1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 45

      Edit: Ishtar



      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Nụ cười hoàn mỹ cứng đờ, "Ha ha... Phải ."

      Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy bản thân muốn nhìn thấy ta, hận thể lập tức biến mất ngay trước mặt người phụ nữ này. mím môi, lại hỏi lần: " tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Dương Thiến liếc mắt nhìn Vệ Cung Huyền cái, ánh mắt dịu dàng biểu lộ rằng có người ở đây khó mở miệng. Nhưng Vệ Cung Huyền ràng làm bộ như phát , Nguyễn Mộng cũng phản ứng, nếu ra liền còn cơ hội , nhưng mà vất vả mới dò hỏi được địa chỉ của Nguyễn Mộng "Cái kia... Nguyễn Mộng, có thể cho tôi mượn chút tiền ?"

      "Tiền?" ta là tới tìm vay tiền ? còn từ nào có thể diễn tả mất mát trong lòng Nguyễn Mộng, còn tưởng rằng Dương Thiến biết lý do xin từ chức, biết sai lầm rồi nên đến xin lỗi... vậy nhất định tha thứ ta." tới, là tìm tôi vay tiền?"

      Nhìn thấy vẻ dám tin trong mắt Nguyễn Mộng, trong nháy mắt, Dương Thiến có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Vệ Cung Huyền vẫn ung dung nhàn nhã, trong lòng nhất thời lại bắt đầu bốc lên , ta có tiền như vậy, mượn chút có sao đâu?"Đúng vậy, tôi muốn mượn của mười vạn."

      Vệ Cung Huyền là xem đủ rồi, vốn tưởng rằng da mặt của Ôn Dư Thừa đủ dày, nghĩ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn, người phụ nữ này là vô sỉ đến cực điểm !

      Nguyễn Mộng nhíu nhíu mày: " muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

      " đừng hỏi, cho tôi mượn trước , tôi cần sử dùng gấp." Vẻ mặt Dương Thiến bức thiết, mỗi khi liếc nhìn Nguyễn Mộng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

      theo bản năng quay đầu nhìn Vệ Cung Huyền, trong mắt thủy quang trong vắt, như là sẽ khóc ngay lập tức. Vệ Cung Huyền đau lòng thôi, đối với người phụ nữ kia trêu chọc vợ mình càng là xem vừa mắt. "Dương tiểu thư, có người nào đến vay tiền giống như vậy ? Nghe ý tứ trong lời nói của , giống như là cầu người, ngược lại là giống đến đòi nợ."

      "Vệ tiên sinh, hiểu lầm tôi ... Tôi cùng Nguyễn Mộng là bạn thân, cho nên mới như người ngoài như vậy, hơn nữa tôi cũng là cần tiền gấp, là cùng đường mới —— "

      "Bạn thân?" Vệ Cung Huyền cười lạnh tiếng, đôi mắt đen sau mắt kính lóe lên tia sáng biến hóa kỳ lạ."Bạn thân chính là ở sau lưng nói xấu ấy, ăn, mặc ở, lại đều muốn lợi dụng ấy? Nhà chúng tôi đúng là có tiền, nhưng cho tới bây giờ coi tiền như rác, muốn mượn tiền, có thể, viết giấy ghi nợ, lợi tức tính theo mức ngân hàng."

      " ——" Dương Thiến cắn răng, nếu có Nguyễn Mộng từ chức sau đó bản thân cũng đột nhiên đánh mất công tác, xin việc khắp nơi vấp phải trắc trở , ngay cả tiền gởi ngân hàng cũng còn bao nhiêu , mà lúc trước lại là họp mặt bạn bè đại học, vì mất mặt mũi, cắn răng cái, đem thẻ tín dụng mạnh tay quẹt, tại thiếu nợ bảy vạn. Suy nghĩ một chút, cũng chỉ có Nguyễn Mộng là người coi tiền như rác lại tương đối dễ chuyện vay tiền , ta vốn dĩ là tin tưởng tràn đầy mới đến, vì cho Nguyễn Mộng xem bản thân, còn cố ý ăn vận phen, ai biết này ả béo ú kia bỗng chốc liền trở nên xinh đẹp như vậy, còn có người chồng ưu tú như vậy! Làm sao ta có thể oán, làm sao có thể ghen tị? ! Nhưng oán thì thế nào, ghen tị thế nào? vẫn là dùng vẻ ôn tồn cùng khuôn mặt tươi cười, bằng nợ thẻ tín dụng liền cũng đủ sứt đầu mẻ trán ."Vệ tiên sinh thật là biết đùa. Nguyễn Mộng, cho tôi mượn , tôi rất nhanh có thể trả cho , về phần giấy nợ... Tôi thực sự cần dùng gấp khoản tiền này, đợi đến khi tôi giải quyết vấn đề, lập tức trở lại viết giấy nợ cho được ?" Vẻ mặt vừa thê thảm vừa bất lực, đủ để lấy được giải thưởng Oscar.

      Nguyễn Mộng vô dụng liền mềm lòng , vừa định chuyện, Vệ Cung Huyền ngay tại bên hông bóp một cái, mặt bánh bao nhăn lại, sợ mất mặt, vội vùi vào trong lòng . Vệ Cung Huyền cười khẽ: "Tôi thấy Dương tiểu thư thân hàng hiệu, hẳn là cần Nhuyễn nhà tôi giúp đỡ đâu? Người mặc đồ Channel, còn muốn đến nhà người khác mượn tiền hay sao?" Vậy mà tiểu bánh bao ngu ngốc trong lòng cũng tin tưởng những lời như vậy, người phụ nữ kia mắt trang điểm tinh xảo, cánh môi đỏ tươi, tóc càng chải chuốc cẩn thận tỉ mỉ, cặp giày cao gót chân kia ít nhất cũng phải một vạn, người như vậy lại nói gặp khó khăn, nhất ̣nh là bởi vì tham ăn diện làm cho táng gia bại sản , hoặc là người có việc gì tìm đến khi dễ người khác , mà , hy vọng là loại thứ hai.

      Dương Thiến buồn bực thôi, lại muốn mất thân phận cùng mặt mũi ở trước mặt Vệ Cung Huyền, đành phải đem hỏa lực nhắm ngay Nguyễn Mộng: "Nguyễn Mộng, còn xem tôi là bạn của ? Bạn bè gặp nạn muốn giúp chút nào sao?" Hoàn toàn nhìn lời nói trước đó của Vệ Cung Huyền ‘Bạn tốt chính là ở sau lưng ấy nói xấu ấy, ăn, mặc ở, lại đều muốn lợi dụng ấy’.

      Nghe vậy, Nguyễn Mộng cứng đờ cả người, vừa định trả lời, ánh mắt sắc bén của Vệ Cung Huyền bén đảo qua: "Bạn? Nhuyễn nhà tôi có người bạn như ở sau lưng ác ý hãm hại lại muốn chiếm hết tiện nghi của ấy, Dương tiểu thư, nếu muốn tôi gọi bảo vệ, nên từ chỗ nào đến thì về chỗ đó, cũng đỡ phải ngày sau ngay cả công việc thu ngân cũng đều tìm được." Ánh mắt mang theo cảnh cáo. Dương Thiến sửng sốt, tức thời liền hiểu chuyện xảy ra mấy tháng qua của bản thân đều là do người đàn ông này giở trò quỷ, trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng lại có biện pháp, hậm hực hờn dỗi còn muốn thêm cái gì nữa, Vệ Cung Huyền lười nghe ta dài dòng, kéo Nguyễn Mộng lui về sau bước trực tiếp đem cửa đóng sầm. ta còn cách nào khác, ở trong lòng hung hăng mắng trận, quay người lại, rời , cái gì cũng chưa , nghĩ đến khuôn mặt lại méo mó, cũng cần thiết tiếp tục duy trì vẻ mặt ôn hòa nữa .
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 46
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng


      Sau đó vài ngày, Nguyễn Mộng luôn luôn đều là rầu rĩ vui , làm cái gì đều có hứng thú. Điều này trực tiếp dẫn đến việc chất dinh dưỡng ăn vào cung cấp đủ cho lượng vận động mỗi ngày, gầy càng lợi hại, nhìn ở trong mắt Vệ Cung Huyền, đã gấp đến độ thể chịu được, cả ngày thay đổi phương pháp dẫn đến khu vực nội thành ăn uống , số lần lật xem tạp chí ẩm thực so với ký văn kiện còn nhiều hơn, nhưng tựa hồ có hiệu quả nào, bởi vì Nguyễn Mộng mấy thích ra ngoài, cho dù ăn cái gì cũng vẫn phải vui vẻ , nhưng là đem Ôn Dư Thừa làm cho thèm ăn, mỗi lần nhìn đến lật tạp chí ẩm thực, nước miếng chảy ròng ròng đều sắp biến thành một con sông rồi.

      Chẳng qua Vệ Cung Huyền đều thèm để vào trong mắt.

      Nhưng có đôi khi, cũng ném ra cái đuôi bám theo dai dẳng này, có thể ăn ngon bản thân lại cần tiêu tiền, cớ sao lại làm chứ? Đúng vậy! Đây là nguyên nhân chủ yếu mà bạn Ôn Dư Thừa liều mạng đòi ở nhà bọn họ để ăn chực cơm! chỉ bởi vì Nguyễn Mộng làm đồ ăn ăn ngon! Mà là! Bởi vì! ! Có thể cần tốn tiền!

      Bởi vì Ôn Dư Thừa , đường đường Ôn Phó tổng, là Ôn thiếu lịch nho nhã tác phong nhanh nhẹn! Kỳ thực! Là! ! Quỷ keo kiệt!

      Giống như là tại...

      Nguyễn Mộng toát mồ hôi nhìn Ôn Dư Thừa nhanh như gió lấy tốc độ tiêu diệt sạch một bàn đầy đồ ăn, khóe miệng giật giật, hỏi Vệ Cung Huyền: "Bình thường có phát tiền lương cho ấy sao?"

      Nghe được Nguyễn Mộng hỏi như vậy, Ôn Dư Thừa giành trước bước đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, bánh bao em biết đâu, chồng của em keo kiệt đến mức nào, vất vả làm việc cho cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta chưa từng tăng qua một phần tiền lương cho , phần cũng có! Em số có phải vô cùng khổ ... bằng như vậy, để bồi thường cho , ba bữa cơm ngày sau của đều giao cho em quản lý nhé?"

      Vệ Cung Huyền cười lạnh, nhìn thấy Ôn Dư Thừa nghĩ muốn đem toàn bộ đồ ăn trước mặt do Nguyễn Mộng vất vả làm ra ăn sạch, lập tức xuống tay, để cho ta đạt được, nhận lấy ánh mắt tràn ngập oán niệm của người nào đó ."Tớ keo kiệt? Cậu ràng nhất, thế mà còn dám tớ keo kiệt? người cậu Armani là ai mua ? Xe cậu là từ đâu đến ? Quần áo của cậu nhà cửa đều là ai phái người quét dọn cho cậu?" Nếu phải nể tình từ cùng nhau lớn lên giúp cậu ta thu xếp ăn, mặc ở, lại, tại Ôn Dư Thừa nếu có thể có bộ dạng của một con người, nguyện ý đem đầu của bản thân cắt bỏ tặng người ta làm cầu đá! Dám keo kiệt... Lương căn bản đủ dùng, hàng tháng cổ phần công ty chia hoa hồng chẳng lẽ đều vào túi tiền của quỷ hết sao?

      Ôn Dư Thừa cứng lại: "Hừ... Tớ cũng đâu có cầu cậu cấp cho tớ bữa cơm."

      "Đúng vậy, cậu cầu." Vệ Cung Huyền lộ ra nụ cười, Nguyễn Mộng thầm kinh hãi, cảm thấy Ôn Dư Thừa có thể sẽ thê thảm. Quả nhiên..."Vậy từ nay về sau tự cậu lo là tốt rồi, vậy mấy tháng tới để Nhuyễn quản lý cho cậu? Tớ là nể mặt mũi cậu và tớ cùng nhau lớn lên mới cho vợ mình quản lý hằng ngày cuộc sống của cậu , tại tốt lắm, cậu cần cảm ơn mình đâu. Vậy cũng tốt, về sau quần áo mọi thứ đều tự mình mua lấy, còn có, lúc trước tớ đưa cậu quần áo và xe cùng với phái người giúp cậu thỉnh giúp việc tất cả chi phí cậu đều trả lại cho tớ là được, đừng lấy cớ linh tinh có tiền, tớ khấu trừ từ trong tiền lương của cậu." Hàng tháng trừ trăm vạn xem tên này còn dám khóc than đủ tiền nữa .

      Vậy lỗ to rồi! Ôn Dư Thừa ăn miếng đậu rang, vội vàng cợt nhả đưa đến trong chén Nguyễn Mộng : "Đây đây, bánh bao, cái này cho em ăn... béo phì ." Qua mấy tháng ở chung, rút ra kết luận rất quan trọng , muốn lấy lòng Vệ Cung Huyền, bằng lấy lòng Nguyễn Mộng, bởi vì chỉ cần Nguyễn Mộng gật đầu, Vệ Cung Huyền trăm phần trăm liền phản đối.

      Quả nhiên... Nguyễn Mộng nhìn miếng đậu rang trong chén bị cắn chỉ còn nửa , giật giật khóe miệng cười gượng: "Em có sợ béo..."

      "Vậy tại sao em ăn?" Ôn Dư Thừa thầm hô to mừng rỡ, vội vã đem miếng đậu rang kia gấp trở về, vừa cắn vừa lầu bầu." đây phải cho em ăn nhá, bữa sáng còn chưa có ăn đâu... Vừa khéo bổ sung trở lại."

      Nguyễn Mộng bộ dáng lang thôn hổ yết của ta, quả thật là rất buồn cười, ta cùng Vệ Cung Huyền đều cực kì tuấn mỹ, những gái xung quanh đều vụng trộm nhìn về hướng bọn họ, nhất là ba người đều mặc hàng hiệu lại ngồi ở quán nướng nhỏ trong tiệm ăn mỹ thực... hợp nhau đến cực điểm. Nguyễn Mộng da mặt mỏng, sớm nuốt nổi , Vệ Cung Huyền vẫn thản nhiên, là vì làm cho vợ mình cao hứng mới đến , ánh mắt của người khác đối với khác gì mây trôi, mà Ôn Dư Thừa... Hừ hừ, bây giờ y ỷ vào việc có người quen biết, ném hình tượng ra vẻ đạo mạo bình thường trong công ty, ăn uống gọi món liền câu nệ tiểu tiết, ngay cả Nguyễn Mộng đều cảm thấy luống cuống.

      và Vệ Cung Huyền cũng chưa hề động đũa, nhưng vì muốn cho Ôn Dư Thừa chiếm được tiện nghi, Vệ Cung Huyền cũng tiếc vứt bỏ hình tượng đại thần bên ngoài, đem phần ăn của mình cùng Nguyễn Mộng gom lại ăn tất cả, ngay cả cọng rau thơm đều có lưu lại cho Ôn Dư Thừa, còn rất là hiển nhiên xoa xoa miệng, uống ngụm trà, nhìn rất vui vẻ cầm mâm lại gọi thêm đồ nướng, đôi mắt đen hiện lên chút ác ý: " thôi."

      "Ôi?" Nguyễn Mộng nhìn về phía Ôn Dư Thừa ăn uống hả hê, chỉ chỉ: " đợi Ôn Phó tổng sao?"

      "Chờ cậu ta làm gì?" Vệ Cung Huyền mỉm cười."Vì cậu ta chi tiền còn chưa đủ sao? Lúc này đây hẳn là nên đến lúc cậu ta thanh toán chứ, có thể làm cho Ôn thiếu bỏ tiền mời khách, mặt mũi của chúng ta cũng phải là quá lớn, nghe người kia dù cha mẹ ruột đến, cũng phải bỏ tiền mời khách đâu."

      Nguyễn Mộng bị kéo cũng tăng nhanh bước chân, còn có chút dám tin, "Vậy, vậy -- nhưng mà ấy mang tiền a! Buổi sáng ấy ở nhà ăn cơm lúc đó có quên mang bóp tiền cùng di động ..."

      Nghe vậy, Vệ Cung Huyền sửng sốt chút, Nguyễn Mộng còn tưởng rằng quay về cứu người, nào biết xong lại ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Vậy quá tốt rồi, cũng vừa lúc trừng trị tật xấu ăn chùa của cậu ta !" xong liền dắt bắt đầu chạy."! Chúng ta nhanh một chút, đừng để cho hắn ta phát hiện, bằng khó mà !"

      Kỳ thực ba người ăn chút đồ nướng giá rẻ uống chút bia... Có ăn no chết cũng đến hai trăm đồng tiền, Vệ Cung Huyền đối với Nguyễn Mộng có thể tiêu tiền như nước, mua cho quần áo tốt nhất, thỉnh giáo sư dinh dưỡng tốt nhất ngay cả mắt cũng nháy, nhưng đối với Ôn Dư Thừa như khối kẹo dính này, tuyệt đối là có thể quăng bao xa liền quăng bấy nhiêu.

      Nguyễn Mộng biết sau ngày đó Ôn Dư Thừa ra sao, nhưng mà thời điểm gặp lại, ta đã còn có muốn ăn chực nữa, nhưng thấy ta thật đáng thương, theo bản năng đem hộp cơm trưa tay tặng qua, lập tức bạn keo kiệt nào đó vui rạo rực ôm hộp cơm , nhưng là làm hại Vệ Cung Huyền giữa trưa dạ dày trống rỗng.

      nhìn nước sôi cuồn cuộn bếp lò, mấy tháng qua chỉ còn năm mươi mốt kg , Vệ Cung Huyền luôn chê quá gầy, liều mạng mua thuốc bổ trở về bắt uống, lại biết Nguyễn Mộng trong lòng cũng lo lắng cho . Từ lúc sống lại tới nay, trừ bỏ thời điểm dì cả mụ đến, cơ hồ cũng chưa từng buông tha , buổi tối mỗi ngày đều phải cùng đến khi mệt mỏi kiệt sức, là lo ... Thận yếu. Cho nên mới cố ý hầm thịt dê canh cho ... Nghe có thể trị thận yếu .

      Hoàn toàn quên bản thân đem cơm trưa của chồng tặng cho người khác mất rồi. Thời điểm canh thịt dê hầm được tốt, điện thoại trong nhà vang lên, Nguyễn Mộng lau lau tay qua tiếp, giọng của Vệ Cung Huyền mang theo tia ủy khuất truyền tới: "Nhuyễn, cơm trưa của đâu?"

      Gì, cơm trưa? ! quên mất..."A, còn chưa có ăn cơm sao?" Nhìn nhìn đồng hồ báo thức, 2 giờ rưỡi a."Sao còn chưa ăn, em phải nhờ Ôn Phó tổng gọi giúp phần cơm bên ngoài sao?"

      p/s: Vẫn như mọi hôm nhé! Ủng hộ editor và beta nào :)
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 47
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng

      " ăn đâu." Vệ Cung Huyền tỏ vẻ ghét bỏ." muốn ăn món do chính em làm ." Những lời này ra đặc biệt trầm thấp, mang theo nhớ nhung nồng đượm, nếu phải Nguyễn Mộng tinh tường nhớ được bọn họ buổi sáng mới tách ra, khẳng định cho rằng kỳ thực bọn họ mười năm có gặp mặt . đằng hắng tiếng, liếm liếm môi : "Cho dù như vậy cũng thể ăn, ăn trước chút , buổi tối trở về em lại làm cho ăn được ."

      Nếu Vệ Cung Huyền dễ dàng bị những lời nói như vậy dụ dỗ là Vệ Cung Huyền ." cần, nuốt nổi." Đã quen ăn món ăn do làm, người đều biến thành thích soi mói ."Em giúp đưa qua có được hay ?"

      "Hả?" Nguyễn Mộng sửng sốt chút, chần chờ thôi. nhìn nhìn canh thịt dê hầm trong nồi, trong lòng nghĩ muốn từ chối."Hay, hay thôi ... Em bề bộn nhiều việc ..."

      Đầu kia Vệ Cung Huyền hơi hơi nhếch mi, trong lòng tuy rằng cao hứng rời khỏi nhà, đỡ phải bị người thương nhớ, nhưng là biết như vậy đối với tốt, càng ngày càng chán ghét ra ngoài, càng ngày càng chán ghét, cuối cùng biến thành tự phong bế bản thân."Nhuyễn... sắp đói chết rồi, thức ăn người khác làm ăn vô, vậy bằng bây giờ về được ?"

      Đương nhiên được. dù thế nào cũng thể để cho nửa đường quay về nhà, Nguyễn Mộng do dự lâu, mới cắn chặt răng: "Được rồi, chờ em... Em, khoảng nửa giờ sau em sẽ đến."

      Vệ Cung Huyền vui vẻ cắt điện thoại, quay đầu liền thấy gương mặt vô cùng giống như kẻ trộm ghé vào trước mặt mình, trong mắt lấp lánh: "Bánh bao muốn tới đây? ấy muốn đem cái gì ăn ngon đến?"

      Kỳ thực Ôn Dư Thừa cùng Nguyễn Mộng tổng cộng qua mấy câu, cứ việc thường xuyên ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp , nhưng thực tế số lần trao đổi đúng coi là nhiều, bất quá cũng kỳ quái, ta lại cực thích quấn quít lấy Nguyễn Mộng, muốn ăn cũng có, trêu chọc cũng có, đối với việc ngay từ đầu mọi người đều cho rằng là người phụ nữ có tâm kế, chính là nhìn thuận mắt. Phải biết rằng thế giới này người được Ôn thiếu nhìn xem thuận mắt có thể nói là vô cùng hiếm có còn hơn vẩy rồng sừng lân, trừ bỏ bà mẹ già của mình ra, cũng chỉ có bánh bao này.

      Chậc chậc, liền ngay cả lão cha của mình cùng Vệ Cung Huyền từ cùng nhau lớn lên, ta cũng đều xem vừa mắt .

      Cúi mắt nhìn xuống người đàn ông ở trước mặt nhớ thương vợ của , Vệ Cung Huyền buông cây bút trong tay, cười nhạt hỏi: "Có lien quan gì đến cậu sao?"

      "Đương nhiên là có, ấy đem theo đồ ăn ngon khẳng định có phần của tớ a, cậu chẳng lẽ muốn độc chiếm hết sao!" Ôn Dư Thừa đối với loại huynh đệ này gặp sắc quên bạn này, tỏ vẻ khinh bỉ cùng coi thường lớn.

      Vệ Cung Huyền thật hiểu , đó rốt cuộc là vợ của ai vậy? !"Cậu trộm cơm trưa của tớ thế nào đây?"

      thật xem trình độ mặt dày của Ôn Dư Thừa, một chút thương tích nhỏ đối với Ôn thiếu như vậy mà căn bản coi là cái gì."Ôi ôi, này cơm trưa cũng phải là tớ muốn, là ấy chủ động cho tớ ." xong, lộ ra tươi cười đắc ý, làm Vệ Cung Huyền nhìn thấy hận thể ở mặt ta ấn mấy cái dấu chân của mình."Cậu đừng có ở đó mà giả vô tội, buổi sáng tớ cố ý mang theo cơm trưa vì để cho ấy giữa trưa giúp tớ đưa qua, cũng đỡ phải cho ấy luôn buồn bực ở nhà mình, ai biết cậu lại biết điều thừa dịp tớ làm thừa cơ mà vào, từ trong tay ấy lấy phần cơm? Ôn thiếu à, vô sỉ cũng có mức độ hứ."

      Ôn Dư Thừa rất tự nhiên, hừ tiếng cũng để ý , vừa chạy nhanh về hướng cửa văn phòng vừa cố ý lớn tiếng tán thưởng: "Ai u, giữa trưa được ăn thịt nhồi với mơ và cải dầu tớ là sảng khoái nha! Còn có canh đậu hủ cùng Gà hấp lá chanh... Quả nhiên là đồ ăn càng bình thường mới càng thưởng thức được tay nghề và trình độ của người nấu nha! Chậc chậc... hiểu người nào đó lđi chùa thắp hương bao lâu, mới cưới được người vợ như vậy, ai u uy... Tớ cùng cậu tranh cũng cùng cậu ầm ĩ, tớ đến đại sảnh chờ bánh bao đây, hừ ~ "

      Nghe xong lời ta , phản ứng đầu tiên của Vệ Cung Huyền là muốn tặng cho cái tát, lát sau nhớ tới bản thân quên cấp giấy thông hành cho bà xã, như thế này khẳng định bị ngăn lại, tức thời liền cầm lấy điện thoại gọi xuống dưới, dặn dò nếu có người đến tìm thì mời trực tiếp lên. Treo điện thoại xong, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại, nếu có nghe sai, Ôn Dư Thừa biết sống chết kia vừa mới gì đó? Đến đại sảnh chờ vợ ? Đôi môi lộ ra ý cười nhạt, chậm rãi gọi điện thoại đến cho bộ phận kế hoạch, bảo bọn họ lập tức gọi điện thoại cho Ôn Dư Thừa, dự án trong tay xảy ra vấn đề, muốn Phó tổng lập tức lên chuyến, bản thân lại cầm áo khoác đứng dậy, chuẩn bị đón vợ .

      Nguyễn Mộng còn ở trong nhà, trong lòng như có con khỉ quấy nhiễu loạn thất bát tao, nhìn hộp cơm chuẩn bị tốt, cảm thấy hết sức đau đầu, muốn ra khỏi cửa, sao còn chịu buông tha chứ? Suy nghĩ thêm một chút, cũng nghĩ ra được có cái lý do gì có thể che được cặp mắt sắc bén của Vệ Cung Huyền, cuối cùng còn cách nào khác, thở dài trở về phòng thay quần áo.

      Lúc trước vì để tiện hoạt động ở nhà, luôn luôn mặc áo ngủ dài lung tung, ngẫu nhiên lấy áo sơmi Vệ Cung Huyền đến mặc, thể nào ra ngoài, cũng sẽ thể nào mặc vào một đống quần áo mới Vệ Cung Huyền mua cho sau khi mình gầy . Thở dài, Nguyễn Mộng tiện tay rút ra cái váy ngắn dây ngang đầu gối, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh nước biển, mang tất chân vào, chọn đôi giày thấp, nhìn vào gương, nắm lấy mái tóc gãi gãi, biết tới công ty Vệ Cung Huyền nên ăn mặc như thế nào tốt, cuối cùng chán nản thôi, dứt khoát mặc kệ , trực tiếp ̣t lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

      Lấy chìa khóa cùng bóp tiền, mang theo hộp cơm đã chuẩn bị tốt, Nguyễn Mộng cẩn thận đóng kĩ cửa sổ, mới về hướng thang máy.

      Đây là lần thứ hai đến Vệ thị, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là bị dọa . Công ty thật lớn... Là của chồng mình một tay khởi xướng nên, loại ngôn ngữ tự hào cùng kiêu ngạo vô hình từ đáy lòng tự nhiên nảy sinh, Nguyễn Mộng khẽ cười, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ấm áp, hơn nữa mặt còn tròn trịa như trẻ con, thoạt nhìn liền phi thường dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm. Kỳ thực sau khi Nguyễn Mộng gầy xuống nét đpẹ của tương đối lạnh, cũng chính là loại xinh đẹp thường rất khó tiếp cận, nhưng tính tình tốt, lại có khuôn mặt mềm mại mũm mĩm, khuôn mặt như chiếc bánh bao đầy đặn kia như là nguyên lòng trắng trứng, thoạt nhìn có vẻ trắng mịn lạ thường, lại luôn mang theo nụ cười, cho nên một chút cũng có cảm giác xa cách.

      Tiếp đãi phải là gái nhân viên tiếp tân lần trước, Nguyễn Mộng xem vòng cũng phát nàng lần trước, đó là một gái có thái độ phi thường tốt, tốt đến nỗi Nguyễn Mộng quả thực cho rằng bản thân là đại nhân vật quan trọng nào đó. rất ít khi ra ngoài, khó tránh khỏi có chút thận trọng, nhưng nụ cười tươi mặt bánh bao lại thủy chung hề biến mất, ngay cả nữ nhân viên tiếp tân phía trước đều cảm thấy trẻ trung. Bất quá dáng người Nguyễn Mộng lại cao gầy, bên trong trẻ trung lại xen lẫn chút khí chất nữ tính , gái tiếp tân tỏ vẻ mờ mịt, đầu năm nay có thịnh hành mốt lolita cũng thịnh hành cường nữ, chẳng lẽ phải lưu hành mốt hai người cùng tồn tại hay sao?

      Nguyễn Mộng nhớ mang máng lần trước thang máy chuyên dụng ở nơi nào, đối với nhân viên tiếp tân ở đại sảnh nói cảm ơn, quay người lại, liền nhìn thấy Vệ Cung Huyền mỉm cười hướng về phía tới.

      khó tránh khỏi sững sờ tại chỗ, Vệ Cung Huyền tới, ở trán hôn cái, tiếp nhận hộp cơm trong tay cùng túi nhỏ chứa chìa khóa và bóp tiền, khoác vai liền về hướng thang máy, vừa vừa hỏi: " lạc đường?" Ngụ ý còn có chút dám tin.

      p/s: Dạo gần đây lượng nhấn quảng cáo ủng hộ ít ghê :-(
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 48
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      "Vậy vì sao em ăn?" Ngoài miệng tuy rằng hỏi như vậy, nhưng động tác tay vẫn ngừng như cũ.

      Nguyễn Mộng cười gượng, chẳng lẽ muốn là vì bản thân lo lắng vận động mệt mỏi, yếu thận sao? chừng bản thân lập tức bị áp đảo ngay trong văn phòng tử hình tại chỗ... , phải chừng, mà là khẳng định chắc chắn! Cho nên trừ phi bị điên, nếu đánh chết cũng .

      Vệ Cung Huyền thấy ánh mắt mơ hồ, chỉ biết khẳng định có nội tình, híp mắt suy nghĩ lát, đột nhiên ấn điện thoại nội bộ: "Thư ký Chu, gọi điện đem Ôn Phó tổng kêu lên đây, tôi có chuyện giao phó cho ta."

      Thư ký Chu? Trong ánh mắt Nguyễn Mộng lộ ra vẻ mờ mịt. Thư ký lúc trước của cũng họ Chu?

      "Ở chỗ tôi có vài cái phù hợp với tiến độ, cho nên cần thay đổi." Vệ Cung Huyền liếc mắt cái liền nhìn ra suy nghĩ cái gì, buông muỗng xuống sờ sờ mái đầu mềm mại của , đem kéo đến ngồi trong lòng. Nguyễn Mộng sợ đến gần , theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Vệ Cung Huyền ấn trở lại."Đừng nhúc nhích, để cho ôm em chút."

      gương mặt phì nộn lên chút đỏ bừng, Nguyễn Mộng vừa định chuyện, cửa văn phòng bị đẩy ra, Ôn Dư Thừa vừa trông thấy Nguyễn Mộng, lập tức lộ ra nụ cười tươi như hoa, hoàn toàn nhìn Vệ Cung Huyền: "Ha, bánh bao em tới rồi, đem thức ăn gì đến thế? Có phần của nè? !" miệng hỏi như vậy, người nhảy đến trước bàn làm việc, liếc mắt cái liền nhìn đến món canh thịt dê kia vẫn bốc lên hơi nóng, mắt sáng lên, tay mắt lanh lẹ liền kéo qua, nhảy đến bên sofa múc muỗng liền đưa vào miệng. Nguyễn Mộng bị ta dọa sợ, vội vàng muốn thoát ra khỏi cánh tay của Vệ Cung Huyền, bất quá sức của rất lớn, làm sao chạy thoát được : "Đừng, đừng! thể ăn!"

      Ôn Dư Thừa trách cứ nhìn qua: " nè, sao chỉ mới kết hôn với lão Vệ vài năm em cũng trở nên keo kiệt giống vậy? Ăn của em chút này nọ cũng cho?" ta hoàn toàn quên mất, là ai mấy tháng qua ở nhà Nguyễn Mộng ăn chựt uống chựt.

      Nguyễn Mộng gấp đến độ nhịn được, món này là bổ thận, nhưng mà có bệnh ăn vào biết có thể có hậu quả gì a, vạn nhất uống vào canh này làm cho tính dục tăng lên, vậy nghiệp chướng của chắc chắn rất nặng nề ! Tuy rằng cùng Ôn Dư Thừa phải thân lắm, nhưng từ cái miệng chừng mực của ta sớm biết vì ta luôn bản thân vẫn là thân xử nam muốn lưu lại cho đêm tân hôn... muốn làm tội nhân! !" thể ăn, thể ăn ! Món đó là dùng để tráng dương!"

      câu này vừa ra, toàn bộ thế giới yên tĩnh .

      phát cáu đẩy Vệ Cung Huyền bởi vì há hốc mồm mà nới lỏng lực đạo ra, giận dỗi qua, từ trong tay Ôn Dư Thừa dại ra đoạt lại bình cách nhiệt: "... thể ăn, làm chi tin người ta thế?" Giọng điệu còn có chút ủy khuất .

      Hê hê, bổ thận tráng dương kìa mọi người, chap sau, chap sau *cười gian trá*
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky16 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 49
      Edit: Ishtar
      Beta: Quảng Hằng


      "Phốc ——" Ôn Dư Thừa rốt cuộc thể nhịn nổi nữa, vỗ đùi ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa lấy ngón tay run rẩy chỉ vào Vệ Cung Huyền, cười đến đau thắt lưng, "Ha ha ha ha, ra Lão Vệ cậu bị yếu thận nha a ha ha ha ha ha, cậu yếu thận sao cậu sớm với tớ, cậu tớ làm sao mà biết thận cậu yếu chứ? Tớ mà biết thận cậu như vậy tớ giành ăn canh thịt dê của cậu rồi, Aha ha ha!"

      ta cười là quá kiêu ngạo , kiêu ngạo đến nỗi Nguyễn Mộng nhịn được muốn đến đá ta cước. Mắt hạnh lặng lẽ hướng mặt Vệ Cung Huyền nhìn cái, nét mặt vẫn như cũ, tựa hồ cười nhạo của Ôn Dư Thừa đối với có ảnh hưởng gì. Nhưng tốt xấu gì bọn họ cùng giường cộng chẩm ở chung lâu như vậy, nếu Nguyễn Mộng còn nhìn ra được tâm tình của rất kém sống là uổng phí rồi. hướng về phía Ôn Dư Thừa trừng mắt nhìn, ý bảo đừng tiếp tục cười nữa, bất quá người kia chỉ lo ôm bụng cười lớn, hoàn toàn thu được tin tức của .

      Nguyễn Mộng muốn khóc, phồng quai hàm lên chạy qua, túm lấy gã sofa chịu động đậy kia, xô đẩy bắt ta mau chóng ra ngoài. Trước khi người kia còn e sợ rằng thiên hạ loạn, còn quay đầu : "Lão vệ, tớ cậu nghe nè, thận lỡ có yếu nên chữa trị cho sớm, trị được, nếu như trị chậm có thể biến thành bệnh liệt dương ! Đến lúc đó cậu làm hại bản thân còn chưa tính, cũng đừng liên lụy luôn cả bánh bao!"

      Trời ơi... Đại ca, nghĩ tôi sống quá lâu cho nên muốn đến hãm hại sao? ! Nguyễn Mộng phịch tiếng đóng cửa lại, co rúm hai vai lại dám xoay người.

      "Nhuyễn, qua đây." Vệ đại gia lên tiếng .

      cắn chặt răng, rốt cuộc dám phản kháng, xám xịt chậm rãi qua, khi còn đứng cách ba bước, dám tiếp . Mày Vệ Cung Huyền nhíu chặt, thanh trầm thấp thêm vài phần: "Nhuyễn."

      "Biết, biết rồi ạ." Nguyễn Mộng phồng quai hàm lên tới gần thêm chút, cũng ở ước chừng còn cách Vệ Cung Huyền có bước chân lại chịu động, liền bị vươn tay kéo vào trong lòng, áp sát rồi đổ ập xuống những nụ hôn nồng nhiệt, Nguyễn Mộng bị hôn, ánh mắt mê ly, ngay cả hít thở yếu ớt cũng đều quên mất, chờ đến lúc Vệ Cung Huyền buông ra, đôi môi cánh hoa sưng đỏ, chiếc áo khoác bị lột ra nửa, lộ ra bờ vai như ngọc, áo dây váy ngắn bên trong cũng rối loạn, Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng ủy khuất kia của , ánh mắt ngập nước, cái miệng nhắn đỏ bừng, loại cảnh tượng cực hạn mê người, cố tình gương mặt kia lại cực kỳ vô tội, mắt long lanh , nhìn thấy thế, nuốt nước miếng cái, ôm cọ cọ, Nguyễn Mộng cảm giác được phía dưới chân đụng đến vật gì đó cứng nóng sưng phồng, mặt càng đỏ hơn.

      Bộ dáng xấu hổ này thực làm cho Vệ Cung Huyền nhìn xem tâm hoa nhộn nhạo, nhưng vẫn chưa làm cho quên chuyện phát sinh trước đó: "Nhuyễn, có phải em nên giải thích cho chút hay , làm món này cho ăn là sao thế?"

      "Khụ..." Nguyễn Mộng làm động tác thanh thanh cổ họng, dấu vết đem áo khoác kéo lại tốt, tại nếu có người vào, màn này có thể làm cho nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch ."Em lo ..."

      "Lo cho ?" Vệ Cung Huyền nhướng mày tỏ vẻ hiểu.

      lại giải thích : " luôn luôn muốn em, em sợ thân thể chịu nổi..."

      Lắp bắp, chột dạ, dáng vẻ thế làm Vệ Cung Huyền nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, biết là ai mỗi lần làm đến cuối cùng khóc náo cầu xin tha thứ. “Thân thể khỏe chổ nào? Là ôm em đủ chặt, hay là dũng mãnh giống như trước kia?"

      "A!" Nguyễn Mộng đấm vai chút, "Em đâu có ý như vậy..." Buổi tối có thể bị chỉnh thảm, nghĩ.

      "Hừ hừ, hành vi của em biểu lộ tâm tư của em , sợ thể mang tính phúc đến cho em có phải hay ?" Vệ Cung Huyền để ở mũi , vô cùng thân thiết cắn cắn, "Em xem, vừa rồi làm cho mất mặt như thế ở trước mặt ôn thần kia, nên phạt thế nào đây nhỉ?"

      "Phạt? Vì sao phải phạt? Em là vì tốt cho mới làm như vậy a." Ở cùng nhau quá lâu, Nguyễn Mộng vào những lúc đối mặt với Vệ Cung Huyền dần dần cũng có sợ hãi như lúc trước nữa, ngẫu nhiên cũng dám lớn tiếng tranh luận cùng hai câu."Hơn nữa cũng phải em làm cho ôn Phó tổng ăn , là kêu ấy đến mà." Cho nên , có sai a.

      Vệ Cung Huyền dừng lại, hít vào, cái miệng nhắn lưu loát quá nhỉ, dám trả treo với ."Đó là lỗi của sao?"

      Đương nhiên phải, cho dù phải Nguyễn Mộng cũng dám a."Làm sao có thể, là lỗi của Ôn Phó tổng, là lỗi của Ôn Phó tổng!" Nhớ tới ban nãy mình ra hiệu cho ta đừng cười nữa, Ôn Dư Thừa vẫn cười lớn tiếng như vậy, Nguyễn Mộng liền nhận định tất cả mọi lỗi lầm đều là do Ôn Dư Thừa, gật đầu, thôi miên chính mình, đúng vậy, đều là lỗi của ta.

      Theo thói quen phồng hai má lên, Vệ Cung Huyền cũng thuận tay véo véo mặt , khuôn mặt vừa mịn màng vừa mềm mại, véo ở trong tay giống như véo khối bột vừa mềm vừa mịn, mát lạnh, mềm nhũn, thơm ngon ngọt. sử dụng bao nhiêu sức, đương nhiên đau, nhưng Nguyễn Mộng chán ghét có người véo mặt , đủ phì nộn, nếu cứ tiếp tục bị véo nữacô thực sợ bản thân biến thành bánh nướng, dù là Vệ Cung Huyền hay là Ôn Dư Thừa, chỉ cần thoáng chú ý, ma trảo kia lập tức vươn tới. tại là đuối lý, nào dám phản kháng? Chỉ có thể thầm rơi lệ mặc cho người ta nắn bóp.

      Nếu cho rằng mặc cho sờ véo là có thể xong việc, đó đương nhiên là chuyện thể nào. Vệ Cung Huyền nâng khóe miệng, gương mặt tuấn mỹ nhìn Nguyễn Mộng đén mức mặt đỏ tim đập trận. Mặc kệ nhìn bao lâu, đều nhịn được thẹn thùng, Vệ Cung Huyền cũng biết điểm này, cho nên cố ý đem mặt mình hướng tới trước mặt nhìn say đắm: "Nhuyễn, em cho rằng như vậy là xong rồi chứ?"

      Vậy, vậy còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ muốn cắt đất đền tiền hay sao? Nguyễn Mộng có chút e dè, tốt nghiệp đại học xong liền gả cho Vệ Cung Huyền, vẫn còn rất đơn thuần, Vệ Cung Huyền chỉ cần hạ thấp thanh , nét mặt thay đổi, liền cho rằng tức giận, chút bản lĩnh sát ngôn quan sắc đều có, tại vừa nghe chưa hết, trong lòng càng luống cuống: "Vạy, vậy muốn em làm sao."

      "Đối với người đàn ông mà , để lộ tin tức yếu thận khác gì bị bệnh liệt dương, đều là khó có thể mở miệng, rất mất mặt , em vừa mới ở trước mặt người ngoài bị yếu thận, phải biết rằng tên ôn thần kia là cái mồm rộng, hôm nay để cho ta biết, có lẽ hôm sau liền lan truyền khắp toàn thế giới, cho nên... Em nhất định bồi thường cho mới được."

      Bồi thường? Bồi thường thế nào? Nguyễn Mộng có cảm giác cảm thấy bản thân nhảy vào bên trong cái bẫy."Vậy muốn em bồi thường cái gì?"

      Vệ Cung Huyền cười khẽ: "Vậy phải xem thành ý của bà xã đại nhân rồi."

      Nguyễn Mộng cắn răng, chuẩn bị cắt đất đền tiền: "Về sau mặt em tùy véo lúc nào cũng được." bất chấp tất cả ! Khuôn mặt nhắn thấy chết sờn đưa đến trước mặt Vệ Cung Huyền, ý bảo cứ việc véo, tùy tiện véo.

      "Còn chưa đủ." , nhàng véo khuôn mặt nhắn mềm mềm của . Nguyễn Mộng rơi lệ, "Vậy muốn như thế nào?"

      " cũng muốn thế nào, chỉ là về sau chúng ta tránh thai có được hay ?" còn chưa muốn sớm như vậy làm ba ba, thế giới hai người còn chưa có hưởng thụ đủ, làm sao có thể để cho đứa bé đến quấy rầy? Lại , tuy rằng bắn ra ở bên trong vô cùng thoải mái, nhưng so sánh với đứa nhóc khóc nhè, càng tình nguyện lựa chọn mang bao cao su.

      Tránh thai? Nguyễn Mộng đương nhiên đồng ý: " được, em muốn đứa ."

      Vệ Cung Huyền nâng chân mày: "Nhuyễn..."

      quay sang, có chút ưu thương, nhưng kiên trì: "Em muốn đứa ."

      "Được, được, có đứa , có đứa ." sờ sờ đầu ."Vậy đổi phương thức khác bồi thường ." Cùng lắm uống thuốc tránh thai cho nam giới là được, muốn tránh thai, phương pháp phải còn có rất nhiều sao?

      Nguyễn Mộng vẫn còn đề phòng xem xét , giây tiếp theo bị đẩy ngã ở bàn công tác: ", muốn làm gì? !" phải giống như tưởng tượng như vậy ? !

      "Làm tình." Vệ Cung Huyền đáp tỉnh bơ, hề do dự nằm đè lên người bắt đầu động tay động chân. Nguyễn Mộng giãy dụa : "Đừng, đừng mà! Em muốn làm ở trong này!" giống như đương vụng trộm... Quá mất mặt!

      "Thử chút xem, sớm muốn thử xem cảm giác làm em ở trong này em, Nhuyễn, ngoan, đem chân mở ra." hôn hôn cái miệng của , "Mau, them em đến sắp chết rồi." Tâm tình của mấy ngày nay vẫn là rất sa sút, cũng thể nào thư giải, là sắp nghẹn chết ."Nhuyễn, ngoan nè... Cho , mau đưa chân mở ra."
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      levuong, Pe Mick, milktruyenky16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :