1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 75: Tổn thương cơ thể

      Diệc Tâm Đồng quanh quẩn ngoài cửa đầy sốt ruột, lo lắng, cũng biết tình huống bên trong thế nào.

      Giơ tay lên muốn gõ cửa, cửa bị đẩy ra, thuộc hạ nhìn cái, mặt biểu sững sốt:

      - Tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi sao?

      Diệc Tâm Đồng cắn môi, tầm mắt nhìn vào trong khe cửa, vừa đúng nhìn thấy cánh tay từ giường buông xuống, tay thay băng, máu nhuộm đỏ dải băng.

      - Mạc thiếu gia sao rồi?

      Thuộc hạ quay đầu lại nhìn Mạc Duy Dương trong phòng, có chút xấu hổ ho khan :

      - Mạc thiếu gia. . . . . . rất tốt, ngài ấy cần nghỉ ngơi, cho nên xin tiểu thư cũng trở về phòng nghỉ ngơi , ở đây giao cho chúng tôi là được!

      ràng Diệc Tâm Đồng thấy trong mắt thuộc hạ có ý kiêng dè, càng thêm khẳng định Mạc Duy Dương hoàn toàn tốt.

      - Người tốt phải ? cho tôi vào thăm chút. . . . . . - chờ thuộc hạ mở miệng đẩy ta ra, thẳng vào trong phòng.

      Các thuộc hạ giúp Mạc Duy Dương khử trùng miệng vết thương dừng lại toàn bộ động tác, mặt kinh ngạc nhìn .

      Diệc Tâm Đồng để ý khác thường trong đôi mắt của bọn họ, tới gần bên cạnh giường.

      - Mạc thiếu gia! - nằm nhoài người tới giường, tay cẩn thận chạm phải cơ thể , da thịt nóng đến dọa người. quay đầu hỏi thuộc hạ của – Có phải người bị phát sốt rồi ? Các mau đưa người tới bệnh viện ! Cũng bị thương đến vậy, thể lại để có chuyện nữa!

      Toàn bộ các thuộc hạ cúi đầu, tiếng nào nhìn chằm chằm mặt đất.

      giường Mạc Duy Dương cử động môi tái nhợt, phất tay ý bảo toàn bộ thuộc hạ lui ra ngoài.

      - Này, các rời khỏi đây làm gì, trở lại ! Mạc thiếu gia. . . . . . - xoay người phát chống cơ thể lên, ngồi dậy.

      - Người. . . . . . sao lại bảo tất cả bọn họ rời vậy?

      - Tôi sao, em quay về phòng ! - thở ra hơi, hơi thở ra đều rất nóng, áo sơ mi dính vào ngực nhấp nhô bất ổn ướt mảnh, ngay cả cái trán rộng cũng toàn là mồ hôi.

      - Nhưng. . . . . . xem ra người cũng tốt đấy! Đến bệnh viện. . . . . . A! - Cổ tay của đột nhiên bị dùng lực giữ chặt, sợ hết hồn, còn khuôn mặt u nhìn .

      - ra ngoài! – gần như hét lên tiếng, tay đấm vào giường lớn. Tiếng hét bất ngờ làm giật nảy cả người.

      - Người làm sao vậy? Rốt cuộc có chỗ nào khỏe? - bị giật mình. rất ít khi nhìn thấy biểu lộ ra sắc mặt như vậy. vươn tay muốn chạm vào tay của , vẫn chưa chạm tới bị đẩy xuống giường.

      - Nghe hiểu sao? Muốn ở lại như vậy sao?

      - Em. . . . . . - vô tội ngẩng đầu đối diện đôi mắt đầy tơ máu của , bả vai tự chủ được run lên, mặt tràn đầy bi thương.

      cánh tay Mạc Duy Dương níu lấy áo sơ mi ở ngực, trong cơ thể nóng như lửa đốt, nếu trước mắt rời , rất lo lắng mình khống chế được, đè ra mặt đất, đáng chết! Lý trí nhắc nhở , thể làm ra chuyện khiến cho mình hối hận.

      Hồi lâu cũng nghe được động tĩnh gì, vốn cho rằng lại muốn hét lên với , kết quả lại nhìn thấy nhấc chân xuống giường, vào phòng tắm.

      Diệc Tâm Đồng từ dưới đất bò dậy, theo phía sau của , nhắc nhở:

      - Mạc thiếu gia người bị thương, thể tắm!

      - Đụng. . . . . . - Tiếng đóng cửa cắt đứt lời của .

      "Ào ào" - tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Diệc Tâm Đồng lo lắng cắn chặt cánh môi.

      Hai chân Mạc Duy Dương quỳ gối sàn nhà trong phòng tắm, mặt đều là khổ sở, vẻ mặt sống bằng chết, môi mỏng khêu gợi tái nhợt còn sức lực, trở nên yếu ớt. Vòi hoa sen bị ném mặt đất, nước chảy tràn đầy sàn, quần dài màu đen ngâm trong nước, siết chặt quanh chân thon dài và thẳng tắp, gợi cảm của .
      Last edited: 29/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 76: Xảy ra chuyện

      - Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng lo lắng gõ cửa phòng tắm, cũng vào đó sắp hai giờ rồi, nếu ra sợ có chuyện.

      Mạc Duy Dương xoay vòi hoa sen về phía toàn thân mình, khô nóng lan rộng cả người, vật phía dưới vì tác dụng của thuốc mà căng đến khó chịu, phải dùng nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề. Ngón tay thon dài xuyên vào trong tóc đen, ngửa đầu tựa vào vách tường, thở dốc như sấm, đầu ngón tay càng ngừng xé rách quần áo người, hai chân giãy giụa lung tung mặt sàn trơn trượt.

      lên tiếng, càng lo lắng.

      - Mạc thiếu gia. . . . . . người mở cửa có được ?

      - A! - tiếng hét dọa người từ trong phòng tắm truyền đến, ngay sau đó là tiếng đập đồ.

      - Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia! ! ! - Diệc Tâm Đồng ở bên ngoài gấp gáp la to, hai tay dùng sức đập cửa phòng tắm.

      - Rầm! - Cửa phòng tắm mở ra, cả thân người ướt đẫm nhếch nhác, dáng vẻ đáng sợ ngẩng đầu nhìn quát - Cút, muốn có chuyện cút ra ngoài cho tôi!

      Ánh mắt Diệc Tâm Đồng đưa xuống, cẩn thận nhìn thấy trong áo sơ mi mở rộng của lộ ra mấy dấu tay màu đỏ bắt mắt, cho thấy đây ràng là tự làm, lo lắng nuốt nước miếng cái, sợ hãi xoay người chạy ra khỏi phòng.

      Nghe được tiếng đóng cửa, toàn thân Mạc Duy Dương mềm nhũn ngã về lại sàn nhà trong phòng tắm, ra sức đập đồ để phát tiết đau đớn người.

      Diệc Tâm Đồng ngủ dậy sớm, rón ra rón rén xuống giường, tới phòng của . Cả người dán cửa, lén nghe động tĩnh bên trong.

      Còn Mạc Duy Dương ở phòng tắm cả đêm, tới bây giờ mới từ từ tỉnh lại. Chuông điện thoại di động đáng ghét từ hướng phòng ngủ truyền đến, khẽ nguyền rủa tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng tắm.

      Màn hình điện thoại lên từ Mạc Vi Phẩm, cau mày nhấn nút nghe.

      đợi mở miệng, bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng mắng của Mạc Vi Phẩm:

      - Xem mày làm chuyện tốt gì! Sắp phải đính hôn, lại có thể làm ra những thứ chuyện hư hỏng này cho tao, tối nay chuyển về biệt thự cho đến khi đính hôn xong!

      - Tích! - thanh kết thúc cuộc chuyện, có thể thấy được Mạc Vi Phẩm tức giận bao nhiêu, đoán chừng chuyện xảy ra ở sòng bạc dưới mặt đất hôm qua bị cho lên báo rồi!

      - Đáng chết! – ném điện thoại cái, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nhặt điện thoại đất lên phân phó với người ở đầu kia điện thoại - Tìm công ty sáng nay đăng báo về tin tức tối hôm qua, khiến cho bắt đầu nghỉ ngơi từ ngày mai!

      Diệc Tâm Đồng còn nghi ngờ sao có động tĩnh gì, chẳng lẽ ấy còn chưa rời giường? chuẩn bị , cửa phòng đột nhiên mở ra, sơ sẩy cái, cơ thể lao về phía trước, trực tiếp ngã vào trong vòng tay ấm áp.

      lúng túng ngẩng đầu cười :

      - Người tỉnh?

      nhíu mày nhìn trong ngực, bàn tay ôm chặt hông của , hỏi:

      - Sáng sớm lén lút ở phòng tôi làm gì? có gì làm sao?

      nhìn cái, mím môi mỏng tối hôm qua bị xướt, sắc mặt nhìn qua vẫn còn có chút tái nhợt, khẽ đẩy ra, :

      - tôi về biệt thự của nhà họ Mạc, nghỉ ngơi ở đó tuần cho đến khi lễ đính hôn kết thúc. mình em ở nhà, chú ý đóng kín cửa, còn nữa, mỗi ngày sau giờ tan học về đến nhà gửi cho tôi tin nhắn!

      xong, thẳng xuống lầu.

      sững sờ, hồi lâu mới phản ứng kịp, muốn về nhà ở?

      - Mạc thiếu gia, tại sao? - Tại sao lại muốn quay về biệt thự của nhà họ Mạc? Chẳng lẽ muốn ở cùng với Mộ Dung Tuyết?

      cầm lấy bữa ăn sáng, mắt chớp cái cũng nhìn thẳng :

      - Lấy đâu ra nhiều tại sao vậy? Ăn điểm tâm.

      ràng muốn cho biết quá nhiều, chỉ chỉ bánh quẩy trước mặt .

      Diệc Tâm Đồng cắn môi, cảm giác mình hỏi vấn đề rất ngu ngốc, cúi đầu im lặng gặm bữa ăn sáng, thỉnh thoảng lại nhìn lén cái!

      Còn tinh thần ổn định ăn bữa sáng, trước đó cũng quên nhắc nhở lần nữa, bảo trong khoảng thời gian này phải về nhà sớm, cho phép về muộn.

      Diệc Tâm Đồng có lúc cảm thấy, so với cha còn phiền hơn!
      Last edited by a moderator: 29/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 77: Ít làm phiền tôi

      Lục Hạo Nam ngồi ghế sa lon trong phòng làm việc của Mạc Duy Dương. Hai chân bắt chéo, cầm quyển tạp chí lên, tùy tiện lật mấy cái, nhìn về người đàn ông phía sau bàn làm việc, đột nhiên cười :

      - Dương, nghe cậu bị bỏ thuốc hả? Tối qua mệt mỏi cả đêm, hôm nay còn có thể ngồi ở đây, là kỳ tích đó!

      Tay Mạc Duy Dương ký tài liệu tạm ngừng, ngẩng đầu nhìn cậu ta chằm chằm:

      - Có thể rãnh rỗi ngồi đây tán gẫu, còn bằng trở về cục của cậu!

      Lục Hạo Nam nhếch môi, có chút nhàm chán :

      - Trong cục có gì tốt, tất cả đều là đàn ông siêu quê mùa, giống như ở đây, từ sảnh đến văn phòng toàn là mỹ nữ!

      vừa mới xong, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mộ Dung Tuyết cầm tài liệu vào.

      Lục Hạo Nam và Mạc Duy Dương đồng thời nhìn về phía , Lục Hạo Nam cà lơ phất phơ cười :

      - Trừ vị này!

      - Cái gì? Lục Hạo Nam gì? - Mộ Dung Tuyết dùng mắt to của liếc xéo , cười bỉ ổi như vậy, nhất định có chuyện tốt.

      - có gì! – làm bộ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ kim cương, kêu lên – Đến giờ tuần tra buổi chiều, quấy rầy hai người thân mật!

      Mộ Dung Tuyết đem tài liệu tay nhét vào người , chống nạnh mắng:

      - Lục Hạo Nam, phiền nhanh lên!

      - Nóng lòng như thế à? Haiza! lập tức ngay! Nán lại nếu người ta chưa thỏa mãn dục vọng phải gặp họa rồi! - Lục Hạo Nam đứng dậy lướt qua về phía cửa. Lúc đóng cửa, quên với Mạc Duy Dương – Cho nhiều người để ý Dư Uy, tránh cho tới can thiệp lễ đính hôn của cậu

      - Yên tâm, ngày diễn ra lễ đính hôn mọi người ra vào phải qua kiểm tra an toàn! - Mạc Duy Dương đối với chuyện ngày cũng có gì yên lòng.

      - Vậy tốt, chúc hai người đính hôn vui vẻ! - Lục Hạo Nam cười, giúp bọn họ đóng cửa phòng làm việc lại.

      - Làm em tức chết mất! – Hai tay Mộ Dung Tuyết ôm ngực mắng.

      Mạc Duy Dương nhìn cái, chút để ý hỏi:

      - Câu này của , tôi có thể lý giải là cũng muốn đính hôn với tôi?

      Mộ Dung Tuyết buông hai tay ra vây quanh trước ngực hừ lạnh :

      - Những lời này phải là em hỏi mới phải! Đừng tưởng rằng em biết nghĩ cái gì!!

      - Để mấy lời buồn bực ở trong lòng là tốt rồi! - Đầu cũng ngẩng lên .

      Mộ Dung Tuyết giận đến hung dữ trừng mắt liếc cái, sau đó sập cửa rời .

      Mỗi ngày Diệc Tâm Đồng tan học đều về nhà đúng giờ, sau khi về nhà lấy điện thoại trong túi gửi cho tin nhắn: "Em về nhà rồi!"

      Sau đó cất điện thoại, xuống phòng khách, mà lúc này, nữ giúp việc bưng bữa ăn tối lên bàn, Diệc Tâm Đồng rửa tay xong mình ngoan ngoãn tới bàn ăn.

      Mỗi ngày Diệc Tâm Đồng đều như đếm thời gian qua ngày, trong lòng rất ràng, cho dù bản thân có muốn Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đính hôn bao nhiêu, nên xảy ra vẫn phải xảy ra. Mà bỏ mặc ngày đính hôn ngày gần tới, cũng bắt đầu trở nên bận bịu, thi diễn thuyết, diễn văn nghệ ở đại học đều đăng ký tham gia

      Trong đại học, bạn tốt nhất chính là Quan Hi, kể từ khi ấy Hy Lạp, vẫn thường nhớ tới Quan Hi, nhớ tới những ngày chơi đùa vui vẻ với Quan Hi. Điện thoại Quan Hi vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, nên bây giờ hoàn toàn mất liên lạc với Quan Hi, đau khổ, đó là giả!

      Còn Mạc Duy Dương trong khoảng thời gian luôn bận rộn chuyện công ty và đính hôn, rất ít khi gọi điện thoại cho , mặt là muốn để học tập tốt, mặt khác là muốn làm cho mình phân tâm, sợ nghe thấy tiếng của nhịn được mà muốn gặp . Bọn họ chia tay năm ngày rồi, cách ngày đính hôn chỉ còn có hai ngày cập nhật chương mới nhanh nhất ở d,,iễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn.

      vất vả mới phê duyệt xong từng công văn, đưa tay day day cái trán đau nhức, điện thoại di động đặt bàn làm việc cá nhân đột nhiên vang lên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 78: Xảy ra chút chuyện

      vất vả mới phê duyệt xong từng công văn, đưa tay day day cái trán đau nhức, điện thoại di động đặt bàn làm việc cá nhân đột nhiên vang lên.

      Cúi đầu lại thấy là do gọi tới, khóe miệng tự chủ giương lên, giọng tràn đầy vui vẻ:

      - Chuyện gì?

      - Mạc thiếu gia, tối mai trong lớp em có hoạt động, có thể rất khuya mới về nhà, cho nên. . . . . . – ngập ngừng .

      vừa nghe, khóe miệng khẽ hạ thấp, nha đầu vừa gọi điện chuyện trường học, khiến cho cảm thấy hơi thất vọng.

      - Sau khi hoạt động kết thúc, gọi quản gia đợi bên ngoài trường học đón em! Còn ngày diễn ra bữa tiệc đính hôn sau đó, tám giờ sáng đến nơi tổ chức trước! - tay của gõ bàn làm việc, giọng dặn dò.

      - Được! - cắn môi, chuẩn bị cúp điện thoại, giọng trầm thấp từ tính của ở đầu kia vang lên lần nữa - Gần đây tôi có chút bận rộn, có cách nào bận tâm đến em, tiệc đính hôn ngày đó tương đối nhiều người, tự mình chăm sóc bản thân nhiều hơn! ngủ sớm chút cập nhật chương mới nhanh nhất ở!

      Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, nằm giường, làm sao cũng ngủ được. Suy nghĩ cứ dừng lại ở câu có cách nào bận tâm đến kia. Tiệc đính hôn nên bận tâm chính là vị hôn thê, cũng phải , nhiều lắm cũng chỉ là trong những vị khách được mời đến buổi tiệc.

      Hoạt động diễn ra đến rất khuya mới dần kết thúc, rất nhiều người cùng chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, còn Diệc Tâm Đồng chuẩn bị trở lại chỗ của mình lấy túi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại bỏ trong túi vang lên, xem thấy là điện thoại quản gia gọi tới, đoán chừng là hỏi tan giờ học chưa.

      - Quản gia.

      -Tiểu thư, xin lỗi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi ở cổng đại học của , lúc nào các tan học tôi chờ ở cổng! - Quản gia có phần sốt ruột .

      Diệc Tâm Đồng vừa nghe gia đình ông ấy xảy ra chuyện, vội vàng khuyên:

      - Quản gia vậy ông về nhà trước ! Tôi ở lại xe bạn học về nhà là được rồi!

      Quản gia vừa nghe, trong lòng lộ vẻ hơi xúc động, nhưng nghĩ tới mệnh lệnh ông chủ ra cho, ông lại e sợ:

      - Tiểu thư như vậy ổn, nếu như bị Mạc thiếu gia biết, phỏng chừng chén cơm của tôi cũng giữ được nữa!

      - Quản gia, ông phải lo lắng chuyện này, về nhà vẫn quan trọng hơn, ông cháu , chắc chắn Mạc thiếu gia biết! - Diệc Tâm Đồng mang túi lên vai, ra khỏi phòng học.

      - Chuyện này. . . . . . - Quản gia còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ông lại dao động – Xin cảm ơn tiểu thư!

      - cần khách sáo! - Diệc Tâm Đồng cười .

      Cất điện thoại xong, lo lắng trở về biệt thự như thế nào đột nhiên có bóng người tới trước mặt cười :

      - Đồng Đồng, muốn cùng ăn khuya ?

      vội từ chối:

      - cần đâu Xảo Xảo, tớ còn phải về nhà!

      Lăng Xảo Xảo thấy muốn bỏ , vội níu tay của lại, :

      - Tớ có xe, tớ đưa cậu về! trễ thế này, mình cậu về nhà rất nguy hiểm đó!

      tò mò hỏi:

      - phải cậu ăn khuya với mọi người sao? Nếu như cậu lo lắng cho an toàn của tớ cảm ơn cậu. Tự tớ nhờ xe về là được!

      - Đừng khách sáo như vậy, thôi! - Lăng Xảo Xảo gì kéo về phía xe xủa ta.

      Diệc Tâm Đồng nghĩ dù sao muộn rồi, nhờ xe rất khó khăn, cũng suy nghĩ nhiều, theo phía sau của ta, cảm ơn:

      - Xảo Xảo cảm ơn cậu!

      Lăng Xảo Xảo giúp mở cửa xe, để vào.

      - khách sáo! - nhếch môi cười .

      Diệc Tâm Đồng ghé đầu vào cửa sổ xe, ý thức được hướng của xe khác với đường quay về biệt thự, vội vàng xoay người với Lăng Xảo Xảo:

      - Xảo Xảo, sai hướng rồi!

      Lăng Xảo Xảo quay mặt sang cười :

      - thành vấn đề, cậu phải tin tưởng lái xe của tớ!

      Diệc Tâm Đồng chú ý tới nụ cười mặt Lăng Xảo Xảo, có loại quỷ dị được. cho rằng mình quá nhạy cảm. Mặc dù quan hệ giữa Lăng Xảo Xảo và tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng hại chứ ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 78: Xảy ra chút chuyện

      vất vả mới phê duyệt xong từng công văn, đưa tay day day cái trán đau nhức, điện thoại di động đặt bàn làm việc cá nhân đột nhiên vang lên.

      Cúi đầu lại thấy là do gọi tới, khóe miệng tự chủ giương lên, giọng tràn đầy vui vẻ:

      - Chuyện gì?

      - Mạc thiếu gia, tối mai trong lớp em có hoạt động, có thể rất khuya mới về nhà, cho nên. . . . . . – ngập ngừng .

      vừa nghe, khóe miệng khẽ hạ thấp, nha đầu vừa gọi điện chuyện trường học, khiến cho cảm thấy hơi thất vọng.

      - Sau khi hoạt động kết thúc, gọi quản gia đợi bên ngoài trường học đón em! Còn ngày diễn ra bữa tiệc đính hôn sau đó, tám giờ sáng đến nơi tổ chức trước! - tay của gõ bàn làm việc, giọng dặn dò.

      - Được! - cắn môi, chuẩn bị cúp điện thoại, giọng trầm thấp từ tính của ở đầu kia vang lên lần nữa - Gần đây tôi có chút bận rộn, có cách nào bận tâm đến em, tiệc đính hôn ngày đó tương đối nhiều người, tự mình chăm sóc bản thân nhiều hơn! ngủ sớm chút !

      Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, nằm giường, làm sao cũng ngủ được. Suy nghĩ cứ dừng lại ở câu có cách nào bận tâm đến kia. Tiệc đính hôn nên bận tâm chính là vị hôn thê, cũng phải , nhiều lắm cũng chỉ là trong những vị khách được mời đến buổi tiệc.

      Hoạt động diễn ra đến rất khuya mới dần kết thúc, rất nhiều người cùng chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, còn Diệc Tâm Đồng chuẩn bị trở lại chỗ của mình lấy túi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại bỏ trong túi vang lên, xem thấy là điện thoại quản gia gọi tới, đoán chừng là hỏi tan giờ học chưa.

      - Quản gia.

      -Tiểu thư, xin lỗi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi ở cổng đại học của , lúc nào các tan học tôi chờ ở cổng! - Quản gia có phần sốt ruột .

      Diệc Tâm Đồng vừa nghe gia đình ông ấy xảy ra chuyện, vội vàng khuyên:

      - Quản gia vậy ông về nhà trước ! Tôi ở lại xe bạn học về nhà là được rồi!

      Quản gia vừa nghe, trong lòng lộ vẻ hơi xúc động, nhưng nghĩ tới mệnh lệnh ông chủ ra cho, ông lại e sợ:

      - Tiểu thư như vậy ổn, nếu như bị Mạc thiếu gia biết, phỏng chừng chén cơm của tôi cũng giữ được nữa!

      - Quản gia, ông phải lo lắng chuyện này, về nhà vẫn quan trọng hơn, ông cháu , chắc chắn Mạc thiếu gia biết! - Diệc Tâm Đồng mang túi lên vai, ra khỏi phòng học.

      - Chuyện này. . . . . . - Quản gia còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ông lại dao động – Xin cảm ơn tiểu thư!

      - cần khách sáo! - Diệc Tâm Đồng cười .

      Cất điện thoại xong, lo lắng trở về biệt thự như thế nào đột nhiên có bóng người tới trước mặt cười :

      - Đồng Đồng, muốn cùng ăn khuya ?

      vội từ chối:

      - cần đâu Xảo Xảo, tớ còn phải về nhà!

      Lăng Xảo Xảo thấy muốn bỏ , vội níu tay của lại, :

      - Tớ có xe, tớ đưa cậu về! trễ thế này, mình cậu về nhà rất nguy hiểm đó!

      tò mò hỏi:

      - phải cậu ăn khuya với mọi người sao? Nếu như cậu lo lắng cho an toàn của tớ cảm ơn cậu. Tự tớ nhờ xe về là được!

      - Đừng khách sáo như vậy, thôi! - Lăng Xảo Xảo gì kéo về phía xe xủa ta.

      Diệc Tâm Đồng nghĩ dù sao muộn rồi, nhờ xe rất khó khăn, cũng suy nghĩ nhiều, theo phía sau của ta, cảm ơn:

      - Xảo Xảo cảm ơn cậu!

      Lăng Xảo Xảo giúp mở cửa xe, để vào.

      - khách sáo! - nhếch môi cười .

      Diệc Tâm Đồng ghé đầu vào cửa sổ xe, ý thức được hướng của xe khác với đường quay về biệt thự, vội vàng xoay người với Lăng Xảo Xảo:

      - Xảo Xảo, sai hướng rồi!

      Lăng Xảo Xảo quay mặt sang cười :

      - thành vấn đề, cậu phải tin tưởng lái xe của tớ!

      Diệc Tâm Đồng chú ý tới nụ cười mặt Lăng Xảo Xảo, có loại quỷ dị được. cho rằng mình quá nhạy cảm. Mặc dù quan hệ giữa Lăng Xảo Xảo và tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng hại chứ

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 79: Sau khi ngất xỉu

      Nhưng ràng ý thức đề phòng của còn chưa đủ mạnh, Lăng Xảo Xảo lại bảo lái xe đưa các đến cái ngõ hẻm tối đen, mới chú ý rằng tất cả đều bình thường.

      - Xảo Xảo, cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì? - Phản ứng đầu tiên của là muốn xuống xe, nhưng hai tay bị Lăng Xảo Xảo đè lại, hoảng hốt kêu lên – Làm phiền dừng xe, tôi muốn xuống!

      Trong nháy mắt mặt của Lăng Xảo Xảo trở nên hiểm, lấy khăn mặt ở sau lưng ra bịt miệng lại. Trong lúc giãy giụa, trợn tròn mắt nhìn thấy mặt Lăng Xảo Xảo ra nụ cười đạt được ý xấu. Trong tích tắc mọi thứ trước mắt trở nên rất mơ hồ, trước lúc ngất , nhớ ngày mai là tiệc đính hôn của Mạc thiếu gia, thể vắng mặt. . . . . .

      Mạc Duy Dương tắm xong, cầm lấy điện thoại di động giường, theo thói quen kiểm tra tin nhắn, nhưng làm cảm thấy ngoài ý là hôm nay trễ thế này mà còn chưa nhận được tin nhắn của nha đầu kia.

      - Diệc Tâm Đồng về đến nhà chưa? – hỏi quản gia.

      Trong lòng quản gia kinh sợ, có chút khó hiểu chột dạ. Bây giờ ông ở nhà, hoàn toàn biết gì về tình hình của Diệc Tâm Đồng, nhớ bảo đảm với ông nhờ xe bạn học trở về biệt thự, ông nghĩ tiểu thư chắc về đến nhà rồi! Liền dối:

      - Mạc thiếu gia, tiểu thư ngủ rồi!

      Mạc Duy Dương nhíu nhíu mày, ngủ sớm như vậy sao? Cũng trách bảo đến nơi trước tám giờ sáng, chắc hẳn là sợ ngủ quên nên mới ngủ sớm! Vừa nghĩ như thế, liền yên tâm.

      ******

      Đầu rất nặng rất khó chịu, Diệc Tâm Đồng cảm giác đỉnh đầu và cơ thể đều lắc lư, mà bị nhét trong cái bao đen to, giờ khắc này chiếc xe.

      xe? Bây giờ ở đâu?

      Cảm giác xe đột nhiên ngừng lại, bàn tay sờ soạng qua lại người , sau đó bị người ta ôm từ xe xuống, ngay lập tức bên tai truyền tới cuộc đối thoại của hai người.

      - Tôi muốn kiểm nghiệm chất lượng hàng!

      - Được!

      - Sột soạt. . . . . . – Miệng bao đen đỉnh đầu bị vạch ra, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, ngẩng đầu nhìn thấy nhóm người nhìn chằm chằm. người trong đó có bộ dạng cực kỳ giống má mì nhà chứa (tương tự kỹ viện), khom lưng cầm giữ chặt mặt của cái, môi đỏ mọng nhếch lên, hài lòng gật đầu cái – Hàng đưa tới lần này so với hàng trước đây được hơn, nếu như ngoan ngoãn, càng tốt! Người đâu, dẫn ta vào!

      chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, người đàn ông dáng dấp to con tay bế lên, bị dọa sợ đến thét ra tiếng chói tai, hai chân ra sức đá đối phương, hoảng hốt kêu lên:

      - Buông tôi ra! Các người là ai? Buông tôi. . . . . . ra! Á. . . . . .

      bị ném ở giữa đám phụ nữ, nhếch nhác bò dậy, bốn phía đều là phụ nữ, bị mắc ở giữa, dáng vẻ non nớt, nhắn.

      Diệc Tâm Đồng run rẩy hai vai, lo lắng cắn môi, nơi này là nơi nào? Tại sao lại có nhiều phụ nữ như vậy, lại còn hàng trong miệng bọn họ là chỉ cài gì? Chẳng lẽ bị bán sao? hoảng sợ, lo lắng vòng chặt cánh tay của mình, nước từ hốc mắt tràn ra ngoài.

      Diệc Tâm Đồng và đám phụ nữ bị giam trong cái phòng, cả đêm đều ngủ. Mấy người phụ nữ bên cạnh phát ra tiếng mê sảng cũng là tiếng ngáy ngủ, làm cho chỉ có thể nhắm mắt tựa vào vách tường, suy nghĩ vài vấn đề.

      Buổi sáng vừa đến, những người bị giam trong phòng đều có vẻ bất an, Diệc Tâm Đồng cũng cảm thấy rất hoảng sợ. Cửa lớn bị mở ra, người đàn bà giống má mì dẫn đám đàn ông vào. Bà ta phân phó với thuộc hạ sau lưng mình:

      - Cho mỗi người uống viên!

      Diệc Tâm Đồng mơ hồ cảm thấy ăn thứ kia đánh mất lý trí, nên liều mạng giãy giụa, muốn uống thuốc, nhưng hai tay bị người đàn ông vạm vỡ giữ chặt, cằm bị giữ, viên thuốc rất được nhét vào trong miệng , bàn tay vừa thả, cổ họng buồn nôn hồi, nuốt thuốc vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :