1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ - D Điều Lạc Lệ Táp (140C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 70: Trò đùa kích thích

      Cúp điện thoại, Mạc Duy Dương nghe thư ký báo cáo, con ngươi đen giống như cái hố sâu trong nháy mắt nheo lại, ngờ làm Dư Cửu bị thương mang đến hậu quả lớn như vậy, là suy tính sơ suất!

      Lần này người bắt Diệc Tâm Đồng so với Dư Cửu phiền phức hơn, Dư Uy, Dư Cửu là cháu trai . Trong xã hội đen người ta gọi là Uy, ngoài mặt là người làm ăn nghiêm chỉnh, bên có người che chở, hoành hành khắp nơi. Cậu Dư Uy là bí thư thị ủy thành phố J, họ là trưởng phòng tòa thị chính thành phố J, người khác biết lai lịch của , nhưng Mạc Duy Dương đối với gốc gác của Dư Uy tương đối . hai ràng, buôn lậu thuốc phiện kinh doanh sòng bạc ngầm, mở hộp đêm, buôn bán kỹ nữ, đều tham chân.

      Mạc Duy Dương đốt điếu thuốc, tàn thuốc đỏ thắm chợt lóe cái rồi tắt, khói mờ vấn vương mơ hồ bản chất của .

      *****

      Diệc Tâm Đồng bị trói tay chân nhét vào góc tối, bị tiếng xúc xắc ồn ào đánh thức, u tối buông xuống đầu, khóe miệng khô nứt phát ra tiếng rên dài.

      Có người chú ý đến tình trạng phía bên , vội tiến tới bên tai Dư Uy nhắc nhở:

      - Uy, tiểu nha đầu kia tỉnh!

      Dư Uy hít hơi thuốc lá ngậm ở khóe miệng, ngón tay còn xoa xúc xắc, phân phó thuộc hạ của mình:

      - qua, giúp Mạc Duy Dương "phục vụ" nha đầu kia!

      Thuộc hạ lập tức hiểu gật gật đầu, thuận tiện mang theo mấy đồng bọn tới góc ẩm ướt.

      "ào!"

      đợi Diệc Tâm Đồng hoàn toàn tỉnh táo lại, thùng nước dội thẳng vào , nước lạnh lẽo từ đầu xuyên vào trong cổ áo của nàng. Nước lạnh kích thích giác quan của , thét ra tiếng chói tai, ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông đến gần .

      - Phịc! người đàn ông nhuộm tóc đỏ vứt thùng nước cầm trong tay, nắm mái tóc ẩm ướt của , cười nhạo : , tỉnh chưa?

      sợ hãi run rẩy cái miệng nhắn run rẩy phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

      -***, Mạc Duy Dương đúng là biết hưởng thụ, nuôi non nớt như vậy. em, em khiến phía dưới cứng quá, muốn ở em! - lộ ra nụ cười dâm đãng, sau đó quay đầu hỏi Dư Uy - Uy, có thể để cho chúng em vui đùa với nha đầu này chút ? - Tay của tên đàn ông tóc đỏ sờ soạng mặt của nàng cái, xúc cảm như tơ lụa khiến cho thứ dọa người nào đấy của lập tức cứng rắn, đôi mắt tức ra vẻ mặt dâm đãng, nhơ nhớp, bẩn thỉu.

      Mấy em theo sau lưng tên đàn ông tóc đỏ cũng lộ ra dục vọng tham lam, đôi tay chà chà vào nhau, nếu như có thể đè bé xinh đẹp như vậy ở phía dưới sung sướng, nhất định rất thoải mái.

      - Ưhm......Đừng! - Diệc Tâm Đồng ghê tởm quay đầu , người đàn ông này đụng chạm vào làm cho muốn ói.

      Bọn họ rốt cuộc là ai, tại sao muốn bắt tới đây? Chẳng lẽ lại có liên quan tới Mạc thiếu gia? Từng cái nghi ngờ làm cho cảm thấy lo lắng, làm sao bây giờ? Nhiều người như vậy, phải chạy như thế nào? Mạc thiếu gia biết xảy ra chuyện ?

      Dư Uy quăng xúc xắc tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra làn khói, chỉ vào bọn họ bảo:

      - Trước nên động vào ta, chờ Mạc Duy Dương tới, cho bọn mày thay nhau cưỡng bức con kỹ nữ này trước mặt ! Chết tiệt, trước hết bọn mày giấu kỹ gậy cho tao, ai dám động xuống, lão khiến cây gậy của vĩnh viễn dựng thẳng nổi nữa!

      Mấy tên thuộc hạ vội vàng lui về phía sau, cúi người cười :

      - Vâng Uy, toàn bộ nghe Uy vậy! Uy có muốn nếm thử mùi vị con đàn bà này trước hay ? Nếu như Uy có thể lên đàn bà của Mạc Duy Dương, nhất định khiến Mạc Duy Dương đau đến muốn sống, ha ha!

      - Bốp! - lúc mạnh làm tiếng cười im bặt.

      - Lão còn chưa có bụng đói ăn quàng như vậy, ăn thứ người khác từng gặm rồi, mày bảo tao mang giày rách của Mạc Duy Dương sao? Khốn kiếp - cái tát của Dư Uy phóng tới, làm tên đàn ông tóc đỏ giữ được thăng bằng, té lăn quay đất.

      Tên tóc đỏ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ:

      - Uy, xin lỗi, em sai! Cầu xin tha cho em!

      - Cút! Cút ngay cho tao, ra ngoài cửa xem Mạc Duy Dương có tới ?
      Last edited: 10/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Sống bằng chết.

      - Uy! Phát xe Mạc Duy Dương! – có tên thuộc hạ chạy tới thông báo.

      Dư Uy đưa tay vê nát tàn thuốc, sâu trong ánh mắt thoát qua tia lạnh cực nhanh:

      - xem có dẫn người tới , bố trí bẫy!

      - Vâng Uy!

      Lần này Mạc Duy Dương dẫn theo người, nhưng người đều bí mật ở nơi bí mật gần đó, nếu như Dư Uy dám làm loạn, ngại ngọc nát đá tan (kiểu như chết chung).

      Trong xã hội đen thường xảy ra số chuyện tàn bạo, vì đề phòng khi còn chưa xảy ra, chút thủ đoạn giở trò là nhất thiết.

      Mạc Duy Dương dừng xe ở gara của sòng bạc ngầm, tắt máy. Tròng mắt đen bắn ra phía ngoài cửa xe, trong bóng tối từ gara lao ra môt nhóm người, sường xe lập tức bị thuộc hạ của Dư Uy vây lại, vô số họng súng đều nhắm ngay vào xe .

      Mạc Duy Dương sóng nước dao động nhìn thẳng Dư Uy trong đám người ra, trong mắt đen kia dao động rất hứng thú nhìn .

      tay Dư Uy phẩy xuống ngăn trước mặt thuộc hạ ở trước mặt , giáo huấn :

      - đám người thô lỗ, lui xuống hết tao, với các nguwoif biết bao nhiêu lần, thể chỉa súng về phía người khác!

      Khóe miệng Mạc Duy Dương giếu cợt, xem có thể giở ra được trò hề gì!

      Sắc mặt Dư Uy chuyển cái, nhìn về phía Mạc Duy Dương ra dáng người tốt mà cười :

      - Mạc thiếu gia, mời xuống xe!

      Mạc Duy Dương lo lắng an nguy của Diệc Tâm đồng, dám nán lại giây phút nào, đẩy cửa ra xuống xe, sau dó cùng Dư Uy vào sòng bạc ngầm.

      Vừa vào sòng bạc, có phần kìm nén được hỏi:

      - Người của tôi đây?

      Dư Uy ngồi lên ghế đàn của mình, lắc lư cái ghế, vỗ tay vang lên cái

      Diệc Tâm Đồng bị mấy tên đẩy ra, đôi tay bị trói ở phía sau, ngoài miệng quấn băng dính, hai cây súng lạnh như băng đặt ở huyệt thái dương và sau lưng, dám dùng sức giãy giụa.

      - umh umh… - khó chịu phát ra tiếng ưm, nhìn về phía Mạc Duy Dương trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

      Tầm mát của nhìn bốn phía, phát chỉ có mình tới, mang theo người sao?

      Sau khi Mạc Duy Dương nhìn thấy , con mắt đen trong nháy mắt co rụt lại, bàn tay để ở bên người tự chủ nắm chặt, nhìn về phía Dư Uy, nhếch môi :

      - Thả ấy!

      Mặt của Dư Uy vốn là cười, giây kế tiếp trở nên hiểm tàn nhẫn, dùng sức quăng ly rượu tay, mắng:

      - Mạc Duy Dương, mày *** đến lúc này, còn dám dùng cái loại giọng điệu này chuyện với tao, có tin tao giết chết mày ?

      Mạc Duy Dương cười nhạt:

      - Chúng ta đều tới đây, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?

      Dư Uy vuốt chiếc nhẫn vương ngón tya, nhếch miệng lên thành nụ cười hiểm:

      - Mạc Duy Dương, chú hai của tao bị mày dùng súng bắn năm phát, ông ấy chết thảm vậy, mày cảm thấy hôm nay mày dễ dàng rời vào lúc này như vậy sao? Trừ phi mày muốn đàn bà của mày sống nữa!

      Mạc Duy Dương thể nghĩ tới dùng súng giải quyết vẫn đề, nhưng bây giờ Diệc Tâm Đồng ở trong tay bọn họ ,kĩ thuật bắn súng của luôn luôn rất cao, nhưng dám khẳng định súng của có thể nhanh hơn này hai cấy úng đặt ở huyệt thái dương và sau lưng , thể mạo hiểm.

      Diệc Tâm Đồng nhìn ra yên lặng và nặng nề trong mắt của , phát ra thanh khó khăn, sử dụng ánh mắt cho biết, cần phải để ý đến , nhưng ánh mắt phức tạp nhìn , hồi lâu mới nghe được giọng của vang lên:

      - ! Điều kiện, điều kiện để ấy rời !

      Dư Uy cười ha ha tiếng:

      - Mạc Duy Dương , ngờ mày để ý con bé này như vậy, trò chơi so với tưởng tượng của tao càng vui vẻ hơn! Tao… là dừng lại nhanh như vậy, Mạc Duy Dương, mày hãy nghe cho kỹ! Tao muốn làm cho mày sống bằng chết!

      Mạc Duy Dương quan tâm mà cười :

      - Nếu như mày có bản lãnh đó, cứ xông tới đây!

      Nụ cười của Dư Uy im bặt, nhục nhã thẹn quá thành giận.
      Last edited by a moderator: 27/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Có phải rất khó chịu ?

      - Mạc Duy Dương, dựa vào câu này của mày, hôm nay chơi chết mày, tao gọi là Uy nữa! - Dư Uy cứng, nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ.

      con dao sắc bén ném tới từ sau lưng Mạc Duy Dương, rơi mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng.

      Mạc Duy Dương liếc nhìn con dao , môi mỏng gợi cảm nhếch lên, lòng ngón tay sờ qua khóe miệng, cười lạnh tiếng:

      - Mày xác định con đao này có thể giải quyết tao lần?

      - Ha ha, Mạc Duy Dương, tao tán dương dũng khí của mày, ra tay ! Đâm vào hai phần ba mu bàn tay mày, cần nhiều chỉ cần hai phần ba! - Dư uy từ trong kẽ răng nảy ra tiếng cười hiểm.

      - Làm ăn lỗ vốn như vậy ai cũng muốn làm, thả ấy! - Mạc Duy Dương đúng lý hợp tình cười .

      - Mạc Duy Dương, bây giờ mày có quyền cò kè mặc cả với tao, có tin tao lập tức bắn bể đầu ta, để cho ta chết thảm ngay trước mặt của mày ! Còn mau làm , ngại thời gian quá dài phải ? - Dư Uy bước bước dài từ ghế nhảy xuống, tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng, kéo tóc của qua, tát cái lên mặt , để cho khuôn mặt sưng đỏ của đối diện Mạc Duy Dương.

      - Dư Uy, đừng ép tao, mày thử động thêm cộng lông tơ của ấy nữa xem! - Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi .

      Diệc Tâm Đồng chịu đựng gương mặt đau rát, đầu nhàng lắc lắc.

      Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng rực nhìn thẳng , bước chân từ từ lui về phía sau, cho đến khi chân chạm được con dao ngắn kia, cơ thể cao lớn từ từ ngồi xổm xuống.

      - Đừng! – hét lớn ở trong lòng hô, nhưng chỉ quay đầu lại nhìn cái, đôi mắt đen nhánh chuyển động ra lạnh lẽo. Nhặt con dao kia lên, giơ cao rồi đâm vào mu bàn tay, sai phần, vừa đủ hai phần ba, thịt mu bàn tay toạc ra, mảnh hỗn độn.

      Máu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt từ mu bàn tay chảy xuống, rơi mặt đất, từ từ biến thành nhứng đóa hoa hồng chứa trong sông băng.

      Cổ họng Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào, nước mắt xao động rơi xuống, môi run rẩy muốn ra ấm thanh nhưng tiếng cũng phát ra được, trước mắt chỉ cảm thấy rất chói.

      Dư Uy hả dạ hả lòng mà cười :

      - Mạc Duy Dương, có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?

      chân Mạc Duy Dương quỳ mặt đất, cái trán ra tầng mồ hôi, cảm giác người có phần nóng ran, phản ứng ra được. Bàn tay to của đè vạt áo trước ngực lại, miệng thở to hổn hển, đáng chết! Dư Uy tại xức thuốc đao!

      quay đầu, mặt u nhìn chằm chằm Dư Uy.

      Dư Uy kéo tóc của cái, nâng gương mặt của cái, cười đến vô cùng dâm uế:

      - Có phải cảm thấy gương mặt này rất đẹp ? Rất mê người? Mạc Duy Dương, chẳng lẽ mày cảm thấy rất nóng rất khát sao?

      Diệc Tâm Đồng khó chịu tránh đụng chạm của , ánh mắt lo lắng nhìn về phía Mạc Duy Dương bên kia. Còn cánh tay chống mặt đất, cánh tay khác xuôi ở bên người, máu dừng chảy, xuống dưới.

      - Buông ấy ra! - từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.

      Khuôn mặt hiểm của Dư Uy trầm xuống, giữ chặt ót của , xé nát y phục trước ngực cái, lại đẩy về phía trước. Lồng ngực quay về phía .

      - Có muốn ? Đàn bà của mình có thể tùy tiện lên , nhưng theo tin tức thuộc hạ tao điều tra, ta vẫn là học sinh, cũng vẫn còn non, bây giờ mày muốn phá lớp màng kia của ta, hay là để tao tìm cho mày. giải nhiệt? Trong hộp đêm của tao có rất nhiều chờ phục vụ cho mày, ha ha? - Dư Uy tay níu lấy tóc của , cười rất dữ tợn, ghê tởm.

      Diệc Tâm Đồng đau đến chỉ có thể ngẩng đầu lên, trước ngực mảnh lạnh lẽo, bị tên đàn ông ở trước mắt nhục nhã muốn cắn lưỡi tự sát.

      Ánh mắt sắc bén của Mạc Duy Dương bắn về phía , hận thể đao đâm chết , cắn răng gầm :

      - Dư Uy, là đàn ông mình đấu, bắt phụ nữ uy hiếp xem là gì?
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Trò chơi mạo hiểm

      Ánh mắt sắc bén của Mạc Duy Dương bắn về phía , hận thể đao đâm chết , cắn răng gầm :

      - Dư Uy, là đàn ông mình đấu, bắt phụ nữ uy hiếp xem là gì?

      Dư uy vô liêm sỉ mà cười :

      - Tước giờ tao đều phải là đàn ông, tao là tiểu nhân, ha ha! Mạc Duy Dương chúng ta chơi trò chơi xem sao? – kéo đầu Diệc Tâm Đồng qua cái, chỉ vào hai căn phòng sau lưng - Mạc thiếu gia dám mạo hiểm ? tr,uyện của dliễn đlàn lê qluý đlôn Mày còn chịu đựng được sao? - ngồi xổm người xuống tầm mắt song song với Mạc Duy Dương, cười to - Mạc thiếu gia nhịn được chơi tốt được rồi!

      Mạc Duy Dương mím đôi môi trắng bệch, nghiêng đầu nhìn chằm chằm, mồ hôi sềnh sệch từ trong da thịt xuyên ra, dính ướt áo sơ mi, dán chặt phần lưng của , làm cho khó chịu như có lửa nóng hừng hực, nhưng chỉ có thể cắn răng :

      - Dư Uy, mặc kệ mày muốn làm gì, tao đều theo đến cùng, thả ấy ra!

      Diệc Tâm Đồng cuống cuồng nhìn , liều mạng nháy mắt, hàm răng cắn băng dính, khó khăn phát ra tiếng ‘ưmh ưmh’.

      - có đàn bà, trò chơi tiến hành thế nào? - Dư uy giao Diệc Tâm Đồng cho thuộc hạ của mình, tới trước mặt của Mạc Duy Dương, vươn cái chân mang theo ngoan độc và ức mạnh đá vào xương chân của , lực mạnh làm cả người Mạc Duy Dương chống đỡ nổi, quỳ chân đất.

      Bởi vì liên quan tới tác dụng của thuốc nữa, tại cả người Mạc Duy Dương còn chút sức lực nào, miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn có sức phản phán.

      Dư Uy ngồi xổm người xuống vỗ mặt của cười :

      - Mạc Duy Dương, ngờ mày cũng có hôm nay, tao sắp xếp hai căn phòng xinh đẹp, trong hai căn phòng là mỹ nữ cực kỳ hấp dẫn, mày tìm được ta, ta phụ trách giúp mày tiêu hỏa; d:iễn đ.àn l.ê quý đ:ôn về phần cái căn phòng khác. . . . . . ha ha, cần tao , mày cũng biết là ai! Nếu như mày chọn đúng rồi, có thể mang theo đàn bà của mày rời , nếu như đoán sai. . . . . . Đoán chừng hôm nay mày rất khó mang người của mày !

      - Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng thét to, cánh tay bị mấy tên đàn ông đè chặt lại, sau đó bị lôi .

      - Dư Uy tiểu nhân hèn hạ, lật lọng phản lời! - Nhìn Diệc Tâm Đồng bị người khác mang , Mạc Duy Dương hoàn toàn bị chọc giận, từ dưới đất bò dậy, rút súng trong ngực ra chỉ vào đầu Dư Uy, ngón tay giữ chặt cò súng, lạnh giọng ra lệnh - Thả người, nếu tao phát tiễn mày chầu trời!

      Dư Uy huýt sáo hơi, chú ý tới khác thường của cơ thể , hiểm thừa dịp chú ý, đoạt lấy súng tay của , cánh tay từ sau ghìm chặt cổ của , hai người dây dưa hồi, cuối cùng bị tiếng súng thức tỉnh.

      Họng súng bị giơ lên cao, ai có việc gì, Dư Uy tay giành lại súng lục của ném về phía góc tường, quát :

      - Mạc Duy Dương, chơi trò chơi, hay để thuộc hạ của tao thay phiên cưỡng ép, giết chết đàn bà của mày, mày lựa chọn !

      Mạc Duy Dương đưa tay đè ngực lại, gương mặt lạnh lùng :

      - Chơi, hi vọng mày có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu tao khiến mày chết có chỗ chôn! – đẩy Dư Uy ra, tới hai gian phòng chỉ định.

      Mạc Duy Dương tới bên ngoài cửa trong hai căn phòng, bước chân tạm ngừng, ngừng mấy giây ở cửa phòng, cuối cùng đẩy cửa ra vào, từ bên trong phòng bay tới cỗ mùi thơm, cảnh giác bịt kín mũi, sau đó vào bên trong, đưa tay bật sáng đèn trong phòng.

      Bên trong phòng bị chiếu sáng, cơ thể nằm giường đưa lưng về phía , vóc người như như này vô ý thức giãy dụa, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu tất cả đều là bộ dạng Diệc Tâm Đồng mặc quần áo, gương mặt tuấn tú mất tự nhiên đỏ ửng, trong cơ thể dâng lên dòng nhiệt và khỏi có khát vọng, tiến lên bước muốn dò xét kết quả.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 74: Cẩn thận rắn

      Trong tích tắc công hiệu của mùi thơm trong phòng nổi lên, cộng thêm dược tính trong cơ thể, bàn tay Mạc Duy Dương mò mẫm phần lưng của , thở hổn hển tới bên tai , giọng gọi “Đồng đồng!”

      đột nhiên quay lưng, đưa tay ôm cổ của , cười quyến rũ tiếng:

      - đến rồi!

      Mạc Duy Dương lắc đầu cái, muốn nhìn ràng diện mạo của đối phương, nhưng mặt của đối phương cứ ngừng thay đổi, từ khuôn mặt xa lạ biến thành khuôn mặt của Diệc Tâm Đồng, bàn tay của chạm đến mặt của , hỏi:

      - là ai?

      hít mùi thơm trong phòng, cả người sớm nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, bả vai run lên, cả cơ thể vươn tới, dán vào ngực của , “tròn – đầy” càng ngừng cọ xát, cực kì mị hoặc kêu lên:

      - Tới đây!

      Mạc Duy Dương ngửi môi cái, phải hương vị của Diệc Tâm Đồng, đáng chết tìm lộn phòng rồi!

      đẩy ra , bước chân lảo đảo dựa vào vách tường ra khỏi căn phòng. Mò mẫm đường tới căn phòng kia. tới cửa phòng, vặn nắm cửa. “Kẽo kẹt” tiếng, cửa bị đẩy ra. TRUYỆN CỦA *******************.

      Đập vào mắt là Diệc Tâm Đồng bị trói vào giường, kích động kêu lên:

      - Đồng Đồng!

      Diệc Tâm Đồng liều mạng nhìn hét lên:

      - được tới!

      Nhưng bị bịt miệng, thanh phát ra biến thành “ưmh ưmh”.

      Mạc Duy Dương lòng lo lắng cho , chú ý tới vật nguy hiểm dưới giường, sải bước về phía . Đến gần bên giường, khom lưng muốn giúp mở trói, nhận thấy dưới chân có vật lướt qua, cúi đầu xem xét, là con rắn màu xanh, lui về phía sau bước, muốn tìm súng lại nhớ súng bị Dư Uy ném vào góc tường.

      khỏi khẽ nguyền rủa tiếng, liếc nhìn Diệc Tâm Đồng run rẩy ngớt giường, tầm mắt lùng tìm vũ khí có ích trong phòng.

      Diệc Tâm Đồng sợ hãi rụt chân vào trong góc giường cái, con rắn khạc lưỡi (giống tim đèn), mặt đất từ từ bò tới, trong miệng phát ra tiếng “khúc khích”.

      - Hu hu được tới! - Diệc Tâm Đồng lắc đầu cái, sợ đến trợn to mắt, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mắt.

      - Bùm ~ - tiếng súng vang lên, làm người trong phòng kinh sợ.

      Đạn bắn thủng cơ thể con rắn, vốn là con rắn còn như ban ngày, “xoạt” tiếng chui xuống đáy giường, máu tươi đầy đất.

      Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng cùng nhìn ra hướng cửa, phát người tới là thuộc hạ của Mạc Duy Dương.

      Thuộc hạ cất súng xong, kính cẩn :

      - Xin lỗi tổng giám đốc, để cho bị sợ hãi!

      Mạc Duy Dương đưa tay vịn chân bàn, khoát khoát tay, hỏi:

      - Dư Uy đâu?

      - Chạy! – Thuộc hạ cúi đầu đáp.

      - Đáng chết! Sao có thể để cho chạy, phái người bắt cho tôi! - Mạc Duy Dương lướt qua khóe miệng cái, tức giận mà ra lệnh.

      Áp bức và lăng nhục hôm nay chịu, nhất định phải đòi lại, Dư Uy, chờ đó!

      Thuộc hạ giúp Diệc Tâm Đồng cởi dây, sau đó nhìn thấy mu bàn tay Mạc Duy Dương bị máu tươi nhuộm đỏ.

      - Tổng giám đốc, thoải mái ở đâu? – Thuộc hạ ôm Diệc Tâm Đồng xuống giường, tới bên cạnh hỏi.

      - Tôi sao, về trước rồi ! - Cả người bất lực chống đỡ cơ thể .

      Thuộc hạ để Diệc Tâm Đồng xuống, sau đó tới đỡ Mạc Duy Dương, Diệc Tâm Đồng lo lắng cầm lấy cánh tay , cặp mắt tràn ngập lo lắng, cắn môi kêu lên:

      - Mạc thiếu gia!

      cười khổ :

      - có việc gì! cần lo lắng!

      Làm sao có thể lo lắng cho , tay của chảy nhiều máu, hơn nữa sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

      Mạc Duy Dương cố ý gọi thuộc hạ giữ Diệc Tâm Đồng, sau đó nằm giường, rất khó chịu mà lăn lộn.

      - Tổng giám đốc bị bỏ thuốc rồi, có cần phải tìm phụ nữ giúp ấy giải quyết ?

      - Trước hết giúp tổng giám đốc rửa sạch vết thương , nhưng. . . . . . thuốc miệng vết thương và thuốc cho cơ thể thoải mái thể cùng uống, sợ có tác dụng phụ, có cần tìm phụ nữ tới đây ?

      Mấy người thuộc hạ bàn luận phương pháp giải quyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :