1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25
      Sam Sam quỳ mảnh đất trồng củ cải, chăm chú nhìn lúc lâu rồi mới đưa tay nhổ vài cây lên, sau đó quay sang nhìn đám người câu cá ven hồ, tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng.
      Nhà tư bản gì đó đúng là quá hủ bại, câu cá câu cá chứ, còn dựng cả ngôi nhà gỗ chống lạnh, cả đoàn người ngồi trong đó uống trà câu cá trò chuyện thoải mái, lại run lẩy bẩy trong gió lạnh để nhổ củ cải!
      Nhân viên chính thức cũng được sai khiến thế này chứ!
      Sam Sam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng bãi công...

      Nhưng cứ nhớ đến mình ăn ở nhà người ta, tiền vé máy bay cũng phải mượn người ta, suy nghĩ mới manh nha của Sam Sam lại bị dập tắt, thôi bỏ bỏ , đám củ cải này xem như là tiền trọ vậy...
      Sam Sam đành cam chịu phận nhổ củ cải, chỉ thỉnh thoảng kiềm chế được mà nhìn về phía hồ nước, lần nhìn trộm thứ N lại chạm ngay vào ánh mắt của Phong Đằng. mắt lóe lên, rồi đứng lên bước đến chỗ .
      Sam Sam vội vàng cúi đầu làm ra vẻ chuyên tâm nhổ củ cải.
      "Tiết Sam Sam, đây là thành quả nhổ củ cải nãy giờ của ? .
      Theo thanh trầm khàn quen thuộc, trong tầm mắt của bỗng xuất đôi giày nam màu đen, trong lòng Sam Sam có phần ấm ức, cũng mặc kệ , ngón tay cào vào bùn đất, ậm ừ đáp lại mấy chữ: "Tay cứng, nhổ được".
      "Tiết Sam Sam". Phong Đằng hơi cúi người, như thể quan sát vẻ mặt vậy, " biết câu cá".
      "... Tôi có thể học mà".
      "Thế à?". cuối hơi cao lên như đầy ắp hoài nghi, "Nhưng, chẳng phải có hứng thú với việc thả sợi dây dài để câu cá đó thôi?".
      Sam Sam ngẩn người, câu này sao quen quá... Sau đó, chuyện xương cá từ xửa từ xưa lại xuất trong đầu.
      "Tiết Sam Sam, biết thả sợi dày dài câu cá to à?".
      Câu còn mơ hồ hiểu lúc đó, bây giờ hình như bỗng có hàm nghĩa khác. Tại sao bây giờ lại nhắc đến chuyện này? Sam Sam bỗng luống cuống tay chân nhìn đám củ cải dưới đất, cố lấy hết can đảm, lắp bắp trả lời- "Bây giờ... bây giờ có hứng rồi".
      Nghĩ đến Nguyên Lệ Trữ, trong lòng lại có phần buồn bực, hờn dỗi : "Nhưng cạnh hồ cá nhiều người quá.. "
      than vãn à? Đôi mắt Phong Đằng như thoáng nét cười, bỗng hỏi: "Tiết Sam Sam, có muốn cho những người câu cá kia tín hiệu?".
      Sam Sam nghi ngại: "Tín hiệu gì ạ?".
      "Tín hiệu báo với người ta rằng, hồ cá này có người bao rồi".
      Hả?
      Sam Sam thắc mắc ngẩng lên nhìn , sau đó thấy mắt tối sầm lại, đôi môi tiếp xúc với thứ gì đó ấm nóng.
      ... hình như... bị hôn?!
      Người đàn ông cao lớn cúi người xuống, bàn tay giữ lấy vai , hôn lên môi như chuồn chuồn chạm nước, sau đó thấy bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của , thấp giọng cười: "Đây là dấu mộc chuyên dụng cho họp đồng bao thầu".
      Củ cải trong tay Sam Sam rơi xuống đất, lại trở về với cái hồ mà nó mới vừa rời ...
      Sam Sam cuối cùng vẫn câu cá mà quỳ xuống mảnh đất trồng củ cải, máy móc nhổ và nhổ, đựng đầy trong hai sọt.
      Nguyên Lệ Trữ lại câu được đến mấy con cá, nhưng niềm vui thể khuôn mặt nhìn sao cũng giống gượng cười. Lúc về, Nguyên Lệ Trữ cũng quá giang xe họ, vẫn dáng vẻ tươi vui hào hứng, chỉ thỉnh thoảng có vẻ thất thần. Nhưng so với bạn Tiết Sam Sam còn thất thần hơn, à , Tiết Sam Sam hoàn toàn còn "tinh thần" nữa.
      Trong đầu chỉ còn lại những cây củ cải.
      Trạng thái đó thậm chí còn kéo dài đến bữa ăn đêm giao thừa, bữa dạ tiệc nhà giàu vô cùng thịnh soạn, ăn vào miệng lại toàn thấy vị củ cải...
      Nhưng cũng thể trách được, bất kỳ bất hạnh nào bị mất nụ hôn đầu ở ruộng trồng củ cải, cũng trở lại thành người bình thường nhanh chóng được.
      Về sau, đến khi Phong Nguyệt phải về nhà Sam Sam mới hoàn hồn lại, bất giác kéo Phong Nguyệt, "Buổi tối ở đây sao?".
      Trước kia có, năm nay ông chẳng phải ở cạnh rồi ư. Phong Nguyệt cười híp mắt: "ù, sáng mai chúng tôi bay đến nhà Ngôn Thanh lúc bảy giờ hơn, đồ đạc vẫn chưa dọn dẹp".
      "Thế... thế...". Sam Sam biết gì, bỗng nảy sinh ham muốn đêm nay gói ghém đồ đạc đến sân bay ngủ qua đêm.
      Phong Nguyệt chóp chóp mắt: "Vui vẻ nhé!".
      Vui được mới lạ! ràng là căng thẳng muốn chết đây này.
      Nhưng khi những người giúp việc dọn dẹp bàn ăn rồi lần lượt về nhà, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người họ trong lòng Sam Sam lại dần dần dấy lên tâm trạng gần như chua xót.
      Đêm giao thừa mà ngay cả người thân cũng ở bên cạnh, cho dù “ là người" như boss cũng cảm thấy đơn nhỉ? Nghĩ thế nên cảm giác căng thẳng khi ở riêng với nhau cũng giảm nhiều, Sam Sam lúng túng hỏi: "Buổi tối chúng ta làm gì?".
      Phong Đằng hỏi ngược lại: "Em muốn làm gì?".
      Sam Sam nghĩ ngợi rất lung: "Xem... xem ti vi tiết mục đêm giao thừa".
      Phong Đằng có vẻ bó tay, nhìn cái rồi hai người ra phòng khách, mở ti vi lên, đợi chương trình tối giao thừa.
      Sam Sam nhìn đồng hồ treo tường, rất tốt, bảy giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu tiết mục rồi, chỉ cần ngoan ngoãn hiền lành mười lăm phút đó, sau khi chương trình chiếu có vẻ rất ngốc, rất ngượng ngùng, biết phải gì nữa!
      Ồ ồ! Thế giới này có tiết mục đêm giao thừa là tốt quá!
      Sam Sam thoải mái lao về phía nhà bếp, "Em làm chút hoa quả".
      Hì hục cả lúc lâu trong nhà bếp, Sam Sam tính toán đủ thời gian, mang hai đĩa hoa quả đầy ắp quay lại rất đúng giờ.
      "Hoa quả tới đây!".
      Phong Đằng lại nhúc nhích, ngồi trong ghế sofa, mắt nhìn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay.
      "Tiết Sam Sam, vừa nhận được tin nhắn".
      "Hử?". Sam Sam có vẻ hiểu tại sao lại với chuyện đó.
      "Có người chúc năm mói vui vẻ".
      Sam Sam vẫn có vẻ hoang mang. Rất bình thường mà, nịnh nọt boss gì gì đó... khoan ... Hình như quên mất điều gì đó...
      Phong Đằng thốt ra hai chữ: "Là em".



      Cuối cùng Sam Sam nhớ ra.
      Đặt đĩa hoa quả bàn, Sam Sam gục đầu đón nhận những lời chất vấn của Đại boss.
      "Di động của em chẳng phải mất rồi à?".
      "Là phần mềm định giờ của di động". Sam Sam đáp.
      "Đặt giờ khi nào?"
      "Mấy hôm trước".
      Phong Đằng khựng lại, "Em gửi cho tất cả mọi người tin nhắn này?".
      " ạ". Sam Sam càng lí nhí, "Chỉ có mình ".
      Phong Đằng gật gù, gì nữa. Tiết mục ti vi chính thức bắt đầu, Sam Sam nhìn vào, trong lòng thấy rất rối loạn, có cảm giác như phạm tội bị tóm vậy.
      Bỗng nhiên, "tách" tiếng, Phong Đằng tắt ti vi. Trong phòng khách đột nhiên im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
      "Tiết Sam Sam, đó cũng là muốn mà làm bộ à?".
      "Còn sao?". Sam Sam biết lấy can đảm từ đâu, đáp mà hỏi ngược lại, "Ở ruộng củ cải, ... như thế... cũng là muốn mà làm bộ ư?".
      Phong Đằng ngờ lại biết hỏi ngược lại, cười cười, với vẻ ý nhị sâu xa: ", là dụ địch thâm nhập"

      ở nhà rồi, lẽ nào còn chưa đủ "thâm nhập" nếu đối phương cảm thấy vẫn chưa đủ thâm nhập,thế ...“Phong... Phong Đằng".



      lần dầu gọi thẳng tên , Sam Sam có vẻ thiếu tự nhiên, nhung lúc này thể gọi là tổng giám đốc được.
      "Em chưa từng ai, nên biết rốt cuộc phải thế nào. Trước tiệc năm mới, ràng là em chưa nghĩ đến những chuyện này, nhưng sau đó..."
      ngước lên, cố gắng nhìn vào mắt .
      "Mấy hôm trước thấy , em rất hụt hẫng, thấy đứng ngoài đồn cảnh sát đợi em, em cảm thấy rất mất mặt nhưng lại rất vui, khi đưa em đến đây, em... tuy thích ứng lắm nhưng vẫn... vẫn rất vui. Lúc nãy ăn bữa cơm giao thừa với , em vẫn... rất vui".
      Em có mật mã của , nhưng em có thể biết mật mã của em, mở ra cho xem. Em nghĩ em thích rồi, thế , nhìn cho , em là người thích ư?
      chẳng hiểu gì cả, nên đối diện với người thông nùnh, chỉ có cách ngốc nghếch mà thôi.
      Sam Sam bất giác ôm lấy đầu gối, co người vào ghế nhưng đôi mắt lại nhìn chớp, vẻ mặt trong vừa yếu ớt lại vừa dũng cảm, trong đôi mắt đầy ắp mong chờ e dè. Tiết Sam Sam bao giờ cũng khiến người ta muốn đùa giỡn, nhìn rồi chỉ muốn bắt nạt mà véo mấy cái. Nhưng Phong Đằng giây phút này lại rất khác lạ, đột nhiên thấy lòng rung động.
      "Tiết Sam Sam". khoác vai , chậm rãi cúi xuống hôn lên trán , : "Chúng ta thử xem".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26
      Đêm đó, sau khi Phong Đằng câu "thử xem", tất cả trở nên được chân thực cho lắm.
      Khi đôi môi nóng ấm rời khỏi trán , cả người Sam Sam mụ mẫm hẳn. Phong Đằng hình như muốn hôn nữa nhưng thấy ánh mắt ngờ nghệch của , lại cười, hơi đẩy ra xa: "Thôi".Từ từ.
      lấy di động, hỏi : "Chỉ có tin nhắn này?".
      gật đầu.
      Phong Đằng tắt máy, ném lên bàn. Sau đó đưa vào phòng làm việc của , ban đầu muốn dạy chơi cờ, nhưng thấy thực lơ đãng bỏ cuộc. Thế là tự ai nấy xem sách của mình
      Thỉnh thoảng lấy chút hoa quả, thỉnh thoảng pha trà, thỉnh thoảng trò chuyện vu vơ vài câu, Sam Sam cầm quyển sách chọn, lật đến mấy trang.
      Mười hai giờ, bầu trời xanh thẫm nở rộ những tràng pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp.
      Vì cả khu này có nhà cao tầng nên đứng trước khung cửa sổ rộng trong phòng làm việc là có thể nhìn được rất xa, rất xa, Sam Sam đặt sách xuống, chạy đến trước cửa sổ ngắm.
      Phong Đằng cũng bước đến, đứng cạnh .
      "Muốn bắn pháo hoa?".
      "Phong Nguyệt mọi người chưa bao giờ bắn cả"
      '..ừ', Phong Đằng gật đầu, sau đó quay sang nhìn , rồi cúi xuống hôn báo trước
      Đó là lần thứ ba hôn trong ngày hôm nay.
      cảm thấy hình như có hơi nhiều, nhưng hề thấy đáng ghét.
      Sau đó...
      lê đôi dép mềm mại, mềm nhũn người trôi về phòng ngủ.
      Sáng sớm mùng , Sam Sam vẫn mềm nhũn chân bước xuống phòng ăn để ăn sáng. Gặp Tiểu Chu vui cười hớn hở ở cầu thang, Tiểu Chu híp mắt chào : "Năm mới vui vẻ, Tiết"
      "Năm mới vui vẻ". Sam Sam vội vàng chúc lại.
      Tiểu Chu tươi tính : " Tiết mau ăn sáng , ngài phong đợi, đến lấy phong bao li xì luôn nhé",
      "Bao lì xì?". Sam Sam bổng tỉnh hẳn, vui mừng hỏi: "Tôi cũng có sao?".
      "Chắc chắn là có". Tiểu Chu , "Ngài Phong mùng năm nào cũng đều phát bao li xì cho chúng tôi, sao Tiết lại có chứ?".
      Ý Tiểu Chu là họ, còn hai người quan hệ binh thường như vậy, bao lì xì đương nhiên còn lớn hơn, dày hơn rồi.
      Nhưng suy nghĩ của đồng chí Tiết Sam Sam là...
      Đứng rồi!
      cũng là nhân viên của Đại boss mà!
      Đương nhiên phải có bao lì xì rồi!
      Sam Sam thấy bước chân cũng mềm nhũn nữa, mà nhanh nhẹn đến phòng ăn.
      Hoạt động phát bao lì xì hình như tan, trong phòng khách chỉ có Đại boss và bác quản gia .

      Phong Đăng hình như dặn dò quản gia gì đó, liếc thấy xuất ở cửa phòng ăn gật đầu : "Sam Sam đến đây".
      Sam Sam vội vàng phóng đến, ánh mắt bất giác điều chỉnh sang dáng vẻ chó con thèm được gặm xương. Phong Đằng nghẹn với ánh mắt lấp lánh sáng của , khựng lại tí mới hỏi: "Nhà em có những ai?".



      "Hừm?". Điều tra gia đình ư? Sam Sam kể hết lựơt gia phả họ hàng thân thích ra, "Có bố mẹ ông nội bà nôi ông ngoại bà ngoại, còn có bác và chú, hai người dì, mỗi nhà đứa con, thế đấy



      "Ù". Phong Đằng gật đầu, với quản gia: "Chuẩn bị ".



      Quản gia gật đầu, nhận lệnh rời



      Sam Sam ngơ ngẩn hỏi: "Chuẩn bị gì ạ?".



      Phong Đằng hờ hững : "Em phải lo".



      "ò.. ." Sam Sam cảm thấy chắc là liên quan đến mình nên cũng hỏi nhiều.



      Phong Đằng ngồi xuống dùng bữa sáng, "Vé máy bay đặt xong, lát nửa có việc, bảo Tiểu Trương đưa em ra sân bay".



      Đến khi ra sân bay, lúc tài xế Tiểu Trương lôi ra hai thùng lớn đồ đạc từ cốp sau xe, Sam Sam mới hiểu ra điều mà Phong Đằng bảo là “chuẩn bị" là chuẩn bị cái gì.



      "Sếp dặn, những thứ này là quà năm mới cho nhà Tiết".



      Quà năm mới gì đó... Đại boss cũng quá chu đáo rồi.



      Nghĩ đến hàm nghĩa mờ ám trong món quà năm mới, Sam Sam vừa thấy vướng mắc lại vừa thấy vui vui, nhìn chiếc thùng lớn đó, bắt đầu phát phiền vì biết phải mang nó về thế nào, quan trọng là gì với người lớn đây, quà của boss chắc chắn rẻ, phải giải thích nguồn gốc thế nào.



      Tiểu Trương nhiệt tình giúp check in, làm thủ tục gửi hành lý... Sam Sam đành đứng nhìn, lẽo đẽo phía sau. Cuối cùng trước khi vào cửa kiểm soát, Tiểu Trương lại đưa cho chiếc hộp .



      " Tiết, sếp để tạm dùng điện thoại cũ của sếp trong thời gian này".



      Sam Sam đần người, mở hộp ra xem, quả nhiên là chiếc điện thoại di động kiểu nam giới dùng.



      Đến khi ngồi mình trong phòng chờ, Sam Sam mới có thời gian xem kỹ điện thoại. Nó vẫn còn rất mới nhưng có dấu vết dùng qua. lật danh bạ, bên trong chỉ có số của Đại boss. nhìn lúc lâu, kìm được cầm di động đến trước cửa sổ, gọi cho Phong Đằng.



      Người bên kia vừa nghe máy hỏi: "Đến rồi à?"



      "Vâng, em ngồi trong phòng đợi, thấy quà chuẩn bị cho nhà em rồi, cả di động nữa".



      Phong Đằng đáp lại, "Khỏi cám ơn".



      "... Ai em định cảm ơn đâu... đồ nhiều thế này khó xách lắm". Bên kia cười, "Tiểu Trương em biết là bên kia có người đón em à?".



      Sam Sam ngẩn người, bổng cảm thấy mất tự nhiên.



      " đừng như thế... em quen".



      " quen thôi, được rồi, Sam Sam, năm mới vui vẻ".



      Máy bay đến thành phố Sam Sam ở là vào buổi chiều, sau khi xuống máy bay, quả nhiên ở lối ra có người đợi, là người đàn ông trẻ họ Lý, tự giới thiệu là nhân viên hành chính của chi nhánh công ty tập đoàn Phong Đằng ở đây. Thấy ta cứ điều Tiết hai điều Tiết, rất ư là kính cẩn.



      Sam Sam thấy rất quen nhưng lại biết người bên này chỉ nhận mệnh lệnh của tổng công ty ban xuống, hoàn toàn biết là do Phong Đằng ra chỉ thị, nếu biết tuyệt đối chỉ phải nhân viên hành chính đến đón . Lúc đó e rằng càng quen nổi.



      Nhà Sam Sam ở thành phố G gần trung tâm tỉnh, ngồi xe khoảng hai tiếng rưỡi, bị tắc đường mấy chỗ, đến nhà là buổi tối. Người đó đưa đến tận dưới nhà, còn đòi giúp xách đồ đạc lên lầu. Sam Sam vội vã từ chối khéo.



      Cảm ơn qua lại lúc, đợi người ta rồi, Sam Sam mới gọi điện về nhà, nhờ bố mẹ xuống giúp khuân đồ đạc lên. Suốt đoạn đường Sam Sam cứ thấy như ở trong mây mù, tất cả đều có vẻ chân thực chút nào, cho đến phút này, nhìn nơi mà mình lớn lên từ , mới có cảm giác đặt được chân đến nơi này.



      hít hơi sâu, khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể, xua tan chút hỗn độn còn lại.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27
      Beta: Tuyết Nhi
      Ông bà Tiết xuống nhìn thấy ,đương nhiên thể thiếu những lời trách cứ, trách làm đủ chuyện phiền phức, phí tiền mua vé máy bay, thấy hai thùng đồ giật bắn mình, sau đó biết là quà lại trách móc mua đồ linh tinh. Sam Sam quen với kiểu quan tâm dưới hình thức trách móc rồi, nên chỉ cười hì hì lắng nghe thôi.

      Hôm nay cũng đúng lúc đến lượt họ hàng nhà ông Tiết tập trung ăn tiệc ở nhà Sam Sam, về muộn nên mọi người cũng đợi nữa, bắt đầu ăn rồi, Ông bà nội, nhà bác, nhà chú đều đủ, kkhỏang mười người vừa đủ bàn tiệc.

      Thấy Sam Sam về, mọi người đều ngừng đũa, ông nội thấy cười đến nỗi chẳng thấy mắt mũi đâu: “Nhóc Sam Sam về rồi à?”.

      Sam Sam hơn nửa năm rồi gặp họ nên chạy ôm ôm ấp ấp: “Ông nội, bà nội”.

      Sam Sam chào hết lượt mọi người, bà nội xót xa : “Mau ngồi xuống ăn cơm, máy bay mệt rồi phải . Cái thằng ăn trộm chẳng ra gì, sắp Tết nhất tới nơi còn trộm cắp của người ta.”

      Sam Sam cười hì hì.

      Bà Tiết đặt đồ đạc trong tay xuống rồi vội vàng gọi mọi người: “Cả nhà ngồi xuống ăn , trẻ con như nó đừng quan trọng quá”.

      Mọi người lại ngồi xuống ăn uống, rồi câu chuyện tự nhiên lại vây quanh Sam Sam, đầu tiên là hỏi chuyện công việc của , lương tháng,tiền thưởng…hỏi rất nhiệt tình, Sam Sam cũng để tâm, có bao nhiêu bấy nhiêu thôi, thế là lại tránh khỏi được khen ngợi nức nở.

      Tiếp đó lại hỏi máy bay thế nào, ở thành phố lớn có quen hay …Hỏi hết mọi thứ rồi, thím bắt đầu đùa: “Sam Sam, Liễu Liễu có bạn trai rồi đấy, khi nào con có tin vui đây?”.

      Liễu Liễu là con của nhà bác Sam Sam, đời cháu của nhà họ Tiết có cả thảy ba người, trong tên đều có bộ Mộc, Liễu Liễu, Sam Sam, và cả con trai của chú là Tiết Đồng Đồng.

      “Ủa, Liễu Liễu cũng…”

      Từ “cũng” đến miệng rồi nhưng Sam Sam lại nuốt ngay vào, vất vả : “Liễu Liễu có bạn trai rồi ạ?”.

      Cũng may mà mọi người nghe thấy gì, bác rất đắc ý: “Ừ, Sam Sam, năm sua Liễu Liễu nhà bác cũng đến thành phố S làm việc đấy. Lần này nhà họ Tiết chúng ta có hai đều có bản lĩnh đến làm việc ở thành phố lớn, ông nội con càng vui hơn đấy.”

      Bác luôn nghĩ rằng con Tiết Liễu Liễu của mình mới là người xuất sắc nhất trong ba đứa cháu, kết quả là Sam Sam đến làm việc ở thành phố lớn, họ hàng ai cũng Sam Sam giỏi giang, bác ấm ức từ lâu, hôm nay mới trút ra được.

      Sam Sam tâm thẳng miệng nhanh : “Thế tốt quá, con cũng định thuê nhà mới, thôi Liễu Liễu ở chung với con là được.”

      vừa xong bị bà Tiết gõ ngay đũa lên đầu: “Đứa bé ngốc này, chị con có cần thuê nhà chung với con đâu.”

      Bác hí hửng phụ họa: “Đúng thế, Liễu Liễu cùng Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn nhà bác có nhà rất to ở thành phố S, rộng trăm năm mươi mét vuông.”

      Liễu Liễu lặng lẽ gắp thức ăn cho mẹ.

      Sam Sam nhìn Liễu Liễu lặng lẽ đồng cảm. Bà chị họ của rất xinh đẹp, lại thông minh, vì từ đến lớn bị bác đem khoe khoang so sánh, mà tính cách chị ấy lại thâm trầm khiêm tốn, thế nào cũng đau khổ vô cùng. Nhưng chị ấy thể kháng cự vì chị do bác sinh ra, mà là bác đưa về nuôi từ người họ hàng sinh con ra rồi cần nữa.

      Ngươi khác nhận con nuôi chỉ sợ con cái biết được mình phải con ruột, nên che giấu rất kỹ. Bác lại hoàn toàn ngược lại, như sợ con sau này hiếu thảo vậy, từ với rằng nếu phải mẹ nhận nuôi con, con bây giờ theo bố mẹ sống cực khổ đói nghèo... đại loại thế, Tiết Liễu Liễu vốn dĩ tính cách ngoan hiền ít , có bà mẹ nuôi như thế nên tự nhiên cũng chỉ có thể càng lúc càng ít hơn.

      Tiết Đồng Đồng, cậu con trai của ông chú học lớp mườí ngồi cạnh Sam Sam, thào vào tai : "Chị Sam Sam, chị có biết bạn trai chị Liễu Liễu là ai ?".

      "Ai?".

      "Chính là con trai sếp chỗ cơ quan chị ấy làm, cũng là cơ quan mà trước kia chị định làm đó. Nếu chị làm ở đó liệu có khi nào là bạn trai chị rồi ?".

      Sam Sam tốt nghiệp xong vốn định tìm việc ở quê nhà, là công ty cũng có chút tiếng tăm ở đây, đó vốn là chuyện tốt nhưng bị bác biết nên hỏng việc. Cứ là công việc đó là do ông nội tìm cho Sam Sam, vì trưởng phòng nhân của công ty đó là con trai của chiến hữu già của ông nội.

      Bà cứ gào thét rằng ông nội thiên vị, xem cháu Liễu Liễu ra gì, khiến cả nhà ai yên ổn nổi, Sam Sam muốn nhường công việc này cho Liễu Liễu nhưng chuyện lớn như vậy, bà Tiết chắc chắn chịu nhường. Cũng may mà Sam Sam tự dưng may mắn được đến thành phố S làm việc, nhường công việc đó lại, ông nội lại phải muối mặt tìm chiến hữu, chuyển vị trí đó cho Liễu Liễu bác mới chịu yên.

      Sam Sam choáng váng cực kỳ bởi lời Đồng Đồng . "Nhóc con như em nghĩ mấy chuyện này làm gì".

      Đồng Đồng thấy ngại ngùng, lấp liếm: "Mẹ em thế trong nhà mà". Lại chen vào: "Chị Liễu Liễu tốt lắm, chỉ có bác đáng ghét quá thôi, lảm nhảm mãi người ta nghe  mòn cả tai mà cũng chưa chịu thôi".

      Sam Sam gắp cho cậu ta cái tai heo: "Nào, bồi bổ cho tai".

      Tiết Đồng Đồng "xùy" tiếng, đảo đảo mắt rồi : "Chị, hai cái thùng chị mang về bên trong là gì thế, có phải là quà cho em ?".



      “À đúng rồi, còn quà cho mọi người nữa". Sam Sam nhớ đến quà của Phong Đằng, còn tâm tư nào ăn nữa, đặt bát đũa xuống rồi vội vã tìm dao để rọc thùng ra, mọi người cũng tò mò đợi xem là thứ gì. Thế nhưng khi Tiết Sam Sam mở thùng ra với vẻ mong chờ đột nhiên ngẩn người, hử, đây là gì thế này?

      tủi củ cải?

      Khụ! Mọi người đều nghẹn.

      Bác cười: "Ôi trời, đám củ cải này ngon đến cỡ nào mà Sam Sam phải nhọc công khuân về tận đây thế?".

      Mọi người đều cười mãi. Sam Sam lúng túng cực độ, đành : "Loại củ cải này rất ngon, ngọt đặc biệt, con cố ý mang về cho mọi người ăn = =".

      Đại boss làm gì thế, lẽ nào vì là củ cải nhổ nên cho mang về? Hay là vì... có ý nghĩa kỷ niệm. T T

      Sam Sam chắc vạn phần vạn rằng, Đại boss cố ý!

      Cũng may dưới túi củ cải đều là quà bình thường. Nhưng cái bình thường này có lẽ chỉ đúng với nhà boss thôi. Sam Sam thể giá trị quà cho người lớn đáng bao nhiêu tiền, nhưng quà cho đám trẻ, đều thống nhất là Ipad2 mới ra, Sam Sam vẫn biết được giá tiền.

      Thế là có hơi giật mình.

      Vẻ mặt bác có phần chua chát. Bà Tiết tuy cười nhưng cuống muốn chết, con kiếm được bao nhiêu tiền bà nhất, mấy thứ này chắc tốn cả mấy tháng lương chứ chẳng chơi. Chỉ có ông bà nội là hiểu lắm, là người vui nhất, ồ, còn có Tiết Đồng Đồng, cầm được Ipad2 mà chỉ muốn bay lên.

      Cậu sốt ruột xé vỏ bao, vừa xé vừa : "Chị Sam Sam, chị cướp ngằn hàng à?". Sam Sam cái khó ló cái khôn bèn giả lả: "Ha ha, là thế này, Ipad này là…là hàng nhái, đừng thấy nó được làm giống quá mà lầm, thực ra là giả đó, rất rẻ, hai... ngàn tệ... cũng tới... Hơn nữa năm nay công ty phất lên tiền thưởng cuối năm rất nhiều".

      Sam Sam muốn khóc quá, Đại boss tặng mình cả thùng củ cải, di động cũng chỉ cho mượn, hoàn toàn khiến người ta thấy ngại khi nhận, nhưng sao quà tặng cho người nhà lại toàn những thứ đắt tiền thế này.



      "Sam Sam của chúng ta giàu to rồi". Bà nội vui vẻ , "Nhưng lần sau đừng mua nhiều thế, sản phẩm dinh dưỡng này rất đắt phải , tiền thưởng năm nhiều mấy cũng đừng tiêu phí thế chứ".

      "Sản phẩm dinh dưỡng ấy mà…".

      Sam Sam lúng túng: "Thực ra là do nhà đồng nghiệp làm về cái này, con mua với giá bán buôn, ha ha".

      Vừa vừa thầm nghĩ, Đại boss là đồng nghiệp của mình chắc cũng sai, thế là lại thấy ngọt ngào trong lòng.

      Bác lập tức nối lời: " ra là giá bán buôn, Sam Sam, mấy thứ này đều là sản phẩm dinh dưỡng, thứ ăn vào con đừng mua lầm đấy".

      có vẻ quan tâm, nhưng thực ra là ám chỉ Sam Sam mua hàng giả.

      Sam Sam quen với kiểu chuyện đó nên cũng giận, "Bác cứ yên tâm mà ăn ạ, bạn con ngày nào cũng ăn, tuyệt đối có vấn đề gì đâu. Hơn nữa bây giờ trong cửa hàng thách ghê lắm, hàng nhập vào giá trăm tệ mà dám bán ngàn, thực ra giá thành cao đến thế".

      "Ôi chà". Bác "Dù sao cũng sống ở thành phố lớn, Sam Sam vẫn sáng suốt, Liễu Liễu nhà bác và Tiểu Tuấn chỉ biết mua hàng trong cửa hàng, tuy ăn yên tâm nhưng đúng là đắt quá".

      Mọi người nhẫn nhịn hai mươi mấy năm rồi, tự khắc cũng đến nỗi ăn được cơm vì cái kiểu cách của mẹ Liễu Liễu. Bữa cơm tối mùng vẫn rất náo nhiệt, phụ nữ thu dọn bát đũa xong chuẩn bị mở bàn mạt chược, cuối cùng chỉ còn hai ở trong nhà bếp gọt hoa quả.

      ''Sam Sam, em đừng giận mẹ chị". Đợi mọi người hết rồi, Tiết Liễu Liễu khẽ xin lỗi.

      Sam Sam : "Em giận đâu".

      Liễu Liễu cười, vẻ u sầu gương mặt xinh đẹp cũng giảm bớt. Sam Sam vừa có bạn trai nên cũng đặc biệt quan tâm: "Chị, sao chị bỗng dưng muốn đến thành phố S vậy?".



      Liễu Liễu : " ấy muốn đến thành phố S làm ăn, muốn dựa vào gia đình".

      "Ồ, chị, bạn trai chị thế nào? Chị... có thích ấy ?". Sam Sam hỏi thế là vì từ đầu đến cuối thấy Liễu Liễu tỏ vẻ vui sướng gì cả, thực giống người .

      Liễu Liễu cúi đầu rửa hoa quả, lát sau mới : "Dù sao cũng chẳng có gì mà thích, mẹ vui là được".

      Lúc hoa quả được bưng lên người lớn chơi mạt chược, Sam Sam đứng lúc rồi chuồn đến nhà Song Nghi. Đêm đông lạnh lẽo thấu xương, bầu trời xanh thẫm bay đầy những bông tuyết trắng xinh. phố ngửa mặt đón tuyết, đạp băng, nghe thanh lạo xạo phát ra dưới chân, Sam Sam bỗng muốn gọi điện cho Phong Đằng.

      Nhưng...

      mới về nhà được mấy tiếng.

      Kiềm chế nào, kiềm chế, nhất định phải kiềm chế. Dọc đường cứ lẩm bẩm hai chữ này, Sam Sam nhanh chóng đến được nhà Song Nghi. Nhà Song Nghi rất gần nhà , chỉ cách con phố, nhà bạn là kiểu nhà cũ có hai tầng, phía dưới ông Lục mở cửa tiệm bánh kem, làm ăn rất khá.

      Sam Sam vào nhà Song Nghi, mới bảo có người mang quà đến tặng bị Song Nghi lôi vào phòng. Cửa vừa đóng Song Nghi túm chặt vai Sam Sarn, hỏi với vẻ nghiêm túc:

      "Tiết Sam Sam, cậu khai với tớ, lần trước được chàng giỏi giang tỏ tình mà cậu có phải là cậu hay ?".

      "Hả?".



      Sam Sam đột nhiên thấy lúng túng.

      Song Nghi quan sát , kích động, "A a a, thế hả? Về sau tớ càng nghĩ càng thấy đúng, cậu khờ khạo như vậy, tự dưng hỏi tớ chuyện đó làm gì, ra là cậu a a a a a a, mau tớ biết, người đàn ông đó giỏi giang vĩ đại đến cỡnào! ấy làm gì? Cao bao nhiêu, đẹp trai cỡ nào, có hình ..."

      Sam Sam vội vàng giơ tay đầu hàng, "Cậu hỏi từng câu, từ từ thôi".

      "Được thôi, đầu tiên, đẹp trai ?".

      Sam Sam gật đầu, Song Nghi mắt sáng như sao: "Trong di động có hình , cho xem nào".

      "... có...".

      "Tớ thèm vào tin cậu, đưa di động đây, tự tớ xem". Vừa vừa móc ngay điện thoại trong túi Sam Sam ra, lấy ra rồi Song Nghi thấy kỳ lạ, "Ủa, cậu thay điện thoại rồi à?".

      “…Của ấy”.

      “A a a”. Song Nghi càng hào hứng, “ đến mức trao đổi điện thoại rồi cơ à?”

      ra ngoài trao đổi nhật ký, còn có kiểu trao đổi di động sao? Sam Sam bó tay: " phải, do di động tớ rơi mất nên ấy cho mượn".

      "Ồ ồ ồ, ân cần quá!".

      "À đúng rồi". Sam Sạm nhớ ra, "Cho tớ số của cậu, di động tớ đổi nên mất hết số rồi".

      "Đừng có đánh trống lảng, ấy làm gì hả?".

      "... ấy là sếp tớ = =".

      "Í, cấp của cậu hả, tốt lắm tốt lắm”

      Song Nghi tuy làm nhưng cũng biết nay thịnh hành kiểu gọi cấp là sếp.



      "T__T Còn là cấp của cấp nữa".

      "... nhiều ?".

      "T__T".

      Song Nghi run rẩy: "Lẽ nào... lẽ nào là…CEO trong truyền thuyết?".

      “Ừ = =”.

      “….” Song Nghi lảm nhảm: "Sam Sam à, tớ choáng vì cậu mất thôi".

      lúc sau, Song Nghi hoàn hồn lại: "Ôi trời, thân phận quan trọng, tớ ấy giàu mà kỳ thị ấy đâu! Quan trọng là quá trình nhau! Hai người sao lại ở bên nhau được?".

      Sam Sam hoang mang nhìn bạn: "Thực ra tớ cũng khá là mơ hồ...".

      Song Nghi vuốt trán: " phải có bước ngoặt chứ! Ai đục thủng giấy dán cửa sổ, ai tỏ tình trước?".

      "Hum... coi như là ấy ". Sam Sam quyết định quên hết chuyện mình tỏ tình đêm giao thừa cho xong.

      "Oa!". Song Nghi ôm mặt, mơ màng, "Vậy cậu cảm thấy thế nào?".

      "Cảm giác?". Sam Sam nhớ đến ví dụ về thẻ vàng mà bạn lần trước, "Giống như mãi, mãi đường, bỗng dưng nhặt được tờ trăm tệ =  =”.

      "Nhất định là rất vui mừng chứ gì? Tiền trời bay xuống mà!"

      "Cái đó... tớ nghi ngờ đầu tiên là có phải tiền giả hay …”.



      Ủa?

      Có lẽ là do viết tiểu thuyết nên Song Nghi có tinh tế kỹ lưỡng khác hẳn vẻ bề ngoài, nàng nhạy bén phát ra chút kỳ lạ: "Cậu cảm thấy ấy lừa gạt tình cảm của cậu?".

      "... Đương nhiên là phải, ấy tệ hại đến thế đâu". Sam Sam rầu rĩ, "Tớ chỉ cảm thấy, tất cả rất chân thực".

      "Ồ, Tiết Sam Sam, chuyện này là vậy, tớ biết cậu bị kim cương từ trời rơi xuống đập trúng đầu rất choáng váng, nhưng đàn ông xuất sắc thế gian này rất ít rất ít, cậu có biết ?".

      "Thế nên lúc gặp được người tốt, tuyệt đối được nghĩ ngợi linh tinh, cứ 'lên' rồi sau!". Song Nghi co nắm tay, làm ra vẻ vũ trụ bùng cháy: "Sam Sam, cứ tiến lên biết sợ là gì! Tớ là người chỉ đạo và cổ vũ kỹ thuật tình cho cậu!".

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28
      Beta: Tuyết Nhi
      Sam Sam ở lại nhà đến mùng bảy quay về, trong thời gian đó trò chuyện điện thoại với Đại boss tổng cộng bốn lần, chủ động gọi hai lần, boss chủ động gọi hai lần. Nội dung chủ yếu của là báo cáo ăn uống, hỏi thăm đối phương có ăn uống gì chưa, nội dung chủ yếu của Đại boss là xác định thời gian quay về và điều tra mức độ hài lòng của khách hàng sau khi tặng quà năm mới.

      Hai bên đều tỏ ra hài lòng với chất lượng mấy cuộc gọi đó.

      Trong nhà Sam Sam, Song Nghi nằm bò giường, nhìn dọn dẹp đồ đạc.

      "Cậu máy bay à? Trước kia cậu toàn tàu mà"

      Sam Sam cũng , lặng lẽ lấy di động ra bấm tin nhắn nào đó đưa bạn xem. Song Nghi xem rồi :

      "Tin đặt vé mà háng hàng gửi cho cậu? Cho tớ xom cái náy làm gì?".
      <!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
      <!--[endif]-->

      phải là tớ đặt... hôm trước bỗng dưng gửi di động = =".

      “Ôi trời... ngang ngược quá, ham muốn kiểm soát mạnh ". Song Nghi bưng mặt, trong đôi mắt, sao nhiều đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài.

      Sam Sam ngậm miệng, quyết định bạn biết sau tin nhấn đó còn có điện thoại di động của ai kia có ham muốn kiểm soát mạnh, ra lệnh cho xuống máy bay rồi được chạy linh tinh, bắt buộc phải ở sân bay đợi chuyến bay của hạ cánh.

      Song Nghi mê mẩn lúc: "Tớ hỏi này, về rồi có dự định gì?"

      "Ừm, đầu tiên phải trả lại tiền vé máv bay cho ấy". Sam Sam thực thà ra suy nghĩ của mình.

      Song Nghi chỉ muốn đập đầu, ú ớ : "Cậu thấy là trả tiền hay gì đó rất mất hứng hay sao?".

      "Nhưng tớ cũng thể lợi dụng người khác". Sam Sam rất kiên trì.

      "Đương nhiên phải trả tiền rồi, nhung cậu thấy là cậu làm thế rất lạnh lùng à? Cậu nghĩ boss nhà cậu lại thiếu hai mươi tờ giấy này hay sao? Cậu thể dùng cách khác hả?".

      "Vậy... vậy phải làm sao?". Sam Sam đần mặt, bị Song Nghi thế, cũng thực cảm thấy rằng cầm xấp tiền đưa cho boss là rất ngố.

      "Chẳng lẽ cậu biết rằng Tết xong là đến ngay lễ Tình nhân? Cậu biết mua đồ tặng người ta à?".

      Song Nghi tức tối. nàng là tiểu thuyết gia tình , tại sao lại có ngườì bạn thiếu EQ như thế được chứ!

      Dưới kế sách của Song Nghi, hai người ăn mặc gọn gàng ra ngoài, thẳng đến khu mua sắm hàng hiệu của thành phố.

      đường , Sam Sam cứ nhíu mày suy nghĩ gì đó, Song Nghi tưởng nghĩ nên mua gì, kết quả là khi sắp đến nơi, Sam Sam túm lấy , nghiêm túc : "Song Nghi, tớ nghĩ rồi, chúng ta thể mua đồ hai ngàn tệ được, cậu nghĩ xem, hai ngàn tệ là tớ nợ ấy, nếu chỉ mua hai ngàn tệ được tính, là quà, mà là trả nợ, nên chúng ta mua hai ngàn rưõi tệ ...“.

      Song Nghi bất lực liếc cái, nhanh chóng gọn gàng kết thúc cuộc trò chuyện. "Tiết Sam Sam, câm miệng!".

      Hai nguời dạo vòng trong khu mua sắm, phát ra mua quà cho đàn ông đúng là rất khó, đặc biệt là người như Phong Đằng.

      “Hay mua cây bút máy?". Sam Sam đề nghị

      Song Nghi: "Cậu có thể quê mùa hơn nữa ?"

      "Hay thắt lưng da?".

      "Cũng được, quá đâm đãng...".

      "Tại sao lại... dâm đãng...".

      "Người ta đàn ông tặng phụ nữ quần áo là để cởi nó ra, vậy cậu tặng boss nhà cậu thắt lưng da là để làm gì..." Song Nghi cười hề hề: "Nữ chính trong quyển sách trước của tớ vì bất hạnh tặng thắt lưng da mà bị nam chính tưởng là viện cớ, ngay chương đầu tiên ăn sạch".

      "... Song Nghi, cậu viết tiểu thuyết sex đó hả?".

      Hai người dạo vòng vòng hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua được món quà vừa ý. Hôm sau nữa, Sam Sam mang theo món quà hai người dày công chọn lựa, trị giá 2.580 tệ, lên máy bay về lại thành phố S.

      Máy bay hạ cánh lúc ba giờ hơn chiều, còn máy bay của boss hạ cánh sau tiếng nữa ở cùng sân bay, nên Sam Sam xuống, máy bay rồi kéo lê hành lý đến thẳng quán café hai tầng đối diện với sảnh đón khách của sân bay.

      Đó là do boss ra lệnh, bắt phải ở đây đợi để cùng .
      Chọn ly nước uống, Sam Sam ngồi xuống chỗ có thể nhìn thấy du khách ra ngoài ở bên dưới. Sau khi gọi điện về nhà báo cáo hạ cánh bình an, Sam Sam bắt đầu cứ cách phút là nhìn cửa ra sân bay.

      Nhìn mấy lần, cuối cùng cũng cảm thấy mình vớ vẩn, ngoan ngoãn uống nước, lâu sau, lại lấy món quà tặng cho boss mà mang theo trong túi đeo bên người để chơi.

      Món quà là cặp cúc tay áo bằng bạc.
      nền bạc thẫm có gắn viên đá quý đen, bên là rãnh rỗng rất đậm màu sắc Trung Quốc, hàng thủ công tinh tế tỉ mỉ mang đến cảm giác khiêm tốn nhưng lại rất xa hoa, đắt giá.

      Sam Sam đặt nó lên lòng bàn tay.

      Phải đưa cho boss thế nào đây?

      Đợi đến mười bốn tháng hai hay sao?

      Lúc mang ra phải gì?

      Đại boss có phản ứng gì nhỉ?

      Nằm bò lên bàn, nhìn cặp cúc áo trong tay, đầu tưởng tượng đến đủ mọi thứ, dần dần, Sam Sam bắt đầu thấy buồn ngủ. nắm chặt cúc áo, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi lúc.

      Bất giác mất ý thức.

      biết bao lâu sau, trong mơ màng hình như nghe thấy có thanh va chạm khẽ của đồ sứ ngay trước mặt. Sam Sam lờ đờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt đầu tiên là chiếc áo sơ mi đen. Đầu óc vẫn chưa tính táo, ngồi thẳng lên, sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Đại boss.
      tay cầm ly sứ, ánh mắt chăm chú xem tạp chí "Tỉnh rồi?".

      Sam Sam tỉnh hoàn toàn: " đến lúc nào thế?".
      "Nửa tiếng trước".
      Um, Sam Sam lúng túng : "Sao gọi di động cho em?".
      " nghĩ có người đứng đón ở cổng ra", Sam Sam hổ thẹn, "Em... em bất cẩn ngủ thiếp mất".
      '"Ngủ cũng ngon chứ?". Phong Đằng thong thả hỏi.
      “... Cũng ngon ạ = =".
      "Vậy thôi, tài xế đến rồi". Phong Đằng đặt ly nước xuống, cầm áọ khoác và va li của lên.
      “A, trả tiền".
      "Trả rồi".
      “Á, khoan ". Sam Sam lại ngừng lại, cuống quýt tìm gì đó đất, lúc nãy đứng lên mới phát ra, cặp cúc áo của chỉ còn lại cái.
      Phong Đằng thấy tìm kiếm lung tung lúc rồi mới đưa tay ra:

      "Tìm cái này à?".
      Sam Sam thấy cúc áo trong tay , "Sao lại ở chỗ ...".
      "Nhặt được ở dưới chân em". mắt sâu thẳm,"Còn cái nữa?".
      Sam Sam choáng váng dâng cúc áo còn lại trong tay lên, vốn dĩ muốn nhân lúc mà khí tương đối đẹp để tặng , sao bây giờ lại giống như địa chủ đòi tài sản vậy? = =
      "Trông có vẻ giống đồ mà hay dùng".
      “À... ừm, tặng mà".
      "Quà?".
      "= = Vâng".
      Phong Đằng gì nữa, sải bước ra khỏi quán café. Sam Sam lặng lẽ theo sau , đến thang máy, Phong Đằng bỗng lên tiếng: "Sao tự dưng lại tặng cái này?".
      "Um, sắp đến cái lễ gì ấy…”
      "Lễ Tình nhân?". Phong Đằng cười, "Nhà rất truyền thống, chưa bao giờ mừng lễ Tình nhân của châu Âu".
      Hả? Sam Sam sững sờ, vậy phí công mua rồi?
      "Bố mẹ gặp nhau khi di du học, đều rất thích những thứ dó, nhưng ông nội lại rất ghét những ngày lễ của phương Tây, chỉ mắng bố mẹ lần thôi đâu. Vì thế lúc mỗi lần đến lễ lình nhân, bố mẹ đều giả vờ dẫn và Phong Nguyệt chơi, sau đó vứt bọn cho bảo mẫu, hai người họ lén lút hẹn hò với nhau".
      Sam Sam biết bố mẹ qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, lúc nhắc đến họ tuy trong giọng biểu lộ tình cảm, nhưng có lẽ trong lòng vẫn có chút đau lòng chăng.

      Sam Sam bỗng muốn nắm lấy tay , nhưng lại thấy hơi ngại ngùng. Nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thò móng vuốt ra, nhưng ngón tay vừa chạm đến mu bàn tay bị ai kia nắm chặt lấy.
      Tuy hôn nhau mấy lần nhưng nắm tay giữa nơi công cộng đông người thế này vẫn là lần đầu. Sam Sam rất căng thẳng, rất xấu hổ, nhưng nhanh chóng thay đổi chú ý, cố làm vẻ trấn tĩnh để trò chuyện với : "Vậy chúng ta có chơi lễ ? Hay là lễ Tình nhân, chúng ta cũng lén lút hẹn hò thử?".

      Phong Đằng quay lại nhìn , nắm chặt bàn tay bé muốn trốn tránh, hơi nhướn môi, "Được".
      Có lẽ do lòng bàn tay quá nóng bỏng, có lẽ được nắm tay suốt cả đoạn đường quá loạn tâm trí, nên Sam Sam mãi đến lúc tới bãi đậu xe nhìn thấy tài xế, mới nhớ ra để hỏi: "Chúng ta đâu?".
      “Đến chỗ ở trong thành phố , cho em quen, sau đó ăn cơm.”

      Quen cái gì chứ… Sam Sam hơi nghẹn, với vẻ thiếu tự nhiên,"....ừm, đúng rồi, chúng ta đến trung tâm di động nhé, em muốn làm lại sim".

      "Ừ". Phong Đằng nâng bàn tay lên, đặt lên môi khẽ hôn, "Em phiền phức".

      Đến khi ăn cơm tối, Sam Sam thấy tay mình như vẫn lưu lại cảm giác tiếp xúc. bất giác ngước lên, lén lút nhìn người đàn ông đối diện cúi đầu dùng bữa. Lúc về nhà thay trang phục khác, cặp cúc áo tặng gài ở cổ tay. Vốn dĩ cặp cúc áo cảm thấy rất tinh xảo rất nổi bật, mang vào tay rồi, hình như lại thấy mờ nhạt nhiều.

      "Nhìn gì thế? nỡ tặng à?".

      " có, có".

      Sam Sam vội vàng cụp mắt xuống, lúng túng cúi xuống ăn cơm. Sau đó bỗng nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên hẹn hò kể từ sau khi họ chính thức quen nhau.
      Cho dù nhìn từ góc độ nào đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên hoàn hảo chăng?
      Thế nhưng, bạn Tiết Sam Sam dù sao cũng đánh giá thấp bản thân. = =
      Ăn cơm xong, Phong Đằng đưa đến dưới khu nhà của bạn học.
      Phong Đằng dừng xe, "Sáng mai đến đón em".

      Sam Sam khoát tay, " cần đâu, ở đây cũng tiện tàu điện ngầm. đến xa lắm, mà còn tắc đường nữa".

      Nơi ở của Phong Đằng trong trung tâm thành phố gần tập đoàn Phong Đằng, đến đây đón cũng như chạy cả vòng, dã man quá.

      Phong Đằng gật đầu, cũng miễn cưỡng, "Trưa mai nhớ lên lầu ăn cơm".
      " được đâu". Sam Sam buột miệng.

      "Tại sao?". Liên tiếp bị từ chối, giọng Phong Đằng trầm xuống.

      "Trước kia đến ăn cũng sao, chứng ta chẳng có gì với nhau, nhưng bây giờ chúng ta là người rồi, thế ... cần lấy thân ra làm quy tắc nữa à?".
      Phong Đằng hơi nhíu mày: "Thế nào là lấy thân ra làm quy tắc? xem"
      "Ủa, biết sao?". Sam Sam ngạc nhiên nhìn : "Công ty chúng ta cho phép có tình công sở mà!".

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29
      Beta: Tuyết Nhi
      Tiết hề lên đó dùng cơm, tổng giám đốc Phong tâm trạng có vẻ được tốt lắm, chẳng lẽ cả kỳ nghỉ Tết mà tổng giám đốc Phong chưa có gì vui vẻ với Tiết hay sao?
      hợp với phong cách làm việc hiệu quả cao của tổng giám đốc tí nào.
      Trong cuộc họp cổ đông vào ngày thứ hai, trợ lý Phương vẫn giữ dáng vẻ sáng suốt thông minh, nghe những lời phát biểu của các đại diện cổ đông mà tâm tư lại bay xa đến mười vạn tám nghìn dặm...
      Quả nhiên sau cuộc họp, bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc. Ngồi sau chiếc bàn sơn đen, Phong Đằng trầm ngâm lúc rồi hỏi: "Công ty chúng ta cho phép có tình công sở ư?".
      Trợ lý Phương vẻ mặt trầm tĩnh trả lời: "Hình như là thế đó".

      "Tại sao tôi biết có quy định này?".

      "Có lẽ tam sao thất bản chăng?". Trợ lý Phương có vẻ thấu hiểu, "Tôi tìm cơ hội thích hợp để làm lại”

      " cần" Ngón tay khẽ gõ mặt bàn, Phong Đằng tỏ vẻ gì, : "Chuyên tâm thống nhất càng phù họp với lợi ích công tỵ".

      Thực ra bản thân tiến triển thuận lợi nên chấp nhận kẻ khác thuận buồm xuôi gió chứ gì? Trợ lý Phương vẫn tỏ vẻ trầm tĩnh: "Vâng".

      Bạn Tiết Sam Sam ràng ý thức được câu của mình hại tất cả những người trong công ty đều trở thành kẻ vụng trộm, buổi tối lúc dùng bữa, bày tỏ phiền muộn bé của mình với Phong Đằng trong tình huống hay biết gì về nỗi đau của các cặp tình nhân trong công ty: "Em muốn tìm nhà gấp, nếu bạn trai của bạn em về tiện ở nữa".

      Tay Phong Đằng khựng lại: "Bạn trai của bạn em?".

      "Vâng. Bạn trai của ấy học nghiên cứu sinh năm thứ ba, thực tập ở nơi khác, nên em mói có thể ở nhờ".

      “Chưa nghe em là bạn em ở chung với bạn trai?"

      Sam Sam ngẩn người: " sao? Nhưng chuyện này cùng cần thiết phải lắm, bây giờ ấy đâu có ở thành phố S".

      "Rất tốt". Phong Đằng dừng lại, "Tiết Sam Sam, thắc mắc".
      "Em nghĩ là cho em nằm giường mà người đàn ông khác từng nằm?".

      Tiết Sam Sam há hốc mồm. Thế nào gọi là... nằm giường mà người đàn ông khác từng nằm chứ!

      Đại boss nghĩ nhiều quá!

      Tiết Sam Sam biện hộ: "... Bạn bè với nhau ở nhờ là bình thường mà, hơn nữa bạn trai ấy có ở đây đâu".

      Phong Đằng gật gù, ràng có ý nhiều lời với nữa, thẳng quyết định của mình: “Quãng thời gian này em ở chỗ , cho đến khi tìm được nhà".

      Tiết Sam Sam giật mình phản đối: " được, sao em có thể ở chỗ …”

      Sau đó phát vẻ mặt Đại boss thực thể gọi là hòa nhã, e dè thương lượng: "Hay là, em dùng drap trải giường và chăn riêng của em = =".

      Nhìn vẻ mặt, vẫn được?

      Tiết Sam Sam tiếp tục thương lượng: "... Vậy em ngủ ở ghế sofa của bạn em?".
      "Nằm dưới đất?".
      Phong Đằng tiếp tục ăn cơm, thong thả từ tốn, rồi bỗng dưng hỏi: "Tiết Sam Sam, bạn em và người kết hôn rồi à?".
      "Chưa ạ".
      "Họ tùy tiện sống cùng nhau thế à?".
      Phong Đằng hơi nhíu mày, cố ý nhấn mạnh vẻ đồng tình trong giọng .

      Quả nhiên, Tiết Sam Sam lập tức biện bạch cho bạn mình: "Cũng có gì đâu, bạn em rất đàng hoàng, hơn nữa sống với bạn trai là chuyện rất bình thường mà, bây giờ nhiều cặp tình nhân cũng thế cả".

      Phong Đằng gật đầu: "Rất vui khi em nghĩ thế, vậy trước khi em tìm được nhà, em cứ ở nhà bạn trai em".

      Sam Sam đần mặt, mới ý thức ra mình mắc bẫy. Bất giác nước mắt đầm đìa...

      Đại boss à, ngày mà gài bẫy người ta thế nào đây!!!

      "Em sai rồi, em bảo đảm trong vòng ba ngày tìm ra nhà, cần dọn tới dọn lui nữa". Sam Sam chắp tay, ánh mắt van nài.

      " ngày". Phong Đằng làm mặt lạnh, "Ngày mai tìm ra dọn tới đây".

      Sam Sam vội vã gật đầu: "Vậy ngày mai".

      Ngày mai lại ngày mai, ngày mai có bao xa, Sam Sam lau mồ hôi trán, cứ qua được ngày mai rồi tính.
      Ăn cơm xong, Phong Đằng vẫn đưa đến dưới nhà bạn như thường lệ, Sam Sam chỉ sợ nghĩ lại, vội vã chào tạm biệt rồi chạy như bay lên lầu. Phong Đăng ngồi trong xe, nhìn theo lên lầu, lấy di động ra rồi gọi cho cố vấn tài chính của mình.

      Sam Sam cảm thấy rất kỳ lạ.

      vừa đăng ký thuê nhà ở bên môi giới nhà đất xong, kết quả mới được mấy trăm mét mà nhận được điện thoại của chủ nhà?

      "Xin hỏi là Tiết phải ?".

      "Vâng, là?".

      "Ồ, chào Tiết, tôi họ Tưởng, gọi tôi là Tiểu Tưởng nhé, có phải muốn thuê nhà? Tôi ngôi nhà cần cho thuê, điều kiện rất hợp với cầu của ".

      "Hả, sao biết được số điện thoại của tôi?".

      "Xem mạng".

      "Nhưng tôi đăng ký thông tin mạng mà?".

      "Có". Im lặng hồi lâu, đối phương chắc như đinh đóng cột. Thế à? Sam Sam thấy cũng lung lay, chẳng lẽ bên môi giới đăng thông tin của lên mạng nhanh như thế?

      "Nhưng chẳng phải việc này đều do bên môi giới liên hệ hay sao?".

      "Ô... ha ha ha, thực ra tôi nhìn trộm được số của ở bên môi giới". Người bên kia như muốn lằng nhằng hơn về vấn đề đó nữa, hỏi nhanh: "Khi nào có thời gian đến xem nhà?".

      Sam Sam do dự "Bây giờ cũng được". Để tìm nhà nên xin nghỉ ngày.
      "Vậy tốt quá, bây giờ tôi cũng rảnh, hay tôi lái xe đến đón xem nhà?".

      Chắc là đồ lừa gạt! Sam Sam năng gì, cúp ngay điện thoại.
      lúc sau, Phong Đằng gọi đến, hỏi tìm nhà đến đâu rồi. Sam Sam kể lại tình huống lúc nãy, " nghĩ liệu có phải là lừa gạt ?".

      "Chắc phải". Phong Đằng vừa phê duyệt tài liệu vừa , "Thế này , em đưa số di động của người đó cho , hoặc bảo Tiểu Trương lái xe đến đưa em ?".

      "Đúng rồi, em có với ta là em gửi số di động của ta cho bạn rồi, Tiểu Trương cần tới đâu, em lượn lờ trước mặt bảo vệ khu nhà lúc là được, ùm, em nhắn tin cho mà". Sam Sam sắp xếp kế hoạch rất chu đáo,

      "Khoan khoan, em gửi số di động của ta cho ".
      lúc sau, Phong Đằng nhìn số di động quen thuộc mà Sam Sam gửi tới, bất giác lắc đầu và cảm thấy buồn cười.

      Đúng là mỗi nghề chức năng, cho dù là cao thủ về đầu tư tài chính cũng chưa chắc là nhà môi giới nhà đất giỏi.
      Sau khi ngầm cảnh cáo ngài Tưởng kia, Sam Sam yên tâm theo người ta xem nhà.
      Điều kiện của ngôi nhà tốt đến bất ngờ, phòng ngủ phòng khách khoảng hơn ba mươi mét vuông, có nhà bếp nhà tắm và cả ban công, xinh đáng , bài trí gọn gàng nhã nhặn, hơn nữa lại rất gần công ty, Sam Sam vô cùng hài lòng.

      "Nhà này bao nhiêu tiền tháng thế?".

      Ông chủ nhà tự xưng là Tiểu Tưởng ngẫm nghĩ: "Bốn ngàn... hai ngàn rưỡi?".
      thực là cái giá này quá thấp so với vị trí ở đây, thế là Sam Sam lại hoài nghi là lừa gạt, có thể là làm giả chìa khóa để lừa tiền hay gì gì đó, "Vậy tôi có thể xem giấy tờ nhà ?".

      Chú Tưởng có vẻ khó xử: "Thực ra nhà này phải của tôi mà là của người bạn ở nước ngoài, trước kia cứ cho thuê, hôm qua lại gọi điện cho tôi bảo tôi cho thuê kiếm chút tiền, giấy tờ tôi , nếu tin!".
      Chú Tưởng mặt mày bi tráng: "Thế này ! Hay là cứ ở tạm trước , thuê xong rồi trả tiền cũng được!".
      Sam Sam mắt chữ O miệng chữ A.

      Cuối cùng Sam Sam cũng ký hợp đồng, trả trước hai tháng tiền nhà, người ta thế rồi, nếu tin Sam Sam cũng thấy ngại. Đợi chú chủ nhà rồi, Sam Sam qua lại trong nhà, càng ngắm càng hài lòng, lấy di động ra gọi cho Phong Đằng.
      “Phong Đằng Phong Đằng, ngôi nhà ban nãy em thuê rồi, rất đẹp lại đắt, cũng rất gần công ty, tan sở rồi đến giúp em dọn nhà nhé".

      Dám sai khiến dọn đồ à? Phong Đằng cúp máy, sắc mặt tươi tỉnh. Nửa tiếng sau, Phong Đằng gọi Linda vào đưa tài liệu phê chuẩn cho phân phát.

      "Hôm nay có kế hoạch gì nữa ?".

      Linda lật lịch trình: "Hết rồi ạ".

      Phong Đằng gật đầu, nhấn nút tắt máy tính rồi đứng lên.

      Linda ôm tài liệu hỏi: "Tổng giám đốc hôm nay muốn về sớm ạ?".

      "Ừ, dọn nhà".

      Linda theo ra khỏi văn phòng, trong lòng rất ngờ vực, chưa nghe tổng giám đốc muốn dọn nhà bao giờ, hơn nữa lẽ nào là dọn đến nơi ở mới cao cấp hơn? Nếu sao vẻ mặt có vẻ vui sướng thế.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :