1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69 - Hộ khẩu

      Cả ngày hôm đó Tiểu Vũ ở nhà với , sức khỏe của cũng khá hơn. Đen sáng hôm sau, gọi điện cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo hai người họ đến giúp chuyển đồ. An An mặc lại bộ quần áo được giặt sạch , mặc dù vẫn còn yếu nhưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Lần này gặp lại Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Bọn họ nhìn Tiểu Vũ ôm liền quay sang nhìn nhau cười, ngờ mức độ tiến triển của hai người này nhanh đến vậy.

      Mọi người đón taxi đến khách sạn Trường Phong, ba chàng trai, mồi người vác cái túi to về nhà Tiểu Vũ. An An cũng gọi điện với Tiểu Vân rằng cần thuê phòng nữa. Tiểu Vân cũng hỏi gì nhiều, bảo giải quyết được chuyện đó rồi quá tốt.

      đường , Tiểu Vũ luôn nắm chặt tay , hề để ý đến hai nhân vật kia chế giễu mình. Cuối cùng cũng về tới nhà Tiểu Vũ, hai người vác đồ vào trong. Vừa vào cửa, cả hai kêu ầm lên rằng mình Tiểu Vũ ở căn phòng tiện nghi thế này quả là quá thoải mái. Tiểu Vũ để kệ họ tự tìm đồ uống, còn mình dìu An An vào phòng cho nghỉ ngơi. Vừa mới khỏi ốm, nên tránh gió.

      An An sao, ngồi nghỉ chút là khỏe. Lúc đó Tiểu Vũ mới an tâm gật đầu, quay ra nhìn bên ngoài, giục: “ ra ngoài với họ , dù sao cũng là khách”. Tiểu Vũ lẩm bẩm: “Hai người họ cần phải khách sáo đâu”. An An vẫn chịu, cuối cùng đành đứng dậy ra ngoài.

      An An mở túi đồ, kiểm tra lại những thứ bên trong. Nhìn đống quần áo, do dự biết có nên ra với Tiểu Vũ rằng mình ngủ ở phòng khách , chỉ sợ là Tiểu Vũ bắt ngủ cùng phòng. Mặc dù biết là khao khát đó của bản thân cũng rất mãnh liệt nhưng chưa sẵn sàng, do đó trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

      Lúc này, Tiểu Vũ bước vào thấy thẫn thờ ngồi nhìn đống quần áo, liền bước tới cầm nó lên, treo vào trong tủ, tối qua dọn lại ngăn tủ để lấy chỗ cho để đồ, còn dọn hẳn ngăn cho cất đồ lót.

      An An cứ ngồi ngẩn ra nhìn xếp đồ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười, đây đúng là Tiểu Vũ, cái gì cũng dứt khoát cho do dự. Cảm giác hạnh phúc đột nhiên tràn ngập trong lòng, thực còn đòi hỏi gì hơn.

      Từ ngoài cửa vọng lại tiếng than thở, ngoái đầu thấy hai người kia đứng ở đó nhìn trộm. An An đỏ mặt biết gì. Tiểu Vũ cũng dừng tay, quay lại rồi gào lên: “Hai tên lưu manh kia, nhìn gì mà nhìn, có phải muốn rình trộm bọn tôi hôn nhau hả?”. Hai người bật cười, hoàn toàn biết xấu hổ còn trêu chọc: “Đúng thế, hai người còn chưa chịu biểu diễn chút , định đóng chuyện tình trong sáng mãi ư?”.

      An An ngượng ngùng cúi đầu xuống dám ngước lên nhìn họ.

      Tiểu Vũ bỏ đồ xuống, kéo An An vào lòng hôn. giật mình giương mắt lên nhìn , sao Tiểu Vũ có thể làm việc này ngay trước mặt hai người kia. xấu hổ đẩy ra, nhưng ôm quá chặt để trốn tránh, nồng nhiệt tặng cho chiếc hôn sâu, chịu nổi An An đành nhắm mắt thuận theo.

      Đầu óc mơ màng, bên tai vọng lại tiếng trêu chọc của Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng: “Woa, tên tiểu tử này đúng là có nhu cầu!”, rồi giọng xa dần, biết hai người tránh chồ khác. Tiểu Vũ chầm chậm buông ra, An An hoàn toàn kịp suy nghĩ gì. ở ngay trước mặt người khác mà hôn điên cuồng như vậy, chỉ nghĩ đến đó thôi, mặt An An đỏ ửng, liền vùi đầu vào lòng Tiểu Vũ.

      Trái tim Tiểu Vũ khẽ xao động, đúng thế, lâu rồi muốn nếm thử mùi thơm từ trong miệng , để họ trông thấy làm sao? Hai ngày nay ôm ngủ, có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại sau làn áo mỏng dựa sát vào mình, nhưng vì còn yếu nên chỉ có thể kìm lại những khao khát trong lòng.

      Cuối cùng cũng khuyên được An An về ở đây, vậy là có thể quang minh chính đại sở hữu . Nghĩ đến tấm thân mềm mại đó, cơ thể ngừng run lên, hai tên này sao về sớm . là phiền phức.

      Tiểu Vũ hơi buông ra, cúi đầu vào tai : “An An, chúng ta đuổi hai tên phá đám kia nhé!”. An An nhìn ám hiệu trong đôi mắt , giật mình biết nghĩ gì, lòng đầy lo lắng.

      “ơ... Hai người họ giúp mình, phải cảm ơn chứ.” An An vội , sợ rằng nhìn thấy bối rối trong . “Hôm nay mình mời họ ra ngoài ăn cơm , hai ngày nay đều ăn cháo, em thấy miệng nhạt nhẽo lắm”. đề nghị, trong lòng thêm lo hai người kia từ chối. “Mình phải mời họ ăn cơm hả?”, Tiểu Vũ ấm ức, “Để ngày khác ”. An An vuốt mặt : “ có thành ý gì cả, phải mời họ đúng hôm nay”.

      Tiểu Vũ khó chịu, đều là do hai tên lưu manh ý tứ này, mang hành lý xong rồi biến còn ở lại phá đám thế giới hai người của . Tuy nhiên Tiểu Vũ vẫn gật đầu, bỏ ra, với Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng là hôm nay mời cơm, cho họ chọn địa điểm.

      An An thấy rất vui, tiếp tục treo đồ vào tủ. Đen dưới đáy túi sờ trúng vào cái ví . Lấy quyển sổ hộ khẩu màu đỏ sậm ra, ngẩn người. ngờ được, phải giải thích với ba mẹ thế nào đây? là đau đầu quá.

      Sau thông báo cho hai người kia, Tiểu Vũ bước vào thấy ngồi xổm, mặt ngơ ngác nhìn vào cuốn sổ đó. tò mò bước tới với tay lấy nó nhìn qua.

      Sổ hộ khẩu?

      nhìn An An, lúc này mới sực tỉnh, đưa tay giật lại, Vũ Minh vội giơ tay lên cao nghi ngờ hỏi: “Sổ hộ khấu của gia đình, sao lại ở đây?”. Thấy hấp tấp chạy tới muốn cướp, cười tránh ra cho lấy được, miệng còn đùa: “Sợ nhìn thấy hả? Sao thế, lẽ nào tuổi của em là giả, phải chỉ hai mươi tám?”. vội đưa lên cao mở ra xem, đứng thứ hai, trước còn có mộtngười , ngày sinh ghi năm 1979, đúng là hai mươi tám tuổi, dối. ồ, sinh nhật là ngày mười hai tháng mười hai, rất dễ nhớ...

      An An sốt ruột kéo áo lại: “Trả lại cho em, mau lên, trả lại đây”. Tiểu Vũ để tay ra sau lưng, bắt ra vì sao phải sợ nhìn thấy. nhíu mày chối, muốn lý do. Nhưng đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy được, quay người lại, đọc quyển sổ hộ khẩu để tìm hiểu, thấy của kết hôn, ánh mắt chợt hiểu ra. Tiểu Vũ khẽ cười quay người lại kéo tay , khẽ hỏi: “Có phải em định dùng để kết hôn ?”. Mặt An An đỏ lên, bối rối vì bị đoán trúng, cánh tay giơ ra định giật lấy ngay lập tức sững lại.

      “Em..An An ngập ngừng biết nên giải thích làm sao.

      cần phải đâu, may là em chưa dùng tới, nếu lại phải nghĩ cách để khiến em ly hôn, vậy chẳng phải càng phiền hơn sao.” Tiểu Vũ gặng hỏi, ngược lại còn đặt lên môi nụ hôn như an ủi. An An thở phào trong lòng, giờ cũng cần dùng đến nó, đến tết về nhà trả lại cho ba mẹ.

      “Để em cất nó .” An An yên tâm đưa tay ra, vẫn là người hiểu , bắt ép .
      Tuy nhiên đâu có trả lại nhanh vậy. Vũ Minh đung đưa quyển sổ hộ khẩu trong tay: “Cái này giữ, nếu em lại cầm nó kết hôn với người khác sao, mất mát quá lớn rồi”.

      An An dở khóc dở cười: “ vô duyên quá, em tìm ai để kết hôn chứ?”, khẽ đấm vào người Tiểu Vũ.

      “Cái này cũng khó lắm, chừng ngày nào đó em lại ngốc nghếch bị người khác lừa mất, nên phải giữ nó lại.” Tiểu Vũ suy nghĩ xem nên cất nó vào đâu. An An bất đắc dĩ nhìn , có vẻ muốn trả lại mình rồi. Thôi, dù sao cũng ở đây để giữ , cho khỏi lo lắng vớ vẩn, đúng là tính tình vẫn như trẻ con.

      Ngoài cửa, Vệ Tử Minh giục hai người mau lên, kêu đói bụng rồi. đẩy : “Nhanh lên, họ gọi kìa”. Tiểu Vũ gật đầu, cầm quyển hộ khẩu ra. Hình như là đem cất ở nơi nào đó, An An thấy buồn cười, lẽ nào cất vào tủ bảo mật.

      Chương 70 - Bữa trưa
      Họ đến Greenery Café, thuôc chuồi nhà hàng đa quốc gia, nơi đây cũng chẳng kém gì nhà hàng ở Đại Liên. gian đẹp, hơn nữa buổi trưa đa số đều là nhân viên các toà nhà văn phòng gần đó đến để dùng bữa, cho nên chỗ này vừa tạo cảm giác thoải mái lại vừa yên tĩnh.

      Tiểu Vũ ôm An An sau Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, theo người phục vụ xếp chồ ngồi. nắm tay hỏi: “Em lạnh ?”. Chỗ này mở máy lạnh, mặc dù ở mức lớn nhưng vì vừa mới ốm dậy nên Tiểu Vũ sợ chịu được.

      sao”, An An khẽ cười trả lời.

      Tiểu Vũ chọn vị trí để máy điều hòa thổi thẳng vào người An An, còn xếp ngồi gần vách ngăn để có thể che phần nào hơi lạnh. An An mỉm cười tận hưởng cảm giác được quan tâm từ .

      “Được rồi, hai người có thể ngừng việc tình tứ chút được ? Gọi đồ ăn .” Vệ Tử Minh chịu nổiphàn nàn, từ lúc nhìn thấy cách hai người thể tình cảm bọn họ cũng bắt đầu quen dần với quan tâm của Tiểu Vũ dành cho An An.

      Tên tiểu tử này đúng là siêu quái dị, bình thường đối với ai cũng lạnh lùng, đôi khi còn im lặng đến khó coi, vậy mà với An An dường như có bao nhiêu dịu dàng, quan tâm trong lòng đều thể ra hết. khó mà tưởng tượng được con người bình thường kỳ quặc thế mà lại có thể ân cần đến vậy, đúng là quỷ ám!

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng trải qua ngạc nhiên ban đầu rồi từ từ quen dần. Có lẽ đây chính là tình chân chính mà họ chưa từng trải nghiệm qua. ra nó cũng khá giống với những điều viết trong sách, khi rơi vào ái tình ngay cả những việc điên cuồng nhất cũng trở thành lẽ bình thường.

      Món ăn được mang dần lên. Vệ Tử Minh vẫn nhiều như vậy, thấy có vẻ gần gũi hơn với An An: “An An, giờ và tên tiểu tử này hạnh phúc quá mà quên hai chúng tôi đúng ? còn nhớ đồng ý với tôi chuyện gì ?”. Cậu ta nhắc về chuyện giới thiệu mấy ở công ty.

      “Hai người xong chưa? Muốn tán còn lo có à, có thể tìm đại em nào đó ở đây cùng bạntrai, đảm bảo thành công.” Tiểu Vũ giương mắt nhìn Vệ Tử Minh lạnh lùng .

      “Mấy này chả có gì thú vị cả, đều chỉ có vẻ ngoài còn bên trong rỗng tuyếch.” Vệ Tử Minh vẻ khinh khỉnh, sau đó quay sang An An cười: “Bọn tôi muốn tìm em giống như An An, trưởng thành, dịu dàng, tốt bụng”, xong còn cố ý nháy mắt với Mần Nhất Hàng, tức khắc Mần Nhất Hàng gật đầu lia lịa tán đồng.

      “Thôi !”, Tiểu Vũ bực mình gầm ghè: “Bớt giả vờ với tôi . Ai mà chả biết hai người đều thích những có vòng khủng, loại c mấy người có thèm nhìn tới ?”, xong, nắm tay ám chỉ: Mặc kệ họ, tập trung ăn .

      An An cười nhìn ba người, tâm trạng rất vui. Mặc dù chẳng ai chịu ai nhưng có thể cảm nhận được thân thiết giữa họ. ngưỡng mộ họ, có thể tự do thể bản thân, đả kích nhau nhưng hề ảnh hưởng đến tình bạn.

      “Chậc chậc, cậu vậy là hiểu rồi”, Vệ Tử Minh khẽ liếc cái: “Con muồi cậu còn non nớt quá đúng, thể nào giữ được những loại con như thế, còn kiểu biết quan tâm chăm sóc đương nhiên phải lừa lấy làm vợ rồi”.

      Mần Nhất Hàng cũng phụ họa theo: “ nghe qua à, đàn ông cần ít nhất là bốn loại phụ nữ”.

      Bốn loại phụ nữ? An An tò mò hỏi: “Bốn loại nào?”.

      Mần Nhất Hàng thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Vũ, hết sức tự nhiên: “Loại thứ nhất, trong công ty cần người mát mắt; loại thứ hai, trong nhà cần người dịu hiền; loại thứ ba, luôn bên cạnh phải là người gợi cảm; loại thứ tư, ở đâu đó có người để thương nhớ”.

      An An nhịn được cười, cố tình nhìn sang Tiểu Vũ như muốn hỏi muốn mấy loại. Vệ Tử Minh vội tán thành: “Đúng vậy, cho nên ai quy định đàn ông chỉ được thích người phụ nữ?”.

      Tiểu Vũ mặc kệ những lời của họ, ghé sát vào tai khẽ . An An nghe xong, tim tràn ngập ngọt ngào, ánh mắt cười rạng rỡ.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đều rất tò mò biết tên tiểu tử kia gì với An An mà khiến này hớn hở đến vậy.

      “Cậu vừa những lời đường mật gì đấy”, Vệ Tử Minh chịu ngồi yên, đòi biết.

      Tiểu Vũ trừng mắt, nhưng thấy An An vui vẻ nên cũng muốn giữ trong lòng. “Bốn loại người đó như thế nào? Nếu như người ấy là tất cả bốn người đó”, xong còn nhìn An An đầy âu yếm. Đó là câu vừa với An An, bốn kiểu người phụ nữ của chính là .

      “Sao thế được?”, Vệ Tử Minh thốt lên nghi ngờ.

      cậu ngốc còn chịu nhận”, Tiểu Vũ lại bắt đầu công kích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn An An: “Mát mắt ở công ty để hình An An; dịu hiền trong nhà kéo ấy về nhà; luôn gợi cảm bên mình khi ra ngoài từ trước đến nay trong mắt tôi An An vẫn luôn gợi cảm; nỗi nhớ phương xa những lúc xa cách trong tâm trí đều chỉ nhớ về ấy”. An An nghe xong đầy xúc động, nghĩ thẳng thắn thể tình với , sâu đậm và nồng nhiệt như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh.

      Bọn họ nhìn Tiểu Vũ và An An ngọt ngào như vậy, lòng đầy ngưỡng mộ, ra khi người trong mắt chỉ có người đó, ai có thể xen vào được. Vệ Tử Minh khó chịu liếc mắt nhìn Mần Nhất Hàng, tỏ ý hai người đó như đôi bóng đèn, là chướng mắt.

      Mần Nhất Hàng phá tan bầu khí yên lặng: “Phụ nữ ra cũng như vậy thôi, họ cũng cần ba loại đàn ông. là loại ở nhà biết quan tâm con cái, hai là người tìnhvà ba là biết vợ”. Bình thường thấy Mần Nhất Hàng rất ít , ngờ là đầu óc lại nghĩ ra lắm thứ đến vậy.

      Tiểu Vũ nhịn được: “Mấy cậu người nào cũng thành chuyên gia tình hết rồi. Vậy sao mau tán ”. thực tình muốn hai tên này mau biến nhanh.

      Vệ Tử Minh cố ý cười đểu: “Tiểu Vũ, nhìn cậu hấp tấp vậy, phải hai ngày nay đều ‘gác ’ đấy chứ?”. Mần Nhất Hàng vừa nghe xong liền bật cười. An An hiểu quay sang nhìn Tiểu Vũ thấy mặt khó chịu, họ gì mà khiến Tiểu Vũ vui vậy?

      “Cần cậu lo à? Cậu có tối nay lái Ferrari .” Bị họ đả kích Tiểu Vũ càng bực mình.

      “Ferrari lái nổi, nhưng có thể lái Mercedes-Benz ấy”. Vệ Tử Minh trêu tức Tiểu Vũ.

      Hừ, Tiểu Vũ ôm lấy An An, ghé sát vào tai bực mình : “Chán quá ”.

      An An nghe hiểu nãy giờ họ cái gì, nhưng cảm giác Tiểu Vũ bị lép vế, ôm lấy an ủi: “Muốn lái xe hả? Vậy ”. Tiểu Vũ nghe xong nhìn thẳng vào , ngốc này có biết mình thế? Hai người bạn nghe thấy liền trêu chọc, đắc ý cười: “Tiểu Vũ, An An bảo cậu tìm xe lái kìa... .ha ha”.

      “Hai cậu biến được rồi đấy, chuyện khác cần mấy người lo”, Tiểu Vũ càng nóng nảy.

      Hahaha, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng thấy dọa càng cười to hơn.

      Bốn người - kẻ hí hửng và người chán nản cứ thế dùng bữa trưa.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 71 - mưu

      Cuối cùng bữa trưa cũng xong, Vệ Tử Minh và Mẫn Nhất Hàng ngồi lì ra lúc rồi cuối cùng đành phải , nhưng trước khi Vệ Tử Minh còn cố tình kéo Tiểu Vũ đến bên : “Người em, cậu thế là được, lửa gần rơm thế này mà còn làm xong quả là uổng phí”, xong cười ranh mãnh nháy mắt. Tiểu Vũ vùng ra khỏi tay cậu ta, tên tiểu tử này hôm nay quả là quá đắc ý rồi, trừng mắt nhìn rồi quay lại ngồi ôm An An, gắt lên với hai người họ: “Mau biến , biến , gặp mấy người thấy phiền, chuyện lại càng mệt”.

      An An nhìn vẻ mặt khó chịu của Tiểu Vũ khẽ cười: “Được rồi, họ đều rồi, còn bực à?”. Tiểu Vũ ôm chặt , đúng thế, rốt cuộc cũng tống cổ được hai tên bệnh hoạn kia rồi, giờ chỉ còn hai người thôi.

      Tiểu Vũ áp tay lên trán , “Còn mệt ? Bị họ làm phiền mất cả buổi trưa”, Tiểu Vũ nhìn đầy thương, An An cười: “Em khỏe rồi, đừng nhìn em như conmèo bệnh nữa”.

      Tiểu Vũ cùng bộ về nhà. Bỗng An An kéo Tiểu Vũ lại: “Tiểu Vũ, đưa em mua chút đồ, vẫn còn thiếu mấy thứ đồ cá nhân”, ở khách sạn toàn dùng đồ của họ, giờ ở lâu dài phải mua cho đầy đủ chút.

      Hai người lượn quanh siêu thị mua hồi, ngoài vật dụng thường ngày còn mua ít đồ ăn, Tiểu Vũ muốn tẩm bổ cho An An, còn hai ngày nay ôm thấy gầy . An An nghe xong đỏ mặt, liếc nhìn những người mua hàng xung quanh, may là họ đều coi và Tiểu Vũ là đôi tình nhân nên cũng để ý.

      Tiểu Vũ đứng ở chỗ đồ đông lạnh khá lâu, muốn nấu món nào đó ngon cho , An An sung sướng ngờ Tiểu Vũ ngoài cháo ra còn biết nấu cả cơm. tỏ vẻ hoài nghi, Tiểu Vũ thấy có vẻ tin, quyết định cho ăn bữa no say thôi.

      Bản thân còn có bao nhiêu điều mà chưa biết, vậy cứ từ từ tìm hiểu .

      Hai người tay xách túi to túi đón taxi về nhà.

      Dạo lúc mà đến bốn giờ chiều. Vừa về đến nơi, An An vào phòng sắp xếp lại đồ đạc. Sau khi dọn xong, vào bếp thấy Tiểu Vũ tất bật, trong lòng ngập trànniềm vui, mặc dù lúc nào cũng biết cách chăm sóc người khác, nhưng lại thực cảm nhận được quan tâm từ nếu như bình thường dễ gì chịu xuống bếp vậy mà hôm nay vì mà tự tay làm tất cả.

      Ảnh mắt tràn ngập ngọt ngào, có ở bên cảm thấy rất an toàn, giống như được ở trong chính ngôi nhà của mình vậy. An An sững người đứng ở cửa phòng bếp, ngây ra nhìn theo vóc dáng gầy gầy kia.

      quay người lại, nhìn thấy ngẩn ra ở đó liền mỉm cười: “Sao thế? Muốn đến giám sát à? Yên tâm, chắc chắn để em nuốt nổi đâu”. An An bước tới gần: “Cần em giúp gì ?”.

      Tiểu Vũ khẽ đẩy : “Giúp đỡ chắc là cần rồi, nhưng chỉ cần giúp bằng cách ăn hết nó là được, những việc khác em cần đụng tay vào, mau ra ngoài ngồi , ở đây nhiều khói lắm”. An An phụng phịu: “Em thích được ở bên cạnh ”. hôn lên mặt cái: “Ngoan, ra ngoài làm việc khác , em ở đây chỉ làm vướng chân thôi”, rồi nháy mắt với An An. lại bày ra trò nghịch ngợm gì nữa đây, chẳng còn cách nào khác đành quay người bước ra.

      An An ngồi xem tivi ở phòng khách, được lúc mí mắt trĩu xuống, cảm thấy hơi mệt liền nằm ngay sôpha chìm vào giấc ngủ.

      biết bao lâu sau, bên ngoài trời tối mịt, An An dần tỉnh lại, bỗng thấy người đắp chiếc chăn biết từ lúc nào, ngồi dậy, vẫn còn nghe thấy trong bếp có tiếng động, lẽ nào còn nấu? vén chăn ra, bước xuống xem thử.

      Tiểu Vũ thấy tỉnh dậy, mỉm cười giục: “ rửa mặt , sắp xong rồi đây”.

      còn buồn ngủ khẽ gật đầu, quay người vào rửa mặt, trong lòng vẫn tò mò, Tiểu Vũ nấu những gì, biết có ăn được ?

      Lúc quay lại, Tiểu Vũ bày biện mọi thứ lên bàn rồi. An An bước lại gần nhìn, trông chẳng khác gì nhà có tiệc, bốn món mặn và bát canh. “ ngờ lại giỏi vậy”, cười phấn khích.

      Tiểu Vũ bước tới kéo ghế, ấn ngồi xuống: “Được rồi, đừng nhận xét vội, ăn thử trước xem”. An An cầm đũa, do dự, biết nên ăn món gì trước đây, cá hấp, ớt xanh xào thịt nạc, ức bò hầm khoai tây, lại còn có canh trứng nấu rong biển.

      quyết định thử món cá trước, trông có vẻ dễ làm, gắp miếng lên cho vào miệng. Tiểu Vũ nhìn AnAn lo lắng, thấy nhăn mày liền hỏi: “Khó ăn lắm hả?”. tin liền gắp miếng lên thử, ngon mà. An An bật cười: “Rất ngon, đùa đó”. Tiểu Vũ thở hắt ra, ngốc này dám dọa mình, khẽ cốc vào trán : “Ngon sao lại còn có thái độ vậy chứ”.

      “Bất ngờ quá, chỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon”, An An cười đầy hạnh phúc.

      “Em dựa vào đâu mà nghĩ biết nấu ăn?”, Tiểu Vũ đắc ý, phải nấu bữa thế này để dám đánh giá thấp nữa.

      “Lạ quá, nhìn đẹp trai thế này, lạnh lùng thế này mà có thể tự nấu ăn, chẳng phải là rất lạ sao?”, An An nghiêm túc.

      “Đẹp trai đâu phải lỗi của , đẹp trai mà biết nấu ăn càng phải cái tội.” An An thấy thế liền bật cười.

      “Trước đây vẫn thường tự nấu ăn à?”, An An rất hiếu kỳ về cuộc sống của .

      thường xuyên, lúc học nhiều hơn chút. Hai năm nay ra ngoài làm việc nên tự nấu cũng ít .” lắc đầu, lâu lắm rồi chưa nấu. Ăn cơm mình cảm giác rất vô vị, thà ra ngoài ăn còn hơn. “Đợt đào tạo này sao rồi? Huấn luyện viên đó còn nhầm là nữ nữa ?”, An An nhớ lại lời của Vệ Tử Minh, nhịn được cười.

      “Ông ta còn dám nhầm”, Tiểu Vũ nhớ lại bụng còn ấm ức, cao như vậy mà bị nhìn thành con , “Lúc đó dọa ông ta, còn nhìn lầm lần nữa liệu nhận hậu quả”.

      “Dừ vậy hả? Chuyện này cũng đâu thể trách ai được, lúc chuyện nhìn rất giống con , đặc biệt là hàng lông mi dài, rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.” Ai bảo đẹp như vậy, người quen mới gặp qua rất dễ bị Tiểu Vũ thu hút, nhưng khi tiếp xúc rồi mới thấy tính ngang ngược của hoàn toàn giống với vẻ đẹp điềm đạm bên ngoài.

      giống con chồ nào?”, Tiểu Vũ thấy phục, giương mắt nhìn .

      “Bây giờ cũng thấy giống, môi cong, còn làm nũng hơn cả con .” An An càng cười thích thú, Tiếu Vũ dễ thương, chắc bực lắm đây.

      “Được rồi, nghiêm túc . Ngày mai có phải đến công ty báo danh ?”, An An mới đùa chút mà xụ mặt buồn ăn cơm.

      Tiểu Vũ gật đầu, gắp vào bát miếng cá nữa: “Ngày maichính thức làm việc rồi”, đột nhiên nhớ tới hai tên bạn thổ phỉ kia, bật cười.

      “Sao thế?”, An An tò mò hỏi.

      “Nhớ tới hai tên lưu manh kia. Lần trước bị phạt chạy, gọi điện kể cho em nghe đó, haha, hai tên cởi áo, lúc chạy qua tòa nhà bị xô nước đổ lên người, làm cười gần chết. Hahaha.”

      “Lẽ nào mấy để ý đến họ? Ngay cả đối với mấy đẹp trai cũng nỡ ra tay hắt nước”, An An ngờ họ lại xui xẻo đến vậy.

      “Haha, tuyệt vời hơn ở chỗ, sau đó họ mới biết người dội nước là bà thím, còn chửi họ làm ồn ngủ được, haha, đáng đời”, Tiểu Vũ nhớ lại càng thấy thích thú, hai tên đó ngờ cũng có lúc gặp phải tình cảnh này.

      An An cười lắc đầu, hai người này đúng là quái đản, mỗi lần gặp họ đều có rất nhiều chuyện thú vị. Nhớ lại chuyện trưa nay Tiểu Vũ bị họ làm cho bực mình, tò mò hỏi: “Trưa nay họ gì mà thấy vui?”.

      Tiểu Vũ vừa nghe, nụ cười dần biến mất. ngốc này, muốn giải thích sao đây, ánh mắt lộ vẻ bí hiểm: “Em muốn biết à? Được thôi, vậy trước hết phải đồng ý điều kiện, mới cho nghe”. Lại còn ra điều kiện, cần biết, dù sao người phiền muộn phải là mình, An An nhìn lạnh lùng: “ muốn thôi, hỏi nữa, dù sao em cũng chả tổn thất gì”.

      “Nhưng muốn cho em biết”, Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào , đôi mắt lấp lánh quyến rũ.

      An An cảm giác như lại muốn dọa dẫm , trong lòng hơi sợ, lắc đầu phản kháng: “Em muốn biết, cần biết”.

      Nhưng giọng vẫn nhàng bay tới: “Xe như phụ nữ, chiếc xe tốt giống như người phụ nữ tuyệt vời. Mà khoái cảm khi lái xe cũng giống như việc lên cao trào với phụ nữ”.

      Tức khắc, gương mặt đỏ gay lên. Mấy người đàn ông này, trước mặt chuyện về phụ nữ chút ngại ngần, mà mình còn ngốc nghếch cái câu kia nữa. An An xấu hổ chỉ muốn chui xuống bàn, chắc bị hai người kia cười cho thối mũi. Hận nhất là biết mà Tiểu Vũ còn chẳng chịu cho ràng, giờ có giả ngốc cũng được.

      “Giờ em còn muốn tìm xe lái ?”, trêu chọc, bối rối biết nên trả lời thế nào. Đây chẳng phải là cố ý hỏi ư? An An im lặng, hoàn toàn chẳng còncảm giác thèm ăn nữa, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này, đặt bát xuống, vội : “Em no rồi, em rửa bát.. xong cầm bát bỏ .

      Tiểu Vũ ngồi đó nhìn theo dáng vội vã của , miệng khẽ cười đắc ý, xem em còn chạy trốn được đến khi nào? biết buổi sáng đề nghị ra ngoài ăn cơm là vì lo lắng, sợ hãi, nhưng bản thân lại cố tình muốn biết khát khao của lúc này, đâu dễ bỏ qua cho . Nhớ lại những nhớ nhung dằn vặt mồi ngày, trái tim như thắt lại, cuối cùng gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra có thể chạm tới. muốn tiếp tục đợi chờ nữa, những ham muốn trong lòng càng ngày càng phức tạp, làm sao mà có thể kìm nén được nữa chứ.

      cười sảng khoái hơn quyết định tiếp tục chơi trò này với . Trò mèo vờn chuột càng kiên nhẫn tận hưởng cảm giác chiến thắng cuối cùng càng tuyệt vời.

      Còn An An chỉ lo lắng mà hoàn toàn hề để ý tới mưu của Tiểu Vũ, ngốc này làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Vũ được, trò vui sắp diễn ra rồi.

      Chương 72 - Trêu đùa
      Tiểu Vũ ăn xong, thu dọn bát đũa mang tới, An An nhận lấy, chăm chú rửa, cố ý mở vòi nước to để thanh đó phá tan im lặng giữa hai người. Tiểu Vũ khẽ cười, quay người ra.

      An An thấy ra liền thở phào, những lời vừa quá trắng trợn khiến lòng rối bời. Mặc dù thấy khát khao trong mắt nhưng Tiểu Vũ vẫn chưa có động tĩnh gì, việc này khiến cảm thấy mình nghi ngờ vô căn cứ. Tiểu Vũ thế đâu, tự an ủi mình, có lẽ chỉ là do bản thân suy nghĩ lung tung thôi.

      Rửa bát xong, biết nên làm gì tiếp, do dự có nên ra ngoài hay . Cuối cùng An An hít hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng thể trốn mãi ở đây được. Ra đến phòng khách, thấy bóng dáng Tiểu Vũ đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước xả ào ào trong phòng tắm. Lạ , mới ăn xong tắm tồi, sợ dạ dày khó chịu ư? nhún vai, ngồi xuống sô pha xem tivi, cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, cuối cùng đành dừng lại ở kênh MTV. màn ảnh là nữ ca sỹ quyến rũ làm động tác gợn sóng, nền nhạc của bài hát tiếng đầy truyền cảm.

      Lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Vũ ở trần mặc chiếc quần soóc rộng ra, mái tóc ướt từng giọt xuống sàn nhà. An An khó lòng rời mắt khỏi cơ thể đó, bờ ngực thấy nét hao gầy, nhưng cảm giác lại rất săn chắc.

      mang theo chiếc khăn bông, ngồi xuống cạnh . An An thấy liền đưa tay ra cầm lấy khăn giúp lau khô tóc.

      Lúc này tivi chiếu ca khúc tiếng rất quen thuộc, ngồi yên lặng, hơi cúi thấp đầu xuống cho lau, trong phòng chỉ còn mồi tiếng nhạc vang lên.

      An An vừa lau vừa mỉm cười, muốn điều gì đó để phá vỡ bầu khí này: “Tiểu Vũ, lần trước hứa giới thiệu bạn cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, em nghĩ rồi, Tiểu Vân rất tốt, nhưng giới thiệu cho Mần Nhất Hàng có vẻ hợp lắm, vậy cứ để Tử Minh với Tiểu Vân thử xem sao. thấy thế nào?”. Tiểu Vũ lên tiếng, càng khiến cảm giác có chút gượng ép, “Em hỏi đó, Tiểu Vân cũng gặp qua rồi, thấy họp vớiVệ Tử Minh ?”.

      “Sao em quan tâm đến họ quá vậy?”, Tiểu Vũ lạnh lùng lên tiếng.

      “Họ là bạn của , hơn nữa hứa với họ rồi, thể giữ lời được.”

      Tiểu Vũ xoay đầu sang, ngẩng lên, tay vuốt mái tóc còn chưa khô: “ hợp, cái Vân gì đó hợp với khẩu vị của họ đâu, em đừng lãng phí công sức làm gì”, giọng miễn cưỡng giống như bằng lòng cho quan tâm đến họ quá nhiều như vậy.

      “Thế thôi vậy”, An An cầm khăn chẳng biết gì nữa, đành ngồi nhìn chằm chằm vào tivi.

      Tiểu Vũ xích lại gần : “Ngửi xem thơm ?”, vui vẻ cúi xuống bên vai : “ dùng sữa tắm của hai đứa mình, người có cả mùi của em”. Ánh mắt dịu dàng nhìn , đúng là mùi hương quen thuộc, nhè , ngọt ngào, trong lòng có hơi lạ lẫm nhưng cảm giác rất ấm áp.

      Tiểu Vũ càng dựa sát hơn, gương mặt choán hết tầm nhìn của : “Mùi hương người em càng thơm, lúc nào cũng là mùi hương đặc biệt”, rồi cúi mặt vào cổ hít hà.
      An An thấy ổn vội lùi ra, mùi hương người theo tiếp xúc càng gần càng , khiến thấy lo lắng, hơn nữa hơi thở của phảng phất người. Nếu cứ tiếp tục thế này nhất định bị nó quyến rũ mất.

      An An khẽ đẩy Tiểu Vũ ra: “Làm gì có, toàn thân chua lòm lòm, em cũng phải tắm cái”, xong, đợi có phản ứng liền bước thẳng tìm quần áo rồi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

      Tiểu Vũ khẽ cười, ngốc nghếch này dễ bị lừa, chỉ trêu chọc chút mà sợ hãi chạy mất rồi. cười híp cả mắt lại, cần vội, đêm nay chẳng phải còn rất dài sao, nghĩ rồi càng cười khoái chí hơn.

      Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, An An rốt cuộc cũng ra. người mặc bộ đồ ngủ cũ. Tiểu Vũ nhìn , ánh mắt nheo lại, cái này liệu hữu dụng ? Nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

      An An kéo chiếc áo ngủ dài người, nó hẳn là rất an toàn, dài tới tận gót chân, cổ áo xù trông dễ thương, mấy chiếc áo ngủ hai dây gợi cảm vùi chúng xuống dưới đáy tủ, định mặc nữa.

      Nhìn lên thấy Tiểu Vũ vẫn ngồi xem tivi, hút thuốc, vẻ mặt điềm nhiên giống như những ám hiệu vừa rồi chỉ là do tự tưởng tượng mà thôi. An An bước tới ngồi cạnhhắn. Con người này vẫn ngồi yên lời nào.

      An An nghiêng đầu, dùng khăn lau tóc, phần áo sau lưng và gáy mình hơi ướt, lành lạnh. Tiểu Vũ dụi điếu thuốc, ngồi sát lại cầm lấy khăn lau cho .

      Hai người đều im lặng, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay nhàng dùng khăn vuốt lên tóc , khẽ bới nó lên để phần chân tóc dễ khô hơn. dịu dàng và chu đáo đó mang lại cho cảm giác ấm áp lạ thường, mỗi lần luồn qua cổ vén tóc lên, những ngón tay của khiến hồi hộp, dám cử động. nổi gai ốc, trong lòng căng thẳng, nén thở để kìm chế bản thân. muốn bảo Tiểu Vũ ngừng lại, nhưng lại sợ ý định của mình khiến cả hai chìm vào đam mê mập mờ này, cuối cùng đành để mặc giúp mình lau tóc.

      Cảm giác mái tóc mềm mại trơn mượt tay, từ đằng sau có thể nhìn phần gáy trắng ngần của An An, muốn cảm nhận được kích thích này để khuấy động phần sâu nhất trong trái tim .

      nâng mái tóc lên, áp sát vào gáy hít hà: “Thơm quá”, giọng như , khẽ cúi đầu tránh về phía trước, khẽ cười với ngang qua người lấy chiếc khăn để sô pha, bả vai như vô tình khẽ chạm vào ngực . An An lạnh toát người, cơ thể bỗng trở nên nhạy cảm khi bị động chạm, toàn thân co rúm lại, hơi thở cũng trở nên vội vã, tim bắt đầu đập dồn dập hơn.

      Tiểu Vũ nhận thấy đến lúc, chờ đợi cả buổi tối, chỉ mới khiêu khích vào chồ nhạy cảm có thể nhận thấy phản ứng mãnh liệt như thế, khẽ cười.

      Bấy lâu nay phải chịu đựng giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhìn người con đáng ngay trước mắt, Tiểu Vũ chầm chậm cúi đầu xuống gạt mái tóc sau gáy lên, cắn khẽ. Khi đôi môi vừa chạm vào da thịt, khẽ rùng mình, muốn đứng dậy chạy trốn. Đáng tiếc, lần này thể.

      Bàn tay vòng qua eo , bộ đồ ngủ từ phần eo trở xuống còn có lớp vải rất mỏng. “Tiểu Vũ, em, em hơi buồn ngủ”, An An lo lắng muốn thoát khỏi tình cảnh này.

      Nhưng nụ hôn càng ấn sâu hơn, vuốt ve làn da mềm mại của . có ý định buông ra nữa, tay càng siết chặt An An vào lòng, giọng trầm hẳn xuống: “Em biết chiếc xe tốt là thế nào ?”. lo sợ dám trả lời, cố chờ bỏ ra.

      “Nó khiến em cảm thấy tin tưởng, dù em có chạy nhanh thế nào chăng nữa nó vẫn đuổi kịp em, mỗi khi bẻ lái có thể cảm nhận được toàn thân nó rung động, đặc biệt làkhi tăng tốc, xe và người hợp nhất cùng nhau tận hưởng khoái cảm tột cùng.”

      biết rằng mình lại bị nụ hôn của hấp dẫn. Cơ thể rúm lại, sợ rằng chỉ cần động đậy là nổ tung ngay lập tức.

      Tuy nhiên, để thoát, bàn tay dần lên eo, rồi lên ngực, An An giật mình giữ lấy tay lại, hơi thở gấp gáp.

      Tiểu Vũ ghé sát vào sau gáy , trách: “Lẽ nào em muốn ?”. An An biết trả lời thế nào, đam mê này chỉ khiến muốn chạy trốn. biết gì nữa cả. “ luôn muốn em, lẽ nào em thương chút nào sao?”, xong lại vùi mình vào hôn cuồng nhiệt hơn, hôn vòng ra trước cổ, khẽ cắn vào yết hầu. An An nuốt nước bọt cách khó nhọc. thấy vậy càng thích thú, đấu tranh, nhất định là thế, chỉ cần thêm những lời nhớ thương đau khổ, chắc chắn trái tim của ngốc nghếch này nhũn ra. An An, em chạy thoát khỏi đâu!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 73 - Giày vò


      An An cố chống cự, biết Tiêu Vũ nín nhịn vì mình rất nhiều. Trong lòng cũng có chút dao động, muốn để phải chịu đựng giày vò thế nữa, nhưng... trước mắt vẫn còn do dự, kích thích mãnh liệt này khiến sợ hãi.

      Tiểu Vũ thấy bất động, cơ thể bắt đầu run lên xoay vai lại nhìn thẳng vào mình. “An An, rất muốn em”, giọng chứa đầy khao khát nồng nàn, như lời bùa chú của phù thủy, tay vẫn giữ chặt lấy , ánh mắt trông đợi khiến cứng người.

      Nhìn vẻ mặt như mê muội của , Tiểu Vũ cúi xuống đặt lên đôi môi đỏ hồng kia nụ hôn. Dịu dàng, từ tốn, như tỉ mỉ vẽ dịu dàng ấy lên môi , vòng bàn tay ra sau đỡ lấy gáy , để nụ hôn thêm sâu hơn.

      Cơ thể An An nhũn ra, nóng dần lên. Nụ hôn này đến bao giờ mới dừng lại? Lý trí cũng dần bị khuất phục.

      Nụ hôn càng dồn dập hơn, đầy ham muốn, đây mới chỉ làkhởi đầu. Đầu lưỡi khẽ đưa ra liếm môi , dừng lại lúc rồi len vào trong miệng, nồng nàn cuồng nhiệt quấn riết lấy nhau. Cánh tay cũng thuận thế lướt xuống bầu ngực mềm mại của , điều đó như càng kích thích . Bàn tay ấn mạnh hơn lên khiến bắt đầu phát ra tiếng rên khó chịu đầy kích thích, bàn tay càng hoạt động hăng hái như muốn ve vuốt cả cơ thể . Ý nghĩ này vừa lóe lên, toàn thân như có luồng điện chạy ngang.

      khẽ nâng đầu lên nhìn người con này nhắm nghiền mắt lại, gương mặt phớt hồng mê hoặc, đôi môi đỏ ửng vì bị hôn. nghĩ ngợi thêm, bế lên thẳng về phòng. An An sợ hãi mở bừng mắt ra, nhìn thấy chiếc giường lớn trắng tinh. căng thẳng, tay ôm chặt lấy vai Tiểu Vũ.

      đặt lên giường, nằm sát bên cạnh nhìn chăm chú lúc rồi nắm cổ tay , nhoài người hôn lên đôi môi đỏ hồng, khẽ : “An An, hãy để em”. An An nhìn vào đôi mắt chịu giày vò của ham muốn, lẫn trong đó là chút cầu xin, đợi đồng ý của .

      cảm động, lúc nào cũng vì mà phải nhẫn nhịn, thanh niên khí huyết dồi dào như vậy mà lần nào đến lúc quan trọng nhất đều bị ngăn lại, việc đó khiến khổ sở biết bao nhiêu, vậy tại sao còn cố cự tuyệt. Chẳng phải quyết định rồi sao? hãy đểtrao tất cả cho , cố gắng đón nhận tình của .

      An An tự nhủ như vậy rồi từ tốn khép mắt lại, chờ đợi. Tiểu Vũ nhận ra dấu hiệu đồng ý, trong lòng kích động lạ thường. chấp nhận còn né tránh nữa, mặc dù luôn muốn chiếm hữu nhưng vẫn hy vọng tình nguyện chứ phải là miễn cưỡng.

      cúi đầu hôn lên cổ , mịn màng, nóng bỏng. An An nhắm mắt tận hưởng cảm giác cơ thể nam tính đè lên người mình. Bờ ngực trần của áp lên người , cảm nhận ràng từng hơi thở gấp gáp bên tai.

      Tiểu Vũ cười, bàn tay chầm chậm lướt cổ trắng ngần, bộ áo ngủ mặc kết hợp với gương mặt đỏ bừng vô cùng dễ thương và quyến rũ. biết đâu là chỗ nhạy cảm nhất, nên phải chầm chậm, nếu chịu nổi, như vậy mất vui.

      Bàn tay lướt xuống đến ngực, hôn lấy đôi môi , khẽ hỏi: “Có thích chạm vào em thế này ?”. An An mụ mị còn suy nghĩ được gì nữa, ngón tay như ngọn lửa khiến làn da bỏng rát.

      Nhìn vẻ si mê của người con trước mắt mình, cánh tay Tiểu Vũ càng lần xuống thăm dò. Tay dần lướt qua eo, cảm giác tê dại cơ thể chuyển hóa thành những đợt sóng run rẩy. cố ý đè mạnh mà chỉ dùng đầungón tay lướt da khiến người An An cong lên.

      hôn cận thận từ cổ tới bờ vai, bàn tay lướt đùi , ngón tay vờn , cảm giác rạo rực xuất trong người, ngứa ngáy. chịu được túm lấy tay , nhưng giữ ngược lại. Bàn tay còn lại xuống phía dưới, kéo váy ngủ. ngờ bộ đồ ngủ kín đáo này giờ đây lại càng tăng thêm thú vị. có thể cảm nhận được mát lạnh đùi mình, dưới chân, kéo chiếc váy ngủ lên đến đầu gối.

      Hơi thở của Tiểu Vũ mồi lúc gấp hơn, bàn tay cảm nhận ràng ấm áp từ làn da đó. Trong mơ, luôn thoắt thoắt sao nắm bắt được, vậy mà lúc này đây lại ở ngay trước mặt, trái tim bị kích động mãnh liệt. Miệng xuống phía dưới, hôn lên cơ thể sau lớp áo, cánh tay vội vã vuốt ve đùi .

      An An thấy hơi thở mình càng ngày càng nặng nhọc hơn. chỉ muốn cầu xin Tiểu Vũ dừng lại đừng giày vò mình thế nữa.

      từ từ kéo chiếc váy ngủ lên đến thắt lưng, rồi buông tay ra, nhìn chăm chăm vào phần cơ thể dần trước mặt. Tiểu Vũ nuốt nước bọt cách khó khăn, hơi thở gấp gáp, ánh mắt chịu rời phần bụng phẳng lì, bờ eo thon. cuộn chiếc váy ngủ lên đến ngực nhấc nhẹlưng lên tuột nó ra ngoài.

      Cơ thể bất ngờ bị làn khí lạnh táp thẳng vào khiến hơi rùng mình. An An vẫn dám mở mắt ra, sợ cảnh tượng ám muội lúc này khiến càng căng thẳng hơn.

      Tiểu Vũ nhìn ngắm bộ đồ lót nhắn ôm lấy cơ thể . Bầu ngực tròn trịa theo nhịp thở phập phồng đầy hấp dẫn.

      đè người lên , rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ. Ngón tay vuốt ve đôi môi, cảm nhận mềm mại đó: “An An, mở mắt ra, nhìn này”, giọng của như đánh thức An An, chầm chậm mở mắt.

      Ảnh mắt chất đầy khát khao của khiến người nóng bừng, đưa tay vuốt mặt , cơ thể khát khao được ghì siết trong lòng.

      Tiểu Vũ chờ nổi, dùng lưỡi men theo viền đồ lót. Cảm giác ướt át, nóng bỏng thiêu đốt trái tim An An, đưa tay ghì lấy đầu , ngón tay đan vào mái tóc, giữ chặt.

      đưa tay ra sau lưng, nhàng mở khóa chiếc áo nịt khiến bầu ngực được thả lỏng, rồi áp lên đó hôn hít, mơn man nhưng chạm vào đầu nhũ, muốn để nó từ từ vươn dậy. An An cong người, khát khao càng lúc càng dữ dội. Tiểu Vũ nhìn cơ thể người con bị đánhthức, càng cười thỏa thuê.

      Bàn tay ôm trọn bầu ngực của rồi xoa mạnh, nó cứng dần lên, thể kiềm chế thêm nữa liền ngậm lấy nhũ hoa đáng đó.

      An An đưa tay lên miệng, sợ khát vọng này ào thẳng ra, nhưng trong lòng lại thầm đón nhận cuồng nhiệt của Tiểu Vũ.

      vào tai : “An An, em muốn ?”, đồng thời bàn tay hăng hái mơn trớn, “ biết em muốn. ra , cục cưng”. cảm giác cơ thể mình như bị thiêu đốt, từ đầu đến chân. Đúng, rất muốn, giày vò này khiến vô thức buột miệng : “Tiểu Vũ, em muốn ’ em”, xong, nhắm mắt lại vì sợ nhìn thấy ánh mắt si cuồng của . Gương mặt An An cũng ửng hồng vì chính câu của mình.

      Câu như lời hóa giải bùa chú, trái tim Tiểu Vũ rung động, lúc này nghe được lời mời gọi từ chính miệng thốt ra, ngọn lửa cuồng nhiệt nơi lồng ngực được dịp càng bốc lên cao.

      còn dè dặt, trêu đùa với nữa, cơ thể sớm căng tràn khát khao, chỉ muốn được , muốn cùng An An cảm nhận khoái lạc đến tận cùng này. Cơ thể hoàn toàn phủ lấy , phải nhàng như lúc nãy mà trở nên mạnh mẽ, kích thích và dừ dội hơn. Bầu ngực của An An căng cứng, ngón tay đồng thời ấn lên nhũ hoa, cảm giác mãnh liệt tột cùng này khiến co rúm lại, đầu ngón chân tê dại.

      Tiểu Vũ hôn cách cuồng nhiệt, rồi vội vàng ngậm lấy vành tai An An, cơn khoái cảm như luồng điện chạy dọc khắp người khiến chơi vơi muốn ghì lấy cái gì đó, cuối cùng bám lấy lưng , những ngón tay bấu chặt như sợ hãi cảm giác cuồng nhiệt này khiến chìm vào vô thức.

      vẫn dạo chơi xung quanh chiếc quần lót của , áp sát nó vào phần dưới cơ thể , nơi ngọn lửa đợi chờ lâu lắm rồi.

      Cảm giác bức bối khiến cơ thể An An chịu nổi, miệng mấp máy muốn lên tiếng phản kháng nhưng chẳng thể, cảm giác quen thuộc này cho biết rằng mình rất muốn .

      Ngón tay vẫn ngừng mân mê, rồi khẽ kẹp vào nhũ hoa, có thể nhận thấy nó cương cứng dựng thẳng lên. Còn tay chầm chậm luồn vào trong quần lót, lướt dần từ bụng xuống dưới, dưới nữa, nhưng chạm trực tiếp vào vùng cấm cung mà khẽ rụt ra ngoài. Thấy nó đira, An An ưỡn người lên như đòi hỏi. Tiểu Vũ cười thầm, bàn tay lướt xuống má trong đùi non, rồi trượt lên tới vùng đất bí mật. Cảm giác mềm mại, nhàng khiến bật ra những tiếng rên rỉ, cơ thể căng cứng, co rúm.

      cảm nhận được ướt át nơi đó, bàn tay ướm lên phần vải ẩm, biết thời cơ đến, liền kéo chiếc quần lót ra khỏi đùi , tới gót chân, An An vô thức nhấc chân lên để chiếc quần tuột ra.

      hơi nhấc người lên, ánh mắt đăm đăm rời nhìn vào thân thể đầy hấp dẫn này. Đột nhiên thấy người trống trải, cảm giác bứt rứt khó chịu khiến An An mở mắt, nhưng thấy nằm ngay bên cạnh. Chiếc quần duy nhất người được cởi ra, vội vàng nhắm mắt lại.
      Chương 74 -
      An An căng thẳng, hồi hộp, kiềm chế được bấc giác run lên, cơ thể cảm nhận ràng dục vọng cháy bỏng trong người Tiểu Vũ lúc này.

      Nhận thấy người con trước mắt mình hồi hộp nhưng lại chưa hoàn toàn rơi vào cơn mê đắm này, liền nằm đè lên người An An, bàn tay khẽ vuốt ve bờ eo , rồi đột nhiên đưa tay ra đằng sau lưng, thoắt cái ôm chặt vào lòng.

      Cảm giác bầu ngực mình đập mạnh vào cơ thể rắn chắc của , An An có chút hoảng sợ mở mắt ra, hoang mang nhìn gương mặt Tiểu Vũ cười. Tiểu Vũ lật úp người lại, ghì siết lấy từ đằng sau, có thể cảm nhận được cơ thể nóng bừng bừng, còn cả phân thân đầy dục vọng kia chĩa thẳng vào phía sau . Cơ thể An An mềm nhũn, cả người như bị luồng điện chạy qua còn sức lực, bàn tay vòng lấy eo áp vào bụng mình, khẽ thổi vào tai khiến cảm giác nhột nhạt lan tỏa khắpngười.

      muốn em cảm nhận được khoái lạc tột đỉnh”, giọng nhàng nhưng chứa đầy dục vọng.

      Cả người mềm nhũn ép sát vào ngực , hơi ngả đầu về phía sau, bàn tay Tiểu Vũ bắt đầu hoạt động, môi ép sát vào sau vành tai , dùng lưỡi, dùng răng khẽ khuấy động nó, bàn tay như mang điện rần rật chạy xuống phía dưới. Cơ thể ngọt ngào, toàn thân nóng bỏng, muốn lên rằng nó khao khát .

      Bàn tay chầm chậm ướm lên khu vườn thần bí, cố tình nhàng dùng ngón tay lướt qua. Cơ thể An An cảm nhận được ngón tay thon dài của khuấy động vào nơi nhạy cảm nhất của mình, cơ thể như trào lên những cơn sóng nóng giãy, đùi tự nhiên căng cứng khép chặt lại.

      Nhưng vẫn chưa muốn dừng lại, đầu lưỡi nóng bỏng trượt từ lưng xuống dưới, An An co rúm người, cảm giác ướt át dọc sống lưng. bị kích thích cực độ, phần hạ thể càng lúc càng nóng, có quá nhiều khát khao chờ đến lấp đầy. An An áp chặt ngực xuống, muốn thoát khỏi trêu đùa quá mức chịu đựng này, nhưng bỏ qua, vẫn tiếp tục cần mẫn kích thích phần sâu kín nhất trong .

      An An thể chịu nổi nữa, tiếng rên rỉ cuối cùng cũngbuột khỏi miệng, thanh đầy cám dồ đấy như ám hiệu, Tiểu Vũ mỉm cười làm tới hơn, bàn tay ấm nóng tiến dần vào giữa cặp đùi khép chặt, cứ thế vào bao phủ hoàn toàn khu vườn mềm mại phía dưới.

      ướt đẫm, cảm giác bàn tay trơn trượt, như phát điên lên vì sung sướng. Hàm răng ngấu nghiến tấm lưng mềm mại của , vẫn chưa đủ, chưa đủ, muốn phải hoàn toàn đắm chìm. thể chịu đựng hơn được nữa liền tiến vào, rồi bắt đầu chuyển động, ngón tay cứ thế khẽ mân mê vào cái hạch của .

      Aaa... An An cong người muốn chống lại, cặp đùi càng khép chặt vào như muốn ngăn bàn tay lại. Tiểu Vũ thích thú nhìn mê loạn, bàn tay hoạt động ngừng, muốn đẩy cơ thể lên đến cao trào .

      An An thở gấp, muốn “Dừng lại”, nhưng thanh vừa phát ra khiến chính run rẩy: “Tiểu vũ, đừng...”. Có điều, tiếng rên rỉ đó vọng bên tai lại càng kích thích : “Còn chưa bắt đầu mà dừng sao?”, Tiểu Vũ lấy hơi: “Tuy nhiên, cơ thể của em chân hơn em nhiều”. Tiểu Vũ khẽ đưa ngón tay lách hẳn vào cái hang động ấm nóng. Aaa! An An rùng mình, miệng rên lên hoảng sợ, mi mắt khẽ mở ra, ngón tay cứ thế khám phá bên trong.

      Miệng Tiểu Vũ vẫn dán chặt vào lưng , chưa muốnbuông tha, theo bàn tay nhàng mơn trớn, đầu lưỡi lướt dọc theo sống lưng.

      An An giãy giụa kịch liệt, cặp đùi siết chặt, nhưng cách nào dừng ngón tay khuấy động kia lại. thấy những cơn sóng dục vọng trong cơ thể mình dường như thể tự khống chế được, ào ạt tuôn trào. Tiểu Vũ vui sướng cảm nhận cơ thể siết chặt, bàn tay cảm thấy cả nơi thâm cung và cả bên ngoài đều ướt đẫm, hoàn toàn chuẩn bị chào đón ghé vào.

      Ngón tay hoạt động càng nhanh hơn, ngừng khuấy đảo, ngón cái còn đè lên cái hạch đầy hấp dẫn. Bất ngờ Tiểu Vũ khẽ gầm lên, rút tay ra. Cảm giác trống rỗng quá đột ngột khiến An An khó chịu. Chẳng phải muốn dừng lại giày vò mình nữa sao? Tại sao lại có cảm giác trống rỗng này, càng khó chịu hơn, đôi chân cũng xoắn lại bứt rứt. Tiểu Vũ, giúp em! Đầu ngoái lại phía sau, chạm vào cổ .

      Tiểu Vũ hiểu cảm giác trống rỗng của lúc này, hôn : “Cục cưng, cho em tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất”. Đầu óc An An hoàn toàn mơ màng, câu ngỡ như yếu ớt này truyền đến não như cơn chấn động , khẽ run lên.

      Nguồn nhiệt nơi hạ thể nhức nhối thức tỉnh Tiểu Vũ, hắnphải giải phóng nó, xoay người lại nằm ngửa giường, chuẩn bị tiến vào.

      nhắm chặt mắt, khóe miệng vì sợ bật ra những tiếng rên rỉ mà mím lại, khuôn mặt đỏ ửng. Đây phải là hình ảnh của An An bình tĩnh thường ngày, mà là gương mặt của bị kích thích trỗi dậy ham muốn.

      Tiểu Vũ nóng lòng muốn chờ thêm nữa. Cơ thể ép sát xuống, cảm nhận bờ ngực dán chặt vào hai trái đào mềm mại kia, phân thân nóng hổi chầm chậm tiến vào hang động thần bí. An An sợ hãi khép chặt chân, vừa lo lắng vừa chờ đợi, biết cuộc xâm lược bắt đầu.

      Miệng vẫn ngừng mơn trớn bầu ngực của , cánh tay khẽ tách chân ra khiến An An hổn hển, hơi thở càng gấp gáp hơn.

      “Cho nhé”, tay Tiểu Vũ mơn trớn xuống huyệt động, khẽ điều chỉnh phân thân rồi chầm chậm ấn vào, cảm nhận được huyệt động.

      Hai tay của An An bị giữ chặt tài nào cử động được, xâm nhập kia khiến co rúm người lại, đầu ngọ nguậy, muốn khép chặt đôi chân mở ra kia.

      siết chặt của lại càng kích thích . Nhận thấyhuyệt động dần dần mở ra, Tiểu Vũ để mặc nó vào, ướt át bên trong khiến nó vào dễ dàng hơn. Cảm nhận được cái hang bí hiểm kia bao trọn phân thân. Tiểu Vũ khẽ nhấc người lên đưa mắt nhìn An An mím môi lại, miệng kìm nén tiếng kêu, nhưng thể ngăn được chấn động kịch liệt hành hạ .

      “Em , kêu lên , thích nghe tiếng em.” Bàn tay lướt lên môi , khẽ tách hàm răng ra để An An phải kìm chế bản thân.

      “Aaa”, rên thành tiếng, bắt đầu ra, cảm giác ma sát nóng bỏng dữ dội, bất giác rướn người hòa nhịp theo những chuyển động của cơ thể.

      Mỗi lần tiến vào, cơn khoái cảm khiến còn khả năng để khống chế những tiếng rên la, hơi thở gấp gáp làm cho gian càng thêm mê hoặc.

      Nghe tiếng thở đầy nhục cảm của khiến có cảm giác mình hoàn toàn sở hữu được người con này.

      An An mê loạn còn biết gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được lực kéo đẩy của trong mồi lần va chạm. Cảm giác bứt rứt trước mồi lần ra vào, mồi lần tăng tốc của trong huyệt khẩu, cong người hy vọng nó đừng dừng lại quá sớm. Như thể Tiểu Vũ biết được khát khao của , mồi lần đều nán lại trong huyệt động lúc rồi mới rútra, cảm giác xâm nhập cuồng nhiệt đó lấp đầy trống trải bên dưới kia.

      An An bắt đầu thích thú cảm giác này, cảm nhận được từng va chạm, huyệt động được ma sát nhàng càng tạo nên vô vàn khoái cảm. Quen dần với những động tác của , mồi lần tiến vào đều khiến co thắt lại, bao lấy sít sao, sức nóng càng lúc càng tăng.

      Tiểu Vũ sung sướng nhìn phối hợp nhịp nhàng của An An, càng cố gắng ghì chặt, muốn mang đến cho ấm áp nhất, nên chuyển động rất chậm rãi. có thể cảm nhận được ướt át từ trong huyệt động phun trào ra càng lúc càng nhiều, hoàn toàn bị cuốn vào cuộc chơi.

      Giữ chặt lấy tay , eo đột ngột duỗi thẳng, động tác mạnh mẽ khiến An An rên rỉ trong vô thức. Hơn nữa, lúc này nhàng như ban đầu, Vũ Minh tiến vào cách mãnh liệt hơn, khi chưa kịp nhận thức được đợt sóng thứ hai lại dồn dập cập bờ.

      An An mím chặt môi, ngượng ngùng vì tiếng rên của chính mình.

      Tuy nhiên, chưa có ý định cho dừng lại. Thân dưới vẫn đập mạnh giống như muốn vào nơi sâu nhất trong cơ thể , càng lúc càng nhanh. tăng nhịp chuyển động, lúc này An An chỉ kịp nhận thấy ngọn lửa nóngbỏng trong xông thẳng vào huyệt động, ra vào, ma sát tăng dần, mỗi cái va đập là lần khiến khó chịu, giống như bị nó lấp đầy, làm cho nổ tung, tác động mãnh liệt vào lý trí của .

      “Kêu lên , em ”, giọng Tiểu Vũ như mê hoặc, gấp gáp, kích thích, cơ thể chuyển động nhanh hơn. Càng lúc càng khó chịu, tiếng rên phát ra kìm nén. An An bị khống chế hoàn toàn, móng tay cào vào lưng Tiểu Vũ tạo thành những vệt đỏ, cơ thể lắc lư theo nhịp chuyển động của .

      Tiểu Vũ khẽ nhấc người lên, dừng lại chốc lát, ngọn lửa của vẫn nằm trong cơ thể . An An dần mở mắt, nhìn thấy ham muốn và khát khao trong mắt . Vũ Minh mỉm cười, chưa kết thúc đâu...

      lại đè người xuống, ép sát vào khẽ : “Hôn , giống như hôn em ấy”. Câu ấy như câu thần chú khiến An An mất hết lý trí, thể nào từ chối được.

      Cánh tay bấu chặt lấy vai Tiểu Vũ, cảm nhận làn da dính chặt vào cơ thể mình, quên tất cả, bỏ mặc những ngại ngần, ôm lấy , muốn hôn. Đôi môi chầm chậm đặt lên ngực , mút nhè , cảm giác giống như những lần chạm vào , cơn khoái cảm lan tỏa, chắc cũng thích được như thế.

      Học theo , dùng lưỡi mân mê nhũ hoa bờ ngực kia, khẽ ngậm vào, cắn . Cảm nhận lồng ngực của Tiểu Vũ phập phồng, thích thú khi được đầu lưỡi của An An mơn trớn, trêu đùa.

      Tiểu Vũ bứt rứt, nâng người lên, nhìn chằm chằm vào . An An ngượng ngùng đỏ mặt quay , dám nhìn . Tiểu Vũ thích ư?

      Tiểu ma nữ rất biết hành hạ người khác này! Gầm tiếng, phân thân như ngọn lửa hừng hực tấn công cơ thể . An An khó chịu vì mãnh liệt bất ngờ này, rùng mình, Tiểu Vũ định trừng phạt ?

      Quả nhiên, cuộc tấn công này tàn bạo hơn, chẳng khác gì muốn xuyên qua thân thể An An. rên rỉ, thở hổn hển, vội siết chặt lấy lưng , muốn kêu chậm lại, nhưng lúc này Tiểu Vũ hoàn toàn còn nhận thức được bất kỳ điều gì, chuyển động liên hồi, như muốn giải phóng tất cả toàn bộ năng lượng dồn ứ trong người ra. Cơ thể càng lúc càng nóng, nhiệt độ nơi hạ thể cũng tăng theo, mỗi nhịp va đập là những khát khao, ham muốn sâu kín nhất.

      An An khó chịu căng chân ra, sắp đến rồi! biết cao trào sắp đến rồi, khoái cảm tột cùng, cơ bụng co thắt, nhữngngón chân tê dại hẳn .

      Tiểu Vũ cũng nhận ra điều đó. Nhìn phần hạ thể chấn động, run rẩy, tiếng thở càng ngày càng lớn hơn. Giây phút đỉnh điểm của sắp tới.

      mang tới cho em giây phút khoái cảm tuyệt vời nhất! tăng tốc, bàn tay bắt đầu xoa bóp bầu ngực . A a a! An An bị kích thích tột cùng, móng tay găm vào lưng càng sâu hơn.

      Hòa vào cái va chạm mãnh liệt cuối cùng, nghe thấy tiếng khẽ gầm lên, tiếp đó là rùng mình dữ dội. A, lưng bị siết mạnh đến phát đau, cảm nhận được co thắt mạnh mẽ dưới bụng, làn sóng nóng hổi tuôn trào, cơ thể chấn động, hai chân duỗi thẳng, như có luồng điện lướt qua toàn cơ thể. Cơn khoái cảm kích thích mạnh mẽ, phần nóng nổi phía dưới kia như được giải phóng, huyệt động cũng co siết lại, càng chặt hơn rồi cuối cùng mở ra.

      Cơ thể dần dần buông lỏng, ngã lên người . An An vuốt lưng Tiểu Vũ, mồ hôi ướt đẫm, làn da nóng như lửa. cũng vậy, toàn thân mềm nhũn.

      Tiểu Vũ biết cuối cùng hai người họ đạt đến đỉnh điểm khoái cảm, đầu nặng nề vùi vào ngực , , vô cùng. Cơn khoái cảm này trước giờ chưa từng trải nghiệm qua. ngờ rằng ôm ấp người mình , khát vọng nhục cảm trong người lại mạnh mẽ điên cuồng đến vậy, cứ thế bộc phát. Ôm An An vào lòng, thấy cũng đạt được cảm giác thăng hoa cực điểm, Tiểu Vũ rất vui.

      nhàng vuốt mái tóc , trong lòng đầy xúc cảm, biết, để đợi đến giây phút này phải trải qua bao nhiêu dằn vặt, giày vò. rất muốn mang đến cho đam mê, khoái cảm mạnh mẽ và tình nồng cháy nhất.

      Tiểu Vũ khẽ ngước lên, nhìn vào đôi mắt , chầm chậm : “ rất vui”. An An cười, thấy lòng mình đầy ắp hạnh phúc, khẽ buột câu trả lời: “Em cũng vậy”.

      Ảnh mắt trở nên vô cùng dịu dàng, cánh tay vòng chặt hơn ôm vào lòng: “An An, em”. biết, luôn biết điều đó, nếu như phải tình mãnh liệt thế này làm sao có đủ can đảm vứt bỏ tất cả quá khứ để cùng đến bây giờ. Đôi mắt mờ dần: “Cảm ơn , em cũng ”. Cảm giác hạnh phúc vô bờ bến này khiến con tim tài nào truyền tải được hết.

      Hai người ôm chặt nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương. Bởi vì tình nồng nàn này tài nào rũ bỏ được, vậy cứ thương , hãy mang đến cho niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 75 - Cạo râu


      Cơn gió sớm mai mát mẻ thổi vào làm lay động tấm rèm cửa, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi căn phòng, gian chầm chậm sáng lên.

      Căn phòng tĩnh mịch, quần áo bừa bộn nằm rải rác ghế, dưới đất. chiếc giường lớn là hai cơ thể nằm ngủ cách yên bình, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. An An nằm sấp để lộ bờ vai trần trắng trẻo, mái tóc rối tung, lộ ra nửa khuôn mặt mịn màng, cánh tay mảnh mai đặt lên lưng Tiểu Vũ.

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu khí yên tĩnh. Tiểu Vũ dần tỉnh, quay người đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại nơi đầu giường ngừng đổ chuông. tắt chuông nhìn vào thấy sáu giờ rồi, quay đầu nhìn sang thấy An An cũng vừa mở mắt.

      “Chào buổi sáng”, Tiểu Vũ cười dựa sát lại, kéo An An vào lòng, cảm nhận làn da trần của áp lên cơ thể mình. Mất lúc sau An An mới tỉnh hẳn, gương mặt phơnphớt hồng: “Chào buổi sáng”.

      Tiểu Vũ hôn lên mặt , “Cảm giác tuyệt”, vui vẻ cười, đôi mắt cong cong: “Mở mắt ra có thể nhìn thấy em”. An An mỉm cười, chạm khẽ vào mặt .

      Bàn tay Tiểu Vũ vô thức vuốt ve tấm lưng , thích cảm giác trơn láng của làn da đó, giống như chạm lên ngọc ngà vậy, vừa ấm vừa mượt. “Em còn đau ? Mệt lắm ?”, quan tâm. Tối qua liên tục đòi hỏi đến ba lần, mỗi lần chạm vào khát khao nơi lại trỗi dậy, như thể bao giờ là đủ. Tiểu Vũ biết chắc rất mệt, ánh mắt rã rời, quầng thâm lên quanh mắt, lưng đầy những vết hằn đỏ, nhìn mà thương!

      Ký ức tối qua bồng chốc ùa về, An An ngượng ngùng khẽ lắc đầu, cảm giác được ôm trong lòng dễ chịu. Tiểu Vũ đối với rất tốt, lần nào cũng đưa đến tột đỉnh khoái cảm, khiến chìm đắm trong biển dục vọng.

      Tiểu Vũ nhìn gương mặt đỏ lên, lòng lại xao động, cơn ham muốn sáng sớm bồng trỗi dậy. Vòng tay ghì chặt, áp lên môi nụ hôn cuồng nhiệt. An An bị nụ hôn tham lam của làm cho nghẹt thở, trong lòng căng thẳng, phải lúc này Tiểu Vũ lại muốn chứ? vội lấy tay ngăn ngực .

      Lúc lâu sau Tiểu Vũ mới buông ra, mắt nhìn chằmchằm vào , giọng lạc hẳn : “An An, em ngọt ngào”. An An biết nên trả lời ra sao, ngây ra nhìn .

      lại tỉnh rồi”, đầy ngụ ý.

      có phần hiểu, mở to mắt nhìn . Tiểu Vũ khẽ cười, nắm lấy bàn tay bé của đưa xuống dưới. A, định kêu lên. nắm lấy tay mơn trớn lên cái phần rực lửa kia, mới sáng mà nó cương cứng, vươn thẳng thế này rồi. Giờ mới hiểu, ham muốn của đàn ông rất dễ bị kích thích, nhất vào buổi sáng.

      đỏ mặt rụt tay lại nhưng chịu, giọng đầy khát khao: “ rất muốn em nhưng vì em vẫn còn mệt nên..rồi khẽ giật giật tay : “An ủi chút ”.

      hiểu ra, bàn tay chầm chậm nắm trọn lấy nó, cứng, hít hơi sâu, ghé sát đôi môi vào , ngấu nghiến. An An cảm nhận ràng ham muốn trỗi dậy trong , bàn tay nắm chặt, tiếp nhận quấy rối điên cuồng trong miệng mình.

      lúc sau, mới chậm rãi buông ra, liếm lên môi . An An dám cử động, nhàng thả tay ra, trong lòng lo lắng biết là thỏa mãn hay chưa.

      Tiểu Vũ ôm , đợi cho trái tim đầy ham muốn của mìnhdần bình tĩnh trở lại. Hôm nay phải làm, thể tiếp tục tham lam thế này nữa.

      thả ra, miết môi : “Dậy nào, hôm nay phải tới công ty”. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên chính thức làm.

      Hai người lần lượt đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.

      Khung cảnh sáng sớm ấm áp, Tiểu Vũ nhìn An An đứng ngay cạnh mình đánh răng, thứ hạnh phúc này khiến người ta cảm thấy . Khi ở Đại Liên, nhìn thấy rửa mặt, niềm khát khao ấy vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, hơn nữa giờ đây còn mặc bộ đồ ngủ dễ thương, chẳng khác gì gia đình.

      Tiểu Vũ vui vẻ cúi đầu vã nước vào mặt, trong lòng giấu nổi niềm vui sướng, rốt cuộc có thể ngày ngày thức dậy cùng . mong ngày nào cũng được hạnh phúc như thế.

      An An thấy ngẩng lên, mặt đầy nước, liền với tay lấy chiếc khăn bông lau qua cho . Tiểu Vũ để mặc giúp mình, mỉm cười ngoan ngoãn đứng yên. An An bồng thấy nụ cười của sáng nay sao mà dễ thương đến vậy.

      Lau xong khẽ vỗ vào mặt , bàn tay dừng được vuốt ve làn da mịn màng, Tiểu Vũ làm thế nào màchăm sóc nó được như vậy thế, đến ngay cả cũng phải ghen tỵ. cằm mọc ra ít râu khẽ đâm vào tay .

      “Da rất đẹp”, tỏ ý ngưỡng mộ.

      “Đây gọi là vẻ đẹp thiên bẩm”, lại được thể đắc ý.

      “Đúng, đúng, vẻ đẹp thiên bẩm của nàng đẹp ”, cũng nhịn được cười.

      Tiểu Vũ giả vờ tức giận véo mông , khiến An An giật mình kêu lên. cười, đế xem em còn dám bậy nữa .

      để ý nữa, quay người cúi đầu xuống bắt đầu rửa mặt.

      khẽ cười, xoa bọt cạo râu Gillette lên mặt, đánh tạo bọt rồi lấy dao cạo râu ra.

      ngước mặt lên, vừa lấy khăn lau vừa nhìn chăm chú cạo râu bồng thấy bứt rứt liền thầm năn nỉ: “Tiểu Vũ, em cạo râu giúp nhé?”.

      dừng tay lại, hơi nghiêng đầu sang, nghi ngờ nhìn , có biết làm đây? Nhưng An An cướp lấy dao cạo trong tay . Để thử xem nào.

      đứng gần lại chút, nhàng cạo, lấy lớp bọt dày mặt , cạo tới đâu sạch láng bóng tới đó. Tiểu Vũ đứng im chồ, động đậy, hơi ngửa mặt lên để cạo dễ hơn. cảm nhận được lưỡi dao lướt da mình hơi đau đau, ngưa ngứa, gương mặt An An cứ thế ghé sát vào , ánh mắt đầy dịu dàng.

      Làm sao có thể rời xa con người này được. Bất luận có thế nào chăng nữa, muốn ở bên , dù chỉ còn ngày để sống cũng bao giờ buông tay ra. mong là hạnh phúc này kéo dài mãi mãi, cần phải quá xinh đẹp, cũng cần quá thông minh, chỉ hy vọng dịu dàng này ở tồn tại mãi, còn những thứ khác đều chẳng quan trọng.

      Chẳng phải người ta từng , nếu như sâu đậm người chỉ nhìn thấy được những điểm tốt của người ấy còn thiếu sót rất khó nhận ra. Tiểu Vũ chính là như vậy, ngay từ lần đầu tiên gặp cho đến nay, trong mắt chỉ nhìn thấy dịu dàng của , cảm nhận từng cử chỉ quan tâm chăm sóc của khi gần gũi. Hơn thế nữa, Tiểu Vũ luôn muốn mang đến cho nhiều điều tốt đẹp, nhiều tình cảm, cần để ý đến người khác gì, cảm giác hạnh phúc này lấp trọn trái tim , để lại chút khoảng trống nào cả. chỉ muốn dịu dàng này, còn những thứ khác đều cần.

      An An vẫn tiếp tục công việc cạo râu, để ý đến ánhmắt ấm áp của . Cuối cùng cũng cạo xong, sau đó cầm chiếc khăn ướt lau mấy vết bọt còn sót lại mặt , gương mặt lúc này càng tăng thêm vẻ đẹp trai, “Xong rồi, đẹp trai lắm rồi”.

      “Vợ , giỏi quá”, Tiểu Vũ xúc động hôn lên mặt .

      đỏ mặt, “ được gọi bừa, ai là vợ chứ?”.

      “Là em, chẳng phải em vừa làm công việc của vợ hay sao?”, Tiểu Vũ cười vuốt mặt An An. muốn nhanh chóng kết hôn, sợ rằng lại có điều gì do dự mà nữa.

      , chuyện với nữa.” An An ngượng ngùng ném chiếc khăn vào người , lách qua chạy ra khỏi phòng tắm. chỉ biết trêu ghẹo . Nhưng khi nghe câu này rất xúc động, mỉm cười, khẽ lắc đầu để ngăn mình nghĩ ngợi về câu ấy.

      Còn lại mình nhìn khuôn mặt sạch trong gương, bật cười, nhủ thầm, An An, để em phải đợi quá lâu đâu!

      Hai người tay trong tay, hạnh phúc cùng bước ra ngoài cửa khu chung cư, khí buổi sáng trong lành. đưa đến tiệm ăn gần đó, gọi cho bát tào phớ, còn mình gọi ly sữa đậu nành, và lồngxíu mại cho cả hai. Trong lòng An An bỗng thấy ấm áp vì chăm sóc ngọt ngào của .

      Càng ngày càng phát , ra Tiểu Vũ là người luôn mong được chăm sóc cho người khác, chẳng qua chưa có cơ hội mà thôi, với lại cũng biết cách thể ra sao, cho nên mới dễ khiến người khác hiểu nhầm, nghĩ rằng kẻ lạnh lùng quan tâm bất cứ việc gì, bất cứ ai. ra phải vậy, là do chưa gặp được đúng người mà muốn cho , nhớ lần đặt tay lên vai giãi bày về ước muốn này, giờ đây mới thấu , chỉ muốn được người khác thương mà còn là người rất muốn thương người khác.

      Tiểu Vũ nhìn cầm thìa, ngẩn ngơ nhìn . Trong lòng buồn cười, ngốc này lại nghĩ gì đây? Khẽ cốc vào trán để đánh thức: “Lại nghĩ gì đó? Mau ăn ”. An An lúc đó mới giật mình, hơi đỏ mặt, cúi đầu: “ừm”, rồi ngoan ngoãn bắt đầu ăn. Tiểu Vũ nhìn An An, trong lòng nhịn được lại nghĩ ngốc nghếch này giống như đứa bé cần được che chở bảo vệ vậy.

      Ăn xong, Tiểu Vũ nắm tay ra khỏi quán, định bắt chiếc taxi nhưng bị An An kéo lại: “Mấy giờ rồi?”. tò mò nhìn , lấy điện thoại ra xem: “Bảy giờ kém”. mỉm cười, trong lòng do dự, biết có đồng ý ? nhìn cái vẻ muốn nhưng lại thôi của , cười: “Em lại nghĩ gì nữa?”. híp mắt cười: “À, công ty xa ?”. Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu ý của , đành thành thực trả lời: “ taxi chừng mười phút, còn xe bus khoảng nửa tiếng”.

      cười trộm, giọng: “Giờ vẫn còn sớm, hôm nay mình xe bus nhé?”. nheo mắt hỏi tại sao, nhưng lý do, chỉ nũng nịu: “Được ?”.

      xoa đầu rồi đồng ý, chỉ cần thích có gì mà được chứ?

      An An vui mừng kéo tay chạy thẳng về trạm xe bus. Nhà rất gần quán game mà thường lui tới, công ty cũng nằm ở kế bên, xe bus có lẽ cũng chỉ mất chưa tới hai mươi phút.

      nắm tay đứng ở trạm đón xe. Buổi sáng người đợi xe bus làm ai cũng vội vã, người cầm báo, người cầm đồ ăn sáng. Chỉ có hai người họ tay trong tay, khiến những người xung quanh vì thân mật ấy mà ghen tỵ.

      cứ nhìn cười, sao mà đẹp trai đến thế, hàng lông mi dài, mồi lần chớp có thể nhìn thấy nó như như trước mắt . Trong có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng có thể cùng thức dậy, cùng ăn sáng, cùng tay trong tay làm. Niềm mong ước này từ lâu, nay mới trở thành thực, vẫn ngỡ nó . Nắm chặt bàn tay, ánh mắt rời khỏi gương mặt , tham lam ngắm nhìn vẻ đẹp tuấn tú đó.

      khẽ quay mặt sang nhìn vẻ si mê của , có phải này buổi sáng thường ngẩn người như vậy ? Trong lòng thầm cười, khẽ gõ vào mũi : “ có đẹp trai cũng cần phải nhìn thế đâu, xấu hổ lắm”. An An bị Tiểu Vũ trêu ghẹo, khẽ đấm vào ngực , đúng là vẫn đáng ghét như vậy.

      đưa tay ra, kéo vào lòng. Tiểu Vũ cũng rất vui, vì biết trong lòng giờ nhất định xúc động mà biết diễn đạt ra sao, nên mới ngẩn ngơ nhìn mình như vậy. Niềm hạnh phúc theo nụ cười gương mặt, ngập tràn trong ánh mắt .

      Xe đến rồi, dẫn lên xe, hai người ngồi xuống hàng ghế sau, chiếc xe chầm chầm lăn bánh.

      dựa đầu vào vai , khẽ : “Em thích cái cảm giác này, có thể cùng ngồi xe bus làm”. Tiểu Vũ cười , chỉ nắm chặt tay , truyền hơi ấm.

      Cảm giác hạnh phúc lúc này khiến tham lam đòi hỏi hơn, muốn luôn dịu dàng như thế này với , và chỉ quan tâm mình . An An biết mình có thể chịu đựng được chuyện có những khác nhìn đầy tình tứ hay , ham muốn chiếm giữ khiến sợ hãi. hơi cúi xuống, nhớ lại trước kia, xung quanh Minh Minh có rất nhiều phụ nữ vây quanh, đều có thể chấp nhận. Có người đàn ông nào mà thích nhìn phụ nữ đẹp chứ, còn lại phải là đóa hoa xinh đẹp đến nỗi cánh đàn ông phải chú mục vào mình. chỉ cần ở bên là đủ rồi, cầu quá nhiều mong muốn khác.

      Nhưng lúc này tài nào tưởng tượng được cảnh người con khác đến gần Tiểu Vũ. Suy nghĩ này vừa xẹt qua, trong lòng liền trồi dậy cơn ghen tuông mãnh liệt. muốn, thể chấp nhận. ngước đầu lên nhìn ánh mắt dịu dàng của , có lẽ vì cho quá nhiều nên mới khiến tham lam độc chiếm như vậy, An An muốn sẻ chia với người khác dù chỉ là chút. Cảm giác này làm vô thức siết chặt tay lại.

      Tiểu Vũ cảm nhận được cái siết chặt ấy, nhìn bằng ánh mắt kiên định. Mặc dù biết lúc này nghĩ gì, nhưng muốn nhìn thấy lo lắng trong mắt . suốt con đường tương lai sau này, chỉ muốn luôn được vui vẻ, tươi cười.

      Hai người cùng nhau đứng chuyến xe đó, con đường phía trước còn dài, vậy hãy góp nhặt từng chút hạnh phúc .


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/WLbqwS0.gif" width="70" height="77" />

      Chương 76 - Điều kiện
      Những ngày tiếp theo là những ngày An An đắm mình trong hạnh phúc, mỗi ngày đến công ty là ngày ngập tràn vui vẻ

      Hết giờ làm, Tiểu Vũ đợi ở tiệm sách bên kia đường đối diện công ty để cùng về. Sau đó hai người đến khu chợ gần nhà mua thức ăn, lần nào Tiểu Vũ cũng đòi xuống bếp, An An đồng ý nên phải dồ mãi mới ngoan ngoãn đợi nấu nướng xong xuôi.

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cứ đôi ba ngày lại ghé qua nhà họ ăn cơm. Mỗi lần xuất đều trêu Tiểu Vũ đến tức điên: “Hai tên thổ phỉ này, sao trả tiền mà ngày nào cũng đến ăn chực”. Bầu khí vô cùng huyên náo, lần nào cũng bị họ đến quấy rầy thế giới của hai người.

      An An vô cùng niềm nở đón tiếp cả hai, vui vẻ nhìn ba người đàn ông đấu khẩu, Tiểu Vũ lúc này trông càng đáng , chân thực.

      Ngay cả những cố trong công việc họ cũng lôi ra làm đềtài tán gẫn sau bữa cơm. Tử Minh và Nhất Hàng kẻ tung người hứng chọc tức Tiểu Vũ, rằng trong công ty có mấy em ngày nào cũng tìm cớ đến bắt chuyện, mà Tiểu Vũ cứ trơ ra như tượng, đầy lạnh lùng. Mấy em này chẳng còn cách nào khác, đành đánh tiếng sang hai người họ. Nhiều em khi nghe Tiểu Vũ có bạn rồi đều thất vọng, thậm chí có người còn khóc thầm, trách bản thân sao gặp Tiểu Vũ sớm hơn biết đâu trong số họ lại chẳng trở thành bạn .

      Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đến đây đều nhìn nhau cười. Họ còn chưa chuyện An An hơn Tiểu Vũ sáu tuổi, nếu mấy này biết chắc họ ngất ngay tại chỗ.

      Tiểu Vũ thường tỏ ra khó chịu khi họ cứ nhắc mãi về chuyện này, vội ôm An An vào lòng để phải nghe. An An nghe xong cười tủm tỉm, đúng thế, Tiểu Vũ được thích như thế cũng đành chịu thôi. Nhưng thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Vũ khi nhắc đến vấn đề này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc bởi luôn để ý đến cảm giác của .

      Họ làm việc ở công ty mới càng ngày càng thuận lợi, chỉ đẹp trai mà còn thông minh, chỉ cần chút hiểu, ngay cả Tổng giám đốc cũng rất ưu ái. Nhưng cũng vì vậy mà Vệ Tử Minh và “Con muỗi” khôngchịu lãng phí bất kỳ cơ hội nào để tán , mấy em còn độc thân trong công ty chỉ cần đánh tiếng hỏi thăm tin tức của Tiểu Vũ là đều bị họ mượn cớ rủ hẹn hò, khoác lác rằng về thông tin của Tiểu Vũ, nhưng thực ra đều là lấy chuyện của chính họ kể cho mấy người đó nghe.

      Nhưng đáng tiếc là mấy em đó chỉ quan tâm đến Tiểu Vũ nên những lời dụ dỗ kia coi như vô ích. Họ càng nỗ lực càng chẳng có ai thèm để ý. Vì thế lần nào ăn cơm chung Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cũng nhân cơ hội để xả ấm ức với An An, còn giục phải giữ lời hứa, giới thiệu mấy người ở công ty cho họ. An An chối được lần nào cũng dắt Tiểu Vân theo cùng ăn trưa hoặc đâu đó.

      Tiểu Vân ngược lại còn cực kỳ vui sướng, thấy Tiểu Vũ hết lòng thương An An, trong lòng rất thèm muốn. Nhưng bởi vì hai người bạn của Tiểu Vũ cũng đẹp trai kém nên nàng quyết định nắm ngay lấy cơ hội tốt đẹp này.

      Hy vọng cuộc sống này cứ thế mà bình lặng trôi . Tuy nhiên, nào ngờ được thỉnh thoảng lại có những chuyện ngoài dự tính.

      Hôm nay là thứ Sáu, ngày mai lại có thể nghỉ ngơi rồi. Tâm trạng mọi người rất thoải mái, An An mongngóng buổi hẹn hò xem phim tối nay với Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau tới rạp.

      Gần đến giờ nghỉ trưa cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới khiến An An ngỡ ngàng, điện thoại từ nhà Minh Minh. do dự biết có nên nghe hay ? tuần bình lặng trôi qua, ngỡ rằng giữa họ kết thúc, mặc dù vẫn có chút lo lắng ta tìm cách làm phiền mình.

      Nhưng An An cũng hiểu con người này, Minh Minh là kẻ ngạo mạn, ra những lời như thế nhất định đời nào chủ động quay lại tìm , hơn nữa còn chắc mẩm khóc lóc hối hận cầu xin ấy chứ. ta luôn cho rằng người con tầm thường, tuổi tác lại cao, có tìm được người để kết hôn chẳng bao lâu sau gã chồng kia hối hận mà bỏ rơi .

      Vậy cú điện thoại này là của ai? Điện thoại réo hai lần, mãi lâu sau An An mới quyết định bắt máy, muốn xem cuối cùng ta định làm gì?

      “Alô”, giọng khô khốc, nhớ đến những gì ta đối đãi với mình, chẳng còn giữ kẽ làm gì.

      “Vu An An”, giọng khiến cực kỳ kinh ngạc vang lên trong điện thoại. phải là Minh Minh, là mẹ ta! giật mình trả lời:“ Vâng, là tôi”. “Trưa đến đây chút”, vẫn là cái giọng đầy cao ngạo ấy: “Tôi có việc muốn với ”.

      An An đắn đo, có chuyện gì chứ? Đầu dây bên kia đợi được bèn giục: “Mười hai giờ ba mươi ở cổng tòa nhà mái đỏ”, xong liền cúp máy, chẳng thèm quan tâm có đồng ý hay .

      An An khẽ cười, người đàn bà này vẫn giữ cái tính cáu kỉnh ấy, chủ động hẹn gặp còn cầu người ta phải tìm bà ấy. Haizz, được rồi, xem bà ta muốn cái gì? Dù sao cũng quan tâm bà ta cảm thấy thế nào nữa rồi.

      Giờ nghỉ trưa, An An xách túi ra khỏi công ty vẫy chiếc taxi đến điểm hẹn.

      Bước vào trong quán, giờ là tầm ăn trưa nên người rất đông. nhìn quanh lượt, thấy vẻ mặt vô cảm của bà ta nhìn mình, nhưng hề có ý gọi . An An cười khẩy, bước tới.

      Ngồi xuống đối diện với bà ta, bình tĩnh hỏi: “Dì tìm cháu có việc gì?”, trong lòng có thiện cảm nên chẳng thể tỏ ra tôn trọng được.

      Bà ta chẳng câu nào, nhìn An An thăm dò, sắc mặt u ám. An An cười thầm trong bụng, phải là muốnthấy đau khổ vì rời xa Minh Minh, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt đấy chứ? là khiến bà ta thất vọng. vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn vui vẻ hơn trước rất nhiều, lên tiếng, đợi bà ta mở miệng, chẳng phải bà ta là người tìm trước sao?

      “Gần đây và Minh Minh còn liên lạc ?”, bà ta thể tin nổi, sao gương mặt ta chẳng có chút gì là đau khổ thế?

      An An khẽ lắc đầu, gặp nhau để làm gì nữa?

      Bà ta suy tính rồi quyết định trước: “Hôm nay đến tìm là vì thấy sống cùng Minh Minh nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, mặc dù chia tay nhưng nhà họ Viên cũng phải là hạng keo kiệt. trả tiền phòng thay nó, tôi tính sơ sơ khoảng hơn năm nghìn tệ, được ?”.

      An An ngồi yên lên tiếng đợi bà ta tiếp. Giờ tự dưng lại để tâm đến , đương nhiên là vì chủ động rời bỏ Minh Minh chứ sao.

      Bà ta rút ra chiếc phong bì, An An khẽ liếc qua rồi cười nhạt, nó có vẻ dày. Bà ta quăng nó lên mặt bàn, lạnh lùng : “Đây là mười ngàn tệ, để bồi thường cho số tiền mấy năm nay mua đồ đạc cho nhà họ Viên. Tuy nhiên, tôi hy vọng từ nay về sau còn vướng mắc gì với Minh Minh nhà chúng tôi nữa”.

      Đây mới là mục đích chính! Cuối cùng An An cũng hiểu ra, bà ta lo lắng hối hận mà quay lại dùng dằng với con trai bà, định dùng tiền để cắt đứt mọi ảo tưởng của . Đáng tiếc thay, bà ta tính sai rồi, căn bản là muốn quay trở lại.

      An An khẽ mỉm cười: “Người nhà dì hào phóng”.

      đừng chê ít, nhà họ Viên chúng tôi cũng để phải chịu thiệt. Thời gian đầu mới đến có người thân thích, cái gì cũng chẳng có, sống chung với Minh Minh nhà chúng tôi đâu ai . Hơn nữa căn phòng mới đó phần lớn là mình dùng hơn năm qua, cái này tôi cũng tính toán với . Nếu còn chê ít quả là người hiểu chuyện”. Bà ta bắt đầu sốt ruột, giọng điệu nhấn mạnh hơn.

      mặt An An vẫn giữ nụ cười, trong lòng có quyết định. Dù sao các người vẫn cho rằng nợ nần gì tôi, vậy tôi cũng cần khách sáo nữa.

      An An cầm phong bì lên, rút ra xem, xấp tiền được buộc bằng sợi dây trắng, mặt còn có đóng dấu nữa, có lẽ vừa mới rút ở ngân hàng ra.

      An An ngẩng lên nhìn thẳng vào người đối diện, thấy trong ánh mắt đối phương thiếu thiện cảm, nhất định rất căm ghét . Từ lâu bà ta vẫn cho rằng vìhám tiền nên mới con trai họ, bây giờ đưa cho khoản lớn như vậy rồi mà vẫn còn do dự sao?

      An An khẽ mỉm cười, gật đầu: “Được, tôi làm phiền Minh Minh, cũng xin ta đừng quấy nhiễu tôi”.

      Bà ta thở phào nhõm: “Chắc chắn rồi, Minh Minh khó khăn lắm mới thoát khỏi biển khổ, tôi tuyệt đối để nó lại ngu ngốc thêm lần nữa”.

      “Hy vọng the!”, An An cách thản nhiên. Đúng thế, có người mẹ như thế này rất nhanh thôi Minh Minh tìm được đối tượng thích hợp, bản thân cũng phải lo lắng chuyện ta làm phiền mình. Tốt, như ước nguyện của , có thể rời bỏ Minh Minh nhà bà ta rồi.

      An An thấy chẳng còn gì để nữa, bỏ tiền vào túi đứng dậy, bình tĩnh chào câu cho phải phép: “ còn việc gì, tôi trước đây”, rồi quay người bỏ .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77 - Hoang phí
      Lên taxi trở lại công ty, khẽ cười thầm, ra sáu năm qua cũng chỉ đáng xấp tiền này thôi, vậy cứ để họ nghĩ rằng là kẻ tham lam . Đúng, từng rất tham lam, nhưng phải vì tiền, mà là vì niềm khao khát ngày ta có thể hiểu ra, có thể đáp lại kiên trì ân cần suốt bao năm của . Nhưng thực dạy điều, có những việc dù nhẫn nại đến đâu cũng thể chờ người khác hiểu được trái tim mình, nó chỉ càng khiến bản thân trở nên ngu ngốc hơn thôi.

      ra, cũng là kẻ ích kỷ. Sáu năm nay đâu phải là An An nghĩ đến chuyện rời bỏ ta. Ngay từ đầu bỏ mặc những can ngăn của cha mẹ và bạn bè để đến với ta, cố gắng ta, muốn dùng tình để trả lời cho mọi người. Nhưng ngờ rằng, mọi nỗ lực sáu năm qua chỉ khiến càng thêm bất lực, mỗi lần thất vọng và tổn thương đều nhắc nhở rằng chọn lựa này là sai lầm. dám đối diện với những lời thăm hỏi của người nhà và bạn bè. Mỗi lần gọi điện, cha mẹ hỏi về chuyện cưới xin đều ngậm đắng nuốt cay ra, chỉ có thể biện minh rằng mình chưa muốn bị trói buộc sớm như vậy. Hằng đêm đều khóc thầm, tại sao dành trọn trái tim cho người khác mà được nhận lại.

      lo sợ nếu ngày nào đó rời bỏ Minh Minh, mình sao có thể đối mặt người nhà, với bạn bè, làm thế nào để trả lại cho chính bản thân sáu năm tuổi xuân qua. Cho nên chỉ còn biết lấy thành công trong công việc để an ủi bản thân, rằng từ trước đến nay chẳng phải vẫn tự lực cánh sinh ư? Thậm chí ngày nào đó ta cần nữa, vẫn có thể sống tự lập như trước. Bởi còn hy vọng vào bất cứ điều gì có thể làm trái tim rung động, càng cần nhắc đến cái gọi là gắn bó thiên trường địa cửu.

      tự lừa dối bản thân mình sáu năm. Nhưng lần này, vì Tiểu Vũ, rốt cuộc cũng thoát khỏi dối trá ấy. Lấy phản bội của Minh Minh như cái cớ, cho phép bản thân mình đường đường chính chính về phía Tiểu Vũ. Chẳng có người con nào lại rung động trước tình dịu dàng cuồng nhiệt như thế. chỉ là bình thường, có khát vọng thương như bao người khác, cho nên việc chọn cách chia tay, chỉ vì khátvọng quá đỗi bình thường kia. Cũng vì thế mà quên những oán trách với Minh Minh. Cho dù ta có xấu xa trăm vạn lần chăng nữa chẳng phải ban đầu chính chọn con người đó sao? Cho nên lần này cũng vậy, phản bội kia cũng là chọn lựa của chính , chẳng liên quan gì đến người khác.

      Nhưng chỉ cần nghĩ tới gương mặt tuấn tú của chàng thanh niên kia trái tim lại đau nhói. Đây là trừng phạt của ông trời dành cho hay là ban thưởng? Mồi lần đối diện với dịu dàng của Tiểu Vũ, là lần trong lòng lại xuất nỗi lo sợ tột cùng. Nếu như đây là trừng phạt của ông trời, cố ý sắp xếp chờ đợi khác, đây chính là cái bẫy ngọt ngào mà thể nào thoát ra.

      Đúng sáu giờ tối, Tiểu Vũ gọi tới. An An vui vẻ vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi công ty. cần phải nghĩ nhiều nữa, chỉ cần hết lòng đền đáp lại tình của Tiểu Vũ, tận hưởng hết mình khoảng thời gian hạnh phúc này là quá đủ rồi.

      Hôm nay trông Tiểu Vũ rất đẹp trai, người mặc bộ đồ trắng nhìn càng tuấn tú hơn, đứng trước hiệu sách mà hai người thường hẹn. Trong lòng tràn ngập ấm áp nhìn về phía đấy, có người đàn ông dịu dàng mình, cho dù đây chỉ là giấc mơ ngắn ngủi ngày cũng thấyđủ cho ngàn năm rồi.

      An An băng qua đường, vui vẻ cười hỏi: “Hôm nay mặc thế này để làm gì đấy? Lẽ nào muốn mấy đẹp chết mê chết mệt”. Mặc dù cố tình làm ra vẻ giận dỗi nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn, vì những ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh hướng vào mình.

      Tiểu Vũ ôm chầm lấy : “Lần đầu tiên đưa em xem phim, dĩ nhiên là phải mặc đẹp chứ”, xong còn nháy mắt.

      Tiểu Vũ ôm vẫy taxi, quyết định ăn trước rồi mới xem phim.

      xe, An An ngồi yên lặng, mặt mỉm cười nhưng lại ngẩn ngơ như người mất hồn. Tiểu Vũ bất chợt nhìn sang, thấy lời nào, trong lòng có chút lo lắng, liền vòng tay qua kéo gần sát lại, khẽ hỏi: “Có tâm gì sao? Nếu chưa muốn cũng đừng nghĩ nữa”, rồi đặt cằm khẽ day day lên đầu .

      An An thấy lòng mình ấm lại, có gì mà phải do dự chứ? muốn giấu , nên khẽ : “Trưa nay, mẹ Minh Minh đến tìm em”. Cảm nhận được cằm dừng lại, cánh tay siết chặt hơn, có lẽ lo cho . Nụ cười khẽ nở môi , ngẩng lên, bình tĩnh nhìn , ánh mắt kiên định như muốn rằng sao, “Bà tađưa em mười ngàn tệ, bảo em đừng làm phiền tới con trai bà ta nữa”.

      Ảnh mắt Tiểu Vũ tối sầm lại, khẽ cười, tay bám vào cánh tay , tay khẽ vuốt gương mặt nghiêm nghị kia để xoa dịu: “Yên tâm , bà ta làm khó được em đâu. số tiền này coi như em dây dưa bám vào nhà bà ta mà có. Cứ để cho họ nghĩ em là người phụ nữ hám tiền ham bạc ”. Tiếng cười khe khẽ nhưng lộ bi ai, hơi buồn, bị sỉ nhục thế này ràng thể thoải mái được.

      siết chặt vào lòng, chẳng phải là hãy để tất cả cho gánh vác rồi sao? “Sau này đừng để ý đến bọn họ nữa, nếu như họ còn tới làm phiền với !”, dứt khoát cầu. Trong lòng Tiểu Vũ nhói đau, đến khi nào An An mới chịu hoàn toàn dựa vào ? lúc nào cũng kiên cường, lúc nào cũng mình chịu đựng.

      cần đâu”, khẽ cười: “Họ quấy rầy em nữa đâu, bởi vì em lấy ‘lệ phí chia tay’ rồi, phải nào?”, tự chế giễu mình.

      Nghĩ đến cảnh bị bọn người kia sỉ nhục ra sao, dồn ép thế nào là trong lòng Tiểu Vũ lại nổi cơn giận dừ như lửa đổ thêm dầu. Nhất định cho tên họ Viên kia biết tay, ràng là ức hiếp người con của . An An cười, đột nhiên ý nghĩ lóe lên trong đầu, liền ngồi thẳng dậy hào hứng nhìn : “Tiểu Vũ, hay là thế này, mình dùng số tiền này mời Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng chơi trận ra trò , cả Tiểu Vân nữa, coi như tạo thêm cơ hội cho họ gặp nhau”. Vũ Minh nhìn An An chằm chằm, thấy ánh mắt đầy hưng phấn của hiểu ngay ra, cầm số tiền này trong lòng chỉ khiến ngốc này thấy buồn thêm, muốn tiêu sạch giống như vứt hết tất cả những gì qua.

      gật đầu, khẽ hôn lên trán : “Em muốn thế nào cũng được”. An An vui vẻ hôn lại cái, Tiểu Vũ tốt, bao giờ khiến khó xử, trong lòng An An cảm thấy nhõm hơn nhiều.

      “Mình Shangri-La ăn buffet . Em vẫn chưa đến đó bao giờ, coi như lần được thử cảm giác vung tiền phung phí”. Tiểu Vũ nhìn vẻ hào hứng của , khẽ lắc đầu: “Muốn lúc nào mà chẳng được!”.

      “Nhưng lại thấy hơi tiếc, ăn như vậy xa xỉ quá”, An An đột nhiên nghĩ đến những người nghèo đói đáng thương, có khi ngay cả ăn no cũng là vấn đề.

      được, em quyết định rồi, mời mọi người Shangri-La nữa, chúng ta có thể mời họ đến nhà, được ?” ngốc nghếch này, thay đổi quyết định liêntục.

      “Mình lấy số tiền này để quyên góp , quỹ Hy Vọng được ?” vồ lấy tay phấn khích vì ý tưởng này. Tốt rồi, cứ làm như vậy , thay vì hoang phí, nó có thể làm được việc có ý nghĩa hơn.

      “Sao lại ăn nữa?”, Tiểu Vũ khẽ gí vào mũi , An An vội giải thích: “ừ, em từng xem mạng thấy có những đứa trẻ rất đáng thương, tội nghiệp, phải bộ mấy chục dặm đường núi để đến lớp, vậy còn có tiền đóng học phí, tất cả đều dựa vào giúp đỡ của thầy mới được tới trường”. Ánh mắt chất đầy thương cảm, cuộc đời này công bằng, khoản tiền để trả cho bữa ăn của người giàu có thể giúp người nghèo sống cả năm.

      Tiểu Vũ mỉm cười, thấy vẻ bất bình đó liền ôm vào lòng. Đúng là ngốc nghếch quá, biết lo cho người khác mà sao tự chăm lo được cho bản thân? Haizz, xem ra chỉ có mới là người chăm lo mọi thứ cho .

      khẽ nựng khuôn mặt : “Được rồi, vậy mang quyên góp thôi! Đừng nóng giận nữa, lại có thêm nhiều nếp nhăn đó!”, rồi khẽ miết lên trán, lên mắt . An An mỉm cười tránh sang bên, mọi ấm ức trong người dần tiêu tan hết. cứ như có ma thuật, có thể làm tiêu tantất cả những phiền não trong lòng .

      Tất nhiên, Tiểu Vũ thỏa mãn thấy tâm trạng tốt lên để tiếp tục cuộc hẹn hò thú vị của hai người.


      Chương 78 - Xem phim


      Hai người ăn xong khoác tay nhau vào rạp chiếu phim sang trọng bậc nhất thành phố.

      Tiểu Vũ mua vé rồi, bây giờ các rạp phim đều đổi sang sử dụng phiếu dạng trọn gói của công ty phát hành phim trong thành phố, có giá dưới năm mươi tệ, theo đó trừ những ngày VIP, ngày công chiếu ra mắt phim hoặc ngày Lễ tình nhân ra đều có thể tự do sử dụng phiếu này để đổi vé xem phim, tương đương năm mươi tệ tiền mặt. Mà phiếu này thường có hạn khoảng nửa năm, nên có thể là trong thời gian đó có thể xem bất kỳ bộ phim nào, ngoài những ngày hạn chế kia ra. Hơn nữa, mạng bán loại phiếu này còn thường giảm giá, thậm chí giảm xuống năm mươi phần trăm như vậy chỉ cần mất nửa tiền vẫn có thể xem được bộ phim bom tấn mới ra mắt.

      Hôm nay họ xem bộ phim “Tristan & Isolde”, An An thích nó ngay từ khi mới xem phần giới thiệu, trong đó câu mà rất thích, đây là chuyện tình có trước cảRomeo và Juliet. Cho nên dù có thể tải phim đó ở mạng về xem, nhưng vẫn gắng đợi, quyết tâm đến rạp xem cho bằng được.

      ngờ nó lại trì hoãn muộn như thế, đến tận lúc từ Đại Liên trở về vẫn chưa chiếu. Hai ngày trước mới bắt đầu công chiếu, Tiểu Vũ biết được liền muốn cùng xem bộ phim tình cảm đầy xúc động này.

      Ban ngày Tiểu Vũ nhờ người tới đổi vé, còn chọn vị trí ở hàng ghế sau cùng, An An phàn nàn, ngồi xa thế làm sao nhìn được? Tiểu Vũ liền giải thích: “Màn ảnh này rất rộng, ngồi càng xa nhìn được càng ”, xong Tiểu Vũ mua thêm túi bỏng ngô và ly coca lớn, hai người nhanh chóng bước vào rạp.

      Hôm nay là ngày cuối tuần, bình thường mấy hàng ghế đầu rất ít người chịu ngồi vậy mà giờ ngồi kín trống ghế nào. Tiểu Vũ kéo An An về phía hàng ghế cuối. An An bĩu môi: “ đổi vé sớm thế mà chọn được chỗ giữa à?”. Tiểu Vũ cười: “Có người còn sớm hơn cả đấy”, xong cố ý mở to mắt vẻ ngây thơ.

      An An lờ Tiểu Vũ , tìm ghế ngồi xuống. Ngay sau đó, đèn trong rạp được tắt. Bộ phim cùng với trưởng thành của Tristan, câu chuyện diễn ra vào khoảng thời giantrước khi và Ireland họp nhất thành Vương quốc . Hai nhân vật chính là Tristan và Isolde nhau khi còn chưa biết thân phận của đối phương. Nhưng rồi ngày, theo lệnh quốc vương, nam chính tham gia và giành chiến thắng trong cuộc thi đấu. Kết quả là Isolen phải kết hôn với quốc vương của Tristan và cũng chính là chú của chàng.

      Nhưng những xiềng xích bủa vây quanh thân phận hai người cũng ngăn được họ đến với nhau. Rồi chú của Tristan phát ra mối quan hệ của hai người, nhưng cuối cùng ông quyết định tha cho Tristan và Islode khi hiểu ra mọi chuyện. Sau đó vì an nguy của đất nước, Tristan đành vứt bỏ tình giữa hai người quay về cứu nguy cho quốc vương, cuối cùng chàng bị đâm chết.

      Lúc nữ chính thốt ra câu: “Em là của ” với Tristan, hình ảnh gương mặt của nam chính bàng hoàng gây xúc động mạnh tới An An, trong lòng chất chứa băn khoăn thể giải đáp, tại sao những người nhau lại thể sống cùng nhau.

      Rạp phim đúng là nơi lãng mạn. Lúc xem đến tình tiết hai người lần đầu tiên ân ái lên màn ảnh vô cùng thơ mộng, Tiểu Vũ nhịn được liền nhớ đến vẻ đẹp của An An. Quay sang thấy tập trung nhìn lên màn hình, nín thở cảm nhận những giây phút lãng mạnđang diễn ra trong phim, ánh sáng hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của trông càng dịu dàng hơn.

      Bên tai là tiếng thở gấp của hai diễn viên chính, trong lòng dấy lên kích động, kìm nén được, cánh tay chầm chậm duỗi ra vuốt ve phần eo của An An, lặng người, khi bộ phim chuyển sang cảnh khác tay tiến dần lên rồi.

      An An căng thẳng dựa người về phía sau, len lén nhìn mọi người xung quanh. Cũng may lúc đó mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình nên có ai chú ý đến bàn tay của Tiểu Vũ sờ soạng. vội giữ tay Tiểu Vũ, nhưng đầu tiến gần lại, áp sát bên vành tai , rồi hôn lên đó.

      “Họ đẹp quá, cũng muốn ôm em như the!”, lời thủ thỉ đầy sức quyến rũ, giống như những sợi tơ quấn chặt lấy .

      rụt người lại, cảm giác tê dại ấy khiến An An chịu nổi, nhưng chẳng dám nhúc nhích, sợ hành động của mình khiến người bên cạnh nhận ra. cánh tay của ở sau gáy , nhoài người tới đặt lên môi nụ hôn. An An vừa hồi hộp vừa lo lắng đưa tay giật áo nhưng Tiểu Vũ hoàn toàn để ý tiếp tục hôn mãnh liệt hơn. Tiểu Vũ như bị kích động, nghe thấy những thanh mờ ám trong phim và cảm nhận mềm mại của An An, rất muốn ôm lấy mãi như thế này bỏ ra.

      kích thích hồi hộp trong bóng tối khuấy động cơn khoái cảm trong cơ thể . Cảm nhận cánh tay lo lắng nắm chặt lấy gấu áo mình, Tiểu Vũ càng ham muốn, đầu lưỡi cố ý khiêu khích sâu, An An nhắm chặt mắt lại, hàng mi dài khẽ run.

      Mãi lâu sau chầm chậm rời khỏi đôi môi đó, nhìn thở hổn hển, nếu cứ tiếp tục thể nào này cũng mắng trận cho mà xem. Tiểu Vũ vuốt gương mặt An An, áp sát tai : “Nhìn em lúc này rất xinh”. An An khẽ rùng mình mở trừng mắt, thấy vẻ trêu chọc của Tiểu Vũ, chợt hiểu, ra cố ý làm vậy.

      ngượng ngùng đẩy , lườm cái, quay lại thấy đôi tình nhân ở phía sau Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào mình chắc chắn nãy giờ hai người làm gì đều bị họ trông thấy rồi.

      Mặt An An đỏ bừng, vội ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế, véo vào tay Tiểu Vũ ra hiệu cho quay lại đằng sau. Tiểu Vũ quay đầu lại cậu thanh niên kia nhìn lên màn hình. khẽ cười, rướn người về phía : “Cậu ta chắc cũng muốn giống như mình vừa làm đấy!”. An An liếc mắt thầm đồng ý, cậu con trai đó ngồi gần trẻ, nhưng hai người trông có vẻ rất nghiêm túc, ngay cả khoác tay cũng , nhất định là vừa mới hẹn hò.

      quay lại trừng mắt với Tiểu Vũ bảo tiếp tục xem phim. Tiểu Vũ nhăn mũi, đành ngồi ngay ngắn lại, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay .

      An An nhìn bộ dạng của nhịn được cười, rất thích cái vẻ đáng này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :