trong ngực, lại nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Tại sao phải sợ ta như vậy?

      - Mạc Duy Dương, Đồng Đồng ấy muốn cùng , là đàn ông nên cưỡng ép ấy! - Thượng Quan Tước sợ chết .

      - Tôi phải là đàn ông hay , tin rằng Diệc Tâm Đồng hiểu nhất, bảo bối còn mau tới đây? - vẫy vẫy tay với , mặt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhưng Diệc Tâm Đồng nhìn thấy nụ cười đó là độc dược, làm người ta hít thở thông cho tới chết.

      chưa bao giờ gọi bằng danh xưng ghê tởm như vậy, xem ra giận!

      Diệc Tâm Đồng muốn Thượng Quan Tước bị liên lụy, từ từ buông cánh tay Thượng Quan Tước ra, từ mặt đất đứng lên, dưới con mắt kinh ngạc của Thượng Quan Tước từ từ về phía người đàn ông kia.

      Cách còn có bước cả người bị bàn tay lớn của kéo vào trong ngực, eo bị bàn tay phải xiết chặt. Mạc Duy Dương tiến tới bên tai , dùng thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được :

      - Rất biết quyến rũ nam nhân! Ánh mắt của Thượng Quan Tước cũng sắp dính vòa người của em rồi!

      mím môi, nhìn cũng đáp lại lời của .

      Mạc Duy Dương nhìn về phía Thượng Quan Tước, cười lạnh :

      - Cám ơn chăm sóc của tôi, tôi đưa ấy trước!

      Thượng Quan Tước tự chủ nắm chặt quả đấm, biết mình phải là đối thủ của Mạc Duy Dương, nhưng nhìn bị ta mang lên xe, là khó chịu. . . . . .

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 53: muốn làm hư em

      Mạc Duy Dương xuống xe, cũng quay đầu lại lập tức về phía trước. Diệc Tâm Đồng chỉ có thể đuổi theo ở phía sau vào phòng khách. Dọc theo đường , hai người chuyện với nhau nhiều hơn câu, từ đầu đến cuối mặt cũng có vẻ mặt dịu dàng.

      lo lắng níu chặc túi, đứng trước mặt chờ thét giận.

      Nhưng ngược lại rất bình tĩnh châm điếu thuốc, hai chân gác lên ghế sa lon, muốn để ý đến . như vậy, tâm tư phức tạp nhìn thấu cho nên khó tránh khỏi có chút lo lắng đề phòng.

      - Mạc thiếu gia! - Rốt cuộc nhịn được mở miệng, ngẩng lên đầu nhìn , môi mỏng cử động - Có phải quấy rầy đến hẹn hò của em và Thượng Quan Tước rồi hả? Hả? - bỏ thuốc tàn vào gạt tàn thuốc, đứng dậy trước mặt , nheo đôi mắt hẹp dài giống như muốn nhìn thấu .

      - có. . . . . .

      chợt nhớ tới hình ảnh hai người ôm nhau, chỉ cảm thấy chướng mắt, tay giữ chặt cổ , kéo đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt có chút sợ hãi của , khóe miệng lạnh lùng cười tiếng:

      - Bây giờ em rất sợ tôi?

      - Em có! – Tiếng của thể lo lắng của mình.

      Ngón tay vướng mùi thuốc lá của lướt qua bờ môi , cảm nhận này xúc cảm trơn mịn chạy đầu ngón tay. trực tiếp cúi đầu phủ môi , trong nháy mắt há hốc, lưỡi tiến quân thần tốc, tia dịu dàng mà triền miên. Chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng, gặm môi để cho cử động nửa phần, giống như muốn vê cả người lại nhét vào trong cơ thể . cường thế đánh chiếm từng góc mềm mại trong miệng .

      trôi giạt trong nụ hôn mạnh mẽ kéo dài của , suýt nữa tắt thở. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ miệng tràn đầy trong miệng cộng với tư vị đặc trưng của đàn ông làm xáo trộn giác quan của .

      Bàn tay to của chẳng biết lúc nào tới phía sau lưng , đầu ngón tay đến cúc áo, nhàng gạt ra, áo lay lay muốn rơi giống như trong nháy mắt rớt xuống.

      có chút khiếp sợ cự tuyệt, tay của từ phía sau dời đến phía trước, ngón tay thon dài vừa vặn phủ lên nơi mềm mại của , như có như ấn vào bên dưới. sợ đến cong eo lên lui về phía sau, lại bức mình đến quầy, có đường để lui, chỉ có thể ưm ra tiếng.

      - Đừng! - cố hết sức nặn ra hai chữ từ trong hàm răng, lại đổi lấy tiếng cười mê hoặc của .

      - dối ngoan, bé ngoan, muốn cho tôi biết! - Môi của tới bên tai, hôn khe khẽ lên vành tai của , làm cho toàn thân nổi da gà trận. sợ hãi đưa tay đẩy - Mạc thiếu gia, đừng! Vợ chưa cưới của người vẫn còn chờ người !


      - Suy nghĩ vì tôi như vậy? Em đúng là bé ngoan! - Ngón tay của lướt qua tai của , giúp vấn nhúm tóc rơi xuống lên.

      Hai chân Diệc Tâm Đồng run rẩy, có chút sợ hãi nhìn thấu giọng và vẻ mặt của , giống như tại, biết là tức giận hay vui mừng.

      - Lần này trước hết bỏ qua cho em, nếu như tái phạm lần nữa, tôi dám cam đoan em vượt qua nhàng như vậy, hiểu chưa? – chạm cái mũi của , giọng nhắc nhở.

      liên tục ngừng gật đầu:

      - Vâng, em biết rồi!

      - Lên lầu ngủ ! Ngày mai cho phép cắm trại, về sau cũng cho phép! Còn Thượng Quan Tước, cách xa chút! – nhớ tới ánh mắt nhìn của Thượng Quan Tước, cảm thấy rất khó chịu.

      - Em biết rồi! - gật đầu sau đó từ trước mặt qua, thẳng lên lầu.

      Mạc Duy Dương nhếch môi cười lạnh, Thượng Quan Tước, người tranh với tôi kết quả chỉ có ! ! ! Dựa vào cái gì mà tranh với tôi? Nghiền chết so giết chết con kiến còn dễ dàng hơn!
      Last edited: 20/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 55: Đừng dây dưa với con ta

      Diệc Tâm Đồng ra cổng trường, chuẩn bị về nhà Vũ Lạc Trạch chiếc màu hơi đen dừng lại bên chân , nhìn phu nhân cao quý ngồi trong xe qua cửa sổ xe, khó hiểu nhìn bà.

      Cho đến khi bà hạ cửa sổ xe xuống, với tài xề ngồi đằng trước:

      - Mời vị tiểu thư này lên xe!

      ******

      mềm nhũn người lo lắng nhìn vị phu nhân ngồi đối diện , ngón tay khẽ chạm dọc cái ly.

      Vũ Phong Nhi nhìn dịu dàng cười tiếng.

      hiểu hỏi:

      - Người là?

      - Quên tự giới thiệu bản thân, ta là mẹ Dương! Cháu gọi ta là bác cũng được! - Vũ Phong Nhi quan sát bé ngay trước mắt, chuyện khá lịch .

      - Bác ! – ngạc nhiên gọi ra tiếng. Mẹ của Mạc Duy Dương tìm làm gì? Nhiều năm vậy cũng chưa từng nhìn thấy cha mẹ , ngờ lại gặp mặt với cách thức này, vội gật đầu cái với Vũ Phong Nhi.

      - Ta tóm tắt vậy! Ta biết cháu là tốt, nếu Dương cũng tốn nhiều thời gian người cháu như vậy, nhưng. . . . . . năm nay Dương 29 tuổi, sắp ba mươi tuổi rồi. Mấy năm nay, nó đặt toàn bộ tinh thần vào người cháu, bây giờ vất vả nó mới tìm được vị hôn thê môn đăng hộ đối. Nó và con bé đính hôn vào nửa tháng sau nên ta hi vọng cháu có thể rời khỏi bên cạnh nó! - xong bà quên quan sát phản ứng của Diệc Tâm Đồng , hãy tới nguồn để đọc truyện.

      Diệc Tâm Đồng quả rất khiếp sợ, cho nên trong nhất thời biết phải trả lời như thế nào.

      - Ta biết làm như vậy là làm cháu hơi khó xử, nhưng cháu cũng cần phải lo lắng nhiều cho Dương. Dương chỉ vì cháu mà trở mặt với cha, ngay cả hôn cũng là kéo hai kéo. Nó thể so với cháu còn trẻ tuổi, thể để lỡ nữa, cho nên ta hi vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ, để cho nó có đầy đủ tinh thần lo liệu hôn lễ sắp tới!Bà nhấn mạnh hôn lễ lẫn nữa, làm cho trong lòng Diệc Tâm Đồng rất đau khổ.

      - Bác , cháu. . . . . . - muốn ở lại bên cạnh cho dù chỉ có thể ở xa nhìn . thành thói quen ỷ lại ở , nếu như rời khỏi biết mình có thể đến được nơi nào.

      - Gặp khó xử? Ta có thể giúp cháu, cần tiền phải ? – Bà lấy xấp tiền từ trong túi ra đẩy tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng. Diệc Tâm Đồng đẩy tiền trở lại, lắc đầu cái - Bác , cái này cháu thể nhận, đề nghị của người cháu suy nghĩ.

      - Được, bác cũng ép cháu, nếu như có Tuyết Nhi, ta rất thích cháu! - Vũ Phong Nhi vỗ tay cười .

      Diệc Tâm Đồng khó khăn cười tiếng, đáng tiếc là Mộ Dung Tuyết tồn tại cho nên mẹ Mạc Duy Dương thích .

      Nếu như lúc này phải rời , nên đâu? đến nơi nào Mạc Duy Dương mới tìm thấy?

      ở lại bên cạnh , làm trở ngại đến đính hôn của và Mộ Dung Tuyết sao?

      xoa đầu chú chó , có chút mất mát.

      - Tâm Đồng, nghĩ gì thế? Mất hồn như vậy? - Vũ Lạc Trạch ngồi xổm người xuống nhìn hỏi.

      - Có phải em là gánh nặng ? Em là gánh nặng của Mạc Duy Dương sao? - ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào hỏi .

      - Tại sao phải mình như vậy? - Vũ Lạc Trạch nhìn , cau mày .

      - Bởi vì em muốn biết rốt cuộc mình có phải là gánh nặng của ấy . . . . . . - cúi đầu thầm .

      Vũ Lạc Trạch vỗ bả vai của cười :

      - Em đương nhiên phải là gánh nặng của cậu ta, dù là gánh nặng cũng là gánh nặng ngọt ngào, cậu ta cam nguyện trả giá vì em! - Trong mắt của có vẻ mặt hiểu của .

      Gánh nặng ngọt ngào? Là như vậy sao? Nếu quả là gánh nặng ngọt ngào, mẹ của ấy cũng tới tìm . biết Vũ Lạc Trạch an ủi nên rất cảm kích .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :