1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 95.2

      Diệc Tâm Đồng bảo vệ đầu của mình, bị màn này dọa cho sợ đến suýt nữa nôn mửa.

      Thấy xe của mình sắp đụng vào hàng rào, cành cây của thân cây bên cạnh vì có dáng dấp hơi dị dạng, vươn chút xíu ra ngoài, vừa khéo mắc trong cửa sổ xe, kéo xe lại, tốc độ xe dần dần chậm xuống, cho đến khi chỉ còn hai bánh xe vẫn còn chuyển động mặt đất.

      Sắc mặt Mạc Duy Dương ngồi ở trong xe thay đổi nhìn , hỏi:

      - Em sao chứ?

      - Tôi sao! - bị hù dọa, cho rằng bọn họ phải lao khỏi cầu, rơi xuống biển phía dưới!

      Mạc Duy Dương đưa tay nhéo mặt của cười :

      - sao, nhưng kế tiếp chúng ta phải về trở lại!

      Trong nháy mắt mặt của Diệc Tâm Đồng xụ xuống. cũng biết ở cùng với luôn gặp phải những tai nạn này.

      bất mãn hỏi:

      - Mạc thiếu gia, đến cùng có bao nhiêu kẻ thù rồi?

      - Rất nhiều, chính cũng nhớ đắc tội bao nhiêu người! - nửa đùa nửa .

      - Ngay cả kẻ thù cũng nhớ, nhớ tôi? – nghi ngờ nhìn , hơn nữa theo gần đây đủ loại phản ứng của
      [​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit; Tóc gió thôi bay

      Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết

      Biệt thự nhà họ Vũ vì Diệc Tâm Đồng mất tích mà trở nên hỗn loạn. Vũ Thịnh Thiên nhanh chóng nổi điên, người tốt lành sao lại đột nhiên biến mất?

      Vũ Lạc Trạch vội trấn an :

      - Chú hai, trước hết chú đừng nóng vội, cháu phái người tìm chút, nếu có tin tức lập tức thông báo chú!

      Phi Ưng tiến lên bước :

      - Bang chủ, có phải tiểu thư bị người khác bắt ?

      Sắc mặt vốn sốt ruột của Vũ Thịnh Thiên trong nháy mắt bình tĩnh lại. Lần này khách mời của bữa tiệc đều là nhân vật có máu mặt, ngay cả ký giả cũng thể vào, lại có ai bản lãnh lớn dẫn người như vậy? diễn đ,àn l/ê q,uý đ,ôn Trừ cậu ta ra, hẳn có người thứ hai!

      - Mọi người về trước , chuyện này ta có dự định khác! - Vũ Thịnh Thiên có chút tức giận xua tay.

      Vẻ mặt Vũ Lạc Trạch và Vũ Thịnh Thiên đều mờ mịt, đây là xảy ra chuyện gì?

      Vũ Lạc Trạch nhịn được nhắc nhở ông mấy câu:

      - Chú hai, phía ông nội biết chú trở về nước, chú xem. . . . . .

      làm lời , biết chú hai hiểu ý tứ của .

      Mặt của Vũ Thịnh Thiên càng u ám thêm mấy phần:

      - Lần này chú trở về nước cũng tính trở về nhà họ Vũ!

      Trong lòng Vũ Lạc Trạch như biết trước, chỉ cười :

      - Được rồi, coi như cháu chưa , có điều thân thể ông nội bay giờ được như xưa, tin tưởng cái này chú hai ràng hơn cháu.

      Vũ Thịnh Thiên mang bộ mặt sa sầm, nắm cái ly trong tay hơi lộ ra dùng sức. Họ phải người nhà.

      *******

      Điện thoại Diệc Tâm Đồng để ở biệt thự, lúc mang , cho nên bất luận Vũ Thịnh Thiên liên lạc với thế nào, đều hoàn toàn biết.

      Mà tiếp theo chính là xì căng đan ùn ùn kéo đến. Sáng sớm các các tờ báo tạp chí lớn đăng ra tin Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng thân mật. Sở dĩ là thân mật, bởi vì khi đó hai người ngồi trong xe, vừa lúc Mạc Duy Dương nghiêng đầu chuyện với , ký giả lợi dụng điểm này mượn đề tài phát huy, lợi dụng kỹ thuật ps ghép hình hia người, d-iễn đàn l`ê quý đ,ôn làm cho tư thế hai người nhìn qua giống như hôn, hơn nữa phía dưới chật nít miêu tả, tờ báo mới sáng sớm tiêu thụ vô số.

      Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng Mạc Duy Dương, sau khi cưới tới tháng, ngênh ngang xuất cùng với tiểu tam ở biệt thự bên ngoài của mình, hai bên khó kìm lòng nổi, ở xe hôn nóng bỏng, tựa đề giật mình:《Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng bao nuôi tiểu ramm trẻ tuổi 》.

      Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều biết hai người bọn họ lên báo, hai người còn ngủ giường bị chuông điện thoại di động đánh thức. Mạc Duy Dương với cái tay ra cầm điện thoại đặt ở mép giường, giọng ‘a lô’ tiếng.

      - Đáng chết, mày chạy đâu? Hôm nay tốt nhất đừng ra khỏi cửa, xem chuyện tốt mày ! Mày muốn công ty đều sụp đổ hết mới cam tâm phải ? - Mạc Vi Phẩm giận đến quăng tờ báo tay cái. diễn đ,àn l!ê q'uý đ'ôn Ông biết chỉ cần kia còn tồn tại ngày, con ông cách nào dành hết tâm tư cho Mộ Dung Tuyết.

      Cho dù hai người kết hôn có thể khiến cho nó bớt phóng túng chút, nhưng kết quả đây, tại ngay cả tiểu tam cũng bị công khai ra! - Cái này bảo ông ăn như thế với cha mẹ của Dung Tuyết, như thế nào làm Mộ Dung Thương thất vọng?

      Mạc Duy Dương sững sờ nửa giây mới phản ứng được, chẳng lẽ ký giả lại gây ra chuyện gì?

      vội vàng bò xuống giường, ngồi ghế sa lon, mở Lcd Tv ra, từng dãy hình ảnh làm đầu như muốn nứt ra, đáng chết!

      Diệc Tâm Đồng cũng bị chuông điện thoại đánh thức, khoác thêm áo tới trước mặt , hỏi:

      - Sao vậy?

      Tầm mắt của nhìn sang ti vi, trong nháy mắt sợ ngây người!

      - Chuyện này. . . . . . sao lại. . . . . . – Lời của mạch lạc trợn to hai mắt.

      - Đồng Đồng, cái này em cần phải quan tâm, trước tiên ở trong biệt thự đợi được ra ngoài, về nhà trước chuyến! - có phần hết đường xoay xở day day thái dương. Ồn ào như vậy, ăn với nhà Mộ Dung bên kia là tệ nhất.

      - Nhưng. . . . . .

      - nhưng nhị gì cả, ăn bữa sáng trước, tất cả chờ trở lại rồi ! - đứng dậy sau khi căn dặn xong hết mới cầm áo khoác của mình ra khỏi phòng ngủ, Diệc Tâm Đồng lo lắng biết như thế nào cho phải!

      *******

      xấp báo chí bị ném khay trà, dễ thấy ảnh chụp làm sắc mặt Mộ Dung Thương trong nháy mắt xanh mét. Sắc mặt mẹ Mộ Dung Tuyết cũng có chút khó coi theo. Con rể của mình bị báo có tiểu tam, cái này bảo con của mình làm sao mà chịu nổi.

      - Ông xã, em cảm thấy được đây là xì căng đan, Dương là đứa tận tụy như vậy, giống nuôi tiểu tam! Đây nhất định là lăng xê!

      _ Lăng xê cái gì, tôi thấy là cậu ta thèm muốn người trẻ tuổi khác. Xem gương mặt này, là đàn ông đều muốn chiếm ta thành của mình. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là người đàn ông huyết khí sôi trào! – khuôn mặt già nua của Mộ Dung Thương giận đến căng lên.

      Mẹ Mộ Dung Tuyết chỉ có thể cúi thấp đầu, :

      _ Gọi điện thoại cho con , hỏi nó thử xem đây là xảy ra chuyện gì !

      _ Muốn gọi tự gọi, là mất mặt mất thể diện! – Mộ Dung Thương tức giận đứng lên, sau đó lấy cặp công văn của ông ra khỏi phòng.

      _ Trời, đây là chuyện gì vậy!

      *****

      luồng khói phun ra từ cái miệng dày, khói thuốc lá theo lỗ mũi phun ra ngoài, người đàn ông bị khói mù bao phủ dựa vào ghế, tay cầm tẩu thuốc lá, cái tay khác vân vê tờ báo sáng này. Tàn thuốc lá từ thuốc lá tay nhắm ngay hình Mạc Duy Dương báo đâm cái, tờ báo trong tích tắc bắt đầu cháy rừng rực.

      _ Mạc Duy Dương, tao muốn làm cho mày thân bại danh liệt, kết quả giống tờ báo này, bốc cháy gần như còn! – Người đàn ông đặt tẩu thuốc trong miệng, trong mắt toát ra toàn là hận ý.

      Người này chính là Dư Sở, mất con trai cả ngày trở nên uể oải sa sút, có ngày nào muốn diệt trừ Mạc Duy Dương, mà tình thế nay đối với , là cực tốt.

      Xì căng đan tiểu tam ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu tập đoàn Diệu Hằng, mẩu tin tức tiếp đó lại có thể kích trí mạng đối với tập đoàn Diệu Hằng.

      Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng Mạc Duy Dương từng liên quan đến sòng bạc ngầm, người đàn ông đánh nhau trong hình, mu bàn tay chảy máu, độ nét của hình làm khó nhìn ra người này chính là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng.

      Tin trước chỉ ảnh hưởng thanh danh của , nhưng tin sau lại liên quan đến phạm pháp và ngồi tù.

      Sau khi Mạc Vi Phẩm thấy hai tờ báo, giận đến sắp ngất . Con ông sao có thể lại là người trong xã hội đen, cái này thể nào, ông tin toàn bộ.

      Mộ Dung Thương dường như đoán trước Mạc Vi Phẩm đến nhà, gọi người làm pha trà mang lên, còn ông mắt nhắm mắt mở.

      Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Tuyết cũng ở trong nhà, ra ngoài tại nhất định bị ký giả đuổi theo chạy xung quanh. Mạc Duy Dương, rốt cuộc ta muốn chọc cho xảy ra bao nhiêu chuyện đây! Làm tức chết!

      _ Ba! Con muốn tìm Dương! – Mộ Dung Tuyết cắn môi .

      _ ! – Mộ Dung Thương cũng ngăn cản.

      lại nhìn về phía Mạc Vi Phẩm, cười :

      _ Ba, vậy con trước!

      _ Được!

      Đợi đến khi con rời , trong nháy mắt sắc mặt Mộ Dung Thương trầm xuống, thẳng vào vấn đề :

      _ Xảy ra chuyện lớn như vậy, người gây ra họa kia chạy đâu?

      Mạc Vi Phẩm cười xấu hổ :

      _ Mộ Dung, chuyện này tôi dạy con đúng, mới có thể gặp phải cái phiền phức lớn như vậy!

      _ Hừ! – Mộ Dung Thương hừ lạnh tiếng – Tôi giao con bảo bối của tôi cho con trai ông, phải bảo con trai ông cả ngày ra ngoài tìm tiểu tam!

      _ Đúng đúng đúng, Mộ Dung xem, tại cũng phải là thời điểm tranh chấp chuyện này. Theo quan điểm của , làm sao để chuyện này lắng xuống, tôi tin tưởng con trai của tôi phải người dính vào hắc đạo gì đó ... chữ tôi cũng tin, cho nên .... – Mạc Vi Phẩm len lén nhìn ông ta cái, tin Mộ Dung Thương thấy chết cứu, dù sao con trai ông bây giờ là con rể của ông ta.

      Trong lòng Mộ Dung Thương căn nhắc, với địa vị tại của ông ở thành phố J, lợi dụng quan hệ làm chuyện này xuống cũng phải là thể nào.

      _ Chuyện này tôi có thể xử lý, nhưng phải có điều kiện!

      _ Điều kiện gì?

      _ Bảo con rể đến nhà Mộ Dung ở, cho đến khi hai người bọn nó sinh con, còn phải dọn dẹp thanh lý sạch cỏ dại hoa dại bên người nó, để tránh làm trở ngại cuộc sống vợ chồng! biết Mạc cho rằng như thế nào? – Ông cố ý đưa ra cầu hà khắc thế này, mục đích là muốn cho con của mình ở nhà họ Mạc gia có chỗ đứng riêng.

      _ Cái này ...... tôi cho là có thể được! – Mạc Vi Phẩm có chút hơi khó khăn .

      _ Vậy tốt, cứ quyết định như vậy, tôi thay nó giải quyết chuyện này, ông khuyên nó tới nhà Mộ Dung ở! – Mộ Dung Thương tính toán đánh cho vang.

      ****

      Diệc Tâm Đồng lo lắng cho Mạc Duy Dương. nghĩ đến trước mắt chỉ có thể nhờ ba giúp xử lý chuyện này tay. Mặc dù mình trốn khỏi bữa tiệc có thể làm ba tức giận, nhưng bây giờ có biện pháp nào khác rồi.

      Ngón tay nhấn điện thoại bàn trong phòng khách, nhanh chóng nghe được tiếng Vũ Thịnh Thiên từ trong điện thoại truyền đến.

      _ Ba!

      _ Đồng Đồng? Ở đâu? – Vũ Thịnh Thiên ngồi trong ghế xe màu đen, tài xế đưa ông tìm kiếm chỗ ở của Mạc Duy Dương khắp nơi. Theo tin tức Phi Ưng đáng tin gửi tới, ở nội thành Mạc Duy Dương tổng cộng có mấy căn nhà, mà ông chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ .

      _ Con ở biệt thự Mạc Duy Dương! – giọng .

      Vũ Thịnh Thiên vốn bụng còn có đầy lửa, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhìn xuống toàn bộ. Ai bảo là con của ông, ông đành lòng trách cứ quá nhiều.

      _ Được, ba biết rồi, ba lập tức tới đó!

      _ Ba, con có thể cầu xin ba chuyện ? Giúp đỡ ấy ..... – Diệc Tâm Đồng giọng cầu khẩn .

      Vũ Thịnh Thiên lập tức nhớ đến tờ báo sáng hôm nay nhìn thấy, báo chí lại còn con của ông là tiểu tam, đáng ghét! Sao con ông có thể là tiểu tam của tên khốn đó! Mà bây giờ muốn ông giúp tên đó, ông tức đánh được.

      _ Giúp cái gì? Để cho cậu ta vội ! Dám làm cho con của ta bị người khác chỉ trỏ, đáng đời cậu ta!

      _ phải .... ba ..... cái kia tin tức sau, ba nhất định phải giúp tay cản lại, con muốn ấy ngồi tù!

      “ ......... ” Vũ Thịnh Thiên do dự có nên nghe lời con giúp tên đó hay . Điện thoại ở tay kia đột nhiên vang lên, ông nhìn hiển thị gọi tới, là Phi Ưng gọi. Ông bảo Phi Ưng giúp ông theo dõi Mạc Duy Dương, bây giờ Phi Ưng gọi điện thoại tới nhất định có chuyện gì?

      _ Phi Ưng sao vậy? – Ông che điện thoại với Diệc Tâm Đồng, hỏi.

      _ Bang chủ, Mạc Duy Dương bị người khác vây lại, ở cầu vượt thành phố J! – Phi Ưng ngồi trong xe hơi màu đen của mình, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả trước mặt. nhận ra xe Mạc Duy Dương, nhưng có ý định tiến len giúp tay.

      Vũ Thịnh Thiên lấy làm kinh hãi:

      _ Mạc Duy Dương bị người khác bao vây? Ai lớn gan như vậy?

      Bên đầu điện thoại kia Diệc Tâm Đồng mơ hồ nghe được ‘ Mạc Duy Dương bị người khác bao vây ’, cảm thấy hoảng hốt, vội kêu lên:

      _ Ba, Mạc thiếu gia thế nào? ấy xảy ra chuyện sao? Ba ..... bây giờ ấy ở đâu? Con muốn gặp ấy!
      Last edited by a moderator: 22/6/15

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển

      Bên đầu điện thoại kia Diệc Tâm Đồng mơ hồ nghe được ‘Mạc Duy Dương bị người khác bao vây’, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng kêu lên:


      - Ba, Mạc thiếu gia thế nào? ấy xảy ra chuyện sao? Ba. . . . . . bây giờ ấy ở đâu? Con muốn gặp ấy!


      Vũ Thịnh Thiên biết gạt được nên hết lần đầu đuôi tình cho nghe.


      Diệc Tâm Đồng lập tức liền quyết định tìm , lại là chuyện trong xã hội đen? Tại sao thể có cuộc sống tốt, nhất định phải ngày ngày động súng sao?


      Vũ Thịnh Thiên địa điểm cho nghe, dặn nên hành động thiếu suy nghĩ, ông sắp xếp người qua đó.


      Chuyện tình xã hội đen quá mức phức tạp, phụ nữ hiểu được hết! người đàn ông bản thân có nguy hiểm như Mạc Duy Dương, ông cảm thấy con thích hợp ở cùng với cậu ta. Chờ giải quyết xong chuyện này, ông phải đưa con rời khỏi nơi này thôi.


      Mặc dù Vũ Thịnh Thiên cam đoan cam đoan lại bảo đảm Mạc Duy Dương an toàn, nhưng vẫn yên lòng, cầu muốn đến đó.


      Vũ Thịnh Thiên cho người lái xe chở đến địa điểm, mà Vũ Thịnh Thiên sau khi liên lạc với Phi Ưng cũng chạy tới nơi xảy ra chuyện.


      Cầu vượt nguy hiểm nhất thành phố J, dưới cầu là mặt biển rộng mênh mông bát ngát, xung quanh cầu vượt là ít hàng rào bảo vệ rất thấp, hàng rào bảo vệ hợp thành hình tháp sắt.


      Cầu vượt được xây theo hình vòm qua giữa biển, dưới mặt biển chỉ có thuyền, mà hai bên cầu đối diện với nhau, sức gió rất mạnh, cuốn lấy góc hai phía.


      chân Mạc Duy Dương dẫm lên mặt đất, mông ngồi trong xe, cánh tay níu lấy cửa xe, khiến cửa xe rộng mở to, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt quét qua hai chiếc xe hơi màu đen vây quanh , đôi mắt nguy hiểm nheo lại thành đường thẳng.


      Thân phận xã hội đen của vẫn dấu kín rất tốt, có thể làm cho người ta ra, trừ người hận chính là người cố ý muốn hãm hại , mà theo kết quả điều tra của thuộc hạ chứng minh, đó chính là. . . . . .


      Hai chiếc màu đen xe gần như cùng lúc mở ra, mấy người áo đen tay giữ chặt súng nhích lại gần xe , họng súng nhằm vào .


      Ngay cả lông mày Mạc Duy Dương cũng chưa từng động cái, đừng là mấy tên sát thủ, dù là hơn mười sát thủ đứng trước mặt , cũng có thể giải quyết xong lần.


      Người áo đen mặc rất kín kẽ, chỉ lộ ra hai con mắt và miệng, rất dễ nhận thấy người còn mặc áo chống đạn, điểm nhận thức này khiến Mạc Duy Dương vui nhíu mày. phải suy tính lại xem có thể bách phát bách trúng hay . . . . . .


      Bởi vì cách hành sử của và người áo đen, rất nhiều xe cũng ngừng lại, thò đầu ra bên ngoài cửa xe. Người lái bị súng tay người áo đen dọa cho sợ đến dám lái xe về phía trước nữa, chỉ có thể di chuyển lui về phía sau.


      Có thể công khai nổ súng ở loại địa điểm này đối với , xem ra đối phương làm tốt chuẩn bị cho vẹn toàn. Nếu Dư Sở muốn sống nữa, vậy thành toàn cho , để cho đến địa phủ trình diện!


      Gần như là cũng trong lúc đó, trong lúc đối phương bắn đạn, rút súng ở bên hông ra:


      - Pằng! - Đạn trực tiếp bắn thủng cổ họng của đối phương, máu tươi tại chỗ.


      - A! - Đám tài xế phía sau bị dọa sợ trốn thẳng vào trong xe.


      Chết cũng còn ba, Mạc Duy Dương chuẩn bị giải quyết lần, tránh cho dơ bẩn tay của . Mà trong xe cái đó, chuẩn bị để chết toàn thây.


      Dư Sở ngồi ở trong xe, đôi mắt đỏ máu tức giận nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương. Hôm nay phải thay con trai báo thù. rút cây súng màu đen dài ở bên hông, chưa bao giờ dùng súng, nhưng vì con trai, trong vòng mười mấy ngày học xong cách dùng súng, muốn dùng khẩu súng này tự tay giải quyết Mạc Duy Dương, xách theo đầu của ta gặp con .


      Thừa dịp Mạc Duy Dương đưa lưng về phía , hạ thấp cửa sổ xe, đưa súng ra cửa sổ nhắm ngay người phía trước. Bên trong súng ráp mười mấy viên đạn, ngón tay cái chạm cò súng, đạn như mũi tên bắn ra ngoài.


      Mắt thấy đạn

      Sắp bắn về phía Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương đột nhiên quay đầu lại dùng súng lục so với , muốn nổ súng, Diệc Tâm Đồng từ xe bước xuống quát to tiếng:


      được!”


      Tình huống tới quá bất ngờ, Mạc Duy Dương ngờ lại đột nhiên xuất ở đây, súng tay ràng run lên. Dư Sở bắt được điểm này, họng súng xoay cái, trực tiếp nhắm ngay Diệc Tâm Đồng, nhằm hướng bắn đạn ra.


      “ Cẩn thận!” Duy Dương sãi bước dài hét to lên.


      Sắc mắt Diệc Tâm Đồng hoàn toàn trắng bệch, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


      Xe Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng bị đoàn xe dài trước mặt cản trở đường . Vũ Thịnh Thiên lo lắng cho an nguy của con , đẩy cửa xuống xe, vào lối chạy về phía trước, Phi Ưng cũng chạy theo.


      Vừa tới nơi đúng lúc nhìn thấy màn ghê người như vậy.


      “ Đừng!” Vũ Thịnh Thiên hét lớn lên tiếng, cơ thể xông về phía trước, con của ông! Tại sao có thể có chuyện!


      Pằng! Đạn bắn xuyên ngực người, cơ thể người đó lui về phía sau bước, cuối cùng cả người ngã vào hàng phòng vệ.Hàng rào phòng vệ chịu nổi thể trọng, cả người ngã xuống dưới cầu, rơi vào trong nước biển bọt nước tóe lên.


      “ Ba….” Diệc Tâm Đòng hoảng sợ trợn to mắt, nhìn Vũ Thịnh Thiên máu tươi đầm đìa cứ như vậy từ trước mặt rơi xuống biển. tê liệt quỳ mặt đất, giữ được bình tĩnh, đùi có dòng dịch nóng theo bắp đùi chảy xuống,mà chút cảm giác cũng có.


      “ Bang chủ!” Phi Ưng chạy theo hét to tiếng, tới bên cạnh hàng phòng vệ nhìn xuống dưới, tất cả phía dưới đều là nước biển.


      Mạc Duy Dương gầm thét tiếng, bắn loạn vào Dư Sở trong xe: “ Dư Sở, tôi phải khiến cho ông chết toàn thây! A a!”


      “Pằng… pằng…” Đạn như mưa rơi bắn trúng mặt Dư Sở. Mặt của bị bắn đến nát nhừ, khóe miệng giọt máu, cả người té cửa sổ xe, hai tay rũ xuống.


      “ Đồng Đồng!” Mạc Duy Dương và Phi Ứng đồng thời đến bên cạnh , ánh mắt kịp thấy bãi máu đất, sắc mặt Mạc Duy Dương vạn biến.


      Diệc Tâm Đồng được đưa vào bệnh viện, sắc mặt của tái nhợt dọa người, trong miệng vẫn lẩm bẩm kêu: “ Ba… Ba!” tiếp theo tinh thần lâm vào trạng thái hôn mê.


      Mạc Duy Dương nắm chặt tay của , tự trách đau lòng đặt tay lên trán : “ xin lỗi! xin lội! Đồng Đồng! Em thể có chuyện.”


      Diệc Tâm Đồng bị đẩy vào phòng cấp cứu, Phi Ưng tiến lên cho quyền, sức lực quyền này làm cho cả người ngã vào vách tường.


      “ Cái tên đầy tội ác như , hại chết bang chủ, còn khiến Đồng Đồng khổ sỡ như vậy, là đáng chết!” Hai tay của ta chặt chẽ níu lấy áo Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương đánh trả lại, cả người vì Diệc Tâm Đồng mà lâm vào trong suy sụp. ngờ đến nơi đó, càng ngờ tới mang lại cho thống khổ lớn như vậy.


      vất vả lắm mới gặp được người thân, nhưng bởi vì mà lần nữa phải nhận đau đớn do mất người thân, đáng chết!


      Phi Ưng thấy hề phản ứng, cũng biết cũng chịu đựng đau khổ trong nội tâm, ta buông lỏng tay ra.


      Cả thân thể Mạc Duy Dương sa sút tinh thần dựa vào vách tường, giống như bị tuyên án tử hình dạng.


      Hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, y tá đẩy ra, cả người nhìn qua giống như người chết, thấy chút huyết sắc.


      Mạc Duy Dương tiến lên cầm tay của , ngẩng đầu hỏi:


      ấy thế nào?”


      “ Bệnh nhân vì khống chế được cảm xúc, dẫn đến sanh non! tại saom có điều về sau phải chú ý nhiều hơn!”


      Mạc Duy Dương vì câu này, cả người cứng lại giống như sấm sét giữa trời quang, ra cảm giác gì, tóm lại là choáng váng.


      Sanh non? bị hư đứa con của ? Chính là bây giờ còn nữa?lòng đau đến nắm chặt tay , đau đớn, ngột ngạt từ ngực truyền đến.


      Phi Ưng cũng nghe thấy hai chữ sanh non, ánh mắt nhìn về phía người giường bệnh, trong mắt thoáng qua ánh sáng ảm đạm quá ràng,sau đó xoay người rời .


      Mạc Duy Dương nhìn Diệc Tâm Đồng giường bệnh vẫn chưa hề mở miệng chuyện, tay nắm chặt bàn tay của , cầu khẩn :


      “Đồng Đồng! Em muốn khóc cứ khóc ! cần chịu đựng, xin lỗi!”


      Vẫn như cũ có phản ứng, chỉ thấy ánh mắt trống rỗng của . lo lắng đưa tay vuốt đầu kêu lên. “ Đồng Đồng, cầu xin em mở miệng câu , đừng dùng phương thức này trừng phạt biết sai rồi!”


      Yết hầu Diệc Tâm Đồng động, nhưng vẫn thanh.Trong mắt chứa đầy nước mắt, nước mắt từ hốc mắt rơi ra ngoài.


      cúi đầu hôn lên nước mắt mặt , vung tay lên tát cái, lực mạnh của cái tát này làm sợ run lên, ánh mắt sững sờ nhìn . đưa tay níu lấy áo của , hung mãnh khóc :


      trả lại ba cho tôi, sao có thể ích kỷ như thế, làm cho tôi biến thành đứa con bất hiếu, tôi giết chết ba tôi rồi! tôi muốn gặp lại nữa, ra ngoài, ra ngoài !”


      kéo tay xuống,ôm vào trong ngực, tay nắm lấy bàn tay bé của , khổ sở van nài: “ Đồng Đồng, nên kích động, chuyện phát triển tới bước này hôm nay là lỗi của , đồng ý để e, , chỉ cần em muốn , để cho em . Cầu xin em đừng trừng phạt mình như vậy, chuyện phải lỗi của em, là lỗi của ! Để mình gánh chịu những lỗi lầm này!”


      “ Sao có thể xấu xa như vậy, hại tôi mất ba, khiến tôi lại lần nữa biến thành nhi, tại sao lại đối với tôi như vậy? Mạc Duy Dương tôi hận !” ra sức cắn ờ cái, để ý có đau hay . gắng sức cắn, cho đến khi trong miệng đều là mùi máu tươi. biết tất cả đều thể hoàn toàn trách , nhưng rất đau lòng.


      mặc cho cắn cổ của , cho đến khi nhả miệng ra, vùi trong cổ khóc lớn ra tiếng.


      “ Đồng Đồng, em mới sanh non, nghỉ ngơi trước!” nắm chặt tay của , mà tay của sớm mất nhiệt đột, lạnh lẽo dọa người.


      “ Mạc thiếu gia, tôi muốn rời ! Tôi muốn rời khỏi ! “ tuyệt vọng đau lòng nhắm mắt lại. Nếu như trước kia nỡ bỏ bây giờ lại sợ cùng . muốn tiếp tục cuộc sống đáng sợ kinh hoàng này, hại chết ba, có cách nào đố mặt với , đối mặt với chính bản thân mình nữa.


      Cơ thể cao lớn của Mạc Duy Dương bỗng nhiên cứng đờ, đau lòng vỗ lưng của , giọng cực ký khàn : “ Muốn ! ngăn cản em!”


      biết, tai có tư cách có được nữa. hại chết ba , hai tay dính đầy máu tanh, thể vì mà chống khoảng trời, thể che mưa cho . ở cùng nhau, chỉ xuống địa ngục nhanh hơn, để ! Cho dù tâm đau như thế, luyến tiếc như thế!

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 98: Lựa chọn khó khăn

      - Mạc thiếu gia, cứu ba tôi, ông ấy hẳn chết, cứu ông ấy có được ? - kéo cánh tay của , nước mắt mơ hồ hốc mắt.


      - Được, phái người tìm ông ấy, nhưng em phải đồng ý với , nghỉ ngơi tốt! - thở dài .


      Có thể tìm được hay còn là bí mật, cho dù tìm được, cũng chưa chắc còn sống. Sắc mặt Mạc Duy Dương cứng lại nắm chặt tay .


      nước mắt lã chã gật đầu :


      - Được, tôi nghe , xin nhất định phải đưa ông ấy quay về, tôi chỉ có duy nhất người thân là ông ấy thôi!


      - đồng ý với dốc hết toàn lực tìm kiếm ông ấy, nhưng cũng thể bảo đảm ông ấy vẫn còn sống! - vỗ lưng , tâm tình có phần nặng trĩu.


      Diệc Tâm Đồng cũng biết, cơ hội ba có thể còn sống sót rất , nhưng muốn buông tha chút hi vọng còn sót lại.


      Vũ Lạc Trạch nhìn báo sáng nay, biết tin tức Vũ Thịnh Thiên trúng đạn rơi xuống biển, đồng thời cũng biết được Diệc Tâm Đồng vào bệnh viện, sáng sớm chạy tới bệnh viện.


      Đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh mắt quét về phía người giường, bước nhanh tới bên giường, kêu lên:


      - Đồng Đồng!


      Diệc Tâm Đồng khó khăn từ giường ngồi dậy, đưa tay ôm lấy Vũ Lạc Trạch khóc :


      - , có phải ba em chết rồi ?


      - Đồng Đồng trước hết em đừng gấp, chú hai có việc gì!


      - Em biết an ủi em, từ hôm qua tới hôm nay Mạc thiếu gia vẫn hề mang tới bất cứ tin tức gì. Em biết hi vọng lớn, nhưng. . . . . . Em hối hận gọi ba giúp đỡ, nếu như phải là em gọi ba giúp đỡ, ông ấy cũng bị súng bắn chết, là lỗi của em, là em hại chết ba! dùng sức đấm lồng ngực của mình, cực kỳ bi ai khóc .


      Vũ Lạc Trạch bắt lấy tay của , khuyên nhủ:


      - phải lỗi của em, ai cũng thể ngờ tới xảy ra chuyện như vậy, em phải tin tưởng bản lĩnh của Dương, cậu ấy nhất định mang đến tin tức tốt!


      - Có ? - hít mũi cái.


      - Đúng, có tin tức chính là tin tức tốt, em phải nghĩ như vậy! - Vũ Lạc Trạch khổ sở cười tiếng.


      Mà Mạc Duy Dương trốn ngoài cửa, tự chủ siết chặt quả đấm, ngửa đầu tựa vào vách tường, gương mặt tuấn tú xẹt qua tia tái nhợt. Ngày hôm qua đội điều tra lục soát toàn bộ quanh biển lần, tìm được thi thể Vũ Thịnh Thiên. Đội trưởng đội điều tra bảo cần làm tiếp vô ích nữa, người nhất định phải chết thể nghi ngờ rồi.


      Cái này bảo làm sao đối mặt với , làm sao kết quả này cho biết, chẳng lẽ muốn tàn nhẫn cho biết cần ôm lấy bất kỳ hy vọng gì nữa, có kết quả. . . . . .


      vốn định bước vào phòng bệnh, bước chân xoay chuyển, trực tiếp từ ngoài phòng bệnh mất.


      Ngoài phải tìm thi thể Vũ Thịnh Thiên, Mạc Duy Dương còn phải đối mặt các vấn đề nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung hỏi.


      - Mạc Duy Dương chừng nào mày mới có thể bớt phóng túng bản thân! Tao cầu xin cha vợ đại nhân của mày giúp mày xử lý xong cục diện rối rắm, nhưng mày rất giỏi, chẳng những kiêng dè, còn chạy giết người! Mày muốn chọc giận chết tao phải ? - Mạc Vi Phẩm giận dữ quăng đồ, mặc kệ ai cũng ngăn được.


      Mạc Duy Dương mệt mỏi, mặc cho ông gầm thét cho đến khi thở hồng hộc ngã ngồi ghế sofa.


      Vũ Phong Nhi vội ra hiểu bảo lên lầu, có ý đó, lại bị Mạc Vi Phẩm hét lên:


      - Mày đứng lại, lời của tao còn chưa hết, mày cái gì mà . Bắt đầu từ ngày mai, mày chuyển vào sống trong biệt thự nhà Mộ Dung cùng với cha mẹ của Tuyết Nhi, tao cho phép mày lại có bất kỳ lui tới giừ với con bé nhi đó!


      - Được! – bình tĩnh vô ba trả lời.


      Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi đều rất sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía , đây là con trai của bọn họ sao? thỏa hiệp dễ dàng như vậy? Vũ Phong Nhi cảm giác ràng con trai có cái gì đó đúng, về phần đúng ở chỗ nào bà lại thể , cảm giác con trai phát sinh thay đổi. . . . . .


      Tim Mạc Vi Phẩm trước tiên có phần đập mạnh và loạn nhịp, sau đó :


      - Sống tốt với Tuyết Nhi, cần gây ra mấy chuyện ở bên ngoài nữa!


      - Được! – Giọng vẫn như cũ trả lời.


      Mạc Vi Phẩm thể xem xét kỹ lưỡng lần nữa, giật mình đẩy mắt kiếng cái.


      Diệc Tâm Đồng nằm giường bệnh trông mong trái phải, chờ Mạc Duy Dương mang đến cho tin tức tốt, nhưng liên liếp mấy ngày cũng nhìn thấy bóng dáng của . Tinh thần của có hơi trở nên chán nản, trong lúc vô tình tầm mắt quét qua cái Lcd Tv đặt trong phòng bệnh, chỉ nhàng thoáng nhìn lại khiến nhìn thấy bóng dáng quen thuộc TV.


      khiếp sợ trợn to mắt, lắc đầu cái, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót khó hiểu, phải giúp tìm người sao? Tại sao lại khoác tay Mộ Dung Tuyết tham dự tiệc, giúp tìm người sao? Hay là hoàn toàn đặt lời của trong lòng. ở đây khổ sở chờ tin tức của , vậy mà lại vội vàng cùng vợ tham gia tiệc tùng, cảm thấy tức giận, trong lòng nguội lạnh.


      Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác mở ra, người tới lại là Vũ Lạc Trạch và vị trưởng bối lớn tuổi. nhìn Vũ Lạc Trạch cái, lại nhìn cụ già bên cạnh , hiểu chớp chớp mắt nhìn.


      Vũ Lạc Trạch tới trước mặt , cười :


      - Đồng Đồng, đây là ông nội, mau gọi ông nội!


      Diệc Tâm Đồng nhìn cụ già tóc trắng xóa trước mắt này, hốc mắt đỏ lên, khóe miệng mím lại, thế nào cũng gọi ra được.


      Vũ Hồng Minh quan sát bé trước mặt, chống gậy tới trước mặt , nhìn cái, xác định diện mạo của có mấy phần giống như người mẹ quá cố của , lòng mới mềm lại hỏi:


      - Con tên là gì?


      - Diệc Tâm Đồng!


      - Nếu là con cháu nhà họ Vũ, nên sửa đổi họ! – Vũ Hồng Minh lên tiếng .


      Diệc Tâm Đồng rất quen đột nhiên bên cạnh nhiều hơn người thân, hiển nhiên phải quá thích cụ già này, bởi vì giọng điệu ông chuyện làm thoải mái.


      - Mẹ nuôi đối với cháu có ân. Cháu mang họ của người báo đáp bọn họ kia cũng là việc nên làm, ông nội cần gì chấp nhất với cái họ này!


      Rốt cuộc Vũ Hồng Minh hài lòng cười, tốt là bé này quật cường giống ba nó như vậy, biết gọi ông nội.


      - Sau khi xuất viện, trở về nhà họ Vũ ! Ở đó có giữ cho con vị trí riêng! – Vũ Hồng Minh ngẩng đầu .


      - Cảm ơn ý tốt của ông nội, cháu thể nào nhận được! – Diệc Tâm Đồng khéo léo cự tuyệt.


      - Chẳng lẽ con muốn học ba mình vâng lời của ta sao? – Trong nháy mắt mặt của Vũ Đồng Minh trầm xuống.


      Vũ Lạc Trạch vội vàng khuyên nhủ.


      - Ông nội, Đồng Đồng quá quen với cuộc sống tại, đột nhiên bảo em ấy trở về nhà họ Vũ, em ấy thích ứng được.


      - Là vậy sao? – Ông nhìn hỏi.


      vội gật đầu cái:


      - Dạ, rất quen!


      - Được rồi….vậy ta cũng ép buộc con, muốn trở về nhà họ Vũ, cứ trở lại! – Vũ Hồng Minh cúi đầu thở dài , sau đó xoay người chống gậy ra khỏi phòng bệnh.


      Vũ Lạc Trạch với :


      - ra ông nội vẫn rất hi vọng em có thể trở về, cho dù ông , cả nhà đều biết ông nỡ bỏ chú hai, tại chú hai gặp nạn, ông chỉ còn lại em!


      Diệc Tâm Đồng quay đầu, nước mắt rơi xuống. phải tùy hứng, chỉ là trong lúc nhất thời vẫn thể tiếp nhận người ông này, ban đầu nếu như phải là bởi vì ông, ba và mẹ cũng trải qua khổ cực như vậy. Cho nên trong tiềm thức, có oán giận người ông này.


      Sở dĩ Mạc Duy Dương tham gia cái bữa tiệc nhàm chán này, là vì mượn truyền thông giải thích xì căn đan trước, mà Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh diễn đủ trò, hai người ân ái trước màn ảnh, ai biết giờ khắc này họ nghĩ cái gì.


      Các ký giả vừa kết thúc, và Mộ Dung Tuyết ra cửa lớn, Mộ Dung Tuyết khoác túi xách trong tay, cái tay khoác ở cánh tay của , hỏi:


      - Dương, sao chứ? Tinh thần tốt lắm?


      Ánh mắt Mạc Duy Dương thâm trầm nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười:


      - Vợ của đúng là quan tâm chồng mình, về trước !


      gạt tay của cái, nhét vào trong xe, sau đó xoay người về phía chiếc xe của mình.


      Mộ Dung Tuyết hiểu trễ thế này muốn đâu?


      - Dương, đâu vậy? Cũng trễ thế này? Chẳng lẽ sợ cha mẹ hỏi sao? – Đầu của nhô ra cửa sổ xe kêu lên.


      Mạc Duy Dương hề trả lời , trực tiếp lái xe .


      Mộ Dung Thương thấy mình Mộ Dung Tuyết về, tò mò hỏi:


      - Chồng con đâu? phải con và nó cùng tham gia họp báo sao? Sao aon lại về mình? Chẳng lẽ nó để con trở lại mình?


      - phải như thế ba! Vì công ty có chút việc cần làm thêm giờ, ấy về công ty nên thể về cùng con! – Mộ Dung Tuyết dối.


      Mộ Dung Thương vốn còn muốn mắng mấy câu, nhưng nghe con cậu ta về công ty làm thêm giờ nhịn xuống, vỗ tay khuyên nhủ:


      - Nhân lúc còn trẻ sinh mấy đứa bé, nên cả ngày chỉ bừa bộn công việc.


      - Vâng ba! Vậy con nghỉ ngơi đây! – Mộ dung Tuyết muốn nghe lại những lời này, vội lên lầu.


      Mạc Duy Dương lái xe đến phía dưới bệnh viện, trễ thế này, cũng biết ngủ chưa. Từ hôm qua vẫn luôn lo lắng tình trạng của , chậm chạp dám thăm , cũng biết đối mặt với như thế nào, làm sao tin tức xấu này cho biết.


      tựa đầu vào ghế trước, đốt điếu thuốc, tâm tình phiền muộn hít hơi. Trốn tránh phải phương pháp giải quyết vấn đề, nhưng tại chỉ muốn trốn tránh, cũng chỉ có gặp việc của mới trở nên bó tay hết cách như vậy.


      Lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm được số di động của , ngón tay nhấn xuống.


      Diệc Tâm Đồng uống canh Vũ Lạc Trạch đưa tới, nghỉ ngơi lát, chuẩn bị ngủ điện thoại đặt ở đầu giường vang lên. đưa tay cầm điện thoiạ liếc nhìn, tên hiển thị màn hình làm cho run sợ.


      Bây giờ gọi tới làm gì? Chẳng lẽ có tin tức?


      tự chủ nhấn xuống phím nghe:


      - A lô, có tin tức sao?


      - ngủ chưa? – im miệng đề cập tới chuyện Vũ Thịnh Thiện, chỉ muốn biết lúc này tốt hay .


      - Chưa ngủ, ba tôi sao rồi? – trả lời , chỉ có thể hỏi lại.


      - còn sớm, ngủ sớm chút ! – sắp kết thúc điện thoại, tiếng của vội từ đầu bên kia truyền đến – Tại sao vội vã cúp điện thoại của tôi? Là bởi vì vợ ở bên cạnh sao? Hay là cảm thấy như vậy có thể qua loa được với tôi.


      mím môi lời nào, tức giận mắng:


      - Căn bản giúp tôi tìm ba tôi phải ? hoàn toàn gạt tôi, tìm người cái gì, tham dự tiệc mới là , tôi là tin lầm !


      câu tiếp theo khiến Mạc Duy Dương nhíu nhíu mày, phải tìm, mà là bỏ qua tìm người, bởi vì căn bản là tìm được. . . . . . .


      nghe được tiếng của tịch mịch khóc :


      - Thôi, chuyện này vốn liên quan gì đến , tôi có tư cách gì bảo tìm người giúp tay, cần tìm!


      Lần này phải muốn cúp điện thoại, mà là trực tiếp cắt đứt điện thoại.


      Quăng điện thoại vào góc tường, hai tay Diệc Tâm Đồng ôm lấy chân mình ngồi giường, bật ra tiếng khóc hu hu.


    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 99: Còn sống trong hồi ức

      Ở ở bệnh viện mấy ngày, cơ thể Diệc Tâm Đồng có phần hồi phục ràng. Mấy ngày nay Vũ Lạc Trạch ngày ngày chạy đến bệnh viện, cạnh giường nhìn thời tiết bên ngoài, nhếch môi cười miễn cưỡng:


      - , có phải ba em chết rồi ?


      Vũ Lạc Trạch đứng ở sau lưng , tay đặt vai , thở dài :


      - Ngay cả Dương cũng bỏ qua, có lẽ . . . . . . - chết!


      Nước mắt Diệc Tâm Đồng kìm được rơi xuống, đây là kết quả sợ nghe thấy nhất. Biển sâu như vậy, cầu cao như vậy, lại trúng đạn, còn có thể sống sao? Hoàn toàn thể sống sót, chỉ có tự lừa mình dối người cho rằng ba còn sống.


      - Đồng Đõồng, đừng đau lòng nữa, em còn có người trai là đây!


      ghé vào vai , ngừng khóc :


      - Tại sao trời cao đối với em tàn nhẫn như vậy?


      - tốt thôi, để những vui đều qua ! Chú hai trời có linh thiêng cũng hi vọng em khổ sở như vậy!


      - Ba! Là em hại chết ông ấy! Em có tội! – đấm ngực, khàn cả giọng khóc .


      vỗ lưng của , cổ họng nghẹn ngào theo.


      khóc mệt, nằm sấp giường, mái tóc đen tuyền ống ả có vẻ xốc xếch chịu nổi, đôi mắt sưng đỏ dọa người. Mặt của vùi vào trong gối, môi mấp máy:


      - , em muốn rời khỏi nơi này!


      - Em muốn đâu?


      - Nước . . . . . . – muốn trở về nơi ba từng ở.


      - Được! - Cho dù trong lòng có rất nhiều nỡ, nhưng hiểu tâm tư của .


      Vài ngày liên tiếp Mạc Duy Dương hề chợp mắt, tự mình dẫn theo thuộc hạ của mình tìm kiếm thi thể Vũ Thịnh Thiên bên bờ biển. Mặc dù hi vọng mong manh nhưng trước khi còn chưa tìm được trước, muốn buông tha.


      Mặt trời nóng rực nhô lên cao, các thuộc hạ có chút chịu nổi quay đầu lại nhìn :


      - Mạc thiếu gia, mặt trời lên rất cao, có muốn. . . . . .


      - Tiếp tục tìm! – Biểu cảm mặt u.


      Đám thuộc hạ cũng còn dám có dị nghị, tiếp tục tìm dọc theo vị trí bờ biển.


      Diệc Tâm Đồng đứng trước quầy làm xong thủ tục xuất viện, xoay người vừa lúc gặp được Phi Ưng. về phía , quan tâm hỏi:


      - Khá hơn chút nào chưa?


      bĩu môi :


      - Xuất viện, cảm ơn!


      - Kế tiếp có dự định gì?


      - Rời khỏi thành phố J! - Ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn .


      kinh ngạc nhìn lại :


      - Khi nào lên đường rời ?


      - Vé máy bay tối nay! - mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.


      hề gì, chỉ nhìn .


      lúc Mạc Duy Dương sắp mất lòng tin thuộc hạ của đột nhiên điện thoại tới cho biết:


      - Mạc thiếu gia, có phát , qua đây chuyến !


      Trong lòng xuất giật mình từ đâu tới, tìm được? Bỗng nhiên sợ biết kết quả. . . . . .


      Khi mở cửa xe BMW của mình ra chạy tới bờ biển thuộc hạ của đưa thi thể Vũ Thịnh Thiên lên bờ.


      - Mạc thiếu gia, còn hít thở! Ông ấy rớt xuống đoán chừng bị nước biển đẩy tới thân cây. xem ở đây có dấu vết va quẹt làm bị thương . . . . . . – Thuộc hạ nâng cổ của ông ấy lên để cho nhìn.


      - Đưa đến bệnh viện! - Bất luận kết quả như thế nào, trước hết chở bệnh viện xem tình hình chút.


      Vũ Thịnh Thiên được đưa đến bệnh viện bác sĩ kết luận bệnh nhân tử vong, cấp cứu có hiệu quả.


      Mạc Duy Dương tê liệt tại chỗ, cả người tựa vào vách tường. Mặc dù sớm ngờ tới có loại kết quả này, nhưng vẫn có cách nào tiếp nhận. Lấy điện thoại trong túi ra, tâm tư sức lực cực kỳ mệt mỏi lại bỏ lại vào trong túi.


      Tiến về phía phòng bệnh của , trong nháy mắt đẩy cửa ra, trong phòng vùng tăm tối. Chờ bật đèn trong phòng trong đó còn bóng người, ga giường gấp rất chỉnh tề, lập tức cuống cuồng, vội vã chạy ra khỏi phòng tiến về phía quầy.


      Giọng có chút thở gấp, đập cái bàn trước quầy hỏi:


      - Bệnh nhân phòng 348 đâu?


      - Bệnh nhân phòng 348 xuất viện!


      - Chuyện khi nào? - Trong lòng kinh sợ, có loại dự cảm xấu.


      - Làm thủ tục xuất viện sáng nay! – ở đại sảnh tò mò nhìn .


      xoay người, bấm số điện thoại Diệc

      Tâm Đồng, nhưng điện thoại vang lên thanh nhắc nhở: “ Thực xin lỗi, số máy quý khác gọi tại đóng!”


      khẽ nguyền rủa tiếng, nghĩ đến có thể trở về biệt thự của Vũ Thịnh Thiên, lái xe chạy như bay đến phía dưới khu Linh Lung. đứng trước cửa nhà nhấn chuông lâu.Trước sau đều có người đến mở cửa cho . lại hỏi thăm hàng xóm bên cạnh, có thấy về nhà hay


      Hàng xóm gật đầu cái : “ Có trở lại cùng với người đàn ông cao lớn, có điều xách thep hành lý với người đàn ông rồi!”


      “ Chuyện khi nào?”


      “ Mới vừa nãy thôi!” Hàng xóm cười .


      Lúc này trong đầu Mạc Duy Dương chỉ có ý nghĩ, đó chính là sắp rời khỏi , trái tim bất lực thắt chặt, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, thể tiếp tục suy nghĩ .


      Cả quá trình lái xe, trong đầu ngừng thoáng qua từng chút từng chút cảnh hai người chung sống và hỉ nộ ái ố của . Ánh mắt nhín ra phía ngoài cửa xe, cảnh tưởng mày đen lướt qua cửa sổ xe, nghĩ đến sắp phải rời khỏi , bàn tay của vô lực nắm chặt tay lái.


      Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng đến nơi kiểm an của sân bay. muốn đưa tay đón lấy hành lý tay Phi Ưng, lại bị Phi Ưng ngăn lại.


      “ Cái này để , đưa em đến quốc!” Phi Ưng nhếch môi cười .


      Diệc Tâm Đồng nhìn , qua hồi lâu mới hỏi: “ Anhlà vì ba em mới đối với em tốt như vậy phải ?”


      hoàn toàn đúng!” nửa là quan tâm, nửa là thích , cười trong lòng.


      về ! mình em là được rồi!”


      “ Để đưa em !”


      Diệc Tâm Đồng chưa thấy qua người nào kiên trì như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu cái.


      Mạc Duy Dương chạy tới sân bay chỉ còn chuyến bay cuối cùng, bay quốc. thang máy, để ý thang máy vẫn còn lên cao, trực tiếp xuống thang máy,đứng ở hành lang dài, xoay người tìm kiếm bóng dáng khắp nơi. Ánh mắt đột nhiên liếc thấy bóng lưng quen thuộc, mà bóng lưng kia tới cửa an ninh, đuổi theo nhanh, “ Đồng Đồng!” nắm bả vai của đối phương cái, người nọ bất thình lình xoay người, vừa nhìn là mê trai đẹp, lập tức ra vẻ háo sắc lộ toàn răng nanh “ Tìm em à?”


      Khuôn mặt vui mừng của Mạc Duy Dương sau giây trở nên thất vọng, phải ấy, chỉ là có thân hình tương tự. vội vàng buông tay xin lỗi


      “ Xin lỗi, nhận lầm người!”


      Mà trong phút chốc nhận nhầm người đó, Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng vào cửa an nhinh, đưa vé máy bay vào bên trong.


      Chờ khi thấy kịp rồi, nhân viên kiểm an tiến lên ngăn cản


      “ Mời ngài xuất giấy tờ và vé máy bay!”


      gấp gáp : “ Giúp tôi gọi người trước mặt….”


      Nhân viên kiểm nhìn sau lưng, cũng hề thấy người nào.


      Mạc Duy Dương tức giận thiếu chút nữa vung tay đánh ta, đều do ta, khiến cho bỏ lỡ cơ hội tạm biết với , đưa tay níu cổ áo ta lại quát: “ Mẹ đấy!”


      Nhân viên kiểm an bị chửi hồi vẫn hiểu ra gì cả.


      Mạc Duy Dương buông lỏng tay, xoay người vào thang máy, chưa tùng nghĩ tới… có ngày mất ngay trước mắt , vôn được bao bọc trong lòng bàn tay…. Lại có thể bỏ . ngồi trong xe hai tay bới mái tóc đen, ngửa đầu hốc mắt có chút hồng.


      Mạc Duy Dương biết trở lại biệt thự như thế nào, bây giờ nhớ tới ký ức vẫn còn mới mẻ như cũ. Chĩ nhớ ngày đó mất , uống say mèm trận, phát điên trong phòng khách hồi, dọa người nhà Mộ Dung, cuối cùng Mộ Dung Tuyết dìu trở về phòng, cả người tê liệt ở giường, trong miệng lẩm bẩm tên của , khóe mắt rớt ra giọt nước mắt.


      Mộ Dung Tuyết nhìn người đàn ông vô dụng giường, trong lòng hiểu sao lại đau xót, đây là Mạc Duy Dương mà biết sao? Tại sao phải chật vật như vậy, còn cái tên kêu trong miệng kia, quá quen thuộc, Diệc Tâm Đồng.


      Hai năm sau!năm nay Mạc Duy Dương ba mươi hai tuổi, vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Diệu Hằng, diện mạo tuấn hề thay đổi chút nào, chỉ là đeo cái kính màu vàng kim. Khuôn mặt góc cạnh ràng, thỉnh thoảng lại nhìn thấy mắt còn thâm sâu nữa, mà thỉnh thoảng lại thoáng qua tia ảm đạm đau đớn. Động tác theo thói quen của bây giờ là tay chống cằm trầm tư cộng với vểnh khóe môi. Dáng vẻ đó giống như nhớ lại chuyện gì vui vẻ. ai biết nghĩ gì.


      loại người sống trong hồi ức qua ngày, mà cũng có loại người muốn có được hồi ức qua mỗi ngày.Mạc Duy Dương thuộc về loại người trước.


      Hai năm rồi, rời khỏi hai năm rồi, mà trong hai năm này, chưa từng gọi điện thoại cho ,số điện thoại trước kia của sớm đổi rồi. biết ở nước , bây giờ nước trong lòng đau đớn.Mỗi lần công tác, luôn tránh nước ra, phải muốn gặp , mà là quá muốn gặp , khôn biết như thế nào cho phải.


      ra muốn gặp lại thể gặp là chuyện khổ sở như vậy, khổ sở cưới tiếng, cho đến khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra. vào là Mộ Dung Tuyết, vừa tiến vào lại thấy vẫn tư thế đó.Người đàn ông này thay đổi quá lớn, vốn từ bá đạo vô lý đến bây giờ thành trầm muộn bình tĩnh. biết này toàn bộ là vì người con tên là Diệc Tâm Đồng.


      “ Dương!” tới phía sau giọng kêu tiếng, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn , sau đó lại cúi đầu hỏi “ Có chuyện gì sao?”


      “ Có muốn ly hôn hay ?” Mộ Dung Tuyết đặt tìa liệu tay lên bàn làm việc, nhìn hỏi.


      “ Tại sao?” nhếch môi gượng cười tiếng.


      ràng ấy, Mạc Duy Dương… ly hôn phải rất tốt sao?” hiểu kiên trì cái gì.


      ly hôn!” Đâu cũng ngẫng lên .


      “ Tại sao? Chẳng lẽ hôn nhân thế này có ý nghĩa sao?” thực quá mệt mỏi. Hai người kết hôn cũng hai năm rồi, chưa từng nắm tay, chưa từng lên giường, tiếp tục vậy nữa, gia trưởng hai nhà buộc sinh con!


      “ Nếu như em tìm được nửa kia, kí tên ly hôn!” đứng dậy lướt qua ra ngoài, đuổi theo ,đưa tay giữ chặt cánh tay của , trong mắt có ướt át.


      Nếu như trước kia ghét , bây giờ lại đau lòng cho ,còn có thể có ấn tượng tốt giải thích được đối với . người đàn ông từ nội tâm cho đến vẻ bề ngoài đều trở nên lạnh lùng và ưu buồn, là phụ nữ luôn kháng cự được, huống chi chungsống lâu như vậy, sợ mình .


      “Mạc Duy Dương quên ấy !”


      Ánh mắt của dừng lại mặt , sau đó kéo cánh tay của từ tay xuống.


      Edit; Tóc gió thôi bay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :