1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự nhầm lẫn tai hại - Bộ Vi Lan (48c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 30 - Lạnh quá
      "Giường sập đấy, đừng chen sang đây", Tâm My dựa lưng vào tường chẳng còn chỗ ních, " cẩn thận chút ... Hơ...".

      vừa hôn lên môi vừa làu bàu: "Cho hôn cái thôi". Bàn tay theo đó cũng chẳng nghe lời đặt ngay trước ngực .

      Đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi chạm cảm giác lâng lâng như lần dò tìm lưỡi , bị nút lại, ngón tay mơn trớn khiến toàn thân mềm nhũn. ư ư phát ra tiếng, lúc lâu sau...

      "Tống cá trê..." hít sâu, rồi bỗng khựng lại, có vật gì đó cứng đơ như củ cải chà vào đùi .

      Đôi mắt cách chỉ vài ly, rạo rực nhìn : "Thái giám?".

      "Em, em biết phải thái giám, rất khỏe rất mạnh, là 'đấu sĩ Viagra' vô địch siêu năng lực vũ trụ, , có rồi, có thể coi như có được rượu thuốc rượu tiên, chính là tráng dương bổ thận trị bất lực, trông thấy là trông thấy niềm hy vọng của hưng phấn..."

      gục đầu vào vai rồi cười. "Tha cho em."

      Tâm My thở phào.

      thêm: "Ở đây cách tốt, thể phát huy được hết sở trường thế mạnh, đợi về nhà...".

      Tâm My hít sâu.

      "Ngủ thôi", đưa tay kéo vào lòng.

      "Nóng quá, chật ních."

      "Mình nóng hả?", nắm tay ép vào chỗ nóng hầm hập kia.

      Tâm My như bị phỏng tay, vội vàng rụt lại.

      "Em vẫn ngủ được. Lão Tống, ngủ chưa?"

      như con sâu mềm nhũn núng nính thịt lăn lộn thôi trong tay , ngủ được mới lạ!

      "Em lạnh."

      mở mắt nhìn bộ dạng đáng thương của .

      núi nhiệt độ chênh lệch lớn, đêm gió thổi ù ù. Tống Thư Ngu kéo chăn lên đắp, tiếp tục cuộn người trong vòng tay . Toàn thân cứng đơ, ôm chặt lấy .

      " bắt nạt em, đau chân lại còn đè lên."

      "Em đừng ngọ nguậy như heo con nữa, đảm bảo bỏ chân xuống", cáu kỉnh .

      nghe thấy cảnh cáo, lập tức ngoan ngoãn nằm im.

      "Tống cá trê..."

      "Ừ."

      "Sao đưa Tiểu Sơn về? Tìm thầy nào giỏi dạy cậu bé mấy năm, chừng lại là Monet, Van Gogh."[Monet, Van Gogh: Hai họa sĩ nổi tiếng thế giới.]

      "Hỏi rồi, cậu bé nỡ xa mẹ và em . Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sông của mình, người khác có cách nào can thiệp."

      "... đáng tiếc", thở dài.

      cũng thở dài: "Ngủ !".

      "Tống cá trê..."

      ngán ngẩm: Hôm nay em bị tăng động và dùng dolping hay sao?

      Hai họa sĩ nổi tiếng thế giới.

      "Tống cá trê?"

      "Ừ."

      "Em thích mùi người ."

      cười thành tiếng.

      tiếp tục chun mũi hít hà: " đấy".

      cúi đầu hôn lên mắt : " cũng thích em, nhưng đừng chọc nữa, định khí làm hòa thượng của thấp lắm".

      giơ nắm đấm: "Làm hòa thượng? He he, trước đây từng có bạn , làm hòa thượng cũng là hòa thượng rượu thịt. Có mấy người? cho em nghe".

      "Chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì."

      "Lại dối rồi! biết mọi chuyện của em nhưng em chẳng biết gì về cả, thế công bằng."

      "Muốn biết điều gì?"

      Muốn biết nhiều thứ lắm, tim Tâm My đập thình thịch, điểm mấu chốt, phải tìm điểm mấu chốt!

      "Người thực có mấy người?"

      "Hai người."

      Tâm My rón rén xác nhận: "Có em ?".

      đưa tay vuốt mái tóc : "Trong đầu chứa cái gì thế? Nếu em giờ chúng ta làm gì đây? tuy là đàn ông nhưng cũng có trinh tiết của đàn ông".

      Tâm My vã mồ hôi, cam tâm hỏi còn người nữa là ai.

      "Người đó..."

      Sau khi mẹ Tống Thư Ngu ly hôn liền bỏ lại để ra nước ngoài, lứa lưu học sinh đầu tiên cuối những năm bảy mươi được cử học, những khó khăn và hoàn cảnh bấy giờ người thời nay khó mà hình dung được. Bôn ba lưu lạc, từ Mỹ tới , sau khi tái giá liền trở về nước đón con, khi ấy Tống Thư Ngu mặc nhiên trở thành thiếu niên mới lớn. Trước khi có tới thành phố thăm bố, nhân tiện thay mặt ông ngoại tới thăm người bạn học cũ của ông, cũng chính là ông nội Tâm My. Đó là lần đầu tiên được gặp Tâm My béo ú. Nghĩ lại hoàn cảnh khi ấy, vẫn nhịn nổi cười.

      " từng thấy người dùng ngón áp út để ngoáy mũi, ngón út cũng có, nhưng lần đầu tiên có người dùng ngón cái. Để nhìn xem nào, coi lỗ mũi to đến đâu."

      " biến ! Lại lấy em ra làm trò cười, tiếp xem nào", Tâm My bực mình.

      "Rồi rồi", đầu hàng, "Ngày đầu sang bên đó muốn về nhà, ngôn ngữ bất đồng, ăn uống quen, điều quan trọng nhất là sau bao năm gặp mẹ, mà mẹ khách sáo như với người ngoài. Cha dượng cũng tốt lắm, dáng người cao ráo, ăn to lớn, mặt mũi phương phi, cách nhìn rất thực tế. Nhưng vẫn muốn về nhà, mặc dù ngày nào cũng bị Tiểu Ngũ béo đấm đá còn hơn là ăn sung mặc sướng trong căn biệt thự xa lạ đó".

      cho cùng đó cũng là nhà của mẹ và cha dượng chứ đâu phải của mình, từ năm mười tám tuổi Tống Thư Ngu hề dùng xu của cha dượng. nhặt bóng ở sân golf, chạy bàn ở quán ăn, tiết kiệm đủ tiền vé máy bay và chi phí ăn ở rồi lẳng lặng về nước, sau đó quen người con đầu tiên trong đời khiến phát sốt phát rét.

      "... Rồi sao?"

      "Chả sao cả. Cái ấy muốn đáp ứng được, tình như lá cây rừng, tiền như nước ngoài đại dương đều có, mà chỉ là cậu học trò nghèo. ngủ thôi."

      thậm thụt ra vẻ bí mật thế mà chỉ có chuyện đon giản này thôi sao? Tâm My tin: " bắt đầu đâu?".

      ngừng lúc lâu rồi mới : " ấy tìm vật chất ở chỗ người khác, ở bên chỉ thỏa mãn được tinh thần... Điều thể chấp nhận ở chỗ, nhẫn nhục để ấy đồng thời với hai người, mãi cho tới ngày thể nhịn được nữa".

      "Ngủ rồi à?"

      "Chưa. thoải mái, hơi bực mình."

      "Lúc biết hỏi ngừng nghỉ, đến lúc biết rồi trong lòng lại yên, phải tự mang buồn phiền vào người là gì?"

      "Ngủ . Chuyện mười năm về trước, đừng nhắc nữa", bàn tay nhàng xoa khắp lưng .

      "Lòng yên là , mười năm vì người ta mà định thủ tiết."

      Tống Thư Ngu đau đầu: "Nên bình thường, lúc nào cũng có thể cảm nhận được mấy năm nay hình bóng trong tim là ai".

      "Tại sao em cảm nhận được?", có vẻ phấn khởi.

      "Não em có cấu tạo kẻ sọc giống người khác. Á á, lại là cắn người sao?"

      Tâm My nhả ra, hùng hổ : "Lần sau được mắng em thế biết chưa? được em béo em đần, được đả kích em lung tung. nhau như cái kiểu chỉ có thất bại!".

      "Được, từ giờ ngày nào cũng rót vào tai những lời đường mật", gật đầu lia lịa.

      Tuy vẫn còn thắc mắc, nhưng thành tích hôm nay rất được. Tâm My khá hài lòng.

      "Tâm My", Tống Thư Ngu nhìn thâm tình sâu xa, "Đôi mắt em như những vì sao trời".

      Hà Tâm My mếu hẳn, trợn mắt nhìn: " nghe được câu này ở đâu?".

      nhướng mày, "Những lời đương ở cấp độ mẫu giáo này còn cần ai phải dạy? Tiếp tục, còn chưa hết. Gương mặt em như vầng trăng mới nhú...", Tâm My muốn ói.

      "Đôi môi chúm chím của em như nụ đào tháng Năm, cánh tay em như củ sen rửa sạch ..."

      "Thôi! Thôi ngay! linh tinh nữa, ngủ."

      Ngày Tâm My rời khỏi Quý Tây, nước mắt chứa chan nhìn Tiểu My : "Hay cậu và lão Tống kết hôn với nhau được ? Tớ đưa ấy cho cậu, ấy trông nham nhở thế thôi, thực ra cũng được lắm. Có vậy cậu mới chuyển về thành phố được".

      Tiểu My lừ mắt: " gì thế?".

      "Vậy sau này hai người chúng ta mỗi người nơi như thế này ư?"

      Tiểu My vừa tức giận lại vừa buồn cười: "Tớ về thành phố nhất định thăm cậu, còn nữa, định ngày cưới xong phải gọi cho tớ, chắc chắn tớ tới".

      Tâm My bặm môi, cúi đầu cùng Tống Thư Ngu lên xe, ngồi lên ghế sau ngoái nhìn Tiểu My cùng Diệp Thận Huy mỗi lúc xa, dần dần rồi biến mất chẳng thấy.

      Tống Thư Ngu hắng giọng, nhưng chẳng còn bụng dạ để ý.

      "Định đưa cho ai?" Đợi xong việc bắt đầu tính sổ.

      " nghe thấy rồi à?"

      nhướng mày, " chỉ có , cả Diệp cũng nghe thấy, suýt ăn đấm nhé".

      "Hi hi", Tâm My cười trừ, bắt đầu ngúng nguẩy, "Tống cá trê, đó là vì tốt mà, em với Tiểu My mười mấy năm bạn bè, có thứ tốt mà nhường nhau được hay sao?".

      tiếng lạnh băng, giúp vuốt tóc: "Có sức khỏe phi phàm, làm gì cũng giỏi, người bình thường em cho đâu".

      "Có em rồi chẳng để ý đến ai, thịt thà nẫn nẫn thơm ngon như bánh bao nóng hổi vừa ra lò, ríu ra ríu rít như chim trụi đuôi mái hiên, đừng bịt miệng , từ ngày hôm nay những lời đường mật chính thức bắt đầu."

      "Tống cá trê, dỗ nịnh làm em vui phải ?"

      "Đồ ngốc, chỉ có thông minh được mỗi lần."

      Hơn tám giờ tối đến thành phố. Mưa bão vừa dứt, sân bay đầy người. Mặt mũi bơ phờ đứng bên băng chuyền đưa hành lý, mặt Tâm My bỗng trắng bệch, trốn sau lưng Tống Thư Ngu, kéo vạt áo thụt: "Đừng quay lại, đừng quay lại. nhìn kỹ kìa, thẳng góc 45 độ, người đàn ông lén lén lút lút ngó lại...".

      Tống Thư Ngu nhìn theo.

      "Có phải bố em ?", Tâm My dám ngó đầu nhìn.

      "Chuẩn."

      Tâm My luống cuống bịt miệng: " yểm trợ để em trốn , hành lý quay lại lấy sau được ?".

      " kịp nữa rồi..."

      "Tiểu Tống."

      "Thầy Hà."

      Tâm My thà bước lại: "Bố".

      "Con , con cũng ra sân bay à?", ông Hà giọng tuy có chút kinh ngạc nhưng vẻ mặt chẳng kinh ngạc chút nào, đưa mắt nhìn hai người.

      Tâm My ngửa mặt oán thán: Cụ khốt trông mù mờ nhưng mấy trăm con mắt, mẹ bị lừa bịp mấy chục năm rồi!

      "Hai người là..." Tia lazer vẫn tiếp tục càn quét, Tống Thư Ngu còn cười vẻ ngờ nghệch.

      Giả vờ! còn giả vờ! Tâm My ngô nghê nháy mắt: "Bố, chúng con vừa từ Quý Tây chỗ Tiểu My về. phải hôm qua bố về đến nhà rồi sao?". Trước khi Quý Tây, ông phải tỉnh họp.

      "Có việc phải ở lại ngày", ông Hà ánh mắt sáng quắc, "Mẹ con mình đến Quý Tây".

      "Vâng ạ, ngờ thầy Tống cũng ở đó. Ha ha", lén kéo vạt áo Tống Thư Ngu, "Trùng hợp ".

      "Vâng ạ, ngờ thầy Hà cũng ở đây. Ha ha."

      " ngờ chuyện trùng hợp thế này tôi cũng gặp được, ha ha ha."

      Lạnh lẽo.

      "Con , ra đây."

      "Con thay quần áo."

      " lúc có mẹ ra chuyện với bố chút."

      "Mẹ đâu rồi ạ?"

      "Chắc tới nhà cậu. Ra đây!"

      "Con thu dọn hành lý."

      "Con à..."

      Tâm My lườm mắt, càng lớn càng , bố còn biết làm nũng?

      "Bố nghe điện thoại, lát nữa ra chủ động chuyện với bố."

      Kiên quyết dính dáng!

      "Tiểu Tống hả..."

      Ông Hà ràng cố tình cao giọng, vừa nghe thấy cái tên đó đầu tóc Tâm My dựng hết cả. Có điện thoại sao gọi, gọi điện thoại nhà có ý gì?!

      "Ừ, về nhà rồi về nhà rồi. Hành lý nhiều, còn phiền cậu đưa về cho chúng tôi... cần khách sáo, người nhà cả mà!"

      Người nhà? Tâm My quệt mồ hôi.

      "Tâm My? Ừ, cậu đợi nhé. Cục cưng ra nghe điện thoại."

      gồng mình ra, cầm điện thoại lên rồi quay sang bên: "A lô".

      "Cục cưng", tiếng cười chòng ghẹo vọng ra. Tâm My thoáng sợ hãi, nhìn ra sau lưng, bố vẫn đứng phía sau vểnh tai lên nghe lại càng khiến hoảng hốt.

      "Chúng tôi về nhà rồi, tất cả đều thuận lợi, cảm ơn dọc đường giúp đỡ, bố tôi cảm ơn đưa chúng tôi về, trong nhà có người nấu cơm, chúng tôi ăn ở nhà rồi hôm khác mời ra ngoài dùng cơm. Thế nhé, hết rồi."

      Dập máy.

      Ông Hà cuối cùng cũng thẳng lưng.

      "Bố cười trông như râu xanh ý!"
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 31 - Tống Thư Ngu, em chết mất
      Hà Tâm My cùng ông Hà ăn hết sạch ba gói mỳ, bốn quả trứng chiên rồi hai bố con ngồi sofa duỗi chân rên rỉ chẳng ai buồn rửa bát.

      Tâm My xoa bụng thở dài: " hết vòng ở Quý Tây con mới biết, hóa ra đến mỳ gói cũng có thể là mỹ vị".

      Ông Hà cũng phưỡn bụng : "Phải với mẹ con, ngày mai bắt đầu tập nữ công gia chánh".

      "Hơ?"

      "Chẳng dễ gì có người muốn con nhà ta, nếu vì lười biếng, biết nữ công gia chánh mà bị trả lại hàng oan gia."

      Tâm My nhảy lên: "Con rửa bát".

      Ông Hà vẫn hậm hực: "Con rửa bát cũng đâu trốn bố được cả đời, nếu có gì nên thành khẩn khai báo. Mau".

      " có!", Tâm My mở vòi nước.

      Bố đứng ở cửa bếp: "Mẹ con mười giờ về, nhìn đồng hồ , chỉ còn hai mươi phút nữa thôi. Tranh thủ thời gian, tổ chức khoan dung độ lượng".

      "Con nghe thấy!"

      Bố vẫn ghếch chân xem tivi, Tâm My từ bếp bước ra vòng trong phòng khách, cuối cùng vẫn ngồi xuống hỏi: "Bố, bố xem gì vậy?".

      "Xem tên tiểu tử nào dám to gan lớn mật ăn tàu hũ của con tôi, eo con tôi mà cậu ta cũng tùy tiện ôm sao? Lúc bố xắn tay áo định lao vào, đột nhiên nghĩ ra, con nhà ta chỉ vung tay là có thể giết chết hai con mãnh hổ, làm sao lại chẳng có lấy chút tính thần phản kháng?"

      Bố trầm ngâm, Tâm My mếu đỏ mặt.

      "Liền lén lút bám đuôi phía sau, quan sát kỹ hóa ra là người quen. Tiểu tử giỏi lắm, người quen cũng dám hạ thủ, dũng khí khá lắm."

      Tâm My nín lặng, đây là khen hay chê?

      Ông vỗ vỗ tay : "Mẹ con mấy ngày trước cứ lèm bèm với bố thuê nhà ở ngoài vừa an toàn vừa lãng phí tiền. Yên tâm, bố ủng hộ con. Học trò của bố đầy ra, lũ trẻ bây giờ đều thế cả".

      Đều thế cả? Đều làm sao? "Bố" à, chúng con đâu có sống chung. Chúng con chỉ nắm tay đương mà thôi!", Tâm My cuống cuồng.

      Bố cười hi hi: "Chịu nhận rồi sao?".

      Hơ...

      "Mẹ có phản đối ạ?", thấp thỏm.

      "Xuất phát điểm của bố và mẹ con đều muốn tốt cho con, nếu người đó tốt, làm sao có thể phản đối."

      "Nhưng, tuổi tác..."

      Ông chau mày: "Lớn tuổi chút, ngọc cũng phải có tì vết chứ".

      Đến bố cũng vậy, nước mắt giàn giụa!

      "Tổng hợp các tố chất rất được, xem ra cũng rôm rả đây."

      Tâm My nắm lấy cơ hội: "Bố, vậy bố" môi ấp má kề với mẹ giúp con".

      Liền bị tát cái bộp.

      "Bố đây mới là chủ gia đình."

      Tâm My xoa gáy, oan ức: "Vâng, bố làm chủ bếp".

      Ngày thứ Hai về tòa soạn làm trả phép nên bận tới tận tối, công ty Tống Thư ngu cũng vẫn còn nhiều việc nên thể tới đón được. Nghĩ tới câu "Đợi về nhà phát huy" mà Tâm My khóc lóc cầu cho thánh thần phù hộ.

      Về đến hang ổ nhìn lượt, nhân lúc vắng mẹ tới dọn dẹp vệ sinh qua.

      chậm rãi mở xấp ảnh ở Quý Tây ra xem, sắp xếp tấm nào ra tấm đó, ghi tên đầy đủ, rồi up lên diễn đàn. Tắm xong lại mất cơ số thời gian nghe điện thoại, sau đó đăng bài "Chuyến Quý Tây" rồi đánh dấu lên đầu làm bài viết quan trọng. Thông tin trong nhóm liên tiếp nhảy ra, ai nấy đều tìm . Tâm My ngờ tầm ảnh hưởng của nó lại lớn đến vậy, tay lau mái tóc còn ướt bỗng dừng lại, mắt đờ đẫn.

      Nghĩ cũng bình thường, những người bạn diễn đàn mà viết về cuộc sống tình cảm đa phần là phái nữ, ít người làm mẹ. Cứ nhìn thấy con cái người khác thể nào cũng đều đem so sánh với con mình, vì thế đều có đồng cảm và thương . Dưới bài viết cũng có rất nhiều lời bình luận hỏi địa chỉ ở đâu, hy vọng có thể gửi chút sách vở và quần áo.

      Tâm My ngồi khoanh chân gặm móng tay, càng lúc càng phấn khích.

      "Tống cá trê, em quyết định kết hôn nữa!"

      "..."

      " còn đó ? Còn đó ?", lẩm bẩm mình, " vội quá diễn đạt cho , chắc bị em làm cho choáng váng vì tức hả?".

      ", em cứ ", Tống Thư Ngu quá quen với kiểu trúng gió của nên làm sao có thể tùy tiện bừa bãi choáng váng được?

      "Năm nay em kết hôn đâu, hoặc phải muộn hơn."

      "Cứ ."

      "Ừm... giận hả? Ý em là đột nhiên em nghĩ tới việc hết sức có ý nghĩa, nhưng để làm tốt cần phải có thời gian. Việc kết hôn, có thể hoãn lại chút được ?"

      "Công việc gì có ý nghĩa?"

      Tâm My thấy phản đối trực tiếp, lập tức ngay: "Lúc chúng ta ở Quý Tây chẳng phải Tiểu My quỹ tài trợ đủ phải ? Em nghĩ tại sao ta tận dụng sức lực của xã hội? Chẳng phải quỹ tài trợ có vài chi nhánh ở Quý Tây hơn chục năm nay sao? Người tốt việc tốt như vậy tại sao tuyên truyền, để tất cả mọi người đều biết? Em nghĩ đến việc trở về tòa soạn chuyện với sếp tổng xem sao, coi như làm việc công ích, liên kết tòa soạn cùng quỹ học bổng làm đặc san cho Quý Tây, có nhiều người quan tâm có cơ hội thêm nguồn tài trợ, phải sao?".

      "..."

      "Tống cá trê?"

      "Cách này rất hay, nhưng trở về tòa soạn đề nghị xong để người khác làm. Việc kết hôn phải theo kế hoạch chứ..."

      " đâu! Em ở tòa soạn lăn lộn gần ba năm, lần đầu tiên cảm thấy có chút việc ý nghĩa đáng để nỗ lực. Em muốn trao cơ hội này cho người khác. Còn nữa, Tiểu My làm nhiều chuyện như vậy, em chỉ biết lười nhác sống cho qua ngày chẳng còn mặt mũi nào!"

      "Làm những việc như thế cần liên kết nhiều mảng với nhau, còn cần..."

      "Khó nữa em cũng làm. giúp em phải ? Có phải ?"

      Tống Thư Ngu bị ngắt lời liên tục mấy lần, quả thực rất khó nghĩ: "Em để suy nghĩ ".

      Tâm My cúp máy rồi lập tức bắt đầu lên kế hoạch, giỏi văn nhưng nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ở Quý Tây chữ cứ như tuôn ra từ mười đầu ngón tay.

      bàn luận sôi nổi, thấy nick của Shin sáng, tiện tay gửi biểu tượng mặt cười.

      Shin: Nhìn thấy bài post ngay trang đầu rồi. Rất khá, mới có vài ngày trải nghiệm được nhiều đến vậy.

      Gấu hung bạo: Oắt con! Thấy mọi người chuyện, mấy hôm tôi vắng mặt, cũng lặn đâu mất. Nhớ tôi ?

      Shin: Toát mồ hôi... cỏ linh chi cuối cùng trong trang giải trí cũng thu hoạch hả?

      Gấu hung bạo: Mặc kệ. Giờ hơi đâu quan tâm, còn bận việc chính nè.

      Shin: bận gì thế?

      Gấu hung bạo: Bận viết kế hoạch. Haizzz, tôi bảo, đọc bài tôi post có từng nghĩ đến việc quyên tiền hay gì ?

      Shin: ... Có.

      Gấu hung bạo: Vậy tốt rồi, có hy vọng! Tôi tiếp tục nỗ lực phấn đấu.

      Cách đó chưa đến mười phút, điện thoại réo lên.

      "Em định làm sao?"

      "Ừ. muốn quan tâm đừng quản em, để em tự nghĩ cách."

      "Giận rồi hả? chỉ để nghĩ, em giận rồi sao?"

      "Cả đời em mới có được cảm giác hưng phấn như lần này, có tin ? Tống Thư Ngu, em có linh cảm!"

      " khi có ý định phải làm lớn, ngày mai em báo cáo với sếp tổng xin ông ấy đồng ý, muốn làm như thế nào phải viết bản báo cáo hoàn chỉnh rồi đưa cho . Có thể phải tới Quý Tây hai ba lần nữa, tốt nhất kéo được cả đài truyền hình cùng , mở rộng tầm ảnh hưởng, tất cả những chi phí phát sinh trong quá trình do tập đoàn đầu tư An Tín phụ trách. Nhưng có hai điểm, phải bảo sếp bọn em cho hai trang báo miễn phí, hai là được chụp ảnh đăng hình ông Diệp và Tiểu My."

      "Làm xong việc này, có cần phải gặp phụ huynh ?", Tống Thư Ngu cười tinh nghịch.

      "Tống Thư Ngu, em chết mất!"
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 32 - Luyện miệng đợi khấu chiến và đánh nhau với người
      Sáng sớm Hà Tâm My thức dậy với hai con mắt thâm như gấu trúc, Tống Thư Ngu lắc đầu ngao ngán với tính khí gió là mưa của : "Đừng chỉ hào hứng được ba phút thế".

      " trăm phần trăm là !", chắc như đinh đóng cột, "Bản kế hoạch em gửi cho , xem chưa? Em chuyện với sếp tổng như vậy được ?".

      " chung cũng được", Tống Thư Ngu đưa danh thiếp chủ nhiệm văn phòng luật sư của quỹ tài trợ, đoạn , "Có việc gì cứ trực tiếp tìm họ, lộ diện".

      Trở về tòa soạn họp giao ban xong, chui vào phòng làm việc của sếp tổng, hết về những chuyện xảy ra và chưa từng nghĩ tới ở Quý Tây, sếp tổng đập bàn đứng dậy: "Nếu làm tốt, đây tin lớn, chứng minh điều tờ báo chúng ta quan tâm tới công cộng và lợi ích dân sinh".

      Tâm My nghe xong mừng rỡ, ôm mặt lấy lại tinh thần.

      Sếp tổng dứt lời liền ngồi xuống xoa cằm: "Cái này phải bàn bạc với tổng biên tập. Đưa tôi bản kế hoạch để tôi trau chuốt lại chút xíu".

      Chị Đỗ tóm lấy Tâm My chỉ : "Nha đầu thúi, đây ràng cướp công!".

      " sao, ông ấy là sếp, công lao thuộc hết về ông ấy, em chỉ cần xong việc là được."

      Chị Đỗ nhìn vẻ bất lực: "Nhắc đến mới nhớ, những thửa ruộng bậc thang đó đẹp , kém gì ở Vân Nam, Quảng Tây".

      Mắt Tâm My bỗng sáng bừng: "Phát triển du lịch?".

      " điên à! Dựa vào ? Ngoan ngoãn ngồi đợi kết quả sếp tới báo cáo cho sếp bự !"

      Tâm My thể ngồi yên, đợi mãi tới khi về vẫn chưa có tin tức, lòng càng như lửa đốt, trong túi nhét đống đặc sản ở Quý Tây liền chạy tới nhà Trần Uyển ăn chực.

      Sau khi hai đồ đệ của cậu Trần Uyển chính thức ra quân, Trần Uyển cũng hiếm khi đứng bếp ở Củng Hương.

      Tâm My đến nhà, vừa trông thấy bàn đầy sách vở và giáo trình khỏi lặng người, hỏi Trần Uyển làm gì, có phải định thi lên cao học.

      Trần Uyển chuẩn bị thi bằng quản lý để tới An Tín làm việc, Tâm My gật đầu tốt: "Lương của Tống cá trê ở đó cao lắm, đám con ai cũng trang điểm lộng lẫy như khổng tước, cậu tới đó phải giúp mình giảm bớt uy phong của họ".

      "Giúp mình nhé?", Trần Uyển cười hì hì.

      Mẹ kiếp! nhầm.

      Cũng may Đậu Đinh kéo đuôi con Husky lao vào phòng bếp, Tâm My quay mặt lại: "Đậu Đinh, lại đây thơm mẹ nuôi nào".

      Đậu Đinh tung nụ hôn gió: "Mẹ nuôi, đậu hũ thúi".

      " cho ăn nữa, sắp dọn cơm rồi", Trần Uyển làm mặt giận hù con trai, rồi thản nhiên vừa nấu cơm vừa : "Tâm My, đậu hũ khô ở Quý Tây, Đậu Đinh rất thích ăn, còn nhiều lắm lắm. Sáng nay thầy Tống cũng mang đến phần... Hai người bàn nhau hả?".

      Mình... Tâm My muốn đập đầu vào tường. Quay lại liền gặp ngay chuột cống, do còn phải làm gấp bản kế hoạch, vốn chẳng tính với Tống Thư Ngu là đến nhà Trần Uyển. Trần Uyển nhìn vẻ mặt rồi tức tối: "Hai người cùng du lịch với nhau? Đến mình cậu cũng giấu?".

      " phải du lịch đâu..."

      "Đúng rồi, ràng vụng trộm", Tần Hạo vào bếp, miệng còn giở nụ cười xảo quyệt.

      "Tần chuột cống kia, đàn bà chuyện đàn ông ít lời chút!"

      "Được, tôi nữa", Tần Hạo cười, vẻ suy tư rất nghiêm túc: "Con bọ hung? Lão Tống?".

      Tâm My thổ huyết...

      "Tôi sắp ói máu rồi, tôi mà toi đừng cứu tôi, treo tôi ngay trước cửa nhà là được rồi."

      "Tiểu Ngũ cậu vừa xong còn rất phấn khích như bán hàng qua mạng, giờ sao thế này?"

      Hu hu, bảo phải sao đây? Tần chuột cống vốn quên vụ đó vậy mà chỉ cú điện thoại gọi Tống Thư Ngu tới đón . Tống Thư Ngu vừa xuất , tên chuột cống chết tiệt lại bắt đầu điệu bộ tà ác.

      "Tiểu Ngũ em lấy mấy bức hình làm vợ cậu ấy rớt nước mắt, còn muốn đưa ấy về Quý Tây?"

      "Em cần phát huy nguồn lực trong quần chúng, chẳng phải Tần chuột cống quen rất nhiều người sao? Đưa Tiểu Uyển lên thuyền, em tin cậu ta có thể đứng bờ nhìn."

      Tống Thư Ngu mỉm cười: "Rất thông minh".

      "Đương nhiên", bạn Hà Tâm My thực tế cho thấy chưa bao giờ biết khiêm tốn, "Em với sếp rồi, vẫn chưa có tin gì".

      "Người sốt ruột phải là mới đúng."

      "Lão Tống", xoa tay rồi giúp vuốt tóc, "Giờ mới phát rất tốt, rất cao thượng, rất vĩ đại".

      đưa mắt liếc sang: "Thế lặp ngay lại câu tối qua".

      Tối qua? Tâm My nhớ lại, bỗng chốc mặt ửng đỏ.

      "Có cần phải nhắc lại ? 'Lão Tống, em...' sau đấy đấy."

      "Em ghét chết mất!"

      " ngủ ở đâu?"

      Mặt mũi nghệt ra khiến lão Tống chịu nổi lại đùa tiếp, từ bãi đỗ xe nàng ngừng nhìn trộm , cảnh giác như lũ sâu bọ.

      "Hồi đầu hét lên kêu muốn tình đêm, người bảo 'ai sợ ai' đâu rồi? Chỉ biết luyện mỗi mồm thôi à?"

      thà thừa nhận: "Sau này em chỉ dám luyện mồm thôi".

      Còn chưa kịp dứt lời, đầu cúi xuống: "Vậy chúng ta tiếp tục luyện".

      Mỗi lần như thế này thể nào chế được, người như hôn mê, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn dập, chẳng có điểm dừng.

      "Tống Thư Ngu, nhanh, nhanh em thở nổi nữa rồi."

      khẽ cười, cắn miệng : "Để hô hấp cho", đoạn nụ hôn lại tiếp tục, ra sức ghì chặt cơ thể .

      Giữa lúc đó thoáng tính cơn mê, trong mơ màng nghĩ, cổ nhân sáng suốt, cá nhả bọt cứu nhau, bọt chẳng phải nước bọt là gì?

      "Tống cá trê."

      "Ừ."

      ", chọc vào người em rồi."

      Đôi vai khẽ run lên: "Chẳng liên quan đến , có lúc nó tự có ý thức".

      "... Chúng mình kết hôn phải ?"

      "Nếu em đồng ý, mai làm luôn."

      "Vậy, vậy thực ra cũng đều làm mà. Ý của em là, làm trước cũng phải làm, có đúng ?"

      ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng lên: "Em quyết định rồi?".

      nghĩ lúc, rồi trịnh trọng gật đầu.

      dần mỉm cười: " hành quân xong hẳn chưa?".

      mếu máo: " định ghi nhớ chuyện xấu hổ của em cả đời ư?".

      khẽ cắn lên má : "Chuyện gì dù vui hay vui của em đều là niềm hạnh phúc của ".

      ... Thê thảm.

      " mua đồ, em đợi đây cấm được chạy."

      Hà Tâm My tay ôm gối tựa lưng ngồi nghĩ lung tung, từ thiếu nữ trở thành đàn bà, tâm trạng kết thúc để bắt đầu, mỗi người con cả đời chỉ có lần, chẳng biết người khác thế nào, chỉ biết lúc này gần như thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa.

      Lúc điện thoại réo lên, giật bắn cả mình, cứ ngỡ chuông cửa reo.

      nhấc điện thoại, là giọng con , giọng dịu dàng, vừa nghe gọi tên Thư Ngu.

      Hà Tâm My nhảy dựng lên, phải chứ, mấy tình tiết phim truyền hình lại có thể xảy đến với ? Người phụ nữ bên ngoài tìm tới tận cửa? Bắt cá hai tay? Lại còn ngay thời khắc quyết chùn bước chuẩn bị thất thân?

      hít hơi sâu, thận trọng dò thám: "Tống tiên sinh ra ngoài rồi, tôi là người giúp việc nhà cậu ấy. Xin hỏi là ai? Tống tiên sinh về tôi truyền đạt lại".

      trong điện thoại cười ngạo ngược: "Thư Ngu thuê người giúp việc từ lúc nào, sao tôi biết?".

      Mẹ nó chứ, thân thế cơ à? Tâm My vẫn chưa phản công, đối phương lại hỏi Thư Ngu đâu.

      " là ai? Tống cá trê đâu, chỉ cần báo danh tự khắc tôi , đêm hôm hơn mười giờ gọi điện cho người ta là ai, thấy mất lịch hả?"

      Đối phương cười ha ha, mãi mới ngừng lại được, liền : "Tôi là mẹ của Thư Ngu. Cháu là My My phải ?".

      Ôi Chúa ơi!

      Bà mẹ thân sinh của Tống cá trê!

      Giọng trẻ măng đó đâu có giống!

      "Cháu, cháu là Tâm My, cháu, cháu... cháu chào , phải, phải, chào bác."

      "Mấy năm trước nghe thấy tên cháu rồi, trăm nghe bằng thấy, quả nhiên miệng lưỡi ghê gớm ", mẹ Tống Thư Ngu có vẻ rất phấn khởi.

      "Dạ, dạ...", Tâm My căm ghét bản thân: Chỉ biết dạ. "Dạ, Tống Thư Ngu mua... mua đồ ăn đêm rồi ạ, lát nữa về. Bác đợi lát nữa nhé".

      " sao, bác với thằng ranh ấy cũng đâu có chuyện gì để , bác lại thích chuyện với cháu, mãi chẳng có cơ hội. Được nghe Thư Ngu kể nhiều rồi, rất mong có thể sớm gặp cháu."

      Thảm rồi, tên Tống cá trê kia với mẹ những gì?
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 33 - Hình gạch lát Shin mũi dài
      "Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi? Mẹ bảo, trước hai tháng về giúp nhưng Thư Ngu cần mẹ tham gia. Thằng , từ bé chẳng ai lo nên sớm quen việc lớn đều tự mình làm chủ, ở bên cạnh nó mẹ chẳng được hưởng niềm hạnh phúc và niềm vui làm mẹ."

      "Căn nhà bên hồ cũng xuống cấp rồi, mẹ thấy nếu gấp quá cứ ở tạm đây, đợi mẹ về giúp các con tìm nhà khác. Cần gì lên danh sách sớm , ở bên này mẹ mua về cho. Còn nữa, biết bên thông gia có cần gì , phong tục kết hôn ở Tế Thành mẹ cũng quên rồi, được, phải tìm người bồi dưỡng kiến thức mới được."

      BLA BLA...

      Mẹ chồng tương lai chuyện cần lấy hơi. Tâm My dập đầu bái lạy. Cuối cùng tóm được giây cơ hội, nhanh chóng : "Bác , cháu vì nguyên nhân công việc, dự tính hôn lễ phải lùi xuống, Tống cá trê có lẽ chưa kịp với bác".

      Mẹ chồng tương lai lặng người rồi thở dài: "Hai đứa đâu còn ít tuổi, tình cảm quấn quýt bấy lâu nay như thế, nếu ngập ngừng...".

      Tình cảm quấn quýt bấy lâu nay? Chúng cháu mới bắt đầu thôi mà.

      "My My, nghe mẹ , năm nay phải lo cho xong việc này. Thư Ngu cố gắng cố gắng hơn nữa, cuối năm có cái... tới mùa thu năm sau sinh con là vừa, nóng lạnh, ở cữ cũng dễ hơn..."

      Tâm My còn nghĩ xem là có cái gì, câu sau nghe thấy ở cữ, rút khăn giấy lau mồ hôi: "Bác ...".

      "My My, tính khí Thư Ngu như cành liễu uốn cong, rất khó nhằn, nó làm sai chuyện gì, con chỉ cần với mẹ..."

      Tống Thư Ngu bước vào cửa, Tâm My kẹp điện thoại vai, tay ôm hộp giấy ăn, trông thấy như dân tị nạn thấy quân giải phóng mắt ngấn lệ: Cuối cùng cũng tới!

      "Mẹ ", chỉ tay vào điện thoại dùng miệng thành tiếng, rồi mướt mải lau mồ hôi.

      Tống Thư Ngu mỉm cười, đưa chiếc túi tay cho , đón lấy điện thoại: "Mẹ".

      "Ừ, dù sao cũng có lương tâm, còn biết mua đồ ăn vặt cho em", Tâm My ôm hộp khoai tây chiên, miệng nhai rau ráu, " chuyện xấu xa gì của em cho mẹ ?".

      Tống Thư Ngu tỏ vẻ ngây thơ: " cái gì? được cái gì?".

      nhe răng: " có tin em cho cước Lư sơn thăng long chảo chém đứt người ?".

      cười: " lại thích người đối kháng."

      "Tống cá trê, làm gì đấy? Muốn ăn tự mà mua, đừng cướp của em", Hà Tâm My bảo vệ túi đồ ăn mới mua về.

      Mặt ghé sát cách đúng tấc, từ từ chầm chậm lấy dưới đáy túi ra hộp , rồi huơ huơ trước mặt , "Người đối kháng, hả?".

      nhìn chằm chằm mà hai con mắt muốn rớt ra ngoài, hít sâu : "Hình như, hình như cũng có bán lẻ mà".

      thèm liếc mắt: "Dùng sao đủ".

      lại hít hơi: " phải định, định đêm dùng hết đấy chứ?".

      nghĩ ngợi hồi lâu...

      "Tống cá trê, em nghĩ thế này, hay thôi . là 'bảo kiếm', nhưng em phải 'long đao'...", chẳng thiết khoai tây chiên, cả cởi dép, cuống cuồng leo lên sofa, "Giang hồ hiểm ác, chúng ta hôm khác gặp lại, hôm nay còn sớm nữa rồi".

      Mông bị cho chưởng, tên đứng sau lưng cười nham hiểm, " tắm đây!".

      "Tắt đèn", cửa phòng vệ sinh lộ ra nửa cái đầu.

      Phòng ngủ tối om.

      "Rèm cửa kéo chưa? Sao em vẫn trông thấy ?"

      "Có ánh trăng mà bà chị, chị muốn tôi như mực sao? Hay chúng ta bắt đầu từ nhà vệ sinh?"

      "! Tống cá trê, nhắm mắt lại, được nhìn trộm."

      nhắm mắt, cơ thể đẫy đà trắng bốp từ từ bước tới, lần từng bước tới cạnh giường.

      " được nhìn trộm."

      Thảo nào rề rà lâu đến vậy, tóc sấy khô, người cuốn khăn bông, để hở đúng đôi chân.

      "Ừ, nhìn", thà nhắm mắt, nhưng mỗi dây thần kinh cảm giác lẫn khứu giác đều có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể .

      Thuở , ông ngoại thường ở trong viện nghiên cứu, nên bảo mẫu thường cắt giảm khẩu phần ăn của khiến thời gian dài bị suy dinh dưỡng. Mỗi lần qua phòng ăn lớn nhà A, thấy những chiếc bánh bao còn nóng hôi hổi bắc ra từ chõ hấp của các chú là nước miếng rớt ầm ầm, thỉnh thoảng có dì nào quen lại cho chiếc. Cái cảm giác mùi thơm nóng hôi hổi giữa ngày đông giá rét từ lỗ mũi chảy xuống tận tim gan đến khi trưởng thành chẳng thể có lại. Thế nhưng, giống như chuyện lạ có , lại nhận ra nó ngay cơ thể .

      "Bắt đầu chưa?", ngồi xuống mép giường, giọng run rẩy.

      cất tiếng, vuốt ve đôi má, mơn trớn bờ môi mềm mại của . Tâm My khẽ run rẩy: "Tống cá trê...".

      "Ừ", như nuốt lấy giọng , đôi môi mềm mọng như lần từng thớ thịt cơ thể .

      Khi trút bỏ tấm khăn bông cuốn lấy cơ thể , hai tay vội che phía trước: "Đừng nhìn, em được đẹp".

      " đẹp? bậy", nở nang, thịt thà đẫy đà, "Hệt như những bức tranh nghệ thuật thời Phục hưng".

      Trong gian mờ ảo, có thể thấy đôi mắt thầm ngưỡng mộ của , Tâm My cúi đầu nhìn lại mình, có phần buồn bực: "Em lại thấy giống hai túi khí an toàn."

      cười: "Em làm ơn ít mấy câu đùa cợt đó được , hỏng hết cả khí bây giờ".

      Tâm My ngốc nghếch gật đầu, giây sau liền bị đẩy xuống.

      "Đừng, đừng sờ vào chỗ đó", uốn éo giãy giụa, "Buồn quá, Tống cá trê, buồn quá".

      rụt tay ra khỏi eo : "Thế sờ ở đâu? Đây hả?".

      Tiện tay dời sang chỗ khác, hít hơi manh: "Tống Thư Ngu, em hồi... hộp lắm".

      "Ừ, được rồi, được rồi", chờ đợi để được thực hành nhưng thể gấp gáp, "Nhắm mắt lại từ từ cảm nhận".

      Giọng trầm, lởn vởn bên tai , Tâm My nhắm mắt, chuẩn bị đón chờ cảm giác của thời khắc kỳ diệu chưa từng đến trong đời.

      được, ngón tay chạm tới đâu là chỗ đó như co lại: "Tống cá trê, chuyện với em, cái gì cũng được".

      "Đôi mắt em như vì sao bầu trời..."

      " lại cũng chỉ có mấy câu. Sáng tạo chút có được ?"

      "... Thế để làm lại", hôn mạnh, "Ranh con, sao cứ làm khổ người ta thế hả?".

      Hai tay vòng lên cổ , dám nhìn xuống dưới, ép chặt lấy cơ thể , giống như bám vào lò luyện lớn, giây sau biến thành thép, " xem em ở điểm nào?".

      "..."

      " được trăng sao."

      "Được. ... tình cảm thuần khiết từ chính trái tim em, thứ tình cảm thương chân thành mà em luôn dành cho những người bên cạnh em", tiếp tục mơn trớn bên môi , giọng như vào mơ hồ, "Càng khó có được càng đáng quý".

      ... Tiếng lòng thổn thức: Mình tốt đến vậy sao?

      "Lần đầu tiên thấy em như nổi khùng là ở cổng phía nam trường, có mấy cãi nhau, em liền lao tới cho nguyên cái bạt tai. Khi đó còn lắc đầu, thầm nghĩ đồ ranh con sao dã man đến vậy, về sau mới biết Ninh Tiểu Nhã bị người ta bắt nạt. Mãi sau này, hai người Tiểu Ngũ cãi nhau, em cũng thế, giống gà mẹ bảo vệ gà con, tóc tai dựng ngược câu nào liền lao tới", môi ràng còn tủm tỉm cười, nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, " tính cách của em, với...", cúi đầu hôn lên ngực , "Trái tim rộng lớn như thế này, trái tim có thể chở che cả thế giới".

      vuốt mái tóc , đôi mắt ươn ướt: "Em tốt đến thế sao?".

      "Tâm My, em còn tốt hon cả những gì ", nắm lấy bờ vai, ánh mắt tò mò, "Thường ngày vẫn nghĩ, người duy nhất có thể tổng hòa bản năng đàn bà của phụ nữ và nét ngây thơ của con chỉ có mình em, tại sao chẳng có ai phát ra?".

      "Em rồi, người có mắt nhìn đâu có nhiều."

      cười: "Cũng nhiều. đợi em tìm được người thích hợp hơn nhưng đợi tận mấy năm sau vẫn thấy, cuối cùng khách khí nữa mà lao tới".

      bĩu môi: "Đợi thêm mấy năm nữa em cũng sợ, em còn đầy thời gian".

      "Em có thời gian nhưng có, cứ nhìn Đậu Đinh lại tưởng tượng ra bảo bối của em trông như thế nào, biết có là đại vương ngủ lười tham ăn, tóc tai bù xù vẫy cánh tay béo ú mặt đầy ga tô hay ", vừa nghĩ vừa cười.

      Thư Ngu cố gắng cố gắng hơn nữa, cuối năm có cái, tới mùa thu năm sau sinh con là vừa, nóng lạnh, ở cữ cũng dễ hơn...

      Tâm My nhớ lại câu của bác , đỏ mặt ra vẻ tức giận: " dỗi hơi nghĩ đến con em làm gì? Tự sướng nghĩ đến cái khác ấy".

      " mất sức liệu em có con được ? Đừng linh tinh, để làm việc."

      Tâm My rít lên: "Đừng cắn em".

      đổi cắn sang hít hà, Tâm My nhắm nghiền mắt dám nhìn. Nhưng nhắm mắt lại rồi, xúc giác mỗi lúc nhạy cảm, bàn tay du ngoạn khắp cơ thể, hơi thở chạm vào da thịt ...

      "Tống cá trê... Nhột quá."

      Nụ hôn vang lên thành tiếng di chuyển dần xuống dưới như đáp lời. toan đưa tay che bụng dưới nhưng nhanh hơn bước hôn xuống đó, rồi trở lại chỗ eo.

      "Buồn...", muốn ngăn lại, cất tiếng nghe như van lơn, ấp a ấp úng, "Buồn...".

      "Thế này cũng buồn?" từ đâu trở lại bỗng hôn lên môi , cơ hồ nuốt tiếng kêu cứu vào trong rồi đồng thời bàn tay vươn đến nơi thầm kín nhất.

      "Ư ư", miệng miễn cưỡng phát ra thành tiếng, đầu lưỡi bị cuốn lấy, tất cả cảm xúc lúc này như hội tụ nơi bàn tay , còn lắng mình tận hưởng. tránh được cái hôn của , mếu máo: "Tống cá trê, hình như em lại, lại đến kỳ".

      " đâu", nhịn nổi cười, cắn lên đôi tai, "Ranh con, giúp em chuẩn bị".

      có vẻ thoải mái, Tống Thư Ngu nhìn theo ánh mắt xuống dưới, cảm xúc dâng trào, "Hơ, là...".

      "Tống cá trê, chỗ đấy của xấu thế!"

      từng được thấy trong phim A, từng được thấy trong sách giáo dục giới tính, nhưng tận mắt chứng thực, Tâm My bị hoàn toàn bất ngờ.

      Tống Thư Ngu có vẻ còn thê thảm hơn , chau mày hỏi: "Xấu lắm à?".

      bưng mặt: "Nhìn mẫu vật rồi được chưa? Nhưng mà như củ cải thế... được đâu, nó lấy mạng em mất".

      Lúc này mới thả lỏng, "Ngốc ạ, chỉ cần củ cải to bằng đầu trẻ con là được".

      "Nhưng", liếc nhìn lần nữa, rồi thở dài "Người gầy thế này, thịt dồn hết vào chỗ đó rồi phải ?".

      "Đây là lời khen mà thích nhất đời đấy."

      cười vẻ đắc ý, cậu em có vẻ cũng đắc ý ngỏng dậy.

      Tâm My toát mồ hôi: "Ôi má ơi, nó còn biết cử động".

      Gương mặt Tống Thư Ngu nghiêm nghị, đôi vai co lại, đoạn : "Nhắm mắt lại, sau này em từ từ nghiên cứu, còn bây giờ...".

      Trước khi tiếp tục nhàng mơn trớn, rì rầm điều gì đó rồi để mặc mình chìm đắm trong nụ hôn cùng thăng hoa như sắp biến thành bong bóng.

      "Tâm My."

      "Ừ", ánh mắt mơ màng, giây sau đồng tử co lại, "Đừng, đau...".

      Tống Thư Ngu kịp thời dừng lại khi tiếng la thảm thiết của phát ra: "Hu hu, đau quá...".

      "Đau lắm ? Cố chịu chút được ?", khẽ hôn lên giọt nước khóe mắt, lúc gật đầu dần dần nhướn người, "Thả lỏng, Tâm My, thả lỏng, đừng đá ".

      "Hu hu hu, đau lắm, đau mà."

      "Ngoan nào, bé gấu, cục cưng", mồ hôi trán rơi xuống, hòa cùng giọt mồ hôi cơ thể , "Chỉ đau lần này thôi".

      "Tống cá trê, đừng lấy mạng thế này, thêm lần nữa, hu hu, tôi tiêu diệt . Hu hu..."
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 34 - là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em
      "Cho hỏi, ai là Hà Tâm My?"

      Hà Tâm My quệt nước miếng mép, vừa ngẩng đầu ngập trong biển hoa. định thần, mình mơ phải vậy trời?

      " là Hà Tâm My?"

      nhìn trái ngó phải, ngoài bó hồng vàng siêu lớn trước mặt chẳng thấy ai chuyện cả.

      "Hà tiểu thư, mời ký nhận", trong biển hoa khó khăn lắm mới trông thấy nửa cái đầu ló ra.

      "Tôi?", Tâm My chỉ thẳng mũi mình, thể tin được.

      chàng ở tiệm hoa cẩn thận đưa bó hoa sang bên rút ra tờ giấy xác nhận, " là Hà Tâm My ban tin tức xã hội tòa soạn báo Tế Thành số OO đường XX".

      Hai mươi bảy năm nay lần đầu tiên được nhận hoa, sau khi bị XXOO xong kể cũng có được chút ít bồi thường. Hà Tâm My run rẩy đặt bút ký tên dưới phần người nhận hoa, rồi đón lấy bằng cả vòng tay. Tầm nhìn bị tầng tầng lớp lớp cánh hoa chắn mất, chẳng còn trông thấy chàng đưa hoa đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy ngập trời màu vàng, hỏi: "Này! Ai tặng vậy? Có phải họ Tống ?".

      "Hà Tâm My giỏi lắm, kêu cùng ăn trưa, phải đợi sếp họp xong. He he he, hóa ra là chờ hoa của người ta", chị Đỗ vừa về lao vào bó hồng đặt giữa hai chiếc ghế xoay cạnh Tâm My rồi gào lên: "Hàng khủng đây!".

      Có đồng nghiệp còn chêm vào: "Hay giảm giá 30% bán lại cho tiệm hoa, chắc cũng đủ cho phòng mình ăn tối sau đó hát karaoke thâu đêm suốt sáng".

      "Mọi người đừng chọc tôi nữa. Sếp sao vẫn chưa xuống nhỉ?"

      "Tâm My đừng đánh trống lảng nữa, , hôm nay là Thất tịch, tối có chương trình gì ?" [Thất tịch là Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, mùng Bảy tháng Bảy.]

      "Thất Tịch? Em thực biết, buổi tối học trưởng có hẹn chúng ta tụ tập." Sáng làm học trưởng gọi điện hẹn bạn bè cũ ở Tế Thành họp mặt.

      "Đồ lừa đảo", chị Đỗ nhìn máy tính miệng càu nhàu, " xem gì thế? Học hỏi kinh nghiệm?".

      Á á á á... Hà Tâm My lao đến che màn hình nhưng kịp.

      [JMS, lại đây xem... Phổ biến kiến thức lần đầu làm chuyện ấy] [JMS là viết tắt của ... tức là các chị em]

      Buổi trưa tranh thủ xung quanh có ai, định lý luận kết hợp thực tiễn ôn lại thể, kết quả ngủ quên mất, thế rồi...

      Tâm My mếu máo: "Chị Đỗ".

      Chị Đỗ ghé mặt càng lúc càng gần, mặt Tâm My càng lúc càng nóng.

      "Đợi tôi nhìn cho kỹ cái , lông mày nở..."

      "Vâng, tối hôm qua vừa tỉa lông mày."

      "Hai má ửng hồng."

      "Điều hòa đủ lạnh."

      "Mắt đen láy."

      "Đương nhiên, tối hôm trước bị chỗ báo cáo về Quý Tây làm cho tàn tạ, tối qua...", bị Tống Thư Ngu làm cho tàn tạ.

      "He he, tối qua làm sao? Xem ra ..."

      Tâm My ôm đầu, kinh hãi hỏi: " là nhìn ra ạ? Có lắm ?".

      Chị Đỗ cười gian: "Oắt con, khai luôn ".

      Gian tình chưa quá hai mươi tư giờ hoàn toàn bại lộ!

      Sáng tinh mơ, mơ màng gạt cánh tay Tống cá trê vào phòng vệ sinh, vẫn đánh răng, Tống cá trê cũng lập cập dép bước vào, hét lên tiếng vợ ơi, cắn miếng lên mặt , tự ý mở nắp bồn cầu, bắt đầu... tiểu.

      Tâm My còn chưa tỉnh hẳn, mắt kèm nhèm nhìn tia nước hình cung, từ điểm rơi phía cuối nắp bô ngược lên điểm kết thúc của đường vòng cung. Hóa thạch mấy giây, rồi nhe răng lao ra ngoài, "Tống cá trê, ở phòng khách có nhà vệ sinh dùng, ... Biến thái khoe thân!" giây sau, trông thấy vết tích ga giường hình như của mình, miệng há hốc, liền quay mặt lao , đứng thế nào đâm sầm ngay trước ngực Tống cá trê.

      "Bộ mặt phóng đãng!"

      "Phóng đãng? Gan to nhỉ!", cúi đầu hôn lên mũi , " sợ tiêu diệt em lần nữa à?".

      "Em dám, em...", huơ huơ bàn chải đánh răng cầu xin, " tha cho em lần này, em phải làm rồi".

      cắn mũi : "Còn cậu em của trông xấu xí? Muốn diệt trừ cả hai bọn ?".

      "Em thế à?" Tối qua do quá hồi hộp, mồm liến thoắng thôi, nhăng quậy cái gì giờ quên sạch. Điều duy nhất còn nhớ được, chỉ đúng chữ... Đau. thu bộ nhớ lại, mặt mũi mếu máo: "Em có thể coi tất cả như ảo giác có được ?".

      " kịp nữa rồi, ranh con, bây giờ em là người của ."

      Mình thành người của Tống cá trê.

      Hu hu hu, Tâm My bưng mặt rúm ró ngồi xuống. Nghe người có kinh nghiệm có thể phân biệt từng và chưa từng thông qua nhìn trán và quan sát dáng , cầu cho mẹ mình thuộc dạng có kinh nghiệm như vậy.

      "Tiểu nha đầu, xem những bài đăng diễn đàn thế này tác dụng đâu. Có thắc mắc gì cứ gọi hỏi chị, chị những gì mình biết chút do dự", chị Đỗ ra vẻ chuyên gia.

      Tâm My gõ ngón tay, muốn biết tại sao lại đau đến vậy, nhưng biết mở miệng thế nào.

      "Sức mạnh của những tấm gương là vô cùng. Chỉ là làm nó tốt nay còn tốt hơn, hoàn thiện nay còn hoàn thiện hơn thôi."

      Chị Đỗ nhìn nháy mắt: "Đúng rổi, chị quên mất, bên cạnh em còn có thầy giáo kèm cặp".

      Tâm My quệt mồ hôi, định chuyên môn của lão Tống phải cái này, liền nghe thấy sau lưng tiếng vỗ tay của sếp: "Trong phòng ra cả đây họp nào".

      "Tống cá trê, tổng biên tập đồng ý rồi! Đồng ý rồi! Sếp tổng dẫn đầu, trong phòng cử thêm bốn mãnh tướng, người trong đó là em. Sếp tổng ngày mai tới An Tín chuyện, bảo em gọi điện thoại cho hẹn thời gian đấy."

      " gọi điện thoại em nghe, nếu vì công việc em định trốn thế nào đây?"

      "Em... là em biết phải với cái gì. lại lấy em ra làm trò cười biết làm thế nào? vào chuyện chính nhé, ngày mai khoảng lúc nào rỗi?"

      "Việc công để bàn sau, hoa em nhận được chưa?"

      "Nhận được rồi", bất giác cười .

      "Thích ?"

      "Ừ, thích, nhưng nhiều quá."

      "Nếu tính mỗi năm sinh nhật là mười bông hồng, lần gộp luôn hai mươi sáu năm, cũng làm gì đến ba trăm bông. nhiều."

      chưa đếm thử, hóa ra còn có ý nghĩa thế này. "Tống cá trê..."

      "Đừng cảm động lung tung, có điều kiện đó."

      "Điều kiện gì?", lập tức cảnh giác.

      khẽ tủm tỉm: "Lại đây cùng ".

      "Em làm." Nhưng hình như hôm nay có việc gì phải ra ngoài.

      "Trốn việc", thấy phản ứng, tiếp tục dụ dỗ, " phải sáng nay kêu buồn ngủ hai tối liền ngủ được sao? Tới đây, ở chỗ có chiếc sofa lớn dành riêng cho em".

      Quá hấp dẫn.

      "Tối phải họp mặt? Định mang đôi mắt thâm quầng gấu trúc sao?"

      "Để em chào sếp tổng tiếng! Còn nữa, phải tới đón em. mình em trốn việc công bằng!"

      Bó hồng vàng để kín phía sau xe, Tâm My lạch bạch cùng Tống Thư Ngu trở về An Tín. Quả nhiên, chiếc sofa trong phòng làm việc của lớn hơn tưởng tượng nhiều. Mới chỉ nhìn muốn lao tới.

      "Lấy áo comple đây em đắp."

      Miệng khẽ nhếch: "Ngủ ?".

      "Có ảnh hưởng đến công việc của ?", nhắm chặt mắt, "Còn nữa, sáu giờ em phải về nhà thay quần áo, nhớ gọi em".

      "Ngủ , có việc phải ra ngoài xừ lý. Sáu giờ?", hơi cao giọng, ngoái đầu lại nhìn bắt đầu ngáy khò. lấy làm ngạc nhiên mất mấy giây nhìn "Lợn Buurin" nằm cuộn góc, mỉm cười lắc đầu.

      Tâm My đứng trước cổng tòa nhà tập đoàn đầu tư An Tín đợi Tống Thư Ngu từ nhà xe ra. Ngủ được giấc, tinh thần sảng khoái trở lại.

      Giờ tan tầm, lũ bạch cốt tinh đợi xe buýt đứng thành toán hệt cuộc thi sắc đẹp, mùi son phấn ngào ngạt. Tâm My đột nhiên nhớ đến từ sói đội lốt người mà chị Đỗ .

      "Hôm nay có cùng sếp chúng ta nắm tay về, nghe là bà chủ tương lai của chúng ta."

      Tâm My tặc lưỡi, xem ra chỗ nào có đàn bà y rằng lắm chuyện, còn nhiều chuyện hơn chuyên môn của .

      "Cậu bà béo kia hả? phải chứ, thẩm mỹ của sếp thể tệ đến vậy đâu."

      Câu chuyện bà béo câu cá vàng? Lòng hiếu kỳ của Tâm My trỗi dậy, tai vểnh lèn tiếp tục lắng nghe.

      "Mình cũng thấy thế thông tin nghe lan ra từ tầng 33. Tuyệt đối đáng tin", có kẻ nhiệt tình bổ sung.

      Tầng 33? Tầng 33 là hang ổ của lão Tống. Tâm My bấy giờ mới hiểu: A! Bà béo tới là ?!

      " phải sếp mới của các cậu bị gay sao?", có người chêm vào.

      "Có cậu mới gay! Cả nhà cậu gay có", người khai hoả đầu tiên tức tối.

      "Nhưng lần trước chẳng phải ai nhìn thấy ấy ở cửa bar của gay sao?", kẻ chêm thế yếu đành tức tưởi giải thích.

      "Đúng, mình cũng nghe kể vậy."

      "Có người nhìn thấy hẳn hoi, chính là bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta."

      Tâm My bĩu môi, nhìn thấy giai ngon là túm năm tụm ba, bọn hủ nữ bây giờ nhiều !

      "Nhưng lần trưóc sếp tổng và sếp mới cùng tới Thời Đại Hoàng Kim bao ."

      Bao ? Tâm My nắm tay chau mày.

      "Mình thà có người là gay, còn hơn để ấy cưới mụ béo ấy, thê thảm", có người "kích động" kết luận.

      Tâm My vẫn tức điên: Bao ?

      "Các cậu xem, sếp mới là công hay là thụ?" [Công là người mang tính nam còn thụ là người mang tính nữ trong mối quan hệ giữa hai gay.]

      Người đứng góc tường nhịn được nữa, tiến lên hai bước: "Chắc chắn là thụ".

      Bao ? Bao ? Trai cờ bạc nghiện ngập, tôi phải trừng trị .

      Đám hủ nữ thất thanh: "Vậy, vậy lẽ nào Diệp tiên sinh là công? Ông ấy cũng chưa kết hôn".

      Tâm My sụp đổ, chết rồi, đám hủ nữ này sao lôi cả lão Diệp xuống nước?

      " làm ở bộ phận nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp mặt", có người hai mắt trợn tròn.

      "Tôi là người giúp việc nhà sếp mới các , thế nên tôi có quyền phát ngôn ở đây nhất", Tâm My huênh hoang ưỡn ngực. Trong tiêng gào rú của mọi người, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe màu tro bạc của Tống Thư Ngu, người lạnh toát, đoạn : "Phải rồi, quên mang theo đồ, tôi phải về lấy. Còn nữa, tôi chỉ đùa thôi, các đừng tưởng nhé".

      Hi hi, dù có hay , tin tức này nhất định lan truyền! Vì nghiệp tuyên truyền ta buộc phải xả thân, Hà Tâm My quá hiểu đặc điểm nghề này của mình. Bao ? Hừ! Muốn xơi con cá ăn tạp nhà ta hả? Hừ!

      "Tống Thư Ngu, thành khai báo , trước đây từng bao chưa?", toàn thân như bốc hỏa, từng đốm lửa cuồn cuộn cháy.

      "Có", nhìn , rồi điềm tĩnh trả lời.

      Tâm My hoàn toàn sửng sốt trước thái độ thẳng thắn của .

      " tiếp khách cũng là phần công việc, tiếp rượu tìm tiếp viên vẫn rất hữu dụng."

      " có gì khác?"

      liếc nhìn : "Cái khác là cái gì? Đầu óc nghĩ những thứ trong sáng tốt đẹp chút, cũng có trinh tiết của đàn ông, những lời đó biết bao lần rồi mà cũng nhớ sao?".

      lí nhí: "Đàn ông có trinh tiết nỗi gì...". Nếu có nghe thấy kêu đau mà vẫn...

      "Tâm My, đối với hay với em đều phải có lòng tin", rất nghiêm túc, "Đời người rất dài, nếu có đủ lòng tin thể tới tận cùng".

      Tâm My tiếp tục bĩu môi: "An Tín có quá nhiều nữ râu xanh...".

      bật cười, xoa đầu : "Biết ngay đồ ngốc nhà em nhất định hiểu ý nghĩa của hoa hồng vàng mà".

      Hơ? Còn sâu xa thế này? Tâm My đỏ mặt thừa nhận: "Lần đầu tiên em nhận hoa, biết cũng có gì là lạ. theo đuổi con người ta nhiêu thế nên phải biết là đúng rồi".

      Tống Thư Ngu khó khăn lắm mới thừa nhận, : " cũng phải hỏi cửa hàng hoa mới...".

      Tâm My hiếu kỳ: "Ý nghĩa của hoa hồng vàng là gì?".

      "Tự về mà tra!"

      ", em muốn biết ngay bây giờ."

      " em là niềm hạnh phúc lớn nhất của ", trầm ngâm lúc lâu rồi khẽ cất tiếng.

      "... Tống cá trê, dừng xe lại chút được ?"

      nhìn thắc mắc, chớp chớp mắt: "Em muốn hôn ".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :