1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự Quyến Rũ Nam Tính - Nhất Tự Mi [Full]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 3:

      Editor: Mộc Di


      “Này, thợ sửa xe !”

      Giọng nhưng hề khách khí chào hỏi vang lên ở sau lưng, giọt mồ hôi trán dọc theo mi tâm trượt xuống, Hướng Nghị quay đầu, bị lóa mắt bởi phản chiếu ánh sáng màu vàng thân xe.

      Cửa sổ chỗ tay lái lộ ra gương mặt rất trắng, trang điểm vừa phải, ngũ quan chỗ nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoả đáng lại thuận mắt, hai loại khí chất thanh nhã và xinh đẹp giao hòa, thế nhưng cũng có thể hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

      mỹ nữ hiếm khi gặp trong cuộc sống, giờ trước mới nhìn thấy qua ti vi, ngay lập tức xuất sờ sờ trước mắt, Hướng Nghị lại dường như có nhiều hứng thú lắm, chỉ hơi nhìn lướt qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đùa nghịch vật trong tay.

      sửa xe thể thao.”

      cũng đến đây để sửa xe. Chu Lăng xuống xe, lập tức tới, đứng nghiêng phía sau , thay đổi giọng có chút ngạo mạn lúc nãy, lễ phép : “Xin chào, biết Tiền Gia Tô ?”

      Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt , Hướng Nghị liền đoán được dụng ý của , nghe vậy cũng ngẩng đầu, đáp câu: “ biết”. Giọng trầm thấp có vài phần gợi cảm, nhưng thái độ tập trung cho có lệ.

      “Chính là Tiền Hâm.” Chu Lăng rất kiên nhẫn giải thích.

      Người đàn ông cúi đầu cũng dừng động tác trong tay, cũng quan tâm tới .

      Chu Lăng thờ ơ bĩu môi, kỳ trong lòng sớm có đáp án. Cửa hàng sửa xe này có nhân viên như vậy, biết ông chủ sao có thể yên tâm mà giao cho ta.

      Tên , lý lịch, điện thoại, địa chỉ gia đình, và tất cả tài sản danh nghĩa của Tiền Gia Tô, có được tư liệu vô cùng cặn kẽ từ trong quán bar đêm qua, trước khi đến đây gọi điện thoại, vẫn có người nhận máy, dứt khoát trực tiếp tìm tới đây.

      Thợ sửa xe muốn chuyện với , Chu Lăng tự do dạo loanh quanh trong sân chứa xe máy điện đến chật ních kia, nhìn ngó xung quanh.

      Đừng , quen dùng xe bốn bánh, bỗng nhiên nhìn thấy hai chiếc xe lại cảm thấy đáng . Lần lượt xem qua mỗi chiếc – thợ sửa xe loay hoay với con xe màu vàng kia là đẹp mắt nhất.

      Ánh mắt Chu Lăng tỉ mỉ đánh giá ở xe lát, nhịn được liền chuyển tới mặt người kia – thợ sửa xe thoạt nhìn giống như còn kiêm chức đào than, làn da rất đen, quần áo cũng là kiểu dáng kinh điển mà các khu chợ hay lưu hành, loại các cụ ông trong xóm nhất.

      mải ngắm nhìn tiết tấu ấm nhạc kích động đột nhiên vang lên --

      Người chiến sĩ hi sinh khi Tổ Quốc cần máu mình

      Cờ đỏ thắm tung bay trong ngày chiến thắng huy hoàng

      Người chiến sĩ ra vào trận đánh với quân thù

      Vì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của nhân dân

      Người chiến sĩ của nhân dân mang hào khí của giống nòi

      Triệu người luôn bên thành bão tố xóa hết quân thù

      Người chiến sĩ thét xung phong, dù phải chết ngoan cường

      Vì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của tương lai.

      ......Gu nhạc cũng bình thường.

      Tầm mắt Chu Lăng vô thức men theo thanh xuống, chỉ thấy người đàn ông lấy khăn mặt lau lau tay, duỗi chân ra – ra chân khá dài, cường tráng mạnh mẽ -- ta lấy ra chiếc điện thoại di động màu đen, nhận máy:“Alô.”

      Bên kia lập tức truyền đến giọng gào to: “ họ, bột da lạnh bán hết rồi vẫn ăn mỳ da lạnh* nhanh chút, di động của em để quên ở nhà, lão Vương ở khu B chỉ cho em dùng phút đồng hồ thôi đó!”

      Giọng trong di động rất to, Chu Lăng đứng cách xa hai mét có thể nghe thấy ràng.

      “Tùy......”

      Hướng Nghị mới chữ, ánh mắt thoáng nhìn thấy làn váy trắng tới gần, ngay sau đó giọng của người phụ nữ mềm mại vang lên đỉnh đầu: “Tiền Gia Tô sao? Cho tôi chuyện với cậu ta.”

      Ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ kia tay chống đỡ đầu gối, khom người, cúi xuống ngay tại trước mắt đến hai cm, chóp mũi vương vấn mùi thơm của phụ nữ như có như .

      Hướng Nghị nhìn , nhúc nhích.

      Dường như ấy kiên nhẫn, trực tiếp đem mặt lại gần, chỉ cách hơn mười cm : “Hi, Tiền Tam Kim, tôi là Chu Lăng, cho cậu thời gian hai mươi phút để trở về, bằng tôi phá tiệm.”

      xong hài lòng đứng dậy, hướng về phía này mỉm cười: “Các người cứ tiếp tục.” Sau đó liền cúi đầu nghiên cứu chiếc xe máy điện trước mặt, ngón tay trắng tinh tế chấm cái cái gương tròn vo.

      Hướng Nghị còn chưa kịp thêm gì, điện thoại bị dập tắt lưu tình.

      ...... Bé cưng này ngầu quá.

      “Xe này bán thế nào?”

      Chu Lăng thích buông tay vuốt chiếc xe màu vàng như chiếc xe trẻ em này, càng xem càng thích. Nhiều năm về trước cũng từng đặc biệt muốn có xe máy điện thay vì bộ, nhưng khi đó chưa có kiểu dáng đẹp như thế này, mà cũng có đủ tiền.

      Lại tiếp, cuộc đời của trải qua hai giai đoạn, từ mua nổi xe máy điện, đến lái được xe thể thao, đoạn thời gian đó đúng là làm người ta đau xót.

      Hướng Nghị cúp điện thoại xong, cũng vội tiếp tục công việc tay, đứng dậy đến dưới hiên nhà. Thân thể người đàn ông cường tráng rắn chắc, khi qua còn để lại chút mồ hôi, Chu Lăng có chút ghét bỏ giơ tay lên quạt quạt, nhích sang bên cạnh bước.

      lấy hộp thuốc lá từ cái bàn vuông làm bằng gỗ bị biến dạng, móc ra điếu thuốc cuối cùng kẹp vào giữa môi, tiện tay ném cái hộp rỗng vào thùng rác ở góc tường, tay mở bật lửa châm thuốc.

      Giải trừ cơn nghiện bằng cách hút hơi, hai chữ: “ bán.”

      Đó là bé cưng phiền phức của Tiền Gia Tô, mông xe còn khắc tên cậu.

      Thợ sửa xe thời nay đều có cá tính như vậy sao? sửa xe bán xe, cửa hàng này mở ra để đùa nhau à?

      Chu Lăng đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy thợ sửa xe có cá tính này dùng tư thế lười nhác dựa vào cửa, hơi híp mắt lại còn phía sau là khói thuốc lượn lờ bốc lên. Lúc này mới phát giác ấn tượng đầu tiên của khá sai lầm, khí chất của người này, hoàn toàn chẳng hề giống quần áo mộc mạc tùy tiện của ta tí nào.

      Ánh mắt dò xét của cũng làm cho Hướng Nghị bị mất tự nhiên, ngậm thuốc thoải mái mặc cho ngắm, đồng thời cũng quan sát từ xuống dưới.

      -- Tiền Hâm khoác lác, quả rất đúng, diện mạo có tính chất đánh lừa, dáng người cũng cực kỳ đáng thưởng thức.

      Nhìn nhau lúc, Hướng Nghị đại khái cũng ý thức được thái độ của mình ngược lại với tiêu chí cơ bản: “Khách hàng là Thượng Đế”, kẹp điếu thuốc lại bổ sung câu: “Chỉ có chiếc này là bán.”

      Chu Lăng bình thản ung dung quét vòng, chỉ về phía chiếc xe đậu sau cánh cửa: “Cái kia sao?”

      Hình dạng khác lắm, cũng là màu vàng, có điều là màu vàng cát, nửa phần dưới thân xe có chút bẩn, rửa sạch chắc chắn cũng dễ thương.

      Hướng Nghị chậm rãi nhả ra làn khói: “Hai ngàn.”

      Cứ tưởng rằng nhiều năm trôi qua như vậy, ‘vật giá leo thang’ giá của xe máy điện chắc là cũng ‘nước lên thuyền lên’ theo chứ, nghĩ tới giá vẫn như thế. Chu Lăng dứt khoát gật đầu, cầm ví tiền xe xuống, đếm xong xấp tiền mặt.

      “Này.” đem tiền đưa cho Hướng Nghị, nhìn thấy ta thèm đếm lại tiện tay đặt ở cửa sổ, tốt bụng nhắc nhở : “ tốt nhất vẫn nên đếm lại.”

      Hướng Nghị liếc cái, lên tiếng.

      ta cần thôi, Chu Lăng nhún nhún mày, xoay người sang chỗ khác thử chiếc xe mới của mình.

      Vật này xem như là phiên bản thăng cấp của xe đạp nhỉ, Chu Lăng rất tự tin vén làn váy ngồi lên. Cắm chìa khóa vào xe, nhưng khi vặn xong chìa khóa thử nâng chân, cảm thấy trọng tâm thân thể ổn định lại có xu thế bị nghiêng, vội vàng bỏ xuống, biết nên di chuyển tay lái như thế nào, mũi chân dùng sức đẩy về phía trước, nhưng cũng dám nhấc chân lên.

      Vừa thấy tư thế kia biết ngay là tay mơ rồi, cái chân cũng biết thu lại. Hướng Nghị nhìn loay hoay ở đằng kia trong chốc lát, dập tắt khói thuốc qua, tay nắm lấy phía sau xe, dễ dàng dẫn dắt cả và chiếc xe, chân vừa đạp vừa thu hồi chân chống, buông lỏng tay ra.

      Sau đó xe máy điện cùng người xe lập tức nghiêng về bên, Chu Lăng hoảng sợ hét lên:“Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao --”

      Hướng Nghị được gì, đưa tay đỡ tay lái ổn định, tay kia đem người vớt trở về, sau đó nhìn vào giày cao gót có thể dùng làm hung khí bàn chân của , bình tĩnh : “Chân chống đất, duỗi thẳng lưng ra.”

      Tiền Gia Tô mua đồ ăn trở về trốn ở ngoài cửa nhìn lén, lúc Hướng Nghị ngẩng đầu quét mắt qua, cậu mới rụt cổ ra. Chu Lăng nhìn thấy cậu ta liền cong môi cười rộ lên, thân thiết kêu tiếng: “Tam Kim.”

      “...... Tại sao lại ở đây?” Tiền Gia Tô mang theo hai hộp mỳ da lạnh, vẻ mặt phức tạp.

      “Tìm cậu chơi đùa chứ sao.” Chu Lăng cười híp mắt nhìn cậu, nụ cười thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu động lòng người.

      Đúng lúc này thân xe đột nhiên bị nâng lên, Chu Lăng bỗng dưng bị hù dọa, lại thét lên tiếng kinh hãi, vội vàng nắm chặt lấy tay lái. Hướng Nghị lần nữa gạt chân chống, xoay người ngồi ghế xếp của mình.

      Chu Lăng quay đầu nhìn ta cái, người này là......

      ấy tiếng nào tìm đến nhà của mình, Tiền Gia Tô làm sao cũng ngờ tới, có điều ngẫm lại người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn lớn, trong thành phố hơn nghìn vạn người này tìm được cậu cũng dễ như trở bàn tay.

      Cậu tạm thời biết nên xử lý như thế nào, đành phải giơ mỳ da lạnh trong tay lên, : “...... muốn ăn ?”

      ra chỉ là lời khách sáo, dù sao thứ này có lẽ cũng vào được mắt chủ tịch, nghĩ tới Chu Lăng lại sảng khoái gật đầu, bộ dạng rất hứng thú: “Được nha.”

      Hai người ngồi vào cái bàn dưới hiên nhà, Tiền Gia Tô dọn dẹp đống đồ hỗn tạp bên trong, cái bàn trống trải hẳn , sau đó lấy khăn lau hai lần. Cậu đem hộp mỳ mở ra đưa tới trước mặt Chu Lăng, lại đưa cho đôi đũa duy nhất. Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người khác ăn cơm đấy.

      Chu Lăng tiếp nhận chiếc đũa, lễ phép cám ơn, nhưng khi nhìn thấy số ớt đỏ lấp loáng bên trong, khẽ nhăn mày lại. Gắp miếng ăn thử, lập tức lắc đầu buông đũa xuống, “Quá cay .”

      ăn sao?” Tiền Gia Tô có chút luống cuống gãi gãi đầu, mình thể ăn để ấy ngồi nhìn được, cũng thể ngồi mà ăn, cậu biết nên làm như thế nào.“...... tìm tôi có chuyện gì à?”

      Chu Lăng thè thè đầu lưỡi bị cay xè, : “ thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”

      Tiền Gia Tô theo bản năng nhìn về phía họ nhà mình, người kia ngồi chiếc ghế xếp cúi đầu chậm rãi ăn hộp mỳ, đầu cũng ngẩng lên, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy. Nội tâm giãy dụa trong chốc lát, cậu đứng lên: “Được rồi thôi.”

      Tiền Gia Tô trở về phòng lấy điện thoại di động, Chu Lăng đứng dưới hiên nhà cũ nát, ánh mắt tự chủ được hạ xuống trừ ra chỉ có duy nhất người sống bên mình.

      -- Tiền Tam Kim gọi họ, em bà con nhưng tính cách hai người khác nhau rất nhiều, người bề ngoài lưu manh hung dữ, nhưng tâm tư thâm trầm, vừa nhìn biết ngay là người đắm mình trong xã hội nhiều năm, người lại giống như cậu ấm được nuôi lớn như bé cưng trắng trẻo ngốc nghếch.

      nghĩ ngợi bé cưng trắng trẻo ngốc nghếch ra khi nhìn thấy xấp tiền mặt cửa sổ, lập tức kinh ngạc tiếng, sau đó lén lút quay đầu nhìn trộm ông họ nhà mình, thừa dịp ấy chú ý lần mò rút ra hai tờ cho vào túi mình.

      Chu Lăng cười ngừng.

      Tiền Gia Tô có tật giật mình chồm ra phía trước ra vẻ bình tĩnh báo cáo: “ họ, em ra ngoài chuyến.”

      Hướng Nghị “Ừ” tiếng tỏ vẻ mình biết rồi.

      tiếng với bà ngoại, buổi tối em về ăn cơm đâu.”

      Chu Lăng phía sau theo Tiền Gia Tô ra ngoài, lúc qua trước mặt Hướng Nghị dừng lại chút, mỉm cười : “Quấy rầy, họ.”

      họ?

      Hướng Nghị đưa mắt nhìn , lông mày nhếch lên và ánh mắt bên dưới ràng mang theo hai phần giễu cợt.

      “Cái kia tạm thời cứ để ở chỗ này của , khi nào về tôi cho người khác tới lấy.” Chu Lăng chỉ vào chiếc xe màu vàng cát, ánh mắt cong cong, nụ cười vô cùng động lòng người “Làm phiền giúp tôi rửa sạch chút, cảm ơn.”

      Xe thể thao màu đỏ nổ máy đùng đoàng rời , ngôi nhà cũ nát khôi phục yên tĩnh, trước cửa dâng lên mảnh bụi lại lâu giảm xuống. Hướng Nghị nhìn hai lần, cúi đầu, mỳ da lạnh bán cũng đầy đủ đồ ăn kèm như tương vừng cùng dưa chuột muối, hơi thiếu ớt lại nhiều dấm chua, là khẩu vị ưa thích của , nhưng đột nhiên lại ăn ngon.

      Ừm, đại khái là vì thằng em họ có mỹ nữ mời ăn tiệc lớn còn họ chỉ có thể ăn hộp mỳ da lạnh năm đồng đó mà.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: [ Thời gian phỏng vấn bên ngoài truyện ]

      Hướng Nghị: Đất diễn của nam phụ nhiều hơn hẳn so với nam chính là thế quái nào hả?

      Tam Kim: Tự em cảm nhận thấy mình mới là nam chính! n[*≧▽≦*]n

      Hướng Nghị:[ vung nắm đấm ]

      Tam Kim:[ mặt mũi bầm dập ] Xin hỏi làm nam chính muốn được làm gì ạ?

      Hướng Nghị: Có thể đánh nam phụ :)

      Tam Kim: QAQ

      *Mỳ da lạnh (擀面皮):

      [​IMG]

      Last edited by a moderator: 27/5/19
      Hy., Loopy263, garubi2949845 others thích bài này.

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      mục tiêu của ta là trở thành phú bà aaaa!!!!!!!
      Ko sợ có trai để bao!!!!

    3. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 4:

      Editor: Mộc Di

      -- Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy , tôi liền cảm thấy rất đặc biệt, muốn kết bạn với , cho nên mới tặng rượu, ca hát cho , hy vọng có mạo phạm tới .

      Tiền Gia Tô ngồi ở ghế da xe thể thao, phát huy trình độ ngôn ngữ văn chương cao nhất trong 23 năm cuộc đời mới có, cuối cùng cũng nghĩ được lý do từ chối như vậy, ừm, quá hoàn mỹ.

      Cơn gió thổi bay tóc mái của chàng trai khôi ngô, tâm tình cũng phấn khởi theo.

      Đáng tiếc thông minh của cậu cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

      Người phụ nữ này cũng giống như tưởng tượng của cậu là tới khởi binh vấn tội, từ đầu tới cuối ấy cũng nhắc lại chuyện đêm qua, trọng tâm câu chuyện nào là có bạn hay , bình thường thích chơi cái gì…..

      thể , dáng dấp xinh đẹp là khiến người ta gia tăng thiện cảm, chị xinh đẹp cười tít mắt ân cần lại thân thiện với cậu, Tiền Gia Tô cảm thấy mình ràng là người trưởng thành có thể biến hóa mềm dẻo.

      Ngẫm lại dù sao mình chẳng làm cái quái gì, Tiền Gia Tô dần đần buông xuống lòng phòng bị.

      Chu Lăng nửa đường nhận được cuộc điện thoại, bữa tiệc lớn buổi tối tạm thời thay đổi địa điểm. Tiền Gia Tô có ý kiến, cậu chú ý tới đồ ăn, cứ lấp đầy bụng là được.

      theo Chu Lăng mạch thông suốt tiến vào khu nhà giàu nổi danh, hoàng hôn vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, trong biệt thự đèn đuốc sáng hết lên rồi. Vừa vào sân liền nghe được tiếng cười cực kỳ êm tai dễ nghe từ nơi nào đó bay tới, trong lòng Tiền Gia Tô lập tức giống như vạn con nai con lao đầu chạy trốn, oa oa, ôi trời nghe qua dường như có rất nhiều chị !

      Trong vòng luẩn quẩn này hôm nay là sinh nhật của , mời đám chị em cùng mấy chàng đẹp trai tới đây chơi. Đinh Y Y ra cửa đón Chu Lăng, gặp lại cậu nhóc đẹp trai theo xuống xe, lập tức hú hét huýt sáo.

      “Ơ kìa ơ kìa, đây phải là cậu chàng đẹp trai hát tình ca thổ lộ ngày hôm ấy sao?” ấy lắc mông đến đây, cười giống như tinh, bàn tay thon dài trắng nõn trực tiếp khoát lên cánh tay Tiền Gia Tô, móng tay là màu sơn tươi sáng với hoa văn đẹp mắt, đính đá kim cương sáng chói mắt.

      “Chào .” Lần đầu tiên bị đụng chạm như thế, cơ thể Tiền Gia Tô cứng ngắc.

      “Đừng trêu cậu ấy.” Chu Lăng đóng cửa xe, đẩy cánh tay sờ mó lung tung của Đinh Y Y ra, sau đó chỉ vào ấy rồi hỏi Tiền Gia Tô: “Chị này trông hơi đáng sợ đúng ? Đừng lo lắng, đám người phía sau còn đáng sợ hơn ấy cơ.”

      chết !” Đinh Y Y cười mắng, ngoan ngoãn để đẩy tay ra, dẫn hai người vòng qua vườn hoa tới phía bể bơi náo nhiệt.

      Cách từ phía xa nhìn thấy đám người mặc quần áo mát mẻ màu sắc tươi sáng cùng với những cánh tay trắng bóng và đôi chân dài, mắt Tiền Gia Tô trong nháy mắt trợn tròn, Ôi mẹ ơi, bikini tiểu thư!

      Bà cụ gọi điện thoại tới kêu Hướng Nghị về nhà húp cháo, vừa khéo công việc lắp đặt phụ kiên cho con xe tiểu Hoàng gần hoàn thành, ăn ba lần vẫn còn dư lại mấy sợi mỳ da, thu dọn tất cả dụng cụ, nhìn cái xe nằm trong góc tường, sau đó khóa cánh cửa của cửa hàng sửa xe lại.

      Mặt trời sắp xuống núi, sắc trời dần dần tối lại, theo lão Vương của quán ăn vặt bên cạnh xuyên qua hẻm , tắt vào con đường quanh co phía sau về khu chung cư đường Dương Quang.

      Nhà ở chỗ đó, sống cùng bà và Tiền Gia Tô thường xuyên suốt đêm về.

      Vừa vào cửa ngửi thấy mùi thơm của cà rốt, bà cụ gầy còm bưng bát cháo nóng, nghe thấy thanh lập tức quay đầu, mặt mang theo nụ cười, nhìn về phía sau xem xét: “Tiểu Hâm đâu?”

      “Nó ra ngoài ăn với bạn rồi, cần chờ đâu.” Hướng Nghị đến trước khay trà, quả nhiên có bát cà rốt trộn, lập tức nhăn mày, “Tại sao lại làm món này vậy, bà quên mất lúc xạ trị rất đau đớn à?”

      Bà cụ ngượng ngùng cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, lấy lòng : “Cháu cho bà ướp đồ ăn bà ăn ngon mà, bà chỉ nếm thử hai lần thôi.”

      Hướng Nghị bị thuyết phục, bê đồ ăn trực tiếp ném vào thùng rác trong bếp.

      “Ôi cháu đúng là con gấu bướng bỉnh chuyên phá hoại tài sản!” Bà đau lòng dậm chân, trừng mắt liếc cái, than thở xoay người ra ngoài, cháo cũng chỉ múc cho nửa bát.

      Hướng Nghị có chút buồn cười, qua ôm bả vai của bà , vỗ hai cái đầu, dỗ dành giống như trẻ con: “Ngoan mà ngoan mà.”

      Bà cụ tức giận đánh vào tay : “Tránh ra tránh ra, đừng làm rối tóc bà! Thực đáng ghét!”

      Hướng Nghị về phòng trước rồi vọt vào tắm rửa, thay đổi quần áo sạch , nhàng khoan khoái ra ăn cơm cùng bà, sau đó dìu bà xuống lầu dạo, sau đó lại đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi.

      Phòng của được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch , chăn được gấp vuông vức như khối đậu hũ, là do thói quen từ cuộc sống nhiều năm trong quân đội lưu lại. Quần áo bẩn đặt ở ghế, có thể nhét đầy nồi, lần lượt móc từng túi tiền xem có còn đồ vật gì bỏ sót hay .

      Cái bật lửa và tiền lẻ được móc ra ít, còn có thêm tấm danh thiếp.

      Chất liệu đặc biệt này rất hiếm thấy, đáy màu trắng, thiếp in chữ vàng, bên in logo của tập đoàn Đại Nguyên, bên là phương thức liên lạc.

      -- Chu Lăng, chủ tịch tập đoàn Đại Nguyên.

      Đây là buổi tối ăn cơm ngày hôm đó, cái xe yên lành dựng ở ven đường bị đụng vào, tài xế gây chuyện để lại danh thiếp. Xe của có chút tuổi đời, nhưng còn rất kiên cường, bị tổn hại nghiêm trọng, cũng tự sửa được, bắt đền người kia, chỉ có điều nghĩ tới, xa cách chẳng bao lâu sau lại gặp mặt theo phương thức này.

      Hướng Nghị lại nhớ trước khi ấy gọi tiếng “ họ” cứ như quen thuộc lắm ấy, kéo kéo khóe miệng, tiện tay đem danh thiếp nhét vào bên trong hộp sắt bàn.

      Ăn cơm cùng bà, tản bộ, giặt quần áo, đọc sách, nghịch di động – Cuộc sống ban đêm của Hướng Nghị bình thản trước sau như , sau đó trước khi ngủ, lại quét qua thằng em họ có cảm xúc mãnh liệt giữa đám bạn bè bình thường:[put your hands up!]

      Đập vào mắt là tấm ảnh chụp toát ra hơi thở náo nhiệt, trai xinh đẹp mặc đồ bơi đủ loại màu sắc vui đùa ầm ĩ trong bể bơi, phía bên ngoài giơ ly rượu lắc lư thân thể tựa như khiêu vũ, cái bàn sau lưng bày đủ loại thức và rượu rực rỡ muôn màu, lùi về phía sau nữa là đèn đuốc sáng choang của căn biệt thự ba tầng.

      Nhìn ra được mỗi người đều cực kỳ vui sướng, dáng vẻ phóng túng, nụ cười tùy tiện, nhất là hình ảnh tự sướng của Tiền Gia Tô cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng bên góc phải, còn tham gia nằm úp sấp vui vẻ thôi rồi.

      Lướt xuống phía dưới, chứng kiến bọn họ cùng nhau vui đùa có đứa con nít bình luận rằng: Nhiều đẹp quá! Chơi vui lắm hả, nhưng tại sao xong thân thể lại thoải mái vậy?[ cơ trí ]

      Tối hôm qua sau khi Tiền Gia Tô trở về trề môi than thở thầm rất lâu, song Hướng Nghị đến cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc tại sao thằng nhóc này đột nhiên luẩn quẩn trong lòng muốn bán thân, hơn nữa còn chưa thực được. Nhưng ra bộ dạng của Tiền Gia Tô bị đả kích nghiêm trọng, tuyên bố muốn nghỉ ngơi ngày giải sầu từ nay về sau kông đau đớn nữa.

      Nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi còn , bản tính vui chơi. Hướng Nghị hơi lo lắng, rời khỏi WeChat, đặt điện thoại di động sang bên.

      --03:37

      ngủ say bị tiếng chuông đánh thức, Hướng Nghị mở mí mắt nặng trĩu, liếc mắt về phía đồng hồ báo thức điện tử, lại khép lại, để ý. Bản quân ca hùng dũng còn hát, buồn ngủ dần dần mất , sau cùng vẫn mở mắt, mò mẫm mang điện thoại di động qua đây.

      Cái thằng em họ bớt lo đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài, làm cho ông họ cũng thể sống yên ổn.

      Chưa kịp nhận máy điện thoại cúp, là dãy số xa lạ, gọi lại, chỉ lúc bên kia bắt máy.

      “Alô? họ?” Giọng có chút quen thuộc của con vang lên, có lẽ uống rượu, ngữ điệu có chút chậm, nghe qua còn mềm mại lười biếng hơn nhiều so với lúc ban ngày.

      Hướng Nghị ngồi xuống, mở đèn: “Có việc gì?”

      Cuối cùng là tìm người, Chu Lăng dựa vào cửa xe gọi lớn. Buổi tối có chút lãnh, bốn phía còn đen thùi lùi, đèn đường u ám có thể xem .

      “Tam Kim uống say, ra đón cậu ấy ”, bị gió thổi sợ run cả người,“Cậu ta quá nặng, tôi khiêng nổi......” Rất nhu hòa rất , nghe qua còn có chút giống như làm nũng.

      Hướng Nghị nhanh chóng mặc quần áo, hỏi: “Các người ở đâu?”

      “Ngay trước cửa tiệm các người”, Chu Lăng quay đầu nhìn cánh cửa tiệm sửa xe đóng chặt, về phía con đường bình thường bên ngoài có tấm bảng hiệu kia mà lấy chiếc vòng đèn led ra, ở hoàn cảnh tối đen như mực cực kỳ gây chú ý.

      “Đứng đấy chờ, tôi lập tức tới ngay.”

      Hướng Nghị cúp điện thoại, chân tay nhàng ra khỏi phòng, mới vừa tới cửa, nghe thấy bà cụ ở trong phòng thò đầu ra hỏi câu: “Lại ra ngoài à?”

      Bà cụ ngủ sâu giấc, buổi tối thức dậy toilet chỉ có chút động tĩnh tỉnh ngay. Hướng Nghị quay trở lại, đẩy cửa ra : “Cháu đón Tiểu Hâm, nó uống say.”

      “Đứa này khi nào khiến người khác bớt lo”, Bà cụ lẩm bẩm câu, lại dặn dò : “Đừng chạy xe đấy.”

      “Ở ngay dưới lầu thôi.”

      Bà cụ yên tâm: “ , .”

      Hướng Nghị xuống lầu, chạy chậm vào hẻm , từ xa chỉ thấy chiếc xe dừng ở cửa, bóng dáng mảnh khảnh đứng dựa vào cửa xe, hình như là cảm thấy lạnh, khoanh tay run lên chút.

      “Uống rượu còn lái xe?” Hướng Nghị về phía ấy, trong khí đều là mùi rượu khó ngửi, khẽ nhíu mày .

      Giọng trách cứ đổ ập xuống khiến cho Chu Lăng hơi khó chịu, nhưng lười so đo, chỉ vào Tiền Gia Tô xiêu vẹo sứt sẹo bên ghế lái phụ: “ mau mang cậu ta trở về .”

      Hướng Nghị vòng qua bên kia, khom lưng muốn mở cửa xe, mùi khó ngửi từ chỗ cửa sổ mở nửa xông ra, giống như chưởng lực vô hình sinh sôi khiến bị đẩy lùi bước.

      Hừ...... Đầu gác sang bên, thở dài cái. Hèn gì lạnh như thế mà ấy vẫn đứng chờ ở bên ngoài.

      Ánh mắt chuyển sang phía đối diện, phát Chu Lăng vừa khéo cũng nhìn , biểu tình hơi hơi vui sướng khi người khác gặp họa.

      “Tiệm các người cũng có thể rửa xe nhỉ, thế làm phiền rửa qua chút nhé.” đưa tay vỗ vỗ thân xe, biết có phải Hướng Nghị bị ảo giác , giọng điều của nghe qua còn có chút vui sướng nho .

      “Bên trong này đó,” đứng cách xa chỉ chỉ vào cửa sổ, nhăn mày bộ dạng ghét bỏ: “Có thể dỡ xuống đều dỡ xuống hết, tôi thay bộ mới.”

      Hướng Nghị thích thú hiểu nhìn , lát sau mới nặng “Ừ” tiếng.

      Mở cửa xe thông gió, chờ mùi độc hại kia qua , mới cúi người xoay tay xách Tiền Gia Tô ra, động tác vô cùng kỳ diệu. Trước tiên quét mắt lượt từ xuống dưới, xác nhận cậu ấy trừ cái miệng hơi sưng ra người cũng bị nhiễm bẩn chút nào, sau đó mới dùng tay khiêng người kia lên.

      Tiền Gia Tô cao dưới 1m80 1m75, tuy rằng dáng người hơi gầy nhìn qua vô cùng yếu ớt, nhưng cậu con trai trưởng thành, trọng lượng cơ thể ít nhất là 60 kg – dễ dàng vác người kia vai như vác bao tải như thế hả?

      Chu Lăng còn chưa kịp thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, xoay người lại, giọng điệu cho phép từ chối : “ theo tôi. Tôi xách nó trở về trước, sau đó đưa về nhà.”

      Xem như người hầu của ta hả? Chu Lăng nhíu mày, đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      người còn khiêng con ma men hơn trăm cân, giờ phút này Hướng Nghị hề kiên nhẫn: “Lại đây!”

      cần”, Chu Lăng : “Tôi gọi người tới đón rồi.”

      “Đến nhà của tôi ngồi chờ, mình đứng đây an toàn.” Thái độ của Hướng Nghị rất kiên trì, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào ấy, ý tứ là nếu ấy qua trực tiếp tới bắt người.

      Lo lắng an toàn của sao? Loại cảm giác này đối Chu Lăng mà rất xa lạ, mới gặp mặt người đàn ông này lần, chẳng biết tại sao rất muốn cười, cuối cùng đương nhiên là xị mặt, biết nghe lời ngoan ngoãn qua.

      “Tôi cùng người xa lạ về nhà, chẳng lẽ nguy hiểm hơn sao?” mặt mang theo nụ cười hỏi , lông mày có chút hứng thú giương cao.

      Hướng Nghị khẽ cười tiếng, nhìn vào đôi mắt của : “Đừng tưởng ai cũng mê mình, tôi có hứng thú với .”

      Lời này đúng là khách khí nhá. Chu Lăng đối mặt với vài giây đồng hồ, nghiêng đầu sang bên cạnh, đặc biệt tự tin đánh giá câu: “Cách nhìn người của đúng là giống như chủng loại quần áo mà hay mặc.”

      -- có ánh mắt tinh tường.

      biết là nghe hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời này hay là thờ ơ, Hướng Nghị tiếp lời với nữa, đem bao tải điên rồ tròng trành vai hướng lên , với người kia: “ lên phía trước .”

      Chu Lăng mở đèn pin di động, dưới chỉ huy ngẫu nhiên của , theo đường cái tối đen đoạn, rồi quẹo vào cái hẻm còn đen kịt hơn -- ở cái góc xó xỉnh này mà muốn làm chuyện phạm pháp cực kỳ thích hợp đấy.

      Tiền Tam Kim liếc mắt cái có thể nhìn thấu ngay, có cho cậu ta mười lá gan cũng xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, nhưng ông họ của cậu ta...... Đầu tiên tạo cảm giác để vào mắt, nhưng nhìn kỹ phát người giống loại lưu manh tùy tiện, tự do tập trung, chuyện gì cũng để tâm.

      “Tôi giống loại người gì?”

      được vài bước, Chu Lăng đột nhiên quay đầu, ánh mắt vừa tò mò lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hướng Nghị, phải hỏi để trả lời cho có. còn chưa kịp mở miệng, chỉ cơ thể bỗng dưng lệch cái, như là đạp phải cái gì vậy, cả người ngã sang bên. Hướng Nghị vội vàng đưa tay ra, chuẩn xác nắm lấy cái eo đem người kia lao trở về.

      “Ối, dọa tôi giật cả mình!” đường buổi đêm bằng giày cao gót quả nhiên bất tiện, Chu Lăng vịn vào ta mới đứng vững, bàn tay vuốt ngực sợ hãi, mặt khác tay kia vừa vặn chộp vào cánh tay cơ bắp rắn chắc cứng như đá của .

      -- Thân thể của ta nóng bỏng hơn nhiều so với tảng đá .

      Ý nghĩ này vừa ló ra trong đầu chợt nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên bên tai: “Sờ đủ chưa?”

      “Chỉ là vịn chút, đừng tưởng ai cũng mê mình.” Chu Lăng điềm nhiên như buông tay ra, mặt đỏ tim đập đem những lời kia trả lại cho , sau đó mỉm cười với , vừa khéo léo lại kiêu ngạo, “Thêm nữa, tay , có thể buông ra được rồi.”

      “Chuyện này.” Hướng Nghị thu tay về, rũ mắt xuống liếc nhìn đôi giày cao gót biết bao nhiêu cm mà người phụ nữ này mang, dù vậy ấy vẫn thấp hơn nửa cái đầu, có gì biểu cảm gì phun ra tiếng: “Trẻ con”.

      “Cái gì?” Chu Lăng lập tức phản ứng kịp.

      Hướng Nghị nhìn , : “ giống như thế.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: [ Nhật ký của họ ]

      Ngày X Tháng X Năm 2016

      1. Mời Tiền Hâm ăn cơm mời mình.

      2. Mang Tiền Hâm tham gia Party mang mình theo.

      3. Biết tên Tiền Hâm nhưng biết tên mình.

      Last edited by a moderator: 27/5/19
      Hy., Loopy263, garubi2949846 others thích bài này.

    4. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      tự nhiên thấy tội nam chính ....

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 5:

      Editor: Mộc Di
      “Hướng Nghị?”

      Phong cảnh chân núi Hưng Chá lúc sáng sớm tuyệt đẹp, Chu Lăng dắt hai con chó chạy chậm nhận được dãy số điện thoại xa lạ, hơn nửa ngày cũng nhớ nổi Hướng Nghị là vị hùng nào.

      Thời gian im lặng ở bên kia dài như thế đủ làm cho người gọi hiểu ra mình lại bị người ta quên mất, Hướng Nghị đành phải giải thích: “Tôi là họ của Tiền Gia Tô.”

      “A, họ.” Chu Lăng nghĩ lại. Từ lần gặp mặt hôm đó tới nay trôi qua hơn mười ngày, người này lại chủ động liên lạc với , rất kỳ quái. Nhưng mà Chu phu nhân hoàn toàn có cảm giác ngượng ngùng vì mình chóng quên, mặt đỏ tim đập, cực kỳ ung dung chào tiếng: “Buổi sáng tốt lành.”

      Hướng Nghị đứng trước mặt chiếc xe thể thao màu đỏ chiếm nửa cái sân của , bên trái còn có chiếc xe máy điện màu vàng cát, cực kì trùng hợp là cũng bị quý kia lãng quên y như .

      “Xe của ở chỗ tôi.” , lời ít mà ý nhiều.

      Trong điện thoại hình như có tiếng gió mát lạnh, tiếng mềm du dương của phụ nữ truyền đến: “Ồ cái xe máy điện hả...... Ngại ghê, trong khoảng thời gian này bận quá nên quên mất. Như vậy , tôi qua đó lấy, vừa khéo tôi mang quà từ Hongkong tặng cho các người nhé.”

      Quà tặng? Đêm đó chỉ riêng chuyện hỏi tên của còn có thể quên, Hướng Nghị cũng tin nhớ được mang quà tặng sang cho mình, câu “Các người”, đại khái là hưởng ké ánh sáng của Tiền Hâm.

      Hẹn xong thời gian liền cúp điện thoại, cánh cửa mở ra nửa có cái đầu ló vào, cười hì hì gọi : “ Hướng.”

      Cách xưng hô làm quen ngọt ngấy chán ghét này cần nhìn cũng biết là ai, Hướng Nghị quay đầu nhìn lướt qua, thờ ơ hỏi câu: “Trở về lúc nào?”

      Người tới tên là Trần Hỉ, tóc vuốt keo quần gắn dây xích, bắt chước người khác xỏ lỗ tai, cà lơ phất phơ . ở cùng tiểu khu với Hướng Nghị, cũng là tên côn đồ đứng đầu vùng lân cận, trước kia kết thù với người khác hơn nửa đêm bị chặn trong hẻm thiếu chút nữa bị đánh chết, được Hướng Nghị ngang qua tiện tay cứu giúp, từ đó về sau liền phía tình nguyện dây dưa với , theo làm tùy tùng chứ phải nhận làm đại ca.

      Thằng nhóc tuổi còn trẻ mà làm việc đứng đắn, thời gian qua Hướng Nghị thích để ý đến , chỉ có điều trong tay Trần Hỉ đám em, bọn họ nối gót nhận là đại đại ca, thường xuyên đến quan tâm đến việc làm ăn của Hướng Nghị.

      “Vừa trở về từ tối hôm qua.” Trần Hỉ ngay lập tức vui tươi hớn hở vào cửa, từ trong túi quần móc ra bao thuốc lá đưa cho , hiệu ‘gấu trúc vàng’,“ cầm , trộm từ chỗ ông nội của em!”

      “Chế giễu ai đó.” Hướng Nghị trực tiếp vứt trở về cho , đập cái đầu ,“Vất vả lắm mới trở về chuyến sạch sao lại trộm đồ của ông nội chú hả?”

      “Ôi chao, ôi chao, ôi chao, đừng đánh vào đầu, não em bị chấn động còn chưa phục hồi tốt mà!” Trần Hỉ ôm đầu né tránh, lấy lại bao thuốc, ánh mắt xoay tròn, tác phong cợt nhả liếc mắt về phía chiếc xe thể thao thấy trước mắt chú ý được ở giữa sân, “ Hướng, chiếc xe này của ...... ở đâu ra?”

      Vừa xong, bị cái liếc mắt lạnh lẽo của Hướng Nghị quét qua, gãi đầu cười hì hì.

      “Khách hàng.” Hướng Nghị tự mình lần mò rút ra điếu thuốc , kéo cái ghế dựa lưng ra rồi ngồi xuống, chân bắt chéo nhếch lên, lấy điện thoại di động ra nghịch. “Đừng đưa ra chủ ý đứng đắn, đây phải là đồ chú có thể chạm vào.”

      câu nổi lên hơn nửa ngày của Trần Hỉ “Cho em mượn chút” cứ như vậy bị bịt trở về, cam lòng hỏi: “Khách hàng nào cơ?”

      “Kháchhàng lớn ngốc nghếch nhiều tiền.” Hướng Nghị cười như cười .

      Ánh mặt trời ấm áp lại hòa nhã, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lái vào khu phố sực nức hơi thở của cuộc sống, hai bên là các tiệm cơm cửa hàng bé xíu mở cửa buôn bán, trước cửa có ít trai tráng ngồi chia bài, tiếng mạt chược lách ca lách cách vang lên.

      Xe chạy được nửa bị ba chơi nhảy dây đường cái chặn lại, lái xe muốn nhấn còi bị Chu Lăng ngăn lại: “Tự tôi qua đó, tìm chỗ quay đầu xe .”

      Chiếc xe sang trọng xuất chuyện mới mẻ, những người đánh bài uống trà chuyện phiếm đều hiểu lòng mà ngừng lại, ánh mắt nhiều chuyện nhìn chằm chằm sang đây, chỉ có mấy đứa nhảy dây đằng trước vẫn chuyên tâm như trước.

      Lái xe vồn vã xuống xe chạy tới mở cửa, đôi giày cao cổ ôm lấy đôi chân đẹp ra trước, sau đó là bắp đùi trắng như tuyết bóng loáng nối tiếp, váy ngắn màu đen đính ngọc trai, lên nữa là vòng eo tinh tế để hở nửa, cái áo trễ vai tay ngắn màu trắng do Lĩnh Phi Phi thiết kế, ra xương quai xanh và chiếc cổ thon dài xinh đẹp--

      Gợi cảm lại hút mắt.

      Mấy chục ánh mắt trong nháy mắt giống như đèn pha cùng tập trung người Chu Lăng, ung dung vén tóc, từ trong tay tài xế tiếp nhận cái túi lớn mà quần chúng xung quanh hoàn toàn biết chủng loại, sau đó ở trong cái nhìn chăm chú của nhiều người, người phụ nữ ấy lướt qua chẳng biết từ lúc nào dừng động tác lại, bước vào trong sân của cửa hàng Hướng Dương.

      Tiếng rì rầm to lập tức vang lên trong khu phố --

      ta là ai thế? Có phải ta vào chỗ sửa xe đúng , tìm Tiểu Hướng sao?”

      “Bây giờ là mùa thu nhá, ăn mặc như thế thấy lạnh sao?”

      “Mày biết cái gì, đây là mốt! Mày nhìn cái xe đắt tiền mà ta ngồi , chắc chắn người này là nhân tình được ông chủ lớn bao nuôi.”

      “Biết đâu cha người ta là người có tiền?”

      “......”

      Hướng, người phụ nữ kia có phải đến tìm hay ? ấy chính là khách hàng lớn của hả?” Giọng cao đỉnh điểm chọc thủng lỗ tai của Trần Hỉ được bộc lộ tài năng, thành công khiến trường im lặng vài giây.

      “Tiểu Hướng ở đây hả......”

      Hướng Nghị ở trong ánh mắt tập trung đồng loạt sang đây vẫn bình thản ung dung tìm kiếm con bài, ngón cái chà xát cái, thuận tay lấy con mã che ở trước mặt cái để sang bên phải cạnh loạt miếng mạt chược xanh biếc.

      “Ù.” thu tiền, càng quan tâm ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của Trần Hỉ cùng với tiếng hỏi thăm liên tiếp từ bốn phía, ngậm thuốc đứng lên, giữa đám người đưa mắt nhìn theo trở về sân nhà mình.

      Người phụ nữ thành công gây chấn động cho khu phố mộc mạc ngồi chiếc ghế xếp dành riêng cho , tay chống cằm, nhìn về phía cánh cửa. Khi thấy bước vào cửa, khóe miệng chậm rãi cong lên,“Hi ~”

      Hi cái gì mà hi, Hướng Nghị trả cái chìa khóa lại cho : “Xe rửa sạch.”

      “Vất vả rồi,” Chu Lăng đứng lên, đem cái túi to đặt bên chân cầm lên đưa cho ,“Tấm lòng nho .”

      Hướng Nghị nhìn lướt qua,“ cần......”

      Lời còn chưa dứt, cái túi to được nhét vào trong tay , tức vừa chạm vào xúc cảm mềm mại ấm áp.

      “Tôi còn hẹn ăn với Tam Kim, trước.” Chu Lăng chào hỏi qua, thuần thục đem xe thể thao trong sân lùi lại, quay xong đầu xe lại vẫy vẫy tay về phía , sau đó đạp chân ga nghênh ngang rời .

      Hướng Nghị muốn quay về buồng trong, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại xoay người lại -- quả nhiên, xe thể thao lái rồi, xe máy điện vẫn đàng hoàng đậu ở đằng kia.

      thở dài, cái này vẫn chưa xong?

      Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi vào buổi trưa, kết quả là ngủ thẳng phen đến bốn giờ mới tỉnh lại, vừa lúc bà cụ chuyện với người ta xong rồi trở về, chuẩn bị xem tivi mình, lại bị hoảng sợ vì cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra.

      “Sao cháu lại ở nhà chứ!”

      Hướng Nghị lau mặt ra rót nước uống, “Cháu ở nhà bà chuẩn bị làm chuyện xấu xa sao? Mang ông lão nào đó về nhà hẹn hò hả?”

      Bà cụ cười mắng: “Bệnh thần kinh!”

      Vào lúc này Hướng Nghị cũng lười trở lại tiệm, định ra ngoài mua ít thức ăn trở về nấu cơm.

      “Cầm cái này,” Bà cụ tìm cái túi nhấc ra, kéo bắt bao tay vào, trực tiếp đeo lên vai.“ Tiện thể đến siêu thị, mua hai túi muối, dấm chua cũng mua lọ , chỗ còn thừa lại đủ vào miệng của cháu đâu. Bột giặt cũng mua bịch, còn có dầu gội đầu của hai đứa nữa.”

      Hướng Nghị đều thuận theo, quay về phía cái gương nhìn lại tạo hình của mình, vuốt vuốt tóc hai lần rồi ra ngoài.

      Xe thể thao màu đỏ dừng ở dưới lầu, trong tay Tiền Gia Tô mang theo mấy túi lớn, xoay người chuyện với Chu Lăng.

      “Vậy cuối tuần này , cậu xác định ngày nào đó có thể nghỉ ngơi rồi cung cấp tin tức cho tôi,” Chu Lăng mang theo cái kính râm màu đen, khuôn mặt bị che giấu hơn phân nửa, “Cậu quay trở về thử lại đồ trang bị chút, nếu thích hợp tôi lại đổi cho cậu.”

      “OK.” Tiền Gia Tô cười toe toét lộ ra hàm răng trắng.

      “Tôi đây.” Chu Lăng vẫy tay với cậu ta, muốn cho xe chạy, lại nhìn thấy người phía đối diện xuống lầu, thân hình cao lớn tráng kiện, mặc áo T-shirt màu đen và quần thể thao, vai khoác cái...... túi vải bố màu hồng nhạt hình bông hoa.

      Chu Lăng cười khúc khích tiếng vui vẻ, nghiêng đầu nhìn người nọ, cười khanh khách hỏi: “Hi, họ, họp chợ ở chỗ nào à?”

      Tiền Gia Tô cũng quay đầu, nhìn tạo hình kỳ dị của ông họ nhà mình, trong nháy mắt dường như bị chọc trúng huyệt cười, cười gập cả người.“ họ, làm gì vậy ha ha ha ha! Đeo cái túi này, buồn cười chết mất!”

      Chu Lăng tháo kính râm xuống tỉ mỉ xem xét, sau đó lấy điện thoại di động “Răng rắc” Chụp tấm hình.

      -- Nhưng mà cho chính xác thân hình cơ bắp thế này của họ có thể làm người mẫu đó, chỉ tiếc đẳng cấp của vẫn liên tục dừng lại ở trình độ của các cụ ông bán thức ăn trong chợ, ngược lại hôm nay hiếm lắm mới thấy mặc thân màu đen, mặc dù vẫn hợp mốt cho lắm, nhưng dù sao cũng đến mức như ông già, tôn lên dáng người đặc biệt cao ráo gọn gàng.

      Nhưng ...... Cái túi xách in đầy bông hoa kia rốt cuộc cái quỷ gì?

      Tiền Gia Tô nghe thấy tiếng chụp ảnh lập tức hô to: “Chia sẻ cho em, chia sẻ cho em! Lịch sử đen tối ha ha ha ha!” Sau đó hai người cầm di động hi hi ha ha đứng lên chia sẻ cho nhau.

      Buồn cười như thế sao? Hướng Nghị với vẻ mặt biết nên gì nhìn bọn họ. Nếu phải cánh cửa ở bên cạnh, có thể đoán được quay đầu bước .

      Lúc Chu Lăng rời mặt vẫn còn có ý cười đè ép được, phóng khoáng vẫy tay.

      Tiền Gia Tô lưu luyến rời nhìn theo, vừa rồi quá kích động, túi lớn cầm trong tay đều đặt ở bên chân. Khi Hướng Nghị tới đảo mắt qua, thấy được chuỗi chữ cái quen thuộc, dừng lại bước chân, đá đá: “Cái gì vậy?”

      “À, đó là quà chị Lăng cho em,” Lần đầu tiên trong đời được nhận nhiều quà tặng đắt tiền như vậy, đắc ý nhiệt tình của Tiền Gia Tô mới bình phục lúc buổi chiều lập tức lại nổi lên, từng cái từng cái cho ông họ nhà mình ngắm nhìn.

      “Đây là nước hoa, những thứ này là đồ trang bị khi leo núi quần áo, giày thể thao để leo núi, đồ lót giữ nhiệt này, vv….. Đây là mô hình Star World – set mô hình Darth Vader & Storm Trooper, siêu cấp lợi hại ......” Cuối cùng liếc nhìn cái túi lớn cái, bộ dạng có gì hứng thú,“Cái này là caravat, có lợi ích gì cả.”

      Khoe khoang xong, Tiền Gia Tô đứng bật dậy vỗ tay, cảm khái : “Chị Lăng là người quá tốt!”

      “Phải .” Hướng Nghị nhìn sâu xa “ Đáng ghê.” liếc mắt nhìn thằng em họ cái, hai tay cắm xuống túi tiền, mua thức ăn .

      chỉ có cái caravat vô dụng mà thôi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: [ Nhật ký của Hướng ]

      Ngày X Tháng X Năm 2016

      1. nhận ra mình :)

      2. Tặng quà cho Tiền Hâm nhiều hơn cả mình :)

      ----------
      Chú thích: Túi màu hường in bông hoa của Hướng:
      [​IMG]

      Last edited by a moderator: 27/5/19
      Loopy263, conlu124, garubi2949841 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :