1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 85: Bất kể thế nào cũng bỏ lại

      Chương 85.1:

      - Tôi tới đây, cậu chuẩn bị lừa ấy lên giường? - Mạc Duy Dương hừ lạnh .

      - Dương, sao phải như vậy, cậu biết đó là thể nào!

      - Nếu như cậu có ý nghĩ an phận với ấy cũng mượn công việc để cùng ấy ở riêng! - Mạc Duy Dương, cái này gọi là ghen, nhưng chính hề hiểu điểm này, ngược lại Vũ Lạc Trạch hiểu.

      đột nhiên cười:

      - Dương, nếu như cậu chịu thừa nhận bản thân thích ấy, cũng cần lượn quanh vòng lớn như vậy tới mắng tôi rồi. Yên tâm, tôi vẫn chưa xấu xa như vậy, phụ nữ của bạn tốt Vũ Lạc Trạch tôi nhúng chàm!

      Mạc Duy Dương phát giác, mặc dù muốn thừa nhận điểm này, nhưng bản thân rất ham muốn giữ lấy đối với Diệc Tâm Đồng, chẳng lẽ chỉ là muốn thân thể trẻ trung, nhưng thể phủ nhận, ở chung chỗ trở thành thói quen, nếu như bên cạnh xuất người đàn ông, tâm tình trở nên phiền não, chẳng lẽ đây chính là thích?

      liếc nhìn Diệc Tâm Đồng nhìn , môi mỏng tinh tế nâng lên, cúp điện thoại.

      Diệc Tâm Đồng có chút băn khoăn, lo lắng, đôi tay xoắn ngón tay lại, sợ lại muốn trừng phạt .

      đến trước mặt , nhét điện thoại vào trong tay của , kêu lên:

      - tắm!

      sửng sốt chút, lại có thể hề nổi giận với . . . . . .

      - Còn mau lên? - có chút nhịn được kêu lên.

      Diệc Tâm Đồng vội vàng hoàn hồn, hiểu nỗi xoay người .

      cũng thấy làm việc, chẳng lẽ rất rãnh rỗi sao? Bỏ lại tập đoàn lớn như vậy chạy tới Luân Đôn? Mỗi ngày chỉ nhìn vào máy tính, cũng biết này trong máy vi tính có thứ gì đó, đáng giá cho nhìn.

      Cảm nhận được tầm mắt tò mò của nhìn qua bên này, đóng máy tính lại, nhìn về phía :

      - Ngày mai Chủ nhật, cùng ra ngoài!

      - Hả? - Trong lúc nhất thời có chút phản ứng kịp.

      - Hả cái gì? – Mày đẹp của nhíu lại.

      - À. . . . . . được!

      chiếc xe quen thuộc dễ thấy dừng ở bên ngoài giảng đường, Diệc Tâm Đồng tới trước cửa xe, cửa xe từ bên trong mở ra, ngồi vào, liếc nhìn Mạc Duy Dương ngồi ở ghế lái đeo kính đen, hỏi:

      - Mạc thiếu gia, hôm nay chúng ta phải đâu? – khí bên trong rất đơn điệu.

      - Leo núi. - nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, ngày hôm qua nghe thấy Vũ Lạc Trạch bảo leo núi, cho nên mới nghĩ đến chuyện đưa leo núi, hai người cùng nhau leo núi, có loại cảm giác khác biệt.

      - Leo núi? Ngọn núi nào? - quốc nhiều núi như vậy, phải muốn đưa thám hiểm chứ? Trong lòng có chút rợn cả tóc gáy.

      - Tùy tiện chọn ngọn núi, núi cũng có thể!

      có dụng ý khác mà! ràng muốn ở riêng chỗ với , lại làm ra nhiều chuyện như vậy, chính cũng khinh bỉ bản thân trong lòng.

      - À! Nhưng mà em lại mặc quần áo thế này. . . . . .

      Quần áo mặc hôm nay hoàn toàn thích hợp để leo núi! Sớm biết mặc đồ thể thao rồi.

      - Giao cho giải quyết!

      Hai tay đánh vào tay lái, lái xe rời khỏi giảng đường, lái về phía thiên đường mua sắm của nước .

      - Xin chào, hoan nghênh tới! - Tiểu thư xinh đẹp ở đải sảnh mỉm cười kêu lên.

      Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng vào cửa hàng bán quần áo, sau đó có bán hàng ở trước chỉ dẫn.

      Mạc Duy Dương trực tiếp bỏ rơi bán hàng, ngón tay lướt qua từng dãy quần áo, cuối cùng chọn trúng đôi quần áo tình nhân, nhìn về phía bán hàng bảo:

      - Cho tôi kiểu này, số L và số S.

      - Được thưa ngài, xin chờ chút! - nghiêm chỉnh .

      Diệc Tâm Đồng liếc nhìn quần áo trong cửa hàng, giống như đều cùng hình thức, chẳng qua đẹp mắt. vô tình liếc mắt nhìn giá cả bảng, dưới năm số . chắc lưỡi hít hà thầm trong lòng :

      - là đắt! Chỉ leo núi thôi cũng phải dùng tới quần áo đắt tiền này sao? Dù sao quần áo đắt vậy, mồ hôi vừa ra, còn phải hôi hám!

      đưa số cho , kêu lên:

      - mặc thử, xem có thích hợp hay !

      - Được!

      thay quần áo cũng đến phòng thay quần áo sát vách.

      Lúc từ phòng thay quần áo ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, có chút ngượng ngùng, mặc dù sớm biết là đồ tình nhân, nhưng mặc ở người họ, là có loại phù hợp nên lời.

      Vóc dáng rất cao, mặc bộ đồ thể thao màu vàng tay ngắn này, có vẻ vóc người rất thon dài, nhìn dáng vẻ mặc âu phục quen rồi, thỉnh thoảng thấy mặc đồ tay ngắn, cảm thấy rất đàn ông rất tuấn tú.

      nhìn cái, cảm thấy trong mắt xem alf quá xinh đẹp. Bất kể mặc quần áo gì, cũng đều giống như tuổi trẻ rất có tinh thần phấn chấn, cho nên rất lo lắng ghét bỏ mình già hơn nhiều so với .

      Hai người theo đuổi tâm tư của mình xách theo quần áo thay lên xe.

      Điện thoại của Mạc Duy Dương đặt ở gầm xe đột nhiên vang lên, cúi lưng cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị đó, là của thuộc hạ gọi tới.

      - Chuyện gì? - có chút vui hỏi.

      - Mạc thiếu gia, điều tra ra lai lịch của người trốn ở khách sạn!

      - Là ai? – nguy hiểm nheo đôi mắt đẹp lại.

      - Chính là thuộc hạ của Tiết Nhân!

      - Tiết Nhân? - Khóe miệng Mạc Duy Dương chậm rãi cong lên, xem ra chuyện của Dư Uy phát triển ra tới nước ngoài, sợ Tiết Nhân!

      "Cạch!" tiếng cúp điện thoại, sắc mặt Mạc Duy Dương hết sức u.

      - Sao vậy? - Diệc Tâm Đồng phát sắc mặt của có cái gì đó đúng.

      - Quay về khách sạn! – Ngược lại trước hết giải quyết triệt để đám người Tiết Nhân kia, thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm thương hại tới .

      Diệc Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tới , sao mới ra ngoài lại về? Đến cùng người đàn ông này làm cái gì?

      Mạc Duy Dương chắc chắn để cho biết tại bọn họ lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm.

      Diệc Tâm Đồng nhìn sắc mặt có sức sống, cũng mở miệng hỏi thăm nữa, chỉ ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, để xe đưa họ về khách sạn.

      *******
      Last edited: 27/5/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 85.2:

      Chủ tịch đột nhiên đến tập đoàn thị sát, tất cả mọi người thấp tha thấp thỏm đợi ở phòng làm việc của mình, dám lại tùy tiện, chỉ sợ bị chủ tịch điểm danh hỏi han.

      Mà Mộ Dung Tuyết có thể xem như là khẩn trương nhất, Mạc Duy Dương Luân Đôn, nếu Mạc Vi Phẩm hỏi đến , phải trả lời thế nào? d!iễn đ!àn l!ê q!uý đ!ôn công tác? Nhưng là dựa vào hình thức phát triển trước mắt của công ty, phía bên châu Âu vẫn có quản lý đặc biệt phụ trách.

      Mạc Vi Phẩm theo phía sau mấy cấp dưới, vào công ty, toàn bộ bảo vệ và nhân viên trước quầy đứng dậy cung kính cúi đầu tới hông, cho đến khi ông và cấp dưới của ông vào trong thang máy, mọi người mới thở dài hơi, trở lại vị trí của mình.

      - Tinh! - Thang máy ngừng lại ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Mạc Vi Phẩm và cấp dưới tới phòng làm việc.

      Mộ Dung Tuyết sốt ruột lo lắng tới lui trong phòng làm việc, sao bất thình lình lại đến thị sát?

      Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Mộ Dung Tuyết kinh sợ nhìn Mạc Vi Phẩm tiến vào, nuốt nước miếng kêu lên:

      - Ba!

      - Ừ, sao lại có mình? Mạc Duy Dương đâu? - Ánh mắt sắc bén của ông tìm tòi khắp bốn phía phòng làm việc, cuối cùng tầm mắt rơi vào mặt của .

      - ấy có chuyện ra ngoài! – chỉ nghĩ có lệ cho qua với ông ấy, lát nữa, ông ấy trở lại thị sát chứ?

      - Chuyện gì cần nó tự mình chạy ra ngoài? - Ông ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, mấy người cấp dưới đứng ở bên cạnh ông, thấy da đầu run lên.

      - chuyện ký hợp đồng với mấy công ty khác! Mới ra ngoài lâu! - chột dạ dám nhìn ông, chỉ hy vọng có thể dối, vượt qua kiểm tra.

      - Người trẻ tuổi nên chạy chạy lại nhiều! Tốt! - Ông cũng thêm gì nữa, đứng dậy nhìn vè phía - Thôi quấy rầy công việc của con!

      - Dạ ba! - Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Lại , tại sao phải giúp đỡ Mạc Duy Dương như vậy? nên hung hăng tố cáo tội trạng của mới phải!

      Mạc Vi Phẩm muốn đứng dậy rời , tầm mắt nhìn qua bàn làm việc. Trong lòng Mộ Dung Tuyết hoảng hốt, bị ông ấy phát rồi sao? Lại phát ra ông chỉ liếc nhìn, sau đó dẫn cấp dưới ra khỏi phòng làm việc.

      *******

      Mạc Duy Dương và đến cửa lớn ngoài khách sạn, thang máy lên tầng.

      Vừa ra khỏi thang máy, Mạc Duy Dương yên tâm kéo ra phía sau, tại lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, thể để cho bị tổn thương nửa điểm.

      - Mạc thiếu gia sao vậy? - Diệc Tâm Đồng rất hiểu đối với hành động của , giống như đề phòng cướp về phía trước, chẳng lẽ khách sạn có vấn đề.

      Thần kinh Mạc Duy Dương đột nhiên trở nên căng thẳng, cửa phòng khách sạn bất ngờ bị người từ bên trong phá vỡ, đạn màu đen bắn tới bọn họ.

      Mạc Duy Dương chợt kéo tay của lách người, rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay người phía trước bắn phát, kẻ địch có người ngã xuống.

      Diệc Tâm Đồng bị tiếng súng bất thình lình dọa sợ đến nhũn cả chân. Rốt cuộc có thể hiểu được tại sao vừa rồi khẩn trương như vậy, ra bọn họ gặp nguy hiểm.

      - ! – đẩy cái, ý bảo rời trước, có thể có nhiều gian hành động hơn.

      Diệc Tâm Đồng lo lắng kéo cánh tay của lại, lại là chuyện xã hội đen sao? Vì cái gì mà phải dùng súng giải quyết vấn đề, rất sợ. .

      - mau! – Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cái, phát hốc mắt có chút hồng, cúi đầu hôn xuống trán của có việc gì, tìm Vũ Lạc Trạch!

      Tâm Diệc Tâm Đồng nặng trĩu, có chuyện gì sao? Đối phương nhiều người như vậy, hơn nữa tay họ đều có súng.

      Mạc Duy Dương biết bây giờ phải là lúc hành động theo cảm tính, đẩy vào trong thang máy, sau đó ấn ên nút đóng cửa.

      Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hề quay đầu lại, mà trực tiếp giương súng về phía bên kia: “Pằng!” Vốn là mấy người áo đen đến gần chỉ trong nháy mắt ngã xuống đất.

      Coi như lợi hại, cũng cách nào đề phòng kẻ địch đánh lén, mà tên áo đen núp ở phía sau màn, khóe miệng nâng lên nụ cười độc ác, trong tay cầm súng lớn có lực sát thương lớn nhất, viên đạn có thể giết ba người.

      “Pằng!” Kèm theo tiếng súng vang, đạn bay ra ngoài, họng súng còn bốc khói trắng, viên đạn bắn trúng não phải Mạc Duy Dương, tay Mạc Duy Dương run lên, súng rơi mặt đất, cơ thể ngã vào trong thang máy, cửa thang máy bị đóng lại.

      Mấy tên áo đen khác chuẩn bị đuổi theo, lại bị người áo đen phía sau màn ra tay ngăn lại:

      - thể sống qua ngày hôm nay!

      Mạc Duy Dương từ trong thang máy bò dậy, máu đầu ngừng từ trong tóc chảy ra, nhuồm mặt đất thành màu đỏ. cố hết sức dùng hai tay chống cơ thể, cửa thang máy vừa mở ra, những vị khách muốn vào thang máy, toàn bộ đều bị dọa sợ đến lùi ra hai bên, trong miệng rít gào thành tiếng.

      - A!

      Máu, là nhiều máu, là khủng khiếp, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trong thang máy.

      Bảo vệ nghe thấy tiếng chạy tới, Mạc Duy Dương rút súng từ bên hông ra, hết lên với đám người:

      - Cút ngay, muốn có chuyện cút ngay cho tôi!

      Bảo vệ thấy tay có súng, trong lúc nhất thời cũng có chút sợ, vội vàng theo đám người lui về phía sau, cũng quên báo cảnh sát.

      Mạc Duy Dương biết nơi này nên ở lâu, nếu như mau chạy trốn, ở lại gặp phải bức cung của cảnh sát.

      Cho nên kéo cơ thể lành lặn cố gắng chen ra khỏi đám người, ra khỏi khách sạn.

      Diệc Tâm Đồng đưa Vũ Lạc Trạch và vài người chạy tới khách sạn sớm còn bóng dáng Mạc Duy Dương. Có điều máu trong thang máy cùng với nghe miêu tả của người bên cạnh, đại khái cũng đoán được đối phương là ai, Mạc thiếu gia gặp nguy hiểm?

      - Vũ Lạc Trạch, làm sao đây? Mạc thiếu gia xảy ra chuyện gì? Vành mắt đỏ lên khóc thét .

      Vũ Lạc Trạch nhìn về phía thuộc hạ sau lưng kêu lên:

      - quanh đây tìm thử, xem có bóng dáng của cậu ấy hay !

      - Hu hu, là em đúng, em nên bỏ lại ấy!

      Diệc Tâm Đồng tự trách khóc .

      - phải lỗi của em! Trong xã hội đen thường xảy ra chuyện như vậy, cho nên.... em phải chuẩn bị sẵn sàng.... ở cùng cậu ấy phải chuẩn bị gặp nguy hiểm!

      Diệc Tâm Đồng dựa vào vai của , khóc đến mặt đầy nước mắt.

      Đột nhiên điện thoại của Vũ Lạc Trạch vang lên, nhìn thấy là thuộc hạ gọi, vội hỏi:

      - Như thế nào? Có tin tức ?

      - Cái gì? – nhìn Diệc Tâm Đồng cái, sau đó cúp điện thoại – , tìm được cậu ấy!

      Diệc Tâm Đồng có loại dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt của Vũ Lạc Trạch cho , tình trạng của Mạc thiếu gia nhất định tốt.

      Dọc theo đường Vũ Lạc Trạch ngừng an ủi , bảo nên hoảng loạn, nhưng lúc họ chạy tới bờ sông lại bị màn bờ dọa sợ hết hồn.

      Đầu Mạc Duy Dương nửa ngập trong nước, cơ thể bất tỉnh bờ cát. Trong nước đều là máu của , nhuộm nước sông thành vùng màu đỏ.

      - Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng ôm miệng bi thống khóc rống , nước mắt làm mờ tầm mắt của .

      Vũ Lạc Trạch bận rộn sai khiến thuộc hạ của mình vớt Mạc Duy Dương từ trong nước lên, Diệc Tâm Đồng nước nhanh chạy tới, đưa tay níu ại bàn tay mất nhiệt độ của Mạc Duy Dương, khóc :

      - Mạc thiếu gia, tỉnh lại ! cần làm em sợ, nhất định có chuyện gì!

      - Đồng Đồng, trước tiên em đừng nóng vội, để cho thuộc hạ của kiểm tra thương tích của cậu ấy! - Vũ Lạc Trạch kéo ra khỏi Mạc Duy Dương máu me khắp người.

      Mạc Duy Dương bở vì mất máu quá nhiều, dẫn đến cả khuôn mặt trắng như người chết.

      Thuộc hạ lắc đầu cái, nhìn Vũ Lạc Trạch :

      - Đầu, não ấy trúng đạn, tình trạng rất xấu, phải đưa tới bệnh viện!

      - Vậy còn đứng đó làm gì? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện! - Vũ Lạc Trạch nhịn được gầm hét lên.
      Last edited: 27/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 86: Quỳ xuống lau giày

      Chương 86.1

      Chị Chu xem như là người phụ nữ hòa nhã, đối với khá lịch , chỉ là ánh mắt của các nhân viên khác nhìn hình như có ghen tỵ và hâm mộ, ghen tỵ trẻ tuổi và xinh đẹp, cho nên ngày đầu tiên đến báo danh bị mọi người xem thường.

      Chị Chu là người phụ trách quản lý khách sạn, phía bà còn có chức vị cao hơn là tổng giám đốc, phó tổng giám đốc cùng với cán bộ lãnh đạo khác. Về phần tại sao gọi bà tới phỏng vấn nhân viên mới, là bởi vì năng lực của bà ở khách sạn luôn được người phía tán dương, mới có thể cho bà đến phỏng vấn các nhân viên mới. Chị Chu cầu mỗi người phải ăn mặc chỉnh tề theo quy định, nhận bộ quần áo nhân viên phục vụ vào phòng thay đồ.

      Có rất nhiều phòng thay đồ, chọn gian trong đó. Mới vừa vào phòng thay dồ, cửa phía ngoài phòng thay đồ bị đẩy ra, tiếng giày cao gót kèm theo tiếng cười, vừa nghe cũng biết là mấy người phụ nữ.

      cúi đầu thay quần áo, đột nhiên nghe được tên của mình phát ra từ trong miệng .

      - Các mới tới kia, làm sao ta có thể lấy được ưu ái của tổng giám đốc, chúng ta những nhân viên kỳ cựu này xin phép nghỉ cái gì, còn phải bị phê bình nửa ngày!

      - thấy vừa rồi tổng giám đốc cười với ta có thể là đến mức khách sáo!

      - phải là ta cửa sau vào chứ? Dáng dấp giống như hồ ly tinh, chừng là tiểu tam của tổng giám đốc khách sạn!

      - Dáng dấp câu hồn như vậy, quá nửa là tiểu tam rồi!

      Tất cả lời thể chịu nổi đều nhằm vào , bời vì nhân viên mới vào khách sạn là nữ chỉ có mình . Khi nào trêu chọc đến đám phụ nữ này vậy, khiến cho các ấy xấu sau lưng.

      Diệc Tâm Đồng cực kỳ tức giận, mặc quần áo tử tế, sau đó chờ họ rời mới ra khỏi phòng thay đồ.

      thấy bên ngoài xã hội quá đơn giản? Hay là hoàn toàn thích hợp làm nhân viên phục vụ?

      Mỗi căn phòng của khách sạn Kim Viên đều phân chia cấp bậc, hai mươi căn phòng trước mặt đều là phòng vip riêng phân chia theo từng cấp, mỗi nhân viên phục vụ theo số bảng tên trước ngực thực đưa món ăn cho các phòng.

      Bảng số của Diệc Tâm Đồng là ba, cứ dãy năm số được sắp xếp phục vụ chung nhóm khách, mà phòng được phân chia là phòng số , vừa lúc ba người được phân chung với chính là ba mới thảo luận về ở phòng thay đồ, người còn lại biết, nhưng ấy xem như khá gần gũi, lại mỉm cười với , hỏi có phải là người mới tới .

      ấy tự giới thiệu mình:

      - Xin chào, tôi tên là Viện Viện, rất hân hạnh được biết !

      - Xin chào, em tên là Đồng Đồng!

      - Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, vừa ra trường đại học sao?

      Xem ra Viện Viện lớn hơn hai, ba tuổi, cũng tương đối trẻ tuổi, so sánh với ba kia hai người bọn họ coi như là trẻ tuổi nhất nơi này, chắc hẳn Viện Viện cũng bị mấy kia bài xích.

      Có lẽ là cảm thấy mình và ấy có cùng chung chủ đề! Diệc Tâm Đồng tự chủ đưa ấy vào hàng ngũ bạn tốt.

      - Em còn chưa tốt nghiệp, chị sao?

      - À, tôi năm thứ tư đại học! – ấy cười

      -Chị làm việc ở nơi này bao lâu? – Diệc Tâm Đồng nhìn dáng vẻ ấy giống như quen thuộc với tất cả mọi thứ.

      -Tôi làm việc ở đây cũng năm rồi! – ấy lặng lẽ tiến tới bên tai của cười – Tiền lương ở đây rất cao, còn có thể nhìn trai đẹp, CEO cấp cao nhất khách sạn này rất tuấn tú!

      Diệc Tâm Đồng hiểu ra à tiếng, ra là háo sắc, ha ha.

      - cho biết bí mật, ba bên kia lòng muốn ngồi lên vị trí phu nhân lãnh đạo, nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp tới công ty, họ ba họa bốn sau lưng người khác – Viện Viện nhếch môi lên .

      Diệc Tâm Đồng xem như hiểu ràng.

      Mà ba kia cũng dùng ánh mắt độc ác của họ nhìn bọn chằm chằm.

      - Đừng tưởng rằng dáng dấp trẻ tuổi là có thể câu dẫn khắp nơi. Câu đàn ông, cũng nhìn chút thân phận mình là gì! người làm cũng muốn leo lên cây cao, đầu có choáng ?

      - Đúng đó! Bộ ngực bằng phẳng đó biết nhét bao nhiêu bông vải vào bên trong! – ngực trong đó kéo kéo nịt vú của mình xem thường .

      - Chân ngắn giống như đùi gà!

      Diệc Tâm Đồng và Viện Viện nhìn ba bên kia, họ những thứ kia hình như hình dung chính họ ! Hai người các thực là những mỹ nữ chân dài, ngực cũng rất có chất, giống những người khác, người già ngực theo đó rủ xuống, chân ngắn còn muốn theo đuổi CEO cấp cao, ràng chính mình cũng chính là người làm, còn phải đến người khác, là tự vả miệng mình! Nhàm chán cực độ!

      - Được rồi, tất cả mọi người chẩn bị xong tốt chưa? Bưng thức ăn vào theo số thứ tự , thể xuất sai lầm, tất cả nhân viên bên trong đều là người có máu mặt, đắc tội nổi! – Quản lý tới hành lang bên ngoài, giọng dạy bảo .

      Ba kia vừa nghe nhân vật có máu mặt, vội thẳng tắp lưng uốn éo làm dáng. Mắt của nhân vật lớn người ta có mù, làm gì coi trọng loại người thấp kém này!

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng và Viện Viện cười trộm ba người phụ nữ ngu ngốc kia, sau đó nháy nháy mắt, đứng nghiêm thẳng thắn, bưng cái khay tay đứng ở bên ngoài. Chờ phục vụ bên trong ra họ mới có thể vào.

      Mà món ăn tay Viện Viện đích thực là rất ít, cho nên rất dễ dàng, Diệc Tâm Đồng lại may mắn như vậy, bưng canh nóng hổi, hơn nữa dưới chân là giày cao gót, có chút khẩn trương, chỉ sợ phạm phải sai lầm từ bỏ công việc của mình.

      Viện Viện nhìn ra khẩn trương của vội vàng kêu lên:

      - Chúng ta đổi món ăn ! Lần đầu tiên làm, nên vẫn chưa quen thuộc mấu chốt của bưng thức ăn, tôi làm tốt hơn!

      Diệc Tâm Đồng liếc nhìn đầu cá trong bát, giao công việc khó khăn thế này cho ấy tốt!

      - cần, em có thể! Tới phiên em ngay rồi, em vào trước! – Diệc Tâm Đồng cười

      đứng trước mặt bưng rau trộn vào, ta thoải mái đến bên cạnh bàn, sau đó đặt món ăn lên bàn, tầm mắt dường như là dính vào người đàn ông tuấn bàn.

      Diệc Tâm Đồng hít vào hơi sâu, sau đó giày cao gót bước vào, vốn là khuôn mặt mỉm cười, sau khi nhìn người ngồi trong phòng lập tức cứng lại.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 86.2

      Mạc Duy Dương bất ngờ ngẩng đầu, tầm mắt vừa đúng lúc đối diện với , có điều chỉ nhìn nhau mấy giây, lại cúi đầu ưu nhã dùng bữa ăn, giống như hoàn toàn tồn tại.

      Những người khác cũng nhìn về hướng cửa phòng, mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết lộ ra kinh ngạc, ngờ khách sạn còn có nhân viên phục vụ tuổi trẻ như vậy. Chỉ có sắc mặt Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi tối sầm. Mạc Vi Phẩm hung dữ trừng , đúng là tới chỗ nào cũng có thể nhìn này.

      Mộ Dung Tuyết vẫn là nhìn cười nhạt, cũng có địch ý quá lớn. Nhân viên phục vụ Lily đứng ở bên cạnh Mộ Dung Tuyết ghen tỵ đỏ mắt. Nhân viên phục vụ mới tới này đúng là có có tài, mới lát thế này mà có thể khiến cả bàn người sinh ra nhiều vẻ mặt như vậy.

      Diệc Tâm Đồng hè ngờ tới gặp phải trong tình huống này, còn mặc quần áo phục vụ, mà nhìn ánh mắt nhìn của quá mức xa lạ, xa lạ đến mức giống như tất cả đều là mơ, người nằm mơ.

      Dưới chân giống như nặng ngàn cân, nhưng thế nào cũng phải chuyển từng bước, đặc biệt là thấy ánh mắt căm hận của Mạc Vi Phẩm, càng dũng khí tới. Viện Viện ở sau lưng nhắc nhở:

      - Đồng Đồng, đừng ngây người, mau đưa món ăn!

      Khi Viện Viện nhắc như vậy, mới nhớ tới thân phận mình bây giờ, rủ lông mày xuống giày cao gót từng bước đến gần bàn ăn, tim giường như đập dồn dập, tay tự giác có hơi run. Khi đến gần Mộ Dung Tuyết Lily đưa cái chân ra gạt chân của . trượt chân, canh tay hắt đầy sàn, vừa lúc văng đến giày cao gót của Mộ Dung Tuyết.

      - A! - Mộ Dung Tuyết hét lên tiếng, từ ghế nhảy dựng lên.

      ra nên thét chói tai nhất chính là Diệc Tâm Đồng, bởi vì mu bàn tay của bị canh cá nóng hổi làm phỏng rồi, nhưng bây giờ phải là lúc rối rắm, làm tròn bổn phận.

      chưa kịp lấy lại tinh thần, Mạc Vi Phẩm chỉ vào mắng:

      - Gọi tổng giám đốc của các người, các người lựa chọn nhân viên kiểu gì vậy, loại người tư chất kém này làm sao có thể để cho ta vào phục vụ khách, lập tức gọi quản lý của các người tới đây!

      Trong lòng Diệc Tâm Đồng hoảng hốt, biết quản lý tới bát cơm của cũng giữ nổi, cho nên phịch tiếng quỳ mặt đất, xin lỗi:

      - xin lỗi, tôi lau sạch giúp tiểu thư!

      ngồi xổm người xuống quỳ mặt đất, dùng vạt áo của mình lau từng chút giày cao gót xinh đẹp của ấy, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của đều bị giẫm nát trong lòng bàn chân. Giờ phút này, rất muốn đứng dậy quay đầu , nhưng số phận cho phép làm như vậy, cuộc sống cho phép quật cường như vậy, cho nên hèn mọn giống như con kiến, dùng áo của mình lau giày cao gót của Mộ Dung Tuyết, nước mắt tự chủ rơi xuống dọc theo lông mi.

      Rốt cuộc tầm mắt của Mạc Duy Dương dừng lại người của , trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp. Tại sao xa lạ lại làm rung động lớn như thế, là bởi vì trước kia sao? Hay trước kia bọn họ chính là tình nhân? Hay là thích ánh mắt của , từ lần đầu tiên tỉnh lại, tức khắc thích ánh mắt của .

      Diệc Tâm Đồng, kỳ thực người như thế nào? ràng muốn để ý tới ... lại luôn luôn xuất trong tầm mắt .

      Mộ Dung Tuyết thấy khí cả phòng quá mức ngột ngạt, vội xin lỗi:

      - xin lỗi ba! Con chọc giận ba rồi!

      Mặt của Mạc Vi Phẩm giống thư biến hóa vậy, lập tức cười :

      - Cái này sao lại là lỗi của con, lỗi đều ở người nhân viên phục vụ!

      Mộ Dung Tuyết cắn môi nhìn Diệc Tâm Đồng vẫn quỳ mặt đất, có chút thông cảm đỡ lên:

      - Được rồi, ở đây còn việc của , di nghỉ ngời trước !

      Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu, chỉ cúi đầu cảm ơn :

      “ Cám ơn tiểu thư để bụng !”

      Lily đứng ở bên hừ lạnh : “ Thực biết diễn trò.” Bị phỏng ! Đáng kiếp là cha mẹ của Mộ Dung Tuyết vẫn hỏi : “ Tuyết Nhi có bị phỏng ?”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu cái : “ Con sao , ăn cơm !”

      Diệc Tâm Đồng thấy Mộ Dung Tuyết truy cứu nữa , vội lui người ra khỏi phòng bao , vừa ra tới , Viện Viện giật mình cầm cổ tay của hét lớn : “ Đồng Đồng tay của ! rửa nhanh lên , nổi mụn nước rồi !”

      Diệc Tâm Đồng gật đầu cái , mặt muốn khóc vào toilet , để tay dưới vòi nước , hề cảm thấy đau đớn nữa , nhưng nước mắt nhịn được rơi từng giọt lớn xuống . Đau vốn phải ở tay mà là ở tim , nhìn thấy người nhà và người nhà Mộ Dung Tuyết ngồi chung chỗ ăn cơm , cảm thấy họ mới đôi, chân chính là người nhà , còn chỉ là nhi , nhi có cha mẹ .

      biết có phải nguyên nhân vì tay phỏng hay , lúc xế chiều đầu có chút choáng váng , nhức đầu kịch liệt . Viện Viện nhìn đỏ rực , giật mình .

      “ Đồng Đồng cậu làm sao vậy ? Sắc mặt có sức sống , lên cơn sốt sao ?” ấy vội đón cái khay tay Diệc Tâm Đồng , đỡ ngồi ghế sa lon nghỉ ngơi hồi .

      “ Đầu em choáng váng !” Mặt trắng bệch .

      “ Trời ơi , đầu rất nóng , hẳn là bị sốt , đến bệnh viện ! Xin quản gia Lý nghỉ nửa ngày !”

      cần đâu , ngày đầu tiên em làm muốn xin nghỉ , như vậy được, em có thể kiên trì !”Diệc Tâm Đồng cười với ấy .

      Viện Viện cắn môi , lo lắng nhìn mới cái , ràng cũng bệnh thành ra như vậy , vẫn còn cậy mạnh !

      Rốt cuộc chịu được đến khi tan tầm , cả người Diệc Tâm Đồng còn chút sức lực nào , khóe miệng trắng bệch , mu bàn tay sưng đỏ phải quá ràng nhưng có mủ màu trắng , nên là mu bàn tay trắng noãn xinh đẹp , vì màu mủ trắng mà trở nên có chút đáng sợ .

      “ Đồng Đồng , tan việc chưa ? ở dưới khách sạn đợi em !” Vũ Lạc Trạch gọi điện thoại tới .

      Diệc Tâm cười : “ Được , em lập tức xuống !”

      Vũ Lạc Trạch từ xa thấy . Giúp mở cửa xe , hỏi : “ Công việc vẫn thuận lợi chứ ? Cảm thấy còn có thể làm sao ?”

      Diệc Tâm Đồng cười : “ Cũng may , em vẫn rất thích đấy !”

      “ Vậy tốt ! Đúng rồi , muốn ăn cái gì ? Chúng ta ra bên ngoài ăn !”

      Diệc Tâm Đồng liếc nhìn vết thương mu bàn tay , ra bây giờ muốn trở về chỗ ở xử lý vết thương , nhưng muốn thất vọng , cho nên gắng gượng nghĩ nên ăn gì .

      Canh xương cá, thấy món ăn này , trong lòng vẫn còn sợ hãi .

      “ Sao lại ăn canh , thích canh xương cá ? Muốn ăn canh gì có thể kêu tiếp !” Vũ Lạc Trạch chú ý tới biểu cảm mặt .

      “ Ây … cần em rất thích ăn canh cá !” cầm cái thìa lên nhìn cười , mà mắt tinh của nhìn thấy mu bàn tay của sưng đỏ vùng .

      “ Tay sao vậy ? Phỏng rồi sao ?” nắm lấy tay của để cho cử động.

      Diệc Tâm Đồng rũ mắt xuống , giọng :

      “ Bưng món ăn cẩn thận bị phỏng ! Chẳng qua có việc gì , trở về bôi chút thuốc là được rồi !”

      Ánh mắt nóng rực của nhìn vào , ngượng ngùng quay đầu .

      nên cử động , thoa lên mau thấy lạnh !” Vũ Lạc Trạch giữ tay của , bôi thuốc lên tay .

      Lúc ăn cơm tối ban nãy , đưa vào tiệm thuốc chọn tuýt thuốc mỡ . tại ngồi ghế sa lon , khoảng cách giữa hai người rất gần , lại dựa vào nhau rất mập mờ , mà tay của bị nắm trong tay , mu bàn tay thoa tầng thuốc mỡ rất dầy , Diệc Tâm Đồng có hơi run sợ và hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn .

      Cũng vừa lúc ngẩng đầu , bốn mắt nhìn nhau , mặt Diệc Tâm Đồng có chút hồng , bời vì bị nắm trong tay , mà lại có thể có ý tứ muốn buông ra , cho nên rất lúng túng .

      lấy tinh thần buông tay ra , đứng dậy với :

      “ Em nghỉ ngơi sớm chút ! Ngày mai còn phải làm , quấy rầy em nữa , về trước đây ! Có chuyện gì liên lạc điện thoại với !”

      “ Cám ơn !” ngẩng đầu rất chân thành cảm ơn . Nếu như , thấy khổ sở .

      “ Chúng ta phải bạn bè sao ? Giữa bạn bè cần gì khách sao như vậy ?” cúi đầu xoa tóc cười .

      Trước kia Mạc Duy Dương cũng thích làm động tác này , cho nên cảm giác quen thuộc tự nhiên nảy sinh , làm mũi chua xót , khóc :

      “ Vâng ! Bạn rất thân !”

      “ Đúng là mít ướt ! Thôi khóa kỹ cửa phòng của mình cẩn thận ăn trộm và đàn ông xa lạ !” tới cửa , quên nhắc nhở .

      Hai tay vòng quanh chân , nhìn cả căn phòng chìm vào trong yên tĩnh , lạnh lẽo và đơn biên giới làm run cầm cập .
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 86.3

      - Diệc Tâm Đồng, quản lý tìm !

      Cũng biết là người nào câu như thế, bỏ lại công việc tay vào phòng làm việc của quản lý.

      Gõ cửa phòng làm việc cái:

      - Vào !

      Diệc Tâm Đồng nhìn chị Chu ngồi ghế, cười :

      - Chị Chu tìm em có chuyện gì?

      - Diệc Tâm Đồng, tới ngồi ! - Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh bà, cười kêu lên.

      Da đầu run lên :

      - Chị Chu, có lời gì chị cứ việc thẳng ! cần quanh co với em!

      Chị Chu ngưng cười lại, :

      - Đồng à! Tôi biết em là đứa chăm chỉ, nhưng. . . . . .

      Bà ấy nhưng khiến cho lòng nhảy dựng lên, chẳng lẽ bà ấy muốn đuổi ?

      - Nơi này của chúng tôi có cách nào thu nhận em, tôi rất xin lỗi, em bị sa thải! – Vẻ mặt của chị Chu rất có lỗi .

      - Tại sao? Bởi vì chuyện em làm hắt canh cá hôm qua sao? Hay là. . . . . . em biểu chưa đủ tốt? - Cổ họng Diệc Tâm Đồng đau xót, suýt nữa rơi lệ.

      - Em biểu rất tốt, có điều áp lực của chúng tôi cũng rất lớn! - Bà có chút nhẫn tâm .

      ra chị Chu nhận giao phó của Mạc Vi Phẩm. Mạc Vi Phẩm bảo bà đuổi việc Diệc Tâm Đồng, mới đầu bà cũng lấy làm kinh hãi, sau mới biết, ra Diệc Tâm Đồng. . . . . . Haiza! Bà chỉ có thể bà cũng bất lực, bà vẫn đắc tội nổi công ty lớn như tập đoàn Diệu Hằng.

      Rốt cuộc Diệc Tâm Đồng hiểu ý tứ trong câu áp lực của bà ấy, bà ấy bị người khác sai khiến sa thải , nhưng người kia là ai? Mạc Vi Phẩm? Mạc Duy Dương? Hay là Mộ Dung Tuyết? cũng còn dây dưa với bọn họ, sao bọn họ chịu buông tha .

      - Cảm ơn chị Chu thu nhận trong khoảng thời gian này, em lập tức thu dọn đồ đạc rời ! - có biểu cảm gì , sau đó lưng thẳng tắp xoay người, ra khỏi phòng làm việc.

      - Cái gì? Em muốn đến Mị Ảnh làm? - Vũ Lạc Trạch cho rằng mình nghe lầm, lại thấy rất kiên định gật đầu.

      - Tại sao? Em cần phải biết rằng Mị Ảnh phải là cái nơi tốt gì, nếu như em muốn tìm công việc, có thể đến công ty của , thu xếp công việc cho em!

      thể tưởng tượng ra được Mạc Duy Dương che chở trong lòng bàn tay, lại có thể chạy đến cái nơi bẩn thỉu đó làm việc.

      - Chẳng lẽ cũng cảm thấy em rời khỏi Mạc thiếu gia thể sống được sao? Chẳng lẽ em chỉ có thể dựa vào các mới có thể tồn tại sao? Em muốn… em chỉ muốn bản thân tiếp tục sống, huống chi chỉ là khiêu vũ, phải bán thân thể, em cảm thấy có gì! - Diệc Tâm Đồng cười .

      - Chuyện này… phải có ý đó, chỉ là lo lắng…

      - Được lắm, em biết muốn gì, nhưng mà em bảo vệ tốt mình! - Diệc Tâm Đồng cảm kích với .

      Người đàn ông này vẫn luôn thích , biết, nhưng thể nào đáp lại tình của , về điểm này cảm thấy rất có lỗi.

      - Thôi, ủng hộ quyết định của em, quan trọng nhất là sống vui vẻ!

      - Cảm ơn ! đúng là những người bạn ít ỏi trong đời em!

      ra muốn làm bạn, vẫn luôn muốn làm bạn gì cả, thích , lại thể để cho biết, sa xuống, nhưng biết như thế nào cho phải. thể đụng vào, bởi vì là người của Mạc Duy Dương, điểm này biết , cho nên vẫn luôn thầm , lặng lẽ .


      ******


      chưa bao giờ nghĩ tới mình nghèo túng đến nỗi phải múa cột, mặt trang điểm son phấn rất đậm, che giấu số tuổi của , đầu đeo tóc giả màu đen, mặc cái váy tím cực ngắn bó sát người, phần là áo ngực, giày bó quấn thẳng đến lòng bàn chân, còn đôi môi hồng bởi vì son môi mà có vẻ xinh đẹp gợi cảm.

      Đèn xanh đèn đỏ khiến toàn bộ vũ đài Mị Ảnh kiều diễm mờ ảo, chính giữa vũ đài chỉ bày ống thép, mà người xem dưới đài sớm vây đầy ở quanh bàn.

      Khách có chỗ ngồi còn lại đứng dưới trước võ đài, rướn cổ lên muốn thấy sắc đẹp của người múa cột.

      Diệc Tâm Đồng vẫn còn sửa sang lại ở phía sau đài, khẩn trương nắm bàn tay, ánh mắt nhìn về đám người đông nghẹt cả diện tích phía dưới vũ đài.

      Theo tiết tấu nhạc vang lên, ánh đèn càng ngừng biến đổi màu sắc, mà dựa vào hiệu quả thiết kế của vũ đài và quá trình tập luyện lúc trước, Diệc Tâm Đồng bị người ta treo ngược từ vũ đài đáp xuống.

      “Bốp bốp!”

      “Hay hay hay!!!”

      Tiếng khách vỗ tay dưới vũ đài vang lên, Diệc Tâm Đồng dựng ngược nằm sấp ống thép, ngoái đầu nhìn lại cười xinh đẹp tiếng với khách dưới vũ đài trước mặt. Khách nhìn thấy phải ngẩn người, từng xem múa cột nhưng chưa từng nhìn thấy màn múa cột nóng bỏng như vậy.

      Diệc Tâm Đồng lật người cái, mũi chân nhún , đứng ở cùng ống thép, tiếp theo là xoay tròn cơ thể 360 độ, khách dưới đài xem đến sắp bỏ rơi cổ, cái này cần bao nhiêu kĩ xảo đây!

      tập luyện lâu, lại ung dung tự đắc, bởi vì lưng có móc giữ lấy người cho nên chỉ cần giả vờ làm dáng. Mông dựa ống thép, hai tay đỉnh đầu ôm ống thép, mông bắt đầu giãy dụa dưới, cơ thể theo tiết tấu lắc lư trái phải tạo ra động tác mê người, môi đỏ mọngnhếch lên, có khả năng mê hoặc đàn ông.

      Theo mỗi động tác của , trêu chọc, khiêu khích thân thể và tâm từng người đàn ông, lè lưỡi liếm ống thép, giống như liếm bộ phận quan trọng của đàn ông, kèm theo sắc, tư vị tình ái, khiến khách ở dưới kia bị choáng váng, đây chính là vũ nữ mới tới sao? Quá dữ dội rồi!

      - Tiếp tục nhảy, tiếp tục liếm, ông thích! - Có người ở phía dưới gào lên.

      - Vũ nữ con mẹ nó quá lẳng lơ luôn, múa tiếp đoạn liếm lưỡi !

      Diệc Tâm Đồng coi lời phía dưới như cơn gió, vào tai trái ra tai phải. nhờ vào sức lực kiếm tiền, hề cảm thấy mình làm sai.

      cánh cửa ở phía vũ đài đột nhiên mở rộng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ống thép. Theo từng động tác mê người của , môi mỏng của đối phương giương lên, ly rượu đỏ đưa tới khóe miệng, uống hơi cạn sạch, đôi mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm, đó là dấu hiệu tuyên bố con mồi sắp ra tay.

      Diệc Tâm Đồng ra phía sau đài, còn chưa kịp tháo tóc giả, người phụ trách Mị Ảnh chạy tới kêu lên:

      - Diệc Tâm Đồng, boss cho mời, thu dọn rồi đến lầu cuối!

      Diệc Tâm Đồng có hơi phản ứng kịp, boss phía sau Mị Ảnh muốn gặp ? nghe lầm chứ? vũ nữ như lại có thể may mắn gặpboss phía sau màn, có điều tại sao boss phải gặp ?

      Tháo tóc giả ra, tẩy lớp trang điểm mặt, bắt thang máy lên lầu cuối.

      Dựa vào chỉ dẫn trong tầng lầu, tìm được phòng của boss, tới gõ cửa.

      “Cạch!” Cửa tự mở ra, lảo đảo cái suýt nữa ngã xuống, may là tay giữ lấy nắm cửa.

      Căn phòng tối đen như mực, mắt mò mẫm trong phòng, cũng hề thấy có người. Đột nhiên trận gió quét qua trước mặt , cổ của bị đôi tay giữ lại, có phần thở nổi, đập cái tay kia, hét lớn:

      - Buông tay!

      - Biết tôi là ai ? - cảm giác mặt chợt ngứa, còn chưa kịp thấy diện mạo đối phương nữa, cả cơ thể bị đối phương đặt cánh cửa. ngửi thấy rất ràng mùi nước hoa nhàn nhạt người , rất nhạt, nhạt nhưng làm cho ai có thể quên lãng.

      - Biết! - nặn ra mấy chữ từ giữa kẻ răng.

      - À! - Bất thình lình buông cổ của ra, đôi tay đặt tại hai cánh tay của , cười - Làm tốt lắm, nhưng tôi muốn làm công việc khác, có hứng thú ?

      - Công việc gì? - hoài nghi có phải chập mạch , tìm để làm cái gì?

      - Làm phụ nữ của tôi tháng! - Môi của chuyển qua bên tai của mập mờ thở ra khí.

      Diệc Tâm Đồng đẩy ra, nghi ngờ có phải lỗ tay của mình có vấn đề , boss lớn sau Mị Ảnh lại có thể tìm làm bạn ? Nhất định gần đây ngủ ngon, mới xuất việc nghe nhầm thế này.

      - Ông chủ, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi tới Mị Ảnh làm việc chỉ bán nghệ bán thân, hơn nữa tôi còn là xử nữ gì, hết sức hợp khẩu vị của ông!

      - Rất tốt, tôi cũng phải là xử nam gì đó nữa!

      Khóe miệng Diệc Tâm Đồng giật giật, chưa từng thấy qua loại đàn ông này.

      - Tôi cho thời gian mấy ngày suy nghĩ. theo tôi, có thể cần xuất đầu lộ diện, theo tôi, có thể lấy được thứ muốn, mà tôi chỉ cần cơ thể của !

      Diệc Tâm Đồng có tâm tình giỡn với , bán thân, hơn nữa chỉ làm chuyện kia với người , người đàn ông này chỉ là người xa lạ. Mặc dù thấy diện mạo của , nhưng chắc cũng phải quá xấu xí chứ!

      - Vậy tôi tình nguyện xuất đầu lộ diện! - ra lời lòng, mục đích tới Mị Ảnh rất đơn giản. Tồn tại! Kiếm tiền!

      - Ha ha, , thú vị, tôi chờ, tin tưởng lâu đâu!

      cứ khẳng định đáp ứng cầu của như vậy sao?
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :