1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự Quyến Rũ Nam Tính - Nhất Tự Mi [Full]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay quá nàng ơi
      Có ai có link cover truyện này ko
      Cho mình xin vs
      Thnak

    2. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 9:

      Editor: Mộc Di

      Câu muốn đưa về hoàn toàn là buột miệng ra, chính Chu Lăng cũng rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì. là mời mọi người ăn cơm, kết quả là khách mời chạy trước ư?

      Nhưng , tâm tình tốt của trong hai ngày này khi nhìn thấy gương mặt cá chết kia trong nháy mắt bị hủy hoại chẳng còn lại bao nhiêu, cũng có tâm trạng ăn uống gì nữa.

      Nhân cơ hội này chuồn cũng tốt.

      chờ tôi chút,” với Hướng Nghị,“Tôi vào trong lấy điện thoại di động.”

      Hướng Nghị đút hai tay vào trong túi, gật gật đầu.

      Sau hai câu này có ánh mắt khiến cho người khác thấy thoải mái dừng lưng , Hướng Nghị nhìn vào cửa, rồi xoay người, người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu nhìn chằm chằm và đánh giá , sắc mặt tối tăm.

      lát sau lấy ra tấm danh thiếp trong ví đưa cho , ngắn gọn tự giới thiệu bản thân: “Thời Tuấn.” Phong thái giơ tay nhấc chân đều lịch , nhưng cũng mang theo thái độ ngạo mạn.

      -- Tổng giám đốc tập đoàn Đại Nguyên. Hướng Nghị quét mắt, tiện tay nhét vào trong túi: “Hướng Nghị.”

      Hai người cũng chuyện với nhau nữa rồi đè nén tâm trạng, nhưng chẳng có ai rời trước, vẫn đứng đối mặt với nhau như cũ, hiểu tại sao lại giằng co.

      người khí thế sắc bén, người nhìn thấy nhưng thèm để ý .

      “Tớ phải trước” Chu Lăng cầm lấy điện thoại di động và túi xách, xin lỗi với mọi người “Các cậu cứ ăn ngon vào, nhớ đưa hóa đơn lại cho tớ.”

      Đinh Y Y bỏ qua, ‘bốp’ tiếng đặt mạnh cái chén lên bàn: “Ôi chao đám người các cậu sao lại thế này hả, Tam Kim chạy họ Hướng cũng chạy, tại cậu cũng muốn , ba người bàn bạc trước với nhau đúng ?”

      “Hôm nay xin lỗi, hôm khác lại mời các cậu.” Chu Lăng qua từ phía sau lưng ôm đầu ấy rồi cọ cọ, thầm bên tai: “Thời Tuấn ở bên ngoài.”

      “......Tại sao chỗ quái nào cũng đều có vậy!” Là trong số ít người biết được khúc mắc giữa bọn họ, Đinh Y Y nhất trí cùng chung chiến tuyến với Chu Lăng, hùng hùng hổ hổ đứng lên,“, luôn tớ đưa cậu ra ngoài.”

      Nhưng ấy lại Chu Lăng đè xuống: “Tớ rất bình tĩnh.”

      -- Năm phút sau, Chu Lăng bị chính mình ‘bốp bốp’ làm mất mặt .

      muốn rời cùng Hướng Nghị, Thời Tuấn lại ngăn cản : “Xế chiều hôm nay có cuộc họp của hội đồng quản trị, em lại quên à.”

      Chu Lăng nghi ngờ quay đầu. đúng là hay quên, nhưng tin lại đúng dịp như thế.

      “Em nghĩ rằng lừa em sao?” Thời Tuấn lạnh nhạt hỏi lại.

      Chu Lăng cười tiếng: “Bịa đặt thân thế, tranh thủ đồng tình, làm chuyện đê tiện, thủ đoạn nào đều dùng qua, còn có chuyện gì làm được ư?”

      Vừa dứt lời thấy ánh mắt của Thời Tuấn chuyển sang rét lạnh, nhìn chòng chọc vào trong chốc lát, mới áp chế tức giận xuống: “Em có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý và các thành viên hội đồng quản trị chờ em trong phòng họp để xác nhận. Nếu muốn lừa em, còn chưa đến mức phải dùng cái cớ sứt sẹo như vậy.”

      “Cho nên Thời tổng xuất ở nơi này phải ngẫu nhiên, là đặc biệt đến đón tôi à?” Chu Lăng trầm ngâm lát, bỗng nhiên hỏi câu.

      Thời Tuấn lạnh lùng nhìn lại , ngầm thừa nhận.

      Hướng Nghị ở bên cạnh lên tiếng trầm lặng nhìn tiết mục này hình như nó chứa rất nhiều nội tình, móc ra điếu thuốc rồi châm lửa.

      Nhưng sau đó thấy Chu Lăng cúi đầu lướt vài cái di động, rồi đột nhiên giương tay, dứt khoát ném , ném cái điện thoại di động màu trắng mới nhất vào cái thùng rác cách đó hai mét,“Bụp --” tiếng vang rất lớn.

      Hướng Nghị đứng cách thùng rác quá nửa mét nhưng đôi mắt cũng chưa hề chớp cái, trong lòng còn tương đối tán thưởng, ném chuẩn phết.

      “Điện thoại của tôi bị cài phần mềm định vị lúc nào thế?” Chu Lăng giễu cợt liếc nhìn người đàn ông áo quần bảnh bao trước mặt,“ xem, tôi chuyện đê tiện nào cũng đều làm được mà.”

      Hướng Nghị nhìn thấy về phía mình, dập tắt khói thuốc rồi vứt vào thùng rác.

      tưởng có lời gì muốn nhưng ngờ lại đặt tay lên bờ vai của , nhón chân lên rồi nghiêng mặt hôn cái.

      Hướng Nghị hơi ngẩn ra, xúc cảm ấm áp mềm mại vừa chạm vào rời , tươi cười xinh đẹp vẫy tay,“Hôm khác gặp lại nhé.” xong nhanh chóng ra ngoài.

      Vị Thời tổng theo sát phía sau rời , trước khi còn nhìn với ánh mắt sắc bén như đao.

      Chu Lăng mặc nguyên bộ thể thao xuất trong phòng họp hội nghị cao cấp của tập đoàn Đại Nguyên, cúi người xin lỗi với các thành viên trong hội đồng quản trị. Cuộc họp của hội đồng quản trị là , tất cả đều đợi cũng là .

      Có khối người bên trong bất mãn với , ngày thường ngại vì thân phận chủ tịch của nên dám lời oán giận, lần này hiển nhiên là bắt được cơ hội liền hung hăng chế giễu phen. Toàn bộ những lời chỉ trích Chu Lăng đều mỉm cười đón nhận, chờ đến khi họ trút xong oán hận, mới gõ bàn ra hiệu mọi người im lặng: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu .”

      Cái giá phải trả khi đến muộn chính là trốn được cuộc xã giao vào buổi tối, cùng đám đàn ông lòng mang quỷ kế lá mặt lá trái, thăm dò lẫn nhau dù sáng hay tối.

      -- Đây là loại mà Chu Lăng chán ghét nhất, có số người khi càng có nhiều dục vọng khe rãnh lại càng lớn, sau đó được những lời tốt đẹp gì, nhất định phải lừa gạt mấy vòng, bữa ăn cứ như trò chơi tính kế vậy.

      Việc uống rượu là thể tránh khỏi, sau khi kết thúc còn chưa kịp gọi người lái hộ cái xe, bị Thời Tuấn lôi vào xe của . thậm chí còn thân thiết giúp cài dây an toàn, Chu Lăng hừ tiếng, quay kính xe xuống rồi bị gió đêm lạnh lẽo chút lưu tình vỗ vào mặt.

      Thời Tuấn đóng kính xe vào nửa,“Bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm đấy.”

      Chu Lăng cố chấp lại hạ cửa kính xuống.“Nóng.”

      “Em uống nhiều quá.”

      “Tôi đương nhiên uống nhiều rồi,” Chu Lăng rên rủ cười châm biếm, khoanh tay nhoài người về phía trước, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài,“ nhìn tôi uống nhiều, phải sao.”

      Canh tay của Thời Tuấn duỗi ra nửa chợt cứng đờ, lại bình tĩnh thu về.

      Lúc sắp đến nhà đột nhiên trời đổ mưa to, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trán, Chu Lăng đành phải lui vào trong, ngoan ngoãn đóng cửa sổ rồi rúc lại ghế.

      “Người đàn ông kia làm nghề gì?” Thời Tuấn yên lặng rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi về vấn đề kìm nén rất lâu.

      Chu Lăng để ý đến , nhắm mắt lại như ngủ.

      Thời Tuấn biết ngủ, nghiêng đầu quét mắt vài lần, sau lúc lâu lại hỏi câu: “Quen biết lâu chưa? Biết lại lịch ?”

      “Đủ rồi ,” Chu Lăng mở to mắt, miệng lời châm chọc,“ phải muốn hỏi cái này sao -- cơ thể rất tuyệt, thể lực rất mạnh, kỹ thuật tốt lắm, khá vô cùng. Cần tôi chia sẻ tỉ mỉ hơn nữa cho ?”

      Két --!

      Xe mạnh mẽ thắng gấp cái rồi dừng lại, khó khăn lắm mới đỗ trước vạch kẻ đường.

      Đêm khuya đường quốc lộ trống trải mà yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, những con số đèn đỏ chậm rãi nhảy múa.

      Nhờ có dây an toàn bảo vệ ít nhiều nên Chu Lăn bị đập đầu về phía trước, cau mày ngồi ổn định lại, cố ý ràng, mỉa mai : “Kỹ thuật giỏi trở về luyện tập nhiều vào, đừng thể mất mặt xấu hổ lắm.”

      Thời Tuấn xót xa nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, đường gân xanh dưới áo sơ-mi nổi lên. Huyệt thái dương đập thình thịch hồi lâu, mới áp chế cảm xúc giận dữ quay về, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế.

      “Em đói khát như vậy, loại đàn ông nào cũng chơi sao?”

      “Đừng nghĩ nhiều,” Chu Lăng dùng ánh mắt coi thường quét từ xuống dưới người lượt, cười đến mức có chút xấu xa,“Loại người như giỏi việc đơn giản này đâu, khẳng định cứng được.”

      biết có phải bị những lời này kích thích hay , nửa chặng đường sau Thời Tuấn chữ nào nữa, sau khi đưa về biệt thự, ngay cả sân cũng tiến vào, đứng ở cửa, giọng lạnh như băng đuổi xuống xe.

      Chu Lăng cởi dây an toàn ra, dùng sức đóng sầm cửa xe, ở trong màn mưa cũng quay đầu lại vào cánh cửa sắt màu đen của biệt thự.

      Mưa rơi , đoạn đường ngắn ngủn đem toàn thân giội ướt, dì Thu vội vàng lấy khăn mặt sạch đến, Chu Lăng qua quýt xoa mái tóc hai lần, sau đó quăng trở lại, bước chân liên tục lên lầu.

      chủ......” Dì Thu muốn lại thôi ,“Thời tiên sinh phải trở về cùng sao? muộn như thế vì sao còn nữa?”

      “Đoán chừng là muốn bái sư học nghệ suốt đêm ấy mà.” Chu Lăng thuận miệng , được hai bước lại đột nhiên dừng lại, quay đầu từ cao nhìn xuống,“Dì Thu đây phải là nhà của , đương nhiên thể ở lại. Nhưng dì quan tâm tới như thế ngày mai trực tiếp thu dọn đồ đạc đến hầu hạ , đừng ở chỗ của tôi mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung .”

      Sắc mặt dì Thu hoảng hốt, vội vàng : “ chủ tôi phải......”

      Chu Lăng nghe nữa, chỉ chừa cho bà bóng dáng kiên quyết.

      Trận mưa mùa thu kéo dài liên tục trong vài ngày, trong lúc đó ánh mặt trời chỉ ngang qua cơn mưa đúng lần, dừng lại ngắn ngủi buổi chiều rồi lại biến mất phía sau tầng mây u.

      Khi trời trở lạnh khí phố phường cũng náo nhiệt hơn – Tết Trung thu đến rồi.

      Siêu thị gần nhà nhân dịp ngày lễ áp dụng chương trình giảm giá, Hướng Nghị nhận lệnh đến đây để tranh nhau mua hàng hóa khuyến mãi, thân thể cường tráng cao lớn chen chúc giữa đám ông bà già, cũng dám nhiệt tình quá, chỉ sợ đụng phải người khác lại có chuyện hay xảy ra.

      ỷ vào vóc dáng cao to cánh tay dài lấy được ít thứ: Tạp dề và giấy vệ sinh chỉ có nửa giá tiền, mua cái nồi còn được tặng cái cốc. còn bị chị bên cạnh dùng con mắt tinh tường nhận ra phẩm chất hùng cầu xin giúp đỡ nên đoạt được hộp bánh bích quy hai hộp Oreo và ba vỉ sữa chua.

      đứng trước gian hàng chật chội, hiểu tại sao giữa đám người đông đúc lại nhớ tới người phụ nữ ngồi sóng vai cùng ăn sữa chua và hoa quả mấy ngày trước.

      Trước khi người phụ nữ ấy còn bất ngờ hôn .

      Hướng Nghị đem sữa chua nhét vào chiếc xe đẩy của chị ướt sũng mồ hôi kia, xoay người kéo xe đẩy tính tiền.

      Lúc về đến nhà Tiền Gia Tô trở lại, cùng bà cụ hăng hái bừng bừng nghiên cứu gói hàng thoạt nhìn đắt tiền hơn nhiều lần so với bánh trung thu.

      “Đây là socola giòn rụm bà ăn được đâu,” Tiền Gia Tô cầm lấy cái khác nhìn chút,“Những thứ này bà có thể ăn nè, xoài bưởi và đậu xanh. Hương vị của cái này cũng kỳ lạ quá......”

      Hướng Nghị thu lại chiếc ô, đặt hai túi đồ to xuống mặt đất, xoay người đổi giày.

      họ, mau tới đây,” Tiền Gia Tô giương giọng kêu ,“Chị Lăng tặng cho chúng ta bánh trung thu, có cả bánh nướng và bánh dẻo, chở máy bay từ Hongkong tới đây đó!”

      Hướng Nghị dừng lại động tác chút,“Em ăn trước , thay quần áo .”

      Mưa quá lớn, bả vai ống quần đều bị ướt hết, Hướng Nghị đóng cửa phòng, lấy ra bộ quần áo sạch từ trong tủ, đặt lên giường, sau đó đột nhiên tạm dừng động tác xoa bóp trong chốc lát tới khóa cửa lại, nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài.

      Hơn nửa này mới thở ra, lấy điện thoại di động, do dự gọi điện thoại.

      đứng ở bên giường tay xoa lưng, nghe thấy điện thoại phía bên kia truyền đến giọng mũi nồng đậm tiếng: “Alô......”

      Hướng Nghị ngẩn ra:“ bị cảm sao?”

      “Ừ, hơi bị sốt,” Chu Lăng mệt mỏi lên tiếng, yếu ớt hỏi,“ là ai vậy nhỉ?”

      “......” Hướng Nghị giờ phút này biết làm sao, thở dài sâu, lần thứ ba ra tên của mình cho ấy.

      “À, họ, tôi đổi điện thoại nên chưa kịp lưu lại danh bạ.” Vừa nghe thấy là , Chu Lăng ràng có sức sống hơn,“Ngày tết vui vẻ nhé, tôi tặng cho mọi người bánh trung thu đấy, Tam Kim nhận được chưa? Nhà này làm bánh ăn rất ngon, ăn nhiều chút nha.”

      Hướng Nghị ‘Cảm ơn’, lại hỏi : “ uống thuốc chưa?”

      Biệt thự cách mấy cây số, vì là ngày tết đoàn viên nên Chu Lăng biết ý đều cho người làm nghỉ phép, kết quả vừa ngủ dậy cơn cảm cúm lặp lặp lại mấy ngày nay bỗng nhiên nặng thêm, còn hơi sốt , mình nằm lẻ loi giường, nghe được lời quan tâm mặc dù thực tế cũng cảm động lòng người cho lắm, đột nhiên lại già mồm cảm thấy ấm ức .

      Đem microphone trở lại yên tĩnh trong vài giây đồng hồ, đè dòng lệ có tiền đồ kia xuống, mới ra vẻ thoải mái mà :“Chưa uống đâu, mua thuốc cho tôi nhé?” Lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được ổn, vì thế đợi trả lời tiếp ngay sau đó,“Quên , hôm nay là tết đoàn viên mà, quây quần bên người nhà .”

      Dễ nhận ra cũng có ý định đưa thuốc trong cơn mưa ngàn dặm này, tán gấu vài câu mặn nhạt rồi cắt đứt cuộc điện thoại.

      Chu Lăng đặt điện thoại di động qua bên, nghiêng đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ. Ngày lễ ngày tết mưa to lại còn phát sốt, vì sao lại khiến cho thê lương như thế?

      cân nhắc muốn xuống lầu đem hai chú chó lên đây cùng chơi đùa điện thoại bên gối lại vang lên.

      Vẫn là dãy số lúc nãy, nhận máy, tiếng buồn bực “Alô” còn chưa ra khỏi miệng, giọng trầm thấp của đàn ông truyền đến trước bước, giống như xuyên qua màn mưa ngớt, chân thành vang lên bên tai:

      --“ địa chỉ nhà cho tôi biết.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ra địa chỉ nhà ư? muốn làm gì! Muốn làm gì!
      conlu124, garubi29498, Thuyphuong040448 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thank nàng
      Khuyến mãi thêm chương nữa

    4. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 10:

      Editor: Mộc Di

      Hướng Nghị thay xong quần áo rồi ra, hai người trong phòng khách đưa lưng về phía vừa xem ti vi vừa nhấm nháp bánh trung thu, trao đổi tâm đắc với nhau. qua rồi tiện tay cầm lấy miếng màu xanh, biết là hương vị gì.

      “Cháu ra ngoài chuyến.” Giọng điệu qua quýt chuyện như ngày thường.

      Hai người ăn bánh trung thu dừng lại động tác chút, đồng loạt xoay đầu lại, hai ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm, bên trong ràng viết hai chữ “Ngạc nhiên”. Bà cụ đem miếng bánh trung thu trong miệng nuốt xuống, hỏi: “ muộn thế này rồi còn ra ngoài hả?”

      Hướng Nghị theo bản năng muốn giải thích quá nhiều, cắn miếng bánh trung thu :“Gặp người bạn ạ.”

      suốt ngày ru rú trong nhà, ngoại trừ uống ít rượu với mấy người bạn, ngày thường đều ít khi ra khỏi cửa, loại người này vào dịp lễ tết nên nghỉ ngơi quây quần với người nhà chứ, ấy muốn gặp ai nhỉ?

      Tiền Gia Tô chống tay lên quai hàm vẻ mặt đăm chiêu, bà cụ lo lắng đến mức rớt tim vì thằng cháu trai già rồi còn ế mốc ế meo lại cao hứng đến phát điên luôn, hai mắt phát sáng lấp lánh hỏi: “Là phụ nữ hả?”

      Hướng Nghị bình tĩnh gật đầu.

      Rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Bà cụ lập tức cười quên trời quên đất, phấn khích đứng lên đẩy ra ngoài: “Vậy cháu , nhanh lên!” Đẩy tới cánh cửa, trong mắt tràn đầy mong đợi hỏi, “Buổi tối về nhà đúng chứ?”

      Hướng Nghị còn chưa kịp cái gì, bà cụ lôi kéo kiểm tra từ xuống lần, thấy thay quần áo sạch mới yên tâm, lại gần hỏi :“Thay quần lót chưa đấy? Nếu cháu tắm rửa trước rồi hãy ?”

      “...... Bà đừng lo nghĩ vớ vẩn .” Hướng Nghị vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ấn bà cụ còn kích động hơn cả ngồi xuống, cầm lấy chiếc chìa khóa xe và cái ô xuống lầu.

      Nhận điện thoại của Hướng Nghị xong, Chu Lăng vẫn liên tục chống đỡ ngủ, sợ rằng nếu ngủ mất nghe được tiếng chuông cửa, trong nhà lại có người khác. Nửa giờ trước ra hơi có chút hưng phấn, còn đặc biệt đứng lên đánh răng rửa mặt, miễn cho tóc tai rối bù mặt mũi bẩn thỉu như thế này quá thất lễ rồi.

      Sau khi nhanh nhạy qua , đầu lại bắt đầu nặng hơn, mí mắt của để ý liền khép lại .

      Khi trong sân có tiếng xe vang lên, vô thức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, gần như là nhảy xuống giường. Lao ra khỏi phòng xuống cầu thang được nửa, chợt nhận thấy có gì đó đúng -- cửa vẫn đóng, làm sao có thể trực tiếp lái xe vào được?

      Ý thức được điểm này, vốn dĩ nét mặt có chút vui mừng nhảy nhót như chim sẻ lập tức lại trở nên mệt mỏi, vịn vào lan can chậm rì rì xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ thắm mở toang, người đàn ông lạnh lùng mặc cả cây đen tiến vào phòng khách ấm áp.

      “Đứng lại.” Chu Lăng dựa lên lan can, áo ngủ tơ tơ tằm màu đỏ được ngọn đèn hắt vào những vầng sáng ấm áp, mặt trang điểm, nhìn dịu dàng hơn nhiều so với lúc bình thường, nhưng trong mắt lại tràn đầy bực mình thèm che giấu.

      Thời Tuấn thờ ơ liếc nhìn cái, tự mình cầm dép lê lên thay, chiếc ô đứng yên trong góc chậm rãi chả xuống vũng nước.

      “Hôm nay đúng lúc đến đây trả lại chìa khóa .” Chu Lăng khoanh tay lạnh lùng nhìn ,“Đêm hôm khuya khoắt có người lạ trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa vào nhà của tôi, đáng sợ lắm.”

      Thời Tuấn chỉ coi như chưa nghe thấy gì, cởi áo khoác ra rồi lập tức tới phía , đưa tay đặt lên trán , nhưng mà Chu Lăng sớm có phòng bị,“Bốp” chút kéo tay ra, sau đó cũng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vứt cho chữ:“Cút!”

      Có lẽ chuẩn bị đầy đủ tâm lý nên Thời Tuấn bị dễ dàng chọc giận như lúc trước, bị đánh cũnglàm như có việc gì thu tay về, nhìn lướt qua chỗ bị đánh nhanh chóng đỏ lên.“ phải là bị ốm sao, giương nanh múa vuốt còn hoạt bát lắm.”

      Chu Lăng lười để ý đến ,“Biết tôi bị ốm đừng làm phiền tôi nữa, trả chìa khóa đây, sau đó có thể cút.”

      công tác ở bên ngoài, nghe dì Thu bị ốm trả lại cho người làm nghỉ phép, gấp gáp trở về đón ngày lễ cùng , có lòng tốt lại đổi được sắc mặt vui vẻ dù chỉ giây. Ánh mắt Thời Tuấn nặng nề nhìn chằm chằm nàng , lúc lâu cũng chuyện.

      Cuối cùng đương nhiên là cụt hứng bỏ về.

      Sau khi đem người đuổi trong lòng Chu Lăng vẫn cảm thấy có chút bực bội, trở lại phòng tầng hai, đem mình bao bọc trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu. biết có phải do chạy ra ngoài chuyến nên lại bị lạnh hay , đầu càng ngày càng đau .

      bao lâu sau chuông cửa vang lên, chính xác là Hướng Nghị đến.

      dùng điều khiển từ xa mở cánh cửa lớn bên ngoài ra, sau đó ôm cái đầu nặng trĩu xuống lầu.

      Hướng Nghị dừng xe bên ngoài, che ô vào, dưới hành lang hắt lên ánh đèn yếu ớt, lát sau cánh cửa từ bên trong mở ra, ánh đèn rực sáng trong veo đổ xuống, người phụ nữ mặc áo ngủ mỏng manh xuất ở cửa, sau lưng là căn nhà sạch ấm cúng, phía trước là màn mưa lầy lội mà rét lạnh.

      đứng ở chỗ ranh giới vẫy tay với , nụ cười ấm áp vui vẻ, nhưng sắc mặt xem ra lại rất yếu ớt.

      Hướng Nghị bước dài lên bậc thang, đóng lại chiếc ô.

      “Bị sốt còn ăn mặc phong phanh như thế, hay là ngại sốt cao cho lắm?”

      Việc đầu tiên làm khi đến đây chính là trách cứ, nhưng Chu Lăng có cảm giác khó chịu như lần bị quở trách trước kia, dẫn vào cửa rồi lấy ra đôi dép dành cho nam mới tinh từ trong tủ đựng giày, đồng thời giải thích: “Trong nhà lạnh.”

      Hướng Nghị ‘À’ tiếng: “Vậy tại sao bị sốt ?”

      Khi cúi đầu phát ra mặt đất có vũng nước đọng chưa khô cùng với dấu giày dính bùn, dừng lại chút, như có việc gì thay dép lê.

      Cái này hả, bị cảm cúm vì ngày đó mắc mưa, ban đầu uống thuốc có chuyển biến từ từ tốt lên, nhưng mấy này nay mưa dầm dề, ngày hôm qua cuối cùng ánh mặt trời cũng chịu ló rạng, thấy thời tiết tốt, nhịn được xuống nước bơi giờ, sau đó sáng sớm hôm nay khi ngủ dậy bị sốt luôn.

      Thuốc hạ sốt biết vứt ở xó xỉnh nào nữa, cũng lười tìm, cũng chẳng muốn nấu nước uống thuốc.

      có người làm, ngày cả nước ấm trong nhà cũng có.

      Chu Lăng ôm cái gối lông xù làm ổ ghế salon, nhìn Hướng Nghị bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên phát ra cảm xúc, giọng ngậm ngùi câu: “Trong nhà có người được.”

      Hướng Nghị quay đầu lại nhìn , chuyện.

      lát sau, Chu Lăng ngửi được mùi thơm đồ ăn quen thuộc, hít mạnh mấy hơi, leo xuống ghế salon, kéo lê chiếc dép tới phòng bếp:“ nấu cái gì thế?” Khi thấy dưa chua và lát măng sôi sùng sục trông nồi liền ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu,“Mỳ bằng hữu* hả?”

      “Ừ.” Hướng Nghị thả vắt mỳ sợi vào trong nồi, khuấy đũa hai lần,“ phải là người thành phố H sao?”

      Đây là món ăn đặc sắc của quê hương , sau khi đến phương Bắc rất nhiều năm rồi chưa ăn qua. Chu Lăng nhất thời cũng trong lồng ngực dâng trào cảm giác gì, xoay người dùng sức nghe qua hai cái.

      Tiếp đó bị Hướng Nghị thêm gia vị vào trong nồi đuổi ra ngoài.

      cởi áo khoác, người chỉ có chiêc áo T-shirt màu cà phê cổ chữ V, hơi hơi cúi đầu, bả vai dày rộng mạnh mẽ. Nhìn người đàn ông rất ‘man’ xuống bếp trải nghiệm rất thú vị, Chu Lăng ngồi cái ghế chân cao phía sau , vô cùng kỳ lạ đầu cũng thấy đau nữa .

      “Làm sao biết tôi là người thành phố H vậy?” chống cằm hỏi.

      “Tiểu Hâm .” Hướng Nghị tắt lửa, múc đồ ăn nấu xong ra cái bát sạch , đặt lên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch bên cạnh .

      ăn à?” Chu Lăng lễ phép hỏi .

      Hướng Nghị : “Tôi ăn cơm rồi .”

      “Vậy tôi khách khí nhé?”

      “Ăn nhanh .” Hướng Nghị có chút bất đắc dĩ .

      Chu Lăng từ buổi sáng thèm ăn, cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì, nhưng lúc này bị bát mỳ bằng hữu nóng hổi dâng lên chút thèm ăn. khẩn trương nếm thử miếng, lập tức bị hương vị quê hương lâu lắm rồi làm cảm động đến rối tinh rối mù.

      Từ năm 18 tuổi rời xa gia đình, tính đến bây giờ, hơn 10 năm rồi đó.

      Hướng Nghị ngồi ở chỗ đối diện với , nhìn nàng vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng dưới ánh đèn gần như có chút trong suốt, tay áo rộng thùng tuột xuống, cánh tay tinh tế trắng muốt. Sau khi sửa sang lại ổn thỏa mới cầm đũa lên, động tác ăn uống nhã nhặn mà xinh đẹp.

      Đôi môi vốn dĩ có huyết sắc sau khi húp canh nóng lại dần dần lên màu đỏ hồng khỏe mạnh. Khi húp nước có ít nước canh còn sót lại nơi khóe miệng, rất nhanh lè lưỡi liếm chút.

      Hướng Nghị dời mắt, bàn tay nhét vào trong túi đụng đến hộp thuốc lá, dừng chút, lại nhét xuống, nhấc hai chân đứng lên.

      Ăn vài miếng, hít hít cái mũi, đưa tay ra lấy giấy vệ sinh, Hướng Nghị hơi ngạc nhiên: “Khóc à?”

      “...... Lau nước mũi mà thôi.” Khi bị cảm việc này là tệ nhất, ăn chút đồ nóng chảy nước mũi, cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng. Chu Lăng xoay người đưa lưng về phía , lau xong nước mũi mới quay người lại, vùi đầu tiếp tục ăn mỳ.

      “Muốn hút thuốc vào toilet hút , nghiện thuốc lá nặng đấy.”

      Hướng Nghị dùng thời gian hút điếu thuốc để suy tư chút về cuộc đời, chờ cảm giác khác thường kia lui xuống mới ra ngoài. Chu Lăng ăn xong, hơn nữa còn rất tự giác rót nước ấm uống phần thuốc mang tới.

      Lúc chuẩn bị vào phòng bếp dọn dẹp lại bị ngăn lại: “Để đó , ngày mai có người dọn dẹp sau.”

      Chu Lăng lần nữa ngồi xuống góc thoải mái nhất salon, gập hai chân lại đắp cái chăn trắng tinh lên, cười tươi nhìn , bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh.“Lại đây chuyện phiếm .”

      “Uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm chút.” Hướng Nghị vừa , vừa tới.

      quả thực giống như đống than lửa cả người đều tỏa ra nhiệt lượng, Chu Lăng nhịn xuống cmn kích thích, đem chăn kéo lên đến cổ: “Đợi lát nữa mệt rồi ngủ tiếp.”

      Hướng Nghị ra cũng dễ chịu cho lắm, lúc ngồi xuống vì chưa nhận ra nên cố ý ra vẻ thong dong, sau đó khi cái mũi bị mùi hương vây quanh mới phát mình ngồi hơi gần. Cái loại tình cảnh cùng với bầu khí này dễ dàng nảy sinh những suy nghĩ ‘rục rịch rộn rạo’ trong đầu, nhất là càng hiểu bản thân mình hơn so với bất luận kẻ nào khác, cũng biết trong lòng cất giấu điều bất chính gì.

      “Trong tủ lạnh có rượu, muốn uống chút ?” Chu Lăng mở miệng, phá vỡ bầu khí xấu hổ này.

      Vừa uống thuốc xong lại uống rượu là muốn tìm đến cái chết sao? Hướng Nghị liếc mắt quét cái, đem nước ấm bàn trà lại đây, tức giận : “Uống nước ấm của .”

      “Ôi, là hung dữ”, Chu Lăng cười rộ lên, biết tại sao bị quở trách lại còn rất vui vẻ,“Tôi mời uống mà.”

      Mời người uống rượu là có ý gì, hơn nữa còn ở trong tình huống này, uống rượu khác gì đốt lửa tự thiêu. Hướng Nghị tự rót cho mình cốc nước, hỏi :“ muốn tán gẫu cái gì?”

      Chu Lăng nghiêng đầu nhìn :“Hỏi tiêu chuẩn lựa chọn người .”

      “Còn có tiêu chuẩn lựa chọn hả?”

      “Có chứ”, Chu Lăng nháy mắt: “Gia đình, học thức, bạn bè, nghề nghiệp, sở thích, tuổi tác, thích người như thế nào?”

      Hướng Nghị cầm cái cốc tay lúc, xoay đầu lại.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: [ Vở kịch ]

      Chu Lăng: Có năng lực * người trưởng thành, 18 & cấm, thông minh ♂ ham học hỏi, thân thể % nghệ thuật, tình @ động tác, chọn cái .

      Hướng Nghị: Tôi chọn người có tính cách trẻ con. [⊙v⊙]

      *Mỳ Bằng Hữu (片儿川): Món ăn truyền thống có lịch sử hàng trăm năm được chế biến từ mì sợi, tỏi băm, tàu xì, ớt, măng chua, thịt bò băm, bột tiêu … thường được làm món khai vị, có tác dụng chống cảm, được nhiều người thích và truyền tới ngày nay.

      [​IMG]
      linhdiep17, conlu124, garubi2949841 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Truyện hay lắm
      Có ai có link cover ko
      Cho mình xin vs
      Cảm ơn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :