1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59 - Dọn nhà

      Về đến công ty, vẫn cảm thấy những ánh mắt tò mò của mọi người. Mặc kệ tất cả, An An mỉm cười qua họ, nếu chuyện gì cũng bận tâm cuộc sống này quả quá mệt mỏi, chẳng cần giải thích làm gì, muốn nghĩ thế nào cứ kệ họ .

      bước vào phòng, vừa ngồi vào bàn thấy Nhạc Vân đến sát bên cạnh: “Chị An, chị An, chị sao chứ”, Nhạc Vân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An An lo lắng hỏi. “À, chị sao”, An An mỉm cười. “Lúc nãy, khi chị vừa ra ngoài, phó giám đốc Phương ở trong văn phòng nổi cơn tam bành, chẳng biết có phải là do chuyện của chị hồi sáng ?”. Tiểu Vân lo lắng, vỗ vào tay nàng trấn an : “ có gì đâu, tiếp tục làm việc , ngày mai giám đốc Kiều về rồi, em gửi cho chị tài liệu để chị xem qua chút”.

      Có lẽ lời đe dọa của có tác dụng, mặc dù bà ta lên cơn trong phòng nhưng dám tới làm phiền . An Anlắc đầu, quyết định tập trung vào công việc, nên vì mấy chuyện này mà để bị ảnh hưởng.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, ngẩng lên nhìn thấy sáu giờ tối, mọi người trong công ty về gần hết. Mặc dù muốn về nhà gặp cái gương mặt khó chịu kia nhưng chẳng còn cách nào khác. lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.

      Vừa bước vào cửa nghe thấy giọng mẹ Minh Minh giận dữ hét vào điện thoại. Ngoài con trai bà ta ra có lẽ chẳng ai đủ khả năng khiến người phụ nữ tao nhã này như vậy. An An bước qua, gật đầu chào rồi vào thẳng phòng. Tuy nhiên, cho dù ngăn cách bởi cánh cửa vẫn nghe mẹ ta gì. mơ hồ nghe thấy hình như mẹ Minh Minh tới chuyện trả tiền phòng, còn ta chắc khó chịu quá nên cúp máy. Bực mình, bà ta chỉ biết ngồi đó vừa khóc vừa mắng thằng con bất trị.

      An An thấy ê ẩm hết cả đầu, thế nào cơn cuồng phong nữa cũng sắp nổ ra cho mà xem.

      Quả nhiên, mẹ Minh Minh thèm gõ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Gương mặt bà ta hầm hầm, đầy tức giận.

      An An im lặng ngước mắt nhìn, đợi bà ta trút giận. “Minh Minh trả tiền phòng nữa. Tốt thôi, vậy đừng có mà vào ở đây.” Mẹ ta phát hỏa, gương mặt phừng phừng lửa giận, “Dù sao nó cũng chẳng mấy khi về nhà, trả nổi tiền phòng khiến tôi và cha nó suốt ngày phải lo nghĩ, vậy chi bằng lấy phòng này cho thuê, chí ít mồi tháng cũng lo được tiền trả ngân hàng khỏi bị gọi điện đến thúc tiền nhà, mất mặt”. ra đây mới là mục đích của bà ta, dù sao Minh Minh cũng ở đây, nên mượn cớ này để đuổi .

      An An chầm chậm đứng lên, nhìn thẳng vào bà ta: “Dì à, dì muốn sao cứ làm vậy. Cháu dọn , được chứ”. “Đây là tự muốn chứ phải tôi ép , ai bảo đến cả phòng ở mà hai người cũng lo nổi, vậy chi bằng tự mình thuê phòng ở cho thoải mái”, bà ta vừa nghe liền chớp lấy cơ hội trắng ra thèm che giấu.

      chẳng lại làm gì, muốn đôi co với người phụ nữ này. Rời khỏi đây nhân lúc Minh Minh chưa về. Thay vì mồi ngày phải nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của bà ta thà dứt khoát tìm cho mình khoảng riêng còn hơn. Mở vali, nhét mấy bộ quần áo thường mặc vào, cùng với tất cả những chai lọ bàn trang điểm, sau đó ra phòng tắm thu dọn khăn và sữa tắm.

      nhấc vali qua phòng khách, do dự lúc rồi đặt túixuống về phía sô pha chào mẹ Minh Minh: “Chào dì, hôm nay cháu dọn nhà. Trong nhà còn ít đồ, lần sau cháu quay lại lấy. Dì đừng Minh Minh, cháu làm phiền ấy nữa, dì yên tâm”. Bà ta cau mặt, miệng muốn điều gì nhưng cố nhịn lại, chỉ lạnh lùng ừ tiếng.

      An An thầm cười nhạt, biết mẹ Minh Minh muốn gì, bà ta muốn dọn hết lượt để sau này đỡ phải làm phiền đến con trai họ. Tuy nhiên thấy An An chủ động rời , vậy cũng có nghĩa là hiểu ý, bà ta chỉ mong ngay khỏi đâyđể đỡ phiền nhiễu.

      “Dì bảo trọng, làm dì phải chịu đựng lâu đến vậy.” khẽ cười rồi quay người kéo vali rời khỏi căn nhà này.

      xách chiếc túi nặng nề, từng bước xuống lầu, căn nhà này ruồng bỏ , đúng, là chính ruồng bỏ nó. Cũng hay, cuối cùng giải quyết xong, phải lo lắng về những ràng buộc trách nhiệm đó nữa.

      An An biết, bà ta chủ động cho ta việc bỏ , bà ta sợ nếu giờ cho Minh Minh, thế nào ta cũng kéo trở về. Ngược lại bà ta đợi vài ngày sau mới với Minh Minh rằng mấy đêm liền về nhà. An An cười mỉa, quan trọng, cũng chẳng muốn gặp Minh Minh nhanh vậy, đợi đến lúc sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi chuyện với ta cũng muộn. Dù sao cũng khỏi đó rồi ta có muốn thế nào chăng nữa cũng chẳng bận tâm.

      xách vali vào thuê phòng khách sạn ở gần công ty, bộ từ đây tới chỗ làm chừng hai mươi phút, hơn nữa mấy người trong công ty cũng ít khi lui tới khách sạn này nên cần lo lắng đụng mặt đồng nghiệp.

      Bước vào phòng, An An vứt tạm mấy bộ âu phục trong tủ, tính tạm thời ở đây vài ngày, rồi nghĩ cách thuê căn phòng khác. soạn lại quần áo bụng réo ầm lên, tám giờ rồi. Vật vã cả ngày quên cả việc ăn tối.

      Đúng lúc ấy điện thoại vang lên, xuýt nữa quên, chắc là Tiểu Vũ gọi. vội vàng bắt máy bằng giọng ngọt ngào: “Aló?”.

      “An An, hôm nay bận ? ăn cơm chưa? Nhớ ?”, Tiểu Vũ dồn dập hỏi.

      cầm điện thoại để sát vào tai, vẫn dễ thương như vậy đó: “ hỏi nhiều thế, cuối cùng muốn em trả lời câu nào trước đây?”.

      “ừm, em tự nghĩ , câu nào quan trọng nhất trả lời trước”, cười.

      “Quan trọng nhất à, dĩ nhiên là câu ăn cơm chưa?”, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc. Điều vui nhất mỗi ngày lànghe thấy giọng , an ủi khi ngập chìm trong bao nhiêu phiền não. Chỉ cần gặp mọi lo toan đều tan biến, muốn để biết những chuyện vui của mình, nó làm bị ảnh hưởng, cho nên luôn cố gắng giữ nụ cười, chẳng phải Tiểu Vũ thích nhất là nụ cười của sao?.

      An An cố tình trả lời đáp án mà muốn nghe: “Còn điều gì quan trọng hơn điều này nữa?”.

      “Vu An An, đừng nghĩ là ở bên cạnh trị nổi em nhé”, Tiểu Vũ đe dọa .

      “Ha ha”, An An cười, ngả xuống giường trong lòng vẫn còn chút bất an: “ làm gì được em nào?”. tò mò, cậu nhóc này còn có trò gì nữa đây?

      Đầu dây bên kia yên lặng, chỉ nghe truyền lại những tạp , An An hơi lo lắng: “Tiểu Vũ, còn đó ?”.

      “Còn”, giọng quen thuộc của Tiểu Vũ lại vang lên: “ làm gì đấy? Sao ”, An An cười trách.

      hở?”, cố ý kéo dài giọng, để phải tò mò, “ nghĩ đến việc hôn lên vành tai em”.

      Những lời mơ hồ và ngọt ngào vọng tới, như trận thủy triều dội thẳng tới trái tim, lại thế rồi. ngượng ngùng: “ vớ vẩn”. “Bàn tay nhàng vòng qua eo, rồi nhàng hôn vào vành tai đáng đó.” Giọng đầy ma lực, dần dần thấy cơ thể mình mềm nhũn, “Tiểu Vũ”, muốn ngăn lại nhưng biết làm cách nào, tay chỉ có thể đơ ra cầm chiếc điện thoại.

      “Nhớ mùi hương cơ thể em, chỉ muốn ôm em chặt, cảm nhận trái tim em đập ngay trước ngực , bàn tay chạm vào tấm lưng trắng trẻo..

      Cả người nóng dần lên, như thể tay lướt da của mình. An An khẽ gọi: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ”, cái cảm giác giày vò này khiến khó chịu. thanh kia lại, chỉ còn tiếng thở nặng nề, cũng chịu nổi nữa. “ rất nhớ em, muốn cắn cái”.

      rất nhớ , khoảng cách thời gian và gian khiến nỗi nhớ dường như ràng và đau đớn hơn. Nghe những lời khiêu khích mê người đó, trái tim cần che giấu, thực cả tâm trí và cơ thể đều khao khát. Muốn được ôm vào lòng, muốn hôn . An An nhắm mắt lại, chỉ có thể thầm: “Tiểu Vũ, em rất nhớ , nhớ đến đau đớn cả trái tim”.

      “Đợi , nhất định về sớm”, giọng Tiểu Vũ khẩn thiết.

      Đêm yên tĩnh, hai người như hai cơn sóng ngầm truyềnđến nhau những thương nhớ, an ủi nhau trong đêm đơn trống vắng này.

      Chương 60 – Thẳng thắn
      Tiếng nhạc quen thuộc cất lên, An An chầm chậm mở mắt, môi còn nụ cười, điện thoại của Tiểu Vũ đến rồi. Nhấn nút tắt xong, từ từ nhìn căn phòng lạnh lẽo, màu trắng sáng, cuối cùng mới ý thức được rằng, nơi mình ở là khách sạn phải nhà. Nở nụ cười tự an ủi mình, kết cục này do chọn, cho dù mẹ Minh Minh đuổi cũng quyết rời bỏ nơi đó.

      Nhớ lại tối qua Tiểu Vũ gọi điện làm bạn với tới tận lúc chìm vào giấc ngủ, trong lòng có chút ấm áp. Kể từ hôm nay, cuộc sống mới bắt đầu.

      Hôm nay giám đốc Kiều trở về, vừa vào công ty triệu tập cuộc họp với các trưởng phòng. Trong phòng họp, ông ngồi ở vị trí phía chính giữa, phó giám đốc Phương và Phương Hoa ngồi bên, nhìn mà ngồi thẳng xuống chỗ đối diện họ. Giám đốc Kiều cùng mọi người tổng kết sơ lược kết quả lần Thượng Hải vừa rồi, sau đó các trưởng phòng lần lượt báo cáo tình hình. Phó giám đốc Phương cứ nhìn chằm chằm An An, ngay cả Phương Hoa cũng tỏ vẻ khinh khỉnh. bình tĩnh thèm để ý đến họ, chăm chú lắng nghe những đánh giá của giám đốc Kiều, nghĩ bọn chúng cũng dám giở trò gì nữa.

      Buổi họp kết thúc, giám đốc Kiều trực tiếp bảo An An đến phòng làm việc. theo ông vào phòng, khẽ khép cửa lại, ngồi trước bàn làm việc. chắc là giám đốc Kiều cũng nghe được điều gì đó.

      “An An, gần đây sao rồi? Trông tiều tụy quá.” Ông hỏi, giọng đầy quan tâm. An An khẽ cười: “Có thể là do mới về, còn hơi mệt”.

      “Tôi biết, gần đây trong công ty có số lời đồn đại hay”, giám đốc Kiều gật đầu, “Tuy nhiên, tôi tin là có thể giải quyết được. Tôi chỉ quan tâm đến năng lực làm việc, còn cuộc sống riêng tư, tôi muốn can thiệp, hy vọng làm ảnh hưởng đến công việc là được”. An An cảm kích mỉm cười: “Giám đốc Kiều, ông yên tâm. Tôi xử lý ổn thoả chuyện này, để ông thất vọng”.

      “À, còn về mấy tin đồn, cũng cần phải để tâm làm gì.” Giám đốc Kiều khuyên: “ thời gian nữa, những tin đồn chấm dứt thôi”.

      “Cảm ơn giám đốc, tôi hiểu, tôi để tâm đếnchúng”, An An gật đầu hứa. “ chỉnh lý kỹ càng lại bản tổng kết công việc ở Đại Liên rồi gửi cho tôi bản”, ông nhắc. An An gật đầu đứng dậy xin phép ra ngoài, lúc sắp bước đến cửa nghe thấy tiếng của giám đốc Kiều từ đằng sau: “Đối với những kẻ đặt điều lần này, tôi xử lý”. An An quay đầu lại cứ thế thẳng.

      Giám đốc Kiều là người rất tinh ý, những việc Phương Hoa làm, cho dù cũng qua được mắt ông. Giám đốc Kiều ghét nhất những kẻ lấy tiền của công ty để đút túi mình, hơn nữa điều thất bại lớn nhất của Phương Hoa chính là khi bị triệu về biết tự kiểm điểm bản thân, còn gây thêm bao nhiêu chuyện. Lần này có lẽ phó giám đốc Phương cũng chống đỡ nổi cho ta rồi. Chuyện này coi như xong.

      Nhớ ra còn phải tìm chồ ở, lúc ăn trưa An An kéo Tiểu Vân đến quán Thập Lý Hương dùng cơm. “Tiểu Vân, em biết gần công ty có chỗ nào cho thuê ?”. vừa ăn vừa dò hỏi, Nhạc Vân lộ vẻ ngạc nhiên: “Chị An, chị muốn thuê phòng hả? Chị ở nhà nữa ư?”.

      An An do dự lúc rồi quyết định với Tiểu Vân: “Chị dọn khỏi nhà bạn trai, dự định thuê phòng ở ngoài, em xem gần đây có căn hộ nào rộng rãi chút ? Chỉ cần thoải mái, còn tiền bạc có thể thương lượng”. Nhạc Vân hơi hiểu ra, lời đồn đại hẳn là có căn cứ: “Chị An, chị và bạn trai cãi nhau à?”.

      ngập ngừng, khẽ gật đầu: “Chị và bạn trai chia tay rồi”. An An lướt qua khiến Nhạc Vân đoán biết được tâm trạng của lúc này, nó giống như việc cả hai vừa chuyện về vấn đề thời tiết vậy.

      Nhạc Vân cắn môi, quyết định hỏi An An cho : “Chị An, vậy là ở Đại Liên chị có quen bạn trai mới?”. An An thở dài: “Cũng hẳn, chị quen người đó từ lúc còn ở đây”. “Ồ, vậy có phải là người em họ của chị ?”, ánh mắt đầy nghi ngờ của Nhạc Vân có phần chắc chắn là mình đoán lầm.

      An An im lặng lúc, húp chút canh rồi cười : “Tiều Vân, xin lỗi em. Cậu ấy là Tiểu Vũ, bạn mới của chị”. Vẻ mặt Nhạc Vân tỏ thất vọng, chàng đẹp trai này cuối cùng bị An An nhanh chân cướp trước rồi. “Chị An, chị quen ấy thế nào, tại sao em gặp được chàng đẹp trai như thế?”, Nhạc Vân mặt đầy tiếc nuối, vốn dĩ nàng cho rằng có thể thông qua An An để tiếp cận Tiểu Vũ, ai ngờ ra sớm sở hữu rồi. “Tiểu Vân, bạn của Tiểu Vũ cũng rất đẹp trai”, nhớ đến Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, An An nén được cười, Mần Nhất Hàng dễ chịu cho lắm nhưng VệTử Minh có thể thử. Ánh mắt Nhạc Vân bồng sáng lên “ ạ?”, đúng là con , nghe đến trai đẹp là tỉnh lại ngay.

      Nhạc Vân bỗng ngập ngừng, định dám mở miệng, An An khẽ cười: “Muốn hỏi gì hỏi ?”. “Chị An, chẳng phải chị Tiểu Vũ mới hai mươi hai tuổi, vậy kém chị tới sáu tuổi còn gì?”, cuối cùng nàng cũng nén nổi tò mò.

      “À, chị vốn cũng nghĩ rằng cậu ấy quá trẻ, chấp nhận được”, An An cười trừ: “Nhưng, có những việc bản thân mình thể quyết định”.

      Nhạc Vân nhìn thấy nụ cười của An An, nhưng nàng này vẫn có thể cảm nhận được trong đôi mắt ấy chất chứa chút gì đó ưu tư, chắc chắn có rất nhiều áp lực. Gần đây những lời đồn thổi trong công ty, mặc dù trước mặt ai thể ra nhưng vẫn có người bàn tán. Nhạc Vân bỗng nắm lấy tay An An, nhìn bằng ánh mắt khích lệ. cảm động, khẽ cười nhận an ủi của Tiểu Vân.

      “Chị An, vậy mấy ngày nay chị định ở đâu?”, Tiểu Vân hỏi.

      “Chị ở khách sạn Trường Phong, tính tìm được phòng chuyển .” thở dài. Nhạc Vân gật đầu, nghĩ lúc rồi đề nghị: “Hay là trước mắt chị chuyển đến nhà em ở ”.

      An An cười: “Cảm ơn em, sao đâu, chị ở tạm khách sạn, có lẽ cuối tuần này có thể tìm được”. Nhạc Vân đành gật đầu, “Nếu chị cần gì cứ em nhé”.

      An An cuối cùng cũng thở phào như trút được gánh nặng, chí ít đến lúc này vẫn còn người bạn bên cạnh .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61 - Mong đợi

      Từ lúc chia tay Tiểu Vũ vậy mà bốn ngày, hôm nào cũng đến đúng giờ lại nhận được điện thoại của . An An vẫn cố gắng tìm phòng, xem vài nơi, có mấy chỗ ở gần công ty nhưng phòng ốc đều cũ kỹ, còn những phòng to và mới hơn lại cầu phải trả tiền trước năm, cái nào cũng được.

      Ở công ty, An An tích cực làm việc, quan tâm đến những lời ra tiếng vào xung quanh. Dần dần, mấy người đó thấy chẳng có gì thú vị nên dò xét nữa, nhưng vẫn giữ khoảng cách với . Đặc biệt là phó giám đốc Phương, lần nào qua cũng hắng giọng tiếng, có nghe thấy cũng chỉ cười xòa, dù sao trong công việc chẳng liên quan trực tiếp với bà ta, bà ta muốn quản nên xem xét phạm vi quyền hạn của mình đến đâu chứ.

      Dù sao tất cả vẫn ổn.

      Tuy nhiên, những việc trước sau cần đối mặt vẫn phải đối mặt. An An ở trong phòng khách sạn, tới lui vẻsốt ruột. nên tìm Minh Minh để chuyện, giải quyết cho xong việc giữa hai người họ.

      An An dứt khoát cầm điện thoại lên, bấm số quen thuộc.

      “Aló, mama”, giọng Minh Minh vọng lại, vẫn như đứa con nít. An An bình tĩnh: “Minh Minh, em muốn chuyện với , khi nào về?”, chuyện này tốt nhất là nên gặp mặt để giải quyết.

      “Có chuyện gì thế? Có phải mẹ lại gì à?”, Minh Minh biết mẹ mình đến chắc chắn làm khó An An.

      liên quan đến mẹ , là em có việc muốn .” An An nhắm nghiền mắt lại, ta biết mình đối mặt với bà ta mà ngay cả cuộc điện thoại cũng có. ta từ trước đến giờ lúc nào cũng vậy, chỉ quan tâm đến những buồn phiền của mình, còn của người khác mặc kệ.

      “Vậy mai về chuyến, dù sao mấy ngày nay cũng có quần áo mặc. Máy giặt ở đây hư rồi, mang về nhờ em giặt giúp”, Minh Minh sắp xếp.

      An An nghe xong cười nhạt, bây giờ ta có mẹ chăm sóc rồi, sợ về nhà có người quan tâm. “Được rồi, chuyến xe chiều hả?”, biết là chuyến chiều cũng phải bảy giờ hơn mới tới, trong lòng cân nhắc mộtchút.

      “À, mẹ chuẩn bị mấy món ngon ngon nhé.” Minh Minh vẫn chỉ muốn về nhà để có thể chơi tiếp, “ừm”, An An ậm ờ, sau đó ta cúp máy. gượng cười, đối với ta mà , quan tâm của người khác giống như thói quen, cần cầu cũng ở ngay bên cạnh ta, chẳng phải từ lâu Minh Minh nghĩ tất cả những điều này đều là hiển nhiên rồi sao?

      Buổi tối Tiểu Vũ gọi điện đến. Hôm nay rất vui, kể chuyện Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng gây họa, bị huấn luyện viên phạt chạy mười vòng quanh sân vận động. Còn mình vừa ngồi uống nước vừa giúp họ đếm số vòng chạy. Hai tên này siêu hài hước, chạy mà còn hát tình ca với hai tầng đối diện, Tiểu Vũ chịu nổi, đúng là hai gã này mà rời ra là sống nổi mà.

      Nghe giọng vui vẻ của Tiểu Vũ, An An cũng vui lây. muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của , từ lúc trở về đến nay phải đối diện với biết bao chuyện phiền muộn khiến tâm trạng như bị đám mây u ám che phủ, hiểu đến lúc nào mới có thể thoải mái cười trở lại. “ ngồi ngoài mình, chắc vui hả?”, cười trêu chọc. “Hai cái tên háo sắc này mới vui”, Tiểu Vũ nhấn mạnh: “Em biết giờ họ làm gì ?”. “Làmgì?”, tỏ ra tò mò để tăng thêm hứng thú của Tiểu Vũ: “Haha, hai người vừa chạy vừa thoát y, còn hát ầm lên, mấy ở trước mặt nhìn rất chăm chú! Khốn kiếp! Đúng là phục hai gã”.

      “Ha ha”, An An nghe mà phải bật cười, hai người này quả là quái dị. “Vậy hai nàng đối diện nhìn họ hay quay sang nhìn ?”, tâm trạng tự nhiên như bị cuốn vào cảm giác vui vẻ này.

      “Dĩ nhiên chỉ nhìn mình em thôi.” Tiểu Vụ nín cười, nghiêm túc . An An nghĩ đến nét mặt đó của , bồng trở nên thoải mái hẳn. Đúng thế, những buồn phiền hãy để lại đằng sau , lúc này hãy đón nhận hết niềm hạnh phúc mà mang đến. “Giá như lúc này lại có thể xuất ngay trước mặt”, An An bắt đầu thầm , Thượng Đế có thể mang về đây hay biết mấy.

      “Nhớ đến vậy à? cũng rất nhớ em”, giọng càng tha thiết: “Sắp rồi, sắp rồi, chương trình đào tạo sắp kết thúc rồi. Em đợi , mau về bên em.” Đột nhiên cao giọng, an ủi . An An cười hạnh phúc, tin là thế.

      Tiểu Vũ cũng mong ngóng từng ngày để có thể bay về bên . ở bên cạnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng , trong lòng tránh được cảm giác lo lắng, bất an, sợ rằng ở đó gặp phải phiền phức. là người dịu dàng chu đáo, bản thân có chuyện cũng muốn ảnh hưởng đến người khác, luôn để mọi thứ trong lòng. này đúng là phải dạy dỗ lại, nếu cứ mạnh mẽ như vậy làm sao có thể chăm sóc, bảo vệ ?

      Nhanh thôi, cuối cùng đợt đào tạo cũng sắp kết thúc. Chỉ còn hai ngày nữa là có thể về bên .

      Chương 62 - Chia tay
      Hôm nay là ngày đặc biệt. An An dậy rất sớm, trong lòng bất an, bởi nó là dấu chấm hết cho sáu năm thương và cũng là điểm khởi đầu cho cuộc sống của và Tiểu Vũ.

      Cả ngày làm việc trong tâm trạng thấp thỏm. Trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi, mặc dù tìm thấy lối thoát nên và Minh Minh mới đến kết cục như vậy. Nhưng trong chuyện tình cảm, Minh Minh phải là kẻ phản bội. Chỉ có điều, ta luôn cho rằng mãi ở bên mình, xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, mới phung phí quan tâm của đến vậy. ta hoàn toàn quên rằng trái tim cũng biết dằn vặt, biết đau đớn.

      Nhưng lần này là phản bội Minh Minh. Có điều trước dịu dàng quan tâm của Tiểu Vũ, An An thể dao động. Người con có kiên cường đến đâu cũng có phần yếu đuối. Hơn nữa, nào mà muốn được bảo vệ, được cưng chiều? Mặc dù luôncảm thấy việc cho thứ hạnh phúc, nhưng bao giờ được hồi đáp, người con mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.

      Cứ xem người ích kỷ , để có thể dễ dàng Tiểu Vũ mà tìm ra đủ mọi lý do. Tuy nhiên, vẫn ngang ngạnh cho rằng, ràng Minh Minh mang lại cho mình thứ hạnh phúc mà muốn, vậy tại sao buông tay để cho mọi người có thêm cơ hội làm lại từ đầu.

      hai mươi tám tuổi rồi, sắp đến cái ngưỡng ba mươi của người con . Dù cho vẻ bề ngoài khó có thể nhìn ra tuổi tác, nhưng những nỗi đau trong lòng lại rất dễ lộ ra, càng về đêm càng cảm thấy nỗi đơn của chính mình. chỉ là người phụ nữ khao khát thương, muốn chờ nữa, sáu năm rồi, đợi nổi lời hứa, quan tâm thực , cảm giác mệt mỏi này khiến quyết định chia tay để giành lấy chút hạnh phúc, cho phép bản thân được ích kỷ chút.

      Nếu như Tiểu Vũ xuất , liệu có dũng cảm để thoát khỏi cái vòng mê muội này ? Ông trời có mắt cho gặp Tiểu Vũ, dù qua bao lần chống cự, khước từ nhưng vẫn đuổi được , có lẽ đây chính là số mệnh định trước cho chọn lựa khác.

      An An chỉ cần tình đơn giản, có thể cho vànhận lại dù chỉ chút thôi cũng khiến cảm thấy hài lòng rồi. Tình nhất thiết phải quá hoàn mỹ, giữ lấy chút đắng cay và khiếm khuyết mới khiến người ta cảm thấy chân thực hơn. phải là người hoàn hảo, cũng mong có tình hoàn hảo đến với mình, thứ tình có cả nỗi đau và những giọt nước mắt mới là thứ tình cảm khắc sâu vào trong tim.

      Vì vậy cho dù Tiểu Vũ có hứa hẹn với những điều tốt đẹp nhất, vẫn biết việc chọn cũng chính là bắt đầu canh bạc mới. cảm ơn Tiểu Vũ cho tình cuồng nhiệt, khiến trái tim lại dấy lên mong muốn được hạnh phúc, cho dù hoàn hảo, nhưng nếu từng rung động chẳng phải thứ hạnh phúc tuyệt vời rồi sao.

      Bảy giờ ba mươi phút tối, An An phải cố lấy dũng khí để lên phòng. Hôm nay ngồi đợi Minh Minh về. Kết thúc ở đây, cũng có thể coi như xác nhận ràng cho mẹ ta, tiện thể mang hết đồ đạc của mình luôn.

      Mặc dù trong tay có chìa khóa, nhưng An An vẫn chọn cách nhấn chuông. Mẹ Minh Minh nhìn thấy xuất , nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên. An An khẽ cười chào: “Chào dì, hôm nay Minh Minh về, cháu có việc muốn với ấy”. Bà ta để vào nhưng khỏi bực mình, dù sao trong nhà vẫn còn đồ đạc của , được dịp đến coi như làxong.

      bước vào trong, thấy ở góc phòng có hai túi to, ngay lập tức hiểu ra, mẹ ta sớm giúp mình thu dọn sạch đồ đạc rồi. cũng lên tiếng, hà tất phải so đo với bà ta làm gì? kéo thùng giấy vào phòng , kiểm tra xem còn quên thứ gì ? Phát ra còn thiếu cái túi . lật đống đồ trong thùng lên, cuối cùng tìm thấy nó nằm dưới đáy, bên trong là quyển sổ màu đỏ sậm. Lần về nhà vào dịp Tết, ba bảo cầm theo tới đây, còn nếu như năm nay kết hôn cứ đăng ký trước, khi nào về nhà rồi tổ chức tiệc sau.

      Nhìn quyển sổ này, đột nhiên cảm thấy buồn cười, ba mẹ vẫn mong kết hôn, đâu ngờ rằng bây giờ hai đứa lại chuẩn bị chia tay. Đúng là chuyện đời khó đoán, tình cảm tìm được lối ra đành phải mồi người ngả vậy.

      yên lặng thu dọn đồ trong phòng, lặng lẽ đợi Minh Minh về, trong lòng thấy đáng thương cho ngu xuẩn của mình, ngay cả đến lúc chia tay mà vẫn là người phải chờ đợi.

      Tám giờ ba mươi phút, chín giờ ba mươi phút, đến mười giờ, Minh Minh vẫn chưa về. bắt đầu có chút bực mình, con người này ràng chắc chắn rồi, vậy mà tạisao về cũng chẳng tiếng, luôn là như vậy, làm gì cũng lời giải thích. Nhìn ánh mắt đầy sốt ruột thể chờ thêm, chỉ muốn đuổi nhanh của bà ta, càng khiến An An sôi máu.

      gọi điện cho ta, lại nằm trong vùng phủ sóng. Nghĩ nghĩ lại cam lòng, cuối cùng tìm số của Tiêu Binh. Trở về Vũ Hán, Minh Minh nhất định đến chỗ Tiêu Binh, nhà cậu ta có mở quán Karaoke, ta vẫn thường đến đó chơi. Ngay lập tức có người nghe máy, nào ngờ đầu dây bên kia phải là Tiêu Binh mà là người cần tìm - Minh Minh.

      “Làm gì thế? Chút nữa về?”, xem ra ta chơi rất vui, giọng có vẻ bực mình.

      “Viên Thư Minh, tôi muốn với , hôm nay về, chúng ta cũng còn điều gì hay ho để nữa đâu”, An An giận dữ, ngay cả lần chia tay này ta cũng thèm lời nào. Được, vậy coi như xong, hà tất phải áy náy để giải thích với ta chứ?

      gì? Để về rồi ”, Minh Minh tỏ ra sốt ruột.

      “Tôi chỉ với tiếng, chúng ta đến đây là chấm dứt.” Giọng An An cứng cỏi hẳn lên, thất vọng về con người này khiến trái tim lạnh giá. “Em gì? to lên chút, ở đây ồn quá.” Minh Minh nghe hỏi lại.

      “Chúng ta chia tay”, An An đột nhiên hét vào điện thoại, dường như dùng hết sức lực của mình. Cơn bộc phát này khiến tay run rẩy. “Chúng ta chia tay, chia tay, tôi muốn rời xa .” Sợ ta nghe , hét lên lặp lặp lại, mang tất cả những muộn phiền và giận dừ trút hết ra, từ đây họ liên quan gì đến nhau nữa.

      “Tút!”, An An tắt máy cách dứt khoát, hầm hầm kéo túi ra ngoài. Mẹ Minh Minh sững sờ nhìn , dường như chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe thấy tiếng hét kia trong điện thoại. Có phải nó vừa chia tay với Minh Minh? Chia tay à? Nhìn dáng vẻ, sao thấy đột nhiên suy nghĩ của này lại thông suốt đến vậy.

      An An hoàn toàn chẳng thèm để ý đến kinh ngạc của bà ta, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này. Dù cho ta có nghe thấy hay , cũng muốn giải thích lại làm gì, đối với ta mà có cũng được mà cũng chẳng sao, tự đến tự thôi.

      áy náy cuối cùng trong lòng An An về Minh Minh sau khi hét lên tan thành khói mây, nợ ta, trước nay chưa từng nợ ta. Cho dù là phản bội cũng chỉ là tìm cho mình con đường tốt để , căm ghét tất cả.

      An An ném mấy cái túi vào cốp sau xe taxi, rồi ngước lên nhìn lần cuối cùng cái nơi mà mình từng có những phút giây ấm áp, rốt cuộc cũng có thể lời chia tay, giã từ ngốc nghếch đến nực cười của mình. lạnh lùng, quay người ngồi vào xe, bỏ mặc chiếc điện thoại nằm trong túi xách đổ chuông liên hồi, mãi đến khi nó im bặt.

      Giữa họ còn mối quan hệ nào nữa rồi! Ngay cả lần gặp cuối cùng này, cũng kết thúc qua điện thoại.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63 - Bài ngửa

      Vừa tỉnh giấc, gần bảy giờ bốn mươi phút. An An vò đầu khổ sở. ngủ biết gì hết, mà sao Tiểu Vũ gọi điện nhắc mình? vội chộp lấy điện thoại, chết tiệt, hết pin rồi.

      Tối qua, điện thoại đổ chuông liên tục bốn năm lần, sau đó mới chịu tắt, sợ phiền phức nên chỉnh chế độ im lặng. Dường như Minh Minh chỉ nghĩ rằng vì bực quá nên vậy, cũng chẳng thèm để ý nữa. An An nhìn ra khung cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ, bất ngờ khi ông trời cũng vì quá khứ của mà mưa trận thỏa thuê, nhưng nước mắt của khô từ lâu rồi.

      Dừng việc suy nghĩ lung tung lại, vội bỏ cục sạc điện thoại vào túi, chẳng biết sáng nay Tiểu Vũ gọi được cho mình có lo lắng ?

      Vừa tới công ty, thấy Tiểu Vân niềm nở đón, khẽ cách đầy bí : “Chị An, em giúp chị tìm được căn phòng rồi, rất vừa ý, mai thứ Bảy nghỉ em đưa chị đixem nhé?”. An An gật đầu cười: “Tốt quá, cảm ơn Tiểu Vân”. “Giữa chị em mình sao còn vậy”, Tiểu Vân ôm vai .

      Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều hào hứng lên kế hoạch chơi đâu đó. Riêng tài nào vui được, Tiểu Vũ, bao giờ mới trở lại? bên cạnh, sao cảm giác mệt mỏi đến thế, thèm cái ôm chặt. An An cắm sạc điện thoại vào, đặt ngay cạnh máy tính. Gần như ngay tức khắc, điện thoại liên tục báo có tin nhắn mới, thực là rất nhiều.

      An An mở ra xem, Minh Minh gửi mấy tin, đều đợi ta về rồi hẵng chuyện, bảo đừng khó chịu. An An cười nhạt, đến lúc này mà ta còn nghĩ chơi, có lẽ vẫn cho rằng do chịu nổi mẹ ta nên mới bực mình làm vậy. Tốt thôi, cứ để ta xem xem lần này có ? xóa từng tin nhắn , trong lòng cực kỳ hả hê, cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn với ta rồi.

      Mấy tin nhắn sau đó là của Tiểu Vũ, An An nhìn thấy tên liền vui vẻ ngay trở lại. thấy hồi sáng bấm tắt điện thoại, sợ dậy trễ nên nhắn liền mấy tin. Còn thông báo chương trình đào tạo kết thúc, ngày mai có thể trở về. ra lệnh cho phải nhớ , An An đọc đến những dòng chữ ngang ngược này mà lòng ấm áp vôcùng.

      mong hôm nay qua nhanh, hy vọng ngày mai vừa mở mắt là có thể nhìn thấy gương mặt .

      Tiểu Vân nhìn thấy An An thoắt giận thoắt cười ngọt ngào, tò mò bước đến bên cạnh , khẽ vỗ vai: “Chị An, chị sao chứ?”. An An ngừng cười, lắc đầu: “Chị sao”. tự mắng bản thân sao có thể để lộ cảm xúc ra ngoài dễ dàng như vậy, phải chăm chú làm việc, tuyệt đối công tư ràng.

      Vùi đầu vào công việc, đột nhiên di động rung lên, có cuộc gọi đến. vồ lấy điện thoại, lòng chùng xuống, là Minh Minh. muốn để ý đến nữa, hôm qua cho ta cơ hội rồi nhưng cuối cùng chỉ là vô ích, giờ lại hỏi han. để mặc chiếc điện thoại cứ nhấp nháy, nghe, để xem xem ta làm thế nào?

      Điện thoại liên tục sáng bốn năm lần, cuối cùng cũng chịu im. Ngay sau đó An An nhận được tin nhắn, vẫn là của Minh Minh: “Em làm cái trò gì thế? Có gì về rồi ”. cười nhạt, cứ để ta nghĩ là mình phá phách , lần này có cái gọi là quay lại đâu.

      Điện thoại vẫn sạc pin, chốc chốc lại rung lên. Từ khi bỏ , mới thấy quyết định của mình thực quá muộn, sớm biết có kết cục ngày hôm nay trước đây việc gì phải thế?

      Công việc bận rộn là thứ rất dễ giúp người ta quên mọi ưu phiền. Thoáng chốc bảy giờ, An An nghĩ mai là thứ Bảy, hơn nữa lại là ngày Tiểu Vũ về nên tranh thủ làm nốt mọi thứ.

      Đồng nghiệp về hết, phần lớn các phòng đều tối đen. thu dọn đồ đạc, rút sạc điện thoại ra, thấy có đến mười lăm cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, tất cả đều là của Viên Thư Minh. Con người này vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thứ để vuột mất làm sao có thể lấy lại?

      Bước ra khỏi tòa nhà thấy bên ngoài tối mịt, ngọn gió thổi qua, ngước nhìn trời, dường như sắp có mưa to, phải mau về thôi.

      đứng bên vệ đường, định bắt chiếc taxi để về, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “Vu An An”. giật nảy mình, ngờ ta vẫn chịu buông tha . từ từ quay người lại, nhìn thấy Viên Thư Minh bước vội về phía mình, đây là người đàn ông khiến say đắm ư?

      An An xoay người định bỏ muốn với ta bất kỳ điều gì nữa, những điều cần hết rồi. tiếp tục đưa tay vẫy taxi, chiếc xe chầm chậm tấp vào lề đường. Nhưng Viên Thư Minh đâu để cho dễ dàng như vậy được. ta bước tới tóm lấy tay , hầm hầm hỏi: “Rốt cuộc em làm cái gì thế? Ngày hôm qua về nhà! Em muốn gì?”. Bàn tay như cái kẹp sắt, bấu chặt vào vai , cảm giác đau đớn khiến cảm nhận ràng cơn giận dữ của ta. ta bực mình cái gì chứ? Chẳng phải ra ta càng tự do sao? Sau này chẳng còn người quản thúc nữa. An An cố thoát khỏi tay ta, nhưng thể. “ buông tay ra, những gì cần , hôm qua hết rồi”.

      Chiếc taxi dừng lại ngay bên cạnh, vội vàng mở cửa, định lách qua bước vào, trời sắp mưa to, muốn đứng ở đầu đường đôi co với ta. Nhưng Viên Thư Minh vội nắm chặt lấy tay kéo sát vào người mình, đóng mạnh cửa xe rồi hét lớn: “Biến!”.

      Tài xế ngơ ngác nhìn thoáng rồi đành lái xe . Nhìn theo chiếc xe xa dần, An An nổi điên lên giằng tay ta ra: “Viên Thư Minh, muốn làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nữa. Tôi muốn tránh xa, tránh xa ”.

      Viên Thư Minh càng kéo mạnh tay , lên lề đường, An An khó chịu đánh vào tay ta nhưng chẳng tác dụng gì. Cuối cùng đành để ta lôi vào quán cà phê phố. hậm hực nhìn chằm chằm vào người ngồi trước mặt mình, cắn môi quyết câu nào.

      Minh Minh giận dữ rút điếu thuốc ra, rít lấy rít để, hầm hầm nhìn , rốt cuộc cũng mở miệng: “Cuối cùng là em muốn làm cái trò quái quỷ gì?”. biết ta vẫn nghĩ mình làm bộ làm tịch, cố ý để ta phải quan tâm đến . đáng tiếc, An An cười nhạt, được thôi, vậy hãy cho ràng, chia tay cũng dứt khoát hơn.

      “Tôi chẳng làm trò gì cả, tôi hoàn toàn nghiêm túc.” Giọng An An bình tĩnh và chắc nịch, “Tôi muốn chia tay”.

      “Mẹ những gì?”, ta rít hơi thuốc, ánh mắt vẻ khó chịu.

      “Việc này liên quan đến bà.” Dù cho mẹ ta có gì chăng nữa cũng quan trọng, chẳng nhẽ còn chưa hiểu sao, vấn đề phải là ở mẹ ta mà là mối quan hệ giữa họ có vấn đề từ trước rồi. “Tôi chịu đựng được nữa, tôi chán rồi, tôi muốn tiếp tục thế này. Cho nên, chúng ta chia tay thôi.”

      “Em thôi , đừng giở trò nữa, thấy mệt rồi đấy.” ta hoàn toàn để ý gì, còn cảnh báo đùa cũng phải có chừng mực.

      An An chợt thấy buồn cười. Minh Minh tin là sẽnói chia tay, dựa vào cái gì mà nghĩ phải theo sắp xếp của ta, chạy thoát khỏi vòng kiểm soát của ta chứ?

      An An cười khẩy: “Viên Thư Minh, đừng nên dối mình dối người nữa. Tôi nghiêm túc, tôi muốn chia tay”.

      Viên Thư Minh nhìn , vẫn là nụ cười quen thuộc đấy nhưng sao cảm thấy nó như của người xa lạ, giọng kiên quyết đó giống lúc bình thường. Cuối cùng ta cũng có chút ngỡ ngàng, có lẽ hôm nay người con này thực có gì đó khác lạ.

      “Tại sao lại chia tay? Là vì hôm qua về? Hay là do mẹ ép em ?”, ta chán nản hỏi.

      “Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn tiếp tục đợi nữa”. khẽ nhắm mắt lại, trái tim hơi nhói lên: “Tôi dùng sáu năm tuổi trẻ để chờ trưởng thành hơn, chờ ngày chủ động chăm sóc tôi, mang đến cho tôi chút hạnh phúc. Nhưng sáu năm, tôi vẫn chưa có được”. Giọng của như xa xăm, vết thương trong lòng theo lời từ từ lan tỏa. Đúng thế, đau đớn bao nhiêu rồi, cuối cùng lần này có thể nhìn thẳng vào nó.

      ta nhìn chằm chằm vào , mím chặt môi, lời nào. tiếp tục : “Tôi cũng nghĩ rằng, có ngày thay đổi, nhận ra có người lúc nào cũng ngốc nghếch thầm ở bên . Nhưng mong muốn ấy chưa bao giờ thành thực, mồi lần thất vọng tôi chỉ biết tự an ủi mình rằng lần sau hiểu”. Thực chất phải ta hiểu chờ đợi, chẳng qua là vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ mọi thứ.

      “Chúng ta thế này chẳng phải vẫn rất tốt đẹp sao? nghĩ rằng em quen rồi chứ”. ta vẻ tán đồng.

      “Quen! Đúng vậy, sáu năm rồi, thành thói quen đúng ? ừ, tôi quen, đối với thói ham chơi của tôi như câm như điếc. thèm quan tâm đến gia đình, tôi hoàn toàn bao dung. Thậm chí cả lúc mẹ soi mói tôi đủ kiểu, cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, chỉ có mình tôi dằn vặt trong lòng”, cười lạnh băng.

      “Tôi hai mươi tám tuổi rồi! Lãng phí quá nhiều thời gian mới phát vốn ra chúng ta họp nhau, tôi nghĩ có thể thay đổi được , nhưng thực ra, hoàn toàn bất lực. Tôi thể đợi được hạnh phúc mà mình mong muốn vậy để tôi . Tôi muốn tiếp tục như thế này nữa.”

      “Em muốn kết hôn sao?”, Minh Minh cười giễu cợt, raAn An làm ra thế này chỉ là để ép mình tới hôn nhân.

      An An cười khinh bỉ: “Kết hôn à? nghĩ là tôi vì muốn kết hôn mới chia tay à? Ồ, tôi lại cho nghe lần nữa, tôi muốn tiếp tục hao tổn tâm tư thêm nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi”. Mặc cho ta nghĩ thế nào, muốn giải thích nữa, ta hiểu ra tốt, muốn hiểu cũng mặc, rất ràng rồi.

      “Viên Thư Minh, tôi chuyển nhà năm ngày rồi, cũng có ý định trở lại, chắc mẹ chưa với . Vậy cũng tốt, chúng ta chia tay, mẹ rất vui”. Nhìn ra ngoài cửa sổ, người đường bắt đầu rảo bước nhanh hơn, những hạt mưa bắt đầu rơi, sắp mưa to rồi.

      Minh Minh nhìn , dường như tìm hiểu xem cuối cùng nghĩ gì. ta vẫn chưa nghĩ ra, dễ bảo trước đây sao đột nhiên lại trở thành như bây giờ.

      An An xách túi đứng dậy: “Tôi hy vọng chúng ta gặp nhau thế nào chia tay thế ấy, bảo trọng!”, xong quay người bước .

      Cuối cùng cũng được giải thoát. Có lẽ giống như trước đây cả hai từng , nếu như ngày nào đó nữa hãy giải thoát cho đối phương được tự do.

      Chương 64 - Trông đợi
      ra khỏi quán, đầu thấy lất phất mưa, giống như những sợi dây đàn, từng giọt từng giọt rơi xuống đỉnh đầu.

      Người đường ai nấy đều vội vã, taxi như biến mất, chiếc xe nào lướt qua cũng có khách. An An hấp tấp ngóng chiếc taxi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

      Đúng lúc đứng đợi xe, Viên Thư Minh từ trong quán xông tới, hầm hầm chộp mạnh lấy tay . ta giận dữ hét lớn: “Ai đồng ý chia tay? chia tay gì hết”. An An bị bất ngờ giật mình quay sang nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của ta.

      ..., bỏ ra, đau quá!” Minh Minh siết tay đến phát đau, tài nào thoát ra được, “ nghĩ chúng ta tiếp tục dây dưa thế này hay ho à?”.

      “Tôi quan tâm, tôi vẫn chưa chia tay. Chưa tới phiên được chia tay đâu.” ta giận dừ hét lên, đúng, ta vốn thấy cả hai chẳng có gì thích hợp, cănbản là lòng tự trọng của thằng đàn ông. Sao có thể chấp nhận được chia tay trước chứ?

      “Ai trước chăng nữa kết quả cuối cùng vẫn thế thôi. Chúng ta còn hợp để sống chung đừng níu kéo nữa.” cười mỉa mai, nếu ta cho rằng mình có quyền chủ động chuyện này cũng chẳng thèm tranh giành làm gì.

      nghĩ rằng rời bỏ tôi có thể tìm được thằng khác đàng hoàng hơn sao”, Viên Thư Minh nhìn thái độ bất cần của , càng nổi khùng lên, “Người xấu xí, lại già như vậy đừng có giở trò nữa, nếu ngay cả tôi cũng thèm đến , đủ để phải khóc rồi”.

      An An cắn răng, trái tim thắt lại, ngờ, thể ngờ được, sống với nhau sáu năm, từ trong miệng ta lại thốt ra những lời độc ác vậy. ớn lạnh đến phát run, đây là người mà từng nghĩ có thể chung sống suốt đời sao?

      “Sau này thế nào cần phải lo”, vùng mạnh khỏi tay Minh Minh.

      Nhưng ta vẫn giữ lại, giống như muốn truyền tất cả giận dữ vào cánh tay . Đau đớn khiến mắt có phần ươn ướt, con người này đúng là điên rồi. “Tôi nên nghe lời mẹ ngay từ đầu, loại con như nhẽ ra nên sớm vứt , càng ngày càng khó bảo. Nếu phải tôi mềm lòng, bị mẹ tôi quét ra khỏi nhà từ lâu rồi. Hừ, ra ngoài vơ đại cũng kiếm được đống em trẻ trung, còn , đến lúc lấy được ai đừng có khóc lóc quay lại tìm tôi.” ta càng càng đắc ý, coi thường khuôn mặt khiến trái tim An An ghê tởm.

      Chẳng phải từ đầu rồi sao, nếu như còn nữa có thể vui vẻ chia tay? Hóa ra là lừa đảo. Lẽ nào khi chia tay phải tổn thương đến đối phương mới hả hê?

      Mưa bắt đầu rơi nhanh, nước mưa rơi lên mặt, lên cơ thể giống những mũi kim đâm vào trái tim , như muốn lôi tất cả những vết thương và oán hận trong lòng ra, “Bỏ tay ra, bỏ ra”, gào lên, thể nhún nhường con người này nữa. Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm đập nát tất cả những điều tốt đẹp có kia chứ?

      “Nghe cho đây! Hôm nay là tôi - Viên Thư Minh cần đến Vu An An nữa, tôi đợi đến ngày quay lại cầu xin tôi.” Những giọt mưa phủ lên gương mặt ta, nhưng thể nào làm nhòa đắc ý đó. đáng sợ, trái tim An An run rẩy, nước mưa táp vào mặt đau, đau. Tại sao, toàn thân đều thấy đau đớn! An An vùng mạnh, lấy túi xách đánh vào tay ta, “Bỏ tay ra, bỏ tay, cút, tôi muốn gặp nữa. Cút!”. muốn nghe nữa, tâm trạng rối loạn, sao có thể như vậy? đáng sợ.

      Viên Thư Minh hất mạnh tay ra, An An lảo đảo suýt ngã, cuối cùng ta trừng mắt nhìn rồi quay đầu thẳng thèm ngoái lại.

      An An ôm túi xách, cảm giác như bị hạ đường huyết, cánh tay đau nhói. ngờ rằng, người đàn ông sáu năm chung sống lại đáng sợ như thế, đến cuối cùng thương tiếc đâm thêm nhát dao vào tim .

      đứng bên đường, mặc cho nước mưa rơi lên cơ thể, chảy tóc, mặt rồi ngấm vào quần áo, rùng mình, giờ phải mùa hè ư? Tại sao lại thấy mình như rơi vào vực tuyết lạnh lẽo thế này, đầu óc cũng hoàn toàn bị đóng băng.

      Những chiếc xe lao vun vút đường, có chiếc nào dừng lại, An An như bị bỏ rơi. mặc kệ, quay người thẳng về phía trước.

      An An biết mình bao lâu, toàn thân ướt sũng, bên dưới nước ngập đến chân. Cũng chẳng biết nên về đâu, trong lòng chỉ muốn có người ôm chặt vào lòng. Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, ở đâu? Em nhớ , rất nhớ. Lòng đầy khổ đau, nước mắt ứa ra, làn mưa phủ mờ lên gương mặt, ánh mắt mơ hồ biết được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

      An An cố tình đến ngay trước khu nhà của Tiểu Vũ. Dưới tầng trống trải, chẳng có ai, mưa to thế này, mọi người chắc hạnh phúc trong căn nhà ấm áp, cả thế giới chỉ có mồi độc, đáng thương ở đây. Nhìn cánh cửa sổ khép chặt, trái tim như muốn hét lên, Tiểu Vũ, khi nào mới trở về? Mau về đây, em sắp chịu nổi nữa rồi, trụ nổi nữa rồi.

      đứng ngơ ngẩn ở đó, nhìn vào bóng đêm tối mịt, hiu quạnh. ngày mai mới trở lại, ngày mai mới có thể gặp được sao? đau khổ ngồi xuống, ôm lấy cơ thể lạnh run. Tiểu Vũ, em muốn ở mình, đừng để em lại mình.

      Đêm càng về khuya, mưa hạt dần, gió càng lúc càng lạnh.

      Trong góc tối, chỉ có vóc dáng bé của dựa vào tường co ro, ánh mắt lộ chờ đợi. Ngày mai mau tới , ngày mai là có thể gặp được Tiểu Vũ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65 – Sốt

      "Két….” thanh chói tai vang lên phá tan tĩnh mịch của bóng đêm, An An khẽ ngẩng gương mặt vùi giữa hai đầu gối của mình. Đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng chói lóa, thể mở to mắt để nhìn được, chỉ thấy mờ mờ chiếc taxi dừng trước tòa nhà. nép mình vào góc tường, người khác mà thấy thế nào cũng nghĩ là con điên mất.

      người đàn ông từ xe bước xuống, dáng gầy gầy, mái tóc dài, mặc bộ đồ trắng, hình như là Tiểu Vũ. mơ màng suy nghĩ, nhưng... phải, Tiểu Vũ ngày mai mới về. hụt hẫng, muốn nhìn cho hơn, nhưng bóng người đó chuyển động liên tục khiến tài nào nhìn kỹ được. ta từ phía sau cốp xe lôi ra chiệc vali rồi tiến thẳng về phía cầu thang chỗ .

      Càng ngày càng gần, bóng dáng đó, gương mặt đó ra lớn hơn, ràng hơn. chớp chớp mắt, rất giống, rất giống Tiểu Vũ của , An An cứ ngồi ngẩn ra nhìn ngườiđó từ từ lại gần. ta nhìn thấy , phải Tiểu Vũ của rồi, Tiểu Vũ làm sao mà thấy được? Lòng chùng xuống, đúng vậy, ngày mai Tiểu Vũ mới về, ngày mai, còn lâu lắm mới đến ngày mai. thất vọng cúi đầu xuống.

      Tiếng bước chân nhàng qua rồi mất hẳn, nghe thấy nữa, giống như đột nhiên đứng im vậy, chầm chậm ngước lên lại nhìn thấy đôi giày màu trắng ngay trước mặt mình. Trắng tinh, cơn mưa to như vậy mà nó vẫn trắng tinh, chẳng bị dính bẩn chút gì. Đầu óc quay cuồng, sững người nhìn vào đôi giày mà suy nghĩ xem tại sao nó lại dừng ở đây.

      “Vu An An”, tiếng gọi cứng nhắc phát ra từ đầu , chậm thôi, giọng này... Trái tim co rút, thể nào, tuyệt đối thể nào, An An dám ngước lên, sợ rằng khi mình mở mắt ra tất cả như sương khói. Nhất định lại do tưởng tượng, lẽ nào ngay cả giọng cũng giống của Tiểu Vũ, nhất định là quá nhớ nên giờ mới vậy, nhất định thế rồi.

      Trong khi còn chưa kịp phản ứng lại đột nhiên An An bị kéo dậy. “ ngốc nghếch này, ở đây làm gì thế?”. Trái tim đau đớn, cơn mơ này sao chịu tỉnh, sao càng lúc càng thấy chân thực quá. vẫn dám mở mắt, đầu mơ màng, trời đất như quay cuồng, chân mềmnhũn đứng vững.

      “Vu An An, mở mắt ra nào”, giọng ngang tàng như thế, rất giống Tiểu Vũ.

      sợ hãi mở mắt ra, gương mặt mà mình khao khát bấy lâu nay dần lên. Đúng Tiểu Vũ rồi, chính là người mà mong ngóng, xuất cách thần kỳ trước mặt .

      Tâm trạng đột nhiên kích động, cơ thể muốn tới gần nhưng đôi chân thể nhấc lên được. Tại sao Tiểu Vũ lại quay ? Ánh mắt bắt đầu mờ mờ ảo ảo. Đừng, đừng bỏ , Tiếu Vũ, đừng mà, trái tim điên cuồng gào thét nhưng tài nào phát ra được, toàn thân mềm nhũn, ngất lịm.

      Tiểu Vũ sợ hãi, vội ôm lấy cơ thể An An trôi tuột xuống, thể tin được, toàn thân ướt sũng. ngốc nghếch này làm gì đây, sao lại tự làm khổ mình như thế. vội vã với cái túi, bế thẳng lên lầu.

      Vội vã đưa vào phòng, đặt lên giường. ném đại cái túi xuống nền nhà, lo lắng nhìn người con nhắm nghiền mắt trước mặt mình, làm cái quái gì thế này, Tiểu Vũ khẽ mắng, chẳng phải hứa là ngoan ngoãn đợi trở về sao? Cuối cùng có chịu tự chăm sóc bản thân mà lại ra nông nỗi này, hây da, thể nào yên tâm đểcô mình được.

      vội lấy khăn bông, tìm chiếc áo sơ mi, thay quần áo người , cả đồ lót cũng thay ra hết, thể để mặc đồ ướt ngủ được, sau đó nhàng lau mặt cho . Toàn thân lạnh ngắt, Tiểu Vũ nhìn ngốc này lắc đầu chịu thua, biết An An mặc bộ đồ ướt này đứng đợi bao lâu rồi.

      Mái tóc ướt sũng, ngồi bên giường, nhấc đầu gối lên đùi mình, dùng khăn bông xoa rồi vuốt dọc mái tóc , trong lòng hoài nghi, mấy ngày nay , rốt cuộc An An chịu ấm ức nào chăng? đau lòng vuốt ve khuôn mặt , gương mặt trong giấc ngủ vẫn còn vẻ ưu tư, lông mày nhíu lại.

      Tại sao lại chịu ra? Sao lúc gọi điện lại gì?

      Mặc dù lo lắng nhưng lại biết làm thế nào để giải tỏa những muộn phiền kia của , cảm giác bất lực khiến Tiểu Vũ thấy mình như kẻ bại trận.

      Nếu về sớm thực chẳng biết còn ngồi dưới đó đợi tới bao giờ, đợi đến sáng mai ư? Xót xa, đặt đầu lên gối, ngồi mé giường lặng lẽ nhìn ngủ, giấc ngủ đầy những âu lo. hận bản thân về quá trễ, để An An ở đó mình lạc lõng, thể ở bênđể cùng vượt qua những khổ đau, buồn bã.

      nhoài người về phía trước ghé sát vào gương mặt , thầm: “ về rồi, An An, về rồi”, giống như muốn truyền bình yên vào giấc ngủ của .

      An An lên cơn sốt, cả người nóng ran, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu, miệng lẩm bẩm biết điều gì. Tiểu Vũ lo cuống cuồng biết phải làm sao, vội lấy khăn thấm nước lạnh chườm lên trán cho , nhưng vẫn chưa ổn hẳn, phải uống thuốc hạ sốt, vừa lạnh vừa nóng chắc chắn là trong người rất khó chịu.

      quyết định ra ngoài mua ít thuốc, trước khi còn quay lại nhìn An An khổ sở chìm sâu vào giấc ngủ.

      Chương 66 - Chăm sóc
      Mua thuốc về rồi, An An vẫn ngủ li bì, cánh tay chệch ra ngoài giường, chăn cũng bị hất ra. Tiểu Vũ vội bước đến bên giường, kéo chăn đắp lại, định nhấc cánh tay cho vào chăn phát cổ tay tím ngắt khiến sững lại. vết bầm tím này ở đâu ra, là ai nhẫn tâm làm như thế, chắc chắn là bóp rất mạnh mới thành ra vậy. Vũ Minh bừng bừng tức giận, chết tiệt, nếu để tìm ra nhất định đánh cho tên đó dậy nổi nữa.

      Lòng đau xót, ngón tay khẽ xoa vết bầm, thể tưởng tượng An An phải chịu đựng những gì? hôn khẽ vào đó, An An, đừng sợ nữa, , sau này rời xa em nữa, Vũ Minh bắt đầu tự trách mình.

      Đỡ người dậy để uống thuốc, nhưng lại chống cự, nước cứ thể chảy theo khóe miệng xuống. Tiểu Vũ nhàng lau rồi cho thuốc vào miệng, uống thêm chút nước, sau đó áp lên môi, tách răng ra cho thứ hỗn hợp đó vào. Cuối cùng cũng chịu nuốt rồi lại thiếp ngủ. Tiểu Vũ khẽ ngẩng đầu, nhìn người con ngủ ngay trước mắt mình, trong lòng thương xót. Cuộc sống của em sau này hãy để bảo vệ, cho phép em phải chịu đau khố, phải khóc mình, biết ? Ngón tay khẽ gõ vào mũi , lâu lâu thể mềm yếu thế này trước cũng hay đấy, coi như là có cơ hội để chăm sóc , ngốc ạ.

      thay chiếc khăn khác đặt lên trán , đứng dậy duỗi thẳng người, lấy điện thoại nhắn tin cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, báo cho họ biết là mình về tới nhà rồi. Chắc chắn đêm nay hai người họ vẫn chưa ngủ, cơ hội cuối cùng ở đấy, phải tranh thủ tán chứ.

      Thấy An An ngủ yên, quay người tìm chiếc quần chuẩn bị tắm, chạy vòng, khắp người đầy mồ hôi dính bết lại.

      Vừa tắm xong ra nghe thấy trong phòng có tiếng gọi , vội vàng bước tới. ra An An nằm mơ. Vũ Minh liền ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ vuốt gương mặt , mơ thấy gì thế, đừng sợ, An An, ở đây. Nhưng dường như nghe thấy, đôi mày nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm, kề sát tai vào nghe: “Đừng , đừng ...”, giọng An An yếu ớt khẽ vang lên: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, đừng để em mình...”. Cuối cùng cũng nghethấy, lòng thắt lại, tay nhàng ấn vào đôi mày của , cơn ác mộng giày vò An An.

      Vũ Minh nhấc chăn lên, chầm chậm nằm xuống, vừa ôm vừa vỗ nhè vào lưng . Ngốc à, em có đuổi , cũng đâu, vẫn luôn ở đây. Như cảm nhận được hơi ấm, ép sát người, nằm gọn vào lòng , mặt tì vào ngực . Tiểu Vũ khẽ cười, ra ngốc này lúc yếu đuối trông rất đáng , chủ động chui vào vòng tay . siết chặt hơn, ghì vào lòng.

      Hai người trao cho nhau ấm áp, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

      Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên vào căn phòng, chiếu lên hai kẻ ôm nhau. Tiểu Vũ lặng lẽ ngắm An An nằm ngủ bình yên trước mặt mình, gương mặt thanh thản, ngốc này giờ có lẽ ngủ rất say. đưa mặt qua áp lên trán , cuối cùng nhiệt độ trở lại bình thường. lùi ra chút, nhìn cái miệng hơi trề giống như vừa ý trong giấc mơ của , Tiểu Vũ khẽ cười, nhất định là có nên vẻ mặt của mới ngọt ngào đến thế.

      Khát khao tận đáy lòng của rốt cuộc cũng thành thực, chính là có thể nằm cạnh nhìn thế này. Ánh mắt lướt qua đôi lông mày cong cong, hai mắt khép lại bìnhyên, hàng mi dày rậm cụp xuống, nhớ lại lúc đôi mắt to tròn ấy nhìn mình, có thể cảm nhận được dịu dàng trong đó, dịu dàng chết tiệt này khiến quên tất cả, chỉ muốn nhìn mãi rời. Cái mũi xinh xắn mặc dù thẳng, đôi môi hồng, hơi bị tróc da vì cơn sốt càng trở nên đỏ hơn.

      Nếu như ngày nào cũng được thế này, chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy tuyệt biết mấy. Tiểu Vũ bị cảm giác hạnh phúc này làm xúc động, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn, đầy thương nhoài người tới, khẽ khàng dùng môi chạm vào môi . Ngọt ngào, mềm mại, Tiểu Vũ cứ thế hôn, tham lam nhưng dường như vẫn thấy chưa đủ. Đôi môi bắt đầu hoạt động mạnh hơn, muốn tìm kiếm nhiều hơn, khẽ tách miệng ra, xâm nhập vào trong, cánh tay ôm chặt cơ thể mềm mại đó vào lòng.

      An An bị cuồng nhiệt quấy nhiễu, cảm nhận được gấp gáp và khát khao đó. khó chịu lấy lại ý thức, ngửi thấy mùi vị quen quen, cảm giác này rất thực. từ từ mở mắt, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ngay trước mắt hôn , khiến như từ trong giấc mộng ra.

      Đôi môi đầy khát khao, nhuốm mùi vị của , mùi vị của nhớ nhung. Rốt cuộc về, cuối cùng cũng trở về bên , trái tim như vỡ ra theo những dòng cảm xúc hỗn loạn, cánh tay nhè men lên tóc , nhưng sao nó lại mỏi rã rời còn chút sức lực nào thế này, chỉ muốn ôm chặt, muốn rời. Nhớ, rất nhớ , phát điên mất nếu gặp được Vũ Minh, khát khao mãnh liệt nơi trái tim hoàn toàn được giải tỏa khi vừa gặp .

      An An đón nhận nụ hôn nồng cháy, nắm chặt tóc , lưỡi cuốn lấy lưỡi, muốn hôn nhiều nhiều để thỏa nỗi nhớ mong.

      Hơi thở của hai người như hòa nhịp, có thể cảm nhận được những rung động mạnh mẽ trong cơ thể đối phương. Rất lâu sau, đến khi gần như ngạt thở, mới dừng lại, từ từ rời khỏi, nhìn hổn hển. An An nhìn thấy trong mắt mình gương mặt ngạc nhiên, có phần khó tin của Tiểu Vũ, chắc là vì chủ động này của .

      An An mỉm cười, đôi môi khẽ động đậy: “Chào buổi sáng, Tiểu Vũ”, mặc dù giọng rất ràng, nhưng vẫn khàn và yếu. Cả đêm lên cơn sốt, lúc này nhất định là rất mệt.

      Đôi mắt Tiểu Vũ chuyển dần từ ngỡ ngàng sang vui mừng, An An cuối cùng cũng thuộc về . Hai người còn giống trước kia nữa, giờ phút này trong mắt chỉ có gương mặt của .

      “Chào buổi sáng”, Vũ Minh cuối cùng cũng cười, bàn tayvuốt lên mặt .

      “Tiểu Vũ, cuối cùng trở lại, vui quá”, thanh khàn đặc lộ vui vẻ.

      Nghe thấy giọng yếu ớt của An An, mới giật mình nhớ ra vừa ốm dậy, việc quan trọng nhất lúc này là nghỉ ngơi cho khỏe. đưa tay lên trán, nhìn bằng ánh mắt quan tâm, đầy thương: “Giờ thấy trong người sao rồi? Còn đau đầu ?”.

      An An cười khẽ lắc đầu, có người này ở bên cạnh, chẳng còn thấy cơn đau nào cả.

      “Có phải còn thấy mỏi người lắm , đêm qua em lên cơn sốt làm sợ chết luôn. Lại còn mơ nữa chứ.”

      vừa nhắc đến mới cảm thấy toàn thân mỏi nhừ còn chút sức lực nào, tất cả mềm nhũn ra. An An khẽ cười: “May mà còn có ”, ánh mắt sáng lên đầy xúc động.

      vui vẻ gõ gõ lên mũi : “Để lấy cái gì cho em ăn, cứ ngủ thêm chút nữa ”, rồi đặt lên môi nụ hôn, lúc này mới đứng dậy rời khỏi giường.

      An An gối đầu lên tay nhìn theo bóng ra khỏi phòng, trái tim tràn ngập ấm áp vì trở về của Tiểu Vũ. Những nỗi đau của ngày hôm qua bị phút giây hạnhphúc của tại xóa mờ, chỉ cần có , tất cả trở nên tươi đẹp.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67 - Ăn cháo

      Tiểu Vũ mất gần tiếng đồng hồ, vào đến phòng thấy An An chìm vào giấc ngủ rồi. muốn phá vỡ giấc ngủ này, nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh giường. Có điều cần được bổ sung thêm năng lượng, nếu để đói e rằng dễ bị đau dạ dày. khẽ cắn vào môi , thấy những nụ hôn dường như chẳng bao giờ là đủ cả.

      An An hơi thấy đau tỉnh dậy, nhìn đầy vui sướng. “Dậy thôi nào, cháo nấu xong rồi, ăn chút ”, giọng Tiểu Vũ ấm áp gọi. khẽ gật đầu, Tiểu Vũ chầm chậm giúp ngồi dậy, định bế ra ngoài ăn.

      Bồng nhiên, An An nắm chặt lấy vạt áo , Vũ Minh khó hiểu, thấy mặt dần đỏ lên, mắt cúi xuống liền chợt hiểu ra, xấu hổ, dưới áo sơ mi chẳng mặc gì cả. cười thầm, cái gì cũng nhìn thấy hết từ lâu rồi mà giờ còn xấu hổ. Nhưng muốn làm khó, đặt An An trở lại giường, đỡ dựa sát vào đầu giường rồi kéo chănche lên người, hôn lên môi : “Vậy mình ở đây ăn được rồi”, rồi quay người lấy cháo.

      An An nhìn theo bóng , trong lòng xao động, Tiểu Vũ chu đáo thế khiến được lời nào.

      Rất nhanh, Tiểu Vũ bưng tới bát cháo lớn, đặt lên mặt tủ gần đầu giường, sau đó ngồi xuống, cầm lên đút cho . An An cười híp mắt, bị ốm thế cũng vui, có thể được Tiểu Vũ tận tình chăm sóc, chỉ muốn cứ ốm mãi thôi.

      Tiểu Vũ múc từng thìa đưa lên miệng thổi, An An nhìn vẻ chăm chú của , nét mặt càng hớn hở hơn, đưa tay vuốt mặt . Tiểu Vũ ngước mắt, : “Ăn hết bệnh mới mau khỏi”. An An vừa ăn vừa lẩm nhẩm gì đó, Tiểu Vũ hỏi: “ gì? Nuốt xong rồi hãy ”. Vũ Minh trưởng thành thế này từ lúc nào vậy? An An cười: “Em muốn là, chỉ muốn ốm mãi để ngày nào cũng được chăm sóc thế này”.

      Tiểu Vũ trừng mắt, đưa tay cốc vào trán , ngốc này sao chịu thông minh lên chút chứ? “Em ốm cũng chăm sóc em như vậy. Đồ ngốc!”.

      An An bụm miệng cười trộm, chóp mắt: “ phải giữ lời nhé”.

      Tiểu Vũ để ý, tiếp tục đút cháo cho , ngốc nàycòn nghi ngờ à? mực chịu buông tay, chẳng phải là muốn giữ bên cạnh để thương chăm sóc sao?

      An An nhìn người trước mắt mình đầy thương, mãi sau mới phản ứng lại, cháo này là do tự tay nấu cho sao, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Vũ, đây là cháo nấu sao? Cháo thịt nạc trứng muối?”. Tiểu Vũ trả lời, cái này có gì là ghê gớm đâu, thấy im lặng, An An túm lấy cánh tay chịu ăn tiếp. “ do nấu à?”.

      “ừm, chuyện này có gì khó đâu?”, Tiểu Vũ đành gật đầu để ăn tiếp. ngốc này nhiều quá, cả lúc ốm cũng chịu nghỉ ngơi.

      nhìn ra chàng trai trẻ đẹp thế này lại có thể tự nấu ăn được?”, vẫn chưa tin.

      sống độc lập từ , việc này đơn giản có gì phức tạp nên có thể làm được. Lúc khi bị ốm, giúp việc đều nấu món này cho ăn.” Tiểu Vũ bình thản , ánh mắt lóe lên những hình ảnh của ký ức.

      An An trong lòng xót xa, nhớ lại những điều Vũ Minh từng , cha mẹ đều quan tâm , lúc nhất định là được bảo mẫu nuôi lớn, trái tim thắt lại, nắm chặt lấy tay khẽ cười: “Sau này tốt hơn, em chămsóc cho , khi ốm em nấu cháo thịt nạc trứng muối đút cho ăn”, chỉ là câu giản đơn nhưng truyền tải rất nhiều quan tâm dịu dàng.

      Ảnh mắt chứa đầy xúc động phức tạp, mong muốn lớn nhất trong đời Vũ Minh trở thành thực, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó thực. Hồi lâu sau mới nhìn , khẽ : “ muốn em đến đút cho ”.

      An An gật đầu: “Dĩ nhiên là tự tay em đút cho , nếu như bị bệnh”, rồi cười nhìn gương mặt ngây ra kia.

      tay cầm bát, tay nắm chặt tay , bàn tay gầy guộc, trắng bệch, đột nhiên đưa lên miệng cắn vào ngón tay, ánh mắt vẫn nhìn rời.

      An An lặng người nhìn , phản ứng, nét mặt dần đỏ lên, cố giấu ánh mắt xấu hổ. Cuối cùng cũng hiểu ra muốn đề cập đến điều gì.

      Bầu khí ấm áp bao trùm lên hai người, An An như nín thở, dám mở miệng, hồi hộp nhìn .

      Tiểu Vũ nhìn người con trước mặt mình, đột nhiên cười, cốc vào đầu : “Ngốc nghếch, em còn ốm mà”. Lúc này An An mới thở phào thoải mái, xấu hổ cúi xuống, ai bảo những lời đường mật thế chứ, hạicô, hại nghĩ là...

      Nghe tiếng cười sảng khoái của Tiểu Vũ, An An thấy mình hồ đồ. Đáng ghét, dám trêu . đấm vào ngực , phụng phịu: “Đều do , dọa người ta!”.

      cười túm lấy nắm đấm đó, áp lên tim mình, nghiêm túc : “Đó đúng là ý nghĩ của , chỉ là lúc này chưa được”. Bị ánh mắt đó hút hồn, trái tim chùng xuống, dịu dàng nhìn .

      Chương 68 - Giải thích
      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên vào lúc thích hợp. ngạc nhiên, biết là của ai, vội quay sang nhìn Tiểu Vũ rồi lại nhìn vào túi xách đặt bàn. Tiểu Vũ suy nghĩ gì, bước tới lấy điện thoại ra. lo lắng, phải là Minh Minh chứ? Tiếu Vũ nhìn vào điện thoại rồi lại ngẩng lên nhìn khiến hơi bối rối.

      “Nhạc Vân?”

      Lòng hẳn , làm sợ chết khiếp.

      An An cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe, giọng Tiểu Vân hấp tấp vang lên: “Chị An, chị dậy chưa? Hôm nay mình xem phòng, chị mau đến nhé”.

      Thôi xong, hoàn toàn nhớ gì về chuyện này, vội giải thích: “Tiểu Vân, hôm nay chị có chút việc tới được, em với chủ nhà tiếng, hẹn lúc khác để họ đừng vội cho người khác thuê. Có thể trong hai ngày tới chị đến xem”. “Vậy cũng được, em qua với chủ nhà để họ giữ lại phòng”, Tiểu Vân đồng ý.

      “Cảm ơn em, Tiểu Vân.” An An trong lòng cảm kích. Tiểu Vân có gì rồi cúp máy.

      An An ngẩn ra nghĩ ngợi, hôm trước xảy ra nhiều chuyện quá khiến tâm trí ổn định được, quên khuấy mất chuyện tìm phòng, phải mau chóng dành chút thời gian để qua xem mới được. Hồi lâu sau mới tĩnh tâm lại, ngẩng lên thấy Tiểu Vũ khó chịu nhìn mình, trong lòng có chút lo lắng, hình như hơi giận.

      An An đột nhiên thấy sợ, Tiểu Vũ dường như chưa biết chuyện chuyển nhà, căng thẳng biết nên thế nào?

      “Em xem phòng làm gì?”, Tiểu Vũ phá vỡ im lặng của .

      nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh dám nhìn thẳng vào Tiểu Vũ, cách khó khăn: “Em muốn thuê phòng”. Tiểu Vũ liền ngồi xuống đối diện, nâng mặt lên. “Thuê phòng?”, nheo mắt nhìn chằm chằm vào . An An thấy đầu ngứa ran, nhắm mắt lại. Được rồi, tốt nhất là nên thành , nếu chút nữa Tiểu Vũ lại nổi nóng: “Em rời khỏi chồ đó rồi, giờ tìm chỗ khác ở”. đợi cơn thịnh nộ của , nhưng mãi sau vẫn chỉ là yên lặng. khẽ hé mắt, Tiểu Vũ nhìn lời nào, “Em dọn rồi à? Em chuyện với ta?”, cuối cùng cũng hiểu ra, chắc chắn là An An chia tay với chàng kia rồi.

      gật đầu, trong lòng vẫn do dự biết có nên cho những điều mình gặp phải mấy ngày nay . Tiểu Vũ nhàng kéo vào lòng, vồ lưng : “Họ có làm khó em ?”. Nghe được câu an ủi này, An An thấy vô cùng nhõm, khẽ lắc đầu: “, chỉ cần về là tốt rồi”.

      Cánh tay ghì chặt, áp mặt sát vào ngực , An An có thể nghe từng nhịp đập trái tim . Giọng chùng xuống có phần kìm nén: “ cho biết, hết cho biết, mấy ngày nay em sống ra sao?”. Đúng là qua khỏi mắt Tiểu Vũ, khẽ thở dài, kể lại chuyện mẹ Minh Minh, việc làm bỉ ổi của Phương Hoa và đe dọa của phó giám đốc Phương, còn cả Minh Minh nữa. cảm nhận được cánh tay lưng mình siết chặt lại, như muốn ép hẳn vào ngực, lo lắng muốn bảo vệ cho người khác làm tổn thương. Cái ôm khiến An An cảm thấy vô cùng ấm áp, Tiểu Vũ, đừng lo, đừng buồn, chỉ cần có thể đợi trở về tất cả những điều này đều trôi qua hết rồi. Ôm lúc lâu sau mới chịu buông ra, hỏi đầy thương: “Vì sao trước đó cho biết?”. Tại sao lại chịu tất cả những điều này mình, chẳng phải cùng nhau vượt qua rồi sao? nhìn đầy trách cứ. Lúc buồn nhất lại giúp được gì, thậm chí câu an ủi cũng , làm thế nào có thể vượt qua chứ? Đồ ngốc!

      An An nhìn gương mặt trách móc của Tiểu Vũ, bật cười: “Tiểu Vũ, đừng lo. Bây giờ chẳng phải tốt rồi sao? Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau”. Vũ Minh kéo sát vào người mình, ngốc, ngốc, sau này được thế nữa. Lòng nghĩ đến gã đàn ông thâm độc kia cơn giận dữ bỗng bùng lên. Nắm tay , xoa lên vết bầm tím, hỏi: “Cái này là ta làm phải ?”.

      An An bối rối: “Việc này xong rồi, em muốn có bất kỳ vướng mắc nào với ta nữa”. Ánh mắt buồn bã cầu xin, biết thế nào cũng tìm Minh Minh để tính sổ, nhưng muốn có thêm bất cứ chuyện gì.

      Tiểu Vũ quay mặt , cơn giận dữ khó lòng kìm nén được, An An xoay mặt lại: “Tiểu Vũ, đừng để tâm đến ta làm gì. Chúng ta khó khăn lắm mới được như bây giờ, em muốn bị người khác quấy rầy, được ? Quên nó !”. Hăn bât đăc dĩ đành gật đâu, gánh nặng trong lòng tạm thời buông xuống.

      Tiểu Vũ bất chợt nhớ ra: “Đúng rồi, em tìm phòng đúng ?”. An An gật đầu cười: “Vâng, giờ tìm”.

      nhăn mày, cốc vào trán giọng đầy chắc chắn để cho phản đối: “Thuê gì mà thuê, dọn đến đây ở!”.

      nén được cười, đúng là tiểu quỷ, lại thế rồi: “Em muốn!”.

      được phép muốn”, ngang bướng nắm chặt vai : “Em xem xem, mới ở bên cạnh mấy ngày mà người em đầy thương tích, giờ làm sao dám để em ở mình? Dọn về đây, ngày mai gọi cho Vệ Tử Minh và Con muỗi đến dọn đồ giúp”, này đúng là luôn khiến cho người khác phải lo lắng.

      “Nhưng...”, An An vẫn thấy ổn, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của thể phản đối. Trong lòng có phần lo lắng mâu thuẫn, vẫn chưa biết nên sống cùng ra sao. Liệu có vấn đề gì nếu hai người sống chung?

      Nhưng Tiểu Vũ để cho do dự thêm, nghiêm túc: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy tin ở , được ?”. Côngẩn ra nhìn ánh mắt chân thành của Tiểu Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên hạnh phúc, gật đầu: “Em tin”.

      Tiểu Vũ thỏa mãn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ,

      hahaha, cuối cùng cũng bắt ấy về bên mình rồi, cho ấy chạy nhảy đâu nữa, bao giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :