1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 20

      Nói như thế nào cho đúng đây? đời này có một loại người, nói ta đê tiện cũng hoàn toàn đúng, mà nói ta khó chịu cũng chính xác; ta thích xem diễn cũng đúng, đặc biệt còn thích thêm một chân vào cho náo nhiệt, cuối cùng trở thành một nhân vật quan trọng trong buổi diễn. Đương nhiên, cũng có thời điểm như ý, như lúc này đây, chỉ sợ thiên hạ loạn, ở sau lưng ồn ào, dựa vào miệng lưỡi linh hoạt, nói trúng vài chuyện, từ đó đạt được mục ́ch của mình.
      Rất ràng, Ôn Dư Thừa chính là người như vậy. lúc còn rất hướng ngoại, người lớn đều rất ngoan, đáng tiếc mọi người đều nhìn nhìn lầm rồi, Ôn Dư Thừa chính là người hoạt bát hướng ngoại, thích quấy rối, sau khi lớn lên cư nhiên thành người người được người người khen ngợi phẩm chất tốt, đây là rớt phá ít mắt kiếng của nhiều người, Vệ Cung Huyền cùng ta lớn lên, dĩ nhiên là nhìn ra sự thật đó.

      ta hư cũng hoàn toàn, ta sợ người, cũng tuyệt đối đối xử tốt với bạn bè, thích duy nhất chính là thích xem náo nhiệt, càng nóng càng náo càng tốt, đủ náo nhiệt, ta nghĩ biện pháp làm cho thêm náo nhiệt, cho nên Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng phải gặp bi kịch. Nếu như Nguyễn Mộng nơi nào có khả năng hấp dẫn Ôn Dư Thừa vô lại này, đó chính là những tin đồn về , gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của ta, nhưng cái gì phải do lòng hiếu kỳ phát triển mà đến đây?

      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Cung Huyền, hơn nữa tựa hồ trong giọng có cất giấu uy hiếp, Ôn Dư Thừa cười. ta cảm giác mình vui vẻ, vui vẻ, nghĩ tới bánh bao kia đúng là rất có dáng nha, có mặc áo lót cũng có thể kiên đĩnh đầy đặn đến trình độ kia, dù cho silicon bây giờ đầy đường cũng thể so được, cũng biết sờ vào thế nào.

      Vệ Cung Huyền làm sao hiểu nghĩ gì, khó nghe chút, chỉ cần lướt mắt qua ánh mắt ta, biết trong lòng ta suy nghĩ gì. Vì vậy cũng rất dứt khoát lưu loát hạ lệnh trục khách
      “Tôi thấy cậu tốt nhất ra ngoài ăn tối sẽ tốt hơn đó.”

      “Quỷ, tôi đây có chỗ nào đắc tội với ông chủ lớn vậy.” Ôn Dư Thừa kêu oan, theo vào phòng bếp, như tên trộm cười một tiếng hỏi: “Hắc, tôi nói này, phải cậu muốn sống bình thản qua ngày nghĩ về người phụ nữ đó nữa sao?” Đối với người phụ nữ kia Ôn Dư Thừa cũng quá chào đón. Mặc dù ta nhìn cao quý dịu dàng, nhưng đáng tiếc trong mắt vẫn bằng nàng bánh bao dễ chọc ghẹo kia.
      Có lẽ đúng là người phân theo nhóm, kẻ có tâm địa gian trá cũng thích chọn mềm khi dễ, khi dễ lâu ngày dần dần thấy thuận mắt. Nhất là Nguyễn Mộng là rất đúng khẩu vị của ta...... Đừng hỏi tại sao, có lẽ là bởi vì ta thích ăn bánh bao thịt.

      "Đừng nhắc tới ấy." Người phụ nữ kia chính là quả địa lôi, nếu dặm trúng sẽ toàn mạng. Mặt Vệ Cung Huyền liền biến sắc, trừng mắt liếc ta cái. Ôn Dư Thừa chờ phản ứng như vậy, nếu như Vệ Cung Huyền hiểu rõ ta, vậy ta phải càng hiểu Vệ Cung Huyền hơn sao? Nở nụ cười gian xảo: "Cậu bỏ được người phụ nữ kia, liền đem viên bánh bao này cho tôi chơi, như thế nào?"
      Chơi? Vệ Cung Huyền chán ghét nhất chính là vẻ mặt cà lơ phất phơ bất cần đời này của Ôn Dư Thừa, mà ta lại phô bày rất tốt kia, cũng chẳng muốn can dự đến làm gì. Nhưng hiện nay tên Dư Thừa lại có chủ ý với Nguyễn Mộng, việc này thì Vệ Cung Huyền thể quản. Đừng nói là bản thân từng nghĩ qua sống trọn đời cùng Nguyễn Mộng, cho dù như thế thì cũng người đàn ông nào nguyện ý đem bà xã mình cho người khác “chơi”, hơn nữa lại còn xem như khối bánh bao mà đùa bỡn. Chơi như thế nào đây? Để đất mà đá sao? Xem như túi đồ ăn ăn xong rồi bỏ sao? Cuối cùng là vứt bỏ vào thùng rác hay là ném cho chó ăn?
      Vì vậy lập tức Vệ Cung Huyền liền cau mày lại:“Cậu nói hươu nói vượn đâu vậy, ấy giống mấy người đàn bà của cậu sao?”

      Ôn Dư Thừa hú lên quái dị: “Có cái gì giống chứ. Khối bánh bao kia thủ đoạn còn cao hơn những người phụ nữ khác. Nếu thế thì làm sao cho Liễu Hạ Hiệu Vệ tổng cùng ấy kết hôn, lại còn ́ tỏ ra vẻ đáng thương như bánh bao chay, người phụ nữ như vậy dễ chơi sao?” ta là thích nhất chơi đùa với phụ nữ
      Nói về việc chơi đùa, ta tự nhận đứng thứ hai ai dám tranh hạng nhất đâu.

      Chân mày Vệ Cung Huyền nhíu lại sâu hơn: "Tránh ra." Quơ múa cái muỗng ngăn trở người kia bước qua.

      Ôn Dư Thừa suy nghĩ chút: "Mặc dù tôi biết cậu vẫn luôn muốn kết hôn cùng bà xã sống yên ả qua ngày, nhưng người kia sớm muộn gì cũng trở về, cậu chớ nên để khối bánh bao lún sâu hơn, ấy thích cậu muốn phát điên. Đến lúc đó hai hổ đánh nhau...... Hắc, cậu nói xem, hai người phụ nữ ai lợi hại hơn."

      Vệ Cung Huyền lấy loại ánh mắt thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Dư Thừa cái, hiểu thế giới tại sao có thể người an phận hơn nữa thích bỏ đá xuống giếng như thế: "Tóm lại cậu đừng suy nghĩ nhiều, cách Nguyễn Mộng xa chút."

      "Vậy cũng được, tôi thấy ấy rất hợp mắt, cách xa được."

      "Vậy bây giờ cậu có thể lăn ra ngoài." Vệ Cung Huyền để xuống cái muỗng, kéo ống tay áo. Ôn Dư Thừa lui về phía sau nhảy bước dài, "Đừng, tôi là người văn minh, đánh nhau, cho cũng sao, tôi muốn được sao? Cậu cho là cái bánh bao thịt sẽ có người khác thích sao?"

      Vệ Cung Huyền liếc cái, lần nữa nhặt lên cái muỗng khuấy trong nồi cháo: "Thế là tốt nhất."

      Hai người bàn luận thì Nguyễn Mộng thay quần áo ở nhà ra. đem tóc quấn lên, lộ ra gương mặt trắng noãn sáng sủa, cả người như kẹo đường, ngọt chịu được —— dĩ nhiên, đây là trong mắt Vệ Cung Huyền. Còn đối với con mắt tục nhân của Ôn Dư Thừa cũng chỉ thấy cái bánh bao mà thôi...
      levuong, Pe Mick, Khủng Long15 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 21
       

      Nguyễn Mộng cho rằng mình ăn mặc rất đúng mực, cho nên rất khó tưởng tượng hai người đàn ông trước mặt nhìn làm gì. Nêu như phải ánh mắt hai người đàn ông này quá mức, Nguyễn Mộng còn muốn giả bộ nửa ngu nửa sửng sờ qua: “Cái đó……” chỉ chỉ nồi. “Cháo sắp tràn ra rồi.”

      Vệ Cung Huyền liền vội vàng xoay người khuấy cháo, Nguyễn Mộng muốn buông lỏng, đáng tiếc là ánh mắt của Ôn phó tổng vẫn chết dính người . Ánh mắt kia, giống như đứa bé nhìn thấy con sâu…… Phi, làm gì mà so sánh mình với con sâu.

      may là Vệ Cung Huyền rất nhanh liền nấu cháo xong, Nguyễn Mộng vội vàng tìm bao tay cách nhiệt nhắc nồi xuống, nửa đường lại bị Vệ Cung Huyền ngăn lại: “Để tôi.” sửng sốt chút, mắt chớp chớp, ngây ngốc.

      Bưng cháo ra ngoài, Vệ Cung Huyền hướng về phía bếp hô tiếng: “Bảo bối, lấy bát đũa mới, để Ôn Dư Thừa đem ra.”

      Nguyễn Mộng đáp tiếng, vội vàng lấy ra bộ bát đũa sạch muốn đem ra ngoài, lại bị Ôn Dư Thừa ngăn lại, cười híp mắt nhìn , bộ dáng rất ôn hòa rất hiền lành rất dễ thân cận: “Để tôi đem ra, nếu vậy bữa cơm này tôi còn chưa được tham ăn miếng nào liền bị người ta đuổi đó.” xong liền nhận lấy từ trong tay Nguyễn Mộng.

      theo phía sau ra ngoài, có chút há hốc mồm.

      Vệ Cung Huyền lại nâng bên chân mày nhìn về phía , Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội nhìn bàn ăn chút, a, quên mất. Sau nhớ lại, vội vã chạy nhanh vào nhà bếp, vội vàng đem hai ba món vẫn đặt trong lò vi ba bưng ra đặt bàn ăn, mặt mượt mà như bánh bao đông lại gần giống nụ cười sợ sệt.

      Ôn Dư Thừa là hạng người tinh gì chứ, lập tức xác định vẻ mặt bên ngoài của quá kỳ quái rồi, giống như đứa bé hay thường bị người nhà thấy là đánh dữ dội. Bây giờ mặc dù có đánh, nhưng nhưng dáng vẻ sợ sệt đó của , giống như lập tức bàn tay hoặc chiếc giày ném tới đây.

      là kỳ quái…… Theo lý thuyết hẳn phải để ý cẩn thận mới phải. Nghe phải vợ Cung Huyền rất có bản lãnh sao? Thủ đoạn cao đến Cung Huyền cũng có thể lừa gạt, Hay nên thời gian rất lâu dài, viên bánh bao này mới ý thức được ban đầu mình làm sai? Đừng đùa, đánh chết cùng tin.

      Khi thấy bánh bao rất vui vẻ bưng phần thịt bò bít tết ngon lành cùng salad cà rốt lên kinh ngạc nhíu mày. ra bàn thức ăn này là chuẩn bị cho gã kia?

      Người khác biết, nhưng Ôn Dư Thừa rất ràng, Vệ Cung Huyền tại sao lại ăn hai món này, còn phải bởi vì người phụ nữ kia? Chậc, viên bánh bao này cũng đáng thương, trăm phương ngàn kế gả cho Cung Huyền, còn phải mỗi ngày chịu bị hành hạ tinh thần như vậy, bằng để cho chơi đùa, ít nhất lãng phí đúng ?

      Thấy Nguyễn Mộng bưng lên hai món ăn, đáy mắt Vệ Cung Huyền thoáng qua tia vô lực. Nhìn ánh mắt Nguyễn Mộng thấp thỏm nhìn , trong lòng thở dài. Rốt cuộc mình làm cái gì, khiến người phụ nữ này trở nên sợ hãi như vậy? đến, bưng hai cái mâm, thẳng đến thùng rác ném xuống. Nguyễn Mông “A ——“ tiếng, sắc mặt rất ảo não. Về Cung Huyền xoay người, để cái mâm xuống, cầm tay Nguyễn Mộng, kéo ngồi xuống mép bàn, cho biết: “ lấy bát đũa, nhưng còn thiếu phần, phải em muốn Ôn phó tổng đến nhà ăn cơm ?”

      Nguyễn Mộng sửng sốt: “À? Em, em sao?” vội vã khoát tay. “Em, em, em cần, các cứ ăn, các cứ ăn. Em ăn ở trong bếp là được rồi, ha ha ha.” Cười ha ha xong, lập tức che miệng mình, lại nghĩ trước đây lâu lúc Ôn Dư Thừa có với mình khi ai đó đng cười “ha ha” nhưng ra trong lòng suy nghĩ chửi tổ tông của người đối diện.

      Cũng may Vệ Cung Huyền biết những cách dùng từ kỳ kỳ quái quái web này, sờ sờ đầu , xin lỗi : “Xin lỗi.” Nhìn ánh mắt mờ mịt của Nguyễn Mộng, giải thích: “ nên vứt món ăn em làm, giữ lại ngày mai ăn tồi.”

      " phải......" Nguyễn Mộng giọng .

      “Cái gì?” cái gì? Thấy Nguyễn Mộng giống như sợ hết hồn, Vệ Cung Huyền vội vàng siết chặt tay . “ có việc gì, em .”

      Nguyễn Mộng liếm môi cái, đầu lưỡi màu hồng liếm láp cánh môi hơi khô, lại có loại phong tình khác thường: “Cái thùng rác đó…… phải dùng để đựng đồ ăn thừa……”

      Ôn Dư Thừa nhịn được, bị Vệ Cung Huyền hung hăng trừng mắt liếc. kéo Nguyễn Mộng để cho ngồi xuống, lắc đầu cái: “Em đừng để ý đến ta, ta có bệnh.”

      Bị em bôi xấu danh dự Ôn Dư Thừa lập tức vui, gì thế, Ôn thiếu có bệnh tật gì? Đây là trần trụi xấu bạn! “诶 tôi ——“

      Vệ Cung Huyền để ý đến ta, chỉ múc chén cháo cho Nguyễn Mộng: “Rất nóng, em cẩn thận chút.” xong lại tự múc cho mình chén, thuận đường liếc Ôn Dư Thừa cái: “Chính mình tự vào phòng bếp lấy bát đũa, vừa rồi mới cầm, chắc cậu cũng biết ở đâu.”

      Nguyễn Mộng nào dám a, lập tức đứng lên, lại bị Vệ Cung Huyền ấn xuống, Ôn Dư Thừa lầu bầu tiếng, vẫn buồn bã vào lấy.

       
      levuong, Pe Mick, bornthisway01109115 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 22
       

       

      Bữa cơm này là thống khổ nhất của Nguyễn Mông từ kiếp trước đến kiếp này.

      nhìn món ăn trước mặt, hoàn toàn có ý muốn ăn. vẫn thích ăn mình…… Mà phải cùng hai người đàn ông kỳ quái này. Trong khi Ôn Dư Thừa vẫn dời tầm mắt khỏi người , Nguyễn Mộng gắp thức ăn, cầm khăn giấy hoặc làm gì, đều dùng cặp mắt tựa Rada nhìn chằm chằm.

      Này khoa học, khoa học, trong thế giới ở kiếp trước của Nguyễn Mộng hầu như có người tên Ôn Dư Thừa này, tại i đột nhiên ở đâu xuất , nên ứng đối như thế nào mới phải?

      Vừa suy nghĩ vừa uống cháo, Nguyễn Mộng vẫn còn tương đối nhức đầu nghĩ làm sao để don dẹp thức ăn bị Vệ Cung Huyền đổ vào thùng rác, làm sạch là được, bây giờ là mùa hạ rồi, trừ khi muốn thối chết…… ăn rất nhanh, cũng rất ít, bao lâu liền buông đũa muốn vào phòng bếp, lại bị Vệ Cung Huyền cản lại: “ đâu?”

      “À?” nháy mắt mấy cái. “Em ăn đủ rồi, các tiếp tục.”

      “Mới ăn có chút như vậy?” Người đàn ông vặn hàng mày xinh đẹp. “Ăn nhiều hơn chút nữa.”

      Nguyễn Mộng ngừng kêu khổ, ăn vô được ? Hơn nữa còn phải uống thuốc: “, em ăn no rồi…… Bụng căng cứng rồi?” Tỏ rất căng, còn vỗ vỗ cái bụng mình.

      Vệ Cung Huyền cầm tay : “Đừng vỗ nữa.” Nhìn ánh mắt giống láo, mới để : “Em .”

      Nguyễn Mộng lúc này như trút được gánh nặng, vội vàng cầm bộ bát đũa mình dùng qua chạy trốn vào phòng bếp. Kế hoạch của là như thế này: Sau khi dọn dẹp xong, theo tình hình Vệ Cung Huyền, nhất định ở trong thư phòng xem văn kiện lâu, rồi mới trở lại phòng bếp ngủ, đoạn thời gian này đủ để uống xong thuốc và dọn dẹp sạch .

      Nhìn bánh bao biến mất ở trong bếp, Ôn Dư Thừa chép chép miệng: “ nghĩ tới ấy làm món ăn cũng tệ lắm.” ta kén ăn, cấp năm sao hay quán ven đường gì ăn cũng được, nhưng cho dù như vậy, cũng có thể nhận ra tài nấu nướng của bánh bao rất tốt. “ là bị cậu đánh bại. Ừ…… Sau này mỗi ngày nhờ ấy làm thức ăn mang đến nhé…… Nếu tớ tới nhà các người ăn cũng được. Này, tớ , cậu hẹp hòi đến mức cho chứ? Cùng lắm trừ vào tiền lương của tớ là được.”

      Mắt Vệ Cung Huyền nhíu lại: “Ôn thiếu gia, đến người giúp việc cậu cũng mời nổi sao?”

      “Hắc, ý tứ trong lời này giống như thích ý kiến của tớ……” Ôn Dư Thừa gõ chiếc đũa, gắp miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng trong mâm, gặm gặm rất có hình tượng.  “Chính xác là mời nổi, khủng hoảng tài chính mà, cậu cũng biết đó.”

      Chưa gặp qua người nào biết xấu hổ hơn ta! Vệ Cung Huyền liếc hành động này cái, bảo vệ tôm hấp dầu gần mình: “ được.”

      “À.” Ôn Dư Thừa làm bộ hít hơi. “Đúng rồi, tớ , bánh bao hình như giống trước đây nhỉ.” Vậy mà vốn còn muốn gây khó khăn, nhưng nhìn bộ dáng bánh bao tròn trịa quá nhút nhát, ngay cả người tim phổi như còn nhìn ra, đừng với là người đàn ông trước mắt này bị mù. “ ấy hình như rất sợ cậu.” rất sợ , thái độ này, khác gì ôm quả bom.

      Vệ Cung Huyền nhấp hớp canh: "Ừ."

      “? Cái gì?” Tính nhiều chuyện nổi lên khiến người đàn ông lập tức nhích lại gần, “Chẳng lẽ cậu có cách trị vợ, đem phụ nữ béo vạm vỡ biến thành bánh bao mập khiếp đảm?”

      “Mình cũng rất muốn hiểu là tại sao.” Ánh mắt Vệ Cung Huyền phức tạp. “Từ mấy ngày trước ấy trở nên có chút khác thường…… Ừ, rất khác thường, nhưng ràng là ấy mà.” biết? Ừm, chỉ biết rất sợ giống như trong nháy mắt biến thành thú dữ.

      Ôn Dư Thừa sờ sờ cái cằm, cười đến rất đáng đánh đòn: “Vậy cậu để ấy nấu cơm cho tôi nhé, tôi đảm bảo moi ra cho cậu.”

      “Miễn.” Vệ Cung Huyền cũng bị lừa. “ ấy như vậy vô cùng tốt, mình rất thích.”

      Thích? nghe lầm sao” ta thích! “Cậu thích ấy? Cậu thực thích ấy rồi?” Tôi khinh nhá, phải nhất trung nhất trinh thủ thân như ngọc sao? Hơn nữa —— Thích ai thích, lại cố tình thích bánh bao mập.

      “Mình nông cạn khoe khoang giống như cậu.” Uống cạn ngụm cuối cùng, Vệ Cung Huyền ưu nhã để đũa xuống. “ ấy như vậy rất tốt, chỉ là loại thái độ coi mình như ôn thần làm mình rất cao hứng.” Từ đến lớn có ai đối với như vậy, tất cả mọi người coi như con cưng của trời, cho tới bây giờ có người có thể bài xích như vậy.

      Dùng chiếc đũa tay, đem miếng sườn gặm sạch vứt xuống mâm: “Cậu sợ ấy cố ý lấy lui làm tiến?”

      “Thôi , cậu xem bộ dáng ấy giống như lấy lui làm tiến sao? Cậu quá đề cao ấy.” Lau miệng, Vệ Cung Huyền đứng lên. “Ăn xong mời rửa chén.”

      Ôn Dư Thừa sửng sốt: "Mình là khách."

      “Phải, là khách mời mà đến.” Về Cung Huyền cười giả dối. “Muốn rửa, hay muốn tôi đá cậu ra ngoài bây giờ.”

      “Phi.”  Đây có tính là quá bắt nạt người khác ? Mình cảm thấy bánh bao kia chắc chắn thích rửa chén hơn mình.” Muốn đại thiếu gia quanh năm mười ngón tay dính nước như rửa chén? Có lầm hay , chưa từng nghe qua quân tử tránh xa nhà bếp sao?!

      Vệ Cung Huyền cất bước vào phòng bếp, sau khi nghe được đứng lại, xoay người cười như cười nhìn : “ được khi dễ ấy.”

      đùa sao…… Vậy có thể khi dễ sao?! Ôn Dư Thừa oán giận, cả người bắt đầu phát ra oán khí mãnh liệt, quả so ra vượt Trinh Tử trong đợi N năm ở trong chuông đồng.

      Nguyễn Mộng ngồi ở ghế trong phòng bếp, nâng má mơ hồ nhìn phương xa. Ánh mắt có tiêu điểm, cả khi Vệ Cung Huyền tới trước mắt cũng thấy ràng. Trọng sinh đối với , chỉ là lại con đường trước kia lần nữa, mà còn là biến số. Nhưng biến số này rốt cuộc là tốt hay xấu, Nguyễn Mộng cũng ràng, cũng biết nên hỏi người nào, thậm chí ngay cả mình? Vì sao lại trọng sinh cũng biết.

      Ấn theo thời gian mà …… Đại khái còn ba bốn tháng nữa con trai xuất , Nguyễn Mộng sờ sờ bụng mình, lúc này đây nhất định phải điều dưỡng tốt, giảm bớt thịt béo người. Kiếp trước lúc mang thai bác sĩ , quá mập tạo ảnh hưởng xấu đối với thai nhi, đời này nhất định phải bồi thường cho con trai, có lẽ cho nó được gia đình hòa thuận, ít nhất cũng phải cho nó người mẹ dịu dàng.

      Nguyễn Mộng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của con trai lúc mình chết kiếp trước, mặc dù tràn đầy thờ ơ, nhưng tựa hồ lại nghe được tiếng khóc đáy lòng đứa bé rơi lệ. Lúc mới sinh, nó rất thích ở gần , mỗi ngày đều quấn quýt muốn ôm, rất biết điều rất hiểu chuyện, cuộc thi đứng thứ nhất cũng muốn với đầu tiên.

      Là chính tự tay đem con trai đẩy ra.

      Lần này , nhất định . nhất định làm người mẹ tốt nhất, dịu dàng nhất, cho nó tình tốt nhất thế giới.

      Đứa bé của …… sống lại, vậy đứa bé của kiếp trước sao? Cuộc sống về sau của nó như thế nào? Người phụ nữ kia có đối xử tốt với nó ? Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia có đứa bé, lại chết, địa vị của nó bị uy hiếp chứ? Nguyễn Mộng phải ngu ngốc, ghét người phụ nữ kia là có nguyên nhân, chỉ là ai tin tưởng mà thôi.  Ở trong mắt những người kia, những chuyện làm, chẳng qua đều là lần lượt bị hãm hại thôi.

      đấu lại người phụ nữ kia, đây là chuyện còn cách nào khác. Chồng cùng con trai ở kiếp trước bị người ta cướp , đời này cưỡng cầu nữa, cũng tuyệt đối cho bất cứ ai cướp đứa bé của lần nữa.
      levuong, Pe Mick, Khủng Long15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 23
       

       

      Nguyễn Mộng bần thần hồi lâu,chợt thấy Vệ Cung Huyền đứng ở trước mặt tự bao giờ, hoảng sợ đến rụng rời, ánh mắt long lanh, suýt chút nữa là rơi lệ…. vội vã đứng lên chuẩn bị thu dọn ,bất ngờ bị Vệ Cung Huyền nắm lấy cánh tay. ”Ối?”.

      Vệ Cung Huyền nhìn , hai tay giữ chặc bờ vai ấn xuống ghế: ”Việc của em là nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Haizzza.Số tôi là khổ mà.”.Ôn Dư Thừa vẻ mặt ai oán bưng bát bát vào.Nguyễn Mộng há hốc mồm nhìn ta,vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ Ôn Dư Thừa.”Tôi bưng là được rồi, Ôn phó tổng cứ ngồi .”. cũng phải ăn gan hùm mật gấu, dám để nam nhân khắc nghiệt thù dai này làm việc nhà, có quỷ mới biết được trả thù như thế nào. Ôn Dư Thừa xoay người, tao nhã né tránh tay : ”Đừng.Tôi cũng nghĩ là làm phiền cùng người …Chỉ là rửa bát thôi, sao tôi có thể làm được?”.

      ? Người của ? Nguyễn Mộng đỏ ửng hai má, xấu hổ dám nhìn mặt Vệ Cung Huyền. Trái lại,Vệ Cung Huyền vẫn thản nhiên : ”Biết vậy là tốt. Rửa bát cho sạch đấy, tớ ở đây quan sát.”

      Cậu xảo quyệt…Đáy lòng Ôn Dư Thừa thầm than thở, đúng là tiểu nhân mà, đoạn cầm chén bát vào phòng rửa ở phía trong. Nguyễn Mộng nhẫn nại nhìn động tác rửa chén của , nhà giàu cần phải làm việc nhà, đâu cần phải cưỡng gian ánh mắt như vậy. , căn bản là rửa sạch cũng đem xếp chồng sang bên,ngay cả nhúng vào chậu nước cũng có.

      nhẫn nại của Nguyễn Mộng đạt đến mức cực hạn. thể chịu đựng được nữa,Nguyễn Mộng mạnh mẽ bước đến giật lấy chén bát trong tay Ôn Dư Thừa:”Ôn phó tổng, cứ việc ngồi nghỉ,việc này hãy để tôi làm.”

      chàng kia vẫn còn sĩ diện:” được, tôi nhất định phải làm.”

      mà còn nữa, ngày mai được ăn cơm.” Nguyễn Mộng cách dứt khoát,trực tiếp đứng lên tẩy rửa. Động tác của nhanh nhẹn linh hoạt,chén bát rửa xong nhìn rất sạch vừa mắt.Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng oán giận của lúc rửa bát,trong lòng chợt như có dòng nước ấm chảy qua,chợt nghĩ đến mình trước kia chỉ có mong ước đơn sơ là cưới thê tử và cùng sinh tiểu oa nhi bụ bẫm,gia đình ấm áp hạnh phúc.Nghĩ đến điều đó, liền bước đến:”Để giúp em.”

      Nguyễn Mộng giật nảy mình,điều này làm sao có thể a, làm sao có thể hưởng ân huệ của ,vội vàng từ chối:” cần đâu,mình tôi làm cũng đủ rồi, đến thư phòng .”

      Vệ Cung Huyền vẫn kiên trì:”Để  giúp em.” xong liền cầm lấy chén bát từ tay tẩy rửa sạch .

      Nguyễn Mộng sau khi rửa xong liền đưa bát cho lau sạch rồi phóng ào vào phòng máy sấy bên trong rửa tay, bối rối biết kế tiếp nên làm gì.Vệ Cung Huyền biết xấu hổ, với tiếng rồi đến thư phòng.Ôn Dư Thừa nhìn cái rồi sau cũng theo.Còn lại Nguyễn Mộng biết cái liếc mắt kia là có ý gì,cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chút cảm xúc cũng hiểu.

      ngồi ở phòng bếp, cũng vô tâm suy tư phòng ngủ.Sau khoảng nửa giờ ở thư phòng,Ôn Dư Thừa liền trốn,tạt ngang phòng bếp cùng lời tạm biệt.Nguyễn Mộng vội vàng tiễn ra cửa,giống như người hầu bé tiễn chủ tử mình đâu xa vậy.Ôn Dư Thừa hiển nhiên cảm nhận được điều đó, dựa vào khung cửa rất tự nhiên xoa xoa đầu . tuy cao khoảng 1m7,đối với chiều cao của nữ nhân có thể là lý tưởng nhưng vẫn còn thấp hơn nửa cái đầu,kết quả bị ngang nhiên xoa đầu như vậy liền có cảm giác mình giống như đứa bé.Ôn Dư Thừa thấy ngây ngốc nhìn mình đôi môi nhịn được khẽ nở nụ cười:”Hắc hắc.Tôi hỏi,móng vuốt của đâu cả rồi?”.

      Nguyễn Mộng vẫn hiểu điều gì, nhẫn nại chờ mang giày rời đóng cửa .Thấy vậy,Ôn Dư Thừa cười thối tiếng:”Bánh bao ngốc.” vừa định mình phải bánh bao tên nhãi kia chuồn mất,trước khi còn quên hung hăng véo má cái,cười lớn thực là bánh bao mập mạp rồi mới biến mất trong thang máy.Nguyễn Mộng nghiến răng nghiến lợi,sờ sờ mặt mình,nam nhân này đúng là tuỳ tiện thân mật, chưa từng nghĩ là cùng tình cảm như vậy a.

      Trở lại phòng bếp, bắt đầu sắc thuốc. Uống thuốc trong thời điểm căn phòng tràn ngập mùi thuốc bắc, cẩn trọng mở hết cửa sổ và xua hết khói mới dám uống.Vừa nhấc đầu chưa kịp uống phát Vệ Cung Huyền đứng tựa ở cửa phòng bếp, vô cùng hoảng sợ,đôi tay run run suýt đánh rơi thuốc.

      “Em định uống cái gì?”

      Nguyễn Mộng liếm cánh môi khô ráp, ngập ngừng trả lời: ”Dạ…Thuốc bắc.”

      “Biết là thuốc bắc rồi nhưng em uống để làm gì?”Vệ Cung Huyền nhẫn nại hỏi.

      “A?” lúng túng buông bát xuống, có chút khẩn trương khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Vệ Cung Huyền tiến đến gần. ”Bác sĩ Trung y bảo dùng để bồi bổ thân thể.”. Cơ thể của nhất định phải khoẻ mạnh mới được.

      Vệ Cung Huyền cúi đầu nhìn chất lỏng màu đen trong bát, nhăn mày hỏi:”Có đắng lắm ?”

      đắng.” Nguyễn Mộng lắc đầu . ngay cả chết cũng từng trải qua, còn sợ đắng nữa hay sao?

      gì, lẳng lặng lấy cho chén nước .Nguyễn Mộng thụ sủng nhược kinh nhìn , liếm liếm môi :”Cái kia… cần phải xen vào việc của em. Em làm phiền đâu.”

      Vệ Cung Huyền nhìn cách kỳ quái,: ” giống em tí nào.”.Ít nhất là giống như trước kia. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì khiến cho này nháy mắt trở nên kiên quyết như vậy?

      biết trả lời như thế nào đây? Thấy Vệ Cung Huyền chờ trả lời, còn biện pháp nào khác, đành cách chậm chạp: ”Ừm…Xin lỗi , em biết trước kia đem lại cho rất nhiều rắc rối… Em lừa như vậy, bị vứt bỏ cũng phải. Nhưng yên tâm,sau này còn như vậy nữa đâu.” ngẩng đầu nhìn ,hy vọng tin tưởng :” Em chắc chắn!”.

      khẽ lắc đầu:” cũng hy vọng em đối với như vậy…”.Thấy vẻ mặt Nguyễn Mộng ngây ngốc, sờ sờ đầu như sờ đầu chú cún ngoan:"Chúng ta về sau mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt, như trước đây nữa nhé."
      levuong, Pe Mick, bornthisway01109116 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter  24


      Nguyễn Mộng cảm thấy ngày tận thế sắp đến rồi.

      trừng mắt nhìn,xoay người bước ,vừa vừa làu bàu:”Uống thuốc bắc uống đến ngu luôn rồi...” .Lần trọng sinh này quả nhiên đáng nghi ngờ, vì sao tất cả mọi chuyện diễn ra đều khác xa suy nghĩ ban đầu của ?

      Nguyễn Mộng đột nhiên nhớ đến câu chuyện cũ.

      Rằng năm xưa,có thanh niên nhờ Đức Phật cho về lại tuổi thơ của mình để thay đổi số phận.Thế nhưng,khi trở về tuổi thơ của mình rồi,người thanh niên kia dù cố gắng cách mấy kết quả cũng hề thay đổi.Đức Phật ,đó chính là định mệnh.Định mệnh là thứ mà con người ta thể thay đổi được,cố gắng nghịch lại nó chỉ khiến mọi chuyện thêm trớ trêu hơn mà thôi.Nguyễn Mộng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ rất giống người thanh niên kia. vì muốn thay đổi số phận mới trọng sinh,nhưng dường như định mệnh lại đùa giỡn với lần nữa.Thiên ý trêu ngươi.

      ,nếu đúng là như vậy,chẳng lẽ kiếp này so với kiếp trước phải chết thảm hơn gấp mấy lần hay sao?

      Nghĩ đến đây,Nguyễn Mộng giật thót mình,vội lắc lắc đầu đem hết mớ suy nghĩ đáng sợ ấy tống hết ra ngoài. đúng,nhất định là đúng. lần này trọng sinh chỉ vì con trai ,ngoài ra vì bất cứ thứ gì khác.Những thứ đó, hề có trong kế hoạch của , hề có…

      Đúng vậy, hề có.

      Nguyễn Mộng gật đầu cái,đem tất cả suy nghĩ chôn sâu vào đáy lòng,mũi chân nhón lên chuẩn bị chạy ra ngoài bị “bức tường” cao lớn chắn trước mặt.

      Lòng tự ái của Vệ Cung Huyền bị đả kích rất lớn,nỗi đau này làm sao có thể quên được đây? tấm chân tình bị xem như nước chảy hoa trôi, chút luyến lưu, khiến giận đến mức muốn đánh người. Nhấc vạt áo Nguyễn Mộng, tức giận đem viên bánh bao ấy thả lên sofa phòng khách, bộ dáng muốn cùng bàn luận dài hạn.

      Nguyễn Mộng bị làm cho sợ hãi, đùa hay sao, còn chưa sẵn sang, sao có thể đơn thân độc mã đối phó với được? Nghĩ vậy, hết sức vùng vẫy bàn chân, cố gắng thoát ra ngoài.

      ngờ Vệ Cung Huyền cao tay hơn,trong lúc cố gắng vùng vẫy nắm chặt lấy cánh tay mũm mĩm của .Nguyễn Mộng đau xót trong tâm, tốn nhiều công sức như vậy,cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng bỏ qua, thế mà đột nhiên lại như vậy,cái này biết nên gọi là gì đây?

      Kiếp trước tất cả cố gắng, thương và hy sinh đều là uổng phí,gạt nước mắt xem như chỉ là giấc chiêm bao mà cần biết lý do vì sao mình lại bị đối xử như vậy.Nếu như kiếp trước rằng muốn cùng mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt có lẽ đến bước đường cùng như ngày hôm nay.

      Nhưng dù trong lòng ngổn ngang trăm mối thuỷ chung vẫn sao bỏ cánh tay mình ra khỏi bàn tay Vệ Cung Huyền được. Kiếp trước từng xiết bao hy vọng nắm tay ,ôm vào lòng và với những lời thương,bằng , chỉ cần đối với dịu dàng chút là cũng đủ mãn nguyện rồi.

      Thế nhưng, trước sau đều được như mong ước,dù chỉ là mong ước nhoi nhất mà thôi. Buồn cười thay,kiếp này, muốn bỏ qua tất cả nhưng lại dễ dàng có được thứ mà kiếp trước dù dùng trăm phương ngàn kế cũng thể nào đạt được, thử hỏi nên làm thế nào đây? Cảm kích trước tình cảm của dành cho hay là trốn tránh nó?

      Nguyễn Mộng biết làm thế nào, ngơ ngác nhìn Vệ Cung Huyền nắm tay mình. Tay của xinh đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương ràng, mu bàn tay lộ ra nhàn nhạt gân xanh, có lực và mạnh mẽ. Bàn tay ấy, mà trở thành pháo đài kiên cố nhất, che chở cho , để cho phải sống lang thang nơi đầu đường xó chợ…

      Nhưng, là chồng của sao?

      Chỉ cần người phụ nữ kia trở lại, lập tức thay đổi. Nước mắt lặng lẽ rơi. từng cho rằng mình khóc, thế nhưng,ở trước mặt người đàn ông này, trở nên khác hẳn với bản thân mình, dù muốn thế nào cũng thể thay đổi được. có thể kiên trì khi đối diện với Vệ Cung Huyền chẳng khác gì kể câu chuyện rất buồn cười vậy.

      “Em…” mở miệng cách khó khăn, cổ họng nghẹn ứ, chữ cũng thể nào ra được.

      Vệ Cung Huyền nhìn , chờ chuyện.

      “Em…” nên gì đây? Nếu như muốn cự tuyệt phải làm sao để chọc giận ? Mặc dù muốn mình cứ tiếp tục trầm mê như vậy nữa, nhưng sâu trong thâm tâm rất mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ,dù chỉ là lần duy nhất.Nhưng cuối cùng đáp án lại nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ,thân thể của bị đại não chi phối trước,thành thực :”…Được!”.

      Vệ Cung Huyền thở phào nhõm,tựa hồ có chút hồi hộp.Nguyễn Mộng thấy bộ dáng của ,cho rằng mình hoa mắt, người đàn ông này mà đỏ mặt và thậm chí là lo lắng hay sao? ,nhất định là nhìn lầm, nhìn lầm rồi.

      Vệ Cung Huyền nắn nắn lòng bàn tay mềm mại xinh xắn của ,lòng dâng lên cảm giác vui sướng. Mơ ước có được gia đình trọn vẹn bấy lâu nay của cuối cùng cũng thành thực.Từ trước đến nay,điều khao khát phải là vinh hoa phú quý,cũng phải là công danh địa vị. cuộc sống bình yên vui vẻ mới chính là điều mà mong mỏi nhất. người vợ dịu dàng, đứa con khoẻ mạnh đáng cùng chú chó trung thành ngoan ngoãn,bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến mãn nguyện rồi.

      chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, cùng ở bên nhau,hai người cứ như vậy sóng vai nhau đến hết cuộc đời cũng phải là hạnh phúc.Hơn nữa,mấy ngày nay đối với phát sinh loại cảm giác kỳ quái,mỗi lần nhìn thấy vất vả làm những công việc hèn mọn,ngực trái tựa hồ có chút nhói đau.

      “Uống nước , em vừa mới uống thuốc.”

      Nguyễn Mộng nâng lấy chén nước từ tay hớp hớp .Vị đắng của thuốc bắc còn chưa tan nhưng vẫn cảm nhận được có cái gì đó rất ngọt ngào bao phủ lấy trái tim mình.”Loại cảm giác này quá nguy hiểm.”,Nguyễn Mộng thầm nghĩ.

      Sớm muộn gì cũng có ngày, mà rời bỏ thế gian thêm lần nữa.

      levuong, Pe Mick, bornthisway01109119 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :