1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự nhầm lẫn tai hại - Bộ Vi Lan (48c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 2
      "Trời xanh mây trắng, nước trong cát mịn."

      Hà Tâm My muốn mình giống như "đôi hài " của McDull, và mong được đến nơi hằng ao ước là thiên đường Maldives. [McDull là tên chú heo con màu hồng mắt nâu là tác phẩm của hai tác giả Brian Tse và Alice Mak.]

      Khi lên kế hoạch chuẩn bị cho tuần trăng mật, mẹ Tâm My và đồng nghiệp của đều đề nghị du lịch năm nước châu Âu. Khi chị Đỗ cùng đám người liên quan coi chuyện bận rộn tính toán hóa đơn làm vui Tâm My tay chống cằm, chăm chú nhìn tòa biệt thự tại Maldives màu trắng tinh mà Tống cá trê lấy từ trang giải trí xuống rồi gửi cho, mãi mà vẫn chưa thấy lão Tống phát biểu ý kiến, hay là định cùng mẹ ấy trở về Scotland, trở về quốc?

      Tối hôm đó, Tống cá trê đặt vào tay tờ giấy, rồi miệng ngừng tủm tỉm cười.

      "Thẻ vàng được, phải mang thẻ bạch kim", tổng kết.

      " chết !", Hà Tâm My quay ngoắt người lại, rầu rĩ , "Chúng ta nghỉ tuần trăng mật, chứ phải là tập thể các bà nội trợ mua hàng! Mang đến bảy tám cái va li đựng đồ, còn hàng loạt bình lọ chai hũ đồ mỹ phẩm, mang theo thế nào? Em vẫn hiểu".

      "Em còn nhớ ai đó từng lớn tiếng thề rằng, nếu ngày nào gặp vận hên trúng số độc đắc nhất định du lịch châu Âu ?"

      " cần nhắc em, 'ai đó' chẳng phải là em sao? Đó là bởi Ninh Tiểu Nhã từ hồi học cấp hai bắt đầu đọc các tạp chí thời thượng, nên em cũng nghe danh vài nhãn hiệu nổi tiếng", Tâm My liếc nhìn Tống Thư Ngu, cười cười, bộ dạng tán đồng cũng chẳng phản đối, "Thôi thôi thôi, em thừa nhận em là nữ hoàng mua sắm, từ hồi chưa kết hôn em tính toán làm sao để sau này bị mẹ quản lý, tiền lương tiêu như thế nào; còn nữa, nhớ trước đây tiền thưởng vừa mới được cầm tay bị mẹ cướp mất để chuẩn bị cho lễ cưới. Tống cá trê, em biết, bây giờ phải bồi thường tổn thất cho em".

      Tống Thư Ngu xoa xoa mũi , cười mắng: "Chân thành đấy nhỉ. Còn việc bồi thường, dùng toàn bộ cuộc đời bồi thường cho em".

      "Xì!", Hà Tâm My đưa tay vân vê mũi, dùng mũi mà bất luận ai nghe thấy cũng lập tức muốn thổ huyết, "Tống cá trê, rốt cuộc định thế nào? muốn lôi cả đoàn người theo để xách đồ đấy chứ. Em chỉ muốn em và , hai người, thích gì làm nấy, cái làm ngay".

      lộ vẻ mặt vui mừng: "Vậy chúng ta chẳng cần đâu nữa, đóng cửa trong phòng ngủ cho qua mười lăm ngày được ?".

      "... Xéo!"

      Đồ đàn ông thúi! Tinh trùng vọt lên não hay sao mà đến chút lãng mạn cũng có. Tay chắc nắm đấm, tay vững gói kẹo, muốn đuổi ngựa chạy cho nó ăn cỏ hả, tự coi lại mình .

      Hiếm lắm mới có ngày làm nũng vậy mà lại gặp đúng Hà Tâm My lúc tâm trạng tức tối, "Đó chính là đoàn mua hàng! Dù là thẻ vàng, thẻ bạch kim, thẻ hắc kim! Nếu để cho thẻ hoạt động hết công suất em phải họ Hà!", lời vừa ra, liền bị Tống cá trê kéo vào lòng, tài nào cựa quậy được.

      quay lưng về phía , Tống Thư Ngu cũng chẳng miễn cưỡng. Đầu hơi lùi lại gác lên vai , mặt hai người cơ hồ như dính vào nhau. Hơi thở ấm áp phả ra cùng tóc mai chạm vào khiến cổ thấy ngưa ngứa, "Kiềm chế, kiềm chế vảy cá của chạm vào cổ em!".

      khẽ cười: "Là sai rồi. Bà xã, vẫn cho rằng ước mơ của em là 'trường ca shopping', ai biết... đợi suy nghĩ chút xem ước mơ nào của em có thể trở thành thực đây...".

      trầm tư mấy giây, Tâm My tay bê trái tim chỉ chực rớt xuống đợi .

      "Maldives, ở đó có rừng dừa xanh ngắt, trời xanh mây trắng, nước trong cát mịn, là chốn tiên cảnh bồng lai Ấn Độ Dương", bắt chước giọng của McDull.

      "Oa!", lời chưa hết, Tâm My reo lên tiếng, xoay người bóp chặt lấy cổ , "Tống cá trê, chính là ở đó, nơi Tom Cruise từng nghỉ tuần trăng mật".

      "Tom Cruise? Vừa già vừa lùn vừa phong độ, đổi thần tượng ."

      Hành trình từ Maldives trở về bằng máy bay, liệu ở Dubai hai người có cùng triệt để ABC lần nhỉ?

      Tâm My thích thu hoạch chiến lợi phẩm ở mạng nữa, nên sau khi còn bận rộn với đống việc ở tòa soạn, liền nhảy ngay lên diễn đàn, post toàn bộ ảnh phong cảnh ở Maldives lên.

      Comment phía dưới mọi người nhao nhao vẻ hài lòng, phải cho nhìn thấy người, ngay cả chị Latte nếu ngồi chuyện chắc cả tháng chả hết cũng lao đến ném đá vào , rồi hàng loạt chị em khác cũng lâm trận, vẻ uy hiếp: "Mấy bức hình này, chúng tôi có thể lên Baidu.com lấy về được, chẳng cần phải post, nếu có thành ý, tôi delete ngay".

      Tâm My biết làm thế nào.

      ... Buông xuôi, mọi người được xem ảnh cưới của tớ rồi, còn ảnh tuần trăng mật tớ cho lên. Khó khăn lắm mới trở về nguyên vẹn được thế này, với lại tớ hóa trang, ở Maldives ngày ngày chỉ ngẩng đầu ngắm mặt trời, haizzz haizzz, chẳng thấy bóng người nào đâu.

      59L Gấu hung bạo

      ... Gấu, ảnh của em có thể xem, các chị đây cũng chả nhìn đâu, muốn ngắm Shin thôi.

      60L Café Latte

      ... Các chị em đây là muốn xem ảnh Shin mặc đồ bơi! Ảnh khỏa thân cũng được, vấn đề gì.

      61L Thanh xuân phơi phới

      Những bình luận của các chị em bên dưới.

      Bình luận muốn treo ngược Tâm My lên tường cũng có.

      Chuyện ảnh, khi ở Maldives tên cá thúi cùng với tạo dáng biết bao nhiêu cảnh mặt tòe loe, xấu hoắc. Mỗi lần chụp ảnh cho Tống Thư Ngu, tự nhiên ống kính cứ di chuyển góc độ đằng nào chẳng biết. có cách nào khác, lần đầu tiên trong đời ở khách sạn sáu sao, lần đầu tiên nhìn thấy biển xanh mây trắng tầng tầng lớp lớp ràng. Điểm mấu chốt chính là: Lần đầu tiên, haizzz haizzz, có nhiều mỹ nam đến thế... đúng, là mỹ nam mặc quần tam giác cứ vòng qua lượn lại bên cạnh nhiều đến thế. Ngay cả chàng phục vụ theo đạo Hồi, cũng tròn mắt ngắm nhìn, bãi biển lắm mỹ nam là vậy nên sao buông tha cho được và còn tâm trí đâu mà chụp Tống cá trê nữa chứ.

      Lưu hàng n bức ảnh của các mỹ nam khắp các nước thế giới, thực tế cũng phải là điều muốn mà.

      ... Các chị em thầm chịu nhịn ơi, hé hé hé, em đây tung ảnh vài mỹ nam quốc tế cho các chị em đỡ thèm nhé. Còn Shin nhà chúng em, ấy chỉ sủng ái mình em, còn thờ ơ với mỹ nữ.

      PS: Ông xã, nếu lén đọc những lời này của em, được phát ngôn, về nhà được đánh ghen, nếu bị nhốt trong cũi gỗ, bị nguyền rủa.

      115L Gấu hung bạo.

      Upload tấm hình đó lên, cả diễn đàn tĩnh lặng.

      vào QQ, tìm chị Latte: Chị Latte, em xin lỗi, em xin lỗi, sau khi trở về tòa soạn bận quá, có thời gian lên diễn đàn. Sắp đến Tết mới rảnh chút. Khi nào chị có thời gian? Em mang quà đến tặng chị. Còn nữa, bé con khỏe chị?

      Latte: Chị đoán về lâu rồi, còn bảo tại sao thấy xuất . Con chị khỏe, hôm qua mới cân, được hơn năm cân. Ông xã bé con lắm. Thế mà trước đây chị còn sợ sinh con , ấy , ai ngờ bây giờ ngày nào ấy cũng đòi bế.

      Gấu hung bạo: Con có gì tốt chứ? Sinh con trai cũng tốt, con cũng tốt. Con là áo bông của mẹ, Tống cá trê nhà em nhất định phải sinh con .

      Latte: (Như sét đánh ngang tai) Hả? có rồi? Gì mà nhanh dữ?

      Gấu hung bạo: ( trán có giọt mồ hôi cực đại) Là em vậy thôi, chứ sao mà nhanh thế được.

      Latte: Hi hi, vậy phải cố lên. Tốt nhất là sinh con trai, để sau này con chị còn có cơ hội nữa chứ.

      Gấu hung bạo: Ai cũng phải bán sức mình. Nhưng... chị Latte, em muốn sinh con.

      Latte: Há mổm? Mẹ kiếp! Đầu em nghĩ cái gì thế hả?

      nghỉ tuần trăng mật trỏ về, Tâm My cũng những lời như thế với bố mẹ mình.

      Bố mẹ Tâm My sau khi đưa được Tống cá trê và nghỉ tuần trăng mật bắt đầu ôm mộng đẹp về cháu ngoại. Mẹ Tâm My : "Mẹ và bố con tính toán đâu vào đấy rồi, bệnh tình của mẹ cũng ổn. Thời gian này, mẹ tập yoga hai lần tuần, cơ thể cũng khỏe hơn nhiều, có thể trông con cho con được vài năm nữa. Còn nữa, đợi sau khi bố con nghỉ hưu, bố mẹ bán nhà này , rồi thêm ít tiền nữa mua căn hộ trong tiểu khu kia, để tiện bề chăm sóc các con", mẹ Tâm My xong, dương dương đắc ý, rồi cảm thán : "Ông bà thông gia ở xa quá, nên có người cùng chúng ta chăm sóc cháu".

      Bố Tâm My vui vẻ vô ngần, gật đầu lia lịa, phụ họa thêm: "Cục cưng à, bố và Tiểu Tống làm tốt việc là được rổì, trách nhiệm của con là phải sinh em bé".

      Tâm My uể oải ôm trán. Sinh con... lại bướng bỉnh gây , nghịch như quỷ sứ giống Đậu Đinh sao, có thể chơi đồ chơi cả ngày chán. Phải nuôi dưỡng con trai (con ) tốt, chăm con trai (con ) lớn lên từng ngày, phải dạy cho con trai (con ) làm sao để sống vui vẻ, thoải mái, làm cách nào để mang lại niềm vui cho người khác... quá trình vô cùng gian nan vất vả.

      Giống như vấn đề quan trọng nhất chính là: trở về sáu mươi lăm cân rồi, muốn biến thành nàng béo bảy mươi lăm cân đâu. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaa!
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 3
      "Ỉn con ơi, dậy thôi!"

      Bàn tay to lớn của Tống Thư Ngu xoa xoa lên mặt ỉn con, ỉn con ư hử tiếng, tay dang rộng, người lật lại nhưng miệng vẫn hừ hữ.

      "Gấu ơi! Gấu bé bỏng! Gấu quý phi..."

      Hình như là giọng của Tống cá trê, bực mình, thể dừng lại chút hả? Mới sáng sớm quấy nhiễu giâc mộng đẹp của người ta.

      "Hà Tâm My, tám giờ rồi, đến muộn bị trừ tiền thưởng".

      Kéo chiếc chăn trùm kín đầu xuống, Tâm My thở hổn ha hổn hển, "Tám giờ? Tống cá trê, sao gọi em?", chưa xong nhảy tót xuống, chân đất lao vào phòng tắm, "Cho em mười phút, năm phút!".

      Tống Thư Ngu đưa tay ra nhưng ôm Tâm My lại được, liền thu tay trở về, bộ dạng uể oải tựa vào góc gối bị cắn xé đến te tua, rồi kéo dài giọng : "Năm mới vui vẻ".

      Tâm My miệng ngậm bàn chảy đánh răng đứng trước cửa phòng tắm, cố gắng mở cặp mắt bị dử che mờ hết phần mí, sau giây phút sửng sốt mới nhận ra giờ trong thời gian nghỉ Tết Nguyên đán.

      Đây là năm mới đầu tiên của và Tống Thư Ngu sau khi kết hôn.

      cười hi hi bước đến bên giường, Tống Thư Ngu đầu trốn phía sau gối, vừa câu: "bọt kem đánh răng" bị bọt trắng của kem đánh răng từ miệng in dấu mặt.

      "Năm mới vui vẻ, ông xã", Tâm My huơ huơ bàn chải đánh răng tay, miệng lùng bùng , " được tránh, còn bên phải nữa!".

      Tống Thư Ngu biết làm thế nào đành quay nốt má bên phải về phía , đợi Tâm My đánh dấu sau đó mới với tay lấy tệp giấy ăn ở đầu giường, lau miệng cho , sau khi đám bọt kem đánh răng mặt được lau sạch , mới : "Thần thủ em phi phàm, bố mẹ vừa gọi điện đến hỏi chúng ta có muốn ăn trưa cùng bố mẹ ".

      "Chẳng phải cả ngày nay đều có kế hoạch rồi sao, buổi tối được hả?", Tâm My vừa rửa tay vừa hỏi.

      " và bố mẹ..."

      Lời Tống Thư Ngu chưa dứt bị tiếng hét kinh ngạc của Tâm My cắt ngang: "Cân đâu? Tống cá trê, cân điện tử của em đâu?", đợi trả lời lại tự với mình vẻ kỳ quái, " ràng tối qua sau khi cân xong, em cất ở dưới kệ bếp, sao giờ lại chẳng thấy đâu nữa?".

      Trong ngày đầu tiên của năm mới, Tâm My thề với lòng mình, công cuộc giảm béo chính thức bắt đầu. Đêm qua, ánh mắt thâm tình, đắm đuối của Tống Thư Ngu dừng lại hai chiếc đùi gà ngự trị tay, vừa than "ngoài giòn trong lại mềm, trình độ rán của bố là số " vừa lau mép, còn chỉ có thể thầm nuốt hận nhìn Tống Thư Ngu ăn như thuồng luồng.

      "Là cố ý!", đường về nhà trách .

      tỏ vẻ vô tội, "Điều , dù tài nghệ của bố có bằng chăng nữa vỗ mông bậc trưởng bối cũng là nghĩa vụ của con rể mà". [Vỗ mông: Ý nịnh hót, tâng bốc]

      "..."

      "Đúng là đói?", ranh con tối qua chỉ húp đúng hai thìa nước cải xanh, "Bố có gửi cho em hộp bảo mang về, đúng là đói?".

      lén nhìn để xác định ý chí của có đúng là kiên định đến cùng hay , Tâm My đấu tranh tư tưởng ba phút, chắc chắn: " đói". Kiên trì chính là thắng lợi.

      Xuống xe, đó có thể gọi là ngày lạnh giá, ăn đói mặc rét nhất trong đời . Tâm My tay run cầm cập, nắm chặt cổ áo, thúc giục người trong xe mau chóng ra, "Tống cá trê!". Đối phương từ từ nuốt nốt miếng thịt gà rồi lấy chìa khóa, giậm chận tại chỗ như khởi động, sau khi vào nhà ôm chiếc cân điện tử mới mua xông thẳng lên lầu.

      Ngày hôm sau, tại nhà Trần Uyển, ánh mắt Tâm My cố tình né tránh đống đồ ăn và hoa quả ở trà kỷ, chỉ ôm cốc nước nóng, ngừng rưới nó xuống dạ dày.

      "Tiểu tử thúi, có lương tâm, cứ thấy xinh đẹp là cần đến mẹ nuôi nữa."

      " Diệp gọt cho con quả đào", Đậu Đinh cẩn thận dè dặt bê đĩa đụng đầy đào mang đến cho Tâm My, "Mẹ nuôi tốt".

      "Đừng chọc tức mẹ nuôi, mẹ đói đến mức hai mắt phát sáng như muốn ăn tươi nuốt sống con nè".

      Đậu Đinh nghe thấy lời của Tâm My, liền làm vẻ mặt quỷ quái "Con sợ chết khiếp". "Nhóc con!", Tâm My giả bộ hung hãn lao đến, tên nhóc thấy vậy khoái chí cười khanh khách.

      Lát sau, thấy Trần Uyển bê khay bánh mới nướng từ trong phòng bếp ra, hỏi: "Tâm My, sáng nay cậu chưa ăn gì, ăn chút bánh điểm tâm cho đỡ đói. Họ cũng lâu lắm rồi mới gặp nhau nên chắc có nhiều chuyện để , chắc phải đến trưa mới hết chuyện".

      Tâm My cố hít hà sâu để tận hưởng mùi thơm của trứng, bơ và sữa trong bánh, nhưng vẫn lắc đầu kiên quyết ăn, rồi lại uống nửa cốc nước để trấn áp cái dạ dày kêu gào thảm thiết, đột nhiên hỏi: "Tiểu My à, cậu tập yoga được mấy năm rồi, mẹ tớ mới tập được nửa tháng cũng bảo tập cái đó rất tốt, liệu tập yoga có giảm béo hiệu quả ?".

      "Đương nhiên là hiệu quả rồi, vấn đề là cậu có kiên trì hay ."

      "... Vậy cậu có thể vòng chân, đưa đầu gối vươn dài lên đầu được ?"

      "Đương nhiên là được", Tiểu My vừa xong liền thực hành luôn, chân duỗi hướng lên nhưng chợt cảm thấy nhã nhặn cho lắm, ả bên kia Trần Uyển phá lên cười, Tiểu My mặt đỏ lựng, xì tiếng: "Đói đến phát cuồng rồi hay sao mà đem tớ ra làm trò đùa".

      Đậu Đinh thấy thế vội biểu diễn: "Mẹ nuôi, xem con xem con này, con làm được".

      Trần Uyển thấy con trai mình giống như chú rùa , bốn chân hướng thẳng lên trời mà cuộn tròn lại góc sofa, càng nhịn được mà cười ngất ngưởng, "Hà Tâm My, cậu nửa ngày ăn uống gì, thấy đói hả? Hay là trong bụng có bồ dao găm nên thấy no nê rồi hử?".

      Tâm My vừa ngưỡng mộ nhưng cũng thấy nản lòng: "Người gầy tốt biết mấy, những động tác lên cao đều có thể làm được ngon lành. Mỗi lần tớ nâng chân là thịt ở đùi và bụng cứ xệ xuống, ngay cả thở cũng chẳng ra hơi, đến hôm sau eo đau ê ẩm, cứ như bị gãy vụn ra vậy. Thế mà mọi người vẫn vui vẻ, hào hứng, đó chẳng phải thích là gì...".

      Trần Uyền và Tiểu My mặt đối mặt, ba phần khó xử còn năm phần muốn cười phá lên.

      "Tớ cần giảm béo có được ? Tống cá trê đổi tư thế tớ nghe nhầm nên cứ đổi qua xoay lại, và cuối cùng lại bị tóm cổ lên giường, tập nữa."

      Trong lúc quán ăn vắng khách, Đậu Đinh ngồi thẳng nhìn mẹ vẻ nghi hoặc, Trần Uyển cố nhịn, sắc mặt thoáng đỏ, thấy con trai đột nhiên xoay đầu rất nghiêm túc với Tâm My: "Con nghe đó là... là tư thế dễ thụ thai".

      "Vận xui? Thụ thai?", Tâm My thể tin được nhìn về phía Trần Uyển, ngốc nghếch lặp lại, "Thụ thai? Thụ thai?".

      Tiểu My bên cạnh thở dài não nề: "Xem ra Tiểu Tống muốn có con đến phát điên rồi".

      "Tống cá trê, được lắm. Mười lăm."

      Tâm My ngồi tấm thảm bên cạnh giường tập luyện.

      "Tống cá trê, nham hiểm xảo trá. Đây là hạn chót cho thay đổi. Mười sáu."

      Hà Tâm My khẽ giọng lẩm nhẩm.

      "Tống cá trê, rốt cuộc ruột của có bao nhiêu khúc rẽ? Mười bảy."

      Người được nhắc tới nằm ở giường, miệng cứ ậm à ậm ừ như hát bài hát nào đó, xem ra bộ dạng vô cùng thoải mái. Tâm My dừng lại cố định thần để nghe hơn, "Tạm biệt vịt con xấu xí, tạm biệt, ta phải thay hồn đổi xác, nhân định thắng thiên, ước mộng gần ngay trước mắt...".

      "Khốn kiếp. Mười tám."

      "Cái đẹp có nhiều, cái đẹp chẳng bao giờ là đủ, ta muốn truy cầu cảnh giới hoàn mỹ..."

      "Em... Mười chín."

      "Chim sẻ cũng có thể bay lên tận trời xanh."

      "Đừng hát nữa! Hát dở chết được. Xin , hãy biến thành quả bóng mà lăn khỏi đây ."

      "Gấu, hai mươi lần rồi, nên ngủ thôi", ngoái đầu lại .

      "Còn chục cái nữa", hít sâu, " ngủ trước ".

      nằm trở lại, "Tạm biệt vịt con xấu xí, tạm biệt, tâm trạng tự ti hãy để đến ngày mai".

      Bực chết mất! Hà Tâm My đứng vọt dậy, "Em đánh răng".

      Tống Thư Ngu nhìn bóng lưng biến mất sau cửa phòng tắm nhếch mép khẽ cười. Chưa đến năm giây sau, lại xông ra, chỉ vào tức giận mắng rằng: "Tống cá trê, cân điện tử của em đâu? Cái thứ hai rồi! Đừng với em là biết!".

      Căn bệnh cố hữu của Hà Tâm My là sớm tối phải leo lên cân lẩn. Cái cân đầu tiên là của hồi môn của , vô duyên vô cớ mất tăm mất dạng. Hôm qua vừa mua cái cân mới, vậy mà chưa đến hai mươi tư giờ lại biến mất. Trong nhà ngoài ra chỉ có thể là , còn giúp việc cũng có sở thích giống mà.

      Tống Thư Ngu vẻ nghiêm trang chỉnh tề hỏi: "Cân? Ở trong phòng tắm, lúc về có nhìn thấy", vừa vừa leo xuống giường, giày bước đến phòng tắm, "Đúng là thấy nữa".

      Tâm My nhảy dựng lên: " đừng làm ra vẻ ngớ ngẩn với em!".

      " giả bộ ngớ ngẩn gì chứ. Đừng vội, để tìm lại xem thế nào", vào phòng thay đồ rồi lại ra, bộ dạng kỳ quái, " thấy. Lạ . Để ngày mai hỏi giúp việc xem thế nào, chừng ấy lại cất ở đâu đó".

      Hà Tâm My tay nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Tống Thư Ngu. Còn giả vờ, ánh mắt dám nhìn , ràng dối, " giúp việc nghỉ hai ngày nay, ngày mai mới đến làm tiếp".

      tay kéo chăn, cố gắng giữ vẻ mặt đờ đẫn hiểu gì, đến khi nằm nghiêm trang giường mới : "Hay là em tiện tay cất vào đâu đó rồi quên? Thôi đừng nghĩ nữa, ngủ sớm thôi, ngày mai tìm cùng em, tìm thấy chúng ta lại mua cái khác".

      "Tống cá trê!", Tâm My nổi khùng, "Còn giả bộ, còn giả bộ, còn giả bộ à!", xong liền lao đến đè ra, "Trả cân của em đây. Hôm qua em bảo mua cân thích, nếu thấy hài lòng khi em giảm béo có thể thẳng, giấu cân của em làm gì? Đó là của hồi môn của em, là bạn thân thiết của em bao năm nay. khai mau, giấu nó ở đâu?".

      "Ở, ở phòng sách", Tống Thư Ngu thành khẩn thừa nhận, tay nắm chặt cổ áo khi đó mới buông ra, cố kiềm chế nhưng kìm được liền cười phá lên, "Đầu heo lần trước khi tìm thấy phải nghĩ ngay đến ai làm chứ".

      Tâm My từ người tụt xuống, mệt mỏi nằm bên cạnh, ánh mắt tủi thân, lại đầy ắp tố cáo, nhìn chằm chằm.

      Tống Thư Ngu đưa mắt cười nhìn , hỏi : "Giận rồi à?", thử nắm cánh tay mềm mại đầy thịt thà của , càng giọng hỏi: "Đứng là giận rồi à? Gấu?".

      đáp lời.

      "Cân nặng quan trọng vậy sao? Tâm My?"

      ...

      "Tâm My?"

      "Đương nhiên là quan trọng, sao hiểu được! Ai mà muốn mình xinh đẹp hơn chứ? Ai mà muốn mặc những bộ trang phục đẹp lộng lẫy? nhìn người em thế này, có thể sao? Hôm trước em mới cân, sáu mươi lăm cân. Tống cá trê, em biết muốn có con, mẹ em cũng bảo phải nhanh nhanh lên, nếu cứ kéo dài sau này đến lúc con cái chúng ta kết hôn đến đứng còn vững đây chứ chẳng đùa. Bảo sao em lo? Sinh con mới giảm béo càng khó hơn hàng trăm lần so với giảm ngay từ bây giờ. Em nghĩ nửa đời còn lại phải sống chung với bà béo, em lo thay cho đấy. cho rằng em muốn sinh con sao? Lần này giảm béo đến thuốc giảm béo em cũng dám uống, sợ có tác dụng phụ ảnh hưởng tốt đến sức khỏe, cho rằng giảm béo dễ lắm sao? Em đói đến mức dạ dày như có lửa đốt, chân bước như bay , biết hay ? Em phải là sợ tại lúc này, mà sợ tương lai sắp tới."

      "Tương lai gì?", ánh mắt tập trung, rời khỏi ánh nhìn của .

      " biết rồi đấy."

      "Đầu heo, phải bao nhiêu lần nữa em mới tin đây?", thở dài, tay di chuyển đến ngón tay đeo nhẫn cưới của , sờ nhè , "Tâm My, sợ dù em có trăm cân, tình cảm của dành cho em, dành cho gia đình chúng ta vẫn sâu nặng, bao giờ thay đổi".

      ...

      Cân nặng quan trọng sao?

      " hả?"

      trịnh trọng gật đầu, "Đừng giảm nữa".

      Công cuộc đấu tranh tư tưởng diễn ra rất căng thẳng, Tâm My mày còn muốn giảm béo nữa đây?

      bổ sung: "Bảy mươi lăm cân và sáu mươi lăm cân đâu có khác biệt, quan trọng là chúng ta phải biết nắm bắt thời gian và cơ hội".

      " chết !", Tâm My vùng vẫy ngực , "Tống 'gọi thú', trong mắt có ngọn lửa của quỷ đấy!".

      "Gấu quý phi, em nên đối xử tốt với ."

      "Nào, cá trê , lại đây ai gia cởi áo cho nào."

      Dưới bầu trời cao ba ngàn dặm kia, có béo tròn, khóe miệng run run, mặc chiếc váy cột tóc hai bím ôm chặt đứa trẻ ăn mặc giống hệt mình tay, lắp ba lắp bắp với giúp việc mặc đồ trắng bên cạnh: "Đừng mà, nó nghịch lắm ạ... là Quán bồ tát, cháu xin đấy".

      phục vụ mặc áo trắng nhếch miệng cười: " ".

      " đâu... Mặt dày... Bố mẹ ơi".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 4
      "Bạn chậu " Tống Tâm Bội ba bốn tuổi luôn nghi ngờ, phân vân về thân phận của mình. Bà nội gọi nhóc là "trái tim ngọt ngào", ông bà ngoại gọi là "tâm can", bố gọi nhóc là "cục thịt", lúc tâm trạng tốt mẹ gọi là "bị thịt", còn lúc tâm trạng tốt gọi là "túi khóc".

      Tâm Bội biết rốt cuộc mình là ai.

      Câu chuyện liên quan đến cái tên của Tâm Bội có rất nhiều, ví dụ như "cục thịt", cái này phải truy nguồn về ngày tháng năm bé sinh ra, lúc đó bé giống như cục thịt lớn. Nên bố nhất thời vui mừng, gọi là "cục thịt, Tống cục thịt, cục thịt của bố", vì thế cái tên đó theo đến tận bây giờ. Mẹ bé nghe đến từ thịt lập tức nổi điên, nằm ở giường trong bệnh viện vẫn hét lên: "Tống cá trê, làm gì có thằng đàn ông nào lại lấy đứa con thịt thà hả? dám tùy tiện gọi con chúng ta như thế em giết ".

      Xem ra bạo lực gia đình xuất và tồn tại từ trước khi Tâm Bội ra đời.

      Sau này may có ông bà ngoại xuất hóa giải cơn cuồng phong bão táp đó. Ông ngoại : "Con cái chẳng phải là phần cơ thể của người mẹ sao? Gọi là Tống Tâm Bội, tức là ngọc ở trong trái tim của Tống Thư Ngu và Hà Tâm My. có họ của Tiểu Tống, lại có tên của Tâm My, rất đẹp, rất đẹp".

      Nghe đến đó, Tống Tâm Bội mới xác định được tên của mình, sau đó còn lén nhìn vẻ khinh khỉnh mẹ cái. Còn cục cưng nữa? Cục cưng chính là Tống Tâm Bội phải ?

      Cho đến "túi khóc"... Haizzz haizzz...

      Tâm Bội biết động tý lại khóc kinh thiên động địa là tốt, nhưng ai bảo ai quan tâm, thương Tâm Bội chứ? Ngay cả khi tã lót sũng đầy nước, ngứa ơi là ngứa mà mẹ vẫn chẳng nhớ phải thay, lúc bụng đói lầm rầm gọi bố bố lại tranh ăn với Tâm Bội, bé mà gào thét hai lần trong ngày có cách nào vượt qua được. Nhưng kể từ lúc phát ra bố hay vùi đầu vào ngực mẹ, biết chim cưu chiếm tổ chim khách, Tống Tâm Bội phát khóc chính là vũ khí đầu tiên và tiếp đó là ngực - hung khí trời cho để có thể thu hút được chú ý của bố.

      Ngoài những cái tên đó ra, Tống Tâm Bội hoàn toàn cự tuyệt với cái tên "Bí đao".

      Tâm Bội muốn ói, giống như về bé ngon lắm đấy, dù ở đâu cũng giống như con đom đóm trong màn đêm đen kịt, ràng như thế, xuất chúng như vậy, dù là bánh gạo hay kẹo mút cũng thể che được ánh hào quang của bé, vì thế bé có biệt hiệu riêng và ràng chính nó thu hút được toàn bộ ánh mắt đố kỵ của mọi người.

      mặt Tâm Bội đầy vẻ coi khinh khi thấy người nào gọi là "em bí đao". Tâm Bội mà thấy cậu nhóc nào đẹp trai chút là phải túm lại ngắm kỹ mặt mũi ra làm sao mới cho tiếp. Còn nhớ trước đây Tâm Bội được cõng lưng, cậu bé khi ấy vừa nở nụ cười, vừa đưa tay vuốt mái tóc của , vậy mà lồng lộn lên mắng cậu bé là đồ vô lại, đó chẳng phải ai khác mà chính là Trần Khác Lễ.

      "Bạn chậu " Tống Tâm Bội tình nguyện vùi đầu vào tủ lạnh cho đóng băng còn hơn là phải nhìn chàng Đậu Đinh hằng ngày, thế nhưng mỗi lần gặp tên quỷ con đáng ghét đó là Tâm Bội lại có cơ hội gặp cậu chàng khôi ngô tuấn tú nhà họ Diệp, Diệp Khởi Trăn nhã nhặn, lịch , Diệp Khởi Trăn có nụ cười mê đắm, dù Tâm Bội có cướp đồ ăn Diệp Khởi Trăn cũng giận, Tâm Bội lén nhìn trộm Diệp Khởi Trăn liền đỏ mặt, aaaaaaaaaaaaaa a... Tâm Bội Diệp Khởi Trăn chết mất thôi.

      "Mẹ nuôi, mang Trăn Trăn tặng con ", Tâm Bội ngồi trong lòng mẹ nuôi vẻ khẩn cầu.

      Mẹ nuôi lúc nào cũng cố nhịn cười, lắc đầu, có lần mẹ nuôi cười phá lên rồi hỏi: "Tâm Bội, con cần Khởi Trăn của chúng ta làm gì?".

      "Con giúp cậu ấy thay quần áo, trông cậu ấy ăn cơm và chơi cùng cậu ấy, con cho cậu ấy tất cả đồ chơi của con, à, ra cũng chưa ổn lắm. Đồ ăn đem tất cho cậu ấy, nhưng cũng được, chắc con cho nửa là được rồi. Mẹ nuôi, Trăn Trăn là cục cưng của mẹ, con cũng là con của mẹ, chúng con có thể ngày ngày sang chơi với nhau ?"

      Còn chưa xong, tràng cười như long trời lở đất phát ra, Tâm Bội thực hiểu có gì đáng cười chứ, những lời lòng mà, ngay cả Trăn Trăn cũng cười . Mẹ vác bộ mặt hổ ra : "Khởi Trăn chỉ kém con có nửa năm tuổi, nên cậu ấy là em. Ngày nào cũng chơi đùa ở nhà trẻ còn chưa chán sao?".

      Tâm Bội dẩu môi, vẻ rất hài lòng. Muốn đến hỏi Khởi Trăn xem có muốn ở nhà chơi nữa , nhưng thấy có người xì mũi tiếng vẻ giễu cợt, quay người lại nhìn, thấy quỷ con đáng ghét rất vui mừng ngồi bên cạnh chú Tần, tay cầm chiếc PSP, ngay cả mặt cũng chẳng thèm ngẩng lên, lẽ nào nghe nhầm sao? [PSP là viết tắt của PlayStation Portable, là thiết bị giải trí cầm tay do Sony Computer Entertainment thiết kế và sản xuất, tung ra thị trường thế giới lần đầu tiên vào ngày 11/5/2004. Đây là thiết bị chơi game đầu tiên sử dụng đĩa quang Universal Media Disc (UMD).]

      Trần cười ha ha với mẹ nuôi: "Các cậu được dối bọn trẻ đấy, nhưng Tâm Bội sớm được gả sang nhà chúng tớ rồi. Ôi chao, nhóc con này nặng, to thêm chút nữa là tớ ôm nổi rồi".

      Tống Tâm Bội thề rằng, bé lại nghe thấy có người hừ tiếng! Nhưng mặc kệ, hình như người Trần có mùi thơm, còn thơm hơn cả người mẹ.

      gắng ghé sát mũi vào để ngửi, liền bị mẹ đón về, mẹ : "Trần Uyển, cậu thể ôm được rồi, cẩn thận cái bụng đấy", sau đó lại quay sang dỗ dành Tâm Bội: "Để qua mấy tháng nữa, Trần Uyển có thêm bé cưng nữa, khi đó chúng ta đón cả Khởi Trăn và bé cưng đến nhà mình chơi được ?".

      Bé cưng? Bé cưng?

      Bạn chậu Tống Tâm Bội chớp chớp ánh mắt như sao sáng, từng ngày lại lật lật tờ lịch xem, mỗi lần thấy mẹ và Trần chuyện điện thoại, Tâm Bội đều hỏi những câu tương tự như: "Bé cưng khỏe ? Bé cưng sắp đến chưa?".

      Cho đến nửa đêm ngày nọ, bị tiếng của mẹ đánh thức, dụi mắt đứng ở trước cửa phòng bố mẹ, thấy bộ dạng cố kìm nén vui mừng của mẹ , "Sinh rồi", bố hỏi "Hoàng tử hay công chúa?", mẹ , "Công chúa".

      A, công chúa bé bỏng đáng vêu!

      Quả nhiên là cục thịt, mắt chỉ là đường , chăng to bự như Tâm Bội, nhưng da trắng hơn chút, giống như trứng gà lột vỏ trắng bóc, cái miệng xinh chỉ to như đầu móng tay, muốn cắn miếng quá.

      "Lolita đáng à!", Tâm Bội khen ngợi, sau đó tự giới thiệu: "Chị là bị thịt".

      Bé cưng thèm để ý đến Tâm Bội.

      Tâm Bội ngẩng đầu, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía mẹ, mẹ chăm chú nhìn , giọng : "Bé cưng còn chưa biết , nên chúng ta chút, đừng làm phiền em ngủ".

      Tâm Bội trịnh trọng gật đầu, quỷ con đáng ghét bên cạnh định đưa tay ra sờ mặt bé cưng nhưng nghe thấy vậy cũng vội rụt tay lại. Mẹ cười hỏi quỷ con đáng ghét: "Đậu Đinh, em đáng ?".

      Quỷ con đáng ghét nghĩ lát : "Đáng , rất xinh ạ".

      Ư ư, Tâm Bội nhếch mép vẻ oan ức, quỷ con đáng ghét từ trước đến nay chưa từng khen mình dễ thương!

      đường về nhà, Tâm Bội luôn cúi gằm mặt xuống. Mẹ hỏi bị làm sao, có phải mệt , bố hỏi có phải đói , nhưng vẫn cúi đầu chẳng chẳng rằng.

      Tôi đến mẹ giúp vệ sinh xong xuôi, khi bố bế lên giường ngủ, mới ôm chặt cổ bố hỏi: "Bố à, có bé cưng rồi, mọi người con nữa có phải ?".

      Khóe miệng bố nhếch cao, tay xoa xoa mũi bé xinh xắn của : "Con là cục thịt của bố, bố con ai đây?".

      Mẹ dở khóc dở cười: "Này này, xem chúng ta là 8X đấy nhé, trời ạ, còn để ý đến 10X. Còn con nữa, tí tuổi này biết ăn giấm rồi". [Ăn giấm: Ý biết ghen tuông]

      Ăn giấm ngon ? Tâm Bội chưa từng ăn. Ánh mắt Tâm Bội lên dấu hỏi chấm lớn.

      Mẹ cúi xuống hôn lên trán Tâm Bội, cười mắng: "Bị thịt mau ngủ , đừng nghĩ những thứ linh tinh nữa. Sáng mai mẹ mua thịt cho con ăn nhé".

      Bố như cười như nhìn mẹ hỏi: "Chi bằng, chúng ta sinh cho Cục thịt em ?".

      Mẹ xì tiếng, ánh mắt Tâm Bội bất giác gặp ánh nhìn họ, vội vã phản kháng: " muốn em , muốn em đâu! Mẹ, hãy sinh cho con trai mà, để sau này con lớn lên trai khen con xinh ".

      Hết
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :