1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15





                Charity bắt đầu nhận ra mức độ sai lầm mình phạm phải. thản nhiên đồng ý cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì tiền và an toàn. phạm tội lỗi khủng khiếp. Em cứ nghĩ chị là kẻ đào mỏ. Câu của Charles cứ bám vào theo cả ngày hôm nay. kết hôn với ý nghĩ rất ngu ngốc rằng những cảm xúc của mình bị ảnh hưởng trong mấy tuần lễ của cuộc hôn nhân tạm bợ, rằng nó cũng giống như làm gia sư thời gian ngắn. Nhưng đả nảy sinh tình cảm với hầu hết những người ở Enfield.

                Và bây giờ biết mình sắp phải chịu đựng hình phạt tàn khốc cho tội lỗi và ngu ngốc của mình. Tình cảm của lún quá sâu theo hướng riêng tư hơn là nỗi lo lắng cho gia đình sống trong địa ngục do chính họ tạo ra.

                nếm trải gần gũi tột bực trong đêm tân hôn và lần nữa vào đêm qua. Nhưng có lẽ do quá ngỡ ngàng trước cảm giác về thể xác trong những lần đó nên cảm thấy trọn vẹn tác động của nó lên trái tim mình. Nhờ nụ hôn ở bên hồ mới bàng hoàng hiểu ra. Nó quá đỗi ngọt ngào, khác hẳn với những gì trông đợi. trông đợi niềm đam mê, song lại nhận được âu yếm dịu dàng. chẳng bao giờ nghĩ âu yếm có thể gắn với Hầu tước Staunton nếu phải chính trải nghiệm nó trong vòng tay và cảm thấy nó trong nụ hôn của . Đôi môi thậm chí còn run rẩy trêu môi .

                Charity mơ mộng khi họ bước lên bãi cỏ trở lại nhà. biết cái gì chờ mình phía trước, bảo đó là viễn cảnh đầy đe dọa còn là . Nhưng còn có tối nay. Và dường như tối nay mọi chuyện đều có thể xảy ra. buổi tối nhiệm màu, tách rời thực. Thế cho nên đưa ra đề nghị khá bốc đồng, là hãy tới thư viện cùng và đợi ở đó.

                Nhưng phép nhiệm màu cũng diện, ở nơi khác.

                Đột nhiên dừng bước, siết chặt tay chồng.

                 “Ngài nhìn kìa,” . có lẽ cần lôi kéo chú ý của , nhưng cảm giác cũng trong tâm trạng hơi chếch choáng.

                Cách ngôi nhà xa, khuất sau thân sồi to lớn, chàng trai trong dạ phục sẫm màu đứng mặt đối mặt với mặc váy dài trắng thanh nhã, đôi tay ta đặt eo , còn nghiêng mình về phía ta. Charity thấy họ xích lại gần nhau và hôn nhau. Đó là Charles và Marie.

                 “Hai đứa chỉ có chuốc lấy đau khổ mà thôi,” Hầu tước thầm , lại kéo tiếp. “Thằng bé là con trai công tước, nhưng nó chỉ là con thứ, khó mà được thay làm người thừa kế. Mà ấy được nhắm cho người có tước vị như thế. Cha ấy đời nào cho phép đâu.” Giọng nghe buồn bã hơn là giễu cợt.

                 “Biết đâu có thể thuyết phục được ông ấy,” . “Charles là chàng trai tuyệt vời. Theo em đoán hai cậu đó là bạn từ lâu và họ đẵ nhau chừng năm rồi. Có thể mọi chuyện cuối cùng tốt đẹp với họ.”

                 “Em là người lúc nào cũng tuyệt đối tin vào kết cục hạnh phúc vĩnh viễn của chuyện cổ tích nhỉ?” nhận xét, song giọng hề mang ý chỉ trích.

                 “,” . “Ồ , phải thế.” ước gì mình có thể tin được.

                Họ nốt quãng đường còn lại trong im lặng. Khi họ tới thư viện, nó chìm trong bóng  tối. thấp giá nến nhiều nhánh và quay lại nhìn , lông mày nhướng lên.

                 “Em lâu đâu,” . “Ngài đợi chứ?”

                 “Tôi đợi,” đáp. Đôi mắt , chao ôi, chúng gần như làm hoảng sợ. có thể nhìn sâu vào chúng.

                Công tước thả bước quanh phòng vũ hội giữa các quan khách, thái độ thân mật nhã nhặn. Charity bước tới bên cạnh ông trong lúc ông trò chuyện với mấy người hàng xóm – chỉ nhớ được vài cái tên dù lúc đón khách chú ý cẩn thận. quàng tay ông, mỉm cười với ông và với họ, đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc.

                 “Chà, con ,” ông . “Có vẻ như con cầm chắc chiến thắng.”

                 “Cha,” , “hãy tới thuu viện với con nhé?”

                Ông nhướng đôi mày kiêu ngạo lên.

                 “Xin cha!” . “Chuyện này quan trọng lắm.”

                 “ sao?” ông hỏi lại. “Quan trọng đến mức phải kéo ta ra khỏi các vị khách ư? Nhưng được thôi, ta nghĩ mình vắng mặt quá lâu.”

                Tim Charles đập thình thịch khi hai người rời khỏi phòng vũ hội đến thư viện. luôn thích đâm đầu vào rắc rối và lôi kéo người khác làm điều tương tự. Có lúc thành công, có lúc ngược lại. Nhưng nghĩ mình từng xử trí vấn đề nào tầm cỡ thế này. Nếu làm chuyện hoàn toàn sai lầm sao? Nếu gây ra thảm họa sao? Song có lẽ mọi chuyện quá tồi tệ rồi. khó mà làm chúng trầm trọng hơn được nữa.

                Chồng đứng xoay lưng lại bên cửa sổ. cử động hay năng gì khi vào cùng cha . chỉ mím môi lại. Công tước cũng chẳng chẳng rằng và ngoài việc thoáng khựng lại nơi ngưỡng cửa ông có vẻ gì là ngạc nhiên.

                 “Cha,” . “Cha hãy ngồi ! Chỗ cạnh lò sưởi đây ạ. Con nghĩ nó thoải mái hơn là ngồi sau bàn. Con mang chút đồ uống cho cha nhé!”

                Ông ngồi xuống chiếc ghế chỉ, điềm tĩnh nhìn con trai rồi nhìn . “ cần đâu,” ông . “Con có thể giải thích việc quan trọng này là ở thế nào được rồi đấy.”

                đứng cạnh ghế ông và đặt bàn tay lên vai ông. “Anthony,” , “hai ngày trước ngài đưa em về đây với ý đồ duy nhất là làm tổn thương cha ngài và phá vỡ mọi hy vọng, mọi kế hoạch của ông. Ngài cố tình cưới người phụ nữ địa vị kém xa ngài và phẩm giá hoen ố vì làm để kiếm sống.”

                 “Tôi giấu em những ý đồ của tôi,” .

                 “Và, thưa cha,” , “hôm qua và hôm nay cha tỏ ra trìu mến với con nhằm mục đích duy nhất là chọc tức Anthony. Điểm mấu chốt trong kế hoạch của cha là sơi dây chuyền ngọc topaz, cha đưa nó cho con tối nay để khiến con trai cha nổi giận.”

                 “Món quà ấy vẫn là của con,” ông . “Ta lấy lại.”

                 “Cả hai người đều thành công mỹ mãn,” . “Con phải thừa nhận là mình cũng bị tổn thương khi ở trong kế hoạch, nhưng con định than phiền. Cả hai người đều thành công như ý muốn. Tuy nhiên, cả hai đều bị tổn thương nặng nề.”

                 “Em nhìn nhận tình huống bằng trái tim mềm yếu của em rồi,” Hầu tước . “Công tước và tôi có những trái tim mềm yếu. Tôi ngỡ rằng chúng tôi còn có trái tim nữa kia.”

                 “Tại sao ngài chọn biện pháp trả thù đặc biệt này?” hỏi . “Ngài có nhiều cách khác mà? Ngài có thể về Enfield. Ngài cũng có thể về nhưng từ chối kết hôn với tiểu thư Marie. Cả hai cách đều có thể chứng tỏ cho cha ngài thấy rằng ông có quyền điều khiển cuộc sống của ngài. Sao ngài lại chọn biện pháp quyết liệt như thế?”

                Trong lúc lâu trả lời. Đôi mắt hết từ sang cha rồi ngược lại. Rồi nụ cười nửa miệng lạ lùng nở khóe môi .

                 “Bởi vì những đời Công tước Withingsby và người thừa kế chỉ có nhiệm vụ quan trọng nhất là cưới phụ nữ môn đăng hộ đối,” đáp, “bất chấp ý muốn của dâu chú rể. Nếu ta được chọn vợ từ lúc mới sinh, ta lấy ấy cho dù ấy căm ghét ta, dù ấy đặt trái mình nơi khác. hôn nhân thích hợp, dòng giống thừa kế thích hợp, là quan trọng nhất. Thế nên tôi lấy em, phu nhân, phụ nữ phản hồi quảng cáo tìm nữ gia sư của tôi. Ồ đúng thế, thưa ngài. Đấy chính là khởi nguồn câu chuyện.”

                Charity cảm thấy vai Công tước cứng lại dưới tay trước cả khi con trai ông dứt lời.

                 “Và cha, thưa cha,” , “tại sao cha chọn đưa con chuỗi ngọc topaz, trong vô số những đồ trang sức cha có?”

                Giống con trai, ông trả lời ngay mà im lặng khá lâu. “Đó là món quà cưới ta tặng bà ấy,” cuối cùng ông , rồi lại im lặng lâu gần bằng lần đầu. “Món quà tình của ta. Bà ấy hắt hủi tình cảm của ta hơn hai mươi năm, chỉ lạnh lùng mà thực bổn phận, và trao hết tất cả nồng ấm, yếu mềm, cho những đứa con của bà ấy – nhất là đứa con cả. Bà ấy đưa món quà của ta cho nó trước khi chết, và vì thế ta đánh nó. Ta chưa bao giờ đánh bà ấy, cũng chẳng khi nào làm thế nếu bà ấy có sống thêm hai mươi năm nữa mà vẫn lạnh nhạt với ta. Tối nay lần nữa ta đánh nó bằng cách tặng món quà ấy cho vợ nó, vì trước mặt vợ mà nó ra mặt khinh thường ta.”

                 “Ông bao giờ hiểu hết ý nghĩa của từ ,” Hầu tước .

                 “Đồng ý với ,” cha đáp. “Thế ra, con , con tìm cách đưa chúng ta đến đây, hai cha con ta, để bọn ta có thể lầm bầm xin lỗi nhau và trở nên thương hòa thuận trong mấy ngày còn lại của đời ta hả.”

                Phải, đó là hy vọng của . Nhưng dưới giọng lạnh lùng ngạo mạn của Công tước nó nghe mới ngu ngốc làm sao.

                 “Tôi bảo em thể có chuyện chúng tôi ôm hôn nhau và làm lành mà,” Hầu tước . “Em đúng là quá đa cảm, em .”

                 “Nữ Công tước là căn nguyên của tất cả chuyện này,” . “Cả hai người đều bà. Và kết quả là cả hai đâm nhau ghét nhau – hoặc cho rằng như thế.”

                Hầu tước cất tiếng cười. “Ông ta mẹ tôi,” . “Tất cả những gì ông ta làm là giữ rịt bà ở đây trong khi bà thích thăm thú London và những suối nước khoáng. Tất cả những gì ông ta làm là chất lên bà gánh nặng sinh nở mỗi năm, bà chỉ biết khóc với tôi. Bà là gì với ông ta ngoài phụ nữ cùng địa vị và dòng dõi để sinh con cho ông ta đến khi nào sinh được nữa thôi. Xin lỗi em vì tôi phải năng huỵch toẹt như vậy.”

                Công tước hếch lên và đôi mắt ông nheo lại. “Bà ấy tước tuổi thơ và tuổi trẻ của ,” ông . “Bà ấy tạo tảng đá nặng nề từ miễn cưỡng hay có thể là bất lực khi gắng thích ứng với cuộc sống hôn nhân sắp đặt. Rồi bà ấy tròng nó lên cổ con trai mình. Cuộc hôn nhân của bà ấy và những gì xảy ra trong đó nên là chuyện của bà ấy – và của ta, chứ đừng nên là nỗi bận tâm của những đứa con. Nhưng bà ấy chuyển nó cho . Cuộc sống của bị u ám bởi những hòi hỏi tình thương của bà ấy.”

                 “ tình cảnh đáng buồn,” Hầu tước , “khi phụ nữ chỉ có thể dồn tình thấu hiểu cho những đứa con của mình.”

                 “Đáng buồn cho con cái bà ấy,” Công tước tán thành. “Nhưng cho đến nay, ta chưa từng lời phê phán cung cách của bà ấy và bao giờ thêm lời nào nữa. Bà ấy là nữ Công tước của ta, là vợ ta – có mối quan hệ nào riêng tư hơn thế, Staunton. Nếu có lúc nào lại mở miệng chỉ trích vợ mình, như là tối nay, chỉ là thằng ngốc, mà còn là kẻ có danh dự.”

                Họ nhìn nhau chằm chằm, cứng nhắc, lạnh lùng, ai nhường ai .

                 “Con nghĩ,” Charity lên tiếng, “chúng ta phải trở lại vũ hội thôi. Con thấy có ở đây thêm cũng chẳng có kết quả gì cả. Con xin lỗi vì làm cho cuộc sống của hai người càng trở nên tệ hơn. Nhưng có lẽ mỗi người nhớ đến nỗi đau khổ và tình thương của người kia.”

                 “Tôi cho rằng,” Hầu tước , “ngài nên lui về phòng ngủ hơn là tới phòng vũ hội. Vợ tôi và tôi đảm nhận vai trò chủ nhà ở đó. Tôi có thể đưa ngài lên gác chứ?”

                Cha lạnh lùng nhìn . “ có thể rung chuông gọi người hầu của tôi,” ông .

                Hầu tước rung chuông và tất cả cùng chờ đợi trong im lặng đến khi người hầu tới đưa ông về giường. Công tước trông u buồn và mệt mỏi, dựa hẳn vào vai tên hầu. Charity hôn lên má ông trước khi ông khỏi.

                 “Chúc cha ngủ ngon,” .

                Chồng cùng trở lại phòng vũ hội ngay. Sau khi cha mất, khiến bất ngờ bằng cách nhấc bổng lên trông cái ôm mãnh liệt đến nghẹt thở. Rồi tìm đến miệng và hôn với đam mê mà mong đợi lúc ở bên hồ.

                 “ chuột thích làm chuyện lớn lao,” , nới lòng vòng ôm, “với đầu óc mây và chân trong cát lún.”

                Gương mặt đanh lại, nhưng giọng dịu dàng. Vậy mà cứ tưởng rằng phải nghe trận la mắng chứ.

                 “Chúng ta phải ra tiếp khách thôi”, .

                 “Đúng vậy,” chìa tay ra và nghiêng đầu lịch với , ràng là có ý giễu cợt.

                ***

                Giờ càng phải rời khỏi Enfiled hơn bao giờ hết. Ngày mai, sớm. Sắp sang ngày mai rồi. Vậy mà còn chưa ra lệnh cho tên hầu của mình cũng như hầu của đóng gói hành lý. Lúc vũ hội sắp kết thúc quá muộn để ra những mệnh lệnh khắc nghiệt như vậy cho người hầu. Dù sao cũng thể khởi hành quá sớm được. muốn chào tạm biệt Charles, Marianne, Augutsa, và cả Will. Lần này thầm bỏ nữa. cũng muốn cáo từ cha .

                Hầu tước lại lại trong phòng ngủ của mình, rồi dừng bước và nhắm nghiền mắt. Có lẽ mỗi người nhớ đến nỗi đau khổ và tình thương của nhau, thế. Món quà tình ta tặng bà ấy, lời cha về chuỗi ngọc topaz. Mẹ luôn tuyên bố rằng Công tước là kẻ lạnh lùng từ trong tim. Bà thẳng như thế về chồng mình với con trai. Bà lầm sao? Bà có biết mình lầm ?

                quyết định qua đêm mình, nhưng nỗi ham muốn vợ cứ gặm nhấm . tin mình có thể qua được đêm nay mà . khi họ về London, khi cho cuộc sống mới, phải sống thiếu trong quãng đời còn lại. Nhưng đêm nay khác.

                cảm thấy quyết tâm của mình trượt . Có lẽ bám chắc được nó. Staunton nghĩ, nếu nỗi ham muốn chỉ là tình dục. Nhưng phải thế.

                lên cánh cửa của phòng vợ mình và thận trọng đẩy nó ra. Nếu ngủ, để ngủ yên. Còn chuyến hành trình dài phía trước. cần được ngủ.

                Ban đầu trông thấy , chỉ thấy chăn giường kéo xuống mà ở đó. đứng bên cửa sổ, tấm chăn choàng vai che khuất sắc trắng của áo ngủ. ngoái đầu nhìn lại.

                 “Em ngủ được à?” hỏi, bước về phía .

                lắc đầu. “Có phải em làm chuyện sai lầm?”

                 “.” cầm lấy hai bàn tay , ủ ấm chúng trong tay mình. Chúng lạnh như hai tảng băng. “Và em được trách mình vì thành công. Em thấy đấy, đây phải là chuyện cãi cọ vụn vặt. Những bất hòa giữa chúng tôi là thâm căn cố đế. Em cố gắng. Em việc gì phải cảm thấy xót xa cho bất cứ ai trong gia đình này, chí ít là cho cha tôi và tôi, cả hai đều khiến em phát ốm. Dù sao, em cũng cố hết sức rồi. Cảm ơn em. Tôi luôn nhớ dịu dàng của em. Tôi tin là Công tước cũng thế.”

                 “Ông yếu lắm rồi,” .

                 “Đúng vậy.”

                 “Ngài ông ấy.”

                 “Thôi bỏ qua ,” . “Em bị lạnh rồi. Hãy lại giường với tôi nhé?”

                 “Vâng,” đáp. “Vâng, nhờ ngài.” Và dựa vào , xoay đầu ngả vào vào vai , người chùng xuống trong tiếng thở dài. dám chắc mệt đến mức có thể ngủ ngay lập tức.

                Nếu cảm thấy kiệt sức của , làm tình với khi đưa về giường của mình, dù phải thừa nhận rằng cần đêm nay phải vì ham muốn tình dục. Nhưng thấy nỗi mệt nhọc của , và đột nhiên lòng dậy lên mong muốn làm điều gì đó cho để đền đáp những gì làm cho tối nay.

                kéo áp sát vào người mình, quấn chăn kín quanh , và hôn lên má .

                 “Ngủ ,” bảo . “Tôi làm em ấm lên trong tức khắc. Cứ ngủ . Cấm em nghĩ đến chuyện đếm cừu hay chân của chúng đấy nhé.”

                 “Cừu,” thầm trong cơn ngái ngủ. “Chúng là ai?”

                Có sắp ngủ đến nơi – và cũng vậy. Nhưng khoảng hai giờ sau, quản gia của cha bất thình lình xuất trong phòng và đánh thức .

                Hầu tước giật mình thức giấc, và theo bản năng kéo chăn trùm lên vai vợ. Cùng lúc ấy nhõm nhớ ra khỏa thân.

                 “Có chuyện gì?” hỏi khàn khàn và cảm thấy giật thót trong vòng tay .

                 “Tôi có gõ cửa, thưa ngài,” ông ta . Trong ánh sáng lúc rạng đông, Hầu tước thấy ông ta ăn vận đầy đủ, nhưng chỉn chu đến hoàn hảo như mọi khi. “Là Công tước, thưa ngài.”

                Hầu tước chẳng biết mình rời khỏi giường như thế nào. “Ông ấy bị ốm phải ?” vừa khàn giọng hỏi vừa chộp lấy cái áo choàng ném lên lưng ghế trước lúc lên giường.

                 “Vâng, thưa ngài,” ông quản gia đáp. “Brixton nghĩ ngài nên qua, thưa ngài.” Brixton là người hầu của cha .

                 “ gọi bác sĩ chưa?” Hầu tước vừa thắt dây áo choàng vừa sải bước ra cửa. “Cho gọi ông ấy ngay lập tức – gọi cả ngài William, phu nhân Twynham và ngài Charles. Còn Augusta cứ để ấy ngủ .”

                 “Vâng, thưa ngài.” Tiếng ông quản gia nghe có vẻ nhõm như vừa cất được trách nhiệm khỏi vai.

                Hầu tước vội vã rời khỏi phòng, quên nghĩ đến vợ, người thức giấc giường .

                Cha lên cơn đau tim. Lần này qua khỏi. Ông hấp hối. thấy  ràng điều ấy lúc lao phòng ông. Ông nằm giường, thở đứt quãng, mỗi hơi thở đều khó nhọc. Brixton dùng miếng vải lớn quạt trước ngực ông, cố gắng đưa càng nhiều khí vào cho ông càng tốt. Hầu tước chà xát hai bàn tay ông trong nỗ lực vô ích muốn làm điều gì đó dù bản thân biết là vô vọng.

                Thời gian trôi qua bao lâu cũng hay. Marianne ở trong phòng, theo sát là Charles. Rồi Twynham cũng có mặt, rồi đến William, Claudia và Charity. Cuối cùng bác sĩ mới xuất và tất cả lùi về mé phòng quan sát trong lúc ông ta khám cho Công tước. lúc sau ông ta đứng thẳng lên và gửi cho họ thông điệp thể nghi ngờ bằng cách nhìn họ và khẽ lắc đầu.

                Công tước Withingsby sắp chết.

                 “Gọi Augusta ,” Hầu tước ra lệnh cho bà Aylward đứng ở ngưỡng cửa.

                 “Để em,” Charity . “Em đưa bé lên.”

                Công tước vẫn thở rít từng cơn. Nhưng ông tỉnh. Đôi mắt ông mở ra.

                 “Đến lúc lời từ biệt rồi,” Hầu tước , tâm trí nhận ra rằng tất cả mọi người – gia đình , những người hầu, ông bác sĩ – trông chờ làm người chỉ dẫn. Công tước sắp chết. hành động như người chủ gia đình. “William? Claudia?”

                Họ bước đến bên giường, mặt Claudia trắng bệch, Will cũng hơn gì. Rồi đến Marianne và Twynham, sau hai người đó là Charles. Hai ông bà già quản gia được nhận được cái gật đầu thay lời từ biệt. Dù đầu óc cha gần như tê liệt. Hầu tước vẫn biết đây là cuộc chia tay mà cha muốn - trang trọng và chuẩn mực, cái chết của ông giống như nghi lễ được tổ chức chu đáo.

                Charity trở lại, đem theo Augusta mặt tái nhợt vì sợ hãi. bé níu lấy tay Charity, nép sát vào và giấu mặt khi Marianne định đón lấy. Thế là Charity đành phải dắt bé đến cạnh giường.

                 “Em hãy chào từ biệt cha ,” Charity nhàng bảo. “Ông nhìn em đấy, thấy ?”

                 “Tạm biệt ngài,” đứa trẻ thầm.

                Nhưng Hầu tước và Charity có thể thấy bàn tay Công tước kéo chăn cách yếu ớt.

                 “Ông muốn em hôn ông,” Charity . “Ông muốn em biết rằng ông em và ông để em lại cho Anthony chăm sóc.”

                Augusta phải kiễng chân lên mới nghiêng được qua giường để hôn lên má cha mình. “Con bé ngoan đối với Anthony, thưa ngài” . “Và con học hành chăm chỉ hơn.” bé giấu mặt vào váy Charity.

                 “Cha,” Charity nắm lấy bàn tay run rẩy ấy trong tay mình. “Cha đối với con rất tốt. Con xin cảm ơn cha. Con luôn nhớ về cha.” cúi xuống hôn lên trán ông và mỉm cười với đôi mắt ông. “Với lòng thương,” thêm vào.

                Rồi cúi xuống bế Augusta lên, và ra phòng ngoài.

                Hầu tước bước đến đứng bên giường, hai tay nắm chặt sau lưng, nhìn xuống cha mình.

                 “Ra ngoài cả .” Tiếng thào khàn khàn và rời rạc, nhưng ai nấy đều nghe .

                 “Có lẽ mọi người hãy đợi bên ngoài lát,” Hầu tước , rời mắt khỏi gương mặt người cha.

                Tất cả đều im lặng nối gót nhau ra trừ Marianne, lẩm bẩm với Tuynham rằng là con lớn của Công tước mà bị trai đối xử như người hầu.

                Công tước Withingsby phải người để người khác tự tiện chạm vào mình, và hiếm khi mời ai đó làm thế. Nhưng Hầu tước Staunton nhìn xuống bàn tay xanh xao yếu ớt đặt lên chăn và cầm nó lên. Nó lạnh ngắt dù lúc trước cố gắng làm ấm lên.

                 “Cha,” , cùng lúc ấy nhớ lại ý tưởng về cảnh tượng đa cảm bên giường lâm chung mà ta dẫn ra để chế nhạo vợ mình, “con luôn cha. Nhiều đến mức bằng lời. Nếu cha, con thể ghét cha. Nhưng con cha rất nhiều.” nâng bàn tay ông lên môi.

                Đôi mắt sắc bén và ngạo mạn của Công tước chợt sáng lên, nhìn lên từ gương mặt xám và dưới hàng mi trĩu nặng. “Con là con trai ta,” ông khó nhọc thốt ra. “Ta cũng giống như mẹ con, lúc nào cũng con nhất. Rồi con có những đứa con của mình. Nữ công tước của con là người mẹ tốt và người vợ tốt. Con lựa chọn may mắn. Các con thương lẫn nhau. Ta ghen tỵ với con. Con chọc giận được ta đâu.”

                Ông thể tiếp được nữa. Ông nhắm mắt lại. Con trai ông nhìn ông lúc rồi quỳ xuống, gục đầu lên giường gần bàn tay ông và bật khóc. cảm thấy mình ngu ngốc vì khóc cho người đàn ông căm ghét - và thương, nhưng thể ngăn được những tiếng nức nở đau đớn cào xé tâm gan. Và rồi bàn tay ấy giơ lên, đặt lên đầu . Nó nhúc nhích lần, hai lần, rồi nằm im trong khi tiếng thở khọt khẹt vẫn tiếp tục.

                Đấy là cái chạm của tha thứ, xá tội, cầu chúc, ban phúc và hàn gắn. Cái vỗ đầu của người cha. Như biểu thương. Hầu tước khinh thường những cảm xúc ấy cùng lúc để cho nó ngập tràn trong . Cha chạm vào bằng tình thương.

                Nhịp thở của ông thay đổi. đứng dậy và băng ra cửa. đến lúc gọi gia đình trở lại phòng. Họ có quyền chứng kiến thời khắc cuối cùng. Và thời khắc ấy sắp đến rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16





                Charity ngồi ghế trong phòng chờ với Augusta nằm cuộn tròn trong lòng. bé vẫn thức, nhưng đưa nó quay về phòng Công tước cùng những người khác. bé cần lời từ biệt cha mình, để hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cần thiết phải chứng kiến cái chết. Charity vuốt ve mái đầu đứa trẻ và thỉnh thoảng hôn lên trán nó.

                Chồng là người đầu tiên ra khỏi phòng. bước đến đứng ngay trước ghế và mắt gặp mắt . Trông xanh xao và mệt mỏi. khóc, nghĩ. lấy làm mừng vì khóc. ngồi xổm xuống và đặt tay lên đầu Augusta.

                “Ông ấy rồi,” với giọng dịu dàng khiến mắt Charity rân rấn nước. “Ông ra thanh thản. Từ giờ trở ông được hạnh phúc. Ông ... ở bên mẹ.”

                Augusta mở mắt, nhưng nhúc nhích hay năng gì.

                “Nhưng em vẫn được an toàn,” . “ luôn ở đây với em, cả Will và chị Claudia cùng hai cậu nhóc gần đó nữa. Chúng ta gia đình. Em biết , từng bế em khi em còn xíu. là người đầu tiên bế em đấy. biết có thể được ai nhiều như em . phải ra ngay sau đó và vắng mặt trong thời gian dài. Nhưng lúc nào cũng em. Giờ về nhà rồi. Chúng ta là hai em, nhưng may thay đủ lớn để trông nom em và giữ cho em an toàn gần bằng cha chúng ta.”

                bé nhìn gì, nhưng Charity có thể cảm thấy bớt căng thẳng. Trong mấy phút nữa nó ngủ được thôi.

                “Công tước biết trước ông phải bỏ em lại,” Hầu tước tiếp tục, “nên ông gọi về nhà để thay ông chăm sóc em. Bởi vì ông em, Augusta, và bởi vì ông . Vì chúng ta là con của ông. Mọi thứ rồi ổn, em của . Giờ em có thể ngủ lại được rồi. mang em về giường và chị Charity cùng chúng ta.” nhìn và nhướng mày ra hiệu. hiểu ngay và gật đầu. Chị ấy ở lại với em. Khi nào em thức, chị ấy ở đó để đưa em tới chỗ hoặc tới chỗ Will, chị Marianne hoặc Charles. Em đừng lo gì cả.”

                Nhưng khi đứng lên, ông quản gia cũng từ phòng Công tước ra. Ông ta hắng giọng.

                “Đức ngài..” ông ta mở miệng.

                Charity thấy chồng mình sững người trước khi quay đầu lại.

                “Bác sĩ muốn chuyện với ngài, thưa ngài,” ông quản gia .

                “Bảo ông ấy hãy đợi năm phút,” Công tước Withingsby , “ta đưa Augusta về phòng trẻ .”

                nhấc đứa trẻ ngủ lơ mơ lên tay và đợi Charity đứng lên. Đến giờ mới nhớ ra, kể từ lúc giọng làm giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, là sáng nay họ định lên đường về London. Hôm nay là ngày kết thúc trò chơi, là khởi đầu của cuộc sống bình yên hạnh phúc bên gia đình mà mơ ước bấy lâu nay kể từ khi cha mất.

                Nhưng hôm nay vẫn còn vai nữa phải đóng - cũng hẳn là vai. Hôm nay Augusta cần . Còn kiện nào chấn động hơn cái chết của cha trong cuộc đời đứa trẻ. Hôm nay những mong muốn của Augusta quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, và có lẽ chỉ trong hôm nay. Phải có lý do nào đó bé mới quay sang tìm an ủi vỗ về ở chứ phải ở Marianne hay Claudia.

                Và Anthony cũng cần trong ngày hôm nay cũng như trong vài ngày tới. mất cha trong hoàn cảnh khó khăn. hy vọng rằng kịp nhận ra tình của mình với cha trước khi quá muộn. cũng hy vọng cha phần nào bày tỏ tình thương của ông. Hai người họ mới ngốc nghếch làm sao, khăng khăng chịu nhượng bộ cho đến phút cuối cùng và có lẽ qua cả phút cuối cùng. Nhưng vẻ mặt , và cả những giọt nước mắt, mách bảo rằng hai cha con hiểu được nhau trước khi bị chia lìa vĩnh viễn. Họ ở riêng với nhau trong đúng năm phút.

                cẩn thận đặt Augusta xuống giường, trong lúc cả bảo mẫu và gia sư của bé đứng ngập ngừng ngoài cửa. Bà bảo mẫu mắt đỏ hoe vì khóc - tin tức lan trong ngôi nhà lớn nhanh. Augusta ngủ. đắp chăn cho nó, và Charity chợt nhớ ra cũng đắp chăn cho như thế mấy giờ trước rồi ôm lấy trong lúc chìm vào giấc ngủ mê mệt. đứng thẳng lên và quay sang . Những người hầu biến mất.

                “Em ở lại với con bé nhé?” đề nghị.

                “Vâng,” đáp.

                Trong giây phút bốc đồng, Charity dấn lên bước và gạt lọn tóc cong cong ra khỏi trán . Tức nó lại xòa xuống. ôm lấy gương mặt trong hai bàn tay.

                “Em rất tiếc,” thầm. “Em rất tiếc, Anthony.” Và kiễng chân hôn lên môi .

                đưa tay lên áp vào hai bàn tay , giữ chúng lại mặt mình lúc, rồi hạ chúng xuống và siết .

                “Mọi người còn cần ,” và rời khỏi phòng.

                Chỉ sau khi ngồi lại trong căn phòng yên ắng, ngắm đứa trẻ say ngủ, mới bắt đầu bị cảm giác tội lỗi khủng khiếp quấy nhiễu.

                ngày bận rộn và mệt mỏi chưa từng thấy, Anthony sống mình trong tám năm và quen với những trách nhiệm, nhưng đột ngột thấy mình trở thành Công tước Withingsby chỉ ba ngày sau khi trở về Enfield, với hàng dãy người quay về phía chờ chỉ thị, bảo bị căng thẳng còn là . phải tổ chức đám tang, viết các thư từ, sắp xếp chỗ ở cho các vị khách từ xa đến dự lễ tang, tiếp nhận những lời chia buồn đến sớm, giải quyết những việc bình thường và thể tránh khỏi trong nhà, cộng với công việc quản lý điền trang, đảm bảo với Bá tước Tillden và gia đình ông rằng tất nhiên họ được hoan nghênh ở lại - và vô số việc khác.

                Còn phải đè nén nỗi đau buồn - của và của các em . Charles là người khó nguôi ngoai nhất. thấy cậu ngồi cả buổi chiều trong nhà kính, úp mặt vào hai bàn tay thổn thức. Song cần bỏ công an ủi cậu, có tiểu thư Marie Lucas ngồi cạnh, vỗ vỗ lưng cậu bằng bàn tay bé còn tay kia nắm chặt khăn tay và chấm những giọt nước mắt .

                Augusta, được giải phóng khỏi bà bảo mẫu và phòng học, ở bên Charity cả ngày. Nhưng leo ngay lên lòng ngồi khi được tạm nghỉ ngơi sau chuyến viếng thăm của vợ chồng ông mục sư.

                “ ở lại với em chứ?” bé hỏi.

                “Ừmm.” vòng tay qua người nó.

                “Và giống như papa chứ?” nó hỏi tiếp. “Giống như William đối với Anthony và Harry ấy?”

                “Em muốn có papa ?” hỏi lại. “Hay em thích ông lớn hơn?"

                bé trả lời chút đắn đo. “Em muốn papa.”

                “Thế là papa,” Anthony . Tâm trí vụt quay lại quãng đời sống và những quan điểm kiên quyết giữ cách đây mới tuần. Nhưng cuộc sống đó chết. chấp nhận thực tế. Đây phái cái có thể chống lại. Thậm chí chắc mình có muốn chống lại hay . Có những quá ràng để mà phủ nhận.

                “Và chị Charity là mama của em chứ?” bé hỏi.

                nhắm mắt. đứa trẻ được bảo bọc kỹ lưỡng biết đối phó thế nào với những điều nghiệt ngã? Làm sao nó hiểu được đây?

                “Em có muốn chị ấy làm mama ?”

                “Jane, Louisa và Martine có chị Marianne,” , “còn Anthony và Harry có chị Claudia. Giờ em cũng có người. Chị ấy là của em.”

                “Chị ấy che chở em,” , hôn lên trán nó. “Chị ấy em mà.”

                “Vâng, em biết chứ. Chị ấy với em. Đức ngài cũng em. Ông chưa bao giờ thế, nhưng chị Charity bảo rằng có những người biết hoặc thể điều đó ra, song như thế có nghĩa là họ cảm thấy. Ông luôn luôn chăm sóc em và đưa về nhà để chăm sóc em sau khi ông ra . Sáng nay em thấy được ông có em. Ông muốn em hôn ông. Mặt ông rất lạnh.”

                “Ông em, cưng ạ,” . “Em con của ông. Và giờ em là con của .”

                tự hỏi cha dành bao nhiêu thời gian cho con bé, đứa trẻ khiến vợ ông phải chết. đồ rằng nhiều lắm. Con bé ghen tỵ với lũ trẻ nhà Will vì chúng có cha. Nhưng con bé nhớ đến cha họ với niềm cay đắng nữa. Charity ngăn được điều đó.

                Cuộc trò chuyện đến đó là chấm dứt. Còn bao nhiêu người và bao nhiêu công việc choán hết thời gian của đến tận sau bữa tối. Trong suốt bữa ăn, lơ đãng tự hỏi tại sao mọi người, trừ Augusta và vợ , có thể đặt tay lên bộ đồ tang nhanh đến vậy. Tất cả đều mặc đồ tang, còn Charity mặc trong những chiếc váy nâu của mình, trông tồi tàn mà vẫn xinh đẹp. Người thợ may của Claudia, nghe được đoạn trò chuyện trong bữa ăn, gấp rút may cho vợ chiếc váy đen để mặc ngày mai.

                ngồi ở đầu bàn và nhìn lại mình. tuần đầy những biến động lớn lao. Chỉ mới vài ngày trước thôi còn cho rằng mình có thể trở về đây và hoàn toàn bị tác động. phần trong , phần nào đó sâu kín, biết rằng cần giữ Charity bên mình nếu định nắm lấy cơ hội giữ lại thân phận của mình. Chỉ có điều hiểu - hoặc chịu thừa nhận - thân phận ấy là gì. biết là ai. Giờ biết. là Anthony Earheart, phần thể tách rời của gia đình này, kể cả trong tám năm tha hương.

                chưa bao giờ thoát khỏi họ. Thế mà lạ thay, vào cái ngày mọi tự do, mọi lựa chọn của tuột khỏi tầm tay, lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết. Mà phải vì cha mất và còn điều khiển được nữa. Gần như ngược lại. Chính vì giờ đây vừa là chính mình, vừa là con trai của ông. Cha , như nhận ra sáng nay, để tự do sống với cả hai thân phận đó. Cuối cùng ông dành tình thương cho và để được tự do.

                Nữ Công tước của con là người mẹ tốt và người vợ tốt. Con lựa chọn may mắn. Các con thương nhau.

                Anthony nhìn xuống cuối bàn chỗ vợ , nữ Công tước, chuyện trò thân mật với nữ Bá tước Tillden mắt hoe đỏ. Ô, đúng vậy. Nhưng phải được thuyết phục, chứ phải ra lệnh. Nếu - và chắc chắn là rồi - phải trả tự do cho như hứa. Và buộc phải hy vọng rằng chọn ở lại bên theo ý muốn của , để làm vợ , để sinh những đứa con cho , để cùng san sẻ tình với trong quãng đời còn lại của hai người.

                Hy vọng của phải có cơ sở. sở hữu ấm áp, quyến rũ, và nồng nàn thương hơn bất cứ ai từng biết! vẫn còn cảm thấy hơi ấm bàn tay ôm lấy gương mặt , cảm thấy nỗi xót xa sâu sắc dành cho trong mắt , và cả nụ hôn êm dịu đặt môi nữa. , hy vọng của là có căn cứ. Nhưng đánh mất tự tin ngạo mạn trong mấy ngày qua, cùng với số thứ khác. có cách nào để chắc chắn về . Niềm hy vọng của rất cần được củng cố.

                Rốt cuộc, sau bữa tối được tự do. ngồi bên linh cữu cha, ông được liệm giường và nhìn như chìm trong giấc ngủ yên bình. Nhưng Will tới vỗ vai và bảo cậu trông cho lát.

                “ nghỉ , Tony,” cậu bảo. “Nom như sắp ngã gục đến nơi ấy.”

                Công tước gật đầu và đứng dậy - và đột ngột ôm lấy em trai, cậu cũng ôm lại .

                được biết Augusta ngủ và bảo mẫu trông nom bé rất kỹ lưỡng. Nhưng Charity ở trong phòng khách cùng những người khác. Mọi người cho hay ra ngoài dạo.

                “Chị ấy muốn ai cùng,” Charles , “dù em đề nghị. Tony, trông chị ấy mệt mỏi lắm. Cả ngày hôm nay chị ấy chăm sóc Augusta rất chu đáo.”

                “Nhưng chị ấy muốn ở bên,” Claudia mỉm cười . “Hôm nay chị ấy cứ lo lắng nhìn theo hoài. Và trông cũng mệt mỏi chẳng khác gì chị ấy. Em nhớ chị ấy có tản bộ ngoài bờ hồ.”

                “Đúng đấy,” Marianne lên tiếng. “Và quả thực chị ấy rất tốt với Augusta, Tony. Hẳn nhiên chị ấy có kinh nghiệm làm nữ gia sư mà.”

                Marianne bớt ác cảm, nghĩ khi ra khỏi nhà nhưng con bé thể chua thêm câu chế nhạo cuối cùng.

                tìm thấy vợ ngoài hồ. Buổi tối nay rất giống tối hôm qua, khác điểm là khoác thêm chiếc khăn choàng vai. ngồi bên bờ hồ, nhìn ra mặt nước lấp loáng ánh trăng. ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay , sau khi ngước lên và nhận ra .

                “Mệt ?” hỏi.

                “ chút ạ.” Bất chấp bức tranh thanh bình xung quanh, hề thoải mái chút nào.

                “Tất cả những chuyện này quá sức em,” . “Tôi xin lỗi, nó nằm trong hợp đồng của chúng ta, phải ?”

                Nhưng người càng cứng lại. “Tất cả là lỗi của em," , giọng lặng lẽ.

                “Gì cơ?” nghiêng đầu để nhìn vào mặt .

                “Em giết ông ấy,” . “Ngài thấy ư? Với tính sốt sắng muốn làm chuyên lớn lao, như ngài gọi. Em ép ông đến thư viện tối qua. Em ép ông vào cuộc cãi vã cay đắng mà vô ích. Đó phải việc của em. Đúng là giữa chúng ta chỉ có hợp đồng. Thực chất em phải vợ của ngài. Thực chất đây phải gia đình em. Nhưng em vẫn cứ xen vào. Em làm ông ấy căng thẳng. Và mấy giờ sau ông chết.”

                Lạy Chúa! “.” siết lấy bàn tay . “, Charity. . Em liên quan gì đến cái chết của ông. Tôi được gọi về đây bởi vì ông sắp chết. Hai ngày trước viên bác sĩ bảo tôi là ông có thể ra bất cứ lúc nào. Ông bị cơn đau tim hiểm nghèo. Nó khiến ông qua khỏi sáng sớm nay. Ông mất. Cái chết của ông có can hệ gì đến em.”

                “Bác sĩ khuyên ông phải nghỉ ngơi,” .

                “Ông có bao giờ để các lời khuyên vào tai,” nhắc . “Ông biết mình sắp chết, Charity. Đó là lý do ông nén lòng kiêu hãnh xuống và gọi tôi về nhà. Nhưng ông muốn chết trong yếu đuối. Ông muốn chết như cách ông sống, và mong muốn của ông thành thực. phải em dồn ông đến chỗ chết, mà em làm điều tuyệt vời.”

                “Em giết ông,” nhắc lại.

                “Tôi với ông là tôi ông,” , “lúc nào cũng ông. Và dĩ nhiên tôi , dù tôi hoàn toàn hiểu điều đó cho đến khi em buộc tôi phải đối diện với nó. Còn ông tôi, mà ông gọi tôi tiếng con trai, đứa con ông nhất. Ông còn đặt tay lên đầu tôi nữa, Charity. Có thể đấy chỉ là điều nhặt, nhưng tôi thể hết nó có ý nghĩa thế nào với tôi khi cảm thấy bàn tay ông ở đó. Ông cố gắng xoa đầu tôi nhưng ông quá yếu. Ông có to lên rằng ông tôi cũng làm tôi bị chấn động như cái chạm của bàn tay ông. Em khiến ông thừa nhận điều gì đó với chính mình. Dường như là quá muộn với ông - với cả hai chúng tôi - nhưng rất may phải vậy. Vì em để chúng tôi chạm trán tối qua. Em hành động rất đúng lúc.”

                Charity nhìn ra xa mặt nước và gì. Nhưng cảm thấy bàn tay trong tay bớt phần nào căng thẳng.

                “Em biết , ông đúng,” sau mấy phút im lặng Anthony tiếp. “Tôi mẹ tôi và bực bội với bà. Tôi cảm thấy bắt buộc phải bà. Bà hoàn toàn dựa dẫm vào tôi - thậm chí từ khi tôi chỉ là chú bé. Khi bà qua đời tôi mới chỉ hai mươi tuổi. Bà sống hạnh phúc. Bà kể tôi nghe về người đàn ông bà từng và muốn lấy làm chồng. Bà kể bà bị ép phải lấy cha tôi như thế nào. Thậm chí bà còn kể ông dồn quan tâm lên bà ra sao mỗi khi bà mang thai. Bà thường khóc với tôi rằng chẳng mấy chốc bà lại mang thai tiếp vì đêm nào ông cũng đến phòng bà.”

                dừng lại. cảm thấy mình như kẻ phản bội khi ra chuyện này, thậm chí là nghĩ tới nó. Nhưng có lẽ cũng nợ cha mình điều gì đó. “Ông đúng,” . “Bà nên chất nỗi bất hạnh của mình lên con cái. Bà nên với con trai những chuyện riêng tư trong cuộc hôn nhân của mình. Những giãi bày của bà, cần thiết phải an ủi bà, phải ghét bỏ ông, trở thành gánh nặng rất lớn đối với tôi. Mãi cho đến tối qua tôi mới nhận ra điều đó.”

                “Mẹ ngài đòi hỏi quá nhiều tình từ ngài,” vợ , “còn ngài lại đòi hỏi quá ít. Rủi thay chúng ta lại khó mà nhìn nhận cha mẹ mình như những người bình thường. Chúng ta trông chờ hoàn hảo ở họ. Cha ngài mẹ ngài. Ông thế điều đó rất ràng vào tối qua.”

                “Có lẽ trong cuộc hôn nhân của họ bà cũng có lỗi nhiều như ông,” . “Có khi còn hơn. Bà trừng phạt ông suốt thời gian họ bên nhau vì bị ép vào cuộc hôn nhân sắp đặt. Bà hề nỗ lực để thích ứng với nó. Em có nghĩ thế hay ?”

                “Cẩn thận, đừng để những cảm xúc của ngài quay sang cực đoan,” . “Bà hạnh phúc, Anthony. Và bất kể bà có gì với ngài, ngài cũng biết được chuyện gì thực xảy ra trong chốn riêng tư của cha mẹ ngài. ai biết được trừ hai người họ, và cả hai đều xa.”

                “Tôi nghĩ,” , “có khi bà cố tình tách bọn tôi khỏi ông. Tính cha tôi kín đáo và nghiêm khắc - tối qua ông - ông bao giờ trả đũa bằng cách bất cứ điều gì chống lại bà. Ông chưa bao giờ làm thế. Vậy mà bà dạy chúng tôi sợ hãi và căm ghét ông, coi ông là người lạnh lùng tới tận tim gan.”

                “Anthony,” , “ngài bà. Ngài hãy nhớ ngài bà. Bà sống cuộc sống khó khăn. Với tất cả những đứa con đó, những mất mát đó.”

                “Tôi tự hỏi,” trầm ngâm, “liệu em bao giờ lấy thứ gì đó từ cuộc sống hay chưa? Hay em luôn là người trao tặng? Em tặng gia đình tôi những món quà khác thường.”

                Nhưng giật tay khỏi tay và đứng bật dậy, phủi cỏ bám váy. “Tất nhiên em cũng lấy chứ,” trả lời. “Em lấy ngôi nhà và cỗ xe, cùng những người hầu và sáu nghìn bảng mỗi năm ở chỗ ngài từ nay trở , đổi lại việc chẳng làm gì ngoài hưởng thụ cuộc sống an toàn sung sướng. Em đợi nổi nữa rồi đây.”

                cũng đứng lên. “Em là vợ tôi,” . “Nội chuyện đó thôi cũng cho em cuộc sống sung túc. Đó phải trao đổi, mà là lẽ tự nhiên của hôn nhân.”

                lại đờ người và trở nên mệt mỏi thấy . có thời gian để thuyết phục theo cách định khi những ngày khó khăn này qua , khi đám tang kết thúc.

                “Em mệt rồi,” , “và tôi cũng vậy. Để tôi đưa em về giường.”

                “Với ngài ư?” hỏi. “Giống như đêm qua?”

                “Phải,” đáp, “nếu em muốn. Hoặc làm tình trước nếu em muốn. Như thế phải là bất kính với cha tôi. Cuộc sống luôn cần được tái lập trước cái chết.”

                “Ngài có bờ vai êm ái,” , khẽ cười, “và vòng tay an toàn. Tối qua em ngủ rất ngon. Ngài cũng vậy. Vậy thêm đêm nữa thôi, nếu ngài muốn.”

                “ nào.” choàng tay qua eo tựa vào khi họ cất bước trở về nhà.

                Nhưng rốt cuộc, khi giường, Họ làm tình với nhau trước khi ngủ, với ưng thuận lời từ cả hai. chưa bao giờ trải qua giao tiếp trong im lặng với bất cứ phụ nữ nào, nhưng với nó dường như rất chính xác. Họ nhau chậm rãi, nồng nàn, sâu sắc. thở dài thư giãn khi kết thúc, còn chôn sâu mình trong , và lần đầu tiên trong đời cố ý gieo hạt giống của mình vào cơ thể người phụ nữ mà ân ái.

                ***

                làm nguôi ngoai nỗi cắn rứt của . Nhưng còn nỗi cắn rứt khác đỡ cồn cào hơn. Tuy nhiên, nó phải thứ Charity có thể chia sẻ hay thậm chí ra thành lời, ngược lại là khác. Cảm giác tội lỗi của tăng lên hàng giờ, và dường như bất cứ cái gì cũng nhắc nhớ đến nó.

                Em cứ tưởng chị là kẻ đào mỏ.

                Đó là xuất phát điểm. kẻ đào mỏ. phạm tội xấu xa - ồ, chỉ . Chúng nhân lên với tốc độ đáng sợ. đùa cợt với trong những thể chế thiêng liêng nhất của nền văn minh. làm lễ kết hôn và nhắc lại tất cả những lời thề hôn nhân, trong lúc biết mình có ý định giữ bất cứ lời thề nào. làm thế vì tiền. Ồ, có thể cố gắng lý luận rằng mình làm thế vì Phil, Penny và bọn trẻ. Nhưng nếu trắng ra, phải thừa nhận mình làm thế vì tiền.

                Và cứ thế, tội lỗi kéo theo hàng loạt trò lừa dối khác. Cha chồng đoán ra phần lớn , nhưng ông lại biết đó chỉ là cuộc hôn nhân tạm bợ. Có lẽ ông chết với niềm tin rằng bao lâu nữa người thừa kế mới của tước hiệu công tước ra đời. Có lẽ ông cũng chết trong niềm lạc quan rằng Augusta có cả cha và mẹ chăm sóc cho đến khi con bé trưởng thành.

                ghét phải nghĩ đến những lời dối trá với Augusta. Vào ngày Công tước qua đời nhận thấy con bé . Chuyện xảy ra bất ngờ và chóng vánh. Augusta muốn xa . Con bé chỉ rời ra lúc để ở bên Anthony. Augusta có thể bị chấn thương tâm lý nặng nề khi bị vỡ lở.

                Rồi đến Charles, người đối xử với bằng chân tình của cậu em trai, Claudia và William nữa, cũng rất mến , cả Marianne cũng bắt đầu cư xử cách lịch với . Lũ trẻ của Marianne và Claudia mặt mũi luôn sáng bừng lên mỗi khi xuất .

                Charity thấy mình như kẻ lừa đảo. đúng là kẻ lừa đảo. Tất cả các gia nhân đều gọi là lệnh bà và cung kính với , còn những người hàng xóm đến chia buồn gọi bằng tước vị và nhìn với vẻ gần như kính sợ.

                là kẻ lừa đảo.

                là kẻ đào mỏ.

                Từ khi bắt đầu thành với mình, phải thừa nhận mình là người có tội.

                chỉ có thể làm việc. Nhận thức đó ngấm vào trong những ngày chuẩn bị cho đám tang, và cuối cùng định hình ràng trong đầu. việc duy nhất. Nó sửa được hết lỗi lầm - nhất là với Augusta. Nhưng nó chứng tỏ nỗi đau của đối với những gì làm. việc làm danh dự có thể trả lại yên bình cho lương tâm vào phút cuối.

                Vào cuối buổi chiều sau đám tang, khi những vị khách ra về gần hết, chỉ còn số người ngồi lại trong phòng khách, khi Augusta sau buổi sáng quá nhiều cảm xúc hỗn loạn ngủ thiếp trong phòng trẻ, Công tước cưỡi ngựa ra ngoài cùng William cho khuây khỏa, Charity bộ theo đường cái vào làng, chiếc va li tay. Có chuyến xe ngựa chở khách sắp rời quán trọ - hỏi thăm giờ xuất hành.

                về nhà - mình. để lại lá thư cho chồng, nhưng đề địa chỉ nơi mình đến. Nếu làm thế, thể nào cũng gửi tiền cho - sáu nghìn bảng mỗi năm. Nếu làm thế, sai thư ký đến để đảm bảo ngôi nhà phù hợp cùng tất cả những thứ kèm được đề cập trong hợp đồng. khăng khăng thanh toán tất cả mọi thứ. Và có lẽ thể phản đối. Có lẽ mềm lòng cưỡng lại được.

                Charity làm lễ cưới và thực mọi bổn phận của hôn nhân trong thời gian nó diễn ra. Có thể cuối cùng tha thứ được cho mình vì trước khi kết hôn biết mình thực những bổn phận đó chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng bao giờ sống thoái mái và thanh thản nếu nhận thù lao cho việc mình làm.

                Hôn nhân phải là công việc.

                Hôn nhân là đặt hết tâm trí vào đó, để chăm sóc và để thương. Hôn nhân là cam kết.

                nghĩ sai khi là người chỉ biết cho chứ nhận lại. Nhưng có lẽ rốt cuộc đúng. thể trở thành người nhận. Làm thế đánh mất linh hồn mình.

                Có thể cuối cùng tha thứ cho bản thân.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 17





                Sau này, mỗi lần nghĩ lại, Công tước Withingsby lại thấy khó tin khi vợ bỏ ngay buổi chiều hôm đám tang cha , vậy mà đến sáng hôm sau mới phát ra.

                trở về nhà sau chuyến cưỡi ngựa dài hơi và chuyện khá lâu với Charles, cảm thấy tỉnh táo phần nào. Nhưng biết mấy ngày vừa qua cả gia đình đều rất căng thẳng. Mọi người bảo rằng Charity lui về phòng nghỉ ngơi. mong ngủ được và cảm thấy khá hơn. bận rộn tiếp các vị khách còn lưu lại cho đến hết ngày. ghé qua phòng thay đồ của vợ để đưa xuống dưới nhà ăn tối. Khi xuất trong phòng khách vào lúc bữa tối bắt đầu, sai người hầu tìm hiểu, được biết hầu được nữ Công tước cho nghỉ ngày hôm đó vì lệnh bà cần đến , lệnh bà muốn được yên tĩnh.

                liền quấy rầy nữa. thay mặt cáo lỗi với khách khứa. bận rộn luôn chân luôn tay kể từ lúc đến Enfield. Họ rút cạn năng lượng của , nhất là Augusta và . Hẳn kiệt sức. lên gác để đích thân kiểm tra - sợ làm phiền nghỉ ngơi. Và vì lý do nào đó cũng làm phiền lúc về giường, dù chân vào phòng thay đồ của và để ý thấy có ánh sáng hắt ra dưới khe cửa phòng ngủ.

                Chỉ đến lúc xuống dưới nhà ăn bữa điểm tâm muộn vào sáng hôm sau, sau khi giải quyết số công viêc và biết vẫn chưa xuống, mới tìm hiểu. Tất nhiên, bức thư để gối đến tay . hầu từ phòng ngủ của ra với lá thư trong tay, đôi mắt đầy hốt hoảng. ta nhún gối chào và đưa lá thư cho sau khi cho nơi ta tìm thấy nó, rồi vội vàng rút lui khi gật đầu ra hiệu.

                “Đức ngài” vợ viết, “chiều nay em bắt chuyến xe ngựa ở quán trọ trong làng. Em hy vọng ngài sớm phát ra chuyện này để kịp đuổi theo em. Em biết ngài làm thế vì chúng ta ký hợp đồng và vì ngài là người trọng danh dự, ngài muốn làm đúng cam kết. Nhưng xin ngài đừng tới. Và xin ngài đừng tìm kiếm em. Em giải phóng cho ngài khỏi trách nhiệm trong hợp đồng giữa chúng ta. Em muốn nhận thù lao cho việc em làm. Nó khiến em day dứt và đau đớn."

                Công tước nhắm mắt và chầm chậm hít vào. vẫn đứng giữa hành lang bên ngoài phòng thay đồ của .

                “Em gắng mang theo nhiều đồ đạc của mình hết mức có thể,“ nhìn lại lá thư và đọc tiếp. "Em cũng thể kìm lòng nên mang theo cả chiếc váy dài vũ hội. Em biết ngài để tâm. Và chuỗi ngọc của em nữa. Em nghĩ nó là món quà cưới, và đám cưới, nên em cảm thấy tội lỗi vì mang nó . Nó đẹp vô cùng. Em cũng lấy ít tiền tìm thấy trong ngăn kéo cùng bàn làm việc của ngài. Em cần trả tiền mua vé và tiền ăn đường. Chuyện này em tin ngài cũng để ý. Đó là tất cả những gì em lấy của ngài. Xin hãy với Augusta là em con bé. Con bé tin ngài đâu, nhưng xin ngài, xin ngài hãy tìm cách nào đó thuyết phục con bé chấp nhận . Em, thưa Công tước, là người phục vụ của ngài, Charity Duncan. ”

                Charity Duncan. Hai chữ ấy như cái tát đanh gọn vào mặt . vò nát lá thư trong tay và trong khoảnh khắc đáng sợ, thực cảm thấy mình sắp ngất. là Charity Earheart, nữ Công tước Withingsby. là vợ , là người phụ nữ của , để che chở và chu cấp trong quãng đời còn lại và thậm chí cả sau đó nếu sống lâu hơn . Dù chọn sống với hay sống xa , vẫn mãi mãi thuộc về . viết về danh dự. Làm thế nào nghĩ vẫn còn danh dự sau khi làm điều này với chứ?

                đâu? Tâm trí hoang mang cóp nhặt những điểm đến có thể. lạnh toát người khi nhận ra mình chẳng biết nơi nào nước để bắt đầu tìm kiếm . Chỉ có phòng trọ cũ của ở London. ắt ở đó nữa. Rất ít khả năng quay lại đấy. ai ở khu ấy biết đâu. ngờ rằng còn với họ về Enfield. lên chuyến xe ngựa chiều qua. Quý tha ma bắt! Chẳng lẽ có ai nhìn thấy rời khỏi Enfield và bàn tán với người nào khác về chuyện đó hoặc chuyện thấy trở về sao?

                Đầu tiên định hành động theo bản năng, đó là thu xếp hành lý, sai đem xe ngựa ra và đuổi theo . Trong giây phút hoảng loạn ban đầu, việc biết mình đâu có vẻ thành vấn đề. dừng chân chỗ quán trọ. Có khi chủ quán biết nơi đến, dù có thể nó phải điểm đến cuối cùng. Bằng cách nào đó theo dấu .

                Nhưng nhắm mắt và hít những hơi sâu lần nữa. phải lúc nào cũng làm theo bản năng được. thể rong ruổi đến chân trời góc biển. Còn bao nhiêu việc cần đến tay . số khách rời sau bữa sáng, phải tiễn chân họ. Sau đấy Bá tước Tillden và vợ con cũng định lên đường. hứa với Charles là có lời với Bá tước Tillden trước. cũng sắp xếp buổi bàn luận với Will trong hôm nay để họ có thể phân chia công việc điều hành điền trang. chuyện với cậu ta ở ngôi nhà dower để Augusta có dịp chơi với hai thằng nhóc. định rủ Charity cùng. Còn... à, còn ngàn lẻ thứ linh tinh khác phải thực hôm nay.

                Hơn nữa, muốn đuổi theo . muốn chấp nhận chu cấp của . muốn cắt đứt ràng buộc với . biết mình để bao nhiêu tiền trong ngăn kéo bàn làm việc, nhưng cá rằng đếm cẩn thận để lấy khoán chỉ đủ mua vé và những bữa ăn đạm bạc nhất. mang theo chuỗi ngọc trai, nhưng hẳn là đem theo sợi dây chuyền ngọc topaz. Có lẽ nó nằm cách khinh suất trong chiếc hộp cũng ở bàn làm việc của . định trả nó về cho vào thời điểm riêng tư nào đấy - như món quà của cha và của .

                cần . thích tự do và độc lập, thích cảnh nghèo túng và cuộc sống của nữ gia sư hơn là phải chịu ơn . hoa mắt vì đau đớn.

                đánh giá đúng vào buổi tối sau khi cha qua đời. là người chỉ biết cho. dâng hiến bản thân mình với hào phóng vui vẻ và ấm áp. hoàn toàn phải người biết nhận. Nhưng thấy có phần ích kỷ trong việc chỉ cho mà nhận sao? nghĩ tới cảm giác của khi đọc thư lúc này sao? Chẳng lẽ cho rằng thở phào nhõm? vui vẻ quên và tiếp tục cuộc sống của mình?

                Đột nhiên thấy ghét .

                Có vài vị khách tới gần. giải thích với họ rằng vợ được khỏe và gửi lời xin lỗi của tới họ. mời Bá tước Tillden vào thư viện, với ông ta rằng ngài Charles Earheart được cha di chúc lại cho gia tài khá lớn và bản thân cũng định tặng lại cho em trai trong số các dinh thự, so với Enfield còn kém xa, nhưng nhất định là đáng giá. Hôm qua Charles vừa thổ lộ ý định xuất ngũ và sống như người bình thường, quản lí cơ ngơi của mình. Charles xin phép cả - và được chấp thuận - cho cậu ta tìm hiểu tiểu thư Marie Lucas. Giờ cậu ta xin cả tiến cử mình với cha của tiểu thư.

                Bá tước Tillden nổi giận đùng đùng và ràng bị xúc phạm trước lời bày tỏ của cậu con thứ trong khi ông muốn người con cả. Nhưng Charles là con trai và em trai Công tước, cậu ta lại giàu có và sắp trở thành địa chủ tầm cỡ. Cuối cùng ông đồng ý để cậu ta chuyện với mình. Bá tước nán lại trong thư viện trong lúc Công tước cho gọi em trai. Tìm được cậu khó. Chẳng mấy chốc cậu hổn hển chạy tới cửa thư viện, mặt mũi căng thẳng, quai hàm nghiến chặt và mắt đầy lo lắng.

                "Ông ta nghe em ,” Công tước bảo và nhìn cậu em hít hơi sâu trấn tĩnh. “Hãy nhớ mình là ai, Charles. Em phải người thấp kém. Em là con trai của cha. Chúc may mắn.”

                Thế là Charles quả quyết bước vào thư viện, trông đầy khí thế như người biết chắc có đao phủ tay rìu tay thớt đợi sẵn mình phía bên kia cánh cửa.

                thể suông với Augusta là Charity khỏe được. Con bé phải được biết ít nhất phần . “Chị Charity có việc phải gấp”, bảo em khi ngồi chiếc ghế thấp trong phòng trẻ, tay ôm lấy nó. bà bác bị ốm và cần giúp. cũng lên đường ngay khi có thể để đích thân tìm hiểu xem bà bác ấy cần trong bao lâu. Rất có thể đem về cùng. Nhưng đôi khi người ta chữa bệnh rất lâu.

                xem thường bản thân vì hết . Nếu tìm được Charity, nếu thể thuyết phục về nhà với và làm vợ mãi mãi, gặp khó khăn thực với Augusta. phái bịa thêm nhiều lời dối nữa hoặc thú nhận mình dối hôm nay. Nhưng thể bắt mình ra , để Augusta biết rằng Charity chưa bao giờ có ý định ở lại Entield và làm người mẹ vĩnh viễn của con bé. Làm thế là công bằng với Charity. Nó biến thành người vô tâm lạnh lùng - và lời dối xấu xa.

                Đôi khi và dối trá cứ vướng mắc vào nhau tài nào tháo gỡ.

                ở lại Enfield thêm hai ngày trước khi lên đường tìm vợ. Bá tước Tillden và gia đình ra về - ông ta chấp nhận Charles, và đôi trẻ được phép có mười lăm phút riêng tư. Họ được phép tìm hiểu nhau, song tất nhiên có lễ đính hôn chính thức cho đến khi Charles hết năm để tang cha. Vợ chồng Bá tước Twynham trở về nhà cùng lũ trẻ. Augusta được nghỉ học lâu hơn để sang ngôi nhà dower ở với Will và Claudia. chỉ với mọi người rằng vợ có việc gấp nên phải vội vàng đến nơi nào đó, và hộ tống về nhà. ai tọc mạch gì thêm - đoán là do mấy ngày vừa qua trông rất giống với cha hồi ông còn sống.

                Cuối cùng Công tước Withingsby cũng bắt đầu chuyến hành trình, theo dấu vết mơ hồ bất định.

                ***

                Charity mệt mỏi lê bước ba dặm đường từ trạm xe ngựa về nhà và bước qua cửa vào phòng khách. Lũ trẻ đều ở đó, vừa uống xong trà và mè nheo đòi Penelope cho ra ngoài chơi. David hứa hẹn với giả dối rành rành rằng nghịch bẩn nữa, còn Howard khẳng định cái quần ống túm của nó bị rách là do tai nạn - chứ nó lúc  nào cũng cẩn thận. Mary tuyên bố mình chẳng nghịch bẩn cũng chẳng rách quần nên chẳng có lý do gì để Penny khăng khăng bắt nó ở trong nhà. Giữa lúc Howard chỉ ra thể chối cãi là Mary thậm chí măc quần ống túm Mary phát ra Charity đứng ở bên ngưỡng cửa. Con bé hét toáng lên.

                Và rồi tất cả cùng la hét hò reo, vừa tranh nhau cười vừa ôm chầm lấy . Chả ai trong gia đình Duncan học được rằng chuyện cùng lúc với nhiều người dẫn đến thu được rất ít thông tin hoặc chẳng thu được tí thông tin nào.

                “Chà,” cuối cùng Charity lên tiếng, “chị lại về nhà rồi đây, đứa nào cũng đều cao lên ít nhất là hai phân nhỉ. Và nếu chị có thể ngồi xuống rồi được hạ bớt giọng, chị lại người ngay tức khắc.”

                Thế là Penelope chạy lấy ấm trà và cái tách , Mary chuẩn bị đĩa bánh nướng, hoặc những gì còn lại của nó, còn Howard kể cho Charity nghe nó bị rách quần do tai nạn ra sao rồi bị buộc tội oan là bất cẩn. David đưa cho chị chiếc khăn tay sạch nhưng khá nhàu nát của nó.

                thoải mái khi được về nhà. Tất nhiên . Nhưng tự an ủi bằng ý nghĩ rằng sau ngày hôm nay cần thêm bất kỳ lời dối nào nữa - hoặc chỉ chút ít thôi. với các em thích công việc mới nên bỏ. Lần này về nhà hẳn, điều này làm Phil hài lòng dù từ giờ mình cậu phải đảm trách nuôi cả nhà.

                vẫn chưa xác định có ở lại . Có lẽ thời gian nữa lại thử tìm việc, nhưng chí ít khá bằng lòng vì lại được về chỗ của mình, liếm những vết thương, gắng tự động viên là bản thân mình làm điều đúng đắn với bình yên và mãn nguyện. Chắc chắn làm điều đúng đắn.

                Penelope phấn khởi ra mặt khi trông thấy . Con bé bọn trẻ và trông nom chúng rất tốt, song có bản năng của người mẹ như Charity. Hơn nữa, con bé có chàng tán tỉnh - chính là người cầu hôn Charity thuở trước. Penny rất muốn nhận lời ta. Con bé chỉ lo rằng có Charity muốn ta nữa .

                “Tất nhiên là rồi,” Charity chắc nịch. “Nếu chị muốn ấy, Penny, chị ấy từ hồi ấy thích chị rồi, trước khi em đủ lớn để ấy nhận ra là em xinh đẹp hơn cơ.”

                “Ôi, phải đâu,” Penny phản đồi, đỏ bừng mặt. “Nhưng có khi lúc ấy chị từ chối chỉ vì nhà ta cần chị ở đây, Charity.”

                Nó là phần lý do, nhưng phần cũng vì tình cảm của chưa đến mức sâu nặng.

                “Chị có ý định lấy chồng đâu,” . “Chị ở đây cho đến khi bọn trẻ trưởng thành, rồi sau đó sống cuộc đời chồng.” tự hỏi mình có mang chưa. Nếu có phải đương đầu với vấn đề hết sức phức tạp.

                Thế là quay lại với cuộc sống ở nhà. viết cho Phillip, biết cậu rất vui mừng. vui mừng lắm, nhưng khám phá ra rằng những điều kỳ diệu khi xảy đến rốt cuộc lại đáng ước ao như người ta nghĩ. Bằng cách nào đó gia đình họ xoay xở đươc. Cách nào đó Phil đạt được vị trí mà cậu mong muốn, có thể yên tâm kết hôn với Agnes và bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

                cố gắng nghĩ đến Enfield hoặc bất cứ người nào ở đó. Đặc biệt cố gắng nghĩ đến . Dĩ nhiên là thất bại. Có những lúc Charity cảm giác như trở thành phần của , như thể hòa hợp thể xác với giường bằng cách nào đó len vào tâm hồn . Nhưng thành công trong việc giữ trong mức độ suy nghĩ tỉnh táo - vài phút mỗi lần và vài lần mỗi ngày. Còn ban đêm lại là chuyện khác.

                giữ cho mình luôn bận rộn. Lúc nào cũng có vô số việc trong nhà và việc bên ngoài. Rất nhiều hàng xóm và bè bạn để tới thăm. vắng gần năm trời còn gì. Cảm giác được về nhà là tuyệt.

                ***

                thể tin được rằng có vô số những mặc váy nâu lên và xuống các chuyến xe khách ở các bến khác nhau. Họ biến mất trong những chiếc xe hai bánh, những cỗ xe nhà hoặc xe thuê tỏa theo mọi hướng. Anthony mất mấy ngày trời đuổi theo mấy chiếc xe có vẻ hứa hẹn nhất để rồi thấy chúng chẳng dẫn tới đâu. Cuối cùng chỉ còn hai nơi để - quay lại Enfield hoặc thẳng tiến tới London. Chắc chắn trở về Enfield. Nhưng nếu London, cơ hội tìm được rất mỏng manh. thoáng hy vọng khi nhớ đến bức thư tiến cử do mục sư nơi giáo xứ cũ của viết. Nhưng cố gắng cách mấy cũng nhớ nổi tên địa phương đó ở Hampshire. Lá thư và tất cả đơn xin việc bị hủy. Vả lại, rời khỏi nơi ấy vì còn nhà ở đó nữa. Giờ còn quay lại đấy làm gì.

                liền London. Và vì phải bắt đầu tìm kiếm ở nơi nào đó, bất kể thấy vô vọng tới đâu, đến chỗ ở trọ trước khi kết hôn với . Thậm chí chuyện đó cũng chẳng dễ dàng. nhớ chính xác nó ở đâu. Cũng may người đánh xe của nhớ mang máng. Lúc đầu ta sai đường, nhưng đến lần sau cả hai đều nhận ra con phố và khu nhà.

                , Duncan ở đây nữa, chủ nhà cho hay, và , ông ta biết đâu. , tuần vừa rồi ấy về đấy. Đó là những câu trả lời công tước đoán trước, nhưng mãi đến khi nghe thấy mới nhận ra hy vọng mình đoán sai tới mức nào. Giờ biết tìm ở đâu? Trước mắt trống rỗng đáng sợ. còn nơi nào để tìm kiếm ngoại trừ toàn bộ nước , có lẽ bắt đầu với Hampshire.

                “Nhưng ông Duncan chắc là biết, thưa ngài,” chủ nhà cất tiếng khi xoay người định , “nếu ngài chịu khó quay lại đây tối nay khi ông ấy làm về.”

                Ông Duncan? Công tước nhìn chằm chằm người chủ nhà. Cha ? Ông mất rồi mà. Chồng ? trai ? em trai. Chồng ! cảm thấy hai tay siết thành nắm đấm bên sườn, và cảm thấy miệng mình khô khốc.

                “Tôi quay lại,” nghe thấy mình thốt ra. “Cảm ơn ông” cho ông ta đồng tiền vàng.

                Nhưng, nghĩ khi trèo vào xe, đằng đằng sát khí, lúc đó vẫn là trinh nữ.

                Có điều . Charity Earheart, nữ Công tước Withingsby, dối hoặc hai điều ngay từ đầu. chẳng những là con chuột nâu lặng lẽ, mà còn phải là...

                Mẹ kiếp, chẳng biết tí gì về . tí gì. Trừ chuyện là vợ . Trừ chuyện .

                Ngày hôm đó dài như hai tuần lễ. Nhưng rồi cũng đến lúc quay lại nhà trọ và được cho hay ông Duncan vừa về nhà chưa đầy năm phút trước. Công tước trèo lên cầu thang và dùng dầu ba-toong gõ cánh cửa ông chủ nhà chỉ.

                thanh niên vẻ mặt mệt mỏi ra mở cửa và nhìn vẻ dò hỏi - cậu ta mang những nét tương đồng thể nhầm lẫn với Charity. Mắt cậu ta thâu lấy vẻ ngoài sang trọng của vị khách.

                “Ông cần gì?” cậu ta hỏi.

                “ là Duncan?”

                “Vâng?” Cậu ta tỏ ra cảnh giác.

                “... người chị , tôi tin là thế,” Công tước , “tên là Charity?”

                Thêm cái cau mày khuôn mặt cảnh giác của người thanh niên. “Nếu đúng sao, thưa ông? Ông có chuyện gì với chị tôi?”

                Công tước thở phào. “Tình cờ ấy lại là vợ tôi," . “Tôi vào được chứ?”

                chờ được mời. bước qua chàng thanh niên, người vẫn ngây ra nhìn .

                “Tôi đoán là,” quay lại , “nhà còn khoảng chị em nữa. Nó giải thích được số chuyện." Ví dụ như cách quản lý tất cả bọn họ và sắp xếp cuộc sống của họ nữa.

                “Ông là ai?” Duncan hỏi.

                “Anthony Earheart...”

                “Người chủ cũ của chị ấy,” cậu ta , cặp lông mày lại cau vào. “Ông là người có gia đình, với bốn đứa con. Nếu tôi thấy trước nguyên nhân khiến chị ấy cảm thấy gượng gạo rồi vội vã bỏ việc như thế, tôi...”

                “Đúng là tôi có gia đình,” Công tước đáp. “Tôi kết hôn với chị ngay sau ngày phỏng vấn ấy ở phố Upper Grosvenor. Chúng tôi chưa có lấy đứa con huống hồ là bốn, nhưng tôi hy vọng được như thế. Điều đó phụ thuộc rất nhiều vào việc tôi có đuổi theo ấy tới cùng trời cuối đất được . Hình như ấy ảo tưởng rằng cứ trốn xa có thể hủy bỏ hôn nhân giữa chúng tôi.”

                Duncan nhìn như thể cậu ta vừa lạc vào hành tinh xa xôi. “Ông kết hôn với chị ấy?” Cậu ta hỏi yếu ớt. “Và chị ấy bỏ ông? Chị ấy trốn ông? Chuyện quái gì..”

                “Tôi thấy buộc phải thêm,” Công tước , “là tôi vợ tôi. Tôi tin biết nơi ấy ở. Chắc là chăm sóc cho các em.”

                “Ông chị ấy? Thế mà sau vài tuần chị ấy chạy trốn khỏi ông?” Cậu ta hỏi lại. “Thú là tôi hết sức hoang mang, thưa ông. Và hoàn toàn muốn cung cấp cho ông bất cứ thông tin nào có thể khiến chị tôi gặp nguy hiểm.”

                Công tước thở ra. “Đúng là chị em ruột thịt. Tôi cũng đoán trước chẳng đời nào nhào vào tôi hồ hởi ôm vai bá cổ như hai em mà. Tôi có đưa Lord Rowling cùng. ấy ngồi trong xe của tôi ngoài phố, chắc chắn là ngao ngán vì đợi lâu. ấy là người làm chứng trong hôn lễ của chúng tôi. Giấy tờ kết hôn cũng ở trong xe. Tôi đem cả hai vào đây nếu hứa chốt cửa khi tôi quay lưng. Tôi muốn tìm bằng được vợ tôi.”

                “Lord Rowling?” Câu tròn mắt.

                “Lord Rowling,” Công tước nhắc lại. “Tôi đưa địa vị ra nếu những cách khác thất bại. Duncan ạ. Ngoài cái tên Anthony Earheart ra, tôi còn là Công tước Withingsby. Chị là nữ Công tước của tôi. Tôi mang bằng chứng vào đây và hết tất cả mọi chuyện. Nếu cứ ngờ vực chị mình có thể bị tâm thần, tôi sẵn lòng xác nhận những điều lo ngại.”

      ra khỏi phòng trong lúc Phillip Duncan vẫn bàng hoàng nhìn theo.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18





                Bọn trẻ chơi đùa bãi cỏ trước nhà - hai thằng bé chơi trò trận giả ầm ĩ còn Mary ngồi đung đưa cái đu treo dưới tán cây, lấy quyến sách mà bé định đọc để quạt phe phẩy. Hôm đó là ngày ấm áp.

                Chúng cùng trông thấy cỗ xe ở khúc quanh. Chúng nhìn chăm chăm đầy kính sợ pha lẫn trầm trồ trước cỗ xe tuyệt đẹp với cánh cửa khắc biểu tượng, có người đánh xe và người hầu mặc chế phục. Những đôi mắt càng tròn xoe hơn khi thấy nó giảm tốc độ và rẽ vào cổng, chạy lên lối quanh co tới trước cửa nhà.

                Nhưng bọn trẻ chờ xem nốt cuộc hành trình đó. Chúng cắm đầu chạy vào nhà, đứa nào cũng háo hức muốn là người đầu tiên thông báo tin sốt dẻo cho hai chị. Nhưng có mỗi Penelope ngồi thêu trong phòng khách - Charity ở sau vườn hái hoa. Thế là Penelope phải chịu trận. hợp hỗn loạn vang lên trước cả khi chúng ào qua phòng tới chỗ , tất cả đều chỉ tay ra cửa.

                “Trời ơi!” Penelope kêu lên. “ từng chuyện xem nào. Mấy đứa trông thấy gì? Ai đến? Ông Miller à?” hỏi với vẻ hy vọng, hai bàn tay bất giác đưa lên kiểm tra những lọn tóc vàng.

                Nhưng ồn ào đột ngột lắng xuống trước giọng vang lên ngoài cửa - tất nhiên chúng để cửa mở toang lúc chạy vào nhà. Đó là giọng đàn ông quen thuộc. Tất cả giương mắt nhìn nhau, kể cả Penelope.”

                “ Phil?”

                “ Philip?”

                “Đấy là Phil.”

                “ tin được. thể nào!”

                Tất cả cất tiếng cùng lúc.

                Nhưng trước khi chúng kịp lao ra cửa trước, trai chúng xuất ngay cửa phòng khách, cười toe toét với chúng.

                “ tưởng tất cả hàng xóm láng giềng đều tụ tập trong này chứ,” cậu . “Ồn ào ghê quá!”

                Nhưng trước khi bọn trẻ có thể hít đủ khí vào phổi để ùa đến chào đón người vắng nhà lâu ngày theo cách duy nhất mà chúng biết, người khác xuất sau lưng chúng. Đó là quý ông sang trọng, đẹp trai, có vẻ kiêu ngạo, ăn vận giản dị nhưng cực kỳ hợp thời trang trong bộ đồ đen tuyền. Những ngón tay dài đùa nghịch tay cầm chiếc kính mắt. Lông mày ông ta nhướng lên và môi mím lại. Ông ta thong thả đưa mắt quanh phòng nhìn lũ trẻ.

                Lần đầu tiên trong đời cả gia đình nhà Duncan đứng lặng phắc như tờ. Theo như chúng biết đó rất có thể là quỷ Satan quyết định đến thăm chúng.

                "Penny,” trai chúng lên tiếng, “David, Howard, Mary - trời đất, mấy đứa đều lớn thế này rồi cơ à! - xin giới thiệu đây là Công tước Withingsby.”

                Nếu có thể đờ người ra nữa và lặng phắc hơn nữa, nhà Duncan chắc làm thế thêm vài giây. Rồi Penelope lấy lại được ý thức và nhún gối chào. Mary làm theo. Hai thằng bé nhận thấy thế, mới cúi đầu xuống trước vị Công tước bằng xương bằng thịt trước mặt chúng.

                “Chúng ta thẳng từ London xuống,” Phillip . "Đức ngài có công chuyện quan trọng ở đây. Chị Charity đâu?”

                Công tước sải chân băng qua phòng và nhìn ra cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.

                “Chị ấy..."

                Nhưng Penelope cần hết. Charity, hai tay ôm đầy hoa, ra ở ngưỡng cửa. thấy em trai ngay lập tức, mắt sáng lên.

                “Phil!” kêu lên. “Ôi Phil, điều ngạc nhiên tuyệt vời. Em báo cho mọi người biết gì cả, đồ xấu xa! Em là người cuối cùng chị mong được gặp đấy. Em làm cái quái gì ở đây chứ? Ôi, để chị đặt chỗ hoa này xuống rồi ôm em cái nào.”

                “Có lẽ em phải người cuối cùng đâu, Charity,” cậu , vẻ mặt cực kỳ thoải mái. “Có lẽ còn người chị ít mong đợi hơn.”

                Charity nhìn em trai nghi hoặc cho đến khi có gì đó chuyển động ở phía cửa sổ khiến cảnh giác. quay phắt lại nhìn qua phòng và chết lặng. đứng đó, xoay nửa người vào trong phòng, nhìn qua vai cách điềm tĩnh, lông mày nhướng lên.

                “Chị Charity,” Penelope cất tiếng phá vỡ căng thẳng và im lặng nặng nề, “chị biết Công tước Withingsby sao? Ngài ấy cùng Phil có công chuyện…”

                “Đó là chồng chị,” Charity lẳng lặng .

                Nhà Duncan có lẽ chẳng bao giờ gặp phải tình trạng này nữa. Những bức tượng đá cẩm thạch cũng chỉ sánh ngang với họ mà thôi.

                “Có lẽ," Công tước lên tiếng cũng lẳng lặng như thế, “cho phép tôi được ở riêng với vợ tôi lát.”

                “Chúng ta hãy ra ngoài xem xét khu vườn ,” Phillip đề xuất và kéo các em ra. Chúng xếp thành hàng ngoan ngoãn qua trước mặt cậu. Nhưng khi cậu vừa đóng cửa lại dàn hợp xướng vang lên. Rồi chẳng mấy chốc những tiếng càng lúc càng tắt dần sau cửa.

                “Chà, Charity."

                Kỳ lạ thay, trông lại như người xa lạ, như người thuộc thế giới khác trong khung cảnh nhà . lại giống như người phỏng vấn cho vị trí gia sư ngày xưa. Trông ma quái, ... đàn ông.

                “Như ngài thấy đấy, thưa ngài,” , đặt ôm hoa xuống chiếc bàn gần nhất và khoanh tay trước ngực, “em sống trong ngôi nhà hết sức thoải mái và có rất nhiều em trai em quây quần vui vẻ. Chúng em giàu có cũng cơ cực. Quả thực ngài cần bận tâm đến em đâu.” muốn hỏi biết bao điều - Augusta thế nào? có nhớ em ? Anthony, Harry, Claudia và William vẫn khỏe chứ? có nhớ em ? Charles có khổ sở khi tiểu thư Marie về nhà ? Hai người đó có hy vọng nào ? có nhớ em ?

                "Tôi cần bận tâm đến em,” lặng lẽ hỏi, “đến vợ tôi ư?”

                “Em phải vợ của ngài,” trả lời. “Đấy chỉ là giao dịch có thời hạn. Mục đích của nó đạt được, em phải về nhà. Ngài cần đuổi theo em làm gì.”

                “Em phải vợ của tôi?” hỏi lại. “Thế mà có đám cưới. Cuốn sổ trong nhà thờ ghi tên chúng ta. Có chiếc nhẫn, tôi thấy giờ em đeo nữa. Em sống trong nhà tôi và được gia đình tôi chấp nhận. Em chia sẻ chiếc giường hôn nhân với tôi khá nhiều lần. Xin hãy cho tôi biết thế nào mới là người vợ , thưa bà?”

                “Ngài công bằng,” . “Hợp đồng của chúng ta...”

                “Hợp đồng của chúng ta,” ngắt lời, “là em làm việc cho tôi, đổi lại em là vợ tôi mãi mãi, được tôi chu cấp tương xứng với địa vị của em.”

                “Nhưng em thế chấp nhận chu cấp đó,” . “Những khoản thanh toán ấy vượt quá giá trị công việc rồi, thưa ngài. Và em thể nhận thù lao cho việc làm vợ ngài. Nếu em nhận khoản tiền đó có khác nào em là ... điếm của ngài?”

                Đôi mắt long lên khiến thực sợ hãi. Khi dấn bước về phía , phải huy động hết sức lực để đứng vững.

                “ điếm của tôi?” thầm - tiếng thầm khiến liếm môi trong hoảng hốt. “ điếm của tôi ư, thưa bà? điếm đem hết ngón nghề ra phục vụ tôi giường, và được trả công vì làm tôi thỏa mãn. ả điếm được mang họ của tôi. ả điếm được đưa về gặp cha tôi và gia đình tôi, được lên giường tôi trong ngôi nhà của tôi. ả điếm được chu cấp suốt đời bằng cung cách dành cho nữ Công tước. Em phải ả điếm của tôi, thưa lệnh bà. Em đủ kỹ năng để làm điếm của tôi. Em là vợ tôi.”

                cảm thấy mặt mình nóng rực. Và thấy nhục nhã cách ngu ngốc. làm hài lòng sao? Chưa kịp nghĩ ngợi lên tiếng:

                “Em xin lỗi nếu em làm ngài hài lòng, thưa ngài,” cứng nhắc.

                nhìn chằm chằm. Rồi ánh mắt biến đổi. suýt nhảy dựng lên khi ngửa đầu ra sau và phá lên cười. chưa thấy cười to bao giờ.

                “Em mừng vì ít ra cũng làm ngài thích thú,” với vẻ nghiêm trang.

                “Em làm tôi hài lòng ư?” . “Em định giường phải , Charity? Em vẫn quá đỗi ngây thơ, em . Em phải biết rằng em làm tôi cực kỳ hài lòng.”

                Giờ Charity khinh miệt cảm giác tự mãn vui sướng trong lòng mà gắng thể ra ngoài mặt.

                “Em nhận tiền của ngài,” . “Cảm ơn ngài có ý lo lắng tìm em. Nhưng ngài cần lo nữa. Ngài hãy về nhà . Augusta cần ngài.”

                Trong lúc đến gần. dừng lại cách chỉ sải tay, làm tăng nỗi bất an trong . Nhưng cho toại nguyện bằng cách lùi lại đâu.

                "Augusta cần em, Charity,” . “Con bé cần em ghê gớm.”

                Chuyện này bất công, hết sức bất công. “Các em em cũng cần em, thưa ngài,” đáp. “Ngoài ra, ngôi nhà có những người hầu và cỗ xe cùng sáu nghìn bảng mỗi năm xứng với việc đáp ứng những nhu cầu của Augusta.”

                “Enfield cần em,” . “Nó cần nữ Công tước. Vị trí đó để trống quá lâu rồi.”

                Ôi, niềm khao khát dội lên khiến kịp trở tay và sợ nó có thể lộ ra mặt mình. cau mày.

                “Và nó cần người thừa kế,” . “ người thừa kế trực hệ."

                phẫn nộ nhìn . “Ra là thế,” . “Ngài tính bổ sung thêm vào hợp đồng ban đầu. có phần đó đâu, thưa ngài. Ngài ...”

                “Và cũng cần em, em ,” . “ cần em nhiều tới mức hoảng sợ khi nghĩ có thể thuyết phục được em quay về Enfield nữa. cần em nhiều tới mức thể sống cho ra hồn trong quãng đời còn lại nếu thiếu em. Cần em nhiều tới mức... Ồ, câu ấy là đủ rồi. cần em.”

                “Để chăm sóc Augusta?” hỏi. dám nghe câu trả lời nhất định . dám hy vọng. “Để trông nom Enfield? Để sinh cho ngài người thừa kế?”

                “Đúng vậy," , và trái tim rơi xuống như hòn đá vỡ vụn. “Và để làm bạn của , làm người tâm tình, làm nguồn an ủi. Để làm người của .”

                “Điều đó có trong hợp đồng giữa chúng ta.” phải kháng cự, bằng vỡ thành trăm mảnh mất. nhìn đôi tay của ai đó vuốt hai ve áo vest của như thể phủi những xơ vải, mặc dù chẳng có cái xơ nào để phủi. Đó là đôi tay của . Nhưng rút chúng về được nữa. Tay phủ lên chúng và giữ nguyên tại đó.

                “ có,” bình thản công nhận. “Nhưng em chơi xấu, Charity. Em cho biết em phải là con chuột lặng lẽ. Em cho biết là em xinh đẹp, quyến rũ, ấm áp và luôn quan tâm đến mọi người, hoặc vô cùng can đảm - hoặc rất tuyệt vời giường nữa." giật tay ra, nhưng giữ rất chặt. “Em cho biết em là tên trộm. phải đuổi theo em để lấy lại gia tài bị mất cắp của mình.”

                "Nhưng chuỗi ngọc..." chết vì xấu hổ mất. tưởng chuỗi ngọc đó là quà tặng.

                “Là của em, em ,” . “Đó là món quà cưới. Thứ em lấy cắp, Charity, là trái tim . Bằng mọi giá phải lấy lại nó. Nhưng thích để em giữ nó và mang nó về Enfield cùng với em hơn.”

                “Ôi,” tiếng thở của gần như đau đớn.

                “Và cũng chơi xấu,” . “ từ chối những điều khoản của hợp đồng. Chúng được viết giấy trắng mực đen và cả hai ta ký tên. giữ nó kè kè bên mình nếu buộc phải làm thế. Nhưng em phải để thực nó. vui lòng xé văn kiện đó ra. có mang theo nó đây - nó ở trong xe. mong hai ta cùng nhau xé nó. Nhưng chỉ đồng ý làm thế với điều kiện. Nếu em làm vợ thực tế, chúng ta xé vụn thứ chết tiệt đó ra. Nếu em đồng ý, nó phải ở nguyên hình dạng. Em được tự do lựa chọn.”

                giữ hai tay ép sát ngực mình. Mắt giữ chặt ánh mắt . có lựa chọn nào sao?

                “Mọi người cần em ở đây,” .

                “, nhất thiết phải ở đây. Các em cần em. Có lẽ chúng thích Enfield. Chúng thích Augusta, con bé ắt mến chúng. Em em có thể cũng thích Enfield.”

                “Penny thích ông Miller,” .

                “Và nếu ông Miller cũng thích Penelope,” , “ thừa nhận Enfield có lẽ là viễn cảnh kém hấp dẫn hơn nhà ông Miller . Chắc ông ta là người thích hợp? Nhưng điều đó do em trai em quyết định. Còn đối với em trai em, cậu ấy và cuộc trò chuyện dài. Cậu ấy bướng như la và đầy tự hào như - theo em cái gì mang nghĩa tự hào nhất? thành vấn đề, cậu ấy phải đối thủ của Công tước Withingsby, em . là con trai của cha kia mà. có thể cực kỳ kiêu căng khi nào thích. Thực ra người ta còn bảo rằng bao giờ bỏ được thói kiêu căng. Dù thế nào nữa, em trai em quay về đây, nơi thuộc về cậu ấy, và những khoản nợ khiến cậu ấy phải làm việc như trâu ngựa được trả hết - cậu ấy thú nhận về những khoản nợ đó đâu, nhưng đâu phải mới sinh ra ngày hôm qua chứ. nghe ngóng được là có giai nhân rất xinh đẹp và quyến rũ? Gladstone?”

                “Agnes,” .

                “ dám cá là bao lâu nữa ấy trở thành bà Duncan," , “cho nên buồn nhớ bất cứ cái gì ngoài họ của ấy. có bao nhiêu việc để bận tâm rồi, em thấy đấy. Em , có phải em có mang ?”

                Má Charity thoắt đỏ bừng. cần nhìn vào gương để xác nhận . “,” đáp.

                “À,” mỉm cười. “ phải thú nhận là hơi thất vọng. Nhưng như thế chúng ta có việc để làm khi trở về Enfield. phải có ý định bắt em mỗi năm sinh đứa con trong hai mươi năm tới đâu. Chúng ta tìm cách ngăn điều đó xảy ra. Nhưng...” Đột nhiên ngừng lời, thả tay khỏi tay , lùi lại bước và quay mặt . “Nhưng nhảm đấy. sợ rằng biết mình gì. năng vô lý đúng ? Có phải bắt nạt em ? Charity? Charity, em làm vợ chứ?”

                “Vậy chỉ vì,” hỏi, “ cảm thấy có trách nhiệm sao? Rằng nhận ra bản hợp đồng đó xấu xa?”

                phát ra thanh nghe rất giống tiếng rên.

                “ em ?” băn khoăn hỏi.

                “Quỷ tha ma bắt!” thốt lên, ngoái nhìn lại. “ quên câu đó à? Cái câu định ấy?”

                “Em cũng ,” . “Em nhiều tới nỗi từ lúc về nhà em luôn cảm giác hữu ở đây.” đặt tay lên ngực chỗ trái tim.

                “ bảo là em lấy cắp nó mà,” , rồi mỉm cười với ấm áp và bất ngờ đến nỗi đầu gối nhũn ra và loạng choạng. xoay người đỡ lấy .

                “Anthony,” vùi mặt vào ngực . “Ôi, Anthony, em định gì vậy?”

                “ biết,” trả lời. “Có phải tất cả vẫn chưa được ra? dùng nụ hôn để thay thế nhé. Chỉ cần em ngẩng mặt lên thôi.”

                ngẩng lên và mỉm cười với , vòng tay qua cổ . “Vậy tốt hơn hãy tiến hành trong khi chúng ta còn có chút thời gian cho riêng mình,” . “Em chưa bao giờ trông thấy các em em choáng váng đến im bặt như lúc em bước vào phòng. Mấy đứa nó nào bao giờ ở trong cùng địa hạt với Công tước - nhất là người quá đỗi khinh khỉnh như thế này. Vài phút trước chúng lại còn khám phá ra chị chúng là nữ Công tước nữa chứ. Nhưng người nhà Duncan chúng em được làm từ đá tảng. Giờ đây cơn sốc sắp tiêu tan rồi, chúng tràn vào đây và đặt hàng triệu câu hỏi với từng người chúng ta. hãy cảnh giác. phải chỉ giới thiệu về mình là xong đâu.”

                “Khổ thân ,” Công tước Withingsby thốt lên kèm theo cái nhướng mày kiêu ngạo. “Thế chúng ta bắt đầu nụ hôn ấy là vừa, thưa lệnh bà. ràng là cần thứ gì đó để tăng cường nhuệ khí.”

                “Chính là điều em định đấy,” trong khi còn có thể. Chắc chắn được gì nữa trong lúc rất lâu.

                Sau lúc rất lâu đó, những tiếng lao xao bắt đầu đồng loạt vang lên từ phía cửa.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :