1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: làm

      xong câu này, hận thể chui xuống đất. lại có thể với người đàn ông kia rằng nội y hơi chút, biết nghĩ gì.

      Cảm giác cửa phòng bị người khác mở ra, chưa kịp mặc áo khoác vào, cửa đẩy ra, Mạc Duy Dương vào rồi.

      - Người. . . . . . - Diệc Tâm Đồng nhanh chóng lấy tay che ở phía trước, hoàn toàn biết, động tác này chỉ làm ngực có vẻ đầy đặn, rất đầy đặn hơn thôi.

      Mạc Duy Dương cảm giác thứ gì đó dưới thân dần dần bị làm cho thức tỉnh. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai luồng ngực hoàn mỹ của , duỗi tay ra, giữ chặt cổ tay của , giọng tự chủ trầm thấp, u khàn chút:

      - Tôi làm!

      Diệc Tâm Đồng xấu hổ cúi đầu nhìn ánh mắt của . Đây là lần đầu tiên trần trụi như vậy mà đối mặt với , hơn nữa chẳng biết lúc nào tay của nắm lấy hai luồng ngực mềm mại, vân vê nhào nặn.

      thẳng tắp lưng, làm ngực dán sát vào sau lưng , sau đó anti web copy lồng áo qua ngực xuyên qua cánh tay của bao bọc toàn bộ. Cả quá trình thuần thục mà yên tĩnh. Trong lòng khỏi hỏi chua xót, chẳng lẽ thường giúp phụ nữ làm chuyện như vậy?

      Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng bỏng nhìn chằm chằm vùng trắng sáng phía sau lưng , đầu ngón tay quét qua da thịt nhẵn nhụi, tay đặt eo tự chủ co lại:

      - Rất hợp với em!

      thanh thình lình phát ra dọa Diệc Tâm Đồng giật mình. muốn xoay người sang chỗ khác nhìn vẻ mặt giờ phút này, lại phát tay của xấu xa đánh tới ngực mình.

      vội vàng chặn tay của lại, lắc đầu cái:

      - Người ra ngoài , em thay xong ra ngoài sau!

      xấu hổ khi đứng bên trong. vẫn chưa lớn mật đến mức cởi quần áo trước mặt .

      Mạc Duy Dương hít sâu hơi, hai tay vòng lấy ôm vòa trong ngực. nụ hôn rơi lên đỉnh đầu của .

      Diệc Tâm Đồng thay quần áo của mình rồi ra khỏi phòng thay quần áo. Mạc Duy Dương tới trước mặt , cánh tay vòng ở bên eo của lêQúyđôn, :

      - Quần áo tôi cho người đưa đến chỗ em, bây giờ theo tôi đến nơi!

      - Ah? Nơi nào? - hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Nhưng chỉ nhàng cười tiếng, rất thần bí :

      - rồi biết!
      Diệc Tâm Đồng rất vui mừng. lại mang đến xem Richard biểu diễn piano . . . . . .

      Phải biết, lêquýĐôn rất ít khi cùng đến nơi ồn ào như thế này. luôn luôn thích yên tĩnh, ngay cả thư phòng cũng trang bị thủy tinh có khả năng cách .

      đứng ngoài cửa ở hội trường biểu diễn, nhìn chen lấn mua vé vào cửa. Với cơ thể cao lớn rất nhanh chen đến trước mua hai vé vào cửa.

      Khi đứng ở trước mặt lần nữa suýt nữa tiến lên ôm lấy , nhưng cũng làm vậy, chỉ nhận lấy vé vào cửa tay , thích nỡ rời tay : "Cám ơn!"

      cố ý cúi cơ thể cao lớn của mình xuống, tiến tới trước mặt , cánh tay phải ôm eo thon của , kéo đến trước ngực, quyến rũ chỉ chỉ mặt trái tuấn đẹp trai:

      - Nếu quả như muốn cảm ơn tôi, nên trả bằng hành động thực tế!

      xong, cười mị hoặc tiếng với .

      Trái tim Diệc Tâm Đồng bị nụ cười của là loạn nhịp. Người đàn ông này đối với bất kỳ ai cũng lạnh lùng, nhưng chỉ đọc truyện tại nguồn riêng đối với lại cực kì dịu dàng.

      do dự có nên hôn hay . Con mắt nhìn mắt người lui tới bốn phía, vô cùng ngượng ngùng cắn cắn môi.

      Mạc Duy Dương chờ đợi có chút nhịn được, trực tiếp nhấc cơ thể , giữ chặt cái ót của , chủ động hôn lên.

      Đôi môi lạnh lẽo chạm vào nhau, trong nháy mắt bắt lửa, cùng nhau câu quấn.


      Chương 24: Cùng xem biểu diễn với

      Mạc Duy Dương chờ có chút nhịn được, trực tiếp nhắc tới thân thể của nàng, giữ chặt nàng cái ót, chủ động hôn lên.

      Đôi môi lạnh lẽo chạm nhau, trong nháy mắt bắt lửa, câu quấn ở lên.

      Trước mặt mọi người, bị người đàn ông ôm eo đứng cửa hội trường hôn, tình huống như thế đây là lần đầu tiên.

      có chút ngượng ngùng muốn thoát , lại bị cánh tay của ôm lấy eo thon . Lưỡi của giống như con rắn xông vào khoang miệng , tỉ mỉ mút ngọt ngào trong miệng , lưỡi còn hơi trở về chỗ cũ liếm khóe miệng .

      Cho đến khi hồi chuông điện thoại di động cắt đứt động tác muốn tiến thêm của . cau mày nghiêng đầu liếc nhìn l.e.q.u.y.d.o.n hiển thị điện thoại, buông ra, nghiêng người sang nhận điện thoại.

      Diệc Tâm Đồng đưa tay vỗ vỗ khóe miệng, môi vẫn còn sót lại mùi bạc hà thơm ngát từ khoang miệng của lequydon người đàn ông kia. Nhìn bóng lưng cao lớn quay về phía , láng máng nghe được bên kia điện thoại truyền tới giọng phụ nữ, tim xê dịch, có vẻ đăm chiêu chờ cúp điện thoại.

      Mạc Duy Dương cúp điện thoại, tới trước mặt , đưa tay vuốt vuốt tóc của , mặt áy náy :

      - Tôi có việc phải lát, mình em ở đây xem biểu diễn có vấn đề gì chứ?

      Diệc Tâm Đồng gật cái:

      - Em có thể ở mình!

      - Vậy tốt, em vào trước , giờ sau, tôi vào trong tìm em! - xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ kim cương, sau đó nhìn về phía :

      - Mau vào , buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!

      Mặc dù trong lòng Diệc Tâm Đồng có chút mất mát, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn theo dòng người chỉ đọc truyện tại nguồn vào trong hội trường buổi biểu diễn. chưa được mấy bước, vẫn nhịn được quay đầu lại, mà sớm xuống bậc thang. nhìn ngồi vào trong xe Rolls-Royce màu bạc, sau đó chiếc xe rời trước mắt .

      Diệc Tâm Đồng dựa vào chỗ ngồi ở hàng thứ nhất gần sân khấu biểu diễn nhất. Bắt đầu theo dõi lêQuýĐÔn khai mạc, nhanh chóng quên sạch Mạc Duy Dương, chuyên chú lắng nghe tiếng dương cầm sân khấu truyền tới.
      《End¬less. Sum¬mer. Nights》

      ‘sum¬mer. came. and. left. with¬out. a. warn¬ing’

      ‘all. at. once. i. looked. and. you. were. gone’

      ‘and. now. you’re. look¬ing. back. at. me’

      ‘search¬ing. for. away. that. we. can. be’

      ‘. . . . . . ’

      Tầm mắt Diệc Tâm Đồng tập trung vào Richard sân khấu, để ý bóng người yên lặng tiếng động ngồi ở vị trí bên cạnh . Khi người đàn ông nghiêm túc chơi dương cầm, bất luận dáng dấp ta nhìn có được hay , bạn đều kìm hãm được mà chỉ đọc truyện tại nguồn bị hấp dẫn bởi phong cách mấy phần u buồn người ta, dĩ nhiên Diệc Tâm Đồng cũng cảm thấy Richard sân khấu rất đẹp trai.

      - Diện mạo ta rất đẹp trai sao?" Đột nhiên có người hỏi.

      đáp lại lời ta:

      - Ừ, rất đẹp trai!

      Sau khi xong, mới phát có cái gì đúng, nghiêng đầu nhìn, trong nháy mắt nới rộng cái miệng nhắn ra, hỏi:

      - Sao người trở lại mau như vậy?

      Mạc Duy Dương có chút vui xoay khuôn mặt , ngón tay nắm lấy mũi , rất nghiêm túc hỏi:

      - ta có đẹp trai ?"

      - A? - Diệc Tâm Đồng giật mình nhìn , sau đó phát đôi mắt sâu. Nhìn ánh mắt nhìn giống như muốn hòa tan cả người , lòng phốc tiếng hỗn loạn, cái miệng nhắn mấp máy.

      Ngón tay vuốt khóe miệng đẹp mắt của , đầu ngón tay vẽ hình dáng đôi môi . Nhìn vẻ mặt ngây ngốc, nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

      - Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!


      Chương 25: Nhớ nhung mùi vị

      Ngón tay vuốt khóe miệng đẹp mắt của , đầu ngón tay vẽ hình dáng đôi môi . Nhìn vẻ mặt ngây ngốc, nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

      - Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!

      Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút;

      - Cái này. . . . . .

      Đương nhiên là đẹp trai hơn so với Richard rồi.

      - Hử? – Giọng lười biếng đáp tiếng, ngón tay vẫn vuốt ve khuôn mặt , cánh tay đưa ra sau lưng , nắm cánh tay của .

      - Người đẹp trai hơn ta! – trả lời nhanh, sau đó trong nháy mắt mặt đỏ lên.

      cười, nhếch miệng lên thành đọc truyện tại nguồn đường vòng cung mê người, dáng vẻ cười lên rất có sức quyến rũ, nhưng rất ít khi cười.

      si ngốc :

      - Người nên thường xuyên cười hơn!

      Trong nháy mắt ngừng cười, ngón tay nâng cằm của lên, nửa đùa nửa :

      - Vậy sau này tôi chỉ cười với em!

      Tim ngừng nửa nhịp, vì câu vô tình này của mà thình thịch vang dội, nghĩ. . . . . . người đàn ông này quá biết cách quyến rũ phụ nữ, cả ánh mắt cũng mang theo lực hút trí mạng hấp dẫn người khác.



      lời nào, chỉ muốn ổn định tinh thần lắng nghe buổi biểu diễn piano tuyệt mỹ, nhưng người đàn ông bên cạnh phải xoa tóc là dùng mũi mình cọ vào cổ của . Mặt đỏ lên đưa tay đẩy ra, lại bị bắt lấy ngón tay, đầu ngón tay bị ngậm vào trong miệng. kinh ngạc nhìn thẳng vào , phát cũng nhìn .

      giống như bị điện giật, vội rút tay của mình về, đỏ mặt dám nhìn .

      - Khát sao? - để ý được tự nhiên, từ phía sau lấy ra chai cola, còn tự mình giúp mở ra, nhét vào trong tay .

      Diệc Tâm Đồng nhìn cái, bĩu môi hỏi:

      - Người là phù thủy sao?

      nhéo nhéo gương mặt của , cười vô cùng tuấn:

      - Xin hỏi còn muốn phù thủy vì em lấy ra cái gì nữa?

      - Mạc thiếu gia, người đứng đắn chút! - Diệc Tâm Đồng vỗ vỗ ngực , rất thích dáng vẻ cợt nhã của antiwebcopy . trong cảm nhận của , vẫn luôn tùy tiện cười, là người đàn ông lãnh khốc vô tình, để mỉm cười chuyện với , cảm thấy trời muốn sụp xuống rồi.

      - Sao tôi lại đứng đắn hả? - có chút thích lí do từ chối của , đoạt lấy cola trong tay , uống hớp, sau đó cái tay giữ cánh tay của , ôm vào lòng.

      Diệc Tâm Đồng đỏ mặt :


      - là. . . . . . nên động tay động chân!

      tựa đầu tựa vai l.ê.q.u.ý.đ.ô.n, làm ra tư thế ấm ức chịu đựng:

      - Xem biểu diễn, nên làm ồn!

      Diệc Tâm Đồng bị nhắc nhở như vậy của mới nhớ tới ở đây là hội trường buổi biểu diễn, mà vừa rồi chỉ lo chuyện với , chỉ đọc truyện tại nguồn bỏ lỡ hết những hình ảnh xuất sắc của Richar lêQuýĐôn, Đợi khi nhìn về phía sân khấu lần nữa Richard đứng dậy cúi người chào khán giả.

      có chút oán trách liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đều do luôn chuyện với .

      Cảm nhận được ánh mắt trong ngực nhìn mình mang theo tia oán giận, tay Mạc Duy Dương đặt ở ngang hông có lực bóp cái.

      Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm, rất đau đấy!

      Ra khỏi buổi biểu diễn là bảy giờ tối.

      Mạc Duy Dương cởi áo khoác tây trang của mình ra choàng lên người , nắm bàn tay của hỏi:

      - Đói ? Có muốn cùng về nhà trọ dùng cơm?

      Diệc Tâm Đồng ngẩng khuôn mặt bé lên, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhướng mày cười :

      - Có thể về biệt thự của người gọi giúp việc nữ làm chút thức ăn ?

      tương đối nhớ nhưng tay nghề của các giúp việc nữ.

      Mạc Duy Dương cực kì cưng chiều gật gật đầu.

      Trở về biệt thự, Mạc Duy Dương dặn dò người làm làm chút thức ăn, và Diệc Tâm Đồng lên lầu.

      ở bên ngoài ngày, toàn thân Mạc Duy Dương dính đầy bụi, cầm áo choàng tắm với :

      - Tôi tắm, nếu em muốn tắm, về phòng của em tắm!

      Diệc Tâm Đồng cười :

      - Được!


      Chương 26: Cùng ra ngoài

      ở bên ngoài ngày, toàn thân Mạc Duy Dương dính đầy bụi, cầm áo choàng tắm với :

      - Tôi tắm, nếu em muốn tắm, về phòng của em tắm!

      Diệc Tâm Đồng cười :

      - Được!

      nhàm chán lại trong phòng , liếc nhìn giường lớn trắng như tuyết, điện thoại được đặt giường lớn đột nhiên sáng, thông báo có người gọi tới.

      Tầm mắt của nhìn qua phòng tắm, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, xem ra cởi quần áo và tắm.

      tới bên giường, cầm điện thoại di động giường lên, nhìn màn hình, ba chữ ‘Mộ Dung Tuyết’ lớn được hiển thị chỉ đọc truyện tại nguồn màn hình, cắn môi, để điện thoại về lại vị trí cũ.

      cần nhận cũng biết, hẳn là do phụ nữ gọi tới.

      nhìn phòng tắm sau đó ngượng ngùng rời .

      Mạc Duy Dương mở cửa phòng tắm ra, nhìn phòng ngủ trống , giơ cao khăn lông trong tay lau tóc đen ướt nhẹp.

      Hiếm khi được nghỉ, Diệc Tâm Đồng chuẩn bị dắt tiểu Tuyết Cầu ra ngoài phơi nắng, tiểu Tuyết Cầu là chú chó mua ở cửa hàng thú cưng.

      Vũ Lạc Trạch mặc quần áo ở nhà, đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay bưng cốc cà phê Latte, khẽ nhấp hớp, ánh mắt vẫn nhìn le quy don người chó trong vườn hoa.

      Diệc Tâm Đồng chú ý tới người đàn ông trong phòng khách, cùng chú chó chơi cực kỳ vui vẻ.

      Cho đến khi phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, mới nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc chống web copy Vũ Lạc Trạch xoay người nhận điện thoại.

      Diệc Tâm Đồng sờ sờ bộ lông của tiểu Tuyết Cầu, dắt chú chó tới hồ bơi.

      Sau lưng vang lên giọng Vũ Lạc Trạch:

      - Tâm Đồng, có thấy nhàm chán quá ?

      Diệc Tâm Đồng dừng bước lại nhìn người đàn ông phía sau, hiểu :

      - Có chút!

      - Muốn ra ngoài ? - về phía , gương mặt tuấn tú cười dịu dàng.

      Diệc Tâm Đồng để chú chó chơi đùa bên cạnh, hai tay tập thể dục:

      - biết ra ngoài với ai!

      - dẫn em chơi?

      Diệc Tâm Đồng dừng tập thể dục, ánh mắt sững sờ nhìn thẳng vào .

      Sau khi thay quần áo xong, theo lên xe.

      Đến nơi, giúp cởi dây an toàn ra, cười :

      - Lát nữa cho dù em thấy được cái gì, nghe được cái gì, đều phải vờ như nghe thấy, nhớ, em ra ngoài là vì lequy.don chơi, xuống xe thôi!

      Diệc Tâm Đồng còn suy nghĩ ý tứ của những lời này, cửa xe bị mở ra, xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa lớn trước mặt.

      mang tới quán bar? thấy thể tưởng tượng nổi.

      Cũng may, khung cảnh của quán bar này rất tốt, người cũng rất ít, vén lên chuỗi rèm che, vào bên trong quán bar.

      - Vũ ——"

      Theo tiếng , Diệc Tâm Đồng tò mò nhìn sang.

      Chỉ thấy trước quán bar có hai người đàn ông và người phụ nữ ngồi, toàn bộ bọn họ đều nhìn về phía các .

      Vũ Lạc Trạch cười phất phất tay với mấy người nam nữ kia, coi như là chào hỏi. Sau đó giọng bên tai :

      - cần mất tự nhiên, bọn họ đều là bạn của !

      Diệc Tâm Đồng gật cái, khẽ mỉm cười với .

      người đàn ông ngồi trước quầy rượu thay họ rót hai ly rượu mạnh, đưa cho Vũ Lạc Trạch, sau đó ánh mắt nhìn về phía , cười :

      - Vũ, bạn à?

      Vũ Lạc Trạch nhận lấy ly rượu mạnh trong đó, sau đó với người phục vụ trong quán rượu:

      - Đổi ly thức uống!

      Diệc Tâm Đồng ở trước ánh mắt quái dị của người đàn ông, Vũ Lạc Trạch ngồi ở vị trí giữa.

      Vũ Lạc Trạch nhận lấy thức uống đưa cho , sau đó nhìn về phía người đàn ông :

      - phải bạn , là bạn, Diệc Tâm Đồng.

      Phương Hằng Trì cười đưa tay của ra:

      - Em là rất xinh đẹp, Phương Hằng trì!

      - Chào ! Diệc Tâm Đồng thẹn thùng vươn tay cẩn thận bắt tay .





      Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc

      - Chào ! - Diệc Tâm Đồng rụt rè vươn tay ra thận trọng bắt lấy tay ta.

      Phương Hằng Trì nhìn Lam Điệp im lặng bên cạnh, thưởng thức ly rượu cười :

      - Điệp, phụ nữ nên dịu dàng giống như ấy vậy, em học được ? Đoán chừng cả đời này cách phần dịu dàng đó hơi xa.

      được gọi là Lam Điệp hung dữ trừng mắt liếc ta cái, có chút ghen tức hừ lạnh :

      - phải mọi người đàn bà đều cần đàn ông bảo vệ, dịu dàng có thể làm ra cơm ăn sao?

      Diệc Tâm Đồng nhịn được nhìn Lam Điệp nhiều hơn cái, là ăn mặc bình thường, có dè dặt mà phụ nữ nên có, cá tính hướng ngoại, ánh mắt nhìn tràn đầy ý thù địch.

      Diệc Tâm Đồng vội quay mặt , uống hớp thức uống tay.

      Vũ Lạc Trạch vòng tay qua đặt ở phía sau hông , giọng rất hỏi:

      - Qúa ngột ngạt sao?

      vội ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt hỏi thăm của , lắc đầu.

      Thỉnh thoảng Lam Điệp nhìn về phía họ, giận dỗi uống hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó cầm ly rượu quầy bar lên, tới bên này.

      Lam Điệp đứng lại trước mặt , nâng môi đỏ mọng lên, đưa ly rượu tới trước mặt , giọng có chút chê cười :

      - Diệc Tâm Đồng tiểu thư, tôi mời ... phải biết là Vũ rất ít khi đưa phụ nữ tới đây, có thể thấy được trong lòng Vũ rất đặc biệt!

      Diệc Tâm Đồng nhìn ta cái, lại nhìn Vũ Lạc Trạch, chỉ thấy ánh mắt của rơi thẳng vào người Lam Điệp, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, giọng gần như trách cứ :

      - Điệp, Tâm Đồng uống được rượu, đem rượu !

      Lam Điệp có chút vui nhếch khóe miệng:

      - Chỉ ly rượu thôi mà, cũng làm tổn hại sức khỏe, ấy uống vậy uống thay !

      nhét ly rượu vào tay Vũ Lạc Trạch, sau đó nhìn Diệc Tâm Đồng cái, cắn môi mất.

      Lăng Diệu vẫn ngồi bên uống rượu, giơ cao ly rượu trong tay, cười :

      - Khó được khi mọi người tụ họp chung chỗ, cạn ly!

      - Cạn. . . . . . - Mấy cái ly chạm vào nhau cái, cuối cùng phát ra tiếng vang lớn.

      Thời gian tiếp theo, Vũ Lạc Trạch và vài người bạn tốt của trao đổi chuyện làm ăn cùng nhau, còn lại mình Diệc Tâm Đồng tay cầm ly thức uống, lẳng lặng nghe.

      Ngồi gần ba giờ ở quán bar, tất cả mọi người uống có chút say, ra khỏi quán bar, Lam Điệp khoác cánh tay Vũ Lạc Trạch, cười kiều :

      - Vũ, tối nay có thể ở lại với em ?

      say rượu, bước chân cũng hơi loạn xạ, nhưng tay lại kéo cánh tay Vũ Lạc Trạch rất chặt.

      Vũ Lạc Trạch nhìn Diệc Tâm Đồng cái, kéo tay của xuống, nhìn hai bạn tốt phân phó :

      - Đưa Điệp về, ấy hơi say rồi, nhớ, nhất định phải nhìn thấy ấy lên xe!

      - Được! - Hai bạn tốt nhìn Diệc Tâm Đồng cười cười.

      - xinh đẹp, đường cẩn thận!

      - Được! - Diệc Tâm Đồng gật đầu cái, sau đó lên xe Vũ Lạc Trạch.

      Vũ Lạc Trạch thay thắt dây an toàn, nhìn :

      - và Điệp chỉ là bạn bè, phải là quan hệ như em nghĩ!

      Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, những lời này với làm gì?

      bình tĩnh cười :

      - cần giải thích nhiều như vậy với em, ấy rất xứng đôi!

      Mặt Vũ Lạc Trạch suy nghĩ sâu xa nhìn tới thẳng vào , vì câu ‘ ấy rất xứng đôi’ của mà nhíu chặt chân mày.

      Xe ngừng lại trước nhà, Diệc Tâm Đồng vừa muốn tháo dây an toàn, nhưng đột nhiên lại tiến tới, khom lưng giúp tháo dây an toàn. Có lẽ do uống chút rượu, hồi lâu vẫn chưa tháo ra được giúp , ngược lại trong lúc lơ đãng ngón tay chạm đến trước ngực mềm mại của , cả hai người đều rất sững sốt.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Tắm vòi sen toàn thân

      Xe ngừng lại trước nhà, Diệc Tâm Đồng vừa muốn tháo dây an toàn, nhưng đột nhiên lại tiến tới, khom lưng giúp tháo dây an toàn. Có lẽ do uống chút rượu, hồi lâu vẫn chưa tháo ra được giúp , ngược lại trong lúc lơ đãng ngón tay chạm đến trước ngực mềm mại của , cả hai người đều rất sửng sốt.

      Tầm mắt Vũ Lạc Trạch như tia X nhìn chằm chằm bộ ngực của , chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, luôn luôn tự chủ rất mạnh, đột nhiên bụng dưới dâng lên cỗ nóng ran, tay của mất kiểm soát sờ soạng bộ ngực của .

      Diệc Tâm Đồng nhận thấy được ánh mắt thay đổi, mà tay vân vê nơi mềm mại cách lớp vải mỏng manh của .

      thở hơi, hoảng sợ kêu lên:

      - Em tự làm! – khéo léo đẩy tay của ra, sau đó nhanh chóng cởi dây an toàn.

      - Tâm Đồng! – Đột nhiên nhích lại gần , chưa kịp phản ứng, cánh tay của quấn lên eo , đầu cọ xát vào ngực , toàn thân căng thẳng, sợ hãi - Vũ Lạc Trạch, sao vậy? Mau buông em ra!

      Vũ Lạc Trạch kinh hoảng, cũng bị hành động của mình làm sợ hết hồn, nhưng trong cơ thể có cổ nóng ran vẫn bức bách , khiến muốn nhận được thoải mái từ người , môi mang theo hơi nóng đặt cổ trắng như tuyết của , thõa mãn mút.

      Diệc Tâm Đồng bị động tác bất thình lình của dọa đến thét ra tiếng chói tai:

      - được, Mạc thiếu gia. . . . . .

      Trong tiềm thức chỉ đọc truyện tại nguồn gọi ra tên của người đàn ông kia, khiến toàn thân Vũ Lạc Trạch giống như bị dội thùng nước lạnh, đặt môi ở , thở hổn hển :

      - muốn có chuyện mau xuống xe!

      buông lỏng ra, toàn bộ sắc mặt tái nhợt tựa vào trước chỗ ngồi, trong miệng thở gấp từng ngụm từng ngụm.

      Diệc Tâm Đồng mở cửa xe, chạy nhanh khỏi xe. Vũ Lạc Trạch như vậy đối với , quá xa lạ, cũng làm cho thấy sợ hãi.

      Tại sao có thể xâm phạm ? vẫn cho rằng chính nhân quân tử, nhưng chuyện hôm nay, làm có kích động muốn thoát khỏi nơi này.

      Diệc Tâm Đồng về phòng của mình rồi khóa trái cửa, leo lên giường, dùng chăn che kín cả đầu, sợ hãi nắm chặt lê.QuýĐôn hai góc chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ, mà căn phòng cách vách truyền đến tiếng động rất lớn.

      "Bốp" có đồ vật gì đó bị đánh ngã, sau đó truyền đến tiếng người giúp việc:

      - A! Thiếu gia, cậu làm sao vậy?

      Tiếp theo truyền đến tiếng Vũ Lạc Trạch gầm :

      - Tránh ra!

      quá nóng, nhiệt độ cơ thể làm chỉ muốn tắm nước lạnh. biết nhất định uống phải cái gì nên uống, nên mới có thể biến thành bộ dáng này. mở ra vòi hoa sen, phun anti web copy lên người của mình, tay xé áo người ra, cởi cả quần dài, cuối cùng chỉ còn lại cái quần trong.

      Trong tay Diệc Tâm Đồng nắm chặt điện thoại di động, nên làm gì đây? Hình như tình trạng của Vũ Lạc Trạch rất tệ, nhưng bây giờ cũng rất sợ phải đến gần người đàn ông kia, cảm giác cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhắm mắt lại.

      "Bốp. . . . . ." Cửa phòng ngủ bị người khác dùng lực gõ mấy cái, sợ hãi co rúc cơ thể vào giữa giường. Tiếp đến nghe cửa phòng có tiếng chuyển động, loạt ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, làm thấy lequydon người tới, hoảng sợ nhấn số điện thoại của Mạc Duy Dương, nhưng mới nhấn vào phím call, chăn đơn đỉnh đầu bị lấy xuống, cả người bị Vũ Lạc Trạch nhấc lên, điện thoại di động rơi lên giường.

      - A! làm gì vậy? Buông tôi ra! - liều mạng đấm ngực , Vũ Lạc Trạch chống cả người vách tường, điện thoại di động nằm giường đến giờ phút này cũng được kết nối.

      tay Mạc Duy Dương bưng cà phê, nhấn nút trả lời, vừa muốn mở miệng, lại nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai: "A!"

      sợ đến run tay cái, quăng cốc cà phê , hốt hoảng hỏi:

      - Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?


      Chương 29: được qua đây

      sợ đến run tay cái, quăng cốc cà phê , hốt hoảng hỏi:

      - Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

      Nhưng trả lời chỉ là tiếng kêu khiếp sợ của Diệc Tâm Đồng. Cả tim bị nâng lên cao, sợ xảy ra chuyện gì, dùng lực ném điện thoại, vội vã xông ra khỏi phòng ngủ.

      Cơ thể Diệc Tâm Đồng mềm nhũn quỳ mặt đất, đôi tay run rẩy ôm miệng, nước mắt từ hốc mắt tràn ra ngoài, mở to mắt nhìn Vũ Lạc Trạch ngã xuống đất. Máu đỏ thắm từ mu bàn tay Vũ Lạc Trạch chậm rãi chảy xuống, Vũ Lạc Trạch thở dốc:

      - mau, tìm Mạc Duy Dương!

      Chỉ thấy khổ sở từ dưới đất bò dậy, đôi tay nắm chặt tóc đen, ngừng cào, bên trán tiết ra lớp mồ hôi dày, cơ thể to lớn ngừng chỉ đọc truyện tại nguồn lequydon cọ xát vách tường, hàm răng run lên, máu nhuộm đỏ toàn bộ tay lẫn vào trong tóc đen. Cửa kính bị quyền đập bể, vẽ ra vết nứt bắt mắt, bên vết nứt còn dính máu tươi của .

      - Vũ Lạc Trạch, làm sao vậy? - lo lắng hướng đến gần , muốn đưa tay chạm vào , lại đột nhiên ngẩng mặt lên sợ hãi lui lại phía sau.

      - mau, được tới gần ! - bị thuốc dồn đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nếu như cứ đến gần, nhất định nhịn được mà đè xuống dưới thân, nhưng cuối cùng tia lý trí cho biết, thể đụng vào . . . . . .

      - Rốt cuộc bị sao vậy? Em. . . . . . - Hai vai run rẫy sợ hãi hỏi. Dáng vẻ của khổ sở, nhẫn tâm bỏ lại mình ở đây, hơn nữa tay của chảy rất nhiều máu, nhuộm ướt cả thảm dưới chân, nếu để mặc cho máu chảy xuống như vậy, nhất định gặp chuyện may.

      - sao! Em cần lo lắng cho , mau! Gọi điện gọi Mạc Duy Dương tới đón em! - phải làm cho mình tỉnh táo, thể đụng vào .

      Diệc Tâm Đồng nhìn bước chân lảo đảo tới bàn học của , cầm ly thủy tinh lên, ngạc nhiên với hành động của , thấy giơ cao ly thủy tinh, nện phát vào mu bàn tay chảy máu, làm sợ đến thét ra tiếng chói tai:

      - Đừng!

      Nhưng kịp, ‘xoảng’ tiếng, ly thủy tinh bị đập nát, mu bàn tay bị thủy tinh ghim vào lẫn lộn với máu tươi.

      Từng giọt từng giọt máu từ mu bàn tay xuống đất, Diệc Tâm Đồng hoảng sợ toàn thân mềm nhũn, khóc lóc: "Hu hu!"

      Vũ Lạc Trạch quay đầu lạinhìn sắc mặt trắng bệch của , giọng khàn khàn :

      - Nếu em , lập tức phế cái tay này!

      Diệc Tâm Đồng nhìn tay , dám do dự, chạy đến cửa phòng, mở cửa ra lao xuống lầu.

      vẫn chạy xuống dưới lầu, cho đến khi đụng vào người, mới ngẩng đầu lên. mặt sớm ướt mảng, nhìn người mới tới, hai chân mềm nhũn ngã vào trong Le.quydon ngực của , Mạc Duy Dương duỗi tay dỡ lấy cơ thể ngã xuống của .

      - Diệc Tâm Đồng xảy ra chuyện gì vậy?

      - . . . . . . chảy rất nhiều máu - khóc chỉ lên lầu.

      Mạc Duy Dương vỗ vỗ vai , khuyên nhủ:

      - Em tới ghế salon ngồi , ở đây giao cho !

      Nhíu nhíu mày, Mạc Duy Dương bước nhanh lên lầu, trong nháy mắt khi đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi máu tươi xông vào mũi. Ánh mắt lướt qua xung quanh phòng, khi ánh mắt nhìn đến Vũ Lạc Trạch ngã xuống đất sắc mặt lập tức thay đổi.

      Vũ Lạc Trạch được đưa vào phòng cứu cấp trong bệnh viện, lập tức được ngăn máu chảy ở mu bàn tay, sau khi uống thuốc do bệnh viện kê dơn, dược tính trong cơ thể cũng được anti web copy giải trừ, ngoài sắc mặt còn hơi tái nhợt cũng có vấn đề gì quá lớn.

      Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương đứng bên giường Vũ Lạc Trạch, Vũ Lạc Trạch dám đáp lại ánh mắt giết người củaMạc Duy Dương, chỉ nhìn về phía Diệc Tâm Đồng cười :

      - Tâm Đồng, em ra ngoài hít thở khí, có chuyện muốn trao đổi với Dương!

      Diệc Tâm Đồng ngẩng mắt nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương vuốt vuốt tóc của :

      - !

      Diệc Tâm Đồng gật đầu cái, sau đó mình ra khỏi phòng bệnh, để lại hai người đàn ông lòng dạ phức tạp.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Satan dịu dàng

      Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt


      - Dương! xin lỗi! – Vũ Lạc Trạch ngẩng đầu nhìn , mặt áy náy .


      - Tôi muốn nghe phải là lời xin lỗi, tôi muốn người của mình bị thương chút nào! – Sắc mặt Mạc Duy Dương trong nháy mắt nghiêm túc, giọng nghe vào làm người ta phát rét.


      - Là sơ suất của tôi, mới khiến cho ấy bị hoảng sợ, tôi đảm bảo còn có lần sau! – Vũ Lạc Trạch nhức đầu cắn răng mà ra.


      Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi, hai tay bỏ vào trong túi quần tây, giọng để người khác có thể xía vào :


      - Tôi tin tưởng cậu mới giao ấy vào trong tay cậu, nếu như xảy ra chuyện tương tự nữa, đừng trách là tôi nể tình bạn .......


      Vũ Lạc Trạch cười:


      - Dương, ra cậu rất quan tâm ấy có đúng ? Nếu quan tâm ấy như vậy, tại sao muốn đẩy ấy ra, tôi là đàn ông, phải Liễu Hạ Huệ .....


      Mạc Duy Dương tiến lên, để ý cậu ta là bệnh nhân, tay níu chặt đồng phục bệnh nhân, sắc mặt nhăn nhó cảnh cáo:


      - Chuyện của tôi cậu đừng nhúng tay vào, còn nữa ...... ấy là người của tôi, có lệnh của tôi, cậu đừng mơ tưởng chạm vào ấy, nếu ngay cả bạn bè chúng ta cũng làm được!


      Vũ Lạc Trạch nhìn chằm chằm:


      - Cậu có hỏi ý kiến của ấy chưa? Mạc Duy Dương, ấy mười bảy tuổi rồi, cũng sắp trưởng thành, cậu cần làm cho mình giống như bạn trai của ấy. thực tế, cậu chỉ có thể được coi là người giám hộ!


      Đôi mắt chim ưng của Mạc Duy Dương nhíu lại, ra tay cực nhanh, quyền đánh tới cằm của cậu ta:


      - Vũ Lạc Trạch, nếu cậu cũng ôm lấy ảo tưởng với ấy, vậy tôi mang ấy , tôi cần cậu giúp tôi trông nom người của tôi!


      Vũ Lạc Trạch ôm cằn bị đánh đau, có chút tức giận mà rống lên :


      - Mạc Duy Dương, cậu nhất thiết phải vì mà cãi nhau với tôi sao? Tôi đối với ấy cũng chỉ có mến mộ, cũng có quá nhiều ý nghĩ an phận!


      Mạc Duy Dương hừ lạnh tiếng:


      - sao? Nếu như có ý nghĩ an phận, cậu để mình bị hạ dược?


      Mắt lạnh lùng nhìn Vũ Lạc Trạch, ánh mắt kia giống như là giễu cợt cậu ta mở mắt lời bịa đặt.


      Vũ Lạc Trạch cực kì tức giận quát:


      - Mạc Duy Dương, làm phiền cậu dùng đầu óc suy nghĩ chút , nếu như tôi để mình bị hạ dược, tôi còn cần nhịn khổ cực như vậy sao? – giơ giơ tay bị thương lên.


      Mạc Duy Dương gì, chỉ liếc mắt nhìn , khóe miệng nhấp nháy chết chóc.


      Diệc Tâm Đồng đứng ở cửa lớn của bệnh viện lúc lâu, thấy Mạc Duy Dương ra ngoài, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho , lại thấy bóng dáng quen thuộc về bên này, bỏ điện thoại vào trong túi, ra đón nhanh.


      - Vũ Lạc Trạch sao chứ?


      Mạc Duy Dương nhìn , khuôn mặt lạnh lùng khẽ có thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch:


      - Ừm, cậu ta có việc gì cả!


      Diệc Tâm Đồng nhịn được thở phào nhõm, lại hỏi:


      - ấy bị sao vậy? Tại sao lại biến thành bộ dạng đó?


      - Cậu ta bị người khác hạ dược! – Đôi mắt hẹp dài của Mạc Duy Dương nhíu lại.


      - Hạ dược? A! trách được giống như biến thành người khác! – Diệc Tâm Đồng tự thầm.


      Mạc Duy Dương khóa tầm mắt mặt , chậm rãi mở miệng :

      - Trải qua chuyện này, em vẫn nguyện ý ở lại nhà của cậu ta sao?

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn , có phải lo lắng cho ?


      - Tôi tôn trọng suy nghĩ của em. Nếu như em muốn trở về biệt thự, lập tức cùng tôi trở về, nếu như muốn tiếp tục ở lại nhà của cậu ta, tôi cũng đưa em ! – Mạc Duy Dương nhíu mày nhìn , chờ đợi đưa ra quyết định.


      Diệc Tâm Đồng cứ vậy cùng nhìn nhau, muốn cái bóng của mình ánh vào trong đôi mắt . Vậy hy vọng trở về biệt thự hay là vẫn tiếp tục ở lại nhà Vũ Lạc Trạch?


      Đột nhiên rất muốn biết đáp án của . Nếu như phải lo lắng cho , cũng đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây, nghĩ đến bất chấp tất cả chạy tới, lòng của tự chủ tăng lên có thêm chút ngọt ngào.
      Last edited by a moderator: 10/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: công tác Hawaii

      Mỗi tuần ăn cơm lần với , tại đổi thành hai tuần ăn cơm lần, bởi vì gần đây công việc của người đàn ông đó rất bận.

      Điện thoại đặt ở trong túi xách của Diệc Tâm Đồng phát ra tiếng vang ‘ù ù’, vừa đánh răng vừa nghe điện thoại.

      - Ngủ chưa? - Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn của , sững sờ, lập tức nhổ bọt trong miệng ra, mở miệng - chuẩn bị ngủ!

      - Ra ngoài, tôi ở dưới nhà! – Giọng vang lên lần nữa.

      Diệc Tâm Đồng khẽ giật mình. trễ thế này, sao lại ở dưới nhà. Mặc dù họ gặp mặt hai tuần rồi mà cũng rất muốn nhìn thấy , nhưng tại sao trễ thế này mới đến tìm ?

      Thay bộ quần áo nhàng, Diệc Tâm Đồng ôm Tiểu Tuyết Cầu ra khỏi nhà.

      Mặc dù chuyện lần trước để cho lựa chọn, nhưng vẫn kiên quyết ở lại nhà Vũ Lạc Trạch, bởi vì cũng muốn thử độc lập, muốn chuyện gì cũng dựa vào .

      Ra khỏi nhà, có bảo vệ canh gác, Diệc Tâm Đồng gật đầu cái với bảo vệ sau đó ôm Tiểu Tuyết Cầu xuống bậc thang.

      chiếc Lamborghini màu đen dừng dưới cầu thang, tới trước cửa xe, cửa xe được mở ra, vẫy tay với :

      - Vào !

      Diệc Tâm Đồng nhìn cái, áo khoác tây trang màu gỉ sét chứng tỏ anti web copy mới từ công ty chạy tới. tự chủ có chút đau lòng cho , mười giờ mới tan việc sao?

      tự tay lôi vào trong xe, mũi cọ xát mặt , có chút ngạc nhiên nhìn vật trong ngực . Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ uể oải cười:

      - Xin lỗi gần đây công việc quá bận rộn, thể cùng em ăn cơm được!

      Diệc Tâm Đồng nghiêng người sang, để cho cái mông của mình cách xa bắp đùi của , lại bị kéo lại, đè lên đùi , đưa tay xoa mái tóc dài của :

      - Mệt ?

      Bây giờ tuyệt đối buồn ngủ, nhưng rất căng thẳng, lo lắng yên bị ôm;

      - Em mệt! Trễ vậy người tìm em ra ngoài có chuyện gì sao?

      cố gắng để cho hương thơm thuốc lá nhàn nhạt người làm nhiễu loạn tinh thần thế nhưng lại cố ý dán ngực vào sau lưng , khiến có chút đứng ngồi yên.

      - ăn cơm với tôi! - Ngón tay nâng làn tóc bên tai lên, quấn quanh đầu ngón tay, sau đó cười buông lỏng ra, để ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó hai tay bắt đầu nắm tay lái.

      - A. . . . . . - Diệc Tâm Đồng có chút dở khóc dở cười, chỉ là ăn bữa cơm lại bảo chạy đến, biết nên như thế nào nữa.

      Thời gian này người dùng cơm phải rất nhiều, giúp gọi phần trái cây và bánh ngọt, còn gọi phần cơm chiên.

      - Gần đây công việc rất bận sao? – thấy chỉ ăn vài miếng, lại ngừng hút thuốc.

      - Vẫn tốt, em vẫn còn mấy ngày để nghỉ hè phải ? Có nơi nào muốn ? – đè tắt tàn thuốc, ôm bụng ho khan mấy tiếng.

      - có nơi nào muốn ! - cau mày nhìn tàn thuốc tay , cúi đầu lấy ra cái bình từ trong túi, rút đem đầu thuốc lá tay , sau đó chỉ đọc truyện tại nguồn diendan.com mở tay ra, đặt bình thuốc vào trong tay - Ít hút thuốc chút, có bệnh bao tử cần phải ăn cơm đúng giờ!

      Mạc Duy Dương liếc nhìn bình thuốc tay, lại nhìn , khóe miệng như như nụ cười, kéo vào ngực, cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn lảm nhảm của .

      Khoang miệng của nhanh chóng bị mùi thuốc lá cùng với mùi thơm của thức ăn bọc lại. Lưỡi của từng chút từng chút hút lấy ngọt ngào trong miệng , còn giơ tay có chút luống cuống đặt lòng bàn tay ở ngực , khó khăn đáp lại nhiệt tình của .

      - Nghỉ hè Hawaii cùng tôi! Tôi muốn công tác ở đó chuyến, thế nào? - Rốt cuộc cũng buông lỏng ra, ánh mắt nóng rực nhìn vào môi đỏ mọng bị hôn đến sưng lên.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: còn có thể vẽ tranh

      Diệc Tâm Đồng dịch người, bị đè như vậy làm sao có thể ngủ được? Ngược lại yên tĩnh phát ra tiếng hít thở đều đều.


      Tay cảu đặt ở phía dưới len lén miêu tả đường nét của . Khuôn mặt sắc sảo tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, có cả làn môi mỏng hôm qua vừa mới hôn , lúc mím lại có thể làm ngàn vạn thiếu nữ mê đảo, hấp dẫn mê người.

      Cảm thấy đột nhiên ngang hông nặng hơn, cúi đầu quan sát lại phát có thêm cánh tay ở ngang hông mình. kinh ngạc phát , lại giả vờ ngủ say, mặt tự chủ trở nên ửng hồng.


      - suy nghĩ gì vậy? – tựa đầu vào ngực , ngón tay nâng cằm của lên, mặt mày nhíu nhíu, tầm mắt thay đổi dừng mặt .


      - có ...... uhm ......... – trực tiếp nghiêng người sang, niêm phong, ngăn chặng miệng của . Đầu lưỡi từ từ liếm qua môi , mang theo mùi vị cám dỗ, làm lưỡi cùng nhau nhảy múa liên miên.


      tự tay giữ chặt cổ , trong miệng phát ra tiếng ngâm nga, điên cuồng đòi lấy ngọt ngào trong miệng . Hai người răng môi cắn lẫn nhau, Diệc Tâm Đồng bị kỹ thuật hôn cao siêu của làm mê mang.


      Lúc này, nữ tiếp viên hàng xinh đẹp xuất trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Duy Dương, mang theo mỉm cười :


      - Tiên sinh mời về lại chỗ ngồi, máy bay di chuyển trong trung, xin thắt chặt dây an toàn!


      Gương mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vị nữ tiếp viên hàng nhiều chuyện này, ngoan ngoãn ngồi về lại chỗ, đôi mắt lại mang theo tia cười đùa, len lén quan sát phản ứng của Diệc Tâm Đồng. Còn gương mặt của Diệc Tâm Đồng sớm đỏ bừng, xấu hổ dám ngẩng đầu.


      Mấy giờ sau máy bay an toàn hạ xuống, hai người đến khách sạn tốt mà Mạc Duy Dương đặt trước đó.


      Ngồi máy bay mấy giờ, cả hai người đều có vẻ hơi mệt mỏi, Mạc Duy Dương vỗ đầu :


      - tắm ! Rồi ra ngoài ăn cơm tối.


      - Được! – lấy bộ quần áo từ trong hàng lý vào phòng tắm.


      giờ sau, sau khi tắm rửa xong Diệc Tâm Đồng vừa sấy tóc vừa đợi tắm.


      Tắt máy sấy tóc, Diệc Tâm Đồng thấy vẫn chưa ra, liền lấy bản vẽ từ trong túi xách, chuyên tâm dùng bút vẽ vẽ xóa xóa.


      Cửa phòng tắm bị mở ra, Mạc Duy Dương ra, vừa lau tóc vừa đứng ở phía sau , khom lưng đưa mặt lại gần bên tai , giọng hỏi:


      - Học lúc nào?



      Ở gần quá mức, vừa muốn trả lời vấn đề của nhân cơ hội cắn cắn vành tai của , động tác nghiêm túc lại có sắc, tình.


      bỏ qua rung động trong lòng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt , nghĩ rồi ra:


      - Mới học gần đây!


      - Ừ, tạm được! – đưa ra đánh giá cao lắm, đứng dậy tới trước gương.


      Diệc Tâm Đồng để ý đánh giá của , tiếp tục vẽ, còn đứng trước gương sấy tóc.


      Bảy giờ tối, họ chọn nhà hàng buffet để dùng cơm, khách phải là rất nhiều nhưng quang cảnh nhà hàng cho người ta loại cảm giác tao nhã, ngồi xuống là có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào lòng người.


      Mà phía bậc thang của nhà hàng trưng bày chiếc đàn piano màu vàng kim, có điều ai đàn hát, ánh mắt Diệc Tâm Đồng vẫn nhìn chằm chằm vào đàn piano kia.


      - Muốn thử sao? – bắt được ánh mắt , để nĩa xuống, mở miệng hỏi.


      - Em chỉ hơi hiếu kỳ, tại sao phải đặt cái đàn piano ở đây?


      “ .......... “ Khóe miệng Mạc Duy Dương mấp máy:


      - Có thể tối nay có ai đó đàn hát .........


      - A! – cúi đầu nghịch cơm trong chén.


      - Tôi toalet! – Đột nhiên đứng dậy với .


      - Vâng! – Đầu cũng ngẩng lên trả lời.
      Last edited by a moderator: 10/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :