1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sai Phi Dụ Tình - Nguyệt Xuất Vân (155C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107 : Bị bắt

      Dịch: Kún ♥ Nhi


      Nguồn: kunnhi.


      Khi Lưu Sương tỉnh ngủ là giờ ngọ, bên trong trướng chỉ có mình nàng.


      Trang phục mặc chỉnh tề, nhìn như có phát sinh chuyện gì. Nhưng toàn thân đau xót, chứng đêm qua phải là giấc mộng. Hơn nữa, người nàng, mỗi tấc da thịt tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi vị của người kia. hôn, vuốt ve, tất cả đều trong đầu.


      Lưu Sương ngây người ngồi giường, sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, những tia nắng ấm áp chiếu lên cơ thể nàng, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên hàn ý.


      Tại sao? Tại sao lại muốn làm như vậy?


      Chẳng lẽ, hóa trang thành Dã nhân cứu mạng của nàng, chỉ vì làm chuyện đêm qua? Nếu như là vậy, vì sao lại vì nàng làm ra bao nhiêu chuyện như thế. Nàng hiểu, nàng thể hiểu được hành vi của , trong lòng nàng, Bách Lý Hàn phải người như thế. từng , chỉ động vào nữ nhân mà , mặc dù đối với nàng ân hận, nhưng chưa hề thích nàng. Coi như là có tình cảm với nàng, đêm qua cũng nên xảy ra chuyện như thế .


      Lưu Sương càng nghĩ càng tức giận, nàng cảm thấy trong lòng như có khối khí nóng từ từ lớn lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Nàng phải tìm được , phải hỏi cho ràng, tại sao muốn làm như vậy.


      Nhưng nàng ra ngoài tìm lâu, vẫn hề thấy bóng dáng của , hỏi vài người, đều thấy dẫn theo vài người đâu biết.


      đâu?


      Toàn thân nàng nóng giận muốn phát tiết, cơ thể bừng bừng. liền như vậy sao, sau khi làm chuyện xấu xa thế, liền bỏ trốn mất dạng.


      Bách Lý Hàn, dám làm dám nhận, đồ nam nhân tồi!


      Nàng thề, đời này, bao giờ muốn gặp nữa, hy vọng về hoàn toàn hết.


      Tâm tình bình ổn hơn chút, Lưu Sương chui vào trong trướng, bắt đầu công việc. Mãi cho đến khi có người bị bệnh tới, nàng mới mệt mỏi trở ra.


      Bóng đêm mông lung, mơ hồ thấy trước lều trại người, tóc đen rối bù, quần áo tung bay, bóng lưng dài cao ngạo.


      Trong lòng Lưu Sương chấn động, chẳng lẽ là Bách Lý Hàn, tên xú nam nhân kia trở về? Nàng vội chạy tới, định mắng , bóng lưng kia chậm rãi quay lại.


      Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia có chút tái nhợt, nhưng là đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt, lẳng lặng nhìn nàng. Khuôn mặt ôn nhu tao nhã, phải là Bách Lý Hàn mà là… sư huynh Đoạn Khinh Ngân.


      tức giận bỗng chốc kìm nén trong lòng, Lưu Sương lạnh lùng : “Ngươi tới chỗ này làm cái gì?” Đêm hôm qua mới bị thương, hôm nay chạy tới đây, còn muốn sống nữa ?


      Mặc dù mạnh mẽ đứng ở đó, Lưu Sương vẫn có thể thấy được bước chân có chút chuệch choạng.


      “Sương nhi, xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại tức giận?” Đoạn Khinh Ngân lên tiếng hỏi, trong lòng vô cùng chua xót, nàng là vì người kia mới rời như vậy. Bọn họ trong lúc đó, rốt cục xảy ra chuyện gì, Bách Lý Hàn vì sao đột nhiên rời ? đối với Lưu Sương tình thâm như thế, từ Nguyệt Quốc đuổi theo sang Lăng Quốc. Hôm nay vì lẽ gì đột nhiên vứt bỏ nàng.


      “Ta nào có tức giận? Ngươi , ta muốn nghỉ ngơi!” Lưu Sương dứt lời, liền vén rèm định hướng vào trong, nhưng bị Đoạn Khinh Ngân ngăn lại.


      “Sương nhi, tới lều của ta .” Bách Lý Hàn rồi, nữ tử như nàng ở đây an toàn. phải bảo vệ nàng.


      “Ta sao phải tới lều của ngươi chứ? Ta !” Lưu Sương tùy hứng , nhìn Đoạn Khinh Ngân che trước mặt nàng. Sắc mặt tái nhợt, mang theo nụ cười u buồn, nụ cười ấy khiến lời nàng đóng băng lại.


      là sư huynh nàng, nếu như có thể, nàng rất muốn nhào vào lòng của , khóc rống hồi, nhưng, hôm nay thể. Bờ vai rộng kia của , nàng bao giờ có thể dựa vào nữa.


      ! Tâm Đoạn Khinh Ngân đau xót, nàng cự tuyệt quá phũ phàng! nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt trong suốt của Sương nhi, có đề phòng, có xa lánh.


      “Được, ta !” Đoạn Khinh Ngân lộ vẻ sầu thảm, cười tiếng, cất bước về phía trước, tuy nhiên được vài bước sớm lảo đảo muốn ngã.


      Lưu Sương cuống quít đưa tay đỡ , hương thuốc từ nam nhân xộc tới. Tâm đột nhiên cứng đờ, nàng vì sao phải đỡ ? là người mà nàng hận cơ mà!


      Nhưng, nàng lại cam tâm đẩy ra, nàng muốn nhìn , nhưng lại đành lòng.!


      Đúng vậy, đành lòng!


      suy yếu, là bởi vì nàng. Thấy suy yếu, trong lòng nàng lại tràn ngập trách móc bản thân.


      Nhưng đáng tiếc, chút tự trách này, hồi phục trí nhớ…. Những thứ này như dấu vết, nhắc nàng nhất thời cảnh giác, bao giờ, vĩnh viễn bao giờ quên.


      Đúng vậy, vĩnh viễn thể quên!


      Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đứng lên, : “ muốn , vậy hãy ngủ sớm !”


      “Được!” Lưu Sương nhìn , vào.


      Đoạn Khinh Ngân đứng trước cửa, nhìn lên bầu trời, “Chuyển quân trướng của ta đến nơi này.” thào .


      Màn đêm yên tĩnh, có người nghe lệnh, chỉ trong chốc lát. đoàn tướng tinh nhuệ sớm tới đây.


      Lưu Sương vốn muốn rời khỏi quân, tuy nhiên, mỗi ngày thấy những binh lính bị thương, trong lòng nỡ rời . Những binh lính này đều vô tội, bọn họ vốn dĩ có thể hưởng cuộc sống hạnh phúc an ổn, hôm nay lại phải chiến đấu nơi chiến trường đẫm máu này.


      Nàng định chờ thương binh giảm chút , nhưng ngờ thương binh hề giảm, việc nàng định rời mỗi ngày xa.


      …………………………………..


      Thiên Mạc Quốc.


      Bóng đêm thâm trầm, Mộ Dã đứng bên bờ Thao Hà, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt sông.


      Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có hắc y bào trong gió bay phấp phới. Đột nhiên có thanh dị thường xuất , nước sông “rào rào”, tiếp theo là bóng người chui lên từ dưới sông .


      Người kia toàn thân ướt sũng, lạnh run. Nước sông vốn dĩ lạnh, rất khó có ai chịu được, huống hồ lúc trời thu mát mẻ, lại càng lạnh lẽo.


      Bóng người bước tới trước Mộ Dã, cuống quít quỳ xuống.


      “Chuyện gì, !” Mộ Dã cho quân thám thính Đông Phương Lưu Quang , nhưng Đông Phương Lưu Quang đề phòng nghiêm ngặt, những mật thám này chỉ là lâu la, thể biết được chuyện trọng yếu.


      Hôm nay, mật thám này lại nửa đêm vượt sông, lẽ lấy được tin tức trọng yếu gì.


      “Thuộc hạ tra kẻ phá hư kế hoạch của chúng ta đêm đó , là cháu của Kỷ Bách Thảo. Hơn nữa, mấy ngày trước, Đông Phương Lưu Quang còn chuyển vị trí của quân trướng của , chuyện này vốn có gì to tát, nhưng thuộc hạ phát , quân trướng sau khi chuyển sát cạnh quân trướng của cháu Kỷ Bách Thảo.”


      Mộ Dã nghe xong, thần sắc lạnh lẽo, tin tức này có gì quan trọng mà phải nửa đêm bẩm báo. nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Còn gì nữa ?”


      “Dạ, có!” Người kia thấp giọng .


      Mộ Dã qua lại, đột nhiên đá cước vào người này, quát lớn: “Còn mau .”


      Người kia nhảy xuống sông, lại bơi .


      Mộ Dã đứng ở bờ, môi đột nhiên cười lạnh. cảm thấy người phá hủy kế hoạch đêm đó khiến hứng thú. Hôm nay, Đông Phương Lưu Quang lại chuyển cả quân trướng để bảo vệ tên đó. Điều này làm cho hiếu thắng của nổi lên.


      Ngươi muốn bảo vệ, ta lại càng muốn bắt.


      đến cuối mùa thua, lều trại khắp nơi đều nghe tiếng côn trừng, trong đêm tiếng côn trùng khiến Lưu Sương khó ngủ.


      Nàng mệt mỏi trở mình cái, mơ hồ thấy có bóng người, Lưu Sương giật mình kêu lo, đột nhiên bên hông tê rần, huyệt ngủ bị điểm, nàng ngất .


      Mộ Dã chậm rãi tới trước giường, cúi đầu nhìn thiếu niên này, chỉ là tên tiểu tử tướng mạo tầm thường da dẻ vàng vọt có thể làm thảm bại? khiến cho người ta khó có thể tin. cúi người bế thiếu niên lên, khó tưởng tượng thân thể tên này lại mềm mại thế, làm đột nhiên chậm lại.


      Mộ Dã khinh thường tiếng, nghĩ thầm, nam nhân Lăng Quốc yếu ớt gầy gò quá, như nam nhân Thiên Mạc Quốc cao lớn tuấn. Nếu như, nam nhân nào của Lăng Quốc cũng chỉ như thiếu niên này, trận chiến này, cần đánh nữa.


      suy nghĩ chút, đột nhiên đặt Lưu Sương lên lưng mình, khéo léo chui ra khỏi lều trại.


      Bên ngoài trời tối như mực, khoảng thời gian này chắc là lực lượng canh gác yếu nhất, cõng Lưu Sương nhảy .


      Đột nhiên, trong bóng tối, bóng đen nhàng ngăn bước .


      Thần sắc Mộ Dã lạnh lẽo, nghĩ tới lại có ám vệ bảo vệ người này, xem ra giá trị của thiếu niên này ngoài dự liệu của .


      Người ngăn cản Mộ Dã chính là dược xoa, cùng dược xừ vốn là bảo vệ của Đoạn Khinh Ngân , hôm nay Đoạn Khinh Ngân phái hai người bọn họ đến bảo vệ Lưu Sương. ngờ, có người tới bắt cóc Lưu Sương, đến khi thấy mặt mũi kẻ bắt cóc trong lòng kinh hãi. muốn la lớn, thanh kiếm chỉ vào ., là thị vệ Mộ Dã.


      Mộ Dã sợ dẫn theo nhiều người thành đánh rắn động cỏ, chỉ mang theo hai thị vệ, những người khác chờ tiếp ứng bên bờ Thao Hà. Thừa dịp dược xoa bận giao tranh, Mộ Dã cùng thị vệ phi thân .


      Dược xừ nhận ra kế hoạch của Mộ Dã, huýt gió tiếng, rồi đuổi theo Mộ Dã. Đoạn Khinh Ngân ngủ mà trong lòng cả kinh, kịp phủ thêm ngoại bào, lao ra từ trong trướng. Tiếng huýt gió làm tuần đêm kinh hãi, tất cả mọi người dồn về hướng Mộ Dã chạy trốn.


      Nhưng có ai nhanh bằng khinh công của Đoạn Khinh Ngân, mọi người chỉ nhìn thấy bóng áo trắng nhanh như chớp, chỉ chốc lát biến mất khỏi tầm mắt.


      Càng ngày càng nhiều binh lính bao vây Mộ Dã, nhưng bởi vì lưng Mộ Dã có Lưu Sương nên ai dám bắn tên. Mộ Dã nhếch môi, thanh đao xẹt qua như điện, lọat địa binh gục xuống đất.


      vừa định phi thân thấy trước mắt lóe lên bóng người, Đoạn Khinh Ngân đứng trước mặt .


      Mộ Dã ngờ Đoạn Khinh Ngân đuổi theo nhanh vậy, nhìn quần áo Đoạn Khinh Ngân chưa chỉnh tề, Mộ Dã khẽ cười, biết bản thân bắt đúng người.


      “Đông Phương Lưu Quang, lệnh cho binh sĩ của ngươi tránh ra, bằng , tay ta theo lệnh ta. Vạn nhất, có chuyện hay!” Mộ Dã lạnh lùng , thả Lưu Sương xuống, kề dao lên cổ nàng.


      Mặt Đoạn Khinh Ngân lập tức trắng bệch, ngờ, Mộ Dã lại tới đây bắt cóc Lưu Sương. Trong lòng vừa sợ vừa giận, nhìn con dao ở tay , trái tim đau thắt lại.


      “Mộ Dã, để xuống, ta thả ngươi . Nếu , tối nay ngươi đừng hòng chạy thoát.” Đoạn Khinh Ngân giả vờ trấn tĩnh , quyết để lộ ra tầm quan trọng của Sương nhi.


      Mộ Dã cất tiếng cười lớn: “Buông xuống? , ta giết , sau đó cùng Đông Phương điện hạ liều mạng cao thấp.” Vừa vừa dùng lực tay, dưới ánh trăng, dòng máu đỏ từ cổ Lưu Sương rơi xuống.


      “Ngừng! Ngươi !” Đoạn Khinh Ngân lớn tiếng quát, những người lính tránh qua bên.


      Mộ Dã càng cười lớn, bắt lấy Lưu Sương, quay đầu lại, nhảy lên thuyền sông, trước sau binh lính cầm cung tên mà ai dám động thủ, lưng Mộ Dã là Lưu Sương.


      Trong lòng Đoạn Khinh Ngân quýnh lên, sắc mặt tái nhợt. phi thân lên thuyền. Vương Sách và Sử Lãng thấy thế cũng phi thân lên thuyền theo.


      “Điện hạ, thể đuổi theo!” Vương Sách vội la lên. chừng đây là kế của Mộ Dã, đêm tối, có thể có mai phục.


      Sắc mặt Đoạn Khinh Ngân trắng bệch, nhìn thuyền càng lúc càng xa, sắc mặt trắng đến đáng sợ, hai tay nắm chặt thành quyền. biết đuổi theo cũng chỉ vô dụng, bởi vì trong tay Mộ Dã có Lưu Sương.


      nheo mắt, đấm vào thành thuyền, máu tươi từ chậm rãi chạy xuống, nhưng lại cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì đau đớn của thể xác so với đau đớn của trái tim chẳng thấm vào đâu.


      Nếu Mộ Dã có thể lẻn vào quân doanh, đến đây bắt Lưu Sương , như vậy cũng có thể lẻn vào địch doanh, cứu Lưu Sương trở về. May là Mộ Dã chưa biết thân phận của Lưu Sương, xuống tay làm gì Lưu Sương.


      Sắc trời dần dần sáng, nhưng Đoạn Khinh Ngân lại cảm thấy bầu trời của càng lúc càng tối đen.


      Kim Diện La Sát


      04-07-2011, 03:21 PM


      Sai Phi Dụ Tình


      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Vũ Mị

      Dịch: Kún ♥ Nhi


      Nguồn: kunnhi.


      Khi Lưu Sương tỉnh dậy, phát mình phải giường mà là núp trong ngõ ngách, giống như loại người bị quên lãng rồi.


      Vẫn là căn lều, nhưng phải là cái cũ. Chỗ này có rất nhiều dạ kim đính, làm trong lòng người bất an.


      Qua tấm màn lờ mờ, Lưu Sương mơ hồ nhìn giường tựa như có thân ảnh người dao động. Lòng nàng vô cùng kinh hãi, ai vậy? Nàng nhớ mình ngủ bóng đen tiến đến gần, sau đó liền ngủ mê man. Chẳng lẽ bị bắt sao?


      Đây là nơi nào vậy? Lều lớn vàng đính óng ánh, trong nháy mắt Lưu Sương sáng tỏ, nơi này đích thị là lều trướng của Mộ Dã, bởi vì chỉ có lều của Khả Hãn mới có kim đính!


      Nỗi nghi ngờ xộc lên trong lòng nàng, Mộ Dã tại sao lại bắt nàng đem tới đây, biết nàng chẳng qua chỉ là quân y học đồ nho . Rơi vào tay , biết xử trí ra sao đây? Nhưng mà, có thể khẳng định là có gì tốt đẹp rồi.


      Bên trong lều có 2 võ sĩ đứng hầu, thấy nàng tỉnh liền ra phía trước, mang nàng về phía góc giường. Bên trong trướng có bóng người tựa hồ phất phất tay, hai người đó từ từ lui ra ngoài.


      Lưu Sương còn chưa có kịp phản ứng vì kinh ngạc, định mở miệng hỏi chuyện, bỗng bên trướng truyền đến thanh của nữ tử. Lưu Sương sợ hết hồn, vội lui về sau hai bước, gương mặt chốc lát đỏ lên.


      Chỉ cần dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể biết bên trong có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, muốn nàng đứng ở chỗ này làm cái gì đây?


      xuống !” lát sau nghe trong truyền ra giọng khàn khàn.


      đôi tay nhẵn nhụi vén màn lên, sau đó người con mặc váy đỏ ra, bởi vì tóc dài che hết dung mạo nên Lưu Sương nhìn được dung nhan người con kia.


      Nhưng mà, nàng kia lớn mật, người chỉ có lớp vải mỏng tang, mơ hồ lộ ra đường cong mê người. Hai nửa bầu ngực lộ ra ngoài, thịt da trắng nõn nà. Lớp lụa đỏ phủ lên da thịt trắng , là mĩ miều.


      Đều con ở Mạc Quốc sinh ra mềm mại, kia phải là ôn nhu như nước sao!


      Nàng kia sửa sang lại áo quần, khóe môi khẽ mỉm cười, lướt qua Lưu Sương, nàng ta liếc Lưu Sương cái, trong nháy mắt nàng nhìn cận dung nhan người con này.


      Nàng ta khuôn mặt trắng nõn, thậm chí còn có đóa hoa đào mặt diễm lệ! Hoa đào lộ khuôn mặt trắng trẻo, đẹp tuyệt vời, giữa ngày thu này khỏi khiến người ta mong ngóng mùa xuân.


      Hoa đào! Hình xăm hoa đào!


      Trong lòng Lưu Sương kinh hãi, cuống quýt cúi đầu, gương mặt sớm trở nên tái nhợt.


      Nữ tử trước mặt, chính là Mi Vũ, mặc dù nàng thấy hình dạng ta, nhưng mà đóa hoa đào kia Lưu Sương tuyệt đối thể nhầm được.


      Mi Vũ tại sao lại ở chỗ này? Nàng phải là trắc phi của Bách Lý Hàn sao? Làm sao lại lưu lạc đến bên Mộ Dã này? Nghi vấn và khiếp sợ đan xen vào nhau, làm Lưu Sương nhất thời kịp phản ứng.


      Cho đến lúc Mi Vũ uốn éo lướt rồi, ánh vàng của kim đính đập vào mắt, Lưu Sương mới hồi phục lại tinh thần.


      Mộ Dã thâm thúy nhìn Lưu Sương, choàng tạm hắc bào lên người, lộ ra làn da săn chắc khỏe mạnh.


      Bị ánh mắt sắc bén của Mộ Dã nhìn, tâm Lưu Sương cuống quýt cả lên, nàng cảm thấy có gì che giấu được , sợ hãi ùa tới. Nàng hề nghi ngờ, Mộ Dã muốn giết nàng, so với giết con kiến còn dễ hơn.


      “Lá gan a, dám mê đắm ngó nghiêng nữ nhân của ta.” Mộ Dã nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt này, là khó tin, Đông Phương tại sao lại quan trọng như thế, chẳng lẽ chỗ hết người rồi sao.


      “Lần trước quân của Đông Phương trúng độc, nghe là do ngươi tìm được cách chữa. phải ? Xem ra y thuật của ngươi tệ a?” Mộ Dã lạnh lùng hỏi.


      Lưu Sương nghe vậy, trong lòng suy nghĩ rất nhanh. Xem ra Mộ Dã là vì kiện giải độc lần trước mà bắt nàng, ước chừng còn chưa biết thân phận nàng. Tuyệt đối thể để cho biết, nếu lấy chính mình uy hiếp sư huynh.


      “Đúng là ta, nhưng y thuật của ta cao, chẳng qua là đúng dịp tay có thuốc giải thôi.” Lưu Sương thấp giọng .


      sao?” Mộ Dã hí mắt , đưa tay níu lấy vạt áo của Lưu Sương, kéo nàng tới trước mặt .


      cúi mắt xuống nhìn Lưu Sương, đôi mắt đen tinh đem theo cái nhìn chăm chú, sở thích của Đông Phương là kiểu gì đây, lại có kiểu thích thiếu niên nhu nhược này sao? quá kém cỏi, coi trọng thiếu niên dáng mạo quá tầm thường.


      Tuy nhiên, nghĩ đến khi mới ôm thiếu niên này đêm qua, trong lòng có chút khác thường,Mộ Dã khẽ nhíu mày, năm ngón tay buông ra, Lưu Sương được báo trước ngã nhào xuống đất.


      ngay cả trời sập cũng chọn thiếu niên tầm thường thế này!


      Lưu Sương ngã nhào xuống đất, cả người đau điếng, nàng cố gắng chịu đựng lên tiếng.


      Mộ Dã cúi đầu đánh giá Lưu Sương, bắt gặp đôi mắt đen trong như suối quật cường của nàng, bỗng nhiên thấy hứng thú. Cũng muốn nhìn, vì sao Đông Phương lại quý trọng tên tiểu tử này đến thế!


      “Kể từ ngày hôm nay, ngươi sống ở trong trướng này với bổn vương, được bổn vương cho phép, ngươi được bất cứ nơi đâu.” Mộ Dã lạnh lùng hạ lệnh, nhìn lại, sải bước ra ngoài.


      Lưu Sương gục mặt đất, trong lòng tràn ngập sợ hãi, lúc này nàng hận bản thân bất lực! Nghĩ tới những binh sĩ thương vong kia, trong tâm dấy lên cảm giác chua xót khó tả, nếu như nàng có võ công tốt, có thể ngăn được chuyện này, tránh được bao nhiêu mạng người vô tội!


      Mộ Dã tựa hồ bề bộn nhiều công việc, vào ban ngày hề thấy bóng dáng, nhưng mà Lưu Sương hề ra được vì phái thị vệ trông chừng nàng. Xem ra là để che giấu nên để nàng ở trướng này.


      Đêm hôm đó.


      Mộ Dã thân áo choàng vàng ngồi trước bàn, bàn bày đầy món ngon, rượu quý.


      Bên trong đại trướng bày bốn cột lửa cháy hừng hực bốn góc.


      Chỉ chốc lát, người mặc quần áo lụa mỏng màu đỏ đến, lướt thướt trong trường, ánh lửa chiếu lập lòe cơ thể nàng, vẻ đẹp lẳng lơ diêm dúa. Tóc đen vấn cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, mặt, đóa hoa đào có ánh lửa chiếu rọi, càng thêm kiều diễm.


      Ngồi góc, Lưu Sương nhìn chăm chú, nghi ngờ, chính là Mi Vũ.


      Trong lòng Lưu Sương có chút chua xót, đối với này, nàng rất hận. Nhưng trong tình cảnh này, nàng cũng có phần cảm thông.


      Tiếng nhạc cất lên, Mi Vũ khẽ lắc eo, nhún chân chậm rãi nhảy múa.


      Thân thể uyển chuyển nhảy máu, ánh mắt nhìn đong đưa, miệng còn khe khẽ hát điệu nho .


      Đó là câu hát của Giang Nam, cực kỳ dễ nghe, phối hợp với giọng hát ngọt ngào, khỏi làm người ta mê mị.


      Lưu Sương nhìn Mi Vũ, nàng cảm thấy nữ tử này thay đổi. Lúc trước bất kể ta tổn thương nàng thế nào nàng cũng biết ta thích Bách Lý Hàn. Hôm nay tại sao lại như thế này? Nịnh nọt kẻ khác? Có lẽ nào cũng bị bắt như nàng?


      Lưu Sương khẽ lắc đầu, cảm thấy chuyện hề đơn giản như thế.


      Mi Vũ càng lúc càng nhảy múa mê mị, càng làm cho nam nhân ý loạn tình mê. Lưu Sương nhìn về phía Mộ Dã, mặc dù Mộ Dã lúc này cũng mê đắm nhưng Lưu Sương phát ra vẫn còn có cảnh giác.


      Mộ Dã, quả nhiên là tên nguy hiểm, tình trạng này mà vẫn còn cảnh giác như thế.


      khúc nhạc hoàn, Mộ Dã mỉm cười : “Vũ Mị, tới đây, rót rượu cho ta.”


      Mi Vũ lắc vòng eo mảnh khảnh tới, dịu dàng : “Khả Hãn, thiếp tới đây, rượu Giang Nam tuyệt, mời Khả Hãn thưởng thức.”


      ……………………..


      Nguyệt Quốc


      Đêm về khuya, gió lạnh dần, ánh trắng từ từ chiếu khắp mặt đất, trong cả những hẻm . Hẻm này là nơi Lưu Sương mở quán, hẻm còn nhưng y quán đóng cửa.


      Bách Lý Hàn bộ trong bong đêm, thân áo trắng hòa vào ánh trăng, bồng bềnh đung đưa. Kể từ khi trở lại Nguyệt quốc, thường xuyên dạo tới nơi này, y quán của Sương nhi.


      thể ở bên cạnh nàng, chỉ có thể đến nơi mà trước đây nàng từng sống, cảm nhận hơi ấm của nàng.


      Tóc dài phất phơ trong gió, tựa hồ như xuất thác nước chảy trắng xóa.


      Đúng thế, thác trắng!


      Kể từ khi trở về Nguyệt quốc, tóc trở nên bạc trắng ngày nhiều hơn, biết vì hàn độc hay vì tương tư, đến hôm nay bạc trắng cả. Tuy nhiên, để ý, cõi đời này, còn có ai quan tâm .


      Đầu hẻm có mấy người chuyện, Bách Lý Hàn cũng để ý, chậm rãi tới.


      Kim Diện La Sát


      04-17-2011, 09:43 PM


      Sai Phi Dụ Tình


      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Ngữ ra kinh ngườị

      Dịch: Kún ♥ Nhi


      Nguồn: kunnhi.


      Điệu múa cuối cùng vừa dứt, Mi Vũ thản nhiên cười, nụ cười khiến đôi má ửng hồng, mang theo tia mê hoặc người mỏng manh, mị ý lan tràn.


      Mộ Dã như đáp lại nụ cười của Mi Vũ, chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt cảm thấy hứng thú lưu chuyển người Mi Vũ.


      này tự xưng là “Vũ Mị” đúng là vũ mị (Vũ Mị có nghĩa là quyến rũ)


      bộ xiêm y màu đỏ, mỏng manh. Mái tóc búi cao, để lộ gáy trắng ngần, có kìa tram lấp lánh đá. Mặt ngọc mỏng manh, vài sợi tóc mai khẽ rủ má. Đẹp nhất là đóa hoa đào mặt nàng kia, khiến nàng tăng thêm vẻ phong tình.


      Nữ nhân như thế, khó gặp, nhưng gặp, dễ khiến chon am nhân nghiện ngập.


      Nhưng mà, Mộ Dã biết, nữ nhân đẹp cũng đồng nghĩa như là độc dược, để ý, nhanh chóng bỏ mạng. , thích mỹ nhân, nhưng còn hề.


      Nghe người con trước mắt này là mỹ nữ nổi danh tuyệt sắc của Nguyệt Quốc, cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông, là đại mỹ nữ!


      Mộ Dã khẽ cau mày, chân mày nhíu lại, nhưng rồi lại như chưa hề nhìn gì cả.


      “Vũ Mị, nghe ngươi cầm kỳ thư họa đều tinh thông, Bổn vương chưa từng nghe qua ngươi gảy đàn. Thừa dịp tối nay đêm đẹp, bổn vương cùng các tướng quân đều ở đây, ngươi hãy gảy khúc đàn để chúng ta thưởng rượu thêm hứng!” Mộ Dã vuốt vuốt chén ngọc, nhàn nhạt .


      “Tiểu nữ nguyện vì Khã Hãn mà gảy đàn, mời người lấy được nhã hứng!” Mi Vũ nhàng , ngước đôi mắt long lanh lên.


      “Người đâu, ban thưởng cầm!” Mộ Dã lạnh giọng .


      Có người mang cầm tới, bày ở bàn, Mi Vũ nhàng quỳ gối phía trước.


      biết Khả Hãn muốn nghe khúc gì?” Mi Vũ khẽ lướt 5 ngón tay dài dây cầm, kiều mỵ cười tiếng rồi hỏi.


      Mộ Dã đối với văn hóa của hán văn cũng có nghiên cứu, đối với cầm cũng tinh thông hai khúc, lúc này nghe Mi Vũ hỏi, liền : “Trong tay ta có bức họa, biết Vũ Mị có thể hay dựa theo bức họa kia gảy khúc đàn.”


      Dứt lời, liền phân phó thị nữ bên cạnh lấy bức tranh. Chỉ chốc lát, thị nữ kia lấy trong hộp ra bức họa. Mộ Dã gật đầu, ý bảo thị nữ kia mở cuộn tranh ra.


      Thị nữ kia nhấc tay, bức tranh khẽ buông xuống, nụ cười môi Mi Vũ như dần cứng lại.


      Ánh trăng dưới sương mù, hơi nước phiêu phiêu, song xanh mênh mông, hồ ao sen, đặc sắc mà diễm lệ…


      Bức họa này tuyệt diệu!


      Mi Vũ có thể nào biết, đây chính là bức họa do tự tay Lưu Sương họa trong đêm yến hội. Mặc dù mấy ngày nay, Hoàng hậu nương nương tỉ mỉ dạy nàng cầm kỳ thi họa, nhưng mà, nàng họa kỹ có tiến bộ, so với tài năng của Lưu Sương, vẫn là thể theo kịp.


      Lúc này, thấy bức họa kia, chỉ cảm thấy sâu trong tâm tựa như ghim cây gai, ghen tỵ, chua xót làm nàng nổi điên. Nàng sao biết, Trữ vương vì tìm Bạch Lưu Sương kia mà xa phó Lăng Quốc.


      Nhìn bức họa, hiếu thắng trong lòng nàng bị kích thích, phải là bức tranh kia, mà là nàng, Mi Vũ, đời nào thua được.


      Khóe môi lập tức mở nụ cười, nhàng cất tiếng: “Nếu Khã Hãn muốn thấy hồ sen dưới trăng, Vũ Mị hết sức vì ngài mà đàn.”


      Năm ngón tay bắt đầu lướt dây cầm. khúc du dương khởi lên, bên trong trướng nháy mắt tiếng động, chỉ có nhạc thánh thót vang lên.


      Lưu Sương ngồi ở góc mọi người chú ý đến, ánh mắt của nàng động lại nơi bức tranh tay người thị nữ kia. Đây là bức họa nàng tặng cho Mộ Tịch Tịch, nhưng chẳng biết tại sao lại rơi vào tay Mộ Dã, lúc này lại còn lấy ra, để cho Mi Vũ nhìn cảnh gảy đàn.


      Mộ Dã cũng là gây khó khăn cho người khác, còn nhớ hôm đó làm mình mất mặt trước mọi người vì bức họa đó.


      Bất quá, tài đánh đàn của Đại Mi Vũ xác tệ, cầm khúc lẻ loi, xác cũng tấu ra cảnh trong Hà Đường Nguyệt Sắc. Nhưng tai Lưu Sương nghe , lại cảm giác quá mức thư hoãn bình thản, thiếu tia mờ ảo ý nhị, cũng ít cảm xúc rung động.


      Lưu Sương lặng lẽ ngồi 1 góc, thầm đánh giá vị nam tử kia, mọi người đắm chìm trong men rượu, chỉ có , nhìn như bưng chén rượu lên uống, mặt khẽ nở nụ cười, nhưng là thầm lặng đánh giá những người xung quanh sau chén rượu ấy.


      Lưu Sương trong lòng trầm xuống, nàng biết mục đích của Đại Mi Vũ tại Thiên Mạc quốc là gì, nhưng xem ra, Mộ Dã tín nhiệm nàng ấy.


      Khúc đàn cuối cùng, trong lều hoàn toàn yên tĩnh, những tướng quân này thần sắc có chút khác lạ, bọn họ cực ít nghe đàn ca, tối nay là đại phúc, ăn no thưởng ngoạn.


      Đại Mi Vũ duyên dáng đứng lên, sóng mắt mỉm cười, hướng về Mộ Dã thi lễ.


      Mộ Dã mặt nở ý cười, vẫy vẫy tay, Đại Mi Vũ bước nhàng tới bên , ngồi xuống.


      “Khả Hãn, bức họa này là mỹ, biết Khả Hãn như thế nào lại có được?” Tả tướng quân ngồi bên tay trái Mộ Dã hỏi.


      “Bức họa kia là do công chúa sứ ở Nguyệt Quốc mang về, nghe ở Nguyệt quốc có nữ tử vẽ. A, Vũ Mị, ngươi ở Nguyệt quốc, từng gặp qua nữ tử vẽ bức tranh này chưa?” Mộ Dã quay đầu lại hỏi Đại Mi Vũ.


      Đại Mi Vũ mặt cười gượng phen, thấp giọng : “Xin Khả Hãn thứ cho Vũ Mị nông cạn, biết người vẽ bức họa này là người phương nào, lại càng chưa từng gặp qua.”


      “A, phải.” Mộ Dã lập tức có chút thất vọng , lập tức lại chuyển hướng tới các tướng quân : “Cảnh đẹp như vậy, tại sao Thiên Mạc quốc chúng ta có, nhưng mà tại Nguyệt quốc kia khắp nơi đều vậy, cảnh đẹp mê hồn bức tranh này chỉ là bản thu thôi. Các vị tướng quân, lần này chúng ta chiếm được Lăng quốc, mãnh quân nhanh chóng xuôi nam, cảnh đẹp như vậy sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta!” dứt lời, Mộ Dã cao giọng cười to.


      “Khã Hãn rất đúng, Lăng quốc cùng Nguyệt quốc, sớm muộn gì cũng nằm trong tay chúng ta.” Những tướng quân đều liên tục gật đầu, cùng nhau cao giọng cười to.


      Đại Mi Vũ mặt có tia cứng lại, ngay lập tức hồi phục lại bình thường, kiều mị : “Khả Hãn, đến lúc người thống nhất thiên hạ, chớ quên … thiếp a.”


      “A.” Mộ Dã xoay người lại nhìn Mi Vũ, khóe môi vẫn lộ tia mỉm cười, nhưng có chút hàn ý se lạnh: “Bổn vương dĩ nhiên thể quên ngươi… tiểu mỹ nhân.”


      Lưu Sương ngồi trong góc, nghe những tiếng cười kia truyền đến, mặt trắng bệch. Nàng nghĩ tới, chỉ là nàng tiện tay họa bức tranh… liền dẫn tới… tên Mộ Dã này sinh lòng đố kỵ với Nguyệt quốc.


      Nếu Mộ Dã thực tiến mãnh quân xuôi Nam, chiến tái khởi, nàng chẳng phải là kẻ tội nhân hay sao.


      Lưu Sương gắng sức đứng lên, chậm rãi bước , hướng về phía trung tâm ồn ào ầm ĩ.


      Ánh lửa lớn hắt ra từ những cây cột lớn, Lưu Sương mượn ánh lửa lẳng lặng đánh giá từng người trong tiệc.


      Tiếng cười dần dần lãng xuống, những người đó có chút nghi ngờ người thiếu niên kia.


      thân quần áo xám mộc mạc, bọn họ nhận ra đây là quân phục của Lăng quốc. Bên trong trướng của Khã Hãn thế nào lại có binh sĩ Lăng quốc, tất cả có chút giật mình.


      Mộ Dã nhìn xuất của Lưu Sướng, con ngươi sâu đen thẳm, đuôi lông mày có nếp nhăn khi cười lại càng lằn sâu, cười càng lúc càng lớn.


      “Ta quên mất, chúng ta có tù binh Lăng quốc a.” thanh của lạnh lùng, mang theo tia hài hước khiêu khích.


      “Mộ Dã, ngươi làm như vậy, cảm thấy có lỗi trước bao sinh linh của muôn dân sao?” Lưu Sương lạnh lùng hỏi.


      thị vệ ở bên nghe thế, qua bắt lấy cánh tay Lưu Sương, định đem nàng lôi .


      Mộ Dã lại khoát tay áo, ý bảo buông ra.


      Thiếu niên này thế nào lại tự nhiên xuất chất vấn , trong lòng Mộ Dã hứng thú tăng lên, , thảo nguyên này, có người nào dám gọi thẳng tên . Thiếu niên này, dám gọi tên của , lại còn dám chất vấn .


      “Sinh linh của muôn dân? Bổn vương cũng chỉ là vì muôn dân mà mới thống nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi cảm giác được, nếu như thiên hạ thống nhất, thiên hạ này an bình sao, càng mạnh sao! Thiên hạ phân chia lâu, ắt phải có hồi thống nhất. Ta chính là do ông trời phái tới thống nhất thiên hạ!” Mộ Dã dứt lời, uống ngụm rượu, cuồng vọng tựa vào ghế.


      “Càng an bình, càng mạnh sao?” Lưu Sương cắn răng, người này, là cuồng vọng quá nhiều rồi.


      “Đúng vậy, ta từng qua Lăng quốc và Nguyệt quốc, quốc vương Lăng quốc bị bệnh lâu, vương hậu cầm quyền, thực lực của nước ngày suy, còn có tên phản nghịch muốn lật đổ. Hoàng đế Nguyệt quốc yếu đuối, hướng phong hủ loạn, để nịnh thần nắm quyền, hàn môn sĩ tử có cửa đên. Hai nước, dân chứng sống cuộc sống khổ cực thể tả. Nhưng hãy xem, Thiên Mạc quốc chúng ta, theo luật lệ mà sống. Mấy năm nay, ta thu hút nhân tài nho học từ phía Nam, chăm lo việc nước, thực lực ngày mạnh lên, có quốc gia nào có thể đấu lại với Thiên Mạc quốc, cho nên, thống nhất thiên hạ, là việc ắt phải làm.” Mộ Dã chậm rãi mà , con ngươi sâu thẳm thách thức đảo người Lưu Sương cái. Nghĩ thầm, người chỉ là tên thầy thuốc bé của Lăng quốc mà dám chất vấn ta sao.


      “Thống nhất thiên hạ, ta xem ngươi là bị mê sảng mất rồi.” Lưu Sương oán hận .


      Mộ Dã ngồi phắt dậy, chén rượu bàn bị đập văng, chấn động. Đại Mi Vũ bên cạnh bị dọa cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch chăm chú nhìn Mộ Dã. Nhưng thấy mặt mỗi lúc hàn khí tuyết phủ nhiều, cái tên thầy thuốc Lăng quốc, lá gan lớn quá .


      “Ngươi ai si mộng, vậy ta hỏi ngươi câu, Bổn vương ta si mộng cái gì, nếu có lý do, đêm nay Bổn vương lấy mạng ngươi!” Mộ Dã lạnh lùng , hai bàn tay nắm chật, chén rượu liền vỡ vụn. chà xát tay, thổi thổi, mắt nhìn Lưu Sương.


      Lưu Sương chút hoảng sợ, thần sắc bình tĩnh, hiên ngang ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Dã, nhàn nhạt mở miệng : “Khả Hãn Lăng quốc và Nguyệt quốc đều suy sụp có thuốc chữa. Khã Hãn cùng lắm là qua Lăng quốc và Nguyệt quốc chuyến, mới thế đưa ra kết luận, có phải hay là võ đoán quá mức. Lại Lăng quốc, vốn là vương hậu cầm quyền, nhưng hôm nay Thái tử cũng cầm quyền, quét sạch triều chính, chăm lo việc nước, lòng dân an. Ai Lăng quốc thể cường thịnh vươn lên. Mà Nguyệt quốc, mặc dù hoàng đế yếu đuối, nhưng việc triều chính cũng hỗn loạn như Khả Hãn . , ta cho rằng thống nhất thiên hạ là viễn cảnh tốt đep. Nhưng, tình thế lúc này, thống nhất thiên hạ chưa phải lúc. Người xưa có , loạn rồi an, suy rồi thịnh, tất cả đều là vì dân, nhưng, hôm nay, dân chúng hướng tới cuộc sống an bình, Mà ngươi lại muốn vén màn đại chiến lên, tính mạng dân chúng như nằm trong biển lửa, việc làm này trái với lòng dân. Nghịch ý trời, làm trái lòng dân, ngươi cảm thấy ngươi thành công sao?”


      Đoạt Mệnh


      04-20-2011, 01:23 AM


      Sai Phi Dụ Tình


      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110. Dã tính hành hạ.

      Dịch: Kún ♥ Nhi


      Nguồn: kunnhi.


      Sắc mặt Mộ Dã trong suốt quá trình Lưu Sương càng lúc càng hắc trầm, quả thực có thể dung “Mây đen” để ví.


      Bên trong trướng có gió, thế mà hắc bào của động đậy, như sắp phát khùng tới nơi.


      Mộ Dã phẫn nộ, hề nghĩ tới giải thích như vậy của tên thầy thuốc này, trong tâm khỏi có chút bội phục.


      Nhưng, Mộ Dã là ai chứ? là Vương của Thiên Mạc quốc, cao cao tại thượng, như thế nào trước mắt bao nhiêu quân tướng lại bị tên thiếu niên kia ăn lỗ mãng như thế chứ? Làm sao có thể cho phép chửi bới nghiệp thống nhất thiên hạ a?


      Tên tiểu tử này muốn sống nữa!


      “Ngươi rằng việc ta thống nhất thiên hạ là nghịch thiên sao? Ngươi muốn sống nữa sao!” Mộ Dã lạnh lùng , nhưng kìa, môi khẽ cười, nụ cười làm cho lòng Lưu Sương run lên.


      Xem ra, nàng thực chọc giận tên Mộ Dã rồi, người này dã tâm to lớn như thế, phải chỉ hai lời mà nàng có thể thuyết phục được , nhưng là, hôm nay, đến đây, chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng. Ngay cả khi ủng hộ điều nàng , nhưng chắc chắn trong lòng lưu lại được chút gì đó.


      “Đúng vậy, trong mắt ta, ngươi chính là kẻ nghịch lại ý trời. Thống nhất thiên hạ muốn tiến hành cần phải theo tuần tự, hôm nay thời cơ chưa tới, nếu như ngươi muốn vén màn lên phân tranh thiên hạ, chỉ biết lệnh khiến dân chúng nơi sống, lầm than lưu lạc, sinh linh oán than. Cái gì là vì muôn dân trăm họ, ta xem ngươi chẳng qua là vì muốn thỏa mãn dã tâm mình mà tìm cớ thôi. Ngươi như vậy đáng để thống trị thiên hạ, chứ đừng là vì con dân.”


      Tiếng của Lưu Sương chậm rãi lan tỏa trong lều, ánh lửa chập chờn, bóng nàng gầy yếu mặt đất, hòa cùng bóng lửa nhảy nhót, đơn độc, phảng phất như làn gió thổi qua tiêu tán.


      Nhưng là, con người nàng vốn cứng cỏi. Đôi mắt như lửa, sáng rực soi trong tâm những người khác. Ánh mắt nàng, trong đông lạnh lộ ra tia kiên nghị.


      Lông mi Mộ Dã nâng lên, mắt chăm chú nhìn, sâu trong nội tâm có chút suy nghĩ. Kỳ , từ khi đăng cơ, liền tận sức mở rộng lãnh thổ. thường xuyên dung lí lẽ vì muôn dân để thuyết phục bản thân mình.


      Nhưng, thiếu niên này lại , , vì lòng tham riêng bản thân.


      là vì lòng tham của bản thân sao?


      Ngay cả bản thân lúc này cũng hồ đồ rồi! Tâm bắt đầu rối loạn, muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.


      Hội yến tốt đẹp đêm nay, chẳng phải bị tên thầy thuốc Lăng quốc phá hủy a, có điểm lợi hại gì, phải sao?


      Mộ Dã cầm lấy chén rượu bàn, ngửa đầu uống cạn sạch hơi. Để chén xuống, cười : “Người đâu.”


      thị vệ lập tức tới trước mặt Mộ Dã thi lễ: “Có thuộc hạ!”


      Mộ Dã khoát tay áo : “mang cho ta 7 con sư tử câu tới trước cửa trướng.” (sư tử câu: giống ngựa. Huynh MS giải thích giúp ta đó. )


      “Dạ!” Hai người võ sĩ liền thừa lệnh, bước nhanh từ trong trướng ra ngoài.


      Lưu Sương biết ý đồ của Mộ Dã, nhưng trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi vô biên, nàng biết Mộ Dã bỏ qua cho nàng. Nhưng nghĩ ra dung biện pháp gì hành hạ nàng.


      Mộ Dã hướng về phía Lưu Sương cười mị hoặc tiếng, đột nhiên quay lại gần Đại Mi Vũ : Vũ Mị, no say, chúng ta ra ngoài xem nhạc tử . Các vị tướng quân, cùng bổn vương ra ngoài xem chút xem thế nào?”


      Đại Mi Vũ tươi cười hỏi: “Khả Hãn, nhạc tử gì a?”


      Mộ Dã khẽ nhéo mũi nàng, ánh mắt lại đảo qua Lưu Sương, thản nhiên : “ ra ngoài biết liền.”


      biết vì sao, khi ánh mắt đảo qua nhìn nàng, trong lòng Lưu Sương kìm được rùng minh cái.


      Nhạc tử? Cái gì nhạc tử?


      Xem ra là có liên quan đến nàng, phải là tìm người để cường bạo nàng chứ? Nhưng tại, nàng vẫn dưới thân phận nam nhân, có chuyện gì xảy ra. Nghĩ tới đây, Lưu Sương có chút yên tâm. Trừ chuyện này ra, những cái khác nàng đều có thể cam chịu.


      Đợi Mộ Dã cùng chúng tướng sĩ rời khỏi, có hai võ sĩ tiến lại đưa Lưu Sương ra ngoài.


      Đêm mát lạnh, ánh trăng sáng rọi, gió thổi từng đám cỏ như sóng uốn lượn.


      Trước mắt, con ngựa. Toàn thân như tuyết trắng, bờm dài bay trong gió, nhìn qua trông vô cùng liều lĩnh.


      Ngựa này có phải là sư tử câu mà Mộ Dã , Lưu Sương mặc dù hiểu, nhưng cũng nhìn ra được đây phải con ngựa ngoan hiền. Hơn nữa, nhìn cách con ngựa kia ưỡn ngực, nhất định là chủ tử cùng dạng, cũng có cái ngạo khí của chủ nhân nó.


      Mộ Dã bước ra phía trước, cực kỳ thân mật vuốt bờm ngựa, con ngựa này hiển nhiên là con ngựa mà thích nhất.


      đột nhiên xoay người lại, đem Đại Mi Vũ đứng sát bên cạnh bế lên, Mi Vũ ưm tiếng, nửa xấu hổ, nửa ngả nghiêng cho Mộ Dã ôm. Mộ Dã ôm nàng, lập tức phi ngựa.


      thân hắc bào rung động thân ngựa trắng như tuyết, diễm lệ.


      Lưu Sương nhìn, lại thấy Mộ Dã hướng tới nàng bĩu môi. Trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm xấu. nhất định buông tha nàng a.


      Hai người võ sĩ theo lệnh Mộ Dã tới trước mặt Lưu Sương.


      “Các ngươi muốn gì?” Lưu Sương đè nén sợ hãi trong lòng hỏi.


      Tên võ sĩ lời nào, nắm lấy cổ tay Lưu Sương, dung thừng quấn chặt hai tay. Sau đó nắm sợi dây lại chỗ, buộc lên yên ngựa.


      Làm cái gì vậy?


      Lưu Sương nhất thời chết lặng.


      Mộ Dã quay đầu, đôi mắt đen dưới ánh trăng rọi đen thẳm đáy, môi lại nở nụ cười huyễn hoặc, tà mị mê người. Nhưng. Lưu Sương nhận thấy, như là hình ảnh của sứ giả địa ngục.


      “Như thế nào, ngươi chịu thua chưa?” lạnh lùng mở miệng.


      Lưu Sương lắc đầu, nàng biết lời của mình có tác dụng tới Mộ Dã, bằng phẫn nộ như vậy. Cho nên, nàng tuyệt đối thể chịu thua.


      Ở trong thế trận giằng co này, nàng, hoặc là có cơ hội thắng, hoặc có hi vọng, sợ rằng toàn thân khó bảo toàn, trong lòng cực kỳ sợ hãi thấp thỏm. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối chịu thua.


      “Mộ Dã, ta chịu thua, ngươi có giết ta, ta cũng vẫn những lời kia! Ngươi chính là kẻ nghịch lại thiên ý!” Tiếng nàng lạnh lùng mà kiên định.


      Lời của nàng làm mắt Mộ Dã nheo lại, nhưng trước sau vẫn cứ vậy, bình tĩnh, nhưng sóng gợn, mới biết được biển có bão tố.


      đột nhiên há mồm nhàng phun chữ: “Khiển!”


      Sư tử câu hí dài tiếng, tung bốn vó, ngẩng đầu ưỡn ngực phi.


      Giây lát, Lưu Sương cảm thấy như tay bị túm lại, chống cự được, nàng phải chạy theo con ngựa.


      Ngựa phi có nhanh, giống như tản bộ, nhưng Lưu Sương ở phía sao chạy theo vất vả, nàng như thế nào có thể đua với con ngựa? Cổ tay bị xiết chặt lắc ngừng, cơn đau truyền đến.


      Lập tức, Mộ Dã, tay quấn quanh eo Đại Mi Vũ, tay lôi dây cương, hắc bào trong gió bay phần phật, sau lưng như có đôi cánh đen của ác ma kiêu ngạo vươn ra.


      cùng Đại Mi Vũ ung dung đàm tiếu, thỉnh thoảng lại cười với nhau, chốc lại quay đầu nhìn mặt Lưu Sương trắng bệch. Tóc tai nàng rũ tung, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như lửa, dưới ánh trăng, mơ hồ nhìn trong đôi mắt kiên nghị ấy có cả khinh miệt.


      Trái tim đột nhiên bị khống chế, mặt cau lại.


      Lưu Sương chạy quá sức, thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt, nàng cảm giác như chân mình sớm rã ra.


      Nhưng vẫn có chạy, liều mạng chạy.


      Đột nhiên, Mộ Dã hô to tiếng, ngựa chạy chậm đột nhiên tăng tốc.


      Sư tử câu quả nhiên là dũng mã. Chạy gấp lên, tốc độ như gió, như mây, Lưu Sương căn bản biết. Thân thể được báo trước té nhào mặt đất, cứ như thế bị lôi đất.


      sợ hãi chưa bao giờ có trào lên trong lòng nàng, đó phải là sợ, điều nàng nghĩ, là bọn chúng nhìn nàng cười chê, nhất là Mộ Dã. Nàng cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt, cho dù thân thể bị con ngựa kia kéo lê.


      Nàng cảm nhận được từng ngọn cỏ cứa qua người, bộ ngực bị chà xát mặt đất, trang phục bị xé rách, da thịt bắt đầu bị xây xát.


      Nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!


      Nhưng kia, đau đớn kia mới tràn tới, nàng tựa hồ như vô cảm.


      Nàng có cầu xin tha thứ!


      Mộ Dã đột nhiên giật dây cương, sư tử câu phi nước đại hấp tấp dừng lại, tựa hồ kịp thích ứng, hai vó trước giương lên, hí dài tiếng.


      hồi yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cỏ xào xạc, tiếng côn trùng trong đêm vang vọng lại, như bao giờ dứt.


      Tâm Mộ Dã đột nhiên cảm thấy mảnh phiền toái, muốn hét lớn tiếng.


      Trong lòng Mộ Dã, Đại Mi Vũ đột nhiên cảm thấy thân thể cứng ngắc, quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt thâm trầm của .


      “Khả Hãn, làm sao vậy? Tại sao ?” Đại Mi Vũ giọng hỏi, nghe , Mộ Dã quyết đoán vô tình, chẳng lẽ lại vì tên thiếu niên dung mạo tầm thường mà mềm lòng?


      “Cút !” Mộ Dã đột nhiên hét lớn.


      Đại Mi Vũ sợ hãi biết làm thế nào, sắc mặt trắng bệch, từ khi tới Thiên Mạc quốc cho đến giờ, chưa bao giờ thấy Mộ Dã như lúc này.


      Nàng ta nơm nớp lo sợ, suýt chút rơi xuống ngựa.


      Phía sau có mấy tên phi ngựa đuổi theo Mộ Dã, là tả hữu tướng quân cùng hộ vệ của .


      “Khả Hãn, chết sao?” Tả tướng quân Ô Cáp nhảy xuống ngựa hỏi.


      “Thời gian lâu như vậy, chắc chỉ còn nửa mạng thôi.” Hữu tướng quân Lạc Trữ , lập tức nhảy xuống ngựa hướng Lưu Sương tới.


      “Chết? dám! Ta còn muốn giữ lại mạng này của , đợi đến khi ta thống nhất thiên hạ, bắt phải chống mắt lên xem!” Mộ Dã vừa vừa nhảy xuống ngựa, chậm rãi hướng phía Lưu Sương.


      Dưới ánh trăng, nằm vạt cỏ, Lưu Sương vẫn im lặng.


      Tóc tai rối bù che hết khuôn mặt nàng, người quần áo nát bươm, lộ ra da thịt, nhưng phải làn da trắng ngọc mà là màu đỏ. Toàn thân nàng trầy trụa, khắp cơ thể là những máu.


      Nhưng nàng hề bất tỉnh, nàng quyết cho phép bản thân mình bất tỉnh, làm cho những kẻ này cười chê mình. Trong lòng nàng biết , nếu như phải có những lớp cỏ dầy ở đây, nàng tại sớm bị kéo chết.


      Vừa rồi, nàng sợ rằng mình chết, nhưng lúc này nàng có chết, phải sao? Khong chết, nàng đứng lên.


      Nàng ngẩng đầu lên, thấy trước mắt đôi mắt đen ngang ngược, cần đoán cũng biết là Mộ Dã. Tên nam nhân cuồng vọng này, giờ phút này từ cao nhìn nàng, chờ nàng cầu xin tha thứ, chờ nàng kêu rên, nhìn nàng để chê cười nàng.


      Nàng giãy dụa phen, dốc nốt chút khí lực, lại cố gắng thêm lần đứng lên, vẫn thất bại.


      Mộ Dã đứng bên cạnh nhìn, nhìn thiếu niên này, lần, lần nữa lại cố gắng đứng dậy, lại lần té ngã, sâu trong nội tâm dâng lên cảm xúc cách nào chặn lại được, thiếu niên này, quá quật cường.


      Vây quanh bốn phía, binh tướng im lặng, chăm chú nhìn Lưu Sương.


      Đại Mi Vũ trốn ở sau đám người đó, đôi mắt chăm chú nhìn Lưu Sương, nhưng khóe mắt quên liếc về phía Mộ Dã. Chỉ thấy hơi cúi thấp đầu, khuôn mặt trong đêm như bóng ma, tuấn mỹ phủ làn sương mờ mờ nhạt xám. Nàng thấy ánh nhìn trong đôi mắt , nhưng, đôi mắt ấy chắc chắn có gì xao động.


      Đại Mi Vũ cảm thấy lòng mình như trầm xuống, nàng đến thảo nguyên này chính là vì phụng mệnh mị hoặc Mộ Dã.


      Nàng đem hết năng lực bản thân, tìm mọi cách phong tình mới bò được lên giường cùng Mộ Dã. Nhìn qua Mộ Dã cũng thấy động tâm, sủng ái nàng, nhưng trong lòng nàng , Mộ Dã nàng.


      Nàng biết, Mộ Dã hề nữ nhân, ở trong lòng , nữ nhân chỉ là đồ chơi. Cho dù nàng giỏi giang, tuyệt mĩ cỡ nào, thậm chí giường quyến rũ ra sao, nàng chỉ là vật để chơi đùa của .


      Nàng cơ bản chưa hề làm kích động, cuồng vọng.


      Nhưng, tối nay, đối mặt với thiếu niên này, nàng mơ hồ cảm giác, hề khống chế được bản thân.


      Chẳng lẽ là?


      Đại Mi Vũ trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ Mộ Dã hề thích nữ tử, mà thích nam nhân? (Biến thái a :)) ) Chẳng lẽ là….? Nếu như vậy nàng chẳng phải là uổng công rồi sao!


      Quyết thể để chuyện như thế phát sinh, coi như thích thiếu niên này, nàng cũng phải nghĩ cách câu dẫn . Nàng – Đại Mi Vũ, thể bại dưới tay tên thiếu niên tầm thường này được.


      Đôi môi Đại Mi Vũ gợi lên nụ cười nhạt, dưới ánh trăng, người khác nhìn thấy khỏi kinh sợ.


      Lưu Sương rốt cục đứng lên được, mặc dù là run rẩy, nhưng nàng – đứng lên được.


      Toàn thân nàng đau đớn, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt. cao lớn như vậy, đứng trước mặt nàng lúc này như tòa thái sơn. Nam nhân này… mang theo hơi thở của lại gần nàng, khiến toàn thân nàng có cảm giác bị áp bách.


      Nàng cảm thấy, nàng vĩnh viễn đánh đổ được .


      Ánh mắt rối loạn, dưới ánh trăng, chăm chú nhìn nàng.


      Nàng cảm thấy thể chống đỡ, bởi vì đau, vì ánh mắt nhìn nàng.


      Chân Lưu Sương đột nhiên mềm nhũn, rồi ngã khụy xuống.


      Nàng nhìn thấy mắt lên tia sáng giống như lo lắng. Liền xuất rồi biến mất, người khác nhìn thấy có lẽ nghĩ rằng mình hoa mắt.


      Mộ Dã đột nhiên đưa tay, rốt cục thiện tâm nổi lên, muốn đỡ lấy nàng. Nhưng có phải hay , hai ngón tay thon dài của cường ngạnh chạm vào thân thể nàng, dừng lại hồi lâu khuôn mặt nàng, đem nàng từ từ đứng lên.


      buồn cười, dùng vẻn vẹn hai ngón tay, dễ dàng nhấc nàng lên rồi lại làm cho nàng ngã xuống.


      Con ngươi đen lại, vô cùng nguy hiểm, nhưng mắt vẫn lóe lên những tia khó hiểu.


      Lưu Sương chậm rãi khép ánh mắt, muốn nhìn tên nam nhân tàn nhẫn này.


      cúi đầu cất tiếng : “Như thế nào chỉ thế thôi sao, ta còn tưởng ngươi cố gắng được nữa mà, muốn ta đỡ ngươi sao! Nếu chịu thua, ta cùng ngươi chơi đùa tiếp, ta để cho ngươi tận mắt thấy ngày ta thống nhất thiên hạ.”


      Dứt lời, hai ngón tay có chút buông lỏng, Lưu Sương mất thăng bằng, lại té ngã cỏ.


      Sớm có thị vệ đưa lên khăn lụa, Mộ Dã tao nhã đưa tay.


      “Người đâu, mang , cho đại phu đến trị thương, ngàn vạn lần được để chết, bằng Bổn vương lấy đầu các ngươi!” Mộ Dã ra lệnh.


      Lập tức có hai người võ sĩ tới, định xốc Lưu Sương dậy.


      Lưu Sương trong lòng kinh hãi, nàng là nữ tử, làm sao có thể để nam nhân trị thương. Huống hồ, nếu để Mộ Dã biết thân phận nàng, chẳng phải là gay go sao. Nhất là bên cạnh còn có người được sủng ái – Đại Mi Vũ.


      Nếu Đại Mi Vũ biết thân phận của nàng, chẳng phải gay go sao. Nàng biết, nữ nhân này vô cùng độc ác.


      cần, ta cần thị thương, bỏ cái tay bẩn thỉu của các người ra.” Lưu Sương thấp giọng mắng.


      Mộ Dã cười mà như cười nhìn Lưu Sương, hừ lạnh: “Vẫn còn cố à, rịt thuốc, muốn chết sao, có dễ thế đâu! Lôi .” lớn tiếng .


      “Dạ.” hai tên võ sĩ bắt lấy Lưu Sương lôi xuống.


      Lúc này Lưu Sương, ngay cả chút phản kháng cũng có.


      “Hoàng huynh, ngươi làm cái gì vậy?” vùng quê yên tĩnh, đột nhiên truyền đến thanh thanh nhã dễ nghe.


      ĐộcCôCầuBại


      04-21-2011, 04:52 PM


      Sai Phi Dụ Tình


      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 111. Mưu kế.

      Dịch: Kún ♥ Nhi


      Nguồn: kunnhi.


      Phảng phất giấc mộng, trong mộng vô biên ảo ảnh, còn có cả tuyết, cả lửa, cả hành hạ.


      Lưu Sương nghĩ rằng bản thân mình bao giờ tỉnh nữa, nhưng trong bóng tối mịt mùng kia, chen vào chút ánh sáng, khiến nàng khỏi mở mắt. Thân thể có chút cử động, cảm nhận được khối đau đớn truyền đến, nàng cảm nhận được hết nỗi đau này, chứng minh rằng nàng chưa có chết!


      Sóng mắt khẽ lưu chuyển nhìn xung quanh bốn phía, nàng nằm trong lều, phải lều của tên Mộ Dã, nàng thở dài hơi. Trước lều nhìn qua cực kỳ đơn sơ, bên trong có cái gì cả, bản thân nàng nằm tấm thảm cũ nát.


      Giờ phút này, nàng – nằm tấm chăn thảm rách nát tơi tả, may mắn rằng nó đến nỗi bỏ , còn có chút mềm mại.


      Hôn mê thấy những cảnh kinh hoàng, trong nháy mắt mọi thứ tái trong đầu, Lưu Sương cả kinh, nhanh chóng kiểm tra người mình.


      người nàng, vẫn được phủ quần áo đầy đủ, chỉ có điều đây phải quân phục Lăng quốc, món đồ kia sớm cũ nát, chỉ sợ thể mặc nổi.


      Là ai? Là ai thay trang phục cho nàng?


      người nàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của thuốc, Lưu Sương biết đó là thuốc trị liệu da bị trầy xước.


      Là ai? Là ai trị thương cho nàng?


      Lưu Sương khẽ chống tay xuống thảm dùng sức ngồi dậy. Trong đầu khối hỗn loạn, nhìn ánh sáng bên trong lều, nàng đoán là giờ ngọ. Nhưng nàng cảm thấy mảnh hắc ám. Ám đến, nàng bắt đầu thấy khủng hoảng.


      Trăm ngàn vạn lần hi vọng Mộ Dã phát nàng là nữ tử, lòng Lưu Sương đầy bất an thấp thỏm.


      Trước lều đột nhiên truyền đến tiếng thanh nhã, đúng là ngôn ngữ của Thiên Mạc quốc, Lưu Sương nghe có hiểu. Nhưng tiếng kia có chút quen thuộc, trước khi hôn mê, nàng nghe thấy, là thanh của người.


      Giọng người con vừa dứt, liền nghe thủ hạ dạ đáp ứng, ngay sau đó tiếng vang, cửa mở, Lưu Sương thấy bóng tím chậm rãi tiến vào.


      Là công chúa Thiên Mạc Quốc – Mộ Tịch Tịch.


      Khi nàng hôn mê, có lẽ thấy qua bóng hình này.


      “Ngươi tỉnh rồi sao? Cảm giác có điểm nào ổn ?” Mộ Tịch Tịch chậm rãi tới trước mặt Lưu Sương hỏi.


      Nàng ấy mặc váy, mà mặc thứ đồ giống như quần. Dáng người cao yểu điệu, Lưu Sương lại ngồi dưới đất, lúc này ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy chân nàng ấy thon dài, Thân thể cao.


      “Ta ổn!” Lưu Sương thấp giọng đáp. Nàng giờ trong thân phận nam nhân, biết Mộ Tịch Tịch có phát ra thân phận của nàng .


      “Ngươi cần phải giả trang, ta biết ngươi là ai! Bạch Lưu Sương!” Mộ Tịch Tịch hé mắt nhìn nàng, nhàng phun ra 3 chữ tên nàng.


      Lưu Sương cả kinh, nàng hiểu sao Mộ Tịch Tịch lại biết thân phận của mình, cứu nàng, thay đổi y phục cho nàng, cùng lắm cũng chỉ biết là nữ tử thôi.


      Nàng kinh nghi ngẩng đầu, mắt ngập tràn khó hiểu.


      Mộ Tịch Tịch cười nhạt : “Là Đông Phương cho bổn công chúa, bằng , Bổn công chúa sao chạy cả đêm tới nơi này.”


      “Tạ ơn công chúa cứu giúp, nếu phải lúc ấy công chúa kịp thời đến, chỉ sợ lúc này ta ở nơi chín suối.” Lưu Sương cần đoán cũng biết Mộ Tịch Tịch cứu mình, nàng vốn có hảo cảm với vị công chúa này, lòng đa tạ.


      Mộ Tịch Tịch đúng thẳng lên, đẹp cách kiêu sa, ngang tàng, lạnh lùng : “Kỳ , ta đến, hoàng huynh cũng để ngươi chết. Bất quá, ta đến, thân phận nữ nhi của ngươi bị bại lộ.”


      “Như vậy là công chúa giúp ta rịt thuốc, thay quần áo, Lưu Sương vô cùng cảm kích.” Lưu Sương trong lòng vui vẻ, lại lần nữa cám ơn, xem ra Mộ Dã vẫn chưa biết thân phận của nàng.


      “Kỳ ta cũng muốn cứu ngươi! Ngươi cần cảm ơn ta!” Mộ Tịch Tịch lạnh nhạt mở miệng, giọng mang theo tia giận dữ.


      Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy công chúa này chậm rãi tới trước nàng, đối diện tấm thảm, ngồi lên, chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt ấy vốn sáng trong, lúc này nhàn nhạt, u buồn, khỏi làm người khác đau xót.


      Lưu Sương thích Mộ Tịch Tịch, nhưng là, nàng biết Mộ Tịch Tịch thích nàng, nàng biết lí do là vì sư huynh.


      Mấy lần bọn họ gặp mặt gượng gạo, Mộ Tịch Tịch hề che giấu lãnh đạm. Nhưng cũng là vì điểm ấy mà Lưu Sương thích nàng, chân thành thẳng thắn.


      “Ta muốn cứu ngươi, kể cả trong ý nghĩ.” Mộ Tịch Tịch nhìn Lưu Sương, “kỳ , ta rất muốn để hoàng huynh biết ngươi là nữ tử, ta thậm chí hi vọng hoàng huynh có thể cưới ngươi. Ngươi biết , từ lúc ra đem bức họa ngươi vẽ cảnh hồ sen dưới đêm trăng, ta nghĩ có thể tác hợp cho ngươi cùng hoàng huynh. Tại yến hội ở Lăng quốc, sở dĩ để ngươi vẽ tranh đó cũng là vì chủ ý của ta. Ta hi vọng ngươi có thể khiến hoàng huynh chú ý tới, để huynh ấy thích ngươi. Đáng tiếc, lần hoàng huynh coi trọng ngươi.” Mộ Tịch Tịch nhìn chằm chằm vào nàng.


      “Ngươi – tại sao lại muốn làm như vậy?” Lưu Sương nhíu mi, nàng mới nhớ có lần kia ở Lăng Quốc, Mộ Dã đột nhiên muốn gặp nàng, nguyên lai là chủ ý của Mộ Tịch Tịch.


      “Bởi vì, ta cảm giác được nữ tử như ngươi rất xứng đôi với hoàng huynh. Hơn nữa, nếu như ngươi cùng với hoàng huynh chung chỗ, như vậy Đông Phương chặt đứt mối si niệm với ngươi, còn có thể thích ta! phải sao?”


      Lời Mộ Tịch Tịch ra làm cho Lưu Sương buồn cười, nàng nghĩ tới, Mộ Tịch Tịch lại nghĩ ra điều như thế.


      Tác hợp nàng cũng Mộ Dã. Chẳng phải để thiên hạ chê cười a!


      có khả năng! Ngươi nên có chủ ý như thế!” Lưu Sương nhíu mi . Nàng thích Mộ Tịch Tịch thẳng thắn, nhưng lần này, thẳng thắn ấy làm nàng đau đầu, nàng khó mà đón nhận được.


      “Hôm nay xem ra, cũng phải là Hoàng huynh có cảm giác với ngươi, nếu như ta đem thân phận nữ nhi của ngươi ra…” Mộ Tịch Tịch mỉm cười, chậm rãi .


      Lưu Sương ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lẳng lặng dừng ở Mộ Tịch Tịch, “Ngươi làm như vậy, công chúa!” nếu nàng làm như vậy, cứu nàng.


      “Tại sao ta làm chứ, ta muốn làm như thế!” Mộ Tịch Tịch ảo não hô, thấy ánh mắt bình tĩnh của Lưu Sương, nàng đột nhiên ảo não.


      “Đúng vậy, ta làm như vậy. Bởi vì , muốn ta cứu ngươi. Chiều nay cứu ngươi trở về, nhưng lại lo lắng ngươi bị hoàng huynh hành hạ, liền khẩn cấp đưa tin cho ta, để ta cứu ngươi, tại sao đối với ngươi tốt như vậy, tại sao?”


      Mắt Mộ Tịch Tịch đau thương. Hàng mi buông rợp xuống mắt.


      Lưu Sương biết. – kẻ nàng vừa ra, chính là sư huynh.


      Là sư huynh cầu nàng ấy tới cứu nàng.


      Thấy bộ dạng khổ sở của Mộ Tịch Tịch, trong lòng Lưu Sương cũng khó chịu.


      Nguyên lai, bề ngoài kiên cường như vậy, đối mặt với tình cũng trở nên yếu ớt.


      được đáp lại, nàng hiểu quá , nên có đồng cảm với Mộ Tịch Tịch.


      “Ngươi đừng khóc, kỳ …” nàng biết nên an ủi thế nào.


      “Ai ta khóc!” Mộ Tịch Tịch đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh kiên nghị, ràng là ngấn nước nhưng lại mạnh miệng có khóc.


      “Ta khóc, ta tin tưởng Đông Phương có 1 ngày thích ta!” Dứt lời xoay người bước nhanh.


      Lưu Sương nhìn bóng của Mộ Tịch Tịch khuất xa dần….


      Đột nhiên Mộ Tịch Tịch xoay người, bước quay lại rất nhanh, đứng sát bên Lưu Sương, ghé vào tai thấp giọng : “Tối nay chuẩn bị tốt để trốn .”


      Lần này xong nàng ta bước thẳng.


      Lưu Sương nhất thời có phản ứng lại, biết Mộ Tịch Tịch rồi, nàng mới sực tỉnh, sư huynh chuẩn bị cứu nàng.


      Tâm đau nhói, giống như bị xé rách, mặt trong giây lát trắng bệch hơn cả ánh trăng.


      Sư huynh!


      Nàng nhắc tới tên , cảm giác nước mắt vòng quanh mắt.


      Lều trại này mảnh mù mịt hắc ám, mà trong lòng nàng, đột nhiên có tia sáng tồn tại.


      Ban đêm im ắng tới, bầu trời ngàn vạn vì tinh tú chiếu sáng.


      Suy nghĩ Lưu Sương như phiêu diêu ở nơi xa.


      Hoa hạnh Giang Nam, mưa bụi khẽ rơi. Sư huynh đánh đàn, nàng vẽ tranh. Tiếng cười đùa vui vẻ hòa cùng mưa xuân, quấn quít với hoa rơi. Hồ nước xanh trong, đùa cùng lam y.


      Tất cả giống như ánh sáng trong đêm tối, như mang ưu thương qua.


      Đêm yên tĩnh, mơ hồ nghe trước lều có tiếng mở, thân ảnh chợt lóe vào.


      Mượn ánh sáng mơ hồ bên ngoài, Lưu Sương nhìn ra, là Mộ Tịch Tịch.


      Lưu Sương yên lặng đứng dậy, Mộ Tịch Tịch bắt lấy cổ tay của nàng, hai người lén lút ra ngoài.


      Ngoài lều hề có thủ vệ võ sĩ, bốn phía yên tĩnh đáng sợ. Nàng nghĩ chắc Mộ Tịch Tịch đuổi hết đám võ sĩ rồi.


      Thảo nguyên mênh mông.


      Những ánh lân tinh phảng phất chân trời, ánh trăng dần mờ dần.


      Mộ Tịch Tịch giống như là giống hươu, mang theo Lưu Sương cưỡi con ngựa sắc đỏ thẫm.


      Ngựa phi như mũi tên, tiếng vó ngựa “cộc, cộc” vang đường, bụi bay lên, Lưu Sương cảm giác như bản thân giống bay lên.


      Lưu Sương mơ hồ thấy được dòng sông qua ánh sáng mờ mờ, có chiến thuyền được giấu trong cây cối.


      Năm mươi trượng, ba mươi trượng, càng lúc càng gần.


      Đoạn Khinh Ngân đứng ở thuyền, áo bào tung bay, đôi mắt thâm trầm nhìn phía trước, mơ hồ thấy ngựa chạy tới, trong lòng đột nhiên vui vẻ, vội nhảy dậy.


      “Điện hạ thể!” Lão tướng quân Sử Lãng biết từ nơi nào nhảy ra, níu ống tay áo Đoạn Khinh Ngân.


      Đoạn Khinh Ngân nhìn ngắn kỳ lạ, lông mày nhíu chặt, tên Sử Lãng này, có lẽ thấy Đoạn Khinh Ngân lo lắng đêm Lưu Sương bị bắt như thế nào. Từ khi Lưu Sương bị bắt , liền luôn luôn bên , sợ tùy tiện đến đây cứu người.


      Tối nay vốn dấu , biết dò la được tin tức ở đâu, liền xông ra ngăn cản.


      “Cẩn thận có bẫy! Chuyện thuận lợi như thế, điện hạ hoài nghi đây là cái bẫy sao?” Sử Lãng .


      “Sử tướng quân, ngươi yên tâm, Mộ công chúa gạt ta!” hiểu Mộ Tịch Tịch, nàng mặc dù là công chúa địch quốc, nhưng là nữ tử thiện lương. Hơn nữa, nàng ấy thích chiến .


      “Điện hạ, ta công chúa, mà là Mộ Dã. Người cảm giác được khó lường sao?” Sử Lãng hỏi.


      Đoạn Khinh Ngân làm sao nghi ngờ chuyện này, nhưng, sốt ruột cứu Lưu Sương, đành chấp nhận mọi chuyện.


      “Tướng quân yên tâm, nếu có bẫy, các ngươi hãy trợ giúp ta.” Mắt thấy Sương nhi đến, có thể nào .


      được, điện hạ là chịu chết. Cựu thần quyết để điện hạ mạo hiểm, hãy để cựu thần thay.” Sử Lãng dứt lời, liền trước Đoạn Khinh Ngân, hướng phía trước.


      Sử Lãng mới chạm chân xuống đất, vô số tên từ trong bụi cỏ bắn ra, Sử Lãng rút kiếm, chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm khô khốc, đùi trúng tên.


      “Sử tướng quân!” Đoạn Khinh Ngân tái mặt, là bẫy.


      phi thân nhảy lên, bảo kiếm vung ra, hướng lên bờ. Cũng may bên bờ có bụi cỏ, những tướng sĩ Thiên Mạc quốc đều xa bắn tên, thời gian giây lát, Đoạn Khinh Ngân ôm lấy Sử Lãng. Nhưng vướng mũi tên ở đùi, thể quay về thuyền, mà mang theo Sử Lãng cùng nhau nhảy xuống nước.


      Lưu Sương ngồi ngựa, trơ mắt thấy trọn màn, lòng quặn đau, nước mắt kìm được tuôn rơi.


      Sư huynh, cầu cho có chuyện gì!


      Vó ngựa đột nhiên dừng lại, ngựa bỗng hí dài quỳ rạp xuống đất.


      Mộ Tịch Tịch ôm Lưu Sương cùng nhau ngã nhào cỏ.


      Từ các bụi cỏ, ra vô số bóng áo đen.


      Mộ Dã mặc áo choàng đen, phi thân đến bờ sông, tuy nhiên, muộn, Đoạn Khinh Ngân cùng Sử Lãng về kịp chiến thuyền.


      nhìn chiến thuyền xa, thất bại, suýt chút bắt được Đông Phương Lưu Quang. Ai mà biết được phải là Đông Phương Lưu Quang mà là tên thủ hạ thay.


      Kim Diện La Sát


      04-22-2011, 02:55 PM


      Sai Phi Dụ Tình


      Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :