1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự quyến rũ của sơ mi ướt- Lộ Tranh (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      eiguz, mình lại nhảy hố khi truyện chỉ mới 2 chương :032: phải làm thao, thải làm thao ah ah ah :th_55:
      bạn chủ thớt cố gắng lên nhé :Cheerleader:, mềnh ủng hộ hố này

      pi ét: giá như mền đập được mặt cái bạn nam siêu phụ nào đó :th_53:

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      2.2

      Mặc kệ thế nào, ông ta là người kéo vào con đường môi giới nhà đất này, ông vẫn tiêu tan được lo lắng cho . Khi đó, Phương Khả Ngôn nghĩ, ông ta lo lắng là thừa thãi.

      Sau này, lo lắng của Đinh Tuấn Cao về Phương Khả Ngôn trở thành thực, bạn thời trung học của Phương Khả Ngôn là Phó Tử Tân cũng có hoàn cảnh như , khi nghe đưa đơn thôi việc, Phó Tử Tân hổn hển:

      "Phương Khả Ngôn! Qua mấy tháng nữa là bà lấy được chứng chỉ luật sư rồi, bà cứ như vậy chịu được gian khổ! Rốt cuộc bà lên kế hoạch cho tương lai của mình chưa!" ta lại lại ở trước mặt , còn khoa trương vung tay lên, dường như hận thể đánh cái tát lên mặt .

      Phương Khả Ngôn chỉ câu: "Tôi phải kiếm đủ tiền mua nhà ở, phải có được phòng ở ."

      "Mua nhà là chuyện của đàn ông, tại sao Cù Thành Kiệt lại toàn tâm toàn ý kiếm tiền mua nhà?"

      Phương Khả Ngôn ha hả cười: "Công việc tại của ấy tương đối có tương lai, lại chưa vào được biên chế chính thức, còn phải hai năm nữa, hai năm này phải dựa vào tôi".

      Phó Tử Tân tức giận đến ra lời: "Phương Khả Ngôn, bà làm cho tôi còn gì để nữa, bỏ qua nghiệp của mình để bồi dưỡng đàn ông, đây là hành động ngu xuẩn của phụ nữ!"

      Phương Khả Ngôn nhăn nhăn nhở nhở vỗ vai Phó Tử Tân: "Lão Phó, ông yên tâm, chờ kiếm được tiền rồi, tôi nhất định trở lại, đến lúc đó, mọi người đừng có sợ đấy!"

      nhất định phải nghĩ cho Cù Thành Kiệt, khi xong việc rồi nhất định tìm lại lý tưởng của mình lần nữa. Phương Khả Ngôn thầm với lòng mình.

      Phó Tử Tân yên lặng nhìn : "Trong đám bạn học có nhiều đứa như vậy rồi, có đứa nào bỏ rồi quay lại cả ."

      "Đó là bọn họ phải tôi, phải ông , muốn cùng tôi mở văn phòng luật sư sao? Này, ông nhất định phải chờ tôi đấy! ".

      Trong nháy mắt, ba năm trôi qua.

      Phó Tử Tân sớm mở văn phòng luật sư cùng người khác, mà Phương Khả Ngôn, thực quay trở lại được. từ bỏ lý tưởng từ đến lớn, lựa chọn thực, lựa chọn vì tương lai bọn họ sau này mà dốc sức làm. Thế nhưng lại có kết cục như thế này. có tiền, có người, có lý tưởng, ba năm công dã tràng, tất cả đều như nước chảy.

      Phó Tử Tân vội vàng đến, tới đón ba nữ tử này. May là quen biết với người ở đồn công an, cũng may là lúc Phương Khả Ngôn cực kỳ phẫn nộ, còn có chút ý thức về bản thân, mặc dù đều đập vỡ hết mọi đồ đạc trong phòng, rất có khí thế, nhưng mỗi đồ vật cũng chỉ ném sát bên tai bọn họ, nện ở tường.

      Có vài thứ vỡ bên cạnh tai Tô Hồng, làm cho ta sợ đến mất hồn vía, nhưng ngay cả sợi tóc gáy cũng đụng tới. Tô Hồng có muốn tố cáo Phương Khả Ngôn cũng có gì mà tố.

      khỏi đồn công an, dọc theo đường , bốn người đều gì, đều sợ động chạm vào vết thương lòng của Phương Khả Ngôn.

      Vẫn là Phương Khả Ngôn mở miệng trước, giả vờ tự nhiên : "Vi Vi, buổi tối tao qua nhà mày xả xui." Lâm Vi Vi sau khi tốt nghiệp kết hôn cùng bác sĩ ngoại khoa, bản thân lại rất năng động, mới có mấy năm trở thành nhân viên quản lý thị trường giỏi của công ty, trong nhà phòng ốc rộng, có thể là người giàu có nhất trong mấy người bọn họ.

      "." Lâm Vi Vi cũng giả vờ vui .

      Đáng tiếc Phó Tử Tân vừa mở miệng liền phá hư bầu khí: "Khả Ngôn, bà chi bao nhiêu tiền ra mua nhà ở kia cho Cù Thành Kiệt?"

      Phương Khả Ngôn cứng hồi mới : "Tổng cộng có ba mươi vạn, mười vạn là vay."

      "Có bảo Cù Thành Kiệt viết giấy vay nợ hay ?"

      Giấy vay nợ? Khi đó xem Cù Thành Kiệt là chồng tương lai, nên coi nhà ở kia cũng là của mình, làm sao còn nghĩ được viết giấy vay nợ. Đầu óc Phương Khả Ngôn mờ mịt, hỏi: " có giấy vay nợ như thế nào?"

      Phó Tử Tân hung hăng liếc cái, ánh mắt kia dường như : mệt ngươi từng làm luật sư, mệt ngươi còn đọc sách luật nhiều năm như vậy.

      Thế nhưng những lời như vậy, Phó Tử Tân ra, chỉ : "Cũng còn biện pháp nào khác, tại việc cấp bách là đòi tiền của bà về. Khả Ngôn, bà yên tâm, tôi giúp bà."

      "Thế có đòi phí luật sư ?" Phương Khả Ngôn sợ chết bỏ thêm câu.

      Lần này, Phó Tử Tân bị chọc tức: "Ở chỗ của tôi những người như bà bị coi là dại trai đấy ! " (chỗ này chém)

      Kỳ thực Phương Khả Ngôn là người rất khôn khéo, cùng với bọn Lâm Vi Vi mặc dù sống thoải mái, hay tụ tập chơi đùa, bọn họ chiếm tiện nghi của người khác thôi chứ ai lợi dụng được họ.

      Tình cảm bạn bè khăng khít, gắn bó từ rất lâu.

      Trừ cha mẹ mình ra, trong lòng Phương Khả Ngôn chắc chỉ có Cù Thành Kiệt là tính toán hơn thua. Vì , có chịu khổ, chịu mệt hơn nữa cũng ý kiến gì.

      Nhưng là có nhiều khi, phải là mình bỏ ra càng nhiều càng thu về nhiều, mà là, mình bỏ ra càng nhiều, lại thu về càng ít.

      Lần này, Phương Khả Ngôn là bị thua thiệt lớn, hại người hại của.

      Sau khi chia tay, Cù Thành Kiệt vẫn chốn tránh gặp , cũng nhắc đến chuyện trả lại tiền. Ngày cùng Tô Hồng cử hành hôn lễ, Phó Tử Tân, Lâm Vi Vi, Vương Ấu Viên cùng thu dọn đồ đạc với ở phòng trọ. Cái phòng này là thể ở lại, ở lâu thêm phút, lòng của càng thêm đau.

      Lúc Vương Ấu Viên thu dọn đồ đạc, tìm thấy bức tranh đầy bụi cùng mạng nhện ở trong góc phòng, lấy vải lau sạch, lớn tiếng kêu lên: "Oa, Khả Ngôn, bức họa của mày đẹp nha."

      Phương Khả Ngôn liếc mắt nhìn, ra là chân dung Phương Khả Ngôn do Đinh Tuấn Cao vẽ.

      Sau khi Đinh Tuấn Cao nước ngoài, mỗi tháng đều gửi quà lưu niệm về cho , các đồ mỹ nghệ thủ công, nào là đồ bạc, nào là tượng bằng sứ, Cù Thành Kiệt nhìn thấy những thứ này, rất tức giận, đem những thứ đó ném vào thùng rác.

      Cù Thành Kiệt thích Đinh Tuấn Cao, Phương Khả Ngôn hiểu. Có lúc còn đắc chí, cảm thấy ghen, để ý . Về sau Đinh Tuấn Cao đưa bức họa qua đây, bức tranh vẽ lại lúc ông ta mới gặp , hơi nghiêng đầu, giơ tay lên vén tóc, ánh sáng mặt trời chói trang mà lại nhu hòa chiếu xuyên qua tóc , mặt .

      Sau khi nhìn thấy bức tranh, Phương Khả Ngôn kinh ngạc, chủ động tự giác mà đem tranh giao cho Cù Thành Kiệt bảo quản. Thế nhưng nghĩ tới, Cù Thành Kiệt liền tùy tiện vất tranh vẽ vào góc, để cho mạng nhện làm bạn cùng với nó.

      ra sớm còn quan tâm , nhưng chưa bao giờ chú ý đến.

      Phương Khả Ngôn ôm bức tranh ngơ ngác ngồi ở bên giường, lòng triệt để lạnh xuống, lạnh xuống...


    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      3. Hai phụ nữ đánh nhau

      3.1

      Vương Ấu Viên cùng Lâm Vi Vi lo lắng Phương Khả Ngôn tâm tình xấu, mặc kệ cho mình ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn. Các ngừng chạy lên chạy xuống, mang đồ vật để vào trong xe tải chờ ở dưới đường.

      Lúc đó trong phòng chỉ còn lại hai người, Phó Tử Tân ngồi cạnh giường. mặt bàn đối diện với giường còn cắm bình hoa hồng đỏ, hoa hồng chắc là Cù Thành Kiệt mua, lúc mua hoa hồng này chắc là thông đồng cùng với Tô Hồng rồi?

      Cánh hoa hồng héo rũ rơi xuống, rơi xuống cạnh đống bụi và rác sàn nhà. Môi Phương Khả Ngôn tươi đẹp giống như cánh hoa hồng, nay cũng trở nên tái nhợt có huyết sắc.

      Phó Tử Tân lựa lời : "Khả Ngôn, bà yên tâm, tôi nhất định đòi lại tiền cho bà."

      Phương Khả Ngôn môi giật giật, muốn cười với chút, nhưng lại cười nổi, chỉ là nhàng tiếng: "Cám ơn."

      Những người quen biết đều biết, nhất là tiền. Thế nhưng bây giờ, có tiền rồi cũng chẳng ích gì?

      còn động lực để kiếm tiền, còn cần tiền làm gì? Phương Khả Ngôn cúi đầu, mặt vùi vào trong lòng bàn tay dùng sức xoa xoa.

      Phó Tử Tân nghiêng đầu, nhìn thấy đầu tóc rối bù, trong lòng bỗng nhiên dâng lên loại xúc động, muốn giúp vuốt lại tóc cho gọn gàng, từ trước đến nay câu nệ tiểu tiết, thế nhưng cho tới bây giờ cũng lôi thôi như vậy. vươn tay, tay trung ngừng lại chốc lát, cuối cùng vẫn là rụt trở về.

      "Khả Ngôn." Phó Tử Tân hai tay đặt ở đầu gối, ánh mắt nhìn về phía trước, yếu ớt : "Nếu như khi đó, tôi là, lúc chúng ta ngắm mặt trời mọc núi... Nếu như lúc đó cởi áo khoác khoác lên người cho bà là tôi chứ phải , có phải hai người có ngày hôm nay ? ".

      Phương Khả Ngôn nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Phó Tử Tân cũng quay đầu lại nhìn , tinh tường nhận ra ý tứ trong mắt . Ánh mắt của hỏi : Khả Ngôn, tại tôi còn có cơ hội ?

      Quen biết nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lại có suy nghĩ này.

      Hóa ra trong lòng vẫn tồn tại ý nghĩ như vậy.

      Thế nhưng... Phương Khả Ngôn thanh có điểm khô khốc: "Lão Phó, chúng ta quen nhau từ khi mười lăm tuổi nhỉ."

      Phó Tử Tân tiếp lời : "Quen biết từ lớp mười, mười năm rồi ."

      "Lúc này, tôi thể mất người bạn gắn bó mười năm."

      Phó Tử Tân hiểu, kỳ thực sớm minh bạch, mười năm làm bạn, hiểu hơn bất kỳ người nào khác, ai hết mình, thế nhưng nếu như là người ... Cho dù vẫn ở bên cạnh , cũng phát , chưa bao giờ từng biết.

      Chỉ là trong lòng chất chứa tình cảm này, lại đúng lúc dấy lên ngọn lửa hi vọng, cam lòng bỏ qua cơ hội. Phó Tử Tân yên lặng nhìn lúc lâu, bỗng cười ra tiếng, tươi cười có điểm kiềm chế được, vỗ vai , lớn tiếng : "Đúng, bạn bè mười năm, Phương Khả Ngôn, có bạn thân là tôi ở đây, có chuyện gì mà phải đau khổ, trời sập xuống có tôi thay bà đỡ ".

      "Còn có chúng ta nữa." Vương Ấu Viên sôi nổi từ bên ngoài chạy vào, để ý cả người mình đầy mồ hôi, phen ôm Phương Khả Ngôn : "Lão Phó đúng, như loại tiện nam Cù Chính Kiệt này, bị bỏ rơi chính là chuyện vui lớn, mấy ngày nữa chúng ta tổ chức ăn mừng chút, chúc mày chia tay vui vẻ."

      "Chia tay vui vẻ!" Phương Khả Ngôn nhịn được cười ra tiếng.

      Phó Tử Tân biết dùng phương pháp gì, rốt cuộc khiến cho Cù Thành Kiệt đến trả tiền lại .

      Cù Thành Kiệt gương mặt thối đến sở môi giới, Phương Khả Ngôn vừa nhìn thấy , lập tức xệ mặt xuống, hai tay ôm ngực, thanh băng lãnh : " tới làm gì?" Nàng cố gắng nuốt hai chữ "Tiện nam" định bật ra nuốt trở vào.

      Dù sao cũng chính là nam nhân mình năm năm, hai chữ kia ra khỏi miệng, người chịu đau, chịu mất mặt cũng chỉ có chính mình mà thôi.

      Cù Thành Kiệt gõ gõ bàn, đem tờ chi phiếu đập vào trước mặt : "Đây là tiền bỏ ra lúc mua nhà, trả lại cho ."

      Mười vạn? Đây là phần tiền? Phương Khả Ngôn nhất thời cảm thấy thế giới này tức cười.

      Nàng cười lạnh : "Mười vạn? Đây là tiền tôi chịu hai phần lợi tức vay. Lợi tức xem như là tôi mắt bị mù chịu thiệt, tự tôi nhận lấy. mang hai mươi vạn tiền gửi ngân hàng trả lại cho tôi!"

      Cù Thành Kiệt đột nhiên tức giận: "Hai mươi vạn tiền gửi ngân hàng kia là của tôi ".

      "Của gửi ngân hàng?" Phương Khả Ngôn đột nhiên cười: "Trước khi chuyển chính thức, tiền lương năm của sau khi trừ thuế làm gì còn nổi ba vạn tệ, từ lúc chuyển chính thức đến bây giờ nhiều nhất cũng chỉ được năm, dù cho lương của năm là mười vạn? Trong ba năm này, ăn uống mua sắm tiêu pha gì sao!"

      Cù Thành Kiệt cắn răng : "Tiền lương của tôi tôi để riêng ra cũng động đến."

      Phương Khả Ngôn trừng mắt Cù Thành Kiệt: "Cù Thành Kiệt, đừng quên là có mình, mình làm được gì. nghĩ xem tôi tốn bao nhiêu tiền cho , thi nghiên cứu sinh, tiền đưa cho thầy hướng dẫn là ai chi?"

      "Cũng phải là tôi bảo đưa số tiền đó."

      " sĩ diện, áo khoác người là thấp hơn nghìn tệ cái sao? Mà đối với tôi, áo khoác mùa đông, mà vượt quá trăm năm mươi tệ tôi đều tiếc tiền mua, dùng di động loại mới nhất, đến bây giờ tôi còn dùng cái điện thoại đen trắng bình thường trị giá hai trăm tệ."

      "Tôi có bảo mua."

      "Ba ngày ăn cá liền khó chịu, tôi lúc nào cũng nghĩ cách để chuẩn bị cá cho ăn, mỗi bữa trưa đạm bạc của tôi có biết ."

      "Tôi cũng bảo mỗi ngày phải ăn uống kham khổ."

      Phương Khả Ngôn ngẩng đầu, lạnh lùng : " đem tiền của tôi trả lại cho tôi".

      " thay đổi." mặt Cù Thành Kiệt lộ ra thần sắc khinh thường, dùng loại cực kỳ đau lòng giọng điệu : "Khả Ngôn, còn là người con thiên chân khả ái lúc trước nữa rồi, lúc còn học đơn thuần, nhưng khi nhìn thấy bây giờ, con buôn, tục tằn, tính toán chi li, mỗi lần nhìn thấy xu mà đứng mặc cả với người bán hàng rong lâu, tôi đều... thử xem bây giờ có khác gì con mẹ hàng tôm, hàng cá ."

      3.2

      Phương Khả Ngôn hừ hừ mũi: " sai rồi, tôi từ đến lớn lúc nào cũng tục tằn như vậy. Chỉ là đối với , tôi chưa đủ làm con buôn, đủ tục tằn, thể làm cho hùng hổ bỏ rơi tôi, đó mới là khuyết điểm lớn nhất của tôi!"

      " sao lại chanh chua như vậy?"

      "Cù Thành Kiệt, thể gây tổn thương cho tôi được nữa, tôi quan tâm nhận xét của , tại tôi chỉ muốn đem tiền của tôi trả lại cho tôi".

      Cù Thành Kiệt căn bản có tính toán hai mươi vạn còn lại kia.

      Thời gian lúc mua nhà ở kia, tổng giá trị tám mươi vạn, phải trả ba mươi vạn, giá thị trường là trăm bốn mươi vạn. tại, mới năm, mà nhà ở này theo mất giá của đồng tiền thị giá lên tới hai trăm sáu mươi vạn.

      Hai trăm sáu mươi vạn! Dù tay Phương Khả Ngôn có năm mươi vạn cũng đủ tiền để trả.

      Thế nhưng Cù Thành Kiệt này là quỷ hút máu, thế nhưng hai mươi vạn tiền mồ hôi nước mắt của cũng nghĩ nhổ ra.

      Phương Khả Ngôn cùng Cù Thành Kiệt triệt để bất hòa, vì hai mươi vạn mà giằng co nhau, kéo dài tháng. ngày kia sau tháng, khách hàng trong sở môi giới rất nhiều, lúc Phương Khả Ngôn kiên nhẫn giới thiệu về nhà ở cho khách hàng. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên trận huyên náo, ngẩng đầu, phát vợ của Cù Thành Kiệt là Tô Hồng dẫn theo đám người xông vào đây.

      Tô Hồng này bị bệnh , còn chưa tìm ta tính sổ, ta vác xác tới đây.

      Phương Khả Ngôn đứng lên : "Này, Tô Hồng, đến..."

      Lời còn chưa hết, Tô Hồng bước bước dài đến phía trước, cho Phương Khả Ngôn bạt tai.

      "Tiện nữ nhân biết xấu hổ, lại dụ dỗ chồng tao." ta ra tay trước áp đảo người khác, Phương Khả Ngôn ngồi nhất thời kịp phản ứng, túm tóc Phương Khả Ngôn, dùng sức xé quần áo của : "Tiện nhân, đem tiền của tao trả lại cho tao, trả lại cho tao."

      " lên cơn thần kinh à!" Phương Khả Ngôn đẩy ta, lại làm cho ta điên cuồng cào cấu hơn, da đầu trận đau nhức, cúc áo khoác bị giật tung , lăn đầy đất, áo lông bị kéo rách, áo lót trắng bên trong cũng bị xé rách, làm lộ ra áo lót ren màu trắng của .

      Có khách hàng lên định kéo hai người ra khuyên nhủ, đều bị mấy người theo Tô Hồng chặn lại, ngoài cửa hàng chật ních người xem náo nhiệt.

      "Đồ đê tiện, hồ ly tinh, con đàn bà này dám dụ dỗ chồng tao, mày còn lừa mất của tao mười vạn tệ." Tô Hồng vừa kêu gào, vừa dùng giày cao gót đá vào chân Phương Khả Ngôn.

      " cái người điên này." Phương Khả Ngôn rốt cuộc tức giận, dùng sức túm lấy tóc Tô Hồng, đá chân ta, đáng tiếc, lại giầy đế bằng bình thường nên có lực sát thương như Tô Hồng.

      Tô Hồng móng tay rất dài, mười ngón sắc nhọn, vươn tay định vào mặt Phương Khả Ngôn. Nếu mà ta cào được Phương Khả Ngôn hẳn là bị hủy dung.

      Phương Khả Ngôn tay ra sức, tay ấn ta lên tường, bức tranh treo tường liền lúc la lúc lắc, ầm tiếng rơi xuống, vừa lúc đập trúng đầu Tô Hồng.

      Hơn thế đồng thời, Phương Khả Ngôn biết bị người nào theo sau Tô Hồng đẩy cái, thân thể lảo đảo về phía sau, đụng trúng cái bàn.

      Phương Khả Ngôn trước mặt bỗng tối sầm, lập tức ngất .

      Mơ mơ màng màng, đầu óc mê muội, nghe thấy tràng ầm ĩ bên cạnh mình, có người ở gọi: "Báo cảnh sát, báo cảnh sát!"

      "Gọi 120 "

      "120 quá chậm, vẫn là mau gọi 110 "

      Về sau nghe được thanh của người đàn ông từ xa xa truyền lại: " xảy ra chuyện gì?" Sau đó cái kia thanh xa xôi gần ở bên tai, dường như vang lên ngay trước mũi , tay sờ lên trán : " có sao ?"

      có việc gì. muốn , thế nhưng thanh ngăn ở trong cổ họng, chữ đều phát ra.

      " ta ngất rồi." tay đỡ ở gáy , bị người ta bế lên.

      Kế tiếp chính là vẫn lay động, hỗn loạn, cảm thấy mình bị người ôm lên xe, lại ôm xuống xe, bị người đặt lên cáng cứu thương, à, kia hẳn phải là cáng cứu thương, là xe đẩy, có bàn tay đạt ở trán , cái tây kia lớn, ấm áp, ấm áp làm cho nhớ tới việc ba ba hay làm trước khi ngủ.

      Tay của vội nắm lấy cái tay kia buông, thanh kia vang lên ở đỉnh đầu : " có việc gì, có việc gì..." Thanh rất ấm, cũng ấm áp giống như tay của vậy.

      Khi Phương Khả Ngôn tỉnh lại, đầu quấn tầng băng gạc dày, chân của cũng có tầng băng gạc dày, đúng, chân của là bó thạch cao.

      Phương Khả Ngôn : "Bó thạch cao làm cái gì, tao bị gãy xương sao?".

      Vương Ấu Viên đứng ở bên giường bệnh, lớn tiếng : "Gãy xương là có gãy xương, thế nhưng ai biết có hay tổn thương dây chằng, nên bó bột cho nó an toàn." xong, côtròng mắt vòng vo chuyển, tiến đến Phương Khả Ngôn bên tai : "Tao là cố ý , bó bột khi nhìn vào nghĩ rằng thương thế nghiêm trọng, sau này chúng ta còn phải tìm người chi trả... Tiền thuốc men..."

      Phương Khả Ngôn hài lòng gật gật đầu: "Đúng là như vậy."

      Bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân, Phương Khả Ngôn chợt nhớ tới việc: "Được rồi, là ai đem tao đưa đến bệnh viện ?"
      Xu trần thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      4, Chân tướng tàn khốc

      "A, có người đưa mày vào sao? Tao còn tưởng rằng là 110 đưa mày vào, làm tao còn tràng cảm tạ với cảnh sát."

      "Là mày muốn làm quen với cảnh sát đó ?"

      " cảnh sát kia nhìn rất tuấn tú, đáng tiếc là cảnh sát, nghề nghiệp này hình như tốt lắm... Ai, ." Vương Ấu Viên ngồi xuống gọt vỏ táo : "Lại tiếp đầu óc Tô Hồng có bị bệnh , có việc gì chạy tới đánh mày làm gì? Muốn đánh cũng là mày đánh ta mới đúng!"

      Phương Khả Ngôn nửa nằm giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào táo trong tay Vương Ấu Viên : "Cù Thành Kiệt đưa tao mười vạn tệ, mày biết là ở đâu ra ? Là đồ cưới của Tô Hồng cùng tiền mừng đám cưới thu được. Nam nhân này lợi hại, tao thực là phục , dùng hết tiền của vợ trả nợ cho bạn cũ, mệt nghĩ ra!"

      đến việc xấu của Cù Thành Kiệt, Phương Khả Ngôn trong lòng nhịn được dâng lên trận trận bị ngược cảm, nàng như thế nào lại coi trọng loại nam nhân này ?

      Năm năm, nàng cùng loại nam nhân này gặp gỡ tròn năm năm! lí do, là buồn nôn, buồn nôn. Thực là mắt bị mù .

      Vương Ấu Viên bỗng nhiên cắm dao gọt hoa quả cầm trong tay xuống bàn, lòng đầy căm phẫn : "Mẹ, dù cho mười vạn là tiền của Tô Hồng thế nào, ta cũng muốn chi, tại nhà ta ở là ai mua, là ai lắp đặt thiết bị . Nếu phải là mày liều mạng giao đủ tiền để trả, đến bây giờ Cù Thành Kiệt cũng mua nổi nhà. Nếu như tại mua, nhà ở kia tăng lên ba trăm vạn, phải trả gần trăm vạn, mua được sao."

      Vương Ấu Viên kích động, đứng lên thẳng cổ lớn tiếng : " tên trộm trộm đồ của người ta, chiếm phòng của người ta, lại còn dám đứng ở đường cái dương oai mắng chủ nhân."

      Phương Khả Ngôn hai mắt hữu thần nhìn Vương Ấu Viên : "Tao Ấu Ấu, ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!"

      Vương Ấu Viên : "Tao cũng phải cho mày nghe, tao là cho tiểu nhân ở bên kia tường nghe."

      Phương Khả Ngôn nằm viện, Tô Hồng cũng học theo nàng nằm viện, lại ở ngay phòng sát vách, quả nhiên, Phương Khả Ngôn bên này vừa dứt lời, bên kia giọng lớn tiếng liền vang lên: "Có vài người, sử dụng khổ nhục kế, cho rằng cúng ít tiền dơ bẩn là được Quan Thế Bồ Tát cứu khổ cứu nạn? Cũng soi gương xem mình là cái loại gì ? "

      Phương Khả Ngôn nghe được tức vô cùng, cầm lấy gậy chống đập vào tường ầm ầm.

      "Ấu Ấu, đóng cửa lại, muốn nghe tiếng ruồi muỗi ong ong." Phương Khả Ngôn lớn tiếng với Vương Ấu Viên.

      Vương Ấu Viên giật giật, lại đóng cửa, cùng lúc đó, Lâm Vi Vi cùng chồng Tôn Tiến Thứ vào.

      Cùng với họ còn có người đàn ông cao to. Người đàn ông này nhìn cũng khác với mọi người đàn ông khác, ta có mái tóc ngắn lộ tai, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, khoác bên ngoài là áo gió màu đậm.

      Thế nhưng sau khi Phương Khả Ngôn cùng Vương Ấu Viên nhìn thấy ta, lại đồng thời thẳng lưng, tự chủ được vuốt vuốt tóc của mình.

      ta có loại sức quyến rũ, làm cho phụ nữ trong bất cứ trường hợp nào cũng đứng ngồi yên.

      Lâm Vi Vi nhìn thấy hai vị bạn của mình quẫn bách, khỏi mỉm cười, giới thiệu: "Khả Ngôn, giới thiệu đại ân nhân với mày, Viên Dĩ Trần. ấy là người đưa mày đến bệnh viện. Tiền thuốc men của mày cũng là ấy ứng ra đấy."

      Phương Khả Ngôn vừa nghe vị đại soái ca này là ân nhân của mình, vội vã đứng dậy, kéo ghế tựa bên giường : "A, Viên ân nhân, mau ngồi mau ngồi."

      Sờ sờ túi, trong túi bệnh phục đương nhiên có tiền, vẫy tay đem Lâm Vi Vi gọi vào bên người, giọng : "Vi Vi, có tiền , giúp tao trả lại tiền thuốc men cho người ta."

      Lâm Vi Vi lặng lẽ cấu cái, kề tai : "Ngu ngốc, bây giờ còn trả tiền làm gì, tao đều nghe ngóng giúp mày rồi, người ta độc thân, bạn ..."

      囧, vào lúc này, Lâm Vi Vi lại còn cố tình tự làm mai mối cho người, liền cả nam nhân mới gặp lần đầu cũng buông tha.

      Viên Dĩ Trần tới bên người Phương Khả Ngôn hỏi: "Thương thế thế nào?"

      Nghe được thanh này, Phương Khả Ngôn nhịn được ngẩng đầu lên, chính là cái thanh này, lúc hôn mê vẫn vang ở bên tai, lại nhìn tay , chính là chỗ này hai tay, vẫn chăm chú nắm . Loại ấm áp này, tựa như trong bóng tối thấy được đèn đường màu da cam, dưới đèn đường, là nàng mặc áo khoác dài màu lam, phía trong áo khoác như có lớp lớp lông mềm mại.

      Lúc Phương Khả Ngôn hôn mê, từng nghĩ tới chủ nhân của đôi tay tinh tế kia, nhưng khi nàng chân chính thấy khuôn mặt Viên Dĩ Trần, trong lòng khỏi có chút thất vọng, diện mạo Viên Dĩ Trần rất tuấn tú, thế nhưng quần áo ta ngăn nắp sạch , khí chất giỏi giang, vừa nhìn cũng biết loại này là người phi thường khôn khéo, cùng với tưởng tượng về chủ nhân đôi tay ấm áp kia của bất đồng.

      Phương Khả Ngôn khụ khụ : "Ừm, cái kia Viên ân nhân à..."

      "Được, đừng ân nhân ân nhân gọi nữa, gọi tôi Viên Dĩ Trần là được."

      "Được rồi, Viên tiên sinh, có danh thiếp hay , cho tôi, chờ tôi xuất viện trả tiền lại cho ."

      " dưỡng bệnh cho tốt, tại đừng nghĩ đến việc trả tiền lại." Tuy là như vậy, ta vẫn móc ra danh thiếp đưa cho . Lúc này, giọng lớn tiếng lại vang lên sát vách, cũng biết nữ nhân kia là thân thích của nhà Tô Hồng hay nhà Cù Thành Kiệt, chỉ nghe thấy ta lấy loại tự tiếu phi tiếu khẩu khí : "Thối nữ nhân lại quyến rũ nam nhân."

      Phương Khả Ngôn tức giận đến nhảy dựng lên nghĩ chửi ầm lên. Ngay trước mặt soái ca bị người mắng như vậy, mất hết mặt mũi.

      Viên Dĩ Trần đè vai của lại, lắc lắc đầu với : "Đừng nóng vội lại thiệt thân."

      Thế là, Phương Khả Ngôn ngồi xuống, thở dài hơi, bất đắc dĩ : "Ai, ai kêu sát vách ta ở lại là đám phụ nữ tục tằn nhàm chán."

      Thanh bên kia lại vang lên: "Ha, đời này ai có thể tục tằn hơn so với đàn bà làm ở sở môi giới!"

      Phương Khả Ngôn tức giận, cố ý làm bộ thoải mái mà với Viên Dĩ Trần: "Ta là lười tính toán cùng với những loại này, bằng , ta sớm đá xuyên mặt tường kia."

      Viên Dĩ Trần bị cảnh chửi nhau của hai phòng làm cho cười rộ lên, đập đập thạch cao chân : "Thạch cao này của cố thể đá xuyên xi-măng sao?"

      Lâm Vi Vi cùng Vương Ấu Viên biết khi nào ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Viên Dĩ Trần cùng Phương Khả Ngôn đây đối với nam quả nữ. Phương Khả Ngôn hỏi Viên Dĩ Trần, làm sao lại trùng hợp như thế đưa đến bệnh viện.

      Viên Dĩ Trần , ta cũng chỉ là ngang qua, lúc đó Tô Hồng sớm được thân thích đưa bệnh viện, chỉ còn mình Phương Khả Ngôn nằm lẻ loi mặt đất ai để ý đến, ta sợ xảy ra chuyện hay, kịp đợi xe cứu thương đến, trực tiếp chở đến bệnh viện.

      Hóa ra lúc ngã mặt đất, căn bản có ai để ý đến. Phương Khả Ngôn tưởng tượng hình ảnh lúc đó, trong lòng trận chua xót khổ sở. Lại nghĩ đến mấy ngày hôm trước, mẹ của gọi điện thoại cho , hỏi lắp đặt thiết bị phòng ở đến đâu rồi, lúc nào kết hôn? Phương Khả Ngôn gì, có thể cái gì?

      Mẹ lại bảo tiết thanh minh về nhà, cũng đáp ứng, làm sao dám về nhà.

      Lúc này, đều nhớ tới tất cả mọi việc, liên tục tháng miễn cưỡng vui cười, giả vờ bình tĩnh, giả bộ được nữa. Nước mắt Phương Khả Ngôn khống chế được chảy ra.

      Viên Dĩ Trần hoảng sợ, vội rút ra khăn tay cho , Phương Khả Ngôn bên khóc, bên lau nước mắt, bên cầm lấy tay Viên Dĩ Trần, giống như cầm lấy cọng rơm cứu mạng chịu buông tay.

      "Năm năm, năm năm ta thế nhưng như vậy gạt tôi." Phương Khả Ngôn cảm giác mình biến thành Tường Lâm tẩu*, thế nhưng khống chế được chính mình, có mấy lời ra được, nổi điên.
      (*) Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường.
      đem chuyện nghĩ đến vô số lần ra với Viên Dĩ Trần.

      cho Viên Dĩ Trần, đối Cù Thành Kiệt là bao nhiêu bao nhiêu tốt, như thế nào mỗi ngày tiết kiệm, ăn đồ ăn thừa cơm thừa, để lấy tiền mua đồ ăn ngon cho Cù Thành Kiệt, mua quần áo hàng hiệu, mua nhà ở. nghĩ tới lang sói chân đứng hai thuyền, thấy lợi quên nghĩa, qua sông đoạn cầu. nghĩ tới chuyện này lại xảy đến với .

      Viên Dĩ Trần sau khi nghe xong, lẳng lặng suy tư hồi, sau đó ta câu: " cần thiết vì ta mà khóc, tôi thấy ta chưa bao giờ xem là bạn ".

      " cái gì?" Phương Khả Ngôn cả kinh trừng lớn mắt, kết luận này so với Cù Thành Kiệt len lén kết hôn càng thêm nghe rợn cả người, Phương Khả Ngôn : " bậy, dù cho bây giờ chúng tôi thành cái dạng này, ngay từ đầu tóm lại là , dù sao năm sáu năm, tình cảm dù có nồng nàn cũng chuyển thành nhạt phai!"

      "Đây chỉ là do mình tình nguyện." Viên Dĩ Trần ngồi xuống, thoáng cúi người xuống, hai tay để ở đầu gối, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Khả Ngôn, ánh mắt của ta tựa hồ có năng lực nhìn thấu nhân tâm, thấy Phương Khả Ngôn liên tục run lên.

      ta : "Tôi hỏi , lúc hai người vừa mới tốt nghiệp, ta có chủ động bảo ở lại hay , ta là người địa phương, ít ít nhiều nhiều cũng có nhiều mối quan hệ, ta có bảo ở lại thành phố này lập nghiệp hay ?"

      Phương Khả Ngôn : "Lúc đó chúng tôi đều tìm được việc làm, hơn nữa ấy thích dựa vào thân thích."

      "Phó Tử Tân vừa mới tốt nghiệp người ở bên ngoài cũng có thể giới thiệu việc cho , ta lại lớn lên ở đây chẳng lẽ có quan hệ quen biết? Được, chúng ta đến vấn đề này nữa. Tôi hỏi , ta có giới thiệu với những người quen biết của ta hay ?"

      "Chúng tôi quen biết từ khi còn học, bạn của ta cũng là bạn của tôi."

      "Đó là lúc học, sau khi làm, ta có mang tụ hội với đồng nghiệp , ngoại trừ bố mẹ ta, có biết những thân thích khác của ta hay ?".

      Phương Khả Ngôn đầu toát ra mồ hôi lạnh, đến lúc này mới nhớ tới, quen biết nhau năm sáu năm, chưa thấy qua đồng nghiệp của ta, ngoại trừ cha mẹ ta, thậm chí nhận ra người thân thích nào của ta.

      biết em họ của ta, đó là do người em họ kia đến tìm ta để chơi, ngẫu nhiên mà biết.

      " mở sở môi giới, ta có hay đến giúp hay ? ta có coi sở môi giới của giống như là nghiệp của mình ?"

      Phương Khả Ngôn nhíu mày: " ta thích tôi làm ở sở môi giới..." Cù Thành Kiệt thích mở sở môi giới, vì thế trong suy nghĩ của cho rằng đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hai người chia tay.

      " ta chê mất mặt!" Viên Dĩ Trần đứng lên, cúi đầu nhìn , lưu tình chút nào ra chân tướng: " ta chưa từng nghĩ tới kết hôn cùng . Lúc học ta ở cùng chỗ với , đơn thuần chỉ là muốn có tình , để lưu lại ít kỷ niệm tuổi thanh xuân cho mình. Tôi dám ta vốn tính toán sau khi tốt nghiệp liền chia tay, thế nhưng ở lại cái thành phố này chịu . Khi đó ta chia tay , là bởi vì ta còn chưa tìm được bạn . Về sau ta chia tay , là bởi vì còn chưa có lấy được tiền mua nhà ở của ... ."

      Kế tiếp Viên Dĩ Trần cần nữa, bởi vì mọi người đều biết kết cục.

      Nhà ở mua, có giá trị lợi dụng , cũng là bị đạp .

      Thế nhưng... Phương Khả Ngôn ổn định hô hấp, giả vờ bình tĩnh : "Đây hết thảy chỉ là phán đoán của , chúng ta thể bởi vì kết cục mà phủ định quá trình."

      "Đàn ông đều giống nhau, chỉ là phụ nữ các giỏi lừa mình dối người mà thôi." Viên Dĩ Trần nhàn nhạt .

    5. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :