Edit: Tóc gió thôi bay
Chương 83.1: Chuẩn bị em
cười khúc khích, chủ động hôn lên môi mỏng của , dồn dập mà hỗn độn. giữ chặt cánh tay của , mập mờ cười bên tai của :
- Từ từ , chỗ của em quá , đợi cho em nếm mùi đau khổ. . . . . .
Lý trí của bị dược tính khống chế, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, chỉ biết toàn thân nóng rất là nóng, chỉ có đụng vào cơ thể của mới có chút cảm giác mát mẻ.
nóng lòng muốn xua tan cái nóng ran người, tay sờ loạn khắp nơi, đáng giống như con mèo . Tay bắt được bàn tay bé của , môi phủ môi đỏ của , xoay qua xoay lại hôn cho đến khi môi của trở nên sưng đỏ. Tay của vuốt môi , tiến tới bên tai giọng hỏi d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn:
- Tôi là ai?
Cơ thể của cọ xát trong lòng , cười diễm lệ :
- Mạc thiếu gia! - Hai tay của ôm cổ , chủ động hôn lên. Môi của rất lạnh, tham lam mút, mút giống như ăn thạch hoa quả.
giữ chặt ót , môi chạm đến vành tai của , khẽ cười:
- Tôi cực kỳ bộ dạng lúc này của em!
******
Mạc Duy Dương vừa rời khỏi lễ đính hôn, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết cũng theo đó trầm xuống. t,ruyện của d`iễn đàn l!ê q,uý đ,ôn Hôm nay là ngày đính hôn của con và Mạc Duy Dương, có chuyện lớn nữa cũng thể bỏ lại con họ mà chạy mất. Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi vội tốt giúp con trai mình, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết mới hơi có chuyển biến tốt hơn.
Mộ Dung Tuyết nhấc váy rời khỏi chỗ trong bàn tiệc, vào trong biệt thự.
sớm biết Mạc Duy Dương cưới cũng phải là lòng, nhưng ngờ vào tình huống quan trọng như hôm nay mà ta lại vứt bỏ mình ở bữa tiệc, cảm thấy lòng tự ái, kiêu ngạo của bị tổn thương.
- khó chịu, trong lòng nghĩ thông chứ? - thanh hài hước vang lên sau lưng .
Mộ Dung Tuyết cần quay đầu lại cũng biết là ai, nhanh chóng lau nước mắt mặt , quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Hạo Nam.
- Lục Hạo Nam, bắt Mạc Duy Dương quay lại! - bước nhanh về phía trước, níu lấy áo sơ mi của quát.
Lục Hạo Nam gạt tay của ra, lắc đầu cái:
- Em phải thục nữ, khó trách Dương lại bỏ rơi em!
- im miệng! - vung tay lên đưa về phía gương mặt tuấn tú, động tác của cực nhanh phát nắm lấy cánh tay của . Tay rất mềm mại, nắm thoải mái hơn gấp trăm lần so với khi còn bé.
cười xinh đẹp tiếng:
- Đừng tìm phát giận, nhiều nhất là cho em mượn bờ vai để dựa vào thôi!
Mộ Dung Tuyết rút tay của mình về, hừ lạnh :
- cứ việc cười nhạo em ! Dù sao từ đến lớn hai người bọn đều chỉ biết ức hiếp em!
tức giận thẳng lên lầu, hoàn toàn để ý tới .
Lục Hạo Nam theo lên lầu, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm:
- theo em làm gì? Chẳng lẽ biết nam quả nữ (*) thể ở chung phòng sao?
(*) nam quả nữ: nam nữ đều còn độc thân (quen quá mà =
- Em là quả nữ sao? Hình như em đính hôn, là có phụ nữ có chồng chưa cưới, phụ nữ lập gia đình! - Lục Hạo Nam cười, còn nét mặt như phát điên.
- Bây giờ tâm tình tốt hơn chưa? – đột nhiên chuyển đề tài, đưa tay sờ sờ đầu của hỏi.
có chút thụ sủng nhược kinh (*), nhếch môi lên:
(*) thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều quá mà hoảng sợ.
- Phương thức ủi người đúng là thô bỉ!
- Có tác dụng với em là được! - Lục Hạo Nam cười .
nhìn chằm chằm, hận kéo nụ cười mặt xuống.
******
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng kích tình đêm ở xe, buổi sáng khi tỉnh lại, mặt của Diệc Tâm Đồng dán vào ngực của , tay của thỉnh thoảng thăm dò phần lưng của . Cơ thể nhắn nép trong ngực của , cùng cơ thể cao lớn của tạo nên đối lập rệt d;iễn đ;àn l;ê q;uý đ;ôn.
Diệc Tâm Đồng như mèo con liếm khóe miệng cái, bàn tay lưng làm cho cho thoải mái lật người, ngay lúc lật người khiến lập tức tỉnh táo lại, bởi vì bàn tay đột nhiên đè cái mông của xuống, thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến:
- tỉnh rồi hả?
trợn to mắt, tầm mắt theo ánh sáng, nhìn thẳng lên lồng ngực trần trụi, cho đến khi đối diện mắt phượng mỉm cười của . nhịn được nuốt nước bọt cái, mà tay của mập mờ chống ở ngực của , băn khoăn lo lắng, cơ thể cứng đơ.
Hình ảnh kích tình ngày hôm qua từ từ chắp vá lại, mặt của đỏ đến tận cổ, cái miệng nhắn run lên.
nắm bàn tay bé của đặt lên môi hôn cái, giọng:
- Có khỏe ?
gật đầu cái, hoàn toàn hỏi cái gì.
- Chắc chắn chứ? - Đột nhiên lật người cái lại đè lên người , kêu lên tiếng, phần lưng mềm mại đặt lồng ngực của , có chút khó chịu và khác thường.
Cuối cùng mới kịp phản ứng, vừa rồi là hỏi tình trạng cơ thể của . Nhớ tới tối qua hai người chiến đấu hăng hái, phía dưới của vẫn còn rất đau, khuôn mặt có phần kỳ quái :
- Vẫn còn rất đau ....!
cúi đầu hôn tóc của , ngón tay giữ chặt eo thon , thở dài :
- Hôm nay bỏ qua cho em trước!
tay kéo từ chỗ ngồi lên, sau đó nét mặt nghiêm túc hỏi:
- Tại sao lại xuất ở hộp đêm Mị Ảnh?
- Em. . . . . . – Bất thình lình nghĩ đến tất cả xảy ra tối hôm qua, là Lăng Xảo Xảo. . . . . . nhưng có nên cho biết hay , bị Lăng Xảo Xảo bày mưu? Dựa vào tính cách của Mạc Duy Dương, ấy nhất định bỏ qua cho Lăng Xảo Xảo. Mặc dù Lăng Xảo Xảo hại thiếu chút nữa thất thân, nhưng cũng muốn Lăng Xảo Xảo bị trừng phạt
- Em. . . . . .
- Được rồi, em tôi cũng điều tra ràng! Trước hết đến trung tâm mua bộ quần áo, sau đó trở về biệt thự! - buông lỏng ra, sau đó chuyên tâm lái xe.
Diệc Tâm Đồng lấy tay khép lụa mỏng che được cảnh sắc phía dưới, mặt đỏ bừng cúi đầu.
Điện thoại của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, mắt nhìn vào hiển thị điện thoại, trong phút chốc sắc mặt xuất biến hóa. Là Mạc Vi Phẩm gọi tới, cần nghĩ cũng biết ý định của Mạc Vi Phẩm khi gọi điện tới, trực tiếp ấn nút nghe,
giương khóe môi khêu gợi.
Xe ngừng lại trước biệt thự, người làm vội vàng tiến lên đón, sắc mặt tái nhợt :
-Mạc thiếu gia, chủ tịch và phu nhân tới!
Nghe vậy, mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi chưa từng tới biệt thự này, mà lần này lại bất ngờ ghé thăm, nhất định có chuyện gì tốt.
Mạc Duy Dương nhìn cái, vẻ mặt phức tạp :
-Lát nữa thẳng lên lầu, mặc kệ nghe cái gì cũng làm như nghe biết!
Diệc Tâm Đồng cắn môi gật đầu cái, sau đó cùng vào phòng khách.
Toàn bộ tầm mắt của Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ở phòng khách nhìn về phía bên này, Vũ Phong Nhi vội vàng kêu lên:
-Dương, hai người đâu cả đêm?
Vừa nhìn quần áo hai người, cũng biết họ qua đêm bên ngoài.
Mạc Duy Dương liếc nhìn Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ghế sa kon, vỗ bả vai , :
-Em lên lầu trước !
- ta cần vội lên lầu!
Mạc Vi Phẩm đứng dậy, trong tay nắm tờ báo, tới chỗ bọn họ, bàn tay giơ lên, tờ báo đập vào mặt Mạc Duy Dương.
Tờ báo rơi xuống mặt đất, cái tựa đề siêu lớn kèm với hình ảnh, khiến cho sắc mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đồng thời thay đổi.
-Đồ vô liêm sỉ! – Mạc Vi Phẩm vung tay lên cái tát tới, Mạc Duy Dương hề né tránh, cứng rắn bị cái tát. Gương mặt tuấn tú lập tức ra năm dấu tay. Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào ngăn ở trước mặt của Mạc Duy Dương, khóc rống – Bác trai, xin đừng đánh ấy, tất cả là lỗi của tôi truyện của d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn!
Mạc Vi Phẩm đưa tay chỉ vào mũi mắng:
- cút ra khỏi nơi này cho tôi! Đừng phá hư quan hệ giữa con dâu với con tôi!
Cơ thể Diệc Tâm Đồng hoảng loạn, bước chân lảo đảo, nước mắt giàn giụa.
Mạc Duy Dương đưa tay giữ chặt hông của , lắc đầu cái, nhìn về phía Mạc Vi Phẩm :
-Mắng đủ chưa! Chuyện của tôi và ấy còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào! Tôi đính hôn với Mộ Dung Tuyết theo cầu của ông, về phần tôi với ấy chung sống thế nào, đó là tự do của tôi!
Mạc Vi Phẩm giận đến đỏ cả khuôn mặt già, đưa tay lại thêm cái tát.
Vũ Phong Nhi nhìn được, vội vươn tay kéo tay của Mạc Vi Phẩm, khuyên nhủ:
-Ông xã, chúng ta chỉ có đứa con trai, ông muốn đánh chết nó sao?
-Đánh chết càng tốt, bớt cho nó làm tôi tức chết! – Mạc Vi Phẩm nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương.
Mạc Duy Dương mím môi, sắc mặt khó coi, hai tay đặt vai Diệc Tâm Đồng.
Diệc Tâm Đồng sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa, khóc phải bởi vì Mạc Vi Phẩm mắng , mà là đau lòng thay Mạc Duy Dương.
Hẳn là Mạc Duy Dương bỏ lại Mộ Dung Tuyết ở lễ đính hôn chạy đến tìm . Hôm qua vốn nên phải xuất tại lễ đính hôn, lại để cho ký giả chụp được hình ảnh ra vào hộp đêm. Mạc Vi Phẩm tức giận cũng là chuyện đương nhiên, có điều tại sao Mạc Vi Phẩm có thể phân tốt xấu mà đánh người cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.
-Được rồi! Mạc Vi Phẩm, nên nghe con trai giải thích mới phải! – Vũ Phong Nhi gạt tay Mạc Vi Phẩm , hốc mắt theo đó đỏ lên, mặt của con trai cũng sắp bị Mạc Vi Phẩm phá hủy, bà có thể đau lòng sao?
- có gì để giải thích, chuyện giống như báo chí viết! Bây giờ các người biết đáp án, có thể rồi! – Mạc Duy Dương kéo tay Diệc Tâm Đồng, bỏ lại hai người dưới lầu, kéo thẳng lên lầu.
-Rầm! – tiếng, cửa phòng bị sập lại, buông tay ra, trực tiếp ngồi lên giường lớn, cúi đầu đốt điếu thuốc, với – Về phòng của mình !
Hai tay Diệc Tâm Đồng xoắn lại với nhau, cắn môi giọng hỏi:
-Người khỏe chứ?
nâng đôi mắt chim ưng nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười, dấu tay in mặt màu đỏ thoạt nhìn cũng có phần buồn cười, nhưng chút cũng cười nổi, bởi vì cái tát kia coi như là thay chịu.
từ từ tới gần , ngồi xổm người xuống, tay bé đưa đến gương mặt của , dịu dàng hỏi:
-Có phat rất đau ?
Động tác hút thuốc của dừng lại, nhìn đôi mắt sắp rơi lệ của , mím khóe môi khêu gợi, kéo từ mặt đất lên, đầu dựa vào trán , dịu dàng :
- đau!
Nước mắt của ào ào chảy xuống, biết an ủi , tay vuốt mặt của , cảm thụ nhiệt độ người . giọng :
-Mạc thiếu gia! Có phải người từ trong bữa tiệc đính hôn trốn ra ngoài?
Thái độ của đông cứng, nhìn hỏi:
-Cái gì gọi là trốn ra được? Tôi là lái xe ra ngoài!
cười rộ lên, còn có tâm tình đùa.
tự tay vuốt tóc của , môi trực tiếp hôn lên môi :
-Có phải nên bồi thường lại tôi hay ?
# che giấu # ******
Diệc Tâm Đồng ngủ giường của cho đến khi trời sáng. Khi tỉnh lại, bên kia giường chỉ còn lại mảnh lạnh lẽo, sớm rời giường. khó chịu từ giường bò dậy, cảm giác nơi phía dưới rất đau. Đều do người đàn ông kia, hoàn toàn coi là người, cả đêm ép buộc làm chuyện đó với .
chuẩn
bị xuống giường, cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương vào.
-Dậy rồi? – tới bên giường kéo tay , dúi vào tay túi thuốc, – là thuốc để thoa, chủ yếu là thoa phía dưới của em, hộp thuốc khác là...
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hộp thuốc được gói lại, , cũng biết là thuốc gì rồi, thuốc tránh thai!
-Em biết, em uống hết! – nắm chặt thuốc trong lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt.
- cần uống hết, uống chút là được rồi, bây giờ em thích hợp mang thai! – cầm tay của .
Hốc mắt của đỏ lên, gật đầu cái. Chính cũng là đứa trẻ, sao có thể làm cho đứa trẻ nữa đến cuộc đời này, hơn nữa bị hôn thê của là Mộ Dung Tuyết, cũng phải , sao có tư cách mang thai đứa bé của .
- rửa mặt nhanh lên chút, bữa ăn sáng dọn lên bàn, ăn lạnh đối với dạ dày tốt, ăn rồi học! – đứng dậy vỗ bả vai của , .
cúi đầu đứng dậy tới phòng tắm.
Xé rách túi thuốc ra, ngồi lên bồn cầu, dùng miếng bong thấm thuốc, chịu đựng đau đớn thoa lên phía dưới, thuốc thoa lên có chút mát lạnh, bắt đầu có tác dụng giảm bớt đau đớn.
*** Đổi cách xưng hô nhé!!! Hơi lạ lạ chút.
Cửa phòng tắm bị gõ mấy cái, truyền đến giọng của người đàn ông kia:
-Xong chưa, phải làm rồi!
-Được, trước ! Em xong ngay đây! – lấy miếng bông ném vào thùng rác, kéo quần, sau đó tìm được hộp thuốc tránh thai, tùy tiện nhét mấy viên vùi miệng.
mùi vị đắng ngọt lan tỏa khắp miệng, vội vàng lấy cốc nước, hơi uống hết.
-Khụ khụ! – Thuốc đều rất khó uống!
Diệc Tâm Đồng mới vừa vào phòng học, Lăng Xảo Xảo biết từ nơi nào chạy ra. ta phốc tiếng quỳ mặt đất, lôi kéo tay của khóc thét :
-Đồng Đồng, cầu xin cậu cứu tớ... phải tớ có ý muốn bán cậu , tớ bị người khác sai khiến!
Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, hiểu phải cứu cái gì cho ấy? Chẳng lẽ Mạc thiếu gia phái người tra ra được?
-Trước hết cậu đứng lên , có chuyện gì từ từ , bộ dạng này của cậu làm tớ có cách nào chuyện được với cậu, bởi vì tớ hoàn toàn nghe cậu gì... – đỡ Lăng Xảo Xảo từ mặt đất lên vì rất nhiều bạn học chú ý tới họ ở bên này. vẫn chưa thành người lớn như vậy, để người khác phải quỳ xuống cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.
-Có người cảnh cáo tớ, nếu như xin lỗi cậu, đốt nhà của tớ, cho nên... tớ... hu hu! – Lăng Xảo Xảo khóc thành tiếng.
Có thể ra lời đe dọa này, ngoài người đàn ông kia còn có thể là ai!
-Cậu cần lo lắng, có việc gì!
-Vậy cậu chịu tha thứ cho tớ? Cậu chịu bỏ qua cho tớ sao? Đồng Đồng tớ biết ngay cậu tốt nhất! Cám ơn cậu! – Lăng Xảo Xảo cười rộ lên, kéo tay của cảm kích hồi. Nhưng làm Diệc Tâm Đồng cảm thấy nghi ngờ nhất là rốt cuộc ai sai khiến Lăng Xảo Xảo hại ?
-Xảo Xỏa, là ai sai khiến cậu làm như vậy?
-Cái này... tớ thể ra tên của , tớ mất mạng, Đồng Đồng, cậu tha cho tớ ! Tớ là dám đắc tội với đối phương... – Lăng Xảo Xảo ra sức lắc đầu.
-Thôi! sao! – khoát tay áo, dù sao Mạc Duy Dương cũng điều tra ràng chuyện này, chỉ cần học tập tốt là được rồi.
******
biết có phải vì bị mất lần đầu tiên, hơn nữa liên tục thực vận động với người đàn ông kia hai ngày hay , hạ thân của có tượng ra máu, mà vừa lúc kinh nguyệt tới, bụng của rất đau.
Bởi vì quản gia bị Mạc Duy Dung sa thải rồi, cho nên tại có lái xe mới nhận đưa đón học. Mà thái độ chú lái xe mới đối với tốt như quản gia trước được, thể mở miệng với ta, bảo ta đưa tới bệnh viện, nên chịu đựng đau đớn quay về biệt thự.
Cho đến khi nữ giúp việc tới gọi dùng bữa tối, đau đớn lăn lộn giường. Nữ giúp việc sợ hết hồn, vội gọi điện thoại cho Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương vội vã kết thúc lịch trình hôm nay, chạy về nhà.
Đẩy cửa phòng ngủ của ra, liếc mắt lập tức thấy cả người Diệc Tâm Đồng run rẩy giường, vội khom người tới trước mặt hỏi:
-Xảy ra chuyện gì?
-Bụng của em đau! – đau đến sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi, hàm răng luôn ngừng cắn môi dưới, ngón tay đè bụng lại.
Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa tiếng, ngồi xuống bế lấy từ giường lên, sau đó sải bước ra khỏi phòng ngủ.
thay đăng kí khám khẩn cấp, đợi ở ngoài cửa, chờ kết quả của bác sĩ.
Rèm bị vén lên, Diệc Tâm Đồng ra.
- Thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệc Tâm Đồng ngượng ngùng nhìn , biết mở miệng như thế nào.
Nhưng bác sĩ trực tiếp nhắc nhở:
- Chuyện giữa vợ chống, nên sinh hoạt quá thường xuyên! Sau này hai người vẫn nên phải chú ý. Tôi kê cho ấy đơn thuốc uống là hết chuyện thôi!
Vẻ mặt Mạc Duy Dương lúng túng cảm ơn câu, sau đó dẫn đến hiệu thuốc bốc thuốc.
Diệc Tâm Đồng cảm thấy ràng tự trách.
cầm lấy thuốc, nhìn :
- xin lỗi, nên tiết chế lại mới đúng!
- À. . . . . . phải lỗi của , là kinh nguyệt của em đến!
- Kinh nguyệt tới? - mặt tự chủ có chút đỏ ửng.
- Uh! Chúng ta thôi! – sắp mắc cỡ chết rồi.
đuổi theo, nắm lấy tay của , kéo lên xe của .
******
Tối qua Diệc Tâm Đồng uống thuốc, ngủ mê man tỉnh, đến khi buổi sáng tỉnh lại, dưới lầu truyền đến tiếng động "cạch cạch". nghi ngờ nheo mắt, thời điểm này, hẳn rời giường, có điều dưới lầu làm gì, sao lại ầm ĩ vậy ?
đứng dậy mở cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn xuống dưới lầu.
Lại thấy giữa phòng khách bày cái vali lớn, còn là vali màu hồng, chẳng lẽ Mạc thiếu gia công tác, nhưng cái ý nghĩ này lập tức nhanh chóng bị bỏ qua, bởi vì nhìn thấy Mộ Dung Tuyết.
Mà Mộ Dung Tuyết cũng nhìn thấy , Mộ Dung Tuyết cười với :
- Ngại quá, quấy rầy đến giấc ngủ của , tôi bảo người chuyển đồ!
Chuyển đồ? Diệc Tâm Đồng thấy rất nhiều nhân viên khiêng cái giường lớn lên lầu, sau đó mở cửa phòng Mạc Duy Dương ra, mang giường vào .
mau chóng kịp phản ứng, Mộ Dung Tuyết muốn chuyển đến nơi này ở?
biết vì sao, nghĩ đến ấy muốn chuyển đến đây ở, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, giống như món đồ chơi thích của mình bị người khác đoạt .
Hai chân Mộ Dung Tuyết bắt chéo
ngồi ghế sa lon uống trà, sau đó giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ nổi tiếng, nhìn về phía nhân viên lầu kêu lên:
-Các ổn chưa?
-Tiểu thư, sắp xếp xong!
-Rất tốt! – đặt cốc trà xuống, nhìn về phía Diệc Tâm Đồng lầu ra nụ cười coi như là thân thiện – Tiểu thư Diệc, tôi còn phải làm, quấy rầy nữa, bái bai!
Diệc Tâm Đồng sững sờ tại chỗ, đây xem là cái gì?
Mộ Dung Tuyết, ngay cả giường của ấy cũng chuyển vào phòng của Mạc Duy Dương, vậy có phải nghĩa là, bọn họ chung giường chung gối?
Đến khi các nhân viên khỏi, Diệc Tâm Đồng nhịn được ngắm nhìn phòng của Mạc Duy Dương. Giường và bày biện trong phòng đều bị đổi mới lại, xem ra Mộ Dung Tuyết vốn muốn chuyển vào đây rồi!
******
người đàn ông mặc âu phục mang kính râm màu đen lấy điện thoại di động ra, với người bên đầu kia điện thoại:
-Mạc thiếu gia, thuộc hạ tra ra được chỗ nấp của Dư Uy mấy ngày nay, tại có chỉ thị gì?
Mạc Duy Dương nâng mày đẹp, môi mỏng nhếch lên:
-Ở đâu?
giờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, chiếc xe McLaren màu đen lái về hướng cửa biển.
Dư Uy cùng vài tên thuộc hạ xách theo hộp cơm tới bờ biển, mấy tiếng sung đột nhiên vang lên, mười mấy người bén nhạy lui bước, khẽ ném hộp cơm tay, rút sung mang theo người từ bên hông ra, sau đó chạy nhanh về phía trước, nhưng chạy chưa được mấy bước, đột nhiên ngừng lại, bởi vì trước mặt có vài chục cây súng trường hướng về bọn họ.
Kể cả Dư Uy và thuộc hạ của đều lui về phía sau, cho đến chân giẫm vào trong nước biển, còn đường lui.
Dư Uy cắn răng mắng:
-Mạc Duy Dương, mày theo dõi tao?
Mạc Duy Dương ngồi xe McLaren tay lấy mắt kính xuống, môi mỏng nâng lên đường cong nhạt, cười đẩy cửa ra, xuống xe. Cơ thể thon dài dựa cửa xe, ngón tay vuốt vuốt mắt kính, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Uy.
-Dư Uy, khoảng thời gian chạy trốn dễ chịu chứ? Nhưng tao cảm thấy... những thứ này còn chưa đủ thảm, làm sao bây giờ? Mày muốn tao xử lý mày như thế nào?
Khuôn mặt Mạc Duy Dương vốn cười, giây kế tiếp trở nên u, từ trong ngực móc ra khẩu súng, dưới tình huống lúc tất cả hề hay biết gì, nhắm chuẩn xác tới bắp đùi Dư Uy sai lệch bắn ra: “Pằng!”
Trước sau như , máu từ giữa chân tung tóe bắn ra ngoài, Dư Uy gào khóc ra tiếng, vịn chân khổ sở hét lên:
-Mạc Duy Dương, mày dám giết tao!
Mạc Duy Dương ngồi xổm người xuống, gương mặt tuấn tú mang nụ cười như ma quỷ, lắc đầu cái:
-No, tao giết mày, tao chỉ làm cho mày cả đời cách nào phô trương nữa, tao muốn để cho mày biết hậu quả nếu chọc vào tao! Biết người của tao thể động, mày lại càng muốn làm ra nhiều chuyện như vậy, mày có phải mày ăn no quá, có chuyện làm hay ?
Ngón cái của xoa vết sẹo mu bàn tay, cười đến đáng sợ dị thường.
Dư Uy hung hắng cắn răng, hận được cho phát vào đầu Mạc Duy Dương. Thấy mình ở thế yếu, Dư Uy chớp mắt cái, tìm kiếm cách chạy trốn.
Nhưng Mạc Duy Dương so với giảo hoạt hơn, há có thể để cho chạy trốn nữa.
Chỉ trong thời gian cái nháy mắt, toàn bộ thuộc hạ của Mạc Duy Dương xông tới đám thuộc hạ của Dư Uy, Mạc Duy Dương nằm ngửa mặt cửa xe, bộ dạng ra vẻ việc liên quan đến mình, bên tai truyền tới tiếng kêu như giết heo của Dư Uy và thuộc hạ của .
-Á!
-Bốp!
-A!
Người dưới tay Mạc Duy Dương tất cả đều là tinh , tất cả đều là an hem theo cùng vào sinh ra tử, cần tự ra tay cũng có thể giải quyết đám người Dư Uy kia.
Mắt của Dư Uy bị đánh quyền, lỗ mũi bị người khác đập trúng phát, đầu choáng váng. Chân trúng đạn chịu nổi sức nặng, cả người ngã mặt đất, bụng bị cước đạp trúng, nước bọt trong miệng phun ra ngoài, mắt trợn trắng bộ dạng như sắp ngủm.
Tất cả thuộc hạ của Dư Uy đều chính là con cọp giấy, có ích chút nào, nhanh chóng bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương đè xuống đất.
Mạc Duy Dương sớm dự liệu được có loại kết quả này, ngón tay kẹp điếu thuốc, đạp xuống bước chân vững chắc tới trước mặt của Dư Uy, ngồi xổm người xuống vỗ mặt của , môi cử động:
-Dư Uy, lần này cho mày chút giáo huấn, để mày nhớ lâu chút!
qua làn thuốc còn chưa cháy hết trong tay trực tiếp đặt ngay mu bàn tay Dư Uy.
-A! – Dư Uy phát ra tiếng kêu khổ sở, bộ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên.
Thuộc hạ của nhìn thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng Mạc Duy Dương cũng bỏ qua cho dễ dàng như vậy, vung tay lên nhét viên thuốc màu đen vào trong miệng Dư Uy. Dư Uy kích động cái, trực tiếp nuốt thuốc xuống.
Last edited by a moderator: 13/5/15