1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 40

      Chiều hôm sau, đúng giờ Sam Sam đến đẩy cửa văn phòng của Phong Đằng. "Sam Sam, đến đây". Phong Đằng vẫy tay, giới thiệu ông lão ngồi ghế sofa với . "Đây là bác Trương, luật sư nổi tiếng nhất thành phố này. Bác Trưong, đây chính là Sam Sam".
      Sam Sam ngoan ngoãn chào: "Chào bác Trương".
      "Chào bé, tốt lắm tốt lắm". Ồng già cười híp mắt quan sát , gương mặt lộ ra vẻ cảm khái, "Chớp mắt cái mà bác làm luật sư cho nhà cậu được mấy chục năm rồi, cuối cùng cậu cũng kết hôn, tiếc là ông nội cậu được chứng kiến".
      Phong Đằng : "Mấy hôm nữa đến ngày giỗ ông cháu đưa ấy thăm".
      Bác Trương gật đầu rồi cười, "Vẫn là chuyện đại hỷ ông già này làm mất hứng rồi, nào nào, bé, chúng ta chuyện chính nào". Vừa ông vừa đẩy tài liệu bàn về phía Sam Sam.
      Sam Sam mới chú ý thấy đống tài liệu như ngọn núi kia. Hừm, chắc phải đều là hợp đồng trước hôn nhân chứ? Sam Sam cứ ngỡ mấy tờ là được rồi, sao lại nhiều thế này?
      Đọi bác Trương bắt đầu giải thích, Sam Sam mới biết, đa số trong này là họp đồng chuyển nhượng tài sản. Đất đai địa ốc ở đâu, trang sức quý nào, và cả cổ phiếu rồi tiền vốn... phải rất lâu sau, bác Trương mới xong.
      " bé, những thứ này chính là sở hữu tạm thời mà có được sau khi kết hôn với cậu Phong đấy".
      Phong Đằng có vẻ bất mãn với kiểu đó của bác Trương khẽ ho cái.
      Bác luật sư từ chứng kiến cảnh trưởng thành, nhìn cái rồi cười khà khà: "Ồ, là tất cả bất động sản mà có thể có được, đương nhiên còn có cậu Phong, "tài sản di động" của chúng tôi".
      "Ùm... cái đó, bác Trương, cháu nhớ hình như cổ phiếu và vốn được tính là "tài sản di động" mà?". Sam Sam dò hỏi với giọng điệu yếu ớt. Thực bác luật sư ấy trông có vẻ quá quyền uy, quá chuyên nghiệp, Sam Sam bắt đầu thấy hoài nghi với những tri thức trong nghề nghiệp của chính mình.
      Ông lão giải thích vẻ bình thản: "Cổ phiếu và tiền vốn ý nghĩa truyền thống đúng là "tài sản di động", nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, những "tài sản di động" này so với cậu Phong đây ràng là giống bất động sản".
      Sam Sam mù mờ. "Tại sao ạ?".
      "Vì theo ý nghĩa nào đó Mr. Phong của chúng ta là tập hợp của cổ phiếu tiền vốn cổ phần, sinh ra có tiền bạc kèm theo, đương nhiên tính lưu động lớn hơn". Bác Trương đùa, với vẻ ý tứ sâu xa: “ bé kinh doanh cho tốt vào".
      hóm hỉnh câu hai ý của bác Trương khiến Sam Sam nhịn được cười, Phong Đằng cũng nhướn khóe môi.
      Bác Trương tiếp: "Những thứ này, tôi cũng chỉ đại khái thôi, vẫn do chính đọc từ từ, có vấn đề gì cứ hỏi tôi".
      đống dày như thế, đúng là phải từ từ đọc mới được. Sam Sam cầm hợp đồng chính cùng lên, cúi đầu đọc. Thực ra nội dung trong đó hôm qua Phong Đằng qua với , chủ yếu là phân chia và lợi tức kinh doanh của tập đoàn ra. Nhưng hợp đồng chuyển nhượng hôm qua nhắc đến...
      Lúc nãy luật sư , cũng khá là mơ hồ, hiểu Phong Đằng rốt cuộc cho những gì, đến bây giờ thấy văn kiện giấy trắng mực đen mới hiểu ra.
      Thế là có phần giật mình.
      Lật họp đồng qua loa lượt, Sam Sam rút ra mấy phần trong hợp đồng chuyển nhượng, nhìn Phong Đằng: "Hợp đồng chính em có ý kiến, còn hợp đồng chuyển nhượng em ký mấy tờ này có được ?".
      Bác Trương có vẻ ngạc nhiên, Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam, trầm tư rồi quay sang bác luật sư, "Bác Trương, cháu muốn trao đổi với Sam Sam chút".
      Bác luật sư đứng lên, cười khà khà: "Hai cậu bàn bạc nhé, lão đây có tật nghiện thuốc, ra ngoài hút điếu ".
      Phong Đằng ngồi ghế sofa, lật xem mấy bản họp đồng mà chọn ra. "Đến đây".
      Sam Sam vội vàng nhích lại gần.
      " bảo em ký cái này nên giận à?".
      Sao thế được! Hiểu lầm này lớn quá. Sam Sam vội vàng lắc đầu, thề thốt: "Tuyệt đối có".
      "Vậy tại sao ký?".
      Sam Sam ấp úng: "Em cảm thấy... hơi nhiều. Hôm qua chỉ đến hợp đồng chính, những cái khác ".
      Phong Đằng ném giấy tờ trong tay lên bàn: "Hợp đồng chính do ông nội thảo ra khi Phong Nguyệt kết hôn, mục đích là để đảm bảo cho tập đoàn chịu ảnh hưỏng bởi bất kỳ tình huống nào. Những hợp đồng chuyển nhượng này là tài sản cá nhân của ".
      Sam Sam ngay: "Họp đồng chính em có ý kiến".
      "Sam Sam, mọi chuyện đều cần đến hợp đồng để giải quyết chắc cũng gần đến tình huống xấu nhất rồi. Tác dụng của hợp đồng tiền hôn nhân là ở đó. Nếu hợp đồng chính bảo đảm cho lợi ích của tập đoàn phải bảo đảm lợi ích của em, những thỏa thuận chuyển nhượng này, chính là để em nếu gặp tình huống xấu nhất, chí ít cũng có thể có được những thứ này".
      tính cả vào đó, cũng để phòng ngừa chính sao? Sam Sam hiểu, thế là có vẻ buồn bã: "Lúc chuẩn bị những thứ này là đặt vào vị trí đối lập vợi em? sợ trong tương lai, đối xử tệ vói em ư?".
      " phải". Phong Đằng thở dài: " dám đảm bảo rằng những giấy tờ này cơ bản chỉ là mớ giấy vụn, nhưng Sam Sam, thời gian quá dài, mong em ít nhất cũng có được những thứ này, trong bất cứ tình huống nào cũng phải sợ hãi nhiều".
      Mắt Sam Sam nóng lên, nhưng ngẫm nghĩ lúc rồi vẫn kiên quyết : " phải là em cần tất ca, chỉ là ít thôi".
      Phong Đằng im lặng. Tiết Sam Sam bị nhìn đến nỗi thấy hơi bất an, có phải quá cố chấp ? Nhưng, giá trị của những thứ này lại lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của .
      Tối qua sau khi boss xong, chuẩn bị tâm lý, có lẽ hợp đồng tiền hôn nhân khắt khe.
      hề cảm thấy khó chấp nhận.
      chưa bao giờ nghĩ rằng Phong Đằng là ngưòi hà khắc cả, cũng nghĩ Phong Đằng hà khắc với , nhưng có phần hiểu về , chắc xuất phát từ lý trí, sắp xếp mọi việc cho tốt nhất.
      Cho dù nhau cũng có nghĩa là tài sản của đối phương thuộc về bạn, dựa vào đâu mà những thứ gia tộc ngưòi ta vất vả mấy đời mới có được lại cho để hưởng thụ chứ. biết suy nghĩ đó rất ngốc nghếch, có lẽ bị nhiều người cười nhạo là ngây thơ, nhưng làm như thế, ngược lại cảm thấy nhõm hơn.
      Là người sắp kết hôn, thực ra dạo này cũng có suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời. = =
      Sau đó nghĩ rằng, là vợ chồng chắc cũng như bạn bè, quan trọng nhất là phải bình đẳng, bình đẳng này phải là địa vị, thu nhập... mà là tâm huyết phải bỏ ra của nhau.
      Cái mà cho , và cái mà cho , bắt buộc phải như nhau, như thế mới lâu dài được. Nếu thứ mà người phải bỏ ra vượt quá xa người kia, lâu dần mất cân bằng tâm lý.
      Sau đó, nếu người cho người kia rất nhiều rất nhiều tiền, liệu có cảm thấy thứ mà bỏ ra quá đủ rồi, nên tình ít hơn?
      Nếu như vậy chi bằng ngược lại còn hơn.
      Đương nhiên cũng phải là tỏ vẻ thanh cao linh tinh, câu hơi mâu thuẫn tí là, kết hôn với boss rồi, thiếu tiền còn cần nhiều như thế để làm gì.
      Ôi, kia đều là những suy nghĩ linh tinh của cả.
      Phong Đằng vẫn đợi giải thích, Sam Sam nhích lại gần, dựa đầu lên vai . "Thực ra em muốn hỏi chuyện".
      "Gì thế?".
      "Nếu phải là hiểu lầm em có con, có cầu hôn em ?".
      "... Tiết Sam Sam".
      "Ừm?".
      "Gần đây chúng ta về ở nhà cũ, tại sao?".
      "Vì lầu ba phải sửa chữa lại".
      "Tại sao sửa chữa?".
      "Hừm…”.
      Trong tích tắc, Sam Sam cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn, hài lòng như lúc này, ngay cả lúc cầu hôn trước đó cũng thấy. Lần ấy hoảng loạn, càng giống biện pháp cứu vãn cấp bách, ngược lại, câu phản vấn hề lãng mạn của lại giống lời cầu hôn hơn.
      Vẫn dựa vào người , Sam Sam : " thấy đó, chuyện gì cũng nghĩ hộ em rồi, nếu có có hết mọi thứ, những thứ đó cũng dùng đến".
      Văn phòng tĩnh lặng như tờ.
      "Thôi vậy".
      Phong Đằng đột nhiên ném hết toàn bộ giấy tờ bàn vào sọt rác.
      Gì thế?
      Sam Sam thắc mắc nghe Phong Đằng : " bỗng cảm thấy, nếu kết hôn với em mà phải cần hợp đồng trước hôn nhân... là sỉ nhục IQ của ".
      “…”
      Sam Sam bó tay, tổng giám đốc sỉ nhục IQ của em sao?
      "Sam Sam, tương lai em có thể có được gì cả".
      “…” Sam Sam: “= = Hình như em hơi hối hận rồi".
      Phong Đằng cười: " kịp nữa, em chỉ có thôi".
      Sam Sam quay đầu lại, to gan hôn lên môi . Phong Đằng cười, đưa tay ôm chặt lấy , hôn lại sâu.
      phút sau, Sam Sam bỗng tỉnh lại trong nụ hôn đó, đẩy ra: "Khoan , lúc nãy em có được gì là sao? Mấy bản em rút ra em vẫn cần mà!!! thể lấy lại hết được!!!".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41




      Cuối tuần, Phong Đằng đưa Sam Sam đến nhà cũ xem tiến độ sửa chữa, tiện thể bạn Sam Sam cũng muốn kiểm tra tài sản mới của - chính là mấy thứ mà cuối cùng đoạt lại từ trong miệng hùm.

      Bạn Tiết Sam Sam phát huy bản tính cái đẹp của phái nữ, những món đồ chọn đều là trang sức lấp lánh.  Thực ra bị những tấm ảnh kèm theo trong hợp đồng thỏa thuận làm lóa mắt thôi.

      Sờ sờ những món trang sức đó, Sam Sam thỏa mãn trả lại cho Phong Đằng: "Hay cứ giữ nó giúp em nhé!".

      Phong Đằng liếc nhìn rồi tiện tay lấy chiếc vòng đeo vào tay Sam Sam, sau đó kết luận: "Gout thẩm mỹ phải được bồi dưỡng".

      Thế là lại tiện thể dạy hồi. học thức uyên thâm, những thứ này đương nhiên nắm rất rành rẽ, đáng thương cho Sam Sam nghe đến ù ù cạc cạc mà vẫn phải tỏ vẻ rất hứng thú, bất giác cảm thấy đau khổ.

      Cũng may bác Vương nhanh chóng đến báo cáo rằng Phong và Ngôn Thanh đến rồi, Sam Sam vội vội vàng vàng chạy xuống trước.

      "Rầm" tiếng, Sam Sam vừa xuống đến nơi, tập tài liệu dày cộp đập xuống trước mặt , Phong hào hứng : "Đây là kế hoạch bước đầu của hôn lễ!".

      Sam Sam đứng hình. Độ dày này, chắc cũng thua kém gì hợp đồng tiền hôn nhân mà trước đó Đại boss đưa xem. Hai người họ quả nhiên là em có khác…

      Tiện tay cầm quyển chi chít dày đặc giống mục lục trang phục lên xem, Phong tiểu thư ngăn lại: "Ấy, cái này cần xem, đây là trang phục mà em mặc trong tiệc cưới".



      "Cái này cũng cần, là giày của em".

      Sam Sam: “…”

      Phong Đằng từ lầu xuống, bực bội : "Em muốn kết hôn à?".

      Ngôn Thanh ngồi cạnh có vẻ lo lắng: "Vợ , đối tượng tái hôn của em vẫn là chứ".

      Phong Nguyệt lườm cái, ngượng ngùng : "Em cũng bó tay mà, phụ nữ giỏi mấy mà gạo cũng khó nấu thành cơm, chị chưa định ngày cưới, làm sao em đặt nhà hàng, nhà hàng chưa đặt làm sao biết khung cảnh, khung cảnh biết làm sao biết phải trang trí thế nào...".

      "Được rồi". Phong Đằng đau đầu, cắt ngang, "Em khoan hành hạ , đợi và bố mẹ Sam Sam bàn bạc rồi tính. Bác Vương, chuẩn bị đồ đạc gần xong rồi, tuần sau tỉnh G?".

      Câu sau là hỏi Sam Sam.

      Sam Sam há hốc miệng, "Chuyện đó, em bỗng nhớ ra việc... hình như em chưa với bố mẹ chuyện kết hôn mà".

      Mọi người đều im lặng.

      "Đưa di động đây".

      Phong Đằng sa sầm mặt lấy di động của Sam Sam, vào danh bạ rồi bấm nút. Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu, Phong Đằng lễ phép lên tiếng, "Chào bác , cháu là Phong Đằng".

      Về sau đương nhiên Sam Sam tránh khỏi bị bà Tiết mắng cho trận, bất cứ bà mẹ nào trước hôn lễ tháng mới biết con sắp cưới cũng đều phát điên lên.

      Nhưng Sam Sam cảm thấy mình cũng rất vô tội, ai biết được lại có chuyện nhầm lẫn là mang thai rồi đột ngột kết hôn thế này đâu, cũng mới biết cơ mà!

      Nhung con xuất giá, bà Tiết dù sao cũng vẫn vui mừng, hôm sau lại hào hứng gọi điện đến, "Sam Sam à, trước kia mẹ để dành rất nhiều vải, con mẹ biết là bạn trai con cao bao nhiêu để mẹ bảo bố may bộ Âu phục cho cậu ấy".

      "Hả?". Sam Sam ngẩn ngưòi, từ chối thẳng thừng, " cần đâu, quần áo ấy mặc còn hết nữa là... Vả lại đều là đồ đặt may riêng, bố may hợp lắm đâu".

      Sam Sam nghĩ mình khéo léo lắm rồi, nhưng nghe tài nghệ của chồng lại bị con chê bai, bà Tiết vẫn giận: "Con hiểu cái gì. Bố con tay nghề tốt, những bộ Âu phục đắt muốn chết thị trường làm sao chắc chắn bằng bố con may, mẹ con theo bố con là vì bố con may chiếc váy tặng mẹ…".

      Bà Tiết "lên cơn", cuối cùng mặc Âu phục ông Tiết may trở thành điều kiện bắt buộc cho con rể nhà họ Tiết. Bà mẹ chắc như đinh đóng cột như vậy, Sam Sam cũng đành bó tay, phải đồng ý, lòng thầm nghĩ, dù sao đồ bố may rồi cũng để ở quê, đến lúc đó bố thấy Đại boss ăn mặc thế nào hiểu... Chẳng lẽ còn bắt phải thay ra hay sao, cứ ứng phó rồi tính.

      Nhưng nếu mẹ cầu Đại boss cũng phải mặc quần áo bố may trong hôn lễ ...

      Hừ…

      Cho dù là bố mẹ ruột cũng phải phản kháng thôi!

      "Ngày mai mẹ biết số đo của bạn trai con, bố con phải ra tay sớm đấy".

      "Con biết rồi".

      Thế là buổi tối khi Phong Đằng ra khỏi nhà tắm, đón tiếp sợi thước đo.

      "Nào nào nào, cho em đo số đo của ".

      Phong Đằng nhíu mày: "Làm gì?".

      Sam Sam nghiêm túc: "Đưang nhiên là để hiểu hơn!".

      Phong Đằng nheo mắt: "Ồ? Còn muốn hiểu gì? Số đo của em biết?”.

      ... Câu này sao nghe hơi kỳ cục, là do suy nghĩ trong sáng ư? Sam Sam hoài nghi bị ai đó kéo lại, rất nhanh, sợi dây bị ném xuống dưới giường, rồi lúc sau, trong phòng văng vẳng tiếng kháng cự: "Này... phải đo ở đó…”.

      Sáng sớm hôm sau, Sam Sam ôm chăn ngồi giường, nước mắt đầm đìa nhìn sợi dây dưới kia. Số liệu đúng là có, nhưng đo bằng tay có tác dụng gì!

      Chẳng lẽ hôm nay còn phải đo lại lần nữa?

      Sam Sam rên rỉ trong lòng, ngã phịch ra giường, kéo chăn lền rồi vùi mình vào đó.

      Sam Sam phải vất vả khổ sở thế nào để lấy được số đo tạm thời quan tâm đến, tóm lại là cuối cùng, hoàn thành suôn sẻ nhiệm vụ mẹ giao, báo số đo của boss cho bà biết.

      Về sau Sam Sam cũng quan tâm đến chuyện đó nữa, ai ngờ lâu sau, lại nhận được chuyển phát nhanh từ nhà gửi đến, kèm theo đó là điện thoại của bà Tiết…

      "Sam Sam, quần áo nhận được chưa, bố mẹ vốn định hai đứa đến rồi mới đưa, về sau nghĩ lại nếu con rể mặc quần áo bố con may tốt biết bao, ha ha, ôi trời, chuyển phát nhanh đắt , bộ quần áo mà thu của bố mẹ ba mươi tệ, kinh quá...".

      Sam Sam cầm bộ Âu phục tay, khóc ra nước mắt, mẹ ơi, mẹ mói kinh đó, vốn muốn cho boss biết mà!



      Sam Sam bất đắc dĩ phải tìm thời cơ tốt, trò chuyện tâm với boss: "Chuyện đó, em có từng vói là bố em trước kia là thợ may nhỉ?".

      Phong Dằng nghi ngờ nhìn : "Hình như chưa".

      "Bây giờ biết rồi chứ". Sam Sam cười ngượng ngùng, lúng túng dâng lên xấp quần áo: "Bố em may cho bộ Âu phục…”.

      Phong Đằng lặng thinh nhìn món đồ tay , Sam Sam cố lấy hết can đảm: "Thế nên, xin hãy mặc quần áo của bố em làm để về nhà em nhé…”.

      Lần này về nhà Sam Sam, Phong Nguyệt cũng theo cùng, còn đưa cả chồng con , lý do rất đầy đủ: "Bố mẹ Sam Sam chỉ nhìn mỗi mà cả gia đình nữa, là em chồng em đương nhiên phải xuất rồi! Sau đó thấy đấy, em và Ngôn Thanh gia đình đẹp đẽ hài hòa, cục cưng nhà em đáng nhường nào, tấm gương sáng chói, chưa biết chừng họ vui sướng lên, tặng ngay Sam Sam cho ấy chứ!".

      Phong Đằng lúc ấy hừ tiếng đầy ngạo mạn: "Còn cần họ tặng à?".

      Nhưng dù là thế ràng cũng cảm thấy Phong Nguyệt có lý, nên sáng sớm hôm về nhà Sam Sam, Phong Nguyệt xuất ở nhà Phong Đằng, sau đó nhìn bộ Âu phục người Phong Đằng và tiến hành công kích cá nhân cách hề thương tiếc.

      ", có biết chọn quần áo , chẳng ra sao cả! Dáng và đường may của bộ này quá bình thường, tiệm may nào may đấy?".

      Sam Sam chỉ còn nước ngồi bên ôm mặt .

      Phong Đằng chút biểu cảm: "Thái Sơn may đo".

      Thái Sơn may đo?

      Phong sành sỏi mọi kiểu thời trang cũng có vẻ hoang mang: "Chưa nghe qua, mới mở sao? Chắc chắn là sập tiệm nhanh thôi!".

      Nhưng chẳng phải sập tiệm nhiều năm rồi hay sao! Sam Sam tiếp tục ôm mặt.

      Ngôn Thanh ngồi cạnh lại nhận ra điều gì đó, suy nghĩ lúc, rồi nhìn Sam Sam ôm mặt làm vẻ mặt "xem như tôi tồn tại", cười có vẻ nghĩ ngợi: “Thái Sơn, có nghĩa là bố vợ phải ?".

      Sam Sam yếu ớt đưa tay lên: "Đúng thế, chính là bố tôi ”.

      Đến khi lên máy bay rồi, Phong Nguyệt vẫn còn đùa giỡn mãi: "Ôi trời, sao em bà mẹ chồng biết may quần áo nhỉ, tiếc quá".

      Sam Sam vùi mặt vào lòng Phong Đằng. Phong Đằng vỗ vỗ , tuy chính mặc bộ quần áo đó cũng thấy rất thiếu tự nhiên, nhưng có nghĩa là em có thể lấy chuyện đó ra đùa giỡn họ.

      "Ngôn Thanh, nghe chưa? A Nguyệt than thở".

      Ngôn Thanh : "Nghe rồi nghe rồi, haizz, A Nguyệt nhà em nếu chịu mặc quần áo mẹ em may dễ nuôi hơn nhiều rồi".

      " cần phiền thế". Sam Sam ngẩng đầu lên khỏi lòng Phong Đằng, với vẻ giàu nghĩa khí, "A Nguyệt, chị nhờ bố chị may cho em".

      "Mấy người này!". Phong Nguyệt tức điên.

      Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố trực thuộc tỉnh G, vẫn là người của công ty con đến đón. Lần này phải là nhân viên hành chính nữa, mà giám đốc công ty con đă đứng đó đợi tự bao giờ. Nhưng Phong Đằng để họ đưa mà tự lái xe. Lúc đến nhà Sam Sam là buổi chiều, ông bà Tiết đứng đợi dưới lầu từ sớm rồi.

      Thấy chiếc xe chầm chậm đến gần, ông bà Tiết thò cổ ra ngóng. Chiếc xe từ từ dừng lại, người đàn ông trẻ cao to nổi bật bước xuống xe với tư thế ung dung, người là bộ Âu phục mà họ quen mắt, nhưng lại toát ra khí thế ngạt thở mà bộ Âu phục đó thể nào có được.

      Ồng bà Tiết đều choáng váng.

      Trong phòng khách, ông Tiết mời mọi người dùng trà, bà Tiết kéo Sam Sam vào nhà bếp rửa hoa quả.

      "Sam Sam, con thấy tài nghệ của bố con vẫn chưa thụt lùi nhỉ, Tiểu Phong mặc bộ đó đẹp quá".

      Dù là mẹ mình, Sam Sam cũng phải lẽ phải cho boss: "Mẹ, đó là do ấy đẹp trai lại cao ráo, làm quần áo cũng đẹp hon mà".

      Bà Tiết lại khác thường ngày, tỏ ra giận con , rửa hoa quả với vẻ tâm trùng trùng: “Haizz, cũng quá đẹp trai ấy chứ”.

      chàng trai xuất sắc như vậy, con có thể nắm chặt được ?

      Bà Tiết lo lắng nhìn Sam Sam, lại phát ra con dường như khác hẳn với trong ký ức Bà Tiết nhớ lại lúc nãy Sam Sam bước xuống xe, cạnh chàng trai xuất sắc như vậy mà hình như cũng có cảm giác là tương xứng...

      Nhìn đồ nó mặc người, đeo tay, bà Tiết đột nhiên có cảm giác họ thể nuôi nổi con nửa…

      Thế rồi cảm giác ấy khi vào lại phòng khách, nhìn thấy sính lễ, được thăng hoa. ra, con của bà những nuôi nổi, mà thực là cũng gả nổi.

      Bà Tiết phải biết con rể tưong lai giàu có, thậm chí cũng nghĩ sính lễ có thể rất nhiều, nhưng bao giờ nghĩ rằng lại vượt quá tưởng tưọng như thế.

      Bà Tiết cũng biết sau này hoàn cảnh con sống khác hẳn họ, sính lễ nhiều chừng còn liên quan đến sĩ diện của con sau này. Nhưng dù là thế, bà Tiết vẫn cảm thấy yên.

      Nhìn ông Tiết cái, bà Tiết : "Đây... có phải là...".

      Sam Sam nhận ra vẻ khó xử của bà, ra sức an ủi: "Mẹ, sao đâu, dù sao cuối cùng những thứ này mẹ cũng cho con mà".

      Phong Đằng trầm giọng: "Tiết Sam Sam".

      Bị cảnh cáo rồi à... Sam Sam chớp mắt với , xin , cho em chút sĩ diện trước mặt bố mẹ được .

      "Vậy hồi môn…". Bà Tiết sắp ngất. Bà chuẩn bị cho Sam Sam ba mươi vạn tệ làm của hồi môn, trước kia thỉnh thoảng với láng giềng về chuyện đó, có ai là phong phú nhiều nhặn quá đâu, nhưng bây giờ so với sính lễ này ... thể so được, làm sao nhận chứ.

      "Hồi môn cần lo, ấy lo". Sam Sam hề lo lắng.

      "Tiết Sam Sam!", Lần này là bà Tiết gầm lên.



      Cuối cùng, Tiết Sam Sam bị đuổi ra khỏi nơi thảo luận hôn lễ.

      Sam Sam ngồi bậc cầu thang ngoài cửa, nghe tiếng bên trong vọng ra, hai tay chống cằm, bất giác nhớ gì đó rồi mỉm cưòi.

      "Sao chị lại cười mình thế?". Giọng măng sữa bỗng vang lên, đứa bé Đuôi nhà hàng xóm lầu ôm quả bóng da đứng ở đầu cầu thang, tò mò nhìn .

      Sam Sam ngượng ngùng sờ mặt, định lại nghe thấy giọng đàn ông cố nhịn cười đứng phía sau: "Vì chị này sắp lấy chồng rồi".

      hiểu cửa mở tự bao giờ, Sam Sam quay lại, thấy Phong Đằng dựa cửa nhìn , người vận bộ Âu phục được đẹp cho lắm, nhưng thể che giấu được phong thái đẹp đẽ của .

      Sam Sam nhịn được lại mỉm cười.

      Phải, vì sắp lấy chồng rồi.

      Vì, sắp hạnh phúc hơn rồi.

      Đuôi tò mò nhìn hai người lớn im lặng, ôm quả bóng, mắt lấp lánh rồi bỏ chạy mất. Sam Sam vẫy tay với Phong Đằng, Phong Đằng nhướn mày, nhìn mặt đất với vẻ soi mói rồi ngồi xuống cạnh .

      “Phong Đằng". Sam Sam gọi tên , "Em có là, lúc mặc bộ trang phục này là lúc đẹp trai nhất chưa?".

      "Thế à?". Phong Đằng tỏ vẻ suy nghĩ, "Vậy trong lễ cưới cũng mặc bộ này?".

      " được!". Sam Sam nhảy dựng lên, “ vẫn có thể đẹp trai hơn!".

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuộc sống thú vị sau khi cưới



      1. Chuông điện thoại


      Sau khi cưới, ngày nọ, Phong Đằng bỗng phát ra trong di động của Sam Sam, tiếng chuông của mình lại y hệt những người đàn ông khác!

      Đột nhiên tức giận, ra lệnh Sam Sam phải đổi ngay nhạc chuông khác mọi người.

      Sam Sam run lẩy bẩy trước cơn thịnh nộ của : "Di động của em có hai loại nhạc chuông, loại cho nam, loại cho nữ, boss muốn làm giới thứ ba ư?"


      2. Nhà chocolate của Sam Sam


      Về nhà cửa, mơ ước thuở của Sam Sam là ngôi nhà chocolate.

      Ống khói chocolate, tường chocolate, cửa sổ chocolate giường chocolate, tốt nhất là cả chăn cũng được làm từ chocolate, nửa đêm tỉnh dậy vì đói ôm chăn cắn gặm, đợi hôm sau tỉnh dậy, chocolate bị cắn mất lại tự động mọc lại.

      Lớn hơn chút nữa, học trung học, Sam Sam bắt đầu xem phim thần tượng, cũng điều chỉnh giấc mơ cho hợp thời. Nhà phải to, rất to rất to, nhà phải xa, cách trường vạn tám ngàn dặm, tốt nhất là trước cửa có con đường rợp bóng cây quanh co uốn lượn, cả nửa tiếng cũng chưa hết đường. Như thế sáng sớm muộn học cũng có cớ.

      Học đại học bắt đầu sống ở ký túc xá, mỗi lần trường kiểm tra vệ sinh, Sam Sam đều quét dọn đến sức cùng lực kiệt eo nhức lưng đau, mà đó chỉ là gian phòng ký túc như chuồng chim bồ câu thôi! Nếu to hơn...

      Sam Sam dập tắt giấc mơ về ngôi nhà to của mình cách tuyệt tình.

      = =

      Tha lỗi cho !

      Trong đầu giai cấp vô sản Sam Sam hẳn nhiên chưa bao giờ xuất từ "osin".

      Tốt nghiệp xong đến thành phố S làm việc, tấc đất tấc vàng, Sam Sam thuê căn nhà rách nát cũng thấy đắt đỏ, thường xuyên nghĩ thầm oán thán: Tôi thể chỉ thuê cái giường sao?



      Có lúc thỉnh thoảng đọc tạp chí của đồng nghiệp, Sam Sam hoa mắt bởi chung cư kiểu khách sạn mà tạp chí giới thiệu, cửa sổ lớn chạm đất sáng sủa, thảm ấm áp, giường và gối đáng ... Quan trọng là nước nóng cung cấp hai mươi tư hai mươi tư, cần động tay, tan sở về nhà cứ nằm lăn ra làm xác chết là được.

      Nếu cao cấp hơn bấm chuông là có thức ăn ngon miễn phí giao tận nơi...

      Sam Sam bắt đầu liên tưởng mơ mộng lúc, ảo tưởng xong cúi xuống nhìn giámỗi mét vuông năm con số...

      Ai ngờ ngày nọ, những giấc mơ lại được thực .

      Điều duy nhất khiếm khuyết là, mỗi ngôi nhà đều có Hắc Ma Vương Đại boss.

      Những ngôi nhà lớn đó đương nhiên là "của hồi môn" của boss, nhà chocolate lại do Phong giúp thực .

      Phong có lần vô tình biết được bà chị dâu thuở lại có giấc mơ đó, cứ khen suốt là lãng mạn, hôm sinh nhật Sam Sam, phất tay cái, gọi đầu bếp chuyên làm chocolate của khách sạn lớn, làm ngôi nhà chocolate cao hơn mét trong phòng khách nhà họ Phong.

      Ngôi nhà chocolate mà Phong nhờ người làm đương nhiên là tinh xảo lạ thưòng, tuyệt đối khác với loại hay bán trong siêu thị. Ngôi nhà chocolate này chỉ có ống khói có hàng rào, có giường, có chăn, mà còn có cả Sam Sam chocolate, và boss chocolate đen.

      Tuy ngôi nhà thể vào ở, nhưng tâm ý được thực , Sam Sam rất cảm động, Phong cũng vì thế mà bị ông giận ngầm - biết chuyện báo thôi, còn dám giành việc làm với .

      Hậu quả khi boss vui là, vợ chồng Phong Nguyệt vừa ăn xong bị đuổi về, thời gian còn lại, Sam Sam có thời gian đâu mà sờ đến ngôi nhà chocolate của .

      Sinh nhật qua rồi Sam Sam mới bắt đầu ăn ngôi nhà chocolate.

      Trước tiên ăn hết Đại boss dư thừa.

      Sau đó ăn đến chăn.

      Rồi bẻ gẫy hàng rào.

      Ngày thứ N...

      Lúc bẻ Ống khói hơi quá tay, nhà bị sập... Cuối cùng đầu bếp nhà họ Phong nấu chảy ngôi nhà, chế biến thành đủ món điểm tâm.

      Thế là, ngôi nhà chocolate và boss chocolate bị Sam Sam ăn hết vào bụng, trở thành phần của , mãi mãi cũng biến mất.


      3. Nhật ký Bayberry (Còn gọi là quả dâu rượu, có thể làm siro hoặc rượu bổ)


      Loại hoa quả Sam Sam thích ăn nhất đều xuất khi giao mùa xuân và hạ, tháng ba, tháng tư có dâu, tiếp đó là dâu rượu. Dâu rất thích ăn, đỏ hồng ngon lành, vừa thơm vừa ngọt lại nhiều nước. Dâu rượu lại là vì tật cố chấp.

      Lúc đó Sam Sam vẫn là học sinh cấp ba, có năm mùa dâu rượu đến sớm, Sam Sam xe từ trường về nhà, thấy bán dâu rượu bên đường, nước bọt ứa ra, về nhà nhờ mẹ mua, mẹ bảo: "Đầu mùa nên đắt lắm, qua vài hôm nữa mua".

      Sam Sam vốn ngoan ngoãn, biết gia cảnh của mình bình thường, mười mấy tệ cân dâu rượu khá là xa xỉ nên cũng nằng nặc đòi nữa, ngoan ngoãn đợi hạ giá rồi mua.

      Cấp ba học là quan trọng, Sam Sam cũng để tâm đến việc đó, thời gian sau bỗng nhớ đến nên hỏi mẹ, "Dâu rượu đâu? Khi nào mua ạ?".

      Mẹ trả lời: "Bây giờ đâu còn dâu rượu nữa, qua mùa rồi".

      Từ đó, Sam Sam có tật cố chấp với dâu rượu.

      ràng thích ăn nhất nhưng cứ thấy là mua. Lúc học đại học cho dù sinh hoạt phí nhiều, nhưng dâu rượu hễ xuất , mười mấy tệ cân cũng mua. Sau khi lấy boss càng phát ra cách bất ngờ rằng, vườn sau nhà boss lại có cây dâu rượu.

      Gốc dâu rượu đó có lẽ khá nhiều tuổi, theo lời quản gia mỗi năm đều cho ra mấy trăm cân, quả nào cũng to và ngọt, nhà họ Phong ăn hết, thế là phần ngâm rượu, phần bỏ vào hộp tặng ngưòi khác.

      Từ khi dâu rượu bắt đầu chín, Sam Sam cứ ăn mãi đến cuối tháng sáu, bỏ ngày nào, ăn thấy cảm giác, Phong Đằng nhìn lại cảm thấy ê cả răng. Buổi tối hôn cảm thấy vị dâu rượu ngọt thanh nơi đầu lưõi.

      "Em thấy ê răng à?".

      " mà". Nằm ngưòi , Sam Sam kể nghe tật cố chấp của mình, xong tổng kết, "Quả nhiên thứ có được là thứ tốt nhất, liệu em có quá ngoan ngoãn khi nhận lời gả cho ?".

      Đôi mắt vốn khép hờ của Phong Đằng mở choàng, lườm : "Từ đến lớn, thứ có được đều là tốt nhất".


      4. Chân tướng của gan heo


      hôm nọ sau khi kết hôn, Sam Sam trò chuyện với Phong Nguyệt, nhớ lại chuyện cũ, cảm nhận sâu sắc cuộc sống "nước sôi lửa bỏng" bây giờ hoàn toàn là do tai họa từ gan heo của đại tiểu thư mà ra, ủ rũ : “Gan heo cả tháng mà em đưa, đúng là hại người kinh khủng quá”.

      Phong Nguyệt kinh ngạc: "Em có tặng gan heo cả tháng bao giờ đâu? Chỉ có mấy ngày thôi mà".

      Sam Sam: “…”

      Hồi lâu sau Sam Sam nhớ lại, tức giận đùng đùng: "Quá đáng, hôm nay chị phải cho ấy ngủ ở phòng làm việc”.

      Phong Nguyệt nhìn Sam Sam bằng ánh mắt hoài nghi. hiểu ông mình nhất, ông này từ nham hiểm xảo quyệt, từ đến lớn chưa lợi dụng được tí nào. Sam Sam làm được ?

      Sam Sam tức tối gật đầu với vẻ kiên định vô cùng trong ánh mắt ngờ vực của Phong Nguyệt.

      Sáng sớm hôm sau, Phong Nguyệt gọi điện hỏi Sam Sam: "Sao rồi sao rồi? của em tối qua ngủ phòng làm việc ư?". Tha thứ cho tật buôn chuyện của , làm bà nội trợ là công việc tẻ nhạt nhất thế giói.

      Sam Sam ấp a ấp úng lúc lâu mới ậm ừ trả lời: "... Ừ".

      "Sao giọng chị lại mệt mỏi vậy?".

      "Ừm... chị phải họp rồi, cúp đây".

      Lập tức trong điện thoại vang lên tín hiệu máy bận, Phong Nguyệt ngẩn người, kìm được tò mò nên to gan gọi cho ông mình: " à, hôm qua, chuyện đó, Sam Sam hình như rất tức giận, cãi nhau chứ?".

      "". Giọng Phong Đằng rất hòa nhã.

      "Ha ha". Phong Nguyệt cười khan, "Em nóí mà, Sam Sam còn bảo cho ngủ ở phòng làm việc, sao thế được, ha ha".

      "Hôm qua đúng là ngủ ở phòng làm việc".

      "Hả?". Phong Nguyệt sửng sốt.

      Bên kia đầu dây, Phong Đằng hình như cười khẽ, "Thỉnh thoảng thay đổi chỗ cũng thú vị".

      Phong Nguyệt nghi ngờ, ngủ ở phòng làm việc thú vị lắm sao? Hon nữa giọng cười của ông kỳ quặc quá. định hỏi nữa nghe : "Sáng sớm em gọi điện hỏi chuyện này? Có phải là rảnh rỗi quá ? họp đây, cúp nhé".

      Lại tiếng máy bận.

      Họp nữa à? Phong Nguyệt ném ống nghe xuống, bực bội, nhưng ông làm việc mà lại nhiều với như thế hiếm có. Chăm sóc đứa con lúc lại thấy cam tâm, lại hỏi Sam Sam, Sam Sam vẫn lắp ba lắp bắp, nhanh chóng cúp máy.

      Đầu dây bên kia, Sam Sam nằm bò lên bàn lặng lẽ than thở, haizz~~ hôm qua sao lại nghĩ ra nhỉ, còn đơn độc khiêu chiến với boss, kết quả, kết quả...

      Kết quả tối qua Đại boss đúng là ngủ ả phòng làm việc , nhưng... cũng ngủ ở đó...

      Sam Sam nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ bừng bừng, bỗng có tiếng tin nhắn điện thoại, cầm lên xem, tin nhắn đến từ Đại boss tự nhận rằng hôm nay phải họp hành rất nhiều...

      "Sam Sam, tối nay có cần nhốt trong nhà bếp ?".

      5. Nhiều trận... xuất phát từ nickname mạng...


      Nghe kể, rất lâu rất lâu trước đó nickname mạng của Sam Sam là cái gì mà thể thi, nhưng từ khi vào Phong Đằng, nick QQ, ID game, nick các diễn đàn mạng... thống nhất sửa thành "Đánh boss xong ngủ sướng" nghe rất oai phong lẫm liệtề

      Cái tên đó bản thân chẳng có vấn đề gì, thậm chí trong quãng thời gian, nó cống hiến cực lớn cho sức khỏe tinh thần và thể xác của Sam Sam, nhưng sau khi kết hôn, Sam Sam vẫn quên sửa lại mà chẳng cảm nhận chút nguy hiểm nào rình rập.

      Thế là...

      Đêm đầu tiên sau khi hưởng tuần trăng mật quay về, Sam Sam tắm xong, ôm laptop lên giường chat QQ với Song Nghi.

      Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Gửi nhiều nhiều hình lại đây, phải là phong cảnh và có người nhé, như thế mới dễ tưởng tượng, tớ cần làm tài liệu.

      Đánh boss xong ngủ sướng: Ồ, đa số vẫn chưa chỉnh sửa xong, gửi trước mấy tấm nhé.

      Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Được, đúng rồi, đừng là ảnh cậu chụp, cậu chụp tồi lắm.

      Đánh boss xong ngủ sướng: Nhưng chẳng phải cậu cần ảnh có người?

      Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Ừ, chỉ phong cảnh thôi.

      Đánh boss xong ngủ sướng: Ảnh ấy chụp đều có tớ. = =





      Đánh boss xong ngủ sưóng: Ủa? Đâu rồi?

      Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Đây này... Lúc nãy tớ bỗng thấy tê dại toàn thân, ngón tay co giật, gõ nổi chữ.

      Đánh boss xong ngủ sướng: ... Chưa đương nên sức đề kháng yếu quá.

      Nghi gia Nghi thất Nghi điệu hí: Cậu cậu cậu, cậu gần gũi boss nhà cậu xong, quả nhiên giờ thành đen rồi.

      Sam Sam bị ba chữ "gần gũi" của Song Nghi làm đứng hình, trong đầu lại xuất cảnh vào sâu ra nông, đúng lúc đó, cửa nhà tắm mở ra, trong làn hơi nước mờ mịt, Đại boss chỉ quấn chiếc khăn ngang hông bước ra, tay cầm khăn bông trắng vừa lau tóc vừa tiến lại gần , cơ thể khỏe mạnh còn đọng vài giọt nước, lại có giọt nước từ làn tóc rơi xuống, cực kỳ mờ ám lăn chậm rãi qua cổ họng, vòm ngực, phần bụng, cuối cùng biến mất ở cái nơi chỉ quấn chiếc khăn...

      Sam Sam chỉ liếc nhìn cái rồi nhịp tim và huyết áp tăng chóng mặt, mặt đỏ như ráng chiều. Tuy dáng vẻ boss mặc gì cũng ngắm nghía vài lần, nhưng nhưng…

      Sam Sam vội vàng nhìn nữa, càng chăm chú chat ~ ing với Song Nghi.

      Vô tư gõ thêm mấy chữ nữa, đầu giường bèn kia lún xuống, tích tắc sau bị kéo lại. Trong vòng tay mạnh mẽ cưỡng ép, gò má ép vào lồng ngực trần, Sam Sam chỉ thấy ngưòi nóng lên, giống như trong cơ thể bỗng cháy lên ngọn lửa, đầu óc bỗng dưng váng vất mơ màng.

      "Sấy tóc giúp nhé?".

      Giọng trầm khàn mờ đục, có khả năng làm mơ hoặc thần trí người khác, nhưng Sam Sam nghe rồi mọi suy nghĩ gì đó đều biến mất, lập tức vùng ra khỏi lòng , nghiêm túc cảnh báo: "Em muốn sấy tóc giúp !!!”.

      Phong Đằng nhướn mày.

      Sam Sam đỏ mặt lặp lại: "Dù sao cũng !”.

      Sam Sam phản ứng gay gắt với chuyện sấy tóc như thế, đơn giản là khi hưởng tuần trăng mật ngày đàng học sàng khôn.

      Lúc đó Sam Sam từng nhất thời hứng chí, chủ động đòi được giúp boss sấy tóc, trong ti vi đều thế mà, nam chính hoặc nữ chính đứng sau lưng đối phương,sấy tóc vởi vẻ thương trìu mến, ngoài cửa sổ là trời xanh biển ngọc, cảnh tượng ấy lãng mạn biết bao, tình tứ biết bao.

      Thế nhưng khi bản thân cũng làm thế mời nhận ra, ở cái thời đại này, phim truyền hình trong sáng và đáng tin biết bao.

      Nam chính trong phim thừa lúc nữ chính giứp ta sấy tóc mà cởi nút áo và gặm vai ấy, cũng biến thành tư thế cuối cùng là - bị bế ngồi lên đùi , mặt đối mặt.

      " thế này em tiện sấy cho , tay đưa cao quá nên mỏi lắm".

      Sam Sam đương nhiên là cự nự, nào ngờ Phong Đằng nghe lại tưởng làm nũng, Phong Đằng cười khì: "Vậy thấp xuống".

      cúi đầu, bàn tay vốn đùa giỡn phía dưới thuận thế đẩy cao lên, ngậm lấy mỹ vị dâng đến tận miệng, cuối cùng còn quên hỏi vẻ ân cần: “Thế này tiện chưa?".







      Thần thánh ơi !!!

      Sam Sam cảm thấy khéo cả đời này thấy mái tóc ướt đẫm của boss là nhớ đến cảnh đó. Nghĩ đến đấy, Sam Sam bỗng nhớ ra từ "gần gũi" mà và Song Nghi , ưm... lỡ như bị boss nhìn thấy...

      Sam Sam vội vã bye bye Song Nghi, lúng túng gập máy lại, sau đó "em ngủ đây" rồi nhanh chóng chui vào chăn ngủ ing. ~~~

      Dù sao tóc khô có thể ngủ được, còn về ai đó tóc chưa khô ngủ thế nào mặc kệ.

      Chắc là, Đại boss nhìn thấy nhỉ, nếu chẳng điềm nhiên như thế, Sam Sam tự thôi miên, dần dần trôi vào giấc ngủ. Lúc mơ màng hình như nghe tiếng lật trang giấy, ừ, chắc Boss xem giấy tờ, về rồi lại bắt đầu bận rộn mà…

      Bất giác chú ý đến thanh lật giấy, trang, hai trang...

      "Ngủ rồi?".

      Ủa? Sam Sam vội nhắm tịt mắt, thở đều đặn ra vẻ ngủ say.

      Lại lật trang.

      "Lúc nãy thấy rồi".

      A a a, quả nhiên vẫn thấy hai chừ "gần gũi" sao? Sam Sam xoay người lại đối diện : " phải em ".

      Nên trong đầu nghĩ tới những chuyện đó, nên đừng hiểu lầm muốn làm gì đó.

      "Thế à?". Phong Đằng hỏi lại bâng quơ, sau đó đọc lên bằng giọng cực kỳ dịu dàng, "Đánh boss xong ngủ sướng, cái này phải em?".

      Toi rồi; sao lại quên còn vấn đề này, Sam Sam vội vàng khai , ấp úng : "Là em, em đặt chơi thôi, để bụng chứ?".

      "Đương nhiên là ". Ánh mắt Phong Đằng ngước lên khỏi xấp tài liệu, rơi xuống người vẻ cực kỳ vô hại, sau đó động tác thanh lịch gập tài liệu lại đặt sang bên, hỏi vẻ nghiêm túc: "Nhưng hôm nay Sam Sam chưa đánh, sao lại ngủ rồi?".

      Hả? Sam Sam chưa kịp hiểu hàm nghĩa trong câu đó bị quay sang bế bổng lên, giây sau đó ngồi lên người , đờ đẫn nhìn chụp lấy ngón tay cho vào miệng gặm nhấm, nhìn vào mắt cực kỳ mờ ám: "Sam Sam định lấy gì đánh ? Cái này?".

      --Tôi là đường phân cách làm ca đêm -

      -- Tôi là đưòng phân cách bị nhà tư bản cưỡng bức tăng ca suốt đêm.
      đêm đánh nhau mấy lần, mà còn bị cưỡng bức làm người đánh chính, hôm sau Sam Sam vừa xấu hổ lẫn phẫn nộ sửa lại nickname - Đại boss giở trò lưu manh! Nhưng bất hạnh là, mấy hôm sau, nickname đó lại bị Đại boss nhìn thấy.

      Đại boss hổ là boss nhân tài giỏi giang đẹp trai cấp biến thái, nhanh chóng lý giải "hàm nghĩa sâu xa" chứa sau cái tên ấy, mỉm cười : " ra Sam Sam thích chủ động".

      Thích chủ động?

      làm sao lại đúc kết như thế được chứ!

      Giở trò lưu manh... chủ động...

      Giở trò lưu manh... chủ động...

      Thời gian tiếp đó, Sam Sam ngừng tìm kiếm mối quan hệ logic giữa hai vế đó, đồng thời, thuận tiện, cũng bị chủ động triệt để!!!

      Sam Sam đành tiếp tục sửa nickname, để diễn tả phẫn nộ của mình, nickname lần này đổi thành  "Đại boss phải người!".

      Vì có nền tảng "Đại boss giở trò lưu manh" trước đó mà nickname này vừa xuất , Song Nghi liên tưởng phong phú mà bàng hoàng: "Ôi chao, là kiểu phải người đêm bảy lần trong tiểu thuyết đó sao?".

      Sam Sam nước mắt ròng ròng, Song Nghi nghĩ biến thái như thế, Đại boss chỉ có thể càng biến thái, chưa biết chừng kéo khiêu chiến giới hạn cao nhất của " phải là người" cho xem. Cứ đổi vậy, muốn lại phải "Ngày nối tiếp đêm, nhất quyết rời" nữa đâu.

      Phải sửa, phải sửa, nhất định phải sửa, nhưng sửa thành gì cơ chứ?

      Sam Sam nghĩ nghĩ lại, cảm thấy an toàn là số , thế là tiêu diệt hoàn toàn tồn tại của Đại boss trong nick-name của . Tên mới là "33 được 6", đơn giản dễ nhớ lại đặc biệt, Sam Sam nghĩ thầm, lần này Đại boss thể túm được gì mà suy diễn nữa.

      Tối hôm sửa tên, Sam Sam cố ý trò chuyện vói Song Nghi trước mặt boss, Đại boss nhìn thấy, quả nhiên phản ứng, Sam Sam vẫn chưa yên tâm lắm, truy hỏi: "Nick-name mới của em được chứ?".

      Đại boss hờ hững: " nữa à?".

      Sam Sam vội vàng gật đầu: "Lần này có boss nữa!".

      Phong Đằng "ừ" tiếng rồi vùi đầu vào làm việc. Sam Sam thở phào nhõm, qua ải rồi qua ải rồi, ha ha ha.

      Thế nhưng thực chứng minh, trong đấu tranh với tư bản, Sam Sam vẫn đủ kinh nghiệm.

      Đêm vẫn chưa qua, làm sao là qua ải được.

      Lại trước khi ngủ, câu "Chúng ta nghiên cứu vấn đề tồn tại" của Đại boss khiến Sam Sam mất cả đêm, sức cùng lực kiệt mà lĩnh ngộ được thế nào là...

      "Tồn tại".

      Sam Sam đau khổ vô cùng, đầu hàng nhận thua. Chẳng biết sớm rồi sao, đấu với boss là khờ khạo vô cùng, nịnh nọt xun xoe mới là đúng đắn.

      Thế là cuối cùng nickname mới ra lò, "Đại boss vĩ đại", vừa tồn tại lại vĩ đại, lần này chắc được chứ gì. Buổi tối Đại boss ngự lãm, quả nhiên rất hài lòng. Sam Sam cũng hài lòng vì hài lòng của boss, chỉ là có phần chấp nhận nổi tình tiết xảy ra sau đó...

      Đại boss lại hỏi: 'Thế, Sam Sam cảm thấy vĩ đại chỗ nào?".

      Tốt thôi, hỏi thế cũng bình thường, chỉ cần tóm lấy tay , cưỡng ép đưa đến nơi nào đó a a a!!!

      Thế là...

      tránh khỏi cuộc chiến cam go.

      Sam Sam thở hổn hển hỏi: "Em sửa tên nữa".

      Phong Đằng nhưón mày: " sửa à?"

      Giọng điệu có vẻ tiếc nuối.

      " sửa nữa!". Sam Sam nằm bò ngưòi , yếu ớt nhưng chắc chắn như đinh đóng cột. nhận thức sâu sắc rằng, đối với boss, sửa nickname chính là sửa cái gì đó...

      "Cũng tốt". Ngón tay vẻ như vô tình ve vuốt chỗ phải chịu đựng , Phong Đằng thong thả: "Em mả sửa lại có điều kiện phản xạ, em sửa sửa lại, cũng rất vất vả".

      Sam Sam muốn khóc: “ có thể vất vả mà".

      Ai kia ăn uống no say mỉm cười, khẽ hôn lên đôi mắt lóng lánh nước của . " cam tâm tình nguyện".

      Sam Sam ngẩn ngơ nhìn . Từ khi kết hôn, mỗi nụ hôn của Đại boss đều tràn đầy mùi vị ham muốn mãnh liệt, lúc nãy hình như phải, mà rất nhàng, nhưng lại sâu sắc rung động hơn bất cứ nụ hôn nào... hình như thấp thoáng cảm xúc chưa bao giờ tiết lộ ra...

      Thấy bộ dạng ngờ nghệch của , Phong Đằng lại cười: "Sam Sam, sau này được từ chối sấy tóc cho ".


      6. Sam Sam bắt đầu xa xỉ như thế nào
      Tuy rằng từ tiết kiệm đến phung phí dễ, từ phung phí xuống tiết kiệm khó, nhưng với thời sinh viên mà sinh hoạt phí chỉ có năm trăm tệ, làm rồi tăng lên hai ngàn (tiền nhà tính) như Sam Sam mà muốn xa xỉ ngay cũng phải chuyện đơn giản. Thế nên tuy trở thành bà Phong mấy tuần rồi, dù rằng trong ví nhét chật cứng thẻ gì thẻ gì... N thẻ, và dù quan sát boss đến mắt cũng chớp mà ký hóa đơn thanh toán rất nhiều lần rồi, chính bản thân Sam Sam lúc tiêu tiền cũng vẫn có chút bó buộc. mua sắm vói Phong Nguyệt, thấy nàng tiêu tiền như nước, vẫn có cảm giác kinh hồn khiếp đảm.

      Chủ nhật ấy, Phong Đằng sáng sớm ra ngoài đánh bóng, Sam Sam vừa bị hành hạ trận, muốn làm kẻ nhặt bóng nên nằm ườn ra giường chịu dậy. Phong Đằng thường sau khi "ăn uống" no say xong rất dễ dụ dỗ, hề cưỡng ép , dặn người giúp việc đừng quấy rầy rồi thảnh thơi mình.

      Sam Sam định ngủ bù giấc đến trưa Phong Nguyệt lại gọi điện đến rủ mua sắm. Sam Sam nghe thấy hai chữ "mua sắm" chỉ muốn vùi đầu vào gối giả chết, Phong tiểu thư mua sắm quá kinh khủng... Nhưng tìm đâu ra lý do từ chối, thể cứ sáng sớm là mình quá mệt được, bị Phong Nguyệt cười cho chết. Bất lực quá đành ngồi dậy, bảo tài xế đưa đến trung tâm thưong mại XX có đầy đủ cửa hàng thời trang danh tiếng để gặp Phong Nguyệt.

      Sam Sam mua sắm với Phong Nguyệt mấy lần, lần nào cũng bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể tay đau chân nhức, tinh thần rỏ máu, tuy tiền ào ào đổ ra phải là của , nhưng nhưng...

      Đáng ?

      Tại sao chiếc túi nhìn rất ngố lại phải trả N vạn?

      Tại sao đôi giày mang vào chẳng ra sao cũng N vạn?

      Tại sao tại sao... họ đều dùng số vạn để làm đơn vị?



      Bạn Sam Sam xuất thân từ nhân viên tài vụ quèn lần nào thấy giá trời đó cũng kìm được nghĩ đến "chi phí chi phí", sau đó ôm trong lòng tình Tổ quốc, để cho các nhà tư bản phương Tây kiếm tiền, kiên định đặt những món đồ đó trở lại chỗ cũ.

      Hôm nay cũng là ngoại lệ, Phong tiểu thư cứ quẹt thẻ liên tục, Sam Sam cũng nhìn liên tục, lúc hai người đến quán trà tầng thượng để nghỉ ngơi.

      Phong Nguyệt nhìn đống đồ mình mua, nhìn Sam Sam hai bàn tay trắng bỗng cảm khái: "Sam Sam à, có phải em hơi lãng phí ?".

      Phong Nguyệt nhớ đến đống quần áo trong nhà còn chưa cắt "tag", lần đầu thấy ngượng ngùng.

      Sam Sam vừa uống trà vừa lắc đầu thành thực: ", ". Đại tiểu thư phải hơi lãng phí, mà là vô cùng lãng phí, bản thân "hơi lãng phí" đứng là khiêm tốn quá. = =

      Phong Nguyệt thở dài: "Haizz, cũng may ông kiếm ra tiền, nếu em đâu sống thoải mái được thế này".

      Đúng như lời , Ngôn Thanh chồng tuy có chức vụ cao nhưng xuất thân bình thường, làm sao gánh nổi kiểu tiêu tiền như , bây giờ tiêu tiền như nước đa số là nhờ vào phần chia lợi nhuận mỗi năm tập đoàn Phong Đằng cho đấy chứ.

      Sam Sam cười he he, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đầu bỗng nhớ đến cuộc đối thoại giường sáng nay của hai ngưòi. Lúc đó Sam Sam giận đánh thức dậy quá đáng, Phong Đằng lại : "Lần đầu gặp nhau, bên ngoài bệnh viện, em mắng là bọn tư bản có phải ?".

      Sam Sam ngạc nhiên: "Sao... sao biết?".

      Phong Đằng hừ tiếng, ngón tay chút khách sáo luồn vào trong áo , đồng thời cúi người cắn lên hõm cổ cái: "Bọn tư bản giỏi nhất là gì? vắt kiệt giọt máu cuối cùng của em".

      Sau đó...

      Tuy chưa bị vắt kiệt, nhưng cũng gần giống thế... Choáng!

      Ban ngày ban mặt nghĩ cái đó làm gì? Sam Sam cảm giác gò má mình nóng rực, vội vàng cầm ly nước lên để che giấu. Phong Nguyệt lại phát ra, tò mò: "Sam Sam sao mặt chị đỏ thế?".

      Sam Sam bị nàng truy hỏi càng lúng túng hơn, Phong Nguyệt thấy bộ dạng như vậy cũng đoán được bảy, tám phần, định chọc nghe có người gọi.

      "Ôi, đấy chẳng phải là Phong bà Phong sao?".

      Sam Sam và Phong Nguyệt cùng ngước lên, bốn, năm người phụ nữ dáng vẻ mệnh phụ tiến lại, có lẽ quen thân với Phong Nguyệt, đợi chào lại ngồi xuống cạnh họ. Phong Nguyệt nhích lại gần Sam Sam, nhân lúc ai chú ý thào : "Chị nhìn cái mặc Chloén(*) kiểu mới nhất, là 'bà ' của XXX, trước kia cứ ngầm tỏ ý với ông em. Người đẹp nhưng gia thế ổn, em làm sao nhìn vừa mắt được".

      (*)Chloé: thương hiệu thời trang chuyên cho nữ giới của Pháp (BTV).

      ... Đại tiểu thư, gia thế càng ổn ở đây! Sam Sam vừa bó tay vừa liếc nhìn tình địch. Nhìn vòng rồi Sam Sam nhân lúc ai chú ý cũng thào với Phong: "Bộ nào là kiểu mới của Chloé?".

      Phong: “…”

      Ngồi lúc, họ chi bằng cùng mua sắm, Sam Sam cũng có ý kiến gì. Nhưng với bao nhiêu người thế này vẫn khác chỉ với Phong Nguyệt, Sam Sam cũng ngại thể cứ nhìn mà mua, thấy mà thử. Tiện tay thử chiếc váy, nhìn cũng khá đẹp, sau đó nhìn giá, ngàn tám. —

      Sam Sam nước mắt lưng tròng.

      Mới ngàn tám à. —

      Tha thứ cho dùng từ "mới" này nhé, trước kia mua váy có tám trăm tệ nỡ, nhưng cái giá này trong đống quần áo hôm nay, đúng là rất thấp thấp thấp. —

      Vậy nên, mua cái này , cũng xem như dễ ăn , dù sao cũng được xem là bước vào cửa nhà giàu rồi, nếu quá bủn xỉn chưa biết chừng Đại boss bị người ta cười giễu.

      Thế là Sam Sam thoải mái bảo nhân viên gói váy lại. nhân viên trang điểm tinh tế cười : " rất may mắn đấy, chiếc váy này là do chủ cửa hàng chúng tôi mới mang từ về, chỉ có chiếc". Sau đó bấm vào máy tính, "Giá gốc là ngàn tám trăm bảng , giảm giá còn lại hai vạn tệ".

      Sam Sam nghi ngờ mình nghe nhầm - ngàn tám trăm...

      Bảng ?

      Hai vạn nhân dân tệ?

      Mặt Sam Sam cứng đờ.

      Người xung quanh nghe rất , nàng Chloe ào ào tới, thấy chiếc váy trong tay nhân viên : "Ôi, chiếc váy này đẹp , tiếc là Tiết may mắn quá, sao lúc nãy tôi nhìn thấy...".

      Lúc đó mua chắc làm mất mặt Đại boss đến tận Thái Bình Dương rồi, Sam Sam chỉ đơ trong 0.1 giây, lập tức tim rỏ máu, mặt nở nụ cười đưa thẻ ra, với vẻ mặt trông hờ hững, nhưng thực đau muốn sống: "Đúng thế, tôi may mắn quá".



      Sam Sam về đến nhà ủ rũ héo hon, chủ động úp mặt vào tưòng nghĩ về cuộc đời.

      Hai vạn ơi hai vạn! lại tiêu cả hai vạn để mua món quần áo rách...

      Đó là tiền lương mấy tháng của , đó là thu nhập năm của bố , đó là...

      Sam Sam chìm vào nỗi đau khổ vô hạn, đồng thời cũng bắt đầu hối hận, vẫn nên mua, dù rằng sau đó Phong tiểu thư chỉ sợ lúc đó mua , nhưng nhưng...

      Hai vạn ơi...

      Cảm xúc ủ ê đó kéo dài đến lúc ngủ, Đại boss vốn muốn làm gì đó nhưng thấy vẻ mặt xám xịt, đau muốn sống của Sam Sam... bắt đầu nịnh nọt dỗ dành hiếm hoi, gần đây có phải là quá nhiều ? Tuy là tân hôn...

      Phong Đằng thở dài: "Khó chịu đến thế sao?".

      "Khó chịu chết được".

      Phong Đằng sa sầm mặt, lẽ nào kỹ thuật của chưa đủ tốt?

      "Hai vạn tệ đó!".

      Giọng Sam Sam đau chẳng buồn sống, Đại boss vốn tức giận cuối cùng phát ra tư duy ai đó hình như cùng tinh cầu với mình, cau mày hỏi: "Hai vạn tệ gì?".

      "Haizz...". Sam Sam cần tìm người kể lể cũng bất chấp đối tượng mình than thở có thích họp , tường thuật câu chuyện hôm nay. "Hôm nay Phong Nguyệt đưa em đến tòa nhà XX... cửa hàng ... nhìn nhầm giá…”.

      Phong Đằng biết nên giận hay nên cười, vì chuyện này mà ảnh hưỏng đến chất lượng đời sống X... Để tránh sau này lại xảy ra chuyện tương tự, Phong Đằng nghĩ ngợi hai giây, : “Tòa nhà XX?".

      Sam Sam gật.

      “Tòa nhà đó là sản nghiệp đứng tên ".

      "Hả?".

      "Mấy cửa hàng đó mỗi năm phải giao cho khoản tiền thuê rẻ đâu".

      "Hả?".

      "Nên hai vạn tệ mua váy, phần lợi nhuận phải đưa lại cho ".

      Sam Sam ngẩn ngơ: "Đưa bao nhiêu?".

      "Ừm, có lẽ là năm ngàn". Tổng giám đốc Phong bỏ qua rất vô trách nhiệm, "Nên sau này em mua đồ có thể xem như là giảm giá ba mươi phần trăm, ví dụ hôm nay váy em mua, thực tế chỉ mất vạn rưỡi, tiết kiệm năm ngàn".

      "Thế ạ?".

      "Ừ". Đại boss tiếp tục dối chớp mắt, "Nên sau này em mua càng nhiều, giảm giá càng nhiều, tiền tiết kiệm cũng càng nhiều".

      "Thế... thế ạ?". Hình như ổn ở đâu đó, chắc chắn! Nhưng tổng giám đốc đừng áp sát thế này được , thể nghĩ được!

      "Đương nhiên". Boss tẩy não xong, mỉm cưòi: "Thế , chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện khác được chưa?".


      7. Cây quất
      Lúc bác Vưong vào phòng khách phía tây Sam Sam ngồi trước lò sưởi ở nhà cũ nhà họ Phong, ôm laptop chơi game. màn hình phong cảnh đẹp đẽ chân thực, nhân vật xinh đẹp tinh tế, đó là Mộng du giang hồ 2.

      Mộng du giang hồ 2 hoạt động được hơn hai năm, nhưng đến nay vẫn còn rất "hot", được F5 liên tục, bảng xếp hạng các game lớn đều đứng ở vị trí cao ngất ngưởng, là phu nhân boss của phía đầu tư, Sam Sam đương nhiên cũng là trong những người ủng hộ trung thành.

      Ngồi tấm thảm dày, dựa lưng vào gối mềm, bên tay trái là hộp thức ăn điểm tâm, bên tay phải là ly nước trà bưởi tỏa hơi nghi ngút, gần với lò sưỏi ấm áp, đánh boss và uống trà, trong mùa đông lạnh lẽo tuyết rơi này, đúng là tuyệt vời.

      Bác Vương nhàng đến gần: “Phu nhân, đại tiểu thư và ‘ gia’ đến .

      Mỗi lần Sam Sam nghe bác Vương gọi hai tiếng "phu nhân" là choáng váng, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là " gia”(*) còn choáng hơn , nhưng bác Vương là ngưòi lớn tuổi của nhà họ Phong, mọi người cũng đành tôn trọng thói quen của bác.

      (*) gia chỉ con rể của gia đình đây là cách xưng hô cũ của người Trung Quốc (BTV)



      "Sớm thế đến rồi ạ?".

      Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm cũng phải bốn, năm giờ mới đến. Sam Sam buông laptop xuống, vui vẻ đứng lên nghênh đón, đến cửa phòng thấy nàng cười hí hí tiến lại, ôm đứa con trai Ngôn Dự, bên cạnh là Ngôn Thanh, tay Ngôn Thanh ôm chậu quất cành lá sum suê tươi tốt.

      "Chúc mừng chúc mừng, kim ngọc mãn đường(**)".

      (**) Kim ngọc mãn đường nghĩa là “vàng ngọc đầy nhà”, là câu chúc nhiều tiền tài, đầy may mắn của người Trung Quốc (BTV).

      "Oa, chậu quất này đẹp quá".

      Sam Sam hớn hở đón lấy chậu cây Ngôn Thanh đưa. Đúng là chậu quất rất đẹp, giữa những cành lá xanh mướt là những quả vàng óng ánh, quả nào cũng tròn vo đáng , nhìn có vẻ rất hân hoan vui tươi.

      Phong Nguyệt cười : "Bọn em lại đến ăn cơm ké đây".

      Bữa cơm giao thừa mỗi năm Phong Nguyệt đều cùng ăn với trai, hôm sau mới bay đến nhà Ngôn Thanh, mấy năm nay thành thông lệ.

      Ngôn Dự trắng trẻo mềm mại thấy Sam Sam ngọ nguậy cách an phận trong lòng mẹ, thỏ thẻ bằng chất giọng măng sửa: "Mẹ Sam Sam ơi".

      Vừa kêu vừa đưa tay ra đòi bế.

      Sam Sam lập tức sáng mắt, buông chậu quất xuống, đón lấy cậu bé mũm mĩm trong tay Phong Nguyệt, hôn hai cái lên đôi má mềm mại rồi bế tìm món gì ngon cho cậu ăn.

      Phong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt nhìn xung quanh rồi hỏi: " em đâu rồi?".

      "Vừa lên nghỉ ngơi rồi". Sam Sam vừa đút cho cậu bé ăn vừa , "Đợi chị gọi ấy xuống".

      " cần đâu". Phong Nguyệt vội ngăn lại, "Bọn em cũng đâu phải người ngoài".

      Sam Sam nghĩ lại cũng thấy đúng nên kiên trì nữa. Đại boss cũng rất đáng thương, cuối năm nào cũng bận vô cùng, ngoài việc công ty ra còn có đủ loại tiệc tùng giao tiếp phức tạp khác, thể nghi ngơi yên ổn được, đến hôm nay mới rảnh rỗi.

      Ngôn Thanh thấy game Online trong máy Sam Sam, bất giác tò mò nhìn thêm: "Mộng du giang hồ 2 sao?".

      "Đúng thế".

      "Game này được phản hồi rất tốt, chắc chắn là mảnh đất vàng, nhưng lại chia với bên khai thác hơi nhiều".

      Ngôn Thanh lắc đầu vẻ tiếc nuối. Đối với ta, Mộng du giang hồ bản đầu tiên kiếm được nhiều tiền rồi, nếu ra trò mới, chỉ cần điều chỉnh nền tảng cũ là được, khả năng nghiên cứu khai thác của Phong Đằng rất đủ, hà tất phải họp tác với ngưòi ta để chia miếng bánh ngon này.

      Phong Nguyệt có vẻ chịu nổi: "Năm mới đến nơi, có thể đừng đến chuyện làm ăn được ?".

      Ngôn Thanh cười hề hề, Sam Sam thấy bộ dạng ta muốn chơi thử : "Cậu có cần chơi thử ? Giúp chị tăng cấp , chị chơi mấy tiếng đồng hồ rồi mệt quá".

      Ngôn Thanh phụ trách mảng game Online, chưa chơi loại game này, trong lòng cũng muốn thử xem game Online do thiên tài khai thác có gì khác, nghe thế liền khách sáo, bắt đầu chơi giúp.

      Phong Nguyệt lườm mấy cái rồi buôn chuyện với Sam Sam, chủ đề lúc đó cũng chỉ là về năm mới, Phong Nguyệt từ quần áo trang sức đến bữa tối giao thừa có món gì, Sam Sam nhắc mấy đặc sản bố mẹ từ quê gửi đến khiến Phong Nguyệt rất tò mò, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn đến nhà bếp.

      Người trong nhà bếp bận rộn, Phong Nguyệt nhìn đặc sản xong lại ngắm các món tối nay ăn, thấy rất nhiều món mình thích cảm thấy rất hài lòng.

      Hai người lấy chút thức ăn vặt rồi mói quay lại phòng khách, đường , Phong Nguyệt bỗng : "Sam Sam à, chị có biết ý nghĩa của việc tặng quất của bọn em ?".

      Ủa, Sam Sam thắc mắc, chẳng phải là kim ngọc mãn đường hay sao? Lẽ nào còn có hàm nghĩa khác?

      Thấy thế là biết hiểu, Phong Nguyệt : "Quả ngon sum suê, con cháu đầy đàn đó".

      Haizz~ Sam Sam hiểu ra.

      Phong Nguyệt bẹo má con trai: "Chị thấy cục cưng đáng biết bao, sao chị muốn có con?".

      Có phải do muốn đâu! Sam Sam khổ sở "Bây giờ chị cũng muốn, nhưng mà…”.

      và Phong Đằng kết hôn hơn ba năm rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có con, hai năm đầu vì chuyện nhầm lẫn trước khi cưới, nên có suy nghĩ có con, nhưng thấy nhóc Ngôn Dự càng lúc càng đáng nên gần đây cũng

      mong muốn, nhưng Đại boss ràng muốn, mình làm sao sinh được.

      Phong Nguyệt biết khổ sở chuyện gì, dạo trước xuất trong cuộc họp hội đồng quản trị, họp xong có hỏi về vấn đề này, kết quả, câu trả lời lại là “ Sam Sam còn , vội.

      là, Sam Sam chỗ nào, hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi, sinh bây giờ sau này sinh nổi đâu.

      Haizz!

      thích bà chị dâu này nên rất tích cực giúp đỡ, có con họ hàng thân thuộc bàn tán xì xầm nhiều lắm, nhưng vì nể sợ địa vị của Phong Đằng nên ai dám trước mặt Sam Sam mà thôi. Ông rốt cuộc nghĩ gì, cho dù muốn sống thế giới chỉ hai ngưới ba năm cũng đủ rồi mà!

      Phong Nguyệt giật mình tỉnh lại: "Nhưng, nhưng cái gì! ấy muốn hay liên quan gì, sinh con là chuyện của phụ nữ, Sam Sam à, em biết bình thường chị nghe lời em, lẽ nào giường chị cũng nghe ấy?".

      Đại tiểu thư là vợ người ta nên chuyện kiêng dè gì, đương nhiên đó là lúc ông có mặt, chứ nếu có ấy dám thế.

      Nhưng cũng là phụ nữ có chồng, Sam Sam lại đỏ mặt tía tai với ngôn từ táo bạo của Phong Nguyệt.

      "Sao... sao lại liên quan... ấy, ấy... cái đó... phòng tránh... tóm lại...".

      Phong Nguyệt có vẻ thấu hiểu: "Chị muốn ấy dùng biện pháp tránh thai?".

      Sam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Đại boss giống máy tính chính xác cực kỳ, lúc nào cần biện pháp bảo vệ, lúc nào cần, chưa bao giờ sai sót.

      Phong Nguyệt tức tối để đâu cho hết. "Sam Sam à, chị thể dụ dỗ ấy khiến đầu óc ấy choáng váng quên cả chuyện đó sao?".

      "Dụ... dụ dỗ?". Sam Sam mặt đỏ tưng bừng, "Nhưng… chị, chị xưa nay luôn bị ấy dụ dỗ thôi".

      “…”

      Phong Nguyệt bị đánh bại!

      Hai người vừa quay lại phòng khách Phong Đằng từ lầu xuống. Mặc chiếc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh dậy trông rất ra dáng người đàn ông của gia đình, Phong Nguyệt mấy năm nay chỉ thấy dáng vẻ giỏi giang mẫn cán của , lúc này thấy bộ dạng đó lại có cảm giác xa lạ.

      Nhóc Ngôn Dự vừa thấy lập tức vùng thoát ra khỏi tay Sam Sam, bò xuống, chạy lon ton lại gần, ôm lấy chân Phong Đằng bằng đôi tay mũm mĩm.

      "Bế, bế, bế, bế".

      Phong Nguyệt thấy mất mặt quá, con trai nhà mình sao cứ thấy là lại nũng nịu như thế chứ. Sam Sam lại khâm phục, nhóc Ngôn Dự đúng là thầy mà cũng học nên, công lực nịnh nọt quả là giỏi hơn năm xưa nhiều.

      Phong Đằng cúi xuống bế cậu nhóc lên, hỏi Phong Nguyệt: "Đến bao giờ thế?".

      Phong Nguyệt đáp: "Vừa nãy, dự báo thời tiết tối có tuyết lớn nên bọn em xuất phát sớm".

      Phong Đằng bế cậu nhóc lại ngồi cạnh Sam Sam, Sam Sam đưa cho ly trà nóng, Phong Đằng nghiêng sang hớp ngụm rồi chê bai. "Trà gì thế này?".

      Câu hỏi đó khiến Sam Sam muốn ngất. “... biết".

      Vẻ mặt Phong Đằng lập tức xuất mấy chữ " biết mà em cũng cho uống", Sam Sam choáng váng đặt ly trà ra xa.

      Phong Nguyệt thấy cảnh đó thầm lườm nguýt, ông nhà mình sau khi kết hôn với Sam Sam, tật kén chọn càng lúc càng nặng, bây giờ ngay cả trà cũng kén chọn nữa. Sao bên ngoài chưa thấy như vậy bao giờ!

      cho cùng chính vì thích bắt nạt Sam Sam, ngưòi ta lấy những trò sến ra để thêm phần thú vị, còn lấy việc bắt nạt để thể tình cảm. Nhưng cũng chỉ có mình mà thôi, nếu dám sai bảo Sam Sam làm việc gì đó, ánh mắt của ông lập tức phóng thẳng đến.

      Ngôn Thanh thấy vợ xuống cũng bỏ game mà đến ngồi cùng, vừa uống trà vừa : "Mộng du giang hồ 2 quả thực khác với những game trước kia em từng chơi, xem ra cho thêm Tiêu Nại mấy phần cũng oan".

      Phong Nguyệt : "Có bao giờ thấy trai làm chuyện lỗ vốn ?".

      Phong Đằng cười cười: "Sao lại , có ai lại tránh được chuyện đó".

      Sam Sam kéo tay cục cưng trong lòng Phong Đằng đùa giỡn lúc, sực nhớ ra gì đó: "Chị có mua xấp giấy dán cửa vẫn chưa dán, Phong Nguyệt có muốn làm cùng ".

      "Vâng".

      Hai người đứng lên dán giấy, Sam Sam rất tích cực, Tết mà, phải làm những chuyện này mới hạnh phúc chứ, Phong Nguyệt khá là uể oải, nhưng...

      Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách... còn khá hơn là ngồi nghe họ chuyện.

      Thực ra cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm cưòi với bóng mình trong kính cửa sổ.

      Sinh ra trong gia đình này, chứng kiến nhiều chuyện vì danh lợi mà ám hại cả ngưòi thân, cũng từng lo lắng bà chị dâu "lợi hại", khiến trai nảy sinh bất đồng và xa cách.

      Cũng may là Sam Sam.

      Sau khi Sam Sam gả vào nhà họ Phong, trai ngược lại thấy càng gần gũi nhau hon. trước kia thân thiện gì mấy, đúng, bây giờ cũng thể coi là thân thiện, nhưng vẫn khá hơn trước kia chút.

      Phong Nguyệt nghĩ thế nên quay ra nhìn phòng khách, nhóc Ngôn Dự vui đùa với hai người đàn ông, bò từ người này sang ngưòi khác, Phong Nguyệt bất giác cười thành tiếng, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc bình yên.

      Nhưng... Phong Nguyệt nhìn Sam Sam chạy ra ngoài dán giấy cửa sổ, lại thấy lo âu.

      Ông nhà kết hôn rồi càng lúc càng hấp dẫn, loại đàn ông này có lực sát thương lớn với phụ nữ, Sam Sam sao chẳng ý thức được tí nguy hiểm nào thế! Tuy nhân phẩm có vấn đề, nhưng có đứa con an toàn hơn. Tuy hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng nhưng những câu chuyện trong công ty lại rất , người nhăm nhe muốn thay thế Sam Sam có cả đống cơ mà!

      Phong Nguyệt tự xưng là em chồng tuyệt nhất đảo đảo mắt, nảy ra suy nghĩ.

      Thế là...

      Bữa tối giao thừa, Phong Nguyệt cứ ép Sam Sam uống rượu, Phong Đằng lườm mấy cái, Phong Nguyệt cũng coi như thấy.

      Hê hê hê, năm đó nhớ Sam Sam kể chuyện tình của trai, Phong Nguyệt phát , Sam Sam chỉ biết uống rượu mà uống say rồi rất to gan, nghe năm đó say khướt còn dám từ chối lòi van xin tình của ông mà! (Sam Sam: …Em nghe kiểu gì thế, đó mà gọi là van xin tình à…).

      Có thể thấy, những chuyện mà lúc tỉnh dám làm, say rồi chưa chắc đâu.

      Mười giờ, Phong Nguyệt vốn định ở lại thấy Sam Sam gò má đỏ bừng, hai mắt mơ màng, sau khi thi thầm với Sam Sam câu, đắc ý rút lui thành công.

      Cùng đón năm mới tuy rất vui, nhưng có việc còn quan trọng hon là cùng đón năm mới.

      He he, làm kẻ phá đám tốt đâu.



      ----Tôi là đường phân cách mọi người muốn trong sáng----

      ----Tôi là đường phân cách trời sáng----


      Mười giờ sáng mùng , Song Nghi vốn tối giao thừa phải viết cho kịp bản thảo đến tận nửa đêm mới ngủ, hứng chí gọi di động cho Sam Sam, muốn hỏi mùng mấy về quê. Gọi mãi chẳng ai nghe, chuyển sang gọi số nhà, vẫn ai bắt máy, Song Nghi nhớ ra, năm mới Sam Sam hình như đến ở nhà cũ gì đó của Phong Đằng phải.

      Haizz~ đại gia là phiền phức!

      Song Nghi lật tìm trong danh bạ lúc lâu mới tìm ra số, gọi đến, lần này quả nhiên có người nghe, là ông lão rất khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần, lần này là boss nhà Sam Sam.

      "Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, cung hỷ phát tài". Song Nghi chúc mừng liền mạch rồi hỏi: "Sam Sam có đó ạ?".

      Chỉ nghe bên kia đáp: " ấy vẫn ngủ".

      Ngủ!!!

      Song Nghi cảm giác mình như bị sét đánh đứng hình, bây giờ mưòi giờ rồi, lẽ nào Sam Sam là heo ư, mà giờ vẫn ngủ? Vả lại mùng làm sao ngủ nướng được, trước kia nàng còn than vãn mùng nhiều ngưòi đến nhà chơi mà...

      Í~~~~

      Đúng rồi, nếu nhiều người đến chắc chắn rất bận, tối qua chừng còn tiệc tùng gì đó... Đầu óc xưa nay vốn có trí tưởng tượng phong phú của Song Nghi bắt đầu xuất cảnh tiệc tùng của đại gia, áo xống rực rỡ mỹ vị tràn đầy...

      Ừ, hiểu rồi, tối qua Sam Sam chắc chắn quá mệt quá mệt rồi, nên bây giờ vẫn bò dậy nổi.

      Haizz, thế mới bảo gả vào nhà giàu ổn tí nào, cứ bình thường là hay nhất!

      ^_^

      Mười giờ rưỡi, Sam Sam từ từ mở mắt, gò má lập tức bị cắn cái, giọng trầm trầm mang nét cười của người đàn ông vang lên bên tai: "Ngủ chưa?".

      Sam Sam lờ đờ đảo mắt, ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, lúc lâu sau, nhìn người đàn ông đứng cạnh giường, Sam Sam thò tay ra khỏi chăn: "Bao lì xì!".

      Phong Đằng cười thành tiếng: "Năm nay có".

      Gian thương! Sam Sam căm phẫn: "Năm ngoái có mà".

      Bao lì xì là phải khó khăn lắm mới có được, kết quả là mới lì xì có ba năm hết rồi?

      Phong Đằng thấy bộ dạng tức tối của cười thầm trong bụng, cố ý thở dài vẻ khó xử: " phải muốn cho, mà là tối qua lỡ tiêu thâm hụt rồi".

      Hai chữ "thâm hụt" vừa trầm khàn vừa mờ ám, Sam Sam muốn giả bộ hiểu cũng được, mặt thoắt đỏ bừng!

      Tối qua…

      ... ...

      "Em nhiệt tình như thế, rất vui, nhưng say rồi buông thả có hại cho cơ thể, sau này đừng thế nữa".

      Có thấy kiểu được nước mà còn làm bộ ?

      Có thấy kiểu ăn uống no say rồi còn giả vờ đạo mạo ?

      Chính thế!

      Sam Sam phớt lờ , mở mắt tìm kiếm, hôm qua say váng vất biết có dùng biện pháp phòng tránh ...

      Phong Đằng đương nhiên biết tìm gì, cũng mà chỉ hỏi: "Sam Sam, có nhớ tối qua là ngày mấy ?".

      "Hai mươi lăm, còn hỏi nữa à". Đêm giao thừa mà!

      Phong Đằng mỉm cười im lặng nhìn , Sam Sam sởn cả da gà, lần nào Đại boss cười thế cũng có chuyện chẳng lành, lẽ nào ngày đó đặc biệt lắm ư?

      Ngày hai mưoi lăm? Ngày hai mươi lăm...

      A a a, Sam Sam bỗng nhớ ra! Tối qua, tối qua là ngày an toàn nhất của , tuy ngày an toàn của người khác chưa chắc chính xác, nhưng ngày an toàn của rất chuẩn, rất chuẩn!

      Cũng tức là... phí công rồi!

      Sam Sam khóc rạ nước mắt, em chồng ơi là em chồng!

      Rượu có thể làm to gan!

      Nhưng, rượu càng làm nhầm lẫn!!!
      8. Nỗi phiền não của bà mẹ vợ tương lai Sam Sam
      Bạn làm ăn của công ty công nghệ Phong Đằng dưới trướng tập đoàn Phong Đằng, ngưòi phụ trách của công ty Trí Nhất Bắc Kinh là vợ chồng nhà họ Tiêu ngang thành phố S, đặc biệt ghé thăm Phong Đằng.

      Sam Sam từ khi biết người sáng tạo ra Mộng du giang hồ 2 muốn đến nhà mình vô cùng mong chờ, tò mò dò hỏi Phong Đằng: " có thấy Tiêu kia chưa, nghe rất đẹp trai đó".

      Phong Đằng lườm , "Gặp rồi, có ấn tượng. Vợ của cậu ta lại rất đẹp".

      ràng là thể mong chờ Sam Sam ghen tuông chút, "ồ ồ" hai tiếng, mắt Sam Sam sáng lên: " ? Trai tài sắc!".

      Vừa vừa sốt ruột thò đầu ra ngoài, "Sao họ chưa đến nhỉ?".

      giờ trưa, ngài Tiêu và Tiêu phu nhân đến đúng giờ, ngài Tiêu quả nhiên đẹp trai thanh lịch, tư thế vô song, Tiêu phu nhân quả nhiên xinh đẹp động lòng người, rực rỡ nổi bật, hai người đứng cạnh nhau làm ngưòi ta có cảm giác như mặt trời mặt trăng bổ sung cho nhau, ánh sáng chiếu tỏa nơi nơi.

      Nhưng!

      Đó hoàn toàn phải là trọng tâm!

      Trọng tâm là ngài Tiêu và Tiêu phu nhân mỗi người dẫn đứa bé theo!

      A a a, thế giới này sao lại có hai sinh vật đáng tthư thế cơ chứ! Mắt Sam Sam như đứng hình, ngài Tiêu và Tiêu phu nhân có xuất sắc mấy cũng thể nào khiến rời mắt được.

      Cậu bé lớn hơn chủ động chào bằng giọng non nót: "Chào dì, con là Tông Tông".

      Sam Sam mừng rơn, quỳ xuống, "Chào Tông Tông".

      Tông Tông gật gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào cục cưng được ngài Tiêu bế: "Đây là em trai Ánh Trăng!".

      Em trai Ánh Trăng được ngài Tiêu bế trong tay, gương mặt xinh đẹp có biểu cảm gì, lười biếng nhìn Sam Sam cái sau đó vặn ngưòi cách kiêu ngạo, cho người ta xem cặp mông bé phúng phình.

      Tiêu phu nhân xinh đẹp có vẻ ngượng: "Nguyệt Nguyệt hơi rụt rè".

      phải là rụt rè mà, ràng là kiêu ngạo có, nhưng có sao đâu! Cặp mông núng nính thịt cũng rất đáng cơ mà!

      " sao sao". Sam Sam vội vàng khoát tay.

      Hàn huyên xong, hai người đàn ông bàn chuyện của họ, còn Sam Sam dẫn Tiêu phu nhân ra vườn hoa uống trà ngắm cảnh, đương nhiên, quan trọng là chăm sóc hai cậu bé đáng kia.

      Nhà bếp đưa lên rất nhiều món ăn vặt mà trẻ con thích ăn, bác Vương biết tìm đâu ra đống đồ chơi trẻ em, Sam Sam ôm cậu em Ánh Trăng mềm mại trong tay, mắt ngắm cậu Tông Tông trắng trẻo, cảm thấy cuộc đời viên mãn.

      Thế nhưng viên mãn ấy kéo dài lâu, hơn hai tiếng sau, ngài Tiêu và Tiêu phu nhân cáo từ. Sam Sam quyến luyến đưa đến tận cổng: "Lần sau nhất định phải đưa Tông Tông và Nguyệt Nguyệt đến chơi nhé".

      Đến khi xe họ khuất hẳn, Sam Sam mới bất đắc dĩ thôi nhìn, đứng ngẩn ngơ lúc rồi hào hứng chạy vào nhà.

      "Phong Đằng, Phong Đằng, nếu sau này chúng ta có con gả cho Tông Tông hoặc Nguyệt Nguyệt nhé... Có điều phải gả cho ai hay hơn nhỉ?".

      Sam Sam cảm giác khó chọn lựa quá. Tông Tông thiên tài lại đáng , Nguyệt Nguyệt tuy kiêu ngạo nhưng thực quá đẹp, cũng nỡ, ôi chao, con Sam Sam chưa ra đời mà khổ sở rồi.

      Ai ngờ Phong Đằng lại từ chối ngay: " được".

      Sam Sam tức tối: "Tại sao được?".

      Phong Đằng hừ tiếng: "Con của phải để gả, bắt chúng ở rể chứ".

      máy bay, Tiêu phu nhân xưa nay vốn khỏe mạnh bỗng hắt xì cái, nghi ngại hỏi: "Chẳng lẽ có người nhắc em?".

      Ngài Tiêu đọc báo thong thả : "Cảm lạnh à? Tối qua ở ban công…".

      chưa dứt, bị Tiêu phu nhân thẹn quá hóa giận nhét miếng bánh vào miệng.

      Ở nhà họ Phong.

      Sam Sam há miệng, sau đó ngậm lại, tư duy của gian thương quả là khác ngưòi. "… Được thôi, ở rể cũng tốt, nhưng để đứa nào ở rể đây?".

      "Sinh hai đứa chẳng tốt hơn à?". Phong Đằng luôn.

      "Chuyện này kỹ thuật hơi bị khó…”. Sam Sam thuận miệng , sau đó hoàn hồn lại, khoan , Đại boss gì?

      Sam Sam nhảy chồm lên, cực kỳ kích động, "Cuối cùng cũng định sinh rồi!!!".

      Phong Đằng sầm mặt: "Em sinh!".

      Đương nhiên là sinh!

      Sam Sam kích động bắt đầu chuẩn bị mang thai.

      Đầu tiên, vứt sạch cái gì đó trong nhà ! Chí ít năm dùng đến! vứt biết, vứt rồi giật cả mình, sao nhiều thế này. = =

      Sau đó, tính kỳ trứng rụng.

      Rồi sau nữa, thức ăn có phải cũng cần chú ý ?

      Cuối cùng Sam Sam thu thập đống tài liệu, tiện tay photo cho Phong Đằng bản. Kết quả, tổng giám đốc Phong thèm nhìn mà ném qua bên.

      Sam Sam cự nự: " cũng xem chứ, trong đó cũng có những việc ông bố tương lai phải chú ý đó".

      " cần phiền phức, cố gắng mấy lần là được".

      Thế là cố gắng mấy lần xong, Sam Sam sức cùng lực kiệt, thều thào: "Sao em cảm giác gần đây ...".

      Phong Đằng thản nhiên: "Chẳng phải em muốn sinh đôi? Đương nhiên phải nỗ lực gấp đôi”.

      Sam Sam nước mắt ròng ròng.

      Sam Sạm nhanh chóng thụ thai, lần này là chắc chắn. Khả năng và cần cù chăm chỉ của Đại boss thể xem thường!

      Thế nhưng...

      Ba tháng sau lần đầu siêu , quả là sinh đôi! Cả nhà họ Phong đều vui mừng hớn hở! Sam Sam vô cùng sùng bái Đại boss nhà mình! Hai tháng sau nữa, Phong Đằng bay đến Mỹ dự cuộc họp quan trọng nên Sam Sam siêu kiểm tra với Phong Nguyệt, lại phát ra là thai long phụng (*).

      Phong Nguyệt mừng rỡ, lập tức lấy di động ra đưa cho Sam Sam, "Nhanh, cho em biết".

      (*) Thai long phụng là thai sinh đôi trai (ND).

      Trong phòng họp, Phong Đằng cất di động , đối phương quan sát rồi cười hỏi: "Trông có vẻ là chuyện tốt nhỉ?".

      Phong Đằng cười, "Vâng, gần đây có vụ đầu tư đạt được lợi nhuận gấp đôi".

      Đối phương lập tức chúc mừng khen ngọi, Phong Đằng khiêm tốn: "Đâu có đâu có, cũng phải tốn rất nhiều tinh lực, phải là lao động mà có được".

      Nghĩ đến cố gắng của tổng giám đốc Phong dạo trước, chẳng phải là tốn rất nhiều tinh lực hay sao…

      Bên này, Phong Đằng và đối tác làm ăn vẫn bàn về việc đầu tư thần bí, đương nhiên là do "cơ mật kinh doanh" nên cụ thể là đầu tư gì thể được.

      Còn ở bệnh viện, sau khi mừng rỡ rồi, bà mẹ Sam Sam lại u sầu.

      Nếu là thai long phụng vẫn chỉ có con thôi, Tông Tông và Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc gả, ồ đúng, rốt cuộc để đứa nào ở rể hay hơn nhỉ?



      Hậu ký
      Nếu bạn Sam Sam tự sướng thành , hai mươi năm sau Đại boss và Đại Thần tất cuộc đại chiến.

      Sau khi viết xong ngoại truyện cuối cùng kia, tôi có cảm tưởng sâu sắc.

      Boss chế tạo vs Đại thần di truyền... chắc pháo hoa tưng bừng sấm vang chớp giật chăng... Cuối cùng là bé nhà boss lấy công ty công nghệ Phong Đằng làm của hồi môn, hay là ai ai đó đem theo nhà Đại thần về ở rể... ôi...

      Chuyện này phải xem gene PK rồi. -_-

      Bây giờ mọi người có thể ghi nhớ rồi đó, phải mua ngay, kết quả hai mươi năm sau công bố hê hê hê (bị đánh túi bụi = :).

      Trong tích tắc đúng là có cảm hứng bồng bột viết ngay câu chuyện về thế hệ sau. Tiếc là ngẫm lại thấy nên thôi, là vì đào quá nhiều hố rồi. >_<

      Hai là, cho dù viết cũng phải là rất lâu rất lâu sau này. Vì nỡ để họ già , trong lòng tôi, boss, Sam Sam, Đại thần, Vy Vy, Dĩ Thâm, Mặc Sênh, mãi mãi trẻ trung như thế. Cho dù có ngày tôi già, tóc bạc phơ, ngồi ở ban công đọc sách, họ cũng vẫn với dáng vẻ ban đầu.

      Ôi, viết đến hậu ký đúng là thở phào nhõm, "Sam Sam đến đây ăn nào" cuối cùng hoàn thành. Cái hố đào từ năm 2007, cuối cùng kết thúc viên mãn. ra , "Sam Sam" và "Vi Vi" có chỗ rất giống nhau, chính là ban đầu tôi chỉ định viết ngắn thôi, thậm chí lúc viết "Sam Sam", tôi vẫn có chút tâm lý đùa dai, cố ý viết về tổng giám đốc. Vì trong mỗi câu chuyện về Lọ Lem đều có tổng giám đốc mà.

      Thực ra tôi vẽ ra nam chính xuất thân bình thường, dựa vào sức mình mà phấn đấu, như Dĩ Thâm này, Tiêu Nại này, đều là dạng đó, nên tổng giám đốc thực là bất ngờ ơi là bất ngờ, là kết quả của trò đùa dai. Nhưng rất nhanh, chút tâm lý đùa dai ấy còn, cho dù nghề nghiệp là gì, tôi cũng lòng thích Phong Đằng rồi. Vì thực là đáng quá.

      (Bị boss đập!!!)

      Tôi có dùng sai từ đâu, tôi cảm thấy Đại boss đúng là đáng mọi mặt ấy chứ! Vừa kỳ cục, vừa kiêu ngạo, thích bắt nạt, thỉnh thoảng tính trẻ con bộc phát, mưu đen tối…

      Đương nhiên cũng rất lợi hại, rất chu đáo rất dịu ràng... lúc nào cũng vui vẻ, đặc biệt là khi muốn bắt nạt Sam Sam nhưng lại bị nghẹn tức ấy, he he.

      Mong câu chuyện của hai người khiến cả nhà vui vẻ.

      Hậu ký tôi bao giờ viết dài, nên tạm thời phải lời tạm biệt với mọi người rồi. Nhưng lần sau gặp nhau lâu quá đâu, tôi lấy tinh thần thi CPA của Sam Sam, để quyển sách thứ tư được ra mắt sớm!

      Nếu mọi người hứng thú có thể xem trang weibo Tân Lãng của tôi, ở đó có lúc báo cáo tiến độ viết đấy.

      Cám ơn mọi người luôn kiên nhẫn đợi chờ.



      ^_^

      Cố Mạn

      Ngày năm tháng tám

      Ebook

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tác giả: Cố Mạn

      69.000 ₫

      Giá bìa: 99.000 ₫

      Tiết kiệm: 30.000 ₫ (-30%)

      Công ty phát hành Quảng Văn
      Nhà xuất bản NXB Văn Học
      Trọng lượng vận chuyển 500 grams
      Kích thước 14 x 20 cm
      Số trang 432
      Ngày xuất bản 25-12-2011

      Link tải eBook

      Vô cùng ngọt ngào + vô cùng đáng + vô cùng ngon miệng

      “SAM SAM, ĐẾN ĐÂY ĂN NÀO” cuối cùng có thể bắt đầu “ăn”!!!

      Chiến đấu với trời, vui sướng vô cùng!

      Chiến đấu với đất, vui sướng vô cùng!

      Chiến với với Boss, khờ khạo vô cùng!

      Đây là tác phẩm kể về lịch sử đấu tranh của nhân viên quèn

      Sam Sam dưới tiếng nghiến răng kèn kẹt của Boss Phong Đằng

      Càng chiến càng bại, càng bại càng chiến,

      Cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đầu hàng…

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :