1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình ?

      Khi Mạc Duy Dương trở về chỗ ngồi lần nữa người bồi bàn về phía họ.

      Người bồi bàn khom lưng, cung kính bày ra tư thế mời:

      - Vị tiểu thư xinh đẹp đây, ngài trở thành vị khách đẹp nhất quán ăn tối nay, có thể đánh bài vì những vị khách khác trong quán ?

      - A. . . . . . - Xảy ra chuyện gì vậy? Diệc Tâm Đồng vẫn còn mờ mịt trong mây mù người đàn ông ngồi đối diện nâng môi cười - !

      Diệc Tâm Đồng cảm giác trong nụ cười của người đàn ông ngồi đối diện kia giấu chút kì lạ, chẳng lẽ là . . . . . .


      cố ý hếch môi lên, giảo hoạt cười :

      - Mạc thiếu gia, muốn cùng nhau ?

      - Cái gì? - Lần này là người bồi bàn ngừng khiếp sợ, mặt Mạc Duy Dương đầy nét ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười tự tin

      đứng dậy cởi áo khoác tây trang ra, ngón tay thon dài duỗi đến chỗ :

      - phải muốn đánh đàn sao? – Động tác nhíu mày, động tác mở miệng vẫn luôn thể khí phách của người đàn ông này.

      Diệc Tâm Đồng đặt tay ở lòng bàn tay của , sau đó bị ôm bả vai về phía bộ kia màu vàng kim Piano.

      Sau khi hai người ngồi xuống, người đàn ông nghiêng đầu nhìn hỏi:

      - Muốn đánh khúc nhạc nào?

      Diệc Tâm Đồng nghi ngờ nhìn :

      - Mạc thiếu gia, người biết đánh đàn sao? - Rốt cuộc là cao thủ hay là chỉ ra vẻ trước mặt chút?

      - Em nghĩ thế nào? - mặt của lộ ra nụ cười bí khiến thấp thoáng cảm thấy người đàn ông này hề đơn giản.

      - biết! - le lưỡi cái.



      - Thích thế giới hai người sao? Thói quen hai người, em biết ? - Ánh mắt nhìn thẳng phía trước hỏi.

      Thế giới hai người? sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, khúc nhạc tên Thói quen hai người sao?

      - Có thể! - rất chắc chắn trả lời, cực kỳ thích bài hát này, Ngôn Thừa Húc hát 《 thói quen hai người 》.

      - Vậy tốt, bắt đầu ! - sửa sang lại ống tay áo âu phục, bàn tay trắng noãn thon dài để xuống phím đàn, bàn tay khác giơ lên trời vỗ cái ra hiệu cho nhạc.

      Diệc Tâm Đồng vốn cho rằng chỉ ra vẻ chút nhưng thực tế, sai lầm rồi, là sai lầm trầm trọng bởi vì quả chính là Lang Lãng(*) thứ hai. bài 《 thói quen hai người 》đơn giản được đánh lên lại trở nên động lòng người như thế.

      (*) Lang Lãng: là nghệ sĩ độc tấu dương cầm người Trung Quốc, dân tộc Mãn Châu. được coi là trong những nghệ sĩ nhạc cổ điển nổi tiếng nhất Trung Quốc đầu thế kỷ 21.

      Nếu như nghĩ đến những hình ảnh giết người trước kia, cho rằng trời sinh chính là hoàng tử piano, nhưng thực tế vẫn phải.
      《 Thói quen hai người 》

      Thói quen hai người gặp về

      Thói quen vừa mở mắt liền tìm đối phương

      Thói quen làm chúng ta lười biếng hề kiên cường nữa

      Đánh mất chống cự đối với tịch mịch

      Thói quen hai người ngủ giường đơn

      Mới có thể ngủ say đến khi trời sáng

      Nếu như người rời khỏi

      Ta hết cách biết phải làm thế nào

      Chỉ mong ta phải là thói quen của người

      . . . . . .

      Diệc Tâm Đồng đắm chìm trong lời ca, sắc mặt càng lúc càng cứng nhắc. Lời bài hát này thành lệ thuộc của đối với , nếu như rời , phải làm gì? Đột nhiên sợ ngày đó đến.

      Ra khỏi nhà hàng, Mạc Duy Dương nhìn vẻ mặt băn khoăn của , lo lắng hỏi:

      - Em có chuyện gì sao?

      ngẩng đầu nhìn , dáng vẻ cứ như muốn rồi lại thôi.

      - Muốn gì?

      - Mạc thiếu gia nghĩ tới chuyện lập gia đình chưa?

      Lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận. Hình như những thứ này cũng tới phiên hỏi, hơn nữa sắc mặt của nhìn qua rất u.

      trả lời vấn đề của , chỉ là dù đôi mắt sâu nhìn , bị nhìn chằm chằm rất tự nhiên.

      - Em muốn tôi lập gia đình? Với khác sao? - Giọng nhàn nhạt vang lên đỉnh đầu lại làm nếm thấy chút đau xót. muốn lập gia đình sao? muốn rời khỏi sao? ra muốn phải ? Đúng, người ích kỷ, chiếm đoạt năm năm, vẫn muốn chiếm đóng lấy , nhưng có thể ?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn

      Trong phút chốc Diệc Tâm Đồng bị câu hỏi làm á khẩu trả lời được, bất lực mở miệng thở hổn hển.

      Trong mắt Mạc Duy Dương nhìn thấy tất cả các phản ứng của , cũng rảnh băn khoăn về ý kiến của , lấy điện thoại ngừng vang lên trong ngực ra, môi mỏng cử động:

      - Chuyện gì?

      - Tổng giám đốc, Mộ Dung tiểu thư đến khách sạn ngài ở, rất xin lỗi tôi thể ngăn cản được ấy! - Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng run rẩy của thuộc hạ.

      Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, ra sức nắm chặt điện thoại di động, mang bộ mặt sa sầm hừ lạnh :

      - Xem ra bản lĩnh của cậu càng lúc càng lớn, ngay cả phụ nữ cũng xử lí được, giữ cậu lại có ích gì!

      - Tổng giám đốc, oan uổng quá! kia. . . . . . này này. . . . . . - Thuộc hạ nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt, mồ hôi lạnh trán toát ra, xem ra lần này bản thân xong đời rồi.

      Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cái ;

      - Về khách sạn!

      Diệc Tâm Đồng hiểu sao lại thay đổi biểu cảm, mang theo bụng đầy thắc mắc, lên xe của .

      Dọc theo đường , luôn chú ý thấy sắc mặt của rất u, hết sức chịu đựng giống như có lửa giận lý do. lo lắng nhìn chằm chằm phía trước cố gắng trêu chọc . Cuối cùng xe ngừng lại trước khách sạn.

      Hai người xuống xe, tới cửa chính của khách sạn.

      tới cửa phòng trong khách sạn, đứng sau lưng , lấy chìa khóa ra đút vào ổ khóa, sau đó vặn rồi mở cửa. Đột nhiên bóng người xông ra, nhảy lên người Mạc Duy Dương, khoa trương cười :

      - Cuối cùng cũng chờ được !

      Diệc Tâm Đồng sững sờ, ngờ được ra, hơn nữa ấy là. . . . . .

      Mộ Dung Tuyết quay đầu lại, tầm mắt đối diện Diệc Tâm Đồng, kinh ngạc kêu lên:

      - . . . . . .

      Môi đỏ mọng của Mộ Dung Tuyết nhếch lên, từ người nhảy xuống, hai tay ôm ngực, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị ;

      - Mạc Duy Dương đúng là khoác da sói cầm thú, lại có thể mượn danh nghĩa làm việc ở chỗ này bí mật gặp tình nhân, đợi chút. . . . . . sao tôi cảm thấy rất quen mắt?

      Mộ Dung Tuyết nhích lại gần , vừa quan sát vừa dùng tay vỗ trán suy tư.

      - A! Tôi nhớ ra rồi, trong bữa tiệc kia! ! ! Có điều. . . . . . sao lại ở đây? - Vẻ mặt hùng hổ dọa người mà hỏi.

      Diệc Tâm Đồng bị hỏi đến biết trả lời như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương lạnh lùng :

      - vào!

      biết là bảo vào cho nên có nửa điểm do dự, trực tiếp vào trong phòng. nhịn được đẩy cửa ra thành khe hở nhưng nghe bọn họ gì lắm.

      Mộ Dung Tuyết ăn vạ tiến lên ôm cổ , môi đỏ chói để sát gần môi , hơi thở thơm như hoa lan :

      - Làm ơn , em cũng từ xa chạy đến đây tìm rồi, chẳng lẽ thể có chút phản ứng sao?

      - Chuyện đùa —— vẫn chưa diễn đủ? - cái tay giữ chặt cổ tay , sắc mặt lạnh mấy phần.

      Mộ Dung Tuyết cũng sợ chết nhìn cắn môi dưới cái, nhanh chóng nhảy ra, cười :

      - Mạc Duy Dương, có gan lập tức giết em ! cho biết, còn có nửa tháng nữa là ngày chúng ta đính hôn, nhận là được đâu đấy!

      Mộ Dung Tuyết nắm chắc chín mươi phần trăm rằng người đàn ông này nhất định đính hôn với mình. Nguyên nhân chỉ có , người của Mạc gia cho phép cưới khác, nào có gia thế có thể thắng được Mộ Dung Tuyết .

      Ba đứa ba nhà nhà Mộ Dung, Mạc gia và cả Lục gia là thanh mai trúc mã chơi từ đến lớn. Ba nhà từ là hàng xóm, sau đó nhiều năm trôi qua cũng có thay đổi.

      Mộ Dung Thương lựa chọn tham gia vào chính chính trị, đưa người nhà vào ở trong khu Linh Lung thành phố J, tại là phó thị trưởng thành phố J. Mạc Vi Phẩm vẫn con đường kinh doanh, tại vẫn là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, ở trong khu nhà giàu Linh Lung trong phố J giống nhà Mộ Dung . Còn Lục Văn Hào là cục trưởng cục cảnh sát thành phố J, do con trai Lục Hạo Nam nên cả nhà di cư sang nước Pháp, hai năm gần đây chuẩn bị trở về nước định cư.


      Chương 36: tới lượt em xen vào

      Mắt Mạc Duy Dương nhìn chằm chằm, nhàng sửa sang lại ống tay áo của mình, nét mặt lạnh nhạt này khiến Mộ Dung Tuyết lộ ra chút vui. Chỉ nghe được với câu:

      - Cưới đối với tôi mà , giống như chuyện làm ăn, hài lòng tùy thời có thể tặng cho người khác!

      Mặt của Mộ Dung Tuyết thoáng chốc trắng bệch. Người đàn ông đáng chết, coi là cái gì?

      - Mạc Duy Dương, . . . . . . - tay hung hăng giật cà vạt của , ngón tay Mộ Dung Tuyết khẽ lạnh, cả người run rẩy nhưng nhanh chóng khôi phục tự tin lại như trước, việc gì cười - cho rằng có thể toàn thân mà rút lui sao?

      Mạc Duy Dương giơ tay lên, đẩy cách xa mình sau đó xoay người vào trong phòng, vừa đẩy cửa ra đụng vào Diệc Tâm Đồng xoay người.

      Khóe mắt của lên tia vui, giọng kêu lên:

      - Diệc Tâm Đồng!

      Diệc Tâm Đồng ngờ bị bắt quả tang ngay tại trận, trong lúc nhất thời có chút chột dạ xoay người đối diện với khuôn mặt giận dữ của . chỉ có thể ngừng cuối thấp đầu sau đó xin lỗi:

      - xin lỗi, em. . . . . .

      - vào nghỉ ngơi! - phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.

      Ánh mắt nhìn về đứng sau lưng kia, có chút xấu hổ lên tiếng: "Vâng!"

      Hai tay Mộ Dung Tuyết vòng trước ngực bộ dạng như xem kịch vui. Nhìn nhanh vào phòng của ấy, cố ý kéo giọng kêu lên:

      - Dương, giúp em mở nước tắm, tối nay phải chen lấn cái giường lớn với rồi! Em ngại chúng ta cùng hoạt động thể thao chút vào buổi tối để cơ thể khỏe mạnh hơn đâu!

      - Câm miệng! - Mạc Duy Dương hiếm khi thẹn quá thành giận.

      Mộ Dung Tuyết lại cực kỳ thích dáng vẻ này của nhưng lại hừ lạnh :

      - Mạc Duy Dương, xem ra hẳn là hôn lễ kia hề nhàm chán!

      Diệc Tâm Đồng có biện pháp nghe tiếp nữa, hốt hoảng bước nhanh hơn vào phòng. Mặc dù mấy ngày nay ở chung phòng nhưng cũng phải ở cùng cái giường, ******************* bởi vì căn phòng này chia làm hai gian phòng ngủ, họ chia ra ngủ ở phòng ngủ khác nhau.



      Đóng cửa lại, Diệc Tâm Đồng tựa cánh cửa ngừng thở, lòng bàn tay nắm chặt lại dính đầy mồ hôi ẩm ướt.

      Mà cách cánh cửa dày vẫn có thể nghe được thanh mập mờ của kia.

      Mộ Dung Tuyết thấy kia người đàn ông kia vào phòng ngủ, khỏi ảo não nhưng luôn luôn cao ngạo vậy há có thể cho phép bỏ rơi như vậy, cho nên cố ý phát ra thanh rất mập mờ:

      - Dương, em biết làm xấu hổ, chờ em chút! Em cũng muốn vào phòng vậy. . . . . .

      Tiếp đó là ‘rầm’ tiếng đóng cửa, cắt đứt thanh truyền ra giữa vách ngăn cách căn phòng. Lòng của Diệc Tâm Đồng cũng hết sạch theo, trực giác của cho biết, quan hệ giữa kia và phải là bình thường, bởi vì rất ít khi thấy có người phụ nữ nào chuyện to gan với người đàn ông đó như vậy mà lại đuổi ấy , vậy ý nghĩa có phải là kia có vị trí rất quan trọng trong lòng ?



      tự với chính mình, là Mạc thiếu gia của tập đoàn Diệu Hằng, bên cạnh có phụ nữ là rất bình thường, chỉ đọc truyện tại nguồn lê quý đôn muốn giữ phụ nữ lại qua đêm cũng rất bình thường. Nhưng nghĩ đến việc kia cùng nằm giường lớn, làm chuyện họ thích lòng chua xót ngủ yên.

      Mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà đỉnh đầu, hề buồn ngủ, mực muốn biết bọn họ làm gì ở sát vách?

      Bước vào căn phòng chỉ thấy người đàn ông kia tới phòng tắm, hoàn toàn quan tâm tới ý của khiến Mộ Dung Tuyết ngang bướng thở hơi trong lồng ngực, khỏi phẫn hận kêu tên của :

      - Mạc Duy Dương! Mạc Duy Dương! - Nhưng trả lời cũng chỉ là thanh phát ra từ cửa phòng tắm. Sao có thể đối xử với như thế? ? ? Làm sao có thể? ? ?


      Chương 37: khốn khiếp

      Mộ Dung Tuyết bắt chéo hai chân ngồi ghế sa lon lật tạp chí ra, tất cả đều là tài chính và kinh tế các loại..., nhàm chán nhếch môi khẽ ném tạp chí , đứng dậy tới cửa phòng tắm, vỗ cửa kêu lên:

      - Mạc Duy Dương, bị chôn sống rồi à?

      - Ồn ào ~ - Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mạc Duy Dương quấn cái khăn tắm, ánh mắt sắc bén bắn về phía , ánh mắt kia dường như bảo cút !

      Đôi mắt Mộ Dung Tuyết sáng như tuyết liếc lồng ngực rắn chắc của , cố ra vẻ bình tĩnh dùng cánh tay mò mẫm sau lưng , tay khác vẽ các vòng tròn ngực , giọng nũng nịu : Mệt quá!



      Mắt Mạc Duy Dương nheo lại, đó là tín hiệu nguy hiểm. Nhanh chóng giữ chặt cánh tay của , giọng nhàng :

      - Ngủ ghế sa lon!

      - là xấu. . . . . . chẳng lẽ muốn make-love với em ngay ghế sa lon? Ai. . . . . . người ta cần ....!

      - Mộ Dung Tuyết, khoan nhượng của tôi có giới hạn nhất định! - Gân xanh trán giật giật mơ hồ, đưa tay đẩy quấn cơ thể, sải bước đến giường.



      Mộ Dung Tuyết theo phía sau , từ phía sau ôm lấy vòng eo cường tráng của , giọng mập mờ cười :

      - Chẳng lẽ vóc người của em hấp dẫn được ? Mạc Duy Dương cần nhịn nữa, đến đây ! Em để cho ăn em! - nắm tay của lên để xuống bộ ngực đẫy đà phóng túng, ưỡn ngực lên.

      Mạc Duy Dương dùng sức cấu ngực cái, lại đẩy lên giường lớn.

      - Đừng mơ tưởng tôi chạm vào ! Đối với mông có vết sẹo tôi có hứng thú - Mạc Duy Dương mắt lạnh nhìn .

      Mộ Dung Tuyết thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm, phải biết rằng mông có vết sẹo là chuyện thống hận nhất đời này.



      Khi còn bé, Mộ Dung Tuyết rất thân thiết với hai cậu bé, bọn họ theo thứ tự là Mạc Duy Dương và Lục Hạo Nam. Khi đó, hai người bọn họ ghét bỏ vì là con theo phía sau vướng chân vướng tay họ.

      Để có thể cùng chơi đùa với họ, ăn mặc rất trung lập. Thường mặc quần cực ngắn hại những bé khác lầm tưởng là con trai, còn có bé chạy tới tỏ tình, kết quả cuối cùng đều bị khóc rống làm bỏ chạy.

      Mà khi đó có lúc gặp phải chó đuổi mà bình thường luôn là người chạy trốn chậm nhất, vết sẹo cặp mông chính là do bị chó cắn. Lục Hạo Nam khinh thường cười :

      - Tính tình lỗ mãng như vậy, mông còn đắp vung, sau này lớn lên để xem người đàn ông nào chịu lấy cậu!

      Mạc Duy Dương nhìn gương mặt rơi vào trầm tư trước mặt, xoay người nằm lên bên giường lớn.

      Mộ Dung Tuyết cắn răng, bắt đầu tự tay cởi áo, Mạc Duy Dương thận trọng hỏi:

      - Mộ Dung Tuyết, ở đây nổi điên cái gì!

      điên rồi nên mới có thể bị hai tên đàn ông xấu xa chê cười mười mấy năm.

      từ cởi mình sạch trơn, người chỉ còn dư lại ba điểm quan trọng đến ngồi xuống giường, đụng vào cơ thể cường tráng cười mê hồn:

      - Tối nay để em cho thấy chút sức quyến rũ của em!

      xong cả người đè lên , hai tay ôm chặt hông của , dùng mềm mại của mình cọ xát bụng dưới của , mà rất nhanh cây cực kỳ cứng rắn chống đỡ ở bụng của , đắc ý nhếch miệng.

      - Mạc Duy Dương, xem ra cũng phải là hề phản ứng chút nào chứ! - phát ra tiếng thở dài chậc chậc.

      Gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng, quát:

      - xuống!

      là người đàn ông trưởng thành phải thiếu niên vị thành niên, sống sờ sờ đè người , có thể nổi phản ứng sao?

      Mà tính toán số tuổi Mộ Dung Tuyết hơn năm tuổi, năm nay 24 tuổi, được xem là hấp dẫn.

      Mộ Dung Tuyết những xuống, ngược lại đem còn để lại dấu son môi của . Cái lưỡi thơm đắc ý xông vào khoang miệng của , tồi người đàn ông này có đánh răng, trong miệng tất cả đều là hương thơm bạc hà mát mẻ. tự chủ được lưu luyến hôn đầu lưỡi .

      Sắc mặt Mạc Duy Dương càng ngày càng khó coi, bất thình lình giữ chặt cổ của , đẩy cách bản thân khoảng cách, lạnh lùng :

      - Nếu như bị Lục Hạo Nam thấy được nhất định cho rằng tôi lên giường với người đàn ông. Mộ Dung Tuyết có thể tiếp tục đốt lửa, xem ai là người chịu thiệt?

      Chương 37: khốn khiếp

      Mộ Dung Tuyết bắt chéo hai chân ngồi ghế sa lon lật tạp chí ra, tất cả đều là tài chính và kinh tế các loại..., nhàm chán nhếch môi khẽ ném tạp chí , đứng dậy tới cửa phòng tắm, vỗ cửa kêu lên:

      - Mạc Duy Dương, bị chôn sống rồi à?

      - Ồn ào ~ - Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Mạc Duy Dương quấn cái khăn tắm, ánh mắt sắc bén bắn về phía , ánh mắt kia dường như bảo cút !

      Đôi mắt Mộ Dung Tuyết sáng như tuyết liếc lồng ngực rắn chắc của , cố ra vẻ bình tĩnh dùng cánh tay mò mẫm sau lưng , tay khác vẽ các vòng tròn ngực , giọng nũng nịu : Mệt quá!



      Mắt Mạc Duy Dương nheo lại, đó là tín hiệu nguy hiểm. Nhanh chóng giữ chặt cánh tay của , giọng nhàng :

      - Ngủ ghế sa lon!

      - là xấu. . . . . . chẳng lẽ muốn make-love với em ngay ghế sa lon? Ai. . . . . . người ta cần ....!

      - Mộ Dung Tuyết, khoan nhượng của tôi có giới hạn nhất định! - Gân xanh trán giật giật mơ hồ, đưa tay đẩy quấn cơ thể, sải bước đến giường.



      Mộ Dung Tuyết theo phía sau , từ phía sau ôm lấy vòng eo cường tráng của , giọng mập mờ cười :

      - Chẳng lẽ vóc người của em hấp dẫn được ? Mạc Duy Dương cần nhịn nữa, đến đây ! Em để cho ăn em! - nắm tay của lên để xuống bộ ngực đẫy đà phóng túng, ưỡn ngực lên.

      Mạc Duy Dương dùng sức cấu ngực cái, lại đẩy lên giường lớn.

      - Đừng mơ tưởng tôi chạm vào ! Đối với mông có vết sẹo tôi có hứng thú - Mạc Duy Dương mắt lạnh nhìn .

      Mộ Dung Tuyết thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm, phải biết rằng mông có vết sẹo là chuyện thống hận nhất đời này.



      Khi còn bé, Mộ Dung Tuyết rất thân thiết với hai cậu bé, bọn họ theo thứ tự là Mạc Duy Dương và Lục Hạo Nam. Khi đó, hai người bọn họ ghét bỏ vì là con theo phía sau vướng chân vướng tay họ.

      Để có thể cùng chơi đùa với họ, ăn mặc rất trung lập. Thường mặc quần cực ngắn hại những bé khác lầm tưởng là con trai, còn có bé chạy tới tỏ tình, kết quả cuối cùng đều bị khóc rống làm bỏ chạy.

      Mà khi đó có lúc gặp phải chó đuổi mà bình thường luôn là người chạy trốn chậm nhất, vết sẹo cặp mông chính là do bị chó cắn. Lục Hạo Nam khinh thường cười :

      - Tính tình lỗ mãng như vậy, mông còn đắp vung, sau này lớn lên để xem người đàn ông nào chịu lấy cậu!

      Mạc Duy Dương nhìn gương mặt rơi vào trầm tư trước mặt, xoay người nằm lên bên giường lớn.

      Mộ Dung Tuyết cắn răng, bắt đầu tự tay cởi áo, Mạc Duy Dương thận trọng hỏi:

      - Mộ Dung Tuyết, ở đây nổi điên cái gì!

      điên rồi nên mới có thể bị hai tên đàn ông xấu xa chê cười mười mấy năm.

      từ cởi mình sạch trơn, người chỉ còn dư lại ba điểm quan trọng đến ngồi xuống giường, đụng vào cơ thể cường tráng cười mê hồn:

      - Tối nay để em cho thấy chút sức quyến rũ của em!

      xong cả người đè lên , hai tay ôm chặt hông của , dùng mềm mại của mình cọ xát bụng dưới của , mà rất nhanh cây cực kỳ cứng rắn chống đỡ ở bụng của , đắc ý nhếch miệng.

      - Mạc Duy Dương, xem ra cũng phải là hề phản ứng chút nào chứ! - phát ra tiếng thở dài chậc chậc.

      Gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng, quát:

      - xuống!

      là người đàn ông trưởng thành phải thiếu niên vị thành niên, sống sờ sờ đè người , có thể nổi phản ứng sao?

      Mà tính toán số tuổi Mộ Dung Tuyết hơn năm tuổi, năm nay 24 tuổi, được xem là hấp dẫn.

      Mộ Dung Tuyết những xuống, ngược lại đem còn để lại dấu son môi của . Cái lưỡi thơm đắc ý xông vào khoang miệng của , tồi người đàn ông này có đánh răng, trong miệng tất cả đều là hương thơm bạc hà mát mẻ. tự chủ được lưu luyến hôn đầu lưỡi *******************.

      Sắc mặt Mạc Duy Dương càng ngày càng khó coi, bất thình lình giữ chặt cổ của , đẩy cách bản thân khoảng cách, lạnh lùng :

      - Nếu như bị Lục Hạo Nam thấy được nhất định cho rằng tôi lên giường với người đàn ông. Mộ Dung Tuyết có thể tiếp tục đốt lửa, xem ai là người chịu thiệt?
      Last edited: 3/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: có thể quay về rồi


      - Nếu như để Lục Hạo Nam thấy được nhất định cho rằng tôi lên giường với người đàn ông. Mô Dung Tuyết có thể tiếp tục đốt lửa, xem ai là người chịu thiệt!


      biết là câu đó kích động chỗ nào, chỉ thấy khóe mắt chớp chớp lảng tránh, có chút ẩm ướt, nhanh chóng bò xuống khỏi người , xuống giường đưa lưng về phía bắt đầu mặc quần áo.


      Mạc Duy Dương nhấp nháy khóe môi, ung dung, thản nhiên :


      - Đến ghế sofa ngủ!


      Mộ Dung Tuyết dừng tay mặc quần áo lại, bất chợt xoay người nhìn về phía quát:


      - Mạc Duy Dương, tôi hận chết được!


      Thái độ Mạc Duy Dương chút cũng thay đổi, tiếp tục :


      - Ngủ sofa!


      Mộ Dung Tuyết cam lòng :


      - là đàn ông, ngủ ở sofa cũng phải là , làm sao có thể bảo như tôi ngủ sofa! Ga-lăng của đâu rồi!


      Mạc Duy Dương nhìn chằm chằm, cho đến khi hốc mắt dần dần ẩm ướt .........


      Cả đêm Diệc Tâm Đồng cũng ngủ ngon, lúc thức dậy dưới hốc mắt có hai quầng thâm mắt. Cố gắng để mình bị thấy vẻ mất mát, cầm bánh phấn đánh lên mặt.


      Lúc ra khỏi phòng ngủ, bàn cơm ở phòng khách bày bữa ăn sáng, đôi nam nữ kia đợi bắt đầu ăn bữa ăn sáng, mà chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về bị Mộ Dung Tuyết chiếm đoạt. Trong lòng khó tránh toát ra tia chua xót. bàn ăn hình vuông bốn người, chọn vị trí đối diện Mạc Duy Dương.


      Đột nhiên, Mạc Duy Dương :


      - Ăn xong bữa này, thu dọn đồ đạc trở về đại lục!


      Mộ Dung Tuyết dĩ nhiên biết , nhưng nghĩ tới đêm ngủ ghế salon tối qua, bĩu môi:


      - Chẳng lẽ sợ em về mách lẻo?


      - Cứ việc ! – vô tình hừ lạnh .


      - ................ – Mộ Dung Tuyết biết mình lại , đôi mắt thoáng qua tia cười giảo hoạt, trong nháy mắt dời tầm mắt vào người Diệc Tâm Đồng vẫn im lặng gì. phất phất cái thìa tay, cười :


      - bé, em tên gì? Là tình nhân Dương bao dưỡng sao?


      - Phốc ........ - Thiếu chút nữa Diệc Tâm Đồng phun canh trong miệng ra, kinh ngạc nhìn thẳng vào ấy.


      hừ tiếng, tiếp tục :


      - cần tôi cũng biết , chính là cái nhi đó chứ gì? Bác Mạc vẫn luôn thích , có .........


      Mạc Duy Dương nhịn được ngắt lời :


      - Mộ Dung Tuyết quản cái miệng của mình ! Ở đây có bánh bao, cầm nhét vào !


      Mộ Dung Tuyết căm hận trừng mắt liếc cái, đứng dậy cầm túi bàn lên, rống to:


      - Bây giờ tôi lập tức trở về, quấy rầy các người, bái bai!


      , cửa bị đóng lại vang dội.


      Căn phòng nhanh chóng rơi vào yên tĩnh vô cùng, Diệc tâm Đồng len lén nhìn cái, mà cũng nhìn . chột dạ vội cúi đầu ăn cháo tay.


      Chỉ nghe được giọng của vang lên đỉnh đầu:


      - Tôi đây!


      - Vâng! – biết còn có thể gì, trong miệng có lẫn cháo nhõ giọng đáp lại.


      cũng giải thích với về chuyện Mộ Dung Tuyết, chỉ cầm áo khoác và cặp công văn lên, rời khỏi trước mặt .


      Cả người Diệc Tâm Đồng tê liệt ngã xuống ghế, cầu xa với cái gì? cầu giải thích của sao? làm việc gì cho tới giờ đều cần giải thích với , tim giống hệt bị cái gì đó chặn đến sít sao làm cảm thấy cực kì khó chịu. Món cháo thích ăn nhất bây giờ cũng trở thành độc dược mãn tính, ăn mòn xương cốt .


      Thời gian tuần trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới hai ngày công tác Hawai cuối cùng. Tâm tình bởi vì chuyện Mộ Dung Tuyết mà bị lấp kín bóng râm màu xám tro. Xem như có Mộ Dung Tuyết cũng có những khác thay thế được vị trí của , đứng bên cạnh người đàn ông đó.
      Last edited by a moderator: 10/11/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay
      Chương 39: Chuyến bay sớm mai

      Diệc Tâm Đồng ăn bữa tối gọi cho , tắm xong ngồi ghế sa lon xem ti vi, đột nhiên cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương vẻ mặt mệt mỏi vào.

      quay đầu nhìn về phía , mà quăng thẳng cái cặp , đặt mông ngồi ghế sa lon, đốt điếu thuốc nhìn hỏi:

      - Ăn cơm tối chưa?

      - Uh!

      - Dọn đồ xong chưa? Sáng sớm ngày mai ! - lại hỏi.

      - thu dọn xong!

      - Được, nghỉ ngơi sớm chút! - đứng dậy vào phòng ngủ của mình.

      Diệc Tâm Đồng sa sầm, lòng dạ nào nhìn TV. Tắt TV rồi sau đó chuẩn bị ngủ sớm chút, ngày mai phải dậy sớm lên máy bay.

      Mạc Duy Dương tắm xong nằm soài giường. Hôm nay vội vàng kết thúc việc làm ăn bên nước Mĩ này, vào buổi trưa vẫn phải bận gặp mặt ký hợp đồng với khách hàng, cũng có thời gian chăm sóc cho dạ dày của bản thân nên dạ dày trống rỗng cả ngày, giờ phút này dạ dày cực kỳ khó chịu.

      đưa tay mở đèn bàn ở đầu giường, bàn tay lục lọi tìm cái bình , là thuốc dạ dày Diệc Tâm Đồng cho lần trước. Lắc lắc bình mới phát thuốc bên trong bị uống hết rồi le.quy.don.

      Lông mày tự chủ nhíu lại, bỏ bình thuốc lại nằm lên giường, có điều dạ dày vẫn đau dữ dội như cũ. Cơ thể to lớn của lật tới lật lui giường, bàn tay đặt ở nơi đau đớn nóng rực, lúc này lại muốn ôm kia ngủ.

      Diệc Tâm Đồng gần như sắp ngủ thiếp , cho đến khi cửa phòng ngủ bị gõ vang nhiều lần.

      trễ thế này, là sao? rời giường, có chút mơ hồ vỗ vỗ đầu, mang dép tới cửa phòng. Cửa vừa mở ra, sức nặng đè lên người , khẽ kêu tiếng, đưa tay tiếp lấy cơ thể nặng nề của đối phương truyện được chuyển ngữ ở

      Mà mặt kề sát trán của đối phương, thứ dinh dính, ẩm ướt dính vào mặt , ngẩng đầu kinh ngạc nhìn :

      - Người làm sao vậy? Sao ra nhiều mồ hôi vậy?

      - Vào trong phòng! - thở yếu ớt .

      Diệc Tâm Đồng để ý tới cái khác, lập tức đỡ vào để ngồi giường lớn của , sau đó rót cho ly nước.

      - Có phải là đâu bụng rồi ? Hôm nay lại ăn cơm? - nghi ngờ mà hỏi.

      uống hớp nước, mím môi lời nào.

      Xem bộ dạng là chưa ăn cơm rồi ! Diệc Tâm Đồng thở dài cái, bất đắc dĩ :

      - người em mang thuốc dạ dày, em mua giúp người, người nằm ở đây lát !

      chuẩn bị đến phòng tắm thay quần áo bị người đàn ông kia ôm cổ từ phía sau:

      - cần mua thuốc, trễ thế này tôi yên tâm để mình em ra ngoài! - Môi của dán vào bên tai .

      Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn :

      - Vậy người chắc chắn người có việc gì? Có cần hoãn chuyến bay ngày mai lại ?

      - cần! Ngủ ! - ôm đến bên giường, sau đó giục mau ngủ nhanh chút.

      - Vậy người. . . . . . - muốn hỏi muốn ngủ ở đâu, vẫn còn chưa kịp hỏi ra lời phát người đàn ông kia vén góc chăn lên chui vào, mặt của ‘oành’ tiếng nổ tung, muốn ngủ với ở đây?

      - Sao vào! – Tiếng của vang lên làm chợt hồi hồn.

      đứng ngơ ngác bên giường, nửa ngày leo lên.

      Mạc Duy Dương tắt đèn ngủ sau đó mở miệng :

      - Đèn tắt rồi, mau lên đây!

      Biết nghiêm túc quyết tâm ngủ ở đây với , có chút căng thẳng vén cao chăn ngủ chui vào.



      Trong chăn nhiều hơn nhiệt độ người đàn ông khiến có căng thẳng và sợ hãi hiểu được. Mà hơi thở cực nóng cách càng lúc càng gần, cảm thấy ràng nhích lại gần , thẳng sống lưng cái bàn tay to đặt bên eo của , cánh tay khác ôm bả vai của . nhàng cái, cả người sà vào trong ngực của . kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

      - Ngủ ! - tựa đầu đặt vai , giọng nhắc nhở.
      Khi con tim lên tiếng

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Satan dịu dàng nhặt được vợ nhỏ

      Chương 40: Chẳng hay biết

      Type: Triệu Thanh Lam

      “Ngủ !” tựa đầu đặt vai , nhẹ giọng nhắc nhở.

      Cơ thể Diệc Tâm Đồng cực kỳ cứng nhắc, cứ như vậy tựa vào ngực , cảm giác toàn bộ hơi thở hít vào trong ̉ họng đều thuộc về người đàn ông kia.

      Mạc Duy Dương chịu đựng cơn đau bụng trướng lên dưới thân, cứ như vậy ôm người đẹp trong ngực. Mà cơ thể mềm mại như xương, mang theo mùi riêng biệt thơm ngát luôn luôn khiêu khích , cảm giác máu cũng trở thành lửa nóng.

      Căn phòn vô cùng tĩnh lặng, Diệc Tâm Đồng xoay người cũng dám, chỉ có thể mặc cho cơ thể dính vào phía sau lưng , còn tay đặt ở trong ngực, khẽ đổ mồ hôi.

      có thể cảm thấy khẩn trương, tay vỗ đầu , kêu lên: “Ngủ ! Tôi sẽ đụng vào em, tôi chỉ muốn ôm em!”

      Nghe bảo đảm như vậy, rốt cuộc Diệc Tâm Đồng thở dài một hơi, nhỏ giọng khẽ một câu: “Uh!”

      Mạc Duy Dương lắc đàu bất đắc dĩ.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu óc Mạc Duy Dương lại vẫn rất tỉnh táo, ngược lại gái nhỏ trong ngực đã sớm phát ra tiếng hít thở nhàn nhạt. cứ như vậy ôm , dạ dày cũng hữu hiệu thuyên giảm . Cánh tay của bị gối hơi tê tê nhưng nhìn ngủ ngon như vậy, khóe miệng của trong đêm đen từ từ giương lên.

      Ngồi lên máy bay, Diệc Tâm Đồng lập tức bắt đầu mệt rã rời, còn người đàn ông bên cạnh xem báo. len lén nhìn một cái, phát hiện dưới mắt có hai quầng thâm rất đen. có chút ảo não, bởi hôm qua vẫn gối lên canh tay của ngủ. Sáng nay thức dậy bị hoảng sợ, thiếu chút nữa từ giường té xuống, thật may tay mắt lanh lẹ kéo lại mới làm cho phải gặm sàn nhà với số mạng bi thương.

      Máy bay đáp xuống sân bay, thư ký Mạc Duy Dương đến trước đón máy bay. Dọc theo đường , nét mặt người đàn ông này luôn nghiêm túc, các thư ý còn lại dám thở mạnh, tập trung theo phía đằng sau họ.

      Đột nhiên, Mạc Duy Dương dừng bước, nhìn về phía thư ký nói: “Đưa ấy về nhà trọ!”

      “Ông chủ, vậy còn ?” Thư ký ôm lo lắng trong lòng hỏi.

      “Trước hết đưa ấy trở về su đó quay lại đón tôi!” liếc mắt nhìn thời gian đồng hồ đeo tay nói.

      “Vâng.” Thư ký lên tiếng.

      Diệc Tâm Đồng bị thư ký gọi lên xe, ở trước xe đằng xa, xoay người nhìn về phía Mạc Duy Dương nói: “Mạc thiếu gia, trở về nhớ ăn cơm đúng giờ!”

      Khóe miệng Mạc Duy Dương có chút cứng ngắc, vẻ mặt mất tự nhiên, gật đầu một cái xem như là đồng ý.

      mới yên tâm vào trong xe.

      Mạc Duy Dương đứng ở cửa sân bay nhìn xa, thái độ tự chủ buông xuống mềm mỏng.

      Diệc Tâm Đồng xuống xe, cười nói với thư ký: “Cám ơn đưa tôi về, mau quay về !”

      Thứ ký vẫn cười nói: “ cần khách sáo, làm việc giúp ông chủ là chức trách của tôi!”

      Diệc Tâm Đồng nhìn xe xa mới vào nhà.

      Lúc này, Vũ Lạc Tranh hẳn đã làm rồi?

      vừa để hành lý xuống trong phòng khách, tầm mắt nhịn được nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên rơi vào một tấm thiệp màu đỏ khay trà. ngồi xổm người xuống, tò mò mở thiệp ra. Là thư mời, nhưng sau một giây ánh mắt liếc đến hai chữ trọng yếu ‘́nh hôn’, cuối cùng tầm mắt rơi vào tên của người ́nh hôn: ‘Mạc Duy Dương’, ‘Mộ Dung Tuyết’.

      Tim giống như bị thứ gì đâm vào, tay run lên, thiếp mời rơi mặt đất. Tại sao biết Mạc Duy Dương muốn ́nh hôn với Mộ Dung tuyết? Tất cả mọi người đều biết rồi, chỉ có chẳng hay biết gì sap?

      có chút bối rối nhặt thư mời lên, liếc nhìn thời gian ́nh hôn đó. Nói cách khác là còn nửa tháng nữa thì Mạc Duy Dương sẽ phải ́nh hôn với Mộ Dung Tuyết?
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      hin1412 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :