1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự Quyến Rũ Nam Tính - Nhất Tự Mi [Full]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 20
      Edit : Michellevn




      Hướng Nghị tỉnh giấc tính là sớm, thức dậy hơn chín giờ, mặc dù đêm qua tiêu hao lượng lớn tinh lực, nhu cầu cấp bách là giấc ngủ đầy đủ mới bổ sung lại được , nhưng giường này mềm quá, ngủ quen.

      xoay xoay đầu, nằm ngủ bên phải là chủ nhân chiếc giường, đưa lưng lại với , gương mặt vùi trong chăn . Xem ra mệt lắm rồi, ngủ say mê man. Hướng Nghị trêu chọc lúc cũng tỉnh, cứ để tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình mặc quần áo xuống lầu.

      Tuy rằng Chu Lăng tuần có khoảng năm ngày ăn sáng, dì Thu vẫn cứ mỗi ngày đều chuẩn bị đâu đó. Bà trông thấy Hướng Nghị xuống lầu, khách khí mà cười cười:" Chào buổi sáng, ngài chờ lát, tôi xới cơm."

      " Để tự tôi làm ." Hướng Nghị quen được người ta hầu hạ như vậy.

      Dì Thu xua xua tay:" Ngài ngồi , ngài ngồi ạ, để tôi làm là được rồi."

      Hướng Nghị ép nữa, rất nhanh di Thu chuẩn bị xong phần đồ ăn sáng bưng lên, sau đó xoa xoa tay đứng bên cạnh, kính cẩn hỏi :" Ngài họ gì ạ?"

      "Hướng Nghị." nhìn nhìn dì Thu thấy bà có hơi căng thằng," cần khách khí như vậy."

      Dì Thu cười cười, dừng lúc nhìn nhìn lầu, hỏi :" chủ vẫn chưa dậy sao ạ?"

      Hướng Nghị ừ tiếng:" Để ấy ngủ thêm lúc ."

      Dì Thu gì thêm nữa, quay vào phòng bếp của bà, đến lúc Hướng Nghị ăn sắp xong mới chui ra dọn dẹp, có phần thân thiết mà chỉ chỉ :" chủ mà ngủ như vậy cũng phải đến trưa, nếu ngài buồn chán có thể xem ti vi."

      " Con chó đâu rồi?" Hướng Nghị hứng thứ gì xem ti vi, nhớ tới hai con chó lần trước đó.

      " Ở phòng thú cưng đó, từ vườn hoa tới là có thể nhìn thấy." Dì Thu có vẻ hơi kinh ngạc khi thấy biết hai con chó nho kia," Ngài nhìn thấy chúng nó rồi sao ?"

      Hướng Nghị ừ tiếng.

      " Căn nhà lớn như vậy lại chỉ có mình chủ, may mà còn có con chó ở bên ấy, cũng quạnh quẽ lắm. Chỉ là Nhị Ngốc ồn ào vô cùng, chủ nuôi nó ở cùng trong nhà, toàn bộ đồ gia dụng bị nó gặm hỏng hết." Nhắc tới hai con chó lời của dì Thu có phần thân thiết," Tiểu Mỹ ngoan lắm, năm ngoái lúc sinh nhật chủ, Thời tiên sinh tặng cho ấy, vô cùng nghe lời, có đôi khi còn có thể trông coi được Nhị Ngốc."

      Lời này của bà có thể là vô tâm, nhưng quả thành công trong việc đảo ngược thứ hạng của nhị ngốc và tiểu mỹ xinh đẹp trong lòng Hướng Nghị.

      Vật đáng như vậy thế mà lại là do vị Thời mặt đen kia đưa tới .......Chậc.

      Giấc ngủ này của Chu Lăng sâu, lúc tỉnh giấc cũng là cơn đau mỏi chân và xương sống thắt lưng, vừa hơi cử động, liền bị trận tê mỏi làm cho nhịn được khẽ rên rỉ ra tiếng. Cảm giác này sao lại giống như hôm qua chạy maraton vậy nhỉ ?

      Khó khăn nhấc đầu ra khỏi chăn, lần mò lấy di động rung ở đầu giường qua, rồi lại nằm sấp trở về, nhắm mắt lại nhận cuộc gọi.

      uể oải cất tiếng " Alô", bên kia im lặng mấy giây, truyền đến giọng có chúc ngập ngừng của Tiền Gia Tô:" Chị Lăng hả?"

      " Hả ?" Chu Lăng nhắm mắt lại

      " họ em có phải ở chỗ chị ạ ?" Tiền Gia Tô có chút xấu hổ hỏi. Tối hôm qua cậu uống nhiều, ngủ ở phòng khách nhà Đinh Y Y, vừa thức giấc lo lắng cho ông họ đáng tin của mình, ai mà biết điện thoại di động ấy vậy mà tắt luôn.

      Vấn đề này có vẻ hơi dư thừa, dù sao tối qua hai người cùng nhau biến mất, Tiền Gia Tô có chút lo quấy rầy đến chuyện tốt ủa hai người, dẫu sao dựa theo thể lực của họ nhà cậu, thức dậy vào buổi sáng e là có vấn đề gì.

      Nhưng cậu vẫn phải hỏi chút, chưa xác nhận được an toàn của họ, cậu về nhà biết ăn làm sao với bà ngoại.

      " Ở chỗ tôi chứ đâu," Chu Lăng mắt nhắm tịt vươn tay sang bên cạnh sờ sờ --- trống . lập tức mở mắt ra, " Ủa ? có ."

      Tiền Gia Tô mờ mịt :" Hả ? Vậy rốt cuộc có ở hay ?"

      Chu Lăng nhấc cơ thể bủn rủn ngồi dậy:" Tôi xem thế nào, chút nữa gọi lại cho cậu."

      Cúp điện thoại, vỗ vỗ thắt lưng, chăn trượt xuống, lộ ra thân lõa lồ, bầu ngực, bả vai, sau lưng, tất cả đều là vết tích mờ ám xanh xanh hồng hồng. Chu Lăng xuống giường tìm bộ quần áo rộng rãi mặc vào, xỏ đôi dép lê xuống lầu, tìm kiếm người đàn ông bị nghi ngờ chơi xong liền bỏ chạy.

      nhìn thời gian, có điều chắc là sắp giữa trưa rồi, dì Thu vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp. Chu Lăng dạo quanh phòng khách lượt, vào hỏi bà :" Dì Thu, dì có nhìn thấy Hướng Nghị ?"

      " Hướng tiên sinh ở sân sau." Dì Thu nhìn muốn gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ ," Bên ngoài có tuyết rơi, mặc dày chút ."

      " Tuyết rơi ?" Chu Lăng kinh ngạc quay đầu lại, xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bên ngoài quả thực mảnh trắng xóa. đến bên cửa sổ, những bông hoa tuyết vẫn bay bay, mặt đất tầng tuyết đọng lại, trong vườn hoa bị tuyết trắng bao phủ vẫn người, cầm quả bóng ném lừa Nhị Ngốc nhảy trong tuyết.

      Đứng bao lâu cảm thấy mỏi, Chu Lăng ngồi xuống ghế mây trước cửa sổ, nhìn họ chơi đùa ngoài cửa sổ. ngờ Nhị Ngốc nhìn thấy trước, thèm bóng nữa, cong đít chạy như điên về phía này, ở bên ngoài cách lớp kính hướng sủa gâu gâu.

      Hướng Nghị xoay người lại, nhìn thấy mặt hơi ra ý cười, tuyết rơi đầy tóc vai, nhưng vẻ tươi cười lại khiến người ta dạt dào ấm áp.

      vẫy vẫy tay kêu ra ngoài, Chu Lăng mím môi lắc đầu, lạnh lắm đó ai thèm chứ. Có điều nhớ lại giữa đêm qua sau khi cuối cùng yên tĩnh, hai người họ đánh cược, cược ai sáng ra có thể thức dậy trước. Tuy rằng rất ngây thơ đấy, nhưng xác thực thắng.

      Hướng Nghị tới, trong tay làm xong quả cầu tuyết và ấn nó lên mặt kính đối diện .

      dắt Nhị Ngốc chuẩn bị vị phòng thú cưng, nghĩ tới nó ghì lại chịu . Đại cẩu trưởng thành hơn hai mươi kg ,kéo như nào cũng nhúc nhích.

      Chu Lăng cũng hỗ trợ, chỉ chống cắm nhìn cười nhạo, đuôi lông mày nhếch lên đắc ý. Chó của nghe lời như thế, cũng biết có gì hay mà đắc chí chứ, Hướng Nghị quét ắnh mắt bay bổng nhìn , khom người xuống cứ thế mà ôm con Husky hình thể khổng lồ lên.

      Kể từ sau khi trưởng thành vẫn chưa bị người ôm như vậy, vẻ mặt Nhị Ngốc cứ gọi là đần thối đần nát ra, tức khắc cảm tình đối với nhân loại giống đực đầy vẻ uy hiếp này dâng lên nhiều thêm chút. Trưởng thành cũng vẫn là bảo bối mà, cần được ôm ôm !

      Khi Hướng Nghị quay trở lại phòng khách, Chu Lăng nghe điện thoại, nét mặt rất nghiêm túc, giữa đôi lông mày lộ ra cảm giác xa cách, giống như ở trước mặt luôn mang theo ý cười.

      " Vậy tối nay nhé, tôi đưa Hi Mạn cùng ..... Được, cứ như vậy ." cúp máy, xoay điện thoại hai vòng trong tay, thở ra hơi. Chung phu nhân gọi tới, mời tới nhà chơi, thuận tiện bàn bạc chuyện hôn của hai "con ."

      Hướng Nghị cởi áo khoác ra, giũ giũ tuyết, treo lên móc áo.

      Chu Lăng đặt điện thoại di động xuống tới, vươn tay muốn ôm eo , bị ấn đầu ngăn lại :" Đừng chạm, người lạnh."

      Dì Thu đưa khăn mặt và trà nóng lên tới, Chu Lăng và Hướng Nghị ngồi xuống bên cửa sổ, uống trà ngắm tuyết -------Loại chuyện văn vẻ này hai người đương nhiên làm, chủ đề bàn luận lại hết sức ấu trĩ.

      Hướng Nghị lau tóc xong, tiện tay đặt điện thoại di động lên bàn:" Đánh cược hôm qua vẫn còn tính chứ ?"

      Sao tính, cũng đâu phải người giữ lời. Chu Lăng thờ ơ ăn trái cây:" Muốn cầu gì, cứ ."

      Hướng Nghị cần suy nghĩ gì, hiển nhiêu là mưu từ lâu :" Ảnh chụp của ai kia đầu giường em, ném ." nâng chung trà lên uống ngụm." Lúc ngủ bị thằng khác nhìn, khó chịu."

      Chu Lăng cũng thèm suy nghĩ, trả lời như đinh đóng cột:"Đổi cái khác ." Đó chính là Idol của , có thể tùy tiện ném gọi là Idol nữa nữa rồi.

      "Chỉ cái này." Hướng Nghị cũng khăng khăng hết mức.

      Chu Lăng nhìn chăm chú, chầm chậm nuốt xuống miếng dưa lê trong miệng, đặt dĩa ăn màu bạc tinh xảo xuống. Ngón trỏ móc lấy cổ áo , hơi kéo xuống, vùng cổ và xương quai xanh từng mảng từng mảng dấu hôn cứ thế mà phơi bày trọn vẹn trong mắt người đối diện.

      " Ai làm, hả ?" nhướng nhướng mày hỏi.

      Tầm mắt Hướng Nghị lướt nhanh qua từng vết tích lưu lại, giống như huy chương đại diện cho chiến tích đêm qua. Qua hồi lâu, khẽ thờ dài, nghe có vẻ rất bất lực, nhưng nếu nhìn kỹ, thấy khóe miệng cong lên.

      bưng chung trà trước mặt lên:" Được rồi, em giữ lại ."

      Ý đồ của Chu Lăng đạt được cười rộ lên, thảnh thơi dựa người ra sau, tầm mắt chuyển ra cảnh tuyết rơi im ắng ngoài cửa sổ.

      Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, xem chừng là tối qua bắt đầu rơi, vậy phải thời gian nữa mới ngừng.Dự báo thời tiết đôi khi khá chính xác.

      Bỗng dưng Chu Lăng nhớ tới bộ lông Pomeranian nhà mình cũng trắng như tuyết, nhất thời có chút ngứa tay, liều kêu người ôm lại đây.

      Buổi sáng tuyết rơi quá nhiều, Hướng Nghị sợ nhóc chịu được lạnh, nên đưa nó ra ngoài chơi, rốt cuộc nhóc kia được thả ra, vừa vào nhìn thấy Chu Lăng, giãy dụa đòi xuống, chân ngắn củn phình phịch chạy tới.

      Chu Lăng ôm nhóc lên đùi, thấy nhóc nhìn chằm chằm trái cây thèm thuồng, lấy cái nĩa đút cho nhóc ăn.

      Hướng Nghị trầm mặc nhìn hai người ( theo editor phải là nhìn người chó ^^), lát sau đột nhiên hỏi :" Chó này là con riêng của em tặng hả ?"

      Chu Lăng hơi dừng động tác, giương mắt nhìn .

      Hướng Nghị đặt chung trà xuống:" chút về con riêng của em sao ?"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 21
      Edit : Michellevn




      " chút về con riêng của em sao?"

      Đối diện người chó cùng nhìn qua đây, biểu cảm như . Ánh mắt Hướng Nghị sâu kín nhìn họ.

      Chu Lăng nhìn thẳng vào , vẻ mặt ung dung thư thái, chỉ là cố tình bóp méo ý tứ của , khôi hài mà hỏi lại:" có hứng thứ với ta à ? Hiểu được ta đến đâu rồi, chút thử xem."

      " Có quan hệ với em ." Hướng Nghị

      Chu Lăng tiếp tục đút trái cây cho Pomeranian , vừa cười nhạt nhẽo :" chính là quan hệ mẹ kế và con nuôi đó."

      " Ngoại trừ con nuôi và mẹ kế chứ." Hướng Nghị vươn tay túm lấy con chó ngoan ngoãn há miệng chờ ăn mang qua đặt lên đùi mình, nó tủi thân rên ư ử muốn chạy, bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông nhốt lại, tay kia xoa lung tung mấy lượt đầu nó." Giữa hai người chắc là còn có cái gì đó."

      Chu Lăng thở dài hết sức khoa trương, sau đó với vẻ cò kè :" Trước tiên về những lần xem mắt của . đống tuổi như được người khác giới thiệu nhiều đối tượng như vậy, sao vẫn độc thân thế ?"

      "Cũng chỉ có hai lần ." Hướng Nghị thẳng đuột ra hết," lần tong, còn có lần kia, qua lại được thời gian, cũng tong luôn rồi."

      " Chà, còn từng qua lại cơ đấy," Tới đây Chu Lăng hào hứng, kề sát lại gần nằm nhoài lên bàn, ánh mắt sáng rực nhìn ," Làm công việc gì vậy, xinh đẹp ?"

      người có thâm niên cái đẹp, Hướng Nghị nhớ lại dáng vẻ của đối phương, rất nghiêm túc mà đánh giá:" Bình thường thôi. Là giáo viên mầm non."

      Chu Lăng hiểu ra gật gật đầu, tiếp tục tò mò hỏi :" Giáo viên mầm non chắc là rất dịu dàng hả, có phải ở giường hung mãnh quá dọa người ta rồi ?"

      Hướng Nghị quét ánh mắt ngả ngớn sang :" Sao, dọa em rồi hả ?"

      " Còn được mà, trong dự liệu." Chu Lăng nhướng mày, cong khóe miệng nhìn cười với vẻ mặt mờ ám," Việc tốt như em tưởng tượng đó."

      Việc làm tốt sao? Tối qua cũng biết ai mở miệng là kêu trai suốt, cuối cùng bị làm đến khóc ra luôn. Hướng Nghị khẽ cười, bình luận về tính đãng trí có chọn lọc của ." Chưa tới bước kia đâu." Giọng thản nhiên," Lý do chia tay là lãng mạn, biết cưng chiều người ta."

      Chu Lăng vậy mà đồng ý:" Sao em cảm thấy biết cưng chiều người ta lắm á ?" Lòng bàn tay bợ lấy cằm, cười hi hi," chưa nấu mì cho ấy sao ? đưa ấy ăn đồ ăn vặt quê nhà hả ? dạy ấy chạy xe đạp sao? làm ấm chân cho ấy à ?"

      " Giữa hè ấm chân cái gì ."

      " Cũng chưa đưa thuốc cho ấy sao ?" biết vì sao, trong lòng Chu Lăng có chút vui sướng nho , như này xem ra vẫn có chút đặc biệt đây.

      Dáng vẻ của Hướng Nghị như trước kia vẫn quá quan tâm :" ấy sinh bệnh, hơn nữa biết nhà ấy ở đâu."

      Chu Lăng liền thấy vui hơn:" Được rồi, em hiểu rồi, chắc chắn cũng chủ động hẹn, tặng quà cho người ta, tong mới lạ."

      Hướng Nghị cười cười, chối.

      " Tới em đó, mẹ kế."

      Tâm tình Chu Lăng phơi phới uống hai ngụm trà, vừa nghe giọng thờ ơ của ở đối diện, lập tức bị xưng hô này gây nghẹn suýt sặc, vội đặt chung trà xuống há miệng nhuận khí .

      " Cũng có gì," Giọng hết sức bình thản," Chỉ là năm đó tuổi trẻ biết gì, mơ hồ quen người ta, bị tra nam lừa gạt thôi."

      Tình cảm của đối với Thời Tuấn rất phức tạp, ta cứu mạng, từng bước phụ giúp đến ngày hôm nay, tại Chu Lăng có cuộc sống có thể ăn sung mặc sướng tiêu tiền như nước, chạy xe thể thao ở biệt thự, công lao của ta " thể có" . căm ghét có phần vong ân phụ nghĩa, nhưng trong lòng quả căm ghét chiếm ưu thế.

      Kể ra cuộc đời trước kia quá bi thảm, mất cha từ , năm 8 tuổi mẹ cũng qua đời luôn, được người cậu duy nhất nuôi nấng, mợ khắt khe, em họ ghét bỏ, đến cả bà ngoại ruột cũng mắng chửi là đồ sao chổi.

      Trưởng thành trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy, thi đỗ đại học, vốn cho rằng rốt cục cũng thoát khỏi lồng giam, thư thông báo lại bị người mợ xé nát với lý do trong nhà có tiền.

      thân mình rời xa quê nhà đến thành phố nơi trường học tọa lạc, lúc ấy đứa nhà quê ngốc như vậy, biết rằng có thư thông báo vẫn có thể báo danh, vừa làm các loại việc vặt, vừa lén lút đến trường học ké. Nơi ở chính là tầng hầm ẩm mốc, rò rỉ và thấy ánh sáng mặt trời, còn chưa kể ăn uống, mì ăn liền là bữa ăn rất quan trọng.

      Thời Tuấn là được quen biết trong những ngày khốn khó nhất đó.

      Học trưởng cùng trường, vẻ ngoài nhã nhặn, chăm sóc đủ kiểu, giới thiệu cho công việc tiền lương nhiều lại mấy vất vả, vậy còn hao tâm tổn trí giúp khôi phục tư cách sinh viên, cho có thể quang minh chính đại đến trường.

      ta còn từng cứu mạng .

      Năm đó ở nhà ga , gặp phải hội buôn người sử dụng bà già làm mồi nhử để hỏi đường, ngốc ơi là ngốc bị bắt , suýt nữa bị bán đến vùng núi lạc hậu hẻo lánh phía tây. Là Thời Tuấn phát mất tích, biết dùng thủ đoạn và mối quan hệ như thế nào, ấy vậy mà dẫn người đuổi tới thị trấn cách đó hơn ngàn km, cứu được ra.

      Mặc dù sau đó cũng biết, vẫn luôn giúp đỡ chính là cha nuôi của Thời Tuấn ----- Chủ tịch tập đoàn Đại Nguyên, chồng trước của . Nhưng đối với hai chuyện này, vẫn luôn rất cảm kích Thời Tuấn.

      Bên cạnh có người ưu tú đối xử với được gọi là "tốt "như vậy, cha mẹ như , động tâm chắc là rất khó mà. Thế nhưng hết thảy tâm tư đẹp đều kết thúc tại lúc Thời Tuấn tự tay tặng cho cha nuôi.

      ----------Lúc ấy hai người họ ràng quan hệ qua lại.

      Thời điểm đó Chu Lăng cũng mới được biết, bản thân mình được họ chi mười lăm vạn " mua đứt" từ trong tay người mợ. nghèo khổ đến chỉ còn lại lòng tự trọng, sao chống lại nổi phản bội và nỗi nhục nhã.

      tại nhớ tới loại chuyện này,vẫn cứ cảm thấy khó thở uất ức. Chu Lăng tựa người ra phía sau, quay đầu nhìn bông tuyết mềm mại rơi xuống, chậm rãi thở ra hơi. Ngừng trong chốc lát, mặt mới khôi phục lại thần thái ung dung thoải mái trước đó.

      " xong rồi đó!" khoát khoát tay, dáng vẻ như để ý, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn cùng ," ra em còn phải cảm tạ ta đó chứ, ba chuyện lớn của đời người phải là thăng quan, phát tài, chồng chết sao, đây chính là ước ao được mà."

      Hướng Nghị đặt chó xuống, đứng dậy đến bên cạnh Chu Lăng, ôm chặt lấy .

      ra trong lòng vẫn cò nhiều nghi vấn, có số chỗ được nhắc tới cách mơ hồ, ràng phía sau còn có tình tiết khác. Nhưng hỏi nữa, cũng gì nữa, chỉ ấn đầu vào trước lồng ngực mình, giống như vừa rồi ve vuốt con chó kia, xoa xoa nhè .

      Chu Lăng kháng cự lại, ôm lấy vòng eo , lát sau bàn tay trượt xuống, nhéo cái lên bờ mông cơ bắp căng chặt mượt mà của . Sau đó còn buông câu đầy cảm xúc:" Mông vểnh đấy."

      ".............." Hướng Nghị buông tay ra, vỗ cái lên đầu , quay về chỗ ngồi xuống.

      Trong danh sách người ghét nhất của Chu Lăng, Thời Tuấn xếp thứ nhất, con riêng của chồng Bùi Hi Mạn xếp thứ hai.

      Nhưng may, hôm nay đều phải gặp cả hai, còn phải giả bộ có gia đình hạnh phúc trước mặt người ngoài, sắm vai người mẹ kế có trách nhiệm.

      Buổi tối gặp mặt người nhà họ Chung, Chu Lăng là người tới trễ nhất, Thời Tuấn và Bùi Hi Mạn đều tới rồi, bốn người nhà họ Chung cũng tề tựu đông đủ. Chu Lăng mặc áo khoác rất thoải mái, vào cửa cởi ra, bên trong là áo lông cao cổ hay mặc ở nhà cùng với quần bò.

      Chung phu nhân thach lịch trong chiếc sườn xám cách tân màu tím nhạt, mặt vẻ vui, hiển nhiên là hài lòng lắm đối với cách ăn mặc trang trọng của .

      Vị Chung phu nhân này và Chu Lăng ra lại rất có duyên, đều là người làm mẹ kế, đối địch với con riêng của chồng, nhưng buồn cười chính là hai con riêng cùng về chiến tuyến, mà hai bà mẹ kế lại nhìn nhau vừa mắt.

      Chu Lăng làm như phát ra cặp chân mày nhíu lại của ấy, mỉm cười cất tiếng chào hỏi, với chủ tịch Chung chuyện cùng Thời Tuấn cũng đánh tiếng chào, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha da ở phòng khách.

      " Thần sắc Nguyên phu nhân tệ ." Chung phu nhân vừa khách khí vừa chân tình mà khen câu. Bản thân ta bảo dưỡng cũng rất tốt, tuy rằng con cũng mười sáu tuổi, nhìn dáng dấp ta cũng hơn kém ba mươi tuổi. Nhưng hôm nay Chu Lăng da dẻ hồng hào tinh thần sung mãn, sắc mặt tự nhiên mà khỏe mạnh, cũng phải tỉ mỉ bảo dưỡng là có thể đạt được.

      Chu Lăng chỉ nhướng mày cười cười, vui vẻ nhận lấy khích lệ của ấy. Suy cho cùng vừa mới được động cơ vĩnh cửu của trai Hướng tưới nhuần qua, khí sắc đương nhiên tốt.

      Bùi Hi Mạn ngồi bên cạnh, vẫn như cũ cố gắng kiềm chế để che giấu ghê tởm và coi thường trong mắt." Hôm nay phải đến công ty sao, bận rộn cái gì chứ, Thời Tuấn đính hôn, chuyện lớn như vậy mà cũng đến muộn được."

      Chu Lăng cũng lười làm dáng vẻ giả mù sa mưa, cứ thế mà đâm thẳng vào chỗ đau của ta:" Tôi bận gì cả, trái lại là kìa, nghe nhà chồng sắp phá sản rồi, chống đỡ được có thể tiếng, đều là người nhà, sao có thể trơ mắt nhìn ăn ngủ đầu đường chứ."

      thực tế đương nhiên có thể làm được.

      Về điểm này hiển nhiên Bùi Hi Mạn ràng hơn ai hết, sắc mặt hơi biến đổi:" Chuyện mà thôi, đừng nghe tiếng gió mà nghĩ trời mưa."

      Chu Lăng cong khóe miệng gì, nhị thiên kim Chung Niệm Đồng thay đổi vẻ kiêu căng vô lễ lần trước, tự mình bưng trà đưa đến trước mặt , vẻ mặt nhu thuận lấy lòng:" Dì Chu, uống trà."

      Chu Lăng cười liếc nhìn ta, tiếng cảm ơn, trà cũng chạm.

      Chung Niệm Đồng cười hi hi:" Dì Chu, cháu đưa dì tham quan phòng cháu chút nhé."

      Cũng biết con bé này định giở trò gì, đối với khuê phòng của ta Chu Lăng chẳng có hứng thú gì, định từ chối Chung phu nhân mở miệng ngăn cản:" Ăn cơm giờ rồi, con gọi chị con xuống ."

      " Chị ấy ra vẻ ta đây quá đấy .........." Chung Niệm Đồng trề môi, than thở tiếng, xong vẫn ngoan ngoãn chạy . Sau vài phút, nhân vật nữ chính Chung đại tiểu thư mới khoan thai xuống lầu, nét mặt lãnh đạm, nhìn thấy nét tươi vui khuôn mặt.

      bữa cơm mà có rất nhiều tâm tư khác nhau.

      Hôn được định đoạt, việc cụ thể thế nào căn bản cũng tới phiên Chu Lăng quan tâm, hôm nay mời đến, chỉ là nghi thức ngang sân khấu chút. Vì vậy, gửi lời chúc phúc và bày tỏ phản đối với việc sắp xếp tiệc cưới, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.

      Lúc rời , Chung Niệm Đồng xung phong nhận nhiệm vụ ra tiễn khách, ta theo Chu Lăng, nhân lúc mọi người chú ý lặng lẽ hỏi:" Chị Chu ơi, sau này em có thể tìm chị chơi cùng ?"

      Đối với vẻ thức thời của ta Chu Lăng rất vừa lòng, nhưng vẫn có hứng thú chơi cùng con nhóc con chưa đủ lông đủ cánh. Vẻ mặt buồn cười:" Chơi nhà chòi sao ?"

      "Đương nhiên phải!" Chung Niệm Đồng có phần bực bội, vẫn muốn gì đó, gõ gõ quai hàm, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại," Dù thế nào em cũng hẹn chị." ta khua khua tay, giống như con bướm bay trở lại.

      Chu Lăng để tâm, mở cửa xe định lên xe, Thời Tuấn chạy tới bên cạnh , nhìn vào chiếc áo len cao cổ trong áo gió của , rồi lại dời ánh mắt để lại dấu vết.

      " Tôi đưa em , có mấy lời với em." xong cũng đợi Chu Lăng tỏ thái độ, cúi đầu phân phó tài xế trong xe về nhà trước.
      conlu124, garubi29498, Mai Trinh22 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      mắt quá , liền lúc 3 chương luôn
      michellevnfoureye thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Truyện hay lắm, thanks nàng @michellevn làm tiếp nhé
      michellevn thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 22
      Edit : Michellevn



      là có lời muốn với , sau đó lên xe lại vẫn luôn trầm mặc. Hơi ấm tỏa ra trong xe, Chu Lăng ngán ngẩm mở cửa sổ ra khe , ngưng lát, vẫn thấy chán, cứ thế mà nhịn đến tận cùng luôn.

      " Chuyện đính hôn phải cố ý giấu em, ngày đó họp xong căn bản muốn với em," Chiếc xe rẽ vào đại lộ đông đúc, lúc này Thời Tuấn cuối cùng cũng mở miệng, quay đầu liếc nhìn , giọng tựa như có chút ý tứ trách cứ," Em nhanh quá đấy."

      Chu Lăng hiểu tầm quan trọng ta cố ý giải thích lại là ở đâu:" Loại chuyện này vốn dĩ cần thiết với tôi, chuyện của tự làm chủ là được rồi, tính xem tôi là mẹ à ?"

      luôn có bản lĩnh chọc chuẩn xác đúng điểm nỗ lực của Thời Tuấn, sắc mặt ta đen chút, nhưng lại khôi phục rất nhanh như ban đầu." Chúng ta ầm ĩ nhiều năm như vậy, em vẫn chưa thấy đủ sao ?"

      Chu Lăng hừ lạnh tiếng:" Sao có thể gọi là ầm ĩ, ràng là cứ diễn vai tình thánh trước mặt tôi, mà tôi có hứng thú đóng kịch với ."

      " Em cho rằng tôi vì em làm hết thảy đều là đóng kịch sao ?" Thanh Thời Tuấn có phần trầm.

      " phải sao, Thời tổng?" Chu Lăng nhàng linh hoạt hỏi lại ," Đừng như thể vì tôi mà trả giá bấy nhiêu, ngoại trừ đưa tôi vào cửa Nguyên gia. Có thể sống đến giờ, nắm được di sản, đều là tôi dựa vào chính bản thân mình thực được. đối với tôi, ngay từ lúc bắt đầu phải chỉ là lợi dụng sao."

      Thời Tuấn trầm mặc hồi lâu, mới có phần đè nén mà :" E rằng còn có chút gì đó khác."

      " Thôi , trong mắt ngoại trừ lợi ích, còn nhìn được thứ gì khác nữa sao ? và Chung Niệm Vi kết hôn, chẳng lẽ phải vì cổ phần của Đại Nguyên và Chung Phi Quốc Tế ?" Chu Lăng xì tiếng, " Yên tâm , đến lúc con được sinh ra, thực mang họ Nguyên rồi, 10% cổ phần kia thiếu ."

      Thời Tuấn nghẹn hơi trong lồng ngực, lên được mà xuống xong, cũng mở cửa sổ bên này ra, gió lạnh tràn vào thương tiếc, có vẻ dễ chịu hơn chút. Chậm rãi thở ra hơi ấm ức, giống như muốn so đo cùng :" cái này nữa."

      cái này, cái kia càng có gì để nữa. Chu Lăng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy trong tiếng gió rít gào, tiếng của Thời Tuấn tựa như bị thổi tan ra:" Người đàn ông hôm qua kia, nên tiếp tục nữa."

      " còn có tâm trạng quản việc của người khác mà liên quan tới mình," Chu Lăng châm biếm ," Có thời gian này bằng tra xét chút coi vị hôn thê kia và bạn trai cũ cắt đứt sạch chưa, sẵn lòng đội mũ xanh( bị ngoại tình) kết hôn phải là được, nhưng mặt mũi Đại Nguyên gánh nổi chuyện này đâu."

      "Em đừng quan tâm!" Vẻ mặt Thời Tuấn đột nhiên lạnh , sau đó tựa như ý thức được giọng điệu mình nặng quá, dừng lại, giọng hạ thấp xuống chút:" Cái đó quan trọng."

      ta vì lợi ích, đến cả tôn nghiêm đàn ông cũng có thể cần, Chu Lăng mới lười chẳng muốn thêm gì nữa. Nhưng đối với việc riêng của Thời Tuấn có hứng thú, có nghĩa là Thời Tuấn dễ dàng buông tha chuyện của .

      " quân nhân xuất ngũ, thợ sửa xe, em vui đùa chút rồi thôi , đừng làm chuyện ngu xuẩn."

      Nhất thời Chu Lăng trở nên rất kiên nhẫn, lông mày xoắn kết lại:" được quản việc liên quan tới rồi mà, tự tôi có chừng mực."

      Xe đến biệt thự, chậm rãi dừng lại ở giữa sân, Thời Tuấn quay đầu lại nhìn , nét mặt hơi ủ dột :" Tôi chỉ là nhắc nhở em, chớ quên rằng em có thể được hưởng thụ hết thảy điều kiện này."

      Chu Lăng để ý ta, giây đồng hồ cũng muốn ở lại, xuống xe trút cơn giận dữ mà đóng sầm cửa xe lại.

      biết có phải là do ban ngày thẳng thắn cùng Hướng Nghị, hay là màn chuyện kia với Thời Tuấn hồi tối, mà giấc ngủ đêm này của Chu Lăng tốt mấy, ban đêm lại có giấc mơ hay lắm. Hơn bốn giờ sáng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy người, trong phòng ngủ mảnh tối đen, yên tĩnh tiếng động.

      Lồng ngực có chút khó chịu, mở đèn, xuống giường mở cửa kính ra, trong nháy mắt gió lạnh tràn vào mặt, lạnh đến run người, vội vàng đóng cửa lại.

      Lại quay trở về giường nằm, khó chịu trong lòng cách nào đè xuống được, trằn trọc lăn qua lăn lại, dứt khoát khoác thêm quần áo, xỏ dép lê xuống lầu.

      Trong phòng khách yên tĩnh mờ nhạt, chỉ có thể nghe được tiếng dép lê của loẹt xoẹt nền nhà. Vào lúc này mọi người đều ngủ, Chu Lăng rót cho mình ly nước, bất chấp gió lạnh qua sân sau đến phòng thú cưng.

      Hai con chó cũng say giấc nồng, bừng tỉnh bởi tiếng bước chân rất , mí mắt cụp xuống nhìn nhìn , phát ra thanh ư ư làm nũng. Chu Lăng ôm và vuốt ve từng con , sau đó mới để chúng về ngủ .

      Quay về phòng ngủ vẫn cảm thấy muộn phiền như trước, gọi điện thoại đánh thức trợ lý trong giấc mộng, kêu ta đặt vé bay chuyến sớm nhất, bay vào sáng sớm vượt mây thành phố đảo tận hưởng gió mùa hè.

      Loại hành trình giải sầu này phải lần đầu tiên, chỗ ngồi ở thành phố đảo này cũng tới ít lần, ngay cả hành lý Chu Lăng cũng mang, xuống máy bay thấy thời tiết xấu, tâm trạng mới thoải mái chút.

      Tập đoàm Đại Nguyên có khách sạn nghỉ dưỡng riêng ở đây, Chu Lăng trước hết ngủ bù giấc, tỉnh dậy vừa lúc nắng chiều, ăn chút đồ rồi ra bờ biển. mua ngay tại chỗ bộ bikini, nhưng dấu hôn người vẫn chưa tan biến hết, đành phải trùm lên người chiếc áo choàng hoa mỏng sặc sỡ, dài ----------bởi vì bắp đùi của cũng may mắn tránh khỏi.

      Biển đẹp vô cùng, bờ cát cũng rất náo nhiệt, Chu Lăng nằm ghế bãi biển dưới tán dù che nắng, uống nước dừa tận hưởng ánh nắng mặt trời, nguồn năng lượng tiêu cực được thanh lý sạch bởi mặt trời ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều.

      chụp tấm hình biển rộng trời trong xanh, đăng lên vòng bạn bè. bao lâu nhận được bình luận của Tiền Gia Tô : họ em ?

      Chu Lăng gửi video chat cho cậu ta, Tiền Gia Tô vẫn giường, nhìn giống như vừa mới tỉnh ngủ, quả đầu bù xù y hệt tổ chim.

      " họ cậu làm sao ?" hỏi

      " Bên cạnh chị kia phải họ em sao ? " Tiền Gia Tô dướn đôi mắt nhập nhẹp ngái ngủ lên, gảy gảy tóc trước ống kính." Cái người trong hình chị vừa chụp á ."

      Ngươi bên cạnh nào nhỉ ? Chu Lăng nghi hoặc mở lại tấm hình mình chụp, lúc này mới phát góc phải tấm hình lấp ló bắp đùi màu đồng cổ. Chậc chậc, so với họ cơ bắp kém, nhưng màu da xem ra còn đen hơn họ.

      Chu Lăng uống ngụm nước dừa tươi mát, trả lời bằng hai chữ :" Người qua đường " ( Hai chữ là 路人)

      " Em cũng mà, tối qua họ vẫn ở nhà, sao mà mới sáng sớm có thể đến bờ biển được, lại còn mặc quần áo, phóng túng thế cơ đấy."

      Chu Lăng cười vui vẻ:" Giờ xế chiều rồi cậu thiếu niên ạ."

      "Với em mà mới chỉ buổi sáng thôi, em chính là người làm ca đêm." Tiền Gia Tô xong, cười nham hiểm hai tiếng," Bị họ em nhìn thấy chị chết chắc rồi, hì hì."

      Vừa xong những lời này, di động của Chu Lăng có cuộc gọi tới --- cái miệng quạ đen này. Chu Lăng tắt video, chuyển qua nhận điện thoại của Hướng Nghị.

      " biển à ?" Giọng nghe có vẻ khá bình thường.

      Chu Lăng ừ tiếng.

      lại hỏi :" chơi sao ?"

      Chu Lăng tiếp tục ừ .

      " lúc nào vậy ?"

      " Sáng nay."

      Hướng Nghị mơ hồ cười tiếng :" Hành tung của em khó nắm bắt."

      Chu Lăng giờ nghe được thanh của , trước mắt lại nhảy ra hình ảnh buổi tối hôm đó điên cuồng dữ dội, bị ánh mặt trời chiếu rọi hiểu sao cơ thể có chút mềm mại.

      duỗi người ra, ngậm ống hút cười hi hi hỏi :" Sao nào, nhớ em rồi hả ?"

      " có mà." Hướng Nghị

      Từ " mà " chắc chắn này, khiến Chu Lăng nhất thời lại vui nữa rồi, trái dừa trong tay đặt xuống cái bàn , cười khanh khách dừng được.

      Hướng Nghị cũng cười khẽ theo hai tiếng, đợi cười đủ dừng lại, mới hỏi:" Em mặc gì vậy?"

      Khó khăn lắm mới ngừng lại được mà tức khắc Chu Lăng lại muốn cười nữa, cố nén cười trả lời :" Bikini đó, muốn nhìn ?"

      " nhìn," Hướng Nghị vô cùng thẳng thắn mà cự tuyệt, sau đó rề rà :" Em mặc gì cũng nhìn hết rồi, bikini có gì đẹp mà nhìn."

      Chu Lăng hừ :" Vậy mà còn hỏi ?"

      Hướng Nghị trả lời vấn đề này, trái lại hỏi câu :" Xuống nước rồi chứ ?"

      " ." Tiểu soái ca mỉm cười trêu chọc khi qua , Chu Lăng cười vẫy vẫy tay lại, " Em biết bơi."

      Ngay lập tức nghe thấy Hướng Nghị nhàng bay bổng câu:" xuống nước mà vẫn mặc bikini?"

      Chu Lăng lại cười như hiểu ra :" Phơi nắng ấy mà." Rồi đợi gì, chủ động khai báo." mình em, nửa cái chân trong hình là người qua đường."

      Đầu bên kia ngừng mấy giây, Hướng Nghị hết sức tự nhiên mà thay đổi chủ đề:" Em biết bơi à ?"

      " ạ, lạ lắm hả ." Ngày bị thằng em họ trêu chọc ngã cắm đầu vào trong thùng nước, đầu bị nhấn xuống cho ra, nếu phải cậu về kịp lúc, có thể sống được hay cũng khó . Dù sao từ đó về sau có tâm lý ám ảnh với nước, trong biệt thự có hồ bơi rất lớn, nhiều nhất cũng chỉ là nằm phơi nắng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuống nước.

      Hướng Nghị :" Lúc nào ấm lên dạy em bơi nhé." Đặc biệt man mà theo sát bổ sung câu," làm em chìm."

      ra Chu Lăng cũng có suy nghĩ học bơi, có điều bỗng dưng nghĩ tới ngày đó trong phòng tắm, hình ảnh được cánh tay của kẹp lên; Còn có lúc tập xe suýt nữa đụng đến , chỉ tay dễ dàng khống chế được; Cả lần leo núi trước đó nữa, bị xách lên tảng đá như xách đứa trẻ.

      Dừng lát, cười rộ lên :" Được ạ."

      Hàn huyên câu được câu trong chốc lát, ngắt điện thoại, Chu Lăng lại nằm lúc, thời điểm lướt vòng bạn bè lần nữa, phát Hướng Nghị thả tim cho .

      Khóe miệng kìm được cong lên, đặt di động sang bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. lát sau mờ bừng mắt ra, vươn tay cầm lấy di động định gọi điện cho trợ lý, tiếng chuông lại vang lên trước.

      Chuyện Hướng Nghị ghét nhất có lẽ chính là lúc ngủ bị điện thoại đánh thức, nhưng có thằng em họ ban đêm vẫn còn ở ngoài làm việc thể tắt máy.

      Vì thế lúc bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, theo bản năng cho rằng đó là thằng em họ bớt lo kia, mò di động lại nhận máy, giọng vô cùng kiên nhẫn:" ."

      Bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến giọng nữ ngả ngớn :" cần hung dữ với em như vậy, em vui đấy ."

      Hướng Nghị giật mình, cầm điện thoại lại nhìn nhìn, là Chu Lăng.

      Nhân thể nhìn thời gian, hay , năm giờ mười phút.

      " Sao dậy sớm vậy ?" Giọng mềm dịu hẳn xuống, ngồi dậy, xoa xoa mặt.

      Chu Lăng vậy mà lại :" Lát nữa tán gẫu tiếp nhá, em ở dưới lầu nhà , lạnh lắm đó ."

      Hướng Nghị gần như cho rằng mình chưa tỉnh ngủ mà nghe nhầm " Em ở đâu?"

      " Dưới, lầu, nhà, ." Chu Lăng hà hơi vào đôi bàn tay sắp bị đông cứng, " có xuống hay , xuống em à ."
      conlu124, garubi29498, Mai Trinh20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :