1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự mê hoặc của yêu hồ - Thập Tứ Lang (24/35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 24(7)

      Trong căn phòng tối tăm u ám, chỉ có ô cửa sổ phía tây rọi vào mấy tia nắng sớm.

      khí lạnh lẽo, thầm lan tỏa hương hoa lan.

      Vú già dùng lược sừng trâu thấm lớp nước sềnh sệch trong chiếc chậu rửa mặt màu vàng, từ từ chải chuốt búi tóc cho nàng.

      Từng sợi từng sợi tóc mái đầu kia, thấm nhuần hương thơm từ thứ nước nâu ấy, tựa như đóa hoa màu đen nở rộ tay bà.

      “Tứ tiểu thư, đừng khóc. Nữ nhân mà, còn phải đều là số mạng này ư? Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nào có chỗ cho đạo lý tự chọn hôn phu?”.

      Vú già tận tình khuyên nhủ nàng, giọng khàn khàn như những dòng chú ngữ, phiêu đãng trong căn phòng u ám.

      “Người đợi ba ngày y cũng tới, tội gì phải tự tổn hại thân thể vì loại người bạc tình ấy? Loại quái đó, có địa vị hai có tiền tài, người theo làm sao có ngày lành?”.

      Bà thay nàng búi lên búi tóc tân nương phức tạp hoa lệ, động tác nhanh nhẹn, đôi tay khô héo nổi đầy gần xanh, như nhàng nhảy múi đầu nàng, tóc xanh múa lượn.

      “Người từ thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, làm sao sống cuộc sống khổ sở được? Bây giờ người bị mê hoặc ba hồn mất hết hai, chờ lâu dài, nhớ lại, chừng người còn phải cảm tạ lão gia đấy. D đàn l q đ.Người trời sinh là mệnh phú quý, tội gì phải nhất quyết chà đạp mình? phải tôi người chứ, tân lang kia muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học, muốn thân thế có thân thế, người lại cứ ưng , đây phải là do quái ám hại sao? là kì quái”.
      (*)Tài học: Tài năng và học vấn.

      Bà chải xong búi tóc, cầm lấy trang sức rườm rà hoa lệ của tân nương, cài lên đầu nàng, vừa nhìn vào gương, thấy ngay kia tiên nữ hạ phàm!

      Dung nhan vốn thiên kiều bá mị, sau khi mặc khoác lên trang phục đỏ thắm, lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc.

      Thế nhưng đôi mắt nàng lại ngừng rơi lệ, làm nhòe cả son phấn.

      Vú già thở dài rút khăn tay mềm mại lau cho nàng, ánh mắt nàng trống rỗng như người chết, hai mắt đăm đăm chớp, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

      “Đừng khóc mà.., người xem vất vả trang điểm lên lại bị người khóc làm nhòe hết rồi, lần này làm sao có thể ra ngoài gặp người đây? Tân lang còn đợi đó”.

      Vú già càu nhàu, cầm phấn nước lên muốn dặm thêm.

      Tần Tứ đột nhiên cười sầu thảm, giống : “Thập tứ bà bà, từ người là người hiểu ta nhất. Sao cả người cũng những lời này?”.

      Thập tứ bà bà than thở tiếng, vừa dặm thêm phấn nước lên mặt nàng, vừa : “Tôi cũng chỉ vì tốt cho người, người con như vậy, cái gì cũng hiểu”.

      Tân Tứ buồn bã : “ ta cái gì cũng hiểu hay sao? Ta người, muốn ở bên y, là có tội hay sao?”.

      Thập tứ bà bà lại tô son lên đôi môi tái nhợt của nàng.

      tất nhiên sai, nhưng mà tiểu thư, người sắp gả cho người khác, có cũng vô dụng. Còn bằng nhẫn tâm cắt đứt, huống chi quái kia vốn cũng tới. Y vứt bỏ người ở đây trước rồi, nếu như người cứ nhớ y, chẳng phải là ngốc nghếch hay sao?”.

      Ơ hay? Sao son này càng tô lại càng nhiều, cứ lem ra mãi!

      Thập tứ bà bà vội vàng rút khăn tay lau bớt son , lại hoảng sợ phát khóe miệng nàng có vết máu chậm rãi chảy xuống. Máu tươi đỏ thắm như hoa, đối lập với sắc mặt tái nhợt của nàng, tạo ra vẻ đẹp sầu thảm.

      Tần Tứ khẽ mỉm cười, giọng : “Chẳng phải ta là đứa ngốc sao? Nếu chọn y, dù có chết, ta cũng buông tay”.

      Máu tươi xuống giá y của nàng, loang ra rất nhanh, hoa văn phượng hoàng màu vàng áo cũng loang màu máu.

      Thập tứ bà bà sợ đến mức đứng chết cứng tại đó, thể phát ra tiếng.

      Tần Tứ yếu ớt : “Nếu y vứt bỏ ta… ta cũng coi như chết. Y quan tâm ta, đời này còn ai muốn ta nữa. Thập tứ bà bà, bà hiểu đâu”.

      Hoàng Tuyền cảnh giác nhìn nam tử áo đen đứng giữa trung đình. người tản mát ra loại hơi thở mà mặc dù cố ý giấu giếm, nó vẫn vô cùng sắc bén.

      là Thần! Là vị thần thực !

      Tần gia ngay cả loại thần này mà cũng có thể mời được sao?!

      Thái Bạch bình thản đứng ở trung đình, giọng : “Ngươi buông tay , nàng gả . chính là , tu luyện thành chánh đạo mới là thượng sách”.

      Hoàng Tuyền rùng mình, trầm giọng : “Ta tin! Nàng phải là nữ nhân như thế!”.

      Y dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng khu rừng núi mình từng chiếm cứ thành hào trạch, chuẩn bị tới đón nàng! Thậm chí còn sớm hơn ngày! Nàng có lý gì lại đột nhiên lập gia đình vào lúc này! Huống chi hôn kì là ngày mai!

      Thái Bạch yên lặng nhìn y, hồi lâu mới : “Người si tình thôi , tại sao cũng si tình như thế? Nàng chỉ có mười mấy năm thanh xuân, mai này già , chết . Ngươi lại vì nữ nhân, mà buông bỏ việc tu hành của bản thân, sáng suốt”.

      Hoàng Tuyền lạnh lùng nhìn , “Ta chính là ta. Ta làm gì thương hại đến ai. Chỉ muốn ở cùng với nữ tử thôi, vài chục năm cũng được, vài năm cũng được, thậm chí vài ngày cũng được, ta nguyện ý! Liên quan gì đến ngươi?”.

      Thái Bạch lạnh nhạt : “Nhưng nàng gả , si niệm đó ngươi hãy cắt đứt từ đây ! Ta thu phục người, trở về rừng núi tập trung tu luyện , luôn có chính quả chờ ngươi”.

      “Ta tin!”. Hoàng Tuyền gầm lên, “Để ta gặp nàng! Nếu người cố tình cản trở, dù có là Thần ta cũng động thủ!”.

      Y giương tay áo rộng lớn lên, ánh sáng bạc nhất thời chiếu sáng mãnh liệt.

      Y nhìn Thái Bạch bằng vẻ mặt lạnh lẽo, lại thấy y chậm rãi dời bước, : “Chỉ có chút công lực ấy cũng dám lấy ra uy hiếp ta, nếu ta tránh, ngươi muốn ra tay sao?”.

      Hoàng Tuyền rằng, bóng người chợt lóe lên, tiến tới nhanh như chớp, bổ chưởng, mắt thấy sắp đánh vào ngực . Thái Bạch cười khẽ, nhàng giơ tay bắt được cổ tay y.

      Hoàng Tuyền cả kinh, chỉ cảm thấy người còn chút sức lực, bị đẩy cái, liền té ngã xuống đất còn sức cử động.

      Thái Bạch bước tới, từ cao nhìn xuống, : “Ta là thân phận gì? Ta là Thần, Thần làm sao có thể lừa người? Nàng gả , tin ngươi tự nhìn ”.

      Hoàng Tuyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn , thấy đưa tay chỉ chỉ. Y nhịn được nhìn theo, khỏi hít vào hơi, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng.

      cửa sổ, ngưỡng cửa, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ tươi, đèn lồng cát tường treo mái hiên tung bay theo gió, tua vàng đung đưa, giống như cười nhạo nhếch nhác của y bây giờ.

      Nàng gả ! gả rồi! Y chỉ mới rời hai ngày mà thôi! Trời ạ!

      Y ra tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, trong mắt toàn là những chữ hỷ tươi đẹp. Chúng càng lúc càng lớn, hung ác đâm vào mắt y, sau đó theo huyết mạch, lần nữa tàn nhẫn ghim vào lòng y, khiến y đau đến thở được.

      Thái Bạch ngạo nghễ gì đó đỉnh đầu y, thế nhưng y nghe thấy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, y còn thấy gì nữa.
      Y chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng.

      Y chỉ ra ngoài hóng mắt, đến thưởng thức xem người phàm ăn mừng năm mới như thế nào mà thôi. D đl qđôn .Bay đến bên cái sân hoa lệ, chợt thấy người tuyết mập mạp, kì quái hơn nữa, là đầu người tuyết kia còn cắm đóa trâm hoa mị ti lan.

      Mị ti lan, biệt danh là khoảnh khắc hương hoa, là ai thông mình như thế, đặt hoa kia và người tuyết ở cùng chỗ? Làm người ta thực nghĩ là giữ được tuổi thọ của khoảnh khắc hương hoa!

      Y nhất thời hứng thú, liền dừng lại cái sân kia

      Khi ấy qua canh ba, nửa bóng người cũng thấy, trong sân chỉ có cây nguyệt quế và người tuyết đơn.

      Có thêm y, dường như lại càng độc hơn.

      Bông tuyết trắng xóa, đập vào mắt là vùng trời đất mênh mông băng tuyết.

      Y nhất thời xúc động, liền nâng sáo thổi bài.

      Y là , dĩ nhiên dễ dàng làm phép bày kết giới trong sân, phòng ngừa có người phàm cẩn thận tiến vào dọa bọn họ hoảng sợ.

      Nhưng nàng lại dễ dàng tiến vào, lại còn dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi có phải hạ nhân hay
      Last edited: 2/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG: 24 ( 8 )

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ


      Lúc ấy y rất muốn cười, nhưng lại bị ánh mắt thương hại nghiêm túc của nàng thu hút.

      Nàng đùa, nàng tình cho là như thế.

      Y chợt cảm thấy hứng thú đối với nàng, thứ nhất là bởi kết giới của y có tác dụng với nàng, thứ hai… vì nàng là người đầu tiên tiếng sáo y thổi rất êm tai.

      Từ đó mỗi ngày y đều đến.

      Gặp gỡ ở trung đình mỗi tối dường như trở thành nghi thức cố định.

      Nàng rất yên tĩnh, mỗi ngày chỉ nghe y thổi sáo, hỏi y điều gì cả. Thỉnh thoảng lại mỉm cười tủm tỉm khi nhìn , hề có cảnh giác.

      Nàng là ấm áp.

      Nàng vẫn luôn dịu dàng…

      Nghĩ vậy, lòng y lại càng quặn đau mãnh liệt hơn.

      Nàng như thế, vẫn bỏ rơi y.

      Y chỉ là tiểu , có gia thế hiển hách, có tiền tài kinh người.

      Thứ y có là bản thân mình mà thôi.

      Y hai tay cung kính dâng mình cung phụng cho nàng, nàng lại nhất thời chơi đùa, sau đó vứt bỏ y như chiếc giày cũ…

      thế ? Nàng cần y nữa sao?

      Thái Bạch đỉnh đầu trầm giọng : “Người là con của thần, là do vạn vật tà ác biến thành. chánh tà, há lại có ngày giải hòa hay sao? Ngươi ngươi lòng nàng, làm sao biết nàng cũng như thế? Nếu nàng cũng lòng như ngươi, thế sao lại đến gặp ngươi? Tình vốn là thứ hư ảo, mê hoặc những con ngu dốt như ngươi mà thôi. Thôi vậy, ta cũng giết ngươi, dù sao ngươi cũng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, bốn trăm năm tu luyện cũng khắc khổ. Ngươi hãy cứ mình an tĩnh suy nghẫm thời gian . Chờ đến ngày thông suốt, cũng chính là lúc thân ngươi được tự do”.

      Y ra lời.

      Y như thể kiệt quệ hơi sức, đau đớn khổ sở đến thế, nhưng lại nhàng thốt ra câu “thứ hư ảo”? Y mặc kệ cái gì chánh cái gì tà, y chỉ lòng dạ muốn có được nữ tử ấy. Y chỉ muốn được che chở nàng, thương nàng, ngày ngày ngắm nhìn nàng.

      Vậy là hư ảo sao? Vậy là có tội sao?

      Y nghĩ thông, nghĩ thông.

      Những tia sáng vàng chợt lóe ra đỉnh đầu, y chợt cảm thấy thân thể hẫng, giống như bị hút vào thứ gì đó.

      Tên Thần này lại thu phục y…

      Thừa dịp còn giữ được chút ý thức cuối cùng, tay y run run nắm chặt đóa trâm hoa mị ti lan trong tay áo.

      Cuối cùng, y cũng còn lại thứ gì đó.

      Chút đồ vật ấy, cũng tên là khoảnh khắc hương hoa…

      Y với nàng, quả nhiên chỉ là hương hoa trong khoảnh khắc mà thôi.


      Thái Bạch nhặt chiếc bình thu phục Hoàng Tuyền từ dưới đất lên. muốn quay lưng bỏ , sau lưng truyền đến chuỗi tiếng ồn ào kịch liệt, Tần viên ngoại chạy ra kêu trời trách đất, nước mắt nước mũi ròng ròng.

      “Thái Bạch tiên sinh! Thái Bạch tiên sinh! Cầu xin ngài hãy cứu lấy tiểu nữ! Nàng… nàng… chẳng ngờ lại nuốt vàng vào lúc này rồi!”.

      Thái Bạch thầm thở dài, giọng : “Đó cũng là số mạng của nàng, trong lòng nàng mang vướng mắc, để nàng sống cũng chỉ là chịu tội. Ngươi nén bi thương ”.

      Tần viên ngoại với vẻ căm hận: “Nén bi thương nén bi thương! Ta có gì phải buồn bã?! Nó chết thoải mái! Ta đây liền xem như có nữ nhi bất hiếu đó! Nhưng đắc tội với Vu công tử bên kia biết phải làm thế nào? Ta… Ta vất vả mới tìm được thế lực tốt như vậy! Bây giờ ta biết phải biến đâu ra Tiểu Tứ nhi cho đây?! Con nha đầu đáng chết! làm được việc lớn! Đúng là chết cũng sạch !”.

      Thái Bạch lạnh lùng nhìn lão ta, trầm giọng : “Dẫu sao nàng cũng là nữ nhi của ngươi, vừa mới qua đời, người lại chỉ nghĩ cho người thôi sao?”.

      Tần viên ngoại buông tay, thân người béo núc run lên như sóng lớn.

      “Chết cũng chết rồi! Ta cần nó làm gì nữa? Vô dụng như vậy… ta…”.

      Lão ta chợt túm lấy y phục Thái Bạch, cầu xin: “Thái Bạch tiên sinh! Ta biết ngài là thần tiên! Cầu xin ngài! Hãy làm cho nữ nhi của ta sống lại! Ta biết ngài nhất định có thể làm được! Cầu xin ngài! Ngài muốn bao nhiêu tiền,muốn bao nhiêu thứ ta cũng đều cho! Nhất định cho!”.

      Thái Bạch hất tay lão ra, lạnh nhạt : “Người chết thể sống lại, đây là lẽ thường tình. Ngươi đừng hy vọng xa vời”.

      Y thương hại nhìn bình giam giữ Hoàng Tuyền, lại ngẩng đầu nhìn Tần viên ngoại gấp muốn điên lên, nhất thời cảm thấy chán ghét.

      “Ta có thể để nàng chuyển sang kiếp khác! Có điều cái giá lại rất cao!”.

      Tần viên ngoại nhất thời vui sướng, kịp nghe là “chuyển sang kiếp khác” chứ phải là “sống lại”, vội vã gật đầu ngừng, luôn mồm tốt.

      Thái Bạch cười lạnh, đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay bắn ra vô số kim quang. Hồ như chỉ trong nháy mắt, đất dưới chân chợt nứt ra, hoa cỏ xanh biếc, cây cối cao lớn, đột nhiên ào ạt trồi lên từ mặt đất!

      Tần viên ngoại nhất thời ngây dại! Mắt thấy hào trạch của mình nhanh chóng bị những thứ chui lên từ mặt đất kia phá hủy, chỉ trong cái chớp mắt, phương viên trăm dặm biến thành đất hoang!

      Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, còn có dòng suối chảy dài xanh biếc. Cảnh sắc cực kì xinh đẹp, nhưng Tần viên ngoại lại như nhìn thấy địa ngục, mặt mày tái xanh.

      Thái Bạch thu tay lại, lạnh nhạt : “Cái giá của ta là những thứ mà ngươi sở hữu”.

      đoạn, xoay người bỏ , buồn liếc mắt nhìn đến người nằm co quắp dưới đất như con lợn béo kia lần nào.

      thẳng đến mảng đất trống, chợt phất tay tụ đất, vách đá khổng lồ được hình thành trong chớp mắt.

      đập vỡ bình , ném vào hang động sâu dưới vách đá, nhìn lúc, mới dùng vách đá kia khép lại.

      Tùy ý khắc phong ấn lên tảng đá, chờ người hữu duyên đến thả y ra!

      Khoảng thời gian này, cũng đủ để y suy nghĩ kĩ.

      Thái Bạch đột nhiên xoay người, lạnh nhạt : “Sao ngươi lại xuất ở đây?”.

      Trước mắt nữ tử áo đỏ, tóc dài chạm đất, mặt mũi quyến rũ và đôi mắt cực kì linh động.

      Nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Ta đến xem thử xem đại pháp sư Thái Bạch trừ ra làm sao mà!”.

      Thái Bạch lạnh lẽo : “Phi Yên, hồn phách của phàm nhân phải là thứ mà quái có thể chạm đến, dù ngươi có được liệt vào tiên ban, cũng cho phép ngươi chạm vào hồn phách này”.

      Phi Yên cười hì hì, lấy chiếc bình thủy tinh trong suốt ra khỏi tay áo, bên trong chứa đụng đốm sáng lấp lóe, đó chính là hồn phách của Tần Tứ.

      Giọng điệu nàng có chút bướng bỉnh, có chút quyến rũ, cực kì động lòng người.

      “Ta biết ngươi tính để nàng nàng chuyển kiếp lại làm người, sau đó để nàng đến mở phong ấn, kết liền cành với xà này vào kiếp sau. Nhưng sao ngươi thử nghĩ lại? người , vốn thể ở bên nhau lâu dài, bằng để nữ tử này kiếp sau làm quá, chẳng phải là hoàn mỹ ư?”.

      Thái Bạch nhíu mày, “Làm càn! Hồn phách con người sao có thể làm quái? Ngươi lại muốn bày trò tà thuật hồ mị gì đó? Đừng quên giờ ngươi là thần! Cứ làm ra mấy chuyện quái dị mãi!”

      Phi yên cũng giận, nghiêng đầu cười, : “Nếu ta có thể làm được sao? phải tà thuật. Ngươi còn muốn cản trở à?”.

      Thái Bạch liếc nhìn nàng, hồ tiên này! Luôn tùy hứng làm bậy!

      “Được thôi! Ta liền xem ngươi làm sao biến nàng thành quái! Nếu dám dùng pháp thuật bất chính, đừng trách ta khách khí!”.

      Phi Yên cười tủm tỉm, nhét hồn phách vào trong tay áo.

      "Ta tự có biện pháp của ta, ngươi theo ta”.

      --Truyện được đăng tại Cung Quảng Hằng

      Lấy ra khỏi tay áo đóa trâm hoa mị ti lan tinh xảo, đầu ngón tay y chậm rãi miết cánh hoa yếu ớt, giống như phác họa hình dáng người.

      Y, bị phong ấn ở đây bảy trăm năm rồi.

      Bảy trăm năm, thế mà dung mạo của nàng vẫn sống động như xưa, như bị khắc vào lòng y, muốn quên cũng quên được.

      Nhớ mang máng thiếu nữ như hoa ấy, tựa cửa mỉm cười, bên tai là đóa mị ti lan mềm mại, nàng từng dùng giọng dịu dàng gọi : Hoàng Tuyền!

      Y chợt siết chặt đóa trâm hoa, lòng lại dâng lên đau đớn.

      Cánh hoa rơi ra khởi bàn tay, bé mềm mại.

      Nửa đời nhớ lại, hơi thở của tình , đều chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo tối tăm này.

      Nàng với y, có lẽ sớm trúng phải lời nguyền mị ti lan.

      Những lời , những nụ cười kiều mị, những lời thề non hẹn biển đơn giản mà lại đong đầy ý nghĩa.

      Hết thảy, đều trở thành hương hoa, lặng lẽ trốn chạy khỏi kẽ tay y.
      Last edited: 2/10/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :