1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sai Gả Bạo Quân: Chớ Chọc Mặt Nạ Vương Phi - Thiên Cầm (Chương 15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Con tốt ăn thiệt thòi trước mắt



      Lâm Mục Phàm cả kinh, ngay sau đó liền nghe được trận bước chân trầm ổn mà nhàng, khó khăn ngẩng đầu. Trong màn đêm, nhìn thấy đám nam nữ đứng trước mặt, ánh trăng chen qua cửa sổ mà chiếu vào, khuôn mặt của nam tử đứng đầu.

      Nam nhân đứng đầu cao ngất, mặc áo hoàng kim, mặc dù thấy mặt, nhưng vẫn cảm thấy được hơi thở lạnh băng phát ra từ . rất lạnh, rất giống với Long Chính Hào!.

      "Như thế nào? Mới ngày mà thôi, ái phi cũng chịu nổi nữa sao?" Hai tay Long Trạch Huyên thả lỏng phía sau, mắt lạnh lùng nhìn Lâm Mục Phàm thở hổn hển dưới đất. ♠♠Mimi Chan♠♠

      Nội quan cầm đá lấy lửa, đốt nến, nguyên lai căn phòng tối đen, trong nháy mắt chiếu sáng lên, cũng làm thân hình mọi người trong phòng. Nguyên bản Lâm Mục Phàm buồn bực, mắt trừng lớn tà tà nhìn xung quanh, hơi thở cũng ổn định lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại vừa quen vừa lạ. Há mồm cứng lưỡi, khó khăn phun ra hai chữ, “Là ngươi???”

      Long Chính Hào? ! Lại là !? Sao lại là ??? Ở nơi này, chính là Hoàng đế sao?

      đại, chính mình bị khi dễ, dụ dỗ, chẳng lẽ cả đời này, mình bị áp bách? DKM nó! Nếu biết Long Chính Hào là Hoàng đế, treo cổ tự sát, mà chính tay đem thù báo a!

      "Ái phi giống như muốn nhìn thấy trẫm." Khóe môi Long Trạch Huyên câu lên, nụ cười dưới ánh nến có vẻ vô cùng tà ác, nhưng lại đẹp đến mê người.

      "Long Chính Hào, xem ra chúng ta vòng mới chiến tranh vừa muốn bắt đầu!" Lâm Mục Phàm nghiến răng nghiến lợi câu, đáng giận a! ràng chính là cùng nhau bị chết cháy , vì sao cố tình ở mặt của lưu lại vết sẹo xấu người chết được. Mà tên nghiệt vẫn là mê người tuấn, lông tóc tổn hao gì!

      "Ngươi kêu trẫm kêu trẫm cái gì?" Long Trạch Huyên nhíu mày, khó hiểu nhưng hờn giận!

      "Mẹ, cha nhớ người !" Tiểu bảo bảo nhắc nhở câu.

      Lâm Mục Phàm xót xa, như vậy sao? Căn bản nhớ mình làm cái chuyện thương thiên hại lý ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Tốt lắm, như vậy chuyện báo thù dễ hơn rất nhiều!

      "Xem ra ái phi đúng như ngoại giới truyền lại, chỉ có hủy dung mạo, ngay cả thần trí cũng ràng." Long Trạch Huyên cúi người, tay nâng mặt lên, cánh tay như sắc vòng qua eo , dùng lực chút, Lâm Mục Phàm ở trong ngực của .

      Qua khứ quen thuộc, ngay cả khí tức người cũng rất quen thuộc! Lâm Mục Phàm thở gấp, giây phút này, đối với hơi thở mà quen thuộc hơn năm, rất phản cảm, phản cảm vô tận. ♠♠Mimi Chan♠♠

      Nhưng là biết bây giờ chính là người con rất nhoi và yếu đuối, căn bản phải đối thủ của , phía sau đám người, ngoài cửa cũng có đám, chỉ riêng sức mạnh của , cũng làm như con chuột bị nắm trong lòng bàn tay, tùy lúc bóp chết .

      Con tốt ăn thiệt thòi trước mắt, lưu được núi xanh để ngày nào đó đốt chết ! Cười mỉa, “Ha ha, Hoàng thượng chắc là rất khổ sở khi ôm nữ nhân xấu như ta, cũng đừng khó xử mình a.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit : Độc Lãnh

      Beta : Lăng Nguyệt Hi


      Chương 7: Tốt nhất thành thực khai ra.
      Khi , thân mình bắt đầu lặng lẽ giãy dụa, Long Trạch Huyên vờ thuận theo buông lỏng vòng tay. quay đầu nhìn lại, lạnh giọng ra lệnh : “Hành hình!”

      Lâm Mục phàm cả kinh, hình? Chỉ chữ như vậy cũng làm nàng hoảng hốt, còn chưa kịp cầu xin tha thứ, thân mình liền bị đám nội quan hung hăng như sói xúm đến đẩy xuống mặt đất. Lâm Mục Phàm ngước lên thấy trong tay nội quan là cái mâm trong đó đầy dãy kim châm dưới ánh nến lóe lên ngân quang.

      “A ——!” Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai kinh động cả trời đất quỷ thần cất lên phá tan yên ắng của lãnh cung, cắt qua phía chân trời. đau đớn từ ngón tay chạy thẳng đến tâm can, tay đứt nội tâm đau đớn !

      “Đau, đau quá!” Lâm Mục Phàm trừng mắt nhìn tên nội quan vô tình trong lúc này đem ngân châm đâm vào ngón giữa của nàng, mà người nam nhân trước mắt lại lãnh đạm, có nửa điểm thương xót.

      vẫn lãnh khốc vô tình như vậy, giống hệt thời điểm đại! Lâm Mục Phàm nước mắt chảy xuống.

      Long Trạch Huyên hai tay chắp sau lưng, từ cao nhìn xuống nhìn nàng run rẩy quỳ rạp mặt đất, thanh lạnh lùng : “Đau ? Nếu đau hãy ngoan ngoãn cho trẫm nam nhân kia là ai, nếu ta cho ngươi chịu hình đến khi ngươi .

      Nam nhân nào? Lâm Mục Phàm biết, biết làm sao khai đây, dụng hình kiểu này là đau chết người a, nàng khắc nữa cũng chịu nổi.

      Máu từ đầu ngón tay chảy ra, nàng cảm thấy tiểu bảo bảo ở trong cơ thể của nàng bất an nhúc nhích.

      ?” Long Trạch Hiên nhíu mày, nhóm nội quan lập tức thức thời gia tăng lực đạo châm vào, kim châm càng sâu, cơn đau dần chạy khắp người, nàng đau đớn cơ hồ chịu nổi, cả người như bị lửa đốt.

      Lâm Mục Phàm đau đến nỗi thân mình vốn mang thai co quắp, nhưng vẫn sợ chết đột nhiên hét lớn: “Ta biết! Ta cái gì cũng biết! Họ Long! Ngươi tốt nhất nên giết ta bây giờ nếu ta bỏ qua ngươi!”

      “Ta cho ngươi chết dễ dàng như vậy, Trẫm hỏi ngươi lần cuối cùng, nam nhân kia rốt cục là ai? Nếu mau thành thực khai ra, sao, Trẫm quay về cung đợi ngươi.”

      Lời vừa xong, vờ muốn xoay người cất bước rời .

      Lâm Mục Phàm thoáng cái bổ nhào ra ôm lấy bên chân của , đau đớn khóc loác khóc : “Chớ , chớ , ta xin khai!”

      !”

      “Long Chính Hào.” Nàng thuận miệng ra tên này, bởi vì tại đây nàng căn bản biết tên của bất kỳ nam nhân nào.

      “Quả .” Long Trạch Huyên sắc mặt xanh mét, Lâm Mục Phàm rảnh kinh ngạc như thế nào lại biết tên Long Chính Hào này, hai bàn tay tràn ngập máu bị nhàng mà xiết lại, thanh như mị: “Nếu Trẫm nghe được tên của lần nữa, trẫm đem đôi tay này của ngươi phế ngay lập tức.”

      ? Kia bổn tiểu thư trước hết đem phế chân của ngươi trước rồi có gì sau!” Vừa xong, nàng bỗng dưng nhặt lên mấy cây ngân châm rơi lả tả mặt đất nhắm vào chân Long Trạch Huyên đâm vào.

      Chương 8: Đem nàng vô tự.

      ? Kia bổn tiểu thư trước hết đem phế chân của ngươi trước rồi có gì sau!”. Vừa xong, Lâm Mục Phàm bỗng dưng nhặt lên mấy cây ngân châm rơi mặt đất nhắm vào chân Long Trạch Huyên đâm vào.

      Chỉ nghe Long Trạch Huyên ‘a’ tiếng, theo bản năng đá mạnh nàng cước văng ra xa cả vài mét. Thân hình bé, yếu ớt của Lâm Mục Phàm đập vào cạnh giường cái bắn ngược lại ngã xuống quay về trước mặt của , nhất thời chỉ có cảm giác đau nhức.

      Mà chiếc giường gỗ ngàn năm kia gãy tới tấp, mấy tấm ván gỗ rải rác khắp mặt đất

      “Lớn mật! Ngươi dám thương tổn Long thể!” Lưu công công cuống quít tiến lên đỡ lấy Long Trạch Huyên nhất thời có chút đứng vững, gầm lên tiếng sau đó ngồi xổm xuống rút ngân châm mắt cá chân của ra.

      Lâm Mục Phàm dùng tay áo lau khóe miệng tràn ra tơ máu, cười lạnh: “Đây chẳng qua chỉ là lần đầu phản kháng, hoàng thượng hẳn là nên học để thích ứng .”

      Long Trạch Huyên tức giận đến tím cả mặt, đôi môi mấp máy lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi phun ra câu: “Lưu công công! Đem Mục quý phi nương nương đến Lưu Quan Tự (*Lãnh: hình như là cái chùa) cho trẫm!” xong xoay người cất bước .

      “Nô tài tuân mệnh.” Lưu công công tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Mục Phàm, cam lòng liếc nàng cái bước nhanh theo Long Trạch Huyên ra ngoài.

      - – -

      Trong Phượng Nghi cung.

      vị tiểu cung nữ mang theo cái giỏ bằng trúc, duỗi thẳng cánh tay đem chiếc giỏ cách xa mình nhất nếu có thể.

      Cổ hơi run rẩy, thanh phát run: “Nương nương,đồ ngài muốn nô tỳ đem đến.”

      Mỵ phi say mê nhìn gương mặt mình ở trong gương liếc mắt cái, tức giận : “Bắt nó đưa cho Mục phi nương nương nha, đưa tới nơi này cho Bổn cung làm cái gì?”

      “Nhưng đây là rắn độc, nếu cắn gây chết người.” Tiểu cung nữ sợ sệt co cổ lại.

      “Nếu cắn chết người, Bổn cung tìm đến đây!” Mỵ phi lành lạnh : “Lúc trước Mục phi hạ độc hại thai nhi của ta chút cũng chớp mắt, như thế này có là gì? Ta giúp ta tiểu hoàng tử báo thù có gì sai?”

      “Nương nương đúng.” Tiểu tỳ nữ nơm nớp lo sợ trả lời, tuy rằng nàng có ngàn vạn cái muốn , nhưng là chủ tử có lệnh, nàng được! Biết mình nhiều lời vô ích, đành phải sịu mặt xoay người đến lãnh cung.

      ________________________________

      (*) Ngũ Bộ xà: là tên được lấy trong cuốn “Dược Vật Học Đại Tự Điển”, trong cuốn “Dược Liệu Việt Nam” có tên là Rắn hổ phì, Rắn hổ đất, Rắn hổ mang, Rắn mang bạnh. Tên khoa học: Naja naja atra Cantor. Họ khoa học: Elapidae (Rắn hổ). Có rất nhiều ở Việt Nam, thường làm thuốc hay rượu thuốc. Còn bộ dạng rắn hổ mang Mèo gì thêm, vì có lẽ ai cũng khá quen thuộc với loài rắn này a.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Thả rắn độc cắn chết nàng


      "Đợi chút!" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh lạnh nhạt của Mỵ Phi.

      "Nương nương!" Tiểu cung nữ hưng phấn mà kêu tiếng, chẳng lẽ cần nàng thả rắn sao?

      Từ ghế, Mỵ phi đứng lên, chậm rãi đến trước mặt nàng, cười lạnh : “Nghe dung mạo của Mộ phi bị hủy, Bổn cung cũng muốn đến xem chút. thôi, chúng ta dạo nào.”

      ********************** Thiên Cầm thiên **********************

      Hoàng thượng có chỉ ——.

      Nghe thanh vang lên, Lâm Mục Phàm vội đứng lên, nhưng tay còn cầm miếng gỗ, tay kia cầm hòn đá. Tuy những lỗ kim đầu ngón tay làm nàng đau đến nhe răng, nhưng cũng đủ để nàng ngồi mà đứng lên được, đặc biệt là khi đối mặt với tên Hoàng thượng kia, nàng nhất định để lộ mặt yếu đuối của mình.

      Cái giường bị gãy, sửa cả buổi sáng mà được, là tức chết nàng a!

      Lưu công công vừa nhìn thấy mặt mày xám tro của nàng, tay áo kéo cao, quần áo nhàu nát, khỏi choáng váng. Đây, đây là mỹ nhân Mộ Quý phi, thân hoa phục ba ngày trước sao? Còn có, ràng hôm qua bị hành đến chết sống lại, thế mà hôm nay lại sinh long hoạt hổ rồi?!

      "Có cái gì ngươi mau tuyên , bổn tiểu thư rảnh.” Lâm Mục Phàm ngần ngại sửa lại băng gạt tay. Tối hôm qua ngủ dưới đất, nàng thiếu chút nữa là bị đông cứng, chết cách lãng xẹt. Hôm nay, nhất định nàng phải sửa lại cái giường này, hơn nữa phải chắc chắn mới được.

      "Mộ phi còn mau mau quỳ xuống?" Lưu công công vui liếc nhìn nàng.

      Nga, đúng nga, tiếp chỉ là phải quỳ xuống . Vì muốn đuổi bọn họ nhanh, Lâm Mục Phàm rất rộng rãi mà quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng cái quỳ này lại đụng vào vết thương, làm nàng đau đến chảy cả mồ hôi, trong lòng đem cả họ của cái tên Hoàng đế mắng dưới trăm lần . Mặc cho Lưu công công tụng niệm thế nào, nàng đều nghe, duy chỉ có câu cuối cùng là lọt vào tai nàng: “Thỉnh nương nương mau chóng thu thập đồ, sáng sớm ngày mai lên đường.”

      "A? đâu?" Rốt cuộc Lâm Mục Phàm rốt cũng phản ứng, tên Hoàng đế lãnh huyết kia muốn làm gì? ♠♠Mimi Chan♠♠

      "Đến Lưu Thanh Tự để diện bích năm, nương nương có nghe sao?” Lưu công công hờn giận, hỏi.

      Lưu Thanh tự ở đâu? Thôi quên , quản nó ở chỗ nào, chắc chỉ là ngôi chùa miếu thôi, so với cái nơi quỷ quái này còn tốt hơn, nàng gật đầu, “Được, ta biết rồi, các người trở về .”

      Lưu công công vừa , Lâm Mục Phàm còn nghĩ có cần tiếp tục sửa giường nữa , Mỵ phi dẫn đám người bước vào. thân hoa phục, đầu đội kim trâm xiên bạc, cười tự nhiên, nhưng hề che giấu tia đắc ý mặt. Ngay cả khi Lâm Mục Phàm là con , cũng khỏi bị nàng mê hoặc.

      Khi Mỵ phi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Mục Phàm cười ngất ngưỡng. Cái trái cây qua ngày này là Mộ Quý phi? Xem cái mặt kìa, bị hủy dung còn chưa , lại biết thế nào mà cả khuôn mặt và cổ đều dính tro bụi. Mà y phục rách nát, dơ bẩn, lại còn bị nàng buộc chẳng ra cái gì, chân và tay đều lộ hết ra ngoài.


      Chương 10: Đến đây để bới móc


      Đây chính là đại bất nhã nha! Nếu để cho hoàng thượng thấy được, có thể chỉ là mời nàng ở Lưu Thanh Tự diện bích năm .

      Mỵ phi che miệng ăn cười, quên liếc nhìn tiểu cung nữ bên cạnh. Tiểu cung nữ hiểu ý, xoay người chạy ra ngoài.

      Lâm Mục Phàm giống như xem xiếc khỉ, như thế nào phải cực khổ là dáng thục nữ chứ. Sau đó cúi đầu đánh giá mình, ngần ngại , “Ngươi cười đủ chưa?”

      Nguyên lai, nàng còn chút hảo cảm với nàng (Mỵ phi), ai ngờ, đó lại là người thích xem cuộc vui, sướng khi người gặp nạn, hận thể xông lên, đập nát cái nụ cười kia của nàng.

      Rốt cuộc, Mỵ phi cũng nhịn được ý cười, vẫn như cũ nhìn Lâm Mục Phàm từ xuống dưới, cười khẩy : "Mộ tỷ tỷ cũng đủ ngoạn nha, hoặc là sướng mà được cảm động, hoặc là xấu làm người khác giận sôi."

      "Bộ dạng của muội muội cũng đắc ý." Lâm Mục Phàm ha ha cười , nàng gọi mình là tỷ tỷ? Vậy nhất định chính là phi tử của xú nam nhân. Hậu cung như chiến trường a, nàng xem TV thấy nhiều rồi!

      "Trong lòng hoàng thượng, chỉ có tỷ tỷ là đẹp nhất.” Mỵ phi xong nhìn chằm chằm Lâm Mục Phàm, giống như nhìn con chó , cười cười .

      Tâm Lâm Mục Phàm có chút buồn bực, rất buồn cười sao? phải là mặt có hơn cái sẹo, hơn nữa nhìn cũng đâu đến nỗi nào . Bất quá, hậu cung có hơn ba ngàn mỹ nữ, vết thương cũng là trở ngại, đừng tới cái sẹo làm gì. đáng thương a! ♠♠Mimi Chan♠♠

      "Muội muội đừng buồn nữa, về sau, muội muội đẹp nhất trong hậu cung này." Lâm Mục Phàm biết mục đích nàng tới đây là gì, đành phải ứng phó với nàng. Nhưng trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ ta đến đây để coi mình xấu như thế nào?

      " à!." bên, Mỵ phi đùa giỡn với giáp tay, bên đánh giá khoảng sân hoang trống vắng, : Hoàng thượng cũng là, sủng tỷ tỷ như vậy mà lại cho tỷ cái sân như vậy a!”

      " sao, tỷ tỷ thấy rất tốt nha.” Lâm Mục Phàm ngoài cười nhưng trong cười: “Ở chỗ này, tỷ tỷ muốn trà cũng có, muốn nước cũng có luôn. Nếu muội muội chịu được, nên nhanh trở về .”

      Tiểu nha đầu lừa đảo, thoạt nhìn cũng mười sáu mười bảy, nếu dám cùng nàng đấu, quá non rồi! Ở lãnh cung làm sao? Thất sủng làm sao? Những ngày này nàng sống cũng khoái hoạt a!

      Mỵ phi thấy nàng mất thế còn chuyện chảnh như vậy, nhất thời chán nản, bất quá mặt vẫn chưa biểu ra ngoài. Chính là giọng mỉa mai, cười: "Đúng là Bổn cung quen, nên phải rồi. Nhưng ngày mai tỷ Lưu Thanh Tự cần chú ý, cẩn thận nha. Muội nghe , núi Lưu Thanh ẩm ướt, có nhiều khí độc, mãnh thú hoành hành, tùy ý có thể thấy thi cốt (xương trắng), còn có Tử Vong Cốc nổi tiếng nhất nhì, ngay cả lão hoà thượng võ công cao cường cũng dám tùy ý xuất môn (ra khỏi cửa) đâu!”

      Lâm Mục Phàm mạnh mẽ rùng mình cái. Trời ạ! Đáng sợ như vậy sao? Xú nam nhân kia cũng quá hiểm độc ?!

      Mỵ phi thấy cuối cùng mặt nàng cũng lộ ra vẻ sợ hãi, vừa lòng, cười lạnh cái, xoay người nhanh chóng rời . Cung nữ theo cũng vì nghe được lời của Mỵ phi, cũng sợ tới mức xoa xoa tay, theo ngay sau nàng, rời khỏi.

      Chương 11: Ân đoạn nghĩa tuyệt!


      Lâm Mục Phàm đứng ngây người lâu, chẳng lẽ cái chỗ Vong chi cốc gì gì đó trong miệng Mỵ phi là cái nơi mà ngày mai nàng phải đến sao? Quân vô hí ngôn, con chó hoàng đế kia đùa nàng à?!

      "Mẹ, đừng sợ, con bảo vệ người!” Tiểu tử kia dùng giọng ngọt nhất mà an ủi nàng.

      Lâm Mục Phàm tức giận, trợn mắt cái: "Hay là quên , ngươi cho ta thêm phiền phức là ta vô cùng cảm kích rồi.” Nếu như phải tại xú tiểu tử này, nàng cũng mạc danh kỳ diệu mang thai tháng, rồi cũng mạc danh kỳ diệu bị biếm vào lãnh cung? Tất cả đều là lỗi của nó!!!!

      Nghe vậy, Tiểu tử kia cũng lên tiếng, Lâm Mục Phàm lắc lắc đầu, thôi vậy, sống ở đâu yên ở đây, chuyện ngày mai để mai tính, đêm nay còn phải sửa lại cái giường còn lớn tuổi hơn nàng nữa đây. Ài, tiếp tục sửa thôi.

      Nhưng, cái cổ đại chết tiệt này, ngay cả cây đinh là thứ đơn giản nhất cũng có, hại nàng cũng biết làm sao mà sửa đây!

      Loay hoay hồi, đầu nàng đầy mồ hôi, nàng dùng tay áo lau mặt, bất hạnh là mồ hôi hòa cùng tro bụi, đem khuôn mặt nhắn bôi thành đen luôn, mà chính nàng cũng biết mình sao với mèo cũng khác gì mấy.

      "Ái phi làm gì đấy?" Đột nhiên phía sau vang lên giọng tựa tiếu phi tiếu (giống cười mà giống cười), thanh tà tứ mỉa mai. ♠♠Mimi Chan♠♠

      Loay hoay dưới đất, Lâm Mục Phàm cũng ngẩng đầu lên, , “Nhìn thấy sao? Ta sửa giường.”

      Lưu công công thấy nàng vẫn tiếp tục làm việc, có ý quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng, nhất thời trừng mắt, cao giọng: “Lâm Thị lớn mật, cư nhiên thấy Hoàng thượng mà quỳ?”

      Giọng Lâm Mục Phàm mỉa mai, cười, nhanh chậm : "Dù sao Lâm Mục Phàm ta và Hoàng thượng cũng ân đoạn nghĩa tuyệt, cần chi lễ nghĩa Quân-Thần nữa chứ?”

      " ? Nhanh vậy muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Trẫm rồi à?” Long Trạch Huyên đá cước vào tấm ván gỗ trước mặt nàng, giọng lạnh lùng, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

      Tấm gỗ bị đá nện vào chân của nàng, làm cho nàng đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng nàng lại quật cường, cho thấy mặt yếu của mình. Lúc ngẩng đầu lên nhìn , mặt nàng đầy nét quật cường, phục.

      Trong khắc Hoàng thượng gặp khuôn mặt mèo của nàng, trong lòng liền lộp bộp nhảy lên nhảy xuống, vậy mà cũng bị nàng dọa sợ rồi. Trời ạ, tại sao nữ nhân này lại đem bản thân biến thành như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng diên rồi? Lưu công công và số cung nữ thái giám cũng bị nàng dọa, sau đó, có người nén để cho mình cười ra tiếng.

      Hành lang ngoài lãnh cung dài và gấp khúc, thân thể Mỵ phi nhành bước , là tốt, xem ra lần này Mộ phi có có về, để coi về sau nàng (Lâm Mục Phàm) như thế mà quay đầu, chống đối nàng a!

      Đột nhiên phía trước, bóng dáng xuất ở trước mặt của nàng, là Tiểu Tử, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, tay còn cầm giỏ trúc đựng rắn Ngũ bộ.

      "Tiểu Tử, rắn đâu?" Trong lòng Mỵ phi dâng lên tia tốt, Tiểu Tử phải đem rắn thả vào Lãnh cung chứ? Hồi nãy, nàng cũng thấy Hoàng thượng đến nhìn xấu nữ kia a!!!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Ân đoạn nghĩa tuyệt!


      Lâm Mục Phàm đứng ngây người lâu, chẳng lẽ cái chỗ Vong chi cốc gì gì đó trong miệng Mỵ phi là cái nơi mà ngày mai nàng phải đến sao? Quân vô hí ngôn, con chó hoàng đế kia đùa nàng à?!

      "Mẹ, đừng sợ, con bảo vệ người!” Tiểu tử kia dùng giọng ngọt nhất mà an ủi nàng.

      Lâm Mục Phàm tức giận, trợn mắt cái: "Hay là quên , ngươi cho ta thêm phiền phức là ta vô cùng cảm kích rồi.” Nếu như phải tại xú tiểu tử này, nàng cũng mạc danh kỳ diệu mang thai tháng, rồi cũng mạc danh kỳ diệu bị biếm vào lãnh cung? Tất cả đều là lỗi của nó!!!!

      Nghe vậy, Tiểu tử kia cũng lên tiếng, Lâm Mục Phàm lắc lắc đầu, thôi vậy, sống ở đâu yên ở đây, chuyện ngày mai để mai tính, đêm nay còn phải sửa lại cái giường còn lớn tuổi hơn nàng nữa đây. Ài, tiếp tục sửa thôi.

      Nhưng, cái cổ đại chết tiệt này, ngay cả cây đinh là thứ đơn giản nhất cũng có, hại nàng cũng biết làm sao mà sửa đây!

      Loay hoay hồi, đầu nàng đầy mồ hôi, nàng dùng tay áo lau mặt, bất hạnh là mồ hôi hòa cùng tro bụi, đem khuôn mặt nhắn bôi thành đen luôn, mà chính nàng cũng biết mình sao với mèo cũng khác gì mấy.

      "Ái phi làm gì đấy?" Đột nhiên phía sau vang lên giọng tựa tiếu phi tiếu (giống cười mà giống cười), thanh tà tứ mỉa mai. ♠♠Mimi Chan♠♠

      Loay hoay dưới đất, Lâm Mục Phàm cũng ngẩng đầu lên, , “Nhìn thấy sao? Ta sửa giường.”

      Lưu công công thấy nàng vẫn tiếp tục làm việc, có ý quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng, nhất thời trừng mắt, cao giọng: “Lâm Thị lớn mật, cư nhiên thấy Hoàng thượng mà quỳ?”

      Giọng Lâm Mục Phàm mỉa mai, cười, nhanh chậm : "Dù sao Lâm Mục Phàm ta và Hoàng thượng cũng ân đoạn nghĩa tuyệt, cần chi lễ nghĩa Quân-Thần nữa chứ?”

      " ? Nhanh vậy muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Trẫm rồi à?” Long Trạch Huyên đá cước vào tấm ván gỗ trước mặt nàng, giọng lạnh lùng, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

      Tấm gỗ bị đá nện vào chân của nàng, làm cho nàng đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng nàng lại quật cường, cho thấy mặt yếu của mình. Lúc ngẩng đầu lên nhìn , mặt nàng đầy nét quật cường, phục.

      Trong khắc Hoàng thượng gặp khuôn mặt mèo của nàng, trong lòng liền lộp bộp nhảy lên nhảy xuống, vậy mà cũng bị nàng dọa sợ rồi. Trời ạ, tại sao nữ nhân này lại đem bản thân biến thành như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng diên rồi? Lưu công công và số cung nữ thái giám cũng bị nàng dọa, sau đó, có người nén để cho mình cười ra tiếng.

      Hành lang ngoài lãnh cung dài và gấp khúc, thân thể Mỵ phi nhành bước , là tốt, xem ra lần này Mộ phi có có về, để coi về sau nàng (Lâm Mục Phàm) như thế mà quay đầu, chống đối nàng a!

      Đột nhiên phía trước, bóng dáng xuất ở trước mặt của nàng, là Tiểu Tử, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, tay còn cầm giỏ trúc đựng rắn Ngũ bộ.

      "Tiểu Tử, rắn đâu?" Trong lòng Mỵ phi dâng lên tia tốt, Tiểu Tử phải đem rắn thả vào Lãnh cung chứ? Hồi nãy, nàng cũng thấy Hoàng thượng đến nhìn xấu nữ kia a!!!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Độc xà phong ba

      Tiểu Tử lau lau mồ hôi lạnh mặt, ở trước mặt Mỵ phi quỳ xuống vẻ như có công, : “Nương nương, sắp hù chết nô tỳ rồi, xà kia là hung hãn , vừa ra khỏi giỏ liền bò vào trong viện, Mục phi nương nương lần này thể thoát khỏi tử !”

      “Ngươi là đồ hỗn tạp!” Mỵ phi tức khí cước đá vào người Tiểu Tử, Tiểu Tử còn việc là như thế nào, Mỵ phi hạ giọng mắng: “Ngươi biết Hoàng thượng lãnh cung, lại còn ngu ngốc đem xà phóng sao? Làm tổn hại Long thể, ngươi biết chịu tội như thế nào !”

      Tiểu Tử sắc mặt tái nhợt, ai cho nàng biết Hoàng thượng vào lãnh cung nha ——. Mỵ phi nương nương chỉ đợi nàng nhìn xấu nữ kia xong ra sau, mình có thể đem xà bỏ vào.

      Tổn hại Long thể? Đây chính là phạm phải tội tru di cửu tộc diệt! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ?!

      chỉ có Tiểu Tử hoảng sợ, ngay cả Mỵ phi cũng gấp rút bất an, buồn bực hướng nàng ta gầm tiếng: “Ngươi chạy nhanh lấy xà ra cho Bổn cung ! Nhanh !

      “Nương nương.” Tiểu Tử bổ nhào ‘oành’ tiếng quỳ rạp xuống đất, kêu nàng đem xà ra? Vậy cũng coi như là tha cho nàng rồi? Chớp mắt, tiểu tỳ nữ đáng thương sợ sệt ngất .

      ———–

      “Có xà, ha ha, xà đẹp.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân điên hi hi ha ha , Lâm Mục Phàm cả kinh, cũng xem trông Long Trạch Huyên có phải hay nổi nóng, lập tức đẩy ra, chạy ra cửa.

      “Mau tránh ra! Mau lên !” Lâm Mục Phàm nhanh như cắt, ghé vào cạnh cửa hướng về phía nữ nhân điên kêu to, hai ngày nay ở chung, nàng biết này nữ nhân điên này chung qui cũng tốt.

      “Mục tỷ tỷ, xà đẹp, chúng ta bắt đưa cho Hoàng thượng xem được ?” Nữ nhân điên vừa vừa nhìn Lâm Mục Phàm hắc hắc cười ngừng.

      Hảo ! Đương nhiên hảo! Tốt nhất có thể cắn chết ! Nhưng là Lâm Mục Phàm kịp ngăn cản, nữ nhân điên muốn tiến lên bắt con xà mà nàng chưa từng thấy ở đây.

      cần!” Lâm Mục Phàm sợ hãi kêu tiếng, nữ nhân điên vừa vặn chộp vào giữa thân Tiểu Hoa xà, Tiểu Hoa xà phút chốc quay người cắn tay nữ nhân đên cái.

      “Đau.” Nữ nhân điên bị đau, lập tức buông xà ra, dùng tay kia cầm tay bị thương khóc lên.

      “Mau bắt xà!” Lưu công công lúc này mới hốt ha hốt hoảng hạ lệnh, vài vị nội quan xông lên, đem nữ nhân điên bỏ qua bên. Thậm chí ở chân nàng dẫm lên, hoàn toàn coi nàng là người.

      Ở thời đại, Lâm Mục Phàm coi mọi người đều bình đẳng, ngang hàng như nhau, chút nghĩ ngợi xông tới, nhanh chóng kéo qua nữ nhân điên gần mình, cũng để ý tay nàng có bao nhiêu năm rửa, có bao nhiêu bẩn, dùng miệng ngậm lấy điểm bị xà cắn, đem máu độc hút ra.

      Bởi vì ngũ bộ xà (*) rất độc, chỉ dựa vào nàng hút độc ra đủ, nữ nhân điên sắc mặt dần dần bắt đầu phát tím, độc tính khuếch tán phi thường nhanh.

      “Đau quá!” Nữ nhân điên hiểu Lâm Mục Phàm làm cái gì, sức dốc lực khóc, hai mắt lưng tròng mang vẻ điềm đạm đáng .

      Hết.

      Chú thích: (*) Ngũ độc xà: còn gọi là Kỳ Xà (Bản Thảo Cương Mục), Kiềm Xà, Khiển Tỷ Xà (Hòa Hán Dược Khảo), Bách Bộ Xà, Kỳ Bán Xà (Dược Vật Học Đại Tự Điển), Ngân Hoàn Xà, Nhãn Kính Xà (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Rắn hổ phì, Rắn hổ đất, Rắn hổ mang, Rắn mang bạnh (Dược Liệu Việt Nam).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :