1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Satan dịu dàng

      Chương 41

      Mị ảnh


      Diệc Tâm Đồng thay xong đồng phục nhân viên của hộp đêm Mị Ảnh cung cấp, bưng khay từ phòng thay quần áo ra.

      Quan Hi chờ ở bên ngoài kéo qua bên, lo lắng :

      - Đồng Đồng, nên ! Nếu như cậu thiếu tiền tớ có thể cho cậu mượn…

      Diệc Tâm Đồng nhìn , tâm tư phức tạp :

      - Hi, phải tớ thiếu tiền, tớ chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, chúng ta cũng lớn rồi, nên thử ra ngoài thích ứng xã hội!

      - Nhưng… người ra vào Mị Ảnh rất phức tạp, tớ sợ cậu đối phó được!

      cắn môi:

      - có việc gì đâu! Chỉ vào rót rượu cho khách, cũng phải tiếp rượu! cầm tay bạn tốt, mặt từ từ nặn ra nụ cười kiên cường.

      - Chuyện này… - Quan Hi nhìn kiên quyết như thế cũng tiện gì nữa.

      - Diệc Tâm Đồng, trời ạ, căn phòng đắt nhất, được chậm chạp, mau vào ! - Quản lý đột nhiên gọi tên .

      - Vâng - Diệc Tâm Đồng giữ chặt khay trong tay, đẩy bạn tốt , sau đó trở lại trước mặt quản lý.

      Quản lý là phụ nữ trung niên, mặt trang điểm lớp dày, miệng tô son đỏ như hoa hồng. Bà ta cực kỳ xem thường những trẻ hơn so với mình, đặc biệt là kiểu nhìn qua rất thanh thuần, tay tốt chân tốt ra bên ngoài tìm việc làm lại làm tiểu thư suy đồi.

      Quản lý dùng sắc mặt khinh miệt nhìn thẳng , sau đó chỉ chỉ căn phòng ở khúc quanh trước mặt, căn dặn :

      - Căn phòng đó được người ta bao hết, tất cả người trong đó đều là nhân vật lớn chọc nổi, ứng phó cẩn thận, ngàn vạn lần được để xảy ra sai lầm. Nếu như đối phương cầu uống rượu, có thể ý tứ uống ngụm .

      Diệc Tâm Đồng vừa nghe trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng:

      - Quản lý, lúc đầu phỏng vấn , tôi chỉ rót rượu cho khách, uống rượu!

      Quản lý hừ lạnh tiếng:

      - Cũng vào Mị Ảnh rồi, còn giả bộ trong sạch cái gì, chỉ bảo tiếp khách uống rượu cũng phải bảo theo lên giường. Nếu như cảm thấy mình làm được, tôi gọi những người khác vào thay .

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng quýnh lên, vội níu cánh tay quản lý lại, cầu xin :

      - Quản lý, được, tôi !

      Quản lý hất tay của ra, giọng điệu hung ác :

      - Vậy vào trong !

      Diệc Tâm Đồng nhắm mắt, hạ quyết tâm, giẫm giày cao gót năm phân xuống, về phía khúc quanh. tự với mình, làm tất cả cũng chỉ để thích ứng với xã hội sớm chút, chờ đến ngày ấy kết hôn, cần lệ thuộc vào cũng có thể sống thân mình.

      Lúc trước tin rằng việc bảo đến nhà Vũ Lạc Trạch là vì để cho độc lập, nhưng cho đến ngày hôm qua mới phát , tất cả đều chỉ là cái cớ của . muốn bảo dọn ra là muốn gây cản trở chuyện tốt của và vợ chưa cưới.

      Trong lúc suy nghĩ, tới cửa phòng, đứng bên ngoài cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, chỉnh sửa các đồ trang sức, đưa tay đẩy cánh cửa trước mắt ra.

      Vừa đẩy cửa ra, bị cảnh tượng bên trong làm chấn động, mắt đẹp trợn to.

      Ánh đèn bên trong căn phòng lóe ra lúc sáng lúc tối, mùi rượu nồng nặc, mùi son phấn đập vào mặt, mà mấy người đàn ông đầu hói, trong ngực mỗi người ôm , mà trong ngực quần áo xốc xếch, vai lộ nửa.

      Diệc Tâm Đồng cảm thấy khí lạnh cả người từ bàn chân chạy lên đến não, mà hốt hoảng nhất là trong đám người đột nhiên có gương mặt quen thuộc nhìn vào , chỗ lẩn trốn bị đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn chòng chọc.
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 42: Tôi em

      Diệc Tâm Đồng cảm thấy thấy khí lạnh cả người từ bàn chân chạy lên đến não, mà hơn hoảng nhất là trong đám người đột nhiên có gương mặt quen thuộc nhìn vào , chỗ lẩn trốn bị đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn chòng chọc.

      Mạc Duy Dương nhoài người biết cái gì với mấy người đàn ông hói kia , vòng qua cái bàn lớn về phía cửa. tới cửa, tay níu lấy cánh tay của , kéo .

      rất nhanh , khay tay bị đoạt , bị kéo vào toilet.

      - Chuyện gì xảy ra đây? – hất ra cái, ánh mắt quan sát khuôn mặt, quần áo mặc từ xuống dưới, ánh mắt lóe lửa giận truyện được chuyển ngưc ở diễn đàn lê,quý,đôn, đăng ở bất kỳ nơi khác đều là ăn cắp, mọi người hãy đọc truyện tại nguồn và tẩy chay những kẻ ăn cắp.

      xoa cổ tay, cúi đầu dám nhìn .

      Cả người tản ra hơi thở nguy hiểm đến gần , giọng điệu lạnh lùng làm người ta vô cùng phẫn nộ:

      - Muốn làm mất hết thể diện sao, chẳng lẽ tiền tiêu vặt tôi đưa cho em đủ? Em muốn ở đây làm tôi mất hết thể diện?

      Ngón tay của nâng cằm lên, môi mỏng cử động:

      - chuyện!

      - phải! - chau lông mày lại.

      - phải cái gì? Ăn mặc thành bộ dạng gì vậy, tôi tạo điều kiện cho em học, phải để cho em học người khác ra vào hộp đêm? - dùng giọng nghiêm nghị chưa bao giờ thấy mắng.
      Lòng tự ái của Diệc Tâm Đồng bị tổn thương nghiêm trọng, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào mắt , đem thứ chuẩn bị lâu mà thốt thành lời:

      - Ra vào hộp đêm sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép mấy người đàn ông phong lưu các người ra vào tìm vui, thể để cho những người như chúng tôi dựa vào sức lao động làm việc vào?

      xong, lưng duỗi thẳng tắp, xong những lời này có sảng khoái như dự tính, ngược lại cảm thấy tâm nặng trĩu cách nào hô hấp.

      , giận bật cười, ngón tay bị bóp chặt lộp cộp vang dội, cằm của vì tức giận mà căng lên, mặt lúc trắng lúc xanh, khóe miệng giật giật kịch liệt.

      Đây là nhận sao? Là sai, nhưng những lời này sao lại ra từ trong miệng , khó có thể tin được mà nhìn , đến cuối cùng cất tiếng cười to:

      - Ha ha, Diệc Tâm Đồng, xem ra tôi đối với em tốt quá nên mới có thể khiến em vô phương vô kế, phạm sai lầm nên bị trừng phạt, tại cút về nhà cho tôi, tiền tiêu vặt tháng sau giảm nửa!

      Diệc Tâm Đồng cắn răng nghiến lợi :

      - Giảm nửa giảm nửa! Người cho rằng tôi cần tiền của người lắm sao? Giữ lại tiền để cho vợ tương lai và con người !

      Trong nháy mắt mắt nheo lại, đưa tay giữ chặt cổ của , giọng lạnh lẽo :

      - Diệc Tâm Đồng, có đôi lời em đúng rồi, tiền của tôi đúng là muốn để lại cho vợ và con tôi, nên dễ dàng tôi... tôi mình thích, đời này cũng thể cưới em, hiểu chưa?.Sức lực tay càng lúc càng tăng, chịu đựng đến sắp hít thở thông.

      tay hất ra, hại bị đẩy ngã xuống đất, đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt của từng giọt lớn rơi xuống, là tự cho mình quá quan trọng sao? Cho dù đối tốt với , cho dù thích ra cũng chỉ là bố thí của , sao có thể quên thực mình là nhi.

      Tay Mạc Duy Dương hơi run rút lại, sắc mặt như bụi nhìn ngồi dưới đất.

      nâng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn rất kiên định, cắn răng mà ra:

      - Vâng, tôi người! - giơ ống tay áo lên ra sức lau nước mắt khuôn mặt, quay đầu nhìn ánh mắt chán ghét của .

      Mạc Duy Dương nhìn nàng cái, xoay người đóng sập cửa mất. Vừa ra khỏi toilet lập tức gọi cú điện thoại, giọng căn dặn :

      - Thay toàn bộ giám thị 24h ngày của Diệc Tâm Đồng, được sai sót!

      Diệc Tâm Đồng lảo đảo vịn vào bồn rửa tay đứng lên, mở khóa vòi nước, tạt nước ào ào lên khuôn mặt cho đến khi cơ thịt mặt cứng ngắc mới ra khỏi toilet.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit : Tóc gió thôi bay

      Chương 43 : Có tới xem hay ngươi

      Mạc Duy Dương ngồi ghế làm việc, ánh mắt quét về điện thoại sáng lên, cầm điện thoại di động lên đặt bên tai trầm giọng hỏi :

      -Chuyện gì ?

      -Tổng giám đốc, tiểu thư Diệc Tâm Đồng lên xe người đàn ông, xin hỏi muốn tiếp tục theo dõi sao ?

      Mạc Duy Dương chau mày lại, lên tiếng dặn dò :

      -Tiếp tục theo dõi cho tôi.

      -Vâng, tổng giám đốc !

      Mạc Duy Dương tắt điện thoại di động, cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra, thư ký vào.

      -Tổng giám đốc, lịch trình bố trí hôm nay là như thế này. Thư ký cầm sấp tài liệu trong tay bắt đầu đọc – Mười giờ sáng có cuộc hội nghị cần ngài chủ trì, ba giờ chiều ký hợp đồng với công ty quốc tế đa quốc gia, năm giờ chiều ngài có hẹn đánh golf với ngài Will, tám giờ tối cùng tiểu thư Mộ Dung Tuyết chụp ảnh cưới, chín giờ tối ngài hẹn… - Thư ký vẫn còn thông báo lịch trình hôm nay, đột nhiên Mạc Duy Dương vung tay lên, cắt đứt lời của cậu ta.

      -Chụp ảnh cưới do cậu làm thay ! – có biêu cảm gì.

      Thư ký sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy ? Cậu chụp áo cưới, trước hình thể hai người, chỉ là mặt khi thế cậu lập tức thua xa rồi.

      -Tổng giám đốc…. chuyện đó… sợ rằng… có khó khăn…. – Hàm răng thư ký bắt đầu run lên, giọng cà lăm .

      - Có cái gì khó khăn ? – nhướng nhướng mày, chút đếm xỉa tới nghịch nắp điện thoại di động, vẻ mặt kia giống như … cậu dám !

      - có gì khó khăn … toàn bộ làm theo ý tổng giám đốc ! – Thư ký đổ mồ hôi hột, đưa tay lau mồ hôi cái trán .

      Diệc Tâm Đồng bị Quan Hi đẩy lên xe Thượng Quan Tước, kéo tay Quan Hi, nháy mắt với ấy :

      -Hi, cậu ?

      Quan Hi vỗ tay của , cười với Thượng Quan Tước :

      -, thay em chăm sóc Đồng Đồng tốt !

      Thượng Quan Tước rất lịch thay thắt dây an toàn, nhìn về phía Quan Hi cười :

      -Yên tâm, trông chừng kỹ !

      Quan Hi nhìn mập mờ mà cười :

      -Này Đồng Đồng, bye bye !

      Diệc Tâm Đồng khẽ ngửa cơ thể ra sau để cho thay thắt dây an toàn. chỉ với Hi là muốn vườn thú xem khỉ, kết quả ấy gọi cho trai cú điện thoại, bảo trai ấy đưa

      rất giọng :

      -Cám ơn !

      Thượng Quan Tước lui về ghế lái, cười :

      - cần khách khí với , nếu là bạn tốt của Hi, đương nhiên đặc biệt quan tâm !

      Diệc Tâm Đồng đối diện với đôi mắt mỉm cười của , được tự nhiên nhìn về phía khác, mà cũng thu hồi ánh mắt, hai tay điều khiển vô lăng xe xuất phát đến vườn thú.

      Mạc Duy Dương vừa mới nhấc tay lên uống ngụm trà, lập tức nhận được điện thoại của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết nhanh chậm :

      -Mạc Duy Dương, cha em gọi tới nhà em ăn cơm tối, có thể tìm người thay thế , dù sao bác trai bác cũng tới, tất cả phụ thuộc vào !

      xong Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại, hừ lạnh tiếng, lại có thể coi trọng đính hôn giữa bọn họ như vậy, nay cả ảnh cưới cũng tìm người thay thế, Mạc Duy Dương rốt cuộc muốn như thế nào ?

      Khóe miệng Mạc Duy Dương tự chủ nhếch lên, đứng dậy cầm áo khoác ra khỏi phòng làm việc.

      Mặc dù coi trọng việc hôn này, nhưng với địa vị tại của nhà Mộ Dung ở thành phố J, liên kết hôn nhân với nhà Mộ Dung đối với công ty của nhà họ Mạc có lợi ích rất lớn.

      Giữa suy nghĩ, xe của dừng trong biệt thự của nhà Mộ Dung. Xuống xe, có người làm phía trước thay đỗ xe.

      giao chìa khóa xe cho người làm, vào trong biệt thự.

      -Dương tan tầm rồi ! Mau vào thôi ! – Mẹ của Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng mà chào hỏi với .

      -Bác trai, bác ! – Mạc Duy Dương lễ phép kêu tiếng, sau đó vào phòng khách.

      - cần khách sáo, cũng sắp là người nhà ! – Mộ Dung Thương theo cười tiếng.

      Mộ Dung Tuyết bĩu bĩu môi, chỉ có ba xem ta là người nhà ! đếm xỉa tới mà lột quýt.

      Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cười quan sát con trai của mình và con dâu tương lai, đúng là càng xem càng thích, hai người đúng là xứng đôi.
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Satan:
      Edit: Tóc gió thôi bay.
      Chương 44: Trừng phạt vì nghe lời.
      ngày mệt mỏi, Thượng Quan Tước đưa co vườn thú rồi đến nhà hàng dùng bữa ăn tối xong mới đưa về.
      Diệc Tâm Đồng cảm kích cảm ơn với :
      - Hôm nay vô cùng cám ơn , hôm nào mời ăn cơm!
      tay Thượng Quan Tước đặt vô lăng nhoài tới trước mặt , nhếch miệng lên cười mị hoặc:

      - Vậy tôi đợi được em mời!

      Diệc Tâm Đồng bỏ qua nụ cười miệng , cởi dây an toàn ra, cười :

      - Được! Vậy em xuống xe trước!

      nhìn tới ánh mắt của Diệc Tâm Đồng xuống xe, sau đó xoay người vào cửa chính.

      Thượng Quan Tước nhìn vào trong khu nhà, ngồi thẳng người, lái xe xa khỏi đó.

      Trong bóng tối ra chiếc Lamborghini màu đen đứng ở khúc quanh dưới khu nhà, chỉ thấy cửa xe bị đẩy ra, bóng người từ xe bước xuống sau đó vào trong khu nhà.

      Diệc Tâm Đồng mở túi tìm chìa khóa nhà, "tinh" thang máy ngừng lại ở cạnh chân , vội vàng mang theo túi vào trong thang máy, mà cùng lúc đó cái bóng đen cũng theo vào thang máy.

      Trong lúc vô tình ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm trầm, đen như mực, tâm chấn động, thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai.

      Mạc Duy Dương đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn .

      mấp máy khóe miệng, hiểu tại sao lại xuất ở nơi này, hơn nữa còn dùng cái ánh mắt làm cho người ta phát rét đó nhìn , khiến chột dạ dám ngẩng đầu nhìn .

      - đâu? - đột nhiên mở miệng , giọng mang theo tia khàn khàn riêng biệt.

      - Vườn thú! - , cảm thấy có gì cần giấu giếm.

      - Cùng ai? - vẫn dùng giọng bình tĩnh như cũ hỏi.

      Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn , muốn biết nghĩ cái gì nhưng nét mặt nhìn thay đổi làm đoán ra được suy nghĩ của .

      - Thượng Quan Tước! - vẫn trả lời thành .

      - Hử? - kéo dài cuối, xoay người giữ chặt bả vai của buộc đối mặt với .

      - Người làm gì vậy? - giãy giụa yếu ớt.

      - được gặp mặt ta nữa, đây là lần cuối cùng - Giọng của lạnh lẽo vang lên.

      - Tại sao? Người dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi kết giao bạn bè? ấy là người tốt, tôi có lý do từ chối qua lại với ấy! -- Tay bé của dùng sức bật bàn tay to của ra nhưng lại giữ chặt hơn.

      Sắc mặt trắng bệch cắn môi:

      - Mạc Duy Dương, người người vợ chưa cưới rồi, người thể đặt tâm tư lên người ấy sao? Chuyện của tôi tới phiên người nhúng tay vào!

      Khóe miệng Mạc Duy Dương giương thành đường cong, đôi mắt tĩnh mịch phát ra ánh sáng nguy hiểm. tay kéo lấy vào ngực, môi đặt khóe môi lạnh run của , cười lạnh :

      - Những lời này tôi có thể lý giải là ghen sao?

      Hơi thở nóng rực của lẫn lộn với hơi thở của , trợn tròn mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt ra sức lắc đầu.

      - Nếu phải là ghen, chuyện của tôi còn chưa tới phiên em hỏi đến, quản tốt mình, tôi thích em và đàn ông khác lui tới, nếu tôi trừng phạt em!

      xong môi lạnh lẽo của hung hăng cưỡng chế môi , đầu của bị đè chặt lên vách thang máy, bàn tay nhấc cả thân thể lên tốn chút sức nào, cắn môi dưới của . Đầu lưỡi và hàm tăng của cùng môi dưới của thỏa thích mút lẫn nhau. đau đến phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

      Nhưng cũng bởi vì giãy dụa mà buông ra, ngón tay giữ chặt gáy , bàn tay ấm áp đưa ra phía sau cổ , cùng da thịt mịn màng sau lưng thân thiết. sợ đến mức hai chân run run. Cảm thấy run rẩy, cậy mạnh cắn môi của cái cho đến khi bờ môi nếm thấy chút vị máu tươi mới buông lỏng ra, mặc cho cơ thể của cứ thế dán vào vách thang máy ngồi xuống.
      Last edited: 30/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: trừng phạt.
      Toàn thân Diệc Tâm Đồng ngừng run rẩy, ngồi xổm mặt đất, mặt tất cả đều là mồ hôi, sợ hãi dẩu môi nhìn về phía .
      Còn chỉ nhếch miệng, trong mắt có ngọn lửa nhàn nhạt. giơ tay giúp lau máu ngoài miệng, khát máu cười :
      - Nhớ kỹ chưa?
      cắn răng nhìn , tiếng nào.
      Thân thể cao lớn của ngồi xổm xuống, nâng cằm nhọn của lên, nheo mắt giọng ra:
      - Em còn , hiểu đàn ông muốn gì… Tên đàn ông kia đơn thuần chỉ muốn hẹn em ra ngoài… Ngoan, nghe lời, vào nhà…
      lại khôi phục dịu dàng như trước, vỗ lưng của , ai chú ý tới tia hung ác chợt lóe lên rồi biến mất ở đáy mắt .
      Diệc Tâm Đồng cảm giác sống lưng trở nên lạnh lẽo. ràng là cười, chuyện với nhưng cảm giác trong mắt là lạnh lẽo.
      tự chủ rụt cổ cái, lại bị chặn xuống cái. Đầu của đặt vai , môi lơ đãng lướt qua vành tai của , chạm vào nơi nhạy cảm làm sợ hãi quay đầu, lại bị bắt cái, giữ chặt lấy cằm, môi của gần như sắp dán lên môi của .
      Hơi thở cực nóng đem tầng tầng bao phủ lấy , thiếu chút nữa quên hít thở, cứ như vậy nhìn giữ lấy cằm, tự chủ nuốt nước miếng cái.
      - vào sao? - Môi của lại lần nữa vểnh lên môi của , bàn tay mạnh mẽ bóp chặt eo thon của , đặt vách tường thang máy. gặm cắn lung tung giống vừa nãy, lần này thả chậm, nhịp độ như thưởng thức ly rượu ngon. lựa chọn lướt qua rồi dừng, nhàng phớt qua cánh môi , đầu lưỡi trơn mịn cạy hàm răng của ra, tìm kiếm mùi hương mềm mại nhất nơi cùng nhảy múa.
      - Tinh… - Đèn báo của thang máy đột nhiên mở ra, nghiêng người né ra nhường lối , với - Vào nhà ! ngủ sớm chút!
      Diệc Tâm Đồng ôm môi, vội vàng từ trước mặt chạy mất, đường chạy thẳng vào biệt thự của Vũ Lạc Trạch. Cho đến khi thấy đèn báo của cửa thang máy, toàn thân mới nhũn xuống, tựa vào vách tường, từng ngụm từng ngụm mà thở gấp.
      tay Mạc Duy Dương ấn lên nút đóng cửa thang máy, tay cầm điện thoại di động phân phó với người bên kia đầu dây điện thoại:
      - Giúp tôi điều tra cái người Thượng Quan Tước kia, tài liệu phải cặn kẽ, gửi qua hộp thư của tôi…
      Cúp điện thoại, Mạc Duy Dương sải bước ra khỏi thang máy.
      Quan Hi kéo qua bên, thần bí hỏi:
      - Ngày hôm qua chơi với trai tớ rất vui vẻ chứ?
      Bị hỏi như vậy, lòng Diệc Tâm Đồng vẫn còn sợ hãi mà :
      - Hi, sau này cần sắp đặt cho cậu và tới gặp mặt nữa!
      - Tại sao? Cậu thích? Hay là tớ làm chuyện gì khiến cho cậu mất hứng? ấy cường hôn cậu? Á… miệng của cậu… - Quan Hi chỉ môi sưng đỏ của , đôi mắt kinh ngạc trợn to - tớ cường hôn cậu?
      - có… Hi, phải như cậu nghĩ, tóm lại cần xen vào chuyện giữa cậu và tớ nữa, tớ thể hại ấy! - Diệc Tâm Đồng nhức đầu .
      - Cái gì gọi là cậu hại ấy? Sao cậu lại hại ấy? Đồng Đồng, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ hả? - Quan Hi nghi ngờ nhìn .
      - có việc gì… - khẽ cắn môi dưới.
      - Cậu vẫn xem tớ là bạn tốt, nhất định có chuyện gạt tớ!
      - Tớ vẫn chưa muốn đương ở tuổi này, cần cho tớ thêm mấy chuyện uyên ương hỗn loạn nữa. Hi, xem như tớ cầu xin cậu có được ? – dã cuống đến phát khóc, còn nha đầu Quan Hi này lại có thể có tâm tình giỡn.
      - Được rồi… cậu cần như vậy mà, lần sau tớ quyết định lung tung nữa! Cậu mau lau nước mắt, lát còn phải học… - vỗ vỗ bả vai của bạn an ủi.
      - Uh! - Diệc Tâm Đồng vội cúi đầu lau nước mắt.
      Last edited: 30/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :