1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 84
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng



      Ở tháng thứ ba mất vợ con, Vệ Cung Huyền nhận được điện thoại của cha mẹ Nguyễn từ Thành phố S gọi tới. phải đứa ngốc, biết ngày đó do mình ngẩn người khiến cho Nguyễn Mộng hiểu lầm, chắc chắn liên lạc với , nhưng là suy bụng ta ra bụng người, hiếu thuận như vậy, chắc chắn khiến nhạc phụ nhạc mẫu giống mình chịu đựng nỗi đau mất đứa bé, rốt cuộc, để cho chờ được rồi.

      Trong điện thoại ràng lắm, đại khái chỉ biết là Nguyễn Mộng gửi tin nhắn cho cha Nguyễn, là mình bình an, cần nhớ mong . Nhưng mà, làm cha mẹ làm sao có thể tưởng nhớ đứa con mình chứ?

      Vệ Cung Huyền kịp suy nghĩ, trực tiếp đến Thành phố S, cầm tay điện thoại của cha Nguyễn, vài chữ ít ỏi này lại khiến cho lệ nóng lưng tròng, ngay cả hô hấp cũng đều quên mất.

      tốt, bình an.

      Nhưng đánh điện gọi lại, bên kia điện thoại di động lại là giọng nữ bén nhọn, hỏi về chuyện của Nguyễn Mộng, lại ràng, chỉ người phụ nữ dùng 50 đồng tiền đổi điện thoại di động của gởi tin nhắn, những thứ khác mực biết.

      Vệ Cung Huyền nhưng có buông tha, hỏi địa chỉ người phụ nữ ở thành phố Q, khuyên can cha Nguyễn, mẹ Nguyễn muốn theo cùng, bảo đảm, đem bảo bối ngoan mang về.

      Thành phố Q, Vệ Cung Huyền làm sao cũng có nghĩ đến Nguyễn Mộng ở Thành phố Q. Đây là thị trấn rất , vốn chỉ là cái huyện , phát triển nhiều năm cũng thể phồn thịnh nổi, thậm chí ngay cả bản đồ cũng tìm thấy dấu vết của nó. Vệ Cung Huyền tốn rất nhiều công sức mới may mắn từ trong miệng số người hỏi thăm được vài tuần trước đúng là có người phụ nữ đến nơi này, thị trấn , có chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết, người phụ nữ kia rời khỏi đương nhiên cũng giống như vậy, vì vậy Vệ Cung Huyền lại lần thất vọng.

      Nguyễn Mộng rồi.

      theo chỉ dẫn của người khác tới quán trọ Nguyễn Mộng thuê ở trước đó, thành phố Q năm nay mới vừa mở thêm đường xe lửa, hoàn cảnh xung quanh rất nghèo nàn, taxi, khách sạn, phòng ở tất cả những thứ cũ càng được tu sửa, rách nát chịu nổi. trả tiền, cầm chìa khóa gian phòng Nguyễn Mộng ở trước đó, bởi vì ít người, cho nên ông chủ đối với hầu hết khách trọ đều có ấn tượng, ông trước đó có người khách quái dị, quần áo bình thường, nhìn rất mộc mạc, cũng còn bao nhiêu tiền, nhưng mà cả người gầy đến dọa người, lúc ông đến thu tiền phòng ông còn nhìn thấy khớp xương đều lồi ra, toàn thân giống như trận gió là có thể thổi bay, mỗi ngày từ rất sớm ra cửa, tới buổi tối nhất quyết trở lại, hơn nữa câu nào, giống như người câm điếc.

      Vệ Cung Huyền lưng dựa cửa, từ từ trượt xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi sàn nhà bẩn thỉu, trong phòng hơi thở thuộc về Nguyễn Mộng còn, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được lúc đó là lấy tâm trạng gì vào ở nơi này, như thế nào ở thị trấn vắng vẻ dân trí chưa phát triển này tìm kiếm cách vô vọng. , ba tháng nay sống như thế nào? Lúc người hoàn toàn hề mang theo bất cứ thứ gì, xu cũng có!

      Nhưng thể khóc, phải tiếp tục tìm . tìm được Nguyễn Mộng, trở về nhà.

      Mặc dù thành phố Q chỉ là trấn , nhưng vẫn có ít người nhận ra chính là người đàn ông đáng thương ti vi tìm kiếm vợ con, trong lúc nhất thời người tốt bụng vô số —— dĩ nhiên, trong đó phần lớn cũng có những người vì số tài sản khổng lồ kia. Bất kể là ai cho tin tức, Vệ Cung Huyền đều nhất nhất ghi nhớ, sau đó cẩn thận kiểm chứng, nhưng thực tế chứng minh những tin tức này đều là giả. cũng phải là người dễ bị lừa gạt, nếu như lừa gạt những chuyện khác, còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng mà cho hi vọng lại để cho biết đây chỉ là mưu, vậy thể trách đem nỗi thống khổ mất vợ con phát tiết ở người bọn họ.

      Sau đó, tới gian phòng Nguyễn Mộng từng ở, tại vé xe lửa còn chưa sử dụng thẻ căn cước, cho nên có cách nào từ trong mạng lưới kiểm tra, Nguyễn Mộng cũng dùng điện thoại di động và thẻ tín dụng, hơn nữa theo như lời người gặp qua , thậm chí ăn rất ít, chỉ mang cái túi màu xanh nhạt, những thứ khác có gì cả. Vệ Cung Huyền có lúc nhớ , nhớ đến mức chịu nổi, liền từ trong túi móc ra hình của , chọt chọt cái trán cùng khuôn mặt bánh bao của , hận hận , chó con, chờ tìm được em, nhất định cho em biết tay.

      Ở thành phố Q kết thúc việc tìm kiếm có kết quả, Vệ Cung Huyền ra sớm biết, nếu như Nguyễn Mộng rời khỏi nhà trọ, vậy tiếp tục ở lại thành phố Q, chỉ là vẫn còn ôm tia hy vọng, mong đợi có thể cùng mình đứng cùng địa phương. Khi chuẩn bị rời , người đàn ông ở dài hạn tại quán trọ lần đầu tiên gặp mặt cho biết: Nguyễn Mộng mua vé xe lửa đến Thành phố L.

      Vệ Cung Huyền có chút thể tin được, tin ông trời tại thời điểm còn hy vọng lại cho hy vọng. Thế nhưng người đàn ông lại rất chuẩn xác ngày đó ta ở bên ngoài uống rượu say trở về đụng vào người phụ nữ kia, bởi vì người phụ nữ kia đặc biệt, đặc biệt gầy, hơn nữa bị đụng trúng cũng chuyện, mới khiến cho ta nhớ kỹ người kỳ lạ đó. Lúc ta nhặt giúp vé xe rơi mặt đất, thuận mắt liếc tới thành phố H ở phía , là vé xe lửa tốc hành từ thành phố Q đến thành phố L.

      Vệ Cung Huyền có tâm tư tiếp tục cùng ta chuyện, lòng như lửa đốt mà đem tất cả tờ 100 ngàn trong túi tiền lấy ra cho ta, sau đó hỏa tốc chạy tới thành phố L.

      Thành phố L cách thành phố Q rất xa, xe lửa cần mười ba giờ, nhưng máy bay nửa giờ là đủ rồi, Vệ Cung Huyền đặt chân lên thành phố L trong lòng còn có chút dám tin. tại thăm dò được quy luật xuất hành của Nguyễn Mộng tám chín phần mười, biết chắc chắn ở trong khách sạn tốt chút, đại đa số ở phòng trọ chung quanh trạm xe lửa, như vậy dễ dàng lại, thuận tiện ở xung quanh trạm xe lửa tìm kiếm. Những bác cầm bảng hiệu dụ dỗ kia vừa nghe là tìm người mà phải nghỉ lại, từng cái khuôn mặt dài ra, liền dùng phương pháp 100 đồng tiền cái tin hỏi thăm, kết quả người biết tung tích Nguyễn Mộng.

      Thành phố L lớn hơn thành phố Q rất nhiều, cho nên người nhận ra Vệ Cung Huyền phải số ít, những bác này mặc dù còn trẻ , nhưng vẫn có loại mơ mộng ảo tưởng thời thiếu nữ. Biết được Vệ Cung Huyền là người đàn ông ti vi tìm vợ con, thái độ đối với lập tức liền nhiệt tình. Ai có thể nghĩ tới người đàn ông đăng tin tìm vợ mà tại ti vi vẫn còn thường xuyên đưa tin có thể ti vi ở trước mắt mình chứ? Hơn nữa người đàn ông ti vi thon dài cao lớn mặt mày tuấn, giở tay nhấc chân đều vô cùng sang trọng, làm sao giống như những kẻ lang thang trước mắt râu ria xồm xàm quần áo luôm thuộm chứ?

      Sau khi biết được Nguyễn Mộng ở tại nhà trọ nào, Vệ Cung Huyền kích động thôi, hỏi ràng còn chưa , vẫn còn ở đó, lập tức cả người đều khẩn trương, thậm chí còn có bộ dáng giống như thiếu niên trẻ tuổi sờ sờ tóc của mình cùng râu ria, sợ gặp mặt nhận ra mình làm tổn hại hình tượng, lại lo lắng nếu mình tự rửa mặt lát Nguyễn Mộng nghe được tin tức chạy trốn, cuối cùng vẫn là quyết định bắt người trước.

      Nếu như tìm được Nguyễn Mộng, việc đầu tiên muốn làm là cái gì? Hung hăng đánh trận? Hay là hôn , hai lời liền đem áp đảo, dùng sức, dùng sức, điên cuồng ân ái?

      Nhưng khi trông thấy Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền phát cái gì cũng đều làm được, chỉ có thể ôm lấy chặt, bao giờ để cho chạy mất nữa. Nguyễn Mộng ngừng chụp đánh , thậm chí dùng cả hàm răng cắn , nhưng Vệ Cung Huyền nhất định chịu buông ra, hơn nữa còn càng ôm càng chặt.

      ba tháng, hề liên lạc với bất kì ai, cho đến khi bắt đầu liên lạc cha mẹ Nguyễn, Vệ Cung Huyền lại từ thành phố Q tìm tới thành phố L, ở giữa đại khái tốn 1 tháng thời gian tìm kiếm, coi như bọn họ có gần bốn tháng chưa được gặp nhau rồi.

      Nguyễn Mộng có thể nhớ Vệ Cung Huyền sao? Đương nhiên thể nào, vào lúc đêm khuya yên tĩnh nhớ Vệ Tiểu Bảo, nhớ ba mẹ, nhớ bố chồng, mẹ chồng, nhớ Vệ Cung Huyền, nhớ đến muốn điên rồi, nhưng thể trở về, có biện pháp vờ như chuyện gì cũng có phát sinh qua. Vệ Tiểu Bảo bị người ta cướp mất, có tìm thế nào cũng thấy, có lẽ mọi chuyện đều là trừng phạt mà ông trời dành cho , trừng phạt tuân thủ lời thề trước đó, trừng phạt lại lần nữa thương Vệ Cung Huyền.

      Suy nghĩ chút cũng thế, kiếp trước của thất bại cùng thối nát như vậy, ông trời làm sao có thể cho người như lần cơ hội sống lại chứ? Đây chỉ là bài học mà thôi, khi làm cho tự cho là cái gì cũng có, sau đó thống khổ mất .

      Lúc mới bắt đầu Nguyễn Mộng cũng biết nên nơi nào tìm, chỉ có thể đầu đuôi từ quê Cố Minh Tích, bắt đầu từ nơi được xem là nghèo nhất Trung Quốc là thành phố H tìm kiếm, người có tiền, lại thể về nhà, thể làm gì khác hơn là đem nhẫn kết hôn bán cho người phụ nữ, đổi lấy vạn đồng, sau đó mua lại máy tính cũ, ban ngày tìm Tiểu Bảo, buổi tối liền làm phiên dịch, ngày ngủ tới bốn giờ, cả người bắt đầu gầy gò kịch liệt, vốn là khuôn mặt trẻ con bánh bao mập mạp tất cả đều có, cằm nhọn có thể đâm chết người, mặt , càng lộ hốc mắt. người bất cứ lúc nào cũng đều mang hình Vệ Tiểu Bảo, nhưng có ai gặp qua bé.

      tìm như thế nào cũng tìm được, ở tháng thứ ba lại mơ thấy kiếp trước, mơ thấy cha mẹ khóc vì mà tóc bạc trắng. Nguyễn Mộng từ trong giấc mơ tỉnh lại, mất Tiểu Bảo, phải cũng giống như tình cảnh cha mẹ mất sao? Vì vậy dùng 50 đồng tiền ở Thành phố Q mượn điện thoại người phụ nữ gửi cho cha tin nhắn, sợ mình hối hận, cắn răng cái, đợi bên kia đáp lại liền mua vé xe lửa tốc hành đến thành phố L.

      Thời gian dài cùng người khác chuyện dẫn đến có ngày buổi sáng Nguyễn Mộng bị cảm tỉnh lại, kết quả là phát bản thân mình lại khụ ra tiếng liên tục ngừng. càng thêm luống cuống, cũng càng tin tưởng tất cả đều là ông trời trừng phạt mình, trừng phạt lòng tham đáy, có tình còn muốn lấy được thân tình, lấy được thân tình sau lại bắt đầu vọng tưởng thêm những tình cảm khác, ra tất cả hoàn toàn đều là hư ảo.
      vốn là người chết, nên còn sống với chết có gì khác nhau. thậm chí chuẩn bị sau khi tìm được Vệ Tiểu Bảo liền tìm chết, đem tất cả chuyện này kết thúc.

      Ông trời chính là luôn thích đùa giỡn con người, lại tìm tới.

      Mệt mỏi, Nguyễn Mộng bị ôm vào lồng ngực gầy gò giống như . lại gầy nhiều như vậy, cả người có bao nhiêu thịt, hai xương sườn nhét chung chỗ, cấn đến trái tim cũng đau. Nguyễn Mộng ngơ ngác nhìn, tựa vào đầu vai, đôi tay nắm thành quyền, lại biết là nên đẩy ra hay là thuận theo tâm ý của mình ôm lấy .

      Nếu như lại ở bên nhau, có thể còn có báo ứng gì rơi xuống hay ? Dựa theo tình huống kiếp trước, trọng sinh thay đổi rất nhiều, những thống khổ cùng những chuyện phát sinh gần đây đan xen rối rắm ở trong lòng Nguyễn Mộng, nhưng người cho biết đáp án.

      "Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, bảo bối ngoan." Vệ Cung Huyền vẫn luôn gọi tên Nguyễn Mộng, cái gì cũng đều thể ra lời. để ý chung quanh có bao nhiêu người nhìn, liền vội vàng cúi đầu tìm kiếm môi , hôn sâu, khàn giọng hỏi: "Em ở phòng nào?"

      Nguyễn Mộng biết mình nếu như nghe theo khẳng định chuyện gì cũng làm ra được, liền ngoan ngoãn giao ra chìa khóa. Vệ Cung Huyền nhận lấy cái chìa khóa liếc mắt nhìn, sau đó bế lên, hướng về phía phòng nghỉ chạy như điên.

      Vừa vào phòng, Nguyễn Mộng liền bị nhấn ngã xuống giường, sàn nhà rất bẩn, Vệ Cung Huyền nỡ. muốn cởi quần áo của Nguyễn Mộng, nhưng bây giờ khí trời còn chưa có ấm áp, Nguyễn Mộng lại sợ lạnh, cuối cùng Vệ Cung Huyền phát điên, cũng quản mọi việc liền đem y phục người có thể cởi là cởi, thể cởi toàn bộ xé nát, Nguyễn Mộng rất nhanh trần truồng lỏa lồ mà phơi bày khi trước mắt .

      Chỉ có đem người phụ nữ này ôm vào trong ngực, mới dám tin tưởng mình tìm được . Nguyễn Mộng rất gầy, vô cùng gầy, xương sườn đều có thể đếm được rất ràng, nằm ngửa ở giường người cũng chút thịt, gương mặt càng thêm thay đổi, ngũ quan càng phát ra tinh xảo, trước kia khuôn mặt đáng còn, mắt lạnh đảo qua cũng khiến cho người ta cảm nhận được khí thế cường đại.

      Bốn tháng thời gian đem đáng luôn được chiều chuộng luyện thành người phụ nữ trầm mặc ít .

      Nguyễn Mộng lên tiếng, chỉ là mềm mại mà nằm ở bên dưới Vệ Cung Huyền tiếp nhận xâm lấn, tiến vào quá nhanh, ở bên ngoài người tự nhiên thể nào mang theo thuốc bôi trơn gì đó, trước kia luôn làm thế nào cũng đủ, Nguyễn Mộng đau đến nước mắt cũng rớt xuống, Vệ Cung Huyền ôm giọng dụ dỗ bảo bối ngoan đừng khóc, bảo bối ngoan đừng khóc, nhưng càng dụ dỗ Nguyễn Mộng lại khóc càng lớn. Cuối cùng cũng còn cách nào khác, chỉ có thể ngậm môi lưỡi của , hôn lên nước mắt của .

      Hai người bọn họ ai cũng có lên tiếng nữa, trong phòng có chút tối, chỉ có tiếng nước dinh dính từ nơi hai người kết hợp truyền đến, thân thể của Nguyễn Mộng vẫn nhạy cảm như trước, bao lâu cũng liền thích ứng. lâu có thân mật, vẫn chặt chẽ giống như lúc trước. Vệ Cung Huyền nắm eo của dùng sức va chạm, cảm thấy mình lại có thể chôn ở trong chỗ ấm áp như vậy, mới cúi đầu than thở tiếng, sức lực cắm vào càng thêm hung hãn.
      Nhà trọ hiệu quả cách tốt, bên ngoài vây quanh rất nhiều người ở trước cửa phòng, nhưng bọn họ còn nghe được bất cứ thứ gì. Nguyễn Mộng , Vệ Cung Huyền chuyện cũng là cực kỳ trầm thấp dịu dàng, chỉ có tiếng nước mập mờ ngừng từ trong thân thể hai người dây dưa truyền đến.
      là quá nhớ , được mấy phút liền bắn ra ngoài, Nguyễn Mộng bắt lấy bả vai của Vệ Cung Huyền cắn xuống, nước mắt từng giọt từng giọt theo khóe mắt rơi ở gối. Quán trọ hoàn cảnh xác thực được tốt lắm, gian phòng cũ kỹ, sàn nhà giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, chăn mềm áo gối đều mang theo mùi ẩm mốc, nhưng ngay tại gian phòng đơn sơ này, bọn họ liều chết triền miên. Vệ Cung Huyền cũng quá lâu liền cứng rắn trở lại, cắn xương quai xanh Nguyễn Mộng, rất muốn dùng sức, lại đành lòng, cuối cùng chỉ có thể ôm , phía dưới chuyển động, mặt lại chôn ở cổ của .
      tốt, tìm được . Cái loại cảm giác mù mịt bất lực mất người đột nhiên lại tìm thấy được, làm cho chỉ muốn đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực sâu, cho dù vĩnh viễn thể ngủ, thể nghỉ ngơi, cũng buông tay.

      Nguyễn Mộng kinh ngạc, nhận thấy được cổ của mình có chất lỏng thấm vào, nhưng phía dưới vẫn luôn có ngừng lại. có chút khó chịu, tiếng thở dốc trở nên lớn hơn, Vệ Cung Huyền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực kia mang theo khẩn cầu cùng bất an, "Bảo bối ngoan, đừng rời khỏi lần nữa, sắp phát điên rồi."

      ngây ngốc nhìn , gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương khuôn mặt nhắn phảng phất nét trẻ con mập mạp, nhưng gì, cũng hề gật đầu, chỉ là cắn môi mở to mắt, chịu nhìn . Vệ Cung Huyền hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, giữa bọn họ sao lại biến thành như vậy? hiểu, nhưng Nguyễn Mộng chịu cho biết, tin tưởng , thậm chí tin .

      cũng hỏi, càng thêm nhẫn tâm giày vò ngừng nghỉ, đem uống cong qua lại quay trở về, đem dục vọng nhẫn bốn tháng qua toàn bộ phát tiết đến người . Nguyễn Mộng cũng tùy , nhưng nước mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ngừng rơi
      Hai người gần như cả đêm chưa từng chợp mắt, cuối cùng Nguyễn Mộng bởi vì cao triều ngất xỉu ở trong lòng Vệ Cung Huyền, ôm lấy , chặt, bao giờ buông ra nữa.
      Pe Mick, tiji, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Nguyễn Mộng há miệng, lại phát ra thanh nào. rất muốn với Vệ Cung Huyền, muốn mặc kệ , muốn , nhưng lời đến khóe miệng, lại thể thốt ra. bỏ được , thương , muốn , muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Nhưng còn Tiểu Bảo làm sao bây giờ? Nếu như còn tiếp tục khăng khăng chịu tỉnh ngộ, phải chăng còn có chuyện kinh khủng hơn xảy ra? chịu nổi nếu mất lần, rồi lại lần, sắp bị bức điên rồi.

      Đưa tay cầm lấy quần áo sớm kêu người đưa tới, Vệ Cung Huyền ôm lấy Nguyễn Mộng, dịu dàng giúp mặc vào, áo lót quần lót, áo sơ mi, áo lông, áo khoác, vớ giầy...... Nhất nhất mặc vào, Nguyễn Mộng cũng rất ngoan, lên tiếng, mặc định đoạt.

      Mặc quần áo tử tế xong liền đem Nguyễn Mộng bế lên, Nguyễn Mộng dựa vào trong ngực , hai cái tay cũng từ từ ôm cổ , khuôn mặt nhắn cũng chầm chậm vùi vào cổ , nhắm hai mắt lại —— là quá mệt mỏi.

      Lúc ôm ra ngoài chính là thời gian ăn cơm tối của nhà trọ, nhìn thấy bọn họ ra ngoài, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt tới người bọn họ, Vệ Cung Huyền cũng đơn giản rửa mặt, cạo râu qua —— tối hôm qua chưa kịp cạo râu muốn ăn , những chỗ người Nguyễn Mộng bị hôn qua vẫn còn ửng hồng. Nhưng sau khi cạo sạch râu, cái loại khí chất chỉ có quý tộc mới có liền hiển lộ ra, cộng thêm gương mặt thanh nhã tuấn mỹ của , càng làm cho người ta cảm thấy cao với tới.

      tới trước quầy, ông chủ nhà trọ bưng chén mì vừa húp soàn soạt, vừa xem tivi, thấy bóng người quét tới, vừa định mở miệng mắng to, nhìn thấy là Vệ Cung Huyền, vội vàng nuốt nước miếng bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì cần giúp tay sao?"

      "Tính tiền." giọng , chỉ sợ đánh thức người phụ nữ trong ngực. Ông chủ nhận lấy chìa khóa gian phòng đưa tới, cười lấy lòng, "Tổng cộng là hai trăm ba mươi lăm."

      nhàng đem Nguyễn Mộng để xuống, để cho tựa tại trong lòng ngực mình, sau đó lấy ra bóp da, bên trong còn có xấp tiền mặt, ông chủ nhìn khoản tiền, con mắt liền sáng lên. Vệ Cung Huyền cũng có đếm, trực tiếp đem bóp da đẩy tới trước, : "Cho ông hết đấy."

      Ông chủ vô cùng vui mừng, theo thói quen định lớn tiếng cám ơn, lại bị Vệ Cung Huyền sử dụng ánh mắt ngăn cản: "Cẩn thận, đừng đánh thức ấy." xong liền lần nữa đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, ra ngoài.

      Mặt trời chiều ngã về tây, đem bóng lưng kéo dài, tạo cho người ta có loại cảm giác giống như chỉ cần có , cho dù trời có sập xuống cũng có mình gánh vác. Thành phố L chỉ là thành phố , làm gì từng gặp qua Vệ Cung Huyền đại nhân vật như vậy, loại chuyện tình này chỉ có trong phim truyền hình mới thấy được nay lại diễn ra trước mắt, đương nhiên khiến cho người ta cảm thấy cẩu huyết sét đánh, chỉ có ao ước cùng ngưỡng mộ.

      ra bọn họ có thể rời khỏi vào sáng sớm ngày mai, nhưng Vệ Cung Huyền thích hoàn cảnh của nhà trọ này, đến nơi này vừa bẩn vừa cũ kỹ, người cũng tốt xấu hỗn tạp, chỉ nghĩ tới Nguyễn Mộng ở nơi này sinh sống bốn tháng, liền tức giận đến muốn giết người.

      phân phó người mua vé máy bay, trực tiếp đến sân bay lấy là được rồi. Vệ Cung Huyền từ trước đến giờ để ý tới ánh mắt của người khác, dù là xung quanh người đường nhìn chăm chú cũng thấy phải xấu hổ. Nguyễn Mộng ngủ, càng nỡ đánh thức , lại mù, dĩ nhiên nhìn ra được mấy tháng qua có bao nhiêu mệt mỏi, hơn nữa tối hôm qua bị lòng trừng phạt, cho đến khi bản thân thoả mãn mới bằng lòng dừng lại, lúc xế chiều có thể tỉnh lại tệ.
      Thành phố L cuối cùng vẫn tốt hơn Thành phố Q chút, còn có sân bay, khoảng cách từ trạm xe lửa cũng quá xa, vừa rồi đem tất cả tiền đều cho ông chủ nhà trọ, có tiền gọi xe, ôm Nguyễn Mộng đường, dọc đường luôn có người qua lại quay đầu lại nhìn, cũng hoàn toàn thèm để ý. Toàn bộ thế giới đều ở ngay trong ngực rồi, những người khác như thế nào đều liên quan gì đến .

      Năm giờ rưỡi chiều chính là lúc mọi người tan việc về nhà, đường đám người chen chúc, tới lui như nước, tất cả mọi người đều là cảnh tượng vội vã, chỉ có , ôm người phụ nữ, từng bước từng bước chậm rãi tới, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười nhàng, ánh mắt dịu dàng giống như có thể đem thế giới cũng hòa tan . ít nữ sinh cao trung vừa tan giờ học nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ như vậy giống như nam chính thần tượng trong truyện tranh thiếu nữ, che miệng hút khí hướng về phía chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Vệ Cung Huyền thèm để ý chút nào. chỉ là nhìn đường chút, sau đó cúi đầu đưa mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, nếu như phải là bốn phía có máy ảnh máy quay phim gì đó, bọn họ cho rằng đây là quay quảng cáo.

      Từ trạm xe lửa đến sân bay, bộ đại khái mất mười lăm phút, Vệ Cung Huyền thả chậm bước chân, chừng nửa giờ. Trong sân bay người cũng nhiều, đại đa số sắc mặt mọi người cũng cực kỳ mệt mỏi, số người phong trần mệt mỏi kéo theo rương hành lý hoặc là túi xách, chỉ có Vệ Cung Huyền là mang gì theo mà chỉ ôm người.

      [​IMG][​IMG]





      "Ở chỗ này chờ , cho phép loạn, mua đồ ăn cho em, được ?"

      Nguyễn Mộng thuận theo gật gật đầu, lấy được Vệ Cung Huyền tán thưởng khẽ hôn cái. Sau đó dựa thành ghế, lại nhắm nghiền hai mắt.

      người Vệ Cung Huyền là phân tiền mặt cũng có, may là phòng tiếp khác trong sân bay có máy ATM, trong bóp da còn có vài tấm chi phiếu. rút ra mức cao nhất 5000 nhân dân tệ, sau đó đến siêu thị trong sân bay mua chút nước suối sữa tươi bánh bao các loại, nhanh chóng trở lại phòng chờ. Trong sân bay ánh mắt của mọi người đồng loạt đặt người của , nhưng tại cái gì cũng muốn để ý tới, chỉ muốn trở lại bên cạnh bảo bối ngoan của .

      ...... vẫn còn ở đây.

      Thở phào nhõm, lần nữa đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, trước hết để cho nhấp hớp sữa tươi thấm giọng, sau đó cho ăn ngụm bánh bao, hớp sữa tươi, Nguyễn Mộng khẩu vị tốt, ăn chút muốn ăn nữa, bị ép đem chai sữa tươi uống sạch, sau đó mặt uể oải dựa vào trong lòng . Từ sau khi Vệ Cung Huyền tìm được , thần kinh căng thẳng bốn tháng qua liền hoàn toàn buông lỏng xuống, tại Nguyễn Mộng chỉ muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mà thôi. Thừa dịp còn có chút thời gian, Vệ Cung Huyền hai ba ngụm giải quyết phần bánh bao Nguyễn Mộng ăn còn dư lại, lần nữa ôm lấy , thấy nằm ở trong lòng ngực mình dịu ngoan bình an hô hấp, loại cảm giác muốn rơi lệ.
      Chỉ cần tìm được Tiểu Bảo, bọn họ có thể nhà đoàn tụ, bao giờ tách ra nữa rồi.

      Lại đợi thêm chừng hơn 10 phút nữa, thông báo nhắc nhở lên máy bay xuất , Vệ Cung Huyền ôm lấy Nguyễn Mộng, trong sân bay tiếng người huyên náo, sợ Nguyễn Mộng bị đánh thức, vẫn vỗ nhè lên lưng .

      Từ Thành phố L về nhà, coi như máy bay cũng phải mất năm sáu giờ, trong lúc đó Nguyễn Mộng vẫn luôn có tỉnh lạia, chỉ thỉnh thoảng nửa mê nửa tỉnh lúc bị Vệ Cung Huyền đút thêm sữa tươi, sau đó vẫn tiếp tục ngủ.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, tieunai691993, tiji8 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 86
      Edit: Ishtar

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG][​IMG]

      [​IMG]

      Nhưng xe em bé của Vệ Tiểu Bảo ở chỗ này, món đồ chơi bình thường bé hay chơi cũng nằm rải rác ghế sa lon, bên cạnh là chiếc quần lót đôi vớ cùng chiếc khăn lót miệng hình động vật đáng , đất đặt đôi giày thuộc về bé. Nguyễn Mộng ngơ ngác mà nhìn xem mọi thứ trước mắt, nước mắt thể khống chế ngừng rơi xuống. Vệ Cung Huyền lúc này mới nhớ tới sau khi bọn họ mất tích cũng chưa từng trở về nhà, lại thích người khác vào nhà mình, bây giờ trở về, bế lên, nhanh chóng ra ngoài. Nguyễn Mộng lại bắt lấy cánh tay của , đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Vệ Cung Huyền cũng muốn rơi lệ theo, đôi mắt đỏ lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ở trán Nguyễn Mộng nhàng hôn cái: "Chúng ta tới công ty có được hay , nơi đó có ai quấy rầy." Nơi đó sớm thu thập xong, ban đầu sợ bản thân quá độ thương tâm, tại vừa lúc sạch , đến nỗi chọc khóc thút thít.

      Nguyễn Mộng lưu luyến nhìn mọi thứ trong phòng thuộc về Vệ Tiểu Bảo, nước mắt làm sao cũng ngừng được. Nhưng cũng biết mình thích hợp ở lại chỗ này, lòng của cũng sắp bị nỗi nhớ nhung điên cuồng ép điên rồi, nếu như tìm được Tiểu Bảo, vượt qua được, chết. Kiếp trước rất có lỗi với bé, nhưng kiếp này vì sao vẫn có cách nào cho bé gia đình hoàn chỉnh?

      Nghĩ tới Tiểu Bảo chịu khổ ở nơi nào đó, Nguyễn Mộng liền muốn giết chính mình. vẫn nhớ bé luôn nhu thuận rụt rè, nhớ trong đôi mắt to của bé lấp lánh ánh sáng nụ cười, nhưng bây giờ mọi thứ đều còn nữa rồi.

      thể suy nghĩ tiếp nữa. Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bị Vệ Cung Huyền ôm lên xe, lúc đến công ty cũng còn tâm tư quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, vừa vặn chút tinh thần tựa hồ dùng hết rồi.

      Vệ Cung Huyền đặt đến giường lớn trong phòng nghỉ, giúp cởi tất cả quần áo áo lót thay bằng áo rộng thùng thình của mình, sau đó đắp kín mền. Ôn Dư Thừa nghe có nhân viên Nguyễn Mộng trở về, cũng theo vào, nhìn tới Nguyễn Mộng giường gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương cũng nhịn được hút ngụm khí lạnh. Đây có chỗ nào còn giống người chứ, dân chạy nạn ở Châu Phi chẳng qua cũng cái dạng này thôi, ngắn ngủn bốn tháng thời gian, tại sao có thể gầy thành cái bộ dáng này? Vệ Cung Huyền cấp cho ánh mắt, ý bảo ra ngoài , gật đầu cái, ra ngoài trước. Vệ Cung Huyền sờ sờ khuôn mặt Nguyễn Mộng, hôn môi cái, cũng theo ra ngoài.

      "Tớ thấy tình trạng bánh bao được tốt lắm, xem qua bác sĩ chưa?"

      " có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt mỏi, lại thêm dinh dưỡng đầy đủ." Vệ Cung Huyền giọng , nhìn như vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng như có hàng vạn mũi dao lăng trì lục phủ ngũ tạng của , dinh dưỡng đầy đủ, ở thế kỷ hai mươi mốt, ở đất nước dân chủ xã hội chủ nghĩa, lại còn có người dinh dưỡng đầy đủ ư!
      " ấy bị đả kích quá lớn, bốn tháng qua lại ngừng chạy tìm kiếm, ngay cả cũng chịu." người nào có thể ràng vị trí của Vệ Tiểu Bảo ở trong lòng Nguyễn Mộng hơn , cho dù là cũng bằng, nếu muốn Nguyễn Mộng vì Tiểu Bảo mà chết, ngay cả mắt cũng chớp liền đồng ý.

      Ôn Dư Thừa đưa ánh mắt phức tạp nhìn về hướng phòng nghỉ, cửa bị đóng kỹ, phòng Tổng tài hiệu quả cách tốt, cũng lo lắng Nguyễn Mộng nghe được: "Cậu giúp ấy bồi bổ tốt, tớ đoán chừng Tiểu Bảo cũng nhanh chóng có tin tức." lời này vốn chỉ là muốn trấn an lão Vệ chút, nghĩ tới Vệ Cung Huyền lại đột nhiên mở to mắt, " sao? !"

      "Ừ." Ôn Dư Thừa gật đầu."Tớ tra ra được người y tá hôm đó rồi, ta ta chỉ phụ trách ôm đứa bé ra ngoài giao cho người đàn ông tên là lão Hắc, người đàn ông này nổi tiếng buôn lậu người, nhưng mỗi khoảng thời gian bán ra người cũng có khu vực nhất định, lần này là sơn thôn ở bên Thiểm Tây, nghe ta bán số thanh niên phụ nữ cùng trẻ em, tớ cảm thấy được Tiểu Bảo rất có thể ở nơi này."

      [​IMG]

      "Được, được, được, tớ lưu cho bọn họ hơi thở để giao lại cho cậu. Ngẫm lại biết Cố gia dưỡng ra loại người gì, lòng dạ ác độc như vậy, còn qua lại với bọn buôn người, nếu như họ Cố biết nhà mình xuống dốc tất cả đều bởi vì Cố Minh Tích...... Chậc chậc."

      Mắt hồ ly híp chặt hơn, đầy tràn nụ cười."Tớ rất mong đợi a." xong đẩy cửa ra, nháy mắt với Vệ Cung Huyền."Yên tâm, tớ chơi đùa quá tay, để lại cho cậu."

      Vệ Cung Huyền cười cười, giọng câu "Cám ơn". Ôn Dư Thừa sửng sốt, ngay sau đó cười: "Mình là an hem mà, cám ơn cái gì? Hơn nữa...... Tớ đối với bánh bao động tâm, vốn là cũng có chút xin lỗi cậu."

      "Cậu tốt nhất đừng bao giờ có chủ ý này." Đại thần lập tức biến sắc mặt.

      ...... biết lời cám ơn vừa rồi chẳng qua chỉ là diễn kịch, mặt đen trong lòng cũng chỉ có bánh bao, làm gì đến phiên người em như chứ. Ôn Dư Thừa bĩu môi, hừ tiếng, đóng cửa, lướt mất. Lúc ngang qua phòng thư ký bị chặn lại lôi vào bát quái, bạn Ôn thiếu này, ở trước mặt người khác vẫn luôn duy trì hình tượng ôn tồn nho nhã tốt đẹp, đối với câu hỏi mỹ nữ từ trước đến giờ chưa bao giờ từ chối, dĩ nhiên, phóng đại chút xíu, đem nữ chính đáng thương chút, nam chính thâm tình chút, tội ác chồng chất của nữ phụ ác độc cũng chửi bới nhiều chút, dù sao phụ nữ mà, bất kể tuổi tác lớn luôn thích phim thần tượng như vậy phải sao ?

      Sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi Vệ Cung Huyền cởi giày vớ quần áo leo lên giường, đem Nguyễn Mộng kéo lại, mệt mỏi, cũng thế.

      Thời gian ngủ của Nguyễn Mộng càng ngày càng dài, có lúc có thể cả ngày đều ở đây ngủ. Mấy ngày đầu Vệ Cung Huyền còn có thể tự với mình có lẽ quá mệt mỏi, nhưng sau đó vẫn như vậy, thấy được bình thường, nhưng bác sĩ lại tất cả bình thường, Nguyễn Mộng cũng có nơi nào thoải mái, gấp cũng có tác dụng gì.

      vất vả đến giữa trưa là thời điểm Nguyễn Mộng thanh tỉnh, viết giấy muốn tự mình lên tầng thượng ngồi chút, nhưng cần Vệ Cung Huyền theo. Vệ Cung Huyền do dự nửa giờ mới đồng ý với , hơn nữa chỉ cho ngồi mười lăm phút.
      Nhưng mười lăm phút sau Nguyễn Mộng cũng có xuống, trong lòng Vệ Cung Huyền vô cùng lo lắng, nhưng lại đồng ý với lên tìm , thời điểm gấp đến độ biết làm như thế nào cho phải, đúng lúc Chu thư kí vào đưa văn kiện, nhân tiện để cho ấy lên tầng thượng kêu Nguyễn Mộng xuống. Mặc dù tầng thượng bốn phía bố trí hàng rào rất an toàn, nhưng vẫn yên lòng mình ở phía .

      Lúc Chu thư kí lên đến nơi, phát Nguyễn Mộng ngồi ở ghế dài, dựa vào cây cột ngủ thiếp . vô cùng gầy gò, mặc dù sau khi trở lại hơn nửa tháng Vệ Cung Huyền mỗi ngày hầm cách thủy các loại thuốc bổ đa dạng cho , nhưng mà vẫn có nhiều thêm hai lạng thịt, ngay cả phụ nữ như nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, đối với Cố Minh Tích ác ý phá hư hôn nhân của tổng tài còn trộm tiểu thiếu gia càng thêm khinh bỉ dứt.

      Nguyễn Mộng ngủ, cũng dám qua đánh thức, liền đứng ở cách đó xa nhìn, lông mi của Nguyễn Mộng vừa đậm vừa dài, phủ xuống mặt bóng đen, Nguyễn Mộng vốn trắng, tại cả người càng thêm giống như pho tượng búp bê trong suốt, mạch máu mặt có thể thấy được ràng, mặt bên tinh xảo, Chu thư ký càng nhìn ngây người. nuốt nước miếng cái, nhìn xung quanh, xác định ai thấy, lấy điện thoại di động ra chụp, quyết định trở về liền làm thành hình ảnh đại diện tất cả QQ còn có MSN của mình, ừ...... Dù sao truyền ra ngoài nha, phu nhân cùng Vệ tổng chắc chắn tha thứ cho .

      Đợi đến khi chụp đủ rồi, Nguyễn Mộng mờ mịt mở mắt ra. Thấy thế, Chu thư kí lấy tốc độ mắt thường cơ hồ thấy được lập tức đem điện thoại di động nhét vào trong túi, sau đó làm bộ ho khan mấy tiếng, tiến tới, bởi vì làm việc trái với lương tâm cho nên mặt đầy vẻ lấy lòng: "Phu nhân, Vệ tổng bảo tôi tới gọi xuống, là ăn cơm."

      Mới vừa tỉnh ngủ, Nguyễn Mộng còn có chút mờ mịt, chỉ có ở trong mộng mới cảm thấy thống khổ, cũng chỉ có ở trong mộng mới có thể ôm được Tiểu Bảo, lúc đầu gặp Chu thư ký, còn tưởng rằng mình nằm sai mộng : "Chu thư ký...... Làm sao ở trong mộng của tôi vậy, Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, sao lại thấy rồi?" Chẳng lẽ ngay cả trong mộng đều thấy được bé?

      Chu thư kí lại ngu ngốc, có thể làm thư ký của tổng tài lâu như vậy mà bị Vệ Cung Huyền bắt bẻ thay thế, trừ năng lực ra, nhìn mặt chuyện cũng là bản lãnh của , lập tức liền hiểu tại sao Nguyễn Mộng lúc nào cũng ngủ rồi. Bởi vì chỉ có trong mộng mới có tổn thương, có sanh ly tử biệt, người mẹ mới cùng con mình tách ra.
      Trong lòng đau xót, chính mình cũng là người có đứa , dĩ nhiên hiểu đau khổ của Nguyễn Mộng, vừa nghĩ tới phải cùng con mình tách ra, chỉ là giả thuyết, cũng cảm thấy bản thân muốn tan nát cõi lòng rồi, phu nhân lại chịu đựng xa cách với con lâu như vậy chắc chắn càng thống khổ hơn nhiều?

      Nghĩ tới, thanh tự chủ mềm mại vài phần: "Phu nhân, đây phải là mộng, thôi, tôi dẫn xuống ăn cơm, Vệ tổng còn chờ ." vươn tay, dắt Nguyễn Mộng, tâm run lên bần bật, đây là tay của quý phu nhân sống an nhàn sung sướng sao? Gầy như vậy...... Nắm ở trong tay giống như mảnh xương!

      Nguyễn Mộng mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn bị Chu thư kí dắt xuống giao cho Vệ Cung Huyền. Chờ đến khi ở trong phòng Vệ Cung Huyền, lại muốn ngủ. Chu thư kí nhìn cái, đáy mắt thoáng qua tia thương tiếc, hướng về phía Vệ Cung Huyền giọng : "Phu nhân muốn ngủ, bởi vì chỉ có trong mộng mới nhìn thấy được Tiểu Bảo." Vệ tổng là người thông minh, cũng cần quá nhiều.

      Quả nhiên, lông mi của Vệ Cung Huyền giật giật mấy cái, cám ơn, liền nắm cả Nguyễn Mộng ngồi vào ghế sa lon, dịu dàng dỗ dành, muốn đừng ngủ, ngoan ngoãn ăn chút gì. Nguyễn Mộng nửa ngủ nửa tỉnh bộ dạng tựa như đứa bé, thể tự mình tìm Tiểu Bảo, cũng chỉ có thể đem mình thu vào trong vỏ ốc, ra, cũng cho người khác tiến vào, giống như làm vậy bị tổn thương.

      Lại quên, Vệ Cung Huyền vẫn còn mực đợi .
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tiji8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 87
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết

      [​IMG]



      [​IMG]

      [​IMG]



      Lúc này đến Thiểm Tây máy bay nhanh nhất cũng là mười hai giờ 15 phút tối, Vệ Cung Huyền làm sao có thể đợi được, trực tiếp điều động máy bay chuyên dụng, khi chân thực đặt đất Thiểm Tây Nguyễn Mộng mới nhận ra đây tất cả đều phải là mộng. Tiểu Bảo của sự đã tìm được, tìm được rồi! Buổi tối, chút cũng muốn ngủ, chỉ muốn trực tiếp tìm con trai, nhưng Vệ Cung Huyền giữ lại, phải nghỉ ngơi một đêm mới được . Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, cả đêm lăn qua lăn lại ngủ được, Vệ Cung Huyền ôm dụ dỗ cũng vô ích, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ thiếp . Đến mười giờ trưa, Ôn Dư Thừa chuẩn bị xong tất cả, Vệ Cung Huyền thấy Nguyễn Mộng còn ngủ, nỡ gọi dậy, giúp mặc quần áo xong, lại khoác thêm cả áo khoác, sau đó ôm vào trong xe.

      Thôn mà bọn họ tới gọi là thôn Lãnh Hà, là sơn thôn nhỏ ở huyện Trấn An ở Thiểm Tây , núi Tần Lĩnh Sơn, địa thế cao chót vót, phổ biến nghề nông, sức sản xuất và chất lượng cuộc sống cực kỳ thấp, là khu vực cực độ khó khăn hiếm thấy ở Trung Quốc. Bởi vì nghèo khó, cho nên rất nhiều người được học, nhóm người ra ngoài làm việc, trong thôn lại ít phụ nữ, ít đàn ông gom góp tiền bạc cả đời, cầm mua vợ. Bởi vì đường xá quá kém, đừng đường nhựa, ngay cả đường bùn bằng phẳng cũng là mong muốn xa xỉ, nhất là trước đó vài ngày mưa to liên tục, đất khắp nơi đều là bùn bẩn và vũng nước, cho dù là Land Rover việt dã cao cấp nhất của Mĩ cũng chưa chắc dễ dàng vượt qua.
      Trong thôn một căn nhà bằng gạch cũng có, phần lớn đều là những nhà trát bùn, hầu hết các thôn dân ăn mặc cũ rách, bên ngoài thôn thả đám dê bò, gia súc… cửa thôn có gốc cây đại thụ rất cao, ít người ngồi ở chỗ đó chuyện phiếm, thấy mấy chiếc xe của bọn họ liền chạy tới, rối rít chạy theo sau để xem náo nhiệt. Vì nghèo khó, nên trong thôn ngay cả TV cũng chỉ có một cái trắng đen 16 tấc ở nhà trưởng thôn, có vài nhà ngay cả đèn điện cũng có. Ôn Dư Thừa dọc đường nhìn cảnh nghèo khổ nơi đây cảm thấy vô cung kinh hãi, có thể đem đứa nhỏ bán tới nơi này...... Người phụ nữ kia quả quá ác độc.

      Xe chạy vào đường lớn trong thôn, người phụ nữ đột nhiên chạy tới chắn đường, tài xế vội vàng dừng lại, chỉ thấy người phụ nữ kia mặt mày tiều tụy cả người đầy vết thương bò dậy dùng sức vỗ vào cửa sổ xe, trong miệng còn gào thét cái gì nghe rõ. Nguyễn Mộng theo bản năng dựa vào lòng Vệ Cung Huyền, nhìn thấy điên cuồng và tuyệt vọng trong đôi mắt người phụ nữ kia, loại đó ánh mắt......

      "Ngoan, sợ." Vệ Cung Huyền ý bảo tài xế tiếp tục lái xe, tại ai cũng muốn để ý tới, chỉ muốn tìm được con trai để về nhà.

      Tài xế nhận được mệnh lệnh, đạp chân ga, người phụ nữ kia lập tức lách mình tránh ra, Nguyễn Mộng quay đầu lại thấy có mấy người đàn ông kéo ta , người trong đó còn vừa kéo vừa tát mấy bạt tay. cắn chặt môi, Tiểu Bảo...... Tiểu Bảo của đã ở tại nơi quỷ quái này nửa năm! Lúc vừa mới tách khỏi , bé mới tròn tuổi, lại vừa khỏi bệnh, tính tình lại yếu ớt, người nơi này quanh năm suốt tháng có thể được ăn thịt được mất lần? Tiểu Bảo của tại biến thành bộ dạng gì rồi? Bé mới vừa tập , ngay cả cũng chưa vững......

      "Trong thôn này mua được phụ nữ rất nhiều, một số đàn ông vợ còn tập trung lại đến thi trấn vay tiền để mua, có điều trước đó vài ngày có mấy người phụ nữ chạy trốn, bọn họ vô cùng khẩn trương, canh giữ vợ rất chặt chẽ, người phụ nữ vừa rồi có lẽ là muốn chạy trốn nên bị bắt trở lại." Ôn Dư Thừa lời này ánh mắt nhạt nhẽo, lãnh huyết vô cùng. từ trước đến giờ cũng phải là người tốt, chuyện liên quan đến mình cũng rảnh rỗi để quan tâm. "Nhà mua Tiểu Bảo trong thôn được xem là khá giả, cưới vợ gần mười năm vẫn luôn sinh ra con gái, sau đó lúc lên núi người chồng bị té gảy chân, thể có con, lúc này mới có ý nghĩ muốn có con trai. Em biết bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền ? vạn, chỉ vạn, mẹ kiếp so với những người phụ nữ mua còn bằng!"

      Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bởi vì đường tốt, xe chạy rất chậm, chiếc xe phía trước lại vừa mới khởi động. Xe dán màng, bên ngoài thấy được bên trong, nhưng bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài rất rõ ràng, biểu mặt người dân xem náo nhiệt xung quanh thấy rất ràng. Tò mò, cảnh giới, hồ nghi, hâm mộ...... Tất cả đều có. Đây là thôn làng ngu muội, bọn họ mua cái gì xen vào, nhưng bọn họ nên đụng đến đứa bé của !

      Gia ̀nh mua Tiểu Bảo sống ở phía Tây đầu thôn, bây giờ là lúc nấu cơm trua, ít nhà đã khói bếp lượn lờ, Nguyễn Mộng cảm thấy đói, nắm chặt quả đấm, khi xe ngừng lại, thậm chí ngay cả hô hấp dường như cũng quên rồi. Vệ Cung Huyền nhàng hôn , "Ngoan, đừng sợ."

      Nhà kia cửa chính mở rộng, là cửa chính, ra cũng chỉ là hai miếng gỗ rách nát sắp ngã, trong sân có mấy con gà ở bới đất, trong góc chất đống mấy giỏ khoai lang, nhưng có ai ra ngoài. Lúc này là ở Thiểm Tây cũng phải là ở công ty, Ôn Dư Thừa cũng còn duy trì hình tượng lịch nho nhã giả tạo của mình nữa, nháy mắt ra lệnh, trong đám người cùng có một người ra ngoài, cước đem hai phiến cửa gỗ vụn sắp ngã đá bay. Nguyễn Mộng nắm quyền, cả người bị Vệ Cung Huyền giữ nên thể động đậy, có trời mới biết sớm muốn xông vào.

      thanh vang dội khiến ít người trong thôn kéo tới, hơn nữa trước đó họ cũng theo sau xe bọn họ, dọc đường vây xem, ba tầng trong ba tầng ngoài một khe hở, có vài đứa trẻ tò mò còn đưa ra bàn tay bé lấm bẩn len lén vuốt chiếc Land Rover cao lớn hào hoa. Trong sân người phụ nữ thấp bé từ trong phòng bếp lập tức hùng hùng hổ hổ ra, ta đem tay chà xát ở quần áo, vừa mắng vừa nắm tay cái gáo múc nước bắt được trông chum nước cạnh cửa phòng bếp: "Tìm đường chết à, ban ngày ban mặc như vậy dám gây ra tiếng động lớn như vậy...... Cửa nhà tôi, cửa nhà tôi người nào đá? Người nào?!" Vừa nhấc mắt nhìn thấy đứng ở trước cửa nhà mình một đám người mặc tây trang đen, ngây ngẩn cả người, chuyện cũng lắp ba lắp bắp đứng lên: ", các là ai?...... ơi, mau ra đây!"

      Phụ nữ Lô gia là người hung hãn nhất trong thôn, từ trước đến nay đanh đá chua ngoa, vừa mở miệng mắng cả thôn cũng nể nang gì, nhưng dù có vạm vỡ thế nào thì ta cũng chỉ là dã phụ sơn thôn, nhìn thấy đám người trước mặt, lập tức ngây ngốc. Bị gọi đàn ông Lô gia từ nhà chính ra tới, cũng trợn tròn mắt, bị dọa sợ tới mức nói được: "Các người, các người là ai?"

      Người áo đen tránh ra, lộ ra ba người Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng và Ôn Dư Thừaỉơ phía sau. Nguyễn Mộng căn bản có tâm trạng cùng bọn họ nhảm, trực tiếp tiến lên bước, vừa định chuyện, mấy từ trong nhà chạy ra, tò mò nhìn bọn họ, lại bị người đàn ông trung niên kia đá mấy đá trở về: "Cút về, có việc gì mò mẫmởa đây làm gì gì?"

      "Trả lại con cho tôi." lâu chuyện, giọng Nguyễn Mộng có chút khàn khàn, nhưng nghe vẫn êm ái cảm động như vậy. "Nhanh lên chút, con của tôi ở đâu?"

      Nghe vậy, hai người Lô gia mặt mày liền biến sắc: "Đứa nhỏ nào? !"

      "Tôi muốn nhiều lời vô ích." Vệ Cung Huyền tiến lên ôm Nguyễn Mộng vào lòng, con ngươi đen thâm thúy dưới mắt kính lóe lên tia sắc xảo lạnh như băng. vốn dĩ có khí thế cường đại, trước mặt những thôn dân xa lạ nơi này cả người càng thêm có vẻ giống như thần tiên hạ phàm, cả người quý khí cùng lệ khí. " tại ngay lập tức trả đứa bé cho vợ chồng tôi, sẽ phải chịu thiệt thòi, nếu ......" chưa hết câu, nhưng đủ làm cho người ta cả người nổi da gà.

      Người phụ nữ Lô gia tựa hồ có chút thả lỏng, lại bị người đàn ông tát vào mặt cái: "Nhà chúng tôi có đứa bé nào như nói, tìm nhầm người rồi!" Dân quê chú trọng nhất chính là kéo dài hương khói, vất vả mới có con trai, sao có thể buông tay? Lão nương vẫn còn ở trong nhà chính, nghe thấy động tĩnh khẳng định con giấu , chỉ cần mình đánh chết nhận, bọn họ còn có thể làm được gì !

      Nguyễn Mộng hận đến cắn chặt răng, đẩy ra vợ chồng Lô gia chắn trước mặt mình, chạy vào nhà chính, người đàn ông Lô gia muốn ngăn cản , lại bị người Ôn Dư Thừa mang theo giữ lại.

      Nhà chính vô cùng tồi tàn và ẩm ướt, cái bàn cũ bày ít đĩa củ cải khô cùng mấy cái bánh ngô vàng, Nguyễn Mộng nhìn thế tim càng thêm như bị đao cắt, Tiểu Bảo của ,phải ăn những thứ như vậy sao? ! "Tiểu Bảo......" muốn vào phòng trong, lại bị lão thái bà tóc trắng xoá bắt được bắp chân, ngay sau đó liền vang lên trận gào khóc: "Cứu mạng, cướp đứa nhỏ kìa, còn thiên lý gì nữa ——" bà ta gào thét cực kỳ lớn tiếng, Nguyễn Mộng che lỗ tai, Ôn Dư Thừa tới đá cước, lão thái bà bị đá đến một bên, Nguyễn Mộng cũng bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Ôn Dư Thừa vội vàng giải thích: "Yên tâm, tôi dù gì cũng có luyện qua, bà ta có việc gì, để cho bà ta tiếp tục khóc lóc bổn thiếu gia nhìn thấy bực mình."

      Nguyễn Mộng cũng còn có tâm trạng tiếp, trực tiếp chạy vào phòng trong. giường ngoại trừ đệm chăn bẩn thỉu giống như lâu chưa có giặt giũ, phơi nắng, bên ngoài có gì cả, mấy vừa rồi bị đạp trở về ngồi ở thùng gỗ, ôm nhau sợ hãi nhìn . Nguyễn Mộng có hứng thú với các , nắm lấy tay Vệ Cung Huyền, nước mắt rơi ngừng: "A Huyền, Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo ở nơi nào?"

      Vệ Cung Huyền dịu dàng dỗ , mắt lạnh liếc về phía lão thái bà bò dậy chuẩn bị xông tới, lão thái bà kia bị trừng, bị dọa sợ tới mức đứng tại chỗ cũng dám nhúc nhích nữa. Ngón tay thon dài lau nước mắt mặt Nguyễn Mộng: "Ngoan, thằng bé khẳng định ở đây, lão Ôn phạm sai lầm, chúng ta từ từ tìm, nhất định là bị giấu ."

      Nhưng ba người tìm khắp phòng, vẫn có gì cả. Nguyễn Mộng hoàn toàn thất vọng, mờ mịt rơi lệ, xoay người, từng bước từng bước về phía cửa. Vệ Cung Huyền nắm tay của , trong lòng tức giận khiến cho muốn giết người.

      Có lẽ là mẹ con thiên tính, lúc Nguyễn Mộng vừa tới cửa đột nhiên như nghe được tiếng của Vệ Tiểu Bảo. dừng lại, , ánh mắt lại nhìn về phía gian phòng lúc nãy, lão thái bà thấy đứng lại, mặt thoáng qua một tia chột dạ. Nhấc chân muốn , nhưng thương tổn từ đáy lòng càng lúc càng lớn, giống như chỉ cần khỏi, thì còn thấy được con trai nữa.

      Tầm mắt rơi vào người ba kia, Nguyễn Mộng cả kinh, vội vàng chạy qua, đem các đẩy ra, nhưng các rất ́ chấp, mặc dù ánh mắt kinh hoảng, lại đánh chết ôm nhau chịu tránh ra. Nguyễn Mộng đẩy được bọn họ, Vệ Cung Huyền sắc mặt trầm xuống, chút khách khí đem các từng người xách lên vứt qua bên, Ôn Dư Thừa nhìn về phía lão thái bà lại muốn xông lên: "Lão thái bà, tôi bà muốn sống nữa đúng ? Bổn thiếu gia tôi phải là ngồi , bà nhúc nhích một bước thử xem?" Bà ta thật sự bị dọa hoảng sợ.

      Trước mắt chính là cảnh tượng, rương gỗ toàn thân nước sơn loang lổ pha lẫn màu đỏ, Nguyễn Mộng tay run run muốn mở ra, nhưng đôi tay thế nào cũng nghe chỉ huy. Phía bị một ổ khóa cũ kỹ khóa lại, có chìa khóa, Vệ Cung Huyền tay kéo xuống.

      Cái rương mới vừa mở ra, Ngyễn Mộng nước mắt liền rơi xuống.

      Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của bị bọc trong sợi bông cũ rách, mở to đôi mắt chớp mắt nhìn , bé chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, giống như nhận ra , thấy khóc, đưa ra tay bé, mở miệng kêu "Tê tê", "Tê tê".

      Con còn nhớ , Tiểu Bảo của còn nhớ mẹ! Nguyễn Mộng ôm đứa bé, đem sợi bông bẩn người bé vứt ra, ban đầu vốn là đứa bé trắng trẻo mập mạp giờ đây sắc mặt vàng vọt, vốn là khuôn mặt bé mềm mại vừa mới phát triển, giờ lại vừa khô vừa hồng, nhìn cái cũng biết mùa đông trôi qua tốt, toàn thân bẩn thỉu, gầy rất nhiều, tóc cũng biết bao lâu có tắm, toàn thân đều là mùi vị khó ngửi, chỉ có đôi mắt to xinh đẹp vẫn có hồn như vậy.

      Bọn họ đối xử với con của như vậy, bọn họ lại dám! Nếu như phải ôm Vệ Tiểu Bảo, Nguyễn Mộng đã muốn tự tay giết hết đám người này. biết phải là lỗi của bọn họ, bọn họ chỉ là muốn có đứa con trai, nhưng sai là ở chỗ đứa bé bọn họn mua là Tiểu Bảo của , bọn họ thậm chí còn khóa thằng bé ở trong rương gỗ tối đen! Tâm tình cách nào bình tĩnh lại được Vệ Cung Huyền ôm từ phía sau, Nguyễn Mộng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo trong ngực, bé cũng nhìn mình, trong miệng ngừng gọi tê tê. Bé tuổi rưỡi rồi, có thể vài chữ rồi nhưng vẫn như vậy, cũng biết , Nguyễn Mộng trong lòng chua sót như sắp chết , cúi đầu, dịu dàng hôn khuôn mặt nhắn non nớt con trai, giọng nghẹn ngào : "Tiểu Bảo, mẹ đến đưa con về nhà." nhìn thấy trong rương kia còn có vây miệng Tiểu Hùng trước kia mua cho Tiểu Bảo, chỉ là bẩn đến nỗi thể nhận ra.

      Bọn họ muốn con trai, nhưng đứa bé ở tay bọn họ lại biến thành như vậy! Nguyễn Mộng muốn nghĩ nhà như vậy có khả năng nuôi Vệ Tiểu Bảo hay , cho rằng đây là lỗi của bọn họ, con của bị thương tổn, chỉ đơn giản như vậy!

      "Các người để đứa nhỏ xuống, để xuống! Đó là đứa cháu bảo bối của tôi, đây là cháu của tôi!" Lão thái bà thấy bọn họ , nhào tới ôm lấy chân Nguyễn Mộng muốn giành lại đứa bé, cả mấy bé kia cũng xông lại muốn cùng tranh giành.

      Vệ Cung Huyền đời này chưa bao giờ đánh phụ nữm người già và trẻ em, nhưng hôm nay, phẫn nộ đến cực điểm. chút lưu tình đạp từng người qua bên, ôm Nguyễn Mộng ra khỏi nhà chính, ra sân.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai6919939 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 88
      Edit: Ishtar
      Beta : bearlonelj


      Thấy Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo trong ngực, người đàn ông Lô gia nóng nảy, nhưng người áo đen chế trụ hai tay, ta làm sao dễ dàng thoát khỏi. Thấy Nguyễn Mộng vứt bỏ sợi bông rách nát bọc người con, hắt ta giùng giằng gầm thét: "Trả con trai lại cho tôi! Đó là con của nhà tôi, nhà tôi đấy!" Chính ta đập nồi bán sắt tốn toàn bộ vạn đồng tiền mua con trai về, sao có thể để người ta đem ! "Các người như vậy là cướp con người khác, còn có thiên lý hay ? Các người gặp báo ứng!!"

      "Báo ứng?" Ôn Dư Thừa đối với này hai chữ rất có hứng thú, chậm rãi đến gần người đàn ông, tung cước, đá ta đến sắc mặt trắng xanh, hai chân lảo đảo run run, nếu phải có người giữ chặt phía sau, chừng sớm quỳ gục xuống. "Cướp con người khác à? Đứa trẻ nhà các người nơi nào tới, đừng cho là tôi biết. Tên buôn lậu kia cũng bị bổn thiếu gia bắt được rồi, còn sợ tên oắt con vô dụng như ngươi sao? Về phần thiên lý...... thiên lý bao giờ chiếu cố người như ngươi." Thổi thổi mu bàn tay sạch bong có mấy hạt bụi, xoay người vào trong xe lấy ra chăn bông sớm chuẩn bị đưa cho Vệ Cung Huyền, nhìn hai vợ chồng bọn họ bế Vệ Tiểu Bảo lên lần nữa, đáy lòng bộc phát tức giận dữ dội. " đứa bé khỏe mạnh như vậy, các ngươi chăm nom nó như thế nào? Lúc thằng bé đến nhà các ngươi cũng là bộ dáng ra hình người như vậy sao?"

      Người đàn ông nhìn Ôn Dư Thừa tựa như rắn độc trước mắt, tự chủ được rùng mình cái. Đứa bé lúc tới nhà bọn họ dĩ nhiên phải như vậy, lúc đầu y phục nhắn người xem ra đều là giá trị xa xỉ, cả người đều trắng trắng mềm mềm xinh đẹp thể tả. Vợ và mẹ của ta vừa nhìn liền thích, bế lên xem như tâm can bảo bối mà gọi, ta cũng thích, người đàn ông nào mà thích con trai đây? Nhưng ai biết cha mẹ của đứa trẻ này lại có thể tìm đến?! ta cũng muốn đối xử tốt với đứa bé, mua cho thằng bé những thứ tốt nhất, nhưng ta vô dụng, trong nhà có tiền, có chút ít dành dụm cũng dùng để mua con trai rồi, muốn nuôi đứa bé vẫn trắng trắng mềm mềm ăn ngon mặc đẹp, ta căn bản có năng lực đó!

      "Tê tê, tê tê......" Vệ Tiểu Bảo quơ đôi tay bé lấm lem sờ mặt Nguyễn Mộng, thể trọng bé bây giờ và thời điểm Nguyễn Mộng mất bé hơn kém nhiều lắm. Giai đoạn phát triển thế này, thế mà nửa năm rồi, bé lại gầy nhiều vậy! Nguyễn Mộng chịu đựng chua xót trong hốc mắt bao bọc kỹ con trai lại, sau đó ôm chặt vào trong ngực, bao giờ buông ra nữa. "Mẹ ở chỗ này, Tiểu Bảo ngoan." Ôm bé lại, Vệ Cung Huyền cầm bình sữa và khăn đưa tới, đầu tiên cho Vệ Tiểu Bảo đeo khăn lên, sau đó đưa bình sữa cho bé. Tiểu tử kia đối với đồ chơi này giống như
      [​IMG]
      hồng. "Dù sao việc buôn người cũng là phạm pháp, theo tôi được biết, thôn các người rất lưu hành loại chuyện này. Ông ngộ nhỡ tôi đem tin tức này tiết lộ cho cảnh sát......"
      Thôn trưởng sợ hết hồn: "Đừng, chớ ——" ông trợn mắt liếc lão Tứ cái, sau đó nuốt nuốt nước miếng tươi cười : "Nếu cha mẹ đứa bé tìm tới, vậy liền mang đứa bé về nhà thôi. Tôi sơn thôn hẻo lánh vừa nghèo vừa đói, đâu nuôi nổi đứa cao quý như vậy?" Nhìn đứa , Nguyễn Mộng và Vệ Cung Huyền, trong lòng thầm than tiếng, khó trách đứa bé bề ngoài xinh đẹp như vậy, ra cha mẹ đều xinh đẹp động lòng người. Cũng thế, đứa trẻ lớn lên ở nơi sơn thôn hẻo lánh, người nào tin tưởng diện mạo bình thường như vợ chồng Lô lão Tứ có thể sinh ra đứa con đáng như vậy? Nghĩ cũng biết làm chuyện bất chính. Trọng điểm là thể cho cảnh sát biết chuyện mua vợ trong thôn, bởi vì nghèo, rất nhiều đàn ông có tiền cưới vợ, hơn nữa phụ nữ lại ít, dân số trong thôn càng ngày càng thấp, tại dễ dàng gì tình trạng mới tốt được chút, ông sao lại cam lòng để cho những người phụ nữ bị bán tới đây bỏ ? Con trai mình cũng hơn bốn mươi còn chưa vợ chưa con, chuẩn bị mua người đây. Chuyện như vậy dĩ nhiên thể để bị phát rồi !​

      " nghĩ tới thôn trưởng lại là người hiểu biết thế." Ôn Dư Thừa cười khẽ, ý bảo Vệ Cung Huyền mang Nguyễn Mộng trước. Vệ Cung Huyền nhìn gật đầu cái, "Giao cho cậu." Liền ôm Nguyễn Mộng xoay người, trong nhà lão thái bà kia đột nhiên vọt ra, đặt mông ngồi mặt đất khóc lớn hô to, "Đem cháu đích tôn của tôi trả lại đây, đây là sinh mạng nhà tôi, những kẻ trời đánh khốn kiếp kia, ô ô ô......"

      Ôn Dư Thừa rất thích người khác mắng , "Thôn trưởng?"

      "Tốt lắm, tôi Lão bà đừng khóc nữa." Thôn trưởng tới, lại bên cạnh lão thái bà ngồi chồm hổm xuống, giọng : " bao nhiêu tuổi rồi, bà còn náo loạn như vậy, nhìn những người này có thể chọc tới ? Tôi xem TV những người ăn mặc như vậy, bà đây chỉ muốn cháu đích tôn, con trai cần phải , con dâu cần sao?" xong liền nháy mắt bảo bà nhìn xemLô lão Tứ bị chế trụ quỳ mặt đất cùng với vợ. "Nên ngậm bồ hòn làm ngọt , ăn cũng phải ăn, đấu lại người ta đâu!"

      Lão thái bà bị ông sửng sốt sửng sốt, cũng khóc gào thét nữa, ngồi dưới đất nắm cổ chân lau nước mắt

      Nguyễn Mộng muốn nhìn những chuyện này nữa, rũ mắt xuống, giọng : "Huyền, chúng ta về nhà , em muốn nhìn thấy những người này."

      "Được." Vệ Cung Huyền đối với từ trước đến giờ gì được nấy. "Chúng ta về nhà." Nhìn Ôn Dư Thừa câu, "Chuyện còn lại cậu xử lý ." Ôn Dư Thừa ra dấu đồng ý với .

      Vệ Tiểu Bảo uống no, bé cầm bình sữa, mở đôi mắt to tò mò nhìn xung quanh, tách ba mẹ ra nửa năm trời, tựa hồ cũng khiến cho bé chịu quá nhiều khổ, đây cũng là điều Nguyễn Mộng cảm thấy vui mừng nhất. Trong xe mở điều hòa, Nguyễn Mộng lấy chăn bọc Vệ Tiểu Bảo ném qua bên, sau đó thả đứa trần trụi đầu gối Vệ Cung Huyền, xoay người lại tìm khăn ướt lau người Vệ Tiểu Bảo.

      rất bẩn.

      Gia đình kia dường như biết tắm cho đứa , đứa bé xíu như vậy, người bụi bẩn ít nhất phải dầy nửa cm, Nguyễn Mộng chịu nổi người Vệ Tiểu Bảo bẩn như vậy, lúc chăm bé mỗi ngày đềi tắm, Vệ Tiểu Bảo người lúc nào cũng khô ráo sạch chỉnh tề, bây giờ lại bẩn như thế này đây. Đứa dường như thích bị lau người, ngừng ở đầu gối Vệ Cung Huyền vặn vặn uốn éo. Vệ Cung Huyền ôm bé, để cho hai chân của bé giẫm đùi , nâng cái mông mềm mại, giọng : "Hoan nghênh về nhà, Vệ Tiểu Bảo."

      Vệ Tiểu Bảo cười khanh khách, cắn lỗ mũi Vệ Cung Huyền, hai cánh tay bé với qua đầu vai của cha, quyệt quyệt cái mông, trong miệng giống như mơ hồ kêu tiếng "Bạt bạt". Vệ Cung Huyền nghĩ tới bé còn nhớ , lại nghĩ đến việc bản thân để lạc mất bé, trong lòng đau nhói, mắt chua xót, nhưng nháy mắt che giấu nước mắt trong hốc mắt, nhàng linh hoạt tránh được con trai công kích. "Tiểu bại hoại, cũng biết cắn người."

      Lau Vệ Tiểu Bảo sạch xong, Nguyễn Mộng cầm bộ đồ chuẩn bị trước cho bé mặc vào, động tác dịu dàng thể tưởng tượng nổi, Vệ Tiểu Bảo cũng phản kháng, ở trong ngực Vệ Cung Huyền hưng phấn thôi, vật có tim có phổi, chút cũng biết ba mẹ vì bé đau lòng bao nhiêu.

      Lộ trình về nhà dường như chỉ trong chớp mắt, Nguyễn Mộng ngồi lên máy bay mới phát ra bản thân bị say máy bay nhưng cần thuốc mà cũng thấy khỏe rồi, này cũng phải cảm tạ việc Vệ Tiểu Bảo mất tích. Dọc theo đường trừ lúc thiết yếu, đều ôm Vệ Tiểu Bảo chịu buông, cho dù Vệ Cung Huyền muốn ôm lát cũng vui.

      Về đến nhà cha mẹ và cha mẹ chồng nhận được tin tức cũng tới, thấy Vệ Tiểu Bảo gầy , các trưởng bối đều đau lòng rơi nước mắt. Đối với nhà mua Vệ Tiểu Bảo kia, Nguyễn Mộng biết Ôn Dư Thừa sau đó xử lý thế nào, cũng lười quan tâm. Tiểu Bảo trở lại, như vậy đủ rồi, những thứ khác chút cũng quan tâm.

      Beta : lần đầu làm pic, vật vã cả ngày cũng ko xong, huhu post có phần chậm trễ pà kon thông cảm
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai69199311 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :