1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 89: Mượn phụ nữ của vui đùa chút

      Chương 89.1

      Diệc Tâm Đồng ở biệt thự xem sách vài tiếng, sau khi cất sách xong, lên lầu, lúc xuống vai có thêm cái túi vải.

      Biết ăn cơm ở biệt thự, nhưng vẫn đẩy xe siêu thị chuyến mua thức ăn. được Mạc Duy Dương bảo vệ quá tốt cho nên biết làm cơm, nhưng muốn thử học nấu cơm. đăng ký học làm đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây.

      Xách theo thức ăn mua được về biệt thự, chiếc xe hơi màu đen luôn theo phía sau của , người đàn ông ngồi trong xe nhếch miệng lên thành nụ cười mê hoặc, dđ/lqđ bàn tay nắm tay lái cái, chân đạp ga.

      Nghe được tiếng xe, nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, lại thấy chiếc xe hơi màu đen trực tiếp lái tới chỗ , có điều nửa khuôn mặt lên qua kính khiến cho cảm thấy nhìn rất quen mắt.

      lấy chìa khóa ra mở cổng lớn, hề chú ý tới đôi chân đứng ngay phía sau của . Người đàn ông kéo lấy túi tay phát, bế cả người lên. sợ hết hồn, thét chói tai ra tiếng:

      - Ối! là ai? – Nghĩ chẳng lẽ bị theo dõi.

      bị ném vào trong xe, lại bắt cóc sao? nhếch nhác từ chỗ ngồi bò dậy.

      Người đàn ông cúi người xuống, ngón tay giữ chặt cằm của , trong mắt nhìn kinh hoảng của , môi mỏng gợi lên:

      - Còn nhớ tôi ?

      Trong phút chốc mắt Diệc Tâm Đồng trợn to, là ! Người đàn ông gặp ở khách sạn đó, muốn làm gì? Còn nữa, làm sao tìm được nơi này? Nơi này chính là biệt thự tư nhân của Mạc Duy Dương………

      - muốn làm cái gì? – Cơ thể của lui về phía sau, tránh né đụng chạm của .

      - làm gì! Tìm phụ nữ của vui đùa chút!

      - là ai? – chỉ Mạc thiếu sao?

      - Vội vàng muốn biết tên của tôi như vậy? cho em biết chơi vui nữa rồi! – Trong lúc chuyện, cánh tay chạm đến tay lái, kéo đến trước mặt , ánh mắt càng ngừng phóng điện với .

      kháng cự, có chút hứng thú nào với , mặc kệ phóng điện thế nào, cũng bị điện ngất.

      - buông tay! Nhất định lầm rồi! Tôi phải là người phụ nữ của ấy!

      - Ha ha ….. sao, có phải là người phụ nữ của hay quan trọng , quan trọng là, tôi biết đúng hẹn mà đến! – thừ dịp chú ý môi lướt qua khuôn mặt của , thấy trợn to mắt nét mặt như bị dọa sợ, cảm thấy đạt được mục đích.

      Diệc Tâm Đồng cho rằng giống như những người bắt cóc trước kia, dẫn đến gara hoặc nơi bị bỏ hoang, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, lại có thể đưa tới Mị Ảnh.

      bắt đầu hoài nghi có phải là ông trùm giấu mặt của Mị Ảnh , vì hơi thở người đàn ông này có phần tương tự vơi ngườ đàn ông đó.

      bị đẩy vào trong căn phòng, trong phòng cũng chỉ có giường lớn. Lúc bắt đầu cởi quần áo trước mặt , hốt hoảng thối lui đến bên kia giường. ném áo tay lên giường, mập mờ mà cười :

      - hiểu sao? Lo lắng làm gì? Cởi áo thôi!

      Diệc Tâm Đồng níu lấy áo trước ngực lắc đầu cái, cởi quần áo.

      - Ha ha, bảo bối đừng căng thằng như vậy, coi chừng làm cho tôi mất hứng thú chơi đùa với em! – Tay của người đàn ông giữ chặt cánh tay , đẩy ngã ra giường lớn.

      từ giường bò dậy, cắn môi nhìn .

      sửa sang lại ống tay áo, ung dung thong thả đến gần , sau đó ngồi giường lớn:

      - cảm thấy giường này rất thoải mái ?

      lắc đầu cái.

      - Được rồi, đến thời điểm thông báo cho ! – đột nhiên đứng dậy, thằng từ trong phòng ra ngoài.

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng có hơi run rẩy, hiểu người đàn ông này muốn làm gì?

      Mạc Duy Dương đúng hẹn tới Mị Ảnh, vị trí đứng của hai người y hệt như lúc trước. vẫn đứng ở cửa sổ, còn Mạc Duy Dương đứng dưới lầu. Điện thoại Mạc Duy Dương vang lên, nhấn nút nghe.

      - Tới đúng lúc, lên lầu !

      Mạc Duy Dương cúp máy, lên lầu, ở chỗ rẽ của cầu thang ngừng lại, bởi vì nhìn thấy Phi Ưng.

      Phi Ưng dứt khoát tháo mặt nạ của xuống, lộ ra khuôn mặt nghiệt tuấn tú.

      - Mạc Duy Dương lâu gặp!

      - Phi Ưng lâu gặp! Người của tôi đâu?

      - Ha ha, đừng nóng vội, tôi chăm sóc ấy rất tốt, tin xem! – Tay của chỉ về phía căn phòng. Mạc Duy Dương theo phương hướng chỉ nhìn sang, sắc mặt tối sầm, tiến lên níu lấy quát .

      - làm gì với ấy?

      - Chỉ chơi với ấy chút vào bữa trưa! Tư vị của ấy tệ!

      - Bốp! – Mạc Duy Dương cho quyền, tay Phi Ưng lau máu ở khóe miệng, cười lạnh – Xem kích động kia, tôi còn chưa xong! Tôi và ấy chơi trò chơi buổi trưa!

      - Chuyện của chúng ta cần liên lụy tới ấy!

      - Nhưng mà tôi lại coi trọng người phụ nữa của !

      Trong tích tắc đôi mắt sắc bén của Mạc Duy Dương xuất biến hóa, môi mỏng mím chặt!

      - còn chưa xứng!

      Bỏ lại câu này, đầu cũng lại vào trong căn phòng.

      Phi Ưng cười cười hề ngăn cản vào nhận người, chẳng qua sau giây nụ cười trở nên xảo quyệt.

      Mạc Duy Dương vừa vào cửa lập tức nghe tiếng “tích tích tích”, mà cửa phía sau “pằng” tiếng đóng lại.

      nhìn giường còn cách mấy bước chân, tầm mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh khắp nơi.

      Ánh mắt đột nhiên ngừng đùi Diệc Tâm Đồng, đùi Diệc Tâm Đồng ngủ giường buộc quả bom hẹn giờ.

      tiếng ầm ầm, đầu trống rỗng, mà giển thị quả bom là đếm ngược thời gian hai mươi giây.

      Trong nháy mắt suy xét, thời gian chỉ còn chín giây.
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 89.2

      - Đồng Đồng, em tỉnh ! – nhanh tới bên giường, vừa giúp cởi sợi dây vừa ra sức gọi tên .

      Nhưng Diệc Tâm Đồng bị cho uống thuốc ngủ ngủ mê mệt.

      Mạc Duy Dương nhìn hiển thị, còn lại mười lăm giây, mà sợi dây trói vô cùng chặt, luống cuống tay chân, mồ hôi trán rớt từng giọt từng giọt xuống đất.

      Mắt thấy thời gian còn có mười giây, lo được nhiều như vậy, trực tiếp dùng răng cắn sợi dây. d d-l,qđ Răng bị cứa phát đau, so với mạng của , thà rằng cần hàm răng nữa.

      Thời gian càng ngày càng khẩn trương, đồng hồ tính
      [​IMG]

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Tóc gió thôi bay Chương 91: Cậu ta xứng với con

      - Chẳng lẽ cậu biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi muốn nghe cậu nhảm, lập tức đưa ấy xuống lầu, nếu tôi ngại xông vào trong phòng! - Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi .

      lên lâu như vậy cũng còn chưa thấy xuống, Mạc Duy Dương dám tưởng tượng hai người làm cái gì ở trong phòng? Tới cái nơi như khách sạn này có thể làm ra chuyện gì tốt. Nghĩ đến trốn và lén lút gặp mặt Vũ Lạc Trạch ở khách sạn, ngọn lửa tên trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.

      Diệc Tâm Đồng vào trong phòng, tầm mắt nhìn khắp nơi, có chút nhút nhát kêu lên:

      - Chú!

      - Con đến rồi! - Vũ Thịnh Thiên bất thình lình xuất ở trước mặt , mỉm cười nhìn .

      Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ông, hỏi:

      - Chú gọi cháu đến đây có chuyện gì?

      - Lại đây ngồi ! Hẳn là đói bụng rồi! cần đứng đó. - Ông thay kéo cái ghế ra, mỉm cười kêu lên.

      Diệc Tâm Đồng nhìn bàn thức ăn ngon, có phần khó từ chối thịnh tình, khéo léo ngồi xuống. Vũ Thịnh Thiên lấy bát đũa giúp , :

      - Ăn , cần khách khí!

      Trong mắt của ông mang theo cưng chiều, cùng với vui sướng ra lời. Rốt cuộc gặp lại được con của mình, Huyên Nhi trời có linh thiêng cũng nhắm mắt, hốc mắt có chút ướt át, lại bị nhìn thấy.

      - Chú, chú bị sao vậy?

      vội đưa khăn giấy cho ông, chỉ ăn bữa cơm với , ông ấy nhất thiết phải kích động như thế sao?

      Ông lau lau nước mắt, cười :

      - Đồng Đồng, có thể chút chuyện về tuổi thơ của con ?

      Diệc Tâm Đồng cho rằng ông ấy muốn nghe chuyện của để giải sầu, định bụng chút chuyện có liên quan trong ký ức của từ trước đến giờ.

      Đó là đoạn chuyện cũ về tuổi thơ mấy vui vẻ, nhưng nếu ông ấy muốn nghe, cảm thấy sao cả, dù sao cũng sống đến giờ được rồi.

      - Cháu có người mẹ thiện lương, nhưng là có người ba thích đánh cược. Mỗi lần ba ở bên ngoài cược thua, uống rượu, uống rượu xong, say rượu điên khùng, lấy cháu và mẹ để hả giận. Nhưng mỗi lần đều mẹ đều bảo vệ cháu trong ngực, để toàn bộ những quả đấm rơi vào người mẹ. - nhớ lại khổ sở nhận được trước mười hai tuổi, nước mắt kìm chế được rơi xuống.

      Vũ Thịnh Thiên cắt đứt lời , mà để cho hết lời.

      - Lúc cháu mười tuổi ba vì uống rượu cẩn thận ngã vào trong hồ, sau đó được hàng xóm vớt lên thoi thóp từng hơi. Ba vừa rời , trái lại cuộc sống của cháu và mẹ trôi qua thoải mái hơn, có điều thỉnh thoảng lại thấy trong mắt mẹ toát ra đơn và nhớ nhung. Cháu lại thay mẹ cảm thấy đáng giá với đau lòng! Mẹ ba, ba đánh bạc, chẳng qua bản thân ba tốt. Chạy đánh bạc coi như xong, còn thường trở lại đòi tiền người trong nhà. truyện của d,iễn đ.àn l,ê q.uý đ.ôn Trong nhà hoàn toàn là có tiền gì, nhưng ba tin, còn cháu và mẹ cố ý cho ông ấy tiền, liền lật tung trong nhà đến lộn xộn hết lên. - Nước mắt của càng chảy càng nhiều. Nhớ lại lúc mẹ gần ra và dáng vẻ gầy gò bị đau ốm hành hạ còn hình người.

      - Đứa , con chịu khổ rồi! - Hốc mắt Vũ Thịnh Thiên ửng hồng theo. Đây chính là con của ấy, đứa bé kiên cường, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đôi vợ chồng này với con !

      - Cháu cảm thấy khổ, khổ chính là mẹ cháu. Đời này bà chịu khổ quá nhiều, nhưng có lấy ngày hưởng thụ hạnh phúc, cứ vậy mà rời khỏi nhân thế. . . . . . - Đôi mắt đẫm lệ khản giọng .

      Vũ Thịnh Thiên ôm vào trong ngực, để khóc thút thít tùy ý trong ngực ông.

      Mà giờ phút này Diệc Tâm Đồng chỉ coi ông thành thân người, ở trước mặt ông bày tỏ che giấu chút nào tâm tình của mình.

      Đứng ở cửa miệng Mạc Duy Dương vừa khéo nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau. nâng lòng bàn tay lại có thể giấu cùng người đàn ông già ở chung ôm ấp. Môi mỏng tia nhiệt độ giương lên, hai tay để ở bên người nắm thành nắm đấm, tức giận trong lòng trướng lên lồng ngực, sải bước xông lên trước, lời gì kéo Vũ Thịnh Thiên qua, nấm đấm như mưa đánh vào mặt Vũ Thịnh Thiên

      Đối với biến cố đột nhiên xuất này, ba người đều kinh sợ.

      Diệc Tâm Đồng hét lên tiếng, kinh hoảng la to:

      - Mạc thiếu gia! Sao đánh người?

      - Lão già bại hoại, ấy là người phụ
      [​IMG]



      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 92: ghen đáng

      Chương 92.1

      Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con bảo bối hỏi: - Đồng Đồng, con với ba đúng ?

      - Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên chút.

      - Thôi, trước cái này! Ăn cơm ! - Vũ Thịnh Thiên xua tay. Rất khó khăn mới gặp lại con , ông chỉ muốn cùng với con vui vẻ thôi.

      - Dạ ba! - Diệc Tâm Đồng như nhặt được đặc xá, vui vẻ giương khóe miệng lên.

      Nhưng giây kế tiếp, lời của Vũ Thịnh Thiên làm ngẩn ra.

      - Buổi tối trở về khu Linh Lung với ba !

      Lông mày Mạc Duy Dương nhíu chặt hơn, Diệc Tâm Đồng cũng yên siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn về phía sắc mặt vô cùng tệ của Mạc Duy Dương.

      Dùng xong bữa, ba người rời khỏi khách sạn, Vũ Thịnh Thiên nhìn Mạc Duy Dương :

      - Tổng giám đốc Mạc, cậu có dự định cứ cùng với chúng tôi chứ? phương diện làm ăn vẫn nên phải chăm lo tốt. . . . . .

      Ý tứ đuổi của Vũ Thịnh Thiên rất ràng, nhưng Mạc Duy Dương lại nghe ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), quả rất bận, buổi chiều có hội nghị bàn bạc dự án.

      - Ngài Vũ, tôi cũng có ý đó, vậy quấy rầy hai người cha và con đoàn tụ, tạm biệt trước! – nhìn Diệc Tâm Đồng, ngồi vào trong xe BMW của mình.

      Diệc Tâm Đồng mở miệng, dường như có lời muốn với , nhưng thấy đầu cũng quay lại mà mất, đột nhiên có dũng khí gọi lại, chỉ có thể mặc cho lái xe .

      Trong mắt Vũ Thịnh Thiên thấy hết màn này, đau trong lòng. Con thích người đàn ông nào, lại cố tình thích người đàn ông kết hôn, haiza!

      - Đồng Đồng, trở về khu Linh Lung với ba ! – Ông nhìn con mất hồn, lên tiếng nhắc nhở.

      - Ba, tạm thời con muốn trở về khu Linh Lung! xin lỗi!

      thất thường, cũng phải là thông cảm ba trông mong con sốt ruột, có điều trong lúc nhất thời vẫn thể chấp nhận rời khỏi Mạc thiếu gia này, trừ phi đuổi .

      - Được, ba cũng ép con, ngày mai được, ngày khác được! Ba bảo người làm chuẩn bị đồ ăn ngon chờ con, đừng để ba chờ con quá lâu, ba chuẩn bị dẫn con cũng trở về quốc rồi đấy!

      mở miệng, cuối cùng gật đầu cái.

      ******

      Diệc Tâm Đồng ở biệt thự đợi Mạc Duy Dương rất lâu cũng nghe bên ngoài có tiếng xe, tận tới mười giờ khuya cũng thấy có động tĩnh gì. Chẳng lẽ cho rằng trở về khu Linh Lung rồi, cho nên mới tới đây?

      Vừa nghĩ như thế, bắt đầu hối hận ràng với .

      Mạc Duy Dương trở về biệt thự với Mộ Dung Tuyết, trong tích tắc đẩy cửa
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 92.2

      - dạo chút? cho rằng đây là nơi loại nhi như có thể dạo lung tung sao? Tôi thấy ràng là câu kẻ ngốc quanh đây! Con tôi cần nữa, lập tức muốn tìm tên đàn ông có tiền hơn con trai tôi đúng ? Cũng xem lại thân phận của mình chút . Ngoài làm tiểu tam của người khác, cho rằng người đàn ông mắt mù nào lấy làm vợ!

      - Cháu! - Diệc Tâm Đồng cảm thấy rất oan ức, cho nên chỉ cúi đầu biết gì.

      - Làm tiểu tam của ai, ông con của tôi sao? - Bỗng dưng giọng vang lên, mang theo mười phần vui.

      Diệc Tâm Đồng và Mạc Vi Phẩm đồng thời quay đầu nhìn về phía người mới tới, mà Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng cũng đồng thời xuất ở trước mặt bọn họ.

      Diệc Tâm Đồng chỉ vào Phi Ưng kinh ngạc kêu lên:

      - Tại sao là ? Làm sao . . . . . . - Ở chỗ này?

      Phi Ưng chỉ cười cười với . Trước kia biết là tiểu thư của bang chủ mới dám làm chút chuyện xấu với , tại biết cũng dám lỗ mãng nữa.

      Vũ Thịnh Thiên tò mò hỏi:

      - Hai người quen?

      - Dạ! - Diệc Tâm Đồng trợn mắt nhìn Phi Ưng cái, đối với hành vi xấu xa trước kia của ta vẫn mồn trước mắt.

      Phi Ưng lại ngượng ngùng xoay tầm mắt.

      Mạc Vi Phẩm xem xét kỹ lưỡng hai người đàn ông trước mặt này, hừ lạnh :

      - Con của ông? Hẳn là con ông bao dưỡng? Từng tuổi này còn ăn cỏ non, cũng sợ cắn gãy hàm răng!

      Vũ Thịnh Thiên có phần tức giận :

      - Mạc Vi Phẩm, ông yên tâm, coi như con của tôi thiếu đàn ông nữa, cũng quấn con của ông buông. d.iễn đ.,àn l;ê q:uý đ;ôn Ông trợn to con mắt của ông nhìn cho ràng, bạn trai của con tôi là đây —— Phi Ưng, so với thằng con của ông, Phi Ưng mạnh hơn nó mấy trăm lần rồi!

      Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, hiểu nhìn Vũ Thịnh Thiên. Ba gì vậy! Từ lúc nào thành bạn của Phi Ưng?

      Mạc Vi Phẩm thấy mình con trai mình bị người đàn ông này cái gì cũng tệ, tức đánh được, tức giận phản bác:

      - Ông ghen tỵ con tôi ưu tú, con ông có điểm nào xứng với con trai tôi hả, ngay cả làm vợ bé cũng có cửa!

      - Vậy tôi lại yên tâm, con của tôi từ có mệnh thiên kim, chỉ biết làm vợ lớn của người khác, Đồng Đồng chúng ta ! – Lúc này có thể là Vũ Thịnh Thiên trong cơn giận dữ. Thông qua thái độ Mạc Vi Phẩm đối với con của ông, ấn tượng về Mạc Duy Dương của ông càng hỏng bét, càng để cho con ông có dính dáng gì với cậu ta.

      Mạc Vi Phẩm cũng căm tức nhìn họ. Diệc Tâm Đồng cảm thấy đau lòng, vì vào chuyện lại trở nên như thế này, tại sao cha của Mạc thiếu gia lại ghét vậy. có chút thất hồn lạc phách lên xe Vũ Thịnh Thiên.

      Mà Phi Ưng cũng lên xe theo, Diệc Tâm Đồng ngồi ở ghế cuối cùng, Phi Ưng và Vũ Thịnh Thiên ngồi ở ghế trước. Phi Ưng nhịn được phá vỡ cục diện bế tắc:

      - Bang chủ. . . . . . chuyện đó. . . . . . ra . . . . . . tôi cảm thấy đến lúc công bố thân phận của tiểu thư ra bên ngoài.

      Cho dù Phi Ưng , ông cũng có ý đó, tránh cho con của mình bị có số người ngoài coi thường nữa.
      [​IMG]
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 93: Chọn lễ phục

      Chương 93.1

      Thư ký rất nhanh ý thức được bản thân lỡ lời, vội vàng :

      - Vâng tổng giám đốc, tôi giúp xử lý tốt!

      Mạc Duy Dương lướt qua ta thẳng ra khỏi phòng làm việc.

      Mạc Duy Dương ngồi lên xe BMW của mình, nhét máy trợ thính của điện thoại di động vào trong tai, hỏi:

      - Bây giờ ấy ở đâu?

      - Mạc thiếu gia, bây giờ tiểu thư Diệc ở shop¬ping Thương Thành.

      Ngón tay Mạc Duy Dương gõ tay lái, sau đó chút, xe quẹo qua ngã rẽ, phi nhanh đường cao tốc.

      Diệc Tâm Đồng có phần kỳ quái quay đầu lại nhìn Phi Ưng:

      - Phi Ưng, cần mua quần áo với em, em có thể gọi bạn cùng !

      Phi Ưng cường điệu :

      - Nhưng là ý của bang chủ, thể từ chối được!

      Cũng biết Vũ Thịnh Thiên nghĩ như thế nào, sao lại gọi người đàn ông này mua lễ phục với , chẳng lẽ muốn đưa tham gia bữa
      [​IMG]

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 93.2:

      - Em biến thành dáng vẻ quỷ này là làm gì đây?

      trợn to mắt kêu lên:

      - Mạc thiếu gia!

      Tầm mắt Mạc Duy Dương nhìn xuống chân của , lông mày nhíu sâu hơn. Giữ chặt cánh tay của , kéo ra khỏi cửa hàng.

      - Mạc thiếu gia, chút, đau quá!

      Chân của rất đau, sao có thể để ý chân của , nhanh như vậy.

      quay đầu nhìn lại cái, tầm mắt liếc thấy bàn chân chảy máu của , có chút nhẫn tâm, ngừng lại.

      - Ngốc muốn chết! – Mắc dù là giọng trách móc gắt gao, nhưng ánh mắt tự chủ thả lỏng,dđl,,qđ ngồi xổm người xuống đưa lưng về phía - Lên đây !

      - Hả

      - Chẳng lẽ em muốn chân của em vẫn chảy máu phải ?

      - Uh! - ngoan ngoãn leo lên lưng , đôi tay bé dè dặt cẩn thận ôm cổ của , chỉ sợ mình té xuống.

      - Mạc thiếu gia sao lại tới đây?

      - Em thử ?

      Sao biết được? Chẳng lẽ là cố ý đến tìm ? tự chủ len lén liếc mặt của , có vẻ mặt đặc biệt gì.

      - Chơi rất vui vẻ sao? - Môi của tự chủ nâng lên.

      - Cái gì? – hiểu gì?

      - Ở chung chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ đúng ? - Trong lời của bất giác nhiều hơn chút mùi dấm, nhưng Diệc Tâm Đồng lại nghe được.

      - Uh! - có cảm thấy ở chung chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ sao?
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 94: gian kín đáo (cần phải xem)

      Mộ Dung Tuyết bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen, theo sát sau lưng Mạc Duy Dương, tiến lên níu cánh tay của lại, cố ý giả vờ như vợ chồng ân ái.

      đám ký giả cầm micro và máy chụp hình trong tay ùn ùn kéo tới, vây quanh bọn họ đến cá nước chảy lọt. Micro được giơ cao tới trước mặt của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết, có ký giả nêu câu hỏi.

      - Tổng giám đốc Mạc và tiểu thư Mộ Dung thoạt nhìn rất ân ái, xin hỏi tống giám đốc Mạc nhận được thư mời của tổng giám đốc Vũ, đối với bữa tiệc hôm nay có bao nhiêu mong đợi?

      - Tổng giám đốc Mạc, sao nhìn thấy nhẫn kết hôn của hai vị?

      - Tổng giám đốc Mạc. . . . . .

      Vô số vấn đề, khiến Mạc Duy Dương sớm mất hết nhẫn nại. thẳng câu cũ:

      - thể trả lời!

      Các ký giả bị đóng chặt cửa, mặt có phần nén được giận, chỉ có thể dời mục tiêu sang chỗ khác. Vừa lúc thấy Vũ Lạc Trạch từ chiếc xe nổi tiếng bước xuống, ký giả lập tức chạy vội lại.

      - Tổng giám đốc Vũ, xin phát biểu mấy câu, đối với bữa tiệc hôm nay, hiểu được bao nhiêu?

      - Tổng giám đốc Vũ. . . . . .

      Bọn ký giả đáng ghét này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào. Vũ Lạc Trạch cười :

      - Muốn biết đúng ? Có bản lĩnh vào xem ràng!

      Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn Vũ Lạc Trạch, Vũ Lạc Trạch cũng nhìn thấy Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết.

      - Dương!

      - Ngay cả cậu cũng tới, xem ra hôm nay rất náo nhiệt! - Mạc Duy Dương giễu cợt .

      - Tôi cũng chỉ vừa nhận được thư mời. Chú hai tôi từ trước đến giờ làm việc đều rất có lý! thôi! vào biết! - Vũ Lạc Trạch huých vai sau đó mất.

      Mạc Duy Dương mím khóe môi, đối với bữa tiệc hôm nay đại khái có nhận định chắc chắn. Hẳn là bữa này chuẩn bị cho Diệc Tâm Đồng, d,iễn đ,àn l,ê q.uý đ,ôn chẳng qua tại sao Vũ Thịnh Thiên lại mời , rốt cuộc ông ta có ý đồ gì.

      - Dương, có tâm ? Còn vào! - Mộ Dung Tuyết kéo cánh tay của .

      - Em vào trước , toilet! - Mạc Duy Dương ra khỏi cửa bên cạnh.

      Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhìn bóng lưng xa của , hiểu làm cái gì.

      Mạc Duy Dương thông qua thân cây trong vườn hoa leo đến lầu hai, đẩy cửa sổ sát đất ra chui vào. Nhìn bày biện nời này chắc là phòng ngủ. đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa khéo bên cạnh chính là thư phòng của Vũ Thịnh Thiên. d/iễn đàn l;ê q;uý đ/ôn chỉ tùy tiện liếc vào bên trong thư phòng, lại phát trong thư phòng có hai bóng dáng ngồi.

      Môt thanh trong đó vang lên.

      - Phi Ưng, cậu hẳn là biết mục đích hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi nhiều người đến đây như vậy chứ? - Vũ Thinh Thiên hỏi ta.

      Phi Ưng gật đầu :

      - Có phải bang chủ vì tiểu thư mới có thể hao công tốn sức mở tiệc mờ nhiều người đến vậy!

      - sai, ngoại trừ muốn công bố thân phận của con bé với người bên ngoài, chuyện khác là . . . . . ta hi vọng cậu có thể cưới nó, để cho nó trở thành vợ của cậu! - diễn đ,àn lê q;uý đ:ôn Vũ Thịnh Thiên nghiêng đầu nhìn Phi Ưng, mang theo ánh mắt tán thường .

      Khuôn mặt Phi Ưng ngẩn ra, có chút kinh ngạc cộng thêm cà lăm :

      - Bang chủ là có ý muốn giao tiểu thư vào tay của tôi!

      - sai, cậu là người thích hợp nhất được chọn!

      Mạc Duy Dương trốn ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, nhàng đóng cửa lại, sau đó từ cửa bên cạnh biến mất.

      Diệc Tâm Đồng ngồi giường, nhìn chằm chằm lễ phục xinh đẹp ngẩn người lâu, cho đến cửa phòng bị gõ vào, người làm nữ đẩy cửa ra kêu lên:

      - Tiểu thư, khách mời đều đến, mời tiểu thư xuống lầu!

      - Được!

      cho phép lại tiếp tục ngẩn người, Diệc Tâm Đồng cởi nút cài áo, cởi áo ngoài ra, vừa mới chuẩn bị cởi bra, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. cho là người làm nữ quay lại, vội vàng khoác áo ngoài người lên người, nhưng nhanh chóng nhận ra tiếng bước chân phải do người làm nữ phát ra.

      cảnh giác tới cửa, sau đó mở cửa.

      Đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, cả người bị đối phương vê vào trong lòng, bị đối phương kéo lên giường ngay sau lưng.

      - Á! – bị cơ thể cường tráng đè giường lớn, hơi thở phái nam quen thuộc bao quanh , nhịn được run rẩy.

      Cằm của bị giữ chặt hung bạo, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng của ngừng run lẩy bẩy.

      Sao lại xuất trong phòng của ? phản kháng:

      - Buông tôi ra!

      để ý nàngcô giãy giụa, đôi môi trực tiếp hôn lên, quay đầu , lại bị bàn
      [​IMG]

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 95: Thứ trong bụng

      Chương 95.1

      Để tránh cảnh hai người làm tình hoan ái bị lộ ra ngoài, Mạc Duy Dương đưa tay đóng cửa tủ treo quần áo lại. Tủ treo quần áo rất lớn, đủ chất chứa mấy người, nhưng cửa vừa đóng lại, trong tủ treo quần áo tối đen như mực, càng thêm thuận lợi để Mạc Duy Dương kế tiếp muốn làm gì làm. . . . . .

      Vũ Thịnh Thiên và người làm nữ vào phòng, giường to như vậy chỉ để lại cái áo, Vũ Thịnh Thiên bảo người làm đến phòng tắm xem xem có người hay .

      Diệc Tâm Đồng cảm thấy bây giờ giống như kẻ trộm chột dạ. Bàn tay bé của đấm lung tung, môi của tiến tới bên tai , cực kỳ ái muội cắn cái tai xinh xắn của , bàn tay thuận thế nắm ngực của . d,iễn đ,àn l.ê q.uý đ,ôn cánh tay khác dọc theo mông tới khe đùi dời xuống, cho đến tới nơi quan trọng của .

      Vừa thẳng tiến cái, thiếu chút nữa suồng sã thét chói tai ra tiếng bốn phía. May thay bàn tay của kịp thời bịt miệng lại, tránh cho làm kinh động người bên ngoài.

      - Tổng giám đốc, phòng tắm có bóng dáng tiểu thư! - Người làm nữ từ hướng phòng tắm tới trước mặt Vũ Thịnh Thiên, cung kính .
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :