Edit: Tóc gió thôi bay
Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
Chương 87.1
Diệc Tâm Đồng tới trước cửa phòng làm việc của người phụ trách Mị Ảnh, gõ cửa phòng làm việc cái.
- Vào !
Diệc Tâm Đồng lấy đơn xin thôi việc điền xong ở phía sau ra, đưa tới trước mặt của người phụ trách: - Em muốn thôi việc!
- phải làm rất tốt sao? Sao lại thôi việc? - Người phụ trách nâng mắt kính lên, ánh mắt có chút khác thường nhìn .
- Em cảm thấy được công việc này quá thích hợp với mình, cho nên xin phép cho em thôi việc! – lễ độ đưa tờ đơn lên.
Người phụ trách gõ bàn làm việc, nhìn cười :
- Lấy lại đơn từ chức của em , tôi có quyền phê duyệt cho em nghỉ việc, bởi vì boss phía có lệnh, ai muốn nghỉ việc phải thông qua ngài ấy phê duyệt!
- Hả? - Khuôn mặt nhắn của Diệc Tâm Đồng thoáng chốc tái nhợt. Sao lúc phỏng vấn hề cho biết những thứ này, đây phải thành làm khó người khác sao?
- Đến phòng làm việc của ông chủ nộp đơn thôi việc của em là được rồi!
- Vâng! – Cho dù Diệc Tâm Đồng cực kỳ muốn gặp lại người đàn ông mặt kia, nhưng để thoát khỏi người đàn ông đó, chấp nhận mạo hiểm lần.
Dường như có lẽ thăm dò ràng thới quen của người đàn ông kia, cho nên lần này gần như là hề ngoài ý muốn bị người đàn ông đặt cánh cửa lần nữa. d.iễn đ.àn l.ê q.uý đôn Lần này lại thong thả ung dung ném thư từ chức vào khuôn mặt người đàn ông, cười :
- Ông chủ, tôi muốn nghỉ việc!
Người đàn ông dãn khóe miệng, ngay cả đơn cũng lười phải mở ra, trực tiếp nhìn về phía cười :
- cho rằng dễ dàng ra khỏi Mị Ảnh như vậy? Vậy ông chủ tôi đây có thể uống gió tây bắc rồi!
trợn to mắt, hiểu tại sao mực níu thả, hít sâu hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại.
- Ông muốn như thế nào? Tôi thôi việc là việc của tôi, sao ông để cho tôi từ chức!
- OK muốn thôi việc như vậy, tôi để cho , chẳng qua trước khi rời , phải biểu diễn múa cột lần. . . . . .
– Trong con mắt người đàn ông lóe lên nụ cười xảo quyệt. Diệc Tâm Đồng đơn thuần cho là múa lần múa cột đổi lấy nghỉ việc, hình như rất có lời, vì vậy tiến vào trong cạm bẫy của người khác.
Thực bài biểu diễn cuối cùng, người phụ trách cho biết phải mặc rất đặc biệt, ba mảnh chiếc lá, vị trí ngực và nơi phía dưới đều lá che chở, thể tiếp nhận loại quần áo mê hoặc này, đồ mặc lúc trước cảm thấy quá lộ rồi.
(*) (*) theo bản convert là tam diệp tử nên TG dịch thành chiếc lá, biết có đúng (thấy lộ liễu quá)
- Em có thể mặc, trừ khi em muốn nghỉ việc!
- Đây chính là lời nguyên si của người phụ trách, ràng là ức hiếp người. Nhưng biết đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu như bỏ qua còn biết phải ở lại nơi này bao lâu, cho nên đầy hổ thẹn mặc vào đồ ba mảnh lá lộ táo bạo vào.
Là vì ăn mặc quá dễ thấy sao? Tại sao lại cảm thấy rất căng thẳng, căng thẳng và bất an trước nay chưa từng có. nhạc vang lên bị treo giữa trung, sau đó từ phía từ từ hạ xuống, thuận tay duỗi cái, bắt được ống thép, hai bàn chân dán sát vào ống thép, như ngồi cầu bập bênh. Cả người dọc theo ống thép tuột xuống dưới, cho đến khi chân chạm xuống đất.
Dưới đài vẫn là tiếng vỗ tay như sấm, vẫy vẫy tay, chuẩn bị xuống đài, lại thấy đám người đàn ông mặc âu phục đẩy đám người ra tới hướng vũ đài, mà người ở cuối cùng làm sắc mặt của hoàn toàn trắng bệch.
Hàng loạt vệ sĩ đứng hết ở bên cạnh , khiếp sợ trừng mắt, hiểu có chuyện gì xảy ra? Mà quần áo mình mặc bị Mạc Vi Phẩm thấy, làm cho cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu.
Mạc Vi Phẩm nhìn từ đầu tới chân lần, trong mắt chỉ còn lại giễu cợt. Quả nhiên là hèn hạ, con trai của ông sao lại coi trọng loại phụ nữ này!
Tay ông vung lên ý bảo thuộc hạ của mình lui xuống trước, ông đến lại gần bước, tự chủ lui về sau bước, ông ta lại đến gần bước, cho đến khi đường để lui. Trong nháy mắt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát, đau xót, ôm mặt, trong mắt ngấn lệ nhìn thẳng Mạc Vi Phẩm.
Sắc mặt Mạc Vi Phẩm mười phần xanh mét, vung tay lên lại thêm cái tát, cho đến lúc hai bên mặt đều có dấu tay màu đỏ.
- đê tiện có thể làm loạn tùy ý, nhưng đừng liên lụy vào con trai ta, ta cảnh cáo bao nhiêu lần rồi! cứ ti tiện như vậy sao? Có phải cần đàn ông phục vụ hay ? Ta tìm mười mấy tên đàn ông chơi , xem có còn tinh lực quấy rối con ta nữa ! – Mạc Vi Phẩm để ý tiếng mắng của người xem dưới đài, chỉ về phía mũi khách khí lớn tiếng mà mắng.
Diệc Tâm Đồng uất ức nước mắt tràn mi, cái gì cũng nghe thấy, chỉ thấy toàn bộ người ở dưới đài chĩa vào , mắng vô sỉ hèn hạ.
xấu hổ đứng đài, Mạc Vi Phẩm lại tính toán cứ để được tiện nghi, ông ta đẩy đến trước mặt người xem dưới đài, nắm tóc của :
- muốn diễn trò sao? Muốn để cho người ta xem thân hình mình như vậy phải ?
lắc đầu cái, sợ hãi ngừng nghẹn ngào.
Mạc Duy Dương nhận được điện thoại thuộc hạ gọi tới, sắc mặt tối lại, quăng điện thoại chạy ra khỏi phòng làm việc.
chạy tới Mị Ảnh cũng còn thấy Mạc Vi Phẩm, lại chạy ra phía sau đài tìm Diệc Tâm Đồng, bị người phụ trách báo cho rời . Tâm thắt lại.
Lấy điện thoại di động ra, muốn thử tìm chút tin tức về , lại tìm được hai chữ Đồng Đồng trong sổ liên lạc, ra trước đây và từng có liên quan. gọi tới, điện thoại kết nối nhưng người nhận.
Cửa sổ phía vũ đài lại mở ra, người đàn ông nhếch môi nguy hiểm, ngón tay vuốt vuốt ly rượu đỏ, trong mắt chỉ còn lại mưu tính.
Trong nháy mắt Mạc Duy Dương ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông ở cửa sổ. Đôi mắt sắc bén nheo lại, giằng co hôi lâu với người đàn ông mới thấy đối phương vào trong.
Với trực giác của , người đàn ông này đơn giản, hơn nữa xảy ra những việc này có lẽ thoát được quan hệ với người đàn ông kia.
Sau khi chạy khỏi Mị Ảnh, Diệc Tâm Đồng biết đâu, chuyện này quậy phát, người của thành phố J cơ hồ đều biết tới là vũ nữ. phải vũ nữ, chỉ muốn kiếm tiền.
Công viên buổi tối có vẻ rất náo nhiệt, mà lại có vẻ rất độc, tiếng chuông điện thoại đặt trong tay luôn ngừng vang, biết là ai gọi tới. Lúc này, mặc kệ là ai gọi tới, đều muốn dựa vào đối phương.
Sau khi Vũ Lạc Trạch thấy tin tức, lập tức gọi điện thoại tìm kiếm khắp nơi. bé này chạy đâu, điện thoại cũng nhận.
Diệc Tâm Đồng ấn nút tiếp nghe, ừ tiếng, trong giọng đầy khàn khàn.
- Đồng Đồng em ở đâu?
- Em ở trong công viên! tới đón em có được ? – Giọng điệu như cầu xin. biết tiếp theo nên đâu, biết tại các đại truyền thông của thành phố J đều phát tán chuyện là vũ nữ, cũng dám trêu chọc người đàn ông kia nữa, sợ…
- Em ở đó chờ được bỏ đâu, lập tức tới ngay! – Vũ Lạc Trạch lo lắng cúp điện thoại, sợ lại bỏ , vội ngồi lên xe thể thao của mình chạy tới công viên.
Diệc Tâm Đồng cảm thấy quá lạnh, bốn phía đều rất lạnh. Người khác đều rất vui vẻ tại sao chỉ có khó khăn như vậy, khổ sở đến biết làm sao bây giờ!
- Đồng Đồng! – Vũ Lạc Trạch thở hồng hộc đứng trước mặt , nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của chà xát, hỏi:
- Sao lại mình chạy đến đây.
- Em biết đâu? – nghẹn ngào mà khóc lên, nâng gương mặt của lên, giúp lau nước mắt – biết có phương pháp giúp giải tỏa cảm xúc, dẫn em !
Diệc Tâm Đồng có hơi phản ứng kịp, tay bị nắm, kéo lên xe của .
Xe ngừng lại ở trước quán rượu, Diệc Tâm Đồng theo phía sau của vào quầy rượu.
- Hôm nay muốn uống cái gì cứ việc gọi, cần tiết kiệm tiền thay !
ấn lên ghế ở quầy rượu, sau đó dặn dò người pha rượu :
- Cho ly rượu mạnh giải nghìn sầu!
Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, mời uống rượu là để làm cho vui vẻ sao? biết chuyện xảy ra ở hộp đêm Mị Ảnh rồi sao? Truyền thông quả nhiên rất đáng sợ.
- Tiểu thư thử xem ly rượu này ! – Người pha rượu đẩy rượu pha tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng liếc nhìn chất lỏng màu xanh lam trong ly rượu, ngón tay vuốt ly rượu, lắc lư, sau đó ngửa đầu hơi uống cạn rượu.
- Lại ly! pha rượu rất GOOD! – Diệc Tâm Đồng cười .
- Được! – Người pha rượu xoay người tiếp tục vì chế rượu cho .
Vũ Lạc Trạch cười :
- Cũng cho tôi ly rượu mạnh, hôm nay chúng ta say về!
- Được, say về! – Tay Diệc Tâm Đồng giơ cao ly rượu tay cười
Quầy rượu đóng cửa, Vũ Lạc Trạch và Diệp Tâm Đồng uống say, Vũ Lạc Trạch giúp mở cửa xe, để ngồi vào.
- Vũ Lạc Trạch, tốt! – say bí tỉ chỉ vào cười , dáng vẻ thơ ngây đáng .
Vũ Lạc Trạch đưa tay cầm ngón tay của :
- Đáng tiếc em thích !
- Vậy em bắt đầu thích là được! – say đến mức ý thức có phần tỉnh táo, đưa tay kéo cà vạt trước ngực qua, mặt cọ xát khuôn mặt . Vũ Lạc Trạch ít nhất vẫn còn chút tỉnh táo hơn so với – Ngồi yên, đưa em tới nơi tốt đẹp này nữa!
cười hì hì ngẩng đầu lên:
- Được!
Xe lái đến bờ biển, cửa xe hai bên đồng thời bị mở ra, Diệc Tâm Đồng xuống xe, gió biển thổi bay làn váy của lên, rượu mạnh trong theo đó tỉnh ra ít. nửa tỉnh nửa say ngồi xổm người xuống bờ cát, Vũ Lạc Trạch học bộ dáng của ngồi ở bên cạnh .
Diệc Tâm Đồng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, tựa đầu tựa vào bả vai của , Vũ Lạc Trạch đưa tay để mặt của gối lên tay của , nhếch môi thành nụ cười nhạt.
Chân trời dần dần nổi lên màn trắng, ánh bình minh màu vàng kim dát lên mây trắng tầng màu sắc. Hai người thân thiết, kề cận dựa chung chỗ ở bên nhau, điềm tĩnh nhắm mắt lại, cho đến khi từ thân ai đó truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, hai người vốn là dựa chung chỗ lập tức tách ra.
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn điện thoại đặt trong túi xách của , lại biểu gọi tới điện thoại trực tiếp tắt máy.
- Ai gọi tới? – Vũ Lạc Trạch tò mò hỏi .
- Điện thoại quấy rầy, ràng lắm! – Diệc Tâm Đồng chột dạ cất điện thoại di động xong, sau đó đứng lên, vỗ vỗ bùn cát người.
- Bây giờ phải về chỗ ở phải ? lái xe đưa em về! – cũng vỗ vỗ ống tay áo dính bùn cát.
- Uh! – Lúc này có việc làm, chỉ có thể về nhà của mình chứ phải biệt thự của người đàn ông kia. Mất tích ngày nhận điện thoại của , đoán chừng tìm kiếm khắp nơi.
Last edited by a moderator: 2/6/15