1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 70
      Edit: Song Ngư
      Beta: Tuyết

      [​IMG]

      [​IMG]


      Nguyễn Mộng sâu cảm thấy Vệ Tiểu Bảo nên gọi Vệ Tiểu Bảo, phải gọi Vệ Tiểu Trư. Thấy bé con còn rất là tự nhiên chỉ tay vào món thịt xào khô đầy màu sắc, cũng có cách nào, chỉ có thể đặt ít tư tưởng xấu lên miệng bé con, lưỡi nhè liếm môi bé làm bé thấy thế iền há mồm, sau đó liền lập tức dừng lại.

      Vệ Tiểu Bảo thấy miệng có thịt béo, sửng sốt, mắt to ngơ ngác nhìn Nguyễn Mộng đem hết thịt nhét vào trong miệng, đợi lúc lâu cũng thấy mẹ cho mình ăn, tức giận, khóc lóc sờ mặt Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng cúi đầu, bé con liền nhướng người lên, răng nên thể gặm, liền hé miệng, Vệ Tiểu Bảo ăn thịt vào, mới bằng lòng an phận.

      Vệ đại thần cảm thấy mình dường như bị dư thừa...... ngồi bên cạnh Nguyễn Mộng hờn dỗi, thấy con thỏ chết tiệt kia ăn đủ lại còn đưa tay đòi thêm, thể nhịn được nữa. Đột nhiên đứng lên rồi bế xốc Vệ Tiểu Bảo từ trong lòng Nguyễn Mộng dậy, ném vào trong xe nôi, sau đó cầm bình sữa có cháo ngô nhét vào tay Tiểu Bảo, động tác hết sức gọn gàng linh hoạt, chút nào dài dòng dây dưa.

      Nguyễn Mộng sững sờ, Vệ Tiểu Bảo mặc dù thích ăn, nhưng dù sao cũng là đứa bé sơ sinh, nhìn đến nhưng cũng suy nghĩ. Nhưng lại mơ hồ có loại gió thổi báo giông tố sắp đến, quả nhiên...... Ngẩng đầu nhìn lên, đại thần khuôn mặt đen như mực ra ngay trước mắt. Vội vàng nhanh chóng gắp lên khối thịt bò thả vào trong bát : "A Huyền, mau ăn a, ớt xanh thịt bò ăn ngon."

      Vệ Cung Huyền lời nào.

      Kể từ Vệ Tiểu Bảo ra đời, Vệ đại thần phát tự chủ của mình càng ngày càng giảm xuống. Mỗi ngày ở nhà ăn xong dấm, lúc làm việc liền tận tình hành hạ nhân viên, hơn nữa còn rất biến thái, thấy thê thảm của người khác mới thấy được chút vui vẻ. Sau đó về nhà tiếp tục ăn dấm, làm tiếp tục hành hạ người khác: "Em còn quan tâm có ăn hay à?"

      Nghe cái giọng điệu này... Nguyễn Mộng ho tiếng, nói nhỏ: "Dĩ nhiên rồi , ăn xong mới có sức làm việc, làm việc sao kiếm tiền nuôi hai mẹ con em đây?" Dường như giận ......đến bảo bối ngoan cũng gọi.

      Nghe câu đầu tiên, thần sắc Vệ Cung Huyền khẽ chuyển, nhưng câu kế tiếp lại làm cho mặt đại thần đen lại : "Vậy nếu thất nghiệp sao? Em và con trai em tìm ai nuôi?"

      "Cái gì con em, con em phải con trai của à?" Nguyễn Mộng giọng lầu bầu câu, biết mình nếu là hy sinh đợi đến buổi tối lại bị, đành phải đem lấy miếng thịt bò mới vừa gắp cho Vệ Cung Huyền lấy lại. Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa mắt trừng cả ra ngoài, vậy là làm sao? câu, liền ăn cũng cho ăn? nghĩ đến bảo bối ngoan nhà đem thịt bò trong miệng cắn lấy, sau đó thẹn thùng e lệ đưa lên.

      Vệ đại thần hạnh phúc, hôn miệng Nguyễn Mộng nhất định buông, khối thịt bò nhai nửa ngày cũng còn nuốt xuống. Nguyễn Mộng bị hôn đến nỗi thở hồng hộc, chống đỡ đôi môi mỏng của , đôi môi đó càng thêm hấp dẫn, hơi thở càng thơm ngào ngạt, Vệ Cung Huyền rất muốn cứ như vậy cùng ....."Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan em con mấy tháng qua có hơi quá phận ?" Thấy khuôn mặt nhắn mê hồn của Nguyễn Mộng dường như vẫn chưa hiểu mình gì, lại : " so với Vệ Tiểu Bảo ai quan trọng hơn?"

      Cái vấn đề này...... Nguyễn Mộng đúng là biết trả lời như thế nào. nhàng rên rỉ, tự động tới hôn Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền bị như vậy quấy nhiễu, cũng liền quên hỏi tới, chỉ lo hôn trả lại. Đợi đến nhớ đến câu trả lời, Nguyễn Mộng sớm rời khỏi.​
      Last edited by a moderator: 8/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 71
      Edit: Song Ngư
      Beta: Tuyết



      Lúc Vệ Tiểu Bảo tròn một tuổi, cha Nguyễn Mộng sốt ruột muốn cháu chọn đồ vật để đoán tương lai. Hôm nay là ngày tốt, cờ đỏ phấp phới, Vệ Tiểu Bảo lấy lá cờ màu đỏ tựa như thái độ hưng phấn của bé bò đến.

      Phòng khách khá lớn, Vệ Cung Huyền mang khay trà , bày ở đất số đồ vật để dự đoán tương lại, sau đó tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn, Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo vào trong để bé ở giữa.

      Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh chút, ưmh, ba mẹ ,ông bà ngoại còn có quái thúc thúc, đều là người bé con quen. Đôi tay nhỏ vươn ra vẫy vẫy, trong miệng còn ngậm cá núm vú cao su màu hồng, kêu lên y y a a, cũng thèm nhìn bốn phía chút, xem có đồ gì chơi, dù sao mấy đồ đó bé cũng biết.

      Nguyễn Mộng nhìn Tiểu Bảo lại cảm xúc dâng tràn, lại hiểu, kiếp trước sao mình có thể bỏ được một đứa nhỏ đáng như thế, nhẫn tâm để ý tới, ôm đây? nhìn Vệ Tiểu Bảo bò đất lắc lắc cái đầu nhìn xung quanh, ánh mắt long lanh, Vệ Cung Huyền nhìn qua, trong lòng cảm thấy vị chua chua. Chuyện gì đây? Vệ Tiểu Bảo ngày càng lớn, nhưng địa vị của mình lại ngày càng sa sút?

      Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, cuối cùng hướng đôi mắt to tròn về phía mẹ mình, bò nhanh. Nguyễn Mộng nhìn con bò về phía mình, trong lòng thấp thỏm, mắt lo lắng nhìn về chuỗi tràng hạt ở đối diện mình. Làm, làm cái gì a...... Vệ Tiểu Bảo bò qua đây nhất định phải vượt qua tất cả chướng ngại vật, nhất định đụng phải tràng hạt a! cần Tiểu Bảo của mình làm hòa thượng! Đều do ba, sao lại để chuỗi tràng hạt ở đây cơ chứ......"Tiểu Bảo!"

      Mắt to nhìn về phía mẹ, Vệ Tiểu Bảo nghe thanh dịu dàng quen thuộc kia là sớm biết “Tiểu Bảo” là gọi mình. Nguyễn Mộng thấy bé con ngoan ngoãn dừng lại, lúc này mới thở phào nhõm, đứng lên, chen đến chỗ bên cạnh Ôn Dư Thừa ngồi xuống, chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của Vệ Cung Huyền, mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt tò mò của con trai. Từ lúc đứng dậy, bộ, đến ngồi xuống, đôi mắt to của Vệ Tiểu Bảo cũng hướng tới , bây giờ thấy ngồi xuống, giống như bất động, cái miệng nhắn mới cười toe toét, nhanh bò dậy.

      Đại thần từng , Tiểu Bảo nhà bọn họ bây giờ chưa biết , đợi đến khi biết chắc chắn còn phiền toái hơn. Bởi vì cũng chỉ là bò, bé con có thể ở trong nhà tìm các chỗ trốn, hơn nữa kiên quyết để cho người tìm, Nguyễn Mộng vẫn nhớ mình từng bao nhiêu lần bắt được bé củ cải này ở gầm giường, phòng vệ sinh, phòng khách, phía dưới bồn rửa bát. (Song Ngư: bé thật hiếu động, cute wa !!!)

      Ôn Dư Thừa cười híp mắt hướng về phía Vệ Tiểu Bảo lộ ra nụ cười, vỗ vỗ tay vươn ra muốn ôm, Vệ Tiểu Bảo cũng rất nể tình cái miệng nhắn cười toe toét bò về phía đó, vừa mới chuẩn bị đưa tay đón lấy, lại có người sống sờ sờ từ bên cạnh đẩy ra. Ôn Dư Thừa trợn mắt nhìn, mới phát ra Vệ Cung Huyền, nhất thời bất mãn: "Sao lại đẩy tôi?"

      "Cậu chặn đường." Vệ Cung Huyền miễn cưỡng trả lời, bàn tay ôm vai Nguyễn Mộng, Ôn Dư Thừa cắn răng, nhịn! Chuyển đến chỗ vốn là của Vệ Cung Huyền ngồi xuống, thấy ba Nguyễn Mộng dùng ánh mắt đủ để róc xương róc thịt người ta nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền, trong lòng nhất thời hưng phấn, ha, ra là tên lão Vệ kia cũng phải là nam nữ già trẻ đều ăn sạch, ít nhất nhạc phụ đại nhân cũng quí mến gì ta! Lập tức liền quay sang Nguyễn cha tươi cười: "Nguyễn giáo sư, bác xem bánh bao tại ngày càng xinh đẹp, dáng người thon thả, trình độ học vấn còn cao, gả cho lão Vệ có phải hay là đáng tiếc?" Mở to hai mắt chờ đợi, lại nghĩ rằng Nguyễn cha chỉ là liếc cái, " xứng với Vệ Cung Huyền chẳng lẽ gả cho cậu sao?" Tiểu tử này từ lúc còn học ông nhìn thấu, ngoài mặt nhã nhặn dịu dàng đầy chăm sóc, nhưng bên trong bụng đầy suy nghĩ đen tối, so với tên con rể nhìn thuận mắt của mình thì Vệ Cung Huyền còn tương đối khá.

      Phải, ta là cây nến hai đầu đều đốt, còn làm cho hai mặt phải là người.

      Nguyễn Mộng căng thẳng nhìn Vệ Tiểu Bảo trước mặt mình sắp tới, tất cả mọi người gần như dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vật đối diện ngăn trở, biết bé con rốt cuộc đụng món đồ nào.

      Khi Nguyễn Mộng nhìn thấy này tay mập đưa về phía trái, cũng biết xong rồi...... Bé con nhà chọn đồ ăn vặt ah!

      Quả nhiên, Vệ Tiểu Bảo nhặt lên đĩa bánh bao đất, sau đó vui vẻ bò tới chân Nguyễn Mộng, tỉ ý muốn ôm. Nguyễn Mộng cũng còn biện pháp, oán niệm nhìn ̃a bánh bao trước mặt, cắn mũi Tiểu Bảo "Ăn vặt, chỉ có biết ăn thôi."

      Vệ Tiểu Bảo cho là mẹ cùng mình chơi, ha ha ha cười, mắt híp lại thành hai đợt trăng rằm, đem bánh bao trong tay hướng khóe miệng mẹ đưa tới.

      Mặc dù biết chọn đồ vật đoán tương lai thể coi như , nhưng Nguyễn Mộng vẫn rất chán nản, muốn Vệ Tiểu Bảo về sau chỉ thích ăn thôi…

      Vệ Cung Huyền ôm bả vai của , gương mặt tuấn tú chôn ở cổ cười đến kềm chế được, là biết, là biết! Dù có để trước mặt nhiều món đồ phong phú hơn nữa cũng thể qua được thích đồ ăn của Tiểu Bảo! Bà xã đại nhân lại phải thất vọng rồi~~

      Nguyễn Mộng phồng má cắn túi kia hớp, Vệ Tiểu Bảo lập tức lại đưa cho Vệ Cung Huyền, đại thần cũng ý tứ cắn cái, tiểu tử lại giùng giằng muốn đưa cho gia gia nãi nãi ông ngoại & bà ngoại, liền Ôn Dư Thừa cũng phải cái. Người lớn dĩ nhiên cắn, làm động tác giả coi như xong, vì vậy Vệ Tiểu Bảo thỏa mãn, cầm bánh bao chui vào trong ngực Nguyễn Mộng gặm được cũng vui mừng, răng cũng tốt lên nhiều chính bé con nơi nào có thể gặm được rồi a, nước miếng khắp nơi chảy bánh bao cũng còn, may là Nguyễn Mộng có dự kiến trước cho bé con đeo cái xay trước ngực, mới có thể đem vật thân quần áo mới làm dơ.

      Công việc dọn dẹp đương nhiên là giao cho đại thần, bi thống Ôn Dư Thừa cũng bị kéo làm lao động. Nguyễn Mộng cùng các trưởng bối qua bên bàn ăn ngồi xuống, phía bày rất nhiều trái cây cùng bánh ngọt, Vệ Tiểu Bảo vừa nhìn thấy bánh ngọt, mắt bá sáng lên, túi tay cũng gặm, ô ô phải Nguyễn Mộng ôm bé con.

      là rất tham a...... Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, dùng muỗng múc một chút xíu bơ đưa đến Vệ Tiểu Bảo khóe miệng, này hồng hào cái miệng nhắn lập tức kịp chờ đợi mở to, đợi đến thìa rút ra, phía bị liếm lấy sạch rồi.

      "Tham ăn là phúc, tham ăn là phúc!" Vệ baba như thế , ba vị trưởng bối khác phụ họa gật đầu.

      Đại thần bên kia cũng thu thập xong, từ phòng bếp bưng thức ăn tới đây, bởi vì là Vệ Tiểu Bảo sinh nhật, cho nên hôm nay mời người giúp việc tới giúp tay, a di trù nghệ rất tốt, nhất là món cay Tứ Xuyên làm siêu cấp. Chỉ là Vệ Tiểu Bảo hôm nay lực chú ý có ở những món ăn, bé con chỉ thích nhất bánh ngọt. Bình thường Nguyễn Mộng rất ít cho bé con ăn những đồ ngọt này, đều là sữa tươi hoặc cơm nhão, mà Vệ Tiểu Bảo đối với món ăn gì đó từ trước đến giờ có loại cuồng nhiệt khát vọng.

      Thấy Tiểu Bảo của mình có tiền đồ leo lên bàn liền nhanh chóng hướng bánh ngọt tiến quân, Nguyễn Mộng vỗ trán thở dài, dám nhìn nữa. Vệ Tiểu Bảo xâm lược bánh ngọt, lại bị bàn tay to trong nháy mắt xốc lên. hào phóng trung dùng sức quơ múa, nhìn hình dáng, tựa hồ là nghĩ tại minh thần võ đại thần ba mặt lưu lại dấu vết.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, Khủng Long, tieunai6919937 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 72
      Edit: Song Ngư
      Beta: Tuyết

      Nghĩ đến chiếc bánh, Vệ Tiểu Bảo cảm giác hương vị bánh ngọt cách mình ngày càng xa, gấp đến độ huơ tay múa chân, cái miệng nhắn y y nha nha kêu lên, Vệ Cung Huyền ném con vào trong ngực Ôn Dư Thừa vui vẻ gì, khuôn mặt nhắn mếu máo hướng đôi tay về phía Nguyễn Mộng, vội vàng muốn ôm. Nguyễn Mộng nhìn cũng đau lòng, vừa định ôm tới, tay liền bị Vệ Cung Huyền giữ lại: "Đừng nuông chiều con thế."

      Nếu như tại Vệ Tiểu Bảo biết biết chạy bé nghịch ngợm gây , Nguyễn Mộng có lẽ đồng thuận, nhưng là, có lầm , Tiểu Bảo nhà bọn họ mới hơn tuổi a! "A Huyền, có chuyện gì, em ôm con chút là được. cùng Ôn thiếu bận rộn lâu như vậy, ăn cơm trước ." xong liền đưa tay ý bảo Ôn Dư Thừa đưa con cho .

      Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ muốn ôm mình, vốn là muốn khóc, mắt lập tức sáng lên, Ôn Dư Thừa đặt bé con lên bàn, bé con cũng dễ dàng bò đến trước mặt Nguyễn Mộng, đợi đến đôi tay mẹ dịu dàng giữ chặt dưới nách mình, mới cười khanh khách, chỉ vào bánh ngọt rồi hôn lên mặt Nguyễn Mộng.

      chiêu này cũng biết là học từ ai...... Mỗi khi muốn ăn cái gì, Vệ Tiểu Bảo cho Nguyễn Mộng nước miếng để rửa mặt, hôn đến mức cho mình ăn được.

      Để con trai vào ngồi đùi, bên kia Vệ Cung Huyền sớm lấy ra xe em bé để cao bằng bàn ăn nhưng Vệ Tiểu Bảo cùng vô cương quyết, sống chết cũng muốn rời Nguyễn Mộng, đại thần có cách nào khác, ở trước mặt bố vợ lại dám nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, chỉ có thể uất ức ngồi xuống —— Vệ Cung Huyền đời này có từng sợ qua người nào, duy chỉ có ở trước mặt Nguyễn cha luôn biết nên làm sao.

      Ai bảo cưới con bảo bối của người ta chứ...

      Đưa miếng cá lấy sạch xương đến bát Nguyễn Mộng, sau đó tháo cái khăn ướt ̉ Vệ Tiểu Bảo bỏ xuống, Nguyễn Mộng liền nhân cơ hội cho Vệ Tiểu Bảo đeo lên cái khăn sạch sẽ, hai vợ chồng hợp tác vô cùng ăn ý, vừa nhìn liền thấy kinh nghiệm vô cùng phong phú.

      Vệ Tiểu Bảo chú ý cái này, mắt to vẫn nhìn chằm chú món trứng, miệng nhai nhai, có cái răng mới nhú.

      Nguyễn mẹ thấy dáng tham ăn của cháu ngoại, nhịn cười được: "Đúng là đứa nhỏ tham ăn, lớn lên làm gì cũng được."

      Vệ Tiểu Bảo nghĩ đến mặt mũi cho bà ngoại, ánh mắt đều đặt hết lên đĩa bánh ngọt. Nếu như phải ở đây đều là người trong nhà, Nguyễn Mộng chắc chắn xấu hổ đến mức tự vẫn. lắc đầu cái, ôm tiểu tử vô pháp ở trong ngực, bất lực ôm bé con đến gần cái bánh ngọt. Bánh ngọt rất lớn, ở giữa cắm cây nến màu trắng, Vệ Tiểu Bảo cảm thấy vui, đưa ra bàn tay nhỏ cho là đủ, may là Vệ Cung Huyền tay mắt lanh lẹ bắt được, bé con bị ba ngăn lại, còn cao hứng, mắt to trong nháy mắt, quay đầu liền chui vào ngực Nguyễn Mộng, làm cho người ta có cảm giác thương tâm. Nguyễn Mộng vỗ vỗ cái mông của bé con nguyện ý nhìn lại ba, ôm lấy cổ Nguyễn Mộng buông.

      Kiếp trước con trai khi còn bé đúng là bám mình như vậy, chỉ là lòng mình có đặt người con, cho nên cũng chưa từng chú ý tới, kiếp này làm lại, Nguyễn Mộng chỉ hận thể đưa tấm lòng mình ra cho tiểu tử chơi đùa: "Tiểu Bảo ngoan, ăn ăn a ~"

      Vừa nghe đến ăn, Vệ Tiểu Bảo lập tức quay đầu, mắt to lần nữa hướng tới bánh ngọt. Nguyễn Mộng ôm bé con lại gần, làm động tác thổi thổi. Vệ Tiểu Bảo mặc dù là con heo nhỏ tham ăn tham ngủ, nhưng là đầu óc vô cùng thông mình, vừa nhìn thấy động tác của mẹ, lập tức cũng theo học, ngọn nến liền bị hai mẹ con trong nháy mắt thổi tắt. Vệ Cung Huyền nhìn, trong lòng chua chua, nhưng có các trưởng bối ở đây nên cũng tiện bày tỏ gì, chỉ là khi thấy Nguyễn Mộng nhìn về phía mình cho cái cười khinh khỉnh, cho biết buổi tối có trừng phạt chờ đợi .

      Nguyễn Mộng ra cũng cảm thấy cách đối xử của mình với Vệ Tiểu Bảo có chút quá mức, nhưng nhịn được, dù là khuya ngày hôm trước mới vừa bị Vệ Cung Huyền hung hăng trừng phạt qua, cũng cam kết cầu xin tha thứ, nhưng đến ngày thứ hai trong đôi mắt cũng chỉ có Vệ Tiểu Bảo. mất bé con lần thứ nhất rồi, tuyệt đối cho phép lần thứ hai xảy ra. Bé con lớn lên mỗi bước, đều muốn mình có thể tham gia vào, làm bạn, đem những gì còn thiếu với bé con trước kia bồi đắp gấp nhiều lần.

      Thấy con trai chăm chú nhìn mình cắt bánh ngọt, Vệ Cung Huyền rốt cuộc cũng là mềm lòng, Vệ Tiểu Bảo nhìn qua rất giống Nguyễn Mộng vừa sinh ra lộ rõ nét, bây giờ tuổi, mắt miệng khuôn mặt, quả như là từ khuôn mẫu đúc ra, chỉ có mũi và lông mày là giống mình. Mỗi lần thấy tiểu tử làm nũng muốn ôm mình, cũng cảm thấy như là thấy được người phụ nữ của mình, ngày thường tức giận, cũng chỉ do ghen tỵ với Vệ Tiểu Bảo chiếm lấy phần lớn thời gian của Nguyễn Mộng, thực ra trong lòng cũng rất thích Vệ Tiểu Bảo.

      Lấy miếng bánh ngọt mềm thả vào cái đĩa trước mặt Nguyễn Mộng, rồi một phần cho , Nguyễn Mộng ôm lấy Vệ Tiểu Bảo an phận, về phần bánh ngọt của các trưởng bối...... liền toàn bộ giao cho Ôn Dư Thừa đáng thương-- nam phụ thống khổ.

      bữa cơm khiến tất cả mọi người đều hài lòng, Vệ Tiểu Bảo là vui vẻ nhất, bởi vì bé con tự tin vào thân phận thọ tinh của mình, cuối cùng cũng được chiếm lấy chiếc bánh ngọt thượng hạng, Nguyễn Mộng hết cách với bé con, thể làm gì khác hơn là đứng ở bên nhìn con chơi, càng xem càng là thê thảm nỡ nhìn, cuối cùng ôm lấy cánh tay Vệ Cung Huyền, vỗ trán thở dài: "Đây là em sinh ra sao....." Sao với mình chút cũng giống vậy?

      Vệ Cung Huyền nhìn tiểu bảo bối vô cùng cao hứng tay trái tay phải nghịch bánh ngọt, rồi cũng thở dài: "Lớn lên khác thôi."Ôm chặt lấy bà xã, Vệ Tiểu Bảo cũng còn trắng trẻo sạch gì nữa, cả người cũng vùi vào bánh ngọt, lông mày miệng lỗ mũi mắt tất cả đều toàn là bánh.

      Ôn Dư Thừa biết từ lúc nào lấy hình ảnh và đĩa CD của Nguyễn Mộng chụp và quay quá trình lớn lên của Vệ Tiểu Bảo, đưa cho Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền nhìn Vệ Tiểu Bảo lên xuống trái phải theo các góc độ, sau đó hài lòng gật đầu cái: "Chờ khi con trưởng thành cho con nhìn."

      Nguyễn Mộng cũng tới nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ống kính, bé con còn rất có khiếu biểu diễn...... Thấy ba mẹ ở tự chụp, cười toe toét khoe ra cái răng bé bé nhọn nhọn rất xinh a a. Nguyễn Mộng càng xem càng thích, nhưng là bé con hình chơi , làm cho thân đều là bơ.....

      Thấy mẹ về phía mình, Vệ Tiểu Bảo thói quen đưa tay muốn ôm, Nguyễn Mộng nhìn hai bàn tay nhỏ tất cả đều là bơ, làm sao có thể ôm, xốc lên giống móc treo dính đầy bơ, đem tiểu tử bế lên, vội vàng hướng về phòng ngủ, vừa vừa oán trách: "Tiểu mèo bẩn, nhìn con đem mình làm thành cái dạng gì xem." Giọng mặc dù bất đắc dĩ, lại tràn đầy thương cùng dịu dàng.

      Vệ Cung Huyền nhìn theo bóng lưng , bật cười. Ôn Dư Thừa đảo mắt nhìn : "Hắc, cười cái gì mà thành ra như thế?"

      "Cậu hiểu đâu." Đại thần hay khi dễ người liếc qua Ôn thiếu, giống như là Ôn thiếu là cây củ cải trằng sao có thể cảm nhận được nỗi niềm sung sướng, hạnh phúc cùng thỏa mãn của khi vừa chuyển từ người đàn ông sang người chồng và người cha kia chứ.

      ...... Ôn thiếu cảm giác như mình cực kì bị xem thường.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, Khủng Long8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 73
      Edit: Song Ngư

      Beta: Tuyết

      [​IMG]


      [​IMG]

      [​IMG]



      phía dưới là quần cụt, lộ ra cái mông trắng non mềm, cả người lao theo con gấu bông ở giường, Vệ Cung Huyền dạy bé con vô số lần gọi ba có kết quả sau cũng bỏ qua, thấy Nguyễn Mộng lau tóc từ phòng tắm ra ngoài, ôm lấy oán trách: "Tại sao con gọi ba, tại sao?"

      Hai vợ chồng thân thiết, đột nhiên, tiếng ngọt ngào "Rút ra rút ra" truyền tới. Hai người cứng đờ vừa quay đầu lại, Tiểu Bảo nhà bọn họ ôm gấu bông hướng về phía bọn họ toét miệng cười, tiếng kia mềm mại "Rút ra rút ra", chính là từ trong miệng bé con truyền tới. (Song Ngư: bé con thật lợi hại, gọi ba mẹ mà lại biết nói 2 chữ mờ ám kia, khakha)
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai6919938 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 74 (18+)
      Edit: Song Ngư
      Beta: Tuyết



      Hai vợ chồng cùng ngây ngẩn cả người.

      Nguyễn Mộng trước kia luôn cố gắng dạy Tiểu Bảo , nhưng bé con tựa như cố ý chọc giận , bất kể dạy thế nào, dụ dỗ thế nào đều ra tiếng, nhưng hôm nay…, đây cũng quá bất ngờ rồi, khiến hai người lớn bọn họ kìm được cảm xúc kinh ngạc cùng hạnh phúc! Vệ Cung Huyền hưng phấn ôm lấy tiểu tử cho bay lên trung, Vệ Tiểu Bảo cũng sợ, bật cười khanh khách.

      Nhìn hai ba con chơi đùa vui vẻ, Nguyễn Mộng cũng rất vui. Lòng giờ đây được bao phủ bởi hạnh phúc, đó chính là hạnh phúc của việc làm mẹ, thấy đứa bé ngày ngày lớn lên, nhìn đến tóc con càng lúc càng dày, khuôn mặt nhắn ngày càng xinh xắn, tay chân mập mạp ngày càng có lực, nghe được bé con gọi ba mẹ...... Nhớ tới kiếp trước mình mỗi lần thấy con trai, bé con luôn là một mình độc ngồi ở phòng chơi hoặc là trong thư phòng, luôn luôn là chơi mình, có nụ cười, có tiếng , dáng người thu lại, giống như toàn bộ thế giới vứt bỏ bé.

      Tiếng cười của Vệ Tiểu Bảo càng ngày càng lớn —— bé thích trò chơi bay tới bay lui này. Nguyễn Mộng nhìn bọn họ, nhịn cười được, vội vàng thừa dịp lúc này cầm quần áo tắm. Vệ Tiểu Bảo đặc biệt bám , trong vòng giờ có thể tự chơi, nhưng qua giờ mà nhìn thấy , nhất định khóc lớn, phải dỗ dành mãi mới được.

      Nhìn con trai bảo bối mũm mĩm nằm trong ngực, Vệ Cung Huyền cảm thấy thực hạnh phúc, khi hôn lên khuôn mặt trắng noãn bé, ngừng đem bé con tung lên tung xuống trung, sau đó dỗ bé con gọi baba, Vệ Tiểu Bảo phát được nhưng vì muốn được ba tung lên chơi, cái miệng nhắn càng ngừng kêu "Rút ra rút ra". Vệ Cung Huyền sờ sờ cái mông non mềm của con trai, cảm thấy tã giống như có chút ướt, vội vàng buông xuống nhìn, quả nhiên, nước tràn qua rồi. Vội vàng tìm tã mới đổi, ai biết tiểu tử nghĩ ba tung mình lên chơi nữa là do mình tốt, liền nghe thấy tiếng xì thiệt lớn, hoàng kim mới vừa ra lò nhất thời dính đầy bàn tay Vệ Cung Huyền sờ mông bé. (hoàng kim là gì thì pakon tự hiểu nhá, hehe)

      Đại thần ngẩn ra...... Sau đó cắn răng trợn trừng mắt nhìn Vệ Tiểu Bảo, biết mà, bọn họ hai người ra trời sanh hợp nhau, vừa nãy cũng chỉ ảo giác, ảo giác! Rất muốn đem Vệ Tiểu Bảo lật qua cái mông đánh trận, nhưng bé con tựa hồ rất thức thời, thấy sắc mặt ba biến thành như vậy, mấy tiếng mềm mại ngọt ngào "Rút ra rút ra" lại bắt đầu tái xuất giang hồ. Đại thần vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu cái, chấp nhận trước thay tã cho Vệ Tiểu Bảo.

      Vệ Tiểu Bảo được ăn uống tốt nên ra chút mùi lạ cũng có, Vệ Cung Huyền mặc dù bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thay tả cho bé con, dù sao cũng là con trai mình... Dù thế nào nữa bệnh thích sạch sẽ của cũng đã bị tiêu hao nhiều, điểm này liền nhịn!

      Vừa đem tã bẩn ném qua bên, Nguyễn Mộng liền từ phòng tắm ra, vừa nhìn đầy tay hoàng kim, vội vàng : " nhanh rửa tay, em thay cho con là được."

      Đại thần cầu còn được, liền vứt bỏ củ khoai nóng này, hướng phòng tắm xông vào, đường quên hôn người phụ nữ của mình một cái. Nguyễn Mộng đẩy cái, cẩn thận từng li từng tí tránh hoàng kim đầy bàn tay.

      Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ tới, vui vẻ phun bong bóng, kêu tiếng"Tê tê". Kể từ khi mở miệng kêu lần đầu tiên, bé con tựa hồ liền thích xưng hô như thế, thỉnh thoảng kêu câu. Nguyễn Mộng nhìn bé con, trong lòng buồn cười, đem tóc dùng khăn tắm bọc lại, vội vàng sờ sờ cái mông phấn phấn.

      Có chút ướt nhẹp, chắc đại thần đã dùng khăn ướt lau chùi sạch . Cúi đầu, hôn lên cái mũi mềm của Vệ Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo hư, con mới vừa làm gì với ba?"

      Vệ Tiểu Bảo cười khanh khách, tay bé sờ lên mặt Nguyễn Mộng, bàn chân đạp lung tung.

      Nhanh chóng thay tã sạch cho bé con, lại cùng chơi đùa lát, nhìn thấy Vệ Cung Huyền từ trong phòng tắm ra, thấy tiểu oa nhi trong ngực phun bong bóng chơi, lắc đầu : "Con thỏ chết bầm này trời sinh tới khắc mà”. Vừa , vừa đem tã bẩn phòng vệ sinh. muốn người phụ nữ của mình giặt tã, đại thần cũng thích người ngoài đụng y phục người nhà mình, cho nên —— từ trước đến nay, trừ phải giặt khô cùng giặt áo khoác ở ngoài, tất cả quần áo Vệ Tiểu Bảo cùng Nguyễn Mộng đều là giặt. (úi, người chồng người cha đảm ah,hihi)

      "Tiểu tử vô lại, cũng biết trêu người." Nguyễn Mộng cắn lên mặt mập bánh bao của tiểu bảo bối trong ngực, lại siết chặt tay bé của bé, Vệ Tiểu Bảo chớp mắt đen xinh đẹp, bàn tay nhỏ ngừng sờ ngực Nguyễn Mộng, hình như lại đói bụng.

      chú heo con...... Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, cởi ra dây áo choàng tắm, Vệ Tiểu Bảo tìm được đầu vú quen thuộc, há mồm ngậm dùng sức bú, mắt to nhắm, rất nhanh liền bú đến đầu mồ hôi. Bé con rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, mặc dù thích ăn thịt thích ăn đồ ăn vặt, nhưng là mỗi ngày vẫn phải là bú sữa mẹ, nếu ruột non cùng dạ dày căn bản tiêu hóa được. Vệ Cung Huyền cũng rất nhiều lần cho dứt sữa, chính là Nguyễn Mộng vẫn bỏ được.

      Bé con tại đã nhú vài cái răng, thời điểm bú sữa luôn là nhịn được nghiến ở đầu vú Nguyễn Mộng, trẻ con hiểu chuyện, thường gặm ra máu, Vệ Cung Huyền nhìn mấy lần, muốn nổi giận, may mà Nguyễn Mộng cản lại.

      Đích xác là nên dứt sữa rồi.

      Vệ Tiểu Bảo rất bá đạo, coi như ăn no cũng chịu rời miệng, thỉnh thoảng lại uống hớp, dùng đôi mắt to đảo xung quanh, vô ý dùng răng nhỏ gặm đầu vú trong miệng, Nguyễn Mộng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của bé con, vật nhỏ chịu lỏng miệng, vừa đúng lúc Vệ Cung Huyền giặt xong tã ra, thấy con trai lại bú sữa mẹ, sắc mặt nhất thời liền tối, tới vừa bấu mặt bánh bao Vệ Tiểu Bảo——bé con há miệng, sau đó liền bị xách ném lên giường.

      Mỗi ngày đều bị ném tới ném lui Vệ Tiểu Bảo thành thói quen rồi, bé con nằm lỳ ở giường, bé gấu bông tựa như bò qua bò lại, ôm đồ chơi ở đầu giường thoải mái vui vẻ tự chơi, hiếm khi náo loạn.

      "Cũng tuổi rồi, nên dứt sữa thôi." Sắc mặt đại thần vẫn như cũ vô cùng khó coi.

      Nguyễn Mộng mềm nhũn quấn lên hôn , Vệ Cung Huyền mặt nạ lạnh như băng bắt đầu dãn ra, dãn ra —— cuối cùng pằng tiếng vỡ thành ngàn vạn phiến, hung hăng đẩy ngã Nguyễn Mộng rồi hôn , sờ đầu nhũ hoa của còn ở bên ngoài, đau lòng: "Sưng rồi, cho con cắn thêm lát lại muốn chảy máu."

      Nguyễn Mộng ngược lại rất bình thản: "Trẻ con mà, sao đâu."

      có việc gì, nhưng phát điên. Vệ Cung Huyền cau mày lại: "Bắt đầu từ bây giờ cho con dứt sữa. hỏi bác sĩ, tuổi có thể dứt sữa rồi." Khi con được hơn bốn tháng liền đề cập tới cái này, nhưng bị bà xã đồng ý, tại cũng thể dứt.

      Nguyễn Mộng cũng muốn, gật đầu cái, có thể dùng sữa tươi để thay thế nha, cũng cảm thấy mỗi ngày bú sữa như vậy tốt, Vệ Tiểu Bảo tại mỗi ngày chỉ bú một lần, thời gian còn lại đều là bữa ăn chính, sữa của lại thừa, làm mất tiện nghi của đại thần...... Làm hại tại cũng dám ra cửa, chỉ sợ ngực trướng.

      Được bà xã đồng ý, Vệ Cung Huyền thỏa mãn, hôn Nguyễn Mộng một cái liền muốn làm, Nguyễn Mộng vội vàng nhìn con trai chút, Vệ Tiểu Bảo ôm gấu bông nghịch, suy nghĩ chút, vỗ vỗ Vệ Cung Huyền: "A Huyền, chúng ta phòng khách."

      Vệ Cung Huyền cũng cảm thấy con trai càng lúc càng lớn, làm như vậy ổn, vì vậy đứng lên kéo Nguyễn Mộng, tay ôm lấy con trai tay ôm bà xã, đầu tiên là đem Vệ Tiểu Bảo ném vào phòng chơi, lại cho bé con ngậm núm vú cao su, nhìn đến bé con người gấu bông chơi xếp gỗ, nhanh chóng đóng cửa, rồi ôm ngang Nguyễn Mộng hướng phòng khách chạy như điên.

      tay ôm bà xã ném tới giường, Vệ Cung Huyền vụt cái thoát ra khăn tắm của mình, cả người nhào tới. Nguyễn Mộng áo choàng tắm bị kéo ra, bên trong mảnh vải che thân, đều mặc gì. Vệ Cung Huyền mắt tỏa lục quang, dừng lại hôn lên nhũ hoa . Nguyễn Mộng ôm đầu của , nhạy cảm cong lên eo, đôi môi đỏ mọng nhất thời cất ra tiếng rên.

      Sao lại dễ nghe như vậy...... Từ khi đó nghe được tiếng rên rỉ lần thứ nhất, Vệ Cung Huyền cảm thấy mình bị câu mất linh hồn. hôn lên xương quai xanh Nguyễn Mộng, tới bộ ngực đầy đặn của , vốn là Nguyễn Mộng cũng rất có ngoại hình, tuy rằng là bởi vì cả người gầy xuống chút khiến bộ ngực như bị rụt nước, nhưng vẫn là cỡ D, tại sinh Vệ Tiểu Bảo, nơi này tối thiểu cũng tăng thêm chút. Trong tay sờ vật mềm nhũn trơn mềm non, co dãn mười phần, có chút nào rủ xuống.

      Vệ Cung Huyền cảm giác mình nguyện ý chết như vậy bụng bảo bối ngoan nhà , ngậm chặt đầu nhũ hoa, xấu xa nhếch miệng: "Có phải hay rất trướng? giúp em."

      Nguyễn Mộng khuôn mặt đỏ lên, đập vai , biết xấu hổ chút sao? Nhưng sau đó liền bị khoái cảm cuốn lấy , thấy sữa bị hút , mặt của càng ngày càng hồng.

      Bất kể làm bao nhiêu lần, Vệ Cung Huyền biểu vĩnh viễn giống như là lần đầu tiên, như lang như hổ, nghe tiếng Vệ Tiểu Bảo kêu ba mẹ, hai người đều có chút kích động, đặc biệt dễ dàng động tình, Vệ Cung Huyền tay xuống vừa sờ, ướt, hai lời liền xông vào. Nguyễn Mộng bị hung ác vào kích thích cả người run rẩy, vội vàng bắt tay , một câu cũng khó khăn: "Chậm, chậm chút......"

      Nghe được Nguyễn Mộng lời , Vệ Cung Huyền ngược lại hưng phấn hơn, cầm mắt cá chân Nguyễn Mộng, đem này hai cái thon dài chân bung ra, lộ ra ở giữa ít khối thánh địa thủy nộn, nhìn mình ra ra vào vào, thị giác đẹp đẽ kích thích khiến như bị kích động hơn, nhưng vẫn còn có chút lý trí, chuẩn bị dụ dỗ bà làm, trực tiếp như vậy duy trì mãnh liệt vào coi là cái gì, quá săn sóc. Ngộ nhỡ đem bà xã làm hư, sáng mai chẳng phải là muốn một mình độc công ty?

      Nghĩ đến mình mang theo Vệ Tiểu Bảo làm, Vệ Cung Huyền mơ hồ rút ra, lập tức động tác chậm lại, làm bộ dịu dàng cúi đầu hôn Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng bị lừa gạt, Vệ đại thần ngoài mặt lãnh đạm căn bản đều là dụ dỗ người, ở giường vừa bá đạo vừa chuyên chế, chút cũng dịu dàng. Dù là dịu dàng, đến cuối cùng cũng tuyệt đối là cuồng phong bạo vũ. Nếu như từ đầu đến chân đều là dịu dàng, gọi chậm chút cũng chậm chút, khiến cạn chút liền cạn chút...... Như vậy, mình tuyệt đối muốn ký kết hiệp ước mất chủ quyền. "Mềm mại bảo bối ngoan ~~~~"

      Vừa nghe đến cái nick name Nguyễn Mộng liền nhức đầu, thủy mâu nhìn về phía người trong nháy mắt hóa thân làm cha Vệ Tiểu Bảo Vệ đại thần, hỏi: " lại muốn làm gì?"

      "Duy trì", chữ này là rất có thể khiến cho người ta mơ tưởng viễn vông rồi. Vệ Cung Huyền nhịn được liền chạm cái: "Có thể làm gì??? em chứ sao."

      Khụ, Thượng Đế làm chứng, ra là rất nghiêm chỉnh, chính là vừa đụng đến mấy từ bà xã liền nhịn được...... Có lẽ mỗi người đàn ông đều là như vậy, quản ta ở bên ngoài thế nào, hô phong hoán vũ quát ra lửa ra sao, đến trong nhà, ôm bà xã, đều là cùng dạng.

      Nguyễn Mộng bấu cái, đại thần người bắp thịt rắn chắc, bấu chỗ khác đau, nhưng là bên hông...... Nguyễn Mộng từ trước đến giờ đều bấu cách chính xác. Vệ Cung Huyền khàn tiếng, giả bộ đáng thương chạm mặt Nguyễn Mộng: "Mềm mại bảo bối ngoan...... Ngày mai bồi ông xã làm có được hay ?" Thấy Nguyễn Mộng cũng nhớ phải , vội vàng động, tránh cự tuyệt. Nguyễn Mộng bị đụng phải hỗn loạn, cũng biết người đàn ông gì, mơ mơ màng màng, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ đồng ý.

      Làm hai lần, Vệ đại thần càng đánh càng hăng, Nguyễn Mộng phía dưới cũng sưng lên, còn chưa đủ, vừa định lần nữa vác súng ra trận, hồi tiếng khóc vang dội đột nhiên truyền đến. Nguyễn Mộng còn chóng mặt, vừa nghe đến tiếng khóc, cả người rùng mình cái, lập tức tỉnh, đẩy Vệ Cung Huyền ra tính phải đứng lên. Nhưng là đánh giá cao mình, bị làm bủn rủn hai chân, cẩn thận thiếu chút nữa quỳ đến mặt đất, may là Vệ Cung Huyền nhanh chóng đỡ được .

      ...... Bọn họ đều đem con trai quên mất! Nguyễn Mộng vừa nhìn thời gian, cũng ba giờ rưỡi chiều rồi, hai người làm hơn hai giờ! Thời gian Vệ Tiểu Bảo ngủ trưa đều qua! Nhưng càng nhanh càng đứng nổi, chỉ cảm thấy đùi mềm cùng xương sống thắt lưng đều có sức, Vệ Cung Huyền ôm hông của , nhìn một lượt nói: " có chuyện gì."

      có việc gì cái đầu á! " nhanh ôm con, nhanh nhanh !"

      Phía dưới còn cứng rắn đâu ah! cứ như vậy để cho ? Vệ Cung Huyền oán niệm nhìn cái, cái gì cũng quan tâm, giữa hai chân thậm chí vẫn còn chảy tinh dịch trắng sữa, người càng đầy dấu vết hôn, cũng đều như vậy, vẫn suy nghĩ muốn cũng muốn liền đuổi ôm con trai.

      ! Đem Nguyễn Mộng ôm vào trong ngực, nhờ tinh dịch trơn liền thẳng vào. Nguyễn Mộng trừng lớn mắt, thể tin được cư nhiên cầm thú như vậy. Nhưng đẩy ra được, mắt cũng rất nhanh vì tiến công liền trở nên mơ màng, cái gì cũng nghe thấy.
      Pe Mick, milktruyenky, Khủng Long9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :