1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự mê hoặc của yêu hồ - Thập Tứ Lang (24/35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      ta đoán bạn Mẫu đơn là hỏa thần còn bạn Tư đồ la hồ 3 ngàn năm pk ta

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      16. NÚI YÊN HỒNG

      Hoàng Tuyền khôi phục thái độ bình tĩnh trước nhất, rằng mà phóng tới, thò tay túm lấy Mẫu Đơn. Ưng Vương Dực rống lớn tiếng, vừa kinh hoảng vừa tức giận. Gã bổ chưởng về phía Hoàng Tuyền, rồi thừa dịp y lật người tránh né mà nhảy lên cây tùng, chỉ trong chốc lát chạy trốn xa hơn mười trượng.

      Gã chợt hung tợn cúi đầu nhìn tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch trong ngực. Tại sao?! Tại sao thần hỏa thể đốt cháy nàng?! Thần hỏa có thể đốt cháy vạn vật đến hầu như còn, mà lại thể đối phó nha đầu người phàm trước mắt?! sai ở chỗ nào? Là do pháp lực của gã ? Hay là do thân thể nàng đặc biệt?

      "Hoàng Tuyền! Ta đem nha đầu này ! Có bản lĩnh tới tộc lang núi Yên Hồng! Ta chờ ngươi!"

      Giọng Ưng Vương Dực truyền tới từ nơi xa trăm dặm, lượn lờ dứt, dần dần xa. Hoàng Tuyền tức tối nện đấm lên cây, cây tùng cao to lập tức nứt gãy, ngã rầm xuống đất.

      Y ngoái đầu nhìn Tư Đồ, lại thấy ngực y có vết thiêu lớn, vẻ mặt khổ sở mà duy trì động tác giơ tay, ngơ ngẩn nhìn tay mình. Hoàng Tuyền hé miệng muốn điều gì đó, nhưng cuối cùng lại , xoay người bước tới đàn tế, ôm Thủy hôn mê xuống.

      Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, hề nhúc nhích. Hoàng Tuyền giơ tay sờ quần áo nàng, kiểm tra ngực nàng, chỉ còn vài chỗ có chút ẩm ướt. Có vẻ nàng bị thần hỏa trực tiếp đốt cháy, nhưng cũng bị thương tổn nặng. Hoàng Tuyền vỗ vỗ mặt nàng, giọng : "Thủy , Thủy ? Có nghe lời ta ?"

      Ngón tay của nàng hơi nhúc nhích, lông mi rung rung, hình như là có phản ứng, nhưng vẫn thể động đậy. Hoàng Tuyền yên lặng lúc, đỡ nàng lên, đưa ngón tay vào áo nàng, trượt dọc xuống theo khung xương mảnh khảnh. Đầu ngón tay đến chỗ nào, nơi đó liền có vết nước xuất .

      Thủy chợt khe khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đỏ rực của y. Ngón tay êm ái của y vuốt sống lưng nàng, chậm rãi truyền lực của mình cho nàng. Thủy nhịn được khẽ mỉm cười, "Ngươi… cũng có lúc… dịu dàng sao"

      Hoàng Tuyền có chút sửng sốt, cúi đầu nhìn, lại thấy nàng ngủ mê man do hao hết lực. Đôi mi dày đậm khẽ rung, giống như cánh bướm. Dung nhan hàng đêm quấn quanh suốt bảy trăm năm lúc này yên tĩnh ngủ say ngay trước mắt, trong lòng y vừa ngọt vừa đắng, cũng là cảm giác gì. biết, nàng phải nàng ấy. Nhưng đối mặt với dung nhan giống nhau như ai đánh tráo, có lạnh lùng đến đâu, lí trí đến đâu cũng thể ngó lơ.

      nhịn được mà thở dài tiếng trầm thấp, y lựa chọn con đường về phía tây này, rốt cuộc là đúng là sai? Vốn chỉ là ôm lòng riêng muốn được ở gần gương mặt quen thuộc này đoạn thời gian, lại ngờ rằng bạn đồng hành đều có chỗ cổ quái.

      Trước đến việc tại sao Mẫu Đơn thân là người phàm mà lại sợ thần hỏa thiêu đốt, đến bây giờ y vẫn dám tin tưởng đó là chuyện xảy ra. Dọc đường , dựa vào nhãn lực của y lại hề phát Mẫu Đơn có chỗ nào đặc biệt, vậy chỉ có thể tình quỷ dị vượt khỏi phạm vi năng lực của y rồi…

      Lại Tư Đồ, thân là hồn phách, còn là tiểu nửa đuôi, vậy mà bị thần hỏa xuyên thủng ngực cũng hề lập tức hồn phi phách tán, chỉ bị cháy rụi mảng y phục mà thôi, thể cổ quái. Hơn nữa. . . . . .

      Y lại ngoái đầu nhìn về phía Tư Đồ, thấy rụt tay về, ngơ ngác nhìn theo hướng Ưng Vương Dực biến mất. Đôi mắt hồ ly hẹp dài xinh đẹp mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, rung động lòng người mà lại cực kì sắc bén. Hoàng Tuyền cả kinh, chăm chú nhìn lại chỉ thấy ánh mắt thất thần.

      Kì lạ. . . . . . Quá kì lạ rồi! Hoàng Tuyền hít hơi, bước đến cạnh Tư Đồ, trầm giọng : "Chúng ta nhanh núi Yên Hồng, càng trễ tiểu nha đầu càng nguy hiểm."

      Tư Đồ lơ đễnh nhìn y cái, từ từ gật đầu.

      Hoàng Tuyền dừng chút, : "Ta nghĩ Ưng Vương Dực tạm thời làm gì nàng, thứ nhất là đường xá núi Yên Hồng khá xa xôi; thứ hai nhất định cũng muốn biết tại sao thần hỏa có tác dụng đối với nàng. Ngươi tạm thời cần quá lo lắng. Chúng ta lập tức núi Yên Hồng, đoán chừng chậm hơn quá lâu."

      Tư Đồ gì, chỉ vỗ vỗ y phục bị đốt ngực, mảnh vụn rơi xuống, biến mất trong nháy mắt. Mà vết thương vốn bị đốt cháy ngực lại còn chút dấu vết, nguyên vẹn nằm phía sau mảng y phục bị mất. Hoàng Tuyền liếc mắt cái, im lặng quay lại bế Thủy lên.

      **************

      " quái chết tiệt! Buông ta ra!" Mẫu Đơn dùng sức nện Ưng Vương Dực, chỉ thiếu nước chưa liều mạng túm tóc mà giật, nhe răng mà cắn. ra phải nàng muốn giật, cắn, mà chỉ tại tóc thân gã vẫn luôn có tầng lửa đỏ bao quanh, nàng sợ phỏng tay.

      Ưng Vương Dực nhẫn nại chịu đánh đường, sắc mặt càng ngày càng trầm, cứ như lệ quỷ. Gân xanh trán gã dần dần lộ ra ngoài, tim đập bịch bịch, hiển nhiên là nhịn hết sức khổ cực. Mà lửa giận cố nén rốt cuộc cũng bạo phát vào lúc Mẫu Đơn có ý đồ cào cấu gã!

      Ưng Vương Dực hé răng, chỉ nhìn chằm chằm nàng cách ác liệt, đôi đen nhánh như đao kiếm sắc bén, đâm sâu vào lòng nàng, dọa nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, lời ra đến khóe miệng nhưng phun được nửa chữ!

      "Ngươi nghe cho kỹ, ta mặc kệ vì sao ngươi sợ thần hỏa! Nếu như ngươi chọc giận ta chớ trách ta khách khí!"

      lãnh xong, sau đó tay túm Mẫu Đơn đặt vai lôi ra, ôm ngang hông nàng rồi nhảy lên cây cao. Mẫu Đơn vừa giận lại vừa sợ, uất ức gần chết. Lửa người tên quái này làm nàng đau quá! *******************. Có điều tuy đau, nhưng lại cháy. Nàng nhịn được mà thò tay chạm vào tầng lửa đỏ người gã, hơi nóng chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. giống với cảm giác bỏng rát đầy trời khi gã lần đầu xuất trước mặt nàng.

      Chuyện này là sao?

      Ưng Vương Dực im lặng liếc nàng cái. Nha đầu người phàm này phá hủy lễ tế năm nay gã cẩn thận chuẩn bị, nếu phải nàng chẳng chút phản ứng với thần hỏa của gã, gã sớm giết nàng, tránh khỏi mang đường cản trở. Bây giờ tốt rồi, Lưu Hỏa sơn chiếm cứ năm trăm năm bị tên xà công phá, lễ tế chuyên tâm chờ đợi bị con nha đầu này nhiễu loạn, thù này báo, gã sao đáng xưng Ưng Vương Dực?!

      ***************

      Tộc Lang núi Yên Hồng là chỗ tụ tập của giới, gần Thần giới phía tây nhất. Ưng Vương Dực vừa chạy băng băng vừa bấm ngón tay, nếu như gã tính sai, "Người kia" bây giờ chắc còn ở núi Yên Hồng. Bây giờ , vừa vặn có thể vòng qua đám Lang đáng ghét kia mà trực tiếp tới đỉnh núi tìm —— người kia là “bán thần” có thể dùng đôi mắt thần nhìn thấu toàn bộ bản chất, nguyên hình, kiếp trước kiếp này.
      (*)Bán: nửa

      Bị gã vác người chạy liên tục ngày đêm, mắt Mẫu Đơn gần như mở nổi, chỉ thấy người vấp , sảy , cứ vậy mà muốn ngủ luôn! Vào lúc nàng miễn cưỡng đấu tranh với cảm giác buồn ngủ , giọng lạnh lẽo của Ưng Vương Dực đánh bay sương mù buồn ngủ.

      "Mở mắt nhìn cho kỹ, cả đời mấy người phàm các ngươi chỉ sợ cũng thể nhìn thấy kỳ cảnh này."

      Mẫu Đơn vội vàng mở mắt, cảnh tượng nhìn thấy được lại khiến cho nàng nghẹn họng thiếu chút nữa quên luôn quá khứ.

      "Đây. . . . . . Đây là chỗ nào?!"

      Tay nàng run run chỉ lên ngọn núi bay lơ lửng trung. Ngọn núi kia cực kì nguy nga tráng lệ, lởm chởm quái thạch, nhìn từ đằng xa thấy xanh um tươi tốt, chỉ có màu xanh lá cây, ở giữa còn xen lẫn màu vàng xinh đẹp và màu đỏ rực rỡ, nghĩ chắc là cây phong ở lưng chừng núi! Mây mù lượn lờ quấn quanh đỉnh núi chân núi, khiến hơn nửa ngọn núi biến mất trong làn sương mù trắng.

      Nhưng trừ đám cây cối xanh biếc kia, Mẫu Đơn lại có cảm giác ngọn núi lơ lửng trung kia có gì đó quỷ dị. Nó cứ an tĩnh phiêu lãng trong trung, bị sươn mù vây quanh như thế, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ngọn núi và vách đá đen khiến người ta nhịn được mà rợn cả tóc gáy. Mẫu Đơn cũng biết tại sao mình lại có cảm giác này, ngọn núi kia khiến nàng có dự cảm lành. . . . . .

      "Đó chính là núi Yên Hồng, địa bàn của tộc Lang ." Tâm tình Ưng Vương Dực có vẻ rất tốt, giọng cũng buông lỏng rất nhiều, "Mỗi lần tới đều có cảm giác giống nhau! Quả là sắc sảo phi thường!”

      Mẫu Đơn nhìn chung quanh chút, nàng bị Ưng Vương Dực kẹp trong tay, đứng trước vách đá. Mà từ vách đá đen trông sang, ngọn núi nguy nga nổi bồng bềnh giữa trung kia lại sâu lường được. Dường như cả ánh nắng mặt trời phía chiếu xuống cũng bị nuốt mất, tựa như con quái vật khoác xiêm y hoa mỹ lơ lửng giữa bầu trời.

      "Ngươi. . . Lang biết bay sao?! Trừ bay lên, căn bản có đường khác mà!"

      Mẫu Đơn kinh hồn bạt vía nhìn vách đá tràn đầy mây mù, ai biết nông sâu? Ngọn núi kia mặc dù thoạt nhìn khổng lồ, ra lại bay rất xa, có cầu, có xích sắt, chẳng lẽ phải mọc cánh bay lên sao? Sao nàng lại biết lang biết bay vậy?

      Ưng Vương Dực đáp, chỉ cúi đầu câu "Nắm chặt" liền nhàng lật người cái, nhảy xuống vách núi! Mẫu Đơn thể ức chế mà hét to! thanh yếu dần trong tuyệt cốc ngàn năm, phá tan mấy đám mấy nhàn nhã trôi.
      (*)Tuyệt: Ngắn cách với bên ngoài, có lối thông ra.

      Thân thể cấp tốc rơi xuống, Mẫu Đơn nắm chặt y phục Ưng Vương Dực theo bản năng, trong lòng chỉ nghĩ xong rồi, lần này chết chắc. Nhảy xuống từ vách núi đen ngàn trượng, là hành vi chỉ có kẻ điên mới làm… Ưng Vương Dực này chịu đả kích quá lớn nên mất trí rồi…

      Tiếng lạnh lẽo của Ưng Vương Dực chợt truyền đến bên tai, "Buông tay ra."

      Nàng kinh ngạc, ah? ràng bọn họ ngã xuống cực nhanh mà! Sao bất tỉnh, mắt hoa đầu choáng? Nàng vội vàng mở mắt, lại thấy bốn phía là khoảng tối đen, phảng phất có chút ẩm ướt sượt qua bên mặt, có lẽ là mây mù. Đôi tay túm quần áo của nàng chợt bị người ta thô lỗ kéo ra, nàng đau đến nhíu mày. quái đáng chết! Bộ gã tưởng nàng thích túm áo gã lắm sao?!

      "Sắp đến nơi rồi." Gã lạnh lùng , "Nếu như sợ tới mềm đùi rồi tự giải quyết ."

      Cái tên quái này sao có thể ác liệt như vậy?! Mẫu Đơn tức giận đến toàn thân phát run, nên lời. Có trời mới biết bây giờ nàng nhận ra Hoàng Tuyền đáng biết bao nhiêu! Ông trời ơi, phù hộ Hoàng Tuyền bọn họ nhất định phải tới cứu nàng! biết Ưng Vương Dực chết tiệt này còn muốn hành hạ nàng như thế nào nữa đây!

      Thân thể chợt chấn động, hai chân lại có cảm giác đạp trúng đất. Mẫu Đơn sững sờ, người vững vàng đứng mặt đất! Ưng Vương Dực cắp nàng trong tay nữa, gã chút khách khí nắm cổ tay Mẫu Đơn, sải bước về phía trước. Cổ tay Mẫu Đơn đau, người cũng đau đớn. Chung quanh là mảng tối đen khiến người ta hít thở thông, thể nhìn thấy gì. Nàng bị lôi té lên té xuống, cái tay khác huơ huơ , nhưng sờ được thứ gì cả.

      Kỳ quái, phải bọn họ nhảy xuống từ vách đá sao? Hai bên phải là sơn cốc chật hẹp mới đúng chứ! Sao lúc lại có cảm giác xung quanh trống trải?

      "Đây mới là núi Yên Hồng, lúc nãy chỉ là ảnh ngược trong mây mù thôi."

      Tiếng Ưng Vương Dực chợt vang lên trong bóng đêm, Mẫu Đơn vội vàng trợn to hai mắt lên mà nhìn chung quanh, nhưng vẫn nhìn được gì, trước mắt chỉ là khối đen đặc, đưa tay thấy được năm ngón.

      Ưng Vương Dực như chợt nhớ ra điều gì đó, : "Ta quên mắt người phàm thể nhìn thấy nơi này."

      Mẫu Đơn cảm thấy cái tay nóng bỏng dán lên mí mắt, làm nàng nóng đến quát to! Vội vàng dùng sức đẩy tay Ưng Vương Dực ra, nàng vừa há miệng muốn mắng, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người!
      Last edited: 25/9/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 17: MỞ ĐƯỜNG

      Trước mắt là cái “động” lớn sâu thẳm tối đen . chính xác hơn, nên gọi là động. Đó chẳng qua là màu đen mênh mông vô bờ bến, yên tĩnh tiếng vang mà tồn tại trước mắt Mẫu Đơn.

      có chút ánh sáng nào, chẳng qua màu sắc của “động” còn thâm sâu hơn màu đen quanh mình chút. Cứ nhìn nó như vậy cũng có cảm giác tựa hồ có lực lượng cổ quái nào đó kéo người vào trong. Mẫu Đơn nhịn được mà lùi bước, lại lập tức bị túm lấy cổ tay kéo về phía trước.

      Nàng muốn gì đó, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng nàng căn bản có cách nào nhúc nhích, Ưng Vương Dực túm cổ tay nàng rất chặt, túm đến phát đau, sức lực lớn kinh người. Nàng cứ bị kéo từng bước từng bước về phía cái “động” giới hạn ánh sáng kia.

      Đây là núi Yên Hồng sao? Núi ở chỗ nào chứ? Là cái “động” đen hù đó sao? Những thứ tráng lệ nguy nga mới vừa rồi nhìn thấy vách núi kia, lại là cái bộ dạng này? Trời ạ, bảo nàng tin thế nào cho được!

      Ưng Vương Dực vừa lại vừa bấm ngón tay, sau đó rốt cuộc hàng mày nghiêm nghị cũng giãn ra đôi chút.

      Xem ra người gã muốn tìm ở chỗ này, chỉ cần tránh né hành tung đám Lang núi, gã rất nhanh tìm thấy người kia. Sau đó dùng đôi vô đồng nhãn của người kia, nhìn thấu bí mật của nha đầu người phàm này.

      (*)Vô đồng nhãn: Mắt có đồng tử.

      tay chợt truyền tới lực phản kháng. Gã kiên nhẫn xoay đầu lại, tay nhấc bổng Mẫu Đơn liều mạng vùng vẫy lên!

      "An phận chút cho ta!" Gã nắm cổ áo nàng, trầm giọng ra lệnh.

      Sắc mặt Mẫu Đơn trắng bệch, hai tay túm chặt lấy tay gã, rồi đột ngột cúi đầu dùng hết sức mà cắn lên tay gã! Con quái chết giẫm này! Dọc đường vẫn luôn khi dễ nàng, bây giờ lại muốn dẫn nàng đến cái chỗ quỷ quái này! Nàng hận chết gã! Dù có cách nào chạy trốn, cũng muốn cho gã biết Mẫu Đơn nàng phải nhân vật dễ dàng để người ức hiếp!

      Tay của gã rất nhanh bị nàng cắn nát, thứ máu nóng bỏng như nước sôi tuôn vào miệng nàng. cơn đau nhức kịch liệt. Nàng cắn chặt, làm thế nào cũng nhả miệng, nước mắt bị ép tràn ra, hòa lẫn nước mũi, cả mặt hỗn loạn.

      Ưng Vương Dực im lặng nhìn nàng. Đột nhiên giơ tay lên, nhàng bổ sau gáy nàng. Thân thể Mẫu Đơn lập tức mềm nhũn, tê liệt ngã xuống, bị cánh tay gã câu lại.

      Gã cúi đầu nhìn vết thương máu thịt be bét nơi hổ khẩu. Tức giận trong lòng, muốn cứ thế đánh chết nàng! Nhưng vẫn đứng tại chỗ mà nhịn hồi lâu, gân xanh nhảy tưng tưng trán. Lúc sau, gã tay đưa Mẫu Đơn lên lưng, mặt mày tái xanh bước nhanh về phía động đen.

      (*)Hổ khẩu: Vùng giữa ngón giữa và ngón cái.

      ra cái động vốn là vực sâu đáy, tới gần, liền có thể nhìn thấy con đường hẹp dài, lượn vòng hướng xuống, hoàn toàn thấy được điểm cuối. Ưng Vương Dực có chút do dự, cứ thế bước lên đường mòn, nhanh xuống dưới.

      Núi Yên Hồng hoàn toàn trái ngược với cái bóng vách núi, người kia hẳn phải ở nơi nào đó ở tầng dưới cùng. Các tầng giữa, đều là nơi Lang thường xuyên hoạt động. Nếu như muốn tránh Lang , bắt đầu từ tầng đầu liền phải lựa đường vòng mà , để tránh kinh động đến đám Lang giác quan nhạy bén kia.

      Ưng Vương Dực đột ngột trồi lên từ mặt đất, sải bước dài nhảy xuống mảng tối đen kia, thân thể rơi xuống tới nửa khắc, trước mắt chợt rực sáng mãnh liệt. Gã xoay người, vững vàng tiếp đất. Nhìn qua bốn phía, ra gã đến tầng đầu - hồ Tuyết Phong.

      Bầu trời vẫn là mảng tối đen thăm thẳm, chẳng qua có thêm đốm đốm huỳnh quang bay lượn khắp nơi, nhưng trông giống đom đóm. Sâu kín phát sáng, khiến cả hồ Tuyết Phong đều ánh lên màu lam gần như trong suốt. Đất dưới chân có màu đen nhạt, chung quanh là mảng rừng phong màu trắng bạc, um tùm dày đặc, lá cây trắng bạc bị gió biết từ đâu thổi tới, xào xạc vang lên. Ngoài ra, còn bất kì tiếng động nào khác.

      cái hồ tựa như khối thủy ngọc lớn màu xanh lam, tia sóng gợn, nằm tĩnh lặng giữa rừng phong. Ưng Vương Dực nhìn bốn phía hồi lâu, chắc chắn có Lang , mới chậm rãi tới.

      Mấy đốm sáng khó hiểu bay múa đầy trời kia đều tự động dạt ra mỗi khi gã tới gần ba thước. Gã vừa vừa cảnh giác quan sát chung quanh. Rừng phong cực kì lớn, lại mọc dày, nếu như có Lang núp trong đó, gã thể mở đường ở đáy hồ để trực tiếp đến chỗ người kia.

      Gió lạnh thấu xương thổi tóc gã uốn lượn dọc theo sống lưng, đốm đốm huỳnh quang chiếu lên gương mặt vốn trầm của gã, khiến gã trông như ma quỷ, đôi mắt đen nhánh dường như cũng lây nhiễm ánh sáng lửa quỷ. Gã tới bên hồ, đặt Mẫu Đơn đất, ngồi xổm xuống đưa tay vào hồ nước mà thăm dò.

      Thần hỏa tay vừa chạm tới nước hồ lạnh như băng, lập tức bốc lên sương khói màu xanh nhạt. Nước ở đây vậy mà cực lạnh, sợ rằng nha đầu kia vào chết rét. Ưng Vương Dực thuận tay múc vốc nước hồ, đặt trước mũi khẽ ngửi, mùi tanh hôi nhàn nhạt lập tức lan ra.

      Xem ra những đám Lang kia vẫn thay đổi thói quen cũ, ăn thịt người xong đều quẳng xương cốt còn thừa vào hồ Tuyết Phong này. Nhưng cũng kì lạ, nước hồ lại lan vết máu, vĩnh viễn vẫn là màu xanh lam lạnh lẽo. Thoạt nhìn sạch trong suốt, nhưng bên trong sớm thối rữa hư nát.

      Cũng giống như núi Xạ Hương…

      Khóe miệng gã nhếch lên nụ cười châm chọc, xoay người bước tới cạnh Mẫu Đơn.

      Thần hỏa tay đột ngột sáng lên, gã đặt cả bàn tay lên lưng Mẫu Đơn. Cơ hồ là trong nháy mắt, người nàng liền được bao phủ bởi tầng lửa mỏng nhạt, lặng lẽ thiêu đốt, hề tổn thương đến tóc tai da thịt.

      "May mắn được thần hỏa bao trùm, cũng biết là phúc phận ngươi tu luyện mấy đời."

      Ưng Vương Dực cười lạnh, cắp nàng trong tay, nhàng nhảy vào trong hồ nước.

      Thần hỏa thân hai người vừa tiếp xúc với nước hồ, lập tức bốc khói xanh, lại biến mất trong nháy mắt. Sóng hồ khẽ gợn phen, rồi cũng liền tan biến, bình yên như cũ, giống như vốn có hai người nhảy vào.

      Trước mắt là mảng xanh lam lạnh lẽo trong suốt, chút tỳ vết, chỉ cần nhìn tới số xương cốt, thi thể hình hài đáng sợ cùng bùn đất đỏ như máu dưới đáy hồ kia, thân ở trong màu sắc xinh đẹp trong trẻo thế này cũng chưa hẳn phải là việc vui sướng. Ưng Vương Dực đưa tay gạt nước hồ, bơi xuống dưới, tay khác đặt tim Mẫu Đơn, bảo vệ tâm mạch của nàng, phòng ngừa nàng ở dưới nước quá lâu, hít thở thông mà chết.

      Gã vừa bơi vừa tìm kiếm điểm khác biệt, nếu như gã nhớ lầm, lối kia phải nằm giữa hồ. Gã cúi đầu nhìn số xương cốt bị Lang vứt nơi đây trong trăm ngàn năm qua. Sáu trăm năm rồi, thế mà nơi này thay đổi chút nào. Gã nhớ về lần đầu tiên đến đây, vẫn còn là chòm sao nho ngây thơ cho rằng mình có thể cứu vớt nhân thế. Nếu như có nàng, nếu như có lần đối thoại kinh động lòng người khi ấy, nếu như có tận mắt nhìn thấy những hình ảnh kinh tâm động phách, có lẽ đến bây giờ gã vẫn còn khờ dại muốn tiếp tục làm thần quan từ ái của thế nhân.

      Nào trong trẻo thanh lãnh, nào đãng trừ ma, nào chính nghĩa hào hùng tươi đẹp, đều giống như hồ nước chứa thịt nát thối rữa, đều là thứ hư ảo. Gã chẳng qua, là mệt mỏi với những truyền thuyết hư ảo kia thôi…

      Hai chân chạm đến giữa đáy hồ, gã khom lưng mò mẫm trong đống bùn đất đỏ như máu, nước hồ xung quanh lập tức bị vẩn đục, bùn cát màu máu hỗn tạp bên trong, biến làn nước xanh lạnh lẽo thành màu máu tanh.

      Rốt cuộc cũng mò được cái vòng lớn, Ưng Vương Dực nắm chặt cái vòng bằng đồng kia, đột nhiên dùng lực, thần hỏa người nhất thời sáng lên, chiếu đỏ nước hồ. Nước hồ bắt đầu chấn động theo lôi kéo của gã, dưới lòng bàn chân đột nhiên xuất xoáy nước. Lúc đầu chỉ là xoáy nước rất , chỉ có thể lay động vạt áo gã đôi ba cái. Nhưng bây giờ càng lúc càng biến lớn, giống như phía dưới cái vòng là khoảng trống rỗng, nước hồ ra sức xoáy tròn rơi xuống.

      Ưng Vương Dực buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn cái vòng bị gã kéo mở, quả nhiên là cái hố. Vừa sâu lại vừa tối, nước hồ điên cuồng xoáy trôi vào hố, xoáy nước càng lúc càng lớn. Gã dùng sức ôm Mẫu Đơn ra trước, khẽ cong người chui vào cái hố kia.

      Nước hồ đưa bọn họ vọt xuống dưới, trượt lâu trong cái hố quanh co khúc khuỷu kia. Cũng biết rơi trong hố bao lâu, phía trước chợt có tiếng nước chảy mãnh liệt, giống như có nước dâng lên từ đầu khác của hố. Ưng Vương Dực sớm có chuẩn bị, nghiêng người qua, dưới chân nhất thời bị nước đập mạnh, thế rơi rốt cuộc cũng chậm lại.

      Trước mắt chợt tối đen như mực, ra nước từ đầu kia xô tới là màu đen! Ưng Vương Dực tay ôm Mẫu Đơn, tay khác gắng sức khua nước, gian nan vượt nước đen tới cuối đường.

      ra hai hồ tương thông, đáy hồ Tuyết Phong dùng nắp đồng che miệng hố lại, chỉ cần kéo ra, là có thể qua lại dưới đường ngầm.

      Ưng Vương Dực vừa phí sức ngoi lên từ trong nguồn nước đen mãnh liệt, vừa phải che chở tâm mạch Mẫu Đơn để nàng chết. Gã đột nhiên phẫn hận khẽ nguyền rủa, nếu phải tại Hoàng Tuyền kia! Nếu như phải tại nha đầu đáng chết! Gã cần gì phải chịu tội này?! Thế nhưng gã lại nghĩ nếu phải gã bắt Mẫu Đơn và Thủy về làm vật tế giờ đây mọi chuyện xảy ra.

      biết phí sức bơi bao lâu, chợt toàn thân thấy thoải mái hơn, ra là bơi khỏi luồng nước đen ập vào.

      Lòng Ưng Vương Dực thư giãn chút, lập tức bơi nhanh đến thượng du. Trong hồ thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, khoảng gian chung quanh đen kịt, nhưng chất nước sạch hơn hồ Tuyết Phong rất nhiều, có mùi tanh hôi, mà thoảng mùi hoa cỏ. Loáng thoáng có thể tưởng tượng mặt hồ hẳn là hoa cỏ tốt tươi, bồng bềnh theo làn nước.

      "Rọat" tiếng, Ưng Vương Dực đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, vỗ tay lên lưng Mẫu Đơn. Chỉ thấy nàng há mồm phun ra vô số nước đen, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt, ngồi phịch người gã.

      Gã quan sát chung quanh phen, quả nhiên đúng như gã nghĩ, trăm hoa rực rỡ, cỏ biếc mọc dày. Nước hồ đen như mực, nhưng bên bờ hồ lại trồng vô số hoa đào, từng cánh từng cánh hoa rơi mặt hồ, mặc dù lịch tao nhã, nhưng cũng vô cùng quỷ dị. Bầu trời xanh đen, cũng có đốm sáng quanh quẩn, nhưng số lượng nhiều như tầng đầu.

      Gã bơi về phía ven hồ, nhảy cái lên bờ, người thế mà dính chút nước, nhàng khoan khoái như thường. Còn Mẫu Đơn bên cạnh, y phục tuy cũng chưa thấm ướt, nhưng mái tóc sớm nước, ngổn ngang bết lên mặt lên người.

      Ưng Vương Dực cẩn thận nhìn chung quanh, từ từ về phía rừng đào. Vây quanh hồ nước đen, là rừng đào trông thấy điểm cuối, nếu như gã nhầm, người kia nên ở cách đó xa về phía đông.

      "Sớm biết có cố nhân tới thăm, lại nghĩ rằng là Ưng Vương Dực đại nhân. Thất kính."

      giọng khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng gã tới năm thước, gã cả kinh rùng mình, vội quay đầu lại!

      Người nọ vận xiêm y màu đen, bên ngoài còn choàng áo khoác đen rộng rãi, bọc từ đầu đến chân. An tĩnh đứng cách đó năm thước, vóc người tầm trung, hai tay khép lại trong tay áo. Đầu và mặt của đều bị áo choàng che phủ, thể nhìn , chẳng qua từ trong áo choàng, mơ hồ có tia sáng lạnh sắc bén bắn ra, khiến cho người ta sởn gai ốc.

      Ưng Vương Dực chậm rãi thở ra hơi, nắm cằm Mẫu Đơn kéo lên.

      "Ta tới, chỉ là muốn ngươi xem giúp số mệnh của nàng."

      Giọng của người kia khàn khàn, giống như nặn ra khỏi cổ họng, khiến cho người ta cảm thấy ê cả răng.

      "Việc này ta sớm biết, nàng có số mạng con người, ta tính ra mệnh của nàng."

      Ưng Vương Dực nhăn mày lại, vội la lên: "Chẳng lẽ ngươi dùng vô đồng nhãn cũng nhìn ra số mệnh nàng?!"

      Người nọ : "Ưng Vương trước nên gấp, hãy đến bỉ thất ngồi cùng ta lát, ta lại thử lần xem sao."
      (*)Bỉ = thấp hèn: cách chuyện khiêm tốn.

      Ưng Vương Dực câu Mẫu Đơn tay, : "Nàng sợ thần hỏa, là vì nguyên nhân gì?"

      Người nọ yên lặng hồi lâu, chẳng qua tia sáng lạnh phía sau áo choàng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn xuyên thấu thân thể Mẫu Đơn. Hồi lâu, gã mới giọng : "Ta biết, ta nhìn ra. Ta chỉ biết có cao nhân hạ ấn người nàng, chống lại toàn bộ pháp lực nhìn trộm. Người nọ thủ đoạn cực cao, phải là thứ mà năng lực của ta có thể khám phá."

      Ưng Vương Dực lạnh nhạt : "Chẳng lẽ là đám Thần tự cho là đúng của núi Xạ Hương?"

      Người nọ chợt ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt trắng bệch, mặt là vết sẹo màu đỏ đáng sợ, như con giun dữ tợn bò lên. nhắm mắt lại, bình tĩnh : "Có lẽ đúng, có lẽ . Ưng Vương, ta thể tùy tiện cho ngươi đáp án. Xin với ta trước."

      Ưng Vương Dực hít hơi sâu, xách Mẫu Đơn muốn đuổi theo, người nọ chợt ngoảnh đầu lại, giọng : "Ưng Vương, có thể tạm thời trao tiểu nương kia cho ta ?"

      Ưng Vương Dực ngạc nhiên : "Thế nào? Ngươi cần phải đụng vào thân thể nàng mới có thể đoán ra mệnh nàng sao?"

      Người nọ chợt mở mắt, chẳng ngờ lại có tròng trắng! Hai con mắt màu xanh đen dị phát quang, tản ra ánh sáng lạnh, khiến người ta hoảng sợ. Đôi mắt sâu thẳm dị thường, lóe lên sáng quắc, nhìn kỹ, lại có con ngươi! Quả nhiên là vô đồng nhãn!

      : "Ta muốn dùng toàn lực, nhìn thấu mệnh của nàng. đời có người hoặc Thần nào có thể thoát khỏi vô đồng nhãn của ta."
      Last edited: 25/9/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 18: DẪN HUYẾT KIẾP

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Ưng Vương Dực nhìn lâu, mới lặng lẽ đưa Mẫu Đơn qua. Vóc dáng người nọ cao, sức lực lại , chỉ dùng cánh tay đón lấy Mẫu Đơn rồi ôm lên.

      cúi đầu nhìn Mẫu Đơn kỹ, từ đầu đến chân, lại từ bả vai tới ngón tay, bỏ sót tấc. Cặp vô đồng nhãn kia chói lọi rực rỡ, lóe ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi hoang mang, dường như muốn xuyên thấu qua làn da, đâm sâu vào máu thịt tim gan nàng nhằm đào ra bí mật.

      Ưng Vương Dực có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào , chờ ra bí mật. Lại chợt thấy hít sâu hơi, chậm rãi khép đôi vô đồng nhãn kia lại.

      "Chúng ta thôi, Ưng Vương."

      khàn khàn , nhàng ôm Mẫu Đơn vào lòng, rồi xoay người .

      Ưng Vương Dực vội vàng đuổi theo phía sau, luôn miệng hỏi "Ngươi nhìn ra được cái gì chưa? Trả lời ta!"

      Người nọ , đường chia hoa rẽ liễu, sâu vào rừng đào, lại còn rất nhanh.

      Ưng Vương Dực có hơi tức tối, nhưng cũng dám lớn tiếng trách mắng, chỉ đành phải đè ép lửa giận, giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì?"

      Người nọ ngừng lại, cười tiếng quái dị, "Ưng Vương, tính tình của ngươi quá gấp gáp, quá nóng nảy. Có rất nhiều chuyện cần chi phải hỏi ràng? Dẫu có đúng, cũng nhìn thành sai. Bây giờ ta , lẽ sao này lại cho ngươi biết sao?"

      Ưng Vương Dực liền vui vẻ : "Ngươi nhìn ra?"

      Người nọ lắc đầu, "Xem ra ta ngươi căn bản nghe lọt. Cũng được, theo ta. Ta dùng long cốt mệnh bàn tính vận mệnh của nàng."

      (*)Long cốt mệnh bàn: La bàn vận mệnh bằng xương rồng.

      Ưng Vương Dực hơi kinh hãi, long cốt mệnh bàn?! Đó phải là của Trấn Minh ngũ diệu…

      Người nọ lạnh nhạt : "Ta biết ngươi nghĩ gì, Ưng Vương. Nhưng ngày ta còn sống, người núi Xạ Hương dám tôn trọng ý kiến của taNói như vậy, ngươi còn chưa sao?"

      Ưng Vương Dực hơi nhếch môi, gì. Bước nhanh theo , chỉ thấy hoa đào tán loạn trong mắt, trong lúc nhất thời đập mắt chỉ còn màu hồng nhạt của hoa đào, chồng chất như gấm vóc màu hồng. Gã có chút hoa mắt, đột nhiên mê man còn nhận ra đường lối, chỉ biết nhanh về phía trước theo bóng dáng màu đen.

      qua rừng đào trong ấn tượng mơ hồ, lại xuyên qua cây cầu bằng trúc nho , nước sông dưới cầu trong vắt, có mấy phiến lá trúc dài trôi nổi đảo vòng phía , nhưng di động, mà cố định ở chỗ. Ấy vậy mà gã lại cảm thấy kỳ quái, cứ mơ mơ màng màng với người kia, đạp lên cây cầu trúc kêu “ken két…”, tới trước sơn động.

      Người nọ chậm rãi xoay người lại, khẽ: "Ưng Vương mời vào, nhà cửa lộn xộn, mong lượng thứ."

      Gã chợt tỉnh táo lại, vội vàng quan sát bốn phía, cũng chỉ là cây cầu trúc bình thường, dòng nước chảy, những lá trúc kia cũng sớm bị nước mang mất tăm mất tích. Rừng đào ở cách đấy xa, vẫn phồn hoa như gấm, nở rực rỡ vô cùng. Tất cả đều rất bình thường, có chỗ nào đặc biệt. Ưng Vương Dực chỉ cảm thấy cơn tức giận xông lên đầu, nhất thời kềm chế được, bước nhanh tới mà rống lên!

      "Ngươi gây ảo giác gì cho ta?!"

      biết người này có điều gì đó quái lạ! Dường như chuyện gì cũng bị nhìn ra, rồi như cái nút thắt, cái gì cũng chịu . Nếu như phải nghĩ thân phận đặc biệt, mà mình lại có việc nhờ , gã sớm giật cái lớp áo choàng ra vẻ thần bí kia xuống mà giẫm đạp dưới chân rồi!

      Người nọ kinh hoảng cũng tức giận, thậm chí còn thèm ngẩng đầu, lúc sau mới : "Ưng Vương, mời vào tệ xá ngồi lát."

      Ưng Vương Dực trầm nhìn hồi lâu, chợt nở nụ cười lạnh. Gã lạnh nhạt : "Ngũ diệu tôn kính người thế nào? Thần thú bốn phương quấy rầy người sao? Ai mà biết người chẳng qua chỉ là…"

      tiếp, chỉ đắc ý liếc người nọ cái, lại ảo não phát ngay cả đầu ngón tay của cũng chưa từng lần run rẩy. Trong lúc nhất thời có cảm giác như mình ra sức mà đánh lên cục bông, cũng biết phải gì nữa.

      Người nọ xoay người vào sơn động trước, bước chân vững vàng nhàn hạ. Ưng Vương cắn răng, muốn thêm mấy lời độc ác để áp chế cái thứ ngạo khí kia của , lại cảm thấy mình có gì nữa cũng chỉ làm hạ thấp giá trị con người mình mà thôi, nên thể làm gì khác hơn là cứ tức tối mà vào sơn động với .

      Mới vừa bước vào, cảm thấy cơn mát lạnh đập vào mặt, xen lẫn mùi hương thanh nhã của sách và mực. Trong động yên tĩnh, vách cứ cách năm bước lại khảm viên minh châu màu vàng, phủ lên các vật bài trí bên trong lớp sáng màu lung linh. Kề vách động bày giá sách khổng lồ, đó chứa đầy sách, đều đóng gáy bằng chỉ trắng, rất sạch gọn gàng. Đối diện giá sách đặt cái giường đơn sơ, chăn đệm màu trắng, được gấp nếp vô cùng chỉnh tề. đất mặc dù đến nỗi soi bóng người, nhưng cũng sạch hạt bụi. Ngoài ra, trong động trừ bỏ rèm vải cực lớn gắn ngoài tay trái giá sách, cái ghế cũng có.

      Ưng Vương Dực nhíu mày cái. Thế này còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ phải ngồi giường mà bàn chuyện sao? Gã muốn , lại nghe người nọ khàn giọng khẽ : "Tệ xá đơn sơ, xin Ưng Vương thông cảm."

      đoạn, người nọ bước về phía màn vải vĩ đại, giơ tay kéo ra, phía sau còn có cửa động sâu! Bên trong dị thường tăm tối. Người nọ đứng ở cửa động, khẽ: "Đây là phòng tính toán của ta, Ưng Vương ngại thêm đoạn nữa, đến ngay."

      Tiếng tuy khẽ khàng, nhưng nó thông qua cửa động kia rồi phản xạ ra ngoài, mang theo tiếng vang ong ong, có loại cảm giác thần bí bất khả xâm phạm. Cái động kia có vẻ rất sâu, nhưng khảm minh châu vách để chiếu sáng như nơi này. Ưng Vương Dực hơi sửng sốt, lại thấy người nọ thèm đợi gã, ôm Mẫu Đơn vào trong động. Gã vội vàng theo, giọng : "Ngươi… tin chắc có thể nhìn được mệnh nàng?"

      Người nọ cười khẽ tiếng, "Ưng Vương, sao ngươi phải vội vàng khổ thân như vậy? Chẳng lẽ, ngươi muốn đạt được thứ gì đó người tiểu nương này sao?"

      Ưng Vương Dực kinh hãi, nhất thời được gì! Chỉ cảm thấy những bí mật sâu nhất trong đáy lòng bị người ta nhìn thấy rành rạnh, … đểu biết hết ư? Dường như lúc này gã mới nhớ ra, vô đồng nhãn có thể nhìn thấu bí mật của bất kỳ ai. Bí mật của gã, tự nhiên cũng bị người này nhìn thấy ràng.

      Người nọ thêm, bước nhanh, vừa vừa dùng ngón tay lần mò tóc của Mẫu Đơn, sờ từng tấc từng tấc, tựa như muốn tìm gì đó. Cuối cùng, Ưng Vương Dực cũng gì nữa, vẻ mặt u ổn định mà bước theo sau, mắt nhìn động tĩnh chung quanh, nhưng nhìn thấy được gì.

      hồi lâu, trước mắt chợt sáng lên, chỉ thấy bốn phía có tầng tầng lớp lớp màn lụa trắng tinh, buông xuống từ trần, che đậy toàn bộ nơi này. Trong ánh trăng mờ ảo, thấy người nọ vén màn lụa, vào. Gã cũng vội bước đến, vén ra, lại thấy đây nào phải là sơn động? ràng là gian thư phòng có phong cách cổ xưa, lạnh lẽo thanh tịnh!

      chiếc bàn dài làm từ đá xanh đặt ở giữa phòng, lấy đó làm trung tâm, mặt đất mở ra hình bát quái. Lại thấy hình bát quái kia được khắc mặt đất, phát ra ánh sáng thanh u mờ mờ ảo ảo, ngờ lại là long cốt! Ưng Vương Dực kinh ngạc nên lời! Gã sớm nghe qua uy lực và khả năng của long cốt mệnh bàn, nhưng vẫn cho rằng đó là bát quái có thể cầm ở tay mà tính toán, lại chẳng ngờ rằng nó khổng lồ đến nỗi có thể làm cả gian phòng!

      Trong phòng có bất kỳ vật trang trí nào khác, chỉ có hộc tủ khảm trong vách tường. Phía chất đống những dụng cụ lẫn lộn như bát sắt, thước ngọc các loại, biết có công dụng gì. Bốn phía gian phòng dùng màn lụa trắng như tuyết bao phủ, biết gió từ nơi nào thổi đến, mà vẫn còn chầm chậm lay động. Trần nhà khảm viên trân châu cực kì rực rỡ, trắng đến phát sáng. Trong phòng lạnh lẽo khác thường, mơ hồ thoang thoảng mùi hương cổ quái.

      Người nọ đặt Mẫu Đơn bàn, ngón tay men theo đường nét thân thể nàng, cẩn thận vẽ vòng lên bàn, lập tức có ánh sáng u xuất , bọc Mẫu Đơn bên trong, bỏ sót chút nào.

      "Ưng Vương." Người nọ đứng thẳng, chợt khẽ gọi tiếng, "Mặc dù ta dùng vô đồng nhãn thể nào nhìn thấu, nhưng lại có thể dùng long cốt mệnh bàn này để loại bỏ phong ấn người nàng. Nhưng cần chút thời gian, ngươi có bằng lòng chờ đợi ?"

      Ưng Vương Dực cau mày hỏi "Ngươi khoan vấn đề thời gian, ta chỉ hỏi ngươi là có thể loại bỏ hay ? Vô đồng nhãn của ngươi thể nhìn thấy gì người nàng sao?"

      Người nọ chậm rãi về phía hộc tủ khảm tường, rồi từ đó lấy ra cái bát sắt và con dao cực gần như trong suốt. Sau đó đến bên cạnh Mẫu Đơn, dùng thước ngọc đo cánh tay và bả vai của nàng, giọng : "Nếu như hoàn toàn thấy được gì, đó cũng phải là lời , chẳng qua là nhìn thấy cái gì, ta lại thể ra."

      Ưng Vương Dực vội la lên: "Tại sao thể ra?! Chung quy cũng phải có hình dạng trạng thái cơ bản chứ! Ngươi muốn lừa gạt ta tới khi nào?!"

      "Ta thấy được thần hỏa. Thần hỏa chân chính." Người nọ chợt trầm giọng , "Rất nhiều."

      Ưng Vương Dực hít vào hơi, định mở miệng, người nọ chợt : "Trước mắt ta chỉ có phương pháp này có thể giải trừ phong ấn người nàng, chỉ là… Sau khi kết thúc, sợ rằng tiểu nương này sống nổi."

      Ưng Vương Dực liếc Mẫu Đơn hôn mê cái, lạnh nhạt : "Mặc kệ có thể sống hay , ta chỉ muốn ngươi xác định nguyên nhân nàng sợ thần hỏa cho ta biết. Dù sau đó nàng ta có sống, ta cũng cho nàng chết."

      Người nọ nở nụ cười quái dị, "Quả nhiên là Ưng Vương máu lạnh, tim lạnh! Cũng được! Đây là kiếp số của tiểu nương!" đột nhiên khởi động cơ quan bên dưới bàn đá, Ưng Vương Dực chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, vội vàng kinh hoảng nhảy sang bên, quát : "Ngươi muốn làm gì?!"

      Người kia cười : "Ưng Vương cần gì phải căng thẳng như vậy? Ta có thể làm cái gì? Ta chẳng qua chỉ là thôn dân trói gà chặt thôi. Muốn phá phong ấn của tiểu nương, cần phải có máu tươi từ quả tim nàng, mỗi ngày cần hai bát sắt, dùng để ngâm long cốt mệnh bàn này. Ta đo xương cốt của nàng, chẳng qua là muốn điều chỉnh độ lớn của mệnh bàn để tính toán mà thôi. Ưng Vương đa nghi rồi." Nguồn: Diễn dần Lê Quý Đôn

      "Máu tim?" Ưng Vương Dực hoảng sợ nhìn cái chén sắt đen lớn tay người kia, ngày hai chén. . . . . . Chỉ sợ chưa quá mười ngày nha đầu này mất mạng.

      "Cần bao nhiêu thời gian để giải trừ phong ấn?"

      "Bảy ngày chẵn."

      Người nọ dùng lưỡi dao trong suốt cắt y phục người Mẫu Đơn, để lộ bờ ngực trắng nõn mềm mại của nàng.

      "Nếu Ưng Vương có ý kiến, vậy ta bắt đầu đây. Xin đứng ở phía sau mệnh bàn."

      Ưng Vương Dực lui ra hai bước, cau mày nhìn chằm chằm. Chỉ thấy người nọ trước tiên là dùng dao cắt lên cổ tay, máu lên mệnh bàn. Long cốt mệnh bàn đột nhiên lóe ánh sáng xanh, nhất thời sáu mươi tư vị trí đó đều phát sáng.

      Người nọ rì rầm niệm câu gì đó trong miệng, đột nhiên mở mắt ra, cặp vô đồng nhãn có thể nhìn thấu thiên địa kia phát ra hàn quang rét lạnh thấu xương, dồn thẳng về phía Mẫu Đơn. Lưỡi dao trong tay đột nhiên ưu nhã vẽ cái, trước ngực Mẫu Đơn liền xuất vết cắt đỏ.

      Vết đỏ từ từ mở rộng, ra dòng chảy, chảy xuống từng giọt từng giọt. biết người nọ làm động tác cổ quái gì mà máu chảy ra cứ như có ý thức mà bay vào chén sắt đặt mệnh bàn. rơi giọt.

      Người nọ thở dài nhõm, khép tay vào trong tay áo rộng. Quay đầu lại khàn khàn : "Ưng Vương, ta cũng cần ở lại chỗ này bảy ngày để tiến hành. Lại phải phiền ngươi ở lại tệ xá bảy ngày rồi."

      Ưng Vương Dực cười lạnh, " sao, chỉ cần sau bảy ngày có thể biết được bí mật của nha đầu này”.

      Người nọ kéo áo choàng che đầu xuống, dùng đôi vô đồng nhãn u sáng quắc nhìn gã, giọng : "Nếu pháp thuật dẫn huyết này vẫn thể nhìn thấy bổn tướng của nàng, ta đây phải là Tư Nhật rồi."
      (*)Bổn tướng: Nguyên hình/ hình dạng vốn có.
      Last edited: 25/9/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 19: LANG VƯƠNG ĐẾN
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      "Đây là Yên Hồng Sơn ư?"

      Thủy tựa lưng Hoàng Tuyền, kinh ngạc hỏi. Núi kia... Sao lại bồng bềnh trung vậy? Nàng chưa từng nghe quái tộc Lang biết bay mà! Bình thường bọn họ lên xuống núi, chẳng lẽ đều dùng xích sắt ư?

      Hoàng Tuyền thản nhiên : "Đây chỉ là bóng dáng mà thôi, Yên Hồng Sơn nằm dưới lòng đất. toạc ra chính là cái động ngầm khổng lồ. Ngọn núi trôi nổi kia, là ảo ảnh mà Lang Vương cố ý dùng pháp thuật tạo ra, phòng ngừa quái hiểu chuyện mà xông loạn."

      Y xong, thoáng nhìn Tư Đồ.

      Năm ngày trước, bọn họ đuổi theo mùi của Ưng Vương Dực, đuổi ngày đuổi đêm. Rốt cuộc đến được Yên Hồng Sơn vào ngày thứ năm. Mặc dù thương thế của Thủy sắp lành, nhưng cũng thể chạy quá kịch liệt, cho nên Hoàng Tuyền đành phải cõng nàng lưng. Mà Tư Đồ, năm ngày qua vẫn chưa từng câu. Dẫu đến nơi này rồi cũng chẳng chẳng rằng, mặt đổi sắc mà nhìn vách núi bên dưới.

      Chưa từng thấy lạnh lùng đến thế. Kể từ khi biết tới nay, Hoàng Tuyền vẫn cho rằng chỉ là tiểu hồ ly đơn giản có đầu óc, thỉnh thoảng còn ra vẻ ẻo lả, giả ngây giả dại lần. Cho đến bây giờ y chưa từng chú ý thấy Tư Đồ có điểm nào khác biệt, nhưng…

      Cặp mắt hẹp dài nhìn vách đá kia thỉnh thoảng lại phát ra thần thái kinh người, cộng với gương mặt vốn xinh đẹp của , khiến y càng nhìn càng kinh hãi. Cứ mơ hồ có cảm giác rất quen mắt, dường như nhìn thấy ở đâu đó trước đây lâu. Y từng hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ ý nghĩ hoài nghi ấy. Tư Đồ phải là con hồ ly kia, thậm chí đuôi còn chưa tu được, lại xảy ra chuyện quạ đen ngu ngốc như vậy với Mẫu Đơn. Có làm thế nào y cũng thể khiến bản thân tin Tư Đồ có liên hệ gì với hồ ba ngàn năm kia được.

      "Mùi của bọn họ. . . . . . Biến mất ở bên dưới."

      Tư Đồ chợt mở miệng , rồi cúi đầu, chút tình cảm.

      Hoàng Tuyền gì, Thủy lưng y lại vội vã tuột xuống đất, khẽ: "Chúng ta… Còn chờ gì nữa? Mau xuống !"

      Hoàng Tuyền đỡ nàng, nhìn tới vẻ mặt lo lắng của nàng mà lạnh nhạt : "Ngươi đừng , cũng chỉ làm gánh nặng thôi. Chờ ở đây là được rồi."

      Thủy vội muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại cắn môi. Hoàng Tuyền đúng, nàng có bản lãnh gì, chỉ là tiểu có bất kì lực công kích nào mà thôi, thực gánh nặng, huống chi giờ người nàng còn mang thương tích.

      "Vậy. . . . . . Ta ở lại đây chờ các ngươi. . . . . . Phải cẩn thận đó!"

      Nàng ngoan ngoãn tự mình vịn lấy cây dương ven đường, từ từ ngồi xuống đất.

      Ánh mắt Hoàng Tuyền hơi mềm , ôn hòa hiếm thấy. Y cởi chiếc áo khoác màu bạc của mình xuống, đắp lên người nàng rồi giọng : "Ngươi hãy ở đây, đừng đâu cả. Chậm nhất là hai ngày sau bọn ta trở lên."

      Thủy gật gật đầu, nắm áo của y ở trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi. Trong lúc nhất thời cũng biết nên vui sướng hay nên phiền não, tim đập thình thịch trong lồng ngực, cũng chẳng dám nhìn y.

      Hoàng Tuyền gì nữa, đứng dậy về phía vách núi. Ra dấu với Tư Đồ cái, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của hai người dần mất hút dưới vách núi.

      Thủy quan tâm đến đôi chân vẫn nhũn ra, vội vàng chạy tới bên vách núi, lại thấy tầng mây sương lượn lờ bên dưới, yên ắng khác thường, đâu còn chút bóng dáng của bọn họ!

      "Tầng thứ nhất của Yên Hồng Sơn là hồ Tuyết Phong, bình thường Lang hay lui tới. Chung quanh là những con đường thông đến tất cả các tầng, chúng ta vào đó thăm dò phong thanh tình huống trước ."

      Hoàng Tuyền vừa rơi xuống đất, lập tức tiến về phía động đen vĩ đại kia. Tư Đồ yên lặng theo sau, thân thể trong suốt ánh lên động tối, trông càng thêm phiêu diêu, giống như sắp tan vào khí.

      tới cửa động, liền xuất con đường u. Nếu như nhớ lầm, bước tới chín bước, nhảy xuống là đến được hồ Tuyết Phong. Hoàng Tuyền ngoảnh đầu lại khẽ: "Tư Đồ, cảm giác của ngươi nhạy hơn ta. Sau khi xuống nhất định phải chú ý tình huống xung quanh, nếu như dẫn tới quá nhiều Lang , chỉ làm trì hoãn thời gian chúng ta tìm tiểu nha đầu mà thôi."

      Tư Đồ khẽ gật đầu, đôi mắt hẹp dài lơ đễnh nhìn vùng tối kia, có loại ánh sáng nào đó chợt lóe lên trong đáy mắt .

      Hoàng Tuyền bước chín bước, lật người nhảy vào bóng tối dày đặc.

      lâu sau, trước mắt sáng lòa, chỉ thấy đốm sáng xanh bay lượn đầy trời, soi rọi khiến hồ Tuyết Phong vốn trong veo yên tĩnh càng thêm trang nhã lạnh lùng. Rừng phong màu bạc vẫn dày đặc, tươi tốt như cũ. Hồ nước xanh như ngọc trong rừng cây kia, lúc này hệt như phát điên mà nổi lên vô số xoáy nước, toàn bộ bùn đất màu máu dưới đáy hồ đều nổi lên, nhuộm cả hồ nước trong veo như ngọc thành màu đỏ sậm cổ quái.

      Tiếng nước vang rền trời, những xoáy nước kia bắn ra vô số bọt sóng, vỗ bên bờ. Nước hồ nhiễm màu máu giờ hệt như tính nết nữ nhân, hoàn toàn mất ưu nhã cao quý bình thường, phát điên trở thành người đàn bà chanh chua. Tiếng vang ầm ĩ như vậy, Lang thể nào phát giác được!

      Hoàng Tuyền biến sắc, chỉ thấy quanh hồ Tuyết Phong, vây vòng Lang lố nhố! Con nào con nấy đều ngửa đầu nhìn Hoàng Tuyền và Tư Đồ, trong mắt là ánh sáng xanh lét đáng sợ!

      may! Gặp ngay chóc lũ Lang ! Hoàng Tuyền cũng chẳng chẳng rằng, khẽ lật tay áo, nháy mắt có mấy con cự mãng phóng ra từ lòng bàn tay, nhào vào đám Lang vẫn còn đứng ngẩn ra nhìn bọn họ. Đám Lang kia hình như vừa mới phản ứng kịp có cường địch đột kích, chạy chạy chạy, gọi gọi gọi, phản kích phản kích, tránh né tránh né, bên bờ hồ bỗng trở nên rối nùi.
      (*)Cự mãng: Mãng xà to.

      Tư Đồ chợt giọng : "Mùi của Mẫu Đơn bọn họ… biến mất ở bờ hồ. Xem ra vào hồ nước."

      Hoàng Tuyền vừa rơi xuống đất, nhưng hề căng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lang vây tới. Bọn này đều là Lang cấp thấp. . . . . . Đôi mắt đỏ như lửa của y quan sát từng con : ràng là đặc trưng của loài sói, mắt xám, mỏ dài nhọn và răng nanh dữ tợn, lông đen phủ đầy người, tai.
      Xem ra Lang ở tầng thứ nhất đều là cấp thấp. Y hít sâu hơi, khẽ giũ ống tay áo, thu hồi cự mãng vẫn rượt đuổi Lang bên hồ.
      "Đối phó với loại quái này, cần dùng tới pháp lực cao cấp làm chi."

      Y lạnh lùng , siết chặt mấy con cự mãng trong tay, biến hóa thành cây roi bạc. Vung trái vung phải, cực kì dễ dàng.

      Hoàng Tuyền chợt cười khẽ tiếng, "Từ khi luyện ra ngân mãng, ta còn dùng roi nữa, hôm nay vừa lúc ôn lại quá khứ." Y ngoảnh đầu lại nhìn Tư Đồ cạnh đó, trầm giọng : "Tư Đồ, ngươi xuống đáy hồ trước , xem thử có lối hay . Ta lập tức giải quyết hết đám Lang này."
      (*)Ngân mãng: Mãng xà màu bạc.

      Tư Đồ khẽ gật đầu, bước về phía hồ. Đám Lang dọc theo đường vừa cào vừa cấu , nhưng luôn xuyên thẳng qua thân thể , rớ tới được. Tư Đồ mang vẻ mặt thản nhiên mà bay tới hồ, rất nhanh thân thể biến mất trong hồ nước, tìm thông đạo dưới đáy hồ.

      Hoàng Tuyền đứng giữa đám Lang , cả người mặc y phục màu trắng bạc, tựa như ngọc thụ lâm phong. Y chậm rãi giơ roi lên, cười lạnh, thản nhiên : "Được rồi, cùng lên . Để ta tiết kiệm thời gian chút."
      (*)Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió.

      Dứt lời, ánh bạc tay lóe lên, khua thành dãy sáng màu sặc sỡ.

      ************

      Tư Đồ ung dung trôi trong nước, cho dù nước hồ bên người vẩn đục cuồn cuộn, cũng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hồn phách này của . Liếc mắt cái thấy được nguyên do tạo nên hỗn loạn của hồ nước —— giữa đáy hồ nứt ra cái động lớn lắm, nước hồ xung quanh mãnh liệt lao vào động, tạo nên vô số xoáy nước. thông đạo kia còn có cái vòng bằng đồng vĩ đại hơi biến dạng, dường như từng bị người ta kéo mới trở thành như vậy.

      kinh ngạc quan sát tiếng của Hoàng Tuyền vang lên sau lưng, "Xem ra Ưng Vương Dực tới đây từ lâu. Nhìn vòng đồng xem, vệt đen đó là dấu tích từng bị thần hỏa đốt qua".

      Cửa thông đạo vỡ ra, có ít nước đen trào lên, Hoàng Tuyền vội vàng bơi tới. Thấy trong thông đạo sớm tràn ngập nước hồ đen như mực. cửa thông đạo móc cái vòng đồng lớn, phía có dấu tay đen xạm, hiển nhiên là dấu vết vừa mới bị đốt cháy. Nhất định là Ưng Vương Dực!

      Tư Đồ chẳng chẳng rằng mà nhàng lách mình vào trước, bóng dáng trắng như tuyết thoáng chốc thấy tăm hơi. Hoàng Tuyền dừng chút rồi cũng vội vàng theo, bơi theo hướng xoáy nước đến cái hồ khác.

      Cũng biết trôi theo dòng nước bao lâu, thế rơi xuống dần dần chậm lại, làn nước trước mắt càng lúc càng vẩn đục, màu sắc càng lúc càng sậm , xem ra đến gần hồ nước đen. Hai dòng nước chảy tầm tranh tài, đấu đá lẫn nhau tạo nên vô số mạch nước ngầm. Hoàng Tuyền lười phải mất công bơi, rung người cái, ra nguyện hình!

      Đó là con mãng xà màu bạc vô cùng khổng lồ! Vảy bạc lốm đốm tỏa sáng lấp lánh trong nước hồ đen kịt, đôi mắt đỏ như lửa, miệng rộng há to, bốn cái răng nanh bén nhọn còn to dài hơn cột chống trong cung điện. Tư Đồ nhịn được ngoảnh đầu nhìn y, lại thấy Hoàng Tuyền nguyên hình, lắc đuôi cái tạo ra xoáy nước đáng sợ. Thân thể y mặc dù khổng lồ nhưng vẫn rất linh hoạt, lượn nhanh dưới hồ. Bơi lội trong nước hệt như con giao long.

      "Xoạt” tiếng, thân thể Hoàng Tuyền nhô lên khỏi mặt nước, Tư Đồ chỉ kịp thấy ánh bạc lóe lên, Hoàng Tuyền khôi phục hình người, yên tĩnh đứng bên rừng cây, ngửa đầu nhìn hoa đào hồng phấn bay lượn khắp trời.

      "Nơi này có điều quái dị, số hoa đào này…" Hoàng Tuyền sờ sờ cây hoa đào cạnh bờ hồ, chẳng ngờ cây kia bị y ấn lại lõm vào! Hoàng Tuyền dùng móng tay gảy mảnh vỏ cây xuống, lập tức có chất lỏng đỏ như máu chảy ra.

      "Đây là do người bị nguyền rủa bằng chú huyết đào hóa thành. thể động đậy, thể chuyện, nhưng cảm giác thân thể vĩnh viễn tồn tại, có thể là lời nguyền độc ác nhất."
      (*)Chú huyết đào: Lời nguyền rủa đào máu.

      Tư Đồ sâu kín , dường như muốn giơ tay chạm vào cây hoa đào bị nguyền rủa kia, nhưng giơ ra rồi lại rụt về.

      Hoàng Tuyền trầm giọng : "Dường như ở đây có người đặc biệt nào đó cư ngụ, có mùi của Lang …".

      "Vì đây là nơi vị khách quan trọng của chúng ta ở."

      tiếng cười dài bỗng nhiên xen vào, riêng gì Tư Đồ mà ngay cả sắc mặt Hoàng Tuyền cũng có chút trắng bệch! Người này đến gần như thế nào?! Trước đó chẳng hề có chút cảm giác!

      Hai người vội vàng quay đầu, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi vận y phục đen đứng dưới tàng cây hoa đào, nhặt hoa mỉm cười, mặt mày tuấn lãng, cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Đôi mắt xanh biếc, tựa như loại ngọc thạch tốt nhất, trong trẻo ôn nhuận, có chút sắc bén.

      "Ta đây nên hoan nghênh các người đến Yên Hồng Sơn, hay là nên trừng phạt các người giết chết năm trăm thị vệ tầng thứ nhất của ta đây?"

      bẻ nhánh cây dính vài bông hoa, làm như thấy chất lỏng màu đỏ tuôn trào mãnh liệt từ chỗ đứt gãy! Hoàng Tuyền nhìn ánh mắt ôn hòa mang ý cười của , đột nhiên cảm thấy toàn thân phát rét. Người này, tuyệt đối đơn giản!

      "Ngươi là ai?"

      Hoàng Tuyền lạnh lùng hỏi, bắt đầu tập hợp khí từ từ, cảnh giác nhìn .

      Người nọ cười hì hì, "Ta? Ta là chủ nhân của Yên Hồng Sơn, Lang Vương." nhàng cọ cành hoa đào vào mặt, dịu dàng nhìn bọn họ, : "Làm sao đây? Đây là chỗ của khách quý, thể để cho các ngươi quấy rầy. Nhưng để các ngươi quay về, phải Lang chúng ta hơi hẹp hòi sao? Như vậy . . . . . ."

      chợt cắm cành hoa đào xuống đất, bước lên bước, lòng bàn chân dính đầy máu loãng. Xiêm y của Lang Vương rung lên, cách chậm rãi: "Các ngươi thích Yên Hồng Sơn như vậy, hãy vĩnh viễn ở lại bên những cây hoa đào này ! Xem như tăng thêm chút phong cảnh cho Yên Hồng Sơn chúng ta, được chứ?".

      cười tiếng dữ tợn, đôi mắt màu xanh ngọc bích ra sát khí ngút trời.

      " biết thân thể Xà ngàn năm, có thể nở ra đóa hoa tươi đẹp cỡ nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :