1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 65
      Edit: Song Ngư

      Beta: Thiên Bảo
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      Thay vì như thế, còn bằng tự mình người, cho dù là chết rồi, cũng cảm thấy tiếc nuối. Đây là thiếu con trai, để cho bắt đầu từ bây giờ trả à nha.

      Cho dù bác sĩ lần nữa bảo đảm Nguyễn Mộng có việc gì, sinh rất thuận lợi, nhưng là Vệ Cung Huyền vẫn lo sợ. run run gọi điện cho cha mẹ hai nhà, sau đó ôm đầu, căn bản ngồi được, cả người co rúc ở góc tường, nghe Nguyễn Mộng nho cơ hồ tiếng động rên rỉ, đau lòng muốn chết."Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, bảo bối ngoan......"

      Y tá thấy người đàn ông thon dài cao quý bởi vì vợ đau đẻ dọa thành bộ dáng như vậy, cũng tới an ủi. Nhưng Vệ Cung Huyền ai cũng để ý tới, chỉ là vùi ở trong góc, cảm thấy hốc mắt chua xót, nước mắt đều muốn rớt xuống. Khi bác sĩ ra ngoài bởi vì thai nhi quá lớn cho nên còn phải đợi sản đạo mở ra chút, Vệ Cung Huyền muốn điên rồi. chợt đứng lên, y tá vây liền bị kinh hãi tản ra, viện trưởng biết là đắc tội nhân vật khó lường, vội vàng bảo mọi người cho phép đến gần. Có thể coi là như thế này, đám phụ nữ xuân tâm manh động còn là cầm má say mê ở nơi này tốt đẹp giống như tình tiết trong phim thần tượng: tuấn tổng tài, mỹ lệ mảnh mai nữ chủ, thề non hẹn biển, kết tinh tình ~~~

      Vệ Cung Huyền chạy đến cửa sổ, mắt nhìn Nguyễn Mộng bên trong, trong miệng lầm bầm kêu bảo bối ngoan. để ý tới bên cạnh viện trưởng, cũng nghe thấy thanh Ôn Dư Thừa vội vã chạy tới, trong mắt trong lòng cũng chỉ có Tiểu Bao Tử ở bàn phẫu thuật giãy giụa nỗ lực.

      Nếu như có đứa bé...... Những chuyện này cũng xảy ra, bọn họ vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ thế giới hai người, bảo bối ngoan của cũng như vậy bị đau, mình cũng đau lòng đến có cách nào hô hấp.

      Vệ đại thần cùng Vệ Tiểu Bảo vì vậy kết làm thù. (Song Ngư: chưa thấy người cha nào kết thù với con vừa lúc mới sinh, hic)
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, Khủng Long10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 66
      Edit: Song Ngư
      Beta:Quảng Hằng


      Vệ Tiểu Bảo ra đời ngày thứ nhất: Bị y tá ôm rửa sạch, sau đó dùng khăn quấn thượng hạng bao bọc, chân tay nhỏ bé mập mạp đều là hàng hiệu, dưới chân đeo thẻ đó viết tên tuổi của mẹ. Bé con vô cùng tràn đầy tinh lực, tứ chi quơ múa, thế nào cũng chịu ngủ, khóc làm khó, trẻ nít vừa sinh ra da còn nhiều nếp nhăn, Vệ Tiểu Bảo cũng như những đứa trẻ khác trong thứ nhất mở mắt, hơn nữa đặc biệt có sức sống, chút cũng giống trẻ sơ sinh buồn ngủ.

      Ba nuôi Ôn Dư Thừa ở cửa sổ ngắm nhìn, rốt cuộc dám vào, đứa bé - loại sinh vật này đối với là quá xa vời.

      Mà baba Vệ Tiểu Bảo, Vệ đại thần, từ đầu tới đuôi hoàn toàn hề liếc con cái. Bác sĩ mới vừa tuyên bố Vệ Tiểu Bảo thành công ra đời, Vệ đại thần liền trực tiếp vọt tới bên cạnh mẹ Tiểu Bảo, theo đến phòng bệnh, sau đó cự tuyệt y tá giúp tay, mình lấy nước nóng, tỉ mỉ lau người cho mẹ Tiểu Bảo.
      (thương vợ bỏ con ah, hehe)

      Nguyễn Mộng có ý thức, lần sinh con này chịu nhiều đau khổ, cũng may trước khi sản đạo hoàn toàn mở, gặm rất nhiều cánh gà, nếu chừng phải ở trong quá trình sinh truyền dịch. Vệ Tiểu Bảo ràng giày vò hơn so với kiếp trước, và cùng khỏe mạnh hơn rất nhiều, chỉ bằng điểm này, dù là mình còn phải tiếp tục đau thêm năm giờ, Nguyễn Mộng cũng cam tâm tình nguyện.

      Lúc mở mắt ra, Vệ Cung Huyền đem hết nước bẩn đổ, vừa nhìn tỉnh, kích động chịu nổi, lời có mạch lạc mà : "Em, em tỉnh rồi? Có đói bụng ? Có mệt hay ? Muốn ăn ít đồ ? Uống nước ......"
      "Em sao......" Thân thể của Nguyễn Mộng còn hơi sức, có nghĩa là chức năng ngôn ngữ cũng đánh mất luôn. khẽ cười: "Con đâu ?"

      Đứa bé...... Đến lúc này Vệ đại thần lúc này mới nhớ tới, đứa con nhà mình đâu?

      Vừa quay đầu, phát Ôn Dư Thừa vào. Người kia đối diện Vệ Cung Huyền trợn trắng mắt: " ta làm gì chú ý tới con trai emn, chỉ lo chiếu ́ em thôi." Nhìn về phía Nguyễn Mộng ràng tái nhợt yếu đuối rất nhiều, khoát khoát tay với : "Em vừa ra tới, lão Vệ liền hoảng hốt rồi, bảo bảo ở phòng chăm sóc đặc biệt rồi, có chuyện gì."

      Nguyễn Mộng lúc này mới thở phào nhõm, nhưng vẫn là kịp chờ đợi muốn nhìn đứa bé chút, lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Vệ Cung Huyền. Vệ Cung Huyền bị nhìn đến mức cứng ngắc, quay đầu sai khiến Ôn Dư Thừa: ", ôm đứa bé đến đây." Thấy người kia tựa hồ có lời muốn , đúng lúc bổ sung thêm câu: "Trừ phi cậu muốn bị trừ tiền lương."

      Ôn Dư Thừa sửng sốt, oán thầm, hận hận khi dễ Vệ Cung Huyền, bất đắc dĩ đại thần da dầy thịt băng, chút nào bị đả kích, tiếp tục phục vụ Nguyễn Mộng lau người.

      Vệ Tiểu Bảo rất nhanh liền được ôm đến, Ôn Dư Thừa có thể là chưa từng ôm qua vật nhỏ mềm giống như có khớp xương như vậy, tư thế kia ô cùng quái dị, khác gì người máy. y tá theo bên cạnh , có thể là sợ cẩn thận làm rơi đứa bé.

      , mềm, ấm áp.
      Nguyễn Mộng êm ái nắm ̉ tay nhỏ bé béo ụt ịt của Vệ Tiểu Bảo, trong lòng tràn đầy cảm động. Kiếp trước vừa mới sinh con liền vội vã muốn gặp Vệ Cung Huyền, ngược lại nhớ ra được con trai vừa sinh bộ dáng thế nào. ra là bé đáng , xinh đẹp, hoạt bát như vậy. Mắt giống như hai viên ngọc quý, lông mi dài vừa đen vừa dày, miệng nho , hai má phì phì, cả người tựa như khối bông mềm mại!
      Trong hốc mắt biết sao liền chứa đầy nước mắt, giọt giọt rơi xuống. Vệ Cung Huyền lập tức nóng nảy, làm sao cũng dụ dỗ được. Nguyễn Mộng ngẩng đầu bày tỏ mình có việc gì, sau đó nhàng, đặt một nụ hôn tình thương trán Vệ Tiểu Bảo.

      Bảo bối, rốt cuộc con trở lại, lần này mẹ bao giờ để cho con bị tổn thương chút nào nữa, mẹ nhất định phải cho con trở thành đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, con phải khóc nữa, cũng có ai chơi cùng con, bảo bối của mẹ, mẹ còn nợ con tiếng xin lỗi, đời này mẹ nhất định dốc hết tất cả bồi thường con.

      Cả người bạn Vệ Cung Huyền tản ra vị chua, ánh mắt bà xã luôn dính vào người đứa bé hoàn toàn nhìn , bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là đem Ôn Dư Thừa khai đao: "Cậu còn , chờ trừ tiền lương sao?"

      Khóe miệng của Ôn đại thiếu gia co giật, hồi lâu, mắng câu: "Hèn hạ!"

      "Nhưng là hữu hiệu." Thấy Ôn Dư Thừa khó chịu, Vệ Cung Huyền cũng liền sảng khoái, cuối cùng cũng tìm về chút cân bằng. chỉ chỉ cửa phòng bệnh, " , tiễn."

      Mẹ nó...... Dùng qua liền bỏ rơi a! Ôn Dư Thừa rất muốn mắng thô tục, cũng thấy nhìn Nguyễn Mộng cả người tràn đầy hạnh phúc, lại nhìn bạn đại thần tràn đầy vị chua, cười: "Ghen thê, đứa bé còn chưa có lớn lên đâu, về sau cậu còn phải chịu dài dài đấy!"
      ngồi chờ bi kịch xảy ra. xong hất đầu, vênh váo đắc ý mà bước thẳng .

      Vệ Cung Huyền cắn răng, quyết định trừ người nào đó 50% ba tháng tiền lương. Vừa nghĩ như thế, tâm tình nhất thời thoải mái rất nhiều, nhưng vừa quay đầu lại thấy Nguyễn Mộng vẫn ôm đứa bé buông tay, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, that sự là hận mà."Bảo bối ngoan, em mệt , đem con cho y tá , em nghỉ ngơi chút trước."

      Đợi mấy giây, Nguyễn Mộng để ý —— hoàn toàn đắm chìm ở trong vui sướng vô biên rồi. Vệ Cung Huyền thật tức chết, lập tức đưa tay đem Vệ Tiểu Bảo từ Nguyễn Mộng trong ngực đoạt lấy, nhưng vừa tiếp xúc tới tay, mới phát giác được dọa người: Sao lại mềm như vậy, non như vậy! Nâng niu trong tay khác gì thác nước, mềm nhũn trắng noãn, giống như khối bông vừa mềm vừa ấm. cứng ngắc nửa ngày, biết nên làm sao, làm sao đây, cuối cùng có biện pháp, chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng nhịn cười vươn tay với , lại đem bảo bối tiếp về mình ôm trong ngực.

      Vệ Tiểu Bảo tỉnh, mở to đôi mắt tò mò chuyển nhanh như chớp, lông mi dày chơm chớp, ràng là cậu bé trai, nhưng lại khác gì búp bê Baby, đôi tay bé quơ quơ. Cậu quá , vẫn thể khống chế tứ chi, bàn tay ú núc ních ngừng đụng phải mặt Nguyễn Mộng, Nguyễn Mộng nhàng ngậm đầu ngón tay út, miệng của Vệ Tiểu Bảo liền toét ra, giống như cười.
      Làm sao có thể hình dung cái loại cảm động đó đây? Nguyễn Mộng chỉ muốn đem con tiến vào trong thân thể chính mình, đời này bao giờ buông ra nữa. Mà Vệ Cung Huyền vẫn cứ đắm chìm trong cái ôm khi nãy, mới vừa rồi...... là ôm con của mình mà phải khối thịt? ! có xương, giống như có xương! Thân thể bé tất cả đều mềm đến lạ thường, nhưng mà...... Nhưng mà lại đáng đến như vậy. nhịn được đem tầm mắt nhìn đến trong ngực Nguyễn Mộng, nhìn vợ cùng con trai của mình, trong lòng tràn đầy cảm động, hốc mắt cay cay, thiếu chút nữa rơi xuống giọt lệ của đàn ông, may là đại thần tự chủ cực lớn mới miễn cưỡng đè nén."Bảo bối ngoan...... Đặt tên cho con trai ?"
      trêu chọc đứa bé, Nguyễn Mộng ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy nụ cười. ra rất mệt mỏi, có thể vừa nhìn thấy con trai, cả người tràn đày vui sướng, nhưng chốc lát lại mệt mỏi, chỉ muốn ôm con, ôm ôm, vĩnh viễn buông ra: "Gọi Tiểu Bảo có được hay ?"
      Đại thần lặng yên: "Vậy còn tên?"

      "Tên đương nhiên là do baba đặt rồi, có phải hay bảo bối?" Nguyễn Mộng lại hôn lên gương mặt phúng phính của con trai, thấy thế nào cũng thấy con trai nhà mình đáng đến chết người, muốn buông tay chút nào.

      Baba...... là baba của đứa nhỏ mềm mịn như phấn này, là chồng viên phấn bánh bao giường. là người thân của bọn họ, là người bọn họ dựa vào, đây là người nhà của , người thân của !
      Vệ đại thần từ trước đến nay luôn cơ trí quyết đoán, sát phạt minh hít mũi cái, hốc mắt ửng hồng. Nguyễn Mộng ngẩng đầu cẩn thận nhìn thấy, nhất thời sợ hết hồn: "A, A Huyền? !"
      cẩn thận ngồi bên cạnh Nguyễn Mộng, đem hai người mà nhất đời ôm đến trong ngực, giọng : "Bảo bối ngoan, đã nói với em chưa? em."
      (Phù, cuối cùng cũng nói với chị 3 chữ quan trọng ah, chờ mòn mõi)
      Nụ cười nơi khóe miệng của Nguyễn Mộng lập tức đọng lại. sững sờ nhìn Vệ Cung Huyền, có chút thể tin được mình nghe được cái gì."A Huyền...... A Huyền mới vừa gì? !"

      nghe lầm sao? phải chứ, phải chứ? !
      Vệ Cung Huyền rốt cuộc nhịn được, nước mắt rớt xuống, lên mặt Vệ Tiểu Bảo, bé con giật giật, đôi mắt to nhìn chằm chằm ba mẹ của mình." em a, bảo bối ngoan, em." ôm Nguyễn Mộng, chặt."Tiểu Bảo, tên là Vệ Nặc, đại biểu cho lời thề của đối với em, em, cả đời thay đổi."
      Vệ Nặc...... Quả nhiên là gọi Vệ Nặc, cũng là vì mới gọi. Nguyễn Mộng muốn cười, nhưng cuối cùng lại biến thành khóc, tiến sát trong ngực Vệ Cung Huyền, hít hít mũi, kiếp trước lẫn kiếp này, thương mấy mươi năm, rốt cuộc cũng đổi về câu ."Em cũng , cũng cả đời đều đổi."
      Đại thần cũng bị cảm động, vừa định chuyện, liền nghe đến cửa phòng bệnh truyền đến tiếng "Khụ khụ",
      "Mẹ có ý quấy rầy hai con chuyện đương...... Nhưng có thể để cho mẹ xem đứa cháu nội vàng ngọc của mẹ chút trước ?"
      Nguyễn Mộng vừa nhìn, là mẹ chồng mình, mặt bánh bao trắng xanh liền biến đỏ, yếu ớt mà kêu tiếng"Mẹ", nửa ngày dám nhúc nhích. Lời mình vừa ban nãy bị nghe được...... là......
      "Bà Lâm à, sao mẹ lại trở lại?" Vệ Cung Huyền nhíu mày."Ba đâu?"

      "Lão già kia quá chậm, mẹ lên trước. Đến đây, con dâu ngoan, mau đưa cho mẹ ôm tiểu bảo bối chúng ta cái ~~" Lâm phu nhân kịp chờ đợi vươn tay muốn ôm Vệ Tiểu Bảo, Nguyễn Mộng đỏ mặt đem con trai đưa ra ngoài, kiếp trước quan hệ của cùng mẹ chồng xem là xấu lắm, cha mẹ chồng cũng vẫn luôn tỏ ra bất mãn đối với việc đại thần cùng người phụ nữ kia ở chung chỗ, cho đến sau này mình sa sút cực độ, bọn họ mới hoàn toàn chết tâm, cũng liền từ từ xa cách. Đời này gặp lại được mẹ chồng, Nguyễn Mộng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Lâm phu nhân là người phụ nữ vô cùng nhiệt tình, khác hẳn vơi đại thân và Vệ baba lại thiên hướng về trầm ổn, tính tình của Vệ Cung Huyền giống cha, Nguyễn Mộng nghĩ nghĩ, Tiểu Bảo kiếp trước hình như cũng là theo đại thần......
      suy nghĩ mông lung, trong phòng bệnh lại có vài người bước vào, cha mẹ Nguyễn, và Vệ baba. Trong tay ba người xách túi lớn túi , toàn bộ tiến vào.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai6919937 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 67
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng



      Nguyễn Mộng có chút há hốc mồm, nhìn ba mẹ mình, lại nhìn cha mẹ chồng, lâu biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Mẹ Nguyễn mắt tinh nhìn thấy Lâm phu nhân trong ngực ôm tiểu bảo bối, tâm nhột khó nhịn, nhưng vẫn là trước tiên đem tay giữ nhiệt ấm giao cho Vệ Cung Huyền, là mang theo cháo gà dầu vừng cho Nguyễn Mộng, sau đó tới bên giường sờ sờ mặt Nguyễn Mộng, thương tiếc dứt: "Rất đau có đúng ?" Con gái mình, sao bà lại hiểu rõ, từ tính tình liền yếu ớt, sợ đau sợ té, bình thường trầy sướt chút xíu cũng chịu nổi, huống chi là sinh con khổ cực như vậy.

      Lắc đầu cái, Nguyễn Mộng bày tỏ mình sao, Mẹ Nguyễn lại sờ sờ thân hình mềm mại của , dặn dò Vệ Cung Huyền chăm sóc cho , ngay sau đó liền chuyển hướng nhìn Lâm phu nhân ôm Vệ Tiểu Bảo ở tay.

      Còn lại hai vị cha tới, Vệ baba luôn luôn trầm mặc ít , mặc dù trong lòng cực kì mừng rỡ vì đứa cháu nội của mình, nhưng ngoài mặt nhưng có biểu tình quá lớn, Nguyễn baba lại hung tợn nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền đút từng muỗng từng muỗng cho Nguyễn Mộng, chính là thằng nhóc khốn kiếp này, lừa gạt bảo bối ngoan của ông! Lập tức cắn răng nghiến lợi : " phải nói sinh tại nhà sao? Tại sao lại đến bệnh viện?"
      Bệnh viện...... Bệnh viện? ! Nguyễn Mộng hậu tri hậu giác biết, tại mới ý thức tới mình là ở trong bệnh viện, trí nhớ kinh khủng của kiếp trước kia lại cuốn tới, cả người cũng cứng lại. Vệ Cung Huyền nhạy cảm nhìn ra thích hợp, vội vàng bế đến trong ngực dịu
      dàng dụ dỗ: "Đừng sợ đừng sợ, sao, sao đâu." Trời ạ , lại quên! Thời điểm vỡ nước ối quá nóng nảy, lại quên sớm liên lạc bác sĩ về đến nhà, quên luon vợ của mình sợ bệnh viện đến chết dược!
      Làm kinh ngạc chính là Nguyễn Mộng từ từ đẩy ra, mặt bánh bao nho vẫn còn nỗi khiếp sợ, đáy mắt vẫn có vẻ sợ hãi, nhưng có sợ như trước. theo tầm mắt vợ nhìn sang, khuôn mặt Vệ Tiểu Bảo trắng hồng hào béo ụt ịt nhắn xuất tại trước mắt.
      "Em sợ, em sợ." Giống như là tự mình cho thêm lòng can đảm, Nguyễn Mộng lần rồi lại lần. Đúng vậy, sợ, sợ. Bảo bối của ra đời tại nơi này, đây là nơi trời cao đem bảo bối trả lại cho , sao lại sợ chứ?"A Huyền, em hơi đói, tiếp tục đút em có được hay ?"
      Vệ Cung Huyền hôn cái khuôn mặt nhắn của , cúi đầu, có bị bất luận kẻ nào nghe được: " em, bất kể xảy ra cái gì, cũng còn có đây." xong, múc muỗng cháo gà, thổi nguội, đưa tới khóe miệng Nguyễn Mộng.

      ai để ý tới mình, Nguyễn baba tức đến giơ chân : "Cậu có nghe đến lời của tôi hay !" Nếu như phải là bọn họ điện thoại gọi điện thoại đến nhà mãi ai nghe máy, ông và vợ cũng lo lắng trở lại nhìn chút, kết quả vừa mở cửa, có ai! ai thôi , gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, có nhận cuộc gọi nào từ Vệ gia! Vậy nhà bảo bối ngoan nhà ông đâu? Bảo bối ngoan nơi nào? Hai vợ chồng già lại chạy đến đại sảnh, thế mới biết ra là bảo bối ngoan muốn sinh, chân của Nguyễn baba lúc ấy cũng nhũn ra rồi, Mẹ Nguyễn tương đối tỉnh táo, nhưng lại biết bọn họ là bệnh viện nào, ở phòng bệnh nào, thể làm gì khác hơn là cố gượng quay trở về, làm bộ như trấn định tự nhiên mà nấu nồi cháo gà, cũng khi đó, Ôn Dư Thừa gọi điện thoại lại, bọn họ mới biết con ở nơi nào. Kết quả đến thôi, vừa đến gặp ngay ông bà thong gia ở cửa thang máy. Hai thong gia cũng chưa gặp được nhau mấy lần, cũng được mấy câu, nhưng Vệ Tiểu Bảo vừa sinh, rốt cuộc lại để cho bọn họ gặp mặt thường hơn.
      "Ba...... Ba khỏe sao." Nguyễn Mộng cau mày, thần sắc có chút mỏi mệt, nhưng vẫn uống hớp cháo gà. Vệ Cung Huyền lúc này mới chú ý tới cha vợ nãy giờ mình thấy, lập tức quay đầu lại, mang theo ba phần lấy lòng: "Xin lỗi, cha, con mới vừa có chú ý nghe, cha cái gì tới?"
      Nguyễn baba bị tức đến dựng râu trợn mắt, nhưng con bảo bối mình rất ồn ào, hơn nữa ở trước mặt thông gia, ông cũng tiện phê phán con rể: "Hừ." Tự mình biểu đạt xong liền thoải mái, giọng lập tức liền thay đổi rồi."Bảo bối ngoan mệt mỏi ? Mau mau ngủ , ba với mẹ con mời vú em, đặc biệt giúp con ở cữ, phụ nữ a, thời điểm này là quan trọng nhất đó, chăm sóc kĩ lưỡng bệnh về sau đó!" Giọng rất nghiêm túc cùng chuyên nghiệp, khiến Vệ baba vẫn trầm mặc quăng tới ánh mắt hiểu.
      Nếu như ông nhớ lầm, ông thông gia phải giáo sư văn học sao? Sao lại rành mấy chuyện riêng của phụ nữ thế này?
      Nguyễn Mộng cũng rất 囧, gật đầu cái, cũng là mệt nhọc, đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo, hôn lên miệng và gương mặt phấn phấn, mới lưu luyến rời nhìn tới đến khi con bị cha mẹ cha mẹ chồng vây quanh mang rời , miệng cũng chu lên.

      Vệ Cung Huyền mất thời cơ len lén hôn , đem chăn bông kéo lên cho : "Ngoan ngoãn ngủ lát nhé?"

      Nguyễn Mộng biết điều gật đầu, trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.

      cho là sanh xong con trai, ngày tháng cực khổ chấm dứt. Trước kia ví dụ như hành động có tiện, ngủ thể lật người, cần người khác giúp tay tắm...... Mình sinh rồi, mấy chuyện phiền phức đó xuất nữa. Nhưng mà! ! Sai! Rồi !
      Tháng đầu ở cữ, trừ cho con bú, hề được ôm Tiểu Bảo vượt quá mười phút, luôn có mẹ chồng hoặc là mẹ tới đem Tiểu Bảo mang , trong tháng, chờ ra khỏi tháng đem Tiểu Bảo trả lại cho mình. Điều này cũng thôi , nhưng làm người ta giận sôi nhất chính là: trong tháng này, ngay cả phòng bệnh —— , là giường bệnh cũng được xuống! Nếu như những thứ này cũng có thể làm cho người chịu được, như vậy liên tục uống tháng ăn canh cá cùng dầu vừng Gà, thì ai chịu nổi đấy! Nguyễn Mộng vất vả gầy xuống nhiều như vậy, kết quả nuôi tháng, cảm giác mình giống như lại mập lên! Cực kỳ khiến phát điên nhất là: , được, tắm!
      Ai có thể tưởng tượng ra được...... Vào mùa thu, tháng chín cũng ra mặt, khí trời còn nóng chết được, khí lại khô ráo, suốt cả tháng có tắm a! Thỉnh thoảng làm nũng với ông xã để được lau mình được chút hai bà mẹ thần thông quảng đại cũng có thể trong nháy mắt xông phá chướng ngại vật nặng nề vào ngăn cản, tóc ngứa muốn chết, người càng thêm khó chịu, nhưng chỉ là thể tắm!
      Chỉ là rốt cuộc cũng xong, ngày đầu tiên vừa về đến nhà, Nguyễn Mộng ở trong phòng tắm suốt hai giờ, nước mắt ào ào. Cha mẹ Nguyễn sắp lên khóa, cha mẹ Vệ lại còn phải tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới, cho nên Nguyễn Mộng sau khi xuất viện trở về, Lâm phu nhân sau khi nói cho Nguyễn Mộng đống lớn hạng mục công việc cần chú ý, sau hung hăng cho cái hôn, bảo nhất định được để mình quá mệt mỏi, nên việc chăm đứa bé cùng nấu cơm quét dọn vệ sinh cái gì chuyện cũng giao cho Vệ Cung Huyền......

      Nguyễn Mộng im lặng, ra mẹ chồng có phải mẹ ruột của Vệ đại thần nhà chứ???
      Từ phòng tắm ra ngoài, mặc áo ngủ dây nhìn Vệ Tiểu Bảo nằm ở giường lớn phun bong bóng chơi. Bé con nẩy nở rồi, mặt mày thể là giống mình hay giống đại thần, nhưng gương mặt bánh bao vừa nhìn biết là mình di truyền =
      Thấy mẹ ra ngoài, Vệ Tiểu Bảo chậc chậc phun bong bóng vui vẻ hơn, bàn tay ú núc ních quơ múa mọi nơi, thấy mẹ cầm thứ kỳ quái gì đó sấy tóc, nhóc cũng rất vui vẻ, duỗi móng vuốt nắm lấy tóc Nguyễn Mộng.
      Tóc của dài, sắp đến eo ếch rồi, lúc mang thai ngại phiền toái muốn cắt, nhưng Vệ Cung Huyền lại cho phép, sau lại cũng lười quan tâm, toàn quyền giao cho đại thần xử lý, tại ra khỏi trong tháng chính mình gội đầu mới phát tóc mình dài như vậy!
      "A, Tiểu Bảo hư, cho phép nắm tóc mẹ......" Nguyễn Mộng tắt máy sấy, lấy tóc ướt của mình ra khỏi tay Vệ Tiểu Bảo, trẻ con hơi sức cũng lớn, lập tức liền rút ra rồi.

      "Chậc chậc", tiếp tục phun bong bóng, thấy vẻ mặt mẹ khổ sở, Vệ Tiểu Bảo bày tỏ rất sung sướng.

      Vệ Cung Huyền bưng ly sữa bò vào, thấy hai mẹ con giường lớn chơi kéo co tranh tài, trong lòng mềm nhũn, chỉ có cảm giác hận mình đem những điều tốt đẹp nhất thế giới đến trước mặt bọn họ.
      Đem tóc của vợ để ra phía sau, đưa ly sữa tươi tới, sau đó cầm lên máy sấy giúp sấy tóc. Nguyễn Mộng uống từng chút, từng chút , nhìn Vệ Tiểu Bảo an phận xoay tới nhích lui. Đáng tiếc, cậu nhóc mới hơn tháng chút ngay cả bò cũng biết, chỉ gấp đến mức cứ mãi hừ hừ, hình như là đói bụng.

      Nguyễn Mộng hì hì cười tiếng, nhìn khúc thịt mập ú mềm mềm ngừng loay hoay lộn nhào giường, đem sữa tươi ly bỏ vào đầu giường, ôm lấy Vệ Tiểu Bảo, kéo áo ngủ của mình cho con bú sữa.Bé con rất bá đạo, chỉ có muốn ăn, còn muốn sờ, hai móng vuốt bé nắm hết sức chặt, Nguyễn Mộng cũng thấy có chỗ nào ổn, hơn tháng nay đều cho con bú như thế này, nào biết hôm nay xảy ra chuyện.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai6919935 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 68
      Edit: Song Ngư
      Beta : Thiên Bảo &Quảng Hằng



      ra Nguyễn Mộng cũng biết chuyện rốt cuộc xảy ra thế nào. ràng yên lặng cho con bú, tự nhiên từ phía sau vươn ra cái tay đẩy bộ ngực đầy đặn cho đứng lên —— A, dĩ nhiên, còn bao gồm tay Vệ Tiểu Bảo mập. kinh hô tiếng, sợ hù Vệ Tiểu Bảo, chỉ có thể dùng mắt khiển trách người đùa giỡn : "A Huyền!"

      Vệ Cung Huyền cười , nhàng nắm giữ móng vuốt Vệ Tiểu Bảo mập lại, sau đó thay thế xoa nơi đầy đặn căng cứng rất tròn. Mặt Nguyễn Mộng càng ngày càng hồng, ôm con trai xoay vòng vo, muốn tách rời khỏi Vệ Cung Huyền tiến công, đáng tiếc...... Cùng đại thần đấu từ trước đến giờ đều chết rất thảm, giống như biết muốn tránh về hướng bên kia, vừa mới chuyển, người ở tại bên kia chờ.

      Nguyễn Mộng rất muốn tông cửa xông ra, chỉ là con trai mút lấy đầu vú của mình “chậc chậc”, giờ phút này tựa như châu chấu sợi dây thừng, có lẽ còn có thể miễn cưỡng nhảy mấy cái, nhưng chỉ là mấy cái, chủ yếu quyền hành động là trong tay người kia.

      Khụ, hôm nay là dao thớt là cá thịt uh? Nguyễn Mộng liền suy nghĩ cái vấn đề này. Chỉ là đầu óc của khi chung với đại thần đại đa số đều là héo rút...... Cho nên trong mấy phút đồng hồ muốn cũng nghĩ ra biện pháp nghiêm chỉnh gì. Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, Vệ Tiểu Bảo ăn no, mà Vệ Cung Huyền cũng hoàn toàn chiếm cứ hai bầu vú đầy đặn của .

      Cả người cũng bị Vệ Cung Huyền ôm lên, Nguyễn Mộng sợ tới mức vươn tay ôm lấy cổ , sợ bị té xuống. Thời điểm ở cữ hai bà mẹ thay phiên cho ăn ngon, đại thần cũng dùng sức ép ăn, tại so với trước khi mang thai gầy ốm thì hiện nay lại mập thêm ba cân...... Eo ếch thịt thịt, vốn dĩ gương mặt tròn như bánh bao, tại càng thêm mũm mĩm.

      Cho nên, ôm nổi sao?

      Chỉ là Nguyễn Mộng rất nhanh liền đem cái ý nghĩ này cho bóp chết, nhớ tới sau khi mình mang thai mấy tháng, hơn trăm ba mươi cân, đại thần ôm lên còn dễ dàng, như bây giờ thì có tính là gì."Đợi, đợi chút —— A Huyền, mau thả em xuống —— em, em có chứng sợ độ cao!"

      Cái này nếu là trước kia, Vệ Cung Huyền lập tức để xuống, vô cùng khẩn trương dưới kiểm tra phen. Nhưng từ khi Nguyễn Mộng hết thời gian ở cữ chết sống gì cũng chịu cho ôm, còn luôn tìm lý do kiếm cớ láo dụ dỗ , cái gì nhức đầu, đau bụng, đau chân, chứng sợ độ cao, bệnh quáng gà (pó tay chị, cái nì mà cũng nghỉ ra, haiz, nói sao bị xử đẹp)...... Chỉ còn chưa bị bệnh SARS thôi, đợi đến khi trái tim mềm nhũn, liền lập tức chuồn mất, muốn bắt cũng bắt được.
      "Lừa gạt ai đó, hả? Chứng sợ độ cao còn ở lầu mười à? Mỗi ngày đến ban công phơi quần áo tưới hoa biết là bánh ban tròn tròn nào ấy nhỉ?"

      Khụ, bị vạch trần rồi. Nhưng mà do được bạn Ôn Dư Thừa lâu dài hun đúc, nên da mặt của bạn Nguyễn Mộng cũng từ từ dày hẳn lên. Nhất là bây giờ Vệ Cung Huyền đối với muốn gì được đó, sợ , đương nhiên còn can đảm làm ngược với : "Nào có, chứng sợ độ của cao em có tính ngẫu nhiên, chỉ cần khẩn trương tái phát, bình thường phơi quần áo có khẩn trương a."

      Nghe cái miệng nhắn của bịa đặt lung tung. Vệ Cung Huyền cũng tranh cùng . Nguyễn Mộng thấy thần sắc bình thản, cho là bị mình thuyết phục, trong bụng vui vẻ, nào biết cả người bị khiêng. chỉ mặc áo ngủ ! Phía dưới là chân đó a! Như vậy mỗi lần bị khiêng, thật khó coi!"A Huyền A Huyền —— người ta có chứng sợ độ cao á!"

      Tốt, bé tinh quái này, cưng chiều em, em xem là quả hồng mềm muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được ư, ngay cả ôm cũng cho ôm. Vệ cung thấp thỏm suy nghĩ, tốc độ vận chuyển đại não nhanh chóng thoáng qua vô số chủng loại biện pháp có thể hành hạ chết sống lại, nhất nhất bị phủ quyết, bởi vì phải quá tàn nhẫn chính là quá máu tanh, mới ra trong tháng. ( quá BT)..... Mấy thứ đó để sau này chậm rãi hưởng thụ tốt hơn nhiều." có chứng sợ độ cao? gạt ?"

      Đôi mắt của Nguyễn Mộng lóe lên tia gian xảo, nghiêm chỉnh gật đầu: "!"

      Vệ Cung Huyền liền đem buông xuống, đưa tay giống như là muốn sửa sang lại áo ngủ cho . Nguyễn Mộng ngoan ngoãn đứng bất động, trong lòng rất vui vẻ mình lại tránh được kiếp. Nào biết phải sửa y phục cho , mà là lột hết y phục !

      "A ——" thét chói tai.

      Vệ đại thần vô cùng bình tĩnh, vợ từ trước đến giờ tắm xong thường mặc nội y, mới vừa lại đút con trai, tại vừa cởi ra liền lộ ra trọn vẹn hết rồi. Chiếc eo non mềm đó, bộ dáng nhắn đnags động lòng người đó, thân thể tròn trịa, mềm mại, da trắng noãn, làm bạn đại thần nào đó vừa nhìn thấy thú tính bỗng dưng bộc phát. May là đại thần kiên ̣nh, chứng kiến tới màn mê người này vẫn chưa nộp khí giới đầu hàng.
      Mang thai Vệ Tiểu Bảo hơn chín tháng, sau đó là sinh con, sau đó lại ở cữ một tháng, tiếp lại né nửa tháng...... đã hơn mười một tháng được làm ah! Có người đàn ông nào có thể thảm như sao? Đáng giận nhất chính là bảo bối ngoan chút cũng ngoan, cả ngày coi như tên háo sắc, nếu phải là cơ trí, ra vẻ mình nôn nóng, sẽ bảo vệ ngực lúc cho con bú cho đụng ah ! Nghĩ tới đây, càng nghĩ càng tức, bàn tay đặt lên hai vú vuốt ve, Vệ Tiểu Bảo là đứa nhỏ tham ăn có thể nằm như heo con, thân thể Nguyễn Mộng tệ, nghỉ ngơi cũng tốt, hai bà mẹ cho bổ càng thêm nhiều sữa. có thể như vậy như vậy rồi chứ, Vệ Tiểu Bảo ăn uống cũng no đủ. may là Lâm phu nhân cùng Mẹ Nguyễn vẫn cho rằng trong tháng là lúc cải thiện thể chất người phụ nữ tốt nhất, cho nên tại, Nguyễn Mộng cũng coi là tuyệt đối khỏe mạnh, ngay ở góc độ cá nhân của bạn Vệ đại thần nhìn sang : Tuyệt đối tiếp nhận được . Cái gì mà đau bụng, đau bao tử, mông đau...... gì đó tất cả đều là lấy cớ.

      Càng nghĩ càng hận thể bóp chết viên bánh bao mập này, chỉ biết gạt , ỷ vào cưng chiều, coi như khỉ con đùa bỡn, thời điểm ở cữ cho đụng coi như xong, trong tháng xong, nửa tháng còn cho đụng cái này gọi là cái gì?

      cho đụng, càng muốn đụng, nhất định giết chết .
      Nguyễn Mộng cũng mơ hồ cảm giác mình dữ nhiều lành ít, lập tức dâng lên gương mặt tươi như hoa, nhưng bàn chân như bôi dầu chuẩn bị sẵn sang, lúc trước chiêu này cũng dùng qua, thừa dịp đại thần chú ý chạy vào phòng khách, đại thần cũng có biện pháp bắt .
      Nhưng quên, ông bà xưa có câu ngạn ngữ gọi là ngã lần khôn hơn chút. Vệ Cung Huyền bị mắc bẫy lần, sớm có kinh nghiệm, còn dám gạt , cứ chờ bị làm đến mức nước mắt lưng tròng muốn sống được muốn chết cũng xong .
      Bi kịch, bi kịch mà, là bi kịch. Nguyễn Mộng nếu là con cháu của Tề thiên, Vệ Cung Huyền chính là Phật Như Lai, bởi vì Tề thiên có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng thể thoát khỏi bàn tay của . Cả người bị ôm siết vào ngực làm Nguyễn Mộng nóng nảy, giùng giằng còn muốn chạy, Vệ Cung Huyền hạ giọng tiếng: Nếu em con chạy nữa, làm em trước mặt Vệ Tiểu Bảo!
      Vì vậy Nguyễn Mộng lập tức ngoan ngoãn, mặc dù con trai còn , cái gì cũng hiểu, nhưng chút cũng muốn làm cho nhóc con sớm tiếp nhận giáo dục giới tính
      như vậy—— Còn là đến từ cha mẹ! Lập tức uất ức. Cuộc sống như thế này lâu ngày rồi, đại thần cũng tỏ tình với , nên lá gan của cũng to hơn được chút, cũng dám cùng Vệ Cung Huyền sẵn giọng, nháy mắt cái, lệ tuôn trào: " khi dễ em."
      Vệ Cung Huyền cảm thấy oan ức, là ai khi dễ ai, rốt cuộc ai khi dễ ai vậy?"Ác nhân cáo trạng trước."

      Nguyễn Mộng phồng má, liền đưa tay tới búng cái, gương mặt phấn nộn bánh bao của bị búng hơi ửng đỏ, Nguyễn Mộng mấy tháng này bị nuông chiều quá mức, vốn là da còn có chút bệnh hoạn tái nhợt, tại khỏi hẳn, cả người như hòa cùng sữa tươi , trắng non mềm mịn, cả người và da cũng trong trắng lộ hồng, giống như bạch ngọc thượng hạng. ra búng cũng đau, nhưng bạn Nguyễn Mộng mưu nên ôm gò má la dữ dội. Vệ Cung Huyền có cách, nhẫn nại, thực cũng phải muốn trêu chọc Nguyễn Mộng đến bật khóc, ôm vào lòng , dỗ dành gọi bảo bối ngoan, cho thấy phẩm chất tốt nhất của nô lệ của vợ.
      Nào biết bánh bao mập vốn muốn trốn , vừa buông tay, thân thể xinh trần trụ mảnh vải kia lập tức chạy đến cửa nhanh như tên bắn, kéo tay cầm cửa liền muốn trốn...... Trốn được a, cửa bị khóa!

      Nguyễn Mộng thế này mới ý thức được Vệ Cung Huyền sau khi vào cửa liền chứa tư tưởng xấu, mình lại làm ra chuyện xấu này, làm sao đây? Cổ nhân : thức thời mới là trang tuấn kiệt, bằng cầu xin tha trước.
      “Sao rồi?",
      xin lỗi A Huyền em sai lầm rồi."
      Vệ Cung Huyền cười híp mắt: "Sai ở chỗ nào?"

      Chapter 69
      Edit: Song Ngư
      Beta : Thiên Bảo
      (Chuẩn bị máu nha pakon, hehe)
      Pe Mick, milktruyenky, Khủng Long8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 69
      Edit: Song Ngư
      Beta : Thiên Bảo @ Quảng Hằng



      (Chuẩn bị máu nha pakon, hehe)

      Nguyễn Mộng cẩn thận từng li từng tí liếc sắc mặt Vệ Cung Huyền, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là nhắm mắt : "Lỗi là nên muốn chạy trốn."

      "Đúng ——" Vệ Cung Huyền gật đầu tỏ vẻ hiểu , đôi tay đưa tới nắm chặt hông của , lần nữa ôm trở về trong ngực mình, ngón tay an phận ở eo vuốt ve. Nguyễn Mộng sợ nhột, nhưng là vuốt ve vô cùng , giống như là phiến lông vũ. Trong lòng lại chột dạ, dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy eo bị động vào ngứa ngáy tê dại."Vậy bây giờ em phải bày tỏ áy náy thế nào đây?"

      Bày tỏ áy náy...... Mặt Nguyễn Mộng cương cứng chút, cười gượng: "Về sau, đợi đến về sau hãy bày tỏ, có được hay ?" Thấy Vệ Cung Huyền lắc đầu, mặt bánh bao trong nháy mắt trắng bệch, ", đừng á ——"

      Muộn rồi. Cả người bị Vệ Cung Huyền dễ dàng ôm ném tới giường, Vệ Tiểu Bảo mở đôi mắt to nhìn ba mẹ kỳ quái động thủ, cái miệng nhắn răng cười toe toét, cũng biết cười cái gì.

      Mỗi lần bị Vệ Cung Huyền ngăn chặn, Nguyễn Mộng cũng biết chạy được rồi, cầu xin tha thứ, tựa như nhìn , cho là có thể bình thường mà bỏ qua cho mình. Nào biết này vừa nhìn, trong mắt đại thần lại phát ra ra tia sáng lạ thường, hiển nhiên là sắp đói điên rồi. Môi hồng bị cắn, môi lưỡi thuộc về phái nam nóng bỏng nhét vào, muốn chuyện, nhưng chữ cũng phun ra.

      Đợi đến khi Vệ Cung Huyền nguyện ý buông ra, Nguyễn Mộng ngược lại trầm mê, cách nào tự kềm chế rồi, đôi môi đỏ mọng sưng phồng, đôi mắt ướt rượt nhìn Vệ Cung Huyền, hợp với gương mặt mềm non nớt của , càng thêm mị lực. Đôi tay bé cũng khỏi tự chủ đặt bả vai Vệ Cung Huyền, ra tại sao lại muốn cùng thân cận chứ? Chỉ là bởi vì mới ra tháng, người có nhiều chỗ còn bị rạn do sinh con, cảm giác thoải mái nếu cho thấy thật tốt. tại cũng bị áp đảo rồi, còn có thể gì? Đợi đến khi Vệ Cung Huyền bắt đầu chui vào ngực , Nguyễn Mộng rốt cuộc mù mờ ngỡ ngàng phục hồi tinh thần lại, cúi đầu cầu khẩn: "Đến phòng tắm, đến trong phòng tắm làm được ?"

      Vệ Cung Huyền vội vàng hôn , môi lưỡi ngừng dao động ở hai vú đầy đặn, thỉnh thoảng cắn ̉nh vú non mềm, thỉnh thoảng mút chặt đầu vú, lời Nguyễn Mộng ngược lại sao nghe vào. Cuối cùng Nguyễn Mộng nóng nảy, bắt đầu giãy giụa, ngừng mà hướng bên con trai nhìn sang, nhìn thấy Vệ Tiểu Bảo mở đôi mắt to nhìn về hướng này, giống như nghiên cứu bọn họ làm gì. vừa xấu hổ vừa vội, cuối cùng có biện pháp, thể làm gì khác hơn là hung hăng nắm tóc Vệ Cung Huyền——

      "Á ——" Vệ Cung Huyền bị đau, ngẩng đầu, "Sao lại nắm tóc ?" Giọng rất uất ức. có thể uất ức sao? Làm trâu làm ngựa hơn chín tháng vui vẻ chịu đựng, ai bảo đây là hai tiểu tổ tông - là vợ là con trai , sau lại nhịn nửa tháng, cũng coi như , dù sao trong tháng, cũng phải là cầm thú, dĩ nhiên biết cái ngày ở cữ này đối với người phụ nữ mà cần phải kiêng cữ. Nhưng! Giờ còn cho sờ cho hôn thật phải là ép sao? dễ dàng đem áp đảo, lại còn túm tóc !!!

      Nguyễn Mộng cố nén xấu hổ, sờ sờ nơi mình túm tóc : "Đau ?"

      "Đau, đặc biệt đau." Vệ Cung Huyền đem đôi môi mỏng dính lên mặt hôn, rồi lại hôn. Nguyễn Mộng mấp máy miệng, giọng mà : "Đến phòng tắm có được ? Hoặc là phòng khách...... Tiểu Bảo nhìn đấy."

      Đại thần lúc này mới chú ý tới Tiểu Bảo mở đôi mắt xoe tròn chuyển động, cười nhạo tiếng, nắm áo gối lên che mặt Tiểu Bảo. Nguyễn Mộng giật mình, vội vàng ngăn cản, lúc này mới bồng lên ra khỏi phòng ngủ. Nguyễn Mộng cho là mang mình đến phòng khách, nào biết kết quả lại là thư phòng!

      Đây là lần thứ hai vào nơi này, bình thường khi quét dọn đều cố ý để nơi này lại cho Vệ Cung Huyền, tại vừa tiến đến, mới mẻ, thật là mới mẻ...... Nhưng nếu như nhớ lầm, nơi này hình như có giường mà?

      Nhìn đôi mắt mông lung của vợ , Vệ Cung Huyền cười, đẩy đống lớn văn kiện cùng đồ dùng làm việc bàn xuống, dọn ra chỗ ngồi trống, sau đó đem bảo bối ngoan trong ngực thả lên. Nguyễn Mộng khẩn trương níu lấy cổ áo của , cái mông trần trụi ngồi ở bàn làm việc lạnh như băng , cho dù có khí ấm, cũng nhịn được sợ run cả người: "A, A Huyền......" muốn làm gì?

      "Ngoan......" Vệ Cung Huyền buông ra, hai tay chống chung quanh ở thân thể , đem lấy cả người vây lại, cũng có đụng phải ."Bảo bối ngoan, há môi ra cho ông xã hôn cái nào."

      Nguyễn Mộng ngoan ngoãn hở môi hồng, đầu lưỡi bị Vệ Cung Huyền hút , hai người môi lưỡi quấn lấy lẫn nhau, nhịn được lấy tay đặt lên lồng ngực của , bộ ngực đầy đặn ngừng thở hổn hển, hai đỉnh khỏa tươi ướt át như hồng bảo thạch, sưng đỏ trướng đại, đều còn mảnh vải che thân rồi, nhưng lại quần áo chỉnh tề, chỉ có tóc rối loạn chút.

      Thân thể mềm mại bị đẩy ngã. Trong lúc Nguyễn Mộng trầm mê trong những nụ hôn Vệ Cung Huyền đem quần áo ở nhà cởi ra đệm ở bàn, làm thời điểm nằm xuống đến nỗi bị lạnh.

      ra ở trước mặt là một cỗ thân thể tuyệt đẹp, da trắng noãn, đường cong lả lướt, ngực cao mông nở, khắp cả người trơn bóng như ngọc chút tỳ vết. Vệ Cung Huyền nhịn được ép người xuống, thân thể trần truồng kề lẫn nhau, nhịn được phát ra tiếng than thở."Bảo bối ngoan...... Em càng ngày càng gợi cảm hơn rồi."

      Khuôn mặt của Nguyễn Mộng đỏ lên, hai chân khó chịu cong lên, muốn khép lại, lại bị Vệ Cung Huyền tay đẩy ra, cả người chen lấn vào, đầu gối vuốt ve chỗ kín mềm mại của . cảm thấy xấu hổ, nhưng lại có cách nào cự tuyệt, cuối cùng có cách chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc giày vò."Bảo bối ngoan...... Em còn nhớ lần trước em ở phòng làm việc của dáng vẻ ra sao ? Cũng một kiểu như hiện tại...... Vừa mềm lại vừa non, phía dưới lại ướt?" cười , đưa tay đến giữa đùi sờ soạng cái, chạm tay cầm nắm mảng trắng nõn.

      Bị Vệ Cung Huyền như thế, Nguyễn Mộng xoay mình nhớ tới lần bị làm lần đó trong phòng làm việc, cũng giống như tại.

      " rất muốn chết rồi, ít ngày trước còn có thể nhịn, mấy ngày nay nằm mơ cũng nằm mơ thấy làm em đến mức ướt át, chất lỏng giàn giụa, mà em thật là hư, còn cho ông xã đụng, em muốn giết sao?" Vệ Cung Huyền mang theo oán khí hung hăng gặm cái. Nguyễn Mộng khẽ run rẩy, , bây giờ là rất nhạy cảm a, bình thường có việc gì liền thích ở bên cạnh thổi khí hoặc là sờ chút, làm cho mình bây giờ giống như tiểu dâm ô...... Nguyễn Mộng lắc lư đầu, Vệ Cung Huyền lại : "Bảo bối ngoan, em có muốn hay , hả? Có muốn hay ?"
      dĩ nhiên muốn, đỏ mặt đánh : "Cũng phải làm nhanh chút!"
      Vệ Cung Huyền cười , đưa tay vào túi áo ngủ lục lọi ra thuốc bôi trơn. là nhịn quá lâu, sợ rằng có đủ thời gian dạo đầu, hay là làm trơn trước như thế sẽ tốt hơn. Cho tí dược ra tay, đầu tiên bôi chính mình cho tốt, sau đó đến Nguyễn Mộng. cắn môi, cảm thấy ngón tay Vệ Cung Huyền xâm nhập trong cơ thể, lạnh như băng, thuốc vừa được tiếp xúc ở mật huyệt mềm mại lập tức nhanh chóng tan ra, trở thành trơn trượt ẩm ướt. Vệ Cung Huyền cũng tốn nhiều thời gian, nhịn nữa phải chết bất đắc kỳ tử rồi, dùng lực đẩy eo cái, liền chen vào.
      Gần năm có làm rồi, nơi này của còn là lại chặt lại non, sau khi sinh tựa hồ cũng ảnh hưởng nhiều đến thân thể mềm mại của . Vệ Cung Huyền cố nén, hung hăng nhấn Nguyễn Mộng hồi , tay run run sờ cặp vú đầy đặn của , cúi đầu mút.
      Nguyễn Mộng là phụ nữ, phụ nữ dĩ nhiên cũng có tính dục. rên rỉ mấy tiếng, hai chân tự chủ được mở rộng thêm, bầu ngực đầy sữa bị Vệ Tiểu Bảo bú trước đó, Vệ Cung Huyền cũng chỉ có thể ăn được chút xíu mà thôi. lầu bầu ngẩng đầu lên, rất là bất mãn : "Bốn tháng, bốn tháng sau cho Vệ Tiểu Bảo dứt sữa."
      Mặt bánh bao đỏ lên, có trả lời, Vệ Cung Huyền đâm càng lúc càng nhanh, Nguyễn Mộng có chút chịu nổi, che bụng mình, cảm giác giống như từ nơi đó lồi ra cây khổng lồ, có chút sợ, rụt cái. Vệ Cung Huyền gấp đỏ mắt cao hứng, bị co rụt lại như vậy, càng thêm cảm thấy đủ. Bàn tay liền ôm Nguyễn Mộng lật xuống bàn dễ dàng , để cho cả hai khuỷu tay chống đỡ ở mặt bàn, đưa lưng về phía , cái mông tròn phúng phính nhếch lên.
      Cái mông tròn đầy trắng hồng cứ như vậy ra ở trước mắt , huyệt khẩu bên ngoài ướt át, cùng hạt trân châu mềm mại, phía dính nước đọng trong suốt. Vệ Cung Huyền nhìn đến mê muội, ở lỗ cọ xát, cái lại chen vào. Nguyễn Mộng bị đâm mạnh vào, cả người cũng nhào tới mặt bàn, vú bị cái bàn cấn làm đau, nhưng hạ thân khoái cảm như thủy triều, trong lúc nhất thời mắt cũng mê muội, biết đến đây là ở thiên đường hay địa ngục.
      Vệ Cung Huyền càng làm càng dũng mãnh, Nguyễn Mộng nào phải là đối thủ của , giỏi lắm cũng có thể chống đỡ mấy hiệp liền cầu xin tha thứ, nhưng càng cầu xin tha thứ Vệ Cung Huyền lại càng hăng hái đâm càng sâu.
      Nguyễn Mộng nằm ở bàn, trong lòng thầm khóc. Ô ô ô, nếu sớm biết tới hậu quả như thế, sau khi ở cữ liền chủ động ôm ấp thương rồi! Đây quá khoa học rồi, cùng kiếp trước chút cũng giống nhau! Tại sao cũng người đàn ông cấm dục trong nháy mắt trở thành sắc ma, nhưng ở kiếp trước chẳng hề muốn động đến mình?"A Huyền...... A Huyền chút nha, người ta đau..."
      "Ngoan." Vệ Cung Huyền cúi đầu hôn bờ lưng trần trụi cùa , bàn tay vuốt vuốt eo ." đau, bảo bối ngoan lợi hại nhất."

      Lợi hại, lợi hại chỗ nào vậy! Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cố tình khoái cảm trong thân thể để cho lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. rất thô, lại rất to, mỗi lần hòa nhập luôn cảm giác mình giống như là bị xé thành hai nửa, cái mông bị đụng bắt đầu tê dại, cần nhìn cũng biết khẳng định đỏ bừng mảng lớn.
      Vệ Cung Huyền nhìn cái mông trắng như tuyết nõn nà trước mắt này, phía tràn đầy vết đỏ cùng những dấu tay do tạo ra, mỗi cái đâm mạnh, thạch hoa thịt non này dao động mạnh, phát ra tiếng thanh thúy “bành bạch”. Mỗi lần rút ra cắm vào, dục vọng tráng kiện liền dính đầy ái dịch, bảo bối ngoan đáp lại .
      Lại làm lát, như vậy khiến bảo bối ngoan nằm ở mặt bàn cũng phải là chuyện tốt, Vệ Cung Huyền kéo hai cánh tay Nguyễn Mộng, từ phía sau nắm bờ vai thơm của , đôi môi mỏng tìm được , mút ra đầu lưỡi chịu buông. Mắt Nguyễn Mộng mê ly cho hôn, gương mặt đỏ hồng, hai chân đứng mặt đất cũng run, cố tình giống như chơi có đủ, còn nắm cả về hướng cửa thư phòng. Nguyễn Mộng đại khái trong lòng còn có chút ý thức, muốn động, nào dám động chứ, vừa động vật tráng kiện kia trong người cũng an phận nhảy lên, chân cũng mềm nhũn, toàn thân chút sức lực cũng có, căn bản nhúc nhích. Vệ Cung Huyền cố tình muốn , ở bên tai dịu dàng mềm giọng dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, mau, , đến phòng khách ."
      cần...... mới cần phòng khách! Nguyễn Mộng muốn lắc đầu mà cự tuyệt, nhưng đầu lưỡi bị mút ở trong miệng, ra lời, chỉ có thể theo Vệ Cung Huyền ở sau lưng đụng bước bước hướng ra phía ngoài. Mỗi bước , cả người liền run run, hai chân run đến mức vững, nếu phải Vệ Cung Huyền ôm , chắc chắn té nhào.
      Bàn đọc sách tới cửa cự ly chẳng qua cách có vài mét, nhưng Nguyễn Mộng hơn nửa giờ. Mỗi bước liền mang theo nức nở dừng lát, cái mông kẹp vật nam tính của , vừa có dừng lại, thế còn ngừng kéo ra đưa vào, cái này căn bản là trừng phạt ! Rầm rì vất vả ra ngoài, cho dù là tại chính nhà mình, cho dù trong nhà có người khác, Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. toàn thân cao thấp đều mặc gì, hai chân bị buộc mở rộng ra, vất vả ngừng, muốn kẹp chặt cũng được, chỉ có thể ngừng run rẩy."A Huyền...... A Huyền em biết sai rồi, chút, chút có được hay ?" khóc đáp lại nụ hôn của Vệ Cung Huyền, đáng thương cầu khẩn.

      Vệ Cung Huyền từ trước đến giờ cự tuyệt bất kỳ cầu gì, nhưng mà ngoại trừ ở tại thời điểm ân ái. đặc biệt thích Nguyễn Mộng bị mình làm cho thần chí kêu gào cầu xin tha thứ, bộ dáng nhắn run rẩy đó, đáng thương đó, làm muốn đem nuốt hết vào bụng.

      Cũng coi là loại hứng thú tệ hại, giống như là cậu bé ở vườn trẻ luôn khi dễ bé con mà mình thích. Vén váy, véo mặt, cũng chỉ là phương thức khác thường biểu đạt tình mà thôi.

      Cuối cùng cũng đến phòng khách, liền đem Nguyễn Mộng áp đảo ở trong ghế sofa. Nơi này rất mềm, cần lo lắng có nơi nào thoải mái, lại làm lát, bảo bối ngoan ngay cả giọng cũng khàn rồi. Vệ Cung Huyền nhíu nhíu mày, còn chưa có hết hứng, tiếng kêu của bảo bối ngoan còn muốn nghe. Vì vậy xiết chặt chiếc eo mềm mại, lại buộc từng bước từng bước về hướng tủ lạnh. Nguyễn Mộng khóc nổi nữa, hừ hừ, thanh yếu ớt, từng bước nhỏ thảm trải sàn, chờ đến trước tủ lạnh, tiết thân.
      Vệ Cung Huyền lấy sữa tươi ra cho , Nguyễn Mộng thể nào uống trôi được. Nếu chịu dừng lại thôi, cố tình lúc uống sữa càng ngừng tiến công! Nguyễn Mộng vất vả hút vào hớp, lại phun ra, màu trắng sữa tươi từ khóe miệng chảy xuống, giọt cặp vú đầy đặn, dọc theo ̉nh hồng bảo thạch, cuối cùng vẩy sàn nhà.
      Nhìn tình cảnh đáng thương của , Vệ Cung Huyền vừa đau lòng lại cảm thấy buồn cười, nhìn Nguyễn Mộng tay bé cầm cái ly rung động, thích thú nhận lấy, mình uống hớp lớn, sau đó mớm cho . Nguyễn Mộng cũng rất khát.
      Ôm thân thể non mềm kiều diễm, Vệ Cung Huyền đem Nguyễn Mộng áp đến bồn rửa, liều chết triền miên. sàn nhà tràn đầy nước đọng, Nguyễn Mộng tiết lần lại lần, Vệ Cung Huyền cũng bắn nhiều lần, nhưng vẫn là thỏa mãn.
      (Song Ngư: thật dai sức, hậu quả của việc cấm vận lâu ngày, tội nghiệp chị…)

      Cuối cùng giọng của Nguyễn Mộng khàn hẳn, nước mắt giàn giụa, cái mông sưng vài ngày đến mức chỉ có thể nằm sấp mà ngủ. Vệ Cung Huyền mỗi ngày ôn tồn dụ dỗ, vừa làm cơm lại vừa thoa thuốc, nhưng trời vừa tối lại bắt đầu khi dễ . Nguyễn Mộng kêu trời thấu, kêu đất nghe, cũng chỉ có thể theo , chỉ cần làm quá mức, cũng náo.

      Dĩ nhiên, nếu như cho Nguyễn Mộng thêm cơ hội, dám vì sợ bị thấy thân hình xấu sau khi sinh mà nghĩ biện pháp trốn tránh đại thần, bởi vì cuối cùng thua thiệt vẫn là a!

      (Phù, cuối cùng cũng xong một chương hot. Đọc hot thì nhiều, nhưng edit là lần đầu tiên, mất máu gấp đôi, hic)
      Pe Mick, milktruyenky, Khủng Long10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :