1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Diệp Lạc Vô Tâm (full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2.2

      Những lời trò chuyện của họ khiến Tiểu Úc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Lẽ nào cái người mà Nhĩ Tích tới chính là Lâm Quân Dật, điều đó cũng có nghĩa người Ivan thua chính là Lâm Quân Dật, người bạn tốt nhất của ta! Trong đầu lập tức lên những lời mắng chửi thậm tệ trong tiểu thuyết ngôn tình, bất giác cảm thấy thương hại cho Ivan và càng tò mò về chàng Lâm Quân Dật kia.

      Tiểu Úc lén nhìn qua gương chiếu hậu. Lâm Quân Dật đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khiến có thể nhìn nghiêng gương mặt góc cạnh của ta, chút biểu của thái độ trách móc… Còn tay của ta nắm chặt tay vợ.

      “Xin lỗi!” Ivan .

      cần.” Lâm Quân Dật nheo mắt tỏ vẻ bận tâm. “Ông ấy muốn tôi mất tất cả, có vô số cách để nuốt chửng công ty của tôi.”

      “Tôi có thể làm gì giúp ?”

      Lâm Quân Dật nhìn cảnh vật vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu. “ giờ cổ phiếu đó rơi xuống mức thấp nhất từ trước tới nay rồi, cậu có hứng thú nhân cơ hội này để mua lại công ty đó sao?”

      “Tôi nghe công ty đó luôn thua lỗ, mấy hôm trước giá cổ phiếu có tăng nhưng đó là do có người thao túng.”

      “Cho nên cho nó niêm yết cửa sau là lựa chọn tốt nhất…”

      “Ý của là…?”

      “Đây là vụ đầu tư ổn định, cậu có hứng thú ?”

      “…” Ivan trả lời.

      Lại khoảng im lặng dài lê thê nữa, Lâm Quân Dật nhìn vợ ngủ trong lòng mình, bèn cởi áo vest đắp lên người vợ, đồng thời lấy người che ánh nắng nóng nực cho , nhàng vuốt ve mái tóc của , ánh mắt ngập tràn thương.

      Nét cương nghị của ta vào giờ phút này được thay thế bởi dịu dàng.

      Gương mặt Ivan trở nên cứng đờ, môi run run mấy lần mới : “Quân Dật, tôi có câu muốn hỏi .”

      “Chuyện gì vậy?”

      nghĩ… thế nào là ?”

      “Chính là muốn đứng trước mặt người phụ nữ để che mưa chắn gió cho ấy, ngay cả khi còn chút sức lực nào, cũng bao giờ : “ thể làm gì được nữa!””

      Nghe câu trả lời này, Tiểu Úc cuối cùng biết tại sao Ivan lại thua ta. Nhưng thế sao chứ, người phụ nữ mà Lâm Quân Dật muốn che mưa chắn gió cho chính là Lâm phu nhân nằm trong lòng ta kia.

      Nghe câu trả lời của Lâm Quân Dật, Ivan bỗng trở nên trầm tư, vận tốc của chiếc Porsche càng lúc càng nhanh, vượt quá hai trăm sáu mươi km/h, Tiểu Úc bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh xe.

      tìm cái gì vậy?” Ivan hỏi .

      “Túi khí!” vừa tìm vừa . “Tính an toàn của túi khí xe Porsche có tốt ? Những lúc quan trọng có thể bung ra được ?”

      yên tâm , tính an toàn của túi khí vô cùng tốt, lần trước gặp tai nạn tôi chỉ bị xây xát chút thôi.”

      “Ồ! Vậy tôi yên tâm rồi.” vừa khẽ thở phào nghe thấy Ivan tiếp: “Có điều, từ sau lần đó, tôi cứ bận suốt, có thời gian để thay cái mới.”

      “Á!… đấy?” nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, : “Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi… Năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi, chưa từng có bạn trai…”

      ta kinh ngạc nhìn .

      lại nhìn chiếc đồng hồ lý trình. “Nếu tôi có bề gì có ai giúp tôi chăm sóc bố mẹ tôi…”

      Ivan trả lời nhưng vận tốc xe liên tục giảm, cuối cùng giảm xuống trăm hai mươi km/h.

      mừng thầm. Hì hì! Người có tiền quả nhiên rất sáng suốt, vừa nghe thấy phải giúp chăm sóc bố mẹ cả đời lập tức giảm tốc độ ngay.

      Hoàng hôn dần buông xuống, biển mênh mang in bóng dáng quạnh của ánh tà dương.

      Mây tan, triều xuống. Thiếu nữ trong chiếc váy dài ánh kim ướt nửa bước chân trần bãi cát, ánh chiều tà đỏ rực lan tỏa nụ cười trong sáng của , còn trong hơn cả nước biển.

      Cảnh tượng xinh đẹp này nhất thời làm ngây ngất, ý nghĩ vượt qua thời gian và gian quay trở về với mùa tươi đẹp nhất.

      Đó cũng là mùa hè, cũng là lúc hoàng hôn, vào nhà họ Lâm, vừa bước tới cửa nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích ngồi chiếc ghế mây trong vườn đọc báo cho ông nội nghe, đọc xong câu đều nhìn thái độ của ông nội, sau khi chắc chắn là ông tỏ ra hứng thú mới đọc tiếp. Mái tóc đen óng mượt rủ xuống khuôn mặt, đôi mắt trong sáng, yên tĩnh như nước hồ mùa thu, ánh tà dương cũng lan tỏa nụ cười trong sáng của như vậy, trong sáng vô cùng… Trong giây phút đó, muốn cưới , phải vì rung động, phải vì ham muốn, chỉ vì cảm thấy người vợ tốt.

      Về sau, mới biết được thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Bố mẹ mất sớm, mười tuổi được nhà họ Lâm nhận về nuôi. Sống trong gia đình giàu có, mặc dù phải lo cái ăn cái mặc nhưng cảnh ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải thận trọng nhìn ánh mắt của người khác. luôn nỗ lực học hành, làm việc, đặc biệt sau khi huyết thống duy nhất của nhà họ Lâm được tìm về, càng thận trọng hơn, dám nhiều hơn câu, dám làm bớt
      việc.

      Nhưng vận mệnh bất công đối với , khi đính hôn với Lâm Quân Dật, người trai có cùng huyết thống đó, lòng đầy hy vọng ngỡ tưởng người đàn ông mà thương thương trân trọng , ở bên suốt đời, lại tận mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình gọi điện cho người con khác, đáng buồn hơn là sau khi cúp điện thoại, lại ra ban công đứng và hút thuốc suốt đêm.

      Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.
      kabi_ng0k thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2.3

      Buổi tối hôm đó, Ivan cũng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, lần đầu tiên thấy đau khổ vì .

      muốn nhưng lại thể , muốn giúp nhưng lại thể giúp.

      chỉ có thể im lặng nhìn khóc, im lặng nghe hỏi hết lần này tới lần khác: “Ivan, em phải làm thế nào đây?”

      Về sau, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi : “Em cần phải làm gì mới có thể giữ được trái tim ấy?”

      “Tại sao nhất định phải níu giữ trái tim thuộc về em chứ?” hỏi lại.

      : “Trong nhà họ Lâm, bất kể thích cái gì em đều dám đòi hỏi, ngay cả khi nhìn những thứ mình muốn có lâu chút cũng lo bị ông phát . Lần này, em thể thuyết phục bản thân từ bỏ được nữa, đây là lần duy nhất em muốn giành lấy cho mình… Em quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, em ấy, em chỉ muốn ở bên ấy!”



      Năm năm, năm năm trôi qua. Ivan chưa từng nghĩ có được Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa từng cho biết , chỉ hy vọng có thể giành được hạnh phúc mà khao khát bấy lâu. cũng cố hết sức để giúp giành lấy hạnh phúc
      của mình.

      giờ, biết thể có được người đàn ông mà mình thương, cũng ước mong gì, chỉ muốn cho biết, vẫn chưa mất tất cả, vậy mà đổi lại chỉ là câu vô tình: “ biết thế nào là !”

      câu mỉa mai làm sao! Bao nhiêu đêm ngủ để thức cùng , bao nhiêu lần nước mắt rơi ướt đẫm tay . xót xa cho suốt năm năm trời, bảo vệ suốt năm năm, vậy mà ngay đến câu: “Em xin lỗi, là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời em!” cũng thể với .

      Rốt cuộc sai rồi sao?

      biết từ lúc nào, Lâm Quân Dật ngồi xuống bên cạnh , mỉm cười nhìn Tiểu Úc tay xách váy, cúi xuống nhặt vỏ ốc, : “Trông rất ưa nhìn, chú Âu Dương quả là rất có mắt nhìn người.”

      Ivan buột miệng : “Đáng tiếc, ấy hiểu lầm về tôi quá nhiều.”

      “Hiểu lầm? Tôi thấy là ấy hiểu lầm.”

      Ivan nghiến răng, phản bác.

      Lâm Quân Dật đột nhiên chuyển chủ đề: “Y Phàm… có việc này tôi muốn hỏi cậu.”

      “Chuyện gì?”

      “Năm năm trước Băng Vũ từng gọi điện cho Nhĩ Tích, việc này cậu có biết ?”

      Ivan nhìn Lâm Quân Dật, ngỡ ngàng lắc đầu.

      “Năm năm trước Nhĩ Tích với Băng Vũ, ấy là vị hôn thê của tôi, khuyên Băng Vũ hãy rời xa tôi, đừng làm tôi khó xử! Trong khi mấy hôm trước đó, tôi tất cả với Nhĩ Tích, tôi cho ấy biết lựa chọn của tôi… Vậy mà Nhĩ Tích vẫn dối Băng Vũ rằng tôi bao giờ lấy ấy, khuyên ấy rời xa tôi…”

      Nghe được này, Ivan cảm giác như mình bị sóng biển nuốt chửng vậy, trời đất đảo điên khiến phân biệt được trắng đen, tốt xấu. thể ngờ Lâm Nhĩ Tích trông có vẻ dịu dàng, lương thiện, nhẫn nhịn cầu toàn là thế lại có thể làm điều này.

      Lâm Quân Dật tiếp tục: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ phải ? Cậu cho rằng tình ấy dành cho tôi rất bền bỉ phải ? Tôi cảm thấy ấy chưa từng tôi, nếu ấy tôi dù chỉ chút thôi bao giờ làm như vậy!”

      ấy sao lại đợi chờ bao nhiêu năm như vậy chứ?”

      ấy chỉ muốn lấy người đàn ông nghiêm túc trong tình mà thôi. Thực ra ấy từng với tôi rất nhiều lần rằng, cậu rất biết cách làm vui lòng phụ nữ, biết lãng mạn, lại là người thú vị, giá như cậu có thể chung tình chút chắc chắn là mẫu đàn ông mà phụ nữ mơ ước.”

      “Ồ?!” hướng mắt nhìn ánh tà dương ở chân trời phía xa, mặt chút biểu cảm, ráng chiều ngập tràn nơi đáy mắt .

      “Nếu cậu thực Nhĩ Tích phải có cơ hội.”

      ?!

      Âu Dương Y Phàm mỉm cười khổ sở.

      Đúng, từng , từng Lâm Nhĩ Tích của năm năm về trước lặng lẽ ngồi chiếc ghế mây đọc báo.

      Còn Lâm Nhĩ Tích của tại… còn muốn nghĩ tới nữa, muốn lại giam cầm mình trong thứ tình tuyệt vọng này nữa.

      Đứng dậy khỏi bãi cát, cởi áo vest, lao về phía Tiểu Úc chơi đùa vui vẻ bên bờ biển. Ráng chiều phía sau lưng giống như ngọn lửa cháy rực đầy nhiệt huyết.

      Ngày hôm nay, thực cảm thấy rất vui.

      bị đẩy xuống biển, cười sung sướng khi thấy áo bị nước biển làm cho ướt sũng.

      Họ chân trần chạy đuổi nhau bãi biển, dang rộng hai tay đón gió biển và cùng cười vang.

      Họ ngồi uống bia bên bờ biển, giúp lau bọt bia dính bên khóe miệng, giúp thổi những hạt cát dính tóc.

      Họ nằm dài bãi biển đếm sao trời, về tình trong thơ Pushkin đến Thoa đầu phượng[1] của Lục Du cách đây cả nghìn năm về trước. về Giang thành tử[2] của Tô Thức đếnSáu giấc mộng[3] của Quỳnh Dao.

      Họ mệt mỏi rã rời lao vào quán mì , gọi bát mì cực lớn, đây là bữa ăn ngon nhất của

      [1] Bài từ nổi tiếng của Lục Du (1125-1209), nhà thơ thời Nam Tống. Bài từ xuất phát từ bi kịch của cuộc đời ông. Ông kết hôn với người em họ Đường Uyển. Mẹ ông thích Đường Uyển và cũng tán thành cuộc hôn nhân này nên chia cách họ. Mười năm sau, hai người gặp lại nhau ở Thẩm Viên, Lục Du viết lên tường bài từ rất bi phẫn là Thoa đầu phượng. lâu sau, Đường Uyển chết, Lục Du vẫn còn lưu luyến mãi, viết bài thơ tình nổi tiếng Thẩm viên được truyền tụng đến nay.

      [2] Bài thơ của Tô Thức (Tô Đông Pha) (1037-1101), nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc đời Tống.

      [3] Tên tập truyện của nữ văn sĩ nổi tiếng Quỳnh Dao.
      kabi_ng0k thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 3.1: Số phận trớ trêu

      Thành phố đèn hoa xán lạn, Tiểu Úc ngồi trong xe, cảm thấy an tâm chút nào, hai tay nắm chặt dây an toàn, hoàn toàn còn tâm tư để thưởng ngoạn cảnh đêm của thành phố.

      Những con phố quen thuộc lên trước mắt , ngay sau đó nhìn thấy quán bar mà thường xuyên lui tới, bỗng nhiên lại thấy nhớ mùi vị của kem thuyền chuối.

      “Chúng ta tới quán bar kia ngồi lúc !” Tiểu Úc chỉ về phía quán bar ở cách đó xa. con phố dài đèn hoa rực rỡ, quán bar này chẳng khác gì những quán khác cả, thậm chí nếu để ý nó rất dễ bị nuốt chửng giữa dãy đèn hoa nhấp nháy.

      Ivan thoáng kinh ngạc, cứ tưởng hỏi điều gì đó nhưng hỏi gì cả, cho xe dừng lại trước cửa quán bar.

      Vào trong quán bar, Tiểu Úc thạo đường, kéo Ivan tới trước quầy bar, nhân viên phục vụ cũng hỏi gì cả, làm ngay phần kem thuyền chuối rồi đặt trước mặt .

      Tiểu Úc vui vẻ đón lấy, quay sang hỏi Ivan: “ muốn uống gì cứ gọi tự nhiên, tôi mời.”

      “Em?” Ivan nhìn phần kem thuyền chuối trong tay vẻ hờ hững. “Nếu tôi nhớ nhầm, ngay đến tiền mua bát mì em cũng có mà.”

      “Xí!” Tiểu Úc tỏ vẻ bất cần, gõ gõ ngón tay xuống mặt quầy bar, với nhân viên phục vụ: “Lấy cho ấy ly Hennessy, ghi vào bill của tôi.”

      ly Hennessy nhanh chóng được đặt trước mặt Ivan, cầm lấy chiếc ly khẽ lắc , thứ chất lỏng màu hổ phách chao chao lại trong ly.

      “Sao em biết tôi thích uống loại này?” càng cảm thấy thú vị hơn.

      Tiểu Úc lại bận tâm chút nào, cầm cốc kem chuối ăn ngon lành, buột miệng trả lời: “Tình cờ thôi.”

      “Ồ? Tình cờ?”

      “Ừm…” lại xúc miếng kem, miếng kem vẫn chưa đưa vào miệng, giọng mơ hồ trở nên lạnh giá hơn: “Tình cờ!”

      Nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Ivan, nhân viên phục vụ tốt bụng bèn giải thích: “Bởi vì có người thích uống…”

      Chưa kịp hết câu, ta gặp phải ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh, vội vã im lặng.

      Nửa sau của câu này khiến Ivan vô cùng tò mò, nhân lúc Tiểu Úc vào nhà vệ sinh, bèn dò hỏi nhân viên phục vụ. chàng phục vụ cảm thấy bí bách vì ra được, lập tức hết những gì mình biết, mặc dù những điều ta biết thực ra cũng nhiều lắm.

      Thế là, sau khi nghe ta thêm mắm thêm muối, Ivan được nghe bi kịch tình về si tình, đau khổ chờ đợi người đàn ông bạc tình suốt tám năm ròng.

      cách cụ thể, tám năm trước, Tiểu Úc gặp người đàn ông uống Hennessy trong quán bar này, giữa họ biết xảy ra chuyện gì sâu đậm, chỉ biết thể quên được người đàn ông đó, còn người đàn ông đó từ đó thấy bóng dáng đâu cả, về sau, mỗi tuần Tiểu Úc đều tới đây để chờ đợi, chờ đợi người đàn ông đó xuất , nhưng tám năm trôi qua, người đàn ông đó vẫn chưa xuất lại…

      Tám năm, có bao nhiêu người có thể chờ đợi người suốt tám năm đổi?

      Ivan nghe xong câu chuyện, thấy tim mình loạn nhịp, lúc lâu vẫn chưa định thần trở lại. “Tại sao ấy tìm người đàn ông đó?”

      ấy biết gì về người đàn ông đó cả, biết ta tên là gì, thậm chí còn nhìn ta trông như thế nào.” Sau khi đưa chuyện, nhân viên phục vụ còn quên phát biểu quan điểm cá nhân của mình: “Thời đại này, các đẹp chỉ mải chạy theo mấy chàng giàu có, người như ấy, người đàn ông mà mình chưa hiểu gì cách vô điều kiện, lại kiên trì chờ đợi suốt tám năm trời, đúng là còn hiếm hơn cả linh dương Tây Tạng.”

      Ivan gật đầu tán đồng, hoàn toàn biết rằng, câu chuyện tình cảm động này thực ra còn có dị bản khác.

      Đó là sau lần ăn kem thuyền chuối ở quán bar này, Tiểu Úc vô cùng thích mùi vị đó, sao quên được, cho nên mỗi lúc có thời gian đều chạy tới đây ăn cốc cho đỡ thèm.

      Còn về cái người đàn ông thích uống Hennessy đó, khi Ivan cứ nhất quyết gặng hỏi cho kỳ được, Tiểu Úc nhìn chăm chú người đàn ông mà mình chưa hiểu , lai lịch cũng ràng đứng trước mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên mong muốn được giãi bày. Con người đôi lúc là như vậy, những bí mất chôn chặt tận đáy lòng muốn cho những người thân cận nhất của mình biết, nhưng đứng trước người lạ, lại rất muốn ra, có lẽ vì biết hai người gặp lại, bất kể có gì đều tan theo mây khói.

      ấy là mối tình đầu của tôi…” Tiểu Úc chậm rãi , chiếc thìa bạc trong tay đảo đảo phần kem trong cốc cách vô thức, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lanh lợi của bỗng trở nên buồn bã.

      Tám năm trước, khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng ký ức của vẫn vì thế mà trở nên mờ nhạt.

      Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười bốn của , bạn bè dẫn tới quán bar sôi động này để chúc mừng sinh nhật .

      Trong giai điệu chát chúa kích động, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, tất cả mọi người đều chìm đắm trong thế giới xa hoa trụy lạc, chỉ có mình là cứ lấy tay bịt tai lại vì sợ thủng màng nhĩ, chốc chốc lại nhìn trộm những vũ nữ thoát y có thân hình nóng bỏng rồi lại hoang mang nhìn chỗ khác.
      kabi_ng0k thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.2

      Vô tình ánh mắt của bị thu hút bởi người đàn ông đối diện, bởi vì ta là người duy nhất trong quán bar dõi theo chương trình biểu diễn sân khấu. So với những người đàn ông ăn mặc kỳ quái khác trong quán bar, ta ăn mặc có gì nổi bật cho lắm, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh tím vừa khít và chiếc quần bò màu đen, nhưng ở ta toát lên vẻ cao quý và hấp dẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác. Những quý tộc thực hoàn toàn cần phải cố tình khoe mẽ, tự tin và quý phái bộc lộ cách tự nhiên trong từng hành động, cử chỉ của họ chứ giống như những kẻ trọc phú thích đeo đồng hồ Rolex, lái Porsche khắp nơi để khoe khoang mình có tiền, chỉ ao ước mặt mình được viết mấy chữ “tôi có tiền” mà thôi.



      tới đây, Tiểu Úc cố tình vỗ vỗ vai người sa sầm nét mặt. “Đừng hiểu lầm, tôi
      đâu!”

      xong, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex cổ tay của ta, cố kiềm chế để phì cười.

      Câu chuyện tiếp tục…

      Tiểu Úc chờ người đàn ông đó quay lại để nhìn xem ta trông như thế nào nhân viên phục vụ tới hỏi họ muốn gọi đồ gì, mọi người đều gọi các loại rượu khác nhau, khi hỏi đến , ánh mắt vẫn dừng lại ở hình bóng đó, buột miệng : “Cho tôi phần kem thuyền chuối!”

      “Quan Tiểu Úc, cậu nhầm đấy chứ?!” người bạn của hét ầm lên khiến ít người phải ngoái lại nhìn, trong đó có cả người đàn ông đó. ta quay lại nhìn Tiểu Úc, mà còn… nhìn rất lâu, tới mức khiến hai má nóng bừng.

      Đáng tiếc do ở vị trí ngược sáng, thể nhìn diện mạo của đối phương, chỉ thấp thoáng cảm thấy hình như mắt ta cười.

      bao lâu sau, hai dẫn Tiểu Úc vào đây đều kết thân được với hai chàng đẹp trai lạ mặt, thân thiết tới mức như thể sắp bước vào lễ đường kết hôn đến nơi vậy, mấy cậu con trai cũng lần lượt tìm kiếm các khác, để lại mình vùi mình trong chiếc sofa màu đỏ thẫm, ăn kem thuyền chuối, xem biểu diễn múa thoát y.

      đúng là trải nghiệm của băng và lửa!

      em!” giọng ngọt ngào vô cùng vang lên bên tai , sau đó là mùi nước hoa Cologne lan tỏa trong khí. Tiểu Úc hiếu kỳ ngẩng lên, chàng đẹp trai ngồi xuống bên cạnh . Nếu như chỉ nhìn gương mặt Tiểu Úc thấy cũng tạm được, nhưng mái tóc được làm xoăn và nhuộm màu vàng hoe, cái áo phông màu đen phối cùng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tím, lại thêm chiếc quần bó lấy đùi, cách ăn mặc này quả thực hơi kỳ dị, Tiểu Úc giơ tay lau mồ hôi trán, quay người vào phía trong, cúi xuống tiếp tục ăn kem.

      chàng đẹp trai tiến sát lại vẻ đầy ám muội, trìu mến ôm lấy vai , ánh mắt ngừng nhìn nhìn lại bộ váy mới mà mặc. “Ngồi mình buồn lắm, ngồi cùng em được ?”

      Tiểu Úc ôm cốc kem ăn ngon lành suýt chút nữa bị nghẹn, lúc sau mới thở được, vỗ ngực : “ cần đâu, cảm ơn chị!”

      cố tình nhấn mạnh từ “chị” và sung sướng nhìn gương mặt chàng trở nên tái mét.

      Lúc này, người đàn ông đối diện đó lần thứ hai ngoái đầu lại, lần này chùm ánh sáng màu tím nhạt chiếu tới, vẫn nhìn được diện mạo, chỉ thấp thoáng nhìn thấy các đường nét của gương mặt, gương mặt rất đẹp, đặc biệt là đôi môi… nhoẻn cười cách vô cùng thích thú.

      Giây phút đó, thực cảm thấy trái tim mình rung lên, thậm chí còn có cảm giác cơ thể mình nóng bừng, điệu nhạc rock đinh tai nhức óc cũng át nổi tiếng trái tim đập rộn rã…

      Đúng vào thời khắc đẹp nhất đó, xinh đẹp, dáng người cao gầy, quần áo mặc người cũng nhiều hơn vũ nữ thoát y sân khấu là mấy, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó, đặt bàn tay trắng nõn nà lên vai ta, cúi xuống thầm vào tai ta.

      Sau đó, bọn họ khoác vai nhau rời .

      Mối tình đầu ngây thơ của Tiểu Úc trong phút chốc tan thành mây khói…

      Kể từ đó, thực nhận ra rằng, hoàng tử bạch mã chỉ có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú mà còn phải có năng lực, có khí chất, chung thủy trong tình .

      Mặc dù hai mươi mấy năm qua, hình mẫu đàn ông này chưa từng xuất nhưng luôn tin rằng tình là duyên phận được sắp đặt từ trước, có ngày, người đàn ông của xuất trong thế giới của , để lần được cảm nhận lãng mạn si mê trong tiểu thuyết ngôn tình…

      Đương nhiên, mối tình đầu của tan thành mây khói và cái thực tàn khốc mà phải chấp nhận sau đó hề cho Ivan biết, dù sao đây cũng là quan điểm cá nhân, tiện ra, tiện ra.

      Khi quay trở về phòng ký túc xá, đêm về khuya, tĩnh lặng như tờ, có lẽ chỉ có Bạch Lăng Lăng, bạn cùng phòng của , là vẫn chiến đấu với đống tài liệu khoa học.

      Tiểu Úc mệt tới mức nằm vật xuống giường, hét ầm lên: “Cứu tôi với!”

      Bạch Lăng Lăng chuẩn bị ôm chồng sách cao ngất lên phòng tự học, ngẩng lên nhìn cách ăn mặc của , nhìn thấy cát dính chân , hoài nghi hiểu, hỏi: “Cậu trở về từ sa mạc Sahara đấy à?”

      “Ồ! Tớ bộ tới đó đấy, xa quá!”

      Lăng Lăng cười, gì.

      Tiểu Úc nhìn chồng sách nặng trong lòng , hỏi: “Cậu định học tiếp tiến sĩ đấy à? Cậu nghĩ kĩ rồi đấy hả?”

      “Tớ chẳng còn lựa chọn nào khác! Cái ông thầy hướng dẫn biến thái của tớ đề tài tớ làm chưa sâu, bắt tớ cùng với ông ta làm cho xong rồi mới được , tuổi trẻ của tớ xem ra chết mòn ở đây thôi!”

      “Bao nhiêu muốn chết mòn bên cạnh Dương Lam Hàng mà có cơ hội đấy, cậu hãy biết tự hài lòng !”

      giờ trong trường Đại học T, bạn có thể biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu bạn biết Dương Lam Hàng là ai, tất cả các nữ sinh trong trường khinh thường bạn.

      Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đầy ba năm được hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể dùng từ để diễn đạt: xuất sắc!
      kabi_ng0k thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.3

      Về ngoại hình, quan điểm của tất cả nữ sinh trong trường là: giờ, chỉ đẹp trai thôi chưa là gì cả, Dương Lam Hàng vừa đẹp trai vừa có khí chất, có nhân cách và sức hấp dẫn, đó mới là hàng quý hiếm!

      Nhưng nhắc đến Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn hếch mũi chế giễu: “Cậu thử ở cạnh thầy ấy lúc xem, cậu bị thầy ấy làm cho phát điên mới là lạ đấy!”

      Tiểu Úc thở dài, tuổi xuân của lẽ nào phải cũng chết mòn ở chỗ này sao? tấm bằng thạc sĩ thông thường thực ra chẳng lên điều gì cả, đặc biệt với học viên suốt ngày chỉ coi việc học như nghĩa vụ cần phải hoàn tất, thực tài ít ỏi đến mức đáng thương. Nhưng trước mặt những quý bà hư vinh, trình độ học vấn của phụ nữ cũng giống như hoàn cảnh gia thế, luôn là đề tài bàn tán thể thiếu.

      Đây chính là thực!

      “Tớ học đây, cần để cửa cho tớ, tối nay tớ về phòng đâu.”

      Nhìn thấy Lăng Lăng ra khỏi cửa, Tiểu Úc đứng bật dậy, lao tới trước máy tính rồi ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo.

      lúc mạch văn lai láng điện thoại di động đổ chuông, bèn nghe máy: “A lô!”

      “Hi! Muộn thế này vẫn chưa ngủ sao?” giọng nam trung dịu dàng, nghe rất dễ chịu. đưa mắt nhìn số điện thoại gọi đến, là số máy lạ hoắc.

      “Xin hỏi ai đấy?” kẹp điện thoại vào vai, hai tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím.

      “Ivan, còn nhớ ?”

      ta?

      “Ừm, hình như vẫn còn chút ấn tượng, nhớ lắm…” cười, đồng thời cố gắng nhớ lại xem mình cho ta số điện thoại lúc nào.

      Hoặc từng trao đổi số điện thoại?

      Nhưng sao nhớ được gì, lẽ nào bị lẫn rồi. “Sao biết số điện thoại của tôi?”

      “Tôi nhờ người bạn ở Cục Điều tra liên bang Mỹ tìm giúp.”

      “Bạn làm việc hiệu quả đấy, chưa đầy giờ tìm ra rồi.”

      , nửa giờ trước tôi biết rồi, nửa giờ còn lại tôi suy nghĩ xem có nên gọi tới số điện thoại này hay .”

      dừng tay bởi nhận ra chút ám muội trong lời của ta.

      Trong phút chốc, ánh mắt Ivan nhìn theo người phụ nữ đó rời lại lên trong trí nhớ của , lập tức bắt mình bình tĩnh trở lại, chuyển giọng nghiêm túc: “Tìm tôi có việc gì ?”

      có việc gì, tâm trạng tốt, muốn nghe giọng của em thôi.”

      “Có ai với rằng, cách theo đuổi quá lỗi thời, xin hãy học hành cho chuyên nghiệp rồi hãy theo đuổi tôi, để làm lãng phí thời gian của mọi người.”

      “Em cái gì?!” Đầu máy bên kia chuyển sang giọng nam cao.

      “Tôi rất bận, viết báo cáo nghiên cứu, đợi sau khi có chút kinh nghiệm hãy liên hệ với tôi. Thế nhé! Bye bye!”

      Cúp máy, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, mải mê viết, ngờ trong đầu lại lên nụ cười của Ivan!

      thực, ta càng nhìn càng thấy đẹp trai, tính cách, nhân phẩm cũng tốt hiếm có, nhưng hề muốn sống dưới cái bóng của người con khác, càng muốn ta để nhớ nhung người khác biến thành vương vấn với

      Tiểu Úc cứ tưởng Ivan bị từ chối thẳng thừng như vậy sốc và mất ngủ cả đêm, sau khi tự kiểm điểm biết tự lượng sức mình hơn. Ai ngờ sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, còn chưa đánh răng, rửa mặt, Lăng Lăng mệt mỏi đẩy cửa vào, chỉ ra cửa : “ bảo tớ với cậu, dưới nhà có chàng đẹp trai xe Porsche đợi cậu cả buổi sáng rồi đấy!”

      Tiểu Úc ngỡ ngàng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ, gã này bị làm sao thế biết!

      Lăng Lăng nằm xuống giường, kéo chăn đắp, trở mình rồi ngồi dậy, lấy tay xoa xoa hai mắt nhức mỏi.

      “Tiểu Úc, cậu bảo ta lần sau tới đừng khoa trương như thế này, cẩn thận lại lên trang nhất BBS đấy, bị mấy kẻ ăn được nho nho chua chửi bới, tớ lại phải van nài người ta xóa bài viết cho cậu.”

      “Lần sau ta còn dám tới nữa, tớ đánh gãy chân ta!”

      vội vã đánh răng, rửa mặt, mặc bộ đồ thể thao, chạy như bay xuống lầu, vừa xuống đến nơi nhìn thấy ít nữ sinh chỉ trỏ về phía xe của ta.

      định giả vờ biết chiếc xe này, lẩn Ivan đột nhiên bước xuống xe, mỉm cười tỏ vẻ vô tội: “Xin chào! Quy định của ký túc xá nữ bọn em sao mà kỳ quái vậy, trước tám giờ cho gặp.”

      “Ha ha!” giả vờ ngốc nghếch hỏi: “ trùng hợp! đợi bạn à?”

      “Đúng vậy, đợi em!”

      “Chúng ta đâu có thân nhau?”

      Tiểu Úc cố tảng lờ những ánh mắt xung quanh khiến da đầu tê dại, kể từ hồi đại học năm thứ nhất bố lái xe tới trường đón , bị người ta hiểu lầm là được “bố nuôi” bao, thấm thía cái đạo lý miệng lưỡi con người đáng sợ và luôn thận trọng trong từng hành vi, lời của mình.

      ngờ hình tượng mà vất vả xây dựng bị gã này hủy hoại hoàn toàn rồi.

      “Tôi đến là muốn với em rằng…” Giọng của Ivan đủ để đánh thức Lăng Lăng ngủ tầng chín dậy. “Quan Tiểu Úc, chứng minh cho em thấy, nhất định cưa đổ em!”

      xong, ta ung dung quay người lại, mở cửa ngồi vào xe.

      Cái gì?! có thể nuốt nổi cục tức này sao?

      xắn tay áo, tức giận đá mạnh vào chiếc Porsche của ta, cửa sổ xe từ từ đóng lại, gào lên: “Nếu cưa đổ được tôi, tôi mang họ của !”

      ta thò tay ra ngoài vẫy vẫy. “ suy nghĩ!”

      xong, ta nổ máy, chiếc xe lao vút !
      kabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :