1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15
      #339966']Beta: Nguyệt Nhi
      Sam Sam nhìn Phong Đằng trong đám người vây kín chằm chằm chớp mắt.
      Tổng giám đốc đúng là...

      Ra dáng quá.

      Dưới ánh đèn rực rỡ của đại sảnh, Phong Đằng thong thả bước vào, vận bộ Âu phục rất đẹp, bên ngoài khoác chiếc áo đen to, càng toát lên vẻ cao ráo tuấn tú rất nổi bật

      Ánh mắt Sam Sam bất giác nhìn theo mãi, cho đến khi bị quản lý cao cấp cao to mập mạp che khuất tầm nhìn mới hoàn hồn lại. Sam Sam nhìn nữa, liếc nhìn những người xung quanh, hóa ra ai cũng nhìn chằm chằm chớp mắt, có người thậm chí nhón chân lên nhìn theo, trong lòng bỗng thấy có phần vui.

      Khinh thường!

      Tổng giảm đốc lại ra vẻ Cool rồi.

      Người đàn ông mời ong gọi bướm là tệ nhất, ăn vận quá ư là nổi bật, tưởng biểu diễn thời trang à!

      Sam Sam cứ lầm bầm rất tiểu nhân, bỗng phát giác ra ánh mắt của Đại boss hình như nhìn về góc đứng.

      Hừm...

      nghĩ thầm trong lòng mà cũng phát ra đưọc? Lẽ nào tổng giám đốc có lắp đặt hệ thống cảm biến sóng nảo hay sao?

      ….

      Sam Sam cứng người, mặt mũi cảm xúc quay , nhìn chằm chằm miếng beefsteak cách chăm chú khôn tả...

      Beefsteak ơi beefsteak. ~~

      Tại sao mày lại là beefsteak!

      Phong Đằng vừa đến nơi hai nam, nữ MC lên sân khấu tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, MC tràng nhũng lời chúc mừng đầy may mắn xong, Phong Đằng cũng lên sân khấu phát biểu.

      Sau tràng vỗ tay vang dội, hội trường vốn ồn ào trong tích tắc bỗng yên tĩnh.

      Sam Sam thầm bĩu môi, lòng nghĩ quả nhiên mỗi boss đều có khả năng uy hiếp, chỉ biết dọa người — ngẩng lên nhìn Phong Đằng phát biểu, nghe giọng trầm trầm bình thản của , dần dần, bỗng thấy người ấy xa lạ.

      Tuy thường xuyên gặp Phong Đằng nhưng đây vẫn là lần đầu Sam Sam được thấy chuyện trước bao nhiêu người thế này, cứ cảm giác có gì đó khang khác. Lúc này hình như ở toát ra khí chất rất đặc biệt, dễ dàng trấn áp mọi người, khiến người ta bắt buộc phải kính trọng. Thần thái của tự tin và tao nhã, hề có động tác khoa trương nào, thế nhưng mỗi câu thoát ra từ miệng lại khiến người ta tin tưởng và hào hứng.

      Rốt cuộc là khác ở chỗ nào? Sam Sam bần thần nghĩ ngợi.

      Chắc là... bỗng cảm thấy xa vời quá chăng….

      Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm, Sam Sam lúc đó mới nhận ra Phong Đằng xong, nên cũng vỗ tay theo mọi người.

      Sau đó... khụ...

      Thông thường tâm trạng sâu sắc và phức tạp đó ở lâu trong đầu Tiết Sam Sam quá ba phút, thế là khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Sam Sam lập tức xóa khỏi dần cảm xúc kỳ quặc khó chịu dó, bưng đĩa vui vè khắp nơi.

      Bò này, dê này, càng cua này.~~~

      Phần thưởng là mây trôi nơi cuối trời, trúng hay cũng kệ, thức ăn trước mắt mới là chân lý!

      Sam Sam ăn sung sướng sau lưng bỗng xuất tiếng kêu vui mừng của người đàn ông

      " Tiết".

      …. Suýt nữa nghẹn.

      Sam Sam cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, quay đầu lại, ra là chồng của Phong đại tiểu thư, hình như tên là Ngôn Thanh gì đó.

      Sam Sam lịch chào hỏi: "Chào , Ngôn".

      Ngón Thanh là giám đốc công ty con, thường xuyên đến tổng bộ, lần này với tư cách là lãnh đạo cấp cao của công ty con nên xuất trong buổi tiệc năm mới của tổng bộ, cũng là lần đầu Sam Sam gặp sau bữa tiệc đầy tháng đó.

      Ngôn Thanh thấy , có vẻ rất xúc động: " Tiết, cuối cùng cũng gập được . Vợ chồng tôi biết phải cảm ơn thế nào, thực nợ quá nhiều".

      Hả? Cái gì mà nợ quá nhiều? Cũng chỉ cho máu lần thôi mà? Hơn nữa cảm ơn rồi còn gì.

      Sam Sam có vẻ hoang mang: " Ngôn, khách sáo quá, có gì đâu ạ".

      "Sao lại có gì". Ngôn Thanh vẫn tỏ vẻ rất cảm kích, “Lần trước lúc Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện, tôi công tác ở nơi khác, haizz, cũng nhờ Tiết Lại đưa tay cứu giúp, nếu tôi sợ lảà hối hận cả đời".

      Ngôn Thanh : "Nguyệt Nguyệt bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, đợi ấy ra viện rồi, chắc chắn mời côTiết đến dùng bữa cơm đạm bạc".

      Sam Sam chớp chớp mắt, cuối cùng hiểu ra Ngôn Thanh có ý gì, lẽ nào ta nghĩ lần thứ hai cũng do hiến máu?

      Sam Sam vội vàng mở miệng giải thích: " Ngôn, chắc hiểu lầm rồi, tôi...".
      "Ngôn Thanh".

      Lời giải thích của Sam Sam bỗng bị giọng khác cắt ngang.

      Đại boss?

      Sam Sam nhìn về hướng phát ra giọng , giấu đĩa thức ăn ngon lành trong tay ra chiếc bàn phía sau cách vô thức. Phong Đằng nhìn mà chỉ với Ngón Thanh: "Andy tìm cậu".

      Ngôn Thanh quay lại nhìn ngó quanh quất rồi cười với Sam Sam: " Tiết, tôi xin phép trước, lần sau lại trò chuyện".

      "Ồ, vâng, tạm biệt". Sam Sam gật đầu.

      Ngôn Thanh rồi, trong góc chỉ còn lại Sam Sam và Phong Đằng, bất ngờ yên tĩnh hẳn. Sam Sam gọi tiếng "tổng giám đốc" nhưng phớt lờ , cầm ly rượu đặt bàn kế bên lên, nhìn ra giữa sảnh hội trường và nhàn nhạt uống rượu.

      làm gì thế? Chẳng lẽ còn phải bắt cung kính tiễn đưa rồi mới chịu ?

      khí trầm lặng khiến Sam Sam hơi bất an nhớ đến chuyện lúc nãy, vội : "Tổng giám đốc, Ngôn hình như hiểu nhầm, ấy tưởng lần này cũng do tôi truyền máu cho Phong".

      "Hiểu nhầm cứ để hiểu nhầm ". Phong Đằng đặt ly rượu xuống, dặn : "Sau này cậu ta có gì, cũng đừng chối là được".

      "Hả?". Sam Sam thắc mắc, "Tại sao?".

      Giống như chiếm đoạt thành quả lao động của người khác vậy, Sam Sam thấy hơi tội lỗi.

      "Đừng hỏi nhiều". Phong Đằng gọn.

      "Vâng".

      Vẻ mặt " cần biết" của khiến Sam Sam thấy hơi buồn bã, tâm trạng phức tạp ban nãy lại thấp thoáng trong đầu.

      , có gì ghê gớm chứ! Dù sao người lừa dối phải , nhiều nhất cũng chỉ bị xem là tòng phạm, mà còn bị cưỡng ép dọa dẫm mà. Sam Sam rầu rĩ, tìm đại cái cớ "Vậy tổng giám đốc, tôi tìm A May, làm phiền nữa".

      vừa vừa định bỏ .

      "Khoan ". Phong Đằng lên tiếng gọi lại: "Ai bảo có thể được?".

      Đại boss bằng giọng sai khiến tuyệt đối: "Lát nữa theo tôi, uống rượu đỡ hộ tôi".

      Sam Sam đần người.

      Uống đỡ rượu?

      nghe lầm đó chứ? Đây là chuyện của đàn ông mà? Tổng giám đốc lại bắt làm! Sam Sam phẫn nộ. Quả nhiên nhà tư bản nào cũng sử dụng phụ nữ như đàn ông, sử dụng đàn ông như súc vật!

      "Tổng giám đốc, tôi phải thư ký của mà….'.”

      Thấy chối từ, Phong Đằng lại vui, nhắc nhở : "Tiền thưởng cuối năm của ".

      Quá đáng ! Lại lấy cái đó ra dọa dẫm ! Sam Sam rất tức tối, cố lấy hết can đảm: "Tổng giám đốc, tôi... chúng tôi có công đoàn".

      Thế nên thể trừ bậy bạ! Nếu tôi kiện !

      "Công đoàn?". Phong Đằng nhướn đôi mày rất đẹp lên, thong thả : "Ai phát lương cho họ?".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16



      Tại sao trước kia lại thấy tổng giám đốc quá xa vời?

      thực là xa đến tận bên kia vũ trụ rồi!

      Tiết Sam Sam lại bị rơi vào móng vuốt ma quỷ của boss, đau khổ cầm ly rượu theo sau Đại boss, mỉm cười liên tục, chạm ly, khách sáo.

      thể ăn được gì rất thảm rồi, còn phải mang giày cao gót qua lại. Được thôi, những chuyện này nhịn được, nhưng có số việc thực khó mà nhịn được a a a a a!

      Chẳng hạn ông già mặc Âu phục này đây.

      Tiết hôm nay là rực rỡ chói lòa, tươi trẻ thoát tục làm sao, lát nữa nhất định bầu cho Tiết phiếu".

      Rực rỡ chói lòa... ông già! Ông cũng biết xạo chớp mắt ghê nhỉ!

      "Cảm ơn, chú quá khen ạ". Sam Sam mỉm cười - ing

      Lại ví dụ ông lão mặc trang phục đời Đường.

      " Tiết xinh đẹp bẩm sinh, trẻ trung hoạt bát... (bỏ bớt những từ đồng nghĩa)... Giống như…. (bỏ bớt những từ sến rện)... Với tổng giám đốc... (bỏ bớt những từ tán dương cặp đôi vớ vẩn)….".

      "Cảm ơn cảm ơn". Sam Sam tỏ ra mừng rỡ vì được khen, trong lòng vô cùng sùng bái - Giỏi quá! xạo chớp mắt thôi, mà còn như hát ấy!

      Đợi ông lão trang phục đời Đường cạn hứng và xa rồi, Sam Sam mới kéo kéo tay áo Phong Đằng, hỏi: "Tổng giám đốc, người mặc trang phục đòi Đường có phải là chức vị to hơn ông chú mặc Âu phục ?".

      Phong Đằng gật đầu.

      Sam Sam đắc ý : "Tôi biết ngay mà".

      Sau đó đợi Phong Đằng hỏi tại sao, nhanh nhảu cho biết: "Vì ông ấy có bản lĩnh xạo chớp mắt lợi hại hơn nhiều".

      Phong Đằng cười lớn, quan sát gò má đỏ hồng của cồ. Chắc chuếnh choáng say, những lời này, bình thường có gan ra, hơn nữa...

      nhìn ngón tay ci6 bấu vào tay áo mình….Còn dám lôi lôi kéo kéo nữa….

      bất giác tỏ vẻ suy nghĩ, đưa tay gọi phục vụ đến, đưa ly rượu mới cho

      “Là gì thế ạ?”. Sam Sam nhìn chất lỏng màu sắc rất đẹp trong tay .

      “Loại cocktail này nồng độ thấp hơn chút.”

      “Cảm ơn tổng giám đốc.”

      Sam Sam đón lấy với vẻ cảm kích muôn phần, hoàn toàn nghĩ rằng đây là boss cao nhất của hai ông lão kia, bản lĩnh xạo chớp mắt còn cao minh hơn bọn họ N lần.

      Loại rượu cocktail này nếm thử thấy mùi rất , nhưng nồng độ còn gấp mấy lần loại ban nãy.

      Phong Đằng cực kì vui vẻ nhìn Tiết Sam Sam,  lúc sau, bỗng cau mày: “Hoa cài áo của đâu?”

      Lúc vào đây, mỗi người phụ nữ đều được phát đóa hoa cài ngực áo, bên dưới đóa hoa có con số, còn các quý ông căn cứ vào số đó mà bầu chọn ra người phụ nữ tao nhã nhất. Thế nên rất nhiều người có lòng tranh đoạt “Qúy thanh lịch nhất” đều giao thiệp khắp nơi, nếu thể cho người khác nhìn thấy số của ăn vận đẹp cũng như .

      Sam Sam đến toát mồ hôi lạnh, có thẻ là vì gài hoa ở ngực áo quá ngốc nghếch nên vứt nó ....

      Tuyệt đối thể!

      “Đúng rồi! Hoa cài ở đâu nhỉ?”. Sam Sam kinh ngạc kêu lên tiếng, nhìn ngó quanh quất tìm kiếm, sau đó báo cáo với tổng giám đốc “Rơi mất rồi.”

      “….Hoa cài có rơi lên trời được ?”

      “Hừm…. thể nào?”

      Vậy lúc nãy nhìn lên trần nhà làm gì?”

      Sam Sa,: “…==”

      Phong Đằng đưa tay vẫy phục vụ đến: “Cho này đóa hoa cài áo mới.”

      Sam Sam vội ngăn lại: “Tổng giám đốc, thôi cần đâu ạ.”

      Phong Đằng chỉ hai chữ: “Tiền thưởng.”

      Tiền thưởng…tiền thưởng ghê gớm lắm chắc? Người vô tư như hề có chút hứng thú nào với kiểu lấy tiền bạc bất nghĩa ra hãm hại toàn thể nữ đồng nghiệp phải chịu đói, biết chưa!

      >_<

      Đương nhiên, có hứng thú cũng chưa chắc lấy được…

      “Tổng giám đốc, tôi thể được chọn đâu.” Sam Sam thành thực . rất biết mình biết người, vốn dĩ đến đây để ăn uống no say, căn bản hề ăn vận trang điểm gì cả.

      “Tại sao lại ?” Phong Đằng lướt mắt nhìn quanh ung dung : “Tuy coô thực chẳng ra sao cả, nhưng những người khác càng chẳng ra sao.”

      Sam Sam mắt chữ O miệng chữ A.

      Đại boss à…. cũng quá cay độc đó chứ.

      Để sỉ nhục mình tôi, cũng cần kéo tất cả nữ đồng nghiệp xuống nước luôn chứ.

      Lúc ấy phục vụ mang đóa hoa mới đến, dưới ánh mắt cưỡng ép của Đại boss, Sam Sam bất lực cài vào. Trong lòng bỗng lướt qua chớp nhoáng suy nghĩ, trước kia co vào trong góc, tự khắc chẳng ai nhìn thấy số của , cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc bình chọn, bây giờ tổng giám đốc bắt ép phải cài hoa và tiếp khách khắp nơi…

      Sam Sam buột miệng: “Tổng giám đốc, chắc phải muốn giúp tôi ăn gian chứ?”

      Phong Đằng nhìn vẻ kì dị, cười cười “ thế cũng được.” Sau đó nhìn Sam Sam vẻ mặt tái mét cách thú vị. bổ sung câu.

      "Lấy được tiền thưởng chia, tôi bảy ba".

      Lại còn.,. là.. có suy nghĩ đó...

      Mà còn đòi chia... Gian thương tới cỡ đó!!!

      Sam Sam tự dưng muốn ngất!

      Để cho ngất rồi cho người ta khiêng ra cho rồi, còn hơn lát nữa mất mặt! biết rằng tổng giám đốc có niềm tin đến thế với , mà còn nghĩ ra suy nghĩ có sức tưởng tượng đến thế, cho dù phá sản tí, cũng ăn vận trang điểm đàng hoàng rồi mới đến a a a a a!

      Bây giờ ăn mặc tầm thường thế này, còn phải lấy cái giải thưởng biến thái gì đó, đúng là nàng ăn gian mà, mất mặt quá!

      Lảm nhân viên tài vụ quan trọng nhất là phải trung thực có uy tín! muốn ăn gian dưới bao con mắt của người đời….Hơn nữa tổng giám đốc cũng chẳng có mắt nhìn người gì hết, lại đầu tư cho

      nghĩ gì thế này…

      Tóm lại, mau làm ngất xỉu

      Tiếc là sức khỏe Sam Sam quá tốt, tuy bị Đại boss lôi xềnh xệch khắp nơi cách vô tình, nhưng lại mạnh mẽ bị suy chuyển gì!

      Lúc ăn đưọc kha khá, cặp đôi MC tuyên bố, phán rút thưởng bắt dầu.

      Rút từ phần thưởng thấp nhất.

       N phần thưởng thấp nhất... có Sam Sam.

       N phần thưởng cao hơn tí... vẫn .

      Phần thưởng cao nhất cuối cùng... bị người cứ cười ngô nghê suốt lấy khỏi tay tổng giám đốc...

      Sam Sam hề thấy tiếc nuối, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc bình chọn "Quý thanh lịch nhất" đừng bao giờ chọn , các nam đồng nghiệp yếu đuối đến độ khuất phục uy hiếp của tổng giám đốc đâu! Dù sao là bầu phiếu ghi tên, sếp trừ lương các vị...

      Rút thăm hết rồi, cặp đôi MC bắt đầu kẻ xướng người họa:

      "Ngay bây giờ tuyên bố giải thưởng kích thích lòng người nhất đêm nay".

      "Đúng thế, đối với các quý ở đây, giải thưởng này e rằng còn khiến mọi người thèm thuồng hơn giải cao nhất lúc nãy".

      "Được rồi được rồi, dài dòng nữa, mọi người chắc sốt ruột lắm, nên nhanh chóng tuyên bố đêm nay ai là quý thanh lịch nhất thôi"

      "Người được bỏ phiếu nhiều nhất đêm nay là….”

      Sam Sam nín thở

      "Phòng nhân ! Châu Hiểu Vi!".


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17

      Ha ha ha ha! phải phải !

      Sam Sam suýt nữa bật khóc, may quá, nhân gian quả nhiên vẫn còn có chính nghĩa!

      Sam Sam lại tràn đầy niềm tin với thế giới này, vỗ tay nhiệt liệt theo mọi người.

      Trong tiếng vỗ tay, Châu Hiểu Vi đỏ bừng mặt đứng tại chỗ, vẻ mặt bối rối e lệ nhìn Phong Đằng.

      Phong Đằng lại tỏ vẻ lạnh nhạt, Sam Sam thầm nghĩ Đại boss đầu tư thất bại chắc chắn vui, chưa biết chừng giận dữ "người hợp tác" là , định chuồn vội Phong Đằng liếc cái: " đợi ở đây, đừng chạy lung tung. ”

      >_<

      Quả nhiên bị giận rồi.

      khiêu vũ với người đẹp, lại bắt đứng đần ra ở đây! Nhạc dạo đầu vang lên, mọi người lần lượt tản ra mọi nơi, chừa trống khoảng chính giữa. Quang cảnh lập tức tối hẳn, chỉ còn lại vùng ánh sáng trắng ở ngay trung tâm sảnh.

      Trước ánh mắt theo dõi của mọi người, Phong Đằng tiện tay nhét ly rượu cho Tiết Sam Sam, tiến về phía Châu Hiểu Vi đứng đối diện, lịch mời ta nhảy, Châu Hiểu Vi ngại ngùng đặt tay vào trong tay .

      Hai người bắt đầu khiêu vũ.

      Châu Hiểu Vi hôm nay đẹp rạng ngời, rất chú ý đến cách ăn mặc trang điểm của mình, nàng mặc bộ đầm bằng vải lụa trắng nhàng, đế lộ bờ vai trần, trước ngực có lớp vải ren trong suốt, càng toát lên vẻ trong sáng và quyến rũ. Giữa mái tóc hơi xoăn là chiếc vương miện nạm đầy đá quý màu tím óng ánh, càng làm nổi bật vẻ kiều xinh đẹp của nàng.

      nàng ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, sóng mắt trong sáng ngây thơ. Sam Sam ngẩn ngơ đứng bên ngoài nhìn họ khiêu vũ, bất giác ánh mắt tập trung ở chỗ eo của Châu Hiểu Vi, móng vuốt của Đại boss đặt ở đó.

      trong sáng! Quá là trong sáng!

      Chuyện khiêu vũ này rốt cuộc do tên háo sắc nào nghĩ ra vậy, quả thực là để cho nam nam nữ nữ ngang nhiên sờ mó lung tung có. . . Sam Sam kỳ thị, tâm trạng vốn dĩ rất vui mừng rất high bỗng trở nên hụt hẫng lạ lùng.

      Trong sàn nhảy, Châu Hiểu Vi và Phong Đằng xoay liên tục với tư thế cực kỳ tao nhã, họ chóng mặt, nhưng Sam Sam nhìn mà muốn chóng mặt.

      Ừ ừ ừ, chắc chắn là do uống quá nhiều rượu, thôi ngồi xuống nghỉ ngơi chút vậy. Sam Sam đến bàn lấy ít thức ăn vặt rồi ngồi xuống ăn. Bổ sung năng lượng là nhiệm vụ hàng đầu, lúc nãy ngốc quá, còn nghe lời Đại boss mà đứng đần ra ở đó cơ chứ.

      ăn bên tai bỗng vang lên giọng .

      " Tiết!".

      . . . Người này hại nghẹn hai lần rồi.

      Sam Sam ngẩng lên cười chào: " Ngôn".

      Ngôn Thanh tỏ ra galant: " biết tôi có vinh hạnh được mời Tiết nhảy bài ?".

      Sam Sam ngượng ngập: "À tôi. . . tôi biết nhảy".

      Ngôn Thanh mỉm cười ân cần: "Vậy trò chuyện với nhau cũng hay".

      vừa vừa ngồi xuống đối diện Sam Sam, Sam Sam quan tâm: " Phong khỏe hơn chưa ạ?".

      Ngôn Thanh nghe hỏi Phong Nguyệt lại tỏ vẻ cảm kích: " ấy sao, bác sĩ bảo sức đề kháng của ấy khá tốt, mấy hôm nữa ra viện về nhà nghĩ ngơi bồi bổ rồi khỏi, cũng nhờ có Tiết!".

      Hừm. . . Nghe ta cảm ơn, Sam Sam rất lúng túng, nhưng Đại boss cho chối bỏ nên Sam Sam vội vàng tìm chủ đề khác: "Nghe Phong dạo trước ở bên châu Âu, về nước từ bao giờ vậy ạ?".

      "Châu Âu?". Ngôn Thanh với vẻ lạ lùng: "Chúng tôi từng tuần trăng mật ở đó, có đến hai năm chưa rồi, cũng muốn du lịch? Nguyệt Nguyệt đợt trước cũng muốn nghỉ, hay là đợi ấy khỏe lại rồi hai người với nhau vậy".

      Sam Sam sững sờ.

      Bản nhạc đầu tiên sắp kết thúc.

      A May và Linda ra khiêu vũ mà ngồi cạnh đó buôn chuyện. A May hâm mộ vạn tệ tiền thưởng, trong giọng có vẻ cam tâm, Linda nghe cười bảo: "Cậu cam tâm cái gì, số tiền người ta bỏ ra gấp mười lần cậu".

      A May sững sờ: "Linda, bộ trang phục này của tớ rẻ đâu".

      Linda phì cười, nhìn ra sàn nhảy, kể ra từng con số của các nhãn hiệu người Châu Hiểu Vi, sau đó hỏi A May: "Phục chưa?".

      A May lần này mới chịu khuất phục, thở dài: " ta chẳng qua chỉ là nhân viên quèn, đúng là chịu khó bỏ tiền ra ".

      Linda vẻ ý: " thế sao bẫy được 'chàng'".

      A May cười vẻ hiểu ý. "Nhưng tớ dám cược rằng, ta có bỏ ra gấp mười lần nữa cũng vô ích thôi, cậu thấy tổng giám đốc Phong ban nãy tiện tay đưa ly rượu cho Sam Sam à? Làm sao ta sánh được? Tớ nghĩ tổng giám đốc Phong chắc chắn mời Sam Sam nhảy điệu thứ hai".

      Bản nhạc tấu xong nốt cuối cùng, Phong Đằng buông tay, lịch gật đầu cái rồi định rời , Châu Hiểu Vi khẽ gọi sau lưng vẻ gấp gáp: "Tổng giám đốc Phong".

      Phong Đằng dừng lại nhìn ta.

      Bản nhạc thứ hai vang lên.

      A May bàng hoàng phát ra tổng giám đốc mời Sam Sam nhảy cùng như tiên đoán, mà lại tiếp tục nhảy cùng Châu Hiểu Vi điệu thứ hai.

      Những người khác cũng có vẻ ngạc nhiên, đều nghĩ rằng: Lẽ nào dung nhan xinh đẹp hôm nay của Châu Hiểu Vi khiến tổng giám đốc động lòng?

      Ánh mắt đượm vẻ đồng cảm của mọi người đều nhìn về phía "bạn chính thức" Tiết Sam Sam bị bỏ rơi ngồi góc, chỉ thấy đờ đẵn ngồi đó, dáng vẻ "hồn siêu phách lạc", ràng bị shock cùng cực.

      Thế nhưng thực tế, Sam Sam lại hề hay biết về khí lạ thường đó, và cả những ánh mắt "đặc sắc" của mọi người, thậm chí còn biết bản nhạc thứ hai bắt đầu. Từ lúc Ngôn Thanh ra ngoài nghe điện thoại, giữ tư thế ngồi đó, hoàn toàn đờ đẵn.

      Đại boss. . . lại lừa dối ? Phong căn bản hề châu Âu! Vậy bữa trưa mấy tháng sau này là ai tặng?

      Sam Sam bỗng thấy vô cùng bất an, tim đập thình thịch, như thế có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

      A a a! được được, Sam Sam vội vàng nhét cái thứ đó trở vào. chắc chắn uống nhiều rồi mới nghĩ linh tinh như thế! Rượu đúng là thứ xấu xa, lại còn khiến nảy sinh ra suy nghĩ quái gở như vậy.

      bất giác nhìn vào sàn nhảy, Phong Đằng và Châu Hiểu Vi vẫn khiêu vũ, và lúc đó Phong Đằng lại xoay lưng về phía , Châu Hiểu Vi nhìn thấy mỉm cười nhã nhặn.

      Sam Sam lại hoàn toàn chú ý đến ta, nhìn bóng lưng cao ráo của Phong Đẳng, cảm thấy đầu mỗi lúc nặng, Sam Sam nghĩ hay là ra ngoài cho tỉnh táo vậy, cứ ở đây mãi tẩu hỏa nhập ma mất.

      Thế là, những người nhiều chuyện lúc nào cũng quan sát động tĩnh nhìn thấy ràng, sau nụ cười thị uy của Châu Hiểu Vi, Tiết Sam Sam "ghen tỵ" nhìn chằm chằm tổng giám đốc và Châu Hiểu Vi lúc, sau đó "tức giận" đứng dậy, "hồn siêu phách lạc" ra khỏi hội trường mình.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18



      Sam Sam đẩy cửa nhà hàng ra

      Gió lạnh bên ngoài rét thấu xương, Sam run cầm cập, vội vàng vào bên trong.

      Lạnh quá! Sao lại xuống đến đây trong vô thức vậy? Sam Sam ôm hai cánh tav trần trụi run lẩy bẩy.

      Nhưng về sớm cũng tốt, muộn rồi còn gì…

      suy nghĩ di động trong túi xách đổ chuông, Sam Sam lấy ra, thấy số nhấp nháy màn hình sững người, ràng trong đầu nghĩ là nghe, nhưng ngón tay hiểu sao lại bấm vào nút nhận.

      Giọng có vẻ vui của Phong Đằng vẳng đến. " ở đâu?".

      “…..Đại sảnh phía dưới”.

      “Chẳng phải bảo được chạy lung tung rồi à?” Phong Đằng lại càng bực bội, “Đợi đó, tôi xuống ngay”.

      “Khoan,khoan,khoan,khoan”. Cảm giác Phong Đằng sắp cúp máy, Sam Sam vội vàng gọi lại. Dù sao cũng chạy nổi, chi bằng chết sung sướng tí, Sam Sam mặt dày : “Tổng giám đốc… có thể giúp tôi mang áo khoác xuống được = =”.

      lâu sau, Sam Sam thấy Phong Đằng cầm áo khoác của bước ra khỏi thang máy, ánh mắt sắc bén tìm ra ngay. Sam Sam vội vàng chạy đến, vừa  cám ơn vừa cướp lấy áo mình trong tay .

      " chạy xuống đây làm gì?”

      “Ừm….tôi đau đầu, muốn về nhà”. Sam Sam lung túng

      Phong Đằng nhìn gò má đỏ ửng của co, vẻ mặt dịu “Tôi đưa về.”

      Sau đó bước ra ngoài cách dứt khoát cho chối từ.

      Sam Sam ngẩn ngơ lúc rồi mới theo sau. Tổng giám đốc khách sáo quá như thế nghĩ lung tung mất...

      Sam Sam vẫn vừa nghĩ ngợi vừa lên xe.

      Chiếc xe đua máu trắng lao vút trong màn đêm, hai người trong xe lại hề trò chuyện.

      lúc sau, cuối cùng Sam Sam nhịn nổi nghi vấn trong lòng nên buột miệng hỏi- "Tổng giám đốc, Ngôn Phong mấy tháng gần đây hề châu Âu".

      "Ừ". Phong Đằng "ừ" nhanh - gọn - lẹ, : "Rồi sao?".

      lại còn hỏi "Rồi sao"? Sam Sam trợn mắt nhìn , có người bị vạch trần lời dối mà còn thản nhiên thế ư?

      Đại boss chắc chắn là lão tinh ngàn năm!

      "Thế... thế tại sao còn với tôi là ấy châu Âu?"

      Phong Đằng bình tĩnh : "Có ?".

      "Tất nhiên là có!".

      "Ờ". Phong Đằng chối, " nhầm".

      Sam Sam = =

      Đại boss có thể trơ trẽn thêm đưọc ?

      Nhưng có lẽ đúng là nhầm... Nêu có lý do gì khiến Đại boss lừa mình chứ? Chẳng lẽ là để lừa cho cùng ăn cơm với ?

      thể nào...

      Mà ý nghĩa của nó ... càng thể... Đối phương là Đại boss mà, cảm giác giống như cách cả vũ trụ người ngoài hành tinh cách đây vũ trụ... liệu có có thích mình ?

      Sam Sam đấu tranh trong đầu, trong xe lại yên tĩnh, đột nhiên, Phong Đằng lên tiếng với vẻ như thờ ơ. "Chuyện khiêu vũ đừng hiểu lầm".

      Châu Hiểu Vi nhận chi phiếu, mà sau bản nhạc đầu tiên xin nhảy với ta bản thứ hai. Dưới vẻ mặt e thẹn của Châu Hiểu Vi giấu điều gì, Phong Đằng sao lại nhận ra, nhưng nhảy thêm bản cũng thay đổi được gì? Nhưng trong buổi tiệc chúc mừng năm mới này, đối với nhân viên truyền máu cho Phong Nguyệt, lại thể để nàng quá đau buồn, thế là đành bất đắc dĩ nhảy tiếp bản nhạc thứ hai.

      Sau đó nhìn thấy Tiết Sam Sam bỏ ra ngoài.

      Kinh nghiệm mách bảo Phong Đằng, Tiết Sam Sam chạy ra ngoài tuyệt đối lý do đơn giản nào đó, nhưng vẫn quyết định giải thích. Tuy giải thích của thực là hơi mơ hồ tí, hơi khiên cưỡng tí.

      Sam Sam lại cảm động cách sai lầm. hoàn toàn biết Phong Đằng và Châu Hiểu Vi nhảy bản thứ hai, cứ tưởng Phong Đằng giải thích với về bản nhạc đầu tiên.

      Đại boss lại giải thích với về việc khiêu vũ với nguời phụ nữ khác theo thông lệ, bảo đừng hiểu lầm...

      Chẳng lẽ chẳng lẽ... ... ...

      Sam Sam nhất thời xúc động, hơi men xông lên đầu óc nóng bừng và hỏi: “Tổng giám đốc, tôi có thể hiểu lầm là ... thích tôi ?".

      Bàn tay giữ vô lăng của Phong Đằng khẽ nhúc nhích. Cái từ "thích" ấy hơi vượt ngoài dự đoán của , thế nhưng dám chủ động hỏi như vậy lại càng khiến bất ngờ hon nữa.

      Xem ra hiệu quả của ly rượu ấy tồi chút nào.

      Phong Đằng bất ngờ nhận ra hề ghét kiểu dò hỏi đó của , nghiêng đầu sang nhìn , khóe môi hơi nhuớn lên, "Hiểu lầm cũng chẳng sao".

      A... Tuy lời của Đại boss có vòng vòng tí, nhưng ý là... thích ?

      A a a!

      Sam Sam bỗng thấy luống cuống, dường như trong tích tắc tay chân biết phải đặt đâu, gian trong xe đột nhiên trở nên hẹp, tiếng tim đập to đến mức có thể nghe thấy, mặt dần dần nóng lên, trong tim như có bầy chim ca hót líu lo...

      Im lặng lúc lâu, Sam Sam : "Tổng giám đốc, có thể lái xe chậm chút ạ?”

      "Say xe?".

      " phải >_<, mà là quá nhanh".

      Nhịp tim đập quá nhanh.

      Thế là, chiếc xe đua đạt vận tốc cao nhất là hơn 300km/h di chuyển với tốc độ cực kỳ rùa bò đến dưới khu nhà mà Sam Sam thuê.

      Xe vừa dừng, khí trong xe bỗng trở nên mờ ám, trái tim bé vừa bình tĩnh lại của Sam Sam lại đập loạn. Đúng lúc đó, Đại boss đột nhiên cúi xuống người ...

      Á! muốn làm gì! Sam Sam căng thẳng nhìn chằm chằm...

      "Căng thẳng thế làm gì?". Ánh mắt Phong Đằng lấp lánh nụ cười, "Tôi giúp cởi dây an toàn".

      "Cách" tiếng, dây an toàn mở, sợi dây đàn trong đầu Sam Sam cũng đứt….

      Dây an toàn...

      Đại boss phục vụ cũng chu đáo quá nhỉ...

      Cười he he để khỏa lấp nỗi ngượng ngùng, Sam Sam lắp ba lắp bắp: "... um... tôi… khi nào... chưa bao giờ ...".

      Phong Đằng vui sướng thưởng thức lúng túng luống cuống của , thong thả : "Chuyện này... chẳng phải là nên để người có ý đồ trước hay sao?".

      Là sao? Sam Sam đần mặt. Ý của Đại boss là có ý đồ trước với ?

      "Tôi?". Sam Sam ngơ ngẩn chỉ vào mình, đàn chim lúc nãy còn hót véo von trong tim vỗ cánh phành phạch bay mất hút.

      "Chẳng lẽ phải?". Phong Đằng lại tỏ vẻ uy hiếp mà Sam Sam quen thuộc.

      Phong Đằng đùa giỡn Tiết Sam Sam thành quen, thế nhưng lại quên mất, chuột gan có lẽ bình thường thấy mèo chạy mất, nhưng uống say rồi cũng dám đánh nhau với mèo!

      "Tôi... tôi... tôi...".

      Trong tích tắc Sam Sam định khuất phục dọa dẫm của Phong Đằng theo thói quen, bỗng nhớ ra vấn đề mấu chốt!

      Bây giờ là tổng giám đốc đơn phương chứ!

      Vậy phải là lớn nhất mới đúng! vênh cái gì mà vênh!!!

      Sam Sam bỗng chốc thấy sung sướng hẳn, sung trong đó giống với vẻ vui sướng thẹn thùng của , mà giống kiểu giai cấp công nhân nắm được bom nguyên tử trong tay!

      Can đảm tăng vùn vụt! Đàn chim lại bay trở lại, ca hót rất tưng bừng khí thế trong đầu Sam Sam. Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian.



      Đành phải thừa nhận rằng, quốc ca chính là quốc ca, tác dụng khích lệ lòng người vô cùng to lớn, Sam Sam được khuyến khích, nhìn thẳng Phong Đằng, với vẻ dũng lạ thường: "Tôi... tôi hề thích !".

      Dưới vẻ mặt trong tích tắc trở nên sững sờ của Phong Đằng, Sam Sam luôn hơi: "Vì tổng giám đốc quá ấu trĩ!".

      Cả thế giới lặng phắc.

      Sắc mặt Phong Đằng thể miêu tả bằng ngôn ngữ được, nghiến răng thốt ra ba chữ; "Tiết Sam Sam!".

      Sam Sam như nhìn thấy ngọn lửa hừng hực cháy đầu Đại boss.

      Tôi... tôi sợ chắc!

      Cùng lắm đuổi việc tôi thôi!

      Sam Sam lắp bắp tiếp tục tuyên ngôn: "Nếu vì chuyện này mà đuổi việc tôi, càng ấu trĩ!".

      Phong Đằng ban đầu còn gồng cứng cơ thể, sau đó dần dần thả lỏng, nghe đến đó lại mỉm cười.

      "Tôi đuổi việc ".

      Sam Sam thấy cười mà dụng tóc gáy, "Tôi... tôi phải về đây".

      "Ừ". Phong Đằng mở của xe với vẻ thản nhiên.

      Sam Sam vội vàng nhảy xuống, lửa đốt cầu thang, Phong Đằng bỗng lên tiếng gọí lại

      “Sam Sam.”

      Gì thế? Sam Sam đo đự quay lại, Còn nữa, đừng gọi thân mật thế chứ, lúc nãy tôi mới từ chối mà.

      Phong Đằng mở cửa xe, bước xuống, trong tay cầm áo khoác của .

      " lại quên cầm áo khoác rồi này".

      tiến lại gần, Sam Sam đưa tay định đón lấy áo nhưng ràng có ý trả cho . đứng sừng sững trước mặt Sam Sam, thân hình cao to bao trùm lấy với tư thế gần gũi như vậy, cúi xuống : "Tiết Sam Sam, tôi có hai câu hỏi muốn hỏi ".

      Sam Sam ngẩng lên nhìn .

      "Mỗí ngày đến văn phòng tôi là tại sao, vì tôi ra lệnh? Mỗi ngày ăn cơm với tôi vì cái gì, vì tôi ra lệnh?".

      Sam Sam đờ đẫn nhìn , hơi men khiến thể suy nghĩ được gì.

      Nhìn chăm chú, sau đó đưa áo khoác cho . "Nghĩ kỹ , Sam Sam, chúc ngủ ngon".

      "... Chúc ngủ ngon".

      Sam Sam run rẩy đứng nhìn chiếc xe đua trắng biến mất trong màn đêm, phần vì lạnh, phần là do ánh mắt tổng giám đốc sao mà đáng sợ đến thế...

      Nhưng bây giờ thèm sợ ! Sam Sam lại thấy hào khí ngùn ngụt.

      Tổng giám đốc cứ đợí đó ! Ngày mai cho biết thế nào là tiểu nhân đắc chí, à đúng đúng, phải là tiểu nhân, chắc gọi là nông nô vùng lên gì đó...

      Cũng đúng!

      Ôi thôi mặc kệ, mặc kệ! Tóm lai tâm trạng của dang vô cùng sảng khoái.

      Sảng khoái chạy lên lầu.

      Sảng khoái mở máy tính đánh boss.

      Sảng khoái ngủ thiếp .

      Lại mơ giấc mơ đó.

      Vẫn là thảm cỏ xanh rì ngút tầm mắt.

      Con hổ nhả thỏ trắng ra, đắc ý . " ra em thích tôi".

      Thỏ trắng ngạc nhiên hỏi: "Sao biết?".

      Con hổ khoái chí vẫy đuôi: "Vì lúc nãy tôi ăn em vào tận tim tôi rồi".

      Con hổ này có văn hóa gì hết, thỏ trắng khinh thường! Ăn vào rồi xuống dạ dày, chứ phải vào tim.

      Nhưng... cũng chưa chắc, dù sao hổ cũng là hổ chứ phải là thỏ, chưa biết chừng hổ khác thỏ sao?

      Thế , cái nơi mà khi nãy cứ gọi "thỏ trắng", "thỏ trắng" kia... là trong tim của hổ ư?



      Hổ vẫy đuổi, mời thỏ trắng: "Em có muốn đến vườn hoa của tôi , vườn hoa của tôi rất đẹp rất lớn rất thích hợp cho thỏ trắng ở đấy, và còn rất nhiều cỏ ngon lành nữa".

      Rất nhiều cỏ ngon lành? Thỏ trắng động lòng nhưng vẫn ngần ngại: "Nhưng, nhưng…”

      "Nhưng cái gì? mau!". Hổ nóng nảy xòe móng.

      "Nhưng được ăn hiếp em". Thỏ trắng rất dũng cảm: " phải nghe lời em, được bắt em làm cái này làm cái kia, vả lại phải ăn cỏ với em".

      "Ăn cỏ?". Hổ có vẻ rất tình nguyện.

      "Đúng! Ăn cỏ". Nếu hôm nào đó hổ ăn thịt thỏ sao?

      Thỏ trắng : " được kén cá chọn canh, được ăn loại này mà ăn loại kia".

      "Được thôi được thôi, nhận lời!". Con hổ huơ huơ móng vuốt, nhận lời vẻ sảng khoái, "Vậy em có thể đến vườn hoa với ?".

      "Được" Thỏ trắng gật đầu, đôi tai rủ xuống vì e thẹn.

      "Em ngồi lên lưng , đưa em ".

      "Vậy quỳ xuống , cao quá, em lên nổi". Hổ ngoan ngoãn quỳ xuống thảm cỏ, thỏ trắng nhảy phốc lên, túm chặt lồng lưng, rất oai vệ: "Hổ ơi, xuất phát thôi, chạy nhanh lên".

      Hổ cõng thỏ trắng chạy như bay qua thảm cỏ, băng qua dòng sông, xuyên qua cánh rừng, và sau cánh rừng là vườn hoa xinh đẹp của hổ.

      Hổ nghĩ, đến khi tới vườn hoa rồi, nhất định phải với thỏ là...

      Nếu con hổ hung dữ với con thỏ, có nghĩa là nó ăn sống nuốt tươi con thỏ đó.

      Nếu con hổ rất dịu dàng với con thỏ, có nghĩa là nó nuôi thỏ mập ú ra, sau đó dần dần ăn sạch.

      Còn nữa, nhất định phải khiến cho con thỏ dần dần thích ăn thịt...

      Ánh trăng thành phố chiếu xiên xiên vào từng căn phòng ngủ chưa kéo rèm.

      Sam Sam ôm gối, ngủ ngon lành dưới ánh trăng dịu dàng, khóe môi vẫn còn vương nụ cười ngọt ngào.

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19



      Sam Sam ngủ mạch đến mười giờ hơn ngày hôm sau, mở mắt ra, mơ mơ màng màng mặc đồ vào rồi lê đôi dép vào phòng vệ sinh theo quán tính, mơ mơ màng màng nặn kem ra bắt đầu đánh răng, đánh rồi đánh... đánh rồi đánh….đánh đánh đánh...

      Đột nhiên, Sam Sam cắn phập lấy bàn chải!

      ... thể nào...

      Sam Sam ngẩng lên, mắt nhìn trân trối vào bóng mình trong gương.

      Có phải vẫn chưa tỉnh ngủ , nếu là uống rượu say quá nên sinh ra ảo giác. Sao lại nhớ là... nhớ là tối qua tổng giám đốc tỏ tình với chứ? Mà lại còn... lại còn từ chối rất oanh liệt nữa?

      Từ chối….

      Sam Sam suýt nữa cắn đứt luôn bàn chải.

      Vội vàng đánh răng, Sam Sam cả thay áo ngủ mà chỉ khoác áo ngoài vào rồi lao xuống lầu. Thực ra cũng biết mình chạy xuống để làm gì, chỉ do xúc động xui khiến chạy xuống xem trường vụ án xảy ra trong ảo giác.

      Cũng may bên dưới có ai, con đường vắng ngắt, phong cảnh tiêu điều điển hình của mùa đông. Sam Sam thẫn thờ đứng lúc ở nơi Phong Đằng đậu xe đêm qua, nhìn mặt đất, rồi lại ngước lên nhìn trời...

      Tuy mỗi câu đều nhớ rất , nhưng… nhưng chắc chắn là ảo giác...

      Sao có thể to gan phản kháng tổng giám đốc chứ.

      , mấu chốt là, Đại boss sao có thể ám chỉ với cái gì được.

      Sam Sam vừa thôi miên mình vừa lên lầu, gặp ngay bà bác phòng kế bên xuống, thấy , bà bác cười hỏi thăm: " bé, định đâu thế?".

      Tuy rằng trong thành phố lớn, tình láng giềng khá lạnh nhạt nhưng những như Sam Sam vẫn khá đưọc mọi người mến, lần nào gặp nhau cũng ngoan ngoãn chào hỏi, xách giùm đồ đạc, cứ như vậy nên cũng thân thuộc hết.

      "Hi hi, dì ra ngoài à? Cháu chơi vòng vòng thôi" Sam Sam nhận ra dáng vẻ cẩu thả của mình quá kỳ quặc nên cười giả lả cho qua chuyện, ai ngờ bà bác lại sán lại vẻ rất nhiệt tình.

      "Tối qua đưa cháu về là bạn trai của cháu à?".

      "Hả?". Tối qua? Bạn trai? Sam Sam rùng mình.

      "Dáng người cao lắm, mà cũng rất đẹp trai, có xe, hình như giàu có lắm?".

      Nụ cười của Sam Sam cứng đờ.

      A a a!

      Nội tâm Sam Sam kêu gào, lao về phòng mình, lao thẳng lên giường.

      phải là ảo giác... Toi rồi toi rồi, lại dám từ chối lởi tỏ tình cùa Đại boss, tỏ tình đó!!! Đại boss oi sao tỏ tình cũng hẹn trước chứ, rất dễ nông nổi mà!

      Sam Sam nhất thời điên loạn quá mức, tâm trí rối bời. Nhưng, những vòng bong bóng nước cứ nổi "lục bục" trong tim đó lại là niềm vui sướng khó thể phủ nhận.

      thích ấy ?

      Sam chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó, thậm chí ý nghĩ về chuyện đó cũng . Nhưng nếu có tí suy nghĩ gì cái thứ nổi phồng lên trong tim là gì đây?

      Chết ! Chuyện gì thế này, ràng trước ngày hôm qua chẳng có tí suy nghĩ gì về Đại boss cơ mà...

      Trong đầu lại lời Phong Đằng .

      Tại sao ngày nào cũng đến văn phòng tôi, là do tôi ra lệnh?

      Tại sao lại ăn cơm cùng tôi, là do tôi ra lệnh?

      Đương nhiên là do ra lệnh cho tôi!

      Sam Sam trả lời rất nghiêm chỉnh đứng đắn trong lòng.

      Nhưng lại có tiếng yếu ớt biện bạch: Hình như cũng hẳn là thế...

      Vậy nên, thực ra luôn lừa người lừa mình, bịt tai trộm chuông?

      ….Chính Sam Sam củng cảm thấy bản thân khó lý giải quá.

      Nhưng mà nhưng mà... dù sao nữa, Đại boss cũng tỏ tình rồi.

      Sam Sam đưa tay lên che mặt, cảm giác gò má nóng bừng, tiếng hát vui sướng trong lòng mỗi lúc lanh lảnh, thề là nằm nổi nữa, lồm cồm bò dậy mặc quần áo mang gìày nhanh vào.

        phải đến nơi đông người.

      Ăn cơm, dạo phố, siêu thị, cho dù là đánh bón mặt đường, làm gì cũng được, nếu bị cảm xúc nở phồng lên này làm cho nổ tung ra mất.

      Tim chứa nổi nữa, nhất định phải xả hết cái thứ vô danh đầy ắp trong tim ra ngoài mới được

      Lúc phố, bước chân dường như cũng nhanh nhẹn nhõm hơn trước, ràng vẫn còn bước từng bước đường, nhưng trong đầu lại cảm thấy như mình bay nhàng phố vậy.

      Đầu óc trống rỗng theo dòng người ra khỏi bến xe điện ngầm, đứng trẽn quãng trường trung tâm kẻ qua người lại tấp nập, Sam Sam có phần lạ lùng, sao mình lại đến đây trong vô thức nhỉ?

      Nhung, quan trọng.

      Lúc này đây đứng ở chỗ này, chỉ cảm thấy tất cả đều kỳ diệu biết bao.

      Bầu trời tươi sáng.

      Gió dịu dàng vá ám áp.

      Mặt đất lát đá khi bước lên lại có cảm giác mềm mại như thảm cỏ.

      Mỗi thứ gì đó khi nhìn thấy lại vô cùng sinh động, mới mẻ.

      Ngay cả những ông cụ qua đường cũng đáng nhường nào.

      Sam Sam hết vòng này đến vòng khác trong khu mua sắm, cuối cùng mệt mỏi ngồi chiếc ghế dài ven đường thở hổn hển.

      Tiết Sam Sam ơi Tiết Sam Sam, toi mày rồi, Đại boss chẳng qua chỉ tỏ tình vu vơ thôi, thế mà mày lại mê mẩn cả thế giới này!

      Cứ thế, ngồi chiếc ghế dài giữa quảng trường lạnh giá, nhưng lại hề cảm thấy lạnh, gương mặt thậm chí còn phủ màn sương màu hồng đào nóng rực. Thẫn thờ ngồi lúc, Sam Sam lôi di động ra, lật tìm danh bạ rồi cúi đầu đờ đẫn nhìn hai chữ Phong Đằng.

      Khi tâm trí bay bổng biết đến mấy tằng mày, chuông di động bỗng nhiên réo vang.

      Sam Sam run lèn, tim đột ngột đập thình thịch, ngón tay cái run rẩy nhấn phún back, lúc nhìn thấy màn hình hiển thị lên ba chữ "Lục Song Nghi" nhịp tim mới dần dần bình thườmg trở lại.

      nghe máy, bằng giọng có phần hụt hẫng và nhõm: "A lô, Song Nghi à".

      "Sam Sam hả, dậv chưa?"

      "... Cậu tưởng tớ là cậu à = =” người suốt ngày ngủ nướng đừng có bon chen đến việc thức dậy với người làm chứ, vô ích thôi!

       "Hê hê, tớ hỏi cậu này, năm nay bao giờ cậu về nhà?”.

      "Chuyến tàu tối hôm ông Táo ấy”.

      "Ồ ồ ồ, vậy tớ về sớm hơn cậu, hì hì, cậu về đúng cao điểm mùa xuân đó, Sam Sam cậu bảo trọng nhé"

      Giọng điệu Song Nghi rất ư là "vui nỗi đau kẻ khác", nhưng tâm trí Sam Sam giờ hoàn toàn nghĩ đến, cũng nghe kỹ nàng gì, gần như theo quán tính: "Song Nghi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu"

      "Chuyện gì? mau, tớ sắp 'update" bản thân đây".

      Sam Sam ngập ngừng nhưng lại được, ấp úng lúc lại bảo: 'Thôi, cậu bận gì , về rồi tớ sau".

      " ngay bây giờ!". Song Nghi hậm hực, "Ghét nhất kiểu úp úp mở mở, đáng ghét y hệt viết truyện đến đoạn hồi hộp bỏ ngang ấy".

      (*) Nguyên văn: Tiểu niên (Đưa ông táo về trời) còn gọi là “tiểu tuế”, “tiểu niên dạ”. Trong văn hóa cổ truyền Trung Quốc, ngày này khác nhau ở từng địa phương, phần lớn là hai ngày hai mươi ba và hai mươi bốn tháng chạp. Ở Hoài Bắc, An Huy lại là ngày mười lăm tháng giêng, ở Sơm Đông có nơi là ngày mồng tháng sáu, còn có nơi là ngày tám tháng chạp. Tối ngày hai mươi bốn tháng chạp, làm rượu ngọt kính tổ tiên, từ trong nhà ra đến ngoài cửa, suốt từ trong ra ngoài đến sáng trưng, tiếng pháo hoa vang dội, khác gì ngày tết. người địa phương gọi là ăn “tiểu niên”. Ăn “tiểu niên” ngoài việc rót rượu kính tổ tiên ra còn co phong tục quét dọn và cúng ông Táo (ND)

      Ờ". Sam Sam ngần ngại, "Song Nghi, nếu có người đàn ông rất giỏi, rất hoàn hảo tỏ tình với rất bình thường phải làm sao?".

      "Ờ, nếu là tiểu thuyết ngốc nghếch vội vàng nhận lời, sau đó tác giả có thể kết thúc được rồi, he he he he".

      "... Nếu phải là tiểu thuyết sao?".

      "Hả? Thế trời xuống tấm thẻ vàng, mau mau nhặt lên!". Song Nghi cười gian xảo, sau đó vẻ đứng đắn, "Nhưng ngắm lúc, sờ lúc là được, sờ xong vứt nhanh".

      "Tại sao?".

      "Ngốc!". Song Nghi tỏ vẻ sáng suốt, "Nhặt thẻ vàng có tác dụng gì, cậu có biết mật mã đâu!".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :