1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 138: Đại kết cục đầu

      - Dean, có thể vào ? - Ngoài cửa vang lên tiếng coral. Mạc Duy Dương tới cửa phòng, giúp mở cửa, nhận lấy quần áo tay , cảm ơn – Vất vả rồi!


      Coral vẫn chỉ cười nhạt , ánh mắt nhìn chút vào trong phòng.


      Mạc Duy Dương thấy lâu mà có ý tứ rời , nhịn được hỏi:


      - Thế nào? Còn có việc?


      Coral cười :


      - có, vậy quấy rầy các ngươi!"


      Mạc Duy Dương đóng cửa lại, về phía , cầm quần áo đưa cho :


      - Mới mua, đến phòng tắm thay !


      Diệc Tâm Đồng hếch môi lên, nhận lấy quần áo vào phòng tắm.


      Lúc ra, dọn thức ăn xong, bản thân ngồi bàn ăn xem báo.


      cau mày hỏi:


      - Hi và Phi Ưng đâu?


      để tờ báo xuống nhìn :


      - Ăn cơm trước rồi mới nghĩ thứ khác! – cứ nhớ mãi quên Phi Ưng làm cho rất buồn bực trong lòng.


      - Đừng quên, là ai muốn chúng ta lập tức rời khỏi đây, bây giờ tôi quan tâm đến bàn bè có gì đúng! - có chút tức giận .


      - cần về, phái người mua hai vé máy bay để bọn họ về trước, em ở lại! - Câu đầu tiên của để ý quyết định của , nắm quả đấm về phía - Tại sao mỗi lần đều hề hỏi ý kiến của tôi, quyết định của tôi luôn quan trọng như vậy sao? Hay là cảm thấy tôi cũng mặc cho định đoạt?


      ngẩng đầu nhìn , lông mày thể nhíu lại:


      - định đoạt em, chỉ muốn em rời khỏi bên cạnh . mau chóng xử lý tốt chuyện bên này, sau đó cùng nhau trở về thành phố J.


      - Tại sao tôi phải cùng trở về, phải sớm vứt bỏ tôi sao? Nếu như phải tôi vẫn quấn chặt lấy, sớm quên mất con người tôi còn mảnh rồi.


      - Đồng Đồng! – nghiêm túc kêu tiếng, thoáng qua trong mắt tia đau đớn.


      - Mạc Duy Dương rốt cuộc muốn như thế nào? Trước là tôi đủ dứt khoát, cứ bỏ được , tại tôi thành toàn cho tự do, rời khỏi ... còn muốn như thế nào? - kích động mắt rưng rưng nước mắt.


      - xin lỗi, chỉ muốn , thể có em, trước là em bỏ được , bây giờ là bỏ được em. chưa từng ngừng em, cho dù là ở trong năm nay, cũng chưa từng có những người phụ nữ khác, là trời đất chứng giám, đối với em trung trinh! - đứng dậy tới trước mặt , ôm vào trong ngực, mà có phần khóc thành tiếng.


      - cho rằng những lời này, tôi lập túc tha thứ cho sao? có biết trong năm qua tôi vì khóc bao nhiêu lần, ngay cả quyết tâm chết cũng có, nhưng còn sao? chế giễu tôi trốn ở nhưng nơi khác, mặc cho tôi khổ sở, vẫn chịu ra mặt, đây chính là phương thức tôi, tôi lạ! – kích động đẩy ra, sau đó xoay người bỏ , lại bị ôm lấy eo từ phía sau.


      - xin lỗi! chỉ biết là dùng phương thức sai lầm rồi, nhưng mà em, Đồng Đồng, em! Xin đừng dùng loại phương thức này trừng phạt cả em và , biết sai lầm rồi! Cầu xin em tha thứ, cầu xin em ở lại bên cạnh ! Đầu của đặt ở vai , giọng vô cùng khàn.


      - Hu hu! – xoay người khách khí nâng cánh tay của lên, cắn cái to lên cánh tay của , cho đến khi cánh tay của có lưu hai dấu răng ràng, mới há miệng, ngẩng đầu phát lông mày cũng chưa từng nhíu cái, bĩu môi - Đây là trừng phạt vứt bỏ em đấy!


      xong, nhón chân lên lại dùng sức cắn cái cổ , môi đặt ở nơi chảy máu, cắn răng mà ra:


      - Trừng phạt hờ hững đối với em.


      Ngửa nữa trực tiếp hôn lên môi của , kinh ngạc nhìn . đưa tay muốn ôm , lại bị hai tay của đẩy ra. Hai tay nâng môi của lên, giống như là con chó điên gặm loạn, cho đến môi của tất cả đều là máu tươi, mới đẩy ra, thở hổn hển lau miệng :


      - Trừng phạt xong!


      sững sờ tại chỗ, còn sớm


      Ngồi bàn ăn hưởng thụ bữa ăn ngon, chết đói rồi! liếc nhìn người đàn ông còn ngây người ở ngay đó kêu lên


      - có muốn ăn cơm hay ?


      hòan hồn ngồi xuống vị trí đối diện , giọng hỏi:


      -Có phải hết giận rồi , rời khỏi nữa hả?


      ngúyt cái:


      - cảm thấy thế nào?


      nhếch môi cười, tâm tình rất tốt cầm đũa lên giúp gấp thức ăn:


      -Ăn nhiều chút, đây là món em thích nhất!


      ghét bỏ chu môi:


      -Tự em gắp cần xen vào chuyện của người khác!


      Nhưng lại cưng chiều cười với , biết tha thứ cho , tâm tình trở nên rộng mở trong sáng


      Điện thoại di động của tự động vang lên, sau đó tự liếc nhau cái, xoay người nhận điện thoại


      -Hi, sao vậy?


      -Đồng Đồng, xin lỗi, tớ làm Phi Ưng tức giận bỏ , hình như ta mua vé máy bay trở về thành phố J rồi, cho nên tại tớ chạy đuổi theo ta, mình cậu về thành phố J được ?-Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng của Quan Hi gấp gáp, tự trách


      -Oh…hai người cãi nhau?-Diệc Tâm Đồng hỏang hốt hỏi


      -Ừm, sai biệt lắm! Tớ tìm được xin lỗi ấy, cứ như vậy, tớ cúpmáy trước!


      Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, tự chủ cười, QUan Hi và Phi Ưng? Có khả năng bọn họ đến với nhau ? tự chủ lien hệ họ thành khối


      Mạc Duy Dương đứng ở cửa sổ sát đất hỏi:


      -Xảy ra chuyện gì?


      -Dean, chúng tôi tìm được các an hem bị Arno bắt ở phương nào rồi! Lần này mục tiêu phong tỏa tương đối xác thực, có muốn bây giờ chạy tới ?Người chuyện là thuộc hạ theo bên cạnh nhiều năm, hiệu xuất làm việc khá cao, đầu óc thông minh, chuyên phụ trách hệ thống định vị và theo dõi dấu vết kẻ địch


      -Được thôi, tôi lập tức chạy tới!- thể chờ đưa Arno vào ngục giam lần nữa


      Diệc Tâm Đồng ở sau, nghe và đối phương trò chuyện chữ cũng rớt đất


      Người cứng đờ, sợ tin tưởng , tới trước mặt , nắm bả vai giải thích:


      - ra ngoài chuyến, sau khi làm xong chuyện này, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau! gọi Tote và Coral ở lại chăm sóc em, trở lại rất nhanh


      -Có phải rất nguy hiểm phải ? Hay lại muốn rời khỏi em? được, em muốn !- khóc, cầm cánh tay , vương mắt cầu xin-Nhất định là rất nguy hiểm, tại sao chung quy vẫn như vậy?Đến cùng coi em quan trọng hơn hay những em kia của ?


      Chuyện này… làm khó . Đối với an hem có trách nhiệm, đối với lại là tràn đầy tình và áy náy


      nắm chặt hai tay , cam đoan :


      -Đồng Đồng, bị thương chút nào trở về, để cho mình lâm vào nguy hiểm, em phải tin tưởng !


      -Nhưng…em sợ! đừng có được ?Vì em, ở lại, chúng ta trở về thành phố J có được ?


      -Đồng Đồng!


      lúc hai gnười trong cục diện căng thẳng cánh cửa mở ra, có người vào, đó là Tote và Coral


      -Dean, để cho chúng tôi, !


      Mạc Duy Dương nhìn họ có chút yên lòng hỏi


      -Hai người có thể ?Arno khó đối phó!


      -Điểm này cậu yên tâm! Dầu gì chúng tôi cũng là cánh tay trái và phải của cậu-Tote cười


      -Chúng tôi , chẳng lẽ ah muốn mang người phụ nữ của cùng? Coral nhịn được giễu cợt


      -mạc Duy Dương liếc , quả đành lòng mang ấy tới đó


      -Vậy mọi người cẩn thận, có bất kỳ tình huống gì nhớ kịp thời lien lạc cho tôi!


      - thành vấn đề!


      Diệc Tâm Đồng cắn môi, biết rất muốn nhưng vì chịu đựng . nhịn được thở dài cái: là quá ích kỷ? Nhưng họ chia ca năm rồi, vất vả ở cùng nhau, nếu lại để rời , trở lại phải làm thế nào? thể mạo hiểm với nguy hiểm mất lần nữa, cho nên phải làm người xấu lần


      Mạc Duy Dương vỗ vỗ đầu hỏi:


      -Nghĩ gì thế?Mê mẩn vậy?


      -Có phải rất hận em cho ? ngẩng đầu lên vô tội hỏi


      - gì thế? có- cười cười


      -?


      -


      -Vậy chuẩn bị kế tiếp làm gì?


      -Trở về thành phó J chờ tin tức, chẳng qua đối với bọn hj có lòng tin- vuốt ve đầu làm thỏa mái


      -Ừm!-Nhưng lại có chút cảm giác vui vẻ, bởi vì biết , trong lòng có tâm ói ra


      Tote và Coral rời bao lâu, họ cũng xách theo hành lý bước lên chuyến bay qua thnhf phố J. Xuyên thấu qua đám mây trắng bên ngoài, nhịn được hỏi:


      -Mạc thiếu gia, cha mẹ cũng sắp xếp di cư sao?


      -Ưh, có phải vẫn còn hận lúc trước bỏ em sao?- cầm tay , quan sát mặt hỏi


      lắc đầu cái, tựa đầu tay trái , cùng đan 10 ngón tay


      -Mạc thiếu gia rời khỏi nữa phải ?- nhắm mắt lại hỏi


      -Ưh, rời khỏi- cuối đầu ấn nụ hôn lên trán , sau đó khẽ hôn lên môi , nhếch miệng thành nụ cười hạnh phúc


      Trở lại thành phố J, họ vào ở biệt thự của , mà Mạc DUy Dương tất cũng rời, theo sát . báo bình an với cha mẹ mình ở phía xa xôi, thuận tiện chuyện và Đồng Đồng với họ, họ chỉ lại bình tĩnh cho biết:”Ở chung chỗ là tốt rồi, sống cho tốt.Chúng ta trở lại thành phố J. Mẹ và cha con rất hài lòng với cuộc sống giờ, mẹ và cha chỉ hy vọng, hy vọng có thể ẵm cháu trai sớm”


      Diệc Tâm Đồng rót hail y trà, đưa cho ly hỏi:


      -Gởi thư đến ai vậy?Cười đến vui vẻ


      nhận lấy ly trà từ tay , thuận tiện ôm vào ngực, gón tay nhéo gương mặt hỏi


      -Em cảm thấy là ai?


      -Nhất định là người tình trước kia của - chu cái miệng , có phần ghen ghét hừ lạnh


      -Haha, ngờ bộ dạng em ghen đáng như thế, phỉa, là cha mẹ . Bọn họ hy vọng hung ta…- nhìn lộ ra nụ cười xấu xa, Diệc Tâm Đồng run rẩy hỏi


      -Hy vọng chúng ta chia tay?


      -Hy vọng chúng ta…- tay của chảng biết kúc nào duỗi vào quần áo của , là áo ngủ thấp ngực, lâp tức nhảy dựng lên- muốn làm gì?


      -Đồng Đồng, muốn, chúng ta sinh con . Sinh đứa con cho !


      -Cái gì? đỏ bừng cả mặt, có chút tự nhiên -Em…cái đó…hôm nay được…A!-Lời còn chưa hết, bị cứng rắn đè lên sofa.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 139: Đại kết cục giữa

      Hai người dưới ngủ giường lớn, Mạc Duy Dương đưa điện thoại trong tay tiến tới bên tai của , ý bảo nghe, hiểu nhìn .


      - Mẹ gọi tới! - dùng khẩu hình cho biết.


      thanh lộp bộp vang lên trong lòng , tinh thần thấp thỏm nhận lấy điện thoại di động, kêu tiếng:


      - Bác !


      - có quấy rầy đến cháu ngủ sớm chứ? - thanh rất ôn hòa, làm tụ chủ đỏ lỗ tai.


      - có, bác tìm cháu có việc? - Đầu da tóc tê dại hỏi.


      - Ngày mai cùng Dương bay tới Áo, người nhà đoàn tụ!


      Diệc Tâm Đồng nhìn cái, muốn lại thôi:


      - Bác ! Có thể qua trễ hơn được , bởi vì ở chỗ này Mạc thiếu gia còn có chút việc phải xử lý!


      - Ta biết nó muốn xử lý cái gì! Nhưng ta lại muốn quản những thứ đó, ngày mai ta muốn gặp hai hai đứa! - Vũ Phong Nhi trực tiếp .


      - À. . . . . . vâng! - giao điện thoại cho , với - Mẹ bảo chúng ta ngày mai bay đến Áo!


      - Vậy ngày mai ! - ôm vào trong ngực, hôn trán cái.


      - cam lòng rời khỏi? phải. . . . . . - Ngón tay của đặt môi , giọng - tại cần suy nghĩ những thứ khác, bên đó có việc gì!


      - Nhưng mà. . . . . .


      - biết em lo lắng cái gì, nhưng những thứ này cũng giao cho bọn họ, chúng ta vất vả mới ở chung với nhau, nên nữa. - trực tiếp ngăn chặn miệng của .


      Điện thoại của đột nhiên lại vang lên, trực tiếp cắt đứt hai người hôn môi. có chút kiên nhẫn nhận điện thoại:


      - Chuyện gì?


      - Dean, Arno và người dưới tay bị chúng ta bắt sống, xin hỏi cậu có phân phó gì? - Tote cùng đám em từ căn phòng ra, biểu cảm mặt cần cũng biết là vui mừng, rốt cuộc bắt được Arno, quá hả hê lòng người.


      Con mắt Mạc Duy Dương nhíu lại, trong mắt thoáng qua tia u ám:


      - Đưa vào trong ngục, còn nữa quan tâm bên kia tốt, chưa được mấy năm, đừng để cho ra gặp ánh mặt trời!


      Tote hài lòng cười :


      - Vâng, toàn bộ nghe theo lão đại phân phó, tại nhiệm vụ hoàn thành, toàn thể các em chúng tôi chuẩn bị trở về thành phố J, đuổi theo lão đại!


      - cần, thủ lĩnh kế nhiệm của tổ chức, tôi giao cho cậu nhận chức, với lại tôi đưa bà xã đến Áo, mốt thời gian cậu tìm thấy chúng tôi, tôi cũng tạm thời muốn hỏi tới chuyện bang hội!


      - Cái gì? Dean, cái này vạn lần được. Tôi ở đâu ra năng lực thay thế vị trí của cậu, được, tôi kiên quyết phản đối! - Tote gấp gáp dậm chân, còn chuẩn bị du lịch khắp nơi, làm sao lại bị thân phận của thủ lĩnh trói buộc cơ chứ?


      - Cậu có thể tiếp nhận, điều kiện tiên quyết là có người chịu nhận thay công việc của cậu. - Mười phần uy hiếp.


      Tote đau cả đầu, tại sao có thể ức hiếp như vậy, cũng muốn cũng muốn tìm bạn mà!


      - Dean. . . . . .


      - Cứ như vậy, có thời gian ở đó càu nhàu còn bằng tìm người thích hợp để chọn.


      - Lão đại, cậu điên rồi.


      Mạc Duy Dương nhếch miệng lên thành nụ cười xấu xa:


      - đủ hung ác tàn nhẫn, thoát thân thế nào?


      ". . . . . ."


      Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương ngồi lên máy bay đến Áo. nằm vai của ngủ say nồng, còn tay đảo tạp chí, quên dùng ngón tay sờ làm mũi ngứa.


      đưa tay đập tay , tiếp theo đó ngủ. phủ tạp chí lên mặt của , phòng ngừa những người khác lén dòm ngó dáng ngủ của .


      Diệc Tâm Đồng biết cha mẹ ở Áo mua căn biệt thự. Xe lái thẳng đến cửa biệt thự màu xanh da trời, có người làm phía trước thay họ mở cửa xe.


      Diệc Tâm Đồng bởi vì ngủ mấy giờ máy bay, tại tràn đầy tinh thần, mà Mạc Duy Dương cho dù ngủ, tại vẫn tràn đây tinh thần như cũ.


      Hai người vào phòng khách, người làm đưa nước trà tới, mà họ cũng thấy Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi.


      Vũ Phong Nhi nghe được người làm báo lại, Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đến, sau khi bà cất



      Xong mỹ phẩm, phân phó với ngơpì làm:


      -Được, ta biết rồi!


      chút để ý thu don jmấy thứ Vũ Phong Nhi mới ra khỏi phòng


      Diệc Tâm Đồng nhìn hỏi:


      -Mẹ bảo chúng ta làm gì? phải chia tay chứ


      -Xem rat a gọi hai đứa đến, hai đứa rất tình nguyện ý?-Mới bước xuống lầu, Vũ Phong Nhi nghe lời của , vẻ bề ngoài cười, trong lòng lại xuống lầu


      -Hả…bác , phải….-Diệc Tâm Đồng ngờ bác ấy vội vàng xuất , vội vàng đứng dậy xin lỗi


      -Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, mọi người khó được lần trở về, ta phải là người tính tình kỳ quái,biết người đối với con ta tốt, đối với con ta quan trọng! Bà nhìn Diệc Tâm Đồng cái, sau đó đoan trang đối diện bọn họ ngồi


      Diệc Tâm Đồng thầm hít hơi, Vũ Phong Nhi lời này, có phải phản đối và Mạc thiếu gia ở cùng nhau?


      -Mẹ đừng hù dọa Đồng Đồng nữa!Dọa ấy chạy, con trai của mẹ cũng điên mất!- Mạc Duy Dương giúp đỡ giải hòa


      -Được rồi, mẹ biết gọi hai đứa tới chuyến, các người nhất định hoài nghi dụng ý của ta,mẹ lập tức vào vấn đề hai đứa biết! Nếu như bây giờ mẹ và cha còn phản đói hai đứa mà , đóan chừng chúng ta mất đứa con trai tốt, còn có thê mất con dâu hiền, cho nên chúng ta muốn mất bất kỳ ai trong hai đứa!-Vũ Phong Nhi ra ý nghĩ trong lòng


      -Mẹ!-Mạc Duy Dương kích động kêu bà


      -Tốt rồi, lời cảm kích cần .Thím Lâm cơm chuẩn bị xong chưa, bưng lên ăn !- Vũ Phong Nhi vội vàng cắt đứt lời của con trai


      -Bác , cảm ơn bác hiểu và thông cảm!- Diệc Tâm Đồng che miệng cười vui vẻ


      -Còn gọi là bác . Phải gọi là mẹ!- Vũ Phong Nhi nghiêm túc


      Sắc mặt Diệc Tâm Đồng đỏ bừng nhìn bà, lại hướng về Mạc Duy Dương có phần hơi khó mở miệng :


      -Mẹ


      -Câu gọi mẹ này coi như hài lòng, nếu cho nhà Mạc gia thêm đứa con trai, ta thích hơn!-Vũ Phong Nhi liếc bụng của cười ói


      Mặt đỏ lên, Mạc Duy Dương tiến đến lỗ tai giọng ra:


      -Nghe mẹ , sớm sinh con trai chút, tối nay cố gắng phen!


      đẩy ra cái:


      -Ở đâu nhanh như vậy?


      -Là quá chậm- có tình hiểu làm ý của , chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn


      Năm tháng sau


      Diệc Tâm Đồng nâng cao bụng tròn vo, cầm điện thoại trong tay, kêu lên với người phía bên kia điện thoại


      -Ông xã em rất muốn ăn quất xanh, chừng nào có thể ăn được?


      -Quất xanh à? À, lập tức em đợi them mấy giờ, lập tức phái người đưa qua!-Mạc Duy Dương bận họp, cho trợ lý bên cạnh ánh mắt


      Trợ lý mặt khổ mày sầu :


      -Tổng giám đốc… trời rất nóng tìm quất xanh khó, nhưng muốn tìm loại quất chua đến răng cũng rớt đó, đúng là khó tìm…có muốn kêu phu nhân ăn những thứ khác ?


      -Tôi mặc kệ cậu dung phương pháp gì, nhất định phải tìm được quất xanh, tìm ngay bây giờ! Sauk hi tìm, trực tiếp đưa đến biệt thự, tôi chỉ cho cậu mấy tiếng


      Trợ lý đó buồn bực, trợ lý cong ty khác đều cạnh tổng giám đốc, ghi chép xử lý tài liệu, tại sao phải làm chân chạy?


      tại ai cũng biết tổng giám đốc Mạc cưng chiều Diệc Tâm Đồng, mang thai cục cưng , thích ăn thứ gì đó cực kỳ chua


      Diệc Tâm Đồng xem kịch TV, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, bỏ lại hộp điều khiển TV chạy mau đến cửa :


      -Mạc thiếu gia!


      -Phu nhân, muốn quất xanh, tôi đem quất xanh đến cho !-Trợ lý cười hì hì


      Diệc Tâm Đồng nhìn ta đầy mồ hôi mời ta vào nhà


      - mau vào, vất vả, tôi giúp rót tách trà, uống rồi !- nhường ra lối, cho ta vào


      ra trợ lý muốn vội vàng trở về phục lệnh ( báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh), nhưng chạy mấy giờ, tại khát muốn chết, vì vậy khi nhiệt tình kêu, ta có chút ngượng ngùng vào nhà


      Diệc Tâm Đồng đưa ly nước tới mặt kêu lên:


      - uống nước rồi !


      cười nhân lấy:


      -Cảm ơn


      nhấp miếng, còn chưa nuốt xong, trong cổ đột nhiên đau xót, phun ra mặt của


      “…”Diệc Tâm Đồng bị phun mặt giải thích được, còn ta vội vàng để ly xuống xin lỗi


      - xin lỗi phu nhân, xin lỗi!


      Chịu đựng khổ sở ê răng rơi xuống, vội tìm khăn giấy đưa choc co, xoa xoa mặt cười :


      - có việc gì, làm gì thế kích động, nước có gì khó uống sao?


      - có…chỉ là…phu nhân, có phải cho tôi uống chanh?Quá chua!-Khuôn mặt khổ sở


      -Nước chanh? Trời ơi xin lỗi, tôi quên đó là loai nước tôi thích uống, tôi rót cho ly nước lọc. xin lỗi, bây giờ tôi rót cho ly nữa!- Diệc Tâm Đồng vỗ đầu mình, ảo não xoay người vào bếp


      Trợ lý vội vàng kêu lên:


      -Phu nhân, cẩn thận chút, đừng ngã


      -A!


      Lời ta còn chưa xong, tức trong bếp truyền đến tiếng thét thảm. bị dọa đến hồn cũng còn


      -Phu nhân, sao rồi hả?


      ta chạy đến nhà bếp, gấp gáp kêu lên


      -Phu nhân, ở đâu?


      -Con gián…. ở đó có gián, con rất to, đuổi giúp tay !- Diệc Tâm Đồng sợ đến mức ngồi xổm đưới bàn trong bếp, tay chỉ con gián lớn bên cạnh ấm trà kêu lên


      Trợ lý tối sầm :


      -Được, dii ra ngoài nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi, con gián để tôi đối phó!


      -Ưh- ngoan ngõan đưa ly trà cho ta, sau đó đứng dậy khỏi phòng bếp


      Trợ lý ở nhà bếp mệt ỏi mấy chục phút, mới giải quyết xong con gián, sau đó rót cho mình ly nước lọc, ực mạnh vài hớp, rốt cuộc thở dài hơi, cái việc này đáng làm


      -Phu nhân, cảm ơn chiêu đãi, tôi làm!-Trợ lý bước ra ngoài với


      -Ừ, thong thả


      Diệc Tâm Đồng đứng dậy


      -Được, phu nhân ở nha fnghỉ ngơi nhiều, chớ làm việc gì nguy hiểm. có cần cứ gọi người làm là được, tôi trở về báo cáo với tổng giấm đốc đây!-Trợ lý bộ mặt như gặp phải quỷ, vội chạy về phía cửa


      Diệc Tâm Đồng tò mò sờ mặt của mình


      -Chẳng lẽ diện mạo đáng sợ? Bằng sao ta có vẻ mặt bị hù sắp chết?Thiệt là còn muốn giữ ta ở lại ăn cơm, kết quả ta chạy nhanh như vậy

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 140: Đại kết cục cuối

      Diệc Tâm Đồng lột múi quýt bỏ vào trong miệng, điện thoại sofa bên cạnh đột nhiên vang lên. vặn thanh TV, cầm lên hỏi:


      - Xin chào, xin hỏi tìm ai?


      - Đồng Đồng là tớ đây!


      - Hi? Cậu chạy đâu vậy?


      - Đồng Đồng, tớ ở Mị Ảnh, ra . . . . . . năm tháng nay tớ vẫn luôn ở Mị Ảnh. . . . . . - Quan Hi chột dạ .


      - Mị Ảnh? Sao cậu ở Mị Ảnh? Ơ. . . . . . chẳng lẽ mấy ngày đó cậu đều ở chỗ Phi Ưng? - bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu - tại Phi Ưng tha thứ cậu chưa?


      - Còn chưa có! Đồng Đồng, ra . . . . . . ôi, tớ biết thế nào với cậu. – Giọng Quan Hi nghe vào có chút buồn bực và phiền muộn.


      - Sao vậy? Phi Ưng làm khó dễ cậu?


      - Cũng hẳn là vậy, là vấn đề của mình tớ, tớ thích Phi Ưng, nhưng. . . . . . – cắn môi, phát cáu hừ lạnh - Người ấy thích là cậu.


      Diệc Tâm Đồng nhếch miệng lên cười nhạt, hình như sớm ngờ tới Hi thích Phi Ưng, chẳng qua Phi Ưng thích , cảm thấy rất có lỗi đối với .


      - Hi, nếu như thích người nên dũng cảm theo đuổi, chứ phải do dự, hạnh phúc nắm giữ ở tay của mình, phải đợi người khác ban cho, cho nên cậu nên lấy ra sức quyến rũ của cậu, chế ngự Phi Ưng. cười cho Quan Hi ý kiến.


      Quan Hi cũng biết Đồng Đồng thích Phi Ưng, chỉ là Phi Ưng hoàn toàn là đầu gỗ. Mấy tháng nay mỗi ngày bám gót ở trước mặt, sau lưng ,bên cạnh , thế mà lại vẫn chút động lòng. cũng bắt đầu hoài nghi có phải sức quyến rũ của mình hạ thấp rồi , cho nên muốn làm khảo nghiệm, cái khảo nghiệm này cần Đồng Đồng giúp tay.


      Sau đó khảo nghiệm muốn làm cho Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng bày tỏ đồng ý, Đồng Đồng cũng hi vọng Phi Ưng và Quan Hi có thể ở cùng nhau.


      Theo kế hoạch của Quan Hi, phụ trách hẹn Phi Ưng ra ngoài, còn Quan Hi ngồi ở góc nhà hàng nghe lén.


      Phi Ưng nhận được điện thoại Diệc Tâm Đồng gọi tới, trong lòng vui mừng nho , sau đó trải qua phen đấu tranh mới quyết định tới gặp lần. biết nên ôm lấy ảo tưởng đối với nữa, hôm nay tới gặp chỉ vì xác nhận xem có hạnh phúc . Mà gần đây bị Quan Hi đuổi theo phiền triệt để, cần ra ngoài hóng mát chút.


      vào trong nhà hàng, xa xa nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục bà bầu, dáng vẻ hơi bối rồi khuấy động ly nước trong tay. Chỉ mấy tháng thấy mà thôi, cảm giác có số thứ cách xa, trong lúc suy nghĩ tới trước mặt .


      ngẩng đầu cười :


      - Phi Ưng, ngồi !


      Phi Ưng đáp lại nụ cười nhạt với , sau đó ngồi xuống. chú ý đến khóe miệng của vẫn mang nụ cười hạnh phúc, tự chủ cười khổ.


      - Xem ra em rất hạnh phúc. - tự chủ bật thốt lên, trong lòng có chút tiếc nuối nho , nhưng hơn hết là chúc phúc.


      - Hả? em sao? ra cũng có thể. – nhìn thẳng vào đôi mắt , vô cùng thành tâm .


      Phi Ưng thay rót đầy nước, mở miệng :


      - Hôm nay em tìm ra ngoài, hẳn phải là mời ăn cơm chứ? Mạc Duy Dương cũng để cho em ra ngoài.


      - lại hiểu ấy rất , đoán sai, hôm nay em tìm ra ngoài là cùng về Hi, đối với Hi có cảm giác gì? - uống hớp nước hỏi.


      - có cảm giác. - trực tiếp .


      Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, tầm mắt thận trọng liếc sang bàn bên cạnh, cũng biết Hi có nghe được câu trả lời của ấy , ho khan :


      - Cảm giác có thể bồi dưỡng, lại dáng vẻ Hi xinh đẹp như vậy, có lý do để thích ấy!


      - thích phụ nữ ngang tàn bao ngược. Đồng Đồng, em yên tâm, quấn em cho nên cầu xin em đừng giúp nối tơ hồng! - Phi Ưng lắc đầu cái thở dài .


      - Em giúp nối dây, em chỉ là cảm thấy phải nên bỏ qua bên cạnh đối tốt với ! - Diệc Tâm Đồng gấp gáp , bởi vì thấy Quan Hi giận đến ngăn cản tờ báo ở bàn.


      - ta là tốt? Thôi ! – Phi Ưng cười khúc khích, vẻ mặt dám động tới. Quan Hi đứng ở sau lưng giận đến hai tay ôm ngực, khom lưng đoạt lấy ly nước trong tay , giơ cao chén nước xối từ đỉnh đầu của thẳng đến lòng bàn chân.


      - Ôi! - Diệc Tâm Đồng sợ lập tức phát hoảng.


      Quan Hi nặng nề đặt ly nước lên bàn cái, cười lạnh :


      - Phi Ưng, xem như lợi hại! Bà đây đúng là ngang ngược, cho nên ngàn vạn lần được tôi, tôi cũng


      trân quý gì .


      Phi Ưng quay đầu nhìn chằm chằm, đưa tay lau nước đầu, giận dữ hét:


      - Quan Hi, bà già điên nổi điên cái gì!


      Quan Hi để ý , đưa tay nắm tay Diệc Tâm Đồng, kêu lên:


      - Đồng Đồng chúng ta !


      Diệc Tâm Đồng giọng với .


      - Hi đừng như vậy, có lời gì từ từ .


      Bây giờ Quan Hi nổi nóng, hất tay Diệc Tâm Đồng ra, tức giận :


      - Cậu thôi, tớ là được!


      Thấy Quan Hi giận, cũng quay đầu lại mất, trong lòng Diệc Tâm Đồng quýnh lên, vội vàng đứng dậy muốn chạy đuổi theo, nhưng bởi vì sàn nhà bóng loáng dưới chân, hơn nữa có ly nước của Quan Hi vừa rồi, trượt chân, cả người ngã xuống đất.


      - Đồng Đồng! - Phi Ưng bị dọa đến trợn to mắt, mà Quan vừa đến cửa miệng, nghe được thanh cũng nhịn được quay đầu nhìn, nhìn thấy màn Diệc Tâm Đồng ngã xuống kia cả trái tim vô lực rơi xuống.


      Nhận được cuộc điện thoại Phi Ưng gọi tới, Mạc Duy Dương mới biết Diệc Tâm Đồng vỡ nước ối, đứa bé muốn ra đời trước. sợ đến bỏ lại điện thoại xông ra khỏi phòng làm việc.


      Mạc Duy Dương chạy tới bệnh viện thấy được Phi Ưng cùng với Quan Hi ở hành lang, sắc mặt tái nhợt hỏi:


      - Xảy ra chuyện gì? Vợ tôi sao lại bị đưa vào bệnh viện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Quan Hi vội khóc ròng :


      - xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi hại ấy! - ôm miệng, mặt ảo não cúi thấp đầu.


      Mạc Duy Dương căm hận lườm cái, cứng:


      - Nếu như vợ tôi và đứa bé có chuyện gì, đời này chờ ngồi tù !


      - xin lỗi! - ra sức xin lỗi, nhưng tại Mạc Duy Dương cái gì cũng nghe thấy. tới bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, lo lắng tới lui ở ngoài cửa.


      Mà phòng phẫu thuật truyền đến tiếng Diệc Tâm Đồng kêu tê tâm liệt phế, tiếng lại cao hơn tiếng, nghe thấy cả người kinh hãi run sợ. khẩn trương nắm chặt quả đấm, mồ hôi trán như nước cứ toát ra.


      Toàn thân Quan Hi còn sức lực tựa lên vách tường, nếu như Đồng Đồng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chính cũng tha thứ chi bản thân.


      cánh tay của Phi Ưng đặt lên vai , ngẩng đầu hốc mắt đỏ vòng, cứ như vậy nhìn , gì cả. Nhưng từ ánh mắt cực kỳ bi ai của , có thể thấy được phẫn hận đối với cùng với tự trách đối với Diệc Tâm Đồng.


      vô lực thu tay lại, an ủi:


      - Yên tâm, Đồng Đồng phúc lớn mạng lớn, có việc gì!


      Tại sao vẫn chưa ra, giờ phút này Mạc Duy Dương hận mình được thay thế ở bên trong chịu khổ, tiếng quát tháo gián đoạn, tiếp đó lại là tiếng kêu khóc, giống như rất khổ sở, tim của cũng nâng lên cao, muốn vào nhìn chút xem thế nào.


      Hơn 10' trôi qua rất nhanh, tiếp đó lại qua mấy phút.


      Mạc Duy Dương cảm thấy có giờ khắc nào gian nan hơn bây giờ, phát ra nóng nảy. Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, kịp chờ đợi mà chạy vào trong phòng, liếc mắt liền thấy được nằm ở giường. để ý người có dính máu, tay cầm tay , hốc mắt có chút ướt át:


      - Đồng Đồng. - tự tay giúp lau mồ hôi trán và nước mắt ở hốc mắt. Diệc Tâm Đồng hơi thở yếu ớt nhìn , đôi môi tái nhợt cười nhạt:


      - Con lấy tên là gì?


      hôn lên trán :


      - Tên Mạc Ký*, tưởng niệm tình kiên trinh dời của chúng ta, vĩnh viễn thể quên!


      (*) Mạc Ký: hai từ này ghép chung với nhau có nghĩa là đừng quên.


      cảm động nuốt ngụm nước bọt, cười :


      - Được, vậy gọi Mạc Ký!


      Đứng ở cửa phòng Quan Hi tay bịt miệng, hâm mộ nhìn Đồng Đồng nằm ở bàn mổ cùng với Mạc Duy Dương quỳ mặt đất. Đồng Đồng cậu nhất định phải hạnh phúc! Còn nữa...... xin lỗi! Gặp lại!


      Hốc mắt Phi Ưng nóng lên, nắm chặt quả đấm bên người, có số việc chỉ có tận mắt thấy mới có thể chân chính chết tâm, cho nên giờ khắc này, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.


      Quan Hi ngước mắt nhìn Phi Ưng, trong mắt thứ gì đó ướt át lưu động, sau đó thu hồi tầm mắt, xoay người từ trước mặt qua.


      Phi Ưng liếc nhìn hai người trong phòng phẫu thuật, cũng rời theo.


      nhìn thấy Quan Hi lên chiếc taxi, còn ngồi vào trong xe của mình, cau mày nhìn xe taxi kia lái trước mặt , đột nhiên vang lên cái gì, vội vã khởi động xe đuổi theo.


      Quan Hi có mặt mũi gặp lại Diệc Tâm Đồng nữa. Thiếu chút nữa hại Đồng Đồng sảy thai, cần thiết phải ở lại chỗ này nữa. tựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý trong mấy tháng này, coi như tại muốn rời , bóng người ấy trong đầu của sao lại ràng......


      biết thích Phi Ưng, nhưng người thích là Đồng Đồng, thích ngang ngược. Chỉ là nghĩ như thế này, có nghĩa thể gặp mặt rồi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ đôi mắt. Tài xế lái xe quay đầu hỏi :


      - Tiểu thư muốn đâu?


      - Sân bay! - Ngẹn ngào .


      Tài xế quay đầu lại nhìn cái, hề gì, chỉ lái xe về phía sân bay.


      Phi Ưng dừng xe ở ngoài sân bay, sau đó đuổi theo phía trước, giữ chặt cổ tay của , kêu lên:


      - điên, đâu vậy?


      Quan Hi hết khóc mỉm cười, bởi vì nhìn thấy biểu cảm lo lắng mặt . lo lắng cho hay là Đồng Đồng?


      - cười cái gì thế? Tôi hỏi lại đâu?


      Quan Hi nhìn chớp mắt, sau đó rút tay của mình từ trong tay của về, mỉm cười :


      - Phi Ưng, Đồng Đồng vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ nên lo ở bên cạnh ấy chứ?


      Phi Ưng tức giận nhìn :


      - Tôi bắt về xin lỗi với Đồng Đồng được sao?


      - Vậy đúng là khổ cực, từ xa chạy đến đây bắt tôi về? Chẳng qua tôi về, coi như tay chuyến rồi! - xoay người tới đại sảnh của sân bay, lại đuổi theo - thể !


      - Tại sao? - làm bản thân mình dừng lại bước nào, tiếp tục về phía trước.


      - Bởi vì...... rồi, có người cãi vả với tôi, tôi cảm thấy nhàm chán! - cà lăm .


      "......." Rốt cuộc dừng bước lại, hai tay ôm ngực nhìn :


      - Đó chỉ có thể thiếu ngược.


      - thể ! - trực tiếp chắn trước mặt .


      - Tránh ra, chớ quên tôi chính là...... ưhm...... Lời còn chưa hết, trực tiếp nâng mặt , nhắm ngay môi dùng sức hôn xuống.


      Quan Hi trợn to mắt, đối với cái biến hóa thình lình xảy ra này, trong lúc nhất thời còn chưa có phản ứng kịp. Chờ đến lưỡi của thăm dò vào trong miệng , mới phản ứng được, khách khí đáp lại nụ hôn của , ra là hôn môi làm cho người ta mặt hồng tim đập như vậy......

      HOÀN <3
      - - - - - - - - - oOo - - - - - - - - -

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :