1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự mê hoặc của yêu hồ - Thập Tứ Lang (24/35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 24 (2)

      Ba tháng ba, đầu xuân.

      Dương liễu bên bờ sông mềm mại, tựa như eo thon của nữ nhi, bờ là nhiều loại hoa mới nở, tựa như miệng cười mỹ nhân.

      Tiếng tiếng cười như con sóng, từng đợt từng đợt, đan cài vào ánh nắng mặt trời ấm áp, nhàn nhã tự tại.

      Nơi này là hào trạch của Tần viên ngoại phủ Thất Châu.
      (*)Phủ: khu vực hành chánh thời xưa, phủ cao hơn huyện cấp.

      Cứ đến ba tháng ba hàng năm, Tần viên ngoại đều mời gia quyến các phú hào khác trong phủ Thất Châu đến nhà mình thưởng xuân, ngắm hoa, phẩm cảnh.

      Mà có lẽ mấy người phú hào càng thích học đòi văn vẻ hơn.

      Phía tây Tần phủ gọi là “Tam nhã”, cũng chính là hậu hoa viên, lúc này chỉ có gia quyến của các viên ngoại, mà còn có mấy vị đại tài tử. Ai nấy đều là thiếu niên trẻ tuổi, đầy bụng kinh luân. thi nhau tụng vịnh về hoa viên rực rỡ, cầu , hoa tươi.

      Nhóm viên ngoại kia ngồi thưởng trà tán chuyện trong “Chẩm Phương đình”

      Phía ngoài đình, các tài tử tranh nhau thể uyên bác của mình trước mặt nữ quyến mà các viên ngoại mang đến. d˛đ˛l˛q˛đ Có mấy kẻ luôn miệng ra những lời hoa mỹ, khiến cho chúng mỹ nhân ăn vận lụa mỏng cười khúc khích thôi.

      Nàng, cũng chỉ trong số những nữ quyến khác mà thôi.

      “Nghe Tần Tứ tiểu thư thích nhạc trúc, lại biết tiểu sinh có vinh hạnh được vì tiểu thư người mà thổi khúc ‘xuân ca’ hay ?”.

      thiếu niên tài tử môi hồng răng trắng cầm cây sáo ngọc trắng óng ánh, cười tủm tỉm, cố ý che giấu vẻ ái mộ trong đáy mắt, lịch với mỹ nhân.

      Nàng nhìn cây sáo bằng ngọc kia, là khéo léo đáng , khỏi nghĩ ngay đến “người nọ”

      Cười cười, nàng muốn gật đầu, đột nhiên bên cạnh lại có tài tử khác cao giọng : “Xuân ca sớm là khúc nhạc lỗi thời, Tần Tứ tiểu thư tất nhiên là thích. như khúc ‘xu mị’ đứng đầu xu thế nay, biết Vu công tử nghĩ sao?”.

      câu hơi có vị chua, ràng là có ý làm khó.

      Ai cũng biết “Xu mị” là nhạc khúc mà nhạc sĩ hoàng cung mới sáng tác, nếu phải là người trong cung, hoàn toàn biết kỳ khúc ấy ra sao. Mà “xuân ca” lại đúng là nhạc khúc mừng xuân mới nhất, lại bị người kia thành lỗi thời.

      Vu công tử cầm sáo ngọc xa xỉ nhất thời có chút khó chịu, thể xuống đài.

      Người nọ lập tức hả hê, muốn đùa cợt tên tiểu tử dám lấy lòng mỹ nhân trước mặt phen tử tế, nghe thấy Tần Tứ tiểu thư dịu dàng : “Xu mị cũng tốt, xuân ca cũng tốt, nhưng ta đều thích. Lại xin Vu công tử thổi lên khúc ‘U nhiên’ được chứ? Ta thích nhất là khúc ấy”.

      U nhiên?

      Người chung quanh cũng có chút đờ đẫn.


      U nhiên cũng biết là nhạc khúc cổ xưa từ bao nhiêu năm trước, sớm còn ai thích thổi. Tần Tứ tiểu thư này, sở thích đúng là... đặc biệt.

      Lại thấy nàng nhoẻn miệng cười, nhất thời cả vườn hoa tươi thắm đều trở thành nhân vật phụ. Cả nhóm tài tử tài cao khí lớn nhất thời đều choáng váng, biết giờ là lúc nào.

      “U nhiên là nhạc khúc mà ta thích nhất, Vu công tử thổi chứ?”.

      khúc u nhiên như nức nở, nhả ra từ sáo ngọc.

      U nhiên vốn là khúc nhạc đau thương, người nghe thấy khỏi buồn bã rơi lệ, phải là khúc nhạc thích hợp cho hoàn cảnh này.

      Tràng diện nhất thời có chút lạnh , có vài tiểu thư danh môn khác bắt đầu nhíu mày vui.

      Nàng cười , sóng mắt lưu chuyển, rất nhanh thấy được bóng dáng màu trắng độc sau gốc dương liễu.

      Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chuyển tải vô vàn ngôn ngữ.

      Nàng lẳng lặng lắng nghe u nhiên, mỉm cười với người kia.

      Khúc nhạc ấy, nàng sớm nghe qua vô số lần từ chỗ của y. Nhưng y thổi ra càng thương cảm hơn, mà thứ dùng chẳng qua cũng chỉ là sáo trúc bình thường.

      Ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân xuyên qua cây hòe rơi xuống đầu và thân nàng, gương mặt thiên kiều bá mị kia được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm xinh đẹp tựa ngọc mài.

      Mái tóc đen nhánh uốn thành búi tóc xinh đẹp tuyệt trần, chiếc trâm mị ti lan cài ở bên tai.

      Người còn kiều hơn hoa.

      Vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, có ái mộ, có hâm mộ, có đố kỵ.

      Nàng đều quan tâm.

      Nàng chỉ quan tâm đến y, người độc đứng sau gốc dương liễu, lẳng lặng nhìn nàng.

      Là người luôn thổi khúc nhạc ưu thương ấy.

      Là người hề năng gì với nàng.

      Là người... Nghe là thợ chế tác ở nhà nàng.

      Trời chiều ngả về tây, cuộc hội tụ thưởng xuân ở vườn hoa Tam nhã cuối cùng cũng kết thúc.

      Nàng bị các tỷ tỷ các kéo lại, chạy đến góc khuất .
      “Tiểu Tứ, hôm nay muội lại cố tình làm Vu công tử xấu mặt à?”.

      “Người ta đường đường là Ngự tứ Thám Hoa Lang, muội lại nể mặt bảo thổi khúc nhạc sầu thảm trước mặt mọi người, là đạo lý gì?”.

      phải biết phụ thân sớm muốn kết giao cùng sao? Hôm nay đắc tội , xem phụ thân trừng phạt muội thế nào!”.

      Các tỷ tỷ ào ào thế. Nàng vẫn cười tủm tỉm giống như chút để ý.

      Đợi các nàng rốt cuộc cũng mệt, lúc bắt đầu chậm lại, nàng mới giọng .

      “Có gì đúng sao? Khúc nhạc nào muội thích nhất. Nếu là vì muội, dù là để thổi khúc nhạc ‘tống táng’ trước mặt mọi người, nhất định cũng nguyện ý”.

      xong, nàng nở nụ cười tươi sáng, khiến các tỷ tỷ nhất thời đều ngẩn ra.

      Nàng biết, cái gì nàng cũng biết.

      Trong bốn nữ nhi của phụ thân, chỉ có nàng sinh ra có vẻ đẹp hơn người.

      Phụ thân sớm cảm thấy chỉ phát triển ở thương giới là chưa đủ, hôm nay ông mời nhiều tài tử đương triều tới như vậy, bộc lộ dã tâm của ông.

      Ông muốn lôi kéo người triều đình, vào quan lộ.
      Mà phương pháp nhanh nhất, chính là lợi dụng kết thân. Ông muốn lợi dụng mấy nữ nhi xinh đẹp, để đạt được mục đích liên kết thế lực.

      Nàng chẳng qua chỉ là con cờ trân quý nhất trong mắt ông mà thôi.

      Chỉ thế mà thôi.

      Ánh trăng sáng trong, ánh sáng bàng bạc loang loáng chiếu lên làn váy trắng ngần của nàng, tỏa ra theo bước chân nhàng vui sướng của nàng.

      Nàng nhanh hành lang đá xanh, chân mang giày, chỉ sợ đáy giày gỗ giẫm lên mặt đất lát đá xanh gây ra tiếng vang làm kinh động đến người nhà ngủ say.

      Mái tóc nàng, đôi mi nàng loang ánh sáng bạc, hé ra gương mặt tươi cười cực kỳ ngọt ngào, tựa như sắp có chuyện gì tốt đẹp lắm sắp xảy ra.

      Làn váy nhàng lướt qua hành lang gấp khúc và bậc thang, dưới cây nguyệt quế trong sân, bóng dáng màu trắng kia quả nhiên vẫn an tĩnh đứng đó.

      Cầm trong tay cây sáo trúc màu xanh, giương mắt nhìn nàng bước nhanh tới, đáy mắt đen nhánh mơ hồ có sắc thái ôn hòa chảy xuôi qua.

      Nhưng y vẫn gì, cả nụ cười cũng .

      Nàng cười tủm tỉm bước lên phía trước, nghịch ngợm : “Ta biết ngay mỗi buổi tối ngươi đều đến đây thổi sáo”.

      Y vẫn lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nâng sáo lên, sâu kín thổi lên khúc nhạc “U nhiên” mà ban sáng Vu công tử thổi.

      Nàng cũng gì, chỉ lẳng lặng đứng đối diện y, lắng nghe khúc nhạc quen thuộc biết nghe bao nhiêu lần.

      giờ ngay cả trong mộng nàng cũng có thể dễ dàng ngâm nga ra giai điệu đau thương ấy.

      Chỉ vì từ lần đầu tiên nàng gặp được y đến giờ, y chỉ thổi duy nhất khúc này.

      Nàng hỏi y vì sao phải thổi khúc nhạc ấy, nàng cũng muốn biết tại sao lại thổi đến đau thương như vậy, độc như vậy.

      Tựa như từ lâu về trước đến giờ đều chỉ độc mình, đất trời mờ mịt, thiên sơn mộ tuyết, chỉ có riêng y.

      Loại cảm giác đó hòa lẫn trong khúc nhạc của y, dần dần thấm vào máu nàng, in vào thân thể nàng.

      Thậm chí ngay cả trong mộng nàng cũng thể quên được.

      Ánh trăng chảy xuôi dọc theo thân cây nguyệt quế, rơi tóc y, bả vai, đôi mắt đen nhánh của y.

      Đôi mắt của y lóe ra màu đỏ tươi cực kì mỹ lệ, đáng sợ chút nào, mà ưu thương như khúc u nhiên mà lúc này y thổi.

      Khóe mắt của y khẽ hếch lên, sống mũi thẳng, có loại tuấn tú mị. Ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, tao nhã như nước chảy.

      Nàng nhìn đến mê mẫn.

      người như thế, hệt như tiên nhân. là thợ chế tác như lời sao.

      Dung nhan lay động lòng người như thế, sớm phải khiến tất cả mọi người trong phủ đều kinh động mới đúng.

      Nhưng vì sao trước nay chưa từng có ai bàn luận qua?

      Mặc dù nàng từng hoài nghi, nhưng thường những khi gặp được vào ban ngày, đều thản nhiên đứng trong đám gia nhân, có ai nhìn y bằng ánh mắt khác thường.

      Nhưng...

      Ánh mắt của nàng lướt qua y phục màu bạc hoa lệ người y, tay và cổ áo đều được thêu hoa văn tinh xảo phức tạp.

      Tay áo rộng, đai lưng ngọc, tóc cũng được giữ bằng vòng ngọc.

      Thanh nhã cao quý như thế, có thể là hạ nhân sao?

      Chẳng lẽ là ánh trăng hóa thành ma? Đến đầu độc nàng?

      Kết thúc khúc nhạc sâu kín, nàng chợt mỉm cười.

      “Được rồi, cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai? Ta cũng tin ngươi là thợ chế tác nhà ta. cho ta biết thân phận của ngươi, chẳng lẽ ngươi là quái hay sao?”.

      cúi đầu lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài dần dần ra màu đỏ rực rỡ.

      "Nếu ta ta quái, ngươi làm gì?"

      Y lạnh lùng hỏi nàng như thế.

      Nàng sửng sốt chút, sau đó hai con mắt híp lại.

      "Vậy ngươi là loại quái gì?"

      Nàng hỏi ngược lại.

      "Ta là Xà , ta tên là Hoàng Tuyền."
      Last edited by a moderator: 9/8/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 24(3)
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Nàng ngồi ngơ ngác giường mình, hồi tưởng lại lời người kia tối qua.

      Y y , Xà , y tên là Hoàng Tuyền.

      Sau đó y bỗng dưng biến mất, biến mất, ở ngay trước mắt nàng.

      Nàng hoảng hốt, vội vàng vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được hơi lạnh của đêm xuân.

      Y cứ như thế mà biến mất rồi, chỉ còn lại mảnh sân trải đầy ánh trăng bạc và cây nguyệt quế đơn.

      Cứ như tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác của riêng nàng, khúc U nhiên ưu thương, người nam tử tựa như tiên trời, đôi mắt đỏ rực ấy.

      ra đời quả quái.

      Nàng suy nghĩ hồi lâu, rồi cho ra kết luận ấy.

      Khi nào , nàng mới có thể gặp lại y?


      quái đều đột nhiên đến, cũng đột nhiên như vậy sao?

      Nàng nhớ, lần đầu tiên gặp gỡ là vào đêm đông có tuyết rơi trắng xóa.

      Mùng hai tết, ban ngày cùng các tỷ tỷ vụng trộm xuất môn dạo hồi lâu, mua đống đồ nho . Trở về chơi đắp người tuyết ở trung đình, nàng còn đặc biệt cài đóa trâm hoa của mình lên người tuyết đáng , bởi vì các tỷ tỷ đều dáng vẻ mập mạp của người tuyết kia rất giống bộ dáng nàng mặc áo lông cừu dày.

      Buổi tối, nàng mệt chịu nổi, vừa trèo lên giường liền lập tức choáng váng, muốn ngủ ngay.

      Lò sưởi trước giường sáng sủa ấm áp, nàng thoải mái đến nỗi muốn cuộn thành với chăn đệm, hận thể hòa làm với chiếc giường.

      Mơ hồ nghe có tiếng sáo bên ngoài, lượn lờ dứt, từng sợi như tơ chui vào tai nàng. Nàng vốn muốn quan tâm tới, đoán chừng là đoàn nhạc phụ thân mời đến tiền đình chúc mừng tân xuân.

      Nhưng càng lắng nghe lại càng thấy mình vơi mỏi mệt.

      Tiếng sáo truyền vào tai nàng rất , nhưng điệu lại ràng, uyển chuyển réo rắt. Nàng khỏi tán thưởng, phụ thân mời đâu ra đoàn nhạc tốt như vậy nhỉ?

      Nhất định là các tỷ tỷ tham gia náo nhiệt với phụ thân! Nàng cũng phải mới được!

      Đứng dậy thay bộ váy màu xanh nhạt, bên ngoài tùy tiện khoác chiếc áo lông chồn. Cứ thế vui vẻ vọt ra khỏi cửa chạy về phía tiền đình.

      Chạy hành lang đá xanh, nàng dần dần phát giác có gì đó đúng.

      Ở tiền đình có chút ánh sáng nào, hơn nữa tiếng sáo cũng phát ra từ tiền đình.

      Nàng có chút chần chờ, thả chậm bước chân, tới trung đình, mới phát nam tử mặc xiêm y màu bạc đứng đó, cầm cây sáo ngọc trong tay, sâu kín thổi.

      Vóc người y rất cao, thân trắng bạc dường như muốn hòa vào màn sương tuyết trong đình viện.

      có trăng sáng, nhưng lại có màu tuyết. Tóc của y rất dài, phiếm màu xanh sẫm. Nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của y, lông mi dài, sống mũi thẳng, hình như là nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ.

      Trang phục của y nhìn qua có vẻ phong phanh, chẳng lẽ cảm thấy lạnh sao? Mắt thấy y cao lớn đứng đó, dường như biết lạnh.Nàng khỏi có chút thương hại.

      Chẳng lẽ là có tiền mua xiêm y mùa đông sao? Chắc là người làm trong phủ, lại là tay sáo tốt, đáng tiếc cho tài năng của y.

      Nàng bước tới, vừa hé miệng, lập tức có sương trắng phả ra từ môi nàng.

      “Ngươi là ai? Sao hơn nửa đêm lại ở đây thổi sáo mình?”.

      Ôi ôi, lạnh quá! Có cảm giác mặt và tay nàng đều đóng băng hết cả rồi! Đến gần nhìn chút, người này lại còn mặc xiêm y mua hè! Nàng thậm chí còn có thể thấy băng kết giày của y do đứng quá lâu.

      đáng thương!

      Dường như người kia rất kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, nàng lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ như thần tiên! Trời ạ, người này…

      Nàng ngây dại, thốt được câu gì.

      Đôi mắt hẹp dài của y cũng nhìn lại nàng, dường như có cảm xúc gì, lát sau mới giọng : “Ngươi có thể nghe thấy tiếng sáo của ta?”.

      Người phàm hoàn toàn thể nghe được tiếng sáo của y! Làm sao tiểu nha đầu phàm nhân này có thể nghe được?

      Nàng gật đầu, “Dĩ nhiên là nghe được! Đây là trung đình đấy, nửa đêm ngươi thổi sáo như vậy, sợ cha ra ngoài la mắng ngươi sao?”.

      Y cất thanh sáo vào trong tay áo, lạnh nhạt : “Thế xin lỗi, ta cáo lui trước”.

      Y cứ thế xoay người định , nàng vội vàng đuổi theo, vội hỏi: “Ngươi là ai? Là gia nhân nhà ta sao? Mới vừa rồi ngươi thổi là khúc nhạc gì? Nghe rất êm tai!”.

      Y quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười.

      “Ta là gia nhân ở đây, mới vừa rồi ta thổi là U nhiên, khúc nhạc cổ xưa”.

      **Edit: Mèo Mạnh Mẽ**

      Y gạt người!

      Y vốn phải là gia nhân gì cả! Y ràng là quái! Lại dám lừa gạt nàng mấy tháng trời!

      Nàng ngồi giường, có chút tức giận níu lấy tấm chăn. Rồi chợt nghĩ đến bộ dáng an tĩnh của , lại mềm nhũn ra.

      Xưa nay chưa từng có ai nhìn nàng như thế.

      có dục vọng xấu xa, có tính toán, mang theo hoặc hâm mộ hoặc đố kị.

      chỉ đơn thuần nhìn nàng.

      phải ánh mắt dịu dàng, cũng có sầu thương triền miên. Nhưng đơn thuần ấy lại khiến nàng cảm thấy thoải mái, y muốn gì từ nàng cả.

      Nàng đều biết.

      Dung mạo xinh đẹp, gia thế hiển hách của nàng, cũng chẳng là gì trong mắt y.

      Y chỉ đơn thuần nhìn nàng, nhìn người gọi là Tần Tứ, thiếu nữ mười sáu tuổi tốt đẹp.

      Nàng chợt hi vọng y có thể có sở cầu đối với nàng, hi vọng trong mắt quái ấy mình là xinh đẹp, hi vọng trong mắt y mình vẫn được xem là người đáng .

      Nàng hi vọng. . . . . . Về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy người ấy.

      Các tỷ tỷ lại tới tìm nàng, là phụ thân gọi nàng đến thương lượng số chuyện.

      Nàng biết nhất định là về chuyện Vu công tử hôm qua. Trong lòng khỏi dâng lên cảm giác chán ghét, tay điểm son nhất thời vì tức giận mà tô mặt mình thành cái mông khỉ.

      Nàng hoảng sợ nhìn bộ dáng hoang đường của mình trong gương, vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng đứng dậy rửa mặt.

      Nếu… có ai có thể cứu nàng ra khỏi nơi chốn trói buộc đáng sợ này tốt.

      Nàng muốn bị mang làm con cờ, nàng muốn sống cả đời dài dăng dẳng cùng nam tử mình thích.

      Nàng biết họ chỉ coi trọng vẻ đẹp son trẻ của mình mà thôi. Trong mắt của bọn họ nàng phải là Tần Tứ, mà là nữ nhân thiên kiều bá mị.

      Nàng chợt nghĩ đến đôi mắt đỏ rực, trong lòng bỗng cứng lại, cũng biết là đau hay là vui.

      “Vu công tử rất thích ngươi, cuối buổi tiệc hôm qua với ta muốn cưới người làm chính thất”.

      Phụ thân ngồi trong thư phòng, tay cầm chiếc chén tráng men, uống từng ngụm từng ngụm trà bên trong, mà đôi mắt sắc bén vẫn chiếu đến, nhìn thẳng vào nàng.

      Thân thể nàng run lên, được gì.

      là người thanh nhã lịch , gả đối với ngươi có chỗ nào tốt. Hơn nữa ngươi còn là chính thất, mặc dù bây giờ có ba người thiếp, nhưng nghe đều là nữ nhân nhã nhặn biết điều, vả lại còn là con thế gia vọng tộc. Ngươi qua đó phải chịu ủy khuất gì. Huống hồ chi còn là Thám Hoa Lang, ngày sau ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý”.

      Ông làm như khuyên nàng, nhưng giọng điệu đều lạnh lùng, ép buộc.

      Sắc mặt của nàng trắng bệch, rủ đầu xuống, lặng lẽ nghe.

      “Chuyện hôm qua bữa tiệc ta so đo với ngươi rồi. Nhưng ta muốn cho ngươi biết, ta rất tức giận! tiểu thư khuê các, mà lại dám ra loại chuyện thiếu lễ nghi đó trước mặt mọi người! Nếu còn có lần thứ hai, ta trừng trị ngươi!”.

      Giọng cực kì nghiêm khắc, khiến nàng cả kinh ngừng run rẩy.

      Phụ thân chậm rãi thở ra hơi, lạnh nhạt : “Cũng may Vu công tử là người nho nhã độ lượng, với ta rất thích ngươi, bất luận ngươi có làm cái gì cũng đều tức giận. Hắc, loại phu quân này, ngươi còn muốn do dự cái gì? Ba tháng trước người ta tới cầu hôn rồi! Bị người đùn đẩy trốn tránh, ngươi tưởng ngươi là quận chúa công chúa chắc? Công chúa còn có lớn lối như ngươi đâu! Lần này nếu ngươi lại thoái thác, vi phụ phải mạnh mẽ đưa ngươi lên kiệu hoa thôi!”.

      Nàng run rẩy cả người, vừa nghĩ đến cặp mắt thèm thuồng của Vu công tử kia muốn nôn.

      "Con. . . . . . Tuyệt đối gả cho !"

      Nàng kiên quyết ra, chừa đường sống.

      Mà đáp trả cho nàng, là bạt tai nóng hừng hực.

      Nàng ngồi lẻ loi bậc thang trung đình, ôm gối, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen sậm.

      gương mặt vẫn còn in lại bàn tay đau đớn, lúc nàng trở về soi gương, phát nửa bên mặt cũng sưng lên.

      Phụ thân gần như giận đến nổi điên, chỉ mũi mắng nàng phải hiếu nữ, sau đó cứng rắn cho nàng biết mặc kệ nàng có nguyện ý hay , tháng sau cũng phải gả .

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 24(4)

      Nàng áp mặt vào gốc cột lạnh lẽo, khiến gương mặt bị đánh trở nên thoải mái hơn chút.

      Những việc quá phiền loạn kia, nàng muốn nghĩ đến chút nào.

      Bây giờ nàng chỉ muốn được nhìn thấy quái Hoàng Tuyền kia, muốn nhìn đôi mắt màu đỏ mỹ lệ ấy, muốn được yên tĩnh lắng nghe y thổi sáo.

      Nguyện vọng của nàng chỉ có bấy nhiêu mà thôi…

      Chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi bầu trời bắt đầu tỏa sáng, trong trung đình vẫn chỉ có mỗi cây nguyệt quế đơn và nàng cũng đơn.

      Nàng thở dài, đợi cả đêm, vẫn xuất . Chẳng lẽ là sợ nàng tiết lộ thân phận quái của ư?

      mọn, chẳng tin tưởng nàng chút nào! Sao nàng có thể với người khác được chứ?

      Nàng chẳng qua, chẳng qua là muốn được gặp trong lúc mình khổ sở mà thôi.

      Nàng chẳng qua là muốn nhìn thấy đôi mắt đơn thuần ấy nhìn vào mắt nàng thôi.

      Nàng chẳng qua là…

      Kể từ đó, liên tục mười ngày, hàng đêm nàng đều đến trung đình, mà vẫn chưa từng có ai đứng ở nơi đó.

      Phảng phất như mấy tháng vừa qua chỉ là nàng nằm mộng.

      Nam tử mặc xiêm y màu bạc ấy, khúc u nhiên uyển chuyển đau thương ấy, đôi mắt đỏ rực như lửa ấy, đều do nàng nằm mơ nhìn thấy mà thôi.

      Tỉnh mộng rồi, nên cái gì cũng đều biến mất, chỉ còn lại nàng đây biết phải làm sao, buồn bã ở chỗ này, hoài niệm những điều tốt đẹp.

      Hết thảy đều chỉ là giấc mộng của nàng thôi.

      Lại đợi thêm mười ngày, sau đó nàng còn chạy đến trung đình nữa.

      Chỉ còn hai mươi ngày nữa, nàng phải gả cho Vu công tử kia.d∞đ∞l∞q∞đ. Nhóm vú già vội vàng đo đạc vóc người, đặt may giá y và các loại phục sức sau khi cưới. Sân luôn luôn lạnh lẽo của nàng chợt trở nên náo nhiệt.

      Các tỷ tỷ cũng thường xuyên đến thăm nàng, cắn khăn tay hâm mộ nàng tìm được lương nhân.

      đến Vu công tử kia…”.

      Các nàng đều dùng câu này để mở đầu câu chuyện, sau đó tràng dài những lời nàng nghe đến chán như tài văn chương xuất chúng, tư văn hữu lễ, tuổi trẻ tài cao, tuấn mỹ thanh nhã…

      Cứ cho là ta tốt như vậy, nàng cũng thích !

      Nhưng lại chẳng có ai muốn nghe nàng điều này.

      Ai ai cũng đều cảm thấy nàng phải nên là người vui vẻ nhất, ai ai cũng đều cảm thấy nàng phải nên háo hức mong chờ được gả cho nam tử tốt như vậy, nếu như nàng vui, chính là làm ra vẻ ta đây, tự cho là đúng.

      Nàng chịu đủ lắm rồi.

      Nghe đến chán ngán, dứt khoát ra ngoài dạo mấy vòng, các tỷ tỷ vội vàng đuổi theo sau, giống như sợ nàng chạy mất.

      Nàng khẽ cười lạnh, nhất định là do phụ thân căn dặn. Ông ấy sợ nàng chạy trốn ư?

      Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời gần như bị đình đài lầu các che kín, xanh như gột rửa.

      Nàng muốn chạy trốn, nhưng có ai cho nàng bất cứ lý do hay động lực nào để chạy trốn. d˛đ˛l˛q˛đ. Chỉ thiếu chút thôi, chỉ cần người kia cho nàng chút hi vọng và dũng khi nhoi thôi, nàng đều bước ngoái đầu nhìn lại, bao giờ trở lại cái nơi trói chặt nàng mười sáu năm này nữa.

      Nhưng người ấy, y mất rồi, vô cùng nhanh, vô cùng tự nhiên.

      Dường như y vốn hề quan tâm, trong chốn lầu các trùng trùng điệp điệp này, còn có nữ tử chờ đợi y, chỉ muốn được nhìn thấy y dù chỉ lần.

      Nàng cứ thẳng về phía trước, nhanh, đế giày gỗ giẫm hành lang đá xanh phát ra tiếng vang lanh lảnh.

      Nàng hề nhìn đến bất cứ thứ gì, cứ thế mà , chút biểu cảm, chút gợn sóng.

      Các tỷ tỷ hốt hoảng theo nàng, càng ngừng chuyện cười đùa với nàng,… nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt bình lặng như nước của nàng, họ đều dần dần ra được nữa.

      Qua khỏi hành lang gấp khúc, đến tiểu đình, qua hành lang, tiếp.

      Nàng cũng biết mình phải đâu, trong đầu là mảng trống rỗng.

      Ngay cả cảm giác bi thương là cái gì nàng cũng đều quên mất, kì quái, quái kia vừa , dường như hồn phách của nàng cũng bị mang mất.

      Chẳng lẽ quái đều là tới để câu hồn nhiếp phách người ta sao?

      Y đột nhiên tới, trộm mất hồn nàng, sau đó ra . Để lại cho nàng cái xác , ngày ngày trải qua cuộc sống đơn điệu lặp lặp lại.

      Như cái xác hồn.

      Chuyển qua góc ngoặt, nàng tiếp tục .

      Hành lang đá xanh sạch rộng rãi, hai bên lan can khắc hoa văn, quét chu sa đỏ, bên cẩn ngọc lưu ly, thành hình song long hí châu. Nàng bình thản nhìn những hình chạm trổ ấy, chỉ cảm thấy tục. Hai con rồng kia phảng phất như động đậy, là phụ thân, là Vu công tử, mà nàng chính là viên ngọc lưu ly kia. Hai người đem nàng ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, có chút gian để thở.

      Ánh mắt lướt qua lan can chạm trổ, chợt nhìn thấy bóng người màu bạc!

      Nàng chấn động! Đột ngột dừng bước, trợn to hai mắt nhìn sang ——

      Y đứng mình bên cây nguyệt quế ở trung đình, vẫn là vẻ mặt cảm xúc, vẫn là thân xiêm y màu bạc. Nhưng đôi mắt đỏ lửa nàng vẫn mong mỏi ngay cả trong giấc mộng kia lại nhìn nàng, chỉ đơn thuần nhìn nàng chút tạp niệm.

      Môi nàng chợt run lên, nhất thời mọi vui mừng, uất ức, khổ sở, cam lòng, khát vọng, tuyệt vọng… đều dâng trào.

      Nàng lời, nàng cứ thế nhìn y, nhìn chằm chằm vào y.

      Các tỷ tỷ ngờ vực dừng lại, Tiểu Tứ nhi làm sao thế? Cây nguyệt quế kia có gì khác thường sao? Sao muội ấy cứ nhìn chằm chằm như vậy?

      Dường như đôi mắt đỏ rực ấy có chút ngoài ý muốn với thiết tha của nàng, khẽ lay động, lộ ra loại ánh sáng dịu dàng.

      Nàng chợt thể nhịn được nữa.

      Nàng mong lâu, nàng chờ lâu, nàng vốn cho rằng mình nằm mộng, cũng cho là hồn mình bị y bắt .

      Nàng vốn sắp tuyệt vọng.

      Nhưng y lại đột nhiên xuất ngay trước mắt nàng, chút thay đổi. Nàng mình ở đây gian nan đau đớn, thế nhưng y lại vẫn chói lọi như cũ, vẫn bộ dáng quan tâm đến bất cứ điều gì.

      Nàng nên vui mừng? Hay là nên bi thương?

      Chỉ còn hai mươi ngày nữa, nàng phải gả làm vợ người, nàng lại bất ngờ nhìn thấy y.

      Các tỷ tỷ đột nhiên hoảng sợ bụm chặt mội, “Tiểu Tứ…”.

      Nàng chỉ kinh ngạc nhìn người kia, lệ rơi đầy mặt nhưng lại phát ra tiếng.

      *Mèo Mạnh Mẽ - ********************

      Buổi tối, nàng đến trung đình.

      Bởi vì y đột ngột xuất trong phòng nàng rồi, ngay cả chút dấu hiệu báo trước cũng có.

      Cả hai đều chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

      Nhìn hồi lâu, nàng mới cất tiếng cười nhạt, câu, “Mời ngồi, xin lỗi vì đêm khuya, cho nên có trà gì tốt”.

      Nàng rót cho y ly trà nguội, vàng nhạt, thoảng chút hương hoa, là thứ trà tốt nhất cho lúc khát nước buổi đêm.

      Y lại ngồi xuống , bưng ly trà lên, tỉ mỉ uống hớp.

      Nàng mỉm cười ngồi ở đối diện, cũng bưng ly trà, thưởng thức chiếc chén.

      yên tĩnh vây quanh bọn họ, ai lời nào. khí có chút xấu hổ, chợt cử động, lấy đóa trâm hoa ra từ tay áo, đưa tới trước mặt nàng.

      Nàng ngẩn ra, nhìn kỹ lại, ngờ lại là trâm hoa mị ti lan của mình! d.đ,l-q-đ. Vẫn tìm thấy nên còn tưởng rằng để mất ở chỗ nào, ra là ở chỗ của y! Đây là chuyện gì?

      Y lạnh nhạt : “Xin lỗi vẫn quên trả lại cho ngươi, hôm nay ta tới, chính là để trả lại nó”.

      Nàng gì, đẩy đóa hoa trở lại.

      “Giữ , coi như ta tặng cho ngươi. Dẫu gì… chúng ta cũng xem như là bằng hữu mấy tháng. Ngày sau nếu có gặp được nương mình thích, đưa cho nàng ấy . Đó là trâm cài hình đóa mị ti lan độc nhất do thợ thủ công hoàng thất tạo ra, ta cũng cài qua. Hi vọng… ghét bỏ”.

      Y đón lấy, chỉ chăm chú nhìn nàng. Nàng lại nhìn y, chỉ đặt trâm cài trước mặt y, sau đó cúi đầu nhìn ly trà, cứ như thể trong đó có cá bơi vậy.

      “Ngươi có chuyện phiền não sao? Tại sao lại khóc?”.

      Y giọng hỏi, nàng cũng nghe được trong giọng điệu ấy có lo lắng dịu dàng hay .

      Nàng chỉ đành phải cười cười, giọng : “ có gì, cũng chỉ là sắp phải lập gia đình nên khá phiễn não mà thôi”.

      Vừa dứt lời, ly trà tay chợt rơi xuống bàn, bàn đều là nước trà hắt ra. Nàng phát hoảng, theo phản xạ định cất giọng gọi nha hoàn vào thu dọn, lại lập tức bị bụm miệng.

      “Đừng kêu, ngươi muốn cho bọn họ đều biết có người trong phòng sao?”.

      Trận kinh sợ tiếp theo của nàng, lại là vì bàn tay hơi lạnh của y.

      Y cứ… cứ như thế chạm vào nàng?

      Hoàng Tuyền thu tay lại với thần sắc tự nhiên, chỉ chạm vào bàn, thấy ly trà kia và mặt bàn đầy nước lập tức trở lại hình dạng ban đầu, giống như mọi thứ vừa rồi đều chưa hề xảy ra!

      Nàng nhìn đến ngẩn người, ôi… thiếu chút nữa quên mất y là quái…

      ngồi xuống ghế, nhàn nhạt : “ ra là ngươi muốn gả cho người kia”.

      Mắt nàng lóe lên, giọng : “Đúng, ta muốn gả cho ”.

      “Vậy ai? Ngươi muốn gả cho ai?”.

      Y hỏi như thế, giọng điệu vậy mà nghe qua có cảm giác xấu xa.

      Nàng nhất thời lại cuống lên, liều mạng bóp chặt cái chén trong tay, gần như muốn bóp nát nó.

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ai ta cũng. . . . . ."

      “Chẳng lẽ muốn gả cho ta?”.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      Chương 24 (5)

      Y cắt đứt lời ngập ngừng của nàng, đột nhiên hỏi vấn đề kinh thiên động địa. Chén trà tay nàng nhất thời rơi xuống đất, “xoảng” tiếng vỡ tan, tạo ra tiếng vang lớn.

      Nàng hốt hoảng, vừa muốn ngồi xổm xuống dọn dẹp lại muốn chạy thổi tắt nến bàn. Trời ạ! Nếu để cho những người khác biết được nửa đêm canh ba trong nhà còn có quái, nàng hoàn toàn xong đời!

      Y nhàng ngăn lại hành vi kích động của nàng, im lặng cắm đóa trâm hoa mới rồi vẫn con nắm trong tay lên tóc nàng, sau đó trầm giọng : “Như nàng thấy đó, ta chỉ là quái. Hơn nữa cũng phải là đại quái lợi hại gì, nếu như nàng nguyện ý theo ta, phải suy nghĩ cho kỹ càng”.

      Nàng ngẩn ra lúc, mới chợt hoàn hồn. Ngẫm nghĩ lát, khóe môi hơi vểnh lên, : “Như ngươi cũng thấy đó… Ta chỉ là người phàm bình thường… hơn nữa sắp phải lập gia đình. Nếu như ngươi nguyện ý muốn ta, cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng…”.

      Y ngẩn ra, nhìn nàng cả buổi, chợt bật cười.

      Nàng cắn môi, nhìn y lúc, cũng cười.

      Dường như tất cả đột nhiên trở nên rất đơn giản, ra người nàng vẫn luôn muốn chính là y.

      Mỗi ngày nàng nhớ, nàng oán, nàng vui mừng, ra cũng đều là vì y.

      Nàng muốn gả cho người khác, cự tuyệt dứt khoát như vậy, ra lại cũng vì y.

      Dường như cuối cùng nàng cũng nhận ra.

      “Ta muốn gả cho ai khác, người ta muốn là chàng”.

      Nàng cách nghiêm túc, sau đó mỉm cười với y. d,đ,l.q.đ. lạ là sau khi những lời như vậy, nàng lại hề cảm thấy ngượng ngùng, tựa như đó là chuyện hiển nhiên phải với y.

      Y lại đưa tay rút trâm hoa tóc nàng xuống, cất vào tay áo.

      “Nếu vậy, ta cũng thể làm gì khác hơn là đồng ý với nàng. Thu tín vật của nàng trước rồi lại ”.

      Đáy mắt y có ý cười rất sâu, thoạt nhìn vừa dịu dàng lại vừa vui vẻ.

      *Mèo Mạnh Mẽ*********************

      Tiểu Tứ nhi điên rồi!

      Các tỷ tỷ đều vụng trộm kháo nhau như thế.

      chỉ lần họ nhìn thấy nàng độc thoại vô cùng vui vẻ, có khi còn cười ra tiếng. Thị nữ hầu hạ nàng cũng cứ hễ đến tối, nàng lại để đèn sáng suốt đêm, sau đó ngồi trước bàn chuyện đến sáng. Sáng hôm sau lúc bọn họ đến thu dọn, bàn chỉ có ly trà, chưa từng được động tới.

      Có lúc họ gặp phải nàng trong hoa viên hay trong đình viện, nàng đều là cười tủm tỉm, mặt đỏ ửng. Chờ từ xa lại gần nhìn kĩ, nàng vẫn còn ngẩng đầu dường như chuyện với ai đó, nhưng bốn phía xung quanh nàng nửa người cũng có. Vô cùng quỷ dị.

      Phụ thân rốt cuộc cũng biết được tin tức đáng sợ này. Ông ta mình đến phòng xem nàng chút, mang theo bất cứ ai, cũng để cho ai biết.

      Cách cửa sổ, ông ta tận mắt chứng kiến nàng bưng ly trà độc thoại rất vui vẻ, dường như có người tiếp lời nàng. Mấy ngày thấy, sắc mặt nàng vốn u sầu nay lại trở nên hồng hào, khí sắc cực tốt.

      Ông ta khỏi nhíu mày.

      tình quá cổ quái, chẳng lẽ là có gì sạch hay sao? Mắt thấy lập tức phải đưa đến phủ người ta làm vợ rồi, bộ dạng trúng tà này phải làm sao bây giờ?

      Nghe lúc làm hỉ thường dễ gặp phải ít thứ hung tà ô uế, hẳn là Tiểu Tứ nhi bị chúng nó ám, phải mời pháp sư đến trừ tà mới được.

      “Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền, chàng sống đến bốn trăm năm rồi sao?”.

      “Hoàng Tuyền, sao mắt chàng lại là màu đỏ?”.

      “Hoàng Tuyền ta rất mến chàng”.

      “Hoàng Tuyền, ta muốn nghe chàng thổi sáo, có được hay ?”.

      "Hoàng Tuyền. . . . . ."

      Nàng cứ như chú chim sẻ, mấy ngày nay ngủ cũng yên, cơm cũng muốn ăn, giống như chỉ sợ y biến mất, liều mạng trò chuyện với y.

      Lời của y kì rất ít, hơn phân nửa là lắng nghe nàng , thỉnh thoảng mới đôi câu, rất ngắn gọn.

      Nàng cũng hỏi y bao giờ mang nàng , cũng hỏi y tại sao lại thích nàng. Nàng chỉ tán gẫu chuyện trời dưới đất với y, cái gì là dáng vẻ khuê các, cái gì là dè dặt hào phóng, tất cả đều bị nàng ném ra sau đầu. Nàng chỉ cần y là đủ rồi, chỉ cần y.

      Y cũng chưa bao giờ về sau bọn họ thế nào, chỉ dịu dàng nhìn nàng chuyện, ríu rít lôi kéo y, ánh mắt vô cùng cưng chiều.

      Những ngày vui luôn qua rất nhanh, chỉ còn năm ngày nữa nàng phải lập gia đình. Y vẫn , vẫn ở bên cạnh nàng.

      Nàng dường như quên mất chuyện phải gả , chỉ hy vọng vĩnh viễn tiếp tục như thế này.

      Chỉ hai người họ, vĩnh viễn.

      Phụ thân mời tới vô số pháp sư, mỗi ngày làm phép bên ngoài nhà nàng. Ban đầu nàng còn sợ hãi y bị người ta thu mất, sau lại thấy y vốn chẳng quan tấm đến, mấy thứ kinh văn chú ngữ kia có chút tác dụng nào với y. d đl.q.đ. Vậy nên nàng cũng an tâm, liền dứt khoát ra khỏi cửa, mỗi ngày lôi kéo ngồi bên bàn tán gẫu.

      “Hoàng Tuyền, chàng lợi hại. sợ mấy pháp sư kia sao?”.

      Nàng cách cửa sổ nhìn ra ngoài, đám pháp sư ăn mặc cổ quái. Có kẻ cầm kinh thư mà đọc, có kẻ bày bàn lên đồng, có kẻ cầm pháp khí cổ quái miệng đọc lẩm nhẩm, có kẻ dứt khoát ngồi xếp bằng dưới cửa sổ, mắt nhắm lại như ngủ.

      Hoàng Tuyền cười lạnh tiếng, “Nào loạn suốt ba ngày, bọn họ biết mệt mỏi ta cũng thấy phiền”.

      Y tới, nhặt lấy phiến lá cây rơi cửa sổ, ngón tay xát . Chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đột nhiên xuất mãng xã khổng lồ! Miệng giương to như chậu máu, răng nanh chìa ra, gào thét lao về phía các pháp sư kinh hoảng.

      Trong lúc nhất thời bên ngoài trở nên đại loạn, gào thét, khóc lóc, trốn chạy, khắp nơi là tiếng người huyên náo.

      Nàng há to miệng, cũng nên lời, lại thấy búng tay cái, mãng xà kia chỉ trong phút chốc hóa thành tro bụi, để gió thổi tan .

      Y mở cửa sổ ra, đôi mắt lửa đỏ lạnh lẽo quét vòng, những kẻ nhếch nhác kia đều hoảng sợ nhìn y, ai cũng dám động đậy dù chỉ chút.

      “Trở về học pháp thuật cho tinh thông rồi trở lại. Kinh văn chú ngữ đều đọc sai, bộ pháp lên đồng đúng, pháp khí thích hợp, linh thể thể xuất khiếu. Tài nghệ như vậy mà muốn khoe khoang trước mặt ta sao”.

      “Rầm” tiếng, cửa sổ khép lại, để lại vô số pháp sư sợ run bên ngoài, và Tần viên ngoại giận muốn chết.

      Nàng kéo tay áo y, nâng tay y lên liều mạng nhìn, nhìn cả buổi trời cũng tìm ra chỗ nào kì lạ. Ngón tay thon dài có lực, bàn tay sạch bóng loáng, đôi tay như vậy, làm thế nào mà đột nhiên có thể biến ảo ra cự mãng đáng sợ như thế?
      Hoàng Tuyền giơ tay vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng : “Nhìn cái gì? Cho là ta mọc ra thêm mấy tay sao?”.

      Nàng lắc đầu, giọng : “Ta chỉ yên tâm thôi, bọn họ có cách nào đối phó được chàng, ta rất an tâm. Ta sợ có người thu chàng mất”.

      Hoàng Tuyền ôm nàng vào lòng, nhàng vỗ về mái đầu nàng, thở dài : “Mấy tên pháp sư kia đều là giả, tất nhiên thể làm gì ta được”.

      Nàng áp mặt vào ngực y, : “Ta tình nguyện tin tưởng là ai có thể thu phục chàng”.

      Y trầm mặc lúc lâu, mới giọng : “Nàng biết sao? sợ nhất, chính là thần. Chỉ là bọn rất ít lại ở trần thế, nếu như mời được bọn họ, ta bị thu phục.

      Nàng khẽ run lên, gì. Hoàng Tuyền chờ lát, mới : “Đừng sợ, ta vĩnh viễn bị bắt, dù là thần, ta cũng để cho khiến chúng ta…”.

      Y tiếp, chỉ ôm nàng chặt, gần như muốn khảm nàng vào trong thân thể.

      “Tiểu Tứ, ta biết nàng sợ cái gì. Yên tâm, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau”.

      Nàng thào: “Hoàng Tuyền… ta… năm ngày sau phải gã …”.

      Nàng hề oán trách hay gấp gáp, nàng chỉ ra mà thôi, thế nhưng sao mũi lại chua xót như vậy? Cổ họng cũng phát khô, nàng rất muốn khóc.

      Tương lai mỹ lệ hư ảo kia, là trăng trong nước, hoa trong gương ư? Vẫn có thể giơ tay chạm lấy ư? Mấy hôm nay nàng liều mạng vất chuyện này ra sau đầu, điên cuồng hưởng thụ niềm vui sướng khi được ở cùng chỗ với y, nhưng y biết chăng? Nàng có bao nhiêu gấp, có bao nhiêu khổ sở. Nàng xa xỉ tiêu xài thời gian bên cạnh với y, chính là vì sợ về sau còn cách nào được gần nhau nữa.

      Nàng là người phàm rất đỗi bình thường, bình thường đến mức chỉ có chút dũng khí phản kháng áp bức của gia tộc. Mà y bên cạnh, chính là nguồn gốc của dũng khí đó, nàng quả thể tưởng tượng nổi nếu như y biến mất, nàng phải làm sao để sống nữa.

      ra nàng rất yếu ớt chịu nổi kích.

      Y im lặng lâu, mới giỏ giọng : “Tiểu Tứ, nàng là của ta. Yên tâm , tất cả đều thuận lợi qua ”.

      Bọn họ hẹn ước ba ngày sau gặp mặt tại trung đình, bởi vì y cần rời ba ngày.

      Y vốn phải nên rời sớm chút, an bài chuyện sau này, nhưng y lại bỏ được nàng.

      Nàng đáng thương như vậy, ngày đêm ngừng lôi kéo y, chỉ vì để nhìn thấy y lâu hơn, y có cách nào rời khỏi nữ tử tâm cần y như thế.

      Cho nên y lưu lại lâu như vậy, hôm nay mới phải .

      Nàng xoay người sang nơi khác, dám nhìn cảnh y biến mất. Dẫu cho hết sức nỡ, hết sức lo lắng, nàng vẫn để y tạm thời lìa xa.

      Bởi vì y muốn về sau nàng theo y phải ăn gió nằm sương, y cần phải trở về chuẩn bị rất nhiều thứ.

      Có lẽ lúc ấy còn chưa để cho y mới tốt… Ít nhất, bọn họ cũng còn có thể có được thời gian ba ngày vui vẻ.

      *Mèo Mạnh Mẽ - ********************

      Tần viên ngoại thần tình nghiêm túc nhìn nam tử đột nhiên tới trước mặt này.

      Sáng sớm người này chợt xuất trước mặt ông ta, cho ông ta biết trong tòa nhà này có khí ngất trời, sau đó hỏi ông ta có phải gần đây có người nào có hành vi quái lạ hay .

      Tần viên ngoại nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen tuấn mỹ nọ hồi lâu, trẻ tuổi khác thường, toàn thân y phục đen kiểu dáng cổ xưa, lại hết sức cao quý. Mái tóc đen nhánh xõa lưng, sáng bóng khác thường. Gương mặt kia lại càng thêm phong thần tuấn tú, thần thái phấn chấn.

      Thấy thế nào cũng giống nhân vật… quý công tử, thiếu niên như vầy có thể hàng ư?

      Người nọ nhìn bốn phía chung quanh lúc, rồi quay đầu lại mỉm cười, giọng điệu trầm .

      “Xem ra chỉ là tiểu mấy trăm năm, tu vi cũng tinh thuần. Như vậy mà thu cũng đáng tiếc, chừng ngày sau có thể tiến nhập thần giới. như vậy, ta nhúng tay vào. Viên ngoại, cáo từ”.
      xong xoay lưng bước , ngay cả lễ cũng bái, Tần viên ngoại kinh ngạc lúc mới vội vàng hô: “Chờ chút! Đại tiên xin dừng bước!”.

      Người nọ đột nhiên dừng lại, hoàn toàn thu lại nụ cười mặt vừa nãy, biến thành vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.

      “Ta phải là Đại tiên gì cả, viên ngoại đừng có gọi nhầm”.

      Tần viên ngoại bị khí chất cao quý của làm chấn động, vội vàng cười xòa mà : “Vậy… tôn giá xưng hô như thế nào?”.
      (*)Tôn giá: Tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện.

      Người nọ cười nhạt, ngạo khí ra giữa đôi mày.

      Ta là thần, Ngũ diệu Thái Bạch”.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 24(6)
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ


      “Thái Bạch tiên sinh! Xin ngài hãy thu phục con nghiệt đó !”.

      “Thái Bạch tiên sinh, biết y dùng pháp gì, mà yểm nữ nhi nhà ta rất chặt, bây giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng bước ra nửa bước!”.

      “Nó sắp phải gả ! Bộ dạng như thế, chẳng phải muốn gấp chết ta sao?”.
      Tần viên ngoại theo sau ngừng, Thái Bạch dừng bước, như có điều suy nghĩ.

      “Chẳng lẽ là nhập vào người? Nếu vậy phải phải bắt mới được”.

      Tần viên ngoại mừng rỡ, vội vàng gật đầu.

      “Đúng vậy! Ta cảm thấy có gì đó đúng! Nhất định là bị nhập rồi! Thấy nó mỗi ngày lầm bầm lầu bầu, đúng là khác gì kẻ điên. Làm sao mà ta đau lòng cho được!”.

      Thái Bạch xoay người, : “Mang ta đến chỗ con ngươi, ta xem tình huống trước rồi lại ”.

      Nàng ngẩn người trong phòng, đột nhiên cửa bị người ta đẩy mở, dọa nàng giật mình.

      bóng dáng màu đen bước nhanh vào, là nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi! Nàng lấy làm kinh hãi, muốn chuyện, người nọ bước tới trước mặt nàng, duỗi tay điểm lên trán nàng.

      Nàng nhất thời cảm thấy toàn thân như bị người ta dùng dây trói lại, thể động đậy dù chỉ chút. Nàng hoảng sợ nhìn người kia, lại thấy thản nhiên nhìn nàng, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, cực kì trang nghiêm.

      Nàng nhất thời bị chấn động, được lời nào.

      Tần viên ngoại lo lắng nhìn , liều mạng xoa xoa hai tay, cũng biết phải như thế nào với nam tử nghe bảo là Thần kia về đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân.

      Mắt thấy điểm ngón tay trán Tiểu Tứ nhi, ngoài ra có động tĩnh gì khác, qua lúc lâu, mới thu tay lại.

      phải là nhập vào người, yên tâm ”.

      xoay người muốn , Tần viên ngoại vội la lên: “Dù có nhập vào người chăng nữa, y cũng là quái đó! quái làm sao có thể ở cùng con người? Đây phải là hại cả đời tiểu nữ sao! Ngài là Thần, tại sao lại trừ ma diệt ? Hay tại ngài có cách nào trị được y mà chỉ đến đùa giỡn ta?”.

      Thái Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, khí thế cực kì kinh người, Tần viên ngoại nhất thời sợ đến mức dám thêm gì nữa.

      nhìn ông ta hồi lâu, rồi mới chậm rãi : “Được, nếu ngươi Thần phải trừ , ta trừ cho ngươi xem, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có hối hận”.

      hối hận! Tại sao phải hối hận chứ? quái là thứ tà ác! Vốn nên tồn tại cõi đời này! Vậy phải phiền toái ngài rồi Thái Bạch tiên sinh! Bây giờ vẫn còn sớm, ta lập tức cho người thiết yến…”.
      (*)Thiết yến: bày tiệc.

      cần”.

      Thái Bạch cắt lời ông ta, rồi xoay người nhìn về phía Tần tứ tiểu thư

      “Ngươi và y nhau? Ngươi biết y là quái sao?”.

      Nàng nhúc nhích, nắm chặt hai tay, móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, đau như kim châm muối xát.

      cũng được, người cũng được… Ta chỉ biết y là người mà ta muốn nhất”.

      Thái Bạch cười nhạt, “Tình vốn là thứ hư ảo, y là quái có tu vi thanh khiết, ngày sau tất có tiền đồ, cần gì phải vì chuyện nữ nhi tình trường mà trễ nãi? Huống chi các ngươi vốn chung đường, có ở cùng nhau, với y chẳng qua cũng chỉ là mấy chục năm vui vẻ ngắn ngủi. Tuổi thọ của quái phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, ngươi tội gì phải cố chấp?”.

      Nàng chợt cười lạnh, hung hăng ném ly trà bàn xuống đất, mảnh vỡ rơi đầy mặt đất.

      “Mấy chục năm vui vẻ cũng tốt, chuyện đương cũng tốt, dù sao đây cũng đều là chuyện riêng giữa ta và y, có liên quan gì tới ngươi?! D.đ,l qđ. Tại sao lo làm Thần của ngươi ? Chúng ta có lỗi gì? Chúng ta làm chuyện gì thương thiên hại lý? Là Thần có thể đến hàng cách hùng hồn sao?!”.

      Nàng lạnh giọng hét, đạp mảnh vỡ bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào . Tần viên ngoại bị nàng dọa, khỏi bước lui mấy bước.

      Tiểu Tứ nhi! Sao ông lại chưa bao giờ biết tính tình của nàng lại mạnh mẽ đến thế?

      Thái Bạch lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu mới : “Ngươi đúng, Thần là phải hàng . Tuy nhiên hôm nay ta thu phục y, ta chỉ muốn ngươi nhìn cho kĩ, ngày ước định của ngươi và y, rốt cuộc y có tới hay ”.

      Nàng đột nhiên ngẩng đầu, oán hận : “Đương nhiên là y đến! Ngươi cho rằng chỉ cần mấy câu, ta quay đầu ư?”.

      Thái Bạch cười lạnh lùng, “Ngươi cứ nhìn cho kỹ. Nếu như y tới , ta liền buông tay để các ngươi , ai cũng đừng hòng cản trở. Nếu như y tới, ngươi thế nào?”.

      Nàng nắm chặt tay, trầm giọng : “Nếu y , ta liền nghe lời gả ”.

      --Mèo Mạnh Mẽ--*******************--

      Nàng bị phụ thân nhốt vào căn phòng tối đen như mực, trong phòng rất đơn sơ, chỉ có ô cửa sổ nho mở ra tường phía tây, để nàng có thể nhìn được cảnh sắc ở trung đình.

      Để đề phòng nàng tự sát, tường trùm tầng vải bông dày, xà ngang cũng cho người phá , trong phòng trống rỗng, chỉ có bàn trang điểm nho , và chiếc giường đơn sơ.

      Nàng ăn uống, chỉ nhìn ra cửa sổ.

      Cây nguyệt quế trong trung đình thỉnh thoảng lại bị gió thổi đung đưa, thỉnh thoảng lại bị ánh trăng bao phủ.

      Nàng cứ nhìn như thế biết bao lâu, vẫn luôn ảo tưởng chỉ khắc sau đó thôi bóng người màu bạc xuất , nhìn nàng dịu dàng, cho nàng biết y sắp xếp hoàn tất, về sau nàng chính là người của y.

      Lúc nàng nghĩ như vậy, thường bật cười mình.

      Cười xong, nàng rơi nước mắt, bởi vì ngoài trung đình có gì cả, trừ cây nguyệt quế đơn kia.

      Nàng cứ như thế nhìn suốt ba ngày, mắt cũng muốn chớp.

      Ba ngày, trung đình nửa bóng người cũng thấy.

      Nàng chợt giật giật đôi tay sớm chết lặng và cứng nhắc, cười buồn bã, trái tim chậm rãi trầm xuống.

      Ngày thứ thư, là ngày nàng lấy chồng. Sáng sớm liền có đội ngũ kiệu hoa khua chiêng gõ trống, vui sướng đến cửa Tần phủ.

      Nàng siết chặt tay, tuyệt vọng nhìn cây nguyệt quế đơn kia, trong lòng chợt trống rỗng, thể nghĩ được gì nữa.

      Y tới, y có tới.

      Y là , y đối với nàng chỉ là chơi đùa nhất thời.

      Có lẽ y lấy tình làm thứ hư ảo, theo nàng đùa mấy ngày.

      Y lại biết, mấy ngày kia chính là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

      Khoảng thời gian là vui đùa đối với y, lại chính là hồi ức quan trọng nhất của nàng.

      rất đơn giản, nàng bị đùa giỡn, nàng bị lừa dối.

      Chỉ thế mà thôi.

      Nàng chậm rãi đứng lên, trong mắt là vùng trống rỗng.

      tới trước bàn trang điểm, nàng cầm lược lên chải tóc chậm chậm.

      Thiếu nữ tái nhợt vô hồn trong gương như đột nhiên biến thành thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, đóa trâm hoa mị ti lan trắng noãn cài bên tai, còn người mà đáy lòng nàng khao khát nhất, ở phía sau nàng, nhàng hái đóa hoa ấy , mỉm cười với nàng và : “Nàng là người của ta, trâm hoa này, lấy làm tín vật ”.

      Nàng chợt cười, yếu ớt tiếng: tốt.

      bàn trang điểm, chợt xuất hai giọt nước, lâu cũng rút .

      Cửa phòng bị mở ra, người vào là vú già thân cận trông nom nàng từ đến lớn, trong tay cầm giá y đỏ như máu, theo sau là cha và kẻ gọi là Thần Thái Bạch kia.

      “Y tới”.

      Thái Bạch thản nhiên , nhìn dung nhan trắng bệch của nàng.

      Nàng gì, yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, từ từ chải đầu.

      Tần viên ngoại vội vàng cười : “Nhất định là nghiệt kia e sợ thần lực của Thái Bạch tiên sinh, nên dám tới! Tiểu Tứ, mau thay giá y! Kiệu hoa sớm chờ ở cửa! được tùy hứng nữa!”.

      Ông ta ra hiệu cho vú già kia đến trang điểm cho nàng, lòng tràn đầy vui mừng, luôn cười khép miệng.

      Thái Bạch liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt : “Ngươi vui quá nhỉ”.

      Ông ta cười hà hà mà : “Đó là đương nhiên rồi! Thái Bạch tiên sinh ngài biết đấy thôi, tiểu nữ này của ta luôn luôn tùy hứng, để nó theo nghiệt kia, làm sao mà ta yên tâm được? Nhà chồng này của nó, muốn gia thế có gia thế, muốn thế lực có thế lực, gả cũng bẽ mặt tổ tông Tần gia chúng ta!”.

      Thái Bạch gì, chỉ liếc nhìn Tần Tứ, trong mắt thoáng qua vẻ thương hại, chớp mắt liền biến mất.

      Tần viên ngoại cười tủm tỉm đưa Thái Bạch đến căn phòng , nịnh nọt : “Quả nhiên là Thần Thái Bạch! khó lường! Ngài làm thế nào mà khiến tiểu nữ cho là qua ba ngày chứ phải ngày?”.

      Thái Bạch vẫn gì, xoay người rời , Tần viên ngoại vội vàng đuổi theo cười xòa mà : “Là lỗi của ta! Làm sao có thể để ngài tiết lộ thiên cơ chứ? Ngài đừng ! Buổi tối nhất định phải tham dự tiệc mừng của tiểu nữ mới phải! Đó là vinh dự của Tần gia chúng tôi!”.

      Thái Bạch lạnh nhạt : “ cần, ta chỉ cần người hối hận là tốt rồi. Ngươi cứ xuống, cần đến phiền ta”.

      Tần viên ngoại luôn mồm dám dám, rồi lui ra ngoài chiêu đãi tân lang Vu công tử đến rước dâu.

      Thái Bạch đứng trong trung đình, bấm tay tính toán, thần sắc có chút sầu não.

      làm phép căn phòng ấy, khiến nữ tử kia cho rằng ba ngày trôi qua mà cắt đứt ý niệm, lại nghĩ rằng…

      Đây là ý trời sao?
      Last edited by a moderator: 9/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :