1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sai Gả Bạo Quân: Chớ Chọc Mặt Nạ Vương Phi - Thiên Cầm (Chương 15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nguồn: Xích Huyễn Các

      Edit: Độc Lãnh + Beta: Lăng Nguyệt Hi

      Chương 13: Độc xà phong ba (2)

      Lâm Mục Phàm giọng an ủi: “Đừng sợ, lát nữa sao.”

      Long Trạch Huyên đứng ở bên trong cửa lạnh nhạt nhìn những hành động của Lâm Mục Phàm lập tức cất bước tới, ra tay điểm huyệt vai của nữ nhân điên, ngăn cho máu độc chạy lên, cất tiếng sai người kêu Thái y.

      Lâm Mục Phàm nghĩ tới còn có thể vì nữ nhân điên thỉnh Thái y, xem ra còn có chút lương tri !

      “Ái phi lúc này hà cớ bày ra dáng vẻ như vậy? Cũng đừng quên, Tường quí phi là do tay nàng làm cho điên loạn, đẩy vào lãnh cung !” Thanh của Long Trạch Huyên mang vẻ đùa cợt tới cực điểm, liếc nhìn nữ nhân điên ngất xỉu bên cạh nàng: “Mà vào lãnh cung rồi, chính là sống bằng chết, tội gì cứu nàng?” L

      Mục Phàm trong lòng run lên, là nàng hại nữ nhân này đến phát điên sao? Trước kia, Mục phi lòng dạ ác độc như vậy sao? Cảm giác áy náy trong lòng phát lên, nàng yếu ớt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Long Trạch Huyên, lạnh nhạt : “Nếu biết bị giam ở trong này là sống bằng chết, vì sao đem nàng thả ra? Nữ nhân này cho dù là điên rồi cũng còn tâm tâm niệm niệm hoàng thượng, muốn đem những thứ tốt đẹp nàng đưa cho Hoàng thượng, tình này thể cảm động đến hoàng thượng sao?”

      “Đây giống những lời Mục quí phi nha!” Long Trạch Huyên cười , khỏi thừa nhận, vào lãnh cung hai ngày, nàng trở nên thay đổi rất nhiều, giống như Mục phi lúc trước nữa rồi!

      “Ta chỉ là cảm thấy làm như vậy quá tàn nhẫn, ngươi có khả năng cứ tiếp tục giam giữ nàng!”

      “Ái phi ở đây ý là oán trẫm đối với ngươi tàn nhẫn sao?”

      “Ta hề!”

      “Ngươi thủy chung vẫn là .” Sắc mặt Long Trạch Huyên lãnh đáng sợ, Lâm Mục Phàm kinh ngạc, nàng ai? Trước kia Mục phi rốt cuộc ai? phải vẫn rất được hoàng sủng đấy sao?

      “Nghe hiểu ngươi ở đây cái gì!” Lâm Mục Phàm quăng lại những lời này, bộ mặc kệ bộ dáng của vào nhà.

      “A ——!” Từ miệng Lâm Mục Phàm tràn ra tiếng thét chói tai, ngay sau đó là ‘phanh’ tiếng, đầu gối nàng hung hăng nện mặt đất. Đau đớn lập tức kéo đến, nàng chau mày, đồ khốn khiếp (*tên khốn nạn)! đau chết nàng.

      Long Trạch Huyên thanh lạnh như băng từ phía xa đằng sau vang lên: “Trẫm chưa cho ngươi , ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cho trẫm.” Ông trời , rốt cục cước kia là do ai đá? Đá mạnh như vậy bộ có thưởng sao a?

      ———

      Thẳng đến sau khi Long Trạch Huyên tức giận rời , Lâm Mục Phàm mới khó khăn từ mặt đất đứng lên, xoa xoa hai đầu gối đau đến nỗi được. Trong lòng thầm mắng tên xú nam nhân kia, quả nhiên là cùng người, cùng Long Chính Hào đều lãnh huyết, vô tình như nhau!

      ***

      Sáng sớm hôm sau, đoàn nhân mã hộ tống Mục phi nương nương đến Lưu Quan Tự. Nhân mã đứng tại Hoa triều môn chờ, Lâm Mục Phàm nhìn thoáng qua nữ nhân điên giường bệnh, áy náy thở dài xoay người rời .

      Lúc tới cửa viện, nha đầu tên gọi Châu nhi cúi đầu cung kính quỳ xuống trước mặt Lâm Mục Phàm, rằng Đông cung Hoàng thái hậu muốn gặp nàng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: Xích Huyễn Các

      Chương 14: đến Tử Vong Chi Cốc

      Đông cung Hoàng thái hậu? Lâm Mục phàm nghi hoặc, nhưng ra khó được có nha đầu đối với mình cung kính như vậy, hoàng thái hậu trong truyền thuyết kia hẳn là cũng gây khó khăn gì. Lâm Mục Phàm trong lòng vừa tự an ủi vừa cất bước theo Châu nhi đến Tĩnh Tâm điện của Hoàng Thái hậu.

      Hoàng thái hậu quả nhiên đủ nhiệt tình, sau khi đánh giá nàng lượt ánh mắt đều rưng rưng, sau lúc lâu mới nghẹn ngào mở miệng : “Mục nha đầu, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế nha? Hoàng thượng phải vẫn rất sủng ái ngươi sao? Sao ngươi vẫn còn nghĩ đến Thụy vương chứ?!”

      Lâm Mục Phàm há mồm cứng lưỡi, nàng căn bản biết vị Thụy Vương kia là ai a, cũng biết vì sao Hoàng thái hậu lại đối xử tốt với nàng như vậy. Toàn bộ mọi người trong hoàng cung ai cũng hận nàng đến chết, lại còn có người quan tâm đấn mình? là làm cho người ta cảm động a!

      “Ngươi nha! Ngươi nên làm cái khăn che mặt che hai má lại nha, để mọi người nhìn như vậy tốt.” Hoàng Thái hậu xong, liền phân phó tỳ nữ phía sau chuẩn bị cái khăn che mặt.

      Lâm Mục Phàm suy nghĩ hoài chút cũng cảm thấy gì, xấu xấu, dù sao nàng cũng là quí phi thất sủng.

      Giúp Lâm Mục Phàm thay xiêm y mới, khăn che mặt mới, cũng cho nàng rất nhiều đồ trang sức, đủ nàng ở bên ngoài tiêu xài năm, Hoàng Thái hậu rốt cục mới để cho nàng .

      Lúc gần còn đem tỳ nữ Châu nhi theo hầu hạ nàng làm Châu nhi sợ tới mức khuôn mặt nhắn tái nhợt, dù sao Tử Vong Chi Cốc là người ai cũng muốn đến nha!

      Ra khỏi Tĩnh Tâm điện, ở hành lang đến Hoa môn, Lâm Mục Phàm nhìn sắt mặt vẫn còn hoảng sợ của Châu nhi hỏi: “Ai là Thụy Vương a?”

      Châu nhi vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên bị câu hỏi của nàng làm choáng váng, Lâm Mục Phàm cuống quít bồi thêm câu: “Thực xin lỗi, trước kia rất nhiều chuyện ta cũng quên mất.”

      Châu nhi chợt bừng tỉnh, nàng sớm nghe Mục phi nương nương thần trí xảy ra vấn đề rồi, xem ra là thệt, đáng thương a! “Thụy vương chính là nhi tử của Thành vương gia, cũng coi như là đệ đệ của hoàng thượng đương triều, Long Chính Hào, nương nương ngài làm sao có thể quên Thụy vương gia a?” Châu nhi lúc chuyện cố hết sức giọng.

      ‘Phanh’ tiếng, Lâm Mục Phàm té ngã rầm cái, Long Chính Hào? Nàng nghe lầm chứ?

      Châu nhi nghe được tiếng động lập tức quay đầu lại, đến Lâm Mục Phàm ngã mặt đất cuống quít nâng lên: “Ai da! Nương nương, người làm sao?”

      “Thực xin lỗi, ta cẩn thận.” Lâm Mục Phàm gỡ màng che trước mặ, nên vứt cho rồi, cản trở tầm nhìn, làm vướng tay vướng chân, nàng muốn lập tức dỡ xuống!

      Lâm Mục Phàm sau lúc oán trách lập tức hỏ: “Ngươi tên Long Chính Hào? Ngươi biết ghi như thế nào ?” (*Tiếng Hoa phiên gần giống nhau, ý tỷ ấy hỏi viết như thế nào, mấy nét, để xem có phải tên là Long Chính Hào ko ấy mà.)

      “Nô tỳ biết, nô tỳ biết chữ.” Châu nhi vẻ mặt vô tội lắc lắc đầu. Choáng a! Hỏi lầm người, cũng đúng , thời cổ đại, tỳ nữ có mấy ai là biết chữ tự ?

      Bởi vì Hoàng Thái hậu có chỉ, Lâm Mục Phàm có thể ngồi xe ngựa đến Lưu Quan Tự, đoàn người ngựa sau hồi thất nhiễu bát nhiễu, hồi lâu sau mới ra khỏi cửa cung. (*ý hoàng cung rộng lớn phải đoạn dài qua nhiều đường mới tới cửa cung)

      Lâm Mục Phàm cảm giác rã rời, xe này xóc quá a? Nàng đủ đáng thương rồi mà người còn mang thai nữa chứ! Dạ dày vốn thoải mái, còn bị như vầy, là mệt mỏi, vị chua trong dạ dày từ từ lan đến miệng khiến nàng muốn ói.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguồn: Xích Huyễn Các

      Chương 15: Cha đứa ?

      suốt ngày đường, rốt cục tới núi của Lưu Quan Tự trong truyền thuyết, Lâm Mục Phàm thu hết dũng khí vén rèm nhìn ra bên ngoài, khỏi sợ hãi bị người ném tạp nhạp trứng gà rau quả.

      Vừa liếc mắt cái, Châu nhi liền sợ hãi dùng hai bàn tay chà xát cánh tay, da gà nổi toàn thân.

      Kinh khủng như vậy sao? Lâm Mục Phàm từ chỗ ngồi đánh giá núi cao rừng sâu trước mắt, tầm nhìn tốt lắm, toàn bộ ngọn núi bị bao phủ tầng sương khói màu xanh nhạt lơ lửng, giống như sương mù bình thường

      “Bên trong có người ở sao?” Lâm Mục Phàm quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Châu nhi hỏi.

      Châu nhi gật gật đầu: “Nghe ở sâu trong núi Lưu Quan Tự, có sơn cốc gọi là Độc Vương Cốc, tầng sương khói này chính là do từ trong Độc Vương Cốc phát ra.”

      “Độc Vương Cốc?” Lâm Mục Phàm nhất thời hưng phấn, nguyên bản nàng xuất thân từ tập đoàn gia tộc chế dược, cha cũng là chuyên môn nghiên cứu dược phẩm cùng thuốc phiện , mà nàng, đứa con tốt này tất nhiên cũng bị cuốn vào niềm đam mê này.. Lần khác, nhất định phải Độc Vương cốc thăm, nhất định rất vui a!

      lúc nàng còn làm mộng đẹp , phía ngoài cửa xe đột nhiên truyền đến tiếng đàn nghe như nước chảy, êm ái, trầm bổng rệt, Châu nhi nhảy đến trong lòng Lâm Mục Phàm, hét lên tiếng: “Quỷ a ——!”

      Lâm Mục Phàm bị làm nàng hoảng sợ, tức giận vỗ vỗ tâm can chính mình thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, miệng an ủi: “Đừng sợ, thế giới có quỷ.”

      “Nhât định có, nếu nơi núi non sâu thẳm này là do ai đánh khúc đàn này?” thân mình Châu nhi run rẩy, vùi vào lòng Lâm Mục Phàm trốn, bám chặt lấy nàng

      Xe loạng choạng tiếp, Lâm Mục Phàm nghi ngờ vén rèm cửa sổ, nhìn nơi tiếng đàn phát ra.Dưới bóng đêm và sương mù, nàng nhìn thấy bóng người ngồi tảng đá lớn ở cách đó xa ? Bóng người kia tóc đen như mực, ở trong gió đêm tung bay, thân áo trắng, đúng là như nữ quỷ !

      Bất quá theo thể hình xem ra hề giống nữ nhân, tầm mắt dần dần thích ứng bóng đêm ngoài cửa sổ, tầm nhìn của Lâm Mục Phàm cũng càng ràng. Nàng nhìn người đàn ông đó mang dáng dấp nghiệt, ngũ quan rất giống Long Trạch Huyên. Mười ngón tay thon dài, tao nhã dạo đàn, hình ảnh là tuyệt mỹ! (*sắc nữ a!!!!)

      Nếu đổi lại là nữ nhân, phỏng chừng nam nhân khắp thiên hạ đều bị mê hoặc trối chết, bỗng nàng kinh ngạc , cái mỹ nam kia cư nhiên mỉm cười với nàng sao? ?

      Trong lòng Lâm Mục Phàm khỏi nhảy dựng cái, nhìn nàng cười? Đúng vậy! Chứng là nhìn nàng!

      Tiếng đàn càng ngày càng ồn ào dồn dập, giống nhau bùa phép đòi mạng, làm cho người ta nghe tâm trạng hoảng loạn. Nhóm thị binh hộ vệ chỉ dám lén lút đưa mắt nhìn trộm mỹ nam, tự chủ được bước nhanh hơn.

      Ngay khi đoàn xe cách mỹ nam khoảng chừng dưới 50 thước, tiếng đàn bỗng dưng ngừng lại, đàn bị đứt dây .Trong đêm tối lờ mờ, thanh ù ù vọng lại, nhóm thị binh kêu ên thiết rồi ngã xuống .

      Châu nhi sớm bị dọa, sợ tới mức tê liệt ngã xuống xe ngựa, Lâm Mục Phàm cả kinh, đồng tử trợn lên, nhìn mỹ nam như ngọc cầm đàn tấu. Mà ràng có đao có kiếm, nhóm thị binh lại từng bước từng bước nối tiếp nhau ngã xuống.

      Hết Chương 15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :