1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự nhầm lẫn tai hại - Bộ Vi Lan (48c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5 - Người có mắt nhìn đâu có nhiều
      "Có chuyện gì vui? ra tôi nghe xem nào."

      "...", người gì thế này biết?

      "Có lườm cũng vô ích, nhe nanh múa vuốt cũng dọa được tôi đâu."

      Điên đầu, được trốn cũng chẳng xong là sao?

      "Tống Thư Ngu, có ý gì?! Nhân nghĩa, lễ trí tín mà học được ném đâu rồi? Những việc gõ cửa quả phụ, đào mộ người tuyệt hậu, đừng làm việc hại người có được ? Giáo sư cái nỗi gì! Đồ cầm thú! Tôi cho biết, được hỏi tôi thêm từ nào, được nhìn tôi với ánh mắt ấy, được lấy đồ ăn ngon hòng dụ dỗ tôi phạm tội, được kể chuyện ngày hôm nay cho con chuột cống chết tiệt nhà Trần Uyển."

      Tống Thư Ngu như vừa bị sét đánh, lặng người nhìn .

      "Lái xe , định đợi người ta đến viết giấy phạt hả?"

      ...

      Thất lễ rồi, lão Tống vẫn thường với bằng giọng điệu đó, hôm nay sao nghe những lời khó nghe như thế lại nổi xung lên nhỉ?

      " cũng ở Thượng Đảo à?", định làm dịu bầu khí căng thẳng này, nhưng vừa nghĩ đến ta luôn cười nhạo mình là lại tức lồng lộn lên, "Đừng chẳng may gặp đấy nhá, cà phê Thượng Đảo đâu có lọt được vào mắt đại gia như . nghe Tiểu Uyển gì chưa?".

      Lúc đèn đỏ, ngừng gõ tay lên vô lăng, đến khi đèn chuyển màu mới : "Tôi sợ lại gặp chuyện như lần trước, bị người ta giở trò còn có tiền trả. Quan tâm đơn thuần thôi, đừng hiểu lầm".

      " quan tâm tôi? Khả năng quan tâm đến tôi thấp như việc tôi xỏ vừa những bộ quần áo cỡ vậy", khẽ làu bàu.

      liếc cái, rồi cười nham hiểm: " tin? Tôi cũng tin".

      Tâm My phát cáu: "Tôi biết chẳng tốt đẹp gì từ nhiều năm nay rồi".

      ...

      "Chúng ta đâu đây?", phá vỡ im lặng hiếm có giữa hai người.

      "Đưa về."

      "Nhưng tự dưng tôi thèm ăn thịt xiên nướng."

      " kiểu gì? chân đất? Hay mua giày trước? Đừng mong tôi trả tiền đấy nhé, có phải bạn tôi đâu."

      " coi tôi là thứ gì thế hả, tôi chưa nghèo đến mức mưu rút ví đâu nhé", cúi người tháo chiếc giày còn lại rồi đưa lên nghiên cứu, "Chân cao chân thấp thể được, bẻ nốt gót chiếc này là có thể dùng tạm được".

      " là, người như đúng là hết cách, sống chỉ suốt ngày lo miếng ăn."

      "Có ai sống mà vì miếng ăn ? Việc khiến ta vui vẻ vốn ít, tội gì phải làm khổ cái miệng của mình? Giờ đầu óc tôi chỉ có thịt xiên là thịt xiên, tốt nhất là thịt dê nướng, mới nghĩ thôi thấy mùi cứ gọi là dậy hết cả mũi. Cứ xem như coi mặt thất bại, tự an ủi bản thân chút cũng được sao?"

      Lúc này mới lộ hẳn nụ cười, quay đầu xe : "Được, vẫn còn muốn ăn chứng tỏ vẫn cứu được".

      Gấu hung bạo: Sếp à, tôi về rồi.

      Café Latte: Tâm trạng tốt, xem ra tôi chẳng cần hỏi nhiều.

      Gấu hung bạo: ... Hôm nay chẳng muốn vào diễn đàn. Gửi cho tôi ảnh mọi người leo núi xem nào, nhanh lên.

      Café Latte: Ảnh của ai? Ảnh của mấy đại mỹ nhân chúng tôi hay ảnh cây cỏ hoa lá?

      Gấu hung bạo: Xì, mấy người các cậu có gì hay ho.

      Café Latte: (≧▽≦)Vậy ngại quá, có.

      Gấu hung bạo: ?

      Café Latte: phải tôi thừa nước đục thả câu, mà hoa cỏ đột nhiên có việc, hôm nay buộc phải lỡ hẹn.

      Gấu hung bạo: ...

      Café Latte: Người đau khổ là tôi được chưa? Chỉ vì giúp cho đám râu xanh các người có lợi, tôi phải hạ mình để chòng ghẹo tên kia biết bao lần.

      Gấu hung bạo: Ọe ọe. = _=, tôi nghe điện thoại.

      Hà Tâm My trở về nhà, nằm sõng soài giường, trong đầu bày ra đống chữ gọt giũa Tôn Gia Hạo, khuyết điểm của ấy nằm ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ có thể than tiếng, khuyết điểm lớn nhất của ấy chính là quá hoàn hảo, quá toàn vẹn.

      Mỹ nữ ở bệnh viện đẹp tựa mây, phải vì do quá cầu toàn, hay vô cảm tới mức phải coi mặt đấy chứ? Gặp được người khó nhằn nhất Hà Tâm My đây, xem ra cũng là điều thể lường trước.

      Đến tận bây giờ hai người họ còn chưa từng nắm tay, lần trước xem phim kẻ trước người sau. nghĩ lần trước gặp mặt, Tôn Gia Hạo đưa cho mình thẻ tập gym rồi : "Tâm My, em rất đáng , đấy, nhưng thấy có thể gầy chút còn đáng hơn". Chì vì câu đó mà lúc về nhà đưa gương lên soi mặt nửa ngày trời, cố khai quật mặt chút tế bào đáng , tưởng tượng gương mặt lúc gầy .

      tới mê đắm? ý đằng sau câu ấy tại sao mình phát ra chứ?

      ấy vẫn đắn đo chuyện hình thể của mình phải ?

      A... mơ hồ quá! Tâm My kéo chiếc gối che mặt rồi gào khóc thảm thương. Tống Thư Ngu, cái tên làm đến giáo sư còn ở vậy xây miếu, tên hung thủ chuyên gây tắc cống, tên nước bọt còn độc hơn bệnh SARS, tên xác thối lười chảy thây, rắp tâm hại đời tôi có phải ? Sao càng an ủi, tâm trạng lại càng mông lung thế này?

      Hà Tâm My là người thực tế nên luôn lường trước được tất cả những hiểm nguy phía trước, nhưng chúng cũng chỉ là rung cây dọa khỉ thôi. Hơn nữa hai mươi sáu năm sống dưới ách thống trị tàn bạo của mẹ mình, khả năng chống đỡ của cực lớn.

      hiển nhiên là thế, thể tự lừa mình sao lừa được người, sao có thể mong tất cả mọi người nhìn thấy. Giảm cân là đúng rồi.

      Ngày Kiều Tiểu Tuyết vào thành phố sau khi nhận được giấy báo phỏng vấn của Sở giáo dục thành phố, Hà Tâm My vác ngay chiếc máy chạy bộ phủ đầy bụi bên ngoài ban công vào phòng.

      "Cho máy chạy bộ vào cái, phòng chật ngay", liếc nhìn vẻ mặt mấy vui của Kiều Tiểu Tuyết.

      "Tâm My, mình nghe nhà cậu có mấy nhà mà, sao vẫn ở khu nhà phía đông? Lại phải trung tâm thành phố, lái xe mua đồ chẳng tiện chút nào."

      Căn nhà cũ của ông nội bị phá và được đền bù bằng hai căn ở trung tâm, nhưng bố thích khí quá ồn ào, "Ba mẹ mình làm tiện là được. Mình thế nào cũng xong, có xe ga rồi mà".

      "Cấm xe máy làm thế nào? định mua xe à?"

      "Chưa từng nghĩ, chẳng phải còn có xe điện ngầm sao?"

      "Cậu dễ hài lòng", Kiều Tiểu Tuyết ngồi cạnh bàn máy tính cắt móng tay, "Sao đột nhiên lại nghĩ ra chạy bộ vậy? Trò này bao lâu rồi chơi?".

      Tâm My cười gượng: "Cũng phải tám mười năm rồi, mình nhớ mua về dùng được có mấy lần".

      Đối phương nhìn xoáy vào mắt , dẩu mỏ trêu chọc: "Có người rồi phải ? Người mới để ý vóc dáng đến thế".

      Tình hình của và Tôn Gia Hạo đến mẹ cũng muốn kể nhiều, chứ đừng trước mặt người này, Tâm My chỉ mỉm cười.

      "Mình vừa đến nghe mẹ nuôi kể rồi, trông vẻ mặt mẹ nuôi có vẻ rất hài lòng. Khi nào dẫn về để chị xem nào?"

      Chị! Tâm My toát mồ hôi hột, thân với lắm à?

      Kể từ lúc Tiểu Tuyết xuất ở nhà họ, Tâm My thấy khoảng cách với mẹ ngày càng xa. Tối đến bưng bát cơm cứ lặng lẽ và vài miếng, bố lại là người kiệm lời, bàn ăn chỉ nghe thấy giọng chính trực của mẹ cùng những lời bợ đỡ của Tiểu Tuyết. Tâm My nghe hai người chuyện, trong lòng có phần nuốt nổi.

      Người ta là khách, chẳng cần thiết phải tranh thủ tình cảm của mày, mày nghĩ nhiều rồi. tự nhủ với mình.

      Nhưng khi Kiều Tiểu Tuyết khiêm tốn : "Con do hoàn cảnh gia đình buộc phải phấn đấu mới được, mẹ nuôi, con ngưỡng mộ Tâm My lắm, có cha giỏi mẹ giỏi, được hưởng hạnh phúc thuận lợi biết mấy".

      chau mày, trực giác thấy Tiểu Tuyết thêm dầu vào lửa.

      Quả nhiên, mẹ liếc nhìn cái, rồi thở dài: "Nó sung sướng mà chẳng biết hưởng, chỉ suốt ngày cãi mẹ hết cái này đến cái kia. Giờ mẹ chỉ mong nó tìm được người chồng giỏi giang, hơn thế cũng chẳng dám mơ".

      Vừa mới bắt đầu với Tôn Gia Hạo thôi, còn chưa ra đâu vào đâu, sau này nếu... Tâm My câm lặng thốt nên lời, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.

      Đến tối, chỉ có hai người trong phòng, thấy Tiểu Tuyết ngồi vào chỗ mình, thoáng sững người.

      "Xem ra vẫn phải lắp thêm phích cắm, mình vẫn còn chiếc laptop cậu có thể dùng, nếu cậu cũng phát chán."

      "Đợi chút nữa hẵng hay, mình cũng phải nghiện mạng", Tiểu Tuyết buồn ngoái đầu, "Tâm My, cậu hay lên diễn đàn này hả?".

      Tâm My hơi giật mình, bước tới di chuột đóng trang đó lại, ngẩng đầu cười: "Chỉ là thỉnh thoảng lên xem vớ vẩn thôi".

      "Mình tắm đây, đúng rồi, khi nãy QQ thông báo có người muốn add nick cậu, mình tiện tay nên đồng ý rồi."

      Tâm My mở mục quản lý thông tin, ấn vào dữ liệu cá nhân mục thông tin mới nhất.

      Hơn mười nick QQ, ngôi sao, có địa chỉ cũng chẳng có chữ ký, chỉ có: Shin cậu bé bút chì, đàn ông.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6 - Hình cầu cũng là dáng người
      Latte mạng QQ Shin chủ động hỏi nick QQ của Gấu hung bạo, trước giờ ấn tượng của về Shin tồi, cũng quên mất phải hỏi ý kiến Tâm My trước. Tâm My vừa hỏi, hối hận mình quá đường đột, liến thoắng hỏi làm sao thế nào, có phải bị làm phiền .

      Tâm My nhìn nick Shin sáng bỗng tối đen, liền sao, từ còn chưa chat mà cậu ấy thoát rồi.

      Latte cười nghiêng ngả: Thế là... Chuẩn bị dụ dỗ rồi?

      Nếu như tháng trước, ai đó chủ động kết bạn, tâm hồn người con đơn này chừng tủm tỉm cười sung sướng cả ngày chán. Thế nhưng bây giờ? Hà Tâm My hoàn toàn tỉnh ngộ!

      Gấu hung bạo: Giờ mình như hoa có chủ. Đừng vượt tường, đến chân tường cũng dám lởn vởn.

      Latte tin, trước đây người tò mò về Shin nhất là cậu, giờ giả vờ giả vịt cũng là cậu.

      Tâm My điên cuồng: Tôi là thành viên trung thành hội những người ưa bề ngoài được chưa? Ai biết được ta trông như thế nào? chừng ta đầu hói răng hô bụng ếch, ngoài đời chẳng ai , phải lên mạng kiếm chút danh dự.

      trán Latte có giọt mồ hôi cực đại: Tại cậu post bài oán trách bạn trai, ta chê vóc dáng cậu đẹp. Chẳng phải cậu có hai loại tiêu chuẩn sao?

      Gấu hung bạo: (╯□╰)... lại, Shin đó sử dụng nick QQ mới được lập để mời, cậu tin người trưởng thành mười hai tuổi lại có QQ của chính mình sao, cho dù là để dụ dỗ? Lòng dạ quá hiểm ác khó lường.

      gác trong chiếc bồn tắm cỡ C, có tiếng người mắng chửi: Oắt con chết tiệt, nick đừng add tui nữa.

      Mới sáng sớm có để người ta sống ? Tâm My gào lên trong điện thoại với lão Tống.

      "Là ai hôm qua chạy bộ trong nhà làm phiền đến mọi người? Xuống đây!"

      Muốn mà được là bệnh truyền nhiễm à? Tâm My bước ra khỏi thang máy liền thấy bộ mặt xấu hoắc, còn tưởng tên chuột cống nhà Trần Uyển để xổng, chạy tới khu nhà phía đông.

      "Da thịt cơ thể là do cha mẹ ban cho. Tôi chịu thôi, tôi đầu hàng, bao giờ chạy bộ giảm cân nữa." Mới chạy được nửa vòng thở hồng hộc, hít hết khí của người khác rồi. Bắp chân căng mỏi còn chịu được, chứ hai tảng thịt trước ngực lắc bên trái lắc phải mới đáng lo.

      Tống Thư Ngu chạy lùi lại phía sau, đá chân vào mông : "Tiếp tục! Đừng nhìn tôi, chính gọi tôi tới giám sát".

      Tâm My điên tiết nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ nghiến răng ken két. Chưa được trăm mét phải dừng lại, tay ôm đầu gối đứng góc sân vận động của khu nhà: "Còn có cách giảm cân nào khác ? phải...".

      Tống Thư Ngu cười gian ác: "Bơi?".

      đống thịt thế này bơi để xấu mặt à? Mẹ kiếp, đứa nào nghĩ ra ý tưởng thối tha này đúng là mất hết nhân tính. Tâm My chăm chú nhìn kẻ vô lương tâm kia, quần áo trắng toát dưới ánh ban mai vô cùng sạch , ngó nhìn , mặt cười chế giễu. Hà Tâm My, mày quá "ngu" rồi, lương thiện với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, đáng lẽ tối qua mày nên có dù chỉ chút cảm kích với cái tên lão Tống chết tiệt này.

      Hôm qua đột nhiên mẹ nghĩ ra chuyện, giới thiệu Kiều Tiểu Tuyết cho Tống Thư Ngu.

      Tâm My ăn đêm, nghe thấy mẹ vậy ngớ người lúc. sợi mỳ ăn dở miệng cứ lúc la lúc lắc đến tận ba mươi giây mới chui được vào trong, "Hai người họ hợp nhau đâu".

      " hợp? Mẹ thấy xứng đôi đấy chứ."

      "Tiểu... Lão Tống, thầy Tống hơn Tiểu Tuyết nhiều tuổi quá."

      "Làm sao mà nhiều? Con trai hơn con bảy tám tuổi là vừa, được cưng chiều hơn."

      "Thế mà trước đây mẹ vẫn với con phải tìm người bằng tuổi để cho dễ chuyện, dễ đồng cảm."

      "Con khác, tính cách vẫn chưa chín chắn. Cứ như mẹ nuôi khuê nữ hay dỗ trẻ con vậy? Tiểu Tuyết lại khác, suy nghĩ của nó chín chắn hơn con, tính cách cũng già dặn. Mẹ Tiểu Tuyết cũng phải hơn con năm cơm gạo, sao con chẳng hiểu biết như con nhà người ta vậy?"

      Thói đời gì thế này? Khôn vặt lõi đời được gọi là chín chắn già dặn, ngây thơ lương thiện lại bị gọi là "ngu si" đần độn. Tâm My cầm bát nước my chui vào trong góc bếp, mãi lúc sau mới ngẩng đầu, "Mẹ, mẹ hỏi thử ý kiến Tiểu Tuyết sao? giáo nghèo, liệu cậu ấy có ưng mắt ?".

      "Úi dời, con tưởng mẹ ngốc hả? Khi thầy Tống của con năm đầu tiên đến khu nhà mình vẫn còn trẻ măng thấy mua xe hơi, sang năm sau lại đổi xe, chỉ dựa vào đồng lương ấy mà có khả năng đến thế sao? Nghề tay trái của cậu ta thu nhập bao nhiêu mẹ nghĩ dưới con số này đâu", mẹ đưa tay minh họa.

      Mẹ coi thường người ta hơi quá rồi đấy, tên kia ở ngoài giết người cướp của... Câu này thức tỉnh Tâm My, việc xấu của lão Tống ở ngoài khu nhà có vẻ như biết nhiều hơn chút. Tên đó bề ngoài có vẻ khiêm tốn nhã nhặn, mềm mại như cục bông, nhưng nếu đề phòng bị kim bên trong đâm thấu thịt. Tâm My mếu máo, tên lão Tống tội lỗi xấu xa che mắt biết bao nhiêu người lương thiện.

      "Đợi lát nữa Tiểu Tuyết về mẹ thử với nó, nó cũng còn bé nữa, công việc ổn định là đến việc này thôi..."

      Tưởng tượng Kiều Tiểu Tuyết trở thành sư mẫu của mình, gặp nhau vài lần thôi , đằng này đó lại là thân của Mary Sue[1] kia cứ dăm ba ngày lại xuất trong cuộc đời khốn khổ của Tâm My...

      "Mẹ, mẹ chưa nghe thấy người ta lão Tống...?", Tâm My nhảy lên, giả bộ rửa bát.

      " chuyện với mẹ mà lấp lửng thế hả?"

      "Đâu có, là vì... Thôi vậy, xấu sau lưng người ta là tốt."

      "Bình thường thấy con loan tin đồng nghiệp bao vợ bé rồi tranh vợ cướp chồng ít đâu nhé."

      "Ơ, cái đó lại khác, lão Tống là thầy. Hơn nữa, lựa chọn đời sống cá nhân và quan điểm luân lý khác với số đông cũng đâu phải tội gì", Tâm My như sai điều gì, liền bịt chặt miệng, "Con gì đâu nhé, mẹ đừng hiểu lầm".

      Mãi lúc Tâm My chạy vào phòng, mẹ mới hiểu ra, hai tay che miệng há hốc: "Chẳng trách, chẳng trách...".

      "Có chạy nữa ? chạy nữa tôi về tắm. Hôm qua chuyện với ba phút mà nóng ran cả người, tôi có bị động kinh mới tin ." Thỉnh thoảng có người sượt qua hỏi thăm lão Tống vài câu. "Người ta chạy vòng thứ hai rồi đấy."

      Tâm My chăm chú quan sát đường chạy phía trước, ánh mắt đầy ai oán.

      "Đừng giảm cân nữa, thế này được lắm rồi. Có chỗ duy nhất còn có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, giảm rồi số lần mọi người ngoái lại nhìn với ánh mắt thương cảm cũng mất đấy", ánh mắt lão Tống đậu vào đúng chỗ nên nhìn, chính là cái chỗ mà lão ám chỉ.

      Tôi... Tâm My nắm chặt tay. Ngu quá, đáng ra hôm qua phải để mẹ làm bà mai se sợi tơ hồng cho Kiều Tiểu Tuyết và Tống Thư Ngu, hai người họ nếu phải cặp đôi hoàn hảo chẳng còn trời đất gì hết.

      "Ấm ức cái gì chứ? Ai bảo gầy mới đẹp? Hình cầu cũng là dáng người mà."

      Tâm My hất bàn tay lão Tống đưa ra vén tóc mái : "Tống cá trê, tôi nguyền rủa cho vợ tương lai của vật thể hình tròn toàn thịt!".

      [1] nhân vật quá hoàn thiện mà người viết sáng tạo nên từ mơ ước của chính mình trong truyện hư cấu và thường bị người đọc căm ghét.

      Liệu lão Tống có cưới được vợ ?

      Khi Tâm My cùng mẹ lần nữa gặp Tống Thư Ngu ở trong trường, thấy ánh mắt vừa cảm thông vừa ngại ngần vừa có chút khinh thị của mẹ, tim gan đập thình thịch thình thịch. Nếu gièm pha đầy thiện ý của mẹ bị lan truyền, sau này lão Tống sao có thể làm người ở khu nhà phía đông được nữa?

      "Cũng may con nhắc mẹ, nếu giới thiệu cho Tiểu Tuyết, thế chẳng phải hại con bé sao. Tại sao mẹ lại nghĩ theo hướng đó nhỉ? Thầy Tống của con tới khu nhà phía đông này mấy năm rồi, cũng bảy năm rồi đó, chẳng trách giới thiệu cho bạn cậu ấy đều ỡm ờ, chối đây đẩy. Mẹ tưởng cậu ta cầu cao, hoạnh họe này nọ."

      Lúc đó Tâm My chỉ muốn lao đầu vào tường, "Mẹ à, con nhớ trước đây ta có bạn làm truyền hình, hồi con học năm nhất hay năm hai gì đó. Thực ra hôm đó chuyện cũng chỉ là tin đồn, chắc lắm", lấp lửng. Sao có thể để mẹ suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ, cứ để lão Tống và Tiểu Tuyết thành đôi là được rồi, liên quan gì đến đâu.

      "Có câu có thể lòe được thiên hạ..."

      Lời mẹ bỗng bị ba cắt ngang, hiếm khi thấy ba nghiêm mặt, : "Nhàn rỗi quá tìm việc tử tế mà làm".

      Thôi nào, Tâm My ôm đầu chạy vào phòng. sợ mẹ mình tán xong chuyện đó lại đến lượt hôn nhân đại của .

      Chuyện hôn nhân đại của .

      Gần đây cứ mỗi lần nghĩ tới Tôn Gia Hạo, Tâm My lại thở dài, người hơn hẳn mình là mệt.

      Nếu trong ngày đầu tiên gặp mặt thể quyết tâm cao vẻ bất cần đời tình cảm lúc này có thể gọi là tê liệt về mặt tinh thần. Ước vọng được ở cùng độ cao với Tôn Gia Hạo thể trở thành thực. Dù chênh lệch quá lớn như thế, nhưng cam tâm để kết quả của việc cầu cao, tiêu chuẩn ngặt nghèo là bóp nát trái tim thành từng mảnh.

      Hôm đó khi đưa về nhà, đứng trước cổng hình như định bụng hôn , tim Tâm My đập liên hồi, trong đầu chỉ lóe lên lấp lánh ba chữ "nụ hôn đầu", chân run rẩy đứng vững. Cuối cùng đôi môi khẽ đặt lên trán , rồi : "Tâm My, trán em toát đầy mồ hôi kìa!", đoạn còn lấy ra chiếc khăn giấy ướt.

      lẩy bẩy đón lấy chiếc khăn, giời ạ, tôi chết đây.

      Mồ hôi túa ra, lần trước Tôn Gia Hạo mới nắm tay chút vội rửa tay, lần này... Người ưa sạch như ta, người luôn mang theo khăn giấy ướt lau tay lau bàn ghế, sau hôm nay nhất định ghét .

      Tôn Gia Hạo rời , lưng ướt đẫm mồ hôi. Trân trân nhìn theo phía đuôi của chiếc Mazda khuất dần trong tầm mắt, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng cười của Tiểu Tuyết, nghĩ tới bộ mặt ngượng ngùng khi nãy bị người ta trông thấy, hận nỗi thể đào hố chui xuống để mãi mãi trông thấy ánh sáng.

      Tiểu Tuyết bác sĩ Tôn trông rất được, Tâm My cậu chọn quần áo chẳng ra làm sao thế mà chọn bạn trai lại rất chuẩn.

      Mắt mình trông thấy cái gì thế này? Hồn ma? Sau lưng Tâm My nóng ran rồi lại túa mồ hôi. "Cũng được đấy, nhưng ấy mắc bệnh sạch , căn bệnh nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả tâm sinh lý. Mà còn là Xử Nữ nhóm máu AB điển hình", rồi bắt đầu "bla bla" lạc đề sang chuyện các cung tử vi.

      Nắm chặt vận mệnh trong tay là tín ngưỡng của Tiểu Tuyết, nên dường nhưng chẳng mấy hứng thú với chuyện các cung, nhóm máu, xem tướng, bói toán hay bài Tarot, liền ngắt lời Tâm My: "Thế chẳng phải cậu ở bên ấy rất đau khổ sao?".

      Tâm My cứng họng.

      Những người bạn thời học hay những chàng nghiên cứu sinh mà bố đem về có những người rất được, nhưng khi ấy chẳng nghĩ đến chuyện đương kết hôn. Sau này khi ngoan ngoãn nghe lời bước chân vào con đường coi mặt lại chẳng gặp được người thích hợp. Mẹ còn kén cá chọn canh thành quả táo tàu[1], hối hận cũng chẳng kịp. Táo tàu chẳng có gì to tát, cái sợ là ánh mắt của người khác. Sau mấy năm, mọi người đều thành gia lập thất, bạn bè mời họ hàng thân thích đến ăn mừng, ánh mắt ấy, thương hại cảm thông... Hà Tâm My thể là người mặt dày vô địch như lão Tống được. Tôn Gia Hạo ngoài bệnh sạch nghiêm trọng khiến người tùy tiện như tài nào thích ứng được là người ưng ý nhất, cũng là người mẹ thuận mắt nhất. Có đau khổ cũng phải ngẩng đầu hiên ngang, ngại gian nan.

      "Suy nghĩ của mình giống cậu lắm, nếu mình tìm, phải tìm người tổng hợp các điều kiện kém hơn mình, nhưng điều kiện kinh tế nhất định phải tốt hơn mình."

      "Tại sao?"

      "Dễ nắm giữ."

      " tình sao?"

      "Hồng lâu mộng, cậu xem chưa? nhau rồi cuối cùng cũng tan, còn những người kết hôn qua ngày đoạn tháng vẫn tiếp tục ở với nhau."

      "..."

      "Cậu bác sĩ Tôn lắm hả?", Tiểu Tuyết nghiêng mặt nhìn mỉm cười.

      Tai Tâm My nóng ran, lắm? Hình như phải, nhưng bắt đầu đúng là cảm giác rung động. Rốt cuộc thế nào mới thực ? Phải giày vò quằn quại như Trần Uyển, Tần Hạo mới là sao?

      Chả cần, vênh mặt 45 độ nhìn Tôn Gia Hạo, sống cùng ấy còn thoải mái hơn chút ít.

      Bó tay chấm com, chẳng có gì phải nghĩ ngợi lung tung.

      Nằm xuống lại thấy bất an, lặng lẽ ngồi dậy lục ngăn kéo, lấy ra bộ bài Tarot lâu rồi đụng tới.

      ... Tử thần vươn dậy.

      ... Chia tay, vứt bỏ, tuyệt vọng về đối phương, mất cảm giác.

      [1] Bà già.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7 - Ai lòng trước người ấy thua
      Tâm My kiên quyết đặt lòng tin vào bài Tarot, tuy mới chỉ bói có hai lần. Lần đầu tiên lúc thi đại học, lần thứ hai khi ông bị bệnh nặng ba năm về trước. Hai mươi hai lá bài Tarot còn mới tinh, hồi học lớp Mười còn vênh mặt nhờ Tống Thư Ngu mua về từ Hồng Kông. Khi ấy tên khốn đó hề run tay chỉ thẳng vào chỗ ghi giá rồi lấy của hai tờ trăm đồng, báo hại hai tháng liền được nếm vị trà sữa trân châu.

      nghĩ tới lời lão Tống lần oán thán giảm cân như địa ngục: " chọn cách vênh mặt 45 độ coi thường người khác đừng trách người ta nhìn xuống mình đúng 135 độ. Tôi hỏi có biết cái gì gọi là tình ? Lạt mềm buộc chặt, lúc gần lúc xa, địch tiến ta lùi, hiểu ? Người con chỉ cần quơ tay là có, đâu có người đàn ông nào để tâm tới chứ?".

      tức điên lên, đừng đem mớ lý lẽ của mình quàng lên người Tôn Gia Hạo, đời này vẫn còn có người đàn ông vô sỉ chứ.

      Nụ cười mép lão Tống lên rệt kèm theo giọng điệu mỉa mai, dài giọng : "Tôi thấy... cứ chờ đấy!".

      [Khi nhất định phải... sao? Đàn ông có thích người con ... ?] by Gấu hung bạo

      ... Ai lòng trước người ấy thua, kể cả về hình thức lẫn tâm lý.

      9L Shin mũi dài

      Hà Tâm My thua hoàn toàn.

      Cuộc hẹn ngày Chủ nhật với Tôn Gia Hạo lần nữa khiến phải đợi gần nửa tiếng, bình thường đến đúng giờ hay đến sớm mười phút là thường xuyên, đối với cái thứ tiểu xảo khi đương cố tình đến muộn dăm ba phút đều là rỗi hơi. Thỉnh thoảng bác sĩ Tôn đến muộn cũng chẳng ý kiến, đàn ông mà, nghiệp làm trọng.

      Hôm đó bụng đói ùng ục, trông mòn con mắt nhìn quán kem đối diện phía bên đường. Càng đợi trong lòng càng sốt ruột, bất giác nghĩ tới câu : Ai lòng trước người ấy thua.

      Tôn Gia Hạo tới, trông thấy sắc mặt tốt, kiên nhẫn và lặng lẽ vòng vòng cùng phố. Tâm My càng thấy vô vị tới cực điểm, cảm giác khi đối diện với Tôn Gia Hạo quá giống khi đối diện với thái hậu ở nhà, từng li từng tí, chỉ sợ làm sai điều gì, có cáu giận cũng kìm nén, chỉ sợ để lộ mặt xấu.

      Túm lấy cổ Tôn Gia Hạo lắc lên lắc xuống như đầu gà khiến chàng đầu đau nhức, mắt tối sầm, sau cùng đùng đùng hỏi câu: "Mẹ kiếp! Rốt cuộc nghĩ gì? Có thích bà đây câu! Gật đầu bảo!".

      dám.

      "Nghĩ gì mà cười thành tiếng vậy?"

      Tâm My thu đôi môi nhoẻn cười, trong đầu còn sót lại bộ dạng run rẩy của Tôn Gia Hạo cao to sáng sủa nằm gọn trong tay , lại bất giác bật cười: "Em đói rồi. tăng ca ăn tối chưa?".

      " ăn rồi. Đói sao sớm? Muốn ăn gì cùng em."

      hai à, lúc ăn cơm có nghĩ đến việc tôi phải đần mặt đợi ở đây hả? Gọi cú điện thoại câu được à? Tâm My lầm bầm trong bụng, rồi câu ngay sau đó của Tôn Gia Hạo khiến sốc nặng.

      " có thể cầu em chút được , Tâm My? thấy em vẫn hợp với phong cách ăn mặc lần đầu chúng ta gặp nhau, chứ thế này, màu sắc có phần hơi rợ."

      Lần đầu gặp mặt? Ôi mẹ ơi! Chiếc váy đen đó? Đó là quần áo của mẹ mà.

      Tâm My cúi đầu nhìn mình, bên trong chiếc gi lê bò là chiếc áo phông trắng có in hình búp bê cute, chỉ có mấy hạt đá lấp lánh gắn ở đuôi tóc. Rợ? thẳng thế để tôi trốn trong bóng tối dám gặp ai chứ gì.

      Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh đạm. Tâm My uất ức cùng vào quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu thẳng.

      Kiều Tiểu Tuyết ở bên trong.

      Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh đạm. Tâm My uất ức cùng vào quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu thẳng.

      Kiều Tiểu Tuyết ở bên trong.

      Sau cùng, Kiều Tiểu Tuyết cũng nhận được quyết định của Sở giáo dục, thứ Hai phải tới gặp mặt, hôm nay mở tiệc mời bạn bè.

      Bạn đại học của ta ở gần khu nhà phía đông, hai người bạn cùng cấp đó vốn là mấy cậu nghiên cứu sinh mà bố từng dẫn về. Liếc mắt nhìn thấy Tâm My, họ tưởng do Tiểu Tuyết cùng mời tới, nên từ đằng xa hét lên: "Tiểu sư muội, ở đây".

      Tâm My bối rối nhìn Tôn Gia Hạo, đoạn giải thích: "Hình như học sinh của ba trông thấy", chỉ chau mày, rồi trở lại bộ dạng thế nào cũng xong của mình. Tâm My khẽ quệt lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lên quần, nắm lấy tay thăm dò. Thấy Tôn Gia Hạo từ chối, liền lấy hết can đảm bước lại, bên kia giễu: "Tiểu sư muội, đây là bạn trai em hả?".

      Kiều Tiểu Tuyết tươi trẻ phơi phới, len trong đám người để mời rượu như bướm lượn, cẩn thận sót giọt. Gương mặt ai nấy đều chuếnh choáng hơi men, tiếng cười theo đó càng thêm rộn rã. bàn đều là thanh niên, chuyện táo tợn kiêng nể ai, sau cùng chẳng có gì ngoài chuyện tiếu lâm trong ký túc xá, chuyện dở khóc dở cười của các thầy giáo già, lúc hưng phấn cười lăn lộn cả lũ, đến cả gương mặt lúc nào cũng trầm ngâm của Tôn Gia Hạo cũng thoải mái hơn nhiều.

      Ăn xong, khí thế vẫn còn hừng hực, cả bọn lại tới khu KTV[1] cạnh đó chơi đến khuya.

      Sau này Tâm My có nghĩ nát óc cũng nghĩ ra hai người họ làm thế nào lại liên hệ được với nhau.

      Trao đổi điện thoại ở phòng vệ sinh? Hay nhìn nhau ra hiệu lúc tạm biệt?

      Coi như người tàng hình tồn tại? Mẹ kiếp!

      chỉ biết nửa tháng sau đó, bác sĩ Tôn Gia Hạo rất bận, bận đến bục bàng quang. Bởi nếu mỗi người có phút để tiểu, cũng nên nhấc điện thoại mất sáu mươi giây để hỏi thăm câu "Em có khỏe ?".

      Mãi cho tới khi phát hai người họ gọi điện cho nhau.

      [Bị bạn thân thừa nước đục thả câu, tôi phải làm thế nào?]

      ... LZ, bạn có chắc chắn đó là bạn thân của mình ? người bạn thực ở sau lưng mình quan hệ ngoài luồng để làm kẻ thứ ba.

      18L Gấu hung bạo

      ... Định nghĩa kẻ thứ ba là gì? Còn ở tình trạng chưa kết hôn cùng lắm chỉ có thể gọi là quan hệ ngoài luồng. Hơn nữa còn chưa đăng ký kết hôn cơ mà, ai cũng có quyền được lựa chọn thêm lần nữa.

      31L Nếu tương tư

      ... Khốn kiếp! Chưa đăng ký cũng vẫn là nhau đúng ? Muốn chọn lại cũng phải cho người ta chứ, đừng có tham lam bắt cá hai tay. Còn cả 31L nữa, quyền lựa chọn ai cũng có, mục tiêu lựa chọn đời đầy ra, việc gì phải thò tay vào bát cơm của bạn tốt? Vợ bạn chớ động vào, đến đàn ông còn có lễ nghĩa liêm sỉ, cùng làm thân đàn bà tại sao còn làm khổ lẫn nhau?

      89L Gấu hung bạo

      ... Vote cho gấu

      102L Shin mũi dài

      Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào, ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.

      Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.

      [1] KTV: Là kiểu hát Karaoke mà ở trong đó có sân khấu , ngoài ra còn có các phòng riêng nữa.

      Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào, ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.

      Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.

      Buổi tối chuông điện thoại reo vang, theo thói quen cứ ngỡ là điện thoại của Tôn Gia Hạo sau ca trực tối, ngủ mê man quờ tay với điện thoại phát sáng phía đầu giường rồi ú ớ a lô tiếng. Đầu dây bên kia vẫn im lặng trong tiếng thở, cất lời, Tâm My nửa tỉnh nửa mê nhận ra mình lấy nhầm điện thoại của Tiểu Tuyết, lay lay người nằm bên cạnh: "Tiểu Tuyết, điện thoại của cậu này".

      Lúc Kiều Tiểu Tuyết cầm điện thoại mờ mờ ám ám ra ban công, Tâm My nhìn theo sau ta, sợ hãi tay buốt lạnh, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.

      Giác quan thứ sáu của vẫn luôn rất chuẩn.

      Số điện thoại của Tôn Gia Hạo lưu máy của Tiểu Tuyết, chỉ có đúng chữ S.

      Tâm My hỏi Trần Uyển phải làm thế nào? Trần Uyển còn biết làm sao nữa, ta chẳng còn lòng dạ với cậu, thậm chí chưa từng có gì với cậu, mà cậu lo ta sống hay chết, nếu muốn níu kéo, liệu con người đó có xứng đáng? Đừng tự hạ thấp bản thân.

      Tâm My phát điên, mình biết có hỏi cậu cũng vô dụng, cậu còn có con chuột cống hết cưng đến nựng, làm sao hiểu được cảm giác bị người mình phản bội.

      Trần Uyển miễn cưỡng, buông tay : "Tâm My, cậu muốn làm gì cũng chắc chắn rồi, phải ? Cậu hỏi ý kiến cũng chỉ muốn mình ủng hộ cậu, được, mình ủng hộ cậu, cước đạp đôi trai đó bắn xa nghìn dặm".

      Tâm My tấm tức chẳng được lời nào.

      "Khó chịu lắm đúng ? Muốn khóc khóc , chẳng ai cười cậu đâu."

      tựa lên vai Trần Uyển, đôi mắt ướt.

      "Mẹ là của con, sao mẹ lại ?", Đậu Đinh chạy lại.

      "Nhóc con." Tâm My nắm lấy bàn tay xinh túm lấy gấu váy mình, chẳng còn mấy sức lực, vẻ mặt bỗng hung hãn. Tâm My mỉm cười: "Ranh con, mẹ con là của ta, rồi đến lượt ba con, cuối cùng mới tới lượt con, lượn mau".

      Đậu Đinh giương mày trợn mắt, đôi môi xinh bĩu dài, vẫn quyết buông tay.

      Trần Uyển tay ôm con vào lòng, cười : "Còn cười được, chứng tỏ vẫn cứu được".

      "Cậu bị lão Tống xúi giục phải ? Đến lời cũng kém từ."

      Tâm trạng Tâm My bình tĩnh tới khác thường. Về nhà vẫn lướt mạng như chưa có chuyện gì xảy ra, vào trang web giải trí thu hoạch rau củ, tiện tay ăn trộm vài quả.

      Shin mũi dài cũng mới tham gia và trở thành thành viên của trang đó, gieo trồng mấy cây cao lương. Tâm My bĩu dài môi, khinh thường nhìn lũ sâu béo mẫm phía dưới vườn cây, rồi chọn sang vườn nhà khác.

      Kiều Tiểu Tuyết bước vào trông thấy chơi đùa hỉ hả, thầm lắc đầu.

      Tâm My trông thấy vẻ mặt ta phản chiếu qua gương, liền cười: "Thấy tôi ngực to não rỗng, có chí hướng, hèn kém đáng khinh phải ?".

      Kiều Tiểu Tuyết hơi lặng người, rồi cũng cười : "Cậu có cuộc sống của cậu, mình cũng thể đặt tiêu chuẩn của mình lên cậu được".

      Tâm My ăn trộm nốt quả dưa cuối cùng, quay người : "Nhưng xâm phạm đến cuộc sống của tôi".

      Tiểu Tuyết thôi cười, nhìn .

      Nụ cười mặt Tâm My dần đanh lại: "Mẹ tôi nhận làm con bà, đối với còn tốt hơn tôi...".

      "Vong ơn bội nghĩa? Thừa nước đục thả câu? Tâm My, đừng cái giọng ban ơn ấy. Chuyện nào ra chuyện đó, người thừa nước đục thả câu phải tôi, mà là bạn trai cậu."

      "Vong ơn bội nghĩa? Thừa nước đục thả câu? Tâm My, đừng cái giọng ban ơn ấy. Chuyện nào ra chuyện đó, người thừa nước đục thả câu phải tôi, mà là bạn trai cậu."

      Tâm My hít sâu.

      " ta chủ động để lại số điện thoại, chủ động gọi cho tôi. Cậu thấy lần nào nghe điện thoại tôi cũng rất lạnh nhạt sao? Người đàn ông như thế mà cậu còn coi ta như vật báu, ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, điều kiện gia đình tệ, những cái khác chẳng ra làm sao."

      "Vậy mà từ chối ta câu? muốn chọc tức tôi? Bản thân muốn nhưng muốn phá rối người khác phải ?"

      "Tại sao phải từ chối ta?", Tiểu Tuyết bực mình, "Quen thêm bạn đâu phải chuyện xấu. Ai chẳng có lúc đau đầu cảm sốt? Quen bác sĩ chẳng tốt sao".

      Đây là lý do? Tâm My nghệt mặt.

      "Kiểu người vô vị như ta cậu cũng chịu được, bái phục. Ngay lần đầu trông thấy ta lấy khăn khử trùng lau đũa tôi suýt phì cười, kiểu người cái gì cũng soi mói này, lòng dạ chẳng phóng khoáng được đến đâu đâu. Tâm My, nếu phải điều kiện của ta tốt, tôi chắc cậu cũng thể tiếp tục chịu đựng ta thêm nữa phải ?"

      Tâm My như bị sét đánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn: "Chúng tôi thế nào với nhau là chuyện của chúng tôi, có vô vị nữa cũng là bạn trai tôi. lén lút nửa đêm canh ba chuyện với ta sau lưng tôi, đừng với tôi đau đầu cảm sốt cần chuyên gia tư vấn.Nammô A Di Đà Phật, Kiều đại tiểu thư ưng mắt ấy, vậy cũng nhờ tránh xa được chút nào hay chút ấy".

      "Cậu coi ta là bạn trai nhưng ta đâu coi cậu là bạn ."

      Tiểu Tuyết nhìn thẳng vào mắt Tâm My, Tâm My cũng nể nang liền nhìn lại.

      "Hình như ta đâu có coi cậu là bạn , tôi từng hỏi. ta hai người với nhau chỉ thử mà thôi, chắc chắn là quan hệ kiểu gì. ta thích tính cách của cậu, nhưng tính cách phải là tất cả. ta mình là chính nhân quân tử, đến nắm tay nhau cũng quá ba phút, hai người chỉ là tình bạn trong sáng. Tâm My, ta từng hai người là người của nhau chưa?"

      ...

      "Tôi rồi", Kiều Tiểu Tuyết thở dài, "Thực ra cậu ta vì đó là mối tình đầu, mà chỉ là cảm giác ảo tưởng trong tình . Nếu nhìn ở góc độ khác tôi còn giúp cậu đấy".

      "Tôi có nhờ xa giá lo lắng cho tôi hay trượng nghĩa ra tay giúp đỡ tôi ? Muốn trộm là trộm, muốn cướp là cướp, quá ràng, đừng cố khắc hai chữ 'trong sạch' lên trán mình nữa, buồn nôn!"

      "Loại người như ta, chỉ nhìn bề ngoài có biết bao người lao vào hết người này đến người khác. Tâm My, tôi thực nuốt được ta, sớm muộn cũng kết cục vậy thôi. Nếu cướp, dù phải tôi, cũng có người khác cướp."

      "Tâm My! Hai đứa gì thế? Bố con ở trong phòng sách nghe thấy hai đứa cãi nhau", mẹ gõ cửa.

      Tâm My nghe thấy, tiếng u u trong đầu chặn mọi thanh từ bên ngoài, gương mặt Kiều Tiểu Tuyết trước mắt như to dần, vẻ mặt quan tâm càng khiến mắc ói.

      giơ tay giáng thẳng lên bộ mặt đó, căm tức : "Dù phải tôi, cũng có người khác đánh!".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8 - Chẳng qua cũng chỉ là " thử"
      "Tống cá trê! Hu hu hu..."

      Tống Thư Ngu gỡ đôi móng vuốt bấu chặt chân , vẻ mặt phấn khích cúi xuống ngay phía trước cửa nhà.

      Hà Tâm My ngồi góc trong bóng tối, mặc bộ đồ ngủ nền xanh có in hình con gấu, chân đôi dép xù bông bẩn thỉu nhem nhuốc trông hiểu dép của động vật gì, cuộn tròn lại hệt ụ thịt. Mắt ngấn nước, trông thấy như trông thấy mẹ đẻ, lệ như vỡ òa.

      Tống Thư Ngu xoa xoa cằm rồi cẩn thận đánh giá, nghe thấy tiếng nức nở: "Tống cá trê, hu hu, tôi muốn bỏ nhà ra ", nhịn được, cười phì ra tiếng.

      "Vụ này là thế nào đây?" Tống Thư Ngu nhớ lại năm học lớp Mười , hồi ông nội bị trúng gió, cả nhà bận tối mắt tối mũi, có đứa mặt mũi như chú sâu đáng thương tới trước cửa nhà xin ăn. đề cao cảnh giác, "Ở nhà còn mỳ hả? Siêu thị dưới nhà đóng cửa rồi à? Máy tính bị mẹ đập vỡ lên mạng được à?".

      " phải, tôi bỏ nhà mà", Tâm My bặm môi, tức tưởi như muốn thắt cổ, "Mẹ tôi bênh người ngoài bênh tôi, còn mắng tôi mất dạy, tôi sắp tức phát điên lên đây, làm gì có người mẹ nào như thế, tôi có phải con bà đẻ ra hả, tôi phục, ràng người bị hại là tôi cơ mà, tại sao nghe tôi giải thích chỉ giúp người ngoài trách mắng tôi hả? Còn tôi trẻ con hiểu chuyện, tôi quá hiểu rồi nhá, túi xách của tôi đưa ta dùng, chì kẻ mắt cũng đưa ta dùng, viên nang chống lão hóa cũng cho ta dùng, sau cùng đến bạn trai cũng để ta dùng, nỗi oan ức này có ai hiểu thấu chứ...?".

      Tống Thư Ngu nghe tràng hả hả hả hả, sau cùng mãi tới hai chữ "bạn trai" mới hiểu ra vấn đề, từ tốn hỏi: "Từ chuyện đó mà ra nông nỗi này?".

      gật lấy gật để, " coi tôi là con , tôi cũng cần cái nhà đó nữa, từ lúc ông nội ra , tôi cũng chẳng thiết sống nữa. Lão Tống, ông tôi mấy lần báo mộng cho tôi nhớ tôi, có biết ?".

      " bao giờ đâu."

      "Thế à? Đấy là tôi quên chưa kể. Hức, khi nãy lúc ra khỏi nhà đầu óc trống rỗng, chẳng mang theo thứ gì, điện thoại, xu dính túi, tôi chẳng có cách nào gọi điện cho , cho Tiểu Uyển."

      "..."

      Đầu Tống Thư Ngu như muốn nổ tung, nhóc con này lần nào gặp chuyện phiền phức là chập mạch, ăn rối rắm chẳng đâu vào đâu, nghĩ tới đâu tắc tới đó.

      "Ngủ ở đây lạnh quá, giờ là tháng mấy mà tối lạnh thế. Thèm ăn bát miến tiết canh ngan nóng hổi quá, nhà còn mỳ ?" Chắc do nghĩ tới canh miến, nước trong mắt biến đâu mất tiêu, mếu máo nhìn , chỉ chờ trả lời từ "Có".

      " đợi chút, chúng ta thể quỳ ở đây chuyện đến sáng phải nào? Người gác, dưới nhà ra vào trông thấy hay. Tâm My nghe lời tôi, về trước , cãi nhau với cha mẹ làm gì có chuyện thù hận. Ngủ giấc rồi từ từ giải thích."

      nữa, đôi mắt lại mọng nước hờn tủi.

      Tống Thư Ngu đứng dậy đỡ lấy : "Để tôi đưa về trước".

      Lòng bàn tay Tâm My chống đất bỗng rụt lại phía sau: " thèm đưa. muốn chứa chấp tôi liền vứt bỏ hả? Từ nay chúng ta bạn bè gì hết, chấm dứt từ hôm nay".

      Tống Thư Ngu buông tay nhìn cười: "Được, là đấy nhé, đừng trách tôi vô lương tâm để ý tới ".

      quay người lấy chìa khóa mở cửa, Tâm My bước nhào lên phía trước, vừa chui được chân bị hẩy ra ngoài, trong chớp mắt cánh cửa đóng chặt, đập vào mũi .

      quan tâm .

      Tống Thư Ngu buông tay nhìn cười: "Được, là đấy nhé, đừng trách tôi vô lương tâm để ý tới ".

      quay người lấy chìa khóa mở cửa, Tâm My bước nhào lên phía trước, vừa chui được chân bị hẩy ra ngoài, trong chớp mắt cánh cửa đóng chặt, đập vào mũi .

      quan tâm .

      Tâm My tức tối lấy móng tay cào cửa, loẹt quẹt loẹt quẹt loẹt quẹt...

      "Lão Tống chết tiệt, lười chảy thây chảy mủ, chỉ giỏi giả vờ giả vịt, chuyên gia vô tình, giáo sư bất nghĩa, giương mắt nhìn tôi sa cơ lỡ bước cũng giúp tay sao?", giọng càng càng bé, " cho tôi vay mười hai đồng xe đến tìm Tiểu Uyển có được , nếu được, định để đêm hôm khuya khoắt bắt tôi chân lê dép bộ đến Trung Sơn sao? Tôi mặc quần cạp chun đấy, bị hiếp trước giết sau làm thế nào? vô lương tâm thế hả, lão Tống, lão Tống!"

      Mẹ kiếp! Cái tên tim đen phổi tím dạ dày bảy màu này thèm đếm xỉa đến ! Tâm My ngồi xuống đất tức tối gặm móng tay, đột nhiên bật cười hì hì, biết lão Tống là giáo sư sợ ma: " có bản lĩnh trốn trong nhà ra . Cẩn thận mấy con ma trong nhà , đặc biệt con ma tóc dài xõa xuống mặt, mặc áo choàng ấy, lần trước nếu có ông nội kéo tôi suýt chút nữa tôi bị ta lôi . Còn cả mấy con ma thích nghịch hộp gia vị trong bếp...".

      Cánh cửa lập tức mở ra, ngồi vững, hôn luôn miếng vào dép . Ựa... lau miệng ngước lên nhìn, liền trông thấy bộ mặt đần thộn to tướng. Mẹ kiếp, người bực mình đáng ra là mới đúng. Đại lão gia nhà tức tối cái quái gì?

      "Tôi gọi điện thoại cho bố rồi, đưa đến nhà Trần Uyển. Có biết bỏ nhà ra mọi người lo lắng thế nào ?"

      " biết, cần biết", bực bội .

      "Đứng dậy."

      " dậy, tôi chả còn chỗ nào ."

      "Ranh con, đứng dậy làm sao tôi thay giày đưa tìm Trần Uyển được? định ngồi lên chân tôi đến sáng hả?"

      "Tôi đói rồi", chỉ dám cúi nhìn ngón tay mình.

      "Tới nhà Trần Uyển bảo ấy cho ăn no", vẻ tức giận.

      "Tôi sợ mình chưa ăn no, tên chuột cống nhà cậu ấy ăn tươi nuốt sống tôi rồi."

      ...

      "Tùy mỳ gì chẳng chẳng là mỳ, chỉ cần có cái cho vào bụng là được."

      quay đầu xe, Tâm My cười toại nguyện.

      "Da mặt còn dày hơn mọi khi, ăn mặc thế này mà dám ngông nghênh ngồi vào đây."

      "Được ăn là sướng nhất đời", thay chiếc quần ngủ, bộ dạng háo hức thấy mặt.

      chiếc bàn nhầy nhụa mỡ còn nguyên hai chiếc bát ăn dở chưa kịp dọn, tên ki bo này, tốn thêm đồng của là ruột đau như cắt, có chỉ đưa ăn bát mỳ thôi?

      "Đừng có nhìn tôi như thế, cũng đừng nhìn gì."

      Tống Thư Ngu sừng sộ, Tâm My dám thậm chí đánh phát rắm, chẳng còn cách nào, được ăn quan trọng hơn , cố nhịn.

      Mỳ thịt bò tới, hớn hở cười tít mắt, múc hai thìa tương ớt liền. Ăn đến mồ hôi đầm đìa, lúc này Tâm My mới ngẩng đầu, trong miệng còn nhai miếng thịt bò cuối cùng, lơ ngơ hỏi: "Nhìn tôi làm gì? Đừng có nhìn, để tôi giúp giải quyết nốt bát mỳ đấy nhé, tôi giảm cân mà".

      nghĩ gì đó, đột nhiên bật cười: "Ranh con, khi nãy còn thút tha thút thít, bát mỳ dỗ được vui vẻ như thường".

      "Đương nhiên là vui rồi, tôi đây gọi là trong họa có phúc, cuối cùng cũng có thể dọn ra ở riêng. có biết năm ngoái tôi mè nheo mẹ tôi bao lâu ? Mẹ bốn năm đại học để tôi ở trong ký túc xá rồi giờ thể thả lỏng được. Sau đó nếu vì bị chuyển công tác khiến bà bực mình, tôi còn tiếp tục mè nheo nữa. Đợi chút nữa gặp Tiểu Uyển là tôi hỏi vay tiền ngay, ngày mai thuê nhà", đôi mắt long lanh, "Những ngày tháng tự do của tôi sắp bắt đầu rồi, khà khà".

      Tống Thư Ngu gì, ngồi gảy đũa ăn như đếm từng sợi mỳ: "Định sống thử với bác sĩ Tôn?".

      Tâm My đề phòng, đột nhiên bị hỏi vấn đề này, lại bị hạt ớt chui tọt vào mũi, liền ôm mặt ho sù sụ hồi lâu mới lau nước mắt : "Chúng tôi ' như lòng bàn tay' rồi".

      Đôi đũa trong tay lão Tống chống vào bát hồi lâu.

      Tâm My đề phòng, đột nhiên bị hỏi vấn đề này, lại bị hạt ớt chui tọt vào mũi, liền ôm mặt ho sù sụ hồi lâu mới lau nước mắt : "Chúng tôi ' như lòng bàn tay' rồi".

      Đôi đũa trong tay lão Tống chống vào bát hồi lâu.

      Tâm My thấy mặt vẫn đẫm mồ hôi, bèn quệt mu bàn tay lên mặt cười : "Cay ".

      "Hôm nay chia tay? ta hả?"

      "Hứ, làm gì có chuyện đó! Cũng phải cho tôi cơ hội lần được đá chứ", cố hít sâu, biết mình cười rất khó coi, "Thực ra vẫn chưa , ngày mai".

      hỏi ăn xong chưa, thấy gật đầu liền quẳng đũa đứng dậy, "Đưa về sớm chút, còn phải ngủ".

      cuộn mình ghế tựa, bực dọc hỏi: "Con bạn học cũ của mẹ tôi, chính là người ở trong nhà tôi, nhìn thấy chưa?".

      "Mới nhìn thoáng."

      "Xinh lắm có phải ?"

      "Cũng được."

      "Cái gì mà cũng được, chẳng biết nhìn gì cả."

      Tống Thư Ngu nhếch môi: "Trông mặt quá nhiều mưu mô".

      "Có gì đâu, bề ngoài ưa nhìn là có vốn rồi", gục đầu, "Tôn Gia Hạo giống tôi khi nãy, ràng muốn ăn canh miến ngan, đến lúc ăn được mỳ thịt bò cũng xong. Đối với ta mà tôi giống như bát mỳ thịt bò, còn Kiều Tiểu Tuyết giống như bát miến ngan. Chính là thế đấy".

      ...

      "Lão Tống, nghe ?"

      ngoái đầu, đưa tay ra chệch đâu đặt lên đầu xoa tung mái tóc.

      "Đầu óc tôi lúc này vô cùng bấn loạn, căm giận vì bị người khác ức hiếp, bực mẹ tôi công bằng, hận mình có mắt nhìn lầm người. Nhưng chỉ có tức thôi chứ đau lòng. Liệu có đúng như lời Kiều Tiểu Tuyết , cái mình ở mối tình đầu là cảm giác khao khát tình , chứ phải con người đó?"

      đợi câu trả lời của lâu tới mức thiu thiu ngủ rồi, mới : " sao, chẳng qua cũng chỉ là ' thử' thôi mà".

      "Đúng thế, nhưng đây là cuộc tình, hay chỉ là tình từ phía." gật đầu, trầm ngâm mất lúc mới : "Lão Tống, ngày mai có thể giúp tôi mang ít quần áo đến ? Tôi muốn về nhà. Còn cả điện thoại của tôi nữa, cả vòng tay may mắn ở tủ đặt đầu giường... Còn cả chỗ tiền phòng thân hơn ngàn tôi cất trong áo khoác đen, đừng để mẹ tôi phát nhé...".

      trề môi: "Còn cái gì nữa?".

      thấy , ngoái đầu lại thấy ranh con gục đầu sang bên ngáy khò khò từ bao giờ.

      "Tiểu Uyển Uyển!", Tâm My gục đầu vào vai Trần Uyển vẻ sắp khóc.

      Tần chuột cống câm lặng hỏi trời xanh.

      Tống Thư Ngu chẳng chào hỏi ai, đành tự mình vào bếp rót nước.

      Cũng may Đậu Đinh ngủ rồi, nếu lại thêm con khỉ bù lu bù loa.

      Trần Uyển vỗ vai Tâm My có gì, được chừng nào hay chừng đó, hai ba năm nay hai đứa cũng được ngủ chung giường tâm thâu đêm rồi.

      Mắt Tần chuột cống trợn lồi.

      "Cục diện rối rắm này cậu nhận, sao lại bắt tôi dọn hả?", cậu ta lí nhí hỏi lão Tống.

      "Hai ngày nay tôi khuyên ấy về, hoặc tìm chỗ nào đó để ấy ở."

      Tần Hạo đột nhiên nghĩ ba mươi năm tình thân như thủ túc của hai người chẳng có gì phải giấu giếm, liền khéo léo dẫn dắt: "Nhà cậu cạnh hồ chẳng phải còn trống sao? Hay bây giờ...".

      Tống Thư Ngu quay ngoắt đầu: "Cậu có còn là em của tớ hả?".

      "Cũng vì là em nên tôi mới nhắc cậu, thế này nhân..."

      Tống Thư Ngu mắt như nổi xung, Tần Hạo nuốt gọn hai chữ "cơ hội" lại trong miệng.

      Ngoái nhìn thấy Hà Tâm My thề thốt với Trần Uyển: "Cậu yên tâm. Dù mình có là đống phân, kiểu gì cũng phải có con bọ hung rúc bên trong, đó là số mệnh".

      Tống Thư Ngu run rẩy, mới rót được nửa ly nước bên tai nghe thấy tiếng cười như điên dại của Tần Hạo.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9 - Cỏ, mưa cũng đều có vị mặn
      Sáng sớm hôm sau vẫn phải bò lê làm như thường, tiết thanh minh, nhiệm vụ tới khu nghĩa trang Trường Bình phỏng vấn được đặt lên vai Tâm My. Buổi chiều trở về đầu tóc đầy bùn, gót giày đầy đất, vai phủ đầy lớp tàn hương.

      Lúc sắp chữ nghe thấy có người tìm, Tâm My xuống gác nhìn, vẻ mặt phụng phịu lại, miễn cưỡng chào tiếng bố.

      Hà Phong có vẻ rất khó xử, hỏi: " ăn trưa chưa?".

      gật đầu: "Bố khuyên con về đấy à? , về nhìn thấy Kiều Tiểu Tuyết, con lại ngứa ngáy, đến lúc đấy lại bị mẹ mắng".

      "Đừng giận mẹ con nữa, bà ấy cũng đúng, có thế nào cũng thể ra tay đánh người, có lý đến mấy cũng thua mất ba phần."

      Tâm My phải biết mình quá kích động, nhưng nhịn thêm lần chỉ lo hận càng tăng thêm.

      Bố thấy năng gì chỉ biết thở dài, "Tiểu Tuyết bị sưng nửa bên mặt, hôm nay xin nghỉ ở nhà, hai hôm nữa dọn tới khu túc xá của cơ quan. Con còn cười, đồ nhóc này...", vừa ông vừa nhéo mũi .

      Tâm My né sang bên, giương cặp mắt vô tội: "Mẹ phái bố tới để thu phục con phải ? Con quyết tâm lắm, lần này nhất định con phải ở mình. Bố à, hay hai người chúng ta cùng dọn ra ngoài ở, có bố chăm lo cho con là đủ rồi. Bố, mà bố", dài giọng cầu cứu, màng tới mọi người ra vào sảnh công ty.

      "Hừ, cái gì thế hả? sợ mai mẹ con xách tai lôi về nhà hả?"

      "Có bố đỡ hộ còn sợ gì nữa? Mẹ con là thép tôi trăm lần, còn bố là người uốn cái dẻo ngay. Bố à, con biết là bố có cách mà."

      "Đối với chủ này có cách gì?"

      Tâm My cười hi hi, ngày ông nội còn sống, mỗi lần gặp rắc rối là ông đấm ngực dậm chân kêu " chủ ơi là chủ ".

      "Tâm trạng thấy đỡ hơn chưa?"

      nhìn chằm chằm vào mũi chân rồi gật đầu, ai bảo có số như Hàn Hồng[1] mà chỉ có bệnh của Hàn Hồng thôi?

      "Tái ông thất mã chẳng phải là chuyện tốt sao, phải nhìn mọi việc với con mắt biện chứng."

      "Bố à..."

      "Này đây, cầm lấy."

      Tâm My đón lấy phong bì, hai mắt sáng lên.

      "Ở ngoài cần dùng tiền sao? Ở nhà người ta lâu quá cũng hay. Căn phòng ngay giao lộ đến ngày thuê, bố giấu mẹ con thuê rồi. Tiền cứ việc tiêu, hết gọi bố, lúc nào muốn về về."

      Tâm My mặt mũi ngẩn ngơ, lúc có phản ứng lại liền ôm chặt lấy ông rối rít gào lên: "Bố tốt quá, hóa ra gom tiền thuê nhà chỉ có mình con. Bố ơi, ta quả là chiến hữu, chúng ta chịu áp bức quá lâu rồi".

      Cảm giác phải giả bộ kiên cường khó chịu, Tâm My khịt khịt mũi, đội mưa ngồi chiếc xe ga của mình ngay trước Bệnh viện thành phố. biết thời gian làm việc của Tôn Gia Hạo, chẳng giờ này làm gì, chỉ biết muốn được nhìn thấy mặt lần cuối.

      nhớ mình post bài diễn đàn, liên quan đến tình bạn đồng giới.

      Bài đó thế này... Những người có tình bạn đồng giới tại sao thể có được tình bạn khác giới? tượng những người đồng giới sống tốt với nhau liệu có đại diện cho tính cạnh tranh đầy đủ? Từ mọi phương diện ta thấy, xã hội loài người là thế giới động vật tiến hóa. Cảm giác tồn tại quá yếu, đối với những người đồng giới khác mà có nguy cơ tiềm tàng, vậy nên...

      ấn tượng nhất là reply của Shin mũi dài... Cảm giác nguy cơ tiềm tàng chính là bởi khó phát nên mới gọi là "tiềm tàng", bất kỳ người nào cũng có cơ hội trở thành chướng ngại vật bước đường thành công của người khác, đợi rồi đến ngày phát mình có được vinh hạnh đó, hi hi...

      Tiếng cười gian xảo nỗi đau kẻ khác của Shin lúc này cứ luẩn quẩn bên tai, cổ họng tắc nghẹn, Hà Tâm My nào có tài có đức, tại sao lại trở thành đối tượng để cạnh tranh, tuy còn chưa đánh nhau thua thảm hại còn manh giáp rồi.

      [1] Ca sĩ nổi tiếng có trọng lượng lớn.

      Cổng bệnh viện lâu nay vẫn có ông cụ đẩy sạp hàng bán bánh rán, hoa quả để kiếm sống: " , có muốn thêm trứng ? quả thêm 5 hào".

      cân nhắc hồi, hạ quyết tâm cần, lúc quay đầu lại kêu: "Ông ơi, có ạ, cho cháu quả".

      Miếng bánh rán nóng hổi thơm phức cầm tay, còn , người lấm tấm nước mưa ngồi ăn từng miếng.

      "Tới bệnh viện khám bệnh hả?", trời mưa đắt khách nên ông cụ rỗi việc.

      "Ông ơi, gần đây có cửa hàng bán vòng hoa ?" Đặt vòng tặng Tôn Gia Hạo, tiện thể đưa tiễn mối tình đầu của luôn.

      "Có, phía trước rẽ trái vào con hẻm ở tít bên trong. Con người mà, sống chết có số, đừng quá đau buồn."

      ...

      "Tôi dọn hàng ở đây mấy năm nay gặp nhiều rồi, những người giàu có mới ba bốn chục tuổi chẳng bằng ông già cả đời hèn mọn này, mới vào mấy ngày 'tạch' phát luôn..."

      Tâm My suýt chút nữa mắc nghẹn. Sao lời của ông cụ chẳng thấy giống về bệnh viện gì mà cứ như lò sát sinh vậy, hơ, Tôn Gia Hạo chính là tay đao phủ sát hại mối tình đầu của .

      "Thế nên, con người mà, số mệnh do trời, sống ngày nào vui ngày đó là được rồi."

      phải chứ, đôi mắt Tâm My sáng lên, toàn thân ông cụ này toát lên khí chất của thông tuệ!

      nuốt nốt miếng bánh cuối cùng vào bụng, phủi tay giọng kiên quyết: "Ông ơi, cảm ơn ông, cháu mua vòng hoa đây".

      "Bác sĩ Tôn."

      "... Tâm My?! có gọi cho em mấy lần, em..."

      "Ừ, tôi muốn nghe nên dập máy luôn."

      "..."

      "Tháng này chúng tôi thu nhập từ quảng cáo ít quá nên phí điện thoại chỉ được trả nửa. dài dòng, tôi chỉ muốn biết việc, Kiều Tiểu Tuyết chủ động gọi điện thoại để hẹn ta, có phải như vậy ?"

      "... Phải."

      Được lắm, vòng vo trái phải, rất đáng hoan nghênh.

      " chúng ta chỉ là thử thôi, chắc chắn mối quan hệ là gì. thích tính cách của tôi, nhưng tính cách thể bao hàm tất cả. chúng ta chỉ mới nắm tay, tổng cộng còn chưa tới ba phút, nên chúng ta vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Có phải ?"

      "Tâm My..."

      "Xem ra, là bông hoa nhài, cắm phải bãi phân trâu là tôi chứ gì? Tôi muốn , nếu là hoa nhài, sau này chẳng có con trâu nào dám ị phân nữa đâu. Trong điện thoại thấy được miệng tôi gì, cái tôi muốn chính là "Dở – ông – dở – thằng – cái – đồ – khốn – nạn", cắm thêm vài cọng lông mà giả làm thiên thần! Còn câu nữa, chúc cho đôi chết dẫm hai người hạnh phúc!"

      Bệnh viện là nơi luân chuyển giữa sống và cái chết, mầm cây đem gieo trong lòng, run rẩy non nớt, nảy chồi ở đây tàn lụi cũng tại đây.

      gác điện thoại rồi chậc lưỡi: "Cỏ, mưa cũng đều có vị mặn".

      Mấy ngày sau đó, lão Tống giúp tìm được nhà, gọi tới xem.

      Con ngươi Tâm My như sắp lồi ra: "Bốn phòng? Tôi cần rộng thế để làm gì? Để lăn hả? Còn nữa, mỗi tháng lương của tôi bao nhiêu? Đóng tiền thuê nhà xong buổi sáng làm đêm về ăn cướp để qua ngày hả?".

      Trần Uyển ôm mặt cười: "Ăn , vừa ăn vừa ".

      Bàn ăn dọn sẵn, Đậu Đinh chình ình cái mông ngay chỗ ngồi cạnh Tâm My, tuyên bố: "Con phải ngồi cạnh mẹ nuôi".

      Tần Hạo gật đầu lia lịa: "Thế giỏi rồi, đến cả con tôi cũng bị cuỗm luôn".

      Trần Uyển và Tâm My chuyện mất mấy đêm liền, sau cùng đến Đậu Đinh cũng chẳng tài nào chịu nổi đơn liền bò lên giường họ, nghe chuyện đến khi mắt thể mở được mới ngủ. Trần Uyển biết chồng mình nằm giường con, tay ôm gối bụng sôi sục căm phẫn mà thở dài ngao ngán, miệng mỉm cười đưa mắt nhìn sang phía chồng rồi lại chu mỏ.

      Tần Hạo hoang mang, đứng dậy vừa vào bếp vừa với Tống Thư Ngu: "Người em, ra ngồi chỗ tôi, trông con cho tôi cái. Ngồi cạnh bà mẹ nuôi thịt thà của nó, chắc đến cọng rau cũng chẳng có cơ may chạm tới".

      Tống Thư Ngu nhướn mày, hiểu gì cũng chẳng phản ứng.

      Hà Tâm My tự nhiên như , cầm đôi đũa làm vũ khí, cùng với Đậu Đinh người đánh kẻ đỡ, ầm ĩ huyên náo.

      "Cẩn thận, chọc vào mắt."

      Thấy lão Tống vậy, thấy cũng phải, liền thu đũa lại : "Thực ra, tôi tìm được nhà rồi. Ở ngay cạnh tòa soạn, là khu ký túc xá cũ của Sở công an thành phố. Tầng mấy rộng rãi thoáng mát, nhưng phòng có kèm phòng khách rất hay. Hơn nữa ở mình như vậy cũng an toàn, cứ nghĩ xung quanh có súng ống đạn dược bảo vệ, ngủ cũng thấy ngon hơn. chừng lại gặp được sĩ quan vác huy hiệu 'ngon giai' hàng trượng phu bụng sáu múi, dập đầu choáng váng ấy chứ...".

      Tần chuột cống: "Bảo vệ cỡ 36D mà sợ bị cướp?".

      Tiểu Uyển: "Tâm My, hôm qua cậu mới thề rời bỏ hiệp hội ưa ngoại hình mà...".

      Tống Thư Ngu: " vừa vừa thôi chứ, tầng ẩm thấp lắm...".

      Đậu Đinh: "Mẹ nuôi, con cũng muốn, huy hiệu muôn năm!".

      Tâm My thấu hiểu sâu sắc tự do vừa giành được dễ dàng, liền bịt mồm: "Ăn cơm, ăn cơm".

      Cuối cùng Tâm My vẫn từ chối lời đề nghị của lão Tống, căn nhà gần hồ á, nhà cao tầng, ban công lớn, như thế rất dễ khiến bất cứ câu chuyện tình tình báo nào cũng có nguy cơ trở thành chuyện gian tình, , chính xác là bối cảnh để phát sinh tình cảm. Những lúc đôi giày Adidas dởm ra vẻ chạy bộ quanh hồ, những lúc cắt ruột cắt gan rút hai mươi đồng sau cùng để mua thỏi chocolate nhập khẩu bé tẹo trong quán tạp hóa của khu nhà, những lúc chuyển bến xe buýt cách khu nhà nửa cây, rồi đột nhiên ở cửa thanh toán quay người va phải tấm bảng, đều là cơ hội để phát ra những hot boy đẳng cấp hay các chú lắm tiền đấy!

      Ứa lệ... Đó phải cuộc sống của Hà Tâm My.

      Từ xe lão Tống bước xuống, Hà Tâm My xách túi của mình, mấy bộ quần áo vừa thay giặt sạch, ôm chiếc laptop trước ngực, vênh mặt sải bước vào cuộc sống mới.

      "Chìa khóa cửa có vấn đề." Cửa mở nhưng chìa khóa lại rút ra được. mồ hôi đầm đìa, tay đủ sức, bèn đưa máy tính tay cho Tống Thư Ngu: " vào trong nhà ngồi trước ".

      "Để tôi thử xem nào."

      " cần", liếc mắt nhìn ngón tay thon dài của , thể chịu nổi, "Lần trước đến xem nhà cũng thế này". Chân đạp cửa chống trộm, tay vận hết sức bình sinh, hít hơi sâu. Rầm, chìa khóa rút được ra, té ngửa ra sau: "Lão Tống, á á...".

      Tống Thư Ngu nhanh tay nhanh mắt, ôm chầm lấy .

      " bảo để tôi..."

      "Để ngã ra đấy tôi đỡ làm sao được, người to cao vạm vỡ thế này..."

      Cửa nhà đối diện hé mở: " Hà, hôm nay chuyển...".

      Tâm My gượng cười, giằng khỏi vòng tay của lão Tống, "Vâng, Lý, sau chắc phiền nhiều ạ".

      " có gì, hàng xóm cả, cần giúp gì cứ nhé. Hai người... sống chung?"

      Tâm My nhìn lão Tống cái, tên kia mặt như vừa xem hài kịch, cười thất kinh rồi xua tay: " phải phải, tuyệt đối phải, cháu đảm bảo phải". Nhà ở khu công an có cần cảnh giác cao thế này ? Để hy vọng cho phồn vinh và ổn định à?!

      "Sao ban nãy gì?"

      " cái gì? Chẳng phải giải thích rồi sao?"

      "..."

      "Có mỗi cái ghế thôi à?"

      " ngồi là được rồi, tôi dọn dẹp cái ."

      "Tiền thuê với tiền đặt cọc đóng rồi có còn tiền tiêu ?"

      "Có, bố tôi có quỹ riêng."

      "Dọn dẹp lát tôi đưa mua đồ, cái giường này chốc gọi người đến vứt nó . Tiểu Uyển đưa Đậu Đinh nhà trẻ, lát tới ngay."

      "Được.... Cái gì thế này?", con ngươi Hà Tâm My lồi ra rồi mau chóng thụt lại.

      Lão Tống như làm ảo thuật, ngón tay móc ra chiếc quần lót đàn ông, còn là kiểuHawaii, quần hoa màu cam. Hất tới khua lui trước mặt Hà Tâm My, khua tới mức tim Tâm My nhảy loạn xạ.

      "Phơi ở ban công, chống trộm chống cướp chống râu xanh."
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :