1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 10

       

      là gặp quỷ...

      Nguyễn Mộng ngồi sofa lát, miễn cưỡng có chút sức lực liền đứng lên vào phòng bếp, theo lý thuyết cần phải uống thuốc sau khi ăn nửa giờ, tại qua đại khái hơn giờ, thời gian sớm qua. Nếu phải Vệ Cung Huyền...

      Đến bây giờ cũng vô phương tiếp nhận mọi chuyện xảy ra. Chẳng lẽ lúc sống lại, bản thân biến thân thành tuyệt thế mỹ nhân? Nguyễn Mộng cúi đầu nhìn bản thân... Được rồi, vẫn là người phụ nữ mập mạp trước đây, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng liên quan đến tuyệt thế mỹ nhân. Cho dù là có thay đổi, cũng tuyệt đối phải nguyên nhân Vệ Cung Huyền thay đổi thái độ. Hơn nữa điều kỳ quái nhất phải thái độ thay đổi, mà là thời gian. Gần hai ngày. Cũng chỉ là hai ngày, hai ngày nha, Vệ Cung Huyền đối với như đối xử với người khác, đây phải là thái độ trước đây của , làm cho Nguyễn Mộng thể cảm thấy kỳ quái. thế giới đúng là xảy ra chuyện trước cưới sau hay vì tình dục mà nhau, nhưng những chuyện này tuyệt đối bao giờ phát sinh người Vệ Cung Huyền, đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

      Đợi đến khi mùi thuốc bắc gay mũi tiến vào trong mũi, mới phát bản thân quên mở máy hút khói. Nhanh chóng mở máy, đem thuốc lược bỏ cặn, giống như là biết đắng, trực tiếp đem chén thuốc nuốt xuống.

      Uống xong, thậm chí ngay cả súc miệng cũng cần, trực tiếp đem chén bỏ vào máy rửa chén, lần nữa đem mọi thứ dọn dẹp.

      Nên làm gì tiếp bây giờ?

      Nguyễn Mộng đứng trong phòng bếp, ngây ngốc biết nên làm gì cho phải. lát sau mới nhớ tới buổi sáng đem quần áo bỏ vào máy nhưng chưa giặt, vì thế lập tức hướng về phía phòng giặt quần áo

      Giặt quần áo kỳ thực là việc rất đơn giản, nhất là có máy giặt. Nguyễn Mộng cơ hồ cái gì cũng cần làm, chỉ cần đem quần áo bỏ vào là xong. Kiếp trước cũng có đôi lúc tự giặt lấy, nhưng kể từ khi phát sinh chuyện của , sau này mọi việc đều quẳng cho người giúp việc, bản thân cái gì cũng làm, sống mơ mơ màng màng muốn trốn tránh cùng người làm tổn thương .

      Nguyễn Mộng tươi cười, dùng chậu bưng quần áo ra ban công. Sao lại quên chứ? vốn xuất thân từ gia đình bình dân, chẳng qua là gả cho người có tiền, bản thân vẫn là Nguyễn Mông, có cách nào mà thay đổi.

      Luôn muốn có được những thứ hư , lại quên mất bản thân.

      Phơi xong quần áo, Nguyễn Mộng ghé vào lan can nhìn xuống dưới. Đúng là buổi chiều, trong tiểu khu yên tĩnh, mọi người đều nghỉ trưa... Nhìn mặt trời, cảm giác tốt, ấm áp. từng ở bên trong nhà xác cảm thụ qua cảm giác lạnh như băng thê lương nhất của đời người, khi đó nghĩ, nếu có thể phơi nắng thêm lần tốt biết bao, có thể phơi nắng thêm lần là chuyện hạnh phúc tới dường nào !!!!.

      Tâm động bằng hành động, Nguyễn Mộng vừa gian nan vừa mệt mỏi đem ghế quý phi trong thư phòng chuyển tới ban công, nhìn ánh mặt trời chiếu lên người , nóng nóng, nhưng Nguyễn Mộng thậm chí cảm thấy bản thân độ ấm như thế này !

      Nếu có thể phơi cả đời tốt.

      Phơi phơi, tựa hồ ngay cả thân thể đau nhức cũng tốt hơn rất nhiều. Đại khái đến lúc năm giờ, Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân nghỉ ngơi đủ, liền đứng dậy, tìm cái khăn sạch cùng cây chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh từ trong ra ngoài. thay quần áo, vẫn cứ mặc áo sơmi của Vệ Cung Huyền, đến khi đem sàn phòng khách lau chùi sách bóng loáng trời tối.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên. Nguyễn Mộng hề nghĩ ngợi liền chạy mở cửa do vội vàng nên va vào bức tường bằng thịt, cái mũi bị đập mạnh, nước mắt bỗng chốc liền rơi xuống.

      Ngước mắt lên mới phát ra là Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng nhìn nhìn đồng hồ tường :"... Sao về sớm vậy ?" Lời vừa ra khỏi miệng, trán Vệ Cung Huyền liền có ba vạch đen. Nguyễn Mộng lập tức biết mình sai, vừa định hỏi lại, Vệ Cung Huyền lại nhéo nhéo khuôn mặt : "Ai cho phép em mặc như vậy tới mở cửa, phải buổi chiều cho người đưa bữa tối sao?" Để nhìn thấy sao, dù sao là chồng của . Nhưng vạn nhất người tới phải là mà là tài xế sao?"Hơn nữa, em làm cái gì, làm cho bản thân bẩn như vậy ?" Lúc này nhìn giống con mèo lấm lem bùn đất.

      Nguyễn Mộng sửng sốt, vội vàng cúi đầu xem bản thân, lúc này mới phát đem quần áo của làm bẩn. khẩn trương đứng lên, vội vàng xua tay: "Thực, thực xin lỗi... Em đem giặt sạch —— "

      "Được rồi, vào thôi." Vệ Cung Huyền ôm lấy thắt lưng , cùng vào nhà.

      Nguyễn Mộng ngây ngốc bị mang , nhìn phòng khách nhiễm hạt bụi làm cho Vệ Cung Huyền kinh ngạc : "Buổi chiều em làm gì ?"

      "Ách, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh..."

      " mệt sao?"

      Nguyễn Mộng biết hỏi cái này là có ý gì, nuốt nuốt nước bọt, dè dặt cẩn trọng lắc lắc đầu, khóe mắt liếc nhìn cơm hộp Vệ Cung Huyền cầm tay: " còn chưa ăn cơm? Buổi chiều em quên mua đồ ăn, nếu hay là kêu bên ngoài ..." Đây là đồ ăn mang cho , cho nên —— cần lại là bít tết cùng salad cà rốt? Hai món này là thức ăn mà hận nhất.

      " cần, em tùy tiện làm chút này nọ cho là được."

      "Ôi?" Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân càng ngày càng hiểu người đàn ông này."Nếu chưa ăn vì sao ăn bên ngoài rồi trở về, hoặc là mang về hai phần?"

      Vệ Cung Huyền hơi ngượng: "Ưm... quên."
      levuong, Pe Mick, milktruyenky17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 11






      ...... Lý do tốt.



      Nguyễn Mộng rất thuận tay nhận lấy hộp đựng thức ăn tay , người lại bị Vệ Cung Huyền ôm vào gian phòng. trở tay đóng cửa lại, mang theo tới phòng bếp, giúp mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong lại là mấy món ăn Trung Quốc đơn giản. Nguyễn Mộng kinh ngạc nhìn cái, cũng nhìn , chậm rãi nói: "Ăn nhanh lên."



      bị buộc ngồi xuống, cầm đũa gắp lên khối đồ ăn bỏ vào trong miệng. Mùi vị rất tốt, nhưng phải khẩu vị thích. Nguyễn Mộng vừa ăn vừa cau mày, biết vì sao, giống như kể từ trọng sinh, cũng chỉ thích ứng đồ ăn tự mình làm, đối với những thứ khác dù ngon cũng mấy hứng thú.



      "Ăn ngon?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng hỏi, Nguyễn Mộng theo bản năng ngẩng đầu, sau đó chính là mãnh liệt dao động: " có, ăn rất ngon."



      "Vậy tại sao em lại cau mày?" Ngón tay thon dài đưa qua, vuốt lên nếp uốn giữa lông mày . Lúc này Nguyễn Mộng mới ý thức được ra mình cau mày bị chú ý tới, vội vàng cười ha hả che giấu: " có gì, chỉ là ăn quá ngon rồi." Nhưng hi vọng chỉ là nhất thời đối xử tốt với , về sau có.

      "Đúng rồi, ăn sao?" chuyển đũa đến cho , giây kế tiếp mới nhớ tới Vệ Cung Huyền chưa bao giờ cùng người khác dùng chung đồ, nhưng ngay khi chuẩn bị thu hồi chiếc đũa về, Vệ Cung Huyền lại đột nhiên nhận lấy!

      Nguyễn Mộng trợn mắt há mồm nhìn dùng chính chiếc đũa mình vừa dùng qua, ăn cơm trong chính chén của mình, quai hàm gần như đều rơi đến đất lâu cũng thể nhặt lên.

      Ặc, giỡn sao!

      lại bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc là chết hay là còn sống, được rồi, kiếp trước cho tới bây giờ Vệ Cung Huyền chưa từng làm chuyện như vậy! thích sạch nghiêm trọng, cho dù là người phụ nữ kia cùng đứa bé cũng như thế.

      Thấy ăn nhanh, Nguyễn Mộng khỏi đứng lên rót chén nước, nhàng đặt bàn, sau đó chợt từ ghế đứng lên: "A ——"

      "Sao vậy ——" Miệng còn chưa nói xong, Nguyễn Mộng đã vội vàng biến mất trước mặt Vệ Cung Huyền. bất giác cau mày, cũng theo, ra khỏi phòng bếp vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Mộng vội vàng thu dọn quần áo. Khóe miệng tự chủ mở nụ cười , Vệ Cung Huyền nhìn Nguyễn Mộng giống con chuột vội vội vàng vàng chạy khắp phòng, nhịn được lắc đầu cái, xoay người trở lại phòng bếp chờ trở lại.

      Nếu như phải là phát quần áo còn chưa dọn, Nguyễn Mộng cũng liền quên mất mình mặc chiếc áo sơ mi thật bẩn. Nhân lúc thu dọn lại quần áo, đổi bộ đồ ngủ đơn giản, sau đó mới lần nữa trở lại phòng bếp. cho là thời gian lâu như vậy, Vệ Cung Huyền sớm ăn xong rồi mới đúng, nghỉ đến cơm lại ít được bao nhiêu so với trước khi ! gần như ăn thêm miếng nào ."...... Sao ăn?"

      Vệ Cung Huyền nhìn cái: "Đây là cho em."

      Nguyễn Mộng kêu khổ trong lòng, ra chút cũng muốn ăn. Thật ra thích tự mình tùy tiện làm món gì, cho dù là món cháo cá đơn giản."Ừ...... Hình như nguội." Dầm dầm chén cơm đã nguội lạnh, Nguyễn Mộng cố gắng cho mình bộ dáng tự nhiên." thể ăn rồi, tự em làm chút là được rồi, nghỉ ngơi ."

      nghĩ tới Vệ Cung Huyền cũng có ý rời , mà là ngồi ở đàng kia nhìn . lát sau, Nguyễn Mộng hiểu, thì ra cũng muốn ăn......"Nhưng trong nhà có thịt bò bít tết cùng cà rốt rồi, em quên mua ——"

      " sao, em tùy tiện làm chút là được rồi."

      Lời này tốt giống như rất hiền hoà, nhưng trời mới biết Vệ Cung Huyền người này có thể ăn món gì! Kiếp trước Nguyễn Mộng cũng phải là chưa từng làm những thứ khác cho ăn, nhưng đến tận cùng cũng chưa từng đụng tới, cho tới bây giờ cũng .

      Vệ Cung Huyền người này luôn kiên ̣nh ́ chấp đối với những gì mình muốn, hơn nữa cũng buông tay. Nhưng Nguyễn Mộng từ trước đến giờ đều nằm trong tầm mắt , đối với , đơn giản chỉ là người ở dưới chung một mái nhà. Nhưng tại sao lại...... Nguyễn Mộng dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, liền bị Vệ Cung Huyền bắt lấy hai tay: "Em làm gì vậy?"

      "Ừ...... Em chỉ muốn nhìn thử, mình có phải nằm mơ thôi." trả lời như thế.

      xấu xa với như vậy sao? Chân mày Vệ Cung Huyền càng vặn càng sâu, nhưng lại gì, chỉ là sờ sờ hai má hồng hồng của , rồi đẩy xoay người: "Nhanh lên chút ."

      Bởi vì thời gian nhiều nên Nguyễn Mộng chỉ nấu hai tô mì cho thêm 2 quả trứng. Nước mì trong suốt, trứng được bày khéo léo mặt mì, xem ra cực kỳ hấp dẫn.

      bưng đến trước mặt Vệ Cung Huyền, trong lòng còn có chút thấp thỏm, sợ ăn. Vệ Cung Huyền yên lặng chằm chằm nhìn lát, cho đến Nguyễn Mộng giọng nhắc nhở: " ăn mì sẽ nở đó." đã ăn một phần ba tô rồi.

      Vệ Cung Huyền lúc này mới đũa lên, sống cùng một nhà với Nguyễn Mộng cảm thấy rất khẩn trương, nhanh chóng ăn xong, giọng câu tắm rồi rời , chỉ còn lại Vệ Cung Huyền mình trong phòng bếp.

      Khí thế của quá mạnh mẽ, Nguyễn Mộng chỉ là một phụ nữ bình thường, dù là đã trọng sinh một lần cũng phải là đối thủ của , huống chi thương , đồng nghĩa với bị nắm trong lòng bàn tay, dĩ nhiên càng thêm khiếp đảm.
      levuong, Pe Mick, milktruyenky19 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chapter 12

      Vượt qua một buổi chiều đầy biến ́, Vê Cung Huyền dường như muốn cùng ân ái, lại tựa hồ như phải. Dù sao Nguyễn Mộng vừa lên giường đã vội vàng chìm trong giấc ngủ, phải muốn cùng thân cận, nhưng mà hai ngày nay biểu hiện Vệ Cung Huyền thật sự kỳ quái, căn bản hiểu nghĩ cái gì.

      Cảm giác lo lắng hãi hùng cứ theo mãi, sáng hôm sau Nguyễn Mộng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, trong nhà rõ ràng mở điều hòa, nhưng lại thấy thật nóng, ̣nh thần nhìn lại mới phát hiện bản thân bị ôm chặt trong lồng ngực ai đó, khí nóng từ đó mà tản ra, thật biết phải làm sao.

      Cẩn thận vụng trộm thoát ra khỏi lồng ngực của Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng đời này chưa bao giờ phát hiện bản thân mình có bộ dáng nô lệ trời sinh. lặng lẽ mang dép lê vào, lẻn đến phòng tắm lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt, sau đó chuẩn bị làm bữa sáng.

      Mở tủ lạnh ra mới nhớ thịt bò bít tết cùng cà rốt đều có. Mặc dù Vệ Cung Huyền hiện tại có chút kỳ quái, bắt đầu ăn những món nấu, nhưng Nguyễn Mộng cũng muốn mạo hiểm. . vẫn là dựa theo những thứ thích trước kia làm là được rồi. Nghĩ tới đây, lại rón ra rón rén chạy về phòng ngủ thay quần áo.

      Cho đến lúc cầm ví tiền ra cửa, Vệ Cung Huyền cũng chưa tỉnh lại. Nguyễn Mộng nghĩ có lẽ là do thay vào chỗ mình bằng chiếc gối cho … Trước kia, mặc dù kết hôn đã 3 năm, dù có ngủ chung nhưng cũng chưa bao giờ ôm . Hơn nữa, Nguyễn Mộng cũng dám tin đêm qua rốt cuộc là Vệ Cung Huyền ôm mình hay là do mình biết thẹn mà dán vào …. Tóm lại bị phát hiện là tốt nhất, cũng tránh cho mọi người lúng túng sau khi tỉnh dậy. Ba năm sau bọn họ sẽ ở riêng, giống như những đôi vợ chồng Nhật – trừ những ngày ân ái ́ ̣nh, mỗi người đều có cuộc sống riêng, ai quản ai. Cho nên đối với việc hôm nay,Vệ Cung Huyền ngủ cùng rốt cuộc có ̉ quái hay … Nguyễn Mộng cũng xấu hổ nhận ra cũng hiểu rõ chuyện này.

      khí buổi sáng thật tốt, Nguyễn Mộng hít sâu vài cái, mới phát hiện ra mình đã nhiều năm tận hưởng khí trong lành như thế. Một mặt bởi vì từ sau khi cùng Vệ Cung Huyền kết hôn, mình có thể cần làm việc, tận hưởng cuộc sống thiếu phu nhân, mặt khác…. Thật ra cũng là do bản thân mình quên mất những điều nên quên đó chứ?

      Siêu thị vào lúc sáng sớm rất ít người, như đều là những người giống như mấy bả chủ nhà hoặc mấy lão thái thái. Nguyễn Mộng cẩn thận chọn từng miếng bò bít tết củng cà rốt, và một số gia vị dùng trong nhà. đến khu vực bán khăn lông, lướt qua lướt lại nhiều lần. suy nghĩ thật lâu mới cầm hai kiểu khăn kiểu dáng khác nhau, màu sắc cũng đổng nhất – trước kia toàn sử dụng khăn giống nhau, rất dễ lầm lẫn, lựa mới như vậy có vẻ tốt hơn.

      Nguyễn Mộng chậm chạp tới quầy thanh toán sau khi mua tiếp một ít đồ. Người trong siêu thị nhiều, nhưng có tiếng tranh chấp truyền tới. tới gần mới thấy một người đàn ông nước ngoài tranh luận cùng thu ngân. Nhân viên thu ngân có vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng thái độ vẫn rất hòa nhã; nếu như là trước đây Nguyễn Mộng nói chừng sẽ nhiệt tình tiến lên tham gia nháo loạn, đáng tiếc…

      Đứng chở một hồi lâu nhưng chuyện phía trước vẫn chưa được giải quyết, người đàn ông dường như nói tiếng Pháp nhưng nhân viên thu ngân nghe hiểu. Nguyễn Mộng thở dài, nhỏ giọng oán trách, xoay người muốn đem đồ trả về chỗ cũ – có lẽ do sáng sớm ít khách nên một siêu thị lớn vậy cũng chỉ có một thu ngân.

      mua có được ?

      Khi vừa ̣nh thì cánh tay bị môt lực kéo lại. Nguyễn Mộng quay đầu lại mới phát hiện người nước ngoài đối diện khoa tay múa chân tựa như muốn nói gì. nhướng nhướng mày dùng tiếng Pháp hỏi: “ Ông muốn làm gì?”

      Phát hiện ra người phụ nữ trước mặt có thể nói tiếng mình, người đàn ông cao hứng hươ tay múa chân.

      Nguyễn Mộng mặc kệ ta muốn làm gì, đem tay ta bỏ xuống xoay người bỏ .

      Lại bị bắt lấy.

      thở dài, lấy ra 100 tệ , nói gì, xoay người rời .

      Người đàn ông phía sau kêu , tựa hồ còn muốn đuổi theo, Nguyễn Mộng bước nhanh hơn, người kia tựa hồ chạy theo nhưng bị thu ngân gọi lại, tiền hẳn là đủ rồi, số tiền này cũng phải là , tùy tiện đưa người ta quả có điểm quá mức.

      qua chợ, rẽ vào một lần nữa mua lại những món cần mua. Khi về đến nhà, Vệ Cung Huyền cũng vừa tỉnh lại. đem đồ để xuống, ví tiền và chìa khóa đặt tủ trước cửa, đổi giầy liền chạy vào nhà bếp.

      "Em đâu?"

      Sau lưng đột nhiên truyền đến câu câu hỏi, bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát là Vệ Cung Huyền. cầm khăn lông lau tóc, xem bộ dáng là mới vừa tắm xong: "Ừ...... Em mua thức ăn."

      Nghe được trả lời, Vệ Cung Huyền liền thỏa mãn. xoay người trở về phòng ngủ, nhìn thấy Nguyễn Mộng nhìn bóng bằng ánh mắt phức tạp.
      levuong, Pe Mick, milktruyenky16 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chapter 13

      Mặc dù phải là lần đầu cảm thấy như vậy, nhưng Nguyễn Mộng vẫn là suy nghĩ – quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái. Mấy ngày nay người đàn ông mà sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể là một người khác hay ? Mặc dù bề ngoài nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với quả là khác một trời một vực, nói như thế đây? Chính là hề hợp lý ah.

      vừa thái đồ ăn lại vừa mất hồn. So với trí nhớ kiếp trước của về Vệ Cung Huyền, mặc dù đối với lãnh đạm, thích , nhưng lúc ấy, có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình được hoan nghênh, cần phòng bị, có thể tưởng tượng hiện tại – thật làm bị mê hoặc. Nếu như phải đã chết một lần, Nguyển Mộng nhất ̣nh sẽ giống như trước kia, cứ vậy mà ào tới, bất kể có nguyện ý hay .

      “A!” Ngăn cho đầu ngón tay bị chảy máu, thất bại thở dài, vội vàng nắm một bên khăn lau tiện tay cầm máu, sau đó chạy đến phòng khách lấy băng keo cá nhân ra dán vào. Lúc quay người lại, Vệ Cung Huyền đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau , hơi cau mày hỏi: “ Em bị sao vậy?”
      Nguyễn Mộng cười khan lắc đầu cái: " cẩn thận cắt trúng tay thôi."

      gật đầu cái, thấy đã dán băng keo cá nhân, cũng thêm gì, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng. Đừng là Nguyễn Mộng kỳ quái, ngay cả Vệ Cung Huyền cũng cảm giác thể tin được chính mình. Kể từ đêm ái ân đó, khi Nguyễn Mộng thầm gọi tên , ...... giống như có điều gì thôi thúc, luôn nghĩ muốn một lần lại một lần nữa; cũng phải hạng đàn ông biết kiềm chế dục vọng, thậm chí vì bạn ở nước ngoài mà thủ thân như ngọc suốt bốn năm. Nhưng hôm nay lại có loại phản ứng này, thật sự là rất kỳ quái.

      Nguyễn Mộng nhìn ngồi ở sô pha, gương mặt nặng nề; dĩ nhiên dám quấy rầy , chân tay liền trở về phòng bếp. ra tay bị cắt trúng nên ngâm nước, Nguyễn Mộng cũng biết, nhưng đụng thì làm sao nấu ăn được? Đối với , sớm thành thói quen, mình tự gánh chịu thống khổ, dù sao ra cũng có ai hiểu.

      tìm lấy bao tay đeo vào, vội vã làm xong đồ điểm tâm, liền bưng lên bàn. Vệ Cung Huyền nhìn đĩa chất đầy thịt bò bít tết cùng cà rốt salad, lại nhìn về chiếc ghế trống đối diện, hỏi: "Em ăn sao?"

      Khoát tay, Nguyễn Mộng vội vàng : "Em sẽ ăn sau, ăn trước , ăn trước ." Giọng lộ ra tia hèn mọn, ngay cả mình cũng nhận ra. quen thói phục vụ Vệ Cung Huyền ăn cơm, mấy ngày trước cùng tình cờ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng làm hại đau bụng rồi, nếu là tiếp tục như vậy nữa, sợ dạ dày mình sẽ ra máu.

      Đó xem là cái gì, giống như chuyện xưa thường nói, quạ đen giả thế nào thì cũng giống Phượng Hoàng, cho cùng cũng là con quạ nhỏ tầm thường mà thôi. Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành đôi...... đó chỉ là điều mơ tưởng.

      Vệ Cung Huyền tự chủ được cau mày. tới hiện tại cũng chưa nghĩ đến mình đã bỏ qua cảm nhận của vợ mình thế nào. Nhìn qua bên đó, lúng túng đứng ở đàng kia, cũng dám đón nhận ánh mắt của , đôi tay là xoắn lại với nhau, giống như đối diện với khổ hình."Ngồi xuống."

      Nguyễn Mộng chậm chạp bước qua, ngồi xuống, cả người cũng cảm thấy thích hợp. tại chỉ hy vọng Vệ Cung Huyền nhanh chóng ăn xong bữa ăn sáng sau đó làm, ngàn vạn lại đừng ở chỗ này cùng .

      Ngồi xuống tới phút, Nguyễn Mộng liền đứng lên —— lần này có lý do: "Cái kia… nước trong bếp nấu đã lâu, cũng sắp sôi.... Em ngó một chút." quyết trốn vào phòng bếp, đánh chết cũng ra.

      Ai ngờ Vệ Cung Huyền thế nhưng cũng đứng lên: " với em."

      Nguyễn Mộng 囧 rồi, liếm cánh môi khô khốc, lại bắt đầu lấy tốc độ nhanh như rùa về hướng phòng bếp. Trong phòng bếp thấy ấm nước đâu…chỉ có nồi cháo nhỏ phát ra thanh "Thình thịch", mùi thơm bốn phía. Vệ Cung Huyền nhìn , vẻ mặt cười như cười: "Nấu nước, hả?"

      "Ừ......" còn dám trả lời." ăn sáng trước , phải phải làm lúc tám giờ sao? Chỉ nửa tiếng thôi, mau ——"

      ngắt lời : " là chủ."

      Hiện nay là ban ngày ban mặt, lại củng người đàn ông này ở chung một chỗ, Nguyễn Mộng khẩn trương nuốt nước miếng, đôi tay cũng biết để vào đâu, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, ngón tay đâm sâu thật đau để lấy can đảm: ."...... Nha. Vậy, vậy cũng nên ăn trước nha, ngộ nhỡ nguội lạnh thì ăn được."

      Vệ Cung Huyền nhìn , chân mày hơi nhíu lên, thở dài."Sao lại có cảm giác em đuổi nhanh vậy?"

      ...... là suy nghĩ nhiều quá. Đây là nhà , nào dám đuổi ?
      levuong, Pe Mick, Khủng Long15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 14

      " có...... Cái đó, thật sự ăn sao?" Nguyễn Mộng chỉ có thể cười gượng, thái độ thấp thỏm ràng như vậy, Vệ Cung Huyền bất giác lại cau mày chặt. cho là hình tượng mình ở công ty là nghiêm túc nhất rồi, nhưng cho dù như vậy, cũng chưa từng gặp qua nhân viên nào đối với mình lộ ra ánh mắt như thế. như thế nào đây...... Là loại tương tự với sợ hãi khiếp đảm, giống như là thú dữ, tựa như thể đến gần.

      kiên ̣nh nhìn thật lâu, lâu đến nỗi tứ chi của Nguyễn Mộng cứng ngắc, ánh mắt mơ hồ. Thấy Nguyễn Mộng khẩn trương đến mức chảy mồ hôi, Vệ Cung Huyền bỗng dưng xoay người: " ra ngoài trước."

      Nguyễn Mộng thở phào một hơi, liền nghe còn : "Nhớ chừa một phần cho .”

      ...... Cái này, cái này phải Vệ Cung Huyền chứ? Tuyệt đối phải, tuyệt đối phải! Nguyễn Mộng trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng thon dài của Vệ Cung Huyền, nhịn được dùng sức bấm mặt của mình cái: " phải chỉ ăn món Tây sao?"

      Vệ Cung Huyền xoay người nhìn , tầm mắt chuyển dời đến nồi cháo bốc hơi: "Cho nên em liền mỗi bữa ăn đều làm thịt bò bít tết cùng cà rốt salad?"

      Ông trời làm chứng, ghét nhất chính là làm hai món đó. Kiếp trước cũng thường cho làm những món khác, đáng tiếc một chút cũng dùng, sau khi người phụ nữ kia trở lại, mới biết tại sao. Bởi vì lần hẹn hò đầu tiên người phụ nữ đó đã làm cho hai món ăn đó, cho nên nhiều năm như vậy, Vệ Cung Huyền cho tới bây giờ cũng chịu đụng bất kỳ món nào do nấu.

      Như vậy kiếp này cũng phải vậy sao? cũng nhìn , coi thường , đây mới là quan trọng nhất đó a! cần đột nhiên liền đối với thái độ biến hóa lớn như vậy, chịu nổi! Giống như là phần đồ ăn thừa cùng thỏi vàng đặt ở trước mặt tên ăn xin, tên ăn xin lựa chọn món sau. Quá nguy hiểm, vất vả có cơ hội sống lại, tại sao muốn bởi vì thỏi vàng này mà mất mạng?

      Đôi môi của Nguyễn Mộng khô khốc, liếm liếm cánh môi, trả lời Vệ Cung Huyền, chỉ là cúi đầu : "Em đã rõ, ăn cơm trước ."

      Người đàn ông...... ra cũng là hay thay đổi như thế đó? ràng kiếp trước đối món ăn khác do làm cũng chỉ ngó ngó qua, tại sao bây giờ trở nên lợi hại như vậy? Hay tất cả những chuyện này chỉ là mình nằm mơ mà thôi. Như thế này đem cháo bưng ra , có lẽ Vệ Cung Huyền xác định cũng nhìn cái xoay người rời ? Nguyễn Mộng càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, lập tức liền cười. Cháo cũng sắp nhừ, cho nho khô, đậu phộng giã nhuyễn cùng táo đỏ vào, lại thêm chút ít đường phèn, rất vui vẻ múc phần vào chén sứ trắng, bưng ra cho Vệ Cung Huyền.

      ...... Sững sờ.

      Người đàn ông kia ưu nhã cắt thịt bò bít tết, nhưng là tốc độ lại chậm chạp ngờ, lâu như vậy, phân lượng khối kia thịt bò bít tết hầu như vẫn còn nguyên.
      Nguyễn Mộng có chút lo lắng đem cháo để tới trước mặt , trước khi bưng ra đã để ngâm qua nước lạnh, cũng quá nóng.

      Vệ Cung Huyền múc muỗng bỏ vào trong miệng, chân mày đột nhiên nhíu lại, Nguyễn Mộng lập tức giật mình, chẳng lẽ phải ăn rồi mới có thể bộc phát?"Làm sao vậy, nóng sao?"

      nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, giống như tỳ nữ cổ đại sợ chỉ lỗi cũng bị trừng phạt: "Cái đó,em dùng nước lạnh giảm nhiệt chút...... Em cho là thích quá nóng...... Vậy để em đổi chén khác cho ..."

      Chân mày Vệ Cung Huyền càng nhăn càng sâu, bắt được tay Nguyễn Mộng đưa qua đến đòi bưng chén cháo , lại rên lên tiếng, ra là bắt trúng vết thương của : "Nhiệt độ vừa vặn." Nguyễn Mộng nhìn , biểu tình mặt cứ như con chuột nhỏ bị con mèo lớn nhìn trúng, vừa sợ lại vừa khiếp đảm, muốn chạy trốn lại dám, chỉ có thể hèn mọn cầu xin mèo lớn bỏ qua cho mình."Cám ơn."

      Cám ơn...... Cám ơn? ! Nguyễn Mộng chợt trợn to hai thậm chí tay mình bị người ta nắm cũng quên mất. Vệ Cung Huyền cám ơn ... Vệ Cung Huyền lại có thể biết cám ơn với ? ! Mặc dù kiếp trước chưa từng nặng nhẹ , nhưng ra Nguyễn Mộng cũng có thể nhìn ra, cho dù mặt Vệ Cung Huyền tươi cười, nhưng trong mắt đều là bài xích cùng lãnh đạm. như thế nào đây? Trước khi kết hôn, ở trong mắt Vệ Cung Huyền là người phụ nữ béo, hay chen vào chuyện người khác. Sau khi kết hôn...... Có lẽ chính là người nữ luống tuổi hay lo chuyện bao đồng..." có, sao!" cà lăm lắc đầu, vội vàng rút tay về.

      hiểu là cảm giác gì, nhưng khi Nguyễn Mộng rút tay ra khỏi, Vệ Cung Huyền thấp thỏm có gì đó thoáng qua trong lòng. nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn tiếp. Nguyễn Mộng cũng nhân đó trốn vào phòng bếp.
      lúc còn mơ màng khuấy cháo trong bếp, Vệ Cung Huyền lại bước vào, trong tay còn cầm cái chén . Nguyễn Mộng vội vàng đứng lên đưa tay đón, nửa đường lại thu hồi lại, đem tay tạp dề xoa xoa lên tạp dề, lại đưa ra .

      Vệ Cung Huyền tựa hồ để ý đến động tác của , mắt đẹp liếc về phía , lại ngó đến chén cháo của —— bên trong cũng còn nguyên: "Sao lại ra ăn?"

      Sao lại ra ăn? dám là bởi vì trí nhớ của trước kia và cơ hồ chưa từng ngồi ăn chung với nhau bao giờ. Nguyễn Mộng dĩ nhiên dám. nhếch môi cười: " ăn xong rồi sao? Còn cần nữa ?"

      Vệ Cung Huyền lắc đầu cái: " đủ." từ trước đến giờ ăn điểm tâm, nên một chén là đã đủ.

      "...... Nha." Nguyễn Mộng đáp tiếng, khí chung quanh lúng túng hơn. Cũng may Vệ Cung Huyền chủ động phá vỡ sự lúng túng, : " làm trước đây."

      vội vàng gật đầu, bộ dáng vợ nhỏ chạy đến đưa áo khoác, rồi mở cửa tiễn , cũng quên đưa chìa khóa xe. Tất cả những điều làm đều dựa theo trí nhớ của kiếp trước, cũng là bản năng mà thôi. Nhưng ánh mắt cùa lại có tia bất đồng so với quá khứ, mà bất đồng này cũng nhìn ra – Mà nếu nhìn thấy cũng có thể nghĩ là mình hoa mắt.
      levuong, Pe Mick, Khủng Long13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :