1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 79 - Giục cưới


      Hôm nay là thứ Bảy, An An dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Vũ, cả Vệ Tử Minh và Mẫn Nhất Hàng cũng tới.

      Chuẩn bị xong bữa sáng, An An mới nhớ ra cũng lâu lắm rồi gọi điện thoại cho ba mẹ, liền ngồi ngay ở phòng khách gọi về nhà. Rất nhanh, giọng quen thuộc vang lên, người nghe máy là mẹ , An An mừng rỡ cười và dịu dàng gọi: “Mẹ, là con đây, An An đây”.

      Từ trong điện thoại cũng truyền lại giọng vui mừng: “An An hả, lâu lắm rồi con gọi điện về nhà. Hôm qua con cũng gọi về đó”.

      “Dạ, con xin lồi, gần đây bọn con bận quá quên khuấy mất. Ba khỏe mẹ? Sức khỏe mẹ vẫn tốt chứ?” An An cúi đầu thấy có lồi, lâu như vậy mới gọi về hỏi thăm ba mẹ.

      “Ba mẹ đều khỏe, ngày nào cũng vui vẻ hết! Đúng rồi, chị dâu con đẻ rồi, thằng nhóc, bọn nó gửi hình về cho bamẹ xem, thằng nhóc mập lắm. Có cháu nội, thể tưởng tượng là ba con vui thế nào đâu.” Giọng mẹ phấn khởi ngăn được niềm vui trong lòng.

      An An cũng vui lây: “Tuyệt quá, con có cháu rồi”.

      “Ừ, con xem, con có con rồi, còn con sao? Dự định khi nào kết hôn đây?”, mẹ lo lắng hỏi.

      An An im lặng lúc, biết nên trả lời ra sao đành bâng quơ: “Bọn con có kế hoạch cả rồi, ba mẹ cần lo lắng”.

      Đầu dây bên kia vọng lại giọng nghiêm nghị của ba: “Còn kế hoạch gì? Kéo dài bao lâu rồi vẫn chưa kết hôn, lớn từng đấy tuổi đầu rồi mà còn biết lo cho bản thân chút”.

      đau đầu, đành an ủi: “Ba à, bọn con giờ tiết kiệm tiền, cưới cũng cần tiền mà, cho nên bọn con muốn có kế hoạch chu toàn chút. Ba yên tâm ”. Tay An An khẽ xoa lên trán, khó mở lời quá, làm sao với cha mẹ là chia tay với Minh Minh, kế hoạch kết hôn còn lâu mới thực được.

      Ba nghe xong giọng cũng dịu lại: “An An à, con lúc nào cũng nghe lời, chẳng để ba mẹ lo lắng bao giờ, nhưng chuyện cưới hỏi của con quả khiến ba mẹ yêntâm. Con mau tính là vừa, kéo dài rồi dễ xảy ra chuyện lắm”.

      “Con biết rồi.” An An nghe những lời quan tâm này mà áy náy thôi, chẳng ngờ bản thân lại khiến ba mẹ lo lắng như thế.

      Dặn dặn lại hồi rốt cuộc ba cũng cúp máy. An An đặt điện thoại xuống, im lặng ngồi sô pha. Hồi lâu sau, nghe tiếng ho khẽ mới ngước lên, Tiểu Vũ dựa người vào cửa nhìn chằm chằm. An An giật mình, dậy lúc nào vậy, biết có nghe được cuộc điện thoại của ? muốn để phải lo lắng.

      dậy rồi à?”, gượng cười nhìn , Tiểu Vũ cũng cười đáp lại, hôn lên mặt : “Đói bụng quá”. Gương mặt thoải mái có chút gì lo lắng cả nên An An phần nào cũng an tâm, có lẽ chưa nghe được gì hết.

      Khẽ đẩy ra, giục: ”Rửa mặt , chút nữa là có đồ ăn rồi .

      Khoảng mười giờ, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cười cười xuất ngay ngoài cửa, hai người này đến đâu là ồn ào đến đó. Hôm nay cả hai đều mặc đồ thể thao trông rất đẹp trai. An An tò mò quay sang nhìn Tiểu Vũ cũng thay bộ đồ khá rộng, “Hôm nay mọi người có việc gì à?”. “À, hôm nay luyện tập”, Tiểu Vũ ôm eo : “về lâu rồi mà chưa lái xe. Hôm nay chơi chút”. Vệ Tử Minh nghe đến lái xe liền phấn khích kêu lên: “Tôi cũng muốn lái, Tiểu Vũ, cậu từng dạy tôi mà”.

      ra hôm nay bọn họ định đến núi Văn Bút để đua xe. An An cũng thay bộ đồ thoải mái, cùng bọn họ xuất phát.

      Mọi người đón xe đến đó. Nhìn thấy quang cảnh trường đấu rộng đến choáng ngợp, Vệ Tử Minh kêu lên kinh ngạc, Mần Nhất Hàng cũng hưng phấn, ánh mắt lộ hào hứng.

      Hôm nay phải là ngày thi đấu nhưng vẫn rất đông người. Đa phần là người đến cổ vũ, chỉ có số ít hội viên được cho phép của huấn luyện viên mới được lái xe, hơn nữa mồi người lái đều phải có huấn luyện viên kèm.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa nghe chỉ có hội viên mới được lái xe liền rút chứng minh thư ra đăng ký. Tiểu Vũ dẫn hai người làm thủ tục còn để An An ngồi khán đài.

      An An thong thả tìm chồ ngồi ở ngay chính giữa, nhớ lại lần trước xem đua, cảm giác phấn khích cùng căng thẳng xẹt qua người . Tiểu Vũ thay đổi nhiều rồi, quả nhiên là cung Song Tử, nghe người thuộc cung này đều rất thông minh, thích mạo hiểm. Rất nhiều người cho rằng Song Tử thường dễ thay lòng đổi dạ, nhưng ra hẳn vậy, chẳng qua là vì họ thích nếm trải những điều mới mẻ mà thôi. Hơn nữa, Song Tử phải là chòm sao lăng nhăng nhất, kỳ thực họ chỉ muốn tìm trong vô số người đối tượng đáng để kết hôn, có trách nhiệm, và hết lòng với gia đình.

      khẽ bật cười, Tiểu Vũ có phải là con người thế ? Nhớ đến lời của ba hồi sáng, trong lòng chợt dấy lên chút buồn bã, bây giờ làm sao còn dám nhắc tới kết hôn chứ? Mới vừa chia tay Minh Minh, hơn nữa quen Tiểu Vũ chưa tới ba tháng, còn trẻ thế này, đừng chuyện kết hôn, mà ngay cả việc chỉ với ba mẹ là họ nhau thôi cũng khó mà chấp nhận nổi. Lần trước kém hai tuổi, ba mẹ lắc đầu bằng lòng rồi, huống chi là kém tới sáu tuổi.

      là phiền quá, nếu như cưới xin tốt biết mấy, ai quy định là con đến tuổi nhất định phải kết hôn chứ? Hai người cùng nhau tận hưởng cuộc sống thế này chẳng phải là hạnh phúc sao, chỉ cần đến kết hôn là kéo theo bao nhiêu chuyện, nào là gia đình hai bên, gốc gác,... quá phức tạp.

      Hơn nữa, gia đình Tiểu Vũ dường như chẳng biết gì về sựcó mặt của . Tiểu Vũ rất ít khi về gia đình, cũng chưa từng thấy chủ động về thăm nhà, ít nhất là từ khi hai người sống chung với nhau. biết thích nên trước giờ cũng hỏi nhiều. Nhưng tại sao muốn giữ khoảng cách với gia đình, nếu như kết hôn người nhà nhất định phải tham gia mới được.

      An An khẽ lắc đầu, nghĩ nữa, bao nhiêu điều phiền muộn này cứ vứt cho ông trời , nghĩ nhiều như vậy có tác dụng gì, thà rằng hãy cứ thỏa mãn với tại.

      Nhớ tới những hành động đáng và lãng mạn mỗi ngày của Tiểu Vũ, nụ cười lại nở môi . Đúng, tại chẳng phải rất hạnh phúc sao? nên quá tham lam, nếu ông trời lấy lại hết. chỉ mong ngày ngày Tiểu Vũ thương mình như vậy, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.

      Tiểu Vũ nhắn tin kêu lên phía hàng rào bảo vệ đằng trước. An An bước xuống khán đài, bám vào hàng rào, có thể nhìn thấy ngay Tiểu Vũ đứng đường đua phía xa vẫy tay ra hiệu với , bên cạnh là hai tên ngốc thay xong quần áo, đều rất đẹp trai.

      Tiểu Vũ tận tình hướng dẫn cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, rồi vỗ vào vai huấn luyện viên bảo họ để tâm nhiều hơn đến hai người này. Sau đó, ngồi vào xe, khởi độngrồi lái vút . An An nhìn chiếc xe màu xanh trắng đó lướt qua mà trái tim vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trò chơi kích thích này khiến người ta bị nghiện, nhớ lại những điều từng , xe cũng như phụ nữ, khi đạt đến tốc độ nhất định tạo ra khoái cảm, mà ngăn được cười.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng bắt đầu chầm chậm tiến vào đường đua dưới hướng dẫn của huấn luyện viên. Hai người này đều có bằng lái xe, dường như cũng mê tốc độ nên cuộc thử sức hôm nay khiến họ hết sức hưng phấn.

      An An quay lại ngồi lên hàng đầu tiên của khán đài nhìn bọn họ lái xe qua hết lượt này đến lượt khác. Mỗi lần trước khi xuất phát, Tiểu Vũ đều đưa tay vẫy về phía sau đó ngồi vào xe lao nhanh chóng.

      An An nhìn mấy người họ vui vẻ, nhận thấy rằng chỉ cần quan sát thôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui của từng người trong số họ, đây cũng chính là thứ hạnh phúc.
      Chương 80 - Trả đũa


      Bar Caribbean nhạc huyên náo dội vào người, mấy cậu tóc xanh tóc đỏ cuồng quay trong tiếng nhạc.

      Tiểu Vũ ngồi ở sô pha hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng hướng ra góc phòng phía xa. Phía đó có ba người đàn ông và năm lắc lư theo tiếng nhạc. có mái tóc dài che hết phần lớn khuôn mặt, vừa nhìn cơ thể căng tràn sức sống và kiều diễm đó có thể biết ngay đấy là trẻ, nhưng cách trang điểm lại thấy già dặn và trưởng thành.

      Tiểu Vũ nhìn Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa ở quầy bar quay lại, khẽ gật đầu, Vệ Tử Minh vào tai : “Bọn nó gọi hai chai Jack Daniels, chắc chắn chơi đến hai, ba giờ sáng”. lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía đó.

      Mần Nhất Hàng ngồi bên sô pha, hỏi : “Định tính sao?”.

      Tiểu Vũ rít thuốc rồi từ từ nhả khói, giọng lạnh tanh: “Haicậu đến trêu chọc mấy của chúng, để chúng tức lên. Sau đó ta chỉnh đốn bọn chúng”. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

      Tiểu Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn theo hai người về phía đó. Trong lòng khẽ cười nhạt, được, cho mày tha hồ vui vẻ, hôm nay để mày chơi đến cùng!

      Ngày đó khi nghe An An muốn đem số tiền quyên góp, mặc dù mặt nụ cười phấn khích nhưng nhận ra trong đáy mắt vết thương sâu hoắm. Lúc nào cũng mình chịu đựng, thậm chí còn dễ dàng tha thứ cho gã đàn ông kia, cuối cùng lại để người ta khinh miệt xem mình là kẻ hám tiền. nực cười, nếu như cần tiền của họ mười ngàn tệ đấy chẳng đáng là gì! Sáu năm, sáu năm thanh xuân của người con có thể dùng tiền bạc để đong đếm được ?

      Cơn tức giận đó khiến Tiểu Vũ quyết định bỏ qua cho tên khốn kia, nhưng lại muốn để An An lo lắng, nên lúc nào cũng giả vờ như có chuyện gì.

      Tiểu Vũ bảo Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng dùng “nam nhân kế” tán nàng tiếp rượu ở quán đó, nhờ ta theo dõi hành tung của bọn kia. này rất nghe lời Vệ Tử Minh, nghĩ cách tìm đến tay quản lý Tiểu Khải - người thường xuyên liên lạc với mấy tên đó, để mỗi khi chúngđặt bàn trước, thông báo ngay cho ba người họ biết.

      Cuối cùng cũng gặp được. Tối nay, Tiểu Vũ viện cớ ra ngoài cùng Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo An An ở nhà, về hơi muộn.

      Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần quán bar đông nghịt khách, tên họ Viên cùng đám bạn từ chín giờ rưỡi lục tục bắt đầu có mặt. Đầu tiên là gã đó và hai thanh niên lần trước gặp ở quán ăn đêm, người hình như tên Binh Binh, người còn lại biết tên. Họ vừa tới nơi gọi điện ngay để giục mấy nàng mau đến. Khoảng chừng nửa tiếng sau năm vừa bị gọi kia xuất , ai nấy đều trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang để lộ sót chỗ nào. Mặc dù cố làm ra vẻ trưởng thành, nhưng nhìn qua cũng có thể đoán được họ chỉ khoảng dưới hai mươi tuổi mà thôi.

      Quả nhiên ta là loại chẳng ra gì, vừa nhìn thấy đến mắt sáng như sao, cười híp cả lại.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng hôm nay cũng cố tình ăn mặc chải chuốt, càng tôn lên vẻ trẻ trung và điển trai của hai người. Hai tên này khi ra tay có việc gì làm được.

      Họ đều rất thông minh, xuất trận trực tiếp mà cố tình chen vào tiếp cận gần các , từ từ sát lại, ánh mắtvờ vô tình lướt lên cơ thể họ, vẻ mặt thể tán thưởng. Tiểu Vũ nhìn thấy mà phì cười, hai tên này quả là cao tay.

      Mấy nhóc kia vốn thuộc loại mê trai, vừa nhìn thấy trai đẹp mắt sáng lên. Hơn nữa, hai chàng này lại còn rời mắt khỏi mình khiến các mở cờ trong bụng. Họ nghiêng đầu thầm với nhau, bàn tán về hai chàng trai kia, trong lòng sớm quên mất mấy người ngồi quanh mình rồi.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng thấy thời cơ đến liền cố tình nhảy tới cạnh mấy ả, rút ngắn khoảng cách, khiêu khích họ nhảy cùng mình, quả nhiên họ lập tức cắn câu, áp sát lại gần hai người khẽ lắc lư. Càng nhảy càng phấn khích, nàng bị Mần Nhất Hàng ôm lấy bám vào cổ ta. ngay bên cạnh liền đưa mắt nhìn vẻ ghen tỵ, Vệ Tử Minh vừa thấy bộ dạng của mấy này, trong lòng cười thầm ôm lấy vào lòng, áp sát vào tai ta điều gì đó.

      Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn mấy tên ngồi bên cạnh Viên Thư Minh, gương mặt tối sầm nhưng chẳng làm gì được. Dù sao những này đến đây cũng để tìm người nhảy cùng, hơn nữa vốn dĩ trước khi hẹn bọn chúng cũng chả quen biết gì mấy ả này, nên dám chắc chắn là Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng có phải quen họ trước rồihay .

      Tiểu Vũ thấy Mần Nhất Hàng ôm kia chỉ chỉ về phía . này cười rất tươi, quay sang Thư Minh gì đó, sau đấy về phía Tiểu Vũ, mấy còn lại cũng theo Vệ Tử Minh tới.

      Tiểu Vũ cười nhạt, hừ, bọn mày còn nhảy cẫng lên à? Quả nhiên, ba tên kia ngồi đó bực tức nốc rượu rồi dằn mạnh ly xuống bàn.

      Mấy bước lại sán ngay đến bên Tiểu Vũ, thấy chàng đẹp trai như tác phẩm nghệ thuật này, ai nấy đều vô cùng phấn khích. Chỉ có điều Tiểu Vũ vẫn lạnh lùng thèm để ý đến họ. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng cho họ cơ hội, ngồi ngay cạnh , cách ly họ ra. Mặc dù được ngồi sát bên Tiểu Vũ nhưng được ngồi gần chàng đẹp trai thế này may mắn rồi.

      Tiểu Vũ phớt lờ lời mời rượu của mấy người kia, chỉ chằm chằm nhìn về phía Viên Thư Minh. đợi đến khi bọn chúng phát điên lên. vẻ lạnh lùng của lại càng khiến cho mấy ả đắm đuối, ánh mắt cứ dán vào người rời.

      Mắt Tiểu Vũ sáng lên khi thấy tên họ Viên kia hung hăng bật dậy nhìn trừng trừng về chồ , hai gã bên cạnh cũngđứng dậy. ta xông tới trước, hai tên còn lại bám ngay theo sau.

      Trong lòng Tiểu Vũ cười đắc ý. Hay lắm, cá cắn câu.

      Viên Thư Minh mặt hầm hầm đứng trước bàn của họ, trừng mắt: “Mấy bạn, định có ý gì đây?”, giọng điệu vô cùng ngang ngược.

      Tiểu Vũ lên tiếng, lạnh lùng nhìn ta. Vệ Tử Minh chầm chậm cất lời làm ra vẻ vô tội: “Ý gì là ý gì?”.

      “Mấy người này là ông gọi tới, bọn mày từ đâu nhảy vào hả?”, Viên Thư Minh điên tiết, chỉ thẳng vào mặt Vệ Tử Minh.

      “Họ thích chơi với ông, ông còn cách nào nữa hả?”, Vệ Tử Minh cũng chẳng phải vừa, càng khiến bọn chúng tức giận hơn.

      “Khốn kiếp, bọn mày ngứa thịt hả”, cánh tay ta bắt đầu kiềm chế được, đẩy Vệ Tử Minh.

      Cậu ta bị đẩy ngã nhào lên người mấy , liền đứng ngay dậy đáp trả: “Ông ngứa thịt đấy, rồi sao? Mày có giỏi kêu mấy người này với mày !”.

      Viên Thư Minh vừa nghe thế, cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu, tay nắm lại định đấm vào mặt Vệ Tử Minh. Cậu ta sớm có đề phòng trước, nghiêng đầu tránh, nắm đấmcủa ta vụt vào khí sượt qua cổ.

      Vệ Tử Minh cũng lép vế, phản đòn lại đấm. Tên họ Viên hoàn toàn bị chọc tức, cánh tay vung loạn xạ. Hai tên còn lại cũng nhào lên định đánh Vệ Tử Minh, Mần Nhất Hàng và Tiểu Vũ ngay tức khắc lao ra. Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, mấy sợ hãi kéo nhau chạy ra ngoài, đứng xung quanh gào thét.

      Mục tiêu của rất ràng, chính là cái tên Viên Thư Minh chết tiệt kia. Cơn giận trong lòng khiến Vũ Minh ra tay càng mạnh, cú đấm lao tới khiến mặt đối phương dạt sang hẳn bên. Thư Minh điên tiết định giáng trả Vệ Tử Minh xông vào đánh tiếp, ngay từ đầu ba người này chỉ muốn dần cho ta trận, cho nên hai tên cùng kia đều bị ngăn lại, cả ba đồng loạt nhào tới đánh Viên Thư Minh. Cho dù chẳng vinh quang gì, nhưng bọn họ quan tâm, chỉ cần đạt được mục tiêu, những chuyện như thủ đoạn hay phong độ gì gì đó chẳng cần tranh cãi.

      Binh Binh và tên còn lại thấy ba người họ chỉ nhắm vào Thư Minh, trong lòng thắc mắc khó hiểu, do dự biết có nên nhảy vào giúp ta tay . Viên Thư Minh lần này thảm rồi, mặc dù cường tráng, to lớn hơn Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng bị ba người vây đánh cũng chịu nổi, rốt cuộc ngã vật ra ghế, mặt đầy vết bầm tím. Cuối cùng, Thư Minh chịu nổi đành ôm lấy đầu : “Tôi sai rồi, tôi sai rồi...”, nhìn đối phương cầu xin như vậy, Tiểu Vũ mới dừng tay, cơn giận trong lòng phần nào được giải tỏa.

      “Xem mày sau này còn dám ngang ngược ”, Tiểu Vũ lạnh lùng buông câu: “Đừng để tao thấy mày nữa, nếu gặp lần nào đánh lần đó!”.

      Tiểu Vũ phủi mấy nếp nhăn áo, về nhà mà để An An nhìn thấy thể nào cũng lo lắng. quay sang Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng khẽ gật đầu rồi ra khỏi quán.

      Mấy lúc nãy sợ đến nỗi mặt mày tái mét, ai dám ra cản. Binh Binh vội chạy tới đỡ Thư Minh, mặt mũi ta bị đánh sưng vù, quầng mắt bầm tím như gấu trúc, ngờ rằng mấy người kia lại ra tay lạnh lùng đến thế, chẳng khác gì muốn lấy mạng người ta. Viên Thư Minh đưa tay quệt mép thấy rớm máu, ngờ hôm nay lại xui xẻo gặp phải mấy thằng thối tha này, thầm nhủ nếu lần sau mà gặp lại nhất định làm trận ra trò, ánh mắt đầy giận dữ nhìn ra phía cửa.

      Ba người Tiểu Vũ ngồi taxi cười nghiêng ngả, nhớ lại bộ dạng của gã đó, vô cùng hả hê: “Hôm nay cảm ơn mấy cậu nhiều, ngày nào các cậu cần, tiếng tôi tuyệt đối từ chối”. Tiểu Vũ cảm kích quay đầu nhìn haingười bạn ngồi hàng ghế sau. “ quá , lần sau có chuyện như vậy nữa nhớ gọi tôi”, Vệ Tử Minh vui vẻ trả lời.

      Tiểu Vũ quay trở lại nhìn ánh đèn loang loáng phía trước, trong lòng mãn nguyện, cuối cùng cũng báo thù được cho An An.

      Về đến nhà hơn mười giờ. An An ngồi sô pha xem tivi, vừa nhìn thấy Tiểu Vũ liền chạy ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao về muộn thế?”.

      Tiểu Vũ ôm lấy chặt, đầu vùi sâu vào cổ An An, cứ thế đứng như vậy rất lâu.

      ngẩn ra, hiểu gì, vội đặt tay lên trán : “Tiểu Vũ, sao thế? Đừng làm em sợ!”, giọng như lạc .

      Nhưng Tiểu Vũ chỉ cười khẽ: “An An, rất vui, rất vui!”.

      An An trái lại càng lo lắng hơn: “Vui? Tại sao?”, mặt nghệt ra.

      Tiểu Vũ từ tốn ngẩng đầu lên, nét mặt rạng rỡ: “Cuối cùng cũng dạy cho tên đó bài học rồi”.

      An An sửng sốt, đầu óc trở nên trống rỗng, dạy ai? Là Minh Minh ư? Bỗng nhìn thấy ở cổ có vết đỏ đỏ, càng sợ hãi: “ bị thương rồi”, rồi xoa lên vết thươngđó.

      nắm lấy tay , mỉm cười an ủi: “ sao, tên đó còn bị thương nặng hơn”.

      An An trong lòng xót xa, vì tìm Minh Minh tính sổ, mắt rơm rớm: “ chấp ta làm gì? Em chỉ muốn được bình an, luôn khỏe mạnh”. đưa tay ôm lấy cổ : “ thế này, em đau lòng lắm”, cánh tay ôm chặt hơn, muốn thấy bị thương, muốn...

      Tiểu Vũ an ủi vỗ vào lưng An An: “ sao, sao!”, rồi ôm chặt lấy làm em lo lắng nữa đâu!”.

      Hai người cứ thế ghì chặt lấy nhau, vỗ về nhau, chỉ mong đối phương an lòng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 81 - Thử thai
      Tiểu Vũ nằm yên sô pha, gối đầu lên đùi An An, ngoan ngoãn để bôi thuốc. Kỳ thực bản thân thấy chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là bị móng tay cào vào làm đỏ lên, có hơi rớm máu, vết thương hề sâu. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của An An đành để cho chăm sóc.

      An An xoa chút dầu Vạn hoa lên vết đỏ, mặc dù biết loại dầu này xoa lên vết thương cũng xót lắm nhưng vẫn dè dặt vì sợ đau, sau đó nhàng lấy bông thấm lên vết thương, rồi cúi xuống thổi vào đó.

      Tiểu Vũ cảm thấy cổ mình truyền tới cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, nhìn gương mặt cúi sát xuống, làn da mịn màng có thể thấy cả lồ chân lông, hàng mi rũ xuống, dáng vẻ rất tập trung. Tiểu Vũ đưa tay kéo đầu xuống hôn lên môi, như để vỗ về, rồi chầm chậm buông ra, cười say đắm: “Cảm ơn vợ !”.

      An An vừa bực vừa buồn cười, khẽ vuốt mặt : “về saukhông được vậy nữa. Em muốn gặp chuyện may”.

      “ừm”, Tiểu Vũ gật đầu, cố ý chớp mắt ra vẻ vô tội: “Được, lời vợ phải nghe chứ! Vợ bảo sau này được để bị thương, có đánh cho người khác tàn phế cũng thể để chính mình bị thương; vợ bảo cả đời này chỉ vợ, nhất định để ý đến khác! Vợ muốn sinh con , nhất định làm ra con trai”.

      An An nhịn được bật cười, “Ăn vớ vẩn, ai muốn sinh con cho chứ?”, rồi vỗ vào khuôn mặt đáng của , đúng là dày mặt!

      Tiểu Vũ áp đầu vào bụng thầm, An An nghe , tò mò: “Lại linh tinh gì nữa thế?”.

      chừng giờ có rồi cũng nên”, Tiểu Vũ cười đắc ý, nháy mắt với .

      “Sao có thể thế được”, An An hốt hoảng kêu lên: “Chẳng phải lần nào cũng xuất ra ngoài sao?”. biết thích dùng bao cao su, lúc nào cũng như vậy có cảm giác, cho nên những lúc gần ra đều rời khỏi người rồi mới xuất.

      Tiểu Vũ khẽ hôn lên bụng : “Nhưng lần đầu tiên chúngta có phòng bị, hôm sau em cũng uống thuốc tránh thai”, rồi mặt nở ra nụ cười đầy mờ ám.

      Trời ạ, đúng thế, quên mất chuyện phải uống thuốc, điên , nhăn nhó khổ sở hỏi: “ phải nhanh thế chứ, có thể hôm đó là ngày an toàn trong chu kỳ?”.

      Tiểu Vũ khẽ cười: “Vậy em mau cầu nguyện đó đúng là ngày an toàn , chừng...”, khúc khích cười: “ chừng có rồi đấy”.

      An An lo lắng, Tiểu Vũ nhìn nét mặt khổ sở của trong lòng cười trộm, ngốc này, đúng là dễ lừa. Tuy nhiên nếu có thai cũng chẳng sao, để xem An An còn viện cớ gì để kết hôn với mình nào, Tiểu Vũ cười thầm: “Được rồi, đừng buồn phiền nữa, chừng đúng là ngày ‘an toàn’ đó. sao đâu”.

      An An vẫn chưa an tâm: “Trời ạ, nếu như có khổ đấy”, rồi tay khẽ đập : “Đều là do hết, hại người ta lo lắng, giờ bảo phải làm sao?”.

      kết hôn là được rồi”, Tiểu Vũ phá lên cười, dù sao đó cũng là thuận theo lẽ thường.

      yên lặng chút có được ? Người ta buồn đây này!”

      rất nghiêm túc”, nét mặt Tiểu Vũ trông có vẻgì là đùa.

      “Hừ, mặc kệ ”, An An vẫn lo lắng thèm để ý đến câu của , trong đầu nghĩ xem phải làm thế nào, nhấc đầu xuống đứng dậy về phòng, miệng lẩm bẩm: “Haizz, ngày mai mua que thử về kiểm tra, sao lúc đó nghĩ tới chuyện này cơ chứ?”.

      Tiểu Vũ nhìn theo An An, bất đắc dĩ cười khẽ, trong mắt lại lóe lên điều gì đó, như thể ngấm ngầm mưu mô.

      Ngày hôm sau, An An mua que thử thai , nhìn thấy vạch que thử mới thở phào nhõm. May quá, chưa có! đột nhiên bật cười, Tiểu Vũ này đúng là thích dọa người ta, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của tối qua, trong lòng khỏi vui mừng, nếu như có thai cũng hay chứ sao, biết Tiểu Vũ thích con trai hay con nhỉ? Mà chắc là con rồi, chỉ cần nhìn cách chăm sóc Tâm Tâm là biết thích con hơn. Nhưng An An lại thích cậu nhóc đẹp trai như . Khốn nỗi, Tiểu Vũ đẹp trai thế mà lại quá bình thường, gien chẳng xứng đôi chút nào, tương lai phải là kéo độ đẹp trai của thằng nhóc con xuống sao? Nghĩ rồi lại hơi buồn buồn. An An ngồi bồn cầu cầm que thử thai cứ thế nghĩ ngợi lung tung. Khó khăn lắm mới ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, thầm nghĩ gần đây sao Tiểu Vũ hay về trễ thế nhỉ? Gọi điện thoại báo cái tin này mới được, haha, giờ đến lượt Tiểu Vũ buồn cho mà xem, ai bảo dám dọa .

      Đầu dây bên kia bắt máy: “Alô, Tiểu Vũ, ở đâu thế?”, An An nhàng hỏi.

      đường về nhà đây.”

      “Em báo cho tin xấu nhé”, An An cố tình cười vẻ bí mật. “Chuyện gì?”, Tiểu Vũ tò mò. “Em có thai, xem còn dọa được gì nữa nào!”, An An vui vẻ .

      “Sao? à? Vậy chẳng phải cần cố gắng thêm sao?”, Tiểu Vũ hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn trêu An An. Đúng là lại rồi, “Mặc kệ , toàn vớ vẩn, mau về nhà , cơm nấu xong hết rồi”, sau đó khẽ cười tắt máy.

      Nếu có thể sinh cho đứa con cũng tốt, có lông mày, cái mũi, cái miệng của , và quan trọng nhất là phải có đôi mắt to giống , chỉ tưởng tưởng thôi thấy hạnh phúc rồi. An An nén được mỉm cười, cũng rất muốn!
      Chương 82 - bơi
      Tiểu Vũ vì chuyện An An mang thai mà quá thất vọng, bởi vì trong thâm tâm sớm có giải pháp. Cứ từ từ, cố gắng làm bằng được, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ phải là chuyện này, Tiểu Vũ bắt đầu có kế hoạch.

      An An vì chuyện Tiểu Vũ dám dọa mình nên bắt dẫn chơi.

      Thời tiết gần đây rất nóng nên Tiểu Vũ đề nghị bơi vào buổi tối. Tối thứ Bảy, hẹn cả Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bọn họ mồi người đều dắt theo em, vậy là cả sáu người cùng đến bể bơi bốn mùa trong nhà.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa nghe có thể dẫn theo người đẹp bơi đêm liền hét lên vui sướng, như vậy có thêm cơ hội vun đắp tình cảm. Vừa dạy bơi vừa tán , quá !

      An An nghe mấy người họ chuyện khẽ lắc đầu cười, đúng là hai chàng này thể rời xa phụ nữ mà. Tiểu Vân gần đây cũng nhắc gì tới họ, lẽ nào Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng lại chuyển sang mục tiêu mới rồi? Haizz, xem ra Nhạc Vân đúng như Tiểu Vũ nhận xét, họp “khẩu vị” với hai người này.

      Mọi người thay đồ bơi, lúc bước ra thấy hai người này huýt sáo với ba . Ánh mắt của Tiểu Vũ rời khỏi người An An, cơ thể nhắn của được bộ áo tắm ôm gọn để lộ những đường cong tuyệt mỹ. mặc kệ hai tên kia, thẳng tới bên An An đưa xuống bể bơi.

      “Chà, tên này đúng là bủn xỉn, để cho bọn mình thưởng thức chút”. Vệ Tử Minh bất mãn phàn nàn, trong mắt tên ngốc này chỉ có An An, như vậy cũng tốt, để tâm đến hai em xinh đẹp này nữa. Sau đó mỗi người dìu cùng của mình xuống nước.

      Vừa chạm vào nước, toàn thân An An co rúm lại, ngờ nước lại lạnh như vậy, nắm chặt tay Tiểu Vũ hào hứng cười: “Woa, thiệt là , lâu lắm rồi em bơi”. Tiểu Vũ vuốt nước mặt , : “Hôm nay cho em bơi thỏa thích đấy”, xong còn hỏi đầy nghi ngờ: “Em có biết bơi đó?”.

      “Biết chứ, em là người miền Nam mà, đương nhiên là biết, từ hồi mười tuổi em biết bơi rồi”, An An đắc ý khoe.

      Tiểu Vũ nhìn ngờ vực, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi “ á? Nhìn giống như là biết bơi!”.

      “Vậy mình bơi thi . Đường bơi này chắc chừng trăm mét, từ đây tới kia, ai đến trước người đó thắng?”, An An thách đố.

      “Được thôi, vậy người thắng có quyền ra cầu, em thấy sao?”, Tiểu Vũ cười thầm trong lòng, đồ ngốc này lại muốn chui đầu vào rọ.

      An An nghiêng đầu : “Được”.

      Tiểu Vũ vỗ vai : “Thế này nhé, nhường em sải người, em bơi trước , nếu lại bảo chơi xấu”. An An thấy vẻ tự tin của liền đồng ý, xong, quay người áp sát vào tường bể bơi, Tiểu Vũ cũng theo ngay phía sau. thả lỏng tay, cả người phóng về phía trước, cố sức bơi.

      Tiểu Vũ mỉm cười, sau đó ra sức đuổi theo bóng người phía trước.

      An An bơi rất cừ, tốc độ hề chậm. Mặc dù lâu xuống nước nhưng động tác vẫn rất nhuần nhuyễn, cánh tay liên tục rẽ đường phía trước, đôi chân ngừng đạp nước phía sau, nhanh chóng tiến về đích.

      Tiểu Vũ vẫn vượt lên An An, giữ khoảng cáchnhất định, chờ đến lúc sắp về đích.

      Quả nhiên lúc gần đến đích, Tiểu Vũ đột ngột tăng tốc, thoáng chốc vượt lên trước mặt . An An thấy vậy trong lòng nôn nóng, càng cố sức bơi về phía trước.

      Đúng lúc An An sắp chạm tay đến tường bể bơi Tiểu Vũ thoải mái chạm đích. ngờ mình lại thua.

      An An thở hổn hển bám vào gờ tường : “ ăn gian, ràng là bơi nhanh nhưng cố ý bám phía sau, cuối cùng mới vượt lên”.

      Tiểu Vũ khẽ cười, tay bám vào thành bể bơi, tay vòng qua eo . Chỗ này nước sâu, hai người đều chạm chân tới đáy, “ chưa bao giờ là mình bơi quá chậm”, An An véo má láu cá này: “ cố ý để em thua mà”.

      Tiểu Vũ thấy có vẻ mệt liền đỡ về phía thang, sau đó đặt chân lên đấy, tay bám vào tay nắm, còn tay vòng ôm lấy eo An An: “Dĩ nhiên, là cố ý đó”. Tiểu Vũ cũng giấu giếm, vốn dĩ muốn thua.

      An An làm mặt giận đẩy người : “Đâu thể thế được!”.

      Tiểu Vũ cười, vội ôm ghì lấy dỗ dành: “Đừng giận nữa, cùng lắm lần sau để em thắng”. “Em vốn thể thắng được, vậy mà còn như thế..An An vẫn còn phụng phịu.

      Tiểu Vũ nhìn đôi môi hồng cong lên của , mi mắt đọng vài giọt nước, trông đáng . kìm lòng được, cười khẽ rồi hôn lên môi , vợ giận rồi, ghê gớm quá .

      An An cố tình quay đầu , nhưng đôi môi của Tiểu Vũ cứ dính lấy rời. Để cảm nhận vẻ mềm mại của , tay lướt xuống phía dưới người , chiếc áo tắm mỏng bó sát cơ thể giống như lớp da thứ hai. Cơ thể Tiểu Vũ bỗng chốc nóng bừng, cảm giác này tuyệt.

      An An bị Tiểu Vũ hôn đến nỗi mê muội, chỉ có thể tựa sát người vào tường, ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu của , phần cơ thể được vuốt ve bắt đầu nóng lên đầu óc hoàn toàn mụ mị.

      Tiểu Vũ ôm chặt lấy , ép sát hai cơ thể vào nhau, lại mặc đồ bơi dầm mình trong nước, cảm giác mê hoặc. Trong lòng có chút hối hận, chầm chậm ngẩng lên nhìn chằm chằm vào , thầm: “An An, mình về nhà ”.

      An An từ từ mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt đầy ắp ham muốn của , còn có thể cảm nhận bộc phát của , dù vậy vẫn trả lời rất khó khăn: “Nhưng mình vừamới tới. Bây giờ về... ..

      Tiểu Vũ lại cúi thấp xuống hôn , miệng vẫn thôi lẩm bẩm: “Đúng nên bơi, chẳng bằng làm đôi uyên ương bơi ở nhà”.

      An An cười khẽ đẩy vai Tiểu Vũ, tên quỷ này, đúng là làm người ta bực mình.

      Cả bọn bơi đến mười giờ tối mới về, Tiểu Vũ lúc nào cũng ôm chặt lấy An An, ánh mắt luôn giục nên về sớm. Còn hai người kia chỉ mải liếc mắt đưa tình với mấy em của họ, xem ra tiến triển rất tốt.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 83 - Cầu hôn
      Dạo gần đây Tiểu Vũ luôn cảm nhận được niềm vui thường trực của An An, nhưng vẫn muốn người con này có thể sống hạnh phúc hơn và quên hết mọi muộn phiền. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi tắn và cả những giọt nước mắt xúc động của , là trong lòng lại thấy mãn nguyện, ra cảm giác khi toàn tâm toàn ý chăm sóc cho người lại tuyệt đến vậy. Có thể cùng chia sẻ niềm vui, hạnh phúc, điều đó khiến bản thân cũng vui theo.

      muốn mang đến cho An An những điều tốt đẹp nhất, nhưng lúc nào cũng có cảm giác chưa đủ. Vũ Minh biết muốn điều gì, dù chưa từng ra.

      Hôm đó gọi điện về nhà, đúng lúc vừa thức dậy nên nghe được toàn bộ lời , muốn khó xử, nên giả vờ như nghe thấy, bởi vì muốn vấn đề này khiến cảm thấy đây là gánh nặng. Kỳ thực, An An biết rằng, trong lòng đãmuốn điều đó từ lâu, tại sao phải lo người khác nghĩ gì, điều quan trọng nhất là bản thân mình muốn hay . Đúng, muốn, muốn mang đến cho thứ hạnh phúc viên mãn.

      Hôm nay lại là buổi sáng chủ nhật trong lành, nhìn cảnh sắc bên ngoài tươi sáng, Tiểu Vũ mỉm cười, An An, mang đến cho em điều bất ngờ.

      An An mơ hồ bị Tiểu Vũ kéo , đôi mắt còn ngái ngủ bước lên taxi, đầu óc 1TLƠ màng, Tiểu Vũ vừa cái gì? Sáng sớm thế này mà công viên ư?

      Tiểu Vũ ôm đầy thương, gần đây công việc chồng chất, chỉ cần nằm xuống giường là An An vật ra ngủ, khiến cho dù muốn ôm cũng nỡ phá giấc ngủ ngon lành của .

      lát sau hai người đến trước công viên, Tiểu Vũ khẽ vỗ vào má , thầm gọi: “An An, tỉnh dậy nào”. An An khẽ mở mắt ra, chậm chạp bước theo xuống xe, cả người nằm trong vòng tay , mắt vẫn nhắm chặt.

      Tiểu Vũ cười, khéo chốc nữa lại sợ đến nỗi đêm nay ngủ được ấy chứ.

      Tiểu Vũ nhìn An An có vẻ vẫn chịu mở mắt, rốt cuộc đành dùng tuyệt chiêu. khẽ nâng mặt lên, nhènhẹ đặt nụ hôn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Cuối cùng An An mới mở mắt vì bị ngạt thở, lúc này Tiểu Vũ mới chịu buông ra, khẽ liếm môi đầy đắc ý.

      An An thở hổn hển, nhìn ngó xung quanh biết đây là đâu. Hồi lâu sau mới sực tỉnh, nhớ ra Tiểu Vũ đến công viên, mà mới sáng tinh mơ đến công viên làm gì? Xa xa mấy cụ già vẫn còn tập quyền.

      liền hỏi: “Tiểu Vũ, đến đây sớm thế này để làm gì?”, Tiểu Vũ nháy mắt vẻ bí mật trả lời: “Dần em chơi chút mà”.

      kéo bàn tay bé của sâu vào trong công viên, lòng thầm nghĩ, biết hai tên kia chuẩn bị xong chưa? Sao giờ này còn chưa thấy nhắn tin tới?

      Càng vào trong người qua lại càng ít, lâu lắm rồi dậy sớm thế này, An An liền hít hơi sâu, khí trong công viên tuyệt.

      Tiểu Vũ thấy điện thoại rung liền lấy ra xem, sau đó nhắn tin trả lời: “Hai người rút trước . Cảm ơn nhiều!”.

      Trong lòng vui vẻ quay sang An An, này vẫn say sưa với tinh khiết của buổi sớm, càng đắc ý, bảo đảm là chút nữa thôi em còn vui hơn cả bây giờ.

      dắt đến hàng cây bên cạnh, nhìn xungquanh thấy bóng dáng hai tên kia đâu. Chú ý quan sát lúc mới thấy dấu hiệu cái cây gần đấy.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, kéo tay An An đến đó, rồi cúi thấp đầu xuống, với giọng đầy nghiêm túc: “An An, em có thích đến công viên buổi sớm thế này ?”, An An vui vẻ cười: “Thích, rất tuyệt”.

      “Vậy.. cố ý kéo dài câu , ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt : “Mình cùng chơi trò được ?”.

      An An vừa nghe thấy môi cong lên: “ lại bày trò gì thế hả”, nét mặt nhìn đầy hoài nghi. Mồi lần nghe Tiểu Vũ chơi trò chơi là thế nào cũng bị lừa.

      Nhìn vẻ nghi ngờ đó, nhịn được cười, trán khẽ cụng vào trán rồi đặt nụ hôn lên đó: “Hôm nay trêu em nữa, nếu còn làm chuyện đó em cứ phạt , được nào?”.

      ?”, vẫn còn hơi băn khoăn, nhưng nhìn cách hết sức chân thành của liền tin, gật đầu đồng ý.

      Tiểu Vũ mừng thầm xoay người An An để đứng cạnh cái cây. Sau đó mở nút màu đỏ cây, từ từ nhàng lấy ra sợi dây mảnh buộc vào ngón áp út bàn tay phải của . “Hôm nay chúng ta chơi trò thầngiao cách cảm”, vẻ bí hiểm.

      An An tò mò nhìn sợi dây, hỏi: “Thần giao cách cảm? Chơi làm sao?”.

      Tiểu Vũ buộc nút thắt, khẽ giật giật để thử, sau đó ngước đầu lên rất nghiêm túc: “ trốn ở chỗ nào đấy, còn em theo sợi dây này tìm , ngón áp út là ngón gắn liền với trái tim, nếu như có thể cảm nhận được đứng ở đâu đợi em, nhất định em tìm thấy được ”. An An khẽ bật cười, sao lại nghĩ ra được cái trò này chứ, nhưng nó có vẻ khá thú vị.

      Tiểu Vũ nhắc cẩn thận, bởi vì sợi dây này rất mảnh, nếu bị đứt thần giao cách cảm của bọn họ cũng đứt theo. An An gật đầu, Tiểu Vũ khẽ hôn lên mặt sau đó quay người về rừng cây đằng sau rồi dần dần mất hút.

      An An hồi hộp chờ đợi, ánh mắt dán chặt vào sợi dây buộc ngón tay, thứ này có thể giúp tìm được Tiểu Vũ ? Cảm giác điện thoại khẽ rung, lấy ra xem, Tiểu Vũ OK rồi.

      nhàng đưa tay phải lên, sợi dây khẽ rung. hồi hộp phấn khích, lần theo nó về phía rừng cây , chầm chậm từng bước cảm nhận sợi dây khẽ giật.

      Trước mắt là khoảng đất trống, đối diện là cănnhà màu hồng hai tầng, hình như là khu biệt thự của công viên. Sợi dây lại khẽ giật, theo hướng dẫn của nó tiến thẳng về phía căn nhà.

      Đột nhiên từ đằng xa, từ trong căn phòng trước mặt phát ra luồng sáng, chiếu thẳng xuống chói lòa. An An nheo mắt nhìn về phía đó, nơi đấy hình như có tấm kính phản xạ đẩy ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến nhìn . Bất thình lình ngón tay bị giật mạnh, lẽ nào Tiểu Vũ ở đó? từ từ bước lại gần, bồng chuông điện thoại vang lên báo tin nhắn, đứng lại lấy nó ra, màn hình xuất dòng chữ: “Giơ tay lên!”. An An bật cười, biết còn giở cầu gì nữa đây?

      Tuy nhiên vẫn nghe lời, đưa tay có sợi dây lên đầu, cảm giác nó càng lúc càng chặt khiến có chút lo lắng, phải chăng kéo dây, liệu nó đứt sao.

      Nhìn mãi vẫn nhận ra đâu là điểm cuối, chỉ thấy luồng sáng đó chợt lóe lên, nhưng từ đằng xa thể nhìn được.

      Trong lòng hồi hộp đợi xuất . Cuối cùng An An nhìn thấy có thứ gì đó trượt theo sợi dây đến. càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, càng ngày càng gần, càng ngày càng , cuối cùng nó theo sợi dây nhàng xỏ vào ngón tay . An An ngẩn ra, bàn tay bất động, trái tim loạn nhịp, đầu óc quay cuồng, thể tin nổi những gì diễn ra trước mắt. Bàn tay còn lại đưa lên miệng, kinh ngạc thừ người đứng đó, cảm thấy lệ trong mắt mình càng lúc càng đầy lên, trái tim như được niềm vui bất ngờ này lấp đầy.

      Rất lâu sau, vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Lúc này, Tiểu Vũ mới lặng lẽ bước đến bên cạnh, trong lòng vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của An An, nhàng ôm vào lòng, nắm chặt lấy cánh tay vẫn còn giơ lên kia. An An giờ mới hơi nhận thức được, nhưng trái tim và đầu óc vẫn bị ngạc nhiên này làm cho đông cứng thốt ra được lời nào.

      Tiểu Vũ khẽ cởi nút thắt ngón áp út ra, sợi dây nhàng rơi xuống, sau đó đẩy chiếc nhẫn vào sát trong ngón tay, đầy trìu mến: “Lúc này em tìm được rồi, cũng nhận chiếc nhẫn của , vậy em có đồng ý lấy ?”.

      Giống như vừa bị chấn động bởi vụ nổ làm cho đầu óc An An xây xấm, trái tim như bị ai đó bóp chặt khiến hít thở thông.

      Tiểu Vũ rơm rớm những giọt nước mắt hạnh phúc nhìn đứng ngẩn ra, sau đó khẽ cười kề sát vào tai : “An An, lấy nhé!”. An An nhàng nhắm mắt lại, dòng lệ cuối cùng cũng lăn mặt, thể suy nghĩ được gì về niềm hạnh phúc bất ngờ này, trong đầu chỉ còn câu của . Lấy , lấy , thanh vọng ra ngày lớn hơn, nhiều hơn, dội vào trái tim . rất muốn , nhưng thể nào cất thành lời.

      Tiểu Vũ ôm chặt : “An An, lấy nhé, nhất định thương em!”.

      An An nằm gọn trong lòng , trái tim đập liên hồi. Đúng thế, cần phải lưỡng lự, chỉ cần lấy , Tiểu Vũ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của ! Hạnh phúc của cả đời này!

      An An ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn vào gương mặt xúc động của , khẽ gật đầu.

      “Yeah”, Tiểu Vũ vui mừng nhấc bổng lên xoay mấy vòng, cảm giác cả thế giới như quay theo, quá hạnh phúc.

      Mãi lâu sau Tiểu Vũ mới chịu dừng lại đặt An An xuống, vẫn ôm chặt, hôn thắm thiết lên môi . Cuối cùng An An đáp trả lại tình của .

      Rời khỏi đôi môi , An An hổn hển nhìn gương mặt đầy phấn khích đó, con tim tràn ngập niềm vui. Tiểu Vũ vui mừng đột ngột buông ra, chạy về phía khác hét lên: “Vu An An đồng ý rồi! ấy đồng ý lấy tôi!”.

      An An đưa tay che miệng, nhìn rồi ngó nghiêng xung quanh, thể để người khác nhìn thấy cái gã điên này. Tiểu Vũ hét xong lại chạy bổ về, ôm chặt vai , thở dốc : “An An, hôm nay mình đăng ký !”.

      Trời ạ, đúng là điên mất rồi! An An cười, nựng mặt : “ điên rồi, hôm nay làm sao mà đăng ký được?”.

      cười bí , giống như làm ảo thuật rút từ trong túi quần ra hai quyển sổ màu đỏ, sổ hộ khẩu! ngạc nhiên, mắt mở trừng trừng, thể nào!

      làm xong lâu rồi, chỉ cần em đồng ý nữa thôi!”, Tiểu Vũ cười đắc ý, chuyện này, sớm nghĩ đến rồi.

      do dự: “Nhưng... nhưng, em vẫn chưa với gia đình, còn ? Làm sao lấy được sổ hộ khẩu?”. An An tuôn ra loạt câu hỏi với ngỡ ngàng.

      “Chuyện này em phải lo, chúng ta muốn sống cùng nhau, bây giờ hay sau này với mọi người có gì khác nhau sao? quan tâm, giờ mình thôi, đợi được nữa rồi!”.

      Sau đó, Tiểu Vũ kéo háo hức chạy ra ngoài. Nhìn mái tóc mềm mại của lướt trong gió, trái tim ngập trànhạnh phúc, hoàn toàn bị chinh phục rồi, cứ thế chạy theo , tay nắm chặt tay. còn do dự điều gì, cần suy nghĩ nữa, đây chính là hạnh phúc, nó trong tầm tay, niềm hạnh phúc thuộc về .

      Hai người chạy thẳng về phía phòng công chứng, nhìn thấy Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đứng đợi ở cổng, kìm được nước mắt, ra, ra Tiểu Vũ chuẩn bị mọi thứ từ sớm. như tạo ra cái bẫy hạnh phúc bí mật, làm sao có thể thoát được, thể thoát được, thể thoát được, chỉ có thể cùng nhảy vào hạnh phúc. An An vui mừng vừa khóc vừa cười.

      Tiểu vũ ôm chặt lấy , khẽ đấm vào vai hai người bạn: “Cảm ơn người em!”.

      Hai người kia nhìn đôi uyên ương trước mặt trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Đúng vậy, người hạnh phúc là người đạt được điều mình muốn.

      Cuối cùng họ cũng đăng ký xong, Tiểu Vũ vui mừng ôm ghì lấy An An, cuối cùng có thể mang người đẹp về rồi.

      Chương 84 - Chúc mừng


      Cho đến khi ngồi vào xe, An An vẫn cho rằng đây là giấc mơ, nhớ lại lúc nãy mới cầm tờ giấy kết hôn, tấm hình hai người cười trong hạnh phúc, thấy quá đột ngột, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

      Ngẩn ra cười quay sang nhìn Tiểu Vũ, vẫn chưa dám tin: “Tiểu Vũ, chúng ta ...?”. Tiểu Vũ nựng mặt cười: “Đừng nghi ngờ gì nữa. Em nhìn xem, giấy tờ bằng chứng ràng của nhà nước cấp đây, thuộc về em rồi! Haha, em phải có trách nhiệm, được ỷ lại đâu đấy”.

      ngốc này, sao đến giờ này còn chưa tỉnh. May là cho cơ hội để do dự, nếu chẳng biết đến khi nào mới có thể lừa về nhà mình. Tiểu Vũ bật cười, mặc kệ, dù sao giờ có hối hận cũng được nữa rồi, chạy thoát đâu. kìm được ôm chặt lấy , bà Lục à, haha, An An của , chỉ cần nghĩ tới thấy vui phát điên lên được.

      An An bị ôm vào lòng, siết chặt đến nỗi cảm giáclồng ngực như muốn dính sát vào trái tim mình. Họ thực kết hôn rồi, nhận thức này phá vỡ mọi thứ gọi là lý trí. Dù có do dự và hoang mang ra sao cũng cho bất kỳ cơ hội nào để từ chối, chính bản thân cũng đủ sức phản kháng. rất muốn, rất muốn được kết hôn cùng . Nụ cười rạng rỡ nở dần gương mặt An An, đưa tay ôm chặt lưng , hạnh phúc : “Tiểu Vũ, em !”.

      Tiểu Vũ hơi buông ra, ánh mắt đầy dịu dàng, chầm chậm kề sát môi : “ cũng em, bà xã à!”.

      Bà xã, đúng thế, cười hạnh phúc: “Ông xã của em!”. muốn hét to để cho toàn thế giới biết để chia sẻ niềm hạnh phúc này với mình.

      Người tài xế ngồi phía trước im lặng lắng nghe những lời âu yếm họ dành cho nhau, cuối cùng nén được tò mò: “Hai bạn mới đăng ký kết hôn à? Tôi thường chở những cặp mới kết hôn, trông ai cùng ngây ra dám tin đó là ”.

      Tiểu Vũ ôm An An vui vẻ trả lời: “Vâng, cuối cùng chúng tôi kết hôn rồi”.

      “Ồ, nhìn hai bạn thế này nhất định rất hạnh phúc”, người tài xế nhìn qua cửa kính thấy hai người ôm nhau cười cũng vui vẻ chúc phúc cho họ. “Nhất định là thế rồi!”, Tiểu Vũ cảm kích càng ôm chặt An An hơn, mỉm cười, lên tiếng: “Cảm ơn bác!”.

      Hai người nhìn nhau, bao nhiêu người chúc mừng thế này, tình của họ lại nồng nhiệt thương nhau đến thế, con đường họ chắc chắn thuận lợi.

      Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn qua cửa kính thấy chiếc taxi đằng sau bám sát. Họ mời Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cùng đến Greenery ăn mừng, vì hôm nay hai người họ lập công lớn.

      Xe giảm tốc độ rồi dừng lại trước nhà hàng, Tiểu Vũ trả tiền bước xuống xe, vòng sang bên mở cửa cho An An, dìu xuống. An An mỉm cười, chu đáo. Tiểu Vũ ôm vào lòng, cằm tì sát vào đầu , chỉ muốn mãi thế này, người con thương nhất!

      Ngoái đầu thấy hai người kia xuống xe, ánh mắt đầy ghen tỵ nhìn bọn họ.

      “Người em, hôm nay tôi phải ăn những món đắt nhất!”, Vệ Tử Minh vừa mở miệng khách sáo.

      “Haha, thành vấn đề, hôm nay cậu cứ thoải mái lấy thẻ của tôi mà tiêu, hết tôi còn cái khác”, Tiểu vũ vui vẻ khẽ đấm vào vai cậu ta, quả rất cảm động về nhiệt tình của họ. Bốn người vui vẻ bước vào trong.

      Quả nhiên, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng chẳng khách sáo cầm ngay lấy thực đơn, gọi những món đắt nhất, sau đó còn kéo người phục vụ khác lại hỏi loại rượu vang đỏ ngon nhất ở đây là năm nào.

      Tiểu Vũ để mặc bọn họ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn An An. nhìn lại, nắm chặt lấy tay , gương mặt tỏa sáng bởi nụ cười môi, họ cứ thế thầm tình tứ với nhau.

      Sau khi dặn dò nhân viên phục vụ xong, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng chịu nổi cảnh hai người này âu yếm lộ liễu quá mức, liền nhắc: “Này, hai người âu yếm cũng phải nghĩ tới hai bọn tôi chứ. Cứ trêu ngươi thế sao chịu nổi hả?”. Vệ Tử Minh giọng hết sức “du côn”.

      “Cậu ghen tỵ à, thế cũng tìm !”, Tiểu Vũ vờ cố ý thách thức.

      Vệ Tử Minh vẻ sầu não: “Người em à, chẳng phải nhờ hai đứa tôi giúp chuẩn bị từ tinh mơ, An An đâu có dễ bị mắc lừa nhanh thế, haha”, cậu ta cũng chịu thua liền trả đũa.

      “về việc này, quả vô cùng cảm ơn hai cậu”, Tiểu Vũ nhớ đến vất vả của họ dậy từ rất sớm để giúp chuẩn bị, trong lòng đầy cảm kích. An An ngạc nhiên nhìn hai người: “Các ? Ai nghĩ ra chuyện này?”, rồi quay sang Tiểu Vũ: “Nhất định lại là con người tinh quái này rồi”, chỉ có mới nghĩ ra chuyện bất ngờ này.

      sao mà giỏi vậy được, chỉ là thấy người khác quảng cáo thế nào học theo thế ấy! Chẳng phải là rất đẹp sao!”, Tiểu Vũ đắc ý hôn lên mặt : “Điều quan trọng nhất là em thích...”.

      An An ngượng ngùng cúi đầu cười khúc khích: “Làm người ta cứ ngẩn ra”.

      Tiểu Vũ nghe thấy thế liền : “ thích em ngẩn ngơ, ngốc nghếch thế đấy, nhưng lại là người dịu dàng nhất”.

      “Lạy hai người đó, tha cho bọn này ”, Vệ Tử Minh chịu nổi nữa, nét mặt lộ vẻ đau khổ.

      Tiểu Vũ trừng mắt với cậu ta, cái tên này đúng là làm hỏng bầu khí.

      An An khẽ cười: “Đúng rồi, cảm ơn các rất nhiều”, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, quay mặt sang nghi hoặc hỏi Tiểu Vũ: “Làm sao lấy được hộ khẩu? với người nhà rồi à?”. vẫn lo lắng, gia đình Tiểu Vũ phản đối gì sao?

      “Hai ngày nay về muộn như vậy là vì lấy cái thứnày đây”, Tiểu Vũ cười giải thích: “ với họ, công ty cần làm tài khoản nên cần bản chính sổ hộ khẩu. Ban đầu họ cũng tin, nhưng sau đó vì bị quấy rầy nhiều quá đành đưa ra”. Trời ạ, với gia đình thế sao?

      An An thể tin được trừng mắt nhìn : “Vậy chẳng phải là vẫn chưa sao?”.

      Tiểu Vũ vỗ về: “Đừng lo, họ chẳng quan tâm cưới ai đâu, chỉ để tâm đến chuyện có tìm họ để xin tiền hay thôi”. cười mỉa mai.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng nghe thấy liền ngẩng lên quay sang nhìn. ngờ gia đình Tiểu Vũ lại phức tạp như vậy.

      An An vẫn lo lắng: “Nhưng...”, Tiểu Vũ liền đặt lên môi nụ hôn, mãi sau mới buông ra: “Được rồi, đừng lo lắng nữa, cha mẹ em bên đó tối nay về, mình gọi điện báo, được nào? tin là nhất định cha mẹ em thích , bảo đảm đó”.

      Trời, hai người đối diện ngồi nghe mà sững người. Tên Tiểu Vũ này cũng lợi hại , dám tiền trảm hậu tấu, chẳng cho ai, vô tình họ trở thành người đầu tiên biết chuyện kết hôn của và An An.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 85 - Đối chọi


      Bốn người vui vẻ dùng bữa, tất cả đều vì niềm hạnh phúc bất ngờ này.

      An An lúc nào cũng giữ nụ cười môi. Khẽ huých vào người Tiểu Vũ ý muốn ra phòng vệ sinh, liền nắm lấy tay , dịu dàng hỏi: “Cần cùng ?”. An An khẽ đập vào tay , nguýt: “ cần”. Tiểu Vũ nghiêng người để bước ra, sau đó ngước lên nhìn trừng trừng vào vẻ mặt mờ ám của hai người đàn ông trước mặt. Họ cười ra tiếng, tên tiểu tử này coi như xong rồi, vừa rời An An cái là nơm nớp lo sợ, hahaha.

      An An rửa tay xong bước ra. Chồ ngồi nằm ở góc đối diện, muốn về đó phải men theo hành lang qua đại sảnh. Đột nhiên, giọng nũng nịu vang lên làm chú ý: “Em mặc kệ, em muốn ăn cái này. Muốn bây giờ”. An An khẽ cười, con bây giờ đều ghê gớm. Người con trai dường như phải dỗ hồi, thanh đó khiến An An lặng người, thể trùng họp như thế, đầu tê dại. “Được rồi, được rồi, giờ mua cho em, đừng giận, được nào?” An An dám quay người lại, nín thở vội nhanh về phía trước, muốn rời khỏi chỗ này, muốn gặp lại ta, muốn, đặc biệt là giây phút này.

      Nhưng ông trời lại nghe lời cầu khẩn của . Từ đằng sau vọng lại tiếng gọi lớn, giọng quen thuộc, nhưng với , giờ nó như ma ám vậy: “Vu An An?”. dừng bước, ngược lại càng nhanh hơn để thoát khỏi hành lang này, thoát khỏi tầm mắt của ta.

      Nhưng chưa chạy được mấy bước cánh tay nắm chặt lấy tay , đến phát đau. “Vu An An, tôi gọi , nghe thấy ?”, vẫn là cái giọng thô lỗ ấy, chẳng thay đổi gì.

      Hồi lâu, An An hít hơi sâu, trấn tĩnh quay người, nhìn vào gương mặt mà chẳng muốn gặp lại - Viên Thư Minh, người mà từng cho rằng có thể cùng mình qua mọi cay đắng cuộc đời, bây giờ rốt cuộc chẳng còn liên quan gì đến nhau cả.

      “Vui lòng bỏ tay tôi ra!”, bình tĩnh nhìn ta, bây giờ chẳng cần phải sợ hãi, ta hoàn toàn còn liên quan đến nhau nữa.

      chạy cái gì? nghe tôi gọi hả?”, Viên Thư Minh tức giận nắm chặt tay .

      “Bỏ ra”, An An cố kiềm chế cơn tức giận. Tại sao thể coi con người này như kẻ qua đường kể từ khi ta chọn cách làm tổn thương chứ? Quay đầu nhìn vào hành lang, có chút lo lắng, dùng dằng thế này làm kinh động đến Tiểu Vũ, “Tôi và chẳng còn gì nữa rồi, vui lòng bỏ tay tôi ra”.

      bảo tôi bỏ là tôi phải bỏ sao?”, Viên Thư Minh cười lạnh lùng: “Trước nay tôi luôn là người ra lệnh, biết sao?”.

      An An tức giận giằng ra, muốn thoát khỏi cánh tay siết chặt của ta. Nhưng Thư Minh buông tha dễ dàng vậy, ta còn cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên gí sát đầu lại nhìn : “Hôm nay trông dường như giống mọi ngày?”. An An vội cúi người né tránh: “Bỏ ra!”, ánh mắt lướt qua cánh tay ta rồi liếc về phía sau, cười nhạt: “ bỏ ra, bạn mới của nổi điên đấy”.

      Quả nhiên, Viên Thư Minh chột dạ, khẽ liếc về phía sau, tuy thấy ai nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, liền đứng cách ra chút, tay vẫn túm chặt lấy tay . “Hừ, xem ra sau khi chia tay chẳng có ai, nên phải cố tình trang điểm cho đẹp để tìm cơ hội khác”, ta cợt nhả, ánh mắt bắt đầu suồng sã, “Nếu như muốn quay lại vanxin tôi ! chừng tôi nể tình chúng ta chung sống với nhau sáu năm qua mà suy nghĩ lại”, Thư Minh cười nham hiểm.

      An An muốn tát vào mặt ta mấy cái, nghĩ mình là ai mà cho rằng sống nổi nếu thiếu ta. An An vừa định dùng sức để thoát khỏi gã đàn ông đê tiện này từ đằng sau vọng đến tiếng quát tức giận.

      “Bỏ cái tay thối của mày ra”, An An vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tiểu Vũ tức giận rảo bước về phía họ. An An liền khẽ gọi: “Tiểu Vũ”.

      Viên Thư Minh hoàn toàn ngờ An An còn cùng người khác tới đây, giọng ngang ngược, ánh mắt đầy vẻ coi thường: “Mày là thằng nào? Đây là chuyện của gia đình tao, đến lượt mày quản hả”.

      Tức khắc Tiểu Vũ bước tới nơi, giận dữ kéo tay An An ra khỏi tay ta, miệng gầm lên: “Tao bảo mày bỏ ngay tay vợ tao ra”, rồi ôm vào lòng chặt. An An ngả vào ngực , cảm nhận những thớ thịt của giật giật.

      Viên Thư Minh thấy tên con trai trước mặt ghì chặt lấy An An vào lòng, rồi lại nhìn tới cánh tay đỏ ửng của mình, đầu óc chết sững hồi lâu sau mới chợt tỉnh: “Vợ?”. ta dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặthoài nghi: “Ai là vợ mày?”. phải nhầm lẫn chứ, ai đấy?

      “Mẹ kiếp, dám đụng vào vợ tao lần nữa xem, tao cho mày nằm chết gí dưới đất giờ đấy”, Tiểu Vũ tức giận kiềm chế được lời .

      Viên Thư Minh cuối cùng cũng hiểu ra, ngạc nhiên gào lên: “Vu An An, làm gì thế này? Cái gì mà vợ? Khốn kiếp, hôm nay ràng đừng hòng bỏ ”.

      vừa định mở miệng bị Tiểu Vũ chặn lại, tức giận : “An An là vợ tao. Bà Lục, nghe rồi chứ? ấy cùng họ Lục với tao”. Thằng chết tiệt này, ngu như lợn.

      Viên Thư Minh càng phát điên, muốn xông tới giằng An An ra, nhưng bị Tiểu Vũ đấm vào thẳng mặt, cú đánh thương tiếc khiến ta loạng choạng ngã sát vào tường. “Muốn tao đánh cho trận nữa đúng ? Lần trước chắc chưa đủ đau hả?”, Tiểu Vũ xông tới gườm gườm.

      Viên Thư Minh ôm miệng, chầm chậm đứng dậy, ngước đầu nhìn chằm chằm mặt Tiểu Vũ: “Mày? Mày chính là cái thằng khốn lần trước?”, chả trách vừa rồi ta thấy mặt tên này quen quen, buổi tối hôm đó nhìn , câu vừa rồi làm ta tỉnh ra, quả nhiên chính là nó! Thù mới hận cũ, Viên Thư Minh điên tiết xông đến đánh Tiểu Vũ. An An sợ hãi muốn nhào đến ngăn lại, nhưng Tiểu Vũ kéo về phía sau, trực tiếp đón cú đánh, chân đá mạnh vào đùi, tay chặt mạnh vào bả vai ta. Viên Thư Minh đau đớn la hét ôm tay quỳ phục dưới đất.

      Cuộc đánh nhau của họ làm kinh động rất nhiều người, khách trong cửa hàng tò mò tụ tập lại hành lang, con đường hẹp giờ đầy kín người, nhưng chẳng ai xảy ra chuyện gì.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng chạy tới, thấy Viên Thư Minh quỳ dưới đất, còn Tiểu Vũ đứng trước mặt tên đó, An An đứng dựa sát vào tường. Tức khắc hai người hiểu ra, xông tới, đứng bên cạnh Tiểu Vũ: “Hôm nay lại đụng thằng này rồi, có muốn nếm lại vị bị đánh hội đồng ?”.

      Từ phía khác, chạy đến, nhìn thấy Viên Thư Minh phủ phục dưới đất liền kêu lên kinh hãi: “Minh Minh, sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Mấy người này là ai?”. Viên Thư Minh đau đớn trừng mắt nhìn An An, nghiến răng nghiến lợi, chẳng thèm để ý đến vừa rồi.

      Tiểu Vũ vội đến bên An An, ôm chặt vào lòng vỗ về: “ sao rồi”, nhấc cánh tay vừa rồi bị tên khốn kiasiết chặt, quả nhiên nó bị hằn lên, liền tức giận muốn quay lại dạy cho tên khốn đó trận nữa. An An vội kéo : “Em sao, đấy, sao mà!”. Tiểu Vũ cố nén cơn tức giận, nhàng đưa cánh tay đó đặt lên môi khẽ hôn, miệng còn lẩm bẩm: “Có đau ?”, lúc ngẩng lên nhìn An An, ánh mắt dịu dàng trở lại. An An khẽ cười: “ đau, mà”, dịu dàng vuốt mặt Tiểu Vũ, an ủi để bớt lo lắng.

      Mọi người xung quanh dường như hiểu ra tình, bàn tán xôn xao, chắc là cái tên đàn ông ngồi gục kia trêu vợ người khác nên mới bị chồng người ta dạy cho trận, “Đáng đời, yên lành chòng ghẹo vợ người khác”, xong ai nấy dần dần tản .

      Viên Thư Minh ôm cánh tay, trừng mắt nhìn đầy căm hận, chúng dám ngang nhiên thể âu yếm với nhau trước mặt mình, cơn uất ức càng lúc càng bùng lên. ta đứng bật dậy xông tới trước mặt An An chỉ thẳng vào mặt Tiểu Vũ hỏi: “Người này rốt cuộc là ai?”. ta vẫn tin, làm sao mà lại kết hôn nhanh như vậy.

      An An quay sang nhìn gương mặt giận dừ đó, nắm chặt lấy tay Tiểu Vũ, ngả vào lòng , khẽ bật cười chắc nịch: “ ấy là Lục Vũ Minh, chồng tôi”.

      Viên Thư Minh sững sờ nhìn An An, miệng há hốc kinhngạc, lắp bắp : “ thể nào, tuyệt đối thể nào!”. Rồi đột nhiên ta trừng mắt lên quát: “Mẹ kiếp, dám cắm sừng tôi à? có phải vì tên này mà chia tay với tôi ?”.

      An An hề sợ hãi, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi chỉ cho mỗi người chúng ta con đường để thôi, giờ đây ai cũng có lựa chọn mới chẳng phải rất tốt sao?”. Ánh mắt hướng ra phía sau nhìn người con kia, ta có đơn bao giờ đâu.

      Tiểu Vũ hất cánh tay Thư Minh chỉ vào mặt mình ra, trừng trừng nhìn ta: “Tốt nhất là mày nên biến , tao bảo đảm là hôm nay mày bước ra khỏi đây đâu”. Chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt ấy là điên tiết rồi. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng xông đến, tiến gần lại người Viên Thư Minh.

      Viên Thư Minh vẫn muốn cương nhưng kia vội lao tới: “Minh Minh, mình mau về thôi! Họ là làm đó”, rồi vội vã gắng kéo ta .

      Viên Thư Minh cam tâm nhìn hai người đó ôm ghì lấy nhau, miệng hăm dọa: “Vu An An, tôi với chưa xong đâu! nhớ đấy!”. Mặc dù bị kia kéo nhưng ta vẫn ngừng chửi bới.

      Nhìn cái tên chết tiệt khuất dần khỏi tầm mắt, Tiểu Vũ mớithở hắt ra. Nếu An An ở đây cho tên đó thêm trận, lần này cho ta nằm gục cả tuần cũng dậy nổi.

      Cảm thấy có bàn tay mơn man lên mặt, mới quay lại cúi xuống nhìn ánh mắt lo lắng của An An. Trong lòng đầy thương cảm, vội ôm vào lòng, khẽ hôn lên môi, mắt, bờ mi, miệng thầm an ủi: “Đừng sợ, sao rồi”. nên để cho người con của mình lo lắng, nhất định rất sợ khi thấy nóng giận thế này.

      An An khẽ nhắm mắt lại, lông mi hơi run run, giọng cũng được bình tĩnh: “Em chỉ muốn sao, biết nào?”.

      Tiểu Vũ biết lo tên khốn họ Viên đó đến gây với . Sợ cái gì chứ, nếu dám đến lại dạy cho tên Thư Minh kia trận như vừa rồi. Nhưng để An An phải bất an thế này, cũng đành lòng, khẽ vỗ lưng an ủi: “Ngoan, ngoan nào, lần sau nếu gặp ta, tránh xa, được nào? sao, đấy, đừng lo”.

      An An ghì chặt lấy , lòng dần nhõm trở lại.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng theo: “Chúng tôi thường xuyên để mắt đến cậu ấy, tuyệt đối đểTiểu Vũ xảy ra chuyện gì đâu. An tâm !”. An An khẽ cười gật đầu, cũng may là còn có họ.

      ngờ rằng lần ăn mừng hạnh phúc này lại đụng phải tình huống trớ trêu đến vậy. Nhưng có lẽ trước sau gì cũng phải đối diện, chi bằng gặp sớm còn hơn. Chẳng phải hai người họ vượt qua bao trở ngại và khó khăn, mới đến được với nhau đấy sao? Con đường tương lai còn dài, chỉ cần có tình , tất cả trở nên tốt đẹp, nhất định là vậy!


       Chương 86 - Giả vờ


      Hai ngày nay, mặc dù Tiểu Vũ liên tục an ủi để An An -yên tâm nhưng vẫn bồn chồn yên. Buổi chiều tan làm, gọi điện đến nhà họ Viên, muốn tự mình giải quyết chuyện này, nếu còn lo lắng và cũng muốn Tiểu Vũ bị bất cứ tổn thương nào.

      Lúc này Viên Thư Minh vẫn chưa về nhà. Quả nhiên, người bắt điện thoại là bà ta. “A lô”, An An hít hơi sâu, trấn tĩnh : “Là cháu, Vu An An”.

      Giọng từ đầu dây bên kia ràng chùng hẳn xuống: “Có việc gì?”.

      “Cháu muốn gặp dì, dì có thể ra ngoài chút được ?”, An An cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Hừ, lúc này còn làm ra vẻ tự cao tự đại, nếu phải vì Tiểu Vũ còn lâu mới dây dưa đến người nhà họ Viên.

      “Có việc gì mà thể điện thoại?”, bà ta xưa nay vốn chẳng để ý đến , giọng có vẻ sốt ruột muốn cúp máy. “về chuyện của Viên Thư Minh”, biết, chỉ cần nhắc đến con trai ắt bà ta thể để ý. Quả nhiên là vậy, bà ta vội vàng hỏi, lộ sốt ruột: “Minh Minh làm sao?”.

      “Chúng ta gặp nhau rồi ”, An An lạnh nhạt , bà ta liền đồng ý.

      Nửa giờ sau, vẫn nơi quán cũ, hai người đàn bà lại ngồi đối diện nhau.

      Mẹ Viên Thư Minh vừa nhìn thấy An An xông tới hỏi: “Rốt cuộc Minh Minh làm sao?”, giọng đầy lo lắng.

      An An ngồi vào chỗ của mình, cười nhạt, trả lời thẳng vào câu hỏi của bà ta: “Gần đây có phải dì giới thiệu bạn cho Minh Minh?”. Mặt bà ta nghi ngờ, quái lạ, sao nó biết được chuyện này, bà ta cảnh giác lên tiếng.

      An An khẽ cười, tiếp tục : “Nếu như dì hy vọng con trai mình có thể cùng với người mà dì mong muốn sống cùng nhau, cháu nghĩ nên dùng chút áp lực để ta chống đối như trước nữa”.

      Cách duy nhất bây giờ là với mẹ ta. biết Viên Thư Minh phụ thuộc bà ta về kinh tế, tiền hằng tháng kiếm được chẳng bao giờ đủ cho ta tiêu xài, vẫn thường phải mượn gia đình, giờ lại còn có bạn . “Ý của là sao?”, bà ta hoài nghi. Đứa con này lại muốn làm gì đây, lẽ nào lạt mềm buộc chặt? được, bé Tiểu Quách lần này khó khăn lắm mới nhờ được người ta giới thiệu, là con của Cục trưởng cục thuế, vừa trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa cũng rất có cảm tình với Minh Minh. Tuyệt đối thể để con bé biết về tồn tại của An An, nếu chắc chắn hỏng chuyện.

      An An bình thản nhìn vẻ căng thẳng của bà ta, trong lòng cười mỉa. Người phụ nữ này đúng là cả đời chỉ biết quanh quẩn cạnh đứa con cưng của bà ta, nếu có người nào định phá hủy hạnh phúc của Minh Minh, bà ta nhất định giống như chim mẹ bảo vệ chim con, hung hãn nhe nanh múa vuốt về phía kẻ địch.

      “Cháu kết hôn rồi!”, An An bình tĩnh , nét mặt khẽ cười, đúng thế, giờ việc này ra cũng quen hơn, lấy chồng, trở thành bà Lục, rất hạnh phúc.

      Vẻ mặt bà ta hoài nghi: “?”, hai mắt mở to nhìn An An.

      Trong mắt bà ta dần dần lên vẻ khinh miệt, đúng là đoán chẳng sai, đứa con này tìm đại thằng nào đó để lấy. Chỉ thời gian ngắn sau khi chia tay kết hôn rồi, nhất định người đàn ông kia vừa già vừa xấu lại nghèo, nếu có ai muốn lấy đứa lớn tuổi, chẳng có chút nhan sắc nào, lại từng sống với người khácsáu năm rồi chứ. chừng con đàn bà này chẳng hề gì về chuyện sống thử với đàn ông sáu năm qua, nếu chỉ có thằng ngu mới đồng ý lấy nó. Bà ta luôn mong bao giờ phải gặp lại An An, đồng thời cũng mừng cho con trai mình còn dây dưa gì với nữa, là vạn phúc !

      Trong lòng khỏi vui mừng, mặt bà ta ra nụ cười khó hiểu: “ kết hôn rồi à? Vậy tốt rồi, cũng đúng, tuổi cao mà kết hôn ế còn gì”.

      An An cười thầm trong bụng, cần bà lo đâu, vẫn giữ vẻ bình tĩnh : “Chồng tôi biết chuyện quá khứ của tôi và Minh Minh, cho nên, hy vọng ta đừng quấy rầy tôi nữa”. An An cười khẩy, chính là muốn bà quản lý con trai mình tốt hơn đấy, nếu ta điên lên lại nguy hại đến Tiểu Vũ của tôi.

      Bà ta cuối cùng cũng hiểu ra, nghĩ rằng An An có chuyện cần giấu giếm nên mới cầu cứu mình, cố ý ngả người, dựa vào ghế, tay đặt lên mặt bàn gõ gõ: “Vậy à”, giọng kéo dài như suy nghĩ. An An cảm thấy buồn cười, ràng bà ta chỉ muốn biến mất trước mặt Minh Minh, vậy mà còn cố tình ra vẻ. “Chuyện này thành vấn đề. Minh Minh nhà tôi cần , cũng thể hại sau này trục trặc với chồng”, vẻ mặt bà ta mãn nguyện, mắt còn chóp chóp: “Được, tôi quảnchặt nó, hơn nữa giờ nó có bạn mới rồi, chắc cũng chẳng có thời gian để ý đến chuyện của đâu”.

      An An quyết định để cho bà ta chuẩn bị tinh thần chút: “Hai ngày trước, ta vô tình bắt gặp vợ chồng tôi, lúc đó Minh Minh nổi giận, cãi nhau với tôi ngay trước mặt bạn mới khiến ấy rất hoảng sợ”.

      “Hả? Chuyện xảy ra khi nào?”, bà ta hoàn toàn ngờ hai người gặp nhau.

      “Cách đây vài ngày, có khả năng là kia cảm thấy rất khó chịu”, An An giả vờ như biết gì. cũng đâu cố tình gây ra việc này, là tự ta muốn gây hấn với .

      “Có chuyện này sao? Vậy Tiểu Quách nhìn thấy rồi à? Nó có hỏi về quan hệ của hai đứa ?”, bà ta bắt đầu lo lắng. Nếu Tiểu Quách biết lần này lại bị nhỡ nữa à? Tuyệt đối thể, khó khăn lắm mới tìm thấy đứa con dâu ưng ý, nhất định thể để đứa đàn bà này phá hoại.

      “Tôi cũng , chỉ là tên Tiểu Quách đó hình như nhìn thấy rồi”, An An cười trộm, thử xem bà ta có biện pháp nào để quản con trai mình.

      “Thế được!”, bà ta lo lắng, phải nghĩ ra cách nào đó để Minh Minh còn dính dáng gì đến An An nữa. Côta kết hôn rồi, còn quan tâm làm gì chứ, người nhà họ Viên cũng chẳng nợ nần gì ta cả.

      “Đúng, tôi cũng sợ chồng tôi gặng hỏi chẳng biết trả lời sao”, An An vẫn giả vờ, gương mặt làm ra vẻ đáng thương.

      “Hừ, về nhà tôi tiệt đường trợ cấp trừ khi nó hứa gặp lại nữa”, bà ta biết cách để trị Minh Minh, dù sao thẻ tài khoản của ta cũng trong tay người phụ nữ này. “Tiểu Quách là tốt vậy mà chịu cư xử cho tử tế, làm mấy chuyện vớ vẩn đấy làm gì?”.

      An An cố ý vờ lo lắng hỏi: “Nếu Minh Minh nghe làm thế nào?”.

      “Nó dám nghe! Tôi cho nó về đây, xem có chịu được khổ ?” Bà ta thị uy, đứa con này biết tình hình nghiêm trọng thế nào, nếu như Tiểu Quách biết được quá khứ của nó, mọi chuyện chắc chắn hỏng bét. Tuyệt đối được, đứa con dâu này bà chọn, Minh Minh còn nghe lời chắc chắn hối hận, nhất định phải ngăn nó lại.

      An An cười, trong lòng có chút yên tâm, người phụ nữ này quản lý chặt Viên Thư Minh. Bà ta dường như chẳng để ý tới nữa, trong đầu chỉ bận lo nghĩ làm sao để MinhMinh nghe lời, để người mới bỏ . Bà ta lảm nhảm hồi rồi chẳng chào hỏi gì vội thẳng.

      An An ngồi đó nở nụ cười mãn nguyện. Vậy là vấn đề của Viên Thư Minh vứt sang cho mẹ ta, bồng nhiên thấy buồn cười, hai mẹ con nhà này đúng là ngang ngược, lúc nào cũng nghĩ ai được phép làm tổn hại đến họ.

      Nghĩ đến gương mặt đáng của Tiểu Vũ, lại thấy ấm áp trong lòng, chẳng buồn quan tâm đến chuyện của nhà họ Viên nữa, vì Tiểu Vũ làm điều gì cũng thấy đáng, người đấy là chồng , cả đời này thuộc về , chỉ cần bình yên là mãn nguyện lắm rồi.

      Đột nhiên thấy rất nhớ Tiểu Vũ, muốn gặp ngay tức khắc. An An biết lúc này Tiểu Vũ nhất định đợi mình ở nhà. Mong muốn đó thôi thúc vội vã rời chỗ này, về nới có trái tim ấm áp kia, Tiểu Vũ, em về đây!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 - Tốt đẹp


      Thấm thoắt lại đến cuối tuần, hôm nay là ngày diễn ra cuộc chung kết giải đua xe theo mùa của Tiểu Vũ.

      Từ rất sớm Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng kéo đến nhà họ, giục hai người mau ra trường đua, hào hứng rằng hôm nay chờ để được Tiểu Vũ chiêu đãi. Họ đều tin rằng giành ngôi vô địch, chỉ nghĩ đến món tiền thưởng thôi họ thèm dãi rồi.

      Tiểu Vũ lại rất bình tĩnh, có lẽ quá quen với cảm giác này. An An thấy có vẻ yên lặng, trong lòng khẽ mỉm cười, Tiểu Vũ trước giờ vốn quan tâm đến tiền thưởng, tham gia cuộc đua chỉ vì đam mê tốc độ, muốn cảm nhận khoảnh khắc vượt qua mọi giới hạn mà thôi.

      Tiểu Vũ khẽ nắm lấy tay , ánh mắt kiên định, hiểu muốn hãy yên tâm. An An mỉm cười bởi biết rằng mà bảo trọng, để lo lắng, buồn phiền. Viên Thư Minh sau đó quả nhiên quấy rầy nữa. Mẹ ta cuối cùng cũng quản chặt được cậu con trai, An An rốt cuộc có thể an tâm.

      Trong lòng An An chất đầy cảm giác lẫn lộn, hằng ngày nhìn gương mặt dịu dàng của , rất xúc động, muốn đem đến cho những điều tốt đẹp nhất, muốn dùng tình của mình để xua mọi u ám trong , để mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười và quan tâm của . Hằng đêm chợt tỉnh đều nén nổi tham lam của mình, trong bóng tối lặng lẽ ngắm khuôn mặt say ngủ của , chiếc mũi thẳng tắp, hàng mi dài, lông mày rậm, lại còn đôi môi mềm mại đó nữa, tất cả đều vô cùng hấp dẫn.

      Trái tim vì vậy lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc, thường tự hỏi mình, còn điều gì có thể mang đến cho nữa, còn việc gì có thể làm vì , An An luôn mong rằng mọi tâm nguyện của đều có thể thành thực. Lúc nghĩ đến điều mong ước nhất chính là có được mình, rất vui, rất hạnh phúc. Mồi ngày đều cảm ơn cuộc sống, cố gắng sống vui vẻ bởi vì muốn Tiểu Vũ hạnh phúc hơn.

      ra hạnh phúc chính là cảm giác thỏa mãn nho thế thôi, chỉ cần mỗi buổi sáng, mở mắt ra có thể nhìn thấy gương mặt , cùng nắm tay nhau ra ngoài, nghĩ về hắnđể vui vẻ làm việc, hạnh phúc khi đợi trở về nhà. Tất cả những hạnh phúc bé ấy dần dần tạo thành tình cảm sâu đậm khiến biết ơn và kỳ vọng nhiều hơn vào cuộc sống. mong những người bên cạnh mình đều được như thế, vui vẻ sống trong hạnh phúc!

      An An và hai người bạn của ngồi khán đài, đợi Tiểu Vũ tiến vào đường đua. Hôm nay người đến xem rất đông, ai nấy đều chọn cho mình tay đua thích, và người được gọi tên nhiều nhất chính là Cuồng Phong -Tiểu Vũ.

      Quả nhiên cuộc đua vừa bắt đầu, tiếng gầm rú của động cơ từ xa vọng lại, màn hình hai chiếc xe phóng với tốc độ chóng mặt bám sát nhau, chiếc xe của Tiểu Vũ cách chiếc xe dẫn đầu khoảng ngắn.

      đường núi quanh co, màn hình chiếu cận cảnh hai chiếc xe chạy nước rút, xe đằng sau bám sát nút xe của Tiểu Vũ. Đến đoạn cua dường như giảm tốc độ, bẻ tay lái, áp sát vào đường núi, cứ thế vượt qua. Chiếc xe bám theo khi vượt qua khúc cua phải giảm tốc độ, vậy là xe của nhanh hơn được hai đến ba giây.

      Tiểu Vũ tiếp tục tăng tốc, lao thẳng về phía trước, phóng về đích, chiếc xe đằng sau có cách nào xoay chuyển tình thế đành bám theo về sau.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng phấn khích nhảy múa, reo hò: “Tên tiểu tử này nhất định làm được mà”. Cuối cùng, Tiểu Vũ giành giải vô địch trong ngày hôm nay, chiếm danh hiệu số của tháng và của quý.

      Những người bên cạnh như bùng nổ, ai nấy đều vui vẻ vì thắng cược lớn, Cuồng Phong quả được chào đón rất nồng nhiệt.

      Nhìn Tiểu Vũ và mấy tay đua khác tiến lên bục nhận giải, An An cũng kìm được theo Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng bước xuống khán đài, đứng trước bục nhận giải, nhưng vì quá đông, ba người họ đành đứng phía sau, từ xa nhìn lên Tiểu Vũ, ừong lòng tràn ngập tự hào.

      Người hâm mộ đứng chật cứng phía trước luôn miệng gọi tên : “Cuồng Phong, Cuồng Phong, em , tuyệt vời”, An An khẽ cười lắc đầu, mấy này chắc chắn bị Cuồng Phong làm cho mê mệt rồi, nhưng người đó chỉ thuộc về thôi.

      Người dẫn chương trình công bố quán quân quý này là Cuồng Phong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô như sấm. Tiểu Vũ đứng bục cao nhất nhìn xuống khán đài gật đầu, mấy kia vì hành động của phấn khích hét ầm lên.

      lễ tân cầm chiếc cúp và tấm biển ghi số tiền thưởngđến, dưới khán đài lại ồ lên kinh ngạc, giải thưởng lần này là năm triệu. Tiểu Vũ nhận lấy chiếc cúp, cảm ơn rồi giơ lên khỏi đầu, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng sung sướng vẫy tay liên hồi, Tiểu Vũ nhìn về phía An An lắc lắc chiếc cúp. An An cười rạng rỡ, rốt cuộc nhìn thấy .

      Trao giải thưởng xong người dẫn chương trình thấy chưa đủ, muốn tạo khí cho mọi người, liền đến cạnh Tiểu Vũ, cầm micro hỏi lớn: “Cuồng Phong, là quán quân của quý này, nghĩa là ba lần liên tiếp giành quán quân rồi, có cảm nghĩ gì chia sẻ với khán giả ?”.

      Tiểu Vũ vẫn quay về phía An An, hề dịch chuyển, cuối cùng cầm chiếc cúp đưa lên cạnh miệng khẽ hôn rồi mới nhoài về phía micro : “Đây là chiếc cúp tôi muốn tặng người tôi nhất, đó chính là vợ tôi”. Lời vừa tuôn ra, phía dưới lập tức vang tiếng la ó, họ thể tin rằng Cuồng Phong trẻ vậy mà kết hôn. Trời ơi, họ muốn sống nữa, tuyệt thế kia sao lại có thể rơi vào tay người con sớm như vậy chứ?

      Giọng Tiểu Vũ vẫn chắc nịch: “Cảm ơn ông trời cho tôi gặp ấy, nếu có người con này, cuộc sống của tôi chỉ là màu đen. Nhưng bởi vì có ấy, tôi mới cảm nhận được tình , cảm nhận được hạnh phúc và học được cách để được người. Khi ấy tôi mới có thể cảm nhận được hoàn thiện của bản thân, cuộc sốngngoài màu đen ra kỳ thực cũng rất rực rỡ”. An An ngẩn ra, để mặc cho lồng ngực như bị bóp chặt.

      “Tôi chỉ muốn , An An, cảm ơn em vì ”, lời của Tiểu Vũ đầy sâu lắng, phía dưới khán đài vang lên tiếng reo hò vỗ tay.

      Tiểu Vũ đột nhiên nhảy xuống bục trao giải chạy thẳng tới phía An An, mọi người tự động dạt sang tránh đường cho , ánh mắt dồn theo sau, ai cũng tò mò muốn biết người con đến cuối cùng là ai?

      An An vốn muốn trốn , nhưng cả cơ thể như bị giữ chặt lại, hoàn toàn cử động được, chân như mọc rễ, đứng sững tại chỗ có cách nào động đậy. Bàn tay đặt lên miệng, trái tim thể giữ được nhịp đập dồn dập, bị ánh mặt trời chiếu đến lóa mắt nhưng dám nhắm lại, sợ hành động đó làm hình ảnh trước mắt kia biến mất. Người con trai ấy hăm hở tiến đến càng lúc càng gần, niềm hạnh phúc theo đó lấp đầy trái tim An An, , vô cùng.

      Tiểu Vũ bước tới cạnh bên, nhìn thẳng vào mắt , giây cũng rời, dường như muốn nuốt trọn hình ảnh vào trong mắt, trong tim mình. An An đứng yên dám động đậy, tất cả mọi người xung quanh cũng yên lặng, chỉ còn lại tình của hai người. Bồng nhiên, mộtthanh vang lên, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn: “Hôn ấy , hôn , hôn ”. Những người xung quanh như bị kích động đồng loạt gào lên. Tiểu Vũ liền đưa tay ra ôm vào lòng, thầm với : “Vợ , em”. chầm chầm cúi xuống, đôi môi ấm nóng khẽ áp lên môi , mềm mại, quấn quýt, vòng tay ghì chặt, nụ hôn càng sâu hơn, trong tiếng hoan hô của mọi người, hai người cứ thế hôn nhau say đắm.

      Tình sức mạnh kỳ diệu, có thể tạo nên rất nhiều phép lạ, nếu như bạn tin vào nó, nó nhất định mang hạnh phúc đến cho bạn.
      Ngoại truyện: Tiếp nối
      Hôm nay Tiểu Vũ rất vui, những giành được chức quán quân mùa giải mà còn tiếp tục duy trì vị trí đầu bảng trong thời gian dài. Đứng khán đài nhìn xuống đám người đông nghịt dưới kia nhưng chỉ chú mục vào dáng người nhắn.

      Người dẫn chương trình phỏng vấn vài câu để tạo khí vui vẻ, khẽ cười, trong lòng chỉ muốn chia sẻ cùng niềm hạnh phúc phấn khích này. Ánh mắt nhìn thẳng về phía gương mặt tươi cười đầy tự hào về kia, Tiểu Vũ biết chắc rất vui, rất muốn bước ngay tới trước khán đài, đến gần . ngốc nghếch này lại biết tận dụng đặc quyền mà mình có, cứ thế tần ngần nhìn mãi đằng xa như vậy.

      Tuy nhiên, sao cả, đến có thể đứng ở đây cho biết, nhiều thế nào.

      Cầm micro mà ánh mắt hướng về phía , những lời trong lòng chỉ muốn dành cho . rất vui, conđường sau này còn phải độc nữa mà , người con ngốc nghếch, lo lắng, thương .

      Bằng tình cháy bỏng, những lời thương muốn dành cho được loa phát truyền tới tai An An, chạm vào trái tim . Tiểu Vũ muốn biết rằng, là điều hạnh phúc nhất, quan tâm chuyện được mất bao nhiêu mà chỉ quan tâm đến những gì mình có, cảm ơn khước từ, hối hận nắm lấy tay , cảm ơn dành tình cho .

      Sau đó, Vũ Minh bước nhanh về phía , niềm hạnh phúc duy nhất của , muốn ôm lấy, ghì siết lấy. Thời gian như ngừng lại, trong tích tắc trở thành mãi mãi, tình của họ có trời đất chứng giám, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

      Nhìn mệt mỏi ngủ trong xe, Vũ Minh nhàng ôm lấy An An để đầu tựa lên vai mình, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Mặc dù chưa thông báo cho cha mẹ hai bên vội đăng ký, tất cả là vì muốn để thêm lo lắng. muốn cho An An yên tâm tuyệt đối, tuy nhiên cũng muốn dành cho đám cưới hoàn hảo.

      hiểu tại sao cái tên họ Viên kia đến kiếm chuyện với mình, có lẽ ngốc này làm điều gì đó rồi cũng nên, luôn thầm bảo vệ cho . Mặc dùTiểu Vũ rất lo An An bị người khác gây khó dễ, nhưng nghĩ tới việc có người chăm lo mình trong lòng bỗng trở nên ấm áp hơn, rốt cuộc cũng có người xem mình là duy nhất, là người quan trọng nhất.

      Cúi đầu nhìn xuống, khẽ vén những sợi tóc lòa xòa trước trán sang bên. Đây chính là người con mà cả đời muốn chăm lo, bảo vệ. Dù người khác có gì chăng nữa, cũng chỉ muốn mang đến cho những điều tốt đẹp nhất, muốn nụ cười ngày nào cũng nở môi .

      Mấy ngày nay đều tỏ ý muốn thăm cha mẹ , có lẽ lo lắng, chưa thể yên tâm được nếu như thông báo cho cha mẹ chuyện của hai người.

      Dù gì sớm muộn cũng phải đối diện cứ để mọi thứ đến . Cũng nên đưa An An về nhà, bất luận họ có chấp nhận hay gạo cũng nấu thành cơm rồi. Việc chủ động đưa về nhà, cũng phần vì lo lắng An An bị cha mẹ làm khó. Nhưng lại muốn phải thấp thỏm, chỉ còn cách về đó và bảo vệ để họ làm tổn thương đến . cũng nên để hiểu hơn về quá khứ của .

      Vũ Minh khoác tay An An đến trước tòa nhà sang trọng hai mươi lăm tầng, An An lo lắng kéo tay , ánhmắt bất an, “Đây là nhà của cha mẹ ”. Vũ Minh mỉm cười ôm lấy an ủi: “Mình chỉ đến chào hỏi lúc thôi, đừng lo”.

      Làm sao mà lo cho được, chưa gặp họ lần nào mà thành con dâu của họ, hoàn toàn có thể đoán được vẻ mặt kinh ngạc của họ khi bốn người gặp nhau.

      Vũ Minh nắm chặt lấy tay : “An tâm, có đây, có chuyện gì xảy ra đâu”. Ánh mắt kiên định của cũng làm nguôi bớt phần nào lo lắng trong . vào tòa nhà, nhìn thang máy chầm chậm lên, An An thấy tim mình đập mỗi lúc nhanh hơn.

      “Đinh!”, tới rồi, Vũ Minh nắm lấy tay , bước ra khỏi thang máy. Đứng tại tầng hai mươi, căn hộ A, bình tĩnh nhấn chuông. An An nghiêng đầu cố nặn ra nụ cười với .

      lúc sau, cánh cửa mở ra. Vũ Minh kéo An An vào trong nhà.

      Vũ Minh mỉm cười nhìn cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, hay quá, hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ. Quả nhiên cái tin thông báo vẫn có hiệu quả. Cảm thấy bàn tay bé trong tay mình hơi rụt lại muốn rút ra, cười nắm chặt tay hơn, dùng ánh mắt kiên định quay sang trấn an. An An, theo , đừng sợ. Hai người vào phòng khách, nhìn thấy cha mẹ ngồi trong phòng, vẻ mặt của họ quá quen rồi, hoài nghi đánh giá, hiểu họ nghĩ gì. Nhất định là nghĩ người con bên cạnh chắc lại đến vì tiền bạc của gia đình đây.

      Vũ Minh kéo An An ngồi xuống ghế đối diện với cha mẹ , khẽ vòng tay ôm vào lòng, chầm chậm ngước mặt lên nhìn, thản nhiên giới thiệu: “ ấy tên Vu An An, chúng con vừa kết hôn xong”. Nhận thấy bàn tay An An khẽ run lên, cười, chẳng qua chỉ là đến để chào hỏi và báo cho họ biết vậy thôi, cứ thẳng ra cần rào trước đón sau làm gì. Vũ Minh căn bản quan tâm đến mong muốn của cha mẹ , đây là chuyện giữa và An An. Họ chỉ cần biết như vậy là được rồi.

      Vẻ mặt hai người đối diện có chút thay đổi, mẹ Vũ Minh có vẻ hơi giật mình nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, vẫy người giúp việc: “A Bích, pha trà”. Hai người cố tỏ ra vội vã, muốn mượn việc pha trà để giảm bớt kinh hoàng.

      Vũ Minh nhìn A Bích mang trà lên, đặt trước mặt mọi người, khẽ gật đầu, lấy ly trà đưa cho An An, vội vã nhận lấy, tay còn hơi run run, nước trong ly trà sóng sánh chực đổ. Cuối cùng ông Lục cũng lên tiếng trước: “ Vu, nhà ở đâu?”. An An hít hơi sâu, bình tĩnh đáp: “Dạ cháu ở Hành Dương, Hồ Nam”, “Nhà có chị em gì ?”, ông Lục bưng ly trà lên chậm rãi hỏi, ánh mắt bình thản nhưng giấu nổi dò xét. “Cháu còn có người trai”, An An nhận thấy Tiểu Vũ vẫn đặt tay lên đầu gối để giúp giữ bình tĩnh.

      Tiểu Vũ thấy mẹ mình hơi nhíu mày, hình như chuẩn bị muốn hỏi thêm, lập tức cảm thấy thoải mái, chỉ muốn họ đừng làm khó An An, nên buột miệng: “Được rồi, hôm nay bọn con về chỉ là thông báo với cha mẹ tiếng, chúng con kết hôn rồi, nhưng sau này bọn con làm phiền mọi người đâu, nên cha mẹ đừng lo”.

      Tiểu Vũ quay sang nhìn An An đầy khích lệ, nhưng ông Lục vẻ mặt vui tiếp: “Đừng lo? Bỏ mặc việc nhà đoái hoài, ra ngoài làm thuê cái gì?”.

      Tiểu Vũ quay sang nhìn ông, lúc nào cũng trách có trách nhiệm với gia đình. nghiêng đầu im lặng, vấn đề này chẳng quan tâm. Mẹ Tiểu Vũ lúc này cũng lên tiếng: “ Vu, ở đây mình à?”. Xem ra họ định dễ dàng bỏ qua cho An An.

      An An mỉm cười trả lời: “Vâng ạ, cháu làm việc ở đây. Cha mẹ và trai đều ở dưới quê”. Tiểu Vũ đưa tay ôm vai , lo là cảm thấy được thoải mái.

      Vu, có thể biết chứ, nhà tôi có kinh doanh riêng, mặc dù dám là lớn nhưng cũng có quy mô nhất định, biết có phải chọn nó là vì gia sản của nhà tôi ? Dù sao cũng chỉ có đứa con trai, sau này mọi thứ đều chuyển cho nó”, ông Lục với giọng bình thản nhưng lộ ra chút nhắc nhở.Vẫn là cái giọng vênh váo của những kẻ nhà giàu, hơi chút là nhắc đến tiền, Tiểu Vũ bắt đầu thấy bực bội, giọng cũng cương lên: “Đừng có lấy chuyện tiền bạc ra nữa, con có ý định nhận nó đâu”.

      Tiểu Vũ quay mặt sang nhìn An An, cười khẽ với cha mẹ : “Cháu hiểu gia cảnh hai bác thế nào, nhưng cháu nghĩ Tiểu Vũ có việc mà ấy muốn tự làm”. Vẻ dịu dàng của giúp người khác cảm thấy bình an, cơn giận của cũng dần tan mất.

      Bà Lục ngừng lúc rồi giọng lại cất lên: “Nó có việc muốn làm, còn sản nghiệp của gia đình bỏ bê lo, thế được à?”. Xem ra, cha mẹ Tiểu Vũ vì chuyện chịu nghe theo sắp xếp của họ mà vẫn canh cánh trong lòng.

      Thấy Tiểu Vũ lên tiếng, An An điềm đạm tiếp: “Tiểu Vũ giờ làm việc ở bên ngoài, cũng có thể coi là tích lũy kinh nghiệm, ấy từ chối việc giúp đỡ công việc của gia đình, mà chỉ là muốn sống theo cách sắp đặt của người khác”.

      Lòng Tiểu Vũ giật mình, từ trước đến giờ ngoài bản thân ra chưa có ai ở trước mặt cha mẹ những điều này cả. Họ luôn nghĩ chỉ cần cho tiền là có thể thay thế được tất cả mọi quan tâm khác, họ vốn quan tâm đến những điều mà muốn làm. chỉ muốn mái nhà , nơi cho cảm giác gia đình. Nhìn sang người con có khuôn mặt như ngọc này, ánh mắt vô cùng ấm áp, trái tim có chút yếu mềm, chỉ có mới hiểu tâm tư .

      “Sắp xếp?”, ông Lục băn khoăn, “Chúng tôi cho nó học, nuôi nó trưởng thành, lẽ nào thể chọn cho nó con đường để , mà sản nghiệp của gia đình vốn phải do nó tiếp quản, nó còn oán trách điều gì?”.

      Tiểu Vũ hắng họng, đây là điều mà họ cảm thấy là tất yếu, nhưng .

      An An cười khẽ, ngước mắt nhìn cha mẹ : “Hai bác chỉ cho Tiểu Vũ thứ hai bác nghĩ là ấy muốn, mà hề hỏi ấy muốn gì? Vật chất dẫu có đầy đủ cũng thể lấp những phần khuyết thiếu trong lòng. Điều Tiểu Vũ cần chỉ là quan tâm, quan tâm của những người trong gia đình”, xong, bàn tay gạt sợi tóc vương trán . Cảm nhận ngón tay mảnh khảnh đó nhàng lướt qua, Tiểu Vũ vô cùng xúc động.

      Tiểu Vũ mãi mãi bao giờ có thể thẳng những điều này với cha mẹ mình, nhưng giờ đây giúp . Mặc dù trước nay chẳng hề trông mong, nhưng trong lòng cũng bị đè nén rất lâu bởi nó, hôm nay cuối cùng có thể hết ra rồi.

      Cha mẹ ngồi yên . Rất lâu sau, Tiểu Vũ quay sang nhìn cha mẹ, vẻ mặt hai người đầy phức tạp, biết là họ nghĩ gì. Dù sao trong lòng họ việc kiếm tiền mới là chuyện đáng phải suy nghĩ, còn những thứ như tình cảm gia đình đối với họ là quan trọng.

      Tiểu Vũ cười nhạt, biết là chẳng có gì thay đổi. Ngoài An An ra biết bám víu vào đâu, nếu như mất hai mươi mấy năm trời, chỉ cần ngày nào đó sau này có bên cạnh là quá đủ rồi, chẳng muốn đòi hỏi thêm nữa.

      Coi như thông báo xong, định đứng dậy cáo từ giọng bà Lục vang lên: “Cha mẹ luôn nghĩ rằng con là người có tính độc lập!”, Tiểu Vũ ngạc nhiên nhướng mắtlên, cảm thấy buồn cười. Ngoài cho tiền ra còn cho cái gì nữa đâu mà độc lập chứ? Chẳng chẳng rằng, cúi gằm mặt xuống đất, tay nắm chặt lấy tay An An, đây chính là điều mà họ cho là quan tâm.

      An An liếc Tiểu Vũ rồi nhìn sang bà Lục bối rối: “Bác Lục, mồi người đều có khát vọng riêng, Tiểu Vũ trước giờ với hai bác, là vì ấy nhìn thấy ở hai bác những điều mà ấy mong đợi”. An An chẳng có cách nào hiểu cảm xúc của họ, chỉ nhận thấy gia đình này gặp phải trở ngại rất lớn về vấn đề thấu hiểu lẫn nhau, cho nên mới tạo thành bầu khí lạnh như băng thế này.

      “Ý của là sao?”, bà Lục biến sắc hỏi, giọng cũng đanh lại: “ muốn giáo dục của tôi thất bại rồi à?”.

      Tiểu Vũ định nổi cáu bị An An ấn tay cản lại, mỉm cười: “Cháu việc dạy dỗ của hai bác là thất bại, chỉ là nó thích hợp với Tiểu Vũ. Điều ấy cần hai bác cho, điều ấy cần hai bác ép buộc nhận, cháu chỉ biết vì thế mà ấy vui”. bình tĩnh nhìn vào gương mặt hai người đối diện, họ chắc ngờ rằng có người dám đứng trước mặt họ những điều này. An An quan tâm đến việc họ nghĩ gì, cảm thấy thế nào, chỉ quan tâm đến Tiểu Vũ. Thấy nụ cười của An An, lần đầu tiên trong chính căn nhà này Tiểu Vũ cảm nhận được ấm áp của gia đình, “Cháu chỉ hy vọng ấy luôn được vui vẻ”. Đúng, cầu hết sức giản đơn, chỉ hy vọng người được hạnh phúc. Khóe miệng Tiểu Vũ bất giác nhếch lên, cũng chỉ muốn mãi mãi được hạnh phúc.

      Bà Lục nhìn hai đứa con đứng trước mặt bốn mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười, trong lòng chợt thấy khó hiểu, chẳng phải nó lúc nào cũng lạnh lùng ư? Dù có với nó điều gì đáp lại của nó là cần hay muốn. Nhưng từ lúc nào mà nó có kiểu mỉm cười ấm áp như thế?

      ngạc nhiên khiến bà lặng người nên lời, nụ cười này bao lâu rồi bà chưa từng được thấy? Rất lâu rồi, ký ức rơi rớt ít, bà chỉ còn nhớ lúc Tiểu Vũ mười tuổi, nó từng cười như thế, nhưng lúc đó người lớn bọn họ làm gì? Đúng, lúc đó họ bận bịu với công việc, chỉ trích đối phương lạnh lùng quan tâm nhau, ngày nào cũng thấy gương mặt đầy oán hận, căm ghét, nào còn thời gian đâu để mà nhớ về nụ cười của Tiểu Vũ lúc ấy?

      Bà đưa mắt qua nhìn chồng ngay bên cạnh, vẻ mặt ông cũng sầm hẳn lại, giống như những dòng ký ức ngày xưa vừa mới vụt qua. Bà khẽ cười, ra việc con mình trởthành con người khác mà chính bà nhận ra đều là kết quả do họ tự tạo nên, vậy mà bà còn oán trách đứa con do mình nuôi lớn lại biết nghe lời.

      Tiểu Vũ thấy cần phải nán lại nữa, bởi họ hiểu, mãi mãi bao giờ hiểu. Chẳng sao cả, sớm quen rồi, thấy An An đứng ra bảo vệ mình, thậm chí còn dám ra những lời này ngay lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ chồng, đột nhiên Tiểu Vũ cảm thấy rất tự hào. Người tuyệt, dù cho đối mặt với ai luôn đặt ở vị trí số , cảm giác được coi trọng này khiến mọi trống vắng trong lòng được lấp đầy. chính là đáng và ngốc nghếch duy nhất của , mãi mãi là duy nhất.

      Tiểu Vũ kéo An An đứng dậy, quay sang nhìn cha mẹ khẽ cười: “Được rồi, gặp cũng gặp rồi, cũng rồi. Giờ bọn con đây, sau này chắc cũng chẳng có cơ hội gặp mặt nữa đâu”, xong liền kéo An An ra phía cửa, chẳng để ý xem họ có nghe thấy những điều .

      Đúng lúc họ gần tới cửa từ đằng sau giọng bà Lục vọng tới: “Ngày kia quay lại ăn cơm”. Tiểu Vũ và An An sững người, đứng chết trân ở cửa, đưa mắt nhìn nhau, cái này là ý gì đây? Giọng bà Lục bình tĩnh : “Nhà họ Lục chúng ta đón con dâu chẳng lẽ sơ sài thế này thôi à?”. Tiểu Vũ dám tin vào tai mình nữa, xoay người nhìn vào gương mặt lúc này cười của mẹ mình, khó tin rằng trong ánh mắt ấy có chút khen ngợi. Tiểu Vũ quay sang nhìn An An khúc khích cười.

      Bà Lục để ý đến nụ cười của An An, ngước mặt lên : “Tôi cho rằng cách giáo dục của tôi là thất bại”. An An nhìn vẻ mặt nghiêm túc dễ để người khác tuyên chiến của mẹ , đúng thế, làm sao bà có thể dễ dàng thừa nhận mình sai cơ chứ? Chẳng sao cả, chỉ cần bà có thể hiểu được những điều Tiểu Vũ muốn còn phải so đo làm gì.

      An An gật đầu, trả lời: “Chúng con nhớ rồi”. Tiểu Vũ bị An An kéo mới bừng tỉnh, nhưng trong đầu vẫn chưa thể tiêu hóa được thông tin này nhất thời im lặng, ngẩn ra nhìn cha mẹ.

      Ông Lục vẫn gì, xem ra là người khó để lộ cảm xúc, nhưng lúc này cũng lên tiếng: “Ra ngoài làm việc chi bằng trở về nhà làm, con suy nghĩ thử xem!”, lời căng thẳng như lúc nãy, nhưng thay đổi rất này lại khiến người khác dễ dàng nhận ra.

      Bà Lục vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng: “Hôm nay chuẩn bị cơm cho các con, nên cũng giữ hai đứa lại”. Mặc dù thái độ chẳng khác trước là mấy nhưng nghe giọng đãkhông còn khiến người ta cảm thấy chán ghét, cha mẹ cố gắng thay đổi, mặc dù thay đổi này chẳng đáng là bao.

      An An khoác tay Tiểu Vũ, khẽ gật đầu chào cha mẹ : “Vâng, sao ạ, chúng con cũng phải về có việc”. Tiểu Vũ cứ thế để kéo ra phía cửa.

      Ra khỏi tòa nhà nhưng Tiểu Vũ vẫn chưa tài nào nghĩ ra tại sao cha mẹ lại dễ dàng thừa nhận An An đến thế? Chẳng phải ngay từ đầu dự liệu rằng họ phản đối, thậm chí làm khó An An sao? khó hiểu. quay sang nhìn bên cạnh mình, ra khỏi cửa rồi vẫn ngừng tủm tỉm cười. thể tin nổi, An An có ma lực gì mà cha mẹ hề ghét ? , chắc chắn là giúp họ hiểu ra điều gì đó, nếu đâu có dễ dàng như vậy.

      Tiểu Vũ khẽ véo khuôn mặt An An, nụ cười mặt dần tắt: “Ây da, làm gì thế? Đau quá”. gạt tay xuống, tỏ ra vui, nhưng Tiểu Vũ vẫn chịu ngừng.

      thể nào?”, Tiểu Vũ tỏ ra tò mò, “Biết đau phải là mơ rồi, nhưng vừa rồi nếu phải mơ quả đó là điều thể xảy ra”.

      An An nhìn vẻ mặt của cậu nhóc Tiểu Vũ, dường như hắnvẫn dám tin, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của : “Mẹ rồi đó, là nhà họ Lục đón con dâu được sơ sài”, nhắc lại lời của mẹ .

      Tiểu Vũ yên lặng nhìn chằm chằm vào người con trước mắt, nét mặt vui sướng, mãi lúc sau mới thốt ra được câu: “ ngờ là họ lại có thể chấp nhận em”. đưa tay lên vuốt mặt , tự hỏi nụ cười ấm áp này rốt cuộc là có ma lực gì, tại sao có thể khiến người khác thể từ chối được?

      An An cười khúc khích, kéo tay xuống vui vẻ : “Cha mẹ cũng phải là khó giao tiếp, ra họ rất quan tâm đến , chỉ là việc thấu hiểu giữa và gia đình có vấn đề, hơn nữa khi gặp trở ngại đều ra, chỉ dựa vào hành vi của đối phương để phán xét, cho nên giữa các cá nhân trong gia đình càng phát sinh nhiều mâu thuẫn hơn”. An An nắm tay bước ra phố.

      “Hơn nữa, vì càng ít chuyện nên càng cảm thấy lạnh nhạt của đối phương như hành động bình thường. ra, chỉ cần người chậm lại bước, người kia nhanh thêm bước, ra hết những suy nghĩ trong lòng vấn đề này ắt tồn tại”. An An cảm thấy Tiểu Vũ quá nhạy cảm với lạnh lùng của người khác, chỉ cần bị đối xử thờ ơ tự động trong người bật chếđộ đề kháng cho lần tiếp theo.

      Tiểu Vũ để mặc kéo , trong lòng thầm cười, quả nhiên hổ là người đào tạo giỏi, lý lẽ đâu ra đó. ngờ hôm nay thay lên những lời mà bấy lâu nay giấu kín trong lòng.

      tìm được kho báu! Nhìn gương mặt mỉm cười đó dưới ánh đèn đường, dịu dàng của giống như loại độc dược, khi trúng độc chẳng thể thoát được, chỉ biết đắm chìm vào nó. Mà Tiểu Vũ chính là kẻ trúng độc nặng nhất, đây đúng là dịu dàng chết tiệt mà, cầu cho dịu dàng này quấn chặt lấy mình để mãi mãi có cơ hội thoát thân.

      Tiểu Vũ xúc động ôm chặt lấy vai An An, kéo đầu dựa sát vào vai mình. chỉ cần đến bên an ủi trái tim trúng độc này, mãi mãi bên cạnh quan tâm . An An khẽ cười tận hưởng cảm giác ấm áp của cái ôm chặt đó, đúng thế, vòng tay này chính là chỗ dựa duy nhất của .

      Ánh đèn đường mờ ảo, bóng hai người nghiêng nghiêng đổ dài, rồi khuất dần mất hút ở cuối con đường.

      Này, kẻ hạnh phúc kia ơi, đường còn dài lắm. Chỉ cần trái tim mãi mãi gắn bó bên nhau hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc. Xin chúc phúc cho những người có nó trong tay và cả những người khát khao nó. Hạnhphúc là dũng cảm, là kiên trì, chỉ cần bạn tin nó luôn tồn tại bên bạn!
      Hết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :