1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 89
      Edit: Ishtar
      Beta : bearlonelj



      [​IMG][​IMG][​IMG]
      Giọng của tuy , nhưng vô cùng ràng. Vệ Cung Huyền con ngươi từ từ trầm xuống: "Bảo bối ngoan, hi vọng nghe lầm."

      " nghe lầm." giống như cố lấy dũng khí nhìn về phía , trong đôi mắt to lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, nhẫn và bi thương, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc: "A Huyền, chúng ta thích hợp ở cùng chỗ sao?" Thấy Vệ Cung Huyền mở miệng muốn , nhàng che lại môi mỏng của . "Hôn nhân lúc ban đầu, là em biết xấu hổ tạo nên. thích, em sớm biết, chỉ là quá ngu xuẩn, nghĩ tới chính mình lòng kiên trì nhất định có thể lấy được lòng . Nhưng sau này có ngày, em rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ rồi, lại muốn cùng em sống tốt những ngày sau này. Em , em có cách nào gạt được bản thân mình, nhưng loại hạnh phúc kia...... Giống như là em trộm được, lừa gạt mà có, thuộc về em. Em từng thề nữa, nhưng em làm được, em cảm thấy ông trời trừng phạt em từng chút , những thứ này phải là của em, em lại muốn lấy được, còn cố chấp chừa thủ đoạn nào......"

      "Đủ rồi."

      Nguyễn Mộng đôi mắt đẫm lệ mù sương, dám ngẩng đầu nhìn , nước mắt rơi ở trong bồn tắm, tạo ra từng vòng từng vòng sóng lăn tăn. có tội, có tội. kiếp trước làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến người mình chịu hết tổn thương, kiếp này lại nghĩ muốn giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra sao? Cái này thể nào, căn bản làm được!

      cho là Vệ Cung Huyền gì đó, hoặc là xoay người rời , ai biết cái gì cũng làm cái gì cũng , cho đến khi cảm thấy lo lắng ngẩng đầu nhìn , mới phát trong đôi mắt đen xinh đẹp kia tràn đầy tức giận. Từ sau khi bọn họ ở chung chỗ, chưa nổi giận bao giờ, đối với mình sủng ái có thừa, ngàn y trăm thuận, Nguyễn Mộng thậm chí quên mất người đàn ông trước mắt này từng lãnh đạm hờ hững cỡ nào.

      đối với quá tốt, tốt đến nỗi quên mất có bao nhiêu cường đại và nguy hiểm.

      Ý thức được chuyện này, khuôn mặt nhắn Nguyễn Mộng tái , vừa định chuyện, cả người liền bị Vệ Cung Huyền hôn, muốn cho có cơ hội đổi ý, trực tiếp đem xoay lại kéo qua, kích thích nhiều bọt nước, nhưng Nguyễn Mộng rảnh quan tâm chuyện này, bởi vì phải chống đỡ bản thân, cho nên hai tay bị vây chặt tại mép bồn tắm, khó khăn quay đầu lại, vừa định chuyện, cái mông liền bị nâng lên, chữ "" còn chưa kịp , Vệ Cung Huyền liền hung hăng xỏ xuyên qua .

      Cho dù có nước làm trơn, nhưng vẫn rất đau, đừng đến lúc này Nguyễn Mộng căn bản có tâm tư ân ái. đau đến ngũ quan cũng nhăn nhíu lại, cái mông run rẩy, hai khối thịt non giống như quả đào hoảng hốt ngừng lay động, càng giống như thạch hoa quả, đừng tới có bao nhiêu mê người. Vệ Cung Huyền trong lòng rất tức giận, nhưng lại có cách nào nhẫn tâm xuống tay với , cuối cùng bản thân tiến thoái lưỡng nan, lại thấy Nguyễn Mộng ngoan ngoãn nằm bên bồn tắm bả vai run rẩy dám khóc thành tiếng, bộ dáng đáng thương, con ngươi mềm nhũn, đem nâng lên, hai tay nắm hai bầu vú đầy đặn ngừng vuốt ve, thanh trầm thấp: "Còn chuyện hồ đồ như vậy nữa ?"

      nghiêm túc, ân ái cũng có biện pháp thay đổi. Nguyễn Mộng hít hít mũi, "A Huyền, A Huyền, trước tiên xong với em được ? Em thoải mái......" xong giống như muốn chứng minh bản thân thoải mái nhàng uốn éo eo . Vệ Cung Huyền khàn giọng hít hơi, ngoan, siết sắp gãy luôn rồi. "Làm xong lại , tại rất tức giận."

      Nguyễn Mộng thút thít, có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trong cơ thể , ma sát đau đớn khiến cho có chút mất hồn, nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng và bất lực. nên làm cái gì? có thể làm gì? Ai đến cho biết ?

      "Bảo bối ngoan......" Giống như biết sợ, Vệ Cung Huyền nâng cằm của , nhàng hôn lên, "Em phải học được cách tin tưởng . Còn nhớ lúc trước em ở bệnh viện hỏi câu gì sao?"

      Nguyễn Mộng ngây ngẩn cả người. Vệ Cung Huyền hôn từng chút lên cánh môi , giọng dịu dàng giống như ngày thường: " còn chưa kịp trả lời em liền chạy mất, làm hại hối hận lâu. em chính là em, chẳng lẽ là láo sao?" Thấy Nguyễn Mộng kinh ngạc nhìn nhìn mình rơi lệ, càng thêm thương vô cùng. " thích em từ thủ đoạn muốn có , tựa như nghĩ muốn giống như em. muốn em từ thủ đoạn nào, dù là em đem mỗi người phụ nữ đối với có ý nghĩ an phận, tìm người cưỡng dâm chụp ảnh nude bán vào Khu đèn đỏ, đều ngại. Trời sập xuống có chống đỡ, trước kia xảy ra chuyện gì biết, nhưng điều quan trọng nhất phải là nên quý trọng người trước mặt sao?"

      ...... thích từ thủ đoạn nào đoạt lấy . ...... Thích?! Nguyễn Mộng cho là mình nghe lầm, cho là mình nghe lầm! Kiếp trước thậm chí chưa từng làm những chuyện xấu mà , thế nhưng bây giờ lại cho dù làm cũng để ý? nghe lầm chứ? Nguyễn Mộng cảm giác mình rất vô dụng, dù là trước đó ý chí kiên định muốn rời khỏi thế nào, muốn ngăn chặn tất cả những bất hạnh sắp xảy ra, Vệ Cung Huyền vừa mấy câu, liền nộp ngay vũ khí đầu hàng.

      " em, Nguyễn Mộng, em, cũng chỉ duy nhất mình em." Vệ Cung Huyền cắn lỗ tai , đầu lưỡi ấm áp đưa vào trong lỗ tai nhạy cảm. "Bất kể trước kia như thế nào, tại và tương lai, vĩnh viễn chỉ mình em. Ừ...... Lời này nghe có chút buồn nôn, còn có chút ghê tởm, nhưng lại là lời chân từ tận đáy lòng. Bảo bối ngoan......"

      Nguyễn Mộng bị làm cho cả người nổi da gà, cả người cũng nhịn được run rẩy.

      Ps : pic chưa các nàng, haha, ta lần mò bữa giờ, cực khổ lắm đó, các nàng có iu ta ko. Chương sau *cười gian* ... hắc hắc hắc 18+ nhoé
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai69199312 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 90 (18+)
      Edit: Ishtar
      Beta: bearlonelj

      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Vệ Cung Huyền lại cho có cơ hội suy nghĩ lung tung, trong bồn tắm rất trơn, Nguyễn Mộng có vật chống đỡ, chỉ hạ thân có thể dùng lực, Vệ Cung Huyền bị kẹp chặt sắp đứt, nhịn được ở mông của vỗ cái: "Ngoan ngoãn chút, chớ lộn xộn!"

      chỗ nào lộn xộn? Nguyễn Mộng uất ức chết rồi, vất vả lấy dũng khí với lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, trong đầu lại chỉ muốn cái này! Tay bé bắt được bàn tay nắm ngực mình để thăng bằng thân thể, chưa kịp nghĩ đến lòng bàn chân vừa trợt, cả người thiếu chút nữa té xuống, gương mặt này nếu như đập xuống bồn tắm, chắc chắn là bị hủy dung nhan rồi. Vệ Cung Huyền cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống. mới vừa đổi nước nóng, người lại to lớn, ngồi xuống làm cho nước trong bồn tắm tràn hết ra bên ngoài, Nguyễn Mộng đưa lưng về phía , cũng bị buộc ngồi xuống theo. Nước ấm áp tiến vào địa phương hai người dây dưa, rất khó chịu, có bất kỳ điểm tựa nào, trừ bàn tay còn để ở ngực kia.

      Cái muốn chính là như vậy. Bất kể ở đâu vào giờ phút nào, dựa vào chỉ có thể là . "Bảo bối ngoan, đừng sợ, lui về phía sau ngồi xuống."

      Nguyễn Mộng cỡi hổ khó xuống, lui về phía sau ngồi bị cắm sâu hơn, tiến lên phía trước ngồi có cách nào giữ vững thăng bằng, chỉ có cái tư thế trước mắt này coi như an toàn. khiếp đảm lắc đầu cái, ôm cánh tay Vệ Cung Huyền chịu buông ra. Vệ Cung Huyền cũng gấp gáp, tay khác đỡ eo của nhàng bấm —— Nguyễn Mộng sợ ngứa nhất, lập tức cả người căng cứng, sau đó suýt nữa té nhào xuống bồn tắm. Bị Vệ Cung Huyền nham hiểm từ mặt nước kéo lui về sau, theo bản năng ngửa ra ——"A a ——"

      Khuôn mặt nhắn cũng nhăn thành viên bánh bao, dưới nước hai chân kịch liệt run run, quá sâu, quá sâu! "A, A Huyền...... chút, chút, đau, đau......"

      Trước mắt tấm lưng như phiến bạch ngọc thẳng băng tỳ vết, hai cánh tay trắng nõn giống như ngó sen tại nắm chặt tay cứng đờ, giống như con mèo vừa đáng vừa đáng thương, Vệ Cung Huyền quay lại mặt đối mặt nhưng tư thế cũng thay đổi. thích thú nhìn, nhịn được cười khẽ, Nguyễn Mộng đáng thương cứng đờ dám động đậy, chỉ sợ lại muốn làm chuyện xấu gì, lông mi dài bên còn đọng giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi. cười ôm Nguyễn Mộng, ôm vào lòng chặt, cọ cái mũi nhắn, " đau đau, ông xã chút."

      Trong ngực ôm bánh bao yếu ớt, dục hỏa mười phần cũng thể phát tiết, cuối cùng còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp. Cảm giác ôm giống trước kia, trước kia giống như ôm cục gạo nếp, tại giống như ôm khúc sườn, quá gầy, toàn thân có hai lạng thịt, vẫn thích bộ dáng bánh bao trước kia, trắng trẻo mập mạp bánh bao.

      dụ dỗ sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc. cũng cảm giác mình kỳ lạ, kiếp trước ai dụ dỗ ai quan tâm, phải vẫn sống được sao? thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ , khuôn mặt nhắn chôn trong cổ : " xin lỗi......" xin lỗi, em thể cho biết chân tướng tình, xin lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, xin lỗi, em .

      "Về sau nhớ ngoan chút, được ?" Vệ Cung Huyền vuốt ve eo mềm mại, đầu ngón tay ngừng ở làn da trắng nõn của sờ loạn, biết nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện ly hôn...... Chuyện đó đừng hòng. thích bộ dáng ngoan ngoãn đáng , giống như quả tuyết lê thơm mát, muốn giấu ở trong lòng mà thương. "Nếu liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng được , ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, tieunai691993, tiji10 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 91
      Edit: Ishtar
      Beta: bearlonelj



      [​IMG][​IMG][​IMG]

      ba ngày sau cũng thể nằm ngủ.

      Nhớ tới tình trạng thảm hại lần trước khi bị làm liên tục ngừng ghế sa lon, Nguyễn Mộng lòng suýt nữa hối hận muốn chết, dám cự tuyệt dám phản kháng, chỉ có thể hèn nhát nũng nịu cầu xin tha thứ: "A Huyền, A Huyền...... tha cho em , về sau em dám nữa......" giọng rên rỉ, dám nữa.

      Đáng tiếc Vệ Cung Huyền tin. đặt người phụ nữ trong ngực xuống, để có thể đứng vững, Nguyễn Mộng còn chưa kịp vì hành động này mà cảm động, lần nữa lại bị xỏ xuyên qua. Người này thế nào dây dưa khó chơi như vậy? "A Huyền......"

      "Đừng chuyện." Đáp lại là nụ hôn của Vệ Cung Huyền, "Cái mông đau?"

      "Ừ." Dùng sức gật đầu, hi vọng có thể tha cho lần.

      "Ngồi vào bồn cầu ."

      Nguyễn Mộng sửng sốt, sững sờ nhìn Vệ Cung Huyền, đờ đẫn nhìn bồn cầu chút, nếu như ngồi lên...... như thế nào bị đụng? Nghĩ đến hình ảnh đó, đánh chết cũng làm. Nhưng chạy thoát, phản kháng lại có hơi sức...... Cuối cùng lựa chọn đáng thương lần nữa xoay người, chủ động úp sấp tường, còn vểnh vểnh cái mông lên, nhắm mắt cắn răng.

      Vệ Cung Huyền nhịn cười được, tay kéo Nguyễn Mộng qua, đến bồn cầu trước mặt, thả lên đó. Hai chân trắng mịn bị đẩy ra, Nguyễn Mộng nhìn thấy nhìn chằm chằm phía dưới của mình, mặt sắp rỉ máu, vội vàng khép lại hai chân, đáng tiếc bị Vệ Cung Huyền vững vàng nắm chặt: "A Huyền, tiếp tục tư thế vừa rồi được ?"

      "Em cái mông đau."

      " đau đau......" Nguyễn Mộng đưa tay bưng bít hai mắt cho nhìn, phía dưới cũng sưng lên, thế mà lại nhìn chăm chú nghiêm túc như vậy......" Vậy em ngồi bồn cầu cũng rất đau, nghĩ tới?"

      Đó, cũng là, là tỉ mỉ quan tâm.

      Thấy đại thần buông hai cánh tay cầm đầu gối mình, Nguyễn Mộng vui mừng dứt, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chủ động tới bồn tắm nơi đó, đẩy hai bên phấn mông non mềm ra, hiểu vì sao đại thần ưa thích tư thế từ phía sau như vậy, nhưng vào lúc này, vấn đề đó còn quan trọng. Dù sao chỉ cần ngồi bồn cầu lộ phía dưới cho nhìn muốn như thế nào cũng được. Nhưng đợi nửa ngày cũng có cảm giác chướng bụng quen thuộc, Nguyễn Mộng cảm thấy ổn, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát Vệ Cung Huyền ngồi ở bồn cầu, giữa hai chân của thẳng tắp đứng lên, nhìn mỉm cười: "Tới đây."

      Xem ra tránh khỏi rồi. Nguyễn Mộng so với ai khác ràng Vệ Cung Huyền tuân thủ lời hứa và cố chấp đến cỡ nào. mím môi, ôm ngực mè nheo từ từ qua, uất ức muốn chết: " làm ở nơi này được ?" Chỗ này bình thường......

      Người bị kéo đến ngồi xuống đùi Vệ Cung Huyền, còn chưa bỏ ý định. Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng sắp ra trận mà còn vùng vẫy giãy chết, trong lòng rất vui vẻ, oán giận tích luỹ bởi vì những lời vừa rồi Nguyễn Mộng lập tức theo gió bay mất. nâng cái mông lên, nắm hai tay, sau đó nhắm ngay hung khí giữa hai chân mình từ từ thả xuống. Cảm giác căng trướng chua xót khiến Nguyễn Mộng tự chủ được nắm túm chặt tóc , mặt nhắn lộ ra thần sắc thống khổ, Vệ Cung Huyền thương , nhưng lại cảm thấy vẻ mặt thống khổ kia hấp dẫn, kết quả buông tay, lút cán hòa nhập! Nguyễn Mộng thét tiếng, mềm mại ngã xuống nằm trong ngực Vệ Cung Huyền, chống đỡ căng đầy thở gấp.

      Vừa rồi mới khai phá giống như có tác dụng gì, vẫn còn chặt như vậy. "Ngoan, đau."

      đau...... đau tới thử xem? Ánh mắt Nguyễn Mộng như thế. Hai chân run dám nhúc nhích, phía dưới có chút đau nhói, chỉ biết khi dễ , chỉ biết khi dễ !

      " ngoan thế này sao em lại khóc, bảo bối." Đối với oán niệm trong mắt , Vệ Cung Huyền lựa chọn nhìn thấy. cười hôn miệng Nguyễn Mộng cái, mút chặt đầu lưỡi nuốt vào trong miệng mình, từ từ di động. quên chuẩn bị thuốc bôi trơn trong phòng tắm, chỉ có thể trước từ từ làm lần, may còn có dịch trước đó giảm khô ráp, nếu phải đau chết sao. "Vẫn là làm em tốt hơn."

      tranh cãi, đấu với . Nguyễn Mộng ráng sức hít thở sâu, muốn quên bớt cảm giác đau xót, vừa áp chế nội tâm tức giận. Nhưng quá vài phút, Vệ Cung Huyền động tác tăng nhanh, cũng quên đau, phía dưới nước càng nhiều, "Òm ọp òm ọp" thanh ở trong phòng tắm rất dễ nghe. lần hai lần lướt qua rồi dừng lại căn bản thỏa mãn được Vệ Cung Huyền, dù sao phòng tắm rất lớn, có thể cung cấp phương tiện dụng cụ rất nhiều, Nguyễn Mộng từ xuống dưới trong ngoài đều bị làm lần, cuối cùng nước mắt chảy dài bức bách mình tiếp thu giáo huấn, đừng cùng đại thần khiêu chiến, chứ đừng đòi chia tay ly hôn!

      Sáng ngày thứ hai Vệ đại thần lúc tỉnh lại phát bà xã ở bên cạnh, chỉ có con trai ngây ngốc chảy nước miếng nằm bụng , coi như con ngựa cưỡi kêu a a vô cùng vui vẻ. Vật mặc dù sạch hơn, nhưng vẫn gầy giống như khỉ con, chỉ có cặp mắt to như tinh linh kia vẫn như trước lấp lánh có hồn. Bấm bấm khuôn mặt nhắn của con trai, "Mẹ đâu rồi?"

      Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu, đưa cái miệng nhắn chảy nước miếng đến mặt Vệ Cung Huyền gặm, đại thần vội vàng ôm tiểu tử từ bụng mình xuống, ngắt cái mũi , lúc này tiếng nước chảy vang lên, thuận tay cầm lấy con ếch đầu giường nhét vào trong ngực Vệ Tiểu Bảo, mang dép vào, buộc lại dây áo choàng vào phòng tắm.

      Đẩy cửa nhìn thấy bà xã của mình ngồi bồn cầu, toàn thân dưới mảnh vải che thân, thân thể mềm mại ra trước mắt, hít hít mũi giọng khóc sụt sùi. Vệ Cung Huyền vừa thấy Nguyễn Mộng khóc liền gấp gáp, tại cũng liền quên phía dưới của mình đứng thẳng khó chịu, vội vàng quăng dép chạy tới ôm người trong ngực ôn tồn dụ dỗ: "Sao lại thức dậy sớm như vậy? Đói bụng? Đau bụng? Tại sao trả lời?" Theo lý thuyết mỗi lần làm kịch liệt xong ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới miễn cưỡng nâng eo ngồi dậy, ngày hôm qua làm rất mãnh liệt, hơi sức ở đâu ra mà bò dậy đây?

      Nguyễn Mộng căm giận trừng mắt nhìn cái, đẩy ra, mới vừa dùng sức liền rên rỉ tiếng, hai chân run rẩy, nước mắt to bằng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, Vệ Cung Huyền sốt ruột đau lòng muốn chết, vội vàng vừa hôn vừa dụ dỗ, mặc kệ thế nào dụ dỗ Nguyễn Mộng cũng chịu chuyện với , cũng còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là cường ngạnh đẩy hai chân ra, Nguyễn Mộng muốn phản kháng, nhưng đành chịu bị vũ lực trấn áp.

      Phía dưới sưng vô cùng lợi hại, mặc dù bôi thuốc, thế nhưng hai bên thịt non vẫn vừa đỏ vừa sưng, non nớt nhét chung chỗ, Vệ Cung Huyền dùng tay đụng vào chút Nguyễn Mộng khóc. "Bảo bối ngoan, rất đau phải ?"

      Nguyễn Mộng tiếp tục im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ đại thần càng thêm oán hận. Vệ Cung Huyền thấy lời nào, trong lòng lo lắng, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mặc dù so với trước kia sưng nghiêm trọng hơn chút, nhưng rốt cuộc là đau nơi nào đây? Chẳng lẽ là? Ngón tay thon dài lập tức cẩn thận từng li từng tí tách ra hai mảnh thịt non, đầu ngón tay tham tiến vào: "Có phải còn rất căng đầy ?" Ngày hôm qua làm quá hung mãnh rồi, bên trong rót đầy, cũng biết đào sạch . Nhìn hình dáng cánh hoa sưng, chảy chảy ra được, đào lại sợ đau, trách được bánh bao yếu ớt muốn khóc như vậy.

      Bên trong đích xác là còn có rất nhiều tinh dịch, trải qua cả đêm pha loãng ít, nhưng vừa nhiều vừa nồng, làm cho tay Vệ Cung Huyền đầy tinh dịch, trong lúc Nguyễn Mộng ôm bờ vai của đau kêu hừ hừ, phía dưới còn co quắp, người vừa nhạy cảm, theo tinh dịch bị đào ra ngoài, còn dẫn theo ít giọt nước trong suốt. cắn răng chịu đựng, cái bụng trắng nõn khẽ động, theo tinh dịch chảy ra từ từ thở bình thường, nhưng khuôn mặt nhắn thống khổ vẫn giảm bớt chút nào. Vệ Cung Huyền sốt ruột, rốt cuộc là nơi nào thoải mái, lại chịu lời nào, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "Bảo bối ngoan, nơi đó khó chịu sao?"

      Nguyễn Mộng hai chân run run, lâu mới thốt ra chữ: "Đau......"

      Đau, biết đau, nhưng là đau chỗ nào? "Nơi này đau?" Đầu ngón tay nhàng vuốt ve chỗ thịt sưng đỏ, câu dẫn ra phía dinh dính nước, Nguyễn Mộng lại lắc đầu cái, khi lòng ngón tay Vệ Cung Huyền cẩn thận đụng phải hạch bởi vì đêm qua kịch liệt còn sưng to đột nhiên kêu tiếng, nước mắt ầm ầm rơi xuống, Vệ Cung Huyền cho là nơi này đau, vội vàng muốn ôm ra ngoài thoa thuốc, Nguyễn Mộng bắt tay lại, khuôn mặt nhắn, đôi mắt to ngân ngấn nước: " phải nơi đó...... Ô ô." vừa khóc, lòng Vệ Cung Huyền cũng nóng nảy lên, lúc này mới bắt đầu hối hận tối hôm qua mình kích động quá mức, nhưng dù bây giờ nhìn tiểu huyệt của bị giày vò vô cùng thê thảm, vẫn nhịn được mau cứng rắn rồi.

      Cầm lấy bàn tay ấm áp đặt bụng của mình, Nguyễn Mộng mang theo tiếng khóc nức nở, cũng bất chấp mặt mũi, nhịn được, sắp bộc phát, hít mũi cái, thút tha thút thít lắp bắp : "Muốn xuỵt xuỵt...... ra được......" Bị làm quá ác, căn bản tiểu được, mỗi khi tiểu liền đau rát, sắp nghẹn đến cực hạn.

      Vệ đại thần minh thần võ sát phạt quyết đoán sửng sốt, chuyện như vậy làm muốn cười to, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn nhăn nhó oán trách của Nguyễn Mộng lại đau lòng muốn chết, cuối cùng cứng ngắc ở nơi đó cũng biết làm gì cho tốt. Nguyễn Mộng càng lúc càng khó chịu, ở trong tay Vệ Cung Huyền giãy dụa cái mông tròn, muốn xuỵt xuỵt mà thể xuỵt xuỵt, bi ai lớn nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. thấy Vệ Cung Huyền cứng ngắc nhìn mình ý muốn cười, chợt cảm thấy uất ức, nếu phải tại , có thể bị như vậy sao? tại tốt rồi, mình nhịn sắp chết, lại còn nhìn có chút hả hê! "Ô ô...... chỉ biết khi dễ em, chỉ biết khi dễ em! Em chán ghét !" xong liền run rẩy khép hai chân lại muốn đuổi người , bản thân vội vàng tìm chỗ ngồi chữa thương.

      Giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như tức giận, ngược lại như làm nũng. Chỉ là Vệ Cung Huyền dám lung tung, sợ bà xã đại nhân mất hứng ảnh hưởng tới phúc lợi của mình sau này: "Ngoan, giúp em sờ sờ, sờ sờ sao."

      Nguyễn Mộng là nghẹn đến nóng nảy, thấy mặt mày thành khẩn, ai nghĩ tới bình thường năng thận trọng, Vệ đại thần tồn tại tư tưởng xấu đây? Vì vậy ngoan ngoãn đem chân mở ra, thút thít hỏi: "Có ?"

      "." Vệ Cung Huyền xác thực đau lòng muốn chết, đầu ngón tay ấm áp chạm vào hạch sưng đỏ nhàng vỗ về —— Nguyễn Mộng khàn giọng hít hơi, vừa thẹn vừa cáu trừng : " phải nơi đó!" chẳng lẽ phân biệt được chỗ nào dùng để tiểu chỗ nào là miệng đạo sao? Căn bản là sờ lầm!

      Vệ Cung Huyền vội vàng bày tỏ chân thành: "Nơi này đau sao? Cũng sưng lên, đều giúp em sờ sờ, rất nhanh hết đau."

      Nguyễn Mộng mím môi, quyết định gắng gượng lần nữa tin tưởng lần, đáng tiếc người thông minh quả nhiên có hạn, cho dù ngươi là nữ chủ tiểu thuyết trọng sinh cũng thể thay đổi được gì. Vệ Cung Huyền rất dịu dàng, dùng ngón tay nhàng xoa bóp hạch lớn thành hạt đậu phộng, nhàng vân vê. Nguyễn Mộng phía dưới bắt đầu chảy nước, hừ hừ, muốn giãy giụa, cái mông lại bị Vệ Cung Huyền nhấn ở bồn cầu. Nhưng mà rất nhanh liền thay đổi mục tiêu, mặc dù đau lòng bà xã, mặc dù biết mình nên loạn tưởng, nhưng lực chú ý của Vệ Cung Huyền vẫn bị đạo nho phấn hồng bắt được. nuốt ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống hai cái, bà xã nhà mặc dù thân hình thon dài, nhưng phía dưới cũng giống như hình dáng trổ mã thành thục, miệng đạo trong lỗ tiểu cũng nho dường như nhìn thấy, nhưng thịt non màu hồng thỉnh thoảng co rúc lại, đừng có bao nhiêu mê người, vất vả mới khắc chế mình đem bà xã áp đảo.

      Xoa bóp lâu, cũng biết là bởi vì Vệ Cung Huyền ở bên cạnh khiến khẩn trương hay là do quá đau đớn, Nguyễn Mộng cũng thể xuỵt xuỵt thành công. Đều con người có ba cái gấp, bị nghẹn nóng nảy, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ cũng thèm để ý. Nguyễn Mộng cũng muốn bất kể trực tiếp buông thả, nhưng đau, thậm chí có can đảm động chân, bởi vì vừa động nước tiểu liền muốn chảy ra, hai chân chua xót , loại cảm giác đó, thống khổ giống như khi bị Vệ đại thần đưa lên cao triều lơ lửng trung, muốn lên cũng được muốn xuống cũng xong. Nhưng bây giờ xoa bóp lâu như vậy cũng vô dụng, Nguyễn Mộng lại khó chịu vừa muốn khóc, miệng mếu mếu, "Oa" tiếng khóc lên, vừa khóc còn vừa chỉ trích Vệ Cung Huyền: "Đều tại , đều tại á..., em muốn dùng sức như vậy...... chết cũng nghe, tại hại em thành ra như vậy vui rồi chứ? Ô ô......"

      Nhìn khóc đến thê thảm đáng thương, Vệ Cung Huyền dở khóc dở cười, muốn hôn Nguyễn Mộng, nhưng bị tức giận quay đầu để ý , tính tình trẻ con, sao có thể so đo với , đều là do cưng chiều mới như vậy. Bàn tay đẩy ra hai chân trắng mịn, cúi đầu xuống.

      Lần này đủ kích thích, Nguyễn Mộng bị dọa sợ tới mức kẹp chặt hai chân, nhưng vừa đúng, đem đầu đại thần kẹp chặt, lúc này Nguyễn Mộng bị dọa phát khóc, vừa vung hai tay vừa kêu khóc: "Tránh ra tránh ra mau tránh ra —— a a a...... cần hút nơi đó, bại hoại bại hoại!" nào dám xuỵt ra ngoài, nhịn đến cái trán phủ tầng mồ hôi mỏng, nước mắt ào ào chảy xuống. Vệ Cung Huyền đầu lưỡi linh hoạt, liếm qua nho trong lỗ tiểu, cảm giác ấm áp xác thực thoải mái rất nhiều, nhưng cũng quá bỉ ổi! Nguyễn Mộng kêu gào dứt, nhưng Vệ Cung Huyền buông ra, cũng dám buông lỏng, lưng bàn chân cũng căng thẳng.

      Trong miệng tiểu hạch màu hồng rất mềm rất non, nhưng so với bình thường sưng to chỉ lần, đều là bị hung hăng làm sưng. Vệ đại thần trong lòng có loại cảm giác tự hào, nhưng đối với việc mình làm thành ra như vậy lại đau lòng thôi, miệng bên dưới càng thêm dịu dàng, cho đến khi giữa hai đùi bị liếm ướt nhẹp mảnh, cao triều, phun ra ở trong miệng , mới từ từ lui ra, sau đó tốc độ cực nhanh ôm Nguyễn Mộng trong tay, giống như cho đứa bé tiểu nhắm ngay bồn cầu, Nguyễn Mộng đỏ mặt sắp nổ tung, bụm mặt, thân thể phản ứng tự nhiên khống chế được, rào rào tiếng nước chảy đến tai giống như dao cạo, có lẽ bởi vì có nước miếng thấm vào, đau đớn giảm bớt rất nhiều, nhưng loại chuyện riêng tư này...... Làm sao có thể chia sẻ với người khác? Nguyễn Mộng thề, chờ hôm nay cửa hàng bánh bao phố bán xong bánh bao, liền lấy kim châm tiểu nhân nguyền rủa.

      Đại thần vô cùng tỉ mỉ vô cùng dịu dàng, sau khi Nguyễn Mộng xuỵt xuỵt xong, còn xé khăn giấy mềm mại giúp lau sạch , biết đau, động tác nhàng vô cùng giống như sờ vào khối trân bảo hiếm thấy. Nguyễn Mộng mất mặt muốn chết, bụm mặt chịu ló ra, toàn thân trần truồng cũng bất chấp, nếu như đất có cái lỗ, nguyện ý cả đời trốn bên trong bò ra ngoài.

      "Bảo bối ngoan, còn đau ?" Sau khi lau xong, tiện tay sờ nơi đào nguyên vẫn còn sưng đỏ.

      Nguyễn Mộng xấu hổ muốn chết: " còn hỏi, còn hỏi!" Hai bàn tay ngừng đấm vào lồng ngực người nào đó, nhìn thấy trong mắt chứa nụ cười, càng cảm thấy mất mặt. Cuối cùng tức chịu được, há miệng cắn lỗ tai Vệ Cung Huyền, phát tiết phẫn nộ. Vệ Cung Huyền buồn cười, sờ sờ tay bé của khoác người mình, rất rộng rãi cho cắn, sau đó cười to.

      Cười, cười, cười con khỉ ! Nguyễn Mộng rất muốn dùng sức cắn , nhưng lại nỡ, mắc cỡ chết người mắc cỡ chết người, muốn sống nữa!

      ...... Cứu mạng ——

      Beta : ta cũng muốn la to *cứu mạng* huhu, chap này vừa dài vừa ..... huhu ta muốn đình công
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai69199310 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 92
      Edit: Ishtar
      Beta : bearlonelj



      [​IMG][​IMG][​IMG]

      lần đầu tiên, tiểu tử rất thông minh ngậm chặt miệng, phát ba chú ý đến mình mới dám nuốt xuống, sau đó mắt to tiếp tục mong chờ, cuồng nhiệt nhìn chén trong tay Nguyễn Mộng.

      Vệ Cung Huyền lắc đầu cái, thở dài, biết lại ăn được bao nhiêu, thời lúc đưa cho cũng chỉ là chén , vài hớp là hết, cần phải kín đáo đút cho con trai ăn. Cầm lấy chén để qua bên, ôm bà xã kéo đến trong ngực hôn rồi lại hôn: "Tiểu hư hỏng, cũng biết gạt ."

      Nguyễn Mộng bị hôn đến thở hồng hộc, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lâu sau mới : "Nào có, vậy cần cho người ta ăn thứ như vậy, nơi này......" Tay bé vỗ vỗ bụng phình to, bị Vệ Cung Huyền nhanh tay lẹ mắt cầm, đáng thương nhìn , vừa cầu vỗ về vừa cầu xin: "No đến chịu nổi."

      " bậy." Bế ngồi đùi mình, vừa định chuyện phát thấy con trai, vừa quay đầu, thấy vật nằm mặt đất cầm thìa múc cháo trong chén, mặt, xung quanh cái khăn...... đám hỗn độn. bó tay, tiểu tổ tông này, tự làm mình thành hình dạng gì đây. Thở dài, vội vàng xách con trai mặt đất lên, vẻ mặt chán ghét, "Tiểu quỷ dơ bẩn."

      Đối với việc Vệ Tiểu Bảo quậy như thế, Nguyễn Mộng tự đáy lòng bày tỏ cảm tạ, từ trong lòng ông xã đứng lên, "Em xả khăn lông", tựa như chạy nạn vọt vào phòng tắm. Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu cởi quần áo Vệ Tiểu Bảo, buổi sáng mới vừa thay áo khoác phim hoạt hình, tiểu tử này có thể trong vòng mười lăm phút nhanh chóng làm thành đống vải rách, nếu như ai trông chừng như thế nào đây.

      Ba ba phiền não cũng mặc ba ba, dù sao mình vui vẻ là được, Vệ Tiểu Bảo nghĩ như thế, cao hứng lấy tay bé dính đầy thức ăn của mình đưa đến miệng Vệ Cung Huyền, vừa đưa vừa kêu chi chi nha nha. Vệ Cung Huyền chịu nổi lòng thành như vậy của con trai, ho mấy tiếng, nỡ đánh, lại thể ăn, làm thế nào đây? Vừa lúc khóe mắt loé sáng liếc thấy Nguyễn Mộng cầm khăn lông ướt tới, nhất thời như trút được gánh nặng: "Bảo bối ngoan, mau tới lau tay cho con."

      Vừa nhìn Vệ Tiểu Bảo tay bé đầy thức ăn, Nguyễn Mộng cả người cũng cứng lại, làm mẹ, chẳng lẽ con trai thế nào sao? Vật này thích nhất cầm thức ăn đút cho người khác, khi còn đỡ, biết biết bò, tại biết bò biết gây , nhét vào trong miệng người khác thứ gì đó bẩn thỉu, nhưng cũng thể ăn, nếu vật khóc rất to.

      Vứt khăn lông xuống đầu Vệ Tiểu Bảo, Nguyễn Mộng chớp đúng thời cơ, ngay lúc Vệ Tiểu Bảo nhìn thấy vội vàng chạy về phòng ngủ trốn, còn tìm lý do đường hoàng: "A, em lấy quần áo sạch cho Vệ Tiểu Bảo."

      ...... Nhìn con trai ngừng quơ tay về phía miệng mình, Vệ Cung Huyền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lấy khăn lông đầu con trai đưa tới tay, hai chân co lại, để Vệ Tiểu Bảo đầu gối, sau đó cái tay rãnh rỗi còn lại bưng chén cháo. Vật quả nhiên mắt to di chuyển theo, vì vậy thừa lúc này, lau sạch đôi tay bẩn thỉu của con trai, thở phào nhõm, để ý bé nữa. Vệ Tiểu Bảo bị kẹp trong đầu gối của ba, bắt đầu muốn đứng lên, nhưng bé chân ngắn bị Vệ Cung Huyền nhàng ấn chặt, vì vậy bé lựa chọn bò, nhưng thế nào bò ra, gấp gáp đến chịu được, Vệ Cung Huyền nhìn buồn cười, duỗi ngón tay chọt chọt ót trắng noãn của bé, con trai còn vụng về chưa vững vàng trong nháy mắt ngã ra sau, vừa lúc ngã bắp chân .

      Cửa phòng ngủ mở hé ra, Nguyễn Mộng lén lút nghiêng đầu nhìn, sau khi xác định con trai được lau sạch mới dám ra, thời điểm nhìn Vệ Cung Huyền nở nụ cười lấy lòng, đôi tay kẹp dưới nách Vệ Tiểu Bảo, ôm tiểu tử ôm, vội vàng thay quần áo sạch. Vệ Cung Huyền sau khi hôn Nguyễn Mộng cái cũng nhanh chóng cầm chén dọn xuống phòng bếp , thấy được ăn, Vệ Tiểu Bảo tự nhiên cũng náo loạn nữa.

      Bọn họ vốn là quyết định buổi tối ăn món Quảng Đông, nhưng Ôn Dư Thừa biết từ xó xỉnh nào chui ra, sống chết muốn theo. Nào có ai cả nhà người ta ra ngoài ăn cơm, ngươi người thứ tư mặt dày mày dạn muốn theo, lại Vệ đại thần còn nhớ người nào đó từng với thích bảo bối ngoan nhà , mang theo ta cùng mới lạ, Ôn Dư Thừa bị cự tuyệt và khinh bỉ, nhìn về phía bóng lưng xa của ba người Vệ gia giơ ngón giữa, luôn miệng mắng hậu di chứng của thói tư bản chủ nghĩa, thói hư tật xấu của gia đình có tiền bla bla bla...
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, HaYen9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]
      cũng thích, nhưng hai người cũng cực kỳ nghiêm túc tuân theo quá trình của bữa cơm tây, chai rượu đỏ đặt bên cạnh, nhưng ai động vào. Nguyễn Mộng múc muỗng bánh pút-đing nhét vào trong miệng, thõa mãn nheo mắt to lại, Vệ Tiểu Bảo nhìn mẹ ăn vui vẻ, gấp đến độ nhịn được, ngừng ngọ nguậy. Nguyễn Mộng cho bé muỗng, bé liền nheo mắt lại cười, bộ dáng nhắn và Nguyễn Mộng giống như từ khuôn đúc ra. Hai mẹ con đều trắng trắng mềm mềm xinh đẹp vô cùng, thoạt nhìn đặc biệt khôi hài, quả có thể đáng chết người.​

      Chỉ là Nguyễn Mộng cũng thể ung dung quá lâu, thời điểm đĩa bánh pút-đing còn nửa Vệ Cung Huyền liền lấy , ngược lại để chén súp ngô nóng hổi trước mặt , ý bảo uống. Nguyễn Mộng mắt vẫn nhìn bánh pút-đing chằm chằm, Vệ Cung Huyền bị nhìn trong lòng có chút tập trung, cuối cùng để chấm dứt mầm mống kia, hai ba ngụm ăn sạch, để dĩa qua bên. Nguyễn Mộng nước mắt muốn rơi xuống, đáng thương cúi đầu, từng miếng từng miếng nhét cơm vào trong miệng. Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ăn cơm, cũng thông minh gây rối với ba ba, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Nguyễn Mộng, cầm thìa múc chén trứng gà, đôi mắt to linh hoạt vẫn ngừng nhìn chung quanh, Vệ Cung Huyền cho bé miếng thịt liền hưng phấn quan tâm gì nữa.

      bữa cơm mà khách và chủ đều vui vẻ, cho dù lúc trả tiền Ôn Dư Thừa nước mắt ào ào, ngàn tám trăm đồng, ngàn tám, ngàn tám! rất đau lòng!

      Nhìn đồng hồ tay, đến lúc rồi đây, Ôn Dư Thừa huých Vệ Cung Huyền, hỏi: "Chuẩn bị đâu?"

      "Đưa bảo bối ngoan và Tiểu Bảo mua chút đồ." Vệ Cung Huyền vừa vừa mặc vào áo khoác, Nguyễn Mộng thân thiết giúp sửa sang lại cà vạt, hài lòng khẽ hôn cái.

      "Mua cái gì?"

      Đối với câu hỏi của người thức thời, Vệ Cung Huyền có chút phiền. nhìn Ôn Dư Thừa: "Khi nào sửa họ thành Bát quái đây?"

      ...... nhịn. "Tớ quan tâm cậu mà?"

      " cần." Khẽ đẩy mắt kiếng, buộc khăn quàng cổ Nguyễn Mộng lại, Vệ Cung Huyền đội mũ quả dưa phim hoạt hình cho con trai, mang theo vợ con lách người muốn . Ôn Dư Thừa sao có thể để cho bọn họ được? Nếu như để bọn họ mất, chuyện tỉ mỉ đạo diễn vở kịch này phải uổng công sao? người xem trò vui còn ý nghĩa gì, đồ tốt phải cùng cả nhà chia sẻ chứ! "Lão Vệ lão Vệ, chờ chút được , bụng của tớ đột nhiên có đau quá." Biết lão Vệ này từ trước đến giờ lòng dạ độc ác, Ôn Dư Thừa cũng hi vọng hơn gì ở , trực tiếp đảo mắt nhìn về phía Nguyễn Mộng: "Bánh bao, mới vừa ăn xong khó chịu ? Chúng ta ở chỗ này ngồi lát được ? Em xem ghế sa lon chỗ này mềm mại, còn có trà hoa uống miễn phí đấy."

      Nguyễn Mộng cảm thấy Ôn Phó tổng có chút kỳ quái, nhưng biết người này chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa, muốn ở lại nhất định có lý do, liền nhìn Vệ Cung Huyền : "A Huyền, phải mua cái gì, tự mua được ? Em và Tiểu Bảo còn có Ôn Phó tổng ở chỗ này chờ được ?"

      Vệ Cung Huyền nhẫn nhịn, "." Kéo bà xã đến chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, cũng muốn xem lão Ôn kia giở trò quỷ gì.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, HaYen10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :