"Sao Chổi" Tiểu Thư - Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây [Hiện đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 4: cầu của cậu, năng lực của .
      Editor: mèomỡ


      Chủ nhật, Hạ Mộc vẫn chưa hết cảm. bọc chăn nằm ghế sofa, dùng khăn giấy bịt mũi, nhìn chăm chú vào người lượn như con thoi giữa phòng bếp và phòng khách – Thiệu Hải Dương.

      “Khụ khụ, này. . . . . . đừng khiến nhà thôi ‘chướng khí’ mù mịt như thế nữa! Gọi đồ ăn sẵn bên ngoài như bình thường được à? !”

      “Cậu còn chưa được nếm qua tay nghề của tôi, ăn cơm thôi, cơm nước xong phải làm chính .”

      Hạ Mộc giật mình, ra là tiệc chia tay.

      “Ăn cơm xong uống thuốc.” Thiệu Hải Dương vươn tay áp lên trán . Tay cậu rất lớn, đủ để che kín ánh mắt kinh ngạc của , thực ấm áp. . . . . . bị sao thế này? Trong ánh mắt mơ mơ hồ hồ chứa vô vàn độc, dùng ‘năng lực nguyền rủa’ cố níu giữ người thích mình sao?

      Bọn họ ngồi vào bàn, bàn bày các món ăn gia đình, gợi lên tưởng niệm vô hạn của Hạ Mộc với bà.

      Gắp miếng trứng gà xào dưa chuột, cắn miếng, Hạ Mộc vội che miệng lại.

      “Rất khó ăn à?”

      “. . . . . .” Chết mất thôi, cậu ta bán muối đấy à. Hạ Mộc lắc đầu, nhét vào miệng miếng cơm to, oa! Cơm còn chưa chín.

      “Đừng kén cá chọn canh, đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp đấy.” Thiệu Hải Dương cho rằng lại cố ý soi mói, thử ăn miếng mới phát vẻ mặt thế kia là quá khách khí rồi.

      Hạ Mộc nhìn cậu xanh cả mặt, lúc nâng bát cơm lên lén cong khóe môi.

      “Đừng ăn nữa, kẻo bệnh lại nặng thêm đấy.” Thiệu Hải Dương định che bát cơm lại, nhưng Hạ Mộc lại kịp thời chuyển , “Tôi ăn cái gì cũng thế, đói chết là được, huống chi…” gắp rau trộn vào cơm, cười , “Cũng đến nỗi khó ăn lắm, cậu ăn để tôi ăn.”

      Nụ cười dịu dàng mang theo địch ý, chỉ đơn giản là cho vài món ăn gia đình khó nuốt mà thôi. Thiệu Hải Dương khẳng định.

      Có lẽ đây là nguyên nhân chúng ta cần bạn bè, trả giá chút ít đổi lấy thỏa mãn và vui vẻ.

      “Nếu cậu muốn, chờ sau khi tôi cậu có thể viết thư cho tôi.”

      “Đồ nhà quê, ai muốn viết thư cho cậu.” Hạ Mộc cười nhạt, khi uống canh thào hỏi: “Cậu muốn đâu?”

      Thiệu Hải Dương cười có hơi bất đắc dĩ. Thực ra xét vài khía cạnh cậu và Hạ Mộc khá giống nhau, chính vì có bạn thân cho nên hiểu cách trao đổi với người khác. Tâm lý bọn họ đều có chỗ thiếu hụt, làm tổn thương lẫn nhau để đạt được cảm giác mình tồn tại, lại vô tình sinh ra đồng cảm đáng buồn.

      “Thiệu Hải Dương, thực ra tôi. . . . . .” Hạ Mộc buông bát đũa, vào phòng ngủ, đem vạn nguyên xi chưa động đặt lên bàn: “ biết làm ‘Thuật Nguyền Rủa’ có thể tùy ý làm người khác bị thương, biết, xin lỗi lừa cậu.”

      Hạ Mộc ban đầu chỉ muốn đùa giỡn cậu, tốt nhất là khi tất cả sẵn sàng, lên sân khấu, để mình cậu ta làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng giờ thôi , tình cảm của con người quả nhiên rất đáng sợ, ngay cả hình ảnh đối chọi gay gắt cũng lưu lại trong trí nhớ.

      cần cảm thấy áy náy, chuyện kia giờ cũng còn quan trọng nữa rồi.” Thiệu Hải Dương đẩy tiền lại: “Chỗ tôi sắp đến cũng có cơ hội tiêu tiền, cậu tiêu hết giúp tôi .”

      “Rốt cuộc cậu định đâu?” Hạ Mộc bỗng dưng ngẩn mặt lên

      Thiệu Hải Dương cười mà , chỉ bắt thay quần áo, bảo muốn dẫn đến nơi rất đặc biệt.

      Mấy năm nay Hạ Mộc chưa từng mua quần áo mới, từ trong tủ lục ra chiếc váy từ ba năm trước, tuy rằng có hơi ngắn, nhưng vẫn rất thích, bởi vì chiếc váy này là bà tự tay cắt may theo hình tạp chí.

      Cầm túi sách , đội mũ, cùng Thiệu Hải Dương dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tuy rằng cậu cần “Thi triển pháp thuật” nữa, nhưng trong lòng vẫn có hơi bất an.

      Xuống khỏi xe bus, khinh khí cầu năm màu rực rỡ đập vào mắt, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt.

      “Công. . . . . . viên. . . . . . trò chơi? !”

      Thiệu Hải Dương lấy ra hai chiếc vé từ trong túi, “Tôi biết cậu thích những chỗ náo nhiệt, vậy bây giờ coi như giúp tôi.”

      “Cậu chính chính là. . . . . . này, đợi tôi với.”

      Hạ Mộc đuổi theo bước chân của cậu, thầm cười trộm, ai thích!

      Cứ như vậy, bọn họ từ “Thuyền hải tặc” chạy đến “Thác nước can đảm” , vào ống trượt nước rồi lại nhảy lên tàu lượn siêu tốc, tùy ý để mái tóc bay theo gió, quần áo phấp phới, trong vòng xoay tròn cực nhanh cất tiếng cười to, hét ầm ĩ.

      “Chơi tàu lượn thêm lần nữa !” Giờ phút này Hạ Mộc tràn đầy sức sống, hai gò má hưng phấn đỏ ửng, rất vui vẻ!

      “Tùy cậu.” Thiệu Hải Dương đưa chai nước khoáng cho , nhưng vẻ mặt Hạ Mộc lại cứng đờ. Cậu nhìn theo ánh mắt , thấy thằng bé dắt tay ông nội đòi chơi “Xe lửa trung” .

      Dần dần, Hạ Mộc trốn ra phía sau Thiệu Hải Dương, run rẩy.

      “Cậu sao vậy?”

      Hạ Mộc hoảng loạn lắc đầu, “Chúng ta thôi, lập tức .” vừa : “Có nguy hiểm, có nguy hiểm” , vừa chạy như điên. Thiệu Hải Dương nghĩ đến kẻ móc túi bị nguyền rủa “Lửa thiêu mông”, lại liên hệ với ông cháu bị “Tập trung” kia, cậu nắm chặt lấy , chất vấn, “Cậu nguyền rủa bọn họ sao? !”

      “Ông ấy chết, nhưng phải. . . . . .” .

      “Chết? ! . . . . . .” Thiệu Hải Dương kinh hãi, nổi trận lôi đình , “Vốn tôi tìm cậu giúp là vì năng lực của cậu, nhưng tôi biết cậu thể khống chế năng lực này, cho nên những chuyện ngoài ý muốn lúc trước tôi luôn cố gắng cho rằng đó chỉ là tai nạn do tranh chấp, nhưng ông ấy chọc cậu sao? Vì sao cậu lại xuống tay với ông ấy? ! Thậm chí giết người? !”

      phải, đừng nghi oan cho tôi!” Hạ Mộc hét to tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống, run rẩy ra , “Dù cậu tin hay , tôi có thể nhìn thấy . . . . . . ‘bất hạnh’ của con người.”

      Thiệu Hải Dương ngẩn ra, ra năng lực của phải tạo ra tai nạn mà là đoán được tai nạn?

      Hạ Mộc cuộn mình dưới tàng cây, lúng ta lúng túng , “Khi tôi nhìn thấy đỉnh đầu ai đó lên chữ ‘hung’ màu đen, hình ảnh người đó gặp bất hạnh ra ràng trong đầu tôi, cách khác. . . . . . cho dù bị thương hay là chết, tôi vẫn phải tận mắt nhìn thấy.”

      Đây là năng lực của , có được đôi mắt nhìn thấy tương lai, nhưng những hình ảnh nhìn thấy phải tiếng kêu thét là máu me, ai có thể hiểu được đau khổ của ? Ai có thể hiểu được tâm trạng biết người thân của mình ra vào năm nào tháng nào ngày nào thậm chí là giờ phút nào?

      Chính vì thể đối mặt với bạn bè gặp phải tai nạn thể tránh khỏi trong cuộc đời, cho nên thà rằng chạy trốn, thà rằng bị mọi người ghét bỏ.

      Phút chốc, Thiệu Hải Dương túm quay ngược về, Hạ Mộc liều mạng giãy dụa: “Dừng lại! Chẳng lẽ cậu muốn tôi cho ông ấy rằng ông vì muốn cứu cháu mình mà ngã chết? ! Đổi lại cậu, cậu có tin ?” cũng từng nhắc nhở người qua đường gặp phải nguy hiểm, nhưng đối phương lại cho bạt tai.

      “Cứu ông ấy .”

      “Ông ấy tin đâu, huống chi vận mệnh an bài, ngay cả bà nội tôi còn cứu được có thể cứu ai đây? !”

      “Tình huống giống nhau, bà cậu qua đời vì bệnh, tình huống bây giờ là ngoài ý muốn, thử làm sao biết được?” Thiệu Hải Dương dừng chân ngoái đầu lại nhìn, “Ít nhất cậu nhắc nhở ông ấy, ít nhất cậu chống lại an bài của vận mệnh. Có lẽ ông trời ban cho cậu năng lực này là vì muốn cậu giúp đỡ mọi người gặp dữ hóa lành.”

      Gặp – dữ – hóa – lành?

      Hạ Mộc đột nhiên bị kích động , lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, có thể giải thích như vậy sao?

      “Tin tôi Hạ Mộc, giống như tôi tin mỗi câu của cậu đều là vậy. Nếu cứu được ông ấy, cậu có được hạnh phúc; ngay cả khi thất bại, cậu cũng thẹn với lương tâm, uổng phí năng lực hơn người này.”

      Ánh mắt kiên định của cậu như liều thuốc an thần mạnh nhất, Hạ Mộc đứng nhìn lâu, lau nước mắt, đột nhiên chỉ lên hai ông cháu đứng bên ‘Xe lửa trung’: “Thiệu Hải Dương, mau ngăn ông ấy lại!”

      Lời còn chưa dứt, Thiệu Hải Dương tới trước mặt hai ông cháu, lợi dụng ưu thế chiều cao cản ông cụ trước cửa soát vé, chen vào ôm lấy đứa cháu, tươi cười xán lạn với ông cụ trợn mắt há hốc mồm: “Ông ơi, cháu lười xếp hàng, tặng cho cháu được ?”

      Ông cụ sửng sốt ba giây, đánh giá Thiệu Hải Dương dáng vẻ lịch , vỗ đùi cười to, “Được, được! Ông cũng lo biết làm thế nào đây, chăm sóc cục cưng bảo bối của ông nhé! Ông đứng chờ hai đứa ở cửa.”

      “Cám ơn, cháu chăm sóc cho bé.”

      Thằng bé cũng sợ người lạ, ngồi ở tay Thiệu Hải Dương còn rất đắc ý, rung đùi vui vẻ vẫy vẫy bàn tay bé với ông.

      Rất nhanh, xe lửa bắt đầu ầm ầm chuyển động. Hạ Mộc nhìn ông lão ngồi ở băng ghế nghỉ ngơi, bỗng chốc chữ “Hung” đầu ông biến mất.

      thở phào tiếng khụy xuống, che miệng vì vui sướng mà khóc nức nở, trời ạ, cứu được!

      “Hạ Mộc! Sao rồi?”

      Tiếng la từ chỗ cao truyền đến, Hạ Mộc ngẩng đầu, nhìn Thiệu Hải Dương vẻ mặt lo lắng, vươn hai tay, đồng thời dựng ngón tay cái lên!

      Cám ơn cậu Thiệu Hải Dương, là cậu dạy tôi có rất nhiều cách để cứu người, cám ơn! Là cậu dẫn tôi ra khỏi sai lầm.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Đoạn kết
      Editor: mèomỡ


      Nhìn bóng dáng hai ông cháu bình an rời , Thiệu Hải Dương trêu chọc , “Cậu phải sao chổi, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”

      Hạ Mộc xấu hổ cười cười, giống như Thiệu Hải Dương , mỗi người đều có giá trị tồn tại, tỏa sáng ở nơi này tỏa sáng ở nơi khác. Chỉ cần buông tay trốn tránh, chắc chắn tìm được con đường thích hợp nhất cho mình.

      tại có thể với tôi nguyên nhân cậu ‘ thuê ’ tôi chưa?”

      Thiệu Hải Dương cười xùy tiếng, “Trước khi trải qua những chuyện này, tôi luôn cho rằng phải tranh thủ vì mình. Nhưng giờ cần nữa, tôi nghe lời cha tham gia quân.”

      “Hả? Cậu thích tham gia quân ngũ sao?”

      phải, chẳng qua là chịu nổi thái độ của ba tôi, khiến tôi cảm thấy mình sống như con rối gỗ.” Thiệu Hải Dương mấp máy, “Từ đến lớn, tôi luôn sống theo kế hoạch ba tôi vạch sẵn. Ông hi vọng tôi tham gia quân tôi thể phản kháng. Thậm chí vì thực giấc mộng lúc còn trẻ, để tôi trước khi làm kiểm tra sức khoẻ nhập ngũ người có bất cứ vết thương nào mà ông cấm tôi ra ngoài mình. Cho đến khi tôi sắp phát điên đập phá đồ đạc trong nhà, mẹ mới xin ba cho tôi tháng thả lỏng. Ba nghĩ đến đầu tháng sau kiểm tra sức khoẻ nhập ngũ mới miễn cưỡng đồng ý.” Cậu mím môi, “Tôi thường hỏi mình, Thiệu Hải Dương, mày thể tự mình quyết định lần sao? Có thể ? Nếu mày bị thương ngay trước hôm kiểm tra sức khoẻ, khiến kế hoạch của ba tan tành sảng khoái biết bao!”

      ra tất cả mọi việc hoàn toàn xuất phát từ phản nghịch, là vì Hạ Mộc khóc nhớ thương người thân kéo cậu trở về. Sao cậu có thể xem chuyện quan trọng nhất—— làm tổn thương bản thân chẳng khác nào làm tổn thương cha mẹ, thậm chí gấp bội

      Bọn họ là người từng trải, có lẽ quá mức □, nhưng tuyệt đối là xuất phát từ tình .

      Lấy cách tự hủy hoại tương lai để trả thù cha mẹ, hành vi này quá ngây thơ, cũng quá ngu xuẩn.

      bàn tay bé lướt qua đầu vai, Thiệu Hải Dương xua buồn bã thong dong cười, “Đồng ý với tôi chuyện được ? Chuyển về ở với ba mẹ .”

      Hạ Mộc suy nghĩ lát, yên lặng gật đầu, “Cậu phải nhập ngũ sao?”

      “Đúng vậy.” Cảm xúc của cậu tạm dừng trong chớp mắt, lại mở hai tay về phía trời xa, “Chờ tôi về, tôi muốn nếm thử đồ ăn cậu làm, chỉ mong đừng bê bết hơn cả tay nghề của tôi. . . . . .”

      “Tôi viết thư cho cậu. . . . . .” Hạ Mộc dựa vào đầu vai cậu, ánh ráng chiều đỏ vàng chiếu lên hai người, làm nổi bật khuôn mặt đỏ ửng như quả táo chín của . “Cám ơn cậu, là cậu ngăn tôi làm đào binh, sau này tôi khép kín mình nữa, tôi dùng hết khả năng để giúp đỡ mọi người. Cậu cũng phải nỗ lực, trở thành niềm tự hào của cha mẹ.”

      Ly biệt luôn làm người ta cảm thấy bi thương, nhưng may là ngắn ngủi.

      “Được! Viết thư cho tôi, kể những chuyện cậu cứu người cho tôi nghe, chừng nhiều năm sau có thể viết thành quyển sách.”

      Hạ Mộc cười hì hì gật đầu, “Cậu cũng phải gửi ảnh cho tôi đấy, cậu mặc quân trang nhất định rất tuấn tú!”

      Thiệu Hải Dương hiếm khi cũng hoạt bát chớp mắt: “Tác giả và quân nhân, tĩnh động vô cùng hợp.”

      Hai người hẹn mà ưỡn ngực, lại nhìn nhau cười, mỗi người ôm ấp giấc mộng của riêng mình, cùng chậm rãi sải bước dưới trời chiều. . . . . .

      Đột nhiên, Hạ Mộc đến trước mặt hết nhìn đông lại nhìn tây, đem bóng bay Thiệu Hải Dương mua cho đưa cho bé, “Em tìm cái này sao?”

      bé nhìn thấy bóng bay xinh đẹp ngừng khóc nức nở.

      Hạ Mộc cười mà , đưa bé an toàn về bên mẹ. Người mẹ sốt ruột lệ nóng doanh tròng vô cùng cảm kích. hơi mất tự nhiên cúi người đáp lễ, rồi hốt hoảng rời .

      “Chẳng lẽ đầu đứa bé ấy cũng xuất hả? . . . . . .” Cậu hỏi.

      , học theo cậu, có thể giúp đỡ làm động vật máu lạnh khoanh tay đứng nhìn.”

      Thiệu Hải Dương chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa, kiềm chế được cầm lấy tay , “Bóng bay còn nữa, cho nên. . . . . .”

      “. . . . . .” Hạ Mộc cúi đầu mím môi, nắm chặt tay cậu.

      Ánh chiều kéo cái bóng của họ trải dài mặt đất, giống như cuộc đời con người. Tuy rằng bóng tối và ánh sáng luôn giao thoa, nhưng dù bạn lấy tốc độ nào để bắt lấy bóng tối vẫn gặp ánh sáng trước.

      —— Vào năm nào đó, tháng nào đó, nếu bạn gặp được nhiệt tình như vậy, đừng mắng ấy vô lý, có lẽ ấy muốn giúp bạn mà thôi.

      【 Hoàn 】


      Lời editor: Lại lấp thêm 1 hố xinh xinh Món quà dành tặng cho culi vô địch của chúng ta, sau này tiếp tục “bóc lột” chú dài hạn, thế nên chú hãy ôm bộ này về và tự kỷ nhé

      P/s: Thực ra là quà trung thu

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :