1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự mê hoặc của yêu hồ - Thập Tứ Lang (24/35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 11: CƯƠNG THI SỐNG

      Thủy biến sắc: "Cương thi? Chẳng lẽ nơi này là. . . . . . ?!"

      Hoàng Tuyền gật đầu, "Ngươi đoán đúng rồi, ra Phong Sa cốc chính là cốc cương thi sống trong truyền thuyết. Ban ngày chết biến thành cương thi, ban đêm tỉnh lại biến thành người bình thường, ngàn năm như ngày. Nơi này có tuổi thọ, có già trẻ, bởi vì nơi này chưa từng có sống. Bọn họ sống như vậy gần ngàn năm, họ đều là linh hồn của nhóm người phàm đầu tiên tới Phong Sa cốc chết mà hóa ra."

      Thủy kinh ngạc nhìn y hồi lâu, mới giọng : "Hoàng Tuyền. . . . . . Ngươi ràng là bị phong ấn rồi. . . . . . Sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Chuyện ở núi Xạ Hương mới vừa xảy ra ngươi biết ràng như vậy, đường lối chung quanh cũng vô cùng quen thuộc. . . . . . Ngươi rốt cuộc. . . . . . ?"

      Hoàng Tuyền nhàn nhạt liếc nàng cái, "Ta tự biết thủ đoạn trò đời, cần cho ngươi biết. Các ngươi chỉ cần theo ta là được rồi."

      Thủy cắn môi, gì thêm.

      Xuyên qua đường phố náo nhiệt, rẽ vào chỗ ngoặt, ba người tới con phố yên tĩnh. Hai bên đều là nhà cửa thuần màu vàng đất, có ánh đèn, thanh. Sắc trời hoàn toàn tối đen, gió đêm xen lẫn cát vàng gào thét thổi qua, ở nơi yên tĩnh này, có cảm giác rất quỷ dị.

      Hoàng Tuyền tùy tiện đến trước ngôi nhà, gõ lên cánh cửa gần như mục nát, phát ra tiếng vang nặng nề, nghe có chút kinh hãi. Bên trong cửa truyền ra thanh “ken két”, hình như là có người từ trong nhà ra mở cửa. Tiếng bước chân rất dần dần truyền đến, thẳng đến cửa, ngừng lại.

      "Là ai?"

      giọng khàn đục, khô khan truyền tới từ sau cánh cửa, già nua, chút phập phồng, hơn nữa lại cứng nhắc đến đáng sợ.

      Hoàng Tuyền trầm giọng : "Khách qua đường, hi vọng có thể ở nhờ đêm."

      "Chi” tiếng, cánh cửa tiếng động được mở ra, trong bóng tối hé ra khuôn mặt xám trắng tràn đầy nếp nhăn. đôi mắt vẩn đục, thất thần mang theo thần sắc quỷ dị mà nhìn kỹ ba người bọn họ. Giọng trống rỗng lại phun ra từ miệng.

      "Khách ở xa tới, ta rất hoan nghênh. Nhưng trước giờ dần sớm mai nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu có thể làm được như lời ta , xin mời vào nhà cùng ta”.

      Thủy vừa muốn cự tuyệt, sớm như vậy! Sợ rằng trời còn chưa có sáng! Sao lại đuổi người?

      Hoàng Tuyền lại lập tức đáp: "Có thể, chúng ta nhất định rời khỏi trước giờ dần, tuyệt đối ở lâu!"

      Thủy kinh ngạc nhìn , nhưng Hoàng Tuyền lời nào, theo ông lão kia bước vào bóng tối. Tư Đồ qua, bên tai Thủy : "Sau giờ dần trời sáng, bọn họ cũng biến thành người chết. Chúng ta sớm chút mới đúng."

      Thủy mím môi, mặt chút thay đổi mà theo Mẫu Đơn bị Tư Đồ nhập thân vào nhà. Cho dù có đúng chăng nữa, cũng cần gì phải làm cao, cái gì cũng chịu ? Bộ quái ngàn năm là giỏi lắm sao?!

      Phía sau cánh cửa rất đơn sơ, cái sân nho , vài cái thùng và dây thừng để dựa vào tường đất. Giữa sân là cây hòe trơ trọi, mấy cao to. Trong sân cũng màu vàng đất như ngôi nhà, chút ánh sáng.

      Ông lão dẫn họ tới gian phòng bên tay trái, nhàng đẩy cái, cửa liền mở ra. Ông ta khô khốc : "Nghỉ ngơi ở chỗ này . Xin lỗi có thức ăn gì có thể cho các người ăn, nếu như đói bụng, có thể đến chợ phía trước mua chút rượu và thức ăn. Giải quyết tạm bữa tối."

      Hoàng Tuyền thản nhiên cảm ơn, vẻ mặt tự nhiên bước vào gian phòng tối đen. Ông lão xoay người vào gian phòng bên tay phải, đóng cửa lại, sau đó phát ra chút thanh nào nữa.

      Hoàng Tuyền vung tay áo lên, mở tay ra, ngọn lửa màu xanh biếc lóe ra từ lòng bàn tay, tức khắc chiếu sáng cả gian phòng. Trong phòng trống rỗng, ngay cả cái bàn cũng có. Góc tường đặt hai cái ghế gãy, kề hai bên vách tường là giường gỗ. giường chăn nệm, chỉ có hai tấm ván giường trống , phủ đầy bụi bặm. bức tường lồi lõm treo vài cái cuốc, vải cũ, … đồ đạc linh tinh, ngoài ra còn gì khác.

      Thủy bước tới bên giường, nhàng quẹt lên ván giường, giơ tay lên nhìn, đầu ngón tay trắng nõn nhuộm đầy bụi đất đen thùi. Nàng chán ghét nhíu mày, lập tức huy động pháp lực. Chỉ thấy ngón tay của nàng từ từ chảy ra nước, rửa trôi bụi bặm xuống đất.

      Tư Đồ tới góc tường, kéo hai cái ghế gãy ra ngoài, dùng sức thổi hai cái, nhất thời bụi bậm bay đầy trời. vung tay áo, lại thổi hai cái, lấy tay phủi qua loa, rồi ngồi lên . Vừa than thở, : "Quả nhiên là cốc cương thi sống, bình thường chắc bọn họ cũng cần dùng giường nhỉ?"

      Mới vừa xong, bỗng nhiên cảm giác được ý thức của Mẫu Đơn lóe lên trong lòng, lập tức thoát ra khỏi người nàng, đứng ở bên cạnh nhìn nàng từ từ mở mắt.

      "Đây. . . Đây là đâu vậy?" Nàng dụi mắt, mơ màng hỏi, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

      "Phong Sa cốc. Chúng ta bây giờ tá túc nhà dân nơi này, sáng sớm ngày mai phải ." Thủy bước tới, dịu dàng : "Mẫu Đơn ngươi mệt mỏi rồi nhanh ngủ , ta làm sạch giường rồi. Ngày mai phải trước giờ dần đấy."

      Mẫu Đơn cố hết sức đứng lên khỏi ghế, buồn bực kêu lên: "Giờ dần? thể nào? Vậy ta còn ngủ cái gì được nữa? Ngủ tới mấy canh giờ phải dậy! Đúng rồi, bây giờ là giờ gì rồi?"

      Hoàng Tuyền ngồi ở bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, lạnh nhạt : "Có thời gian than phiền bằng ngủ sớm chút, tại sắp tới giờ Tý. Động tác nhanh chút còn có thể ngủ được hai canh giờ."

      Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn , cười lạnh tiếng, " là oai phong ha! Khí thế quá ha! Mọi người đều cùng đường, tại sao chúng ta đều phải nghe lời ngươi? Tự động tham gia vào là ngươi, bây giờ còn muốn làm thủ lĩnh sao?"

      Hoàng Tuyền ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, Mẫu Đơn có chút sợ, nhưng vẫn quật cường mắt to trừng mắt với y, hai người trợn mắt nhìn nhau nửa ngày. Hoàng Tuyền quay đầu , khinh thường : "Có ngủ hay là chuyện của ngươi, sáng sớm ngày mai dậy nổi gặp phải phiền toái đừng có hối hận."

      Mẫu Đơn hừ tiếng, giận dỗi xoay người bước ra khỏi cửa. Tư Đồ cũng bay theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Tuyền nhìn trời và Thủy mất tự nhiên.

      "Mẫu Đơn là người thẳng tính, ngươi cần gì phải trêu tức nàng." Thủy ngồi giường, giọng sang.

      Hoàng Tuyền yên lặng nhìn nàng, nhìn lâu, mới sâu kín mà : "Ngươi cần. . . Các ngươi cần lo lắng gì cả. Nếu ta muốn làm gì, làm từ lâu. Yên tâm ."

      Thủy cắn môi gì, nhìn nhau hồi lâu, lại dịu dàng : "Hoàng Tuyền. . . . . . Ngươi bị phong ấn bao lâu? Trong lúc bị phong ấn, làm gì ở đấy?"

      Hoàng Tuyền lạnh nhạt : "Hỏi việc này làm gì?"

      " có gì. . . . . . Nếu như ngươi muốn thôi."

      "Ta bị phong ấn bảy trăm năm, trong lúc bị phong ấn làm gì cả, chỉ thổi nó." Y rút cây sáo màu xanh ngọc từ thắt lưng, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa, ánh mắt lại trở nên vô cùng dịu dàng, giống như ngày đó y nhìn Mị ti lan. Chuyên chú, triền miên, thâm tình.

      Thủy im lặng đưa mắt nhìn vẻ mặt dịu dàng của y, quái như thế, việc gì khiến y đau khổ đến bảy trăm năm? Là sao? kia gọi là "Tiểu Tứ nhi"? mới vừa thấy nàng gọi nàng bằng cái tên này, chẳng lẽ nàng và ấy dáng dấp rất giống nhau sao?

      Nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chính nàng cũng biết bản thân trở nên tò mò như vậy từ lúc nào, nhưng nàng hỏi. Chỉ lẳng lặng nhìn vỗ về cây sáo, nàng bỗng có chút hâm mộ.

      "Hoàng Tuyền, thổi khúc được ? Giai điệu ngày đó nghe được rất hay."

      "Bây giờ muốn thổi."

      "Hoàng Tuyền, tại sao ngươi lại bị phong ấn?"

      "Chuyện liên quan đến ngươi."

      Nàng trầm mặc, thêm câu nào nữa. Ánh trăng xuyên thấu qua tầng tầng cát vàng tràn ngập bầu trời, có chút lạnh lẽo, thê lương rọi qua cửa sổ, chiếu lên mặt đất màu vàng. Kéo cái bóng của y ra dài dài, kéo đến tầm mắt nàng, sau đó chậm rãi di động, đưa bóng dáng y vào lòng mà cất giấu.

      ***************************

      "Thứ gì biết! Nhìn bộ dáng vứt của y xem!" Mẫu Đơn nặng nề giậm chân xuống, hận thể giẫm cho thủng cả đất.

      Tư Đồ đứng ở sau lưng nàng, giọng : "Nhưng ta cảm thấy y làm nhiều chuyện đều đúng đắn. Nếu như ngươi muốn ngày mai dậy nổi, nhanh ngủ ."

      Mẫu Đơn chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm: "Ngươi lại lần nữa xem?!"

      Tư Đồ ho tiếng: "Cái đó. . . . . . ra . . . . . . Dậy sớm chút cũng có gì tốt. . . . . . ngủ sớm chút cũng có gì tốt. . . . . . Dĩ nhiên nếu như ngươi muốn ngủ cũng sao. . . . . . Nhưng ta cảm thấy ngủ vẫn tốt hơn. . . . . ."

      "Ngươi cái gì vậy?" Mẫu Đơn khó hiểu nhìn bộ dạng căng thẳng của , " năng lộn xộn, ta thấy người nên ngủ là ngươi mới đúng đó."

      Tư Đồ nở nụ cười khổ, cái gì cũng xong. là ngu ngốc, biết nàng bao giờ được lời gì tốt đẹp, tại sao còn muốn theo ra ngoài? Nơi này ban ngày mới có cương thi sống, nàng vốn gặp nguy hiểm. . . . . . Như qua, dù gặp phải nguy hiểm, có cũng như có, trừ việc có thể chạy trốn nhanh hơn chút, căn bản có bất kì bản lĩnh nào. . . . . .

      bỗng nhiên có chút khinh bỉ chính mình, tu luyện hai trăm năm, mà ngay cả cái đuôi cũng tu được. . . . . . mới là người ngu ngốc nhất. Vì nam tử giải thích được, quen biết mà vứt bỏ nguyên thân mình vất vả mới tu luyện được, lại ám nhầm người, làm hại tiểu nương này theo mình phiền toái. ra mấy chuyện lung tung rối rắm này đều là do tay gây ra. . . . . . có tư cách gì mà giảng đạo với Mẫu Đơn? Nàng ấy là cá tính trong sáng, vốn nên gả cho người để người thương, chứ phải ở đây để theo hồ sờ cũng sờ được, trải qua gian nguy, tới Vương Thành phía tây. . . . . .

      là tên quái vô dụng nhất. . . . . . Mẫu Đơn đúng, chính là hồ ly nhân . Bản lãnh gì cũng có, còn rất thích tự cho là đúng.

      Thiên hạ ai ngốc như . . . . . .

      ". . . . . . Tư Đồ!" Mẫu Đơn chợt dùng sức huơ tay trước mắt , hoảng hồn vội vã ngẩng đầu.

      "Ta gọi ngươi nãy giờ lâu rồi đó! Ngươi ở đây ngẩn người gì vậy? Nếu như muốn nghỉ ngơi, nhanh nghỉ ngơi !"

      sửng sốt chút, lại thấy nàng nhoẻn miệng cười, : "Bây giờ ta tức giận nữa! Ngươi đúng! Ý kiến của Hoàng Tuyền đều đúng! Là tại ta ngang ngạnh thôi! Chúng ta trở về !"

      lại nhất thời nên lời, ngơ ngác nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của nàng. Trong lòng chợt có thứ gì đó mềm mại lan tỏa ra, khiến tay chân lóng ngóng, biết nên ứng phó như thế nào. xa lạ, lại hề chán ghét.

      "Trở về thôi! Còn ngẩn người cái gì? Hôm nay ngươi nhập thân cả ngày mệt mỏi rồi hả?" Nàng đảo mắt hỏi .

      Tư Đồ chợt cười khẽ, "Ta là linh hồn, sao có thể mệt mỏi? Ngược lại là ngươi, bây giờ gần tới giờ sửu rồi, còn tính ngủ sao?"

      Mẫu Đơn oa oa kêu lên, vội vàng xông vào trong nhà.

      "Chỉ còn hai canh giờ! sao cũng phải ngủ chút! Nếu ngày mai thể lên đường!"

      Nàng vọt vào phòng, cũng quản khí yên lặng, quái dị giữa Hoàng Tuyền và Thủy , ngủ ngon xong liền bò lên giường, mới chút ngủ mất rồi.

      Nàng bị người lay tỉnh, cảm giác như vừa mới nhắm mắt lại bị lay dậy. Nàng bực mình vẫy tay, lầu bầu : "Đừng làm rộn. . . . . . Trời còn chưa sáng đấy. . . . . ."

      Tiếng êm ái của Thủy vang lên bên tai nàng: "Mẫu Đơn! Giờ Dần rồi! Mau dậy ! nữa muộn mất!"

      Nàng giật mình theo bản năng, lập tức ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân có chỗ nào là đau nhức. Than thở tiếng, Mẫu Đơn ngó ra ngoài cửa sổ, trời mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa có mọc, thứ cát vàng kia vẫn tung bay khắp chốn.

      "Mới sớm như vậy ? Có ai có thể cho ta biết tại sao ?"

      Nàng cào tóc, xuống giường mang giày, vừa đứng lên, chỉ cảm thấy người mất thăng bằng, thiếu chút nữa nhũn xuống. Thủy vội vàng vịn nàng lại, quay đầu với Hoàng Tuyền: “Xem ra Mẫu Đơn mệt mỏi lắm rồi, để ta cõng nàng vậy!"

      Mẫu Đơn khó hiểu nhìn bọn họ, "Tối qua vẫn chưa có hỏi, sao các ngươi phải gấp như vậy? Ít gì cũng phải đến giờ Mẹo chứ?"

      Hoàng Tuyền sửa sang lại tay áo, lạnh nhạt : "Giờ Mẹo bọn họ cũng bắt đầu hoạt động, bây giờ còn , bọn họ cũng sắp tới nơi!"

      "Bọn họ?" Mẫu Đơn nghi ngờ nhìn Hoàng Tuyền, "Bọn họ là ai?"

      Vừa dứt lời, chỉ nghe cánh cửa bị thứ gì đó hung hăng nện cái, nhất thời rung rinh dứt. Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng : "Ai thế?!"

      Hoàng Tuyền nhướn mày, vươn tay ra khỏi tay áo rộng rãi.

      "Cương thi sống. Cư dân Phong Sa cốc."

      Mẫu Đơn thở hốc vì kinh ngạc! Chỉ thấy cửa bị người ta dùng chưởng xuyên qua, cánh tay xám đen khô héo như vỏ cây thò vào, ngón tay điên cuồng cào cấu, móng tay đen nhánh bén nhọn, cùng với tiếng thét quỷ dị chói tai, điên cuồng quơ quào.

      ######################################

      Ngẫu nhiên chút về phương pháp ghi nhớ thời gian Trung Quốc cổ đại.

      Cổ đại dùng mười hai địa chi để ghi nhớ thời gian, ngày chia làm mười hai canh giờ, phân biệt thành:

      Giờ tý —— nửa đêm giờ.

      Giờ sửu —— nửa đêm hai giờ sáng.

      Giờ dần —— rạng sáng bốn giờ.

      Giờ Mẹo —— sáu giờ sáng.

      Giờ Thìn —— buổi sáng tám giờ.

      Giờ Tỵ —— mười giờ sáng.

      Buổi trưa —— mười hai giờ trưa.

      Giờ Mùi —— hai giờ chiều.

      Giờ Thân —— bốn giờ chiều.

      Giờ Dậu —— sáu giờ chiều.

      Giờ Tuất —— gần tối tám giờ.

      Giờ hợi —— mười giờ tối.

      Như thế tính ra, Mẫu Đơn bọn họ trước bốn giờ sáng phải rời khỏi Phong Sa cốc. Nhưng bởi vì ngày hè tháng bảy trời mau hừng đông, cho nên mới bốn giờ cũng tờ mờ sáng ~HOHO~ Mẫu Đơn đáng thương~
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Trâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 12: THỂ NHẬP THÂN.

      Mẫu Đơn chỉ cảm thấy lông măng toàn thân đều dựng ngược! Hoảng sợ kêu lên: "Là cái gì vậy?!"

      Hoàng Tuyền giơ tay ra, trong lòng bàn tay là đám lửa xanh u, y phóng nhanh đến trước cửa, dễ dàng nắm lấy cái tay khô héo kia. Chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tràng gào thét, cái tay kia tức khắc đau đớn vặn vẹo, liều mạng vùng vẫy.

      Hoàng Tuyền buông tay ra, cánh tay khô héo kia lập tức rụt trở về. cước đá văng cửa phòng, quay đầu lại kêu lên: " mau! Bọn chúng bắt đầu hoạt động!"

      Thủy cõng Mẫu Đơn lưng, chạy vội ra ngoài. Vừa ra tới cửa, nhìn thấy đám người đứng lố nhố ở cổng chính! Tấm vải xám quấn đầu hơi rớt xuống, lộ ra khuôn mặt xám ngoét vô hồn, chỉ có đôi mắt đỏ tươi như máu, nhìn chằm chằm bọn họ, khiến người ta khiếp sợ.

      Mẫu Đơn kinh hãi còn gì để , chỉ có thể trợn to mắt nhìn đám cương thi sống giơ cánh tay khô héo, muốn nhanh chóng bắt lấy bọn họ.

      Hoàng Tuyền nhanh nhẹn tránh thoát mấy con cương thi, kéo Thủy chạy vội về phía cửa. Mẫu Đơn ở lưng nàng bị lắc lư đến nỗi muốn phun hết ruột gan ra ngoài, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

      Sau lưng đột nhiên bị vồ cái, xé mảng y phục. Mẫu Đơn thể ức chế nổi hét to lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi tay đen đúa như nhánh cây đặt vai nàng, mùi thối rữa lạnh lẽo xông vào mũi, gương mặt xám ngoét vô hồn đối diện với nàng, cái miệng tím ngắt ngoác to, hàm răng vàng lỉa chỉa chực cắn lấy nàng!

      Mẫu Đơn sợ tới mức la cũng la nổi! Thủy đằng trước chợt nhảy dựng lên cái, cõng theo Mẫu Đơn tránh được đám cương thi dây dưa dứt kia, lại lắc lư khiến nàng thiếu chút nữa phun ra.

      Tư Đồ bay bên cạnh Mẫu Đơn, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, nhịn được : "Dứt khoát để cho ta nhập vào người ! Như vậy Thủy nhõm, ngươi cũng thoải mái chút!"

      Mẫu Đơn muốn cũng nổi, thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu. Bóng dáng Tư Đồ lóe lên, liền muốn chui vào người nàng. Rồi chợt giống như va phải bức tường vô hình, lập tức bắn ra ngoài! kinh ngạc nhìn Mẫu Đơn, sắc mặt nàng trắng bệch gần như muốn ngất !

      . . . . . . Tại sao thể nhập thân?!

      Tư Đồ vội vàng muốn thử nhập vào người nàng, rồi lại bị bắn ra ngoài! Lần này luống cuống, nhất thời cũng biết nên làm cái gì cho phải! Mẫu Đơn nhẫn nại quay đầu nhìn , suy yếu hỏi "Còn chưa được sao? Ta sắp sửa. . . . . . chịu nổi rồi!"

      Tư Đồ vội la lên: "Mẫu Đơn ngươi đừng vội! Kiên nhẫn chút! Ta lập tức vào được!"

      gắng sức nhập vào lần nữa, nhưng vẫn có bất kỳ ngoại lệ nào, lại bị bắn ra ngoài! Hoàng Tuyền bên cạnh chợt : "Thủy ! Đưa nha đầu kia cho ta!"

      đưa tay nhấc Mẫu Đơn lên, túm lấy lưng nàng, giống như xách theo bao bố vừa nhàng lại vừa dã man. Mẫu Đơn thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm! Mặc dù như vậy cũng dễ chịu hơn chút, nhưng cũng thô lỗ quá ?! [Cha Xà này đáng đánh đòn chưa >3<]

      Hoàng Tuyền vừa xách theo nàng chạy nhanh, vừa lạnh nhạt : "Bây giờ phải là lúc oán trách! Đám cương thi kia vô cùng nhạy cảm với hơi thở người sống! Chúng ta còn nhanh rời , đợi lát nữa càng ngày càng nhiều cương thi!"

      Mẫu Đơn ngậm miệng lại, gì nữa, lặng lẽ làm bao bố cho xách theo, nhanh chóng vượt qua mấy tên cương thi.

      Sắc trời càng ngày càng sáng, sương mù dần dần tản ra. Hai bên đường phố tối om om, lại đầy cương thi! Trong lúc nhất thời, cương thi đuổi theo sau lưng, cương thi vây quanh bên cạnh, bọn họ quả cách nào nhúc nhích!

      Thủy dùng sức đẩy cương thi nhào tới, kêu lên: "Tiếp tục như vậy cũng phải là biện pháp! Bọn chúng càng ngày càng nhiều! Chừng nào mới có thể thoát ra ngoài?"

      Hoàng Tuyền cước đá văng hai con cương thi, cắp Mẫu Đơn trong tay, quay đầu lại : "Lập tức tới cửa ra! Nhẫn nại thêm chút nữa!"

      Cương thi giống như thủy triều, từ bốn phương tám hướng dâng lên, xen lẫn tiếng rào gú cổ quái và mùi thối rữa nồng nặc, làm cho người ta cả người đều thoải mái. Mẫu Đơn bị Hoàng Tuyền cắp trong tay, cả người giống như lộn ngược, khó chịu muốn chết. Muốn oán trách đôi câu, lại cảm thấy lúc này nên oán trách điều gì, nhưng cứ để cho cắp như vậy lại thoải mái chút nào! Nàng cũng phải là heo chó!

      Tư Đồ gì, lặng lẽ tung bay ở phía sau. là linh hồn, đám Cương Thi kia mặc dù nhìn thấy , nhưng cách nào đụng vào . đôi tay đen nhánh xuyên qua thân thể , nhưng ngay cả cọng tóc cũng vớt được.

      Dần dần chạy đến cuối con phố, điểm cuối có cái cửa khổng lồ đen kịt đứng sừng sững, đóng chặt. Hoàng Tuyền đột ngột nhảy lên, bóng dáng vẽ thành đường cong màu bạc, trong nháy mắt vọt đến cửa.

      Tay y đẩy lên cửa, cánh cửa khổng lồ nặng nề kia lập tức lộ ra khe hở, vừa đủ cho người xuyên qua. Y dùng sức ném Mẫu Đơn ra ngoài cửa, nàng lập tức bay ra ngoài, hung hăng ngã cỏ.


      “Thủy ! Nhanh lên chút!” Hoàng Tuyền dùng chân chống đỡ cánh cửa, giơ tay đẩy tên cương thi quấn tới ra xa.


      Thủy lắc mình qua nhanh, Hoàng Tuyền cũng vọt ra ngoài theo bọn họ, dùng sức đóng cửa lại. Chỉ nghe sau cánh cửa, ngừng vang lên tiếng cào cấu, tiếng nện cửa và tiếng gào thét thê lương khác thường. Mà bên này cửa lại là ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm. Xem bộ dạng chạy thục mạng nhếch nhác của bọn họ, quả cứ như vừa trốn ra từ địa ngục.


      Mẫu Đơn cố hết sức từ dưới đất bò dậy, khuỷu tay và đầu gối vô cùng đau nhức. Đều tại cái tên Hoàng Tuyền kia quăng ngã! Nàng căm tức vạch ống tay áo lên, chỉ thấy khuỷu tay sớm rách da chảy máu, loang đỏ cả y phục.


      “Mẫu Đơn, sao chứ? Để ta xem chút!” Thủy vội vàng bước tới, xem xét kĩ vết thương khuỷu tay và đầu gối của nàng, mới cười : “ sao đâu, vết thương mà thôi. Ta lập tức chữa khỏi cho ngươi.”


      xong, tay nàng từ từ tràn ra nước, nàng lấy nước kia cẩn thận bôi lên vết thương. Mẫu Đơn còn thấy đau đớn nữa, mắt thấy vết thương dần dần ngừng chảy máu, dần dần khép lại, Mẫu Đơn bội phục thở dài : “ Ngươi lợi hại! Sao trước kia lại biết ngươi có thể chữa thương nhỉ?”


      Thủy khẽ mỉm cười, “Chỉ có thể trị chút vết thương thôi, tổn thương nặng ta thể trị nổi. Nội thương ta cũng bó tay.”

      Mẫu Đơn nhìn sang Từ Đồ nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, nhíu mày.


      “Hồ ly! Ngươi làm sao vậy? Sao nhập thân? Hại ta bị con quái già khằng nào đó làm thành bao bố!” Nàng oán hận trừng mắt liếc Hoàng Tuyền, đáng tiếc người ta căn bản nhìn nàng.


      Tư Đồ gì, giống như nghe thấy, chỉ ngẩn người nhìn tay của mình, vẻ mặt thẩn thờ.


      “Hồ ly?” Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn , sao vậy? Bộ dạng trầm lặng nặng nề giống chút nào!


      thể nhập lên người ngươi nữa rồi.” Hoàng Tuyền chợt lạnh lùng .


      Mẫu Đơn cả kinh, “Tại sao?”


      Hoàng Tuyền nhìn cái, trầm giọng : “Bởi vì vây giờ còn là hồn phách, chính xác là linh thể đan xen giữa nguyên thần và hồn phách, cho nên thể nào nhập vào người ngươi, nhưng cũng cách nào cho người ta chạm vào.”


      “Sao có thể như vậy?” Mẫu Đơn nghi ngờ nhìn Tư Đồ, vẫn gì, còn ngẩn người nhìn tay mình.


      Hoàng Tuyền cười tiếng, xoay người : “Tự ngươi hỏi nguyên nhân là gì ! Ta chỉ có thể chúc mừng!”


      Mẫu Đơn đứng lên tới bên cạnh Tư Đồ, giọng hỏi: “Hồ ly... Ngươi... Có phải gặp rắc rối gì hay ?”

      Tư Đồ lắc đầu cái, miễn cưỡng nở nụ cười, : “Chúng ta thôi! Ta sao.”


      thẳng, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn nàng cái. Mẫu Đơn giậm chân, chạy theo mà kêu: “Ngươi làm gì khó chịu vậy?! Thứ đức hạnh đó của tên quái ngươi tới bao giờ mới chịu sửa đổi hả?! Có lời ! Cứ làm người ta lo lắng cho ngươi!”


      Tư Đồ chợt nở nụ cười, vẻ mặt quyến rũ, dịu dàng : “Ngươi thích ta rồi có phải ? Bình thường cũng thấy ngươi quan tâm ta như vậy. Aiz, làm thế nào bây giờ? Ta biết hồ rất được chào đón, nhưng trong lòng ta chỉ có mình Thủy công tử. thể đáp lại tình ý của ngươi, có duyên đời sau gặp lại !”


      Mẫu Đơn cười lạnh tiếng, “Tốt! Ngươi muốn tự mình đa tình như vậy ta cũng hết cách! Ngươi cứ làm cây củ cải buồn bực của ngươi ! Về sau đừng có chuyện với ta!”


      Nàng quay đầu thẳng, bỏ lại phía sau. Tư Đồ lặng lẽ nhìn đôi tay hơi mờ của mình dưới ánh mặt trời, trong lòng cũng biết nên vui hay buồn. , có thể có cơ hội tự dựa vào chính mình mà đứng lên sao?


      liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng đến thị trấn lớn. Nhìn những con người quen thuộc đến , nghe tiếng rao quen thuộc của người bán hàng rong, ngửi hương rượu và thức ăn quen thuộc của quán cơm, Mẫu Đơn có cảm giác như mình vừa được sống lại.


      Nàng vội vã lấy hà bao bên hông ra, mở ra đếm cẩn thận chút, còn hơn ba mươi lượng bạc! Đủ để nàng ở đây ăn uống vui vẻ thỏa mãn rồi!


      “Thủy ! Ngươi đói ? Ta dẫn ngươi ăn bánh trôi gạo nếp!” Nàng vui vẻ quay đầu sang với Thủy đương dùng khăn lụa che mặt.


      Bởi vì gương mặt Thủy quá mức xinh đẹp, vì phòng ngừa cái nhìn chăm chú của những người khác, nàng cố ý che mặt lại rồi mới vào thành. Đôi mắt đỏ rực của Hoàng Tuyền cũng được y dùng pháp thuật đổi màu, nhìn qua khác gì người bình thường. Mặc dù như thế, diện mạo thoát tục của y vẫn gây ra xôn xao , cũng may Hoàng Tuyền căn bản để ý, cứ vẻ mặt tự nhiên mà bước .


      Thủy dịu dàng cười cười, “Tốt, chỉ cần ngươi thích là được.”


      Mẫu Đơn cầm tay nàng, kéo nàng chạy .


      cần để ý hai tên khó hiểu kia! Hừ! tên chảnh chọe muốn chết, tên y như hũ nút! Để cho bọn họ chết ! Chúng ta chơi phần mình!”


      Thủy bất đắc dĩ cười : “Tư Đồ hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng, Mẫu Đơn nên so đo.”


      “Nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm. Đều có nỗi khổ tâm......” Mẫu Đơn đột nhiên cười tiếng, “Thôi tới nữa, chúng ta ăn chút gì rồi lại tìm khách sạn ở trọ .”


      Bánh trôi gạo nếp khó ăn hơn tưởng tượng, khách sạn kém cỏi hơn tưởng tượng, thái độ bán hàng rong ác liệt hơn so với tưởng tượng. Hôm nay mọi thứ đều thể hài lòng, chỉ vì sau lưng có tên hồ ly im thin thít bám theo! Nhìn cái mặt có chút tinh thần của , nàng cũng còn khẩu vị ăn uống gì nữa.


      Sắc mặt Mẫu Đơn ngày càng khó coi, sau lần thứ hai mươi ba suýt cãi vã với người bán hàng rong, nàng đột ngột xoay người, hét to với Tư Đồ!


      “Ngươi đừng theo ta! Mặt y như người chết vậy! À! đúng! Người chết còn đẹp hơn ngươi!”


      Nàng tức giận nhìn chằm chằm, mở miệng : “ biết ngươi trúng tà gì nữa!”


      Tư Đồ nhàn nhạt nhìn nàng cái, vẫn gì, chỉ xoay người bỏ , có bất kì cản trở nào, cứ thế xuyên qua đám người. Mẫu Đơn ngớ ra, nàng cho rằng ẻo lả phản bác mấy câu như trước đây, nếu như vậy, nàng cũng thoải mái rất hơn...... Tư Đồ, con hồ ly này rốt cuộc sao vậy?


      Thủy giật giật tay áo của nàng, ý bảo nàng đuổi theo. Mẫu Đơn cắn môi, bướng bỉnh quay đầu bỏ . Nàng tin! Mới thèm để ý con hồ ly kia đâu!


      Thủy vội vàng đuổi theo, gấp gáp la lên: “Mẫu Đơn! Ngươi còn hiểu sao?! là bởi vì......!”


      Lời vội vã chợt bị cắt đứt, lại giống như bị người ta mạnh mẽ che miệng! Mẫu Đơn theo bản năng quay đầu lại, trước mặt chợt xuất cái khăn có mùi hương cổ quái. Trong lòng cả kinh, ý thức chợt bắt đầu mơ hồ, mắt thấy Thủy cũng bị gã nam nhân cao lớn bịt kín miệng mũi, dùng sức giãy giụa.


      Gặp phải cường bạo ư?! Nàng mơ hồ nghĩ, trong nháy mắt mất ý thức, chỉ thấy tên nam nhân kéo Thủy đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lên ánh sáng xanh lét!


      quái!
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 13: LƯU HỎA SƠN

      "Mẫu Đơn. . . . . . Mẫu Đơn?"

      Bên tai có giọng khe khẽ gọi nàng, còn có cái tay gấp gáp vỗ mặt nàng. Mẫu Đơn "Uhm" tiếng, chợt giật mình, mở mắt nhanh.

      Đập vào mắt là gương mặt tuyệt sắc của Thủy , nàng ấy mừng rỡ nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dường như muốn chuyện, Thủy vội vàng bụm miệng nàng lại.

      "Suỵt, đừng chuyện. Bây giờ ta cởi dây thừng người ngươi ra, ngươi mau bỏ chạy!"

      cổ tay cảm giác được thứ gì đó ướt sũng lan tràn, sợi dây cột cổ tay chợt lỏng ra, cũng biết Thủy dùng cách gì mà mở được. Mẫu Đơn có chút kinh ngạc, vội vàng đánh giá chung quanh.

      Nơi này giống như gian miếu thờ trống cũ nát, vách tường sứt mẻ loang lồ đầy mạng nhện, mặt đất tích lớp bụi dày. Bọn họ bị trói vào cây cột trong sảnh, phía sau là cái bàn cao lớn trông như hương án, lại sạch mới tinh, đặt trong gian đại sảnh rách nát có vẻ chói mắt khác thường.

      hương án trống chỉ bày cái đỉnh bằng đồng xanh, bên trong cắm hương mà lại cắm ba cây nến dài, ngọn lửa cháy lên có màu đỏ như máu! Khói mù màu xanh nhạt từ từ bốc lên từ ngọn nến, tràn ngập đại sảnh vắng vẻ, mang theo mùi máu tanh tưởi, khiến ngực Mẫu Đơn có chút khó chịu.

      "Đây. . . . . . Là nơi nào?" Mẫu Đơn giọng hỏi, mắt thấy Thủy lại làm đứt sợi dây chân nàng, nàng xoa xoa đôi chân mất cảm giác, quay đầu lại nhìn Thủy bên cạnh.

      Nàng đột nhiên hít vào hơi! dưới cả người Thủy đều bị quấn xích sắt đen thùi, chút khe hở, bị trói chặt cây cột, trừ tay và cổ có thể nhúc nhích chút, còn thân thể căn bản thể động đậy!

      Thủy cười khổ tiếng, dịu dàng : "Mẫu Đơn, ngươi mau chạy ! Cũng may bọn chúng thấy ngươi là người phàm, dùng xích sắt lệ cốt này trói ngươi. Ta bây giờ bị trói cứng, có cách nào cùng ngươi. Ngươi nhanh chạy xuống khỏi Lưu Hỏa sơn, tìm Hoàng Tuyền đến giải quyết chuyện này !"

      Mẫu Đơn kinh hoảng nhìn về phía cửa đại sảnh khép hờ, giấy dán cửa sổ khắc hoa niên đại xa xưa sớm rách nát lẫn lộn, gió nóng từ khe hở thốc vào, từ nơi này nhìn ra ngoài, bầu trời hẳn là mảng đỏ sậm! Giống như có vô số ánh lửa chiếu rọi.

      "Ngươi chờ chút ! Thủy ! Là ai bắt bắt chúng ta? Lưu Hỏa sơn là gì? Tại sao muốn trói chúng ta đem tới đây? Ngươi để cho ta trốn mình, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?!"

      Nàng vừa luôn miệng, vừa dùng sức kéo xích sắt người Thủy , nhưng thể kéo được. Xích sắt kia cứ như mọc ra từ người Thủy , cách y phục dính ở da, thể kéo ra dù chỉ là chút.

      Thủy thở dài hơi, bàn tay cố sức nắm được vạt áo của nàng, giọng : "Ngươi đừng phí sức nữa, Mẫu Đơn. xích sắt này có pháp lực khóa ta lại, dùng sức mạnh căn bản thể mở được. Ngươi hãy nghe ta , nơi này gọi Lưu Hỏa sơn, là máy tên Thần hạ đẳng phản bội núi Xạ Hương xây nên. Bọn chúng bị tâm ma đẳng cấp thấp cám dỗ, biến thành tiên. Lúc dẫn chúng ta lên đây, ta mơ hồ nghe được chúng cần hai nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp để làm vật tế Tu La! Bây giờ ta trốn thoát, chỉ có thể miễn cưỡng tháo sợi dây của ngươi, ngươi ra khỏi cái cửa này, đừng nhìn bất cứ chỗ nào! Ta hạ chút pháp lực lên người ngươi, ngươi chỉ cần về phía trước, thấy gì cũng đừng phản ứng, cứ thẳng là được! Xuống núi nhanh tới khách sạn tìm Hoàng Tuyền! Tối nay, bọn chúng cử hành lễ tế! mau, mau!"

      Mấy tiếng mau nghiêm khắc, khiến Mẫu Đơn tự chủ được đứng lên chạy ra cửa. Đưa tay vừa muốn đẩy cửa, suy nghĩ chút vẫn yên lòng, lại vội vàng chạy trở về, dùng sức mà ôm Thủy .

      "Ta. . . . . . Ta rồi! Ngươi nhất định phải cố chịu đựng! Chờ chúng ta tới đây cứu ngươi!"

      xong, Mẫu Đơn dùng tay áo quệt nước mắt, sau đó tông cửa chạy nhanh.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mặc dù Thủy giải thích với nàng rồi, nhưng nàng hiểu gì cả! Thần sao lại trở thành tiên? Bọn họ chút kiêng nể bắt nữ tử làm vật tế, hành động như vậy chẳng phải là còn ác liệt hơn cả quái ư? Tu La là ai? Sao lại nghe quen như vậy? Có ai từng với nàng ư?

      Mặc dù Thủy cảnh báo nàng được nhìn gì cả, phải thẳng. Nhưng nàng vẫn bị cảnh tượng bên ngoài làm cho chấn động! Lưu Hỏa sơn, quả nhiên là có lửa chảy! Đập vào mắt đều là lửa cháy, ánh lửa đỏ như máu, khiến bầu trời cũng trở nên đỏ sậm. Mặt đất cháy đen, từng đường lửa đỏ như máu lan tràn, đầu ngừng có đốm lửa sáng rực rơi xuống, tất cả cây cối đều bị thiêu trụi, cháy cực kì sáng rỡ. khí nóng bỏng khô khốc, hít vào trong người, cảm giác cả thân thể cũng muốn bốc cháy lên như lửa nóng.

      Quả thực là địa ngục Tu La! Nơi này là nơi Thần phản bội dựng nên sao? Thần đáng sợ như vậy sao?

      Mẫu Đơn dám nhìn lâu. Cũng biết Thủy hạ pháp thuật gì người nàng, trời rơi xuống nhiều đốm lửa lên người như vậy, mà chút cảm giác cũng có. y phục dính đốm lửa liền rách thành lỗ, nàng vội vàng nhanh chạy. Ngàn vạn lần đừng để lúc xuống núi y phục đều bị đốt sạch!

      Chạy rất lâu, cũng vẫn có ai! Hơn nữa bất kể nàng chạy tới chỗ nào, đường cũng tự động mở ra vì nàng, tách bụi gai và cỏ dại bị thiêu đốt sang hai bên.

      Thủy !

      Mẫu Đơn nghĩ tới đây là pháp lực của nàng ấy, lại nghĩ đến thân thể mảnh khảnh của nàng bị xích sắt buộc chặt lên cây cột, mũi đau xót kịch liệt, nước mắt lại tự chủ mà trào ra. Trong lòng như có con dã thú cắn xé hồn phách của nàng, đau đến nỗi muốn thét chói tai, muốn khóc rống lên. Nàng chưa từng đau đớn và căm hận bất lực của mình đến vậy, làm người phàm yếu ớt, chuyện nàng làm được chỉ có thể tức giận và khóc thút thít thôi sao?

      Nàng cắn răng tiếp tục chạy, chạy nhanh kịch liệt khiến cho ngực nàng vừa ngạt vừa đau, cơ hồ muốn vỡ ra. Trong đầu của nàng chỉ có ý nghĩ là phải chạy, đôi chân như có ý thức mà chuyển động cực nhanh. Nàng lại có chút buồn cười, chỉ nghĩ ra có Tư Đồ nhập thân nàng cũng có thể chạy nhanh như vậy. . . . . . Đến lúc nào rồi, nàng sao còn có thể nghĩ loại chuyện nhàm chán này. . . . . .

      Chợt, đối diện có bóng người chợt lóe, ba bốn nam tử cao lớn tới trước mặt! Mẫu Đơn kinh hãi, lại biết nên chạy thẳng tới, hay là dứt khoát trốn để bọn họ qua trước. Dường như mấy người kia căn bản phát trước mặt có người hoảng sợ nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc gì đó, nhanh về phía nàng.

      Mẫu Đơn né ra theo bản năng, ngờ mấy tên nam tử diện mạo quỷ dị kia lại xem nàng như khí, thẳng tắp lướt qua cạnh nàng. Mẫu Đơn kinh ngạc, chợt nghe người trong số đó : "Lần này chọn được vật tế tốt, nghe còn có người là tuyệt sắc. Lần này chắc Ưng Vương Dực hài lòng thôi!"

      Mẫu Đơn ngẩn ra, vội lặng lẽ bước theo, im lặng ở phía sau nghe bọn chuyện, xem có thể thu chút đầu mối hay .

      nam tử khác sắc mặt như tuyết nở nụ cười, "Đáng tiếc, dáng dấp con Thủy kia đẹp như vậy. , dù là Thần giới khi ấy, cũng chỉ có Mặc Tuyết đại nhân là có thể sánh với nàng. Nếu như ta là Ưng Vương Dực, nỡ đem mỹ nhân như vậy đốt làm vật tế. Dầu gì cũng phải nếm phen mềm mại kiều, qua cơn nghiện rồi lại ."

      Bọn người kia cười ha hả, Mẫu Đơn lại thầm kinh hãi. ra làm vật tế là dùng lửa đốt tới chết để làm lễ tế sao?! Ưng Vương Dực là ai ? Mặc Tuyết lại là người nào?

      "Mấy người các ngươi, tới trông coi vật tế, ở chỗ này làm cái gì?"

      giọng trầm thấp lạnh lùng, vang lên cách tới ba bước sau lưng Mẫu Đơn, nàng sợ đến lảo đảo cái, thiếu chút nữa té ngã đất, vội vàng vịn gốc cây Dương cháy đen, ngoảnh đầu nhìn lại.

      Đập vào mắt là đôi con ngươi đen nhánh u, chẳng ngờ cặp mắt kia nhìn những người khác, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía nàng! Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi hột, động cũng dám động, nín thở nhìn nam tử diện mạo u ám thẳng về phía nàng, thò tay mò đến mặt nàng.

      Mẫu Đơn liều mạng ngửa đầu ra sau, căng thẳng nhìn chằm chằm năm ngón tay mò tới. Đầu ngón tay tản ra khí nóng hừng hực, nóng đau cả cái mũi của nàng. Nàng nhắm mắt lại, cả người run rẩy cố sức để cho mình ngã quỵ về phía sau.

      Tay của người kia đột nhiên quơ quơ ở chỗ cách mặt nàng tới ba tấc, hình như là xác định xem có người hay . Gió từ bàn tay quạt ra xẹt qua mặt nàng, mang theo cảm giác nóng bỏng. Người nọ dường như xác định trước mặt có ai, vẻ mặt hơi buông lỏng chút, quay đầu về phía mấy nam tử sợ tới mức mặt mày xanh lét mà lạnh lùng : "Tối nay phải cử hành lễ tế, các ngươi còn ở đâ hoảng cái gì? Nhanh trông coi vật tế, nếu như xảy ra tình huống gì, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn tội."

      Mấy tên nam tử lập tức cúi đầu cung kính : "Dạ, Ưng Vương Dực."

      Ưng Vương Dực?! Chính là gã? Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn chằm chằm nam tử trầm đối diện, gã nhìn qua chừng ba mươi tuổi, màu da ngăm đen, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như chim ưng. Cái mũi rất cao, lại khoằm xuống như mũi ưng. Có lẽ chính bởi hình dáng quái dị của cái mũi mà khiến cho gương mặt gã thoạt nhìn luôn có cảm giác quỷ dị, giống như tính toán gì đấy. Nguồn: *******************

      Ưng Vương Dực chợt ngoảnh đầu lại, liếc mắt về phía nàng, dường như vẫn có chút nghi ngờ, thể xác định có phải có người ở nơi đó hay . Mẫu Đơn lặng lẽ giật giật thân thể, xê dịch từng bước từng bước. nhìn hồi lâu, hình như rốt cuộc cũng yên tâm, lúc này mới xoay người về phía cái đại sảnh rách nát mà nàng mới vọt ra.

      Mẫu Đơn vội vã quay đầu bỏ chạy, nhìn lại phía sau lần nào nữa.

      Ưng Vương Dực! là ai? Chẳng lẽ là thủ lĩnh của nhóm Thần tạo phản này sao? có phải từng là Thần hay ? bị tâm ma cám dỗ thành tiên sao? Trước kia là thần gì?

      Những vấn đề này khiến Mẫu Đơn vừa hiếu kì vừa kinh sợ, mắt thấy mình chạy ra khỏi Lưu Hỏa sơn, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy đỉnh núi đen kịt, lửa đỏ sậm lóe lên trong ánh hoàng hôn, cực kì sợ. Quả giống như liệt hỏa từ địa ngục.

      Xuống núi, dưới chân núi là mảng rừng lớn. Mẫu Đơn hoàn toàn biết đường, cũng may nàng chạy tới nơi đâu, nơi đó liền tức khắc xuất con đường rộng rãi, đường rất thuận lợi. Sắc trời dần dần tối xuống, tim Mẫu Đơn cũng thót lên tới cổ họng! Đáng chết! Thị trấn rốt cuộc ở nơi nào?! Nàng chạy lâu như vậy, sao vẫn thể ra khỏi rừng cây đáng ghét này? Nếu nhanh lên chút, Thủy . . . . . . Thủy nàng ấy thành vật tế chết cháy mất!

      Mẫu Đơn gấp đến độ trước mắt có đống sao vàng bay tán loạn, trong lòng vô cùng bi thương, dưới chân lảo đảo cái, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống!

      Cũng biết từ đâu xuất môt cái tay, khách khí chút nào chặn ngang lưn nàng, kéo nàng dậy. Sau đó, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên đỉnh đầu nàng: "Các ngươi đâu vậy? Thủy đâu?"

      Mẫu Đơn vội vàng ngẩng đầu, lại thấy được đôi mắt đỏ lạnh lẽo! Là Hoàng Tuyền!

      Nàng chợt trở nên kích động, túm lấy y phục mà la lên!

      "Mau! Mau tới Lưu Hỏa sơn! Thủy sắp bị đốt cháy làm vật tế rồi!"
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 14: THẦN ĐẤU

      Đôi mày Hoàng Tuyền nhíu lại thành đường thẳng tắp nghiêm nghị, nặng nề đặt Mẫu Đơn xuống đất, trầm giọng : "Xảy ra chuyện gì? ràng!"

      Mẫu Đơn vừa kịch liệt thở hổn hển, vừa luôn miệng : "Ừ . . . . . Là cái tên Ưng Vương Dực gì đó! muốn làm lễ tế, bắt chúng ta đưa đến Lưu Hỏa sơn. Thủy bị xích sắt lệ cốt trói thể nhúch nhích, nàng cứu ta để cho ta chạy tìm ngươi! Lễ tế bắt đầu vào giờ tý! Nhanh! Hoàng Tuyền ngươi nhanh lên!"

      "Ưng Vương Dực?!" Sắc mặt Hoàng Tuyền nhất thời thay đổi, "Ngươi chắc chắn? Ngươi gặp được rồi hả?"

      Mẫu Đơn liều mạng gật đầu, cũng ra.

      Tư Đồ vẫn yên lặng giọng : "Ưng Vương Dực, chẳng lẽ chính là Thần phản bội Thần giới ư? Nghe dẫn theo mấy tên thủ hạ trộm đỉnh đồng xanh thờ cúng Trấn Minh, tự khoe là Thần, sùng bái thần lửa và Tu La Huỳnh Hoặc điều khiển lửa."

      Hoàng Tuyền xoay người vừa về phía mới vừa rồi Mẫu Đơn chạy tới, vừa : "Gã vốn là chòm sao Dực trong hai mươi tám chòm sao, bản lĩnh xuất chúng. Nhưng bởi vì quá mức sùng bái Huỳnh Hoặc mà thành tâm ma. Ngay từ năm trăm năm trước phản bội Thần giới, rời khỏi núi Xạ Hương tự mình thành lập môn phái, hành tung bí . ra là gã ở Lưu Hỏa Sơn! Hừ! Còn buông bỏ những tín niệm vô ích của mình sao? Bất luận gã có làm cái gì, Huỳnh Hoặc cũng để ý. Gã cũng quá tự mình đa tình!"
      (*)Chòm sao Dực: Chòm sao hình cánh chim.

      Mẫu Đơn bước chân tập tễnh theo sau , thở gấp : "Lưu Hỏa sơn. . . . . . là ‘lưu hỏa’ sơn! Khắp nơi núi toàn là lửa , cả trời cũng có đốm lửa rơi xuống! Những thứ kia đều là do Ưng Dực Vương làm sao?"

      Hoàng Tuyền gật đầu, "Nếu gã sùng bái Huỳnh Hoặc, tất nhiên phải học điều khiển lửa. Có thể đem ngọn núi thiêu đốt cho hoang vu, bản lĩnh của gã cũng kém. Chỉ tiếc. . . . . ."

      môi y treo nụ cười lạnh lùng, "Chỉ tiếc muốn được giống như Huỳnh Hoặc, đời sau gã cũng làm được!"

      Mẫu Đơn vội la lên: "Hoàng Tuyền! Ngươi có thể cứu Thủy ra ? Ưng Vương Dực lợi hại như vậy, ngươi. . . . . . Ngươi được ?"

      Nàng cẩn thận hỏi, lại bất chấp lễ phép. Hoàng Tuyền cho tới bây giờ cũng chưa thi triển pháp lực gì lợi hại trước mặt bọn họ, tuy y là quái ngàn năm, nhưng. . . . . . Mặc dù nàng rất muốn tin tưởng năng lực của Hoàng Tuyền. . . . . .

      Hoàng Tuyền nhàn nhạt liếc nàng cái, "Nơi này còn chưa tới phiên ngươi tới hoài nghi năng lực của ta."

      Mẫu Đơn vội vàng ngậm miệng lại, thêm gì nữa.

      Tư Đồ giọng : "Ưng Vương Dực từng là trong hai mươi tám chòm sao, trình độ cũng coi như bậc trung ở Thần giới. Mặc dù cách nào so sánh được với Ngũ diệu bọn họ, nhưng năng lực cũng thể khinh thường. -D-Đ-L-Q-Đ- Huống chi bản thân gã tu luyện năm trăm năm, bây giờ rốt cuộc mạnh đến mức nào, ai biết được. Người của Thần giới tất nhiên sớm biết gã ở Lưu Hỏa sơn, lại chưa từng phái người đến thanh trừ. phải che chở lẫn nhau, nhất định là nắm chắc có thể thanh trừ hay ."

      Mẫu Đơn có chút nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Nếu gã sùng bái Huỳnh Hoặc, sao Thần giới lại để Huỳnh Hoặc tới thanh trừ gã ?"

      Hoàng Tuyền nở nụ cười lạnh, "Lời của ngươi nếu như cho những quái khác nghe, nhất định bị cười nhạo! Huỳnh Hoặc là thân phận gì? ra tay, cả ngọn núi này cũng biến mất! Ta rồi, dù cho lợi hại cỡ nào, cũng có khả năng sánh với Ngũ diệu. Ta nghĩ Thần giới chậm chạp phái người tới thanh trừ, nhất định là do Thần thú bốn phương cản trở. Ưng Vương Dực vốn là phần danh nghĩa của tinh tú Chu tước, từng đạt được hàng loạt chiến công trong lần đầu hai giới Thần đại chiến. Mà nhớ lại tình nghĩa trước kia, cũng đuổi tận giết tuyệt gã."

      Sao lại có loại thần bao che lẫn nhau thế này? Mẫu Đơn có cảm giác hình tượng Thần trong lòng mình phát ra thanh rạn vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất. Từ trong lời của bọn họ, nàng cảm thấy Ngũ diệu căn bản là lạnh lùng ích kỉ cộng thêm cao ngạo tự đại, Thần thú bốn phương điên cuồng có nguyên tắc mà bao che lẫn nhau cộng thêm xem thường phàm nhân! Đó mà là Thần ư? Đó coi là cái gì?!

      "Bọn họ cứ để mặc gã ở đây bắt người tới làm vật tế cho Huỳnh Hoặc ư? Thần linh là thứ khốn kiếp như vậy hay sao?!"

      Mẫu Đơn nhất thời tức giận buột miệng mắng, mạng sống người phàm trong mắt Thần là có giá trị sao? Có thể tùy ý chà đạp sao? Mọi người đều là hai con mắt cái mũi, có chỗ nào khác biệt? Chẳng lẽ Thần nhiều hơn con mắt cái miệng sao?! Trừ có ít pháp lực, sống được lâu hơn, mấy tên Thần này cái gì cũng đều sai!

      Tư Đồ : "Cũng thể như vậy. Ưng Vương Dực bây giờ phải Thần, trúng tâm ma, thành tiên. Huống chi Huỳnh Hoặc cho tới bây giờ cũng cần vật tế gì cả, thiếu nữ bị Ưng Vương Dực đem làm vật tế cũng chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Thần giới mặc dù nhúng tay trông nom, nhưng cũng có dung túng làm vậy. Thần giới luôn có thái độ nghe thấy, để ý. ra bọn họ thích nhất là biểu thần lực của bọn ở trước mặt người phàm, sau đó thanh trừ ít tiểu đạo hạnh cao, cho người phàm kính ngưỡng mà thôi. gặp được quái khó giải quyết, bọn họ lựa chọn yên lặng."

      "Chuyện cũng phải hoàn toàn như ngươi ”. Hoàng Tuyền vừa lôi kéo Mẫu Đơn phóng nhanh qua cái lạch nước cản đường, vừa trầm giọng , "Bọn họ chỉ rất ít tự tay làm chuyện gì thôi, bình thường đều sai phái thủ hạ giải quyết tiểu . Nếu như gặp phải đại , Thần thú bốn phương xuất động, Ngũ diệu cũng nhất định ra tay. Chẳng qua thời điểm cần tới bọn họ tự mình ra trận, đó tất nhiên phải là trận chiến đấu kinh thiên động địa. Cho nên bọn họ rất ít tự mình ra tay."

      Mẫu Đơn bị lôi kéo, chân chạm đất, cơ hồ là bay về phía trước, trong lúc choáng váng vẫn quên , "Huỳnh Hoặc lợi hại như vậy sao? Ta nghe mấy tên Thần phản bội ở Lưu Hỏa sơn kia gọi là Tu La. giết rất nhiều người sao?"

      Hoàng Tuyền trầm mặc hồi lâu, mới giọng : "Ta từng chứng kiến lần Huỳnh Hoặc trừ , chính là trừ con Hồ tiên lợi hại tu hành hơn ba ngàn năm. Lần chiến đấu đó quả khiến ta cả đời khó quên. Nếu như Hoàng Tuyền ta bội phục nhất là ai, vậy chỉ có ba người. là Huỳnh Hoặc, là Hồ tiên kia, còn lại chính là Thái Bạch."

      Mẫu Đơn nuốt nước miếng, oa. . . . . . Xà lỗ mũi hếch lên trời này cũng có người để bội phục sao? Nàng còn tưởng rằng y chỉ sùng bái chính mình. . . . . .

      Hoàng Tuyền tiếp tục : "Khi đó ta vẫn chỉ là con rắn ngay cả thân người còn có, cuộn người ngủ trong hang đất. Ta nhớ lúc ấy là bị tràng tiếng gầm rú kịch liệt đánh thức, ta còn tưởng rằng núi lở rồi, vội vàng ra xem. Lại thấy được hai người, là Huỳnh Hoặc, là Hồ tiên ấy. Hồ tiên là nam tử vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt rất thâm thúy màu tím đậm. A, lại cùng Tư Đồ có mấy phần giống nhau."

      Mẫu Đơn vội vàng nhìn sang Tư Đồ bay theo bên cạnh, Tư Đồ mặt chút thay đổi mặc cho nàng nhìn hồi lâu. Mẫu Đơn "Xì" tiếng bật cười, : "Nếu quả thú vị như thế! Ta lại muốn nhìn thử bộ dáng uy phong của Tư Đồ chút! Ẻo lả ta sớm nhìn đến chán ngấy rồi!"

      Tư Đồ vẫn là gì, an tĩnh tung bay bên người nàng, lâu, mới : "Hoàng Tuyền, tiếp."

      Hoàng Tuyền : "Đôi mắt của Hồ tiên kia hình như có thể mê hoặc lòng người, ta chỉ nhìn bộ dáng xinh đẹp kia thôi mà toàn thân nhũn ra, muốn nhúc nhích cũng được. Nhưng Huỳnh Hoặc bị nhìn như vậy mà mặc biến sắc, thực tế ánh mắt của nhất định là trống rỗng, lộ vẻ gì, có suy nghĩ. Tay trái của quấn kinh văn chi chít, nghĩ hẳn là các loại phong ấn. cũng chuyện, chỉ tới, từng vòng từng vòng mà cởi kinh văn quấn trong tay ra."

      "Từ từ cởi ra?" Mẫu Đơn nhịn được chen miệng, "Hồ tiên biết tấn công, sao còn để mặc cho từ từ bày ra tuyệt chiêu vậy?"

      Hoàng Tuyền thở dài : " ai có thể ngăn cản Huỳnh Hoặc, huống chi ta thấy vẻ mặt Hồ tiên đó thậm chí rất vui mừng, dường như đợi kịp muốn nhìn tuyệt chiêu của . Lúc ấy từ từ cởi kinh văn ra, từ đầu tới cuối lời. Kinh văn rơi đầy mặt đất, ta thấy được tay trái cháy lên ngọn lửa, cả bàn tay đều là ngọn lửa tươi đẹp đỏ như máu ấy. Mặc dù chỉ là ngọn lửa nho như thế, nhưng lại khiến bầu trời cũng ánh lên màu đỏ, ngay cả ta cách xa như thế vẫn cảm giác được loại khô khốc nóng bỏng đó. Huỳnh Hoặc hổ là Hỏa Thần. Sau lại ta mới biết, cả người đều là đốm lửa. đời ai có thể chạm được thân thể , bởi vì ai tiếp xúc được đốm lửa nóng cháy như thế. Ta lúc ấy quả bị thần thông ấy làm cho sợ ngây người, cho rằng Hồ tiên kia phải chết thể nghi ngờ, lại thấy Hồ tiên kia chợt nở nụ cười, cũng gì, tay áo mở ra, mười đầu ngón tay vừa vừa dài, phía lóe ra cùng loại ánh sáng như Huỳnh Hoặc." Nguồn: ***************.com

      "Cùng loại ánh sáng? Cũng là lửa đỏ sao?" Mẫu Đơn nghe đến mê mẩn, cứ như nghe kể chuyện cổ tích.

      Tư Đồ chợt giọng : "Là ánh sáng màu đỏ, nhưng phải lửa. Bởi vì con hồng hồ, cho nên khí có màu đỏ."
      (*)Hồng hồ: Hồ ly đỏ

      Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn Tư Đồ, "Làm sao ngươi biết?"

      Tư Đồ nhàn nhạt : "Hồ tộc chúng ta đều biết, hồ bị Huỳnh Hoặc hàng phục, sau đó bị Trấn Minh phong ấn kia chính là Hồ tiên từng là niềm kiêu hãnh của núi Vô Trần. Cũng là vị Hồ tiên mà Phi Yên đại nhân tôn kính nhất."

      Hoàng Tuyền gật đầu : " khí của có thể thấy mới là điều đáng sợ nhất, ta chưa từng thấy qua quái nào có thể khiến khí hiển ra như vậy. ra xấu hổ, bọn họ chiến đấu thế nào ta đều nhìn thấy . Bởi vì động tác bọn họ quá nhanh, lúc ấy ta hoàn toàn thể nhìn ai là ai. Ta chỉ thấy hồng quang chiếu đỏ bầu trời, sau đó cả ngọn núi kia đều biến mất tại chỗ còn nhìn thấy nữa. trận chiến chấn động lòng người, cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng thấy lại trận đấu Thần nào lợi hại như thế."

      "Hồ tiên đó làm gì mà Ngũ diệu muốn thu phục vậy?" Mẫu Đơn giọng hỏi, "Sau cùng là Huỳnh Hoặc thu phục sao?"

      Hoàng Tuyền vừa muốn , Tư Đồ lên tiếng: "Nghe Hồ tiên đại nhân đó là quái tội ác tày trời, giết người, mê hoặc lòng người, lấy trộm bảo vật Thần giới, làm rất nhiều chuyện xấu. Thần giới nhẫn rồi lại nhịn, sau lại trộm Trấn Hồn ngọc có thể hấp thu linh hồn của Trấn Minh, tụ tập rất nhiều linh hồn người phàm bên trong, tu luyện hóa thành lực của mình. Chuyện này khiến Xạ Hương Vương vô cùng tức giận, cho nên phái hai người trong Ngũ diệu thu phục. Huỳnh Hoặc cùng Hồ tiên kia chiến đấu ngày đêm, bất phân thắng bại, sau đó Trấn Minh lại ra tay phong ấn Hồ tiên mệt mỏi kia lại."

      Mẫu Đơn há to miệng, vội vàng hỏi: "Vậy. . . . . . Hồ tiên chết hay chết? Ta biết đối với quái mà , phong ấn cũng có nghĩa là giết chết mà! Hoàng Tuyền phải cũng bị phong ấn rồi lại được chúng ta thả ra đó sao ?"

      Tư Đồ lắc đầu, "Cũng ai biết Trấn Minh đem Hồ tiên phong ấn ở nơi đâu, dù sao từ đó đến nay Hồ tiên kia cũng còn xuất nữa. Chuyện này trở thành chiến công lớn của Huỳnh Hoặc, từng được Xạ Hương Vương long trọng ăn mừng."

      Mẫu Đơn gật đầu liên tục, lại chuyển qua Hoàng Tuyền, "Ngươi bị ai phong ấn? Chẳng lẽ là trong ngũ Diệu sao? Nghe ngươi trừ Huỳnh Hoặc và Hồ tiên, ngươi còn bội phục Thái Bạch, chẳng lẽ chính là người phong ấn ngươi sao?"

      Sắc mặt Hoàng Tuyền trở nên cực kì khó coi, mím môi nửa ngày cũng chuyện, ánh mắt lãnh. Mẫu Đơn vội vàng bụm miệng, vô cùng hối hận mình hỏi chuyện nên hỏi! Đần quá Mẫu Đơn!

      Hoàng Tuyền đột nhiên giọng : "Ngươi đúng rồi, chính là Thái Bạch phong ấn ta. . . . . . Thù này đội trời chung!"

      Mẫu Đơn dám nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Trăng sáng khổng lồ lên cao, hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng như bạc, phạm vi trăm dặm đều nằm trong vầng sáng của nó, sót chỗ nào. Hoàng Tuyền đột nhiên từ mặt đất nhảy lên đầu cành, ánh lửa ở Lưu Hỏa sơn vô cùng ràng, cực kì rực rỡ, phía bên kia bầu trời đều là màu đỏ quái lạ .

      " tại giờ gì?!" Mẫu Đơn chợt kinh hoảng đứng lên! Ông trời! Đến giờ tý rồi sao? Thủy sắp bị chết cháy mất rồi!

      "Giờ hợi hai khắc! Chúng ta có nhiều thời gian!"

      Bóng dáng Hoàng Tuyền như chớp, cấp tốc chạy về phía Lưu Hỏa sơn.

      "Kiên nhẫn chút! Lập tức tới ngay!" Thân hình nhảy lên, nhàng xuyên qua đầu cành, tựa như ma quỷ.

      Giờ tý đến, Lưu Hỏa sơn dựng lên đàn tế cao lớn. Xung quanh đàn tế cắm đầy nến dài, những đốm lửa như những giọt máu, dị lay động. Cả người Thủy bị đổi thành y phục trắng dành cho lễ tế, dùng xích sắt lệ cốt trói chặt vào cây cột cao nhất đàn tế.

      Dưới đài, Thần phản bội mặc y phục đỏ đứng thành ba hàng, trong tay mỗi người cầm cây nến, lửa đỏ như máu chiếu lên gương mặt khiến bọn họ trông như ma.

      Ưng Vương Dực đứng trước đàn tế, ánh mắt lạnh như băng nhìn vật tế còn lại chạy trốn, đột nhiên tay áo mở ra, bàn tay “phóc” tiếng, toát ra đốm lửa xinh đẹp.

      "Lễ tế bắt đầu!"

      lớn tiếng gào thét, người phía sau đều lẩm nhẩm tụng niệm gì đấy, thanh trầm thấp kéo dài.

      Ưng Vương Dực vung ngọn lửa trong lòng bàn tay lên, lửa đỏ tươi lập tức bay ra ngoài, hạ xuống đống lửa sớm được đốt dưới chân Thủy . "vù” tiếng, ngọn lửa đỏ như máu nhất thời vọt lên cao, chiếu lên dung nhan Thủy đàn tế cao cao, xinh đẹp mà thê lương.
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 15: LỬA THẦN THIÊU ĐỐT

      Sắc mặt Thủy tái nhợt, nhưng có vẻ sợ hãi. Lặng lẽ xuất ra pháp thuật, xiêm y màu trắng dành cho lễ tế người nàng dần dần bị nước thấm ướt. Từng giọt từng giọt nước trong suốt như cơn mưa rơi xuống ngọn lửa đỏ dưới chân ba thước, phát ra tiếng “xuy” nho , rồi biến mất trong nháy mắt. Xích sắt lệ cốt kia khóa hơn phân nửa pháp lực của nàng, bây giờ việc nàng có thể làm được, phải giữ người mình luôn ở trạng thái ướt sũng, mà chỉ là dịu bớt cảm giác nóng cháy do tà hỏa thiêu đốt thôi.

      Mẫu Đơn, nàng cuối cùng vẫn thể thành công đưa Hoàng Tuyền tới sao?

      Thủy dõi mắt trông về nơi xa. Khắp núi Lưu Hỏa là ngọn lửa đỏ đậm, nơi nơi đều là màu đen kịt trộn lẫn với màu đỏ. Ngoại trừ cơn gió thỉnh thoảng thổi qua khiến cây cối đằng xa khẽ lay động, chút dấu hiệu cũng có.

      Ánh lửa rực rỡ từ trời giáng xuống, đốm đốm đỏ tươi bay lượn khắp nơi. Thủy yên lặng, cắn môi từ từ nhắm hai mắt lại.

      Pháp lực của nàng, sắp dùng hết.

      Ưng Vương Dực lạnh lùng nhìn y phục người nàng dần dần bị ngọn lửa hong khô, đôi tay chợt bắt quyết cái, trầm giọng : "Giờ lành đến, gia tăng ngọn lửa. Vật tế lần này, Huỳnh Hoặc đại nhân nhất định cực kỳ hài lòng!"

      Sau lưng lập tức có mấy người cầm nến trong tay từ từ tới, dùng ngón tay của mình nhéo lấy ngọn nến, nhàng quẳng vào đống lửa dưới chân Thủy . Ngọn lửa đỏ tươi tức khắc bạo phát, dồn dập dâng lên, phảng phất như bên trong chứa con quái vật, sôi sục mãnh liệt, dữ tợn đáng sợ.

      cơn cuồng phong rét lạnh dị thường đột nhiên gào rít mà tới, cứ như kì tích mà cuốn Thủy bị ngọn lửa cắn nuốt xuống. Ưng Vương Dực khẽ nhíu màu rậm, mở miệng : "Người nào? Ra đây!"

      ai đáp lời gã, cơn gió lạnh cổ quái kia vòng quanh đàn tế, nhanh chóng cuốn xoáy. Mấy ngọn lửa đỏ tươi kia bị nó cuốn bay ra chung quanh, hóa thành những đốm lửa , tan biến trong nháy mắt.

      Mắt thấy thần hỏa bên dưới đàn tế dần dần lụi tắt, Ưng Vương Dực đột nhiên rống lớn tiếng, giương cao tay áo to rộng, hai đám lửa đỏ mãnh liệt thoát ra khỏi lòng bàn tay. Gã cũng mở miệng mà phi thân về phía trước, lưu loát quẳng ngọn lửa vào giữa đống lửa. Lại thấy trận gió cổ quái kia cuốn lấy hai ngọn lửa, dập tắt trong nháy mắt.

      Ưng Vương Dực xụ mặt xuống, khuôn mặt vốn trầm lúc này trông lại càng giống lệ quỷ. Gã gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cơn gió gào rít dần dần chậm lại, hóa thành hình người. Sau đó ánh bạc lóe lên, nam tử tuấn mỹ vận y phục cổ xưa màu trắng bạc đột nhiên xuất trước mắt gã. Tóc dài xanh sậm chậm rãi buông xuống, nhu thuận đáp lên lưng. Y chợt giương mắt, đôi mắt đỏ như lửa đối diện ánh mắt Ưng Vương Dực, nét mặt chút biểu cảm.

      "Ngươi là ai?"

      Ưng Vương Dực thấp giọng hỏi, sát khí trong mắt dần dần dày đặc. Lễ tế năm mươi năm lần ngờ lại bị quái chẳng biết từ đâu đến phá hư! Mặt mũi Ưng Vương Dực gã biết để chỗ nào?!

      Hoàng Tuyền cũng lên tiếng, hơi vểnh mặt lên nhìn gã hồi lâu, vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn. lâu sau, vào lúc gân xanh trán Ưng Vương Dực muốn nổ tung ra, y mới chậm rãi : "Ta là Hoàng Tuyền. Thủy bị ngươi bắt tới làm vật tế là đồng bạn của ta."

      Ưng Vương Dực cười lạnh tiếng, "Hoàng Tuyền?! Tiểu hoang dã chưa từng nghe qua!" Tay của khẽ mở, thuộc hạ đông đảo sau lưng chỉnh tề vòng qua, vây Hoàng Tuyền ở giữa. Mỗi người đều ngắt ngọn lửa cây nến trong tay xuống, cầm ngón tay, ngọn lửa đỏ bừng dị nhảy múa, y phục của Hoàng Tuyền cũng bị ánh thành màu đỏ.

      Lông mày Hoàng Tuyền hơi hơi nhíu lại, nhìn ngọn lửa nho tay bọn mà : "Thế nào? Bản thân có khả năng dùng pháp lực hóa ra thần hỏa sau. Cũng năm trăm năm rồi còn cần mượn nến thần hỏa mới có thể duy trì lửa thần, ta hết sức thất vọng."

      Ưng Vương Dực giận dữ, vừa muốn mở miệng kêu thủ hạ thu phục tên quái miệng lưỡi ngông cuồng này, lại thấy Hoàng Tuyền chậm rãi giơ tay lên, tay áo to rộng trượt xuống khuỷu tay.

      "Đối phó mấy tên thần hạ đẳng chính hiệu này, cần nhúc nhích dù chỉ là bước."

      phen dồn dức vào tay, lòng bàn tay tức khắc phát ra luồng ánh sáng màu bạc. Luồng sáng kia bay vút lên cao, đỉnh đột nhiên lộ ra cái lưỡi đỏ tươi, đầu lưỡi dữ tợn phân nhánh, bốn cái răng nanh nhọn hoắc sắc bén như đao kiếm. Nó đột nhiên quay đầu, phát ra thanh kinh thiên động địa. ngờ lại là con mãng xà khổng lồ màu bạc!

      "Ông trời ơi..! Chẳng lẽ đó chính là nguyên hình của Hoàng Tuyền?"

      Mẫu Đơn núp trong bóng tối nhìn lén, giật mình che miệng, mở to hai mắt. Thực là —— con mãng xà khổng lồ màu bạc đó! Nhìn đầu lưỡi dài đỏ tươi ngừng phun ra nuốt vào của nó, tiếng khè khè vang lên
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :