Edit: Tóc gió thôi bay
Chương 86.3
- Diệc Tâm Đồng, quản lý tìm !
Cũng biết là người nào câu như thế, bỏ lại công việc tay vào phòng làm việc của quản lý.
Gõ cửa phòng làm việc cái:
- Vào !
Diệc Tâm Đồng nhìn chị Chu ngồi ghế, cười :
- Chị Chu tìm em có chuyện gì?
- Diệc Tâm Đồng, tới ngồi ! - Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh bà, cười kêu lên.
Da đầu run lên :
- Chị Chu, có lời gì chị cứ việc thẳng ! cần quanh co với em!
Chị Chu ngưng cười lại, :
- Đồng à! Tôi biết em là đứa chăm chỉ, nhưng. . . . . .
Bà ấy nhưng khiến cho lòng nhảy dựng lên, chẳng lẽ bà ấy muốn đuổi ?
- Nơi này của chúng tôi có cách nào thu nhận em, tôi rất xin lỗi, em bị sa thải! – Vẻ mặt của chị Chu rất có lỗi .
- Tại sao? Bởi vì chuyện em làm hắt canh cá hôm qua sao? Hay là. . . . . . em biểu chưa đủ tốt? - Cổ họng Diệc Tâm Đồng đau xót, suýt nữa rơi lệ.
- Em biểu rất tốt, có điều áp lực của chúng tôi cũng rất lớn! - Bà có chút nhẫn tâm .
ra chị Chu nhận giao phó của Mạc Vi Phẩm. Mạc Vi Phẩm bảo bà đuổi việc Diệc Tâm Đồng, mới đầu bà cũng lấy làm kinh hãi, sau mới biết, ra Diệc Tâm Đồng. . . . . . Haiza! Bà chỉ có thể bà cũng bất lực, bà vẫn đắc tội nổi công ty lớn như tập đoàn Diệu Hằng.
Rốt cuộc Diệc Tâm Đồng hiểu ý tứ trong câu áp lực của bà ấy, bà ấy bị người khác sai khiến sa thải , nhưng người kia là ai? Mạc Vi Phẩm? Mạc Duy Dương? Hay là Mộ Dung Tuyết? cũng còn dây dưa với bọn họ, sao bọn họ chịu buông tha .
- Cảm ơn chị Chu thu nhận trong khoảng thời gian này, em lập tức thu dọn đồ đạc rời ! - mà có biểu cảm gì , sau đó lưng thẳng tắp xoay người, ra khỏi phòng làm việc.
- Cái gì? Em muốn đến Mị Ảnh làm? - Vũ Lạc Trạch cho rằng mình nghe lầm, lại thấy rất kiên định gật đầu.
- Tại sao? Em cần phải biết rằng Mị Ảnh phải là cái nơi tốt gì, nếu như em muốn tìm công việc, có thể đến công ty của , thu xếp công việc cho em!
thể tưởng tượng ra được Mạc Duy Dương che chở trong lòng bàn tay, lại có thể chạy đến cái nơi bẩn thỉu đó làm việc.
- Chẳng lẽ cũng cảm thấy em rời khỏi Mạc thiếu gia thể sống được sao? Chẳng lẽ em chỉ có thể dựa vào các mới có thể tồn tại sao? Em muốn… em chỉ muốn bản thân tiếp tục sống, huống chi chỉ là khiêu vũ, phải bán thân thể, em cảm thấy có gì! - Diệc Tâm Đồng cười .
- Chuyện này… phải có ý đó, chỉ là lo lắng…
- Được lắm, em biết muốn gì, nhưng mà em bảo vệ tốt mình! - Diệc Tâm Đồng cảm kích với .
Người đàn ông này vẫn luôn thích , biết, nhưng thể nào đáp lại tình của , về điểm này cảm thấy rất có lỗi.
- Thôi, ủng hộ quyết định của em, quan trọng nhất là sống vui vẻ!
- Cảm ơn ! đúng là những người bạn ít ỏi trong đời em!
ra muốn làm bạn, vẫn luôn muốn làm bạn gì cả, thích , lại thể để cho biết, sa xuống, nhưng biết như thế nào cho phải. là thể đụng vào, bởi vì là người của Mạc Duy Dương, điểm này biết , cho nên vẫn luôn thầm , lặng lẽ .
******
chưa bao giờ nghĩ tới mình nghèo túng đến nỗi phải múa cột, mặt trang điểm son phấn rất đậm, che giấu số tuổi của , đầu đeo tóc giả màu đen, mặc cái váy tím cực ngắn bó sát người, phần là áo ngực, giày bó quấn thẳng đến lòng bàn chân, còn đôi môi hồng bởi vì son môi mà có vẻ xinh đẹp gợi cảm.
Đèn xanh đèn đỏ khiến toàn bộ vũ đài Mị Ảnh kiều diễm mờ ảo, chính giữa vũ đài chỉ bày ống thép, mà người xem dưới đài sớm vây đầy ở quanh bàn.
Khách có chỗ ngồi còn lại đứng dưới trước võ đài, rướn cổ lên muốn thấy sắc đẹp của người múa cột.
Diệc Tâm Đồng vẫn còn sửa sang lại ở phía sau đài, khẩn trương nắm bàn tay, ánh mắt nhìn về đám người đông nghẹt cả diện tích phía dưới vũ đài.
Theo tiết tấu nhạc vang lên, ánh đèn càng ngừng biến đổi màu sắc, mà dựa vào hiệu quả thiết kế của vũ đài và quá trình tập luyện lúc trước, Diệc Tâm Đồng bị người ta treo ngược từ vũ đài đáp xuống.
“Bốp bốp!”
“Hay hay hay!!!”
Tiếng khách vỗ tay dưới vũ đài vang lên, Diệc Tâm Đồng dựng ngược nằm sấp ống thép, ngoái đầu nhìn lại cười xinh đẹp tiếng với khách dưới vũ đài trước mặt. Khách nhìn thấy phải ngẩn người, từng xem múa cột nhưng chưa từng nhìn thấy màn múa cột nóng bỏng như vậy.
Diệc Tâm Đồng lật người cái, mũi chân nhún , đứng ở cùng ống thép, tiếp theo là xoay tròn cơ thể 360 độ, khách dưới đài xem đến sắp bỏ rơi cổ, cái này cần bao nhiêu kĩ xảo đây!
Mà tập luyện lâu, lại ung dung tự đắc, bởi vì lưng có móc giữ lấy người cho nên chỉ cần giả vờ làm dáng. Mông dựa ống thép, hai tay đỉnh đầu ôm ống thép, mông bắt đầu giãy dụa dưới, cơ thể theo tiết tấu lắc lư trái phải tạo ra động tác mê người, môi đỏ mọngnhếch lên, có khả năng mê hoặc đàn ông.
Theo mỗi động tác của , trêu chọc, khiêu khích thân thể và tâm từng người đàn ông, lè lưỡi liếm ống thép, giống như liếm bộ phận quan trọng của đàn ông, kèm theo sắc, tư vị tình ái, khiến khách ở dưới kia bị choáng váng, đây chính là vũ nữ mới tới sao? Quá dữ dội rồi!
- Tiếp tục nhảy, tiếp tục liếm, ông thích! - Có người ở phía dưới gào lên.
- Vũ nữ con mẹ nó quá lẳng lơ luôn, múa tiếp đoạn liếm lưỡi !
Diệc Tâm Đồng coi lời phía dưới như cơn gió, vào tai trái ra tai phải. nhờ vào sức lực kiếm tiền, hề cảm thấy mình làm sai.
cánh cửa ở phía vũ đài đột nhiên mở rộng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ống thép. Theo từng động tác mê người của , môi mỏng của đối phương giương lên, ly rượu đỏ đưa tới khóe miệng, uống hơi cạn sạch, đôi mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm, đó là dấu hiệu tuyên bố con mồi sắp ra tay.
Diệc Tâm Đồng ra phía sau đài, còn chưa kịp tháo tóc giả, người phụ trách Mị Ảnh chạy tới kêu lên:
- Diệc Tâm Đồng, boss cho mời, thu dọn rồi đến lầu cuối!
Diệc Tâm Đồng có hơi phản ứng kịp, boss phía sau Mị Ảnh muốn gặp ? nghe lầm chứ? vũ nữ như lại có thể may mắn gặpboss phía sau màn, có điều tại sao boss phải gặp ?
Tháo tóc giả ra, tẩy lớp trang điểm mặt, bắt thang máy lên lầu cuối.
Dựa vào chỉ dẫn trong tầng lầu, tìm được phòng của boss, tới gõ cửa.
“Cạch!” Cửa tự mở ra, lảo đảo cái suýt nữa ngã xuống, may là tay giữ lấy nắm cửa.
Căn phòng tối đen như mực, mắt mò mẫm trong phòng, cũng hề thấy có người. Đột nhiên trận gió quét qua trước mặt , cổ của bị đôi tay giữ lại, có phần thở nổi, đập cái tay kia, hét lớn:
- Buông tay!
- Biết tôi là ai ? - cảm giác mặt chợt ngứa, còn chưa kịp thấy diện mạo đối phương nữa, cả cơ thể bị đối phương đặt cánh cửa. ngửi thấy rất ràng mùi nước hoa nhàn nhạt người , rất nhạt, nhạt nhưng làm cho ai có thể quên lãng.
- Biết! - nặn ra mấy chữ từ giữa kẻ răng.
- À! - Bất thình lình buông cổ của ra, đôi tay đặt tại hai cánh tay của , cười - Làm tốt lắm, nhưng tôi muốn làm công việc khác, có hứng thú ?
- Công việc gì? - hoài nghi có phải chập mạch , tìm để làm cái gì?
- Làm phụ nữ của tôi tháng! - Môi của chuyển qua bên tai của mập mờ thở ra khí.
Diệc Tâm Đồng đẩy ra, nghi ngờ có phải lỗ tay của mình có vấn đề , boss lớn sau Mị Ảnh lại có thể tìm làm bạn ? Nhất định gần đây ngủ ngon, mới xuất việc nghe nhầm thế này.
- Ông chủ, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi tới Mị Ảnh làm việc chỉ bán nghệ bán thân, hơn nữa tôi còn là xử nữ gì, hết sức hợp khẩu vị của ông!
- Rất tốt, tôi cũng phải là xử nam gì đó nữa!
Khóe miệng Diệc Tâm Đồng giật giật, chưa từng thấy qua loại đàn ông này.
- Tôi cho thời gian mấy ngày suy nghĩ. theo tôi, có thể cần xuất đầu lộ diện, theo tôi, có thể lấy được thứ muốn, mà tôi chỉ cần cơ thể của !
Diệc Tâm Đồng có tâm tình giỡn với , bán thân, hơn nữa chỉ làm chuyện kia với người , người đàn ông này chỉ là người xa lạ. Mặc dù thấy diện mạo của , nhưng chắc cũng phải quá xấu xí chứ!
- Vậy tôi tình nguyện xuất đầu lộ diện! - ra lời lòng, mục đích tới Mị Ảnh rất đơn giản. Tồn tại! Kiếm tiền!
- Ha ha, , thú vị, tôi chờ, tin tưởng lâu đâu!
cứ khẳng định đáp ứng cầu của như vậy sao?
Last edited by a moderator: 27/5/15