1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20



      Sam Sam cầm điện thoại đờ đẫn.

      chưa bao giờ, nhưng mấy năm đại học cũng từng thấy bận bè trong phòng đương. bạn cùng phòng , tìm bạn trai nhất định phải tìm người nào mà bạn thấu hiểu, đọc vị được, nếu dù tốt mấy cũng phải suy nghĩ lại kỹ càng rồi mới quyết định.

      cách khác là, phải biết mật mã của ta.

      Đại boss...

      Đừng là mật mã, ngay cả nhập mật mã ở đâu cũng biết nữa là...

      Như thể có chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, tâm trạng vui vẻ của Sam Sam bỗng dưng nguội lạnh hẳn.

      Song Nghi bên kia bỗng thông minh đột xuất, hỏi với vẻ ngờ vục: "Sam Sam, chuyện cậu kể phải lả chuyện của chính cậu đấy chứ?".

      "... phải". Sam Sam lờ đờ chối ngay.

      "Ha ha ha, tớ biết ngay phải cậu mà, haizz, cậu giống tớ thôi, dù có nhặt được thẻ vàng chưa biết chừng còn là thẻ tín dụng mắc nợ nữa kìa...".

      Sam Sam: “…..”

      Cúp máy, Sam Sam còn hứng thú dạo phố nữa, buồn rầu lê bước về nhà. đường về ăn mì thịt bò nhưng lại chẳng thấy ngon tí nào, ràng là cũng có đói, nhưng phần còn lại ăn mãi cũng hết.

      Sau đó lại là làm.

      Liên tiếp mấy ngày, Sam Sam đều trải qua trong bận rộn và hoang mang.

      lên lầu ăn cơm, Phong Đằng cũng gọi , Linda và những người khác cũng chẳng thấy tin tức gì, chỉ có A May nhắn tin than thở, bảo phải tiếp đãi ai, ai, ai đó đến thị sát sắp bận chết rồi.

      Hình như đó mới là thế giới bình thường, cuộc đời bình thường, nhưng Sam Sam bỗng dưng nhận ra thế giới như thế lại đáng ghét đến nhường nào, khiến con người mệt mỏi bất lực đến nhường nào.

      Cũng may còn có chuyện khác có thể chuyển hướng chú ý.

      Chủ nhà thuê sắp bán nhà, hình như có việc gấp cần tiền nên đọi đến sau Tết được, vậy nên Sam Sam bắt buộc phải dọn trước Tết. Nhưng gấp như vậy làm sao tìm ra nhà, hơn nữa cuối năm phải kết toán cũng rất bận cuối cùng phải liên lạc với Đại Hoa, bạn cùng học đại học và nay cùng làm việc ớ thành phố này, Đại Hoa đồng ý trong mấy ngày Tết cho gửi đồ đạc đóng gói sẵn ở đó. Còn về chuyện tìm phòng chỉ có thể đợi sau Tết mà thôi.

      Vì chủ nhà hủy hợp đồng nên bồi thường cho Sam Sam hai tháng tiền thuê nhà, cũng phải đến mấy ngàn tệ. món tiền bất ngờ như thế, thường Sam Sam phải rất vui mới đúng, nhưng tiền vào tay rồi lại chẳng có cảm giác gì.

      Ngay cả niềm vui cũng mệt mỏi biết bao.

      Kết toán cuối năm xong Tết cũng sắp đến, mọi người trong phòng cuối cùng rảnh rỗi hơn, tụ tập lại bàn tán kế hoạch cho năm mới. Sam Sam kết thúc công việc xong, bất giác lại vào mạng trong vô thức.

      "Tiết Sam Sam".

      "Click". Nghe có người gọi , Sam Sam nhanh chóng đóng trang web lại.

      “Ủa, Sam Sam, cậu lên mạng công ty làm gì vậy?”



      A Giai tinh mát nhìn thấy ngay đầu của trang web vừa đóng chính là hình của tổng giám đốc họ đón tiếp các lãnh đạo cao cấp đến thị sát.

      "Ừm...Thực ra cũng biết để làm gì, vô thức mở nó ra thôi mà...

      Sam Sam vội vã đánh trống lảng: "Có chuyện gì sao?".

      Nghe hỏi thế, gương mặt A Giai đột nhiên xuất nụ cười nịnh nọt: "Sam Sam mùng mấy cậu về nhà nhỉ?".

      "Đêm cúng ông Táo ấy, vé ban đêm".

      Nhà Sam Sam ở tỉnh G, lúc về phải tàu hơm mười tiếng đồng hồ, lúc xuống tàu còn phải chuyển chuyến xe, rất mệt mỏi, có lẽ đến nhà có thể ăn luôn cơm Tết được rồi.

      "Là thế này, nhà tớ vốn định về quê, sáng ba mươii ấy, nhưng đột nhiên quyết định Hải Nam ăn Tết, cậu thấy đấy, bọn này cũng có thời giờ đến ga tàu, lúc cậu có thể giúp trả vé được ?".

      "Ừ được, sao".

      Sam Sam nhận lời ngay. Dù sao cũng đến ga tàu, trả vé cũng chỉ là chuyện thôi mà.

      A Giai cảm ơn rối rít: "Ha ha, Sam Sam cám ơn cậu nhé, lúc về khao cậu ăn".

      Đợi đồng nghiệp rồi, Sam Sam lại chìm đắm vào thế giới bé của mình.

      Ngày mai sắp về nhà rồi, tổng giám đốc ơi, rốt cuộc là bồng bột nhất thời hay là cao hứng nhất thời đây?

      Trong văn phòng rất náo nhiệt, Sam Sam lại cảm thấy như cách khí náo nhiệt ấy bởi tầng kết giới trong suốt. thẫn thờ lúc rồi lấy động ra, lặng lẽ bấm bốn chữ...

      Năm mói vui vẻ.

      Sau đó cài đặt thành tự động gửi tin vào tám giờ tối đêm Trừ tịch.

      Người nhận là Phong Đằng.

      Sau đó thở dài thườn thượt.

      Có đây có tính là chết sống lại nhỉ?

      Sợ gì chứ Tiết Sam Sam, cùng lắm Đại boss chỉ đùa mà thôi, nhưng nếu làm thi chỉ e năm nay khó sống rồi!

      biết đó có tính là mở đường sống cho mình, hay là kết thúc nữa, tóm lại, làm chuyện đó hình như cảm thấy thoải mái hơn tí.

      Chớp mắt tới kỳ nghỉ, hôm cúng ông Táo, Sam Sam đưa đồ đạc đóng gói sẵn đến chỗ Đại Hoa, sau đó kéo hành lý phóng thẳng ra ga tàu.

      Năm nay là năm đầu Sam Sam làm, cũng là lần đầu tận mắt thấy đợt cao điểm tàu xe về Tết này. Năm ngoái tuy cũng phải từ trường về nhà, nhưng dù sao sinh viên cũng được nghỉ sớm, nào giống bây giờ, trong ga tàu ngay cả chỗ đặt chân cũng có, khí ồn ã đến mức khó chịu.

      Sam Sam hơi hối hận vì tiết kiệm tiền mà mua vé máy bay. Chen lấn đến chỗ quầy bán vé để giúp đồng nghiệp trả vé lại, thế mà ở ô trả vé cũng phải xếp hàng nữa.

      Bên cạnh vẫn còn rất nhiều người chen chúc, liên tục hỏi người khác có vé đâu đâu , ước chừng là muốn mua lại vé từ tay những người muốn trả vé. Trong đó có người cứ hỏi xem có vé đến thành phố H , Sam Sam bất giác liếc nhìn ta cái.

      Người kia vô cùng nhạy cảm, lập tức chạy lên hỏi Sam Sam: " ơi, có phải muốn trả vé thành phố H?".

      Sam Sam gật đầu, người đó mừng rỡ hỏi: " có mấy vé?".

      "Ba vé".

      "Tốt quá, tôi cần ba vé". Người đó càng mừng rỡ, vội hỏi: " có thể bán lại giá gốc cho tôi , cả nhà chúng tôi đợi ở đây cả ngày trời rồi mà có vé".

      Sam Sam nhìn nhà người đó quần áo cũ kỹ, có vẻ sống dư dả lắm nên : "Tôi giúp trả vé cho người khác, đưa cho tôi bằng giá trả vé là được".

      Người kia lại trở nên do dự, nghi ngờ nhìn : "Vé của chứ?".

      Sam Sam bực bội, ngờ mình tốt bụng lại hiệu quả thế, lúc đó cũng khách sáo gì: " cần thôi!".

      "Cần, cần".

      Người đó thấy thế vội vã đếm ra mấy trăm tệ

      Sam Sam nhận tiền cũng thấy khả nghi, nhìn kỹ tiền trong tay vấn đề gì mới đưa vé cho ta. Người đó cầm vé rời , Sam Sam kéo va li định vào siêu thị trong ga mua ít đồ để ăn dọc đường.

      Chuyến tàu của còn hơn tiếng nên cũng cần vội, thong thả chọn mấy món án để quầy rồi xếp hàng tính tiền. Ai ngờ vừa thanh toán xong ra khỏi siêu thị, người mua vé của dẫn hai viên cảnh sát lao đến trước mặt, chỉ vào Sam Sam tức tối : "Chính là ta! Vé giả tôi mua từ tay ta!".

      Sam Sam đần mặt.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #993366;']Chương 21
      Tiết Sam Sam bị đưa về đồn cảnh sát, mới biết vé giúp đồng nghiệp đổi có vấn đề, ba tấm vé đó đều là vé giả. vội vàng khai báo thà, chủ động lôi di động ra định gọi cho A Giai, ai ngờ vừa sờ túi áo khoác lại thấy điện thoại đâu. thấy hoảng lên, lục tìm lung tung, kết quả vẫn tìm ra, hơn nữa ngày cả ví tiền cũng biến mất.

      Lúc nãy trong siêu thị mua đồ vẫn còn mà, sao chớp mắt biến mất rồi. Lẽ nào lúc nãy vội vội vàng vàng nhét vào túi nên rơi mất?

      Sam Sam bỗng thấy mình ngu ngốc.

      Lần này xong đời, tiền này thẻ này vé tàu này, tất cả đều ở trong ví cả. có vé tàu tài nào chứng minh được là khách tàu cả. Tuy chứng minh nhân dân được đặt trong hành lý theo thói quen nên bị mất nhưng dường như nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh phải tội phạm chuyên nghiệp thôi.

      Hơn nữa phải đền tiền cho người kia nữa.

      Sam Sam hoảng loạn giải thích rối rít: "Tôi biết là vé giả mà".

      "Nguồn gốc? Tôi giúp bạn trả vé, ấy vốn định về quê sau đó quyết định Hải Nam nên đưa vé cho tôi, nhờ tôi giúp trả lại".

      “….  Tôi biết ấy mua ở đâu, bây giờ tài nào liên lạc được, di động của ấy tôi nhớ số"

      "Công ty? Tôi là nhân viên của công ty Phong Đằng, đúng! Tôi có công việc, tại sao phải rảnh rỗi làm giả vé chứ". Sam Sam cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ có sức mạnh.

      Công ty Phong Đằng rất nổi tiếng ở thành phố s, hai viên cảnh sát nhìn nhau, hỏi: " định chứng minh thế nào?", ,, _

      Phong Đằng.

      Tên của Đại boss nhảy vọt ra trong đầu , nhớ số của , nhưng... làm sao lại để biết chuyện mất mặt này được.

      Sam Sam bất giác bỏ qua bên, đầu óc rối bời suy nghĩ lúc rồi : 'Tôi nhớ số của đồng nghiệp".





      Số của A May rất dễ nhớ, Sam Sam gọi cho A May bằng số của đồn cảnh sát, cũng may nàng tắt máy nên gọi được.

      "A lô, xin chào".

      "A May, tớ là Sam Sam". Sam Sam cuống quýt hỏi: "Bây giờ cậu còn ở thành phố s ?".

      "Sam Sam? Còn, sao cậu lại gọi số này? Bây giờ chắc cậu lên tàu rồi hả?".

      "Chưa, xảy ra chút chuyện rồi".

      Bên A May hơi ồn ào, còn cả tiếng nhạc, hình như tiệc tùng gì đó, Sam Sam cũng mặc kệ, vội vàng kể mọi việc lại, rồi vô cùng hổ thẹn và ngượng ngùng, : “A. May, bây giờ cậu có rảnh ? Nếu bận có thể mang chứng minh nhân dân đến chuyến , tớ ở đồn cảnh sát XX".

      "Đợi đó". Hình như nàng bàn bạc gì với ai, rồi nhanh chóng quay lại : "Sam Sam cậu đừng lo, chuyện , tớ đến ngay".

      Cảnh sát thấy liên lạc được nên tạm gác sang bên để xử lý việc khác. Sam Sam cuối cùng cũng hơi yên tâm, thoải mái được chút lại thấy vừa đói vừa mệt, sức cùng lực kiệt, vốn dĩ là sung sướng vui vẻ về nhà, bây giờ tàu mất, lại ở trong đồn cảnh sát gặm bánh mì khô khô khốc.

      Cũng may có nữ cảnh sát tốt bụng, rót ly nước nóng đem đến cho mới khiến tỉnh táo lại.

      lặng lẽ ăn xong, ngồi thẫn thờ lúc rồi nhớ ra gì đó, mượn điện thoại cảnh sát gọi vào điện thoại mình. Quả nhiên máy tắt, Sam Sam biết chắc tìm lại được nên càng rầu rĩ hơn.

      Đọi khoảng tiếng, cuối cùng có người tới, nhưng phải A May mà là trợ lý Phương.

      trợ lý vẫn áo quần chỉnh tề như trước, nụ cười rạng rỡ. Sam Sam đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Trợ lý Phương, sao lại là ?".

      Trợ lý Phương mỉm cười giải thích: "Lúc gọi điện thoại A May và tôi dự tiệc, hôm nay A May uống hơi nhiều nên thể để ấy đến đây".

      “ồ, xin lỗi, làm phiền mọi người quá". Sam Sam xấu hổ .

      Trợ lý Phuong an ủi " sao, yên tâm, lát v được thôi".

      Sam Sam gật đầu.

      Cũng khống biết ta làm thế nào mà rất nhanh, chàng mua vé giả kia hài lòng rời với số tiền bồi thường gấp đôi, người ta truy cứu, cảnh sát chắc cũng thay Sam Sam vô tội nên cũng mở lượng khoan hồng.

      Sam Sam dè dặt hỏi: "Tôi được rồi sao?".

      Trợ lý Phương mỉm cười: "ừ trước khi đến mở lời trước rồi".

      ra trợ lý lợi hại thế ư? Sam Sam theo ra ngoài, đầm đìa nước mũi cảm kích: "Cám ơn , trợ lý Phương, đợi Tết qua rồi tôi mời ăn cơm".

      Trợ lý Phương cười híp mắt ném ra quả bom: " Tiết cần cám ơn tôi, tổng giám đốc Phong xe ngoài kia, mời".

      Sam Sam chỉ thấy đầu gối mềm nhũn, bước chân đột ngột chậm hẳn: "Tổng. ... tổng giám đốc?".

      Trợ lý Phương hình như rất ngạc nhiên vì thấy bất ngờ: "Hôm nay chúng tôi và tổng giám đốc tham gia buổi tiệc tối của lãnh quán đóng ở thành phố s, Tiết biết sao?".

      Vừa vừa mở cánh cổng to của đồn cảnh sát, Sam Sam bất giác nhìn ra ngoài, nhìn thấy dưới ánh đèn đường, trong những đốm tuyết bay lượn, bóng dáng cao ráo của Phong Đằng đứng dựa vào xe.

      Hoàn toàn... hoàn toàn chưa chuẩn bị!

      Câu chuyện che giấu boss từ trời rơi xuống này là sao đây, Sam Sam trong tích tắc chỉ cảm thấy nhìn thấy còn đáng sợ hơn là thấy chú cảnh sát nữa.

      Sam Sam lê từng bước chậm chạp đến trước mặt Phong Đằng, bất giác sử dụng tư thế tiêu chuẩn của các bé làm sai chuyện gì đó đầu cúi gầm,tỏ vẻ vô cùng hối hận.

      Ánh mắt dừng ngay chiếc áo khoác màu đen của , những đốm tuyết bay bay đậu ngườí Sam Sam biết sao lại thấy trái tim như lãng đảng trôi, ràng phút trước cỏn sợ sệt, bấy giờ lại thấy le lói mong chờ.

      Thế nhưng Phong Đằng Iại

      yÁnh mắt dừng lại đỉnh đầu lúc, sau đó phất tao nhã gẩy đốm tuyết người, lẳng lặng lên xe.

      Trợ lý Phương đặt va li của Sam Sam vào cốp sau xe, thấy còn đứng đó ho khẽ: " Tiết cũng lên xe trước ".

      "Ổ, vâng". Sam Sam gật đầu bừa, do dự mấy giây rồi cương quyết trèo vào ghế phụ.

      Trợ lý Phương lại ho: " Tiết?".

      Sam Sam nhìn trợ lý Phương bằng ánh mắt van xin , cùng là nhân viên chắc trợ lý Phương cũng hiểu mà! Có nhân viên nào vừa bị tóm đến đồn cảnh sát còn dám ngồi cạnh sếp đâu.

      Im lặng dễ có đến mấy giây, cuối cùng Phong Đằng ngắn gọn: "Lái xe".

      Trong xe có khoảng thời gian yên tĩnh lạ thường, trợ lý Phương hiểu lòng người phá tan bầu khí tĩnh lặng đó:”Tổng giám đốc Phong,tàu bắt kịp rồi, thấy có nên đưa thẳng Tiết về nhà ạ?”

      Sam Sam nhận ra kỳ diệu của việc trợ lý Phương hỏi Phong Đằng chứ hỏi ,miễn cưỡng :”Có thể phiền đưa tôi đến khách sạn gần đó ?”

      giải thích rằng nhà thuê chủ nhà sắp bán,chìa khóa cũng trả rồi,sau đó bạn chắc cũng sắp trở về thành phố S về quê.Tiếp đó mới nhớ ra,ví tiền của cũng bị trộm rồi.

      Đúng rồi! Sao lại quên mất chuyện chính mình

      Trước mắt chuyện quan trọng nhấtt là gì, mượn tiền! về những chuyện linh tinh của Đại boss đừng nghĩ nữa, mượnn tiền là quan trọng nhất!

      nén được cảm giác hối hận, lúc nãy ở đồn cảnh sát sao quên bẵng mất chuyện này, bây giờ Đại boss ngồi phía sau, làm sao mở lời với trợ lý Phương được dây.

      Còn nếu mượn Đại boss...

      Thôi bỏ ... tiền của tư bản, phải ai cũng mượn được TT

      Sam Sam đau khổ nghĩ xem nên thế nào nghe Phong Đằng dặn trợ lý Phương: "Đến đầu đường kế cậu xuống xe về nhà ".

      "Vâng".

      Cái gì??? Trợ lý Phương sắp ? Sam Sam vẫn chưa kịp nghĩ phải ứng đối thế nào đến đầu đường.

      Trợ lý Phương xuống xe, lịch chào tạm biệt Phong Đằng và Sam Sam, thảnh thơi bỏ , để lại mình Sam Sam và Phong Đằng.

      Sam Sam trơ mắt nhìn ta bỏ mất, lòng càng tuyệt vọng, lẽ nào phải.... phải mượn tiền của Đại boss ư?

      Cửa xe lại mở ra, thân thể cao lớn đàn ông mang theo hơi lạnh băng giá ngoài kia, thong thả ngồi xuống cạnh , nam tính trong tích tắc phá tan tư duy về nhân dân tệ xoay vòng vòng trong đầu Sam Sam. Nhịp tim đột nhiên bất bình thường hẳn, nhảy đến nỗi như thể trong lồng ngực có đến ngàn trái tim vậy.

      Sam Sam cảm thấy choáng váng, vội vàng mở hé cửa sổ để gió lạnh thổi vào chút.

      Phong Đằng lái xe ngay, tay đặt hờ vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng, "Tiết Sam Sam, có gì để à?".

      Có chứ, chính là cho tôi mượn ngàn tệ mà! , chắc ăn hơn là ngàn rưởi tệ! Nhưng, trước khi mượn tiền phải những lời quanh co , Sam Sam dè dặt tỏ vẻ quan tâm: "Tổng giám đốc à, có thể lái xe ? Chẳng phải là tham gia tiệc rượu đó sao? Lái xe sau khi uống rượu tốt đâu TT".

      Phong Đằng nhìn , khóe môi nhướn lên nụ cười nửa miệng, "Yên tâm, trường hợp này cần tôi phải uống".

      “..... Ồ...".

      Sam Sam tiếp tục nghĩ về ngàn rưỡi tệ ơi ngàn rưỡi tệ...

      "Ban nãy với cảnh sát, là nhân viên công ty Phong Đằng?".

      Tiêu rồi tiêu rồi, quả nhiên bắt đầu tính sổ chăng?

      "Vâng... vâng ạ".

      Phong Đằng hừ tiếng lạnh lẽo: "Lúc này lại quên tôi nhỉ?".

      Sam Sam vội vàng nắm bắt cơ hội tỏ vẻ thành tâm: "Tôi... tôi luôn ghi nhớ mình là nhân viên của công ty..

      "ồ? Thế mấy hôm nay sao thấy bóng dáng đâu?".

      ủa, tổng giám đốc thế có được gọi là vừa ăn cướp vừa la làng , mấy hôm nay ràng biến mất mà? Chẳng liên quan gì tới tôi hết!

      "Mấy hôm nay tôi luôn chăm chỉ làm việc mà, khụ khụ... thế nên có thể nể tình tôi cần mẫn, cho tôi mượn trước chút tiền tăng ca = =, qua Tết trả ".

      Cuối cùng cũng ra! Sam Sam thở phào.

      Phong Đằng liếc nhìn : "Ví tiền và di động đều mất rồi?".

      Sam Sam vội vàng gật đầu.

      "Muốn hỏi mượn tiền tôi?".

      Tiếp tục gật mạnh đầu.



      "Tiết Sam Sam, tiền của tôí dễ mượn được đâu" Giọng bổng trở nên nguy hiểm, "Cố nghĩ kỹ xem rốt cuộc phải gì".

      Nếu Sam Sam lúc đầu còn hơi mơ hồ câu "nghĩ kỹ xem" cuối cùng thức tỉnh , gọi nhớ lại hồi lúc trước đó lâu.

      Hôm ấy trước khi , cũng bảo nghĩ cho kỹ đấy thôi.

      "Ngày nào cũng đến văn phòng tôi là vì sao, vì tôi ra lệnh? Mỗi ngày ăn cơm cùng tôi là vì sao, vì tôi ra lệnh?".

      "Nghĩ cho kỹ , Sam Sam".

      ... ám chỉ chuyện đó?

      Mấy câu ấy đương nhiên suy nghĩ, nhưng thực cảm thấy là bởi ra lệnh cho mà. Là ít nhất ban đầu là thế, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, câu trả lời ấy mượn được tiền..

      Haizz, sao ngốc nghếch đến thế, cứ nghĩ cho ra đáp án để ứng phó với Đại boss . Nhưng cũng trách được, ai bảo mượn tiền còn phải chơi trò đánh đố nhau làm chi.

      Chiếc xe chầm chậm lướt .

      "Chuyện đó, tôi nghĩ rồi, nghĩ rồi..'. Thấy khách sạn rẻ tiền lướt qua, Sam Sam cuống lên. "Vì sao ngày nào tôi cũng đến văn phòng , vì sao ngày nào cũng ăn cơm với , phải vì ra lệnh cho tôi! Mà là vì.. vì...".

      Sam Sam vừa kéo dài thời gian bằng cách lập lại câu hỏi cách trơ trẽn, vừa vắt kiệt dầu óc ra, cuối cùng cái khó ló cái khôn, buột miệng.

      "Bởi vì tôi mê sắc đẹp!".

      Sam Sam cảm giác vừa xong, cả thế giới đều tĩnh lặng, chiếc xe hàng hiệu tính năng cực tốt trong tích tác hình như bị lệch hướng, tuy tốc độ nhanh kinh khiếp...

      dám nhìn Đại boss nữa, trong khoảnh khắc cảm thấy chính mình cũng bị chấn động. Lúc nãy chắc bị trúng gió chăng, sao trong tích tắc đầu lại nghĩ ra cái từ này chứ...

      Nhưng... có lẽ đây mới là thực?

      Người luôn trầm tĩnh như Phong Đằng cũng chẳng nổi câu nào, lúc sau, giọng mới vang lên, mang theo vẻ u ám khó đoán: "Ố? Tốt lắm, nhưng nếu là mê sắc đẹp sau đó là thế nào?".

      Sam Sam suy nghĩ lúc mới hiểu "sau đó là thế nào" mà là chuyện từ chối , Đại boss gì cũng thể thẳng thắn chút hay sao. = -





      Nhưng cũng đúng, nếu mê sắc đẹp sao lại từ chối Đại boss cơ chứ.

      Quả nhiên dối câu có vô số những lời dối đợi bạn nốt. = =

      Tiết Sam Sam bỗng nghĩ, lẽ nào rằng hôm đó uống say nên cho sướng ư? = = Câu đó gần đúng với nhất, nhưng ra chắc chắn bị Đại boss vứt thi thể ra nơi đồng mong quạnh cho xem. = =

      Sam Sam muốn khóc quá. Mượn tiền mà sao khó thế, có ngàn rưỡi thôi mà!

      Có đáp án nào vừa nịnh nọt được vừa họp lý ? Sam Sam nhanh chóng vắt kiệt số tế bào thần kinh ít ỏi còn sót lại trong đầu, cuối cùng nảy ra ý, đúng là mừng muốn rơi lệ: "Chuyện đó, tổng giám đốc ạ! Thực ra tôi ... muốn mà làm bộ đó".

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22
      Lại tĩnh lặng.

      Lần này chiếc xe như dự phòng trước, vẫn lao rất vững vàng con phố lớn. Đèn đường lướt nhanh ra phía sau, vẻ mặt Phong Đằng lúc u lúc tươi tỉnh, biến ảo khôn lường.

      lúc sau.

      "Chúc mừng , Tiết Sam Sam, câu trả lời này tôi rất hài lòng".

      Giọng đều đều tình cảm, giống như rít qua kẽ răng vậy. Trái tim bé của Sam Sam run rẩy, Đại boss có hài lòng ?

      "Nên tôi cho biết tin tốt lành".

      "Gì ạ?".

      "Vốn dĩ tôi định đưa đến khách sạn, sau đó tiền phòng trừ vào tiền lương của . Bây giờ tôi đổi ý định''

      Ưa, Sam Sam nhìn vẻ mong chờ, lẽ nào vì nịnh nọt, , là lời lòng.. mà chuyển sang trừ vào tiền lương ?

      "Mấy ngày này ở chỗ tôi".

      Sam Sam đần mặt, lúc lâu sau mới run lẩy bẩy hỏi: "Tổng giám đốc... ở..  ở... ở chỗ là sao?".

      Phong Đằng chẳng buồn trả lời. nhấn phanh xe, quay đầu xe lại, lái theo hướng ngược lại.

      Sam Sam giữ trạng thái đờ đẫn cách hoàn hảo suốt đoạn đường.

      Chiếc xe lên cầu rồi lại xuống cầu, rẽ hai lần, xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường. Hai bên đường là những gốc cây cao to đều tăm tắp, thấp thoáng những ngôi nhà sau đó, bỏ lại ồn ào của đô thị. lúc sau chiếc xe lại rẽ vào con đường cây xanh sạch , ở cuối bức tường dài bao bọc thấy cánh cửa sắt hoa văn ra trong tầm mắt.

      Sam Sam bỗng hoàn hồn lại: "Khoan khoan khoan khoan, tôi vẫn chưa nhận lời mà".

      Phong Đằng thản nhiên: " có chắc là bây giờ xuống xe?".

      Sam Sam nhìn xung quanh, gọi xe... Ở đây mà có người cần gọi xe sao. Sam Sam ủ rũ: "Tổng giám đốc, ngày nào cũng làm xa thế hả?".

      "Đây là nhà cũ, thường ngày tôi ở đây".

      Nhà cũ?

      Chắc phải là nơi ở chung với bố mẹ chứ? Lẽ nào gặp bố mẹ của boss ư? Sam Sam vừa lên tinh thần, bỗng nhớ đến đám đồng nghiệp từng buôn chuyện rằng bố mẹ boss gặp tai nạn xe cộ qua đời từ mười mấy năm trước, còn chủ tịch nuôi dưỡng hai em họ năm ngoái cũng tạ thế. Chắc vì thế mà mới thường về đây chăng?

      Sam Sam bỗng biết phải gì nữa.

      Trong lúc im lặng, chiếc xe chạy ngang cánh của sắt, cả ngôi nhà bỗng sáng bừng lên khi họ vào, Sam Sam vừa định nhìn ngó lung tung, bây giờ lại tự chủ được mà bị thu hút chú ý.

      Phong Đằng dừng xe, "Xuống ".

      Sam Sam xuống xe với , luống cuống qua con đường rợp bóng cây, tuy hai bên đường có hàng đèn xinh chiếu sáng, nhưng vẫn thể nào nhìn hết mọi thứ xung quanh. Sam Sam chỉ thấy áp lực quá lớn... Đến khi thấy ông quản gia trong truyền thuyết đứng thẳng ở cửa chờ đón họ áp lực càng lớn hơn nữa.











      Quản gia nhà giàu gì đó, đúng là thiết bị phối họp tiêu chuẩn của nhà tư bản mà. = =

      Nhưng nếu nhìn mọi thứ tại bằng cảm giác khi xem ti vi, vẫn còn ổn. = =

      Sau khi vào nhà, lập tức có người phục vụ rất chu đáo Sam Sam thay dép lê, đầu ngón chân ngọ nguậy bất an trong đôi dép, hỏi Phong Đằng: "Tôi có thể dùng điện thoại được , tôi muốn gọi điện báo với mẹ tiếng".

      Phong Đằng gật đầu, tiện tay đưa di động của cho .

      ừm... chỉ muốn mượn máy bàn.. -•

      Sam Sam đành nhận lấy rồi ra xa, gọi điện thoại về nhà. Bà Tiết nghe máy.

      "A lô, mẹ ơi".

      "Sam Sam?". Bà Tiết rất lạ lùng, "Sao con lại gọi điện vào giờ này, tàu phải ".

      " ạ...".

      Sam Sam rầu rỉ kể lại việc, đương nhiên dám là mình bị đưa vào đồn cảnh sát, chỉ là ví tiền và cả vé tàu đều bị trộm mất. Cùng lắm bị mẹ mắng cho trận, Sam Sam ngoan ngoãn đợi nghe giáo huấn.

      Bà Tiết dạy dỗ đủ rồi hỏi: "Vậy bây giờ con ở đâu?".

      Ưm.. con ở... nhà đồng nghiệp".

      Nhà đồng nghiệp?

      Phong Đằng nghe bác Vương bất giác lơ đãng hẳn, còn bác Vương cũng dừng ngay lại.

      Phong Đằng hoàn hồn lại: "Bác tiếp ".

      Sam Sam gọi điện xong, nhớ đến chuyện về nhà nên bất giác thấy khó xử. Bây giờ vé tàu chắc chắn là mua được rồi, chỉ có thể đặt vé máy bay, nhưng vé máy bay đặt thế nào đây? Số điện thoại là bao nhiêu?

      đứng bên đợi Phong Đằng và ông bác quản gia kia chuyện xong, mới tiến lên hỏi cách thận trọng: "Tổng giám đốc, có biết đặt vé máy bay thế nào ?".

      Chuyện đặt vé làm sao cần đến tổng giám đốc nhúng tay vào, tất nhiên là cũng biết. nhìn quầng thâm mệt mỏi dưới mắt Sam Sam, " nghĩ , chuyện đặt vé cần lo".

      Rồi quay sang dặn dò ông quản gia: "Đặt vé máy bay sáng mai đến tỉnh G".

      Sam Sam ngượng ngùng với ông quản gia: "Làm phiền bác quá".

      Ông quản gia tỏ vẻ nghiêm túc như thể đó là chuyện ông nên làm, lấy sổ tay ra cẩn thận ghi lại số chứng minh nhân dân của , rồi gọi trẻ đến, "Tiểu Chu, đưa Tiết đến phòng khách lầu hai".

      "ở phía đông ". Phong Đằng tỏ ra hờ hững thêm câu.

      mặt tròn tiến đến, nghe Phong Đằng vậy tỏ ra hơi lạ lùng, với Sam Sam với vẻ khách sáo vô cùng: " Tiết, xin mời theo tôi".

      Tiểu Chu kéo va li đến cuối hành lang lầu hai, đẩy cửa ra rồi quay lại cười tươi rói: "Đến rồi, Tiết".

      nàng bật đèn, căn phòng ngủ rộng rãi thoáng đãng đột ngột xuất ngay trước mắt, Sam Sam nhịn được: "Đẹp quá".

      Tiểu Chu cười : "Trong tất cả các căn phòng, chỉ có phòng này là bố cục giống với phòng ngủ của ngài Phong thôi".

      Sam Sam ngẩn người, "Thế à?".

      “ Vâng, phòng của ngài Phong ở lầu ba, cũng đúng ở vị trí này" Tiểu Chu chỉ lên trần nhà, "Phong cảnh ở hướng này là đẹp nhất, buổi sáng Tiết có thể mở cửa sổ ngắm nhìn, tiếc là tuyết chắc ngừng rơi rồi, nếu cảnh tuyết sáng mai rất đẹp".

      Tiểu Chu vừa vừa nhanh nhẹn đặt gọn hành lý vào, sau đó lại xuống lầu dưới giúp mang ly trà sữa nóng lên.

      " Tiết còn việc gì cần dặn tôi làm ?".

      Sam Sam vội vàng lắc đầu, ", cám ơn ”.

      Tiểu Chu cười : " Tiết khách sáo quá, vậy tôi xin phép xuống trước, có việc gì gọi điện thoại nội bộ cho tôi".

      Đợi nàng rồi, Sam Sam mới tự nhiên vòng quanh căn phòng ngắm nghía. Đó là căn phòng rất rộng rãi, phòng đọc sách, gian treo quần áo đều có đủ, bên ngoài còn có ban công rất rộng, ngoài đó bày bộ ghế sofa trắng muốt, trông thấy chỉ muốn nằm lăn ra.

      Sam Sam bật chiếc đèn ngoài ban công, ngồi xuống ghế sofa, ngước lên ngắm tất cả, trong lòng bỗng cảm thấy hơi phiền não.

      Haizz, ban công nhà boss còn to hơn cả nhà ... khiến người ta tuyệt vọng...

      bất giác thấy ủ rũ đến tận mấy giây vì khác biệt giữa hai người. Nhưng cấu tạo sinh lý của bạn Tiết Sam Sam mặc định là nỗi thương cảm của bạn tồn tại được lâu, cứ thấy vui là đại não bắt đầu đình công, con buồn ngủ lại ập đến. Sam Sam ngáp cái, đứng dậy rồi loạng choạng trèo lên giường ngủ.

      Sau đó chỉ trong chớp mắt, ngủ say sưa ngon lành rồi.

      Đèn trong phòng khách lầu dưới vẫn sáng.

      Phong Đằng thường xuyên về đây, lại là cuối năm, rất nhiều việc cần xử lý, dặn dò công việc xong, khi lên cầu thang, bỗng dừng lại, quay người với bác Vương đứng dưới: "Vé máy bay cho ấy đặt vào mùng nhé".

      Bác quản gia sững người, nhưng lập tức gật đầu tỏ ra hiểu ý: "Vâng".

      Phong Đằng tỏ vẻ thản nhiên lên lầu, lúc ngang lầu hai, khóe môi thấp thoáng đường cong khó nhận thấy.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23


      Sam Sam ngủ giấc ngon lành, hôm sau thức dậy mọi xui xẻo đều tan biến hết, tinh thần cao gấp trăm, sinh khí nâng gấp bội. Rửa ráy xong đẩy cửa ra ngoài, Tiểu Chu đứng đợi sẵn, thấy liền tiến đến, cười tươi chào hòi: " Tiết, chào buổi sáng".



      Sam Sam vội vàng đáp lại: "Chào buổi sáng".



      " Tiết bây giờ đến nhà ăn dùng bữa sáng phải ?"



      "ừm...". Sam Sam hoi do dự, làm khách nhà người ta, như thế liệu có tùy tiện quá .



      Tiểu Chu hiểu ý , ngay: "Ngài Phong dặn dò, nêu Tiết dậy dẫn đến đó. Phong cũng đến rồi"." Phong?". Sam Sam hơi ngạc nhiên.



      Tiểu Chu gật đầu, "Vâng, sáng sớm ấy đến đây"



      Phong Nguyệt khuấy cháo trong bát nhưng muốn ăn, vốn dĩ đến đây từ sáng sớm phải vì bữa sáng, lại khuấy thêm hai vòng nữa, cuối cùng kìm nổi.



      ", năm nay Tiết định ở lại ăn Tết với chúng ta?"



      Phong Đằng liếc nhìn : "Tin tức của em cũng nhanh nhạy quá nhỉ".



      Phong Nguyệt có vẻ ngại ngùng, gọi tiếng: "".



      "Sao?".



      "... thích Tiết sao?".



      Vừa hỏi câu đó xong, chính Phong Nguyệt cũng thấy kỳ quặc. Người như ông , nếu ghép với "thích" hay gì đó thực hợp tí nào, nhưng làm sao giải thích tình huống giờ đây?



      Ông lại dẫn về nhà ăn Tết...



      Tuy cũng biết họ quen nhau mấy tháng rồi, nhưng Phong Nguyệt vẫn nghĩ rằng, chuyện này còn hy hữu hơn đại gia nào đó trong ngành quen ngôi sao nào đó rồi kết hôn trong vòng mấy ngày nữa.



      Phong Đằng phản bác gì, ràng có ý trả lời. ", em quan tâm mà". Phong Nguyệt nhìn , nghiêm túc : "Em biết thích với em nhũng chuyện này, nhưng em bắt buộc phải biết nghĩ thế nào, nhất định phải để em yên tâm. Như lúc đầu em và Ngôn Thanh muốn kết hôn, em ngăn cản điều tra về Ngôn Thanh vậy, vì em cũng bắt buộc phải để yên tâm, vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau thế gian này".



      Phong Đằng thở dài: " ấy đáng ghét".



      “Vậy hai người nhau, rồi kết hôn ư?".



      Phong Đằng khựng lại, "Em nghĩ nhiều quá đấy".



      Phong Nguyệt dè dặt: ", chắc đùa giỡn, con nhà người ta đấy chứ".



      Phong Đằng cắt ngang với vẻ vui, " cũng thích làm những chuyện vô ích".



      "Tốt thôi". Phong Nguyệt từ bỏ vấn đề đó, ông khi trả lời qua loa có nghĩa là chẳng thể hỏi được gì cả. chuyển hướng: "Em cứ nghĩ tìm cho em bà chị dâu môn đăng hộ đối".



      Phong Đằng gọn: "Hôn nhân liên minh mang lại nhiều lợi ích cho , Phong Đằng cũng cần chuyện đó lắm".



      Phong Nguyệt lắc đầu, : "Em có ý đó, em cũng để tâm, nếu em cũng lấy Ngôn Thanh. Em nghĩ thế là vì những bạn trước kia của gia thế đều rất tốt"."Trùng họp mà thôi".



      Cũng đúng, trước kia cũng chỉ có hai bạn cũng thể là có quy luật gì được. Nhưng nhắc lại , sau khi ông nội qua đời của vẫn phòng đến tận bây giờ. Phong Nguyệt thăm dò: "Thế nếu quan tâm đến chuyện gia cảnh tại sao cứ chấp nhận Lệ Trữ?".





      Phong Đằng có vẻ lạ lùng: "Sao lại nhắc đến ấy?".



      "Lệ Trữ lớn lên cùng chúng ta, đừng biết chuyện ấy luôn nhé". Phong Nguyệt than vãn. Nguyên Lệ Trữ là cháu nội của lão bộc trong gia đình, cùng tuổi với Phong Nguyệt, hai người cùng lớn lên bên nhau, cũng học cùng trường, Phong Nguyệt luôn xem là chi em tốt.



      Phong Đằng : "Phong Nguyệt, ấy lớn lên với em, phải với ".



      "Nhưng trước khi lên cấp ba, ấy vẫn luôn sống ở đây".



      Phong Đằng có vẻ vui: " nghĩ là em đến với về Tiết Sam Sam chứ phải là Nguyên Lệ Trữ".



      Phong Nguyệt biết muốn đến vấn đề đó nữa nhưng được người ta nhờ cậy từ lâu nên phải có câu trả lời thỏa đáng.



      "Em chỉ muốn biết có gì hài lòng về Lệ Trữ"Phong Đằng liếc nhìn : "Phong Nguyệt, có rất nhiều điều hài lòng về Tiết Sam Sam, nhưng với Nguyên Lệ Trữ, có gì phải bất mãn cả. Em hiểu ?".



      Phong Nguyệt im lặng, sau đó thở dài. Vì quan tâm nên có chuyện gì để bất mãn, còn Tiết Sam Sam vì để ý nên đương nhiên dùng "đại pháp kén chọn" gia truyền, nên có rất nhiều điều hài lòng..



      Xem ra hết cách rồi. Thực ra cũng rất có thiện cảm với Tiết Sam Sam, nhưng phải giải thích thế nào với Lệ Trữ đây. Phong Nguyệt đảo mắt, ", em có thể hỏi là, tiêu chuẩn chọn bạn của là gì ?"



      "Hiểu biết, phiền phức là được". Phong Đằng lơ đãng.



      Quá là qua loa rồi, Phong Nguyệt bất mãn: "Con ngoan hiền hiểu biết chẳng phải rất nhiều hay sao? chia tay với bạn trước cũng lâu lắm rồi, tại sao đến giờ mới chọn ở bên Tiết?".



      "Thế nên ấy là đặc biệt".



      Phong Nguyệt lập tức truy hỏi: " ấy đặc biệt chỗ nào?".



      Phong Đằng trả lời ngay, nâng ly rượu lên nhấp ngụm cách tao nhã, sau đó mói thong thả : " ấy đặc biệt, dễ ăn".



      "Hả?". Phong đại tiểu thư nghi ngờ tai mình có vấn đề, chớp chớp mắt, sững sờ. Cuộc trò chuyện kết thúc trong bàng hoàng của Phong, khi nhân vật nữ chình trong câu chuyện của họ xuất ở phòng ăn, Phong tạm thời phục hồi lại nguyên trạng.



      tươi cười chào Sam Sam: "Sam Sam, mau đến ăn sáng".



      " Phong".



      "Ôi trời, tôi gọi là Sam Sam, lại gọi tôi là Phong, đau lòng quá mất".



      ‘... Sam Sam ràng ứng phó nổi thân mật đột ngột đó, bất giác nhìn Phong Đằng. Phong Đằng : "Ngồi xuống ăn , ăn sáng lúc bảy giờ, sau này đừng đến trễ".



      "Vâng".



      Sam Sam ngồi xuống ăn cơm, nhất thời chú ý đến hai chữ "sau này", Phong hôm nay đặc biệt nhạy cảm, lập tức cười mờ ám với ông .



      Phong Đằng vờ như nhìn thấy.



      Lúc này bác Vương cùng người giúp việc mang thức ăn lên, báo cáo với Phong Đằng: "Cậu chủ, vé máy bay đến tỉnh G hôm nay đặt được nữa, chỉ có vé tám rưỡi sáng mai".



      Phong Đằng nhìn Sam Sam.



      Tuy Sam Sam thất vọng, nhưng cũng là việc trong dự tính nên vội gật đầu tỏ ý cảm ơn. Phong Đằng gật đầu với bác Vương.



      "Khoan ...". Phong Nguyệt định có thể giúp đặt vé, nhưng vừa lên tiếng thấy ánh nhìn của Phong Đằng phóng tói.



      lập tức nín thinh, thầm mắng mình là heo! Chẳng lẽ đặt được mà đặt được hay sao? Ông ràng là có dụng ý mà.



      Phong bất giác thấy kỳ thị. ra người ta vốn muốn ở lại ăn Tết! Đàn ông muốn vô sỉ đúng là vô sỉ, ông càng là cao thủ. Chưa có danh phận gì cả mà cho người ta về quê ăn Tết rồi.



      Tiếp theo đó khi dùng bữa, Sam Sam cứ thấy mất tự nhiên, đương nhiên phải vì cùng ăn với Đại boss. cũng quen ăn cơm với Đại boss từ lâu rồi. Mà nguyên nhân là, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn của Phong



      Ánh mắt đó vô cùng kỳ lạ, giống như... nhìn miếng ăn vậy ..



      Hừm, chắc là ảo giác thôi.



      Chắc là do trong đầu Phong nghĩ đến thức ăn, lại trùng họp nhìn mà thôi. Quả nhiên, Sam Sam nghe thấy Phong : "Sam Sam, lát nữa chúng ta đến nông trại chọn rau ".Hả? Sam Sam sững người, có phản xạ có điều kiện với hai chữ "chọn rau", trong đầu tích tắc nhớ đến bóng dáng đen tối của Đại boss... Lẽ nào Phong cũng có thói quen xấu đó?!!!



      Nhưng tại sao lại phải đến nông trại? Sam Sam ấp úng hỏi Phong Nguyệt: "Chọn rau gì cơ?".



      Phong Nguyệt cười hì hì: "Nhà chúng tôi có truyền thống là rau bàn àn vào đêm giao thừa là phải đến nông trại của gia đình để chọn. Lát nữa với hai em tôi nhé".

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #003366;']Chương 24
      "Người nhà chúng tôi ấy mà, ai cũng kén chọn thức ăn hết, tôi được xem là người dễ tính nhất rồi đấy. Nông trại này là do ông tôi lập ra. Ong chê thức ăn bây giờ phun thuốc nhiều quá, an toàn, nên tự mua mảnh đất, tìm vài người đến trồng".



      Ăn sáng xong nghỉ ngơi chút, đợi Ngôn Thanh đến rồi mọi người cùng kéo nhau đến nông trại. Phong kéo Sam Sam riêng xe, là muốn tâm vài chuyện.



      vừa lái xe vừa cười giải thích cho Sam Sam nghe lai lịch của nông trại nhà họ Phong. "Lúc ông còn sống thường là, có nông trại rồi nhà chúng tôi chiếm hết bốn chữ "sĩ nông công thương"".Sam Sam tò mò "ủa" tiếng, nông và thương hiểu, còn "công" ấy mà, nhà boss lấn sân vào rất nhiều công trình, cũng có thễ được, nhưng "sĩ" giải thích thế nào?



      Phong nhận ra ngờ vực của chủ động giải thích: "Tổ tiên nhà chúng tôi luôn là thư sinh, thời Minh liên tục có người ra làm quan, đến triều Thanh mới chuyển sang buôn bán".



      Sam Sam nghe mà ngẩn ngơ, vốn nghĩ rằng nhà boss giàu có thôi, ai ngờ còn có nguồn gốc xa xôi đến vậy. Tư duy bay lúc, Sam Sam bỗng nhớ ra chuyện.



      "Ùm... A Nguyệt, có chuyện này tôi muốn với , người cho máu lần thứ hai phải là tôi, là đồng nghiệp khác trong công ty Phong Đằng".



      Sam Sam giải thích hiểu lầm đó, Phong có vẻ ngạc nhiên, nhớ lại lúc rồi : "Ôi, chuyện này tôi cũng phải là lừa dối, lúc đó tôi hỏi có phải là ấy trả lời, nên tôi nghĩ đương nhiên là rồi".



      tỏ ra tức tối, "Chắc ấy sợ tôi tặng cơm cho người khác chăng". Vừa vừa liếc nhìn Sam Sam, ánh mắt thoáng vẻ gian xảo, "Xem ra cơm nhà tôi cũng phải là ai cũng ăn được nhi?".



      Sam Sam giải thích nên yên tâm hẳn, lười nghĩ đến động cơ của boss, dù sao cũng nghĩ ra được. Giả vờ nghe thấy câu đùa của Phong, Sam Sam hỏi với vẻ quan tâm: "Chẳng phải vừa mất máu sao, bây giờ lái xe có được ?".



      " sao. Hơn nữa nông trại cũng gần đây, đến nửa tiếng lái xe nữa".



      Quả nhiên lâu sau, Phong : "Đến rồi".



      Sam Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu tiên nhìn thấy khoảng rừng, lái xe đoạn nữa mới thấy ruộng đồng ao hồ, ven đường có mấy ngôi nhà hai tầng, khoảnh đất trống trước ngôi nhà có mấy người đứng chờ.



      Phong Nguyệt nhìn rồi "ủa" tiếng, : "Sao Lệ Trữ cũng có mặt?".



      Xuống xe rồi, mảnh dẻ cao ráo, tóc ngắn rất xinh cười tươi rói: "A Nguyệt".



      Phong Nguyệt hỏi: "Lệ Trữ, sao cậu cũng đến đây?".



      Nguyên Lệ Trữ cười hi hi: "A Nguyệt cậu gì thế, rau cho đêm giao thừa của nhà tớ năm nào cũng từ vườn rau nhà cậu mà ra, sao năm nay cậu lại nỡ cho?".



      Phong Nguyệt tỏ vẻ thắc mắc: "Để tớ hỏi, làm gì có chuyện nỡ. Mấy năm trước chẳng phải đều cho đưa đến nhà cậu đó thôi, sao năm nay chưa nhỉ?".



      Nông trại này của nhà họ Phong ngoài cung cấp thức ăn cho họ ra khi Tết đến còn tặng sản vặt cho bạn bè thân thiếtLệ Trữ cười : " cho tớ ăn hết rồi đến nữa hả? Nếu cậu tiếc tớ đành xin xỏ ông cậu vậy",



      Ánh mắt nhìn về phía Phong Đằng buớc xuống xe, chớp mắt mấy cái rồi tỏ vẻ tự nhiên: " Phong lâu quá khổng gặp".



      Phong Đằng gật đầu: "Lệ Trữ".



      Sam Sam đứng cạnh trong tích tắc nhận ra chân tướng cách nhanh nhạy vô cùng: Oa, hóa ra là "fan" của Đại boss!



      Nguyên Lệ Trữ ràng là người rất biết ăn , khéo léo tâng bốc Phong Đằng lượt, nào là đầu tư ở phía tây là rất biết nhìn xa trông rộng, ngay cả Phong Đằng là người khó "hầu hạ" mà cũng phải mỉm cười.



      Tiết Sam Sam vừa nghe vừa kiểm điểm bản thân. Nhìn nhìn , đó mới là cao thủ, nhìn người ta chuyên nghiệp biết bao, hiểu biết nhường nào, sôi nổi ra sao, so sánh ra đúng là quá ngô nghê.



      Phong Nguyệt đứng bên cạnh thấy dáng vẻ hoang mang của tưởng rằng vui. Nếu biết được trai có ý gì với Lệ Trữ đương nhiên phải giải thích cho Tiết Sam Sam hiểu rồi, thế là cúi xuống thào với Sam Sam: "Lệ Trữ là cháu nội của bà Lý, bà Lý là người luôn theo sát bà nội tôi, gần như là sống cả đời trong nhà chúng tôi nên khi bà nội qua đời mới ra ngoài ở với con cháu, Lệ Trữ và chúng tôi lớn lên cùng nhau trong ngôi nhà cổ đó, tôi xem ấy như em thôi".



      Trọng tâm của đương nhiên là câu cuối cùng, xong cũng mặc kệ Sam Sam có hiểu ý hay , cười hì hì với Nguyên Lệ Trữ và Phong Đằng: "Hai người hàn huyên xong chưa, còn nữa trời tối cho xem".



      Nguyên Lệ Trữ tỏ vẻ oán thán:" A Nguyệt cậu là... khó khán lắm tớ mới có cơ hội học hỏi Phong mà".



      Vừa vừa nhìn bộ đồ nghề câu cá trong tay Phong Đằng, ngạc nhiên hỏi: " Phong hôm nay muốn câu cá? Em muốn học lâu lắm rồi, lần trước câu ngoài biển em được, hôm nay ngại chỉ cho em chứ?".



      Phong Nguyệt thở dài, biết bạn mình gặp khó khăn biết lùi bước. Tâm tư của nàng, ai cũng biết từ lâu, chỉ là trước kia cứ nghĩ mình xuất thân tầm thường, dám thể tình cảm với Phong Đằng, nay chắc nghe chuyện về Tiết Sam Sam, thấy gia thế bình thường như vậy mà cũng.đường hoàng lên tiên cam tâm, bắt đầu tích cực hơn bao giờ hết.



      Thấy Phong Đằng gật đầu rồi, Phong Nguyệt lại có suy nghĩ khác, ông của xưa nay phải người lằng nhằng dây dưa, trước kia Lệ Trữ che giấu tâm , muốn từ chối cũng đành chịu. Bây giờ có thể nàng thẳng thắn quá rồi, chi bằng nhân cơ hội này để cho xong, tránh làm lở dở tuổi xuân của người ta. Thế là cũng ngăn cản nữa, quay lại với Tiết Sam Sam: "Sam Sam, chúng ta chọn rau nhé".



      Tuy là tự mình hái rau nhưng Phong làm sao chịu xuống ruộng, chỉ đến chọn số trong đám rau mà người ta hái sẵn mà thôi.



      Phong Đằng : "Em lười nhác rồi thôi, đừng làm hư ấy". Vừa vừa bảo Tiết Sam Sam đứng bên cạnh làm người gỗ từ nãy giờ: "Tiết Sam Sam, cũng đến đây".



      xong liền xách đồ đến hồ nước cùng Ngôn Thanh, Sam Sam nhìn Phong Nguyệt, Phong Nguyệt tỏ ra đau đầu: "Thôi, chúng ta cùng vậy".



      sau hai người đàn ông, Nguyên Lệ Trữ như mới phát ra Sam Sam vậy, ta tỏ ý cười cười: "Vẫn chưa kịp hỏi, đây là?".



      Sam Sam lịch : "Tôi là Tiết Sam Sam, chào ".



      Lệ Trữ cũng lịch mỉm cười, đáp lại: "Tôi là Lệ Trữ".



      ta lược bỏ luôn họ của mình, như muốn tiết lộ thân mật đặc biệt với nhà họ Phong, tiếp đó lại cười hi hi, : " Tiết lẽ nào cũng đến lấy ít rau về giống tôi ư?"



      Tiết Sam Sam : ", tôi đến chơi thôi".



      Nguyên Lệ Trữ hỏi: " biết Tiết làm ngành nghề nào nhỉ?". "ừm, tôi làm tài vụ".



      "Ở Phong Đằng?".

      "Vâng".



      Nguyên Lệ Trữ cười: " thế chúng ta củng xem như là cùng nghề rồi, nhưng tôi may mắn như là đưọc làm việc dưới quyền Phong".



      Phong Nguyệt chen vào: "Lệ Trữ làm về đầu tư tiền tệ, ngoài ra còn là cố vấn tài chính riêng của tôi nửa".



      Nguyên Lệ Trữ tức tối: "A Nguyệt cậu lại đùa tớ, gì mà cố vấn tài chính riêng chứ, cậu lười làm nên tớ giúp lo việc vặt thôi mà".



      rồi lại trò chuyện với A Nguyệt về số chuyện đầu tư gần đây và tình hình trước mắt, rồi quay sang cười hỏi Tiết Sam Sam: " Tiết có suy nghĩ gì về tình hình lần này?".



      Sam Sam vốn dĩ chăm chú theo dõi họ trò chuyện, nhưng chắc chắn là về mảng đầu tư. nhìn bóng Phong Đằng và Ngôn Thanh phía trước, cuộc đối thoại của họ chắc hai người đó nghe rất . nàng Lệ Trử này muốn ra vẻ đây mà, tại sao lại còn kéo xuống nước.



      Sam Sam lắc đầu: "Tài vụ và tiền tệ thực ra khác nhau rất nhiều, bản thân tôi ăn no được là khá rồi, có tiền nên cũng quan tâm lắm đến đầu tư. Nếu ý tưởng đầy bụng mà lại cách gì thực được, cũng đau lòng lắm. Chưa biết chừng còn lâm vào  tuyệt vọng mà tham ô gì đó nữa".



      Nguyên Lệ Trử nghẹn! Thế nào là ý tưởng đầy bụng mà lại cách gì thực được", châm biếm ư? Còn "tuyệt vọng" há chẳng phải tâm trạng giờ của hay sao? Nụ cười dần tắt lịm hình như mình xem thường người ta rồi



      Phong Nguyệt cũng liếc nhìn Sam Sam, nhưng thấy dáng vẻ giải thích rất nghiêm túc lại thấy người vô ý nhưng người nghe cố tình rồi.



      Phong Đằng trò chuyên với Ngôn Thanh lúc ấy cũng cười, nhưng khi quay lại đổi sang vẻ mặt uy nghiêm của người đứng cao: "Tiết Sam Sam, đến tham ô trước mặt tôi à?".



      Sam Sam giật bắn mình, vội vàng lắc đầu: " có, tôi chỉ ví dụ thôi, tổng giám đốc, tôi trong sáng mà!".



      Phong Nguyệt lặng lẽ quay mặt , ông à, ạnh đúng là đùa dai, Sam Sam quả nhiên rất "dễ ăn", còn Lệ Trữ... cậu hết hy vọng rồi!



      Trong lúc trò chuyện, đoàn người đến nơi câu cá, Phong Đằng đặt bộ đồ câu xuống, hỏi Tiết Sam Sam: "Biết câu cá ?".



      Sam Sam lắc đầu: " ạ"

      Nghe Phong Đằng hỏi thế, mọi người đều ngỡ muốn dạy Tiết Sam Sam câu cá, Nguyên Lệ Trữ mặt cứng đơ ai ngờ Phong Đằng lại gật gù, sau đó chỉ vào khoảnh đất trồng rau cạnh hồ, : "Vậy nhổ củ cải ".



      Sam Sam đơ người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :