1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10


      Cả buổi chiều như người mộng du, tối đến, Sam Sam lại ngồi giường thẫn thờ nhìn đống mỹ phẩm đó. Đại boss hổ là tư bản, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa vận dụng quá thuần thục.

      Haizz---

      Sam Sam mở hộp quà xinh đẹp ra, định thử xem sao, dù gì đây cũng là tiền tăng ca N năm sau này của đổi lấy nó, thể cứ để cho quá hạn dùng được. Nhưng khi lấy những chai lọ đó ra xem, Sam Sam thấy bó tay quá.

      đó viết cái gì thế này?

      Tuy mỗi chữ cái đều biết, nhưng khi ghép lại còn lại biết, hình như là tiếng Pháp? mặt Sam Sam toàn vạch đen.

      Ném hộp qua bên, Sam Sam nằm lăn ra giường nhìn lên trần nhà, sau đó lại ngồi dậy, lấy giấy bút ra chép lại chữ các chai lọ đó như vẽ hồ lô, định ngày mai hỏi đồng nghiệp trong văn phòng xem sao.
      Hôm sau nữa làm, Sam Sam hỏi hai đồng nghiệp khá sành sỏi về mỹ phẩm, kết quả họ cũng hiểu. Sam Sam ngẫm nghĩ, xem ra đành hỏi Linda vậy, nếu là nhãn hiệu nàng giới thiệu chắc phải hiểu chứ.

      Rồi giờ ăn đến rất nhanh, Sam Sam lên lầu với vẻ ủ rũ vô cùng.

      Ủ rũ vì trong lòng Sam Sam rất mâu thuẫn. Tục ngữ ăn đồ chùa của người ta, lấy đồ chùa của người ta, ăn cũng lấy, nhưng lại từ chối giúp người ta, hình như rất giống tiểu nhân, rất vong ân bội nghĩa, nhưng nếu từ chối sau này vẫn phải ăn nữa, chưa biết chừng còn phải lấy nữa, cứ lặp lặp lại như vậy, chẳng phải từ osin gắp rau thành osin bao hay sao?

      Osin bao... Sam Sam sực tỉnh, toàn thân ớn lạnh - được được, như thế mãi mãi cũng có ngày ngẩng cao đầu được! Thà làm tiểu nhân cũng thể làm osin bao!

      Sam Sam lại quyết tâm thêm lần nữa.

      Nhưng vừa vào đến văn phòng, Sam Sam phát ra tâm trạng giờ của Đại boss thể gọi là vui vẻ được. Cũng đúng, khi boss đói bụng đều tỏ ra vui, thậm chí là rất hung dữ, muốn vuốt râu cọp cứ đợi cho boss ăn no rồi tính sau.

      Sam Sam tự giác ngồi xuống bắt đầu gắp rau, gắp xong lại cung kính mời Đại boss đến dùng cơm, sau đó vừa ăn vừa len lén quan sát, ừ, quả nhiên vẻ mặt của Đại boss mỗi lúc dịu dàng hơn.

      Thế là ăn xong rồi, cuối cùng Sam Sam cũng dũng lên tiếng. "Tổng giám đốc, công việc gắp rau sau này tôi có thể làm được ạ?", Thấy hàng lông mày của Phong Đằng nhướn lên, Sam Sam vội vàng tìm bia đỡ đạn. "Có thể bảo trợ lý Phương làm!".

      Trợ lý Phương, tôi có lỗi với .,.

      "Á, đúng, bảo A May làm!". Sam Sam bỗng nghĩ ra cách tốt đẹp nhất. Đó phải là hãm hại bạn bè, mà là do A May tự . Lần trước dạo phố, A May việc này cầu cũng được, còn bảo nếu Sam Sam làm nữa để nàng làm.

      "A May học lực cao lại tài giỏi, vừa tinh tế vừa dịu dàng, hơn nữa lại ở ngay gần đây, gọi là đến liền!". Sam Sam liệt kê loạt ưu điểm của A May như bán rau ngoài chợ.

      Phong Đằng nheo mắt lại. "Gắp rau cho tôi, cho là công việc?".

      cho là gì? Sam Sam rất muốn hỏi lại, tiếc là dũng khí của cạn kiệt, có gan mở lời. Vẻ mặt của tổng giám đốc nay còn đáng sợ hơn lúc đói bụng ban nãy nữa!

      "Nếu muốn làm công việc này, đừng xem nó là công việc".

      "Hả?". Vậy rốt cuộc là làm hay ? Lời tổng giám đốc sao sâu xa thế, thể trả lời cách thẳng thắn hơn hay sao? Sam Sam sắp choáng rồi...

      " A May học lực cao lại tài giỏi?”

      Ủa, có chuyển biến? Sam Sam hỉ hả cật lực đề cử: "A May là thạc sĩ".

      "Vậy nên để ấy làm chuyện này quá lăng phí nhân tài". Phong Đằng hừ lạnh lùng, " làm vừa hay”.

      đồng ý đồng ý chứ, tổng giảm đốc sao lại công kích người ta như thế, Sam Sam đau khổ.

      Thấy bộ dạng tức giận mà dám tâm trạng Phong Đằng khá hơn, chuyển sang chủ đề khác "Quà hôm qua tặng có dùng được ?".
      “….Tôi vẫn chưa dùng.”
      Sắc mặt Phong Đằng trong xanh bỗng xuất mây mù.

      Sam Sam vội giải thích: " phải dùng mà do hướng dẫn đó tôi hiểu, nhưng tôi chép ra đợi lát nữa hỏi Linda".

      Phong Đằng trách móc: "Chuyên đó mà cũng hỏi người khác, thấy mất mặt tôi cũng thấy".

      hiểu tiếng Pháp mất mặt lắm à? Sam Sam cảm thấy mình quá ư là bất hạnh, chỉ là nhân viên tài vụ bé , tổng giám đốc đừng đòi hỏi bằng tiêu chuẩn của siêu nhân được . Còn nữa, cho dù mất mặt cũng là mà, liên quan gì đến Đại boss. = =

      "Lấy ra đây". Phong Đằng tỏ vẻ nóng nảy kiểu "hận thép thành gang".

      "Gì cơ ạ?". Sam Sam hoang mang.

      " chép ra rồi đúng ? Chép ở đâu?".

      "Ổ". Tuy biết định làm gì, nhưng Sam Sam vẫn ngoan ngoãn lấy tờ giấy ra khỏi túi quần.

      Phong Đằng liếc nhìn rồi đặt lên bàn, "Lại đây".

      Gì thế này? Sam Sam xích lại.

      "Nghe đây". Phong Đằng chỉ vào dòng chữ nào đó rồi bắt đầu giải thích, “Cái này là...".

      bắt đầu dịch ra từng dòng, Sam Sam sững sờ, tổng giám đốc lại đích thân giải thích cho cái này???

      vẫn chưa hết bàng hoàng Phong Đằng xong, hỏi: "Nhớ chưa?".

      Sam Sam: “……..”

      = = Lúc nãv chỉ mải mê kinh ngạc, căn bản chưa nghe kỹ mà.

      Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam bằng ánh mắt như nhìn chú ỉn, Sam Sam xấu hổ cúi đầu.

      "Rốt cuộc là được tuyển vào đây bằng cách nào nhỉ?". Phong Đằng lắc đầu thở dài.

      "Thôi". cầm bút lên, viết những dòng giải thích tiếng Trung sau mỗi dòng chữ.

      Dáng cầm bút của vô cùng mạnh mẽ, nét chữ cũng vô cùng rắn rỏi! Ánh mắt Sam Sam bất giác di chuyển từ tờ giấy sang người Phong Đằng, đần dần nhìn đến ngẩn ngơ.

      Tại sao lại cảm thấy khi Đại boss cúi đầu viết lách lại dịu dàng thế... ràng là rất nóng nảy... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

      Phong Đằng viết xong ngẩng ỉên, nhìn thấy ngay Tiết Sam Sam đờ đẫn nhìn mình, tâm trạng bỗng tốt hẳn lên, đưa giấy cho .

      "Cầm lấy".

      "Vâng". Sam Sam nhận lấy.

      Phong Đằng mỉm cười: "Ngày mai nhớ đến đúng giờ". Sam Sam thất thần vì nụ cười đột ngột của Đai boss váng vất gật đầu: "Vâng".

      Phong Đằng hài lòng. " về ".

      Sam Sam choáng váng ra ngoài.

      Cho đến khi về đến văn phòng mình, Sam Sam mới tỉnh lại.

      A a! Dại boss vô nhân đạo quá, vừa đấm vừa xoa còn chưa đủ, lại còn dùng cả mỹ nam kế, mà tệ hơn là, lại trúng kế!!!

      Qua hai lần giao đấu, Sam Sam hiểu ra, thể đấu với Đại boss bằng vũ lực, chỉ có thể dùng trí tuệ. Thẳng thắn chuyện là được, phải nghĩ ra cách nào uyển chuyển khéo léo hơn. Mấy ngày nữa lại trôi qua, vừa đúng lúc kết quả CPA có, trong văn phòng có người tham dự kỳ thi, ngày nào cũng về chuyện này, đầu Sam Sam bỗng lóe lên suy nghĩ.

      Hôm ấy sau khi ăn cơm với Phong Đằng xong, Sam Sam nghiêm túc : 'Tổng giám đốc, để nâng cao trình độ nghiệp vụ, phục vụ cho công ty tốt hơn, tôi định thi CPA, buổi trưa phải ôn tập chăm chỉ, nên...".

      (*) CPA là tên viết tắt từ thuật ngữ tiếng là: Certified Public Accountant (hoặc Chartered PA). Đó là chứng chỉ hành nghề kế toán - kiểm toán. Chứng chỉ này dành cho người trải qua các kỳ xét tuyển và thi hành nghề kế toán, kiểm toán hoạt động trong các công ty kế toán – kiểm toán là Hội viên của Hiệp hội ngành nghề kế toán – kiểm toán ở mọi quốc gia (BTV). !

      Sam Sam ngừng lại, nhìn Phong Đằng đầy vẻ mong chờ, mong hiểu ra, sau đó biết ý mà bào ràng ngày mai cần đến nữa, cứ đọc sách . Tổng giám đốc chắc chắn biết CPA tháng chín năm sau mới thi đâu nhỉ?

      Phong Đằng quả nhiên lĩnh ngộ được, biết ý bảo rằng: "Văn phòng của ồn quá à? Ừ, buổi trưa có thể đọc sách ở đây".

      Sam Sam héo hắt!

      Tuy lần này lại thất bại, nhưng Sam Sam là bé mạnh mẽ, tìm thấy thú vui trong chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trường kỳ kháng chiến, thế nên cũng thấy shock nhiều lắm. Còn về chuyện Phong Đằng đọc sách ở chỗ gì đó, Sam Sam vốn dĩ để tâm lắm.

      Thế nên hôm sau trong văn phòng tổng giám đốc, Sam Sam nhìn đống sách "vĩ đại" bàn, vẻ mặt phải gọi là vô - cùng - thú - vị!

      "Gì thế ạ?".

      "Tài liệu ôn luvện CPA". Tổng giám đốc thong thả trả lời.

      Sam Sam cuối cùng hiểu ra thế nào là “tự bê đá đập vào chân mình”.
      "Chẳng phải muốn đọc sách ở đây à? Tôi đoán chắc quên sách, nên bảo Linda chuẩn bị sẵn".

      Phong Đằng vừa vừa đến gần , lật xem lúc rồi cau mày: "Sao chỉ có mấy quyển này".

      Hai mắt Sam Sam tối sầm, kìm nổi, buột miệng: "Số này vẫn chưa đủ sao?".

      CPA vốn có năm môn, chỉ riêng giáo trình nhiều lắm rồi, nhưng đống sách này chỉ gồm giáo trình mà còn có cả sách tham khảo và vô số đề thi thử.

      Vậy mà còn chê ít!

      Phong Đằng băn khoăn lật quyển đề thi thử.

      "Số đề thi thử này tính là sách". Phong Đằng lật xem rồi : " bắt đầu xem , sau này cứ nửa tháng thi lần".

      Thi? thể nào! Đại boss còn đòi kiêm cả chức giáo viên chủ nhiệm sao?

      "Nhung tôi phải làm".

      "Vậy thứ bảy đến đây".

      "Thứ bảy chẳng phải là đưọc nghỉ, cần làm ư?".

      "Tôi bảo làm à?". Phong Đằng mỉm cưòi vui vẻ, "Bảo đến thi. Nâng cao trình độ nghiệp vụ cá nhân, để phục vụ công ty tốt hơn nữa"

      Sam Sam vật vã. "Vậy tôi thi môn... huhm.. hai môn là được, thi lúc năm môn qua đưọc". Thi CPA nổi tiếng là biến thái mà.
      "Còn năm nữa mới thi, thời gian còn dài".

      ra biết lúc nào thi! Nham hiểm quá.

      "Hơn nữa...". Phong Đằng khẳng định chắc nịch, "Tôi có cách cho qua được".

      Ủa, chẳng lẽ tổng giám đốc có đường nào khác? Sam Sam hai mắt sáng rực. Tuy làm điều gì gian trá, nhưng trong lòng tự sướng chút cũng khoái mà!

      "Chỉ cần câu thôi".

      Quả nhiên quả nhiên! Dáng vẻ tổng giám đốc vô cùng tự tin! Sam Sam kích động.

      "Thi đủ điểm, trừ tiền lương".

      Trước khi vào làm buổi chiều khoảng năm phút, với vẻ mặt biến đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác Sam Sam bị Đại boss thả ra khỏi văn phòng, ôm mấy quyển sách dày cộp tay, hai mắt tối sầm xuống lầu.

      Đó gọi là bùng nổ, thuyên giảm, rồi tắt ngóm.

      Chỉ qua lần mà Sam Sam hoàn toàn cạn kiệt sức lực,

      Đồng thời cũng ngộ ra được chân lý...

      Đấu với trời, vui sướng vô cùng.

      Đấu với đất, vui sướng vô cùng.

      Đấu với boss, khờ khạo khó tả.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11

      Nhân viên quèn Tiết Sam Sam gần đây có thêm sở thích - truớc khi ngủ chơi game online hai tiếng đồng hồ. Mới tạo tài khoản, trò luyện là "Huyết Ngưu", tên tài khoản là "Đánh xong boss ngủ sướng".

      Tuy lúc cũng bị những kẻ vớ vẩn truy hỏi tại sao phải là "Kiss xong rồi ngủ suớng", nhưng Sam Sam vẫn chơi rất happy, mỗi ngày đánh boss xong, mọi ưu phiền vào ban ngày đều bị quét sạch, ngủ thiếp với tâm trạng vui vẻ.

      Vì ngủ rất ngon, lại thêm ngày nào cũng ăn sung uống sướng ở văn phòng tổng giám đốc, nên Sam Sam nhanh chóng tăng thêm vài cân thịt.

      Thế là Sam Sam rất kỉnh ngạc vui mừng! Thịt này là ăn cơm của tổng giám đốc mới có đưọc, cần tốn tiền, hoàn toàn miễn phí, làm sao khiến người ta mừng rỡ phấn chấn được?

      Dù sao Sam Sam cũng có cảm giác lừa gạt được người ta.

      Rồi buổi tối nọ, Sam Sam đánh boss xong vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ. Nhìn tấm gương trong nhà vệ sinh, Sam Sam nhéo nhéo thịt mặt mình.

      Ừ, thịt vô dụng, rất mềm, sờ vào thấy sướng hơn trước nhiều. Trong đó đương nhiên cũng có công lao của mỹ phẩm mà tổng giám đốc mang về, nếu vào thời điểm này của năm trưóc, da mặt bị bong rồi.

      Nhéo hết bên trái lại sang bên phải, Sam Sam bỗng thấy đau khổ, lảm nhảm: "Haizz, thực ra trông cũng được đấy chứ, sao ai thèm quan tâm thế nhỉ?".

      Những bạn đồng nghiệp vào công ty cùng thời điểm với người nào cũng có kẻ theo đuổi cả rồi, tập đoàn Phong Đằng nhiều thanh niên tài năng độc thân như vậy, sao ai để ý nhỉ? Lòng tự tôn của Sam Sam bị tổn thưong ít nhiều.

      Nếu có người theo đuổi ... Sam Sam vừa bắt đầu ảo tưởng đến khả năng đó trong đầu xuất nụ cười nham hiểm của tổng giám đốc, đột nhiên rùng mình, mọi suy nghĩ đều giật mình chạy biến hết.

      Sao lại nghĩ đến tổng giám đốc chứ! Đáng sợ quá! Cứ ngủ vậy!

      Sam Sam vội vàng trèo lên giường, chui đầu vào trong chăn.

      Kết quả... Ngủ cũng yên, tổng giám đốc hồn tan lại còn chạy vào tận giấc mơ của .

      Giấc mơ rất đẹp.

      Nhìn thảm cỏ xanh rờn vô tận, Sam Sam vui sướng quỳ xuống ăn cỏ, đúng, ăn cỏ, vì nay là con thỏ trắng to.

      Ản mãi ăn mãi, trong tầm nhìn bỗng xuất đôi giày da đen, thỏ Sam Sam ngẩng lên nhìn, ồ, ra là tổng giám đốc. Đại boss áo mũ đường hoàng, tư thế tao nhã, cúi xuống mỉm cười với .

      Thỏ Sam Sam nhìn cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cỏ, vừa ăn vừa nghĩ: " dã ngoại còn mặc Âu phục, tổng giám đốc đúng là phù hợp với phong cảnh tí nào".

      Đúng lúc Sam Sam nghĩ linh tinh bỗng đôi tai dài của bị người ta túm lên.

      "Cỏ đẹp hơn tôi à?". Tổng giám đốc tức giận : "Tồô mất công cho em ăn, mất công thích em quá".

      Thích? có nghe nhầm ?

      Sam Sam sững sờ, mớ cỏ mới ăn nửa rơi khỏi miệng . Tổng giấm đốc hình như biết nghĩ gì, ho tiếng, vẻ mặt rất ngạo mạn: “Em nghe nhầm, , ừ, chuyện đó, em, em cần quá xúc động đâu”.

      Sam Sam tiếp tục bàng hoàng, từ miệng lại rơi ra thêm cọng cỏ.

      Tổng giám đốc thấy nổì giận, "Em gì à? tỏ vẻ gì à?".

      Sam Sam lắc đầu, muốn em là thỏ mà, sao biết được. Ai ngờ tổng giám đốc thấy lắc đầu bỗng giận dữ gầm lên tiếng, chớp mắt biến thành con hổ to, nuốt gọn thỏ Sam Sam vào bụng.

      "Á" tiếng, Sam Sam choàng tỉnh giữa đêm khuya, ôm chăn toát mồ hôi lạnh.

      giấc mơ đáng sợ, lạ lùng và kỳ dị làm sao! Xem ra sau này cũng thể chơi game online được nữa.

      Thảm cỏ ấy quen thuộc quá, chính là nơi mà thường đánh quái trong game mà.

      Con hổ đó càng quen hơn, chính là boss quái vật mà hôm nay vừa đánh chết mà.

      Nó lại cùng tổng giám đốc đến phục thù!

      Được thôi được thôi,., những chuyện đó đều phải điểm quan trọng.

      Quan trọng là!!!
      Trong mơ khi tổng giám đốc thích , lại mặt đỏ tía tai tinmđập như sấm, nếu phải Đại boss đủ kiên nhẫn, biến thành con hổ ăn thịt , chắc hẳn ngượng ngập nhận lời rồi.

      Sam Sam ôm chăn run lẩy bẩy.

      Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại có ý đó với Đại boss? Nếu xấu hổ và tim đập nhanh cái quái gì!

      thể nào!!!

      Lẽ nào chê mình chết chưa đủ nhanh sao?

      Nếu tổng giám đốc biết dám nằm mơ như thế, chắc chắn túm lấy quẳng ra ngoài từ tầng 22!

      " phải phải... Chắc chắn phải thế, nghe lời tỏ tình tìm đập nhanh cũng là bình thường, nhanh là người chết" Sam Sam cố gắng thuyết phục bản thân, "Đúng đúng đúng, chính thế, cho dù là heo tỏ tình với mình mình cũng xấu hổ, huống hồ tổng giám đốc là người, đúng là thế, chính xác là thế".

      Khi chắc chắn năm lần bảy lượt về lòng trung thành của mình với tổng giám đốc, cuối cùng Sam Sam cũng trấn tĩnh lại, nhưng do kinh ngạc quá độ nên nửa đêm sau đó ngủ ngon nổi, sáng hôm sau phải làm với tinh thần mỏi mệt.

      ngờ trưa hôm đó tại văn phòng tổng giám đốc, lại xảy ra chuyện khiến tình thần Sam Sam càng kiệt quệ. "Tại sao... tôi phải cùng du lịch với mọi người?".

      Sam Sam rất muốn túm lấy vai Đại boss lắc cho mạnh. Văn phòng tổng giám đốc của họ và phòng nhân du lịch liên quan gì đến chứ! Tại sao cũng phải ???

      Nhân viên của Phong Đằng mỗi năm đều có cơ hội du lịch miễn phí, công ty cung cấp những hành trình dài ngắn khác nhau cho họ lựa chọn. biết tự lúc nào lại hình thành truyền thống hai phòng cùng với nhau, thế là cứ thế mà tiếp tục đến sau này. Năm nay phòng tài vụ và kinh doanh với nhau trước khi Sam Sam đến công ty, còn văn phòng tổng giám đốc năm ngoái định sẵn cùng phòng nhân .

      Quý ông Phong Đằng thông thường rất ghét phải tham gia kiểu du lịch này, năm ngoái chẳng thấy tung tích đâu, năm nay hiểu sao lại bốc đồng tham gia, tin tức vừa lọt ra ngoài, nhân viên phòng nhân phấn chấn vô cùng.

      Mà mới lúc nãy, tổng giám đốc bằng giọng vô cùng bình thản, "thông báo" cho Tiết Sam Sam sáng thứ bảy ngày kia tập họp đúng giờ ngay dưới sảnh lớn của tòa nhà Phong Đằng, cùng họ du lịch Thái Hồ.

      "Tổng giám đốc... tôi... tôi muốn ".

      Trong lòng Sam Sam cực kỳ tức tối đau buồn. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết tổng giám đốc kéo để làm gì, chắc chắn là sợ đồ ăn bên ngoài có thứ thích ăn, thế là đưa osỉn miễn phí là theo, lúc nào cũng có thể giúp gắp thức ăn ra.

      Nghe từ chối, sắc mặt Phong Đằng sầm xuống "Hay muốn ở lại thi?".

      Thi ? Đúng rồi, ngày kia là thứ bảy, lại đến ngày thi CPA. = =

      Vốn chỉ nghĩ rằng tổng giám đốc thế thôi, ai ngờ lần trước bị gọi đến thi . Nhưng lần trước là do có việc công, thể chịu được người ta thảnh thơi, nhưng lần này chẳng phải du lịch hay sao, làm gì có thời gian trông coi ?

      Sam Sam định phản bác lại chợt nghĩ đúng, với tính cách của tổng giám đốc nếu từ chối thẳng thừng, chắc chắn nghĩ ra cách khác để hành hạ , chi bằng...

      Trong đầu Sam Sam xuất ý, càng nghĩ càng thấy diệu kỳ, gưong mặt bất giác nở nụ cười, với Phong Đằng với vẻ cực kỳ thành khẩn: "Tổng giám đốc, được đu lịch cừng tốt quá, ngày kia tôi nhất định đến đúng giờ, he he he".

      Sam Sam cười rất vui vẻ, Phong Đằng nhìn lúc rồi cũng mỉm cười

      Chủ ý của Sam Sam là thế này, bảy giờ tập hợp chứ gì, vậy bảy giờ rưỡi thậm chí 8 giờ hẵng xuất
      Du lịch tập thể chắc chắn đợi mình , đến lúc đó họ rồi thể trách được.

      Đương nhiên xuất cũng đưọc, như thế tổng giám đốc biết là cố ý. Thế nên Sam Sam định khoảng tám giờ đến chỗ chú bảo vệ báo cáo đến, tỏ vẻ đau khổ và tiếc nuối do tắc đường nèn đến kịp để du lịch, như vậy có nhân chứng rồi.

      Hê hê hê, đúng là kế hoạch hoàn hảo. đúng là càng ngày càng "mưu mô" ra rồi!

      Thế là tám giờ sáng thứ bảy, Sam Sam cắn bánh bao, dáng vẻ nhàn nhã xuất truớc tòa nhà Phong Đằng.

      Sau đó, nhìn thấy chiếc xe du lịch to nổi bần bật.

      Choáng!

      Sam Sam bất ngờ lôi di động ra, sắp tám giờ rồi, sao họ vẫn chưa ???

      Sam Sam hóa đá trước chiếc xe.

      A May mở cửa sổ, gọi to: "Sam Sam, lên nhanh , chỉ đợi thôi đó".

      Sam Sam gật đầu rồi lên xe như bị mộng du, nhìn thấy ngay tổng giám đốc. ngồi ở ghế trước cửa sổ, mặc chiếc áo len xám mềm mại, trông đẹp trai phóng khoáng vô cùng. Sam Sam lắc đầu. Thấy ăn mặc thoải mái như vậy, thiếu phần nghiêm túc ở công ty, nhưng lại có thêm nhiều phần tự nhiên trẻ trung.

      Liếc nhìn trong xe, chỉ có chỗ ngồi cạnh Đại boss là còn trống, Sam Sam vô cùng hiểu biết ngồi xuống cạnh Phong Đằng, thăm hỏi chu đáo “He be, tổng giám dốc, sớm nhỉ?”.

      Phong Đằng gọn : “ còn sớm nữa.”

      Sam Sam lúng túng cười khan.

      Mọi người đủ, tài xế khởi động xe, có hưóng dẫn viên giới thiệu đơn giản về cảnh sắc về cảnh sắc của Thái Hồ, trong xe bắt đầu vang lên tiếng nhạc êm dịu.

      Sam Sam càng nghĩ càng thấy đúng, chắc họ đợi mình đến tiếng chứ? Nhịn được lúc, rốt cuộc vẫn kiềm chế được hỏi Phong Đằng: 'Tổng giám đốc, hôm trưóc chẳng bảy giờ tập họp hay sao?".

      nghe nhầm rồi".

      "Đâu có”. nghe rành rành mà.

      "Nếu tôi bảy giờ, tại sao tám giờ mới tới?".

      Phong Đằng chút tức giận, nhưng lại khiến Sam Sam thấy rùng mình toát mồ hôi lạnh. Tiết Sam Sam mày là đồ ngốc, hỏi như thế chẳng phải chứng minh là mày cố ý đến trễ hay sao?

      Sam Sam vội vàng cứu chữa: "He he, tổng giám đốc đúng là tám giờ, tôi nhớ ra rồi,lúc nãy tôi sai".

      Phong Đằng như nghe thấy gì, sắc mặt bình thản đọc bảo giới thiệu về chuyến du lịch trong tay.
      Lẽ nào nhớ nhầm? Sam Sam suy nghĩ lại rồi thầm hỏi A May ngồi phía sau: “A May rốt cuộc là hôm nay tập hợp lúc mấy giờ?".

      A May “Vốn trước đó là bảy giờ, hôm qua tổng giám đốc bảo sớm quá nên sửa lại thành tám giờ,sao biết?"

      Sao biết được. Chẳng ai biết cả? Gian thương, gian thương, gian thương!

      Chắc chắn là cố ý!

      Nhung sao ngay cả việc nghĩ gì mà cũng biết? Chẳng lẽ trong cơm nhà có thứ gì ghê rợn hay sao?

      >_<

      Sam Sam rất muốn, chất vấn Phong Đằng, nhưng thấv chăm chú xem giới thiệu về chuyến du lịch nên lại dám, trực giác mách bảo rằng, bây giờ tổng giám đốc trông có vẻ bình thản còn đáng sợ hơn việc hoặm mặt lại dọa dẫm nữa.

      Đành phải rằng trực giác như thú của rất chuẩn.

      Phong Đằng lăn lộn thưong trường bao năm rồi, làm sao lại vui mừng hay giận dữ ra mặt như lúc bình thường đối với được, nếu sớm bị ăn tươi nuốt sống đến xương cũng còn rồi. Hơn hai tiếng đồng hồ sau đến Thái Hồ.

      Suốt đoạn đường sắc mặt lạnh lùng của Phong Đằng khiến Sam Sam rất bất an, thỉnh thoảng đánh tiếng, cũng gì, Sam Sam nghĩ thôi xong đòi rồi, lần này tổng giám đốc giận ghê lắm đây.

      Nhưng rốt cuộc là giận gì chứ? Chẳng phải bị "xử lý" cả rồi còn gi? Có thắng được đâu? = =

      Đến lúc xuống xe tham quan, Sam Sam vội vàng cướp lấy ba lô của Đại boss, "Tổng giám đốc, để tồi cầm giúp nhé".

      Ôm chặt lấy túi, nhìn Phong Đằng với ánh mắt rất kiên quyết,

      Phong Đằng nhìn tài sản bị cướp của mình, gì, khoác áo rồi xuống xe.

      Sam Sam vội nối gót , xuống xe theo.

      đoàn người tiến vào bên trong theo dẫn dắt của hưóng dẫn viên du lịch,

      Sam Sam tuy rất muốn cạnh Đại boss hòng lấy công chuộc tộỉ, nhưng ràng là sức hấp dẫn của quá lớn, lúc sau Sam Sam bị những nhân viên dồn lên trước bắt chuyện với đẩy bật ra phía sau,

      Sam Sam đành ốm túi lếch thếch phía sau cùng với A May, A May thấy đám người xúm xít cạnh Phong Đằng : "Sam Sam đúng là tốt tính.”

      "Hả? à?". Sam Sam ngượng ngùng tỏ vẻ khiêm tốn, tưởng A May khen .

      A May : "Buổi sáng lúc chưa đến, phòng nhân nàng định ngồi cạnh tổng giám đốc".

      "Ai thế?". Ai mà dũng cảm lương thiện thế, dám xả thân vì nghĩa.

      "Hừm, chính là nàng mặc áo đỏ đấy". A May chỉ người trong đám nhân viên cạnh Phong Đằng. "Kết quả đoán thử xem tổng giám đốc gì?".

      " gì?".

      "Tổng giám đốc chẳng thèm nhìn ta lấy cái, , " còn chỗ khác à?", ha ha!".

      Quả nhiên là phong cách của Đại boss.

      Sam Sam liếc nhìn bóng dáng mảnh dẻ của nàng đó, lắc đầu, với vẻ khinh thường: " ta gầy quá!".

      Đại boss cần có người khỏe mạnh xách được túi nặng cho như mà!

      được đoạn đường, mọi người ngồi thuyền Thái Hồ Tiên Đảo, cũng có thể gọi là "đảo Rùa", là địa điểm tham quan chính của ngày hôm nay. Cưỡi ngựa xem hoa mấy nơi đảo, Sam Sam bắt đầu thấy đói, hai mắt hoa lên nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay. Trong túi của Đại boss chắc chắn có rất nhiều thức ăn lén lấy ra ăn có biết nhỉ?

      Khi Sam Sam do dự xem có nên làm kẻ trộm Phong Đằng phía trước bỗng quay đầu lại.

      "Sam Sam, đến đây".

      lần mò bên ngoài túi suy đoán xem là thức ăn gì, Sam Sam giật bắn mình, vội vàng buông tay xuống, nhìn vẻ vô tội.

      Ủa, tổng giám đốc gọi ? Vậy có nghĩa là hết giận dữ rồi nhỉ? Vậy có thể ăn đồ trong túi rồi chứ?

      Sam Sam hớn hở lao đến, ngay chuyện Phong Đằng gọi là Sam Sam cũng chú ý.

      “Tổng giám đốc!".

      Chúng ta ăn cơm thôi!

      Hai mắt Sam Sam sáng rực.

      Phong Đằng bị nhìn đến ớn lạnh, bỗng cảm giác mình hình như biến thành khúc sườn vậy, cố gắng gạt bỏ cảm giác đó , chỉ vào tòa kiến trúc trưóc mặt, " cũng đến cầu nguyện ".

      Sam Sam nhìn theo hưóng tay chỉ, đó là miếu thờ Nguyệt Lão, bên trong có rất nhiều nhân viên chưa kết hôn xúm xít cầu quẻ, Sam Sam loáng thoáng nghe đạo sĩ rằng giải quẻ năm mươi tệ hay là gì đó.

      Thế là Sam Sam lắc đầu ngay. "Tổng giám đốc, tôi cầu đâu".

      Sam Sam với ra vẻ rất có chí hướng: "Bây giờ tôi lấy nghiệp làm trọng, nghĩ đến chuyện kết hôn".

      Quỷ mới cầu quẻ, quẻ năm mươi tệ! Sao cướp ! Hơn nữa mấy đạo sĩ đó toàn lừa gạt người khác, bọn họ còn lấy vợ cơ mà.

      Hơn nữa...

      Căn bản là mang theo tiền mà. = =

      có nghĩ là chơi đâu, lúc lên đường nhét đại mười mấy tệ vào túi xem như tiền đuờng, tiền đâu mà cầu quẻ chứ.

      Phong Đằng nhìn cái rồi lấy ví da ra, đưa cho tờ năm mươi tệ.

      " ".

      Sam Sam nhận tiền, do dự: "Tổng giám đốc, tiền của mà tôi cầu quẻ tính là của hay của tôi?".

      Phong Đằng hơi nhếch môi: "Của chúng ta".

      "ừm..” Có thể thế ?

      Sam Sam nghi ngại bước vào miếu Nguyệt Lăo, đám nhân viên thấy Phong Đằng và Tiết Sam Sam vào trong lần lượt tránh ra cho cầu trước.

      Sam Sam quỳ nệm cói, xóc xóc ống quẻ hai lần, quẻ roi xuống.

      Phong Đằng nhặt lên xem rồi : "Quẻ số 1".

      Cầm quẻ đến chỗ đạo sĩ, đạo sĩ lắc lư đầu : "Quẻ tốt quẻ đầu tiên là quẻ thượng cát, quẻ viết rằng: Quan quan thu cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. à, hôn duyên của đến rồi".

      Mọi nhân viên xung quanh đều chúc mừng Tiết Sam Sam.

      Phong Đằng nghe quẻ viết thế nhướn mày lên vẻ hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm cười ra chiều suy nghĩ. Đồng nghiệp xung quanh đều là " ma" lăn lộn trong công ty lớn bao năm rồi, ngấm ngầm quan sát từ nãy giờ, thế là vừa suy đoán xem vẻ mặt tổng giám đốc là ý gì, vừa thử chúc mừng xem sao.

      Rồi họ nhanh chóng kết luận, cho dù tổng giám đốc có ý gi với Tiết Sam Sam, bây giờ ghét trò nịnh nọt này là chuvện chắc chắn rồi, cứ nịnh đúng!

      Trong những tiếng chúc mừng xun xoe ấy, chỉ nghe Tiết Sam Sam hí hửng : "Quẻ này tốt , lần đầu tiên có người khen mình là thục nữ".

      Trong miếu Nguyệt Lão bỗng chốc lặng phắc, Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam cái rồi bỏ ra ngoài, thèm quay đầu lại.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12
      Beta: Tuyết Nhi


      Sau khi ra ngoài miếu Nguyệt Lão, Sam Sam cảm nhận vẻ mặt các đồng nghiệp nhìn có hơi kỳ quặc.

      cần phải thế chứ? chỉ đùa tí thôi mà, tuy là hơi vớ vẩn chút = =, hơn nữa củng phải là cố ý, chỉ là thấy hoảng nên buột miệng ra. khí lúc đó quái dị đến thế, mọi ngưòi lại còn chúc mừng và tổng giám đốc, hoảng mà được à...

      Cái gọi là "ăn cướp lúng tàng" chắc là thế này đây, tuy cướp, chỉ là nằm mơ...
      Haizz...

      Từ miếu Nguyệt Lão ra, mọi ngưòi đều ăn bữa dã ngoại ven Thái Hồ, Sam Sam gặm bánh mì trắng tiếp tế của A May
      Nhìn mặt nước Thái Hồ mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nước mắt rơi xuống nước hồ, gợn lên vô số vòng tròn nho tan vỡ và thê lưong.

      ừ, được thôi, thực ra thứ rơi xuống hồ phải nước mắt, mà là vụn bánh mì... Nhưng hiệu quả cũng thế, đều rất thê lưong, có chuyện gì thê lưong hơn việc nhìn người ta ăn thịt còn mình lại gặm bánh mì ?

      Mà A May lại là ngưòi giảm béo điên cuồng, biết là ăn bữa dã ngoại mà cũng mang theo gì, còn thức ăn của Đại boss...

      Sam Sam kìm được lại nhìn về phía đám người chen chúc cách đó mười mấy mét, bên đó trưởng phòng nhàn cười tươi rói trò chuyện với Phong Đằng, mấy đồng nghiệp khác cũng tươi cười ngồi xung quanh họ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Phong Đằng.

      Sam Sam quay đầu , véo ít bánh mì ném xuống hồ cho cá ăn: "Nào nào nào, đồng cam cộng khổ, mọi người cùng ăn nhé”
      Cá chép đủ mọi loại lần lượt bơi lại tranh ăn với nhau, con màu đỏ con màu trắng nổi lên mặt nước, trông rất bắt mắt, Sam Sam cười híp mắt cho chúng ăn, nhưng bỗng nhiên đàn cá lại quẫy đuôi bơi chỗ khác... Sam Sam quay lại nhìn, bên phía Đại boss lại cũng có mấy bạn đồng nghiệp bắt đầu cho cá ăn, vừa kêu lên đầy hưng phấn: "Mau đến đây xem này, cá đẹp quá mất".

      Đàn cá mập ú kia, cũng nghĩ xem là ai cho chúng mày ăn trước nữa!

      Sam Sam rụt tay lại, nhìn mặt nước lăn tăn, tâm trạng bỗng dưng thấy tồi tệ cách lạ lùng.

      ràng là ngày cuối tuần rất tươi đẹp, tại sao phải ở đây gặm bánh mi khô khốc và làm cái đuôi ngoe nguẩy theo sau người khác chứ? ràng trong nhà có chiếc giường to rộng, nồi cháo thơm phức đợi, và cả đống quần áo mấy ngày chưa giặt...

      Sam Sam gặm xong bánh mì cách nhạt nhẽo rồi lầm rầm cả trăm lần với mặt hồ: "Mấy hôm nay mệt rồi đây, ông tròi ơi ông kết thúc sớm sớm cho con nhờ với!!!".

      ràng là ông trời đoái hoài gì đến dân thường đáng thương như , du lịch về rồi, Sam Sam lại tiếp tục trải qua những tháng ngày nước sôi lửa bỏng.

      Quay về công ty gần cuối năm, phòng tài vụ có đống việc phải làm, còn phải ứng phó với từng đoàn kế toán viên, Sam Sam bận tối mắt tối mũi, liên tiếp mấy ngày phải tăng ca đến hơn mười giờ tối.
      Thế thôi mà còn "bị" các kế toán viên ở công ty ngưỡng mộ, nghe bọn họ có lúc phải tăng ca đến tận ba giờ sáng.
      Tiền dễ kiếm tí nào!

      Trong tình cảnh bận rộn như vậy, trưa nào cũng phải đến chỗ tổng giám đốc chịu hành hạ, Sam Sam cảm thấy đúng là thảm kịch nhân gian. Đặc biệt là Đại boss cứ luôn sa sầm mặt, giống như chưa phát lương cho bằng.

      Thế là, dưới hãnh hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, Tiết Sam Sam bị cảm lạnh cách vinh quang.

      Vốn dĩ Sam Sam để tâm lắm, bị cảm thôi mà, uống thuốc bảy ngày khỏi, uống thuốc tuần khỏi, uống nhiều nước là được. Ai ngờ lần này cảm lại nặng đến thế, ngay cả nước lọc vạn năng cũng chữa trị nổi.

      Sáng hôm ấy vừa thúc dậy, Sam Sam thấy choáng váng liên tục, nhưng xin nghỉ ràng là thể, công việc bây giờ còn cả đống. Đành uống vài viên thuốc cảm, gắng gượng làm, buổi trưa lại đến hầu hạ tổng giám đốc ăn cơm, ăn xong lại bắt đầu đọc CPA.

      Sam Sam cảm giác ổn rồi, đầu choáng quá, mí mắt cứ sụp xuống. Liếc nhìn Đại boss, làm việc, hề nhìn , ra gần đây cũng siêu bận rộn...

      Len lén nhắm mắt lại chắc sao chứ?

      Sam Sam lén lút dựa đầu vào gối tựa ghế sofa, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại...

      biết bao lâu sau, trong mơ màng nghe thấy có tiếng người chuyện,

      "... Hơi sốt...". giọng lạ.

      "Có cần truyền nước ?".

      Đừng truyền mà! Bị cảm vặt thôi mà truyền nước buồn cười lắm! Hơn nữa phải tốn đến mấy trăm tệ...

      "Tạm thời cần, uống thuốc rồi nghỉ ngơi là được".

      Ừ, người lạ này là người tốt...

      Tiếng chuyện bla bla, bla bla... tiếp đó là tiếng đóng cửa...

      ừ...

      Thế giới yên tĩnh rồi ngủ tiếp thôi. A_A

      Sam Sam choàng tỉnh.

      Ngồi dậy, đầu vẫn còn váng vất, nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi.

      Quay đầu ngó trái ngó phải, phát mình vẫn ở trong văn phòng tổng giám đốc, chắc ngủ lâu đâu nhi... Nhưng trước ghế sofa sao lại có bức bình phong này? Loáng thoáng nghe thấy bên ngoài bức bình phong là tiếng trò chuyện của Phong Đằng và người khác, rất khẽ, nghe là gì, và còn...

      Sam Sam sờ sờ tấm chăn mỏng đắp người!

      Ý nghĩ đầu tiên - bị phát ngủ gật rồi!

      Ý nghĩ thứ hai - cũng may mình ngáy. = =

      Sam Sam suy nghĩ lung tung lúc rồi len lén lôi di động ra xem, nén, khẻ “a” lên tiếng.
      Hai giờ hơn rồi, ngủ lâu đến thế!

      Động tĩnh trong này hẳn làm kinh động người bên ngoài, ngoài kia im lặng lúc rồi Sam Sam nghe thấy tiếng Phong Đằng dặn dò qua loa vài câu, sau đó người kia đóng cửa ra ngoài.

      Sam Sam nhìn Phong Đằng bước vào, sắc mặt có vẻ vui ngưọng ngùng túm tóc.

      Đạí boss lại giận rồi, làm sao đây, làm sao đây?

      Trong đầu Sam Sam lại gắng sức nhớ lại “ trăm chiêu dân văn phòng bắt buộc phải học” mà lần truóc đọc được mạng, ví dụ xem các trang web đồi trụy mà bị sếp nhìn thấy phải làm sao, ngủ gật trong giờ làm việc bị sếp phát phải làm sao...

      Nhung chẳng nhớ nổi gì hết = =, quả nhiên học nhiều mà nhớ chẳng bao nhiêu.--

      Đúng lúc Sam Sam chuẩn bị khai báo để đưọc khoan hồng, chủ động cầu trừ lưong Phong Đằng lên tiếng vẻ vui: " ốm mà sao ?",

      Ủa? phải là mắng ngủ trong giờ làm à?

      Sam Sam đặt tay lên đầu gối vẻ ngoan ngoãn, e dè hỏi: "Tổng giám đốc, giận à?".

      Vẻ mặt Phong Đằng cứng lại “Tôi giận bao giờ?”

      Xì! Lừa ai vậy! giận sao ngày nào cũng tỏ vẻ mặt “ chọc giận tôi rồi đấy, mau nghĩ cách nịnh nọt tôi . Nếu tôi đuổi việc ” với ai vậy.

      Có lẽ là vẻ ấm ức mặt Sam Sam quá ràng nên Phong Đằng có vẻ thiếu tự nhiên, chuyển sang chủ đề khác:
      “Buổi chiều đừng làm nữa, tôi với trưởng phòng của rồi.”

      “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc". Sam Sam nhớ đến tấm chăn người mình, thành cảm ơn . Xem ra bạn tổng giám đốc tuy luôn nghiêm khác lạnh lẽo như mùa đông, nhưng thỉnh thoảng cũng ấm áp như mùa xuân nhỉ.

      Cảm ơn xong, Sam Sam định cáo từ sực nhớ ra gì đó, tim kêu “răng rắc”, vẻ căng thẳng nhìn : “Tổng giám đốc, như thế nào với trưởng phòng vậy ạ?”

      Thấy Sam Sam căng thảng, tức giận của Phong Đàng đều biến mất, chuyển sang vẻ nửa cười nửa , cũng biết lo cho danh tiếng của rồi à?

      Phong Đằng đương nhiên với người ta là ngủ ở chỗ , chỉ bị ốm nên về nhà rồi. Nhưng vẫn cố tình làm lo lắng, cũng trả lời mà chỉ rót ly nước, đưa thuốc đến cho : “Uống thuốc ".

      Sam Sam thấy trả lời càng cuống lên. "Tổng giám đốc, là nghỉ phép chứ, tôi phải làm bù! Nghỉ phép trừ tiền thưởng cuối năm đó!”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13




      Nể tình là người ốm!

      Phong Đằng cố gắng kiềm chế ý muốn tống khứ ra ngoài.

      Điện thoại bàn làm việc reo vang đúng lúc, Phong Dằng quay người bỏ ra ngoài, bằng giọng khô khốc: "Uống thuốc , tiếp tục ngủ, được lên tiếng, nếu sẻ trừ thưởng cuối năm".

      Lên tiếng bị trừ lương... Đó là cách bóc lột độc đáo của tổng giám đốc ư?

      Sam Sam lập tức ngậm miệng lại.

      Im lặng lúc, Sam Sam bỗng nhớ ra lúc nãy ràng mình phải , sao giờ còn ở lại? Nhưng nếu bây giờ ra ngoài bị người ta nhìn thấy liệu có kỳ cục ?

      Sam Sam ngờ nghệch nghĩ đến vấn đề ấy, chống cằm bắt đầu nghĩ khả năng lén lút ra khỏi văn phòng tổng giám đốc mà bị người ta nhìn thấy cao bao nhiêu, sau khi kết luận khả năng bằng Sam Sam bỏ cuộc.

      Vì danh tiết của Đại boss, vẫn cứ đợi người ta hết rồi hẵng ra ngoài vậy, Đại boss chắc đuổi ra ngoài đâu nhỉ?

      Rèm cửa sổ khu tiếp khách biết bị kéo lại từ khi nào, tạo ra gian tối khá khép kín với bức bình phong, Sam Sam đứng dậy, nhớ đến mệnh lệnh được lên tiếng của Đại boss nên rón rén bước đến kéo rèm cửa ra, ánh nắng mùa đông thoáng chốc len vào bên trong.

      Ánh nắng mùa đông nhàn nhạt, nhưng khi chiếu lên người lại cho ta cảm giác ấm áp vô cung, uể oải chậm chạp rất thoải mái, Sam Sam bò rạp mình bệ cửa sổ để phơi nắng.

      Trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy tờ lật giở, thỉnh thoảng có điện thoại, giọng của tổng giám đốc cũng rất dễ nghe.

      Sam Sam bỗng cảm thấy bản thân thinh thích khí này, khiến lòng ấm áp và rất bình thản. Phơi nắng lúc, Sam Sam nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc nên quay lại lấy ly nước để uống.

      Nước vẫn còn nóng, cầm ly nước trong tay làm nóng lòng bàn tay, trong đầu Sam Sam xuất hình ảnh Phong Đằng mỉm cười rót nước cho , bỗng cảm thấy sững sờ.

      Đại boss tuy vui giận thất thường, nóng lạnh xen kẽ, kỳ lạ khó hiểu, nhưng có lúc cũng rất tốt... Nếu hôm nào đó Đại boss bỗng dưng bảo cần lên đây nữa, liệu có cảm thấy quen ?

      Suy nghĩ đó vừa nảy ra, chính Sam Sam cũng giật bắn mình, vội vàng xua đuổi nó ngay.

      Buồn cười! Nếu có ngày đó, đốt pháo ăn mừng còn kịp nữa là...

      Đến giờ tan sở, Sam Sam càng khẳng định thêm suy nghĩ đó.

      Đại boss lại đòi chi phí thuốc men! Còn là cứ đưa tạm trăm tệ cũng được!

      trăm tệ!

      Có thuốc cảm nào đến trăm tệ ???

      Đúng là gian xảo! ra Đại boss còn kiêm thêm nghề xã hội đen!

      Vì tiền mặt người đủ trăm tệ nên Sam Sam phải chịu oan ức viết tờ giấy nợ, ra khỏi Phong Đằng với nỗi đau sâu sắc, kìm được mà cầu xin ông trời lần thứ trăm lẻ , hãy cho thoát khỏi móng vuốt ma quỷ nhanh nhanh lên!

      Sam Sam ngờ lần này ông trời nể mặt đến thế, vẫn chưa khỏi bệnh cảm mà cơ hội thoát khỏi móng vuốt ma quỷ đến.

      Đó là ngày vô cùng bình thường, vì kế toán viên kiểm tra sổ sách nên nhân viên phòng tài vụ đa số đều ở lại tăng ca, Sam Sam bị kế toán viên hạch hỏi đến mức váng cả đầu, khó khăn lắm mới rảnh được chút, cầm ly trà chạy đến phòng uống trà.

      Vẫn chưa vào đến nơi Sam Sam nghe thấy giọng lắm chuyện của A Giai. bạn đồng nghiệp này bình thường tỏ ra rất mẫn cán giỏi giang, chỉ khi thân thiết với nhau rồi mói có thể phát ra bản lĩnh lắm chuyện như paparazzi của nàng.

      "Này, mọi người có nghe gì chưa, trưa nay Châu Hiểu Vi phòng nhân lên xe của tổng giám đốc đó".

      Trong phòng trà còn có hai đồng nghiệp khác cũng tranh thủ rảnh rỗi chạy vào trong lúc bận rộn, nghe thế đều nhìn nàng với vẻ hoài nghi, A Giai thấy họ tin nên cuống lên: "Các cậu đừng nghi ngờ, ngay dưới lầu đấy, rất nhiều người nhìn thấy".

      Sam Sam cầm ly nước đứng sững nơi cửa, gương mặt đầy vẻ bàng hoàng.

      Móng vuốt ma quỷ của tổng giám đốc vươn đến nữ nhân viên khác rồi! Chẳng trách trưa nay mới ăn đưọc nửa hộp cơm, nghe điện thoại và bỏ , ra là bắt "dân lao động".

      Châu Hiểu Vi? Sam Sam mò tìm trong đầu mình cái tên này sao nghe quen thế nhỉ.

      Ô, nhớ ra rồi, chính là người mà lần trước du lịch, A May ta muốn ngồi cạnh Đại boss, về sau A May còn tò mò hỏi thăm được tên ta rồi cho biết.

      Trong ấn tượng của đó là người đẹp gầy yếu, chẳng có chút khỏe mạnh, nhẫn nhục mang gánh nặng như , chắc chắn thể nào kham nổi hành hạ của Đại boss.

      Trong đầu Sam Sam bất giác lên cảnh tượng, xinh đẹp dịu dàng yếu đuối dưới uy hiếp của Đại boss, vừa kinh hoảng vừa hét lên "đừng mà", "đừng mà", vừa rơi nước mắt như mưa viết giấy mượn tiền và giấy bán thân...

      Sam Sam bỗng thấy bừng bừng phẫn nộ, vũ trụ chính nghĩa trong bốc cháy dữ dội, tuy trong lòng vẫn có cảm giác nặng nề được, nhưng dưới đại nghĩa cảm giác ấy chẳng là gì cả.

      Sam Sam nắm chặt tay, lên tiếng thách thức: "Tổng giám đốc đáng ghét quá, sao có thể thế được!".

      "Người ta chỉ mong thế thôi! Cậu thấy đó, trưa nay Châu Hiểu Vi lên xe tổng giám đốc, đãi ngộ khác hẳn ngay, hôm nay phòng nhân đều phải tăng ca, chỉ mỗi ta được trưởng phòng nhân đặc biệt cho phép về nhà".

      "Quá... quá đáng !". Giọng Sam Sam run rẩy, vô cùng ghen tỵ.

      Nghỉ phép! Có thể nghỉ phép cơ đấy! Cũng là nhân viên mà chưa bao giờ được cho nghỉ phép! Mấy hôm nay bệnh cũng phải gắp rau! Đại boss cũng sợ bị truyền nhiễm nữa.

      “Á, Sam Sam!". A Giai kinh ngạc kêu lên, cuối cùng biết tiếng kia là ai, chỉ thấy Tiết Sam Sam đứng ở cửa, gương mặt "phẫn nộ ghen tỵ căm hận", A Giai thầm kêu khổ, cho rằng mình tạo ra thị phi chứ, lỡ như truyền đến tai tổng giám đốc…

      Nghĩ thế, A Giai làm ra vẻ bí vội vàng mạch: "Sam Sam, cậu đừng hiểu lầm, tổng giám đốc có gì với Châu Hiểu Vi đâu, nghe vì Châu Hiểu Vi có nhóm máu hiếm, em tổng giám đốc mất máu nhiều cần truyền máu nên mới gọi Châu Hiểu Vi . Cậu đừng hiểu lầm gì nhé".

      Mất máu nhiều? Phong phải ở nước ngoài sao?

      Sam Sam ngạc nhiên và lo lắng: "Sao thế? Phong sao chứ?".

      "Nghe người ờ phòng nhân hình như sao rồi". A Giai , kìm được tính nhiều chuyện lại trỗi dậy, thăm dò: "Ôi trời, tớ với cậu chuyện này làm gì nhỉ, ngày nào cậu cũng ở cạnh tổng giám đốc chẳng lẽ lại biết?”

      Nghe Phong Nguyệt sao, Sam Sam. yên tâm hẳn, nhung cảm giác nặng nề lại dấy lên, hơn nữa còn mạnh hơn lúc nãy nhiều. ra trong công ty còn có người thuộc nhóm máu hiếm?

      Sam Sam bất giác nhìn xuống mạch máu ở cổ tay mình.

      Theo thói quen của Phong ngày mai có lẽ gọi người đến đưa cơm gan heo cho Châu Hiểu Vi sau đó ăn mãi ăn mãi rồi đến văn phòng tổng giám đốc ăn luôn, thuận tiện làm nhân viên dài hạn cho Đại boss.

      Sau đó cần đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo nữa, được giải phóng hoàn toàn.

      Chuyện mong đợi lâu nay mộng đẹp sắp thành thực, Sam Sam cảm thấy vui mừng lúc, nhưng chỉ lả vui mừng lúc thôi, Rồi bỗng thấy hụt hẫng.

      có quỷ chết thay rồi, ràng là chuyện đáng sung sướng, tạỉ sao lại cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, thể lên dây cót tinh thần nổi?

      Tại sao... lại có cảm giác bị bỏ rơi thế này?

      Tan sở xong về nhà, Sam Sam vẫn dứt bỏ được tâm trạng đáng ghét ấy. vòng vòng trong nhà lúc, Sam Sam chộp lấy điện thoại, gọi cho bạn học cũ hồi trung học.

      “Tâm trạng tớ bây giờ rất tệ.”

      "Sao thế?".

      "Haizz~” Sam Sam thở dài thườn thượt, có rất nhiều điều muốn nhưng lại biết từ đâu. “Thế này, tớ lấy ví dụ nhé.”

      " , tớ nghe đây",

      "Ngày xưa có con heo, bị con sói bắt về nhốt lại để nuổi, sói với heo rằng nuôi heo để ăn thịt nó, heo tuy cam tâm lại rất lo sợ, nhưng nó đánh lại sói, nên đành ăn thức ăn sói cho nó. Rồi cứ thế qua thời gian sau, heo càng lúc càng mập lúc ấy sói lại thả nó ra, bắt lấy con heo khác để ăn, con heo ấy lại cảm thấy khó chịu, cậu xem, con heo đó phải làm sao?",

      "Ưm...Vậy làm con heo rừng tự do phóng chạy !".

      Sam Sam sa sầm mặt: "Cậu hiểu trọng điểm gì hết! bị ăn chẳng phải là rất tốt hay sao? Con heo đó tại sao lại khó chịu chứ?".

      "Oa! Tớ biết rồi! Thế con heo đó con sói kia rồi! Tình vượt chủng tộc, lãng mạn quá!!!".

      "... Lục Song Nghi! Đồ ngốc này!!!".

      Sam Sam nhịn nổi nữa, cúp luôn điện thoại.

      Cả đêm Sam Sam ngủ ngon được, câu “tình vượt chủng tộc” của bạn khuấy đảo tâm trí . Hôm sau, Sam Sam làm với hai quầng mắt đen và tinh thần rệu rã, dẫn đến những câu thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp và ánh mắt đồng cảm của A Giai.

      Lúc trưa ăn cơm, Sam Sam biết ý đến văn phòng tổng giam đốc, đổ rạp bàn mình

      Hôm nay có cơm trưa cho nữa rồi!

      Phải vui sướng, phải vui sướng, Tiết Sam Sam, cuối cùng mày tự do rồỉ.

      Lại lờ đờ lúc, Sam Sam lại phấn chấn trở lại bằng sức sống của con gián! định đến nhà ăn nhân viên để bổ sung năng lượng điện thoại bàn réo vang, Sam Sam tiện tay nghe máy, giọng cực kì vui của tổng giám đốc vang lên: “Tiết Sam Sam, dám bãi công à?”.

      Hứ!

      Biết ngay Đại boss tha cho ôsin lành nghề như mà.

      Trong văn phòng tổng giám đốc vừa gắp thức ăn vừa rủa cả theo thói quen, đồng thời cũng kì thị mình, lúc nãy lại còn buồn rầu vì chuyện sua này cần đến đây nữa cơ đấy!

      Tổng giám đốc hôm nay tâm trạng hình như được vui, lúc ăn cơm khí có phần nặng nề.

      Sam Sam ăn được mấy miếng, kìm được hỏi Phong Đằng: “Tổng giám đốc, Phong sao chứ?”.

      Phong Đằng hơi sững sờ: “ biết rồi à?”

      Trong lòng bất giác thấy vui. Nhân viên kia biết giữ mồm giữ miệng gì cả, chuyện mới xảy ra hôm qua mà đến cả Tiết Sam Sam cũng biết rồi. Chuyện Phong Nguyệt bị tai nạn dẫn đến mất máu nhiều tuy phải là chuyện thể , nhưng Phong Đằng rất, rất thích bị nhân viên bàn tán sau lưng.

      Phong Đằng gọn: “Nó sao”.

      “Ồ, vậy tốt.” Sam Sam im lặng lúc rồi lại e dè hỏi: “Tổng giám đốc,vậy Phong định cảm ơn Châu thế nào ạ?”.

      hỏi để làm gì?”. Ánh mắt Phong Đằng bỏng rát.

      “Ừm…..chuyện đó….”.

      Phải rồi, hỏi để làm gì? Lẽ nào rằng muốn biết sau này liệu có thêm người bạn cùng ăn cơm à?

      Bộ dạng Sam Sam lắp ba lắp bắp được lại bất ngờ khiến Phong Đằng thấy vui hơn, làm khó nữa mà đáp thẳng: “Chi phiếu.”

      Chi phiếu?

      Sam Sam hỏi theo phản xạ: “Vậy sao lúc đầu tặng chi phiếu cho tôi?”

      Phong Đằng bỗng nổi giận đùng đùng, lạnh lùng : “ Tiết Sam Sam là đồ ngốc à? thể thả sợi dây dài câu cá to hả?”

      Chẳng lẽ chi phiếu đáng giá hơn ?

      Tiết Sam Sam sững sờ nhìn , hình như hiểu mà cũng như hiểu lời , đưa cơm lên miệng với động tác cực kì chậm chạp, dáng vẻ hoàn toàn chết đứng!

      Đột nhiên, vẻ mặt trở nên méo mó đau khổ cực độ.

      Phong Đằng hơi tức tối nhưng vẫn hỏi: “ Sao vậy?”

      Sam Sam nhả chữ rất khó khăn: “…..Bị…mắc….xương…..cá….rồi….”.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14

      #99cc00']Beta: Tuyết Nhi
      Bác sĩ của công ty được Phong Đằng gọi lên cố nín cười giúp Sam Sam lấy xương cá ra, sau đó Sam Sam và vị bác sĩ vô tội kia cùng bị tổng giám đốc tâm trạng vui đuổi ra khỏi văn phòng.
      Sam Sam mặt mày khổ não sống hết buổi chiều. Câu "thả sợi dây dài câu cá to" của thỉnh thoảng cứ xuất trong đầu , nhưng cứ nghĩ đến cá to là lại nhớ đến cảm giác bị mắc xương cá...
      Thế nên...
      Thôi đừng nghĩ nữa!
      Người kỳ quặc như tổng giám đốc những câu kỳ quặc là điều bình thường, nghĩ lung tung theo lời mới là bệnh!



      Nghi thế nên Sam Sam yên tâm về câu của Đại boss sau đó khỏi động lại lần nữa, lại là Tiết Sam Sam có ưu phiền.

      A_A
      >_< Thực ra vẫn có chút cảm giác kỳ quặc.

      = = Hôm nay là thứ sáu, lúc sắp tan sở, nhân viên khó tránh khỏi cảm giác bực bội, ông bác trưởng phòng lại đến phòng khác nên A Giai rời khỏi vị trí, đứng cạnh Sam Sam tám chuyện.

      "Sam Sam, ngày mai cậu mặc đồ gì?"

      Trong đầu Sam Sam còn cả đống số liệu, nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩng lên nhìn nàng.

      "Tối mai tiệc năm mới mà, cậu tăng ca nhiều quá nên đần luôn rồi à". Sam Sam mới sực nhớ là tối mai tổng bộ công ty tổ chức tiệc năm mời, tuần trước có thông báo rồi.

      Nhớ đến bữa tiệc, Sam Sam bất giác hứng khỏi hẳn, nước bọt cứ thế tuôn trào. Nghe các nhân viên kỳ cựu , Phong Đằng cứ vào tiệc năm mới mỗi năm là lại vung tay rất hào phóng, chỉ tổ chức tiệc rất hoành tráng ở các nhà hàng năm sao, mà trong bữa tiệc còn có rút thăm trúng thưởng rất có giá trị.

      Giải nhất trong bữa tiệc năm ngoái là chiếc xe hơi, phần thưởng nhất cũng là máy ảnh kỹ thuật số model nhất. Tiệc năm nay vẫn chọn tổ chức tại nhà hàng năm sao, hình thức tiệc buffet kiểu Tây.

      Thành tích nghiệp vụ của phong Đằng năm nay còn tốt hơn năm ngoái, mọi người đoán giải thưởng chắc chắn sè còn giá trị hơn. Sam Sam bất giác tưởng tượng cảnh mình giành giải nhất, biết năm nay là gì, nếu vẫn là xe bán quách, hê hê hê... tự sướng vui vẻ Sam Sam bỗng nhớ ra, giải nhất hình như do tổng giám đốc trao.

      Bỗng dưng xuất gương mặt u ám của tổng giám đốc lúc trưa, Sam Sam nén được rùng mình. Thôi vậy, giải nhất cứ nhường cho người khác , lấy giải nhì cũng được rồi. = = Trong lúc Sam Sam thần người ra đồng nghiệp nữ khác hào hứng đến thảo luận với A Giai ngày mai nên mặc trang phục gì, Sam Sam vừa nghe họ trò chuyện vừa nhăn nhó mặt mày.

      Suýt nữa quên, tiệc năm mới tuy có đồ để ăn có quà để lấy, nhưng lại cầu biến thái rằng mọi nhân viên bắt buộc phải mặc lễ phục! biết tên biến thái nào nghĩ ra ý kiến nãy, bây giờ thời tiết sắp xuống độ rồi, mặc lễ phục liệu có bị đóng băng ?

      = = Sam Sam nén được, than vãn với họ vài câu, đồng nghiệp phản bác lại: "Có gì đâu, năm nào cũng thế cậu thể cứ mặc đồ thể thao mà khiêu vũ chứ, hơn nữa trong nhà hàng có máy sưởi mà".

      Còn phải khiêu vũ... Xem ra ăn xong phải chuồn ngay! A Giai : "Vả lại trong bữa tiệc còn phải chọn ra “Qúy thanh lịch nhất", nhân viên phòng tài vụ chúng ta xưa nay giản dị, có suy nghĩ đó, nhưng những nàng phòng khác vì giải thưởng này phải ăn vận trang điểm rực rỡ lộng lẫy lắm, chúng ta cũng thể để mất mặt quá được”.

      Những lời nàng đưọc mọi người phụ họa tán thành theo. Sam Sam nghe họ từ lâu rằng, tiệc mỗi năm đều do cánh nam giới trong công ty bỏ phiếu chọm ra "Quý thanh lịch nhất", người đưọc trao danh hiệu có phần thuởng là vạn tệ. Nhung Sam Sam rất bực mình với giải thưởng này.

      Chỉ trong nháy mắt biết, đó chắc chấn lá mưu của các đồng nghiệp nam rồi. Nghĩ thử xem, nếu cần tao nhã còn dám ăn như hum uống như hạm ? Chắc thể rồi chứ gì, vậy đó ăn thức uống ngon lành ai ăn? Các đồng nghiệp nam chứ ai! Đúng là quá xấu xa! Chỉ người được giải, mà hại tất cả các đồng nghiệp nữ đều thể ăn uống thoải mái được! Nhưng phát này Sam Sam thể ra, cũng muốn nhân cơ hội này ăn uống nhiều tí hê hê. A A >_<
      lại , có suy nghĩ đó, lẽ nào cũng phải người tốt? = =
      "Sam Sam, ngày mai cậu phải ăn mặc đẹp tí nhé... Cậu muốn cơ hội nhảy mở màn rơi vào tay người khác chứ". A Giai chớp mắt với vẻ bí .
      Cái gì mà cơ hội nhảy mở màn? Sam Sam nghi ngại.
      A Giai thấy tỏ vẻ hoang mang ngạc nhiên : "Cậu đến nỗi mù mờ chứ, quý thanh lịch nhất cùng tổng giám đốc nhảy mở màn đó”.
      Choáng!
      Nhìn kìa, nhìn kìa! Biết ngay vạn tệ đó dễ lấy mà.
      Lại còn chịu hình phạt tàn khốc như thế nữa
      Quyết định rồi! Tuy thường ngày rất mờ nhạt trong đám đông rồi, nhưng ngày mai nhất định phải cố gắng để chìm nghỉm hơn nữa...
      Thế là thứ bảy, Sam Sam vô tư ngủ đến trưa mới dậy lại mò mẫm lung tung lúc, vậy là buổi chiều lại qua . Gần đến năm giờ, Sam Sam ung dung lấy bộ quần áo từ trong tủ ra mặc.
      Hôm qua nghĩ là phải mặc gì rồi, chính là bộ lễ phục lần trước đến gặp Phong. Tuy mỏng chút và độ dài cũng chỉ đến đầu gối, nhưng tiết kiệm tiền là quan trọng nhất. Tiền lương trong thẻ của phải mang về nhà khoe khoang với mẹ, tuyệt đối thể xài bừa bãi được.
      Sam Sam vừa nghiến răng vừa mặc quần áo, sau đó... Sam Sam đần người ra.
      ơ... sao... kéo được dây kéo!
      Lần trước vẫn vừa vặn mà a a a!
      Sam Sam chua xót nhìn vào gương, lần đầu tiên thấy đau khổ vì mập ra. = =
      Tại tổng giám đốc ác độc mà ra!!!
      Sam Sam vừa nghiến răng kèn kẹt vừa tiếp tục kéo, đến nước nàv rồi mua cũng kịp nữa. gắng hít vào N lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng kéo lên được, cùng vẫn ổn, chỉ mỗi phần ngực là hơi chật chút.
      Hừm. . chật chỗ đó, chắc ảnh hưởng gì đến việc ăn uống nhỉ?
      Ngắm nghía trong gương lúc chắc chắn mình ăn vận khá đàng hoàng, thất lễ, Sam Sam khoác chiếc áo khoác bằng nhung dài rồi xuất phát.



      Sam Sam vốn dĩ định gan lì ngồi xe bus đến nhà hàng, nhưng bị gió lạnh bên ngoài thổi thốc vào nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gọi taxi. Đến nhà hàng vừa đúng lúc gặp A May ở thang máy.
      A May nhìn từ xuống dưới, với vẻ mặt kinh ngạc: "Sam Sam, chỉ thế thôi à? Ít ra cậu cũng phải trịnh trọng hơn tí chứ!".
      Sam Sam : "Được rồi mà".
      Ăn bữa cơm thôi mà, gội đầu rồi mà vẫn đủ trịnh trọng ư. = =
      A May lắc đầu, lôi vào phòng trang điểm để làm tóc, Sam Sam vội chối đây đẩy. Đùa à, lát nữa phải ăn bửa thịnh soạn, nếu trang điểm lúc ăn, phấn mặt rơi vào thức ăn, mất vệ sinh lắm!
      A May bó tay với , thầm nghĩ bình thường cũng trang điểm, biết đâu tổng giám đốc dáng vẻ đó cường ép nữa, chỉ : “Lát nữa cậu đến bữa tiệc nhìn thử biết".
      Đến sảnh đại tiệc, Sam Sam mới phát ra A May quá, các đồng nghiệp quả nhiên rất xem trọng bữa tiệc năm mới này, ai nấy đều ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, phóng tầm mắt ra chỉ thấy người đẹp như mây ôi người đẹp như mây. ~~~
      Sam Sam bất giác nhìn trái ngó phải trong đám người, cũng biết bản thân mình tìm gì. A May cười :"Tống giám đốc chưa tới đâu, nhưng Sam Sam này hôm nay sao cậu cùng đến với tổng giám đốc?".
      Sam Sam giật bắn mình, : “A May, trước khi dùng bữa đừng nóí chuyện kinh khủng thế được ?".
      Sau đó chạy như bay đến xem thức ăn.
      Các món ãn trong bữa tiệc quả nhiên vô cùng phong phú, màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngây ngất, xếp từng hàng ngay ngắn khiến Sam Sam cứ thầm nuốt nước bọt liên tục.
      Sam Sam vừa ngắm món ăn vừa liếc nhìn cửa ra vào "đắm đuối".
      Đại boss mau đến ! Giờ tôi rất rất nhớ , đừng bao giở đến trễ nhé.
      Nếu mấy món này nguội lạnh ngon nữa. - __ -
      Đến khi ngắm nghía gần thỏa mãn nghe thấy trong đại sảnh bỗng ồn ào hẳn lên, có lẽ là nhân vật quan trọng nào đó đến.
      Sam Sam ngẩng lên nhìn, quả nhiên tổng giám đốc bước vào trong vòng vây của các lãnh đạo cao cấp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :