1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80: Phát sinh biến cố


      Bảy giờ sáng, biệt thự nhà họ Mạc nghênh đón lễ đính hôn long trọng. Thảm dài màu đỏ bày khắp tất cả mọi nơi, người làm bận rộn ra ra vào vào biệt thự có diện tích mấy vạn mét vuông, trong tay bưng khay đựng trái cây và ly rượu, tới bày biện ly và đĩa bàn tiệc màu đỏ. Tất cả người làm đều thống nhất mặc đồ màu đen trắng.

      Lúc này Mạc Duy Dương đứng ở tầng cao nhất của biệt thự, mặc tây trang màu đen, chân dựa vào góc tường, khom lưng dùng ngón tay thon dài mở màn hình điện thoại ra, nhấn số điện thoại của Diệc Tâm Đồng, vẫn như vậy, đều là trạng thái tắt máy.

      phải tin tưởng lời của quản gia, cất điện thoại, nhét vào trong túi quần tây, rời khỏi sân thượng.

      Còn bên kia, Mộ Dung Tuyết trang điểm mím môi, mặt chút vui sướng vì đính hôn, ngược lại tầm mắt vẫn nhìn nơi nào đó.

      Sáng sớm Lục Hạo Nam đến biệt thự của nhà họ Mạc, bây giờ trốn trong phòng của Mạc Duy Dương thưởng thức rượu vang. Mạc Duy Dương từ nhà vệ sinh ra ngoài, nhìn cái:

      - Cậu đúng là khách khí!

      - Đính hôn chỉ có lần, đương nhiên là phải lừa gạt cậu khoản khá! – Lục Hạo Nam để ly rượu xuống cười .

      - Tùy cậu! – lại lấy điện thoại ra nhìn lần nữa, vẫn có tin tức sao?

      - Cũng đến thời điểm này, còn nhớ thương giai nhân phấn hồng của cậu sao? – hài hước liếc nhìn Mạc Duy Dương vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

      - thôi! Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi! – để ý trêu ghẹo của Lục Hạo Nam, bỏ điện thoại vào trong túi quần, ra khỏi phòng ngủ

      Lục Hạo Nam đứng dậy, cười đuổi theo.

      ***

      Hộp đêm Mị Ảnh, đám người hỗn độn dưới sân khấu, tụ tập các lão già béo phì, đàn ông háo sắc, những người này đều là người có tiền thường vào hộp đêm, muốn tìm người tình đêm, bao nuôi vợ bé.

      Mà nơi càng được người ta chờ mong nhất chính là khu bán đấu giá phụ nữ, kẻ thét giá cao nhất thắng được người đẹp.

      Diệc Tâm Đồng và mấy người phụ nữ khác bị tách ra đưa vào từng căn phòng. bị đẩy vào căn phòng, cửa có khóa. dùng sức đập cửa, hét lớn:

      - Mở cửa, thả tôi ra ngoài!

      Nhưng trả lời cũng chỉ là:

      - Cho tao yên tĩnh chút , bằng mày thấy!

      Cơ thể dán vào cửa của trượt xuống ngồi mặt đất, vòng hai cánh tay lại khóc :

      - Mạc thiếu gia, cứu em!

      khóc đến nằm sấp mặt đất, mà trong cơ thể thỉnh thoảng dâng lên luồng nhiệt, khó chịu phát run.

      Người đàn bà giống má mì cố ý đem tăng thêm liều lượng thuốc, để họ ngoan ngoãn vào khuôn khổ. Chỉ sợ họ bị chọn trúng, lúc hầu hạ khách phản kháng hoặc chạy trốn, cho các uống loại thuốc mãnh liệt này, cho dù muốn, cũng bởi vì thuốc mà cam tâm tình nguyện cùng những tên đàn ông kia hoan ái.

      ***

      Chín giờ sáng, khách mời lần lượt đến tiệc chiêu đãi ở biệt thự nhà họ Mạc. Vô số ký giả, phóng viên giữ ở ngoài cổng lớn, muốn bộ phong tróc ảnh (đuổi gió bắt bóng) được chút gì đó! Nhưng đều bị người làm của nhà họ Mạc chặn ngoài cổng.

      Các ký giả đứng ngoài cổng quạt cho mát, cổ đeo máy chụp hình, tầm mắt nhìn xung quanh, tất cả đều muốn chụp hình nhân vật nam chính hoặc nữ chính của hôm nay.

      Tầm mắt Mạc Duy Dương tìm tòi trong đám người xung quanh, cũng thấy bóng dáng của Diệc Tâm Đồng, nha đầu kia tới?

      xoay người chuẩn bị rời khỏi đám người, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Mắt sáng lên, sau khi nhìn hiển thị tên người gọi, mặt hơi khó chịu, lại là quản gia gọi tới!

      - Mạc thiếu gia! xin lỗi! Tôi... xin lỗi... người! – Quản gia khóc thành tiếng.

      - Chuyện gì? – Mạc Duy Dương nhíu lông mày hỏi.

      - Tiểu thư mất tích, tối qua cả đêm ấy về, hôm nay cũng đến trường học!

      - Cái gì? Đáng chết, phải ông tối qua ấy ngủ rồi sao? – Mặt của Mạc Duy Dương trong nháy mắt trầm xuống.
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Tóc thổi mây bay

      Chương 81: Chơi trò mất tích

      - Mạc thiếu gia, tối qua vì trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, nên tôi về nhà, tiểu thư đảm bảo với tôi xe bạn học vè, tôi mới… xin lỗi Mạc thiếu gia, tùy cho người trừng phạt, tôi từ chức!

      Mạc Duy Dương tức giận cúp điện thoại, sau đó lại bấm số thuộc hạ của mình phân phó:

      - Lập tức phái người tìm kiếm vị trí của Diệc Tâm Đồng! Nếu có tin tức lệp tức cho tôi biết!

      Đáng chết, cho rằng muốn tới lễ đính hôn! Lại chơi trò mất tích với !

      Thấy sắp phải cử hành hôn lễ, mà bên kia vẫn còn chưa đem tin tức về, cả trái tm MẠc Duy Dương bị ném lên cao!

      ***

      Hôm nay vốn nên xuất ở lễ đính hôn của Mạc Duy Dương, nhưng Vũ LẠc Trạch lại cố ý chọn ngày này để bàn bạc, chuyện làm ăn. Vì trốn tránh vài vấn đề, sợ trong bữa tiệc gặp Diệc Tâm Đồng, nên đành thấy mặt cũng đau lòng, trong lòng cười nhạo bản thân yếu đuối.

      Mà dựa vào sở thích của đối tác, chọn địa điểm bàn bạc ở Mị Ảnh, vì đối phương hứng thú phương diện làm ăn, mà là tìm hoan ái…

      Vũ LẠc Trạch đối với cái nơi dơ bẩn này “xin tha lỗi cho kẻ bất tài”, nhưng nếu là cầu của đối phương, chỉ có thể bất đắc dĩ chọn vị trí dưới ngay trước sân khấu. Ngón tay vuốt li đế cao, uống ngụm rượu vang. Có vẻ đối phương tăng cao hăng hái khác thường, luôn ngừng với :

      - Đợi chụp được nàng xinh đẹp, cùng vui đêm đẹp!

      Vũ Lạc Tranh giả tạo ứng phó với , chỉ hy vọng đối phương có thể ký hợp đồng sớm chút, sau đó bỏ người.

      ****

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, các uống thuốc mạnh, dược tính trong cơ thể bắt đầu phát tác. Mỗi trong phòng đều chịu đựng hành hạ có tính người, hộp đêm Mị Ảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, buổi bán đấu giá chính thức mở màn. màn hình ngay chính giữa sân khấu bắt đầu chuyển thành hình ảnh căn phòng thứ nhất.

      Trong phòng người phụ nữ mặc áo ngủ trong suốt màu đỏ nằm giường lớn, bộ ngực có bra che chắn như như , hai điểm đều lộ ra ngoài.

      Đàn ông ở đây chợt cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, thứ dưới thân vì hình ảnh màn hình mà cương to, nuốt nước miếng mãnh liệt, tay sờ soạng xuống phía dưới.

      Giám đốc Từ ngồi bên cạnh Vũ Lạc Trạch, đôi mắt sắc nheo lại, nhìn chăm chú vào màn hình, chỉ màn hình :

      - này thích hợp làm tình đêm nhất, muốn lên ?

      Vũ Lạc Trạch hứng thú nửa điểm mà liếc quá mức lẳng lơ màn hình, thẳng câu:

      - Nếu giám đốc Từ thích, tôi có thể ra thêm chút sức!

      Giám đốc Từ cười nở hoa:

      - Được được!

      Vũ Lạc Tranh nhếch môi, thầm mắng trong lòng: “Sắc lang!”

      Màn hình nhanh chóng chuyển sanh hình ảnh căn phòng thứ hai. Cũng là xinh đẹp gợi cảm chịu đựng phát tác của dược tính. Hai tay xé rách áo ngủ trước ngực, tóc đen dán chặt khuôn mặt đầy mồ hôi của , hai chân luôn ngừng giãy giụa giường. Uống thuốc kia, dù là ngọc nữ cũng biến thành dục nữ.

      Tổng cộng có mười căn phòng, hình ảnh chín căn phòng lần lượt được phát lên, duy chỉ còn lại căn phòng đặt ở trung tâm chính được phát ra, chính vì vậy thu hút người thét giá rất cao.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 82: Rất khó chịu + số thông tin

      Chín căn phòng trước mặt nhanh chóng được người khác hét giá chiếm được, Vũ Lạc Trạch giúp giám đốc Từ chiếm được chính là trong căn phòng thứ nhất. Giám đốc Từ từ vị trí đứng dậy, với Vũ Lạc Trạch:

      - Tổng giám đốc Từ, tôi trước! Chuyện hợp tác ngày mai giải quyết!

      Vũ Lạc Trạch cười :

      - Giám đốc Từ mau ! nên làm trễ nãi chính !

      Giám đốc Từ hề nghe ra châm chọc trong lời của , vội vui vẻ chạy mất, tất cả tinh thần tập trung người mỹ nữ trần trụi, hề che đậy.

      tại chỉ còn lại người trong căn phòng cuối cùng chưa bị tung video. Người chủ trì cầm mic lên sân khấu :

      - Tiết mục then chốt tối nay đến rồi! Chín người đẹp mỹ lệ trước đó, tất cả mọi người quá ràng rồi, vị kế tiếp này nhất định có thể làm kinh ngạc bốn phương!

      Tay người chủ trì đưa lên về phía màn hình, tầm mắt mọi người di chuyển theo cái, hình ảnh nhanh chóng chuyển thành phòng của Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng cũng biết giờ phút này từng cử động của bị mắt đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằm. t,ruyện của d/iễn đ\àn l\ê q/uý đ\ôn Tay xoa bộ ngực phát căng, rất khó chịu. cảm giác toàn thân muốn nổ tung, mà áo ngủ lụa mỏng tăng thêm chút cảm giác thần bí, khuôn mặt nhắn của chôn trong gối, khổ sở giương cái miệng nhắn.

      giống những khác, làm ra vài động tác mê hoặc đàn ông, mà là khổ sở co rúc giường lớn. Yên tĩnh làm cho đàn ông muốn nhìn ràng mặt của . Đột nhiên ngửa đầu, khiến đàn ông dưới sân khấu phát ra tiếng than sợ hãi, giá tiền bán đấu giá cũng theo đó lên như bão tố. . . . . .

      Dưới sân khấu Vũ Lạc Trạch chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhất thời cả người cứng đờ, là xuất ảo giác sao? d*iễn đàn l*ê q,uý đ.ôn màn hình sao lại là Diệc Tâm Đồng, hôm nay hẳn là phải xuất tại lễ đính hôn của Mạc Duy Dương chứ?

      ******

      Bên kia, nghi thức đính hôn cử hành, khách mời ngồi đầy bàn tịch, Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết lên bục đài, Mộ Dung Tuyết nhìn cái, hỏi:

      - sao vậy? Sắc mặt có khí lực?

      Khuôn mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng, trả lời:

      - có việc gì!

      - có việc gì cười cái! – có hàm ý nhìn về bàn tiệc của các trưởng bối, Mạc Duy Dương bất đắc dĩ nâng môi mỏng.

      Mộ Dung Tuyết cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đính hôn đeo lên ngón tay của , sau đó ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt xinh đẹp có phần đỏ ửng.

      Vẻ mặt Mạc Duy Dương lạnh nhạt liếc qua khuôn mặt , ngón tay lấy chiếc nhẫn của nữ giới còn dư lại lên, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu cũng thấy phản ứng.

      Nét mặt tất cả mọi người quái dị nhìn thẳng , Mạc Vi Phẩm tức giận nhìn chằm chằm, thằng nhóc này lề mề cái gì? Vũ Phong Nhi lo lắng hỏi:

      - Con trai, sao vậy?

      lúc tất cả mọi người cho rằng buông ra nâng bàn tay của Mộ Dung Tuyết, chiếc nhẫn màu hồng đeo tay của .

      Dưới bục truyền đến tiếng vỗ tay của các khách mời, Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cũng thở dài hơi, Mộ Dung Tuyết mỉm cười hạnh phúc, chỉ có mặt của Mạc Duy Dương có biểu cảm nên lời.

      và Mộ Dung Tuyết muốn xuống khỏi bục đài, điện thoại bỏ trong túi quần tây của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra thấy là Vũ Lạc Trạch gọi tới!

      Tiểu tử này, đính hôn cậu ta đến, bây giờ gọi điện thoại là để chúc mừng?

      - Alô!

      - Dương, Diệc Tâm

      Đồng bị bán tới hộp đêm Mị Ảnh, tôi thông báo với cậu tiếng, quấy rầy đính hôn của cậu! – Vũ Lạc Trạch liếc nhìn có hành động hơi quái dị màn hình .

      Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, cúp điện thoại, lao xuống bục đài.

      Mộ Dung Tuyết thấy thế vội vàng kêu lên:

      - Dương, đâu vậy?
      Mạc Dung Dương đột nhiên bỏ , làm Mạc Vi Phẩm vui, ông nội phân phó người dưới tay mình theo .

      Mạc Duy Dương từ cửa chính ra, mà ký giả vẫn canh ở ngoài cổng vừa nhìn thấy , toàn bộ lao về phía . tay ngăn cản mic, lấy điện thoại di động ra ra lệnh cho thuộc hạ của mình:

      - Ngay lập tức đuổi bọn ký giả đáng ghét này !
      bỏ lại câu như vậy, gạt bỏ đám người ký giả ra, ngồi vào trong xem BMW của mình, sau đó lái xe phóng nhanh .

      Giá của Diệc Tâm Đồng lên tới 50 vạn, mà giá tiền vẫn còn tiếp tục tăng lên. Vũ Lạc Trạch sợ bị người khác bắt , lập tức lấy giá tiền cao nhất là năm trăm vạn giữ cả đêm, số tiền kia bọn tìm Mạc Duy Dương mà đòi.

      Mạc Duy Dương chạy tới Mị Ảnh trường bán đấu giá sạch , vội bấm số điện thoại của Vũ Lạc Trạch, tìm được phòng của Diệc Tâm Đồng.

      Đẩy cửa ra, bước nhanh đến

      - Sao lại thế này? – nhìn Diệc Tâm Đồng giường hỏi
      Nhìn lại quần áo của con ngươi của Mạc Duy Dương tự chủ lộ ra tức giận. Đáng chết, là ai cho ăn mặc thành như vậy!

      Vũ Lạc Trạch lắc đầu cái :

      - Đoán chừng là bị người ta bán tới nơi này, còn nữa, ấy giống như bị bỏ thuốc, nơi này giao cho tôi xử lý, cậu mang co ấy trước !
      Mạc Duy Dương cảm kích vỗ vỗ bờ vai của :

      - Cảm ơn!
      tự ôm lấy Diệc Tâm Đồng giường, sau đó ra khỏi căn phòng

      Mạc Duy Dương đặt vào trong rồi đóng cửa xe, xoay người lại kêu lên:

      - Đồng Đồng!
      Đột nhiên Diệc Tâm Đồng bổ nhào tới , dọa giật mình, hoàn hảo là tinh mắt dón được , để ngồi ở đùi mình, đưa tay vỗ lưng của

      Dược tính của Diệc Tâm Đồng phát tác kịch liệt, toàn thân luôn ngừng run. khó chịu uốn éo người, tay sờ loạn người , hồ ngôn loạn ngữ ( năng lung tung) :

      - Mạc thiếu gia, em là khó chịu, có phải em sắp chết ! Nóng quá, cứu em…
      - Đáng chết! – Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa tiếng, ngón tay gạt tóc gò má ra, cúi đầu ấn lên mặt của nụ hôn, trấn an – TRước hãy chịu đựng, tôi đưa em đến bệnh viện!
      - Mạc thiếu gia, em rất khó chịu… - ý thức yếu ớt mà thở ra, tay theo cổ áo của vào bên trong. Bàn tay bé vuốt lồng ngực rắn chắc của , thỏa mãn rên rỉ, than ra tiếng. Cái miệng nhắn tiếp cận rồi hôn lên áo sơ mi của , động tác vụng về mà cắn nút cài áo sơ mi của
      Mạc Duy Dương bị khiêu khích, trêu chọc khiến cả người nóng ran, tay đè tay của lại, hừ lạnh :

      - Đồng Đồng, được nghịch lửa nữa!
      nâng đôi mắt mơ màng lên quyến rũ :

      - Em nóng quá! Mạc thiếu gia, người người hình như mát mẻ hơn!
      Đùi của ra sức ép đùi của , nhìn cười quyến rũ tiếng, dáng vẻ câu hồn lại mê người.

      Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa tiếng, biết có loại phản ứng này tất cả đều là vì uống thuốc, nhưng nếu như giúp giải trừ loại thuốc này, chỉ làm sống bằng chết. đấng mày râu có thể nhịn, nhưng lần đầu trải qua tình, muốn nhịn như thế nào? Có lẽ là ham muốn chiếm hữu tác quái trong lòng, đè dưới người, hét lớn tiếng :

      - Đồng Đồng, em tra tấn tôi đủ lâu, hy vọng em hối hận!
      cười khúc khích, chủ động hôn lên môi mỏng của , dồn dập mà hỗn độn. giữ chặt cánh tay của , mập mờ cười bên tai của :

      - Từ từ , chỗ của em quá , đợi cho em nếm mùi đau khổ…
      Lời tác giả:

      Kế tiếp :

      Thân phận chân của Diệc Tâm Đồng, mọi người cảm thấy nhi sao? Hay là…

      Khúc mắc giữa tình của Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng, cùng với người xen ngang giữa họ là Mộ Dung Tuyết, tình của ba người bọn họ phát sinh thay đổi như thế nào?

      Nam phụ chính văn Lục Hạo Nam, tuyệt đối đơn giản như vậy, các bạn có cảm giác ta và người nào đấy có chút mập mờ hay ?

      nam phụ khác là Vũ Lạc Trạch, trong văn ta mang đến tác dụng gì? Sau này xuất nhiều vai nam phụ và nữ phụ hơn…

      Tất cả đều ở trong Satan dịu dàng, xin tiếp tục theo dõi!
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 83.1: Chuẩn bị em

      cười khúc khích, chủ động hôn lên môi mỏng của , dồn dập mà hỗn độn. giữ chặt cánh tay của , mập mờ cười bên tai của :

      - Từ từ , chỗ của em quá , đợi cho em nếm mùi đau khổ. . . . . .

      Lý trí của bị dược tính khống chế, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, chỉ biết toàn thân nóng rất là nóng, chỉ có đụng vào cơ thể của mới có chút cảm giác mát mẻ.

      nóng lòng muốn xua tan cái nóng ran người, tay sờ loạn khắp nơi, đáng giống như con mèo . Tay bắt được bàn tay bé của , môi phủ môi đỏ của , xoay qua xoay lại hôn cho đến khi môi của trở nên sưng đỏ. Tay của vuốt môi , tiến tới bên tai giọng hỏi d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn:

      - Tôi là ai?

      Cơ thể của cọ xát trong lòng , cười diễm lệ :

      - Mạc thiếu gia! - Hai tay của ôm cổ , chủ động hôn lên. Môi của rất lạnh, tham lam mút, mút giống như ăn thạch hoa quả.

      giữ chặt ót , môi chạm đến vành tai của , khẽ cười:

      - Tôi cực kỳ bộ dạng lúc này của em!

      ******

      Mạc Duy Dương vừa rời khỏi lễ đính hôn, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết cũng theo đó trầm xuống. t,ruyện của d`iễn đàn l!ê q,uý đ,ôn Hôm nay là ngày đính hôn của con và Mạc Duy Dương, có chuyện lớn nữa cũng thể bỏ lại con họ mà chạy mất. Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi vội tốt giúp con trai mình, sắc mặt của cha mẹ Mộ Dung Tuyết mới hơi có chuyển biến tốt hơn.

      Mộ Dung Tuyết nhấc váy rời khỏi chỗ trong bàn tiệc, vào trong biệt thự.

      sớm biết Mạc Duy Dương cưới cũng phải là lòng, nhưng ngờ vào tình huống quan trọng như hôm nay mà ta lại vứt bỏ mình ở bữa tiệc, cảm thấy lòng tự ái, kiêu ngạo của bị tổn thương.

      - khó chịu, trong lòng nghĩ thông chứ? - thanh hài hước vang lên sau lưng .

      Mộ Dung Tuyết cần quay đầu lại cũng biết là ai, nhanh chóng lau nước mắt mặt , quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Hạo Nam.

      - Lục Hạo Nam, bắt Mạc Duy Dương quay lại! - bước nhanh về phía trước, níu lấy áo sơ mi của quát.

      Lục Hạo Nam gạt tay của ra, lắc đầu cái:

      - Em phải thục nữ, khó trách Dương lại bỏ rơi em!

      - im miệng! - vung tay lên đưa về phía gương mặt tuấn tú, động tác của cực nhanh phát nắm lấy cánh tay của . Tay rất mềm mại, nắm thoải mái hơn gấp trăm lần so với khi còn bé.

      cười xinh đẹp tiếng:

      - Đừng tìm phát giận, nhiều nhất là cho em mượn bờ vai để dựa vào thôi!

      Mộ Dung Tuyết rút tay của mình về, hừ lạnh :

      - cứ việc cười nhạo em ! Dù sao từ đến lớn hai người bọn đều chỉ biết ức hiếp em!

      tức giận thẳng lên lầu, hoàn toàn để ý tới .

      Lục Hạo Nam theo lên lầu, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm:

      - theo em làm gì? Chẳng lẽ biết nam quả nữ (*) thể ở chung phòng sao?

      (*) nam quả nữ: nam nữ đều còn độc thân (quen quá mà = :)

      - Em là quả nữ sao? Hình như em đính hôn, là có phụ nữ có chồng chưa cưới, phụ nữ lập gia đình! - Lục Hạo Nam cười, còn nét mặt như phát điên.

      - Bây giờ tâm tình tốt hơn chưa? – đột nhiên chuyển đề tài, đưa tay sờ sờ đầu của hỏi.

      có chút thụ sủng nhược kinh (*), nhếch môi lên:

      (*) thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều quá mà hoảng sợ.

      - Phương thức ủi người đúng là thô bỉ!

      - Có tác dụng với em là được! - Lục Hạo Nam cười .

      nhìn chằm chằm, hận kéo nụ cười mặt xuống.

      ******

      Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng kích tình đêm ở xe, buổi sáng khi tỉnh lại, mặt của Diệc Tâm Đồng dán vào ngực của , tay của thỉnh thoảng thăm dò phần lưng của . Cơ thể nhắn nép trong ngực của , cùng cơ thể cao lớn của tạo nên đối lập rệt d;iễn đ;àn l;ê q;uý đ;ôn.

      Diệc Tâm Đồng như mèo con liếm khóe miệng cái, bàn tay lưng làm cho cho thoải mái lật người, ngay lúc lật người khiến lập tức tỉnh táo lại, bởi vì bàn tay đột nhiên đè cái mông của xuống, thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến:

      - tỉnh rồi hả?

      trợn to mắt, tầm mắt theo ánh sáng, nhìn thẳng lên lồng ngực trần trụi, cho đến khi đối diện mắt phượng mỉm cười của . nhịn được nuốt nước bọt cái, mà tay của mập mờ chống ở ngực của , băn khoăn lo lắng, cơ thể cứng đơ.

      Hình ảnh kích tình ngày hôm qua từ từ chắp vá lại, mặt của đỏ đến tận cổ, cái miệng nhắn run lên.

      nắm bàn tay bé của đặt lên môi hôn cái, giọng:

      - Có khỏe ?

      gật đầu cái, hoàn toàn hỏi cái gì.

      - Chắc chắn chứ? - Đột nhiên lật người cái lại đè lên người , kêu lên tiếng, phần lưng mềm mại đặt lồng ngực của , có chút khó chịu và khác thường.

      Cuối cùng mới kịp phản ứng, vừa rồi là hỏi tình trạng cơ thể của . Nhớ tới tối qua hai người chiến đấu hăng hái, phía dưới của vẫn còn rất đau, khuôn mặt có phần kỳ quái :

      - Vẫn còn rất đau ....!

      cúi đầu hôn tóc của , ngón tay giữ chặt eo thon , thở dài :

      - Hôm nay bỏ qua cho em trước!

      tay kéo từ chỗ ngồi lên, sau đó nét mặt nghiêm túc hỏi:

      - Tại sao lại xuất ở hộp đêm Mị Ảnh?

      - Em. . . . . . – Bất thình lình nghĩ đến tất cả xảy ra tối hôm qua, là Lăng Xảo Xảo. . . . . . nhưng có nên cho biết hay , bị Lăng Xảo Xảo bày mưu? Dựa vào tính cách của Mạc Duy Dương, ấy nhất định bỏ qua cho Lăng Xảo Xảo. Mặc dù Lăng Xảo Xảo hại thiếu chút nữa thất thân, nhưng cũng muốn Lăng Xảo Xảo bị trừng phạt

      - Em. . . . . .

      - Được rồi, em tôi cũng điều tra ràng! Trước hết đến trung tâm mua bộ quần áo, sau đó trở về biệt thự! - buông lỏng ra, sau đó chuyên tâm lái xe.

      Diệc Tâm Đồng lấy tay khép lụa mỏng che được cảnh sắc phía dưới, mặt đỏ bừng cúi đầu.

      Điện thoại của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, mắt nhìn vào hiển thị điện thoại, trong phút chốc sắc mặt xuất biến hóa. Là Mạc Vi Phẩm gọi tới, cần nghĩ cũng biết ý định của Mạc Vi Phẩm khi gọi điện tới, trực tiếp ấn nút nghe,
      giương khóe môi khêu gợi.

      Xe ngừng lại trước biệt thự, người làm vội vàng tiến lên đón, sắc mặt tái nhợt :

      -Mạc thiếu gia, chủ tịch và phu nhân tới!

      Nghe vậy, mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

      Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi chưa từng tới biệt thự này, mà lần này lại bất ngờ ghé thăm, nhất định có chuyện gì tốt.

      Mạc Duy Dương nhìn cái, vẻ mặt phức tạp :

      -Lát nữa thẳng lên lầu, mặc kệ nghe cái gì cũng làm như nghe biết!

      Diệc Tâm Đồng cắn môi gật đầu cái, sau đó cùng vào phòng khách.

      Toàn bộ tầm mắt của Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ở phòng khách nhìn về phía bên này, Vũ Phong Nhi vội vàng kêu lên:

      -Dương, hai người đâu cả đêm?

      Vừa nhìn quần áo hai người, cũng biết họ qua đêm bên ngoài.

      Mạc Duy Dương liếc nhìn Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ghế sa kon, vỗ bả vai , :

      -Em lên lầu trước !

      - ta cần vội lên lầu!

      Mạc Vi Phẩm đứng dậy, trong tay nắm tờ báo, tới chỗ bọn họ, bàn tay giơ lên, tờ báo đập vào mặt Mạc Duy Dương.

      Tờ báo rơi xuống mặt đất, cái tựa đề siêu lớn kèm với hình ảnh, khiến cho sắc mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đồng thời thay đổi.

      -Đồ vô liêm sỉ! – Mạc Vi Phẩm vung tay lên cái tát tới, Mạc Duy Dương hề né tránh, cứng rắn bị cái tát. Gương mặt tuấn tú lập tức ra năm dấu tay. Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào ngăn ở trước mặt của Mạc Duy Dương, khóc rống – Bác trai, xin đừng đánh ấy, tất cả là lỗi của tôi truyện của d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn!

      Mạc Vi Phẩm đưa tay chỉ vào mũi mắng:

      - cút ra khỏi nơi này cho tôi! Đừng phá hư quan hệ giữa con dâu với con tôi!

      Cơ thể Diệc Tâm Đồng hoảng loạn, bước chân lảo đảo, nước mắt giàn giụa.

      Mạc Duy Dương đưa tay giữ chặt hông của , lắc đầu cái, nhìn về phía Mạc Vi Phẩm :

      -Mắng đủ chưa! Chuyện của tôi và ấy còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào! Tôi đính hôn với Mộ Dung Tuyết theo cầu của ông, về phần tôi với ấy chung sống thế nào, đó là tự do của tôi!

      Mạc Vi Phẩm giận đến đỏ cả khuôn mặt già, đưa tay lại thêm cái tát.

      Vũ Phong Nhi nhìn được, vội vươn tay kéo tay của Mạc Vi Phẩm, khuyên nhủ:

      -Ông xã, chúng ta chỉ có đứa con trai, ông muốn đánh chết nó sao?

      -Đánh chết càng tốt, bớt cho nó làm tôi tức chết! – Mạc Vi Phẩm nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương.

      Mạc Duy Dương mím môi, sắc mặt khó coi, hai tay đặt vai Diệc Tâm Đồng.

      Diệc Tâm Đồng sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa, khóc phải bởi vì Mạc Vi Phẩm mắng , mà là đau lòng thay Mạc Duy Dương.

      Hẳn là Mạc Duy Dương bỏ lại Mộ Dung Tuyết ở lễ đính hôn chạy đến tìm . Hôm qua vốn nên phải xuất tại lễ đính hôn, lại để cho ký giả chụp được hình ảnh ra vào hộp đêm. Mạc Vi Phẩm tức giận cũng là chuyện đương nhiên, có điều tại sao Mạc Vi Phẩm có thể phân tốt xấu mà đánh người cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.

      -Được rồi! Mạc Vi Phẩm, nên nghe con trai giải thích mới phải! – Vũ Phong Nhi gạt tay Mạc Vi Phẩm , hốc mắt theo đó đỏ lên, mặt của con trai cũng sắp bị Mạc Vi Phẩm phá hủy, bà có thể đau lòng sao?

      - có gì để giải thích, chuyện giống như báo chí viết! Bây giờ các người biết đáp án, có thể rồi! – Mạc Duy Dương kéo tay Diệc Tâm Đồng, bỏ lại hai người dưới lầu, kéo thẳng lên lầu.

      -Rầm! – tiếng, cửa phòng bị sập lại, buông tay ra, trực tiếp ngồi lên giường lớn, cúi đầu đốt điếu thuốc, với – Về phòng của mình !

      Hai tay Diệc Tâm Đồng xoắn lại với nhau, cắn môi giọng hỏi:

      -Người khỏe chứ?

      nâng đôi mắt chim ưng nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười, dấu tay in mặt màu đỏ thoạt nhìn cũng có phần buồn cười, nhưng chút cũng cười nổi, bởi vì cái tát kia coi như là thay chịu.

      từ từ tới gần , ngồi xổm người xuống, tay bé đưa đến gương mặt của , dịu dàng hỏi:

      -Có phat rất đau ?

      Động tác hút thuốc của dừng lại, nhìn đôi mắt sắp rơi lệ của , mím khóe môi khêu gợi, kéo từ mặt đất lên, đầu dựa vào trán , dịu dàng :

      - đau!

      Nước mắt của ào ào chảy xuống, biết an ủi , tay vuốt mặt của , cảm thụ nhiệt độ người . giọng :

      -Mạc thiếu gia! Có phải người từ trong bữa tiệc đính hôn trốn ra ngoài?

      Thái độ của đông cứng, nhìn hỏi:

      -Cái gì gọi là trốn ra được? Tôi là lái xe ra ngoài!

      cười rộ lên, còn có tâm tình đùa.

      tự tay vuốt tóc của , môi trực tiếp hôn lên môi :

      -Có phải nên bồi thường lại tôi hay ?

      # che giấu # ******




      Diệc Tâm Đồng ngủ giường của cho đến khi trời sáng. Khi tỉnh lại, bên kia giường chỉ còn lại mảnh lạnh lẽo, sớm rời giường. khó chịu từ giường bò dậy, cảm giác nơi phía dưới rất đau. Đều do người đàn ông kia, hoàn toàn coi là người, cả đêm ép buộc làm chuyện đó với .

      chuẩn
      bị xuống giường, cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương vào.

      -Dậy rồi? – tới bên giường kéo tay , dúi vào tay túi thuốc, là thuốc để thoa, chủ yếu là thoa phía dưới của em, hộp thuốc khác là...

      Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hộp thuốc được gói lại, , cũng biết là thuốc gì rồi, thuốc tránh thai!

      -Em biết, em uống hết! – nắm chặt thuốc trong lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt.

      - cần uống hết, uống chút là được rồi, bây giờ em thích hợp mang thai! – cầm tay của .

      Hốc mắt của đỏ lên, gật đầu cái. Chính cũng là đứa trẻ, sao có thể làm cho đứa trẻ nữa đến cuộc đời này, hơn nữa bị hôn thê của là Mộ Dung Tuyết, cũng phải , sao có tư cách mang thai đứa bé của .

      - rửa mặt nhanh lên chút, bữa ăn sáng dọn lên bàn, ăn lạnh đối với dạ dày tốt, ăn rồi học! – đứng dậy vỗ bả vai của , .

      cúi đầu đứng dậy tới phòng tắm.

      Xé rách túi thuốc ra, ngồi lên bồn cầu, dùng miếng bong thấm thuốc, chịu đựng đau đớn thoa lên phía dưới, thuốc thoa lên có chút mát lạnh, bắt đầu có tác dụng giảm bớt đau đớn.

      *** Đổi cách xưng hô nhé!!! Hơi lạ lạ chút.

      Cửa phòng tắm bị gõ mấy cái, truyền đến giọng của người đàn ông kia:

      -Xong chưa, phải làm rồi!

      -Được, trước ! Em xong ngay đây! – lấy miếng bông ném vào thùng rác, kéo quần, sau đó tìm được hộp thuốc tránh thai, tùy tiện nhét mấy viên vùi miệng.

      mùi vị đắng ngọt lan tỏa khắp miệng, vội vàng lấy cốc nước, hơi uống hết.

      -Khụ khụ! – Thuốc đều rất khó uống!

      Diệc Tâm Đồng mới vừa vào phòng học, Lăng Xảo Xảo biết từ nơi nào chạy ra. ta phốc tiếng quỳ mặt đất, lôi kéo tay của khóc thét :

      -Đồng Đồng, cầu xin cậu cứu tớ... phải tớ có ý muốn bán cậu , tớ bị người khác sai khiến!

      Diệc Tâm Đồng sửng sốt chút, hiểu phải cứu cái gì cho ấy? Chẳng lẽ Mạc thiếu gia phái người tra ra được?

      -Trước hết cậu đứng lên , có chuyện gì từ từ , bộ dạng này của cậu làm tớ có cách nào chuyện được với cậu, bởi vì tớ hoàn toàn nghe cậu gì... – đỡ Lăng Xảo Xảo từ mặt đất lên vì rất nhiều bạn học chú ý tới họ ở bên này. vẫn chưa thành người lớn như vậy, để người khác phải quỳ xuống cập nhật chương mới nhanh nhất ở d.iễn đ.àn l.ê q.uý đ.ôn.

      -Có người cảnh cáo tớ, nếu như xin lỗi cậu, đốt nhà của tớ, cho nên... tớ... hu hu! – Lăng Xảo Xảo khóc thành tiếng.

      Có thể ra lời đe dọa này, ngoài người đàn ông kia còn có thể là ai!

      -Cậu cần lo lắng, có việc gì!

      -Vậy cậu chịu tha thứ cho tớ? Cậu chịu bỏ qua cho tớ sao? Đồng Đồng tớ biết ngay cậu tốt nhất! Cám ơn cậu! – Lăng Xảo Xảo cười rộ lên, kéo tay của cảm kích hồi. Nhưng làm Diệc Tâm Đồng cảm thấy nghi ngờ nhất là rốt cuộc ai sai khiến Lăng Xảo Xảo hại ?

      -Xảo Xỏa, là ai sai khiến cậu làm như vậy?

      -Cái này... tớ thể ra tên của , tớ mất mạng, Đồng Đồng, cậu tha cho tớ ! Tớ dám đắc tội với đối phương... – Lăng Xảo Xảo ra sức lắc đầu.

      -Thôi! sao! – khoát tay áo, dù sao Mạc Duy Dương cũng điều tra ràng chuyện này, chỉ cần học tập tốt là được rồi.

      ******

      biết có phải vì bị mất lần đầu tiên, hơn nữa liên tục thực vận động với người đàn ông kia hai ngày hay , hạ thân của tượng ra máu, mà vừa lúc kinh nguyệt tới, bụng của rất đau.

      Bởi vì quản gia bị Mạc Duy Dung sa thải rồi, cho nên tại có lái xe mới nhận đưa đón học. Mà thái độ chú lái xe mới đối với tốt như quản gia trước được, thể mở miệng với ta, bảo ta đưa tới bệnh viện, nên chịu đựng đau đớn quay về biệt thự.

      Cho đến khi nữ giúp việc tới gọi dùng bữa tối, đau đớn lăn lộn giường. Nữ giúp việc sợ hết hồn, vội gọi điện thoại cho Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương vội vã kết thúc lịch trình hôm nay, chạy về nhà.

      Đẩy cửa phòng ngủ của ra, liếc mắt lập tức thấy cả người Diệc Tâm Đồng run rẩy giường, vội khom người tới trước mặt hỏi:

      -Xảy ra chuyện gì?

      -Bụng của em đau! – đau đến sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi, hàm răng luôn ngừng cắn môi dưới, ngón tay đè bụng lại.

      Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa tiếng, ngồi xuống bế lấy từ giường lên, sau đó sải bước ra khỏi phòng ngủ.



      thay đăng kí khám khẩn cấp, đợi ở ngoài cửa, chờ kết quả của bác sĩ.

      Rèm bị vén lên, Diệc Tâm Đồng ra.

      - Thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Diệc Tâm Đồng ngượng ngùng nhìn , biết mở miệng như thế nào.

      Nhưng bác sĩ trực tiếp nhắc nhở:

      - Chuyện giữa vợ chống, nên sinh hoạt quá thường xuyên! Sau này hai người vẫn nên phải chú ý. Tôi kê cho ấy đơn thuốc uống là hết chuyện thôi!

      Vẻ mặt Mạc Duy Dương lúng túng cảm ơn câu, sau đó dẫn đến hiệu thuốc bốc thuốc.

      Diệc Tâm Đồng cảm thấy ràng tự trách.

      cầm lấy thuốc, nhìn :

      - xin lỗi, nên tiết chế lại mới đúng!

      - À. . . . . . phải lỗi của , là kinh nguyệt của em đến!

      - Kinh nguyệt tới? - mặt tự chủ có chút đỏ ửng.

      - Uh! Chúng ta thôi! – sắp mắc cỡ chết rồi.

      đuổi theo, nắm lấy tay của , kéo lên xe của .

      ******

      Tối qua Diệc Tâm Đồng uống thuốc, ngủ mê man tỉnh, đến khi buổi sáng tỉnh lại, dưới lầu truyền đến tiếng động "cạch cạch". nghi ngờ nheo mắt, thời điểm này, hẳn rời giường, có điều dưới lầu làm gì, sao lại ầm ĩ vậy ?

      đứng dậy mở cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn xuống dưới lầu.

      Lại thấy giữa phòng khách bày cái vali lớn, còn là vali màu hồng, chẳng lẽ Mạc thiếu gia công tác, nhưng cái ý nghĩ này lập tức nhanh chóng bị bỏ qua, bởi vì nhìn thấy Mộ Dung Tuyết.

      Mà Mộ Dung Tuyết cũng nhìn thấy , Mộ Dung Tuyết cười với :

      - Ngại quá, quấy rầy đến giấc ngủ của , tôi bảo người chuyển đồ!

      Chuyển đồ? Diệc Tâm Đồng thấy rất nhiều nhân viên khiêng cái giường lớn lên lầu, sau đó mở cửa phòng Mạc Duy Dương ra, mang giường vào .

      mau chóng kịp phản ứng, Mộ Dung Tuyết muốn chuyển đến nơi này ở?

      biết vì sao, nghĩ đến ấy muốn chuyển đến đây ở, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, giống như món đồ chơi thích của mình bị người khác đoạt .

      Hai chân Mộ Dung Tuyết bắt chéo
      ngồi ghế sa lon uống trà, sau đó giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ nổi tiếng, nhìn về phía nhân viên lầu kêu lên:

      -Các ổn chưa?

      -Tiểu thư, sắp xếp xong!

      -Rất tốt! – đặt cốc trà xuống, nhìn về phía Diệc Tâm Đồng lầu ra nụ cười coi như là thân thiện – Tiểu thư Diệc, tôi còn phải làm, quấy rầy nữa, bái bai!

      Diệc Tâm Đồng sững sờ tại chỗ, đây xem là cái gì?

      Mộ Dung Tuyết, ngay cả giường của ấy cũng chuyển vào phòng của Mạc Duy Dương, vậy có phải nghĩa là, bọn họ chung giường chung gối?

      Đến khi các nhân viên khỏi, Diệc Tâm Đồng nhịn được ngắm nhìn phòng của Mạc Duy Dương. Giường và bày biện trong phòng đều bị đổi mới lại, xem ra Mộ Dung Tuyết vốn muốn chuyển vào đây rồi!

      ******

      người đàn ông mặc âu phục mang kính râm màu đen lấy điện thoại di động ra, với người bên đầu kia điện thoại:

      -Mạc thiếu gia, thuộc hạ tra ra được chỗ nấp của Dư Uy mấy ngày nay, tại có chỉ thị gì?

      Mạc Duy Dương nâng mày đẹp, môi mỏng nhếch lên:

      -Ở đâu?

      giờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, chiếc xe McLaren màu đen lái về hướng cửa biển.

      Dư Uy cùng vài tên thuộc hạ xách theo hộp cơm tới bờ biển, mấy tiếng sung đột nhiên vang lên, mười mấy người bén nhạy lui bước, khẽ ném hộp cơm tay, rút sung mang theo người từ bên hông ra, sau đó chạy nhanh về phía trước, nhưng chạy chưa được mấy bước, đột nhiên ngừng lại, bởi vì trước mặt có vài chục cây súng trường hướng về bọn họ.

      Kể cả Dư Uy và thuộc hạ của đều lui về phía sau, cho đến chân giẫm vào trong nước biển, còn đường lui.

      Dư Uy cắn răng mắng:

      -Mạc Duy Dương, mày theo dõi tao?

      Mạc Duy Dương ngồi xe McLaren tay lấy mắt kính xuống, môi mỏng nâng lên đường cong nhạt, cười đẩy cửa ra, xuống xe. Cơ thể thon dài dựa cửa xe, ngón tay vuốt vuốt mắt kính, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Uy.

      -Dư Uy, khoảng thời gian chạy trốn dễ chịu chứ? Nhưng tao cảm thấy... những thứ này còn chưa đủ thảm, làm sao bây giờ? Mày muốn tao xử lý mày như thế nào?

      Khuôn mặt Mạc Duy Dương vốn cười, giây kế tiếp trở nên u, từ trong ngực móc ra khẩu súng, dưới tình huống lúc tất cả hề hay biết gì, nhắm chuẩn xác tới bắp đùi Dư Uy sai lệch bắn ra: “Pằng!”

      Trước sau như , máu từ giữa chân tung tóe bắn ra ngoài, Dư Uy gào khóc ra tiếng, vịn chân khổ sở hét lên:

      -Mạc Duy Dương, mày dám giết tao!

      Mạc Duy Dương ngồi xổm người xuống, gương mặt tuấn tú mang nụ cười như ma quỷ, lắc đầu cái:

      -No, tao giết mày, tao chỉ làm cho mày cả đời cách nào phô trương nữa, tao muốn để cho mày biết hậu quả nếu chọc vào tao! Biết người của tao thể động, mày lại càng muốn làm ra nhiều chuyện như vậy, mày có phải mày ăn no quá, có chuyện làm hay ?

      Ngón cái của xoa vết sẹo mu bàn tay, cười đến đáng sợ dị thường.

      Dư Uy hung hắng cắn răng, hận được cho phát vào đầu Mạc Duy Dương. Thấy mình ở thế yếu, Dư Uy chớp mắt cái, tìm kiếm cách chạy trốn.

      Nhưng Mạc Duy Dương so với giảo hoạt hơn, há có thể để cho chạy trốn nữa.

      Chỉ trong thời gian cái nháy mắt, toàn bộ thuộc hạ của Mạc Duy Dương xông tới đám thuộc hạ của Dư Uy, Mạc Duy Dương nằm ngửa mặt cửa xe, bộ dạng ra vẻ việc liên quan đến mình, bên tai truyền tới tiếng kêu như giết heo của Dư Uy và thuộc hạ của .

      -Á!

      -Bốp!

      -A!

      Người dưới tay Mạc Duy Dương tất cả đều là tinh , tất cả đều là an hem theo cùng vào sinh ra tử, cần tự ra tay cũng có thể giải quyết đám người Dư Uy kia.

      Mắt của Dư Uy bị đánh quyền, lỗ mũi bị người khác đập trúng phát, đầu choáng váng. Chân trúng đạn chịu nổi sức nặng, cả người ngã mặt đất, bụng bị cước đạp trúng, nước bọt trong miệng phun ra ngoài, mắt trợn trắng bộ dạng như sắp ngủm.

      Tất cả thuộc hạ của Dư Uy đều chính là con cọp giấy, có ích chút nào, nhanh chóng bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương đè xuống đất.

      Mạc Duy Dương sớm dự liệu được có loại kết quả này, ngón tay kẹp điếu thuốc, đạp xuống bước chân vững chắc tới trước mặt của Dư Uy, ngồi xổm người xuống vỗ mặt của , môi cử động:

      -Dư Uy, lần này cho mày chút giáo huấn, để mày nhớ lâu chút!

      qua làn thuốc còn chưa cháy hết trong tay trực tiếp đặt ngay mu bàn tay Dư Uy.

      -A! – Dư Uy phát ra tiếng kêu khổ sở, bộ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên.

      Thuộc hạ của nhìn thấy kinh hồn bạt vía.

      Nhưng Mạc Duy Dương cũng bỏ qua cho dễ dàng như vậy, vung tay lên nhét viên thuốc màu đen vào trong miệng Dư Uy. Dư Uy kích động cái, trực tiếp nuốt thuốc xuống.
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 83.5:

      - Mạc Duy Dương, mày cho tao ăn thứ gì? - ôm cổ khó chịu mà rống lên.

      - Thuốc mạnh, có thể giúp mày từ từ ứng phó với mấy người đàn bà, bây giờ tận tình hưởng thụ np(*) ! - Mạc duy nâng lên thân bàn tay giương lên, ý bảo thủ hạ của mình dẫn xuống.

      (*) np: chắc ai cũng biết rồi, là nhiều người cùng làm chuyện ... tự hiểu nhé ==!!

      - Mạc Duy Dương, mày muốn đùa giỡn chết tao sao? Tao cho mày biết, tao có gia cảnh rất hùng mạnh, mày dám động vào tao sao? A. . . . . . – Bả vai Dư Uy bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương ra sức chém cái, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

      Dư Uy tỉnh lại nằm thoải mái giường lớn, mà ngón chân của , vật nhô cao, điểm đỏ ngực đều được rất nhiều phụ nữ hầu hạ:

      - Ừm. . . . . . nhanh lên chút. . . . . . đừng lề mề . . . . . .

      vô cùng hưởng thụ vỗ mông , toàn thân nóng sắp chết rồi, bay giờ cũng quản đối phương là kỹ nữ, chỉ cần có thể thỏa mãn dục vọng của là đủ.

      Mà toàn bộ bốn giường đều nằm ngực của , xuất ra tất cả vốn liếng cho tên đàn ông uống thuốc này ăn no, Dư Uy thoải mái vuốt ngực , rên rỉ kêu lên.

      Các chán ghét hầu hạ , nếu phải là nhận tiền của Mạc Duy Dương, họ cũng ngậm vật bẩn này. người trong số các lấy ra cái máy quay phim mini từ thắt lưng, quay lại tất cả hình ảnh trần trụi của Dư Uy, mà Dư Uy còn say mê ở trong dịu dàng trước mặt, đâu biết mình bị người khác cài bẫy.

      Mạc Duy Dương nhìn hình ảnh phấn khích bàn gửi tới bàn làm việc, khóe miệng nhịn được nhếch lên. Dư Uy, xem thế này mày còn lật người kiểu nào.

      *******

      Tối nay Diệc Tâm Đồng cố ý về biệt thự trễ, rất dễ nhận thấy Mạc Duy Dương vẫn còn ở công ty, phòng khách người là Mộ Dung Tuyết. ấy nghe chuyện điện thoại, thấy chỉ gật đầu cái, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.

      Diệc Tâm Đồng nhìn cái, sau đó lên lầu.

      Cho đến khi bên ngoài biệt thự vang lên tiếng dừng xe, mới từ giường ngồi dậy.

      tới cửa phòng, nghe lén thanh lầu dưới.

      Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách, tầm mắt lơ đãng liếc thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ghế sa lon, thái độ có thể dùng từ sững sờ để hình dung, vì ngờ Mộ Dung Tuyết xuất ở đây.

      - Sao em lại tới đây? (đính hôn rồi đổi xưng hô để hợp hơn)

      Mộ Dung đứng dậy tới trước mặt , đưa tay giúp cầm lấy cặp tay cười :

      - Cha bảo em tới đây ở, thuận tiện giúp xử lý việc nhà!

      Lông mày Mạc Duy Dương trong lúc vô ý nhíu lại, còn chưa gả , đổi cách xưng hô gọi cha, gọi đúng là trôi chảy.

      - Ngày mai quay về nhà mình, trước khi chưa kết hôn, chúng ta phải giữ vững khoảng cách nhất định!

      - Hâh, giữ khoảng cách làm gì, chúng ta đính hôn? – giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn cười .

      Mạc Duy Dương nhìn cái, giọng lạnh lùng ra lệnh:

      - thể về được, ngủ ghế sa lon ở phòng khách !

      - Này…. Mạc Duy Dương, chẳng lẽ sợ em đâm chọc với cha? Làm sao có thể để cho em ngủ ghế salon? Nhớ lại đêm HaWai tìm đó, cũng bảo ngủ sa lon, tức bụng, tại sao còn có thế để cho ngủ sa lon nữa!

      Mạc Duy Dương lười phải giải thích với , trực tiếp móc điện thoại ra, kêu lên:

      - Tới đây đón người!

      Mộ Dung Tuyết vội giành lại điện thoại di động của hỏi:

      - Mạc Duy Dương, gọi cho ai đó?

      - Lục Hạo Nam! Bảo cậu ta chứa chấp em! – Mạc Duy Dương thẳng thắn với .

      -

      Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại cái, mắng:

      - Mạc Duy Dương, em là chịu đủ , nếu thích em, sao còn phải đính hôn với em!

      - Cái này em hẳn là rất ràng! – Mạc Duy Dương đút tay vào trong túi quần .

      Nước mắt từ hốc mắt Mộ Dung Tuyết rơi ra ngoài, mặc dù vẫn biết thích , nhưng đây là lần đầu tiên làm cho đau lòng như vậy, chẳng lẽ gia đình của còn hơn cả sao?

      - Mạc Duy Dương, hãy nghe cho kỹ, em cảm thấy chúng ta có cùng chung suy nghĩ, đó chính là hai bên chúng ta đều thích lẫn nhau, nhưng gia đinh hai bên lại có thể mang lại ích lợi cho nhau, chúng ta cứ như vậy suốt cả đời ! Vì lợi ích của gia tộc, sống chung chỗ ! Bây giờ em lập tức , em cũng đâm thọc với bác Mạc, coi như em ở nơi này rồi! – lướt qua , nhặt túi rơi ghế sa lon lên, lại bị giữ chặt lấy cổ tay.

      Mặc dù Mạc Duy Dương thích , nhưng cuối cùng cũng chỉ là , có nước mắt có tự tôn, cho nên lời vừa rồi của thương tổn tới .

      ôm vào trong ngực, giọng ra:

      - xin lỗi, tối nay cứ ở nơi này ! Phòng của cho em ngủ, ngủ salon! (DTĐ hoàn toàn bị bỏ quên – này quá phũ)

      Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, có chút phản ứng kịp, ra người đàn ông này sợ nước mắt của phụ nữ, xem ra nhận rồi.

      Nếu sợ khóc như vậy, càng khóc to cho nhìn.

      - Hu hu! Mạc Duy Dương, có thể chán ghét em , nhưng thể đối xử với em như vậy!

      - Được rồi, lên lầu ! – Mạc Duy Dương đưa tay giúp lau nước mắt, mặc dù chỉ là động tác đáng kể, nhưng ở trong mắt của Diệc Tâm Đồng lại có ý nghĩa khác. Với vị trí của , từ nơi này nhìn sang, vừa đúng thấy động tác Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, còn Mạc Duy Dương cúi đầu, mặt hai người ở rất gần, giống như hôn.

      Trốn ở sau cửa, Diệc Tâm Đồng trực tiếp ngã lên cửa. phải sớm đoán được là loại kết quả này sao? tại sao mắt thấy hình ảnh bọn họ thân thiết, lại cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy, khó chịu đến cả hít thở cũng thấy đâu, nhất là sau khi cho lần đầu tiên, càng thấy được thể rời bỏ , còn sao?

      cần sao? lúc ôm Mộ Dung Tuyết có nghĩ tới ? cho dù là chút xíu, chút xíu cũng đủ rồi!

      Ngẩng đầu lên, gấp gáp làm cho nước mắt thể chảy xuống, liều mạng nuốt nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cho đến khi ngực còn đau.

      ******
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :