1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự nhầm lẫn tai hại - Bộ Vi Lan (48c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15 - ta ném ra cặn bã, tôi cũng chẳng thu về thấp hèn
      Tiền đề của " chịu trách nhiệm" chính là bạo hành, làm trái pháp luật, nếu đúng như thế chẳng phải mình quá lỗ sao.

      Hà Tâm My nhận ra được rằng vấn đề trở nên vô cùng nghiêm trọng, liền trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng khiến kẻ bắt cóc vươn vai, ngước ánh mắt lim dim nhìn cười tít. Thế nhung, buồn ngủ rồi.

      "Ranh con, dậy."

      Tay chống cằm nhìn, đâu đâu cũng thấy thịt là thịt. Tâm My miễn cưỡng chồm dậy, quẳng ánh mắt khinh ghét về phía kẻ ư ừ vừa hát vừa mặc quần: "Tôi ngủ đây nhớ đóng cửa cho tôi", rồi nằm vật xuống.

      "Dù sao cũng phải để tôi cho ăn no..."

      Tâm My vừa nghe thấy hai chữ "ăn no", vội lật chăn bật dậy, lao thẳng xuống giường: "Ăn cơm, tìm chỗ nào ăn cơm".

      "Ăn xong phải về ngủ ngoan nhé", Tống Thư Ngu giúp gỡ cua.

      Tâm My cụp mắt gục đầu, bộ dạng thiểu não lẩm bẩm: "Ngày Chủ nhật quý báu của tôi bị phá hỏng".

      "Chủ nhật tuần sau, tôi với ", người đối diện thản nhiên như .

      Hu hu hu... Đừng để con gặp lại tên khốn này nữa.

      "Chẳng phải thích ăn cua sao giờ còn lo lắng gì vậy?" Tống Thư Ngu thấy tay cầm thìa vẻ như chán ăn.

      Cái tôi cần là cái giường, đại ca à.

      "Há miệng."

      ...

      "Ối mẹ ơi, cái gì mà cay thế?", nhảy dựng lên.

      "Lẩu Thái chua cay, tỉnh táo tinh thần", Tống Thư Ngu vẻ mặt quan tâm, "Có cay lắm ?".

      Tống cá trê, tồn tại của có phải là để khuấy động cuộc sống của tôi?

      Bị nhét bát lớn lẩu Thái vào bụng, Hà Tâm My thấy tinh thần phấn chấn hẳn. Đến lúc món tráng miệng được mang lên, trong lòng hí hửng cứ ngỡ sắp đến phần kết để còn hạ màn, cuối cùng cũng sắp được về nhà ngủ, ai ngờ Tống Thư Ngu ăn uống no say vẫn còn chuyện muốn .

      "Tâm My, trốn tôi mấy ngày rồi?"

      nghe thấy gì!

      Cố vùi đầu tiếp tục chiến đấu cật lực với chiếc bánh pudding xoài, lẩn tránh ánh mắt của Tống Thư Ngu.

      "Hôm đó xong nghĩ lại thấy sợ phải ?"

      Tâm My nghiến răng chặt, đừng trúng kê! Lần trước chỉ vì câu "Sợ thôi" mà thiếu chút nữa sa chân vào bẫy, mang mối hận thiên cổ. Hôm nay nhất định, nhất định được trúng kế.

      " sợ cái gì?"

      Mẹ kiếp, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình khẩn khoản đó. Chúng ta chỉ là... chẳng phải nhân tình nhân ngãi chi hết.

      ngẩng đầu, cố gắng trả lời bằng giọng hành chính nghiệp: "Tôi thấy, chuyện giường ta nên thảo luận bàn ăn".

      lại sai gì sao? Tống cá trê sao cười nghiêng ngả thế này?

      "Vậy được, chúng ta về tìm chỗ nào đó rồi từ từ chuyện."

      Tôi... phát điên... Tôi đâu có ý đó!

      Đừng tưởng ngủ được giấc là nạp đầy năng lượng rồi muốn làm gì làm nhé. Tâm My quyết tâm xuống xe.

      Lén nhìn Tống Thư Ngu, thấy ta cũng vội, tiếng máy chạy vang lên, lại chỉnh cho ghế hơi ngả về phía sau.

      Tiến hành trong xe? Mấy chữ đó lởn vởn trong đầu Tâm My, tim gan đập thình thịch, lớn đến nỗi màng nhĩ như ngập chìm u u trong thứ thanh hỗn độn đó. trộm nhìn qua cửa sổ, ở đây sao? Đèn đường quá sáng.

      Lại ngoái đầu, Tống Thư Ngu duỗi hai chân gần như nằm thẳng.

      tiến hành trong xe tốt, chơi trò kích thích quá tiêu hóa nổi đâu. Tâm My lén tháo giày, xoa xoa đầu ngón chân bị tê mỏi cả ngày trời. Trong xe lại vang lên thứ nhạc mà muốn ói nhất là nhạc thính phòng, theo thói quen với tay đến chiếc radio: "Chuyển sang chương trình ABC kênh 13, tôi muốn nghe nhạc khác".

      Tống Thư Ngu vẫn như trước, có ý kiến.

      "Nửa đầu cuốn tiểu thuyết Em mẹ , hôm nay chúng tôi xin được phát thanh đến đây, đúng giờ này ngày mai xin mời quý thính giả tiếp tục thưởng thức nửa sau cuốn tiểu thuyết Em mẹ ..."

      Miệng há hốc, chỉ giây sau đó liền ôm bụng cười phá lên thành tiếng.

      "Ranh con, có thế mà cũng cười?", Tống Thư Ngu cố nhịn cười với tay tắt radio. Tâm My ngồi lù lù đống ghế cười nghiêng ngả, cơ thể rung lên bần bật.

      "Rất thích nghe tiếng cười, cười đến mức chẳng còn để ý đến bất cứ chuyện gì xung quanh nữa."

      Trong gian tĩnh lặng, đột ngột vang lên tiếng thở dài đầy xúc cảm của , mạch suy tư của Tâm My tức bị ngắt mạch.

      ... Thích? Có phải nghe thấy từ "thích" ?

      Theo kinh nghiệm ngày ngày đọc tiểu thuyết ướt át và giờ giờ xem xê ri phim truyền hình dài tập dành cho những bà nội trợ của Tâm My, cứ mỗi lần đến phần quan trọng xuất chữ "thích" là y như rằng mặt nhân vật nam chính nữ chính được kéo gần, phóng to, máy quay lia từ đôi mắt xuống đến bờ môi, rồi thắng lợi cả đôi đường, tiếp đó là màn khóa môi.

      Nhưng lúc này với lại khác hẳn.

      Tống Thư Ngu ngửa ra sau, đan tay sau gáy, nghiêng người nhìn , mắt khép hờ, ánh nhìn long lanh: "Này nhóc, tuổi cũng lớn rồi, lại chẳng ai ngó ngàng đến. Có bao giờ nghĩ đến, hay là chúng ta sống chung qua ngày ?".

      Tâm My chớp chớp mắt: " đùa à? Chúng ta sống chung qua ngày? Thế chẳng phải ngày nào cũng chơi đủ trò sao? Còn nữa, cái gì mà chẳng ai ngó ngàng đến?".

      "Chúng ta biết nhau gần chục năm rồi phải ?", Tống Thư Ngu thẳng thắn tiếp, "Hồi đó chỉ là nha đầu mặc đồng phục, đầu gấu đầu mèo gặp người là ngoạc mồm chửi bậy...".

      "Tôi đâu có. Tôi chỉ chửi đúng lần... Thôi , đằng nào trước đây cũng ưa cho lắm."

      Tống Thư Ngu mỉm cười như nghĩ ngợi điều gì.

      "Tôi nghĩ hai chúng ta lấy nhau tốt cho khá nhiều đây. Có thêm phiếu ăn dài hạn, cơm ăn áo mặc chẳng phải lo nghĩ; có thể được giao lưu với bạn bè thân thích, cũng tránh được việc coi mặt phiền phức; còn nữa, chúng ta biết nhau cũng lâu rồi, chẳng cần phải có thời gian thích ứng sau hôn nhân như người khác, bước đến đích. Hai bên biết nhau từng đường tơ kẽ tóc, thậm chí còn có chung cơ số bạn bè. Tóm lại, tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa."

      Tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa. Bà đạp rách phổi bây giờ!

      Tâm My tức quá, vụt cái nhảy bổ lên ghế, đổi diện với bộ mặt vô liêm sỉ của lão Tống, với bộ dạng nếu cho ràng bà đây nhất quyết để yên: " nghĩ mình là Bồ Tát có thể cứu vớt tôi khỏi kiếp nạn chúng sinh hả, cho dù muốn cưới tôi cũng thèm. Trong rừng nhiều chim, tưởng đời này chỉ còn mình hả?".

      nhìn , cười cười: "Tôi còn chưa hết, nếu lấy , tôi cũng có lợi mà. Cuộc đời ngắn ngủi, ngày ngày có trêu chọc cũng thấy dễ sống hơn nhiều. Vả lại mùa đông cũng sắp đến, tôi cũng phải sớm tìm người vợ cho chăn ấm đệm êm. Còn nữa, nghe với thể trạng của ...", đánh mắt nhìn lượt, vẻ nghiêm khắc , "Rất tốt cho việc sinh nở".

      Tống cá trê, ngươi là tên đại biến thái!

      Chỉ biến thái mới có thể đem chuyện hôn nhân thiêng liêng ra như vụ làm ăn cách dễ dàng như thế, chỉ biến thái mới có thể làm việc vô sỉ mà mặt hề biên sắc vậy, chỉ biến thái mới có thể coi vợ mình như dụng cụ giải trí, công cụ sinh nở và làm ấm chăn giữa mùa đông giá rét. Nhưng điều biến thái nhất lại chính là trùm sỏ của việc tiết kiệm thời gian, muốn dành quá nhiều thời gian vào việc này cũng như trùm sỏ của Đại học Đông Nam - Hà Tâm My lại nghiêm túc cân nhắc việc làm vợ tên biến thái này!

      Phiếu ăn dài hạn? Ừ, lão Tống cũng có vẻ nhiều tiền.

      Đường tơ kẽ tóc? Suýt chút nữa kéo tụt váy xuống, còn biết đến đường tơ kẽ tóc?

      Biết nhau đủ lâu... Khi ấy còn chưa qua tuổi dậy , ăn mặc lố lăng vênh vênh váo váo lại đường bị tóm được mấy lần.

      Nhưng ta độc mồm độc miệng, ừ, Hà Tâm My, mồm miệng mày cũng đâu tử tế gì.

      hề hợp nhau. Linh ta linh tinh, mày thừa biết ta là người hợp nhất ý chứ.

      Quá già. Lão Tống ngoài việc tuổi có hơi nhiều chút, những cái khác đều có đủ... Sau này có con lại gọi bố thành ông làm thế nào? Mẹ nhất định thích tìm chồng già như thế.

      Nhưng mày thấy, tương lai sau này chẳng cần phải sắp xếp coi mặt như bán hàng xe đẩy hay sao, điểm này cũng hấp dẫn đấy chứ?

      Nhưng, tình mày khát khao nhất sao?...

      "Cắn xé", tay Hà Tâm My cũng dần buông góc chăn bị cắn cho lem nhem, nhìn đồng hồ, bốn giờ.

      Chợt tiếng tru như sói hú vang lên trong gian của khu dân cư thuộc Sở Công an: Tống cá trê, tôi đảm bảo sau này có lỗi với , đây nhất định là cố ý!

      Hà Tâm My vội vã tìm người trút bầu tâm .

      Hồi còn học vẫn thường tư vấn tình cho mọi người. Trong thời gian dài tích lũy được kinh nghiệm từ những vấn đề tình của chị em, nhưng khi thực tế rơi vào mình nửa giải pháp cũng chẳng có.

      Đăng nhập MSN tìm thấy Tiểu Nhã xuât , sau khi nghe bù lu bù loa tràng dài, Tiểu Nhã mới : "Cậu với lão Tống đùa nhiều quá hóa điên hả? Đến việc kết hôn giả cũng làm được? Hay Hà Tâm My cậu hôm nay ăn no rửng mỡ, đến trêu mình đấy hả?".

      Thế này còn giống sao? Tâm My nuốt nước mắt thoát MSN. Ninh Tiểu Nhã từ giờ hai vợ chồng cậu có cãi nhau đừng tìm tôi mà đổ đấy nhé.

      Lại đăng nhập QQ chat, vừa hỏi đến Latte, mọi người ấy có bầu. Đúng là mùa xuân, ý xuân phơi phới tình xuân ngất ngây.

      Vừa gọi điện thoại cho Tiểu Uyển nghe thấy giọng chuột cống, thất vọng.

      Diệp Khinh My, nha đầu thúi, tại sao vẫn chưa chịu về?

      Tâm My tần ngần ngồi trước bàn, thấy nick Shin sáng, như bừng tỉnh, gạt nước miếng mép rồi gửi biểu tượng mặt cười.

      đông tây sau nhịn được nữa, liền hỏi Shin: Con trai các người có tùy tiện kết hôn với người ?

      Shin nghĩ hồi rồi trả lời: Việc cả đời đâu thể tùy tiện. Có người cầu hôn hả? Chúc mừng nhé.

      Gấu hung bạo: Có cái gì mà chúc mừng? Tôi đau đầu điên tiết đây.

      Shin:... Muốn kể gì ?

      Gấu hung bạo: BLA BLA BLA... Chuyện là thế đấy, xem ta coi tôi là gì? ta ném ra cặn bã, tôi cũng chẳng thu về thấp hèn! (mặt mũi điên loạn)

      Shin: Hay là ta thích ? Thấy rất tốt, bản thân xứng nên mới dùng cách này để bày tỏ.

      Gấu hung bạo: (Ngửa mặt nhìn trời) May còn nghĩ ra. Tôi có cái gì tốt? Bạn trước đây của ta hơn tôi cả trăm lần.

      Shin: Ừ.

      Gấu hung bạo: đấy. Còn làm MC của đài truyền hình, hơ, chẳng cần phải nhiều, tóm lại là rất đẹp rất trong sáng. Tôi thấy ta thích kiểu con ngây thơ trong sáng, chân thon tóc dài, người trước đây cũng thế.

      Shin: Người trước đây?

      Gấu hung bạo: Hừm. xem ta thế này có phải để đùa giỡn tôi ?

      Shin: ...

      Gấu hung bạo: A a a a... Khó chịu quá, tôi muốn bóp chết ta, bóp chết ta...

      Shin: Vậy có thích ta ?

      Tâm My câm lặng.

      Cách đó vài cây số, có người đầu óc quay cuồng: Người trước kia nào? Người trước kia nào? Ranh con chết tiệt, sao chuyện chẳng ràng?

      Gấu hung bạo: Tôi nghĩ có lẽ là thích. đúng, phải là thích, biết thế có gọi là thích . Nhìn thấy ta tôi có cảm giác tim đập nhanh, lúc ở cạnh nhau cũng thấy hưng phấn lắm, chỉ là cảm giác rất vui, rất thoải mái. Cho dù là đấu khẩu hay tâm , đều mang lại cảm giác vui vẻ của những người bạn lâu năm.

      Chợt tiếng lòng như khe khẽ nhắc nhở : Lần trước hai người hôn nhau giống như bị điện giật đấy thôi.

      Tâm My bóp trán tiếp tục "vắt óc suy nghĩ": Làm sao để phân biệt cảm giác điện giật khi hôn nhau là do người đó hay chỉ đơn thuần là bởi dục vọng? Hay là, thử tóm người đàn ông khác để hôn thử?

      ...

      Gấu hung bạo: Shin? Shin?

      Shin: Xin lỗi, khi nãy vừa ra ngoài lát.

      Gấu hung bạo: sao, muộn quá rồi, làm phiền nữa.

      Cách đó mấy cây số Tống Thư Ngu đánh nốt dòng chữ: Việc khi nãy , tôi nghĩ, nếu thích, có thể từ chối ta.

      do dự mất mấy giây, sau cùng ấn nút gửi .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16 - Đừng ai coi ai là củ cải
      Tâm My phát mình bỗng gầy .

      Mấy ngày liền quên lên cân, sáng nay tự dưng nổi hứng đứng lên cân, vừa nhìn thấy con số hai mắt như muốn rớt ra ngoài, căng mắt nhìn thêm lần nữa mới lấy lại được bình tĩnh. Hai cân rưỡi! Tống cá trê, hại tôi sút hai cân rưỡi! đúng, vì mà tôi gầy hai cân rưỡi!

      Người ta ốm o gầy mòn là vì tình, còn vì sao?

      Kể từ sau hôm bàn bạc cẩn thận tỉ mỉ với về tính khả thi của phi vụ sống chung, tên khốn bốc hơi, đến cú điện thoại cũng gọi. Tuy : "Để tôi suy nghĩ cái " rồi chân trước chân sau chạy thẳng về nhà, nhưng suy nghĩ nghiêm túc hay ? Đại ca à, châm ngòi rồi đứng ở bờ bên kia xem pháo nổ ư, có phải là người ?

      Lúc nào cũng thế, trêu chọc nghịch ngợm, mãi đến khi nhảy dựng lên vì tức, mới đứng cạnh cười nghiêng ngả, và hả hê xem đó là niềm vui cuộc sống. Nhưng kết hôn quan trọng biết mấy, cho dù chẳng có ai thèm đoái hoài đến mình, cũng đừng đem chuyện đó ra làm trò đùa chứ!

      Tâm My nhìn ra đóa hoa màu cam ngoài ban công, bực bội nhét nốt miếng bánh Oreon vào miệng.

      Đừng ai coi ai là củ cải! Bà đây thèm!

      thèm nữa.

      "Tâm My, vừa về nhà trốn vào phòng! Mau ra giúp bố con rửa rau!"

      dài giọng đáp lại tiếng gào rú của mẹ ở ngoài cửa, lười nhác bò dậy khỏi giường.

      "Mẹ làm vợ của bố mấy chục năm rồi, cũng có rửa rau cho bố được mấy lần đâu", làu bàu.

      "Mẹ tốn cơm tôn gạo nuôi con lớn bằng này đây! Đầu óc lúc nào cũng đặt hết ở chỗ bố con."

      Bố cười tít mắt: "Con ngoài đường cả ngày trời, cũng mệt rồi, để bố rửa, bố làm cho, xong rồi ra ăn cơm".

      "Bố!", ôm chặt lưng bố.

      "Trong lòng vui? Hay công việc thuận lợi?", bố hỏi.

      mở vòi nước, ừ bừa tiếng: "Trời nóng quá, nóng đến khó chịu cả người".

      Lúc ăn cơm, mẹ thấy điệu bộ bơ phờ ủ rũ, liền ngừng đũa thôi hồi: "Giờ mới tháng Năm bị nhiệt, đến hai tháng nữa sống sao? Nghỉ việc ở nhà? Mới tí tuổi đầu khổ chút cũng chịu được, nhớ hồi mẹ sinh con chưa đẩy tháng phải làm. thế thệ được nuôi dưỡng bằng bọt mật ong, ở trong thung lũng hoang vắng tự sinh tự diệt, các con trong hoàn cảnh đó phải làm thếnào".

      Tâm My bĩu môi, tiếp tục cúi đầu và cơm.

      "Con nó hiếm khi mới về nhà, ban ngày vất vả ngoài đường cũng đủ mệt rồi, em ít hai câu."

      "Em muốn tốt cho nó thôi", mẹ Tâm My vừa vừa gắp thức ăn cho , giọng dịu dàng hơn phần nào, "Thầy Tống con chuyển nhà, đợi chút nữa sang hỏi có việc gì cần giúp . Làm phiền người ta cũng nhiều, có việc gì giúp được làm".

      Miếng cơm Tâm My ăn dở mắc nghẹn trong cổ họng. Chuyển nhà?

      "Thầy Tống hai tháng nữa thôi là chuyển công tác, hai năm nay cậu ấy có ký hợp đồng chính thức, chỉ đóng vai trò như giáo viên thỉnh giảng mà thôi, nên trong trường chẳng có cách gì can thiệp được, phải phê chuẩn. Ông Hà, bà nội của Tiểu Tống và ông nội chúng ta có thể coi như bạn học, mấy năm nay ông nội rồi, nhưng vẫn qua lại đều đều, chúng ta có cẩn mời cậu ấy bữa ?"

      Những lời sau đó còn lọt được vào tai Tâm My nữa, lặng lẽ và từng hạt cơm trong bát, ánh mắt tức tôi thấy hơi ươn ướt.

      Tên khốn này được lắm, trong lúc còn ngờ nghệch rối lên, thế mà chuyện trọng đại nghỉ việc chuyển nhà, người ta cũng cho mày biết. Sống chung cho qua ngày? Khốn nạn! Cút cho rộng chỗ, mày tự biến mình thành cây nấm rồi, Hà Tâm My. Người ta gọi cái đó là ham muốn mang tính bản năng, "Tôi thích kiểu thịt thà như ... Gối ôm ở nhà được thích như ...", chỉ coi mày như đồ chơi thôi! Đối với đàn ông, những lúc họ buồn chán bất cứ người con nào bên cạnh, lời gì cũng có thể được, mày còn tưởng đó là sao, Hà Tâm My? Trước giờ người ta chỉ coi mày như đồ chơi, để châm chọc đùa cợt, kết hôn, đó là vì... Vì chỉ mới làm nửa, lừa mày tiếp tục ở phần sau kia, thế mà mày còn ngoan ngoãn chui vào rọ, mày thèm đàn ông đến phát điên rồi có phải , Hà Tâm My?

      thở hơi rồi đứng dậy: "Con ăn nữa, bố mẹ, con ra ngoài lát!".

      Thang máy rì rì chạy lên, Tâm My bực bội đá vào góc tường.

      Bấm chuông cửa xong, mới chợt nhận ra nóng vội của mình. Hùng hùng hổ hổ lao đên đây để làm gì? Hai người chỉ là bạn bè, ta chẳng có thời gian để báo cáo với việc sắp rời , cũng có lý đấy chứ. Thậm chí những cái khác, cũng chỉ là tiết mục bông đùa bình thường thôi.

      Dứt tiếng chuông mọi thứ lại rơi vào yên lặng, Hà Tâm My tần ngần nhìn xuống chân, mấy ngày trước còn ngồi ở đây, vừa cào cửa vừa khủng bố "Cẩn thận cạnh gương có con ma mặc áo trắng kìa, nhìn ghê lắm...", ngẩng đầu thấy bộ mặt bí xị của lão Tống.

      Ha ha ha, chừng hôm đó lão Tống bị hù cho tôi đến dám nhắm mắt.

      Tâm My ngồi xuống ôm gối, khịt mũi nghĩ ngợi: Thực ra, liệu có phải chỉ là bạn bè thôi ?

      Hà Tâm My, tình cảm ủ ê đâu phải phong cách của mày.

      lao tới khu Củng Hương thấy bụng sôi ùng ục.

      Khu Củng Hương chuẩn bị dọn hàng, Trần Uyển tính tiền, mắt buồn ngước: "Tự vào bếp mà tìm".

      đoạn bác của Trần Uyển ra, vừa trông thấy Tâm My vui mừng sung sướng: "Này Tâm My, muốn ăn gì cứ việc , bác làm cho".

      Tâm My mừng quýnh nhảy cẫng lên: "Bác ơi, bò ướp tương! Bò ướp tương! Trần Uyển, cậu đừng lườm mình, ở nhà mình mới ăn có hai miếng cơm phải rồi. Bụng lép kẹp lao thẳng tới tìm cậu, cậu nỡ để mình bụng đói đúng ?".

      Trần Uyển thở dài: "Sáng sớm mới gầy được nửa cân, giờ cậu tính ăn bù phải ".

      " ăn no mình lấy sức đâu mà giảm cân?"

      Trần Uyển lại than: "Vậy cậu đợi lát nữa , chuột cống vừa gọi điện cùng lão Tống tới ăn khuya, chút nữa đến".

      Tâm My trợn tròn mắt.

      Trần Uyển chằm chằm nhìn : "Đừng hòng trốn chạy, muốn trốn cũng phải với mình xem dạo này cậu mắc bệnh gì, cứ thấy lão Tống là co giò chuồn thẳng".

      "Chẳng phải mình thiếu nợ lo quýnh lên sao? Đậu Đinh đâu? Chả thấy con mình đâu cả!"

      "Bác mình đưa Đậu Đinh chơi rồi, đừng có lảng sang chuyện khác."

      Tâm My đan ngón tay, ngại ngùng : "Lão Tống, lão Tống có phải tới tập đoàn đầu tư An Tín của nhà họ Diệp ?".

      Trần Uyển cười: "Thấy chuột cống bảo thế.

      "Lão Tống muốn để dành tiền lấy vợ, chút lương còm cõi ở Đại học Đông Nam đâu có đủ."

      Tâm My ngoái đầu, người cất tiếng đứng bên cạnh tên Tần chuột cống, khẽ nhếch mép nhìn về phía , chẳng phải tên khốn đó là ai?

      "Sao muộn thế này còn chạy tới chỗ Tiểu Uyển? Lúc xuống nhà, tôi gặp thầy Hà, thầy còn tối nay về ăn cơm. Sao, lại cãi nhau với mẹ hả?"

      Khốn nạn, ở đâu ra thứ người làm chuyện trái lương tâm còn vờ vịt như có chuyện gì thế hả? Tâm My thấy mình sắp chạm tới ranh giới của cơn cuồng nộ. Trong lúc ăn cơm, cố gắng kiệm lời chỉ lặng lẽ nghe Tống Thư Ngu và Tần Hạo bàn chuyện công việc. Tống Thư Ngu càng điềm tĩnh càng bức bối. Nếu mắt có thể nhìn xuyên thấu, nhất định thấy quầng lửa quanh ngùn ngụt bốc cháy.

      "Tôi tới tìm Tiểu Uyển là vì quá lo lắng do gặp chuyện bất trắc, có người bạn quen gần chục năm, đột nhiên bỏ việc chuyển nhà, cũng may ta sống tầng nhà tôi, nếu chắc tôi là người cuối cùng biết tin; mấy hôm trước ta còn với tôi kết... làm bạn bè mà lại thế này, nghĩa khí gì cả."

      Tống Thư Ngu cười cười: "Bận!".

      "Đừng có lấy lý do là bận."

      "Mới tiếp quản công việc nên phải gặp gỡ với nhiều người, rồi đống tài liệu chất cao như núi cần phải kiểm tra. Mấy ngày nay tôi phải đọc toàn báo cáo sổ sách về tình hình kinh doanh suốt năm qua lần, cương vị và trọng trách trước mắt cũng phải từng bước điều chỉnh. Mấy hôm trước chẳng phải còn với thức thâu đêm mấy hôm sao? Cũng thèm quan tâm à?"

      Ngọn lửa trong lòng Tâm My bỗng bị gáo nước lạnh dập tắt: "... Thế phải, phải nghĩ đến chuyện khác sao?".

      nhíu mày nhìn .

      "Nhưng chuyển nhà cũng nên trước câu chứ, tôi lên nhà bấm chuông, chỉ có bác Vương nhà đối diện chuyển rồi."

      "Chuyển nhà tôi giao hết cho công ty vận chuyển, cho nghe giúp được gì ?"

      "Tôi có thể chào tạm biệt ." Trong lòng thấy tấm tức, cái gì cũng có lý, ràng người làm sai là , vậy mà vẫn có thể rạch ròi đâu ra đấy.

      "Quên cho , con ma mặc áo đỏ giày đỏ treo cổ ở chùm đèn phòng khách nhà cứ khóc mãi, chưa tạm biệt ta, đến đâu ta cũng theo tới đó."

      Tống Thư Ngu đạp xe phanh kít, tức tôi ra mặt: "Ranh con chết giẫm, trong đầu toàn những thứ quái gở thế sao?".

      Tâm My cười hì hì, ai bảo khốn nạn, ai bảo cho tôi ra rìa thèm kể chuyện, ai bảo ngày ngày rỗi hơi điên điên khùng khùng cười tôi béo tôi lười, lừa tôi kết hôn báo hại tôi ăn ngon ngủ yên, tôi hù chết !

      "Lái xe", cười tít mắt vỗ lên vai lão Tống, chỉ sang bên đường, "Người bị đâm nát nửa đầu nhìn kìa".

      Cả đường Tống Thư Ngu mặt mũi sa sầm.

      Tâm My cũng thấy hả hê, người gì biết? Chẳng phong độ gì cả. Lúc hứng khởi chẳng hào hứng gì, đến khi vui trở lại, ta lại làm mặt lu xìu như bánh mỳ ngấm nước mưa.

      Thêm lần nữa bái phục khả năng tưởng tượng đáng kinh ngạc của mình. Nhớ hổi đó, thấy mối tình của Trần Uyển và tên chuột cống ấy bi kịch tới mức đâu đâu cũng thấy máu túa đầy người, khi ấy chẳng phải chỉ là người đàn ông thôi sao? Đàn ông là cái gì chứ? Cũng chỉ là củ cải biết chuyện, biết ngọ nguậy và nóng hôi hổi mà thôi, có đến mức phải vì nó mà đau tới tận xương tủy? Vì nó mà đau từng khúc ruột?

      Mẹ kiếp, sao Shin đúng thế chứ, ai nghiêm túc trước người đó thua. Hà Tâm My, nếu coi chuyện cầu hôn của Tống Thư Ngu lúc khua môi múa mép là , vậy hôm nay người bực bội khó chịu quên hết trời đất chắc chắn là !

      "Hà Tâm My, đứng lại."

      Xuống xe tạm biệt, chưa được mấy bước bị gọi lại. Tâm My từ từ quay người, thấy gương mặt cau có của lão Tống dịu đôi chút, lại còn có phần hí hửng nữa. Hai tay ôm đầu tựa vào thân xe, ánh mắt sáng quắc.

      Đầu óc đen tôi của Tâm My lướt nhìn chiếc quần màu đen mặc.

      "Suy nghĩ xong chưa?"

      "Cái gì?", trợn mắt giả bộ ngây thơ.

      "Còn chưa được tuần quên rồi?", vẻ hung hãn của như muốn sấn tới bóp cổ , mặt đối mặt, "Dám quên ?".

      Tâm My ngửa đầu ra sau, né khuôn mặt ngày càng áp sát: " lắm thế, làm sao tôi biết định hỏi cái nào?".

      Tống Thư Ngu hồi lâu gì, sau đó dần trở lại trạng thái thản nhiên khi trước: "Chuyện kết hôn sống cho qua ngày".

      "Đừng có đùa nữa, việc này chúng ta thể tùy tiện được." mặt Tâm My nét cười, cảm giác vô cùng thận trọng nhưng đột nhiên thấy tâm trạng hơi bất an. Làm gì mà cứ trợn mắt nhìn tôi thế.

      Mọi thứ xung quanh như biến thành làn khói, ánh mắt Tống Thư Ngu tựa sợi dây bện chặt cổ với màn sương mờ ảo. Tâm My hoang mang khua tay tơi bời như có ý muốn cắt đứt sợi dây đó, rồi tìm cách co giò bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên, sợi dây thả ra, mọi thứ xung quanh dần ràng trở lại.

      "Chủ nhật, tôi tới đón ."

      "Hả?!"

      " phải giúp tôi chuyển nhà hả?"

      "Nhưng chẳng phải chuyển rồi sao?"

      "Tất cả đồ đạc dọn tới vẫn chưa sắp xếp gọn gàng, tôi chưa có thời gian."

      Tâm My toan mở miệng phản đối, Tống Thư Ngu buông cánh tay đặt cửa xe ra rồi quay người lại : "Thứ nhất, tiền vay tôi được tính theo sức lao động mà bỏ ra để trả dần; thứ hai, tôi hứa, Chủ nhật này ở cùng ".

      Tôi... cái "đầu" ấy!

      Tống Thư Ngu liếc mắt tình tứ nhìn rồi dặn dò thêm lần nữa: "Chủ nhật, tám giờ sáng, tôi tới trước cửa phòng trọ đợi ".

      Tôi... cắn chết cái "đầu" !
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17 - Con sóc và quả thông
      Xe chạy vào khu nhà mới mà Tống Thư Ngu chuyển đến, trong lòng Tâm My có núi nghi ngờ đè nặng. Lên gác, trước mắt toàn là những con số nhảy nhót. Tầng ba đối diện hồ nước, bốn phòng, đây chẳng phải ngôi nhà mà bảo tìm được cho sao?

      "Tống cá trê, bụng dạ khó lường, có ý đồ mờ ám gì?"

      Tống Thư Ngu nhướng mày, thong thả bước tới bên , ngước nhìn mặt hồ phía ngoài ban công, rồi quay người hỏi: "Yên tâm, tôi có ý định vứt xuống hồ cho cá ăn đâu".

      "Đây chính là ngôi nhà tìm giúp tôi, hai tháng trước thuê cho tôi rồi!"

      "Đúng, tôi chuyển đến ở."

      Có điên mới tin! giơ ngón tay giữa phía sau lưng .

      "Lại đây làm việc!", người đứng trước mặt , đầu ngoảnh lại, miệng la ó như địa chủ.

      "Chẳng phải dọn dẹp xong rồi sao?", Tâm My rụt cổ vừa ngó vào sâu trong phòng khách vừa lò dò tiếp tục vể phía trước, "xa xỉ". Toàn bộ căn phòng là dàn thanh và bộ sofa, "Người muốn ở có nhà mà người có nhà lại muốn ở".

      tiếp về phía trước, Tống Thư Ngu ghé sát bên tai thầm: "Giúp tôi kiểm tra xem chiếc giường mới mua được ?".

      "." chạy vội qua phía cánh cửa mà ràng là cửa phòng ngủ, nghe thấy sau lưng có tiếng cười khúc khích.

      "Được rồi, đây chính là nơi hôm nay làm việc", Tống Thư Ngu lấy ngón chân chỉ chỉ vào đống thùng giấy bày đầy trong phòng, "Lúc nào dọn xong lúc đó mới được về".

      Tâm My hổn hển: "Bãi công sao?".

      "Vô dụng. À, quên chưa , dặn, trước đây con nhóc là phiền tôi ít, lần này để tôi phiền lại chứ."

      Tâm My tru lên bi thảm.

      Phải mở các loại hộp, đo đạc kích thước, còn phải so sánh phòng mới phòng cũ, những cuốn sách hay đọc phải để ở nơi dễ lấy nhất, vô vị đến mức này cũng có thể gọi là độc nhất vô nhị. Đống tiểu thuyết trong phòng sách nhà Hà Tâm My cũng phải kín ba mặt tường, cho nên lúc dọn dẹp phòng sách cho Tống Thư Ngu khá thuần thục.

      "Tống cá trê, bật nhạc nghe coi, tôi buồn ngủ tới nơi rồi nè. Đừng bật kênh ABC đây nhé." huơ huơ tay, rồi lại cúi người lấy từ trong thùng ra mấy cuốn sách dọn lên kệ. Lý thuyết trò chơi, Xu thế lớn của Châu Á... bĩu môi vẻ khinh khỉnh, bước qua đống thùng giấy bày đầy dưới đất tới phía kia của căn phòng, lục lọi hồi, rút ra cuốn truyện tranh Ranma 1/2 cũ nát, thế là ngồi xuống đọc.

      "Câu giờ hả?"

      Bị cốc cái vào đầu, vội vứt cuốn truyện vào thùng, lí nhí : "Đâu có".

      "Làm xong sớm được về sớm, chậm rề rề thế này hay định tối nay ngủ lại đây?"

      Tâm My nhảy bắn ra sau, còn Tống Thư Ngu ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh đó, cúi đầu nhìn , tiếp: "Thực ra lúc tới có chủ ý sẵn rồi".

      "Lão Tống", Hà Tâm My nhìn lên đầy vẻ tôn kính, " có biết , thành công trong việc thăng cấp lên thành 'thần tượng' của tôi rồi đấy".

      Buổi trưa Tâm My bưng bát mỳ, cảm động tới lệ chan chứa, ngờ đến giờ mới được cho ăn.

      Ngồi khoanh chân trong phòng sách, xì xụp ăn xong, thấy Tống Thư Ngu bước vào, lập tức báo cáo tình hình: "Còn hai thùng rưỡi sách, chắc ba tiếng nữa là xong".

      Tống Thư Ngu vừa ra ngoài về, tay xách túi gì đó rồi ngồi xuống cạnh bàn, gật đầu : "Nhanh ".

      Đương nhiên là nhanh rồi, ai muốn ở lại thêm trong căn phòng rách nát của ? Tôi là con nhà lành đây được chưa? mắt nhìn chăm chăm vào thứ cầm tay, hộp cơm được mở ra, mùi thơm ngào ngạt.

      "Tống cá trê, tôi là người làm việc, đối xử công bằng."

      Tống Thư Ngu liếc nhìn : "Tôi hỏi ăn gì, phía trước có mỳ trộn và mỳ gói, tự mình chọn ".

      "Vậy thứ tay là cái gì?"

      "Còn chưa hết cướp lời. Sau đó tôi định hỏi, nếu muốn ăn mỳ vậy muốn ăn vịt quay Bắc Kinh ?"

      Tôi, tôi... Tâm My siết chặt nắm đấm rồi lại nhả ra, thôi vậy.

      Tống Thư Ngu giơ ra, miếng vịt quay vàng rộm kẹp lẫn trong lớp bánh xốp thơm ngon: "Này".

      Tâm My chẳng buồn nhìn, đột nhiên quay mặt né. bữa cơm thôi mà lại khó khăn như thế còn rất có chí khí: "Tôi phải làm việc rồi, ra ngoài mà ăn".

      "Giận rồi à?", ôm cả đống đồ ăn đến chỗ , rồi ngồi xuống, "Giận rồi à? Đùa chút thôi mà".

      Chẳng hiểu sao thấy hơi buồn.

      "Bình thường chẳng phải cũng hay đùa thế này sao? Nếu là trước đây phải lao tới giành với tôi mới đúng", Tống Thư Ngu cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn , "Giận à?".

      "Có cái gì đùa ?"

      "Có."

      đợi tiếp nhưng chỉ đúng từ rồi dừng lại, nhét đùi vịt quay vào miệng : "Đừng giận nữa, tôi đền cho được chưa. Cùng lắm, tối nay tôi đích thân vào bếp".

      Tâm My trợn tròn mắt, miệng nhổm nhoàm nhai, thành tiếng: " á?".

      nghiêm túc gật đầu: "Nhưng, còn có việc...".

      "Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện tử tế với tôi thế!"

      Tâm My đưa mắt nhìn hai bọc dây điện trước mặt, chỉ biết ứa lệ.

      Để bện xong đống dây này chắc mất thế kỷ quá.

      Lão Tống hai bọc dây này bán có thể đủ cho cái mạng quèn của sống nửa đời còn lại, ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy nổi chỗ nào đáng tiền. Trình độ chơi thanh của đến mức khuynh gia bại sản này sao, nếu lão Tống là con trai của mẹ , chắc chắn sớm bị chết đuối trong nước bọt rồi.

      Xế chiều của những ngày đầu hè, cơn gió mát bên hồ xuyên qua ô cửa sổ, thổi tung góc tâm rèm màu xanh nhạt, xa xa đâu đó có tiếng nước chảy khe khẽ. mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ, lén nhìn trộm Tống Thư Ngu cái, định bụng nhân lúc ta để ý chợp mắt chút xíu.

      Lúc nhìn vào đôi mắt đen láy của , thấy hơi chột dạ. Chẳng phải ta đọc sách, uống cà phê nhân tiện làm giám sát sao? nhìn từ bao lâu rồi?

      "Mệt nghỉ lúc , cần vội."

      Đương nhiên vội. liếc xéo .

      "Làm sao?", bước tới quỳ xuống bên .

      Tâm My xòe đôi tay tỏ vẻ đáng thương: "Hơi đau".

      Dây nối loa chuyên nghiệp giống như dây điện bình thường, dai kinh khủng, lại nặng hơn nên cầm tay phải mất nhiều sức hơn, bện cả buổi chiều khiến kẽ ngón tay đều phồng rộp. Tống Thư Ngu thở dài, lấy tay ép vào lòng bàn tay mình.

      Tâm My thấy mặt mình ửng đỏ: "Còn phải bện cho xong ".

      "Thôi, nhìn thế này tôi cũng chẳng nỡ áp bức thêm nữa."

      Vừa nghe thấy những lời đó, muốn rụt tay lại nhưng cố nắm chịu buông, khẽ nắm chặt hơn.

      Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay giống như những ngọn lửa chuyêển động, càng lúc càng thấy mặt mình nóng ran, đầu cúi mỗi lúc thấp. Bất giác thấy cổ nhói đau, hóa ra bị cắn, ngẩng đầu trố mắt, Tống Thư Ngu tủm tỉm nơi khóe miệng, : "Giúp đuổi muỗi".

      Ăn linh tinh! Chỗ hôn cổ giờ bỏng rộp, cố sức giằng ra, thấy thế thêm câu: "Đỏ mặt hả?". Toàn thân như bị lửa đốt, tức tối : "Tống cá trê làm cơm mau, tôi đói rồi".

      "Được", cười hớn hở, "Ăn cơm xong, chúng ta tâm , uống trà, xem phim nhé".

      Tâm My trong cơn u mê liền ừ bừa tiếng.

      Tống Thư Ngu xa nhà từ nên nấu cơm là sở trường của , chỉ là tính vốn làm biếng vì thế tài nghệ của , Tâm My mới được thưởng thức có vài lần, đó là hồi trung học khi lần đầu tiên ông nội bị ốm nặng.

      tựa vào cửa bếp cười khì khì: "Giống bố tôi ghê, ra là phòng khách mà vào chỉ có nhà bếp". vừa đeo tạp dề vừa ngoái lại nháy mắt nhìn : "Còn cái gì nữa?".

      Tâm My lè lưỡi, nụ cười ranh mãnh nhưng ấm áp trước mắt bỗng biến thành ánh nhìn sâu thẳm cùng hơi thở gấp gáp: "Tống cá trê, tôi xem tivi đây". mang trái tim đập loạn nhịp chạy thẳng ra phòng khách.

      Tối đến chỉ vì chuyện xem phim gì mà họ lại cãi nhau. muốn xem phim kinh dị, nhưng Tống Thư Ngu nhất quyết . Cuối cùng đành phải chọn thứ trung tính, xem phim cảm giác mạnh cũng được, Tống Thư Ngu vẫn kiên quyết xem phim nhàng. Tâm My vừa trông thấy đĩa phim Ngọn lửa sáng [Phim tình cảm Firelight của đạo diễn Steven Spielberg.], Malèna – Mối tình đầu của tôi lập tức nôn ọe, giật gân quá tôi xem đâu, sau cùng hai bên thỏa hiệp xem phim hoạt hình Kỷ băng hà.

      Tuy xem biết bao nhiêu lần nhưng lần nào Hà Tâm My cũng cười lăn lộn sofa, nắm tay : "Đợi phẩn ba ra tôi mời xem".

      "Đợi đến phẩn ba... Chẳng biết con sóc cuối cùng có tìm được quả thông kia ?"

      Trong bóng tối đôi mắt sáng lên long lanh.

      "Được chứ!", trả lời chậm rãi. Bỗng nhiên nhận thấy chiếc sofa duy nhất trong phòng chật kinh khủng, "Tôi phải về rồi, ngày mai còn làm".

      "Ở lại ."

      Trong phòng trống trơn, chợt vang lên thanh nghe choang choác ngay bên tai Tâm My. Cổ khát miệng khô, , " bảo có gì tử tế mà".

      "Ở lại ", tiến đến gần, nhắc lại lần nữa.

      "Lão Tống, chúng ta... làm bạn, làm bạn là tốt nhất, toát mồ hôi, muốn điều gì đó, "Ý của tôi là, chúng ta, chúng ta thực ra nên giữ mối quan hệ giờ...".

      " có thể ngủ ở phòng khách."

      Hả?

      " thích, tôi đảm bảo đụng tới ."

      Tôi, tôi có thích hồi nào?

      Mình có với ta mình thích hồi nào đâu nhỉ? Còn nữa còn nữa, rốt cuộc là " thích, tôi đảm bảo đụng tới " hay là " thích tôi, tôi đảm bảo đụng tới "?

      "Giáo sư" cái nỗi gì chứ, ăn cũng ràng, ý là gì biết?

      trở mình, mắt hướng nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Bình thường cứ mỗi lần gặp chuyện khó nghĩ, đều mặc kệ để đó, lần này đúng là bế tắc, tài nào tìm được lối thoát.

      Cái cảm giác lâng lâng bất an này khó chịu , tiếp tục tấm tức gặm ga giường.

      ... Chẳng biết con sóc cuối cùng có tìm được quả thông kia nhỉ?

      ta muốn gì? Quả thông là...

      Á á á á... hét lên trong thâm tâm.

      Ù ù ù ù... Xa xa có tiếng người lầm rầm.

      Tâm My vểnh tai, chăm chú bắt lấy chuỗi thanh lúc có lúc mặt hồ mà mọi người thường kể. Đột nhiên sống lưng lạnh toát, nhầm rối, thanh quái đản đó phát ra từ phòng Tống Thư Ngu.

      "Ối trời ơi!" phải chứ? nghĩ tới " mặc áo đỏ giày đỏ", cả người nổi hết da gà. Vốn sợ quá định nhảy xuống giường, nhưng loáng cái lại chui gọn rúc vào xó, kéo chăn trùm kín đầu.

      Mẹ kiếp, đó là linh tinh để dọa Tống cá trê, sao đến mình cũng sợ thế này. Tâm My kéo chăn ra rồi bịt tai lại, gian tĩnh lặng hồi, thở phào trách mình thần hồn nát thần tính, nhưng thanh đó lại tiếp tục vang lên.

      lê từng bước tới phòng lão Tống, trong đầu hình dung ta biến thành bộ dạng của con râu xanh.

      Cửa phòng hé mở.

      "Khốn kiếp! Hóa ra ta còn gặp ác mộng!"

      "Tống cá trê, Tống cá trê!"

      Mamma mia! Cuối cùng cũng có cơ hội trêu ta, Tâm My hạ thủ chút do dự.

      Tống Thư Ngu lắc đầu nguầy nguậy hết sang trái rồi sang phải, cuối cùng mắt ti hí, đồng tử rúm lại, mặt mũi kinh hãi giống như vừa gặp ma.

      "Bốp!", Tâm My sung sướng thưởng thêm cho cú đau điếng.

      Cuối cùng cũng nhìn người trước mặt mình là ai, cơ thể rúm ró dần thả lỏng, gương mặt cũng thoải mái hơn.

      "Chưa bị ma nhát chết, bị hù ngoẻo rồi."

      Tôi mắt tôi mũi, hỏi : "Vào đây bao lâu rồi?", giọng thô lo.

      "Mới được lúc, muốn uống nước ?"

      bình tĩnh gật đầu.

      Lúc Tâm My quay về, Tống Thư Ngu trở lại trạng thái bình thường, thần sắc cũng khá hơn.

      " vừa gặp ác mộng hả?", vẫn nghĩ thường chỉ trẻ con mới như vậy.

      "Thinh thoảng", giải thích nhiều.

      "Lúc đầu tôi còn tưởng con ma áo đỏ đuổi theo tới đây ", cười ha ha, "Tôi về ngủ đây, hai giờ hơn rồi". Còn chưa kịp đứng lên, bị ôm lấy, ngó đầu ra sau, kế đó Tống Thư Ngu quay người coi như ghim chặt lại giường.

      Tâm My trố mắt nhìn, mẹ kiếp, cái này có phải gọi là chui đầu vào rọ?

      "Đừng , ngủ lại đây ."

      ép chặt , Tâm My có thể cảm nhận ràng từng thớ thịt săn chắc của , hai tay giơ cao qua đầu làm vẻ đầu hàng. Mỗi lần hít thở lồng ngực lại chạm vào , vì thế cố gắng thờ nhàng để va chạm với cơ thể thêm nữa.

      " đụng tới tôi", khẽ nhắc.

      gật đầu, "Chỉ ngủ thôi mà, ôm còn thích hơn ôm gối", ánh mắt khẩn khoản như đứa trẻ.

      Lần trước cũng như vậy, hình như cũng xảy ra chuyện gì. Tâm My như đắm chìm trong đôi mắt khẩn cầu đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu lia lịa.

      thở phào nhõm, toàn thân thả lỏng, Tâm My cảm thấy sức nặng người theo đó giảm nửa.

      "Lão Tống, sợ lại nằm mơ nữa đúng ?"

      Người nằm ngay cạnh khẽ ừ tiếng: "Ngủ thôi".

      "Mơ gì thế?", tò mò.

      Tống Thư Ngu trả lời, bàn tay khẽ đặt lên má : "Ngủ thôi".

      Sau cùng trước khi chìm vào giấc mộng, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18 - Hôm nay thời tiết ha ha ha
      Trước khi Hà Tâm My tỉnh dậy, chuẩn bị sẵn hai phương án: A - Nếu lão Tống dậy rồi, phải lễ phép "Thời tiết hôm nay ha ha ha", sau đó nghiêm mặt và chạy đánh răng; B - Nếu lão Tống chưa tỉnh, phải mau chóng thu dọn hành lý rồi chuồn thẳng, xem như tất cả những chuyện đêm qua chỉ là ảo giác.

      mở mắt, há mồm...

      Tống Thư Ngu dậy từ bao giở bao giờ, hai mắt long lanh chăm chú nhìn . Nhung cái này lạ lắm, điều kỳ quái là ở mũi có nhét vật màu trắng, giấy ăn?

      Hà Tâm My choáng! Mình cũng có khả năng khiến đàn ông chảy máu cam sao?

      Phản ứng đầu tiên khi vừa thức giâc của là cúi đầu túm chặt vạt áo trước, rất tốt, nút cài vẫn vô cùng chắc chắn. Vân đề là: Khi ngồi dậy, chiếc váy co hết lên . Hu hu, cặp đùi béo trắng...

      " ngủ mà cứ lăn qua lộn lại, vung ngay đấm giữa mũi tôi", Tống Thư Ngu ngán ngẩm.

      Hà Tâm My thấy ái ngại: "Đâu phải cố ý, phải...", khẽ kéo váy xuống dưới, ", còn dậy ".

      Ánh mắt lão Tống đặt lên cặp đùi béo trắng của .

      Còn ánh mắt Tâm My chăm chú nhìn vật thể đổì diện.

      "Lão Tống, 'dựng lều' rồi kìa, chảy máu cam kìa, kiềm chế con thú tính lại ngay ."

      Tống Thư Ngu liếc mắt vừa thấy cánh tay tròn lẳn bay thẳng tới, chỉ kịp la lên tiếng, lần nữa lỗ mũi bị đập cho đau điếng, mặt như bị lệch hẳn về phía, và thủ phạm là đám thịt nặng trịch từ đâu đè xuống, từ từ lật qua lật lại, giày qua vò lại khiến mạch máu người gần như bị tê liệt. Tức ngực khó thở, hai tay quờ quạng tứ phía những mong tóm được thứ gì bất chấp là lưng hay là phần dưới , lớn tiếng hét: " tay chút, đè đứt đôi người tôi rồi...". Bụp tiếng, hai cục thịt rắn chắc tìm đúng điểm đáp, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng.

      Tống Thư Ngu vuốt mặt, máu mũi đầy tay. Còn thủ phạm hất mái tóc dài bù xù rồi bò ra phía trước.

      "Hà Tâm My..."

      "Kiềm chế kiềm chế", hít hơi rồi nhảy xuống giường, dám ngoảnh lại nhìn mà lao thẳng ra cửa.

      "Tống cá trê, tôi... ... làm... đây..."

      "Hì hì", Tâm My cười trừ.

      Tống Thư Ngu mắt nhìn đèn đỏ.

      "Hì hì", tiếp tục cười trừ.

      Tống Thư Ngu đanh mặt đưa mắt nhìn .

      "Niêm mạc mũi mỏng đâu phải lỗi của tôi", sờ lên mũi mình. "Dọa tôi cũng đâu phải lỗi của . Thôi, coi như huề", ngón tay Tống Thư Ngu khẽ gõ lên tay lái.

      "Tôi chả cười căng hết cơ mặt, còn muốn thế nào nữa? Tống cá trê, tóm ngực tôi... Tôi còn chưa mắng thôi."

      Tống Thư Ngu chỉ tay lên cuộn giấy mới nhét thêm vào mũi, giọng đục ngầu: "Bảo tôi làm sao dám gặp mọi người đây?".

      Tâm My tưởng tượng ra cảnh chàng trai mới đến nhậm chức của chứng khoán An Thành, hai dải giấy dài lê thê treo lủng lẳng dưới mũi, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng về phía trước, bước oai phong ngay tầng 33, "Phụt...".

      Tống Thư Ngu trợn mắt nhìn, khiến cơn tức của bỗng xẹp hẳn xuống, nhàng : "Tới công ty tốt. Còn cảm thấy tiện đỗ ở nhà để xe rồi ngồi yên vị ở đây".

      Tống Thư Ngu nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu : " chuẩn bị tâm lý , trước tám giờ tôi nay nhớ dẫn xác tới gặp tôi".

      Tâm My thở dài.

      lúc sau, khẽ hỏi: " đỡ chưa?".

      Tống Thư Ngu ngửa cổ: "Chưa".

      Xe đến trước cửa tòa soạn, với tay lấy túi, vẫn thấy yên tâm, lại hỏi: " đỡ chưa?".

      "Chưa."

      "Thế... thế phải làm sao? Hay là đến bệnh viện ?", khó xử.

      " có biết việc theo dõi cổ phiếu vào sáng thứ Hai quan trọng thế nào ?"

      "Thế, thế..."

      "Thôi, cứ thế này về công ty vậy."

      vừa cất giọng, theo đó cuộn giây trắng tiếp tục được xé ra. Tâm My cố gắng duy trì thái độ nghiêm túc, miệng phụng phịu: "Vậy tôi làm đây".

      gật đầu: "Tan làm gọi điện cho tôi".

      phải dẫn xác chịu đòn ? Mặt mũi mếu máo Tâm My bước xuống xe.

      Khi ấy, đoạn trở lại trục đường chính Tống Thư Ngu đưa tay rút mẩu giấy trắng trong mũi ra. Ranh con, vừa mắng vừa bật cười.

      "Sáng nay có hẳn chiếc XC90 đưa Tâm My làm cơ đây, tuyệt ! Người trong xe còn đẹp trai hơn kia!"

      Hơ? thực tập sinh năm nay, Hiểu Á? Cánh cửa phòng vệ sinh toan đẩy ra, Tâm My liền kéo lại.

      Sau tiếng nước chảy là giọng của Ngô phụ họa: "Cả cái tòa soạn này đều biết, đấy là Phó chủ tịch bên An Thành, sếp mới đó".

      "Là ta hả, nghe danh từ lâu, trời ơi, mình còn tưởng đó phải là lão già đầu hói bụng phệ, trời ơi, hóa ra đóa hoa tươi..."

      "Tiểu Hà may mắn. Nhìn trái nhìn phải chẳng thấy được điểm nào, cứ lầm lầm lì lì mà lại xì ra khói khiến tất thảy mọi người đều kinh ngạc..."

      Lại tam sao thất bản, Tâm My bắt đầu suy nghĩ. Nhưng chỉ có bản mà khiến người ta tin được đó là sinh viên Đại học Đông Nam thời học phải lòng thầy giáo, bụng chửa vượt mặt tới mấy lần, cũng may bố mẹ làm trong trường, nên bị dìm xuống, phải đợi sau khi làm mối quan hệ của hai người mới khởi sắc, mới có chuyện người trong cuộc ngậm đắng nuốt cay đứng ra làm chứng. phiên bản khác cho rằng, thực tập sinh Tiểu Hà những ngày đầu hổi còn ở ban tài chính mượn cớ công việc tìm đủ mọi cách trói lấy Tống Thư Ngu - người làm mưa làm bão đứng sau An Thành ngày ấy, thậm chí tiếc phải hy sinh nhan sắc, điều khiến người ta khó hiểu hơn cả đó là, Tống Thư Ngu học rộng hiểu nhiều lại có khẩu vị độc đáo, như rùa thấy đậu xanh [Tâm đầu ý hợp. Mắt rùa giống hạt đậu], ưng liền mới chết.

      "... Hóa ra ở cùng nhau."

      trán Tâm My nổi lên mấy giọt mồ hôi cỡ hạt đậu.

      "Chị Hà may mắn ", thực tập sinh Hiểu Á mặt đầy tiếc nuối.

      " ấy có gì chứ? Chỉ là đứa ngực bự, lấy nhan sắc để trục lợi, tới khi tàn tạ tự khắc buông tay."

      Tâm My chuẩn bị đẩy cửa bước vào, chợt nghe thấy tiếng đập cửa trong phòng vệ sinh, rồi thấy tiếng cười lạnh lùng của chị Đỗ: "Thèm rỏ dãi thi mau mau mà tiết kiệm tiền, của cải vốn có mà cha mẹ dành cho chẳng tốt đẹp lắm, giờ chẳng phải có thể cải tạo được sao?".

      Bầu khí trầm xuống, Tâm My vẫn cười thầm cánh cửa đột nhiên mở tung. Hai người chuyện khi nãy, người trước kè sau lẩn lượt xếp hàng đứng trước mặt , ai nấy đều choáng váng, lặng thinh.

      Tâm My ưỡn ngực mỉm cười nhìn hai bộ mặt mếu máo sượt qua người.

      "Chị Đỗ, cảm ơn chị."

      Chị Đỗ tay mở vòi nước: "Cảm ơn cái gì, chẳng qua ngứa mắt ta thôi".

      "Em nghe nhiểu lắm, chai lì rồi nên chả thèm để ý."

      Chị Đỗ vội túm lấy : "Đừng vệ sinh vội, giúp tôi gọi cú điện thoại".

      Chiếc điện thoại dúi vội vào tay Tâm My.

      "Dạo này thị trường cổ phiếu hừng hực khí thế, giúp tôi hỏi bạn trai câu, hôm nay nên mua loại nào?"

      Tâm My mặt mũi mếu máo, chị Đỗ phải tiết kiệm tiền để mua sữa, vợ sếp tổng phải chuẩn bị tiền để về hưu, Tiểu Phạm phải nộp tiền cho vợ... đâu phải ngân hàng nhân dân Trung Quốc, đâu phải bàn tay vàng. Còn nữa, biết bao nhiêu lần rồi, lão Tống thực phải bạn trai !

      "Lão Tống?"

      "Còn biết gọi điện thoại hỏi thăm tôi cơ à?", giọng Tống Thư Ngu đẩy vẻ tự mãn, "Đợi tôi chút".

      Tâm My đấm ngực, chết rồi, quên mất vụ này: " bận thôi vậy, tạm biệt!".

      "Đọi . Mũi tôi ổn rồi, cũng may chườm đá có tác dụng."

      "Ổn là được rồi, tôi cũng đỡ lo lắng hơn." Oh yeah! Tối nay được về nhà mình rồi!

      "Nhưng, chuyện sau tám giờ. Hình tượng của tôi bị tổn thất nặng nề, vụ này chúng ta tính sao đây?"

      "A lô? A lô? lớn hơn chút được ? A lô? Nhà vệ sinh sóng kém quá!" Tắt máy.

      Điện thoại lại kêu, ủ rũ.

      "Dám vờ vịt!", Tống Thư Ngu nghiến răng nghiến lợi.

      cười nham hiểm: "Đột nhiên tín hiệu tốt đây chứ! bận tôi làm phiền nữa", nghĩ lúc rồi lưỡng lự, "Chỉ muốn hỏi , hôm nay mua cái gì được?".

      "... Lại là đồng nghiệp?"

      "Ừ."

      "Ngốc nghếch, chỉ có việc này là đùn đẩy cho tôi, bảo họ gọi trực tiếp tìm tôi."

      " làm phiền chứ?"

      " làm phiền tôi cũng đủ lắm rồi, có thêm chuyện cũng chả khác mấy." nghe thấy tiếng cười sao?

      "Được rồi, đừng nhăn mũi nữa. Giao cho tôi, cứ làm việc bình thường."

      Ăn tử tế thế này chẳng biết lại nghĩ ra trò gì rồi đây. Đau khổ quá !

      Tâm My gãi đầu gãi tai, ngồi bồn cầu ưu tư hồi lâu, vừa ra khỏi nhà vệ sinh nhận được thánh chỉ sếp tổng triệu kiến.

      "Tiểu Hà", trông bộ dạng của sếp có vẻ như muốn ôm choàng lấy , Tâm My lập tức né ra sau.

      Do vồ hụt nên hai tay sếp tổng cố gắng khua khoắng trong khí: "Tiểu Tống vừa gọi điện cho tôi, hẹn thời gian để gặp tổ chúng ta, nhân tiện chuyện về tình hình cổ phiếu nay. Điều quan trọng là, cậu ấy tòa báo của chúng ta chính là miệng lưỡi của nhân dân thành phố, ảnh hưởng tới thành phố này là rất lớn, An Thành năm nay cả năm sau...", đôi mắt sếp tổng đỏ au, chắc nghĩ tới việc cứ sau mỗi năm lại bị tổng biên tập cho trận đau đớn thê thảm hay tiền đồ quang vinh, "Hu hu hu, làm sếp như tôi đây cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, có thể được vinh hiển rồi".

      Hu hu hu, Hà Tâm My cùng sếp tổng nhìn nhau rớt nước mắt: Sếp à, sếp có biết tôi phải hy sinh nhiều thế nào ?

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19 - Cả thế giới đều biết tôi em
      Tâm My nghĩ nát óc cũng chẳng biết sức mê hoặc của lão Tống ở đâu mà đến người nhà của đồng nghiệp trong ban xã hội cũng đổ xô tới. Hai bàn ăn trong phòng được đặt sẵn còn đủ chỗ ngồi, phải cấp tốc ghép thêm bàn nữa. thầm to , cười râm ran, có người thậm chí còn mở cả tờ báo chứng khoán kè kè bên người ra để phân tích này nọ. Cái này gọi gì là liên hoan, có mà đại hội bán hàng đa cấp cùng nhau học tập tiến bộ, tay trong tay cùng hướng tới con đường tài lộc!

      Sau khi chủ khách hoan hoan hỉ hỉ, Tâm My hỏi Tống Thư Ngu: "Tôi biết từ lâu là khoảng nửa năm trước với ông Diệp dự tính được lần đại suy thoái của thị trường cổ phiếu và từng cùng vài nhà nghiên cứu phản đối mạnh mẽ và phải chịu ít công kích, nhưng cũng tới mức được sùng bái thế này chứ?".

      Tống Thư Ngu chỉ cười, đoạn : " phải sùng bái tôi, cái họ sùng bái là tiền."

      " đâu vậy?", hỏi.

      Mãi lúc sau Tâm My vẫn chưa trả lời. hiểu con người này, năm ấy khi phải chịu áp lực vì bị đám tiền bối trong giới học thuật bài bác như kẻ tài hèn sức mọn, tập tọe vào nghề, vẫn đàng hoàng, vẫn lên lớp, môi vẫn luôn mang nụ cười điềm nhiên như được đăng ký bản quyền của riêng . Thế nhưng mấy năm lại đây, sau khi những quan điểm học thuật đây sắc bén của dần nhận được công nhận của bộ phận trong giới học thuật lại phủi tay từ bỏ chuyển hướng sang đầu tư.

      "Lão Tống, tại sao đột nhiên nghỉ việc, đột nhiên quyết định tới An Thành?"

      "Chẳng phải Tiểu Ngũ rồi sao? Lấy vợ chi phí tốn kém, lương ở Đại học Đông Nam đủ."

      "Vớ vẩn!", mắng, rồi lại nhìn ra cửa sổ, đầu bốc khói nghi ngút, " đâu?".

      "Về nhà", vẻ mặt Tống Thư Ngu thản nhiên như .

      "Tống cá trê, sợ tôi nay tôi đập vỡ sống mũi, chỉ lăm lăm đưa tôi về nhà thôi hả?"

      Hà Tâm My cố nhớ lại mối quan hệ của và Tống Thư Ngu bắt đầu từ bao giờ trở nên chẳng ngại chẳng ngùng chẳng chẳng ràng như thế này, tất cả nguồn cơn chính là ngày sinh nhật hôm đó. Quả nhiên, men rượu khiến người ta trở nên đàng điếm. Chỉ lần lộn nhầm ga giường, dính ngay phải mớ cao bôi da chó này.

      bệ cửa sổ lớn trong phòng sách hướng quay mặt ra hồ có bày bàn cờ vây, ngồi khoanh chân bên cạnh ngán ngẩm ngồi chơi cờ. Nhìn về phía bàn sách, chỉ thấy nửa đầu Tống Thư Ngu lấp ló sau màn hình máy tính. Thế này có gọi là phò thái tử đọc sách ?

      "Lão Tống, tôi phải về rồi. Quần áo mặc hai ngày, phải thay thôi."

      "Sáng mai tôi đưa về."

      Trời ạ, vừa nghĩ tới có khả năng lại phải chịu đựng thêm tai ương như tối qua khiến lạnh cả người.

      "Thế được, tất cả mọi người ở tòa soạn tưởng tôi với sống thử phiền phức lắm. ai thèm chẳng sao, còn tôi phải lấy chồng nữa chứ."

      "Yên tâm, ai thèm tôi chịu vậy", miệng mà đầu buồn ngẩng.

      "... Vợ của phó tổng biên tập là bạn mẹ tôi, nhỡ đến tai mẹ tôi làm thế nào? Tôi đời luôn đấy", Tâm My vẻ ủ rũ. tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ nếu biết cùng ở với lão Tống, quân cờ trong tay rơi bụp xuống đất, lăn quãng xa.

      Tống Thư Ngu chẳng biết đứng dậy từ bao giờ, mũi chân chặn quân cờ lăn tới, nhặt lên rồi để vào chiếc liên bên cạnh bàn cờ: "Tại sao?".

      Tâm My ngẩng đầu, hiểu ý .

      "Tại sao lại cho rằng mẹ nhất định phản đối chuyện chúng ta ở bên nhau?"

      "Còn phải hỏi à? là trưởng bối của tôi, mẹ tôi luôn coi như người thầy mẫu mực của tôi, đột nhiên phát chúng ta mần bên nhau, thế chẳng phải biến thành kẻ lòng lang dạ sói sao?"

      Tống Thư Ngu nheo đôi lông mày: "Đừng có dùng từ 'mần'".

      Tâm My cố nài nỉ: "Tôi thấy từ này là chuẩn nhât, chúng ta giờ tán tỉnh qua lại mần thành mối quan hệ chính đáng, có từ nào chính xác hơn ?".

      Xem ra Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, mãi lúc sau mới bình thường trở lại, : "Tôi thấy có từ còn thích hợp hơn thế, gọi là nhau".

      Lần này Tâm My bị sét xuyên trúng, há mồm cụt lưỡi nhìn vẻ mặt từ bình tĩnh rồi mỉm cười của : "Lại, lại đùa".

      Ánh mắt Tống Thư Ngu có chút bực bội.

      " đâu tôi, tôi cũng đâu , cái gì?"

      dần thu lại nụ cười, hai người lặng lẽ nhìn nhau, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên tai.

      "Tôi về đây", Tâm My chịu nổi câm lặng khó chịu này, " muốn đưa, để tự tôi lái xe về".

      đưa tay tóm lấy cổ tay : "Hà Tâm My, nếu em, tôi lại tự động dâng hiến cho em phiếu ăn dài hạn sao?".

      " em, tôi lại đề nghị kết hôn sao?"

      " em, tôi lại lãng phí thời gian giao lưu với đám đồng nghiệp của em sao?"

      " em, tôi lại như đội cứu hỏa được thuê cứ gọi là tới sao?"

      Tâm My sững người.

      "Cả thế giói này đều biết tôi em, chỉ mình em biết, tôi nên gọi đó là ngây thơ hay là ngu ngốc đây?"

      Tâm My như hóa đá.

      "Đợi tới ngày em thông minh ra, tôi sợ vào viện dưỡng lão rồi", thở dài.

      "Nếu em chê tôi già, chê tôi nghèo, chê tôi xấu, vậy chúng ta hãy thử tiếp tục nhau có được hay ?"

      "Tôi, tôi...", ấp úng nên lời, "Tôi...".

      Tống Thư Ngu đầy vẻ chờ đợi.

      "Tôi muốn về nhà."

      Hà Tâm My, mày ngu hết thuốc chữa!

      Tâm My vung tay ngừng đập lên gối.

      Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, lời tỏ tình khi nhớ lại ngọt ngào, tuyệt vời, lãng mạn bị mày làm cho tan tành rồi.

      ? về nhà. Lúc ấy nhất định mặt mũi phải ngu si lắm, nếu làm sao lão Tống lại thần người mất mây giây rồi phá lên cười như điên chứ, khí tốt đẹp bị phá hỏng. Hu hu hu...

      "Tôi về tới nhà rồi, em muốn hiểu thêm gì nữa ?", đưa tay nhấc điện thoại, giọng của gã khi nãy vừa tỏ tình giờ có vẻ châm chọc.

      "Tôi...", Tâm My dụi mắt, tự nhiên thấy ươn ướt, 'Tôi vẫn hiểu".

      Đầu dây bên kia lặng mất mây giây, kế đó là tràng cười khùng khục.

      "Tôi thực hiểu. Tại sao lại thích tôi, chẳng phải toàn lấy tôi ra làm trò đùa sao? Còn nữa, thích tôi từ lúc nào, tại sao tôi biết? Còn nữa, lần trước kết... kết hôn cũng đâu thích tôi, còn nữa cái gì mà cả thế giới đều biết? Đau đầu chết mất, còn ai biết nữa hả...?"

      thở dài: "Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm . Có gì ngày mai hỏi tiếp, thời gian chúng ta có thừa".

      "Ừm."

      Cách đó mấy cây số, Tống Thư Ngu trợn mắt nhìn điện thoại: Ranh con, đến tạm biệt cũng được câu.

      " được nhìn tôi!", Tâm My vừa lên xe la, "Nhìn đường ".

      "Sáng sớm bảnh mắt đeo kính râm ra ngoài, sợ ai thèm nhìn có phải ?"

      bĩu môi, phản ứng.

      Tống Thư Ngu nghiêng đầu, nhếch mép : "Bỏ kính xuống tôi xem".

      "Lái xe , tôi phải làm", bất mãn.

      "Chỉ nhìn chút thôi."

      "."

      nhúc nhích, qua lớp kính màu nâu sẫm Tâm My vẫn cảm nhận ánh mắt kiên quyết và lém lỉnh của . giơ tay nhấc kính lên: "Nhìn thấy chưa?".

      Nét mặt cười cợt của lão Tống dần giãn ra, đôi vai rung bần bật hỏi: "Cả đêm ngủ hả?".

      Tâm My điên tiết: "Tôi sắp muộn rồi".

      Xe đỗ trước cửa tòa soạn, luống cuống nhảy xuống, vừa như bỗng nghĩ ra điều gì liền quay người về phía .

      Tống Thư Ngu cười tít mắt: "Quên gì hả?", đoạn hơi nghiêng mặt qua.

      túm lấy cổ giật giật lắc lắc: "Nhớ tôi nay dù việc gì, giao lưu gì cũng được phép lên lịch, tối nay phải để cho tôi, tôi có đống câu hỏi phải hỏi ".

      Tống Thư Ngu miễn cưỡng gật đầu, thấy quay người, hoan hỉ trở lại: "Lại quên gì nữa?".

      " được lừa đảo, nếu ...", vung nắm đấm, "Coi chừng lỗ mũi".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :